Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

THẾ NÀY MỚI LÀ VĂN!

Khoai@


Ngoài năng khiếu, để viết được bài văn này, mình dám chắc cô bé phải rất yêu thầy cô của mình. Ngôn ngữ mà không có cảm xúc, thiếu đi sự rung động từ con tim cũng sẽ trở nên bất lực. Bài viết quá hay.

Phục sát đất học sinh viết bài văn này - Đúng là đạt điểm 10 cũng xứng đáng!

Đây là bài văn của em Vũ Phương Thảo, lớp 10A1, THPT Định Hóa, Thái Nguyên. Em vốn là học sinh lớp chuyên Toán, thuộc ban tự nhiên nhưng học rất tốt Ngữ văn. Em vừa giải A Cây bút tuổi hồng 2013-2014 của báo Thiếu niên Tiền phong. Bài văn này được đánh giá rất cao, khiến nhiều giáo viên phải nể phục. 

Mình đọc đến đâu nghẹn đến đó. Thật ko nghĩ một học sinh lớp 10 có thể viết đc bài văn xúc động, giàu cảm xúc đến thế.

Đây là bài văn của em Phương Thảo:

"Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy... vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. 

Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ. 

Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980. 

Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy tôi - mười một tuổi - đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp. 

Kia rồi! Thầy tôi... 

Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tôi nhìn rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt. 

Nhiều người vẫn miêu tả: Các thầy cao to, vạm vỡ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm, nếu so với chuẩn 1,8 m, chỉ chừng 1,6 m, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều ấy. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, có cần gì hiện đại. 

Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh ấy cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ đến từng chi tiết. 

Mùa đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Thảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ mùa đông ấy, mà còn nhiều mùa đông sau này nữa. 

Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng trên tầng 2, vẫy tay “Em chào thầy” mà láo xược chế thành “Em thầy!”, và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại. 

Hiền như tiên. 

Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy... Đêm tối. 

Trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng. Có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.

Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, hai đứa cứ ăn đi, còn lại để vào tủ lạnh, lúc nào cô về thì cô ăn. 

Tôi nhận ra, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy. 

Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng. 

Đột nhiên muốn khóc. 

Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy. 

Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm. 

Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng 1, năm tôi lớp 7. Lúc ấy gió trời còn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với ba thằng con trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên quèn. Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già. Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường.


Năm lớp bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất. Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời. Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng em mất trật tự mà thầy không nhắc. Lúc ấy, tôi không hiểu. Sau này ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra. Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ. Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình. Hết học kì I năm tôi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu. Quyết định không hề vội vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xôn xao, và dường như có gì đó nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi. 

Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly. 

Thầy nghỉ rồi... Giáo viên mới dạy thay. Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi! Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế. 

Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi chính thức học thêm với thầy. Chính thức bắt đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua. Cả một đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như thế đã là hạnh phúc lắm rồi. Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là quá đủ rồi. 

Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng. Sau đó nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy kể về biết bao ngày khó khăn thầy đã trải qua. Đấy là những năm tháng vất vả đến bần hàn. 

Thầy là sinh viên nghèo, không có đủ đồ ăn nên ốm nhom ốm nhách. Trải qua một thời khó nhọc, con người luôn có khuynh hướng hài lòng với hiện tại, dù cho hiện tại ấy chỉ hơn thời khó khăn ngày xưa một chút xíu. Chính thế, thầy sống giản dị, tiết kiệm vô cùng. 

Từ lúc học thêm chỗ thầy, nghe thầy nói về những điều thầy đã trải qua, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm đi nhiều lần. Không còn phung phí tiền bạc và đồ dùng như trước đây nữa. Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy. Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy.

Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn. Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên bình. Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có. 

Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi. 

Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối phố cũ với cây trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn. Vẫn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng. Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính".

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

ĐÊM NẰM MƠ PHỐ

Ong Bắp Cày 


Đêm Nằm Mơ Phố




Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn gió khuya quán quen chờ sáng

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô tình.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời anh

Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng.

Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô tình.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời anh

Đâu hay một hôm gió mùa thu....

TRẢ LẠI 10 TRIỆU CHO CHỊ ĐỒNG NÁT, CSGT HÀ NỘI GIÚP 1 CÔ GÁI ĐƯỢC VÀO ĐẠI HỌC

Trả 10 triệu cho chị đồng nát, CSGT Hà Nội giúp một cô gái được vào đại học


Chị Chín, một người buôn bán đồng nát về quê vay 10 triệu đồng để làm thủ tục cho con nhập học. Tuy nhiên, trên đường mang tiền cho con, chị làm rơi 10 triệu đồng. Rất may, số tiền này được chiến sĩ CSGT nhặt được trả lại.

Vào khoảng 12h ngày 13.10, trong lúc làm nhiệm vụ đẩy đuổi số xe ôm hoạt động phía ngoài bến xe Nước Ngầm, trung úy Đinh Cao Thắng và thượng sĩ Hoàng Lê Minh thuộc Đội CSGT số 14 (Phòng CSGT TP. Hà Nội) đã nhặt được một túi ni lông bên trong có số tiền 10 triệu đồng cùng một sổ hộ khẩu mang tên Bùi Thị Chín (trú quán tại Giao Lạc, Giao Thủy, Nam Định). Kẹp cùng số tiền còn có một tờ giấy ghi tên và số điện thoại.

Trung úy Thắng và Thượng sĩ Minh trao trả số tiền 10 triệu đồng cho chị Bùi Thị Chín.

Sau khi nắm được thông tin, trung tá Nguyễn Mạnh Dầu, Đội phó đội CSGT số 14 đã chỉ đạo tổ công tác xác minh chủ nhân của số tiền để trả lại.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ, tổ công tác xác định được chủ nhân của số tiền 10 triệu đồng là chị Bùi Thị Chín. Cùng thời điểm này, chị Chín đang trình báo sự việc tại Công an phường Hoàng Liệt.

Tổ công tác sau đó mời chị Chín cùng người cháu ra chốt để xác minh thông tin. Xác định đúng số tiền và người trong sổ hộ khẩu đúng là chị Chín, tổ công tác xin ý kiến chỉ đạo của Trung tá Nguyễn Mạnh Dầu – Đội phó đội CSGT số 14 và trao trả lại tiền cùng giấy tờ cho chị Bùi Thị Chín ngay tại chốt kiểm tra.

Nhận được số tiền bị mất chị Bùi Thị Chín hạnh phúc cho biết, hai vợ chồng chị, người lái xe ôm, người buôn đồng nát mưu sinh ở Hà Nội đã lâu, tuy nhiên cuộc sống cũng chỉ đủ ăn. Vừa rồi, con gái chị thi đỗ đại học Thăng Long, vì không có tiền cho cháu nhập học nên chị đã phải về quê vay mượn họ hàng số tiền 10 triệu để làm thủ tục cho cháu.

“Lúc tôi xuống xe, sờ vào túi tôi vẫn thấy có tiền, nhưng khi cháu đón tôi về đến nhà thì phát hiện ra là mất, chân tay tôi bủn rủn, miệng không nói nên lời vì nếu mất số tiền trên thì coi như con gái tôi phải bỏ học. Đến khoảng 1h30, cháu tôi có nhận được điện thoại của đồng chí CSGT số 14 và thông báo là nhặt được số tiền tôi đánh rơi. Tôi mừng quá, quên cả đói cả mệt lập tức ra chốt CSGT và bây giờ nhận lại được tiền. Tôi cảm ơn hai anh Thắng và Minh, nhờ có các chú mà con tôi sẽ không phải bỏ học giữa chừng”, chị Chín tâm sự.

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

LÀM THÂN CON GÁI...

Làm thân con gái...

Con thân yêu, hết nửa đời người, mẹ đã đi qua những trải nghiệm và có thời gian chiêm nghiệm, rất nhiều điều mẹ muốn nói với con. Mong đó là hành trang tốt cho cuộc sống của con sau này.

Là thân con gái, con đừng tin vào bất cứ giáo điều nào, quy chuẩn nào cản trở quyền sống hạnh phúc của con. Đạo lý, giáo điều là do con người tạo ra, nhưng nếu nó đã trở nên cũ kỹ và không còn phù hợp, không còn phục vụ được cho mục đích tốt đẹp của con người, vì con người, thì đừng ép mình phải theo con ạ. Con chỉ có một cuộc đời thôi, sống sao cho cuộc đời ấy trọn vẹn, ý nghĩa con nhé.

Là thân con gái, con càng phải biết yêu thương, quý trọng thân thể mình. Đừng hủy hoại nó vì bất cứ lý do gì. Hình hài con là do bố mẹ cho, chắt chiu từ máu thịt và cả những khốn khó, vất vả và nước mắt để xây đắp, đừng phí hoài sức khỏe, thậm chí tính mạng của mình vì người khác, đặc biệt là những người không thật lòng yêu thương con.

Tình yêu đích thực luôn tồn tại, nhưng con hãy thực tế, không có tình yêu đẹp như trong cổ tích. Đừng tuyệt đối tin tưởng và phó mặc số phận mình cho người đàn ông hết lòng săn đón, theo đuổi, chiều chuộng con. Đàn ông là giống loài hay đổi thay. Có được con rồi, thái độ anh ta sẽ khác. Hãy đặt niềm tin vào người đàn ông chân thành, ngay từ đầu đã không ra sức chiều chuộng, chịu đựng con, thậm chí biết can gián con và hướng con tới những điều tốt đẹp.

Tình đầu luôn khó quên con ạ. Sẽ có lúc con vùi mình thổn thức vì mối tình yêu dấu đã rời xa, tưởng như có thể chết đi được. Nhưng con biết không, phụ nữ sẽ quên ngay người đàn ông đã đi qua khi có người khác đến trong đời. Chỉ có đàn ông mới phải vấn vương tình đầu. Ngay cả khi anh ta rời xa con rồi, hãy sống sao cho người đàn ông ấy không thể quên con được.

Nấu ăn, thêu thùa, may vá… con đều nên biết, dù mỗi thứ một ít, con ạ. Không phải vì xã hội coi đó là chuẩn mực, mà đơn giản vì biết những kỹ năng ấy luôn tốt cho con. Con không thể sống sót nếu không biết tự mình tạo ra thức ăn cho mình, con có thể nghèo nhưng không thể mặc áo rách. Mọi kỹ năng cần thiết cho cuộc sống, chớ có bỏ qua, chớ có coi thường, cho dù bây giờ bố mẹ có thể có điều kiện và đang hết lòng chăm lo con.

Tình bạn của phụ nữ luôn rắc rối. Đám bạn gái mà con đang thân thiết có thể nói với con rất nhiều lời hoa mỹ, nhấn mạnh đến tỉ lần rằng họ rất yêu con, luôn hết lòng vì con hay trân trọng tình bạn thân thiết mà con và họ đang có... Nhưng so với đàn ông, tình bạn của phụ nữ lại kém bền. Cho nên hãy tìm cho mình một người bạn khác giới, không phải người yêu, nhưng cực kỳ thân thiết và tin tưởng. Hiếm có tình bạn giữa đàn ông và đàn bà, nhưng một khi đã tồn tại - rất quý giá!

Sau cùng, bất cứ khi nào con vấp ngã, đừng quên gia đình. Gia đình là nơi chốn bình yên nhất để con quay về. Dù có lúc con tưởng như cả thế giới đang quay lại với mình, bố mẹ vẫn yêu con, vô điều kiện.

HA
Nguồn từ dantri.com.vn

IM LẶNG ĐỂ YÊU ANH...

Im lặng để yêu anh...

Hóa ra từ trước đến giờ, cả anh và em mải mê chạy theo cảm xúc của riêng mình mà quên mất người còn lại, để rồi trách móc, để rồi ích kỷ với nhau. Chúng ta, đã bao giờ, từng hiểu nhau, chưa anh?

Có phải yêu nhau càng nhiều thì mọi thứ càng trở nên quen thuộc quá đỗi đến mức quên mất sự tồn tại của đối phương?
Em tin là tình cảm của chúng ta vẫn còn sâu đậm. Em tin là anh vẫn yêu em như ngày nào và em vẫn cứ thương anh mãi thế.

Nếu không, em đã chẳng nhớ anh da diết vào lúc này, và ánh mắt anh cũng chẳng mệt mỏi đến như thế!

Chúng ta chỉ là tạm thời chia tay. Chúng ta chỉ là tạm thời đứng lại.

Chúng ta chỉ là tạm thời chứ không phải mãi mãi.

Hóa ra từ trước đến giờ, cả anh và em mải mê chạy theo cảm xúc của riêng mình mà quên mất người còn lại, để rồi trách móc, để rồi ích kỷ. Chúng ta, đã bao giờ, từng hiểu nhau, chưa anh?

Yêu thương đôi khi là quan tâm quá nhiều mà trở nên nhạt nhòa, nhàm chán.

Nhưng khi chúng ta dừng lại sự quan tâm đó mới thấy hụt hẫng dường nào.

Anh và em im lặng. Một sự im lặng thật đáng để em phải thốt lên hai từ "tổn thương".

Có chút gì đấy nhói đau khi nhận ra sáng nay không có cuộc gọi nào từ anh, và tối qua em đã không chờ một dòng tin nhắn thân thương trước khi đi ngủ.

Có chút gì đấy xa cách khi những buổi chiều hò hẹn cuối tuần bị thay thế bằng việc mỗi người một nơi. Anh đi đâu, làm gì em không biết. Em làm gì, đi đâu anh cũng chẳng hay.

Đi giữa phố, chỉ là một thói quen quơ tay quay người để tìm xem anh có đang đứng cạnh. Em giật mình thảng thốt, ồ ta đang đi một mình, không có anh.

Em đã hiểu cái cảm giác của những cô gái khi tình yêu tan vỡ. Yêu thương gần như là biến mất hoàn toàn. Trái tim gần như là vỡ vụn. Chỉ là gần như thôi, bởi đâu đó kỉ niệm ngày cũ giăng mắc khiến lòng người chùng xuống, nhớ nhung.

Anh im lặng. Em cũng ngang bướng không thèm mở lời. Nỗi nhớ dai dẳng như thể một cơn mưa trái mùa, cứ vô tư ập về rồi lại bỗng chốc tan mau. Thỉnh thoảng, nó lại giống một trưa hè đầy nắng đến bỏng rát, và em nhức nhối giữa những ảo ảnh, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Rằng, em đã hiểu. Xa nhau rồi mới thấy sự quan trọng của nhau.

Nhưng anh ơi, em chỉ mong sự im lặng này là tạm thời, và không phải là lúc chúng ta buộc lòng rời xa nhau mãi mãi, buộc lòng đi tìm cho mình một yêu thương khác.

Em mong chờ một sự mở lời từ anh, chỉ là cãi vã, chỉ là xích mích không đáng để chúng ta phải như thế này. Tình yêu nhiều màu lắm, đâu chỉ mang mãi một màu hồng hạnh phúc. Trái tim có lý lẽ riêng của trái tim mà lý trí không thể nào cãi lại được. Cũng như việc hai người yêu nhau sâu đậm bỗng dưng rời xa nhau trong một thời gian dài, rồi lại trở về và nắm tay nhau đi hết những chặng đường còn lại.

Em không thích đọc ngôn tình, vì em chẳng dám tin những câu chuyện tình yêu đó là có thật. Vậy mà bây giờ chúng ta lại rơi vào một kịch bản ngỡ như trong tiểu thuyết.

Hay thôi, mình kết thúc câu chuyện này bằng một happy ending anh nhé. Em mở lời, anh cũng thế, chấm dứt khoảng lặng tình yêu vô hình giữa hai đứa. Chúng ta lại để yêu thương đong đầy mỗi đoạn đường đã qua, lại để yêu thương vẽ tiếp bức tranh hạnh phúc, được không anh?

Cát Cánh
Nguồn từ kenh14.vn

LẮNG NGHE CHÔNG CHÊNH THU HÀ NỘI

Lắng nghe chông chênh thu Hà Nội

Một buổi chiều mùa thu, với cái thời tiết lý tưởng này, tự lựa chọn cho mình một góc yên tĩnh, không hẹn hò với bất kì ai, chỉ là một ly cappuccino và một quyển sách để nhâm nhi. Đủ để thấy tim mình an yên giữa cuộc sống bộn bề, tấp nập. Tự ngồi và nghĩ vẩn vơ…

Chiều qua, gió lạnh bắt đầu len lỏi qua từng kẽ tóc, ngấm vào da thịt, đủ để con người ta cảm nhận được sự thay đổi của khí tiết mùa thu. Khoác một chiếc áo dài tay, hòa mình xuống phố và tìm cho bản thân một thú vui, xuống đường để được hưởng thụ cái không khí mát mẻ này.

Hà Nội những ngày đầu tháng 10, năm nay trời lạnh muộn hơn mọi năm, đến hôm kia còn nắng chang chang cho người ta ra đường phải che kín mặt. Vậy mà hôm qua thôi, bước ra ngoài đường sáng sớm, cái lạnh chợt ùa vào cơ thể - bỗng nhiên rùng mình - nhận ra mình đang khoác chiếc áo mỏng tanh cho gió cứ thế thổi, đánh tan cơn buồn ngủ kéo đến vừa rồi. Rồi bất giác một cơn mưa thu rải xuống, bước đi trên vỉa hè và đứng đợi bên bến bus, lướt nhìn dòng xe cộ đang hối hả. Mưa và lạnh, luôn cho tôi một cảm giác bồn chồn khó tả. Phải chăng đó chính là sự ám ảnh của những lần đi lạc một mình trên phố, hay chính là sự cô đơn lạc lõng của một đứa con gái giữa thành phố tấp nập với ánh sáng hoa lệ của đèn đường phát ra từ những dãy nhà tầng san sát.

Chuyến xe bus tôi đang đợi cuối cùng cũng đến, vội vã bước lên mà trong đầu đang không biết mình sẽ đi đâu. Thì ra mình đã ngấm nước mưa rồi, may mắn thay tôi chọn cho mình được một chỗ trống trên xe bus và ngồi gần cửa kính. Nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, từng khung cảnh quen thuộc mà xa lạ cứ hờ hững trôi qua. Đêm qua tôi đã ngủ muộn và định dành thời gian ngồi viết lách những thứ suy nghĩ mông lung của mình cơ, nhưng rồi khi gõ dở dang được vài dòng trên trang word, đôi mắt díp lại bởi nhận thấy hình như hôm nay mình thực sự không muốn viết, cảm xúc dù có viết ra ngay lúc này cũng chỉ là ép buộc và gượng gạo mà thôi.

Có thể rất nhanh, chỉ sau một đêm, khi trời sáng, tỉnh dậy mở toang cửa sổ đã thấy gió lạnh ngập tràn luồn vào qua kẽ cửa, choáng hết hơi ấm trong phòng, khác hoàn toàn với cái không khí còn nóng nực của ngày hôm qua. Trong nắng sớm nhạt màu, lá thu vàng khẽ rụng, sắc vàng rực lên lấp lánh. Có nghe chăng cung đàn vọng lên từ góc phố? Chiếc lá vàng cựa trong gió khẽ đung đưa như bản du ca rạo rực những ân tình. Đủ cho những tâm hồn tưởng già nua theo năm tháng, những vết nhăn chày xước vệt thời gian và đôi mắt không còn tia ấm áp chợt ngân lên chầm chậm những mơ màng.

Người ta nói, mùa thu Hà Nội có thứ gì đó tình cảm lắm, sâu và đượm biết bao, dù có muốn cố tình phớt lờ nhưng vẫn không thể nào tránh được thứ cảm xúc mãnh liệt len lỏi trong từng nhịp thở, trong từng chiều sâu cảm nhận. Thoáng chút trầm tư, thoáng chút hốt hoảng, thu về rồi tôi có thể bớt giấu diếm được bao lâu?

Cũng có ai từng nói, mùa thu về người ta được sống thật với lòng mình, tôi yêu mùa thu Hà Nội da diết, yêu như yêu chính bản thân mình vậy, cũng bởi vì khi đó tôi mới có thể sống thật hơn, thật trong những rung cảm, thật trong những trải lòng, thật trong từng nhịp thở mà không phải hốt hoảng hay loay hoay mỗi khi gặp phải mớ hỗn độn xảy đến với mình, không cần phải chạy dài với những suy nghĩ miên man vô vọng. Ngày xưa, khi một người bạn hỏi tôi thích mùa nào nhất trong năm, vẫn nhớ, câu trả lời là mùa thu, và đến bây giờ cũng vậy, câu trả lời vẫn không thay đổi. Mùa thu vẫn còn sót lại những cơn bão rớt làm hoa lá rụng tơi bời, vẫn còn vài ngày nắng gắt của mùa hè, xen lẫn những ngày chớm lạnh đầu đông… Có lẽ những điều đó làm tôi nhớ nhiều mùa thu Hà Nội.

Một buổi tối đi trên đường thật chậm, bỗng bắt gặp mùi hoa sữa thoang thoảng hòa vào trong gió, một cơn gió se lạnh khẽ thổi qua phảng vào cánh mũi mùi hương dễ chịu. Tôi chỉ thích hoa sữa đầu mùa, vì khi đó nó còn nhẹ nhàng dìu dịu chứ không nồng đậm gay gắt như hoa sữa giữa mùa. Hoa sữa chỉ có một màu trắng xanh không nổi bật như những loài hoa khác nhưng nó thật đặc biệt, vì có hương quyến rũ và cuốn hút lòng người. Kỷ niệm bất chợt ùa về, nhưng chỉ là dĩ vãng… Mùi hương của hoa sữa hòa trong tiếng ồn ào của phố xá, bản thân như bị lạc vào giữa nắng gió mùa thu. Hương hoa sữa có thể đọng thành từng giọt rơi xuống tóc như những bản nhạc không lời. Và rồi, chợt có ước muốn gom hết những cánh hoa vừa kịp rơi xuống đất để gom đầy và đặt vào lòng bàn tay ai đó…

Mỗi khi rong ruổi trên đường Hà Nội, đạp xe chầm chậm để cảm nhận cái xao xác của lá, cái se lạnh của gió, lắng nghe bài hát “Có phải em mùa thu Hà Nội?” sẽ tự cười mãn nguyện mà thưởng thức không khí mùa thu đang ban tặng cho mình. Để thấy mình và mùa thu hòa đồng trong nỗi nhớ và niềm hy vọng. Cho ta biết trong bốn mùa có một mùa để ta nhìn nhận lại mình, tìm lại con người đích thực của mình để sống đẹp hơn và biết tin và hy vọng vào những người quanh mình.

Mặc dù biết mùa thu Hà Nội là không phải của riêng ai nhưng sao thấy với bản thân mình nó riêng đến thế? Hay trong cảm nhận của mỗi người cái đặc trưng ấy chính là đặc trưng tâm trạng, được giãi bày, được đem ra từ góc khuất của tâm hồn bấy lâu che giấu? Với bản thân, thấy mùa thu vẫn đẹp với riêng mình, thấy nắng vẫn ngọt vàng, gió vẫn nhẹ nhàng, và con người hình như dễ mến và dễ thông cảm cho nhau hơn.

Đến rất nhanh và đi cũng rất vội vàng, biết rằng thu Hà Nội vẫn rất tàn nhẫn với những ai không biết trân trọng và nâng niu. Mùa thu đến và đi như một nỗi tình cờ. Mùa thu lặng lẽ và dịu dàng đi vào quỹ đạo thời gian của tự nhiên. Mùa thu tuy ngắn ngủi nhưng gợi cho ta biết bao cảm xúc và mộng ước trong cuộc sống hăng say. Bạn lại bảo, chẳng mấy chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm trong băng giá. Cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Những chiếc lá vàng sẽ chìm dần vào quên lãng.

Thời gian lúc nào cũng sẵn sàng ra tay để bào mòn kí ức. Quan trọng là lòng mình. Nghĩ thế, tôi bật nói to thành tiếng: "Đã muốn nhớ thì chẳng thể nào quên được". Bạn ngân nga"Thời gian đi không bao giờ trở lại. Chỉ có lòng người quay lại với thời gian". Và bạn nhìn tôi cười, đúng thế phải không?

Vậy thì hãy sống hết mình cho từng khoảnh khắc rất riêng trong mùa yêu thương đang về này đi nhé, đẹp nhất trong năm…

"Mùa thu Hà Nội thật đẹp phải không anh?

Ừ,… Nhưng mùa thu Hà Nội rất buồn!

Với em, mùa thu là mùa đẹp nhất."

Thu Thúy Smile
Nguồn từ mlog.yan.vn

NHẬT KÝ CHO MẸ

Câu chuyện thứ bảy tuần này xin gửi tới độc giả nhật ký đẫm nước mắt của một người con trai viết về mẹ, nhưng ngày cuối đời bà. Trân trọng!


Nhật ký cho mẹ

Đôi lúc con tức đến tận cùng, con tức vì sao số phận lại mang mẹ đi. Con giận vì mẹ đã hy sinh một đời nhưng chưa một ngày ngơi nghỉ.

Không biết bắt đầu từ đâu, cứ mỗi lần định viết cho mẹ thì con lại khó thở và lồng ngực như nổ tung. Con tự nhủ phải tập quên, tập mạnh mẽ, tập đối diện, nhưng cuối cùng, Con vẫn mãi là con. Sống trong nhớ nhung, trong kỷ niệm, trong vòng lẩn quẩn, vì đó là cách duy nhất con có thể giữ mẹ cho mình…

Trời miền Trung chuyển mùa, khoác chiếc áo len mỏng, mình con lên thăm mẹ. Nhà mới mẹ cao lắm, trên một ngọn đồi gió mát, có thể nhìn xuống cả một vùng quê bình yên. Và đặc biệt mẹ có thể nhìn rõ nhà ngoại, nơi mẹ đã sinh ra và lớn lên. Con cứ hay thích thăm mẹ những lúc trời chập choạng tối. Lúc ấy, không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường. Con có thể nói chuyện với mẹ thật nhiều, trách móc có, giận hờn có, xin lỗi có và yêu thương cũng nhiều...

4 tháng con bỏ tất cả để về với mẹ, là 4 tháng mà trong suốt quãng đời còn lại, không niềm vui nào có thể khiến con quên được. Những câu nói của mẹ khiến con gục ngã, con nhớ mãi có lần mẹ hỏi con: "Út ơi, sao bụng má cứ to lên miết…?". Con cười xòa, xoa bụng má cái rồi nói: "Ăn không tiêu mà.. để con tìm thuốc má uống xong cái xẹp lép". Rồi con chạy vào toilet, cắn môi để mẹ không nghe được tiếng con nức nở, con xả nước thật to để mẹ không thể nghe những tiếng nấc như khóc than cho sự bất lực của mình. Có đêm, mẹ ngủ rồi, con đốt thuốc, nhìn lên trời cao mà thầm hỏi: "Tại sao lại có một căn bệnh quái đản và độc ác đến thế?".

Ngôi nhà mới con xây theo nguyện ước cả đời của mẹ. Ngày về nhà mới, mẹ qua nhà gặp bà con rồi bật khóc. Mẹ cười ngồi chung được với những cô là hội tù yêu nước với mẹ, được một lát, mẹ cảm thấy ù cả tai vì tiếng ồn, lúc đó con đã biết rằng, ngôi nhà này không dành cho mẹ nữa rồi, Con cố gắng sắm sửa cho ngôi nhà một cách trọn vẹn nhất, để mẹ thấy rằng, mẹ cũng có những phút giây tiện nghi nhất của một kiếp người.

Dường như chỉ duy nhất vài tuần đầu mẹ có thể ra phòng khách, nằm trên bộ sofa , cùng con xem tivi, những ngày sau đó là những chuỗi dài những mệt mỏi, những đau đớn, những đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Oái ăm cho một con người là lúc cận kề của sự ra đi, thì khát khao được sống lại trỗi lên mãnh liệt. Mẹ muốn được sống lắm, con nhận biết điều đó. Nhìn thấy mẹ càng cố, mà thực tế cứ đi ngược lại, ánh mắt mẹ, lời nói mẹ, như cầu xin, như năn nỉ số phận. Những lúc ấy con tưởng chừng như không đứng vững, cố nói vài câu trấn an rồi chạy ra ngoai, lắc đầu thật mạnh, rít thuốc và nhủ lòng phải tiếp tục.

Một tháng rưỡi trước khi mẹ xa con. Một câu nói của mẹ với bác sĩ khiến con gục ngay tại phòng khách. Con gọi họ tới để trấn an cho mẹ, khi chào về mẹ ráng nói: "Con cố gắng cứu cô…". Lúc ấy con chỉ muốn chạy vào và la lên, bỏ cuộc thôi má ơi, không có lối thoát nào nữa hết. Chấp nhận thôi, nhưng bĩnh tĩnh một lúc, con lại tiếp tục là một diễn viên, cười nói, xoa chân, chải tóc, giấu những giọt nước mắt sau lưng mẹ với sự bế tắc tột cùng của cuộc sống..

Cứ thế mẹ yếu dần. Khi những bước chân không vững, mẹ vẫn cố gắng vào phòng vệ sinh vì không muốn làm phiền con. Đến khi không cố được nữa, mẹ chỉ cái bô và thì thào: "Cho má ngồi thử". Đỡ má ngồi, con đứng khuất sau và một lần nữa con bặm môi để giữ mình không được yếu đuối...

8 ngày cuối của mẹ là những khoảnh khắc con có thể thuộc lòng từng ngày, từng giờ, từng giây, mẹ nói gì, mẹ ăn ra sao, mẹ thở thế nào... Hàng xóm đến thăm, mẹ vẫn tỉnh táo, mẹ tỉnh táo khiến những ai đến với mẹ cũng trào nước mắt. Gặp ai mẹ cũng nói: "Thôi tạm biệt tất cả". Đến khi không nói được nữa, mẹ vẫy tay chào. Cứ thế mẹ về với thiên thu.

Và cuối cùng con mồ côi, 21 ngày rồi mẹ nhỉ? Ở nơi đó mẹ sống ra sao? Con chắc mẹ của con sẽ không còn khổ đau, sẽ không dằn vặt, sẽ không đấu tranh để đổi lấy sự sinh tồn. Ở đó sẽ không còn bệnh tật, sẽ không có cái chết thứ hai đâu mẹ à. Đó là một sự khởi đầu vĩnh hằng, nhưng có một điều mẹ con ta chưa gặp nhau thôi. Con không biết mẹ nhớ con bao nhiêu, nhưng con nhớ mẹ vô cùng. Một nỗi nhớ mà trong cuộc đời con chưa một lần con đối diện. Nhưng đau một điều, trong nỗi nhớ của con chỉ toàn những bi thương, những dằn vặt theo con vào trong giấc ngủ, con luôn sống với từ "giá như"…

Đôi lúc con tức đến tận cùng, con tức vì sao số phận lại mang mẹ đi. Con giận vì mẹ của con đã hy sinh một đời chưa một ngày ngơi nghỉ thì tại sao ông trời lại bất công. Con trách vì mẹ con làm điều gì sai mà những ngày tháng cuối mẹ phải gánh chịu nhiều sự bất hạnh như thế. Và con tức bản thân con, bất chấp những lời khen và sự khâm phục của tất cả những ai dành cho con, con vẫn thấy mình yếu hèn và vô dụng, con đã không cứu được mẹ của con.

Giờ đây, cứ mỗi buổi chiều khuya. Con cứ đứng trước bàn thờ và nói vu vơ như một thằng điên, cúng cơm mẹ con cũng cúng theo cách của con. Có khi con còn nạt mẹ: "Về ăn cơm kìa mẹ, tự nhiên bỏ đi đâu xa lắc…". Rồi con ngậm ngùi, con ráng nuốt những gì con vừa mời cho mẹ.

Ngày mai, con sẽ phải bắt đầu lại cuộc sống của con đã dần đánh mất 5 tháng qua. Giờ đây, con phải thay đổi, phải chấp nhận những ngày sắp đến. Con phải biết rằng, không còn ai trông mong con về, không còn ai để con khoe những chiến tích, không còn ai để con mua những món quà… Hành trang của con là kỷ vật của mẹ, là chiêc khăn tang và nỗi nhớ khôn nguôi nơi sâu thẳm con tim con

Mẹ, tình yêu con dành cho mẹ là duy nhất, trọn vẹn và to hơn cả vũ trụ trời cao!

Tác giả: Lê Đức Hoa

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

QUÁ KHỨ CỦA MẸ

Khoai@


Bài dự thi từ tác giả Nhiên tham gia chủ đề "Vẻ đẹp của người phụ nữ trong lao động". Mời các bạn cùng theo dõi. 

QUÁ KHỨ CỦA MẸ

Ngày ấy, Tôi chỉ nhớ người ta kể với tôi rằng: Mẹ mày đến với Bố mày khi đã 1 lần đò đấy! Mẹ mày lấy người ta về, rồi một ngày thằng đó bỏ đi thấy bảo đi làm ăn xa thế rồi chẳng trở về nữa …

1 năm, 2 năm, 3 năm chờ đợi … Mẹ mày về lại đây và cưới Bố mày đấy!

Với nó lúc ấy câu chuyện kể đơn giản cũng chỉ là 1 một câu chuyện. Chưa 1 lần hỏi Mẹ về quá khứ của Mẹ về những ngày Mẹ đã trải qua ấy. Thấy Mẹ cười bình yên và Mẹ sống hạnh phúc bên Bố nó biết: Mẹ đã quyết định đúng cho cuộc đời Mẹ! vì Bố yêu Mẹ. Nó thầm cảm ơn cái tình yêu của Bố để có nó trên cuộc đời này!

Mẹ khổ. Đúng! Những vết nhăm trên da của Mẹ khi đôi mắt nheo nheo nhìn xa xăm ngay cả khi Mẹ cười cũng hằn sâu thẳm về cuộc đời Mẹ. Mẹ là chị cả trong gia đình có 4 chị em gái. Ngày đó Ông ngoại là Sí quan bộ đội Ông chẳng ở nhà trừ những dịp Tết hay ngày nghỉ phép, còn Bà thì làm nông. 

Chỉ những ngày Ông về thì mới được đủ đầy. Chỉ có Mẹ và Bà hai người phụ nữ lớn nhất trong nhà phải lo toan tất cả mọi thứ từ ruộng đồng đến việc học hành của các Dì. Mẹ kể: “Có hôm đi lấy củi trên núi vì cách nhà xa nên buổi trưa chẳng về được, Bà bảo Dì Hai mang cơm cho Mẹ mà lúc đó đói lắm. Đi đường dì đói quá lại dở ra ngồi ăn hết cả phần cơm. Mẹ cứ chờ cơm mà đói, cho đến tối mới về”. Kể xong Mẹ cười giòn như một chuyện vui làm kỉ niệm với Dì. Thời đó đi học được mua đồ mới thích lắm chứ, nhất là áo trắng. Mẹ thì chẳng bao giờ được mặc nó cả, nhìn các Dì xúng xính đi học mà có hễ để mực dây vào áo là Mẹ mắng đấy. Mẹ bảo: đi học thì không được nghịch ngợm phải chăm chỉ và nhớ không được để mực dây vào áo vì sẽ bẩn đi xấu lắm! 

Khi con được sinh ra, nó là ngày rất buồn phải không Mẹ? 

Bà mất, trước khi đi Bà còn gặng hỏi: Mẹ sinh chưa? Mọi người người đã nói dối Mẹ nhỉ? Mọi người nói là: “Nó sinh rồi, lại 1 thằng con trai nữa”. Thế rồi ngay sau đấy Mẹ trở dạ sinh con, không phải con trai mà là con gái! Mẹ chẳng có thời gian để chăm con được nhiều vì còn rất nhiều điều phải lo toan ngoài kia nữa. Mẹ nhờ: Dì trông, Cô trông rồi cả Cụ nữa…

Khi con lớn hơn 1 chút. Mẹ kinh doanh, một cửa hàng kinh doanh nhỏ mua đi và bán lại và Con vẫn nhớ: Những trưa nắng rát da, cái nắng miền Trung Mẹ vẫn cố chạy nốt hàng về nhà để kịp gom chuyến xe chiều. Mẹ mua quà cho con cả Chị đang ở nhà để ôn thi nữa hai chị em vui lắm, thích lắm mà lúc đó con chẳng thể hiểu được những vất vả của Mẹ. 

Có những khi giữa Bố và Mẹ cơm chẳng lành canh chẳng ngọt con thấy Mẹ khóc, con cũng khóc. Có lúc con trốn vào 1 góc rồi khóc, có lúc con ôm Mẹ khóc. Mẹ lau nước mắt Mẹ nựng má bảo nín đi, đừng khóc. Cuộc sống đủ đầy hơn, nhưng Mẹ chưa bao giờ hết lo: Mẹ lo con Mẹ học xa vất vả, thua thiệt với bạn bè, Mẹ lo công việc của con khi học xong rồi, Mẹ lo nó đã yêu chưa và liệu ngoài kia có ai yêu thương nó thật lòng để không làm nó khóc, Mẹ lo con trai Mẹ có dâu thảo, con gái Mẹ có tấm chồng hiền… Cả cuộc đời Mẹ con chẳng thể nào đi hêt được những: yêu thương, lo toan, trách nhiệm, chăm sóc và vất vả mà Mẹ trải qua. Con sẽ chẳng bao giờ thấu được những điều đó!

Khi lớn như bây giờ, con vẫn chưa thể làm Mẹ hết lo lắng. Những ngày con được về Mẹ đều ôm con ngủ rồi vuốt ve mái tóc! Con thấy bình yên trong mắt Mẹ và hạnh phúc trong lòng con. 

Con vẫn thầm cảm ơn quá khứ của Mẹ để con được sinh ra. Được tròn xinh những ngày thơ bé!

Và hỏi rằng: Nếu ngày ấy Mẹ không đi?

Nhiên

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

GỌI THU

Ta khát cháy giữa miền biển lửa
Nụ hôn nồng của nắng rát bờ môi,
Thèm bay dưới cơn mưa chiều cuối hạ
Để tan mình theo những đóa mây rơi.

Về nhé em ơi
Buông heo may cho tim ta thêm một lần mộng mị.
Xoải tay mềm của gió vuốt hồn thơ,
Ru dịu dàng cơn mơ, tiếng xạc xào của lá
Khúc thu vàng hoan ca.

Giọt hơi nồng của nắng tan xa
Rót đi em,
Màu ngọc da trời vào đôi mắt biếc
Trao yêu thương trong ánh nhìn tha thiết
Phía ta mơ…

Về đi em
Ta chờ
Về đi em
Ta đợi
Thả hồn cao vợi
Ta gọi thầm tên em…

Một thi phẩm của tác giả Phan Xuân Thi.

TỰ TIN VỚI VẺ ĐẸP KHÔNG HOÀN HẢO

Tự tin với vẻ đẹp không hoàn hảo


Đàn ông nói, phụ nữ ai cũng đẹp. Thẳng thừng mà nói, đàn ông nói đúng chứ không phải họ nói nịnh. Ít nhất thì trong suy nghĩ, tư duy của tôi là vậy, phụ nữ ai cũng đẹp.

Đó có thể chỉ là cái đẹp của đôi mắt long lanh, hay sâu thăm thẳm. Đó có thể chỉ là một bờ môi cong, mềm mại. Đó có thể là mái tóc óng ả, lững lờ. Hay có thể, chỉ là làn da sáng và láng mượt. Nhưng tốt hơn nếu như có ánh nhìn hút hồn. Tốt hơn nếu có nụ cười rạng rỡ, càng tốt hơn nếu có cái đầu thông minh hay làn da khỏe mạnh. Chỉ cần bỏ một chút thời gian thôi, phụ nữ sẽ tự tin rằng mình đẹp. Dù đẹp nhiều hay đẹp ít, phụ nữ vẫn đẹp. Và vì thế mà, tôi nghĩ, phụ nữ không nên ngưỡng mộ hay bắt chước bất kỳ một ai cả.

Anh bạn tôi kể, thật là một cơn ác mộng, anh đi dự một cái đám cưới ở Sheraton, khoảng 300 khách nữ thì 299 khách có gương mặt giống nhau (độn cằm Vline, mũi Sline, răng sứ...), ăn mặc đặc một kiểu như nhau, chỉ khác nhau có mỗi tuổi tác, cân nặng, tóc và túi!

Chị bạn tôi thêm vào, chị sợ không dám đánh son đỏ, vì bây giờ đứa nào ra đường cũng son đỏ, mà vấn đề là rất ít đứa đánh son đỏ mà đẹp!

Tôi nghĩ, sinh ra là một bản chính, sao người ta lại cam tâm làm một bản sao và còn cảm thấy hí hửng với điều đó?

Nếu không tự tin vào vẻ đẹp của mình, phụ nữ sẽ phải mô phỏng vẻ đẹp của người khác để tạm tin rằng mình ổn. Chỉ khổ cánh đàn ông, khi ấy sẽ phải ve vuốt những nàng Dolly nhân bản! 

Be yourself, be the best!

Nguồn: FlyingDance

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

BUÔNG TAY ĐỂ RỜI XA HAY LÀ ĐỂ CẦN NHAU HƠN?

Buông tay để rời xa hay là để cần nhau hơn?

Người ta bảo, trong tình yêu, chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể để người kia rời xa mình mãi mãi… 

Tôi đọc câu chuyện về cái buông tay ấy trong một tối thứ sáu u ám, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh đèn đường vàng vọt đến tội nghiệp trong màn sương, nhòa nhạt. 

Câu chuyện đơn giản như thể người ta nghe một tiếng thở dài, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Cũng hun hút và xa ngái như tiếng thở dài của mình. Mà lại khác, vì tiếng thở dài đó dường như có đáy, còn của mình thì vô cùng trong một nỗi u uẩn không thôi.

Ừ thì một người đàn ông và một người đàn bà chia tay nhau, câu chuyện tình yêu nào chẳng vậy. Đời thực, người ta vẫn chia tay nhau đầy ra đấy thôi. Nhiều khi chẳng phải vì người ta không còn yêu nhau nữa. Cũng chẳng phải vì cuộc tình ấy ngắn ngủi, sớm lụi tàn. Nhiều khi, “cuộc tình dài rộng quá lắm khi cũng buồn”. Nhiều khi, tình yêu quá lớn cũng khiến sóng vỡ tan, và người ta đánh mất nhau. Tình yêu mà… Người ta rời nhau có khi chỉ vì một lần lỗi hẹn, một cái nắm tay không chặt hay một nỗi vô tâm khiến người kia hụt hẫng. Yêu nhau là trời biển, nhưng một cái buông tay cũng có thể mãi mãi rời xa.

Tôi hay nhìn những cặp tình nhân đi qua mình. Nhìn cách họ nói cười, âu yếm hay nhìn vào mẳt nhau. Nhìn cách những người đàn ông vòng tay ôm lấy vai người phụ nữ của họ như thể điều đó sẽ đủ để chở che và giữ họ suốt đời. Thế gian có bao cặp tình nhân, có bao nhiêu những câu chuyện tình, nhưng cách người đàn ông và người đàn bà của nhau nhìn vào mắt nhau, nắm lấy tay nhau hay nép vào nhau có lẽ chỉ có một. Và cách người ta rời vòng tay ấm áp của nhau mà đi cũng chỉ có một mà thôi. Đó là khi, một hoặc cả hai người yêu nhau cảm thấy không còn có thể nghĩ và sống bằng trái tim của người còn lại nữa rồi. Dù còn yêu hay không, họ đã không còn là của nhau… 

Tình yêu vốn dĩ là một khái niệm bất định với con người. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi vì sao có thể “sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho một người, dẫu chẳng thể nào hiểu được, tại sao mình lại yêu người đó đến thế”. Và bạn cũng chẳng bao giờ có thể hiểu vì sao “chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể để người kia rời xa mình mãi mãi”… 

Yêu nhau là trời biển…… nhưng một cái buông tay cũng có thể mãi mãi rời xa...

Nguồn: FlyingDace

THA THỨ CHO MÙA THU BÉ DẠI

Tha thứ cho mùa thu bé dại

Luôn có những điều be bé và giản dị lắng lại trong mỗi con người, nó ở đâu đó gần gụi và nuôi dưỡng sự vị tha.

Như cô bạn tôi thương những ngọn đèn đường, cô có những nụ hồng khô, cô cho tôi một nụ và cười “cho ‘you’ một ngọn đèn tắt”. Tôi luôn nghĩ về cô ấy như một phiến lá, ngay từ lần đầu gặp. Nhưng cô lại có giọng hát từa tựa mây trời, bởi nó cao và đầy nỗi buồn. Ở đâu đó trong cô, ngay cả khi cô quên đi, tôi nghĩ, vẫn còn một ngọn đèn, hay những ngọn đèn, bên cạnh những ngọn đồi, những cây cam và bông hoa... của riêng cô ấy. Ngọn đèn hay là lòng trắc ẩn của cô, nho nhỏ thôi nhưng nó quẩn quanh ở đấy. Đủ để nhu mì và tha thứ, để buồn và vui những khi trời trong xanh hay đầy mây xám..

Như anh, anh hoài xót xa một câu hát “tha thứ cho mùa thu bé dại”. Tôi lại nghĩ về anh như về một cái cửa sổ gỗ cũ. Nó luôn hé chờ mùa thu, dù mùa thu có ở đâu, vẫn luôn đón chờ bằng tha thứ. Mùa thu hay là con người, đôi khi cũng vậy thôi. Anh hay kể những câu chuyện nho nhỏ, đầu cuối đều để mở, mỗi người có thể hiểu theo mỗi cách khác nhau, và có khi anh ấy lại nghĩ theo một cách khác nữa cũng nên... :) Anh bảo, bất kể là lúc nào anh cũng đều có thể nghe bài hát ấy. Tôi biết, anh nói rất thật, cái cửa sổ be bé ấy luôn hé mở và bao dung, đủ để anh có thể kể những câu chuyện của mình, trong lúc chờ năm tháng. Hai mươi lăm có lẻ, có những điều đã hao vơi, có lẽ...

Tôi đang nói về bạn, về anh chứ kỳ thực đang muốn nói về mình lắm. Trong một lần của ngày xưa, tôi nghe “khi bên nhau sợ câu giã từ, sợ một ngày ta sẽ mất nhau” mà lòng chao đảo. Lòng tôi đã nghiêng đi lúc ấy, vừa bên ngoài chiều, đang mưa. Đó mãi là câu hát khiến tôi thương mến và yếu lòng nhất, từ lúc nghe được cho tới tận bây giờ. Câu hát đi ngang tôi, kéo theo cả một trời mây trắng phía sau lưng, tôi làm sao đủ sức để mà không tha thiết? Câu hát, vẫn còn đó, như ngày xưa, như ngày mưa ban chiều đã cũ, nằm yên trong tôi dịu dàng và thăm thẳm. Nó giản dị quá, và cả thật thà nữa. Đủ để khiến tôi giữ lòng yên ả trong những buổi không gian nhuộm gió.

Thật lòng chỉ muốn hát cho nhau nghe... Bởi ngoài kia cuộc sống đã không còn chút thật thà...

Nguồn: Flyingdace

ĐÀN ÔNG NHƯ THẾ MỚI LÀ ĐÀN ÔNG!

Đàn ông như thế mới là đàn ông!


Bình sinh, cho đến bây giờ đã sang bên kia dốc cuộc đời, tôi vẫn thường tự cho mình là kẻ không đến nỗi phải xấu hổ với danh phận của một thằng đàn ông.

Ấy thế mà bỗng có một ngày đẹp trời, trên một phiên chợ vùng cao, tôi bị choáng váng vì tự thấy xấu hổ với mình khi ngồi nghe trộm câu chuyện của hai người đàn ông xa lạ.

Bên một chiếc bàn gỗ mốc thếch, tôi ngồi uống rượu với một người bạn. Anh này thạo nhiều thứ tiếng dân tộc vì đã một thời chuyên đi thu mua nấm rừng, thảo quả trong các bản làng xuất sang Trung Quốc. Bàn bên cạnh có hai người đàn ông mặc quần áo chàm vừa nốc từng bát rượu đầy vừa chằm chằm nhìn vào mặt nhau. Ngồi né ra xa một chút là một người phụ nữ váy áo thêu xanh đỏ, khắp người đeo không biết bao nhiêu vòng bạc lủng lẳng.

Suốt đến gần nửa tiếng đồng hồ chỉ thấy có một anh chàng nói, khi thì giận dữ khi thì nghẹn ngào, có lúc lại đắm chìm trong ưu tư như bị men rượu nhấn chìm. Can rượu to trên bàn đã vơi quá nửa, bỗng hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, nức lên rưng rức. Cái bàn ọp ẹp chao nghiêng làm hai bát rượu đổ tóe ra sàn.

Lẳng lặng nhìn hai gã đàn ông quá say, người đàn bà cúi xuống nhặt những chiếc bát đặt lên bàn rồi lẳng lặng mở nút cái can nhựa cao đến hai gang tay, nghiêng can rót rượu đầy tràn hai miệng bát. Xong xuôi lại trở về chỗ, lẳng lặng nhìn bâng quơ ra rặng núi giăng ngang trước mặt.

Thấy cảnh lạ lùng, tôi thì thầm hỏi anh bạn xem chuyện gì đang xảy ra. Thì ra hai gã đàn ông này chính là “tình địch” của nhau, theo cái cách định nghĩa ngu ngốc của người dưới xuôi chúng ta. Một anh là chồng, còn một anh là người yêu cũ của người đàn bà đang ngồi đây. Nhìn kỹ ra thì cô vẫn còn khá trẻ nhưng vẻ tiều tụy và cam chịu làm cho ta nghĩ rằng đấy đã là một thiếu phụ nhan sắc đang tàn.

Chiều tối ngày hôm qua họ đã xuống đến chợ. Như nhiều đôi khác, hai vợ chồng này buộc ngựa vào một góc bên quán, ăn một bữa no nê rồi chia tay nhau. Sáng hôm nay họ lại tìm về quán cũ theo lệ thường để rồi sẽ lại ăn một bữa trước khi túc tắc dắt ngựa đi về. Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một mình mà dẫn theo anh người yêu cũ. Thế là ba người ngồi cùng nhau. Hai người đàn ông và một người đàn bà.

Anh bạn tôi ngồi xây mặt ra cửa nhưng căng tai về phía bàn bên để nghe và cố hạ giọng dịch cho tôi nghe từng câu nhát gừng đứt quãng của người đàn ông đang vừa nói vừa uống một cách đầy bức xúc. Anh bạn tôi còn phải tóm tắt cả câu chuyện đã xảy ra trước khi tôi hỏi, thế nhưng vẫn theo kịp được khúc sau vì anh kia cứ nói một câu lại uống một hớp, rồi lại gật gật cái đầu như đang cố vắt ra các ý nghĩ lộn xộn nằm đâu đó bên trong óc mình.

Tôi vừa nín thở để nghe và cố sắp xếp các lời dịch của anh bạn. Cuối cùng thì tôi hiểu được đại khái câu chuyện giữa hai người đàn ông, một người chỉ nói, vừa nói vừa nghẹn ngào, một người cúi gằm mặt xuống vừa nghe vừa cắn chặt hàm răng. Bỏ qua những câu vòng vo mà tôi không nhớ mà cũng không hiểu hết ý thì tóm tắt lại là như sau:

- Thằng Xín Thau kia, mày uống hết cái bát ấy đi rồi nghe tao nói. Suốt đêm qua tao đau tức cái tim, đau quặn cái ruột. Tao đi theo vợ mày về đây tìm mày.

-…

- Cái ngày bố mày theo ông thầy cúng đưa mày đến đón vợ mày về, tao buồn muốn chết. Tao đã bắn hết cả một túi thuốc, nhồi hết đạn chì thì nhồi sỏi sạn vào mà bắn. Đáy nòng vỡ ra, sẹo trên má tao vẫn còn đây này.

-…

- Sau khi cưới, vợ mày nó bảo rằng tao đừng buồn, mày thương vợ lắm. Tao tin nó quá, thế là tao vui.

- ….

- Phiên chợ trước tao được tin nhắn là phiên này vợ chồng nhà mày sẽ đi. Tao đắp vội mấy khúc bờ ruộng cho xong, tao bỏ cái đám cưới trong bản để ra đây gặp vợ mày. 

- …

- Mày phải biết, khi đi ra chợ tao vui quá, bỏ không bắn hai con chim to trên cành, bỏ không bắn một con nhím to trong bụi. Tao chỉ nghĩ đến cái lúc được gặp vợ mày. Thật đấy. Tao vẫn còn thương con vợ mày lắm mà.

- …

- Đến lúc tao tìm được con vợ mày, tao vui đến chảy cả nước mắt. Tao lại hát lại cái bài mà ngày xưa lần đầu tao hát vào bên tai con vợ mày, cái đêm đầu tiên tao gặp được nó.

- …

- Thế mà, dắt nhau đi rồi, đèn tao chiếu vào tận mặt mà tao không còn nhận ra nó là cô con gái đẹp nhất bản. Giàng ơi. Ngày xưa cái mặt ấy tròn như trăng rằm, hai cái vú nó tròn to như hai quả dưa chín, cái tay nó đẹp như mình con trăn trên cây, tiếng nó cười hay như chim hót làm nắng cũng cười theo, cái váy nó thơm như hoa rừng làm bướm cũng bay theo.

- …

- Giàng ơi. Đêm qua tao chỉ thấy mặt nó cong méo như trăng hạ tuần, ngực nó nhăn như hai quả bí héo. Nó không cười, nó chỉ muốn khóc. Tao đau cái tim tao quá. Giàng ơi.

- …

- Mày nói đi. Là thằng đàn ông, mắt mày có nhìn thấy vợ mày nó khổ hay không? Là thằng đàn ông, mày có thấy vợ mày nó buồn hay không?

- …

- Mày là thằng tốt số nhất đời. Mày sinh vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày? Mày thật là có cái tội to. Hôm nay tao định đánh mày, tao thương con vợ mày quá.

- …

- Lần này tao mang hai bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho.

- …

- Đến kỳ ngô ra bắp tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu. Tao sẽ cho mày. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay. Ba cái dạ dày nhím sống là đổi được một con lợn giống to.

- …

- Mày không được lười. Mày đói thì tao kệ xác cha con mày, nhưng vợ mày thiếu thóc thiếu ngô là tao đánh mày đấy.

- …

- Thằng Xín Thau kia, mày có phải là thằng đàn ông hay không?

Nhìn hai gã đàn ông gục đầu vào nhau rưng rức khóc trên hai bát rượu đã cạn khô, tôi thấy thật là khó tả. Nhìn sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, tôi không đọc được những ý nghĩ gì đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng là vừa ái ngại vừa thương xót cho cả hai gã đàn ông của cô. Rất lâu về sau, một lần tôi đem câu chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Vợ tôi thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn hình vô tuyến đang lải nhải vô duyên về hạnh phúc gia đình rồi bâng quơ nói: “Đàn ông như thế mới là đàn ông”.

Nguồn: Blog Kỳ Duyên
Copy trực tiếp từ Blog PhuocBeo