LâmTrực@
Ai đi đâu không biết, nhưng chuyện ông Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành ủy Hà Nội sang Mỹ là chuyện đại sự quốc gia rồi. Ít nhất nó thể hiện mối quan hệ Việt Mỹ đã và đang phát triển khá tốt, sau nữa nó như cái tát vào lũ mặt dày vẫn bi bô rằng Việt Nam không có bạn. Chuyến đi của ông Nghị hẳn sẽ mang lại nhiều điều thú vị và trên hết nó mang lại những lợi ích cho người dân Việt Nam, trong đó có đồng bào công giáo.
Ấy thế mà có kẻ lại lên mạng phỉ báng, dè bỉu chuyện ông Nghị đi Mỹ. Kẻ đó là JB Nguyễn Hữu Vinh, một con chiên của chúa Jesus với bài "Phạm Quang Nghị sang Mỹ làm gì".
Đơm đặt, bịa chuyện, hằn học và chia rẽ lương giáo là những gì JB Nguyễn Hữu Vinh có thể làm. Hẳn nhiên, nó - cái bài viết ấy - cũng như một bãi nước bọt nhổ toẹt vào các điều răn của chúa Jesus.
Với giọng điệu của một con cừu cực đoan phản chúa, JB Nguyễn Hữu Vinh ra sức đặt câu hỏi về việc ông Phạm Quang Nghị sang Mỹ làm gì, với tư cách nào rồi tự trả lời khơi mào cho những luận điệu đểu cáng, bỉ ổi.
Thật không tin nổi, một nhà báo, lại là công dân Việt Nam, đồng thời lại là một con chiên của chúa Jesus lại có thể mở miệng thốt ra những lời đểu giả của kẻ lưu manh như thế.
Thực ra nội dung của bài báo không có gì ngoài mớ câu hỏi hỗn độn về mục đích chuyến đi của Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị. Đọc nó, người ta chỉ thấy lối viết hằn học, lấy sự thóa mạ, bới móc đời tư của người khác, và mượn cớ để vu cáo chính quyền Hà Nội một cách hàm hồ làm phương tiện rủa xả cho hả dạ.
Thật đúng khi có người nói chữ làm sao thì người làm vậy. Cứ đọc những bài viết của JB Nguyễn Hữu Vinh, người ta sẽ thấy được bản chất của con người này.
Ngoài đời, Nguyễn Hữu Vinh có nhiệm vụ viết bài chửi bới chế độ, ca ngợi những kẻ chống phá, quá khích với chính quyền, cổ súy cho những hành vi gây rối xã hội. Bản thân y, cũng đã nhiều lần tổ chức theo nhóm cố tình gây sự với các nhân viên công vụ để chụp ảnh quay phim, viết bài bêu xấu chế độ trên địa bàn Hà Nội, đặc biệt là các vụ việc có liên quan đến Công giáo.
Với bài viết của Vinh, điểm lại những sự việc phức tạp có liên quan đến công giáo trong thời gian vài năm trở lại đây, người ta thấy có nhiều cái được chứng kiến.
Với giọng điệu của một con cừu cực đoan phản chúa, JB Nguyễn Hữu Vinh ra sức đặt câu hỏi về việc ông Phạm Quang Nghị sang Mỹ làm gì, với tư cách nào rồi tự trả lời khơi mào cho những luận điệu đểu cáng, bỉ ổi.
Thật không tin nổi, một nhà báo, lại là công dân Việt Nam, đồng thời lại là một con chiên của chúa Jesus lại có thể mở miệng thốt ra những lời đểu giả của kẻ lưu manh như thế.
Thực ra nội dung của bài báo không có gì ngoài mớ câu hỏi hỗn độn về mục đích chuyến đi của Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị. Đọc nó, người ta chỉ thấy lối viết hằn học, lấy sự thóa mạ, bới móc đời tư của người khác, và mượn cớ để vu cáo chính quyền Hà Nội một cách hàm hồ làm phương tiện rủa xả cho hả dạ.
Thật đúng khi có người nói chữ làm sao thì người làm vậy. Cứ đọc những bài viết của JB Nguyễn Hữu Vinh, người ta sẽ thấy được bản chất của con người này.
Ngoài đời, Nguyễn Hữu Vinh có nhiệm vụ viết bài chửi bới chế độ, ca ngợi những kẻ chống phá, quá khích với chính quyền, cổ súy cho những hành vi gây rối xã hội. Bản thân y, cũng đã nhiều lần tổ chức theo nhóm cố tình gây sự với các nhân viên công vụ để chụp ảnh quay phim, viết bài bêu xấu chế độ trên địa bàn Hà Nội, đặc biệt là các vụ việc có liên quan đến Công giáo.
Với bài viết của Vinh, điểm lại những sự việc phức tạp có liên quan đến công giáo trong thời gian vài năm trở lại đây, người ta thấy có nhiều cái được chứng kiến.
Đọc bài của Vinh, lần đầu tiên người đọc không thấy được sự thật, ngược lại, người ta chỉ thấy sự hằn học bỉ ổi của một nhà báo công giáo với những giọng điệu cực đoan và bịa đặt. Nó được thực hiện bằng những thủ pháp mất nhân tính và bất chấp mọi luật lệ, luật pháp và bằng mọi giá, kể cả tín điều của chính công giáo.
Đó là lần đầu tiên, Hà Nội thanh bình và lãng mạn phải đối mặt với làn sóng cực đoan của những con chiên cuồng tín cùng đám chủ chăn điên cuồng lỳ lợm, bất chấp luật pháp cùng các quy tắc ứng xử xã hội, thậm chí bất chấp cả những lời răn dạy của chúa Jesus để sử dụng bạo lực đám đông phá hoại an ninh trật tự.
Lần đầu tiên, người dân Hà Nội đã phải nín thở, nhún nhường trước sự hung bạo được trùm mền bởi đức tin thiên chúa mù quáng, và cũng là lần đầu tiên, thông qua những sự kiện gây hấn với chính quyền, thóa mạ dân tộc người Hà Nội đã phải chứng kiến "tư cách đạo đức dưới mức tồi tệ" của những chủ chăn như Ngô Quang Kiệt, hay Nguyễn Thái Hợp, Nguyễn Văn Khải...
Điều răn thứ tám: Ngươi không được làm chứng gian
Chúa Jesus đã chứng, mọi người đều được kêu gọi phải thành thật và trung thực trong hành động cũng như trong lời nói, buộc phải tìm kiếm và gắn bó với chân lý, hướng cuộc đời mình theo các đòi hỏi của chân lý.
Lần đầu tiên, mọi trò thô bỉ, bẩn thỉu và hèn hạ độc ác như sử dụng phụ nữ, trẻ em, người già và những người nhẹ dạ cả tin làm lá chắn cho những hành động khiêu khích được tung ra như thượng sách để kiếm cớ vu cáo chính quyền mà không có tí tẹo tác dụng.
Lần đầu tiên chính quyền đã phải đối mặt với những lời vu cáo bịa đặt đến tởm nôn, kiểu: "dùng côn đồ bao vây tu viện, Thánh thất, nhà thờ công khai đòi giết người, giết các lãnh đạo Giáo hội". Tất nhiên, là nó tởm nôn và rất tởm nôn vì không thể có được một bằng chứng nào.
Lần đầu tiên, ở Việt Nam, người dân biết dùng mạng Internet để kiểm chứng và nhận ra những thông tin bịa đặt của truyền thông công giáo với mưu đồ tận dụng triệt để thần quyền phục vụ cho ý đồ thế tục, với phương châm "lời cha ý chúa", giáo luật cao hơn luật pháp. Và cũng bằng internet, người dân nhận ra bộ mặt bẩn thỉu của những kẻ nhân danh chúa trời, rao giảng đạo đức nhưng lại hèn hạ vô sỉ, mưu đồ nhem nhuốc.
Lần đầu tiên ở Hà Nội, những người dân lương thiện ngỡ ngàng khi thấy có dòng người dài cả chục km "đi dự Tòa án xét xử những tên tội phạm trốn thuế" như Lê Quôc Quân. Và người Hà Nội cũng không mấy khó khăn để nhận ra rằng, dòng người tội nghiệp kia chỉ là những con cừu ngu ngốc phục vụ cho những mưu đồ bẩn bựa của những kẻ đã từng dẫn đường cho thực dân Pháp xâm lược Việt Nam. Cũng chả mấy khó khăn để hiểu vì đâu những con người hiền lành chất phác kia nên nỗi quá khích, bầy đàn ngu muội bởi sự chăn dắt của đám quỷ sứ mặc áo chùng đen.
Không chỉ ở Hà Nội mà trong cả nước, thậm chí là trên toàn thế giới, lần đầu tiên người ta thấy tinh thần "bác ái" của đấng Ki Tô được bộc lộ bằng những hành động cản phá việc xây dựng các khi vui chơi giải trí cho trẻ em, người già bằng cả âm thanh lẫn bạo lực được phọt ra từ chính của miệng của đám chủ chăn và đám lâu la trâu ngựa. Người ta cũng thấy được tinh thần "bác ái" ấy khi chứng kiến cảnh đám chức sắc công giáo huýt sáo xúi bẩy bầy cừu tấn công công an và người dân lương thiện ngay trong chính nhà ở của họ tại Nghi Phương, hay Tương Dương ở Nghệ An. Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu tiên, người ta thấy được sức mạnh của chính nghĩa được bộc bằng sự kiên quyết của một chính thể vì dân khi tiến hành các hoạt động vì lợi ích chung của cả cộng đồng.
Và cũng là lần đầu tiên, không chỉ ở Hà Nội người ta chứng kiến những nhà thờ đang dần biến thành nơi trú ngụ cho những đám du côn chày cối, nhưng tay anh chị du thủ du thực, những mụ đàn bà đàng điếm lăng loàn và cả những tay thảo khấu chính trị cơ hội chủ nghĩa dùng làm nơi chống lại đất nước.
Có lẽ, đây không là lần đầu tiên, IB Nguyễn Hữu Vinh công khai lợi dụng chiếc áo công giáo để nhục mạ chính quyền Hà Nội, nhưng sẽ là lần đầu tiên người ta thấy vai trò của JB Nguyễn Hữu Vinh cũng như truyền thông công giáo như những kẻ bảo kê cho những hành động bất lương, phản chúa.
Cuối cùng, chuyện ông "Phạm Quang Nghị đi Mỹ để làm gì?" chắc chắn sẽ làm cho người đọc nhận ra tâm địa không chỉ của Nguyễn Hữu Vinh mà còn thấy rõ bản chất của đám chó săn khoác áo nhà báo công giáo bất lương.
Những kẻ bất lương, phản chúa thì không đáng tin!
Và cũng là lần đầu tiên, không chỉ ở Hà Nội người ta chứng kiến những nhà thờ đang dần biến thành nơi trú ngụ cho những đám du côn chày cối, nhưng tay anh chị du thủ du thực, những mụ đàn bà đàng điếm lăng loàn và cả những tay thảo khấu chính trị cơ hội chủ nghĩa dùng làm nơi chống lại đất nước.
Có lẽ, đây không là lần đầu tiên, IB Nguyễn Hữu Vinh công khai lợi dụng chiếc áo công giáo để nhục mạ chính quyền Hà Nội, nhưng sẽ là lần đầu tiên người ta thấy vai trò của JB Nguyễn Hữu Vinh cũng như truyền thông công giáo như những kẻ bảo kê cho những hành động bất lương, phản chúa.
Cuối cùng, chuyện ông "Phạm Quang Nghị đi Mỹ để làm gì?" chắc chắn sẽ làm cho người đọc nhận ra tâm địa không chỉ của Nguyễn Hữu Vinh mà còn thấy rõ bản chất của đám chó săn khoác áo nhà báo công giáo bất lương.
Những kẻ bất lương, phản chúa thì không đáng tin!