Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

BÀN TAY CỦA EM

Bàn tay của em


Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả, em luồn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình trúng tay em… mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ, tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em… chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

Tự trách, bấy lâu mình quá vô tình.

CUỘC GẶP SAU BÀN PHÍM

Thế là họ quyết định gặp nhau. Cái quán đã được nhắc nhiều lần trong câu chuyện! 


- Quán đó cả hai chúng mình cùng thích…

- Ừ, ở đó “sương khói mờ nhân ảnh”, với nhạc xưa...

- Thôi đừng đùa nữa mà!

- Không đùa đâu, nhớ đúng hẹn đấy nhé...

5 giờ 30 chiều là giờ hẹn. Chị cố gắng dửng dưng. Ừ có gì đâu, bạn bè quen chơi thôi mà. Chẳng hy vọng gì nhiều. Bởi có gì đâu mà hy vọng, và cũng chẳng có quyền hy vọng! Thì, lang thang YM vào bừa một chat room, thấy cái nick gợi cảm, click chuột vào. Cái nick của anh mang tên một loài hoa của mùa xuân xứ lạnh. Thời đại mà những trò chat chit chỉ dành cho lứa tuổi teen, gặp một người tầm tuổi dốc bên kia như mình đã là chuyện lạ. Hơn nữa, trong thế giới ảo, hiểu được nhau thật không dễ. 

Vậy mà đã cả năm trời trôi qua từ lần nói chuyện đầu tiên. Mối quan hệ ảo đó tiến triển tốt đẹp. Những câu chuyện nói mãi tưởng như không hết. Những câu chuyện vô hại, về sở thích, thói quen, công việc, gia đình. Và về những ước mơ. Nếu tin hết tất cả những gì họ nói về mình và những gì họ cảm thấy về nhau thì có lẽ họ là tri âm tri kỷ. Có lẽ đây là một trong số ít những người trong thế giới ảo xô bồ hiểu và dùng được ngôn ngữ chị dùng - một thứ tiếng Việt phong phú và giàu hình ảnh. Anh tỏ ra là người từng trải, thông minh và hiểu biết. Chị bị cuốn hút bởi một hỗn hợp hấp dẫn trong anh, khi một người làm khoa học tự nhiên mà lại yêu văn học. Anh cũng say mê du lịch, cũng thông thạo hai ngôn ngữ chị biết. Anh hiểu được chị nói gì và biết nói gì để cho chị cảm thấy được hiểu, được quan tâm, anh biết làm chị cảm thấy bất ngờ và...vui. 

Họ từng đùa cợt nhiều lần, hẹn hò gặp mặt. Nhưng dường như cả hai đều cảm thấy rằng họ thoả mãn với kiểu quan hệ hiện tại. Lâu lâu viết mail, nói những gì mình muốn nói, trả lời một vài câu hỏi của người kia. Tình cờ gặp nhau cùng online thì lại tán dóc. Không hề hứa hẹn, không hề xâm phạm vào đời tư. Chỉ biết rằng họ đều đã có gia đình, đều đang làm những công việc mình yêu thích, đều xoay như chong chóng với nghề nghiệp để có một cuộc sống vật chất dư giả một chút, và đều tôn thờ con. Họ tế nhị không hề hỏi gì về chồng về vợ của nhau. Và họ cũng như ngầm hiểu, không ai nhắc đến chồng đến vợ của mình. Họ nói với nhau rằng họ đều là những con người cô đơn trong tâm hồn! Trong thế giới ảo, con người ta thường sống với chính mình, với con người tiềm ẩn bên trong sâu mà họ mơ ước được trở thành, không giống với con người thật trong đời thường. Rồi những lời lẽ đầu tiên như sáo rỗng, về sau như nửa đùa nửa thật “mình rất nhớ bạn, tại sao lâu nay không thấy online...”, “mình đến quán đó, nhìn quanh với hy vọng tình cờ được gặp cô bạn bé nhỏ...”. Không nhìn thấy nhau, không biết mặt nhau, nói những câu nhớ nhung có lẽ như một phương cách xã giao? Họ cũng chẳng biết tên thật của nhau nữa, mà, có quan trọng không nhỉ?

Chị chợt thấy mình băn khoăn, mặc gì đây? Và bực bội với mình, mặc gì chẳng được! Chị chọn một bộ: quán cafe đó thuộc loại trung bình, bộ đồ này sẽ không đến nỗi quá nổi.

Chị ngập ngừng trước cửa quán, nhìn trời. Gió đã nổi lên, chắc cơn dông sắp đến. Chị biết mình hồi hộp. Sao lại không? Có phải ngày nào mình cũng đi gặp một người như quen như lạ thế này đâu? Chị hít một hơi, tự nhủ mình hãy dũng cảm lên nào. Lối đi quanh co trồng trúc, dẫn vào trong vườn mát rượi, hồ nước đằng sau với những bông súng xinh xinh, đẹp như không thật. Giờ này quán CF chưa đông, sẽ dễ tìm thấy nhau mà. Rồi cảm giác hồi hộp bị đè nén bị thay thế bằng một cảm giác hẫng hụt, nôn nao khi thấy chiếc bàn bên hồ nước...vẫn trống. Có phải là một trò đùa? Chị cố gắng trấn tĩnh, không sao, có thể anh không đến, vì lý do gì mặc kệ, thì chị sẽ uống CF một mình vậy. Net là vậy mà, đầy ảo tưởng, đầy bất trắc. Mà biết đâu đấy, có thể tất cả chỉ là trò đùa, có thể đó không phải là ANH, mà lại là một CHỊ, thì sao? Tự nhủ mình hãy tỏ ra bất cần đi nào, chị lắng nghe bài hát xưa cũ “sao chưa gặp một lần, mà nghe tình thật gần...”. Mình còn lãng đãng với cái tuổi gần 40 này sao? Thế cũng tốt, cứ để mọi chuyện lãng đãng như nó vốn thế, nhỉ? Ảo tưởng sẽ tan biến khi chạm phải thực tế, chính vì thế nên họ chần chừ, không muốn gặp nhau. Nhưng sao mình vẫn thấy trống vắng, chuyện lỗi hẹn của một người ảo xa lạ ảnh hưởng đến mình thế sao?

Anh cầm tờ báo trên tay, làm ra vẻ như đang đọc. Quạt hơi nước phun sương mù giả, không gian tĩnh lặng, bầu không khí này sao mà khác xa với cuộc sống ngày thường của anh. Anh thích quán CF này, thường ra đây những lúc tranh thủ được thời gian ban ngày, thư dãn một chút. Anh đưa mắt nhìn quanh, dừng lại ở bức tranh chữ với nét bút mực tàu trên giấy bản, anh chau mày, cố đọc cho ra: “ai biết tình ai có đậm đà...”. Không thắng được cảm giác bồn chồn, anh vứt tờ báo lên bàn, lại liếc nhìn chiếc bàn bên hồ nước. Anh muốn ngồi vào chiếc bàn ấy, nhưng sự thận trọng níu anh lại. Tại sao nhỉ? Có gì đâu nếu như mình ngồi ở chiếc bàn đó? Có ai biết là anh hẹn với người ấy đâu, cho nên nếu cô ấy không đến thì cũng chỉ có anh biết, chẳng ai cho anh là thằng ngố. Nhưng anh cũng cảm thấy mình ngố thật, như con voi trong cửa hàng bán đồ sứ dễ vỡ. Anh là người bận rộn. Trong một phút bốc đồng anh rủ chị uống CF, anh đã cố gắng thu xếp thời gian cho cuộc hẹn này. Nhưng rồi, vào phút cuối anh lại thấy dường như lưỡng lự. Đằng sau nó là cái gì? Đằng sau cuộc hẹn này? Là sự thất vọng về ảo tưởng sụp đổ? Nhưng nếu ảo tưởng không sụp đổ, thì sẽ là cái gì? Anh không trả lời cho mình được. Anh thấy bực bội. Cảm giác tìm tòi, khám phá như dần mất đi. Cái háo hức hồi hộp gần như bị một sự trống rỗng khó định nghĩa thay thế. Bước vào quán với những cảm xúc mâu thuẫn nhau, anh tự hỏi hẹn gặp mà làm gì, để làm gì? 

Người phụ nữ ấy ngồi vào chiếc bàn ấy. Anh chỉ thoáng thấy nét lưng thanh tú, mái đầu đẹp và kiêu hãnh, tướng đi mềm mại tự tin, nhưng anh biết ngay đúng là cô ấy. Có thể, vì anh muốn hình ảnh đó là cô ấy. Một lần nữa anh rủa mình là thằng ngố vì đã không dám ngồi vào chiếc bàn ấy. Anh đứng dậy, tự cầm ly của mình, giơ tay làm cử chỉ ngăn anh chàng phục vụ nhanh nhảu “Tôi gặp người quen, cảm ơn, để tự tôi...”. Một giây lưỡng lự, rồi anh quyết định bỏ tờ báo lại: có lẽ trông anh sẽ luộm thuộm nếu kẹp nách tờ báo, tay xách cặp tay cầm ly. Sẽ mất cái phong thái đường hoàng, lại làm xộc xệch chiếc sơ mi anh đã chọn kỹ.

Người phụ nữ quay mặt về phía anh khi anh đến gần, nụ cười dè dặt. Anh mở lời trước “xin chào” đơn giản, và ngồi xuống chiếc ghế trống, ra vẻ thoải mái. 

- Đã gọi gì uống chưa? 

Anh hỏi trống không, bối rối vì chưa quyết định được sẽ xưng hô thế nào. Cô ấy ít tuổi hơn mình nhiều, nhưng gọi em có sỗ sàng quá không, chả lẽ vẫn cứ bạn và mình như ở YM? 

- Đã gọi rồi, cảm ơn! 

Chị cũng trả lời trống không, cố gắng trấn tĩnh, cảm thấy hơi chóng mặt. Vậy đúng là anh. Và anh không sai hẹn! Chị lại như bị hẫng một lần nữa, nhưng dường như là nhẹ nhõm... Nhưng rồi ngay sau đó, một cảm giác thật ngượng ngập, không biết chờ đợi gì ở người đối diện mà cũng chưa biết nên xử sự ra sao. Vậy mà họ đã từng chat với nhau cả giờ đồng hồ!

Vài giây yên lặng, họ quan sát người đối diện, không kịp che dấu sự tò mò. Nhìn gần, có thể thấy rõ chị đã mất đi sự mơn mởn mượt mà của thì thanh nữ. Nhưng vóc dáng mảnh mai, cử chỉ thanh lịch và duyên dáng, cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng kỹ lưỡng, phục sức trang nhã tạo cho chị vẻ đẹp quyến rũ của người phụ nữ đang độ chín muồi. Mùi nước hoa của chị dịu nhẹ và mát mẻ. Một phụ nữ biết làm đẹp, biết tận dụng những lợi thế của mình! 


Anh, cũng gần như chị hình dung, có nghĩa là đại diện điển hình của những người đàn ông đứng tuổi, ăn mặc lịch sự sang trọng mà không chải chuốt, dáng vẻ tự tin có lẽ do thành đạt. Mái tóc chớm bạc, anh không nhuộm lại (điều làm chị hơi ngạc nhiên) nhưng thân hình rắn rỏi. Anh đã kể là anh đi bơi chủ nhật hàng tuần và vẫn chạy bộ mỗi buổi sáng mà! Chị chủ động nói tiếp, không muốn sự im lặng kéo dài:

- Xin lỗi, có lẽ, em ít tuổi hơn anh nhiều, và cũng đã biết nhau, nên em sẽ gọi anh, được không?

Anh cười, có lẽ do thoải mái hơn. Mắt anh thật sáng khi cười, và chị nhìn thấy những nếp nhăn sâu ở đuôi mắt anh.

- Cảm ơn em. Như thế sẽ NGƯỜI hơn, nếu không anh lại có cảm giác ngồi trước màn hình vi tính mất. 

Lần này thì đến lượt chị bật cười, nhẹ nhõm. Anh vẫn hóm hỉnh, như thường nói chuyện với chị.

Họ lại nhìn nhau, nụ cười nhẹ trên môi, đã bớt dè dặt. Gió mạnh hơn, bắt đầu đổ mưa. Đầu óc anh quay cuồng “Hỏi cô ấy cái gì đi nào? Giọng nói của cô ấy thật dễ thương, du dương như có nhạc điệu. Nói về thời tiết à? Ngớ ngẩn quá! Còn những cái khác? Hình như mình đã biết về cô ấy nhiều lắm rồi...” Anh không hình dung được đối diện với nhau lại khó như thế. 

- Chiều nay quán mở nhạc lớn quá, những bài này phải nghe nhẹ nhàng hơn mới hay. 

Chị gật đầu đồng tình với lời nhận xét vu vơ, kịp để ý đến ly CF của anh, và hiểu rằng anh đến quán trước chị. Nhưng chị không hỏi anh về điều đó. Chị né người cho phép anh phục vụ để ly nước lên bàn, biết rằng anh đang nhìn mình. 

- Em thật đúng như anh hình dung - Anh nói tiếp. 

- Có nghĩa là sao? 

- Có nghĩa là đẹp, tinh tế, lịch sự! 

Chị ra vẻ tư lự:

- Không quá già và quá béo, phải không nào? Còn em, anh...tệ hơn em hình dung!

Thoáng một nét ngỡ ngàng trong mắt anh, chị bật cười, anh hiểu, rồi cũng phá lên cười. Anh lắc đầu: 

- Nhưng này, em không thể gọi anh là “bồ công anh” cũng như anh không thể gọi em là “liễu chương đài” được nữa....

Bồ công anh, loài hoa vàng rực mỗi độ xuân về. Anh từng ngạc nhiên hỏi chị “Làm sao bạn hiểu được nick của tôi nghĩa là gì? Nhỡ đâu, tôi lại là “bọ có ngạnh” thì sao?”. Chị giễu cợt “Bí hiểm quá nhỉ! Đúng là bạn ngang như có ngạnh, nhưng tôi có được mong bạn là “bồ công anh” của mùa xuân không?”. Họ đã quen nhau như vậy đấy, mở đầu đầy vẻ....mực tím phượng hồng. Họ đã biết nhau cả năm trời. Lâu đấy chứ! Họ đã từng hiểu nhau, tâm đắc trong nhiều vấn đề. Nhưng chưa phải là những người bạn theo kiểu có thể ngồi cạnh nhau im lặng mà vẫn không cảm thấy lạc lõng và trống rỗng. Mưa nặng hạt, trời tối dần. Những câu chuyện vẫn tiếp nối, có lẽ trong mưa nói chuyện sẽ dễ dàng hơn, gần hơn... Họ đủ thông minh và từng trải để duy trì câu chuyện sống động, hoà hợp. Quán lên đèn, ánh sáng vàng mờ ấm cúng trong những chiếc chao làm giả đèn lồng Trung Hoa. Anh thầm nhủ nước da của chị thật đẹp. Tuấn Ngọc cất cao giọng “Riêng một góc trời”. Anh nhìn thấy mắt chị mờ đi, đắm chìm vào giai điệu đẹp đẽ, những lời ca da diết đến nhói lòng. Nhiều cặp, nhiều nhóm trẻ chạy ào vào. Anh ngạc nhiên nói thời nay thế hệ trẻ thường ít nghe loại nhạc này. Giờ này quán này chỉ có họ là những người lớn tuổi nhất. 

Cả hai đều làm ra vẻ chuyện họ ngồi quán CF là đương nhiên vào mỗi chiều. Anh không nói cho chị biết rằng anh phải sắp xếp trước mấy ngày, cũng như chị không kể rằng chồng chị mang thằng bé đi du lịch Singapore , chị không đi được vì đã hết phép. Không ai hỏi mấy giờ anh (em) phải về. Mỗi người đều biết rằng với cuộc sống hiện đại quay cuồng, ngay cả việc họ ngồi đây, với nhau, trong quán CF này trong giờ này, đã là điều xa xỉ. Cũng như tình bạn ảo của họ trong net vậy! Cả hai đều mừng thầm vì mình đã không phải quá thất vọng vì người đối diện. Và họ hối hả như uống từng phút giây trong cái thế giới riêng tư nhỏ bé mà họ tự tạo ra, nơi dành cho con người bay bổng trong họ mặc sức tung tẩy vẫy vùng. Giờ đây họ như tìm lại tâm hồn của mình vào những năm tháng tuổi trẻ, nhưng với sự hiểu biết và trí tuệ của con người già dặn hiện tại: Họ hiểu được rằng họ đang ăn cắp những phút giây này của cuộc sống. Hai lĩnh vực công tác của họ cách xa nhau quá, biết đến khi nào mới có thể là đồng nghiệp, là đối tác, có thể gắn kết bởi những quyền lợi chung?

Mưa tạnh dần! Hơi nước bốc lên sau cơn mưa, làm không khí ẩm và se lạnh. Chị nhìn những giọt mưa cuối cùng rớt xuống, nén tiếng thở dài, hiểu rằng buổi chiều đã hết. Chị thoáng rùng mình. Anh rất bình tĩnh đề nghị:

- Đi ăn với anh nhé? 

Chị mỉm cười, thầm cảm ơn anh vì sự thấu hiểu:

- Xin lỗi, không được anh ạ. Em trót hẹn với con bạn đến nhà nó rồi. Vậy để hôm khác nhé. Anh đưa em đến nhà bạn, được không? 

Chị biết rằng đối với chị, sẽ không có “hôm khác” đó, và lại nói cảm ơn anh vì mưa sắp ngớt, chị có thể tự đi.

Họ chia tay nhau ở cửa quán cafe. Trên net, họ chia tay dằng dai lắm: ngủ ngon nhé, nhớ mail cho mình nhé, mình sẽ rất nhớ bạn, mong thư bạn lắm đấy, rồi bye nhau đến cả chục lần mới out. Lần đầu tiên chị nhận thấy vẻ xao động, gần như bối rối trên gương mặt anh. Trong một giây, trông anh thật mệt mỏi, như già hẳn đi. Chị nhìn anh, tự hỏi không biết mình đang chờ đợi điều gì. Một thoáng qua, anh điềm tĩnh:

- Em đi cẩn thận, nhớ điện thoại cho anh khi đến nơi nhé!

Chị mỉm cười như cam chịu:

- Vâng, em sẽ điện. Chào anh. 

Anh ngồi trong xe, nhìn lặng về hướng chị đã đi, thở dài....

Khuya thật khuya, chị không ngủ được, bật máy tính. Không dám thú nhận với chính mình rằng đang mong đợi những dòng tin nhắn từ một thế giới khác. Anh viết: “Anh không được quyền nói anh rất nhớ em đâu. Mặc dù đó mới là điều anh muốn nói với em. Anh sẽ không quên những phút giây của buổi chiều hôm nay, dù rằng đó chỉ là ảo ảnh thoáng qua. Nhưng chúng ta cách xa nhau cả triệu năm ánh sáng. Chúng ta đã không gặp được nhau. Chỉ có boconganh được phép nhớ lieuchuongdai mà thôi.”

Chị lại mỉm cười, nhớ ra rằng chiều nay mình đã mỉm cười rất nhiều. Nước mắt rơi lã chã trên bàn phím: “lieuchuongdai rat nho boconganh. Ranh roi nho mail cho minh nhe!”

THỤY PHƯƠNG
----------------------
P/s: Tên bài do Tre làng tự đặt.

VỀ LO SỢ, BẤT AN

LâmTrực@


Nhân đọc được một bài "chưa bao giờ lòng dân bất an như thế này" bên nhà bác Mai Than Hải, (ở đây) mình xin nói ké, nói đế mấy câu.

Đúng là không đọc báo thì thôi, cứ đọc báo là mình lại lo lắng, bất an bởi những gì báo chí phản ánh. Không khó để thấy mỗi ngày có hàng chục, hàng trăm tin cướp, giết, hiếp, tham nhũng tràn lan trên mạng. 

Nếu thông tin đó là thật, là chính xác, là khách quan, là trung thực thì đáng lo lắm. Người dân không lo sợ mới là lạ.

Sống sao nổi khi cứ ra đường, cứ đi một mình là "bị 4 tên cuồng dâm làm nhục", dù có "nhảy xuống sông để tìm cách thoát thân nhưng vẫn bị lôi lên làm nhục tiếp"?

Sao không lo khi ra đường là thấy "côn đồ giết người xong lại giơ dao khoe máu tươi". khi "vừa được đặc xá đã chém chết người"? Sao không sợ hãi khi thấy đến "phó thanh tra giơ cuốc bổ đầu dân", khi đến "phó trưởng công an "lau súng", bạn gái vỡ đầu"?

Về nhà thì sao? rất đáng lo khi "vợ tức chồng vì tư thế lạ, cho một nhát dao"; khi "con rể hiếp dâm mẹ vợ", và "bố vợ gập vỡ sọ con rể", khi "cháu giết bà vì 5000 đồng chơi game"? Nếu như thế thì niềm tin cuối cùng trong ngôi nhà hạnh phúc của ta để đâu mất rồi?

Không hoang mang sao được khi cái đẹp chả thấy đâu nhưng cứ đọc báo là thấy CSGT nhận hối lộ, thấy nhà giáo tìm mọi cách nhận tiền tiêu cực, thấy bác sĩ ác hơn quỷ sứ, thấy nhà báo tống tiền, thấy cầu thủ bán độ?

Cũng chả có gì là lạ khi đọc báo thấy tham nhũng tràn lan từ trên xuống dưới, chống mãi không xong. Vừa Vinashin đã lại Vinalines. Chưa xong ACB đã đến Agribank, và ngân hàng chính sách xã hội.

Đúng là, ngày nào cũng như ngày nào, 365 ngày/năm, với “Tốc độ gia tăng tội phạm còn nhanh hơn cả dân số”. Tội phạm có mặt hầu hết mọi nơi, mọi lĩnh vực, mọi đối tượng từ ông quan mũ cao áo dài, đến chàng CSGT, từ vị bác sĩ như từ mẫu, đến anh chị phóng viên hóng hớt, từ người thầy tôn kính đến vị quan thuế tận tụy..ở đâu cũng thấy tội phạm. Tất cả những khuôn mặt từ Dương Chí Dũng, Nguyễn Đức Kiên…đều giống nhau ở chỗ hôm qua còn mũ cao áo dài mở miệng là nói đến quyết tâm, đến những lời lẽ tốt đẹp vốn không thể phân biệt. Đúng là chúng ta đang sống trong một thời kỳ nhiễu nhương, nơi tội phạm hoành hành từ phòng lạnh ra đường, từ phòng ngủ thiếu nữ đến những nơi cao cả thâm nghiêm như trường học bệnh viện.

Lại càng không ngẫu nhiên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính Ngân sách Bùi Đặng Dũng ngậm ngùi: “Trước tự hào ra ngõ gặp anh hùng thì giờ cử tri nói ra ngõ gặp tội phạm”.

Đó là một phần của sự thật.

Có người nói vì báo chí đưa cướp hiếp giết quá nhiều. Vậy nếu báo chí không đưa tin thì liệu chúng ta có biết đâu là sự thật? Và liệu rằng, xã hội sẽ bớt bất an hơn nếu như báo chí quay lưng với thực tế?  

Không! Chúng ta cần cảm ơn báo chí vì báo chí cho ta biết được sự thật. Nhưng chúng ta cũng cần báo chí nói đúng sự thật. Có giết có hiếp cứ phản ánh, có tham những cứ chiến đấu. Chúng ta không cần thứ báo chí tô hồng, cũng không cần thứ báo chí thổi phồng hay bóp bóp sự thật. Người dân sẽ bất an gấp bội nếu như những sự thật không còn là sự thật, thay vào đó là sự nhào nặn, suy đoán từ phòng lạnh với mục đích bán được hiều hàng, đó là thứ báo chí suy đồi và thực ra nó còn nguy hiểm hơn cả tội phạm thực thụ.

Đúng là không có thứ báo chí trực tiếp xui người ta đâm chém nhau, và càng không thể có báo chí nào ngụy tạo ra những vụ tham nhũng hàng chục, hàng trăm tỷ. Nhưng nếu báo chí, một khi không còn chân chính thì chính nó thông qua việc phản ánh hiện thực xã hội lại trở giáo đâm vào mình xã hội bằng cách cổ súy, động viên cho những cái ác tàn phá xã hội, thậm chí chính nhà báo cũng có thể trở thành đạo tặc. 

Sẽ bớt đi những bất an cho những bác sĩ nếu không có những bài viết kiểu "người dân tấn công bệnh viện vì bác sĩ tắc tắc trách", sẽ bớt bất an cho anh công an nếu như báo chí không giật tít "cảnh sát bị người dân bắt", hay "người dân mang quan tài diễu phố phản đối kết luận của công an về cái chết của anh Tuấn Anh", "đeo khăn tang, mang di ảnh đến tỉnh ủy, UBND tỉnh khiếu nại".., ấy là chưa kể đến những bài báo cổ súy cho những hành vi bất lương và tụng ca những hành vi đê hèn. Cách viết ấy đã làm thay đổi nhận thức người dân về những điều mà họ được phép, không được phép làm, hay nên làm và không nên làm. 

Và rõ ràng lần này, cái bất an đến từ làng báo.

Đúng là xã hội còn nhiều bất an như tác giả ĐT phản ánh.

Một người thầy cũng có thể trở thành một tên hiếp dâm. Một bác sĩ có thể một sát nhân danh y. Ngay sau sắc áo của những người giữ gìn trật tự, bảo đảm an toàn cho dân chúng, cũng có thể là một tên tội phạm. Người giữ kho tiền cũng có thể trở thành kẻ trộm, một doanh nhân cũng có thể trở thành kẻ ăn cắp tiền thuế của dân và một phóng viên cũng có thể trở thành kẻ giết người hay kẻ cướp không dao không súng. Người quản trị, kinh doanh game trên mạng cũng có thể gián tiếp trở thành tội phạm nếu như vì lợi nhuận mà cổ súy cho những chò trơi bạo lực tàn phá xã hội.

Nói thế để thấy rõ hơn bất an đến từ đâu, và vì sao chúng ta luôn lo sợ.

Có lẽ, vấn đề đang nằm ở chính con người chúng ta. Mỗi ngày ta làm thêm một điều tốt, bớt đi một điều dữ và mỗi chúng ta làm tròn bộn phận chức trách của mình, người dân sẽ bớt lo sợ.

NỖI KINH HÃI CỦA MỘT CƠN SAY NẮNG

Tôi từng thầm khấn nguyện giữ đời sống tình ái thanh sạch cho sự an nhiên của đời mình, cho tới ngày nỗi cô độc xô đổ tôi vào vùng tối.


Đơn độc ngay cạnh chồng

Đó là những tháng ngày tôi ngoài ba mươi tuổi. Gia đình như guồng đều đặn vận hành mỗi ngày. Lòng dạ chồng không thay đổi gì nhưng đã xuất hiện một khoảng cách tâm hồn giữa hai đứa. Muốn xiết bao vài khoảnh khắc riêng tư đâu đó, hay dăm phút trước khi thiếp vào đêm để cùng rủ rỉ những mắc mứu cuộc đời mà tôi cần người đàn ông của mình chia sẻ. Tôi thử gợi ý một khoảnh riêng tư vợ chồng nhưng anh cứ thích phải có con bên cạnh, phải cơm nhà tối tối thay vì vợ chồng tung tăng ra quán chút xíu. Anh viên mãn và tôi hao mòn, đơn độc ngay cạnh anh.

Tự nhủ đang đòi hỏi anh nhiều quá, nỗi trống trải sẽ qua đi vì tôi vốn là người ham hiểu biết, có đời sống bè bạn, công việc phong phú. Những lo toan thường nhật cũng sẽ chẳng cho buồn vô cớ mãi.

Nhưng những khoảnh khắc cô độc vô cớ cứ ngày càng lấn phần niềm vui sống mà tôi cố vun vén. Tôi sống phân thân. Bề ngoài xúng xính váy áo, nói cười, lo toan tất bật cơm áo, con cái, giao tiếp, phấn đấu học hành và bên trong là một người đàn bà hoang mang vì nỗi buồn không tên.

Tôi ráo riết tìm cách thoát khỏi tình trạng “đánh mất mình”. Song dù buôn chuyện với bạn bè, lao vào công việc, vào thú vui nội trợ, con cái… thì vẫn không thoát nổi. Mình mắc bệnh đa nhân cách chăng? Tâm sự với bạn, ai cũng bảo có sao đâu, đừng tự ám thị mình. Tôi sợ ở một mình vì sẽ rơi ngay vào tình trạng không sức sống. Cô đơn ngay giữa lòng mình, nói thế vẫn là chưa đủ.

Và bắt đầu cuộc phiêu lưu tình ái

Vẻ mặn mà thiếu phụ của tôi cuốn hút từ nửa kia nhân loại những lời có cánh, những ánh mắt khát khao, những lời ngỏ mong muốn gần gũi tinh thần, thể xác. Chẳng có lý do gì để ngoại tình, chồng cũng là đủ cho đời sống chăn gối. Tôi giữ lời khấn nguyện từ ngày trẻ và hơn tất cả là không muốn làm đời mình thêm mệt mỏi, rắc rối.

Một vài cô bạn bắt đầu phiêu lưu tình ái. Lúc tưởng bạn tìm thấy tình yêu đích thực muộn mằn, lúc bạn lại vật vã dưới vực sâu tổn thương. Nhưng ai cũng bảo thế còn hơn vô cảm như tôi...

Bất lực trong cuộc chiến với nỗi cô đơn ma ám, tôi bắt đầu nghĩ phải chăng thứ ái tình ngoài luồng ấy sẽ là thuốc đưa ra khỏi vùng không trọng lượng?

Dần dần tôi đủ liều lĩnh nhận lời đi tâm sự ở quán nước với một đồng nghiệp đã nhiệt thành chờ đợi tôi từ lâu. Tôi chỉ định “thêm một chút để cân bằng một chút” chứ không muốn gì xa hơn. Cố kiên nhẫn nghe lời tán tỉnh nhạt tênh của anh để xem thuốc mới này có giã được tật không, tôi dần thấy mình có nhu cầu tâm sự cùng anh những buồn vui không kể được với chồng.

Tự tin đủ tỉnh táo để không phản bội chồng, tôi ung dung tiếp tục thứ quan hệ vừa tri kỷ vừa tình tứ này. Riết rồi trong chuyến công tác vùng biển, chuyện đi xa hơn vì anh quá đỗi ân cần... Thêm vài lần đi nhà nghỉ khi về lại thành phố. Tôi chả vui sống gì hơn khi đã là tình nhân thực thụ của nhau. Mỗi lần gặp đều ngầm là hẹn lên giường chứ chẳng còn sự thanh thản tinh thần như xưa. Anh cần mà tôi chẳng muốn. Tôi thưa thớt dần, lánh xa cuộc tình vô cảm.

Thế là thuốc đắng không giã tật. Lạ là không thấy cả nỗi day dứt vì phản bội chồng, điều trước kia tôi tưởng sẽ dày vò mình ghê lắm. Nhưng tôi nuối tiếc sự giản dị của đời sống khi soi vào mắt con trong veo. Chấp nhận buông xuôi theo dòng cô độc.

Nỗi kinh hãi của một cơn say nắng

Tôi lên mạng, tham gia một diễn đàn dành cho các bậc cha mẹ. Những trao đổi về con trẻ tưởng chừng vô hại lại cuốn tôi vào cảm giác cần chuyện trò chia sẻ mọi góc nổi, góc chìm trong cuộc sống với người đàn ông cùng thành phố. Chúng tôi bị hút vào nhau từ khao khát tinh thần được đáp bù tới rung động thân xác không lường trước. Lời nguyện lại bị bước qua. Như thể lần trước chỉ là liều vắc xin vô hiệu khiến cơn say nắng phát mạnh hơn.

Sau hơn một tháng say sưa trao và đáp, cơn hoang hoải quay về. Tôi sực tỉnh, mục đích lại không đạt được.

Sự vô cảm thêm một nấc xa hơn. Trước đây còn có một giá trị để tôn thờ, để tự hào về mình và tình yêu với chồng, giờ tôi đã đánh mất nó mà không có cả cảm giác ê chề hay hối hận. Thực chất là tôi đánh mất tôi thêm mà chả có gì để bao biện và cũng không hề có nhu cầu bao biện. Trống rỗng toàn bộ. Tình ái hóa ra chỉ là cơn gió hoang vô nghĩa chứ không phải như người đời tô vẽ.


Kinh khủng là tin báo sau sáu tháng không gặp nhau: Anh lây AIDS từ ai không rõ. Trước tôi anh cũng từng có nhân tình. Vì thật sự yêu nên anh muốn tôi được biết mà xử lý phần mình. Hoảng loạn vì nguy cơ lây nhiễm làm tan nát cuộc đời của chồng và hai con, chứ không phải vì tôi sợ mình sẽ chết. Lao đi thử máu. Trời còn thương: xét nghiệm âm tính!

Khi ấy tôi 36 tuổi. Nỗi kinh hãi cho người thân kéo tôi dần ra khỏi trạng thái sống vô hồn. Quay về với gia đình mình, chồng vẫn yêu tin, con vẫn cần mẹ. Từng bước nhỏ tôi về gần với tôi xưa. Tôi gắng quên trải nghiệm vô nghĩa đã qua, lại tập náu mình vào bờ vai chồng tìm hơi ấm.

Hiểu biết muộn mằn

Sau này đọc được bài viết trên mạng mới biết trạng thái buồn, cô độc vô cớ thực ra là bước chuyển tâm lý lứa tuổi “30+” mà tôi gặp phải ở mức độ nặng hơn một số người. Đi qua bước chuyển ấy ở lứa tuổi nhiều quyến rũ, dễ lỏng lẻo trong quan hệ gia đình, cộng với những lo âu phấn đấu cơm áo, công việc khiến khó giữ được sự cân bằng trong tâm lý, hành vi.

Thực ra nếu được vợ, chồng, người yêu thương chia sẻ hoặc tự hiểu đúng bản chất vấn đề, biết rằng rồi nó sẽ qua đi không di chứng thì “nạn nhân” của nó sẽ được lợi hơn là hại. Những nỗ lực vươn lên, thoát khỏi nó hợp lý trong khuôn khổ đừng lệch lạc khiến người ta chín chắn hơn, có chiều sâu tâm hồn hơn để tiếp tục cuộc sống.

An Thảo/Gia đình

ĐỪNG BAO GIỜ NGÃ GIÁ VỚI YÊU THƯƠNG


Cảm ơn Tím đã chia sẻ cho mình một bài viết, Đừng bao giờ ngã giá với yêu thương, đọc bài viết có rất nhiều sự tâm đắc, hạnh phúc đâu phải thứ chìa tay xin, dù có van nài thì cũng chỉ là sự bố thí, nếu dọa nạt để có được sự yêu thương thì là điều thật đáng khinh thường, những điều mình muốn xúc phạm người khác thì người bị xúc phạm trước tiên là chính mình.

“Đừng mặc cả để trao cho nhau những hạnh phúc. Toan tính thiệt hơn, chần chừ rồi nghi ngại, thương yêu sẽ rớt rơi dần, và biến mất lúc nào chẳng hay…”

“Không ai muốn đời mình rơi vào những nuối tiếc, thế nên, đừng ném nhau bằng những gai góc hằn học, đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hững hờ…”

“Đừng bao giờ mang nước mắt để so sánh nỗi buồn của nhau. Có thước đo hoàn hảo nào cho những vết thương lòng sâu hoắm? Đừng nghĩ chỉ mỗi mình buồn mà người ta không hề hụt hẫng. Đừng nghĩ chỉ mỗi nước mắt mình biết đắng, phía sau đó còn là tổn thương chất chồng của một người khác mà họ không hề nói ra.”

Đừng đặt nỗi buồn của chính ta lên vai một kẻ khác. Chúng ta yêu một người chân thành, với hết những gì chúng ta có thể, không phải để nghĩ rằng "họ phải ơn ta"... nên chúng ta không thể dùng bất cứ thứ gì để níu kéo một người không còn yêu ta nữa, càng không thể có quá lắm chiêu trò để gìn giữ tình yêu. Chúng ta chỉ có thể chân thành yêu, và mong rằng người chúng ta yêu đủ tinh tế để hiểu, và hiểu đủ để bản lĩnh vững vàng trước những cám dỗ sẽ đến.

Chúng ta vĩnh viễn không cầu xin niềm vui từ một kẻ khác, hạnh phúc có chân sẽ đến với những người xứng đáng và bỏ đi với những kẻ không biết học lấy cách nâng niu.

Và cũng đừng bi lụy tình yêu như thể nó là cả sự sống.

(Bài này sưu tầm)

P/S: Đừng bao giờ ngã giá với thương yêu và ngã giá với chính bản thân. Ai cũng có quyền được hạnh phúc theo cách mình muốn, yêu thương là cố hữu trong trái tim mình chứ đâu phải ở trái tim gai góc của kẻ chiêu trò, và đừng bao giờ để cái số điện thoại đẹp của bạn là số sim rác của người khác.

Không ai có quyền dập tắt ước mơ và trái tim khao khát yêu thương của ta, ngoại trừ chính bản thân ta cho phép điều đó. 

Nguồn: Chị Hoa Mua

EM ĐỪNG SỢ MÙA ĐÔNG

Tháng mười hai, rét muộn, em thích cuộn tròn trong chăn, đọc một cuốn tiểu thuyết tình yêu, nhâm nhi chút cà phê.


Lạnh quá, em không ghét mùa đông, em chỉ ghét cái lạnh hững hờ nhấn em chìm trong nỗi cô đơn một ngày xám màu khi em bước qua những con phố dài, khi em níu tay cầm trên những chiếc xe bus thưa thớt, hay khi em ngang dọc ghé thăm chút ít kỉ niệm vương vấn đâu đây. Em mặc áo khoác rất dày, một màu đỏ nồng nhiệt, nhưng gió vẫn rít qua kẽ lòng em tê tái, giống như là vực dậy chút hoài nghi đã từ lâu ngủ yên. Em thả tóc mun, nghe mối tơ vò cứ thêm bện chặt, từng chút một.

Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con tim. Ảnh: internet

Mùa đông đến với em có báo trước gì đâu. Một buổi sáng bước xuống phố, cái lạnh thoắt cái đã khiến em run rẩy con tim. Em khẽ rùng mình, mắt hanh hao dõi theo những ngón tay đan trên con đường dài tưởng như bất tận, vờ như không thấy lòng mình giá buốt dần, phả hơi ấm ít ỏi vào lòng bàn tay. Chẳng còn ai giằng lấy đôi tay cớm lạnh ửng hồng này, nhét vào túi áo khoác dạ của minh cho em nữa đâu, nhưng em cũng chẳng cho phép mình cảm thấy một chút tủi thân, vò mạnh đôi bàn tay tê cứng. Lạnh, thật là lạnh.

Có những đêm mùa đông, em chẳng ngủ nổi, ánh mắt quánh đặc như giọt cà phê, u ám nhìn ra bóng tối. Em mỉm cười tự trào, bàn tay gạt đi dòng ấm đang lăn dài trên má. Rồi em ngây ngô lôi điện thoại mình ra, soạn một tin nhắn vào những con số quen thuộc, “ Đừng khóc “. Điện thoại em chợt rung lên, “ Đừng khóc “. Em lại cười.

Thực ra, mùa đông cũng không đến mức quá tồi tệ. Em mới ốm có hai lần, rồi thì cũng biết chăm chút cho sức khỏe mình hơn, không ăn mặc phong phanh để người khác phải than phiền như trước nữa. Đôi khi em cũng nhớ cái giọng càm ràm của người, nhưng em mạnh mẽ hơn rồi, không cho phép mình bật khóc. Gió bấc tràn về, dòng người thưa thớt, chẳng còn ai thấy em ánh mắt trống rỗng, bước đi vô định trên con đường cây lá trụi khô. Hay là thi thoảng mưa lại giăng mắc, em né đi cái tấp nập nhất thời, thong dong dạo chơi, cho đến khi lạnh giá này át đi bao nhiêu suy nghĩ vướng mắc.

Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá. Ảnh: internet

Em sợ mùa đông như sợ mất anh. Hay bởi em mất anh, nên em sợ đông nhanh đến. Em sợ bản thân sẽ sớm tự cường đứng dậy gạt đi những nỗi niềm xưa cũ, vẽ cho mình một lớp mặt nạ cười. Mà, đúng là em đã tự vực mình như thế. Em chăm chút cho mình như anh từng chăm chút cho em, em trưởng thành hơn, rồi dần dà, cũng chẳng thấy mùa đông lạnh lẽo nữa. Khi cô đơn, hay nhớ anh, em vùi mình vào giấc ngủ, để khi thức dậy, em sẽ lại buộc mình cảm thấy mọi chuyện đã ổn rồi. Vậy thì, chỉ một mùa đông nữa thôi, em sẽ lãng quên anh mất.

Nhưng em còn sợ mùa đông, như sợ sẽ nhớ tới anh. Em sẽ nhớ là, chúng ta đã từng nắm tay trên những con phố dài lê thê, anh dúi tay em vào túi áo mình, hơi ấm này thật tuyệt. Em sẽ nhớ là, anh luôn nhắn tin nhắc em mai trời trở lạnh, thúc giục em đi ngủ sớm mỗi đêm. Rồi em sẽ nhớ anh, sao lại hay mắng mỏ em thế chứ, chỉ là quên không mang khăn quàng cổ thôi mà, đâu thể ốm ngay được.

Mùa đông, tháng mười hai lại về rồi, gió bấc cũng tràn xuống nhấn chìm thành phố trong hơi thở tê cóng của đất trời. Em một mình bước giữa dòng người, tấp nập quá, em thấy cô đơn quá.

Sưu tầm

BỨC ẢNH PHẢN CẢM CÓ THẬT ĐƯỢC CHỤP Ở VIỆT NAM?

Bài của Hiệu Minh: Bức ảnh phản cảm có thật được chụp tại Việt Nam?


Bức ảnh phản cảm. Ảnh: TPO

Thông điệp ngắn là: Check and Balance – Hãy Kiểm chứng và Cân bằng.

Hiệu Minh blog ít khi bàn đến chuyện lộ hàng, phản cảm. Nhưng có bạn email nhờ bình về bức ảnh 1 cô gái khoảng hơn 20 tuổi, mặc váy ngắn, miệng cười rất tươi nhưng đứng tạo dáng phản cảm trên bức tượng một vị tiền nhân 1 tay cầm sách, 1 tay cầm ly trà.

Báo TPO, VNE, Dân Trí và nhiều blog, facebook… thi nhau đăng lại với comment lên án cô gái và hành động phản cảm trên.

Tôi chỉ lưu ý bạn đọc hãy nhìn kỹ bức ảnh, cái chùa có dáng vẻ Trung Quốc, Triều Tiên gì đó. Ngói ống ít khi dùng trong chùa Việt Nam, bức tượng dường như làm bằng đồng, khá công phu, tôi thấy chùa VN ít có tượng đồng để ngoài trời.

Thêm vào đó, phía bên phải ảnh có hòn đá cảnh, nhô ra một chữ nho (trung – 中 viết theo mẫu thảo? – nhờ bác nào biết tiếng Hán xem hộ ) hơi mầu xanh. Chữ mầu xanh thì người Hoa hay dùng, người Việt thiên về mầu đỏ hay vàng. Khung cảnh tịch mịch, giống với chùa Trung Quốc hay nước nào đó hơn là VN.

Thêm nữa, cô gái với áo đỏ, túi đỏ, tóc đuôi gà vắt vẻo, không giống với giới teen VN hiện nay lắm. Cái túi trông khá sang trọng, đôi ủng cũng thế, các bạn nữ thử đoán xem là hàng hiệu gì.

Tôi đi xa VN lâu nên có thể không biết hết kiểu ăn mặc các bạn trẻ VN hiện nay, và chùa VN cũng không biết nhiều.

Nhưng thông điệp của tôi là, bạn hãy cẩn thận với những bức ảnh hay thông tin trôi nổi kiểu này trên internet. Hãy kiểm chứng trước khi ném đá. Check and Balance, please.

Một ảnh hay một thông tin xác thực cần hội tụ đủ 5 chữ W (Five Ws), mà các nhà báo chuyên nghiệp cần nắm vững.

Who is it about? Ai, nói về ai

What happened? Cái gì đã xảy ra

When did it take place? Xảy ra khi nào

Where did it take place? Ở đâu

Why did it happen? Tại sao

Ngoài ra còn có chữ How (làm thế nào) cũng thuộc vào câu hỏi mà nhà báo cần trả lời khi viết tin. Giới blogger cần học kỹ những nguyên tắc vàng trên.

Các bạn tìm ra được cái chùa này ở VN và cô gái này là người Việt thì hãy nên phản hồi. Tất nhiên, nếu là cô gái nước ngoài cũng xứng đáng nhận một rổ đá.

Chúc các bạn đón năm mới vui.

HM 1-1-2014

Bức ảnh này được cho là có nguồn gốc từ trang mạng TQ. Nhưng đã bị cắt mất chữ TRUNG.

Bạn đọc Nguyễn Hữu Quí cho biết trong phần comment. Đây là bài học cho giới cầm bút.