Sáng nay, một cô em gái gửi cho tôi bức ảnh có câu: 'Phụ nữ luôn là những thiên thần. Khi ai làm gãy đôi cánh của họ, họ sẽ vẫn bay, nhưng là bay trên cái chổi'.
Phụ nữ là thiên thần, thiên thần gãy cánh sẽ thành…phù thủy. Trước khi phụ nữ trở nên cứng rắn và tỉnh táo, có lẽ họ đều đã từng tin một điều gì đó, rất tin…
Tôi vẫn luôn tự nhận mình là phù thủy, chẳng phải thiên thần, và cũng chưa bao giờ là công chúa. Có lẽ bởi sự tỉnh táo và khôn ngoan của phù thủy luôn dễ để tồn tại hơn là sự ngây thơ của một thiên thần. Xét cho cùng, điều mà các phù thủy dẫu mang tiếng độc ác trong truyện cổ tích mong muốn cũng chỉ là một cuộc sống bình yên bên cạnh đức vua – người đàn ông của đời họ. Công chúa – không hẳn là thiện, và phù thủy – không hẳn là ác. Để rút cục cuối cùng có được sự bình yên, là phù thủy hay là công chúa có còn quan trọng gì.
Khi còn trẻ, phụ nữ thấy việc yêu điên cuồng thật là ngốc nghếch. Nhưng đến một tuổi nào đó, họ sẽ thấy trái tim mình còn có thể điên rồ thật là điều may mắn
Sau những sóng gió của một cuộc tình, cái phụ nữ học được có lẽ không đơn thuần là cách đứng dậy sau một lần đổ vỡ, mà còn là thêm tỉnh táo trước mọi cơn say, thêm e sợ khi lại phải đặt niềm tin vào một điều gì đó, một ai đó. Khi còn trẻ, phụ nữ thấy việc yêu điên cuồng thật là ngốc nghếch.
Nhưng đến một tuổi nào đó, họ sẽ thấy trái tim mình còn có thể điên rồ thật là điều may mắn. Bởi sau những đổ vỡ và thất vọng, niềm yêu sôi nổi nồng nhiệt thời thanh xuân dường như đã không còn có thể sục sôi trong lồng ngực. Trái tim khi ấy không còn bay bổng trên đôi cánh thiên thần, mà lạnh lùng hơn, dửng dưng hơn…trái tim của một cô phù thủy đã quá hiểu những gì không thành thật của cuộc đời.
Tôi luôn nghĩ thà rằng ban đầu mình vốn là một cô phù thủy ít nhiều ma mị, ít nhiều khôn ngoan, còn hơn là rơi bịch xuống cán chổi từ đôi cánh thiên thần gãy nát. Thế nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận những gì mà cuộc đời đã dạy mình, từ ít nhiều trải nghiệm chẳng mấy ngọt ngào. Khi đã bước qua nhiều điều, ban đầu chúng ta thực sự là ai, chúng ta chưa chắc còn nhớ được. Ta đã từng tin vào lời hứa ấy? Ta đã từng hy vọng biết bao vào con người ấy? Ta đã từng thơ ngây đến chừng nào vào những ngày tháng ấy? Tất cả những điều đó, rồi sẽ mờ nhòa, rồi đến lúc, ta chỉ còn nhớ, ta đã không thể còn tin vào những điều tương tự, và khó khăn biết nhường nào để thuyết phục lý trí mình mềm mỏng đi thêm một lần nữa.
Thực ra, bay bằng đôi cánh thiên thần và bay bằng cán chổi, cách nào cũng không tệ. Nếu bạn cả đời làm thiên thần, cả đời không bị phản bội, cả đời không bị mất niềm tin, cả đời cứ nhìn cuộc sống bằng đôi kính màu hồng, bạn may mắn quá. Nhưng nếu bạn là một cô phù thủy, bạn thỏa sức sử dụng mị lực, trí khôn ngoan và cá tính của mình, bạn lại được nếm trải một cuộc sống cuồng nhiệt và nhiều dư vị.
Nhưng một khi đôi cánh thiên thần bị gãy, niềm tin sụp đổ, không phải bạn cứ rơi trúng cán chổi là sẽ trở thành phù thủy. Làm một cô phù thủy thông minh và kiêu hãnh, còn khó hơn làm thiên thần gấp vạn lần.
Phụ nữ yếu đuối, nhưng phụ nữ cũng vốn kiêu hãnh. Tôi chắc họ sẽ không bao giờ thừa nhận, trước ai đó, rằng vì một lần thất bại mà niềm tin của họ vào tình yêu cũng trở nên mỏng manh. Thay vào đó, họ ngụy trang sự lo sợ của mình bằng cái hất đầu kiêu hãnh, bằng bờ môi đỏ rực và đôi mắt mèo sắc lẹm. Phụ nữ yếu đuối trả thù tình cũ bằng sự thù hận. Phụ nữ mạnh mẽ trả thù bằng cách phớt lờ tất cả.
Những ứng xử điềm tĩnh trước sóng gió cuộc đời, phụ nữ cũng phải học từng chút một. Khóc ít đi, cười nhiều lên, im lặng nhiều thêm. Ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành, nhưng sự trưởng thành qua vấp ngã là nhanh nhất và cũng thấm thía nhất.
Kiểu phụ nữ đã đi qua đổ vỡ, họ đứng lên nhanh sau những khổ đau, không phải vì sự đau đớn đã không còn khủng khiếp như xưa, mà bởi họ hiểu cái rút cục còn lại mà họ cần nâng niu chỉ còn là chính bản thân họ. Và cũng chỉ có chính bản thân họ, phải tự vực mình dậy từ những hố sâu, chẳng còn non trẻ dại khờ để ném mình xuống và mong chờ ai đó kéo lên.
Những ứng xử điềm tĩnh trước sóng gió cuộc đời, phụ nữ cũng phải học từng chút một. Khóc ít đi, cười nhiều lên, im lặng nhiều thêm. Ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành, nhưng sự trưởng thành qua vấp ngã là nhanh nhất và cũng thấm thía nhất.
Nhiều người hay nói với tôi rằng, cảm ơn những vấp ngã, những đau thương để có được họ của ngày hôm nay. Riêng tôi, tôi chưa bao giờ muốn cảm ơn những trải nghiệm đáng buồn nếu có trong quá khứ. Cái gì cũng có giá của nó, và cái giá để học được điều gì đó sau đau đớn luôn luôn quá đắt.
Những chông gai mài giũa nên viên ngọc, những người phụ nữ đã đi qua nhiều đổ vỡ luôn cuốn hút tôi như một chai vang ủ lâu nồng say, sâu lắng. Nhưng tôi không bao giờ muốn họ phải trải qua quá nhiều nỗi buồn và nước mắt để có thể trở nên tuyệt vời nhường ấy. Hãy cứ trưởng thành thật chậm rãi, hãy cứ trở nên sâu sắc một cách từ từ, hãy cứ tận hưởng mọi dư vị đắng ngọt của cuộc sống một cách nhẹ nhàng, và tự quyết định khi nào mình nên từ bỏ đôi cánh thiên thần để làm một cô phù thủy.
Nếu bạn gặp một người phụ nữ đã đi qua đổ vỡ, hãy hiểu rằng cô ấy đã phải trả giá quá đắt để trở thành cô ấy tuyệt vời của ngày hôm nay, và trân trọng…
Blog của May