Tình tai(5)
Thế là ván đã đóng thoèn.
Hạnh phúc ngọt ngào không thể giữ kiến mãi đc, tôi kể với mấy cô gái cùng cơ quan, các chị đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, họ thích màn tỏ tình trên bãi cát của tôi, họ khen tôi tài!!!
Hóa ra phải mua nhẫn đính hôn, vì việc tỏ tình như thế bọn Tai coi to bằng cái đình, mấy chị cơ quan tư vấn vậy.
Thế là tôi dẫn cô đi mua nhẫn đính hôn, tôi có thý tiền, sợ đéo đủ xin thêm anh tôi thế là cầm 5tr dằn túi đi cùng cô, tôi muốn cô chọn cho chắc, chúng tôi vào 1 cửa hàng to to là ở phố Tông nhân trần. cô chọn 1 cái nhẫn trắng trắng có những viên đá nhỏ đéo gì cũng trắng trắng, hết 6tr5, tôi thú thật cả nhà cả cửa có 5tr, lúc đó tôi đéo văn nho nữa, đằng đéo nào chả cưới he he, cô rất ưng, móc vì bù ra trẹo rưởi, thế là cô có cái nhẫn tuyền những hạt đéo gì tráng tráng, cái nhẫn khá rộng so với ngón tay cô, tôi bảo để lại đây 1h cho chúng oánh nhỏ lại tý nhưng cô không chịu.
Cô đeo suốt 1 tuần kế tiếp, khoe khắp nơi trước khi cùng tôi quai lại để làm nhỏ đi.
Tôi dẫn cô về nhà tôi nhậu ra mắt, tôi dạy cô nói câu " Chào mẹ" khi gặp mẹ tôi, và " Chào bố" khi gặp bố tôi, các cụ rất ưng!!! vợ chồng anh chị tôi nói tiếng Anh tốt rất, thiềng thử đéo cần văn-nho bằng thổ ngữ.
Lúc này cô 17 mời tôi cưới, ko ngạc nhiên nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bâng-khuâng, chúng tôi đã yêu nhau 6 năm, khi cô 17, cô bỏ tôi khi cô 24. Chúng tôi 3 lần định cưới, hai gia đình đã gặp nhao, tôi thậm chí đã đi mua 1 bộ nồi và bếp từ để dùng ăn lẩu tẩm bổ, 2 lần tôi gạ cô cưới nhưng cô đéo ưng, 1 lần cô bảo tôi cưới nhưng đang dỗi gì đó tôi bảo bố mài dí cặc vào, tóm lại đéo ai cưới ai.
Thế mà nghe tin cô cưới tôi lại rầu rầu, rồi tự nhiên tôi hay lẩm nhẩm câu hát: " người đi ra đi mãi mãi, chốn xưa tôi còn mong chờ...".
Thực ra tôi chả mong chờ cái đéo gì, nhưng nhời bài hát nó thế!!!
Lúc ngồi uống nước với cô Tai, tôi cũng nhẩm nhẩm bài hát đó, cô hỏi tôi: người yêu lầm bầm gì đó? tôi giật cả mình, như thể cô bắt quả-tang tôi đang ngoại-tình vậy.
Chả biết sao tôi cứ nhẩm nhẩm mấy hôm bài hát đó: " Bàn tai nâng niu kỉ niệm, đéo gì ...đéo gì ,,, đéo gì .. !!!".
Tôi gí cặc vào dự đám cưới cô, vừa đỡ tốn tiền mừng, vừa đỡ phải nhìn cô nhăn-nhở trong bộ đồ cưới.
Đó là kỉ niệm cuối cùng với cô 17.
Ấy lại quai về chiện tình yêu dcm.
Cô Tai rất ưng, cô muốn tôi về ở với cô, bọn Tai rất ngược với ta, ví như ta cưới, rồi giao-cấu, rồi đẻ, thì mấy bạn Tai tôi quen đều làm ngược thứ tự, họ giao-cấu trước, đẻ, rồi mới cưới, cũng có khi không cưới, chúng cứ sống với nhao, cãi nhao bất đồng xách vali té luôn đỡ lằng nhằng.
Tôi từ chối về cùng cô, cô hay nói về việc ở chung ở những bữa tiệc có đông chị em ở cơ quan nhằm gây áp lực, tôi nghĩ mình là liền ông, đéo ai lại đến nhà gái ở, do đó tôi không ưng, mấy lị tôi quen cắm cổ vào trò võ lâm trên mái tính suốt đêm, tôi sợ đéo đc tự do nữa liên đấu nữa, thực ra tôi cũng thíc đến đó ở rất, nhưng ngại điều-tiếng, điều tiếng là gì tôi biết đéo đâu ô hô.