Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2019

CHIÊU TRÒ CỦA “GIA ĐÌNH DÂN OAN” ĐOÀN THANH GIANG & TRƯƠNG THỊ QUÝ


Nói về gia đình khiếu kiện Trảng Bom, Đồng Nai, không ai là không biết đến gia đình khiếu kiện Đoàn Thanh Giang, Trương Thị Quý cùng danh tiếng của Đoàn Trương Vĩnh Phước, Đoàn Trương Anh Thư - 2 đứa con gái của ông bà tuổi còn nhỏ nhưng đã nổi danh khắp trong và ngoài nước về chiêu trò kiếm tiền.

Gia đình khiếu kiện này xuất hiện tại đâu thì đều vu vạ chính quyền cướp phá nhà của gia đình khiến họ mất nhà mất cửa, phải tha lôi con mới được mấy ngày tuổi ra Hà Nội lang bạt từ năm 2004, thậm chí đứa cháu nội mới được hơn tháng cũng được đưa từ Đồng Nai ra giao cho Đoàn Trương Vĩnh Phước bế tham gia biểu tình gây rối an ninh trật tự tại Hà Nội năm 2016 để gây khó khăn trong việc xử lý của cơ quan công an. Gia đình này không từ bất cứ thủ đoạn gì miễn là kiếm được tiền, nhất là những đồng đôla được gửi từ hải ngoại về.

Trước đây, Đoàn Thanh Giang không ra mặt, để Đoàn Trương Vĩnh Phước tuổi trẻ, nhanh nhạy về công nghệ thông tin, đứng ra nhận và điều hành các công việc liên quan đến tài trợ của các đối tượng chống đối cho số khiếu kiện, từ đó chỉ huy một phần hoạt động tổ chức người dân khiếu kiện tại trụ sở tham gia các hoạt động tuần hành biểu tình cùng với số đối tượng chống đối khác trong các dịp phát động. Tuy nhiên do ăn quá tham và dày nên Đoàn Trương Vĩnh Phước và đồng đảng đã bị lột trần, Phước phải bán xới đi nơi khác, không còn cư ngụ tại Hà Nội. Lúc này Đoàn Thanh Giang đành phải lộ diện, dưới nhiều facebook khác nhau, Giang tiếp tục trên nền móng cũ của con gái, đăng bài viết có nội dung bôi xấu chính quyền, cung cấp danh sách “dân oan” để nhận và phát tài trợ từ bên ngoài, thể hiện vai trò “điều phối”, hầu hết số nào muốn tài trợ đều phải thông qua Giang. Với sự giúp sức của con gái nhỏ Đoàn Trương Anh Thư, Đoàn Thanh Giang ngồi nhà mà vẫn chém được các thông tin người dân đi kiện tại nhà riêng các đồng chí Lãnh đạo, cơ quan Trung ương như thế nào để đăng lên kêu gọi tiền tài trợ.

Đoàn Thanh Giang, Trương Thị Quý nhẫn tâm với cả con đẻ của mình. Từ khi còn nhỏ, Đoàn Trương Anh Thư đã bị tha lôi ra Hà Nội từ khi còn đỏ hỏn, gia đình này đã lợi dụng sự non nớt của một đứa trẻ để kiếm ăn. Tiếp tới giờ, khi mà Phước không kiếm hời từ những đồng đôla từ Hải ngoại về nữa thì Đoàn Thanh Giang lại tiếp tục biến con gái bé bỏng của mình thành công cụ kiếm tiền. Khi Thư đang được đưa về Đồng Nai học cái chữ ở tuổi l2 thì Phước bị “tai nạn” nghề nghiệp, Anh Thư phải bỏ học ra Hà Nội lấp chỗ trống của Phước, kiếm tiền cho gia đình. Đáng lý phải trang bị cho con nhận thức đầy đủ về xã hội ở cái độ tuổi đang dậy thì này thì ông bà Giang Quý lại coi trọng việc kiếm tiền hơn việc nuôi Anh Thư thành người đàng hoàng. Ngày ngày, ngoài việc cùng mẹ đi ra các cơ quan kêu la, ăn vạ, rồi tiếp xúc với nhiều thanh niên choai choai, Anh Thư nhà gia đình Giang Quý khiến dư luận dân khiếu kiện đồn thổi về chuyện tuổi còn nhỏ mà yêu đương, lừa trai lấy cả mớ tiền. Bà mẹ sung sướng khi con mang tiền về lại dung túng hết con chị Phước đến con em, con chị đã bị người ta tìm tận nơi để đánh ghen, con em tý tuổi đầu không biết sau này sao nữa!!!

Với con mình dứt ruột đẻ ra, ông bà Giang Quý sẵn lòng biến thành công cụ kiếm tiền thì đối với người ngoài, ông bà này chắc chẳng từ thủ đoạn gì, miễn sao có được tiền!!!

Dư luận Trung Quốc về Chiến tranh Tháng 2 năm 1979: "MỘT CUỘC CHIẾN PHI NGHĨA, KỲ QUẶC VÀ THẢM BẠI (PHẦN 3)

Dư luận Trung Quốc về Chiến tranh Tháng 2 năm 1979: 'Một cuộc chiến phi nghĩa, kỳ quặc và thảm bại' (Phần 3)

VietTimes

'Một cuộc chiến tranh vô nghĩa, kỳ quặc' là tiêu đề bài báo của một cựu binh đăng trên báo điện tử Thiết Huyết (Tiexue.net) ngày 18.7.2013. Tác giả viết: 'Chiến tranh Triều Tiên chúng ta đạt được lợi ích là kiềm chế quân Mỹ ở phía Nam vĩ tuyến 38. Chiến tranh Giải phóng, chúng ta giải phóng được Trung Quốc Đại lục. Tôi thực sự không hiểu trong cuộc chiến tranh kỳ quặc năm 1979, rốt cuộc Trung Quốc đạt được cái gì? Chẳng được gì cả!'.

Ảnh: 1 Lính Trung Quốc bị thương cõng nhau chạy trốn. Ảnh tư liệu Trung Quốc.

Dưới đầu đề “Nhìn lại Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam”, tác giả Thường Thanh viết trên báo mạng “Botanwang.com” ngày 30.5.2013: “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam” có lẽ là cuộc chiến khiến mọi người Trung Quốc hiểu biết sự thật khó mở miệng nhất trong mọi cuộc chiến tranh với bên ngoài kể từ năm 1949…

Ngay khi đó đã có rất nhiều người nghĩ khác (với chính quyền) về giá trị của cuộc chiến tranh ấy. Lúc đầu, khi người ta nhìn thấy trên màn hình tivi hàng ngũ trùng điệp những binh lính Trung Quốc tuổi 18 - 20 kéo ra tiền tuyến, không khỏi cảm thán. Ít lâu sau lại thấy cảnh hàng vạn ngôi mộ liệt sĩ xếp hàng ngay ngắn trong các nghĩa trang ở biên giới Tây Nam, sự đau xót khó nói thành lời. Một bạn học của tôi nói: “Trung Quốc chết toàn những nam nhi trai tráng đang tuổi thanh niên, còn phía Việt Nam toàn dân làm lính, cả trẻ già, gái trai. Sự đánh đổi thật không tương xứng”. Nhưng sự kinh dị còn ở phía sau: khi chiến tranh kết thúc chẳng ai biết, cũng không có cảnh cả nước ăn mừng thắng lợi, chỉ biết nó đã kết thúc rồi…

Ảnh 2: Một nghĩa địa chôn thi thế lính Trung Quốc bị chết trong Chiến tranh Tháng 2.1979. Ảnh tư liệu Trung Quốc.

Tôi nghĩ, sở dĩ nó kết thúc mà khó mở miệng nói được là vì khó nói rõ ngọn ngành cho quốc dân về tính chất của cuộc chiến tranh đó. Nói trắng ra, cái gọi là “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam” thực tế là áp dụng kế “Vây Ngụy cứu Triệu” để giải cứu quân đội Khmer Đỏ đang bị Việt Nam đánh… Tính chất của cuộc chiến tranh đó được quyết định bởi tính chất của Khmer Đỏ! Khmer Đỏ là học trò của Đại cách mạng Văn hóa Trung Quốc, nhưng còn “Xanh hơn cả Xanh”, sự tàn bạo của họ đối với chính dân tộc mình đã đạt đến đỉnh cao trong lịch sử loài người. Đảng Cộng sản Campuchia thành lập năm 1950, sau được gọi là Khmer Đỏ. Họ chiếm Phnom Penh ngày 17.4.1975, dựng lên “Cộng hòa Campuchia Dân chủ”, người lãnh đạo là Polpot đã áp dụng một chính sách khủng bố, diệt chủng tàn bạo….

Theo tính toán bảo thủ nhất, có khoảng 1,2 đến 3 triệu người Campuchia bị chết dưới sự cai trị của Khmer Đỏ, chiếm 1/4 dân số cả nước. Trong đó, có 215.000 người Campuchia gốc Hoa và gần như toàn bộ 20.000 người Campuchia gốc Việt. Tháng 5.1978, nội bộ Khmer Đỏ xảy ra phản loạn, những người nổi dậy do sư đoàn trưởng, Bí thư tỉnh ủy Heng Somrin cầm đầu đã chạy sang Việt Nam thành lập Mặt trận Dân tộc đoàn kết cứu nước Campuchia. Ngày 25.12.1978, dưới sự dẫn dắt của Heng Somrin, 100.000 quân tình nguyện Việt Nam đã phát động tấn công Campuchia. Một trong những lý do để Việt Nam tấn công khi đó là để cứu kiều dân nước họ. Nhân dân Campuchia khi đó không những không chống trả mà còn dẫn đường cho quân đội Việt Nam. Như vậy là, chỉ mất 2 tuần, vào ngày 7.1.1979, quân đội Việt Nam đã công chiếm Phnom Penh, lật đổ ách thống trị tàn bạo Khmer Đỏ. Điều đó cho thấy rõ ràng chế độ Khmer Đỏ không chiếm được nhân tâm.

Ảnh 3: Lính Trung Quốc bị thương sau một trận đánh. Ảnh tư liệu Trung Quốc.

Hơn một tháng sau, Trung Quốc phát động “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam”. Cái cớ xuất quân của Trung Quốc khi đó không phải là đi Campuchia để cứu viện chế độ Khmer Đỏ đã tàn sát và bức hại mấy chục vạn đồng bào người Hoa, mà là lấy cớ “Quân đội Việt Nam khiêu khích biên giới Trung Quốc và xâm lược Campuchia”. Dĩ nhiên, người Trung Quốc, trong đó có cả tôi (tác giả) khi đó đều không biết rốt cục Khmer Đỏ đã làm những gì. Báo thù cho Khmer Đỏ thì mọi người Trung Quốc khi đó không rõ sự thật đều chấp nhận, vì Khmer Đỏ là anh em và chiến hữu của Trung Quốc mà!

Nhưng điều khiến người Trung Quốc không hiểu được là thái độ đối xử của người Campuchia đối với quân đội Việt Nam. Ngày 7.1.2009, hơn 40.000 người CPC tụ họp ở Sân vận động Olympic quốc gia nhiệt liệt chào mừng kỷ niệm 30 năm ngày thoát khỏi chế độ thống trị Khmer Đỏ. Thủ tướng Hun Sen và nhiều nhà lãnh đạo, các đảng viên cũng tham dự. Chủ tịch Quốc hội Chea Seam phát biểu: ngày kỷ niệm này đánh dấu sự kết thúc trang đen tối nhất trong lịch sử Campuchia. Ông Chea Seam đặc biệt cám ơn nước láng giềng Việt Nam đã cứu vớt Campuchia, đánh giá cao sự hy sinh của quân đội Việt Nam để tiêu diệt chế độ tàn bạo Khmer Đỏ, kịp thời ngăn chặn cuộc diệt chủng lớn hơn. Thì ra hiệu quả khách quan của cuộc “xâm lược Campuchia” của quân đội Việt Nam lại là như thế....

Ảnh 4: Một lính Trung Quốc bị thương nặng sau trận đánh. Ảnh tư liệu Trung Quốc.

Một người bạn từng tham gia cuộc “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam” đã tranh luận với tôi, phê phán tôi đừng nên vô lễ với “những anh hùng đã cống hiến cho tổ quốc”, nói “những chiến sĩ từ mặt trận cuộc chiến này trở về đều là những anh hùng”. Tôi không có ý kiến gì, nhưng cần hiểu như thế nào về tính chất cuộc chiến tranh này? Cuộc chiến tranh khiến người Mỹ mất mặt nhất là Chiến tranh Việt Nam hồi những năm 1970. Năm 2004, khi G.Bush con và John Kerry tranh cử Tổng thống, ứng cử viên Đảng Dân chủ J.Kerry đã nói: “Chiến tranh Việt Nam là cuộc chiến tranh vô nghĩa, nhưng chúng ta không thể nói những binh sĩ tham gia cuộc chiến ấy không có cống hiến cho quốc gia”. Đó là một lời an ủi, có lẽ cũng thích hợp với những tướng sĩ Trung Quốc đã tham gia “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam”.

“Một cuộc chiến thảm bại”

Để tiến hành cuộc chiến tranh 17.2.1979, Trung Quốc đã chuẩn bị kỹ lưỡng, huy động một lực lượng không lồ gồm những quân đoàn chủ lực tinh nhuệ, được coi là thiện chiến nhất khi đó. Theo tiết lộ chính thức trên báo chí Trung Quốc gần đây thì việc tiến hành cái gọi là “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam” được quyết định tại Hội nghị Quân ủy Trung ương ngày 7.12.1978 và mệnh lệnh được ban hành vào ngày 8.12. (Điều này đã bác bỏ luận điệu của Bắc Kinh rêu rao họ tiến hành “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam” là trừng phạt việc Việt Nam đưa quân vào Campuchia. Bởi ngày 25.12.1978 quân tình nguyện Việt Nam mới phối hợp với lực lượng vũ trang cách mạng Campuchia phản công lật đổ chế độ diệt chủng Polpot).

Theo Nhân dân Nhật báo, cánh quân phía Quảng Tây do Hứa Thế Hữu chỉ huy gồm các quân đoàn 41, 42, 43, 54, 55 và 50 (thiếu sư 149); cánh phía Vân Nam do Dương Đắc Chí chỉ huy gồm các quân đoàn 11, 13, 14 và sư 149/quân đoàn 50 và lực lượng biên phòng, dân binh với tổng số quân hơn 500.000, số tràn qua biên giới là 202.000. Chỉ kéo dài 1 tháng (Trung Quốc tính từ 17.2 đến 16.3.1979), nhưng tổng cộng đã tiêu hao mất 1,06 triệu quả đạn pháo, 23,8 ngàn tấn đạn, 55 triệu viên đạn nhọn, 268 xe quân sự, 48 xe tăng bị phá hủy, hư hỏng; bị chết 8.531 người, bị thương hơn 23.000, bị bắt làm tù binh 239, bình quân mỗi ngày có 1 trung đoàn bị loại khỏi vòng chiến.

Ảnh 5: Đặng Tiểu Bình khi sang thăm Mỹ ngày 28.1.1979 đã tuyên bố "Trung Quốc sẽ dạy cho Việt Nam một bài học". Ảnh tư liệu.

Thương vong lớn ngoài dự đoán là một trong những nguyên nhân khiến Trung Quốc phải kết thúc sớm cuộc chiến. Trong 2 ngày đầu, Trung Quốc đã mất hơn 4.000 quân, đến mức quân y không kịp trở tay, nhiều người bị thương chết cho mất máu vì không được cấp cứu. Theo tài liệu nội bộ của Trung Quốc mới được công bố: bước vào giai đoạn tác chiến giằng co, tỷ lệ thương vong rất cao, thường là 90% đối với các đại đội xung kích, những đại đội này khi rút quân chỉ còn hơn chục người sống sót, mỗi tiểu đội chỉ còn 1-2 người.

Cuộc chiến phi nghĩa theo ý đồ một cá nhân

Trang web Honggehui của Trung Quốc ngày 25/2/2014 đăng bài “35 năm Chiến tranh Trung – Việt: ai là người thắng?”.

Tác giả bài báo bày tỏ nghi ngờ về luận điệu tuyên truyền Trung Quốc tiến hành chiến tranh đánh Việt Nam là để “Phản kích tự vệ”, cho rằng: “Mấy chữ Phản kích tự vệ sử dụng khi đó có lẽ rất không thiết thực. Đánh nhau, mọi người đều biết, cần phải tránh đánh cả hai phía, đó là việc lớn mà binh gia phải xét đến đầu tiên. Vì sao Việt Nam lại vừa giúp lực lượng nổi dậy của Hun Sen đánh Polpot, lại đồng thời khiêu khích Trung Quốc ở biên giới? Điều này rất không hợp lẽ thường!"

Khi đó tuyên truyền Việt Nam gây bao nhiêu vụ khiêu khích? Cứ cho là tuyên truyền hoàn toàn có thực đi chăng nữa thì họ cũng đâu có đánh sang đất ta? Sự việc hoàn toàn có thể giải quyết thông qua các con đường ngoại giao, chính trị. Lẽ nào chúng ta chỉ vì người hàng xóm đổ nước rửa chân trước cửa nhà mình mà dỡ nhà người ta, đốt nhà họ? Lẽ nào chỉ vì người bạn học thụi mình một quả mà mang dao ra đâm họ mười mấy nhát? Phát động một cuộc chiến tranh, đi “dạy một bài học” cho người bạn nhỏ không hề xâm lược nước mình, liệu có thể gọi đó là “tự vệ” được sao?...

Trên thực tế, cuộc chiến tranh năm 1979 hoàn toàn là phóng đại sự việc cho thích ứng với nhu cầu của người Mỹ, chỉ gây thiệt hại đau khổ mà không hề có chút lợi gì cho nhân dân hai nước Trung - Việt... Cuộc chiến tranh này khiến Trung Quốc cởi bỏ sự ràng buộc của ý thức hệ, một cuộc chiến đã khiến (Trung Quốc) được ngả vào hệ thống kinh tế thế giới do phương Tây chủ đạo, giành được cơ hội phát triển hiếm có. Xét về ý nghĩa đó, cuộc “Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam” không có gì khác là bản báo công. Thậm chí có tin đồn nói, ông X. (ám chỉ Đặng Tiểu Bình) chạy sang Mỹ nói sẽ “dạy cho Việt Nam một bài học”, nói nào là “trẻ con không vâng lời, phải quất vào mông”. Đó là những lời lẽ gì vậy? Chỉ vì Trung Quốc nước lớn hơn Việt Nam thì có tư cách dạy dỗ nước nhỏ sao?...

Thực ra, ý đồ thực sự của người nào đó dạy dỗ người bạn nhỏ Việt Nam vốn không nằm ở chỗ “tự vệ”. Đánh xong, quân quyền đã nắm được, Hoa Quốc Phong, Uông Đông Hưng đều bị rớt đài. Đối ngoại làm hài lòng người Mỹ, đối nội thì di chuyển được mâu thuẫn xã hội, loại bỏ được những người khác chính kiến, thế thì ngu gì mà không đánh... Như lời tướng Lưu Á Châu đã nói: phát động chiến tranh Trung - Việt là vì “cần phải xác lập quyền uy tuyệt đối trong đảng. Muốn đánh nhau, muốn cải cách thì phải có quyền uy. Biện pháp xác lập quyền uy nhanh nhất là đánh nhau”. Cuộc chiến tranh này là đánh vì người Mỹ. Vả lại, người nào đó quả thật còn rất thích dạy dỗ người khác”.

Ảnh 6: iến sĩ Cao Thiện Văn: “Tiến hành cái gọi là 'Chiến tranh phản kích tự vệ' đánh Việt Nam khi xưa là bản lập công về ngoại giao để Mỹ chấp nhận Trung Quốc”.

Đồng tình với quan điểm này, Tiến sĩ Cao Thiện Văn, nhà phân tích hàng đầu của Công ty “An Tín Chứng khoán” Thiên Tân (Essence Securities) ngày 28.7.2018 đã có bài diễn thuyết trong hơn 70 phút với chủ đề chính là quan hệ Trung - Mỹ và Chiến tranh thương mại Trung - Mỹ được đưa lên Youtube và được nhiều trang mạng đăng lại.

Đáng chú ý, trong bài nói này, Tiến sĩ Cao Thiện Văn đã công khai nói: “Tiến hành cái gọi là 'Chiến tranh phản kích tự vệ' đánh Việt Nam khi xưa là bản lập công về ngoại giao để Mỹ chấp nhận Trung Quốc”. Ông nói: “Đặng Tiểu Bình sau khi được phục hồi đã làm một việc rất quan trọng, đó là quyết định đánh Việt Nam, ảnh hưởng đến mấy chục năm lịch sử sau đó của Trung Quốc. Trước năm 1979, Trung Quốc đã bỏ nhiều công sức giúp Việt Nam đấu tranh chống Mỹ. Trong một thời gian dài quan hệ Trung - Việt như anh em một nhà. Đặng Tiểu Bình từng nói, Trung Quốc mở cửa đối ngoại là mở cửa với Mỹ, không mở với Liên Xô hay châu Âu, cũng chẳng với Mỹ La tinh. Vấn đề là ở chỗ, tiền đề mở cửa với Mỹ là phải được Mỹ chấp nhận. Giữa Trung Quốc và Mỹ tồn tại rất nhiều vấn đề, bao gồm viện Triều chống Mỹ, giúp Việt Nam, làm sao Mỹ có thể chấp nhận Trung Quốc?

Đặng Tiểu Bình đánh Việt Nam chính là lập công dâng lên Mỹ, khiến Mỹ vui vẻ giang rộng vòng tay và chấp nhận Trung Quốc. Sau khi Đặng Tiểu Bình thăm Mỹ và hội đàm với Tổng thống Jimmy Carter, đã nói với Carter: chúng tôi quyết định đánh Việt Nam. Sau đó, Mỹ đưa cho một bản danh mục liệt kê những thứ trang bị quân sự Mỹ cung cấp cho Trung Quốc để đánh Việt Nam. Đẳng cấp của số viện trợ quân sự Mỹ giành cho Trung Quốc vượt quá đẳng cấp những thứ Mỹ dành cho các đồng minh của họ khi đó. Mỹ nhanh chóng nâng cấp Trung Quốc thành quan hệ hữu hảo phi đồng minh, cho Trung Quốc được hưởng đãi ngộ cao hơn cả các nước đồng minh trên nhiều phương diện.

Vì sao Mỹ lại làm như thế? Có hai nguyên nhân: Một là, Mỹ bị xơi quả đắng ở Việt Nam nên căm thù. Hai là, Mỹ và Liên Xô nước lửa không dung nhau về ý thức hệ, Việt Nam là anh em của Liên Xô. Trung Quốc đánh Việt Nam cho thấy sự cắt đứt hoàn toàn của Trung Quốc với Liên Xô và chuyển hướng sang Mỹ. Điều này đã đặt cơ sở nền móng cho cải cách mở cửa của Trung Quốc. Vì vậy cải cách mở cửa của Đặng Tiểu Bình không phải được quyết định sau khi suy nghĩ giản đơn, mà là xem xét toàn diện cục diện toàn cầu và có sự mạo hiểm nhất định. Liên Xô không động binh với Trung Quốc bởi vì binh lực của họ bố trí ở biên giới Trung - Xô rất mỏng. Kỳ thực, Liên Xô không hiểu rõ về quan hệ Trung - Mỹ, sợ ném chuột vỡ bình quý, không dám ra tay hành động. Về phía Trung Quốc mà xét, đó là Đặng Tiểu Bình đem vận nước ra đánh cược, rất mạo hiểm”.

(Còn nữa)

Thu Thủy

Cuộc chiến bảo vệ biên giới phía Bắc: VIỆT NAM TỰ VỆ CHÍNH ĐÁNG

Cuộc chiến bảo vệ biên giới phía Bắc: Việt Nam tự vệ chính đáng


Quân và dân Việt Nam không có còn con đường nào khác là phải dùng quyền tự vệ chính đáng để đánh trả để bảo vệ biên giới phía Bắc của Tổ quốc.

Lịch sử dân tộc mãi khắc ghi những ngày tháng oanh liệt cách đây 40 năm (17/2/1979 – 17/2/2019) khi quân và dân ta đã anh dũng, kiên cường chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc của Tổ quốc.

Trên mặt trận Cao Bằng

Trung Quốc huy động 600.000 quân tấn công Việt Nam

3h30 phút ngày 17/2/1979, quân Trung Quốc sử dụng pháo binh bắn phá một số mục tiêu trong lãnh thổ của nước ta, sau đó huy động 600.000 quân tấn công toàn tuyến biên giới Việt Nam. Số quân Trung Quốc tham chiến lúc này được cho nhiều hơn các đạo quân xâm lược trước đó (thời điểm cao nhất, quân Mỹ huy động trên chiến trường Việt Nam gần 550.000 quân, Pháp 250.000 quân...).

Ngay từ những năm đầu Việt Nam thống nhất đất nước, Trung Quốc đã tăng cường các hoạt động quân sự, khiêu khích vũ trang, xâm lấn đất đai gây tình hình căng thẳng, phức tạp trên vùng biên giới phía Bắc Việt Nam.

Từ tháng 5/1978, Trung Quốc vô cớ dựng lên “sự kiện nạn kiều”, thực chất là dụ dỗ, đe dọa, lần lượt cưỡng ép gần 20 vạn Hoa Kiều đang sống yên ổn ở Việt Nam về nước. Tiếp đó, Trung Quốc trắng trợn vu cáo Việt Nam ngược đãi, khủng bố xua đuổi Hoa Kiều, rút chuyên gia, gây ra tình hình hết sức căng thẳng.

Cùng với đó, Trung Quốc tăng cường làm đường cơ động, xây dựng căn cứ, hệ thống kho trạm, vận chuyển tập kết vật chất, sơ tán nhân dân về phía sau. Đồng thời, thực hiện các hoạt động nghi binh, đề ra kế hoạch “dạy cho Việt Nam một bài học” và chuẩn bị chiến tranh “trừng phạt Việt Nam”.

Họ tuyên bố lừa mị dư luận trong nước và quốc tế rằng chỉ sử dụng lực lượng “Bộ đội biên phòng” để thực hiện “phản kích tự vệ”, bởi Việt Nam gây ra xung đột “lấn chiếm đất đai”, “quấy rối biên cương” phía Nam. Thực tế, trên vùng biên giới Việt-Trung không có lực lượng vũ trang nào của Việt Nam được triển khai gây sức ép đến mức buộc Trung Quốc phải “tự vệ”, chỉ có phía Trung Quốc chuẩn bị lực lượng quy mô lớn đánh Việt Nam.

Quân và dân Việt Nam phải dùng quyền tự vệ chính đáng

Trước diễn biến căng thẳng trên vùng biên giới phía Bắc, Đảng và Nhà nước ta kiên trì chủ trương giải quyết bằng biện pháp hòa bình, đồng thời, khẩn trương tăng cường lực lượng, đẩy mạnh xây dựng thế trận chiến tranh nhân dân bảo vệ Tổ quốc trên phạm vi cả nước, nhất là khu vực Quân khu 1, Quân khu 2.

Ảnh tư liệu về cuộc chiến bảo vệ biên giới phía Bắc.

Bất chấp nỗ lực bằng con đường hòa bình của ta, dưới sự chỉ đạo của nhà cầm quyền Trung Quốc, từ 3h30 phút ngày 17/2/1979 quân Trung Quốc sử dụng pháo binh bắn phá một số mục tiêu trong lãnh thổ của nước ta, sau đó huy động lực lượng lớn (hơn 600.000 quân) tiến công sang lãnh thổ của Việt Nam. Hướng tấn công chủ yếu là Lạng Sơn và Cao Bằng; hướng quan trọng là Lào Cai (Hoàng Liên Sơn); hướng phối hợp là Phong Thổ (Lai Châu); hướng nghi binh, thu hút lực lượng ta là Quảng Ninh và Hà Tuyên.

Mở đầu cuộc tiến công, trên mặt trận Lạng Sơn, đối phương sử dụng các Quân đoàn 43, 55, và 54 (dự bị), có 160 xe tăng, xe bọc thép, 350 pháo cơ giới, chia làm nhiều mũi đánh vào Bản Chắt (Đình Lập), Chi Ma, Ba Sơn (Lộc Bình), Tân Thanh, Tân Yên (Văn Lãng) và khu vực thị trấn Đồng Đăng. Trên mặt trận Cao Bằng, phía Trung Quốc huy động 3 quân đoàn (trong đó một quân đoàn làm lực lượng dự bị), hai trung đoàn địa phương, 4 trung đoàn độc lập, 225 xe tăng, xe bọc thép, hơn 300 pháo cơ giới,...

Trước cuộc tiến công quy mô lớn của Trung Quốc, Chính phủ ta đã ra tuyên bố nêu rõ: Nhà cầm quyền Trung Quốc đã đi ngược lại lợi ích của nhân dân, phá hoại nghiêm trọng tình hữu nghị truyền thống giữa nhân dân hai nước và khẳng định “Quân và dân Việt Nam không có còn con đường nào khác là phải dùng quyền tự vệ chính đáng của mình để đánh trả”.

Với tinh thần “không có gì quý hơn độc lập, tự do”, quân và dân ta, nhất là ở các tỉnh Việt Bắc, Tây Bắc một lần nữa phát huy cao độ truyền thống cách mạng, sát cánh cùng các lực lượng vũ trang, kiên quyết chiến đấu, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc.

Bẻ gãy nhiều mũi tiến công

Trải qua hơn 10 ngày chiến đấu, lực lượng vũ trang Quân khu 1, Quân khu 2 và nhân dân 6 tỉnh biên giới phía Bắc đã anh dũng đánh trả quyết liệt các đợt tiến công của quân Trung Quốc.

Ta đã bẻ gãy nhiều mũi tiến công, tiêu diệt nhiều sinh lực và phá hủy nhiều phương tiện chiến tranh, làm chậm ý đồ đánh nhanh, chiếm nhanh các mục tiêu theo kế hoạch ban đầu, buộc quân Trung Quốc phải đưa lực lượng dự bị chiến lược hỗ trợ, cứu nguy cho lực lượng bị bao vây, cô lập ở Cao Bằng, Lạng Sơn và Lào Cai.

Từ ngày 17/2/1979 đến 18/3/1979 khi Trung Quốc rút quân, nhiều bản làng dọc biên giới phía Bắc bị tàn phá nặng nề. (Ảnh Tư liệu)

Do không đạt được mục đích đề ra, bị quân và dân các tỉnh biên giới giáng trả mạnh mẽ, bị tổn thất nặng nề, đồng thời bị dư luận tiến bộ trên thế giới và trong nước lên án mạnh mẽ, ngày 5/3/1979, Trung Quốc buộc phải tuyên bố rút quân trên tất cả các hướng. Đến ngày 18/3/1979 về cơ bản Trung Quốc đã rút quân khỏi nước ta.

Tuy nhiên, mặc dù tuyên bố rút quân, nhưng trên thực tế từ sau ngày 18/3/1979, phía Trung Quốc vẫn chiếm đóng trái phép một số điểm cao thuộc các tỉnh Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Tuyên có nơi sâu từ 200 đến 500m, thường xuyên gây xung đột vũ trang làm cho tình hình luôn căng thẳng, kéo dài đến năm 1989.

Từ tháng 4/1984 đến tháng 5/1989, Trung Quốc đã đưa hơn 500.000 quân đánh chiếm biên giới Vị Xuyên. Mặt trận Vị Xuyên- Hà Tuyên trở thành vùng chiến sự ác liệt nhất trong cuộc chiến chống xâm lấn biên giới. Đến giữa năm 1984, quân Trung Quốc lần lượt chiếm đóng trái phép nhiều cao điểm của Việt Nam thuộc tỉnh Hà Giang.

Tháng 7/1984 về sau, Vị Xuyên tiếp tục là mặt trận ác liệt, hai bên giành giật nhau từng vị trí trên các điểm cao. Đỉnh điểm diễn ta vào đầu năm 1985, có ngày quân Trung Quốc bắn tới 30.000 quả đại bác vào Vị Xuyên trong khoảng rộng 5km, sâu 3km

Cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc của Tổ quốc (tính từ 17/2 đến ngày 18/3/1979), quân và dân ta đã gây tổn thất cho 9 quân đoàn chủ lực, loại khỏi vòng chiến đấu hàng vạn quân, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng 3 trung đoàn, 18 tiểu đoàn, bắn cháy và phá hủy 550 xe quân sự, trong đó có 280 xe tăng và xe bọc thép, phá hủy 115 khẩu pháo và cối hạng nặng, thu nhiều vũ khí và đồ dùng quân sự. Cuộc chiến đấu anh dũng ở khu vực biên giới phía Bắc của tổ quốc đã chứng minh một sự thật lịch sử: Nhân dân Việt Nam không bao giờ chịu quỳ gối trước bất kỳ thế lực xâm lược ngoại bang nào./.

Bài học kinh nghiệm:

Thường xuyên tăng cường sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối vơi Quân đội và sự nghiệp quốc phòng, quân sự, trọng tâm là củng cố xây dựng nền quốc phòng toàn dân, thế trận chiến tranh nhân dân vững mạnh.

Nhạy bén trong phân tích, đánh giá tình hình, nhận rõ đối tác, đối tượng của cách mạng, luôn nên cao tinh thần cảnh giác cách mạng, không để bị động, bất ngờ trong mọi tình huống, quyết tâm bảo vệ vững chắc độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc.

Kết hợp chặt chẽ giữa phát triển KT-XH vơi củng cố, tăng cường tiềm lực, thế trận quốc phòng, an ninh, nhất là ở những địa bàn trọng yếu, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo.

Chú trọng xây dựng quân đội nhân dân cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, có sức mạnh tổng hợp ngày càng cao, làm nòng cốt cùng toàn dân bảo vệ vững chắc Tổ quốc.

Củng cố khối đại đoàn kết dân tộc, kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại; tăng cường quan hệ đoàn kết, hữu nghị giữa hai nước Việt Nam – Trung Quốc.

PV/VOV.VN

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2019

LỆNH TỔNG ĐỘNG VIÊN CHỐNG QUÂN BÀNH TRƯỚNG BẮC KINH XÂM LƯỢC NGÀY 5/3/1979

LỆNH TỔNG ĐỘNG VIÊN CHỐNG QUÂN BÀNH TRƯỚNG BẮC KINH XÂM LƯỢC NGÀY 5/3/1979


Ngày 5/3/1979, trong tình thế cấp bách chống lại hơn nửa triệu quân Trung Quốc xâm lược biên giới phía Bắc, Chủ tịch nước Tôn Đức Thắng đã ra lệnh tổng động viên toàn quân, toàn dân kháng chiến.

"Hỡi đồng bào và chiến sĩ yêu quý! Quân thù đang giày xéo non sông, đất nước ta. Độc lập, tự do, chủ nghĩa xã hội của nhân dân ta đang bị xâm phạm. Hòa bình và ổn định ở Đông Nam châu Á đang bị đe dọa. Dân tộc Việt Nam ta phải ra sức chiến đấu để tự vệ... Toàn thể đồng bào các dân tộc anh em trong cả nước, các tôn giáo, các đảng phái, già, trẻ, gái, trai hãy phát huy truyền thống Diên Hồng, triệu người như một, nhất tề đứng lên bảo vệ tổ quốc".

MỘT GIẢ THUYẾT VỀ VỤ NỮ SINH BỊ GIẾT KHI SHIP HÀNG

NÓNG HÔI HỔI ĐÂY !

Tôi vốn dị ứng với thái độ vô cảm của báo chí khi khai thác quá nhiều về cái chết của một cô gái đi giao hàng vào đêm 30 Tết. Thậm chí còn đưa tin không chính xác về quan hệ huyết thống của gia đình hung thủ, nhằm hướng lái cho một số người chửi bới ngành công an mà thực chất là chửi bới chế độ.

Nói thẳng, ông nội của tên giết người chả liên quan đéo gì đến ngành công an cả. Ai không tin thì hãy chờ đó mà kiểm chứng.

Về vụ việc này, xin nhắc lại là cơ quan công an vẫn trong quá trình điều tra, chưa có kết luận khoa học cuối cùng.

Tuy nhiên, đã có một giả thuyết cho rằng, chính bà mẹ của cô gái là một người buôn ma túy chuyên nghiệp đã từng khoe với tên giết người rằng, bà có rất nhiều tiền.Từ đây, tên giết người từng có 3 tiền án tiền sự này đã nảy sinh ý định bắt cóc tống tiền... và cuộc gọi ship hàng vào chiều 30 Tết là hành động khởi đầu cho việc tống tiền này.

Cuộc trao đổi, mặc cả giữa bà mẹ cô gái và tên giết người diễn ra trong ít nhất là 2 ngày sau đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể đi đến thống nhất.

Sự cứng rắn của bà mẹ đã vượt giới hạn thử thách của tên giết người và kết cục đau thương đã xảy ra.

Lưu ý với các anh chị rằng, đây chỉ là một giả thuyết. Mọi việc còn phụ thuộc vào kết luận của cơ quan điều tra.

Dù thế nào thì cũng xin chia buồn cùng gia đình nạn nhân. Xin R.I.P em.

Ps: Ảnh nhặt trên NET chỉ để minh họa.

TRƯỜNG HÍP QUẨY TẠI BURIRAM UNITED

Xuân Trường ăn diện sặc sỡ trong đêm tiệc ở Buriram


Kết thúc chuỗi hoạt động ngoại khóa, Xuân Trường trong trang phục bắt mắt đóng góp một tiết mục nhảy hài hước ở buổi tiệc vui chơi thư giãn của CLB Buriram United.


CLB Buriram United vừa trải qua chương trình "phá băng" ngắn ngày trước thềm mùa giải mới nhằm mục đích thử thách thể lực, tư duy và kỹ năng mềm của mỗi cầu thủ, đồng thời giúp toàn đội tăng cường khả năng làm việc tập thể và phối hợp ăn ý với nhau.

Sau khi hoàn thành hàng loạt thử thách "phá băng" ngoài trời đầy khó khăn và khắc nghiệt, các cầu thủ của CLB Buriram United đã tham dự một đêm tiệc giải trí vào tối 14/2 với nhiều tiết mục đặc sắc. Xuân Trường cùng với hai đồng đội bên cạnh là những người đã chuẩn bị trang phục độc đáo, vui nhộn để lên sân khấu khuấy động chương trình.

Tiền vệ của đội tuyển Việt Nam dường như trở thành tâm điểm của đêm tiệc khi diện một bộ trang phục đầy màu sắc bắt mắt. Anh thậm chí còn đội thêm một bộ tóc xù và đeo kính màu hồng để tăng thêm phần hài hước.


Trường "híp" quẩy cực sung trong đêm tiệc của đội bóng mới. Không ít CĐV Việt Nam tỏ ra bất ngờ trước độ "nhí nhố" của chàng tiền vệ đội trưởng U23 Việt Nam vốn luôn được xem là nghiêm túc, chững chạc này.

Vũ điệu hài hước của Trường "híp" mang đến những tràng cười đầy giải trí cho các đồng đội. Trong chuỗi hoạt động tập thể trước đó, anh luôn thể hiện sự xông xáo, tháo vát khi cùng các thành viên vượt qua nhiều thử thách khó nhằn như xin đi nhờ xe, nấu cơm, đu dây trên không, kết bè vượt hồ nước.

Xuân Trường cười rạng rỡ bên cạnh cậu bạn thân tại Buriram, tiền vệ Sasalak Haiprakhon. Dù thi đấu xa quê hương, tân binh số 21 của nhà vô địch Thái Lan vẫn luôn nhận được sự quan tâm và ủng hộ của người hâm mộ Việt Nam. Các CĐV gửi những lời chúc Xuân Trường sớm thích nghi với đội bóng mới và khẳng định được tài năng của mình trong lần thứ 2 xuất ngoại.

Trong đêm tiệc, các cầu thủ Buriram cũng bày ra không ít trò vui như đội tóc giả, mặc váy.

Cầu thủ chạy cánh Sasalak, người giúp Xuân Trường nhanh chóng hòa nhập với CLB Buriram còn bị vẽ đầy son lên mặt. Hậu vệ có biệt danh là "Pee" này kém Xuân Trường 1 tuổi, thi đấu cho Buriram từ năm 2018 và từng cùng đội tuyển U23 Thái Lan đăng quang tại SEA Games 2017.

Anh đội tóc giả bắt mắt và luôn hòa vào những trò vui của cả đội. Trong mọi hoạt động ngoại khóa ở Buriram, Sasalak luôn đồng hành bên cạnh Xuân Trường và giúp đồng đội mới hòa nhập với văn hóa bóng đá của xứ sở chùa vàng.

Một cầu thủ khác trong trang phục du hành vũ trụ khuấy động bữa tiệc của nhà đương kim vô địch Thái Lan. Thai League mùa giải mới 2019 sẽ chính thức khởi tranh vào ngày 22/2 tới.

Ảnh: Buriram United

Cái gì thế này: NHẬT BẢN, HÀN QUỐC COI MỸ LÀ "MỐI ĐE DỌA CHÍNH" AN NINH TOÀN CẦU

Nhật Bản, Hàn Quốc coi Mỹ là 'mối đe dọa chính' an ninh toàn cầu

TPO - Động thái bất ngờ từ hai đồng minh lâu năm của Mỹ là Nhật Bản và Hàn Quốc, hai quốc gia hiện đang có khoảng 82.000 binh sĩ Mỹ đồn trú, tuyên bố coi Mỹ là "mối đe dọa chính" của an ninh toàn cầu. Hàn Quốc lo ngại Mỹ hơn cả Bắc Triều Tiên, thậm chí còn hơn nỗi lo của nhiều nước đối với Nga.

Tổng thống Mỹ Donald Trump chào điều lệnh với binh sĩ Mỹ tại căn cứ quân sự New York

Một khảo sát của Viện Nghiên cứu Pew cho thấy, thế giới hiện nay tiềm ẩn nhiều nguy cơ đáng sợ. Tấn công mạng, chủ nghĩa khủng bố, kinh tế bất ổn và biến đổi khí hậu, tất cả các yếu tố trên đều trực tiếp đe dọa đến nền an ninh toàn cầu.

Tuy nhiên, sức mạnh và ảnh hưởng của Mỹ hiện nay còn khiến mọi thứ trở nên bi quan hơn, mặc dù Tổng thống Mỹ Donald Trump đã tuyên bố rút quân khỏi Trung Đông, cũng như tiến hành hội đàm với Triều Tiên, Russia Today thông tin.

Chỉ trong năm 2013, đã có 1/4 người dân đến từ 22 quốc gia cho rằng Mỹ là mối đe dọa thường trực với quốc gia của họ. Tỷ lệ này đã tăng lên đến 38% vào năm 2017, và đạt 45% vào năm ngoái. Trong số các quốc gia đồng minh của Mỹ, kết quả khảo sát đã khiến không ít người bất ngờ. 67% người dân Hàn Quốc coi Mỹ là mối đe dọa chính nhằm vào đất nước họ, một tỷ lệ còn lớn hơn số người coi Triều Tiên là mối đe dọa.

Tại Nhật Bản, Mỹ và Triều Tiên đều bị coi là mối đe dọa, với tỷ lệ lần lượt là 66% và 73%, không có quá nhiều chênh lệch. Trong số 22 quốc gia được khảo sát, Nhật Bản và Hàn Quốc có tỷ lệ lo ngại Mỹ lớn nhất, trong khi Mexico xếp thứ ba.

Đối với người dân Hàn Quốc, việc luôn phải đề phòng Triều Tiên khiến tình hình tại đây ở vào trạng thái bấp bênh, bất ổn, với nguy cơ có thể bị tấn công bất kỳ lúc nào, mặc dù Mỹ luôn duy trì hiện diện quân sự. Hơn nữa, Tổng thống Trump từng phát biểu liên quan đến một cuộc chiến giữa hai miền Triều Tiên, gây lo ngại về những hậu quả nghiêm trọng đối với Hàn Quốc. Người Nhật thì cho rằng, mối đe dọa từ Mỹ đến từ các chính sách bất ổn tại khu vực Đông Bắc Á, khiến Tokyo phải đối mặt với nhiều thách thức mới.

PHỤC HƯNG
Theo Russia Today