Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

HẬU HỘI THẢO NGUYỄN ĐỔNG CHI VÀ TIẾNG NÓI LẠC LÕNG CỦA NGUYỄN QUANG A

Khoai@

Sáng 7/5/15, Hội Nghiên cứu và giảng dạy văn học TPHCM cùng Tập đoàn truyền thông Thanh Niên và NXB Trẻ đã tổ chức hội thảo khoa học với chủ đề "Kỷ niệm 100 năm ngày sinh Học giả - Nhà văn Nguyễn Đổng Chi" với góc nhìn đa diện.

GS Nguyễn Đổng Chi sinh ngày 6/1/1915 và mất ngày 20/7/1984. Ông quê ở Hà Tĩnh, sinh tại Phan Thiết (tỉnh Bình Thuận), là con nhà giáo có đức độ và uy vọng Nguyễn Hiệt Chi, từng là đồng sáng lập trường Trường Dục Thanh. Sau ngày đất nước thống nhất, ông Nguyễn Đổng Chi làm chuyên viên Ban Sử học của Viện KHXH TP.HCM, Trưởng ban Hán Nôm thuộc Ủy ban KHXH VN. Năm 1979, ban này trở thành Viện Nghiên cứu Hán Nôm và Nguyễn Đổng Chi được bổ nhiệm quyền Viện trưởng.


Ông được truy tặng Huân chương Độc lập hạng nhì và tại nhiều tỉnh, thành như Hà Tĩnh, Hải Dương, Đà Nẵng, Hà Nội, TP.HCM, Kiên Giang có đường phố mang tên ông.

Phạm vi hoạt động của GS Nguyễn Đổng Chi rất đa dạng: sáng tác văn học, nghiên cứu văn học viết, nghiên cứu lịch sử, nghiên cứu Hán - Nôm…Cống hiến nổi bật hơn cả của ông là ở lĩnh vực sưu tầm, nghiên cứu văn học, văn hóa dân gian. Ông được coi là một trong những nhà văn hóa dân gian hàng đầu, nhất là những kiến giải mới mẻ về loại hình chuyện cổ tích Việt Nam trong tương quan với cổ tích thế giới. GS Nguyễn Đổng Chi đã sưu tầm và viết lại gần 2.000 chuyện cổ tích Việt Nam, soạn thành bộ sách “Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam” gồm 5 tập. Đây cũng là bộ sách nghiên cứu được biên soạn và in xong lâu nhất: 25 năm (1957-1982), rải rác với tổng cộng 5 lần in lẻ.

Với gia tài đồ sộ về văn hóa, GS Nguyễn Đổng Chi tiếp bước thành công các thế hệ học giả danh tiếng như Trương Vĩnh Ký, Huỳnh Tịnh Của, Nguyễn Văn Ngọc, Vũ Ngọc Phan… và là nhà nghiên cứu hiện đại đầu tiên khẳng định những tác phẩm chữ Hán của người Việt xưa - một bộ phận quan trọng của văn học dân tộc.

Rõ ràng, đây là cuộc Hội thảo rất thành công về một nhà văn hóa, nó thể hiện sự quan tâm của nhà nước tới những người có cống hiến to lớn cho nước nhà.


Rất tiếc, sau hội thảo này, ông Nguyễn Quang A đã có entry đăng trên blog của Nguyễn Xuân Diện với tựa đề cực kỳ thô bỉ và không hề liên quan gì đến việc tổ chức Hội thảo: Nguyễn Quang A: BÓP NGHẸT TỰ DO HỌC THUẬT ĐẾN THẾ LÀ CÙNG!


Theo ông Nguyễn Quang A, "Đại học Sài Gòn đã dự định tổ chức một hội thảo khoa học về Cụ. Công việc chuẩn bị cũng đã xong, nhưng đột xuất (chắc tại lệnh miệng của ai đó) Đại học Sài Gòn phải bó tay. Công ty Truyền Thông Thanh Niên tiếp sức. Với rất nhiều khó khăn nhưng hôm nay 7-5-2015 hội nghị đã diễn ra". Và: "Nhà văn Nguyên Ngọc có một bài tham luận hết sức hay và sâu sắc về Cụ Nguyễn Đổng Chi, nhưng ông không được đến hội thảo, bài của ông không được đưa vào kỷ yếu. Còn trớ trêu hơn, Gs. Nguyễn Huệ Chi, con đẻ của Cụ Nguyễn Đổng Chi có vào dự, nhưng không được phát biểu.

Sự bóp nghẹt tự do học thuật đến thế là cùng! Phải chăng việc này là do cả nhà văn Nguyên Ngọc lẫn Gs. Nguyễn Huệ Chi đều là thành viên của (Ban Vận động) Văn Đoàn Độc Lập. Người ta sợ lời văn, câu nói, chữ ký đến thế nào! Những ai vẫn nghĩ họ mạnh nên nghĩ lại: họ yếu đến mức nào và hãy đừng sợ, hãy hành động".

Thiết nghĩ, tiếng nói lạc lõng của TS Nguyễn Quang A không cần phải bàn thêm, bởi chính con đẻ của ông là GS Nguyễn Huệ Chi đã có đánh giá: "Hội thảo đã thành công vượt cả mong đợi. Cả ngày hội thảo mọi người đến rất đông và ngồi lại đến tận phút chót, chăm chú lắng nghe các bản tham luận của các nhà khoa học". 


Thực tế, đã có hàng trăm bản tham luận đạt chất lượng, tuy nhiên, do thời gian có hạn nên chỉ những bản tham luận tiêu biểu mới có cơ hội được trình bày, dàn đều cho các lĩnh vực mà GS Nguyễn Đổng Chi đã cống hiến. 

Đã không hề có sự can thiệp nào từ phía chính quyền và không có bất kỳ bản tham luận nào bị "định hướng" hay cắt xén. Điều này nói lên cái gì thưa ông TS rởm Nguyễn Quang A?

Nói thêm với ông Nguyễn Quang A, nhân dân biết rõ ông, và cơ quan an ninh cũng quá rõ về bản chất cơ hội và tráo trở của ông và họ không hề "sợ" gì ông cũng như cái gọi là Ban vận động "Văn đoàn độc lập Việt Nam" như ông nói đâu. 


Cách tốt nhất lúc này, là ông Nguyễn Quang A hãy tỏ ra là một người được giáo dục tử tế bằng cách đừng lợi dụng những sự kiện như thế này để quậy phá cho người dân được nhờ.

Trung Quốc tăng tối đa tốc độ bồi đắp trên Trường Sa của Việt Nam

Hồi tháng 5/2014, khi dư luận cho rằng Trung Quốc sẽ xây sân bay ở đảo Gạc Ma, tôi nói rằng, Trung Quốc sẽ không xây sân bay ở Gạc Ma. Cần phải chú ý đến một căn cứ quan trọng nhất của Trung Quốc ở Trường Sa, nơi rộng hơn, có điều kiện thuận lợi hơn để xây sân bay, đó là đảo Chữ Thập.

Thực tế ra sao, hình ảnh đã cho thấy rõ. 


Gạc Ma, 4/3/2015


Một đường băng đang hình thành trên Chữ Thập


Âu tàu đang được xây dựng ở đảo Chữ Thập


Đảo Gạc Ma, ngày 28/4/2015 - ảnh của Văn Kỳ 

Trung Quốc đã và đang bồi đắp, xây dựng đảo nhân tạo ở tất cả 7 bãi đá mà họ chiếm đóng tại quần đảo Trường Sa của Việt Nam, là Chữ Thập (Fiery Cross), Châu Viên (Cuarteron), Gạc Ma (Johnson South), Gaven, Subi, Hughes, Vành Khăn (Mischief). Thời gian gần đây, họ đẩy tốc độ bồi đắp đảo lên rất cao. Có phải ý đồ lớn nhất của Trung Quốc trong việc xây dựng các đảo nhân tạo ở Trường Sa là thiết lập Vùng nhận dạng phòng không (ADIZ)? 

Của nhà mình: Đảo Sinh Tồn tháng 4/2014 và tháng 4/2015


Nguồn: Thiềm Thừ

VỀ NHẬT KÝ ĐẶNG THÙY TRÂM

Khoai@


Mấy hôm nay lũ khốn liên tục chọc ngoáy về cuốn Nhật Ký Đặng thùy Trâm. 

Thông qua việc "tố giác" rằng, cuốn nhật ký này đã bị lược bỏ mất 1/3 trước khi được in để kết luận rằng, đó là cuốn nhật ký đã được tô vẽ phục vụ cho mục đích tuyên truyền của Đảng và Nhà nước.

Nói thêm, lũ khốn cũng "ỡm ờ" rằng, Đặng Thùy Trâm vì thất tình nên đã "phá đời" bằng cách phó thác thân phận cho một "anh hai" nào đó, với mục đích hạ thấp nhân phẩm của chị. Đúng là lũ khốn.

Xin giới thiệu nguyên văn status của Beo về câu chuyện này. 

Nhật kí Đặng Thùy Trâm

Đinh Bá Anh

(Gửi ông Nguyễn Xuân Diện, Viện Hán Nôm)

Nhật kí vốn để chép những chuyện riêng tư, người viết nhật kí trước hết là viết cho mình. Những người viết nhật kí khi về già, nếu còn minh mẫn, thường tự đốt nhật kí của mình, hoặc nếu muốn hậu thế đọc thì hoặc giao cho con cháu, hoặc giao cho người mình tin cẩn với những lời dặn dò nhất định.

Vì tính riêng tư cao như thế, nên việc xuất bản nhật kí của người đã chết, nếu không có sự hướng dẫn cụ thể nào của người đó khi còn sống, thường phải được sự chấp thuận của người thân hoặc người đại diện pháp lý. Đồng thời, người thân hoặc người được ủy quyền phải được hiểu là những người có đủ tư cách đại diện cho người chết để sắp xếp lại, hoặc cắt bỏ những chi tiết được cho là, nếu để công chúng đọc, có thể gây hiểm lầm, gây ảnh hưởng xấu tới phẩm giá của người chết hoặc của những người khác có liên quan.

Cuốn Nhật kí Đặng Thùy Trâm được gia đình bà chấp thuận xuất bản. Em gái bà là Đặng Kim Trâm cùng ông Vương Trí Nhàn, biên tập viên xuất bản, đã biên tập cuốn nhật kí theo cách mà họ cho là hợp lí, như họ tuyên bố: Tuyệt đối tôn trọng câu chữ của tác giả, chỉ sắp xếp lại đôi chỗ cho sáng sủa, cắt đi những chỗ mà họ cho là không nên công bố. Tôi cho rằng họ không những có quyền làm vậy, mà còn phải làm vậy, vì những lí do như trình bày ở trên.

Tôi là người đọc không ít nhật kí, thư, di cảo của các nhân vật khác nhau. Nói chung, các thể loại này ở đâu cũng cần sự biên tập (theo nghĩa tích cực nhất của từ này). Di cảo và nhật kí của Kafka – tác giả tôi quan tâm nhất – được bạn ông là Max Brod và các nhà xuất bản biên tập, sắp xếp, cắt cúp theo đủ hình thức khác nhau. Đó là chuyện bình thường.

Việc bản gốc cuốn Nhật kí Đặng Thùy Trâm giờ được đưa lên mạng (sau khi hết thời gian bảo hộ bản quyền?) là dịp để giới nghiên cứu có thể phân tích những chỗ khác biệt giữa bản in và bản gốc. Thiết tưởng, những người làm văn bản (như ông Nguyễn Xuân Diện, Viện Hán Nôm) nên có thái độ và cách làm việc nghiêm túc để đánh giá các đoạn được biên tập, xem đoạn nào được biên tập vì tính sáng sủa của văn bản, vì tính riêng tư, hay đoạn nào được biên tập vì nhạy cảm chính trị (nếu có), hoặc những đoạn nào mà theo các vị là người biên tập đã mắc lỗi hoặc đã làm ẩu, thay vì hùa theo những phân tích ở trình độ kém cỏi, những lí thuyết âm mưu nhăng nhít hay những bình tán nhảm nhí.

Nguồn: Blog Beo

CON TRAI NGUYỄN TƯỜNG THỤY BỊ DỪNG XUẤT CẢNH

Khoai@


Hôm  nay, con trai của nhà zân chủ cuội Nguyễn Tường Thụy là Nguyễn Tường Trung đã bị Đồn công an cửa khẩu dừng xuất cảnh. 

Lý do ghi trong biên bản dừng xuất cảnh ghi: "Theo yêu cầu của công an TP Hà Nội (PA88).".

Nguyễn Tường Thụy mỉa mai trên FB của mình rằng: "Con mình bị cấm xuất cảnh, chẳng lý do gì. Chắc can tội là con ông Thụy". 

Tất nhiên, Thụy không quan trọng đến thế.

Lý do được giới phân tích cho là những mối liên hệ của cho con Nguyễn Tường Thụy với Việt Tân ở Manila mới là vẫn đề khiến Nguyễn Tường Trung phải dừng xuất cảnh.

Nghị định 136/2007/NĐ-CP ngày 17/8/2007 của Chính Phủ về xuất nhập cảnh của công dân Việt Nam, cụ thể như sau:
Điều 21. Công dân Việt Nam ở trong nước chưa được xuất cảnh nếu thuộc một trong những trường hợp sau đây:
1. Đang bị truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc có liên quan đến công tác điều tra tội phạm.
2. Đang có nghĩa vụ chấp hành bản án hình sự.
3. Đang có nghĩa vụ chấp hành bản án dân sự, kinh tế; đang chờ để giải quyết tranh chấp về dân sự, kinh tế.
4. Đang có nghĩa vụ chấp hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính, nghĩa vụ nộp thuế và những nghĩa vụ khác về tài chính trừ trường hợp có đặt tiền, đặt tài sản hoặc có biện pháp bảo đảm khác để thực hiện nghĩa vụ đó.
5. Vì lý do ngăn chặn dịch bệnh nguy hiểm lây lan.
6. Vì lý do bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự an toàn xã hội.
7. Có hành vi vi phạm hành chính về xuất nhập cảnh theo quy định của Chính phủ.
Với yêu cầu của PA88, có thể phán đoán, Nguyễn Tường Trung bị dừng xuất cảnh "vì lý do bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự an toàn xã hội".

Điều đáng nói, vụ buộc dừng xuất cảnh này không chỉ được tiến hành đối với Nguyễn Tường Trung, trong bối cảnh cuộc Đối thoại Nhân quyền Việt Mỹ đang diễn ra. Điều này cho thấy, cơ quan an ninh không hề ngại con ngoáo ộp "Hoa Kỳ" khi đụng chạm tới an ninh trật tự của đất nước.

CẢNH SÁT TÂY LÔNG VÀ CẢNH SÁT TA!

Ở các xứ văn minh bên Âu, Mỹ, Úc, cảnh sát luôn phải đóng hai vai, ông già Noel và quỷ Satan, nếu lệch về bên nào quá thì đều được coi là một cảnh sát tồi.


Bất kể khi nào bạn đi lạc, hay bị hàng xóm quấy rầy (mở nhạc to chẳng hạn), chứ đừng nói đến bị cướp bóc hay hành hung, bạn luôn có thể gọi cảnh sát và họ sẽ có mặt phút mốt. Cảnh sát nước ta kém xa về điểm này nhưng hãy khoan, lần cuối cùng người An Nam Mít các bạn giúp đỡ một cụ già sang đường hay nhường ghế xe bus cho một cô sản phụ mang bầu 9 tháng là khi nào? Giúp đỡ người khác là một nét văn hóa đặc trưng Tây lông chứ không chỉ có riêng ở nhân viên công lực, các dân tộc kém cỏi hơn thì phải chấp nhận những cảnh sát tư chất vừa phải thôi, rau nào sâu nấy đừng có đòi hỏi nhiều.

Cảnh sát Tây lông: Lương cao, đào tạo bài bản để bảo vệ luật pháp và được luật pháp bảo vệ, làm việc trong một đất nước mà nhân dân văn minh, thượng tôn pháp luật.

Nhưng khi cần, cảnh sát Tây lông có thể đeo vào mình mặt nạ ác quỷ để bảo vệ luật pháp đến cùng, nếu họ bảo bạn dừng lại, tức là bạn phải dừng lại. Chống cự à? Hàng tiền đạo của bạn sẽ bị tước đi bằng một cú nện dùi cui sắt, hay tệ hơn là một viên đạn 9mm sẽ giúp bạn thanh thản phiêu diêu về miền cực lạc. Chống cảnh sát tức là tội phạm, mà tội phạm thì làm gì có quà ơ kìa?

Còn cảnh sát ta: Lương thấp, quần chúng manh động mọi rợ sẵn sàng xuống tay giết người vì một cái nhìn đểu, vô pháp vô thiên không coi luật pháp ra gì, và luôn phải đối mặt với nguy cơ trở thành nạn nhân của nền báo chí kền kền rác rưởi.

Cách đây không lâu, một đôi nam nữ không mũ bảo hiểm, không bằng lái giấy tờ, phóng xe máy vào đêm khuya trong trạng thái say xỉn đã bỏ chạy khi bị cảnh sát cơ động gọi vào kiểm tra, người nam lạc tay lái khiến cô gái ngồi sau đập đầu vào gốc cây ven đường tử nạn. Với truyền thống 4000 năm đóng khố mới quá độ lên Âu phục chưa lâu, nhân dân Việt Nam đủ thành phần từ già trẻ gái trai đã nhảy vào chửi bới đòi xử tội 2 anh cảnh sát cơ động (vì tội truy đuổi nghi phạm), vậy mới thấy bảo vệ luật pháp ở nước ta không hề đơn giản. 

Cộng đồng bebe lên rằng hai anh cơ động đạp ngã đôi nam nữ kia (còn là nghi vấn) là hành vi không thể chấp nhận được. Tôi thì không nghĩ thế, khi anh bỏ chạy, cảnh sát có quyền nghi anh có gì cần che dấu, có thể là 3kg đá hay tang vật của một vụ cướp ngân hàng, tiệm vàng anh vừa thực hiện, họ có quyền truy đuổi và dừng anh lại bằng mọi biện pháp, kể cả là nổ súng.

Vậy cảnh sát Tây lông dừng phương tiện vi phạm chạy trốn hoặc những nghi phạm tháo chạy, mà đa phần là ô tô, bằng cách nào? Họ dùng cái spike strip này thưa các anh các chị.

Cảnh sát mai phục ven đường, khi xe nghi phạm gần tới nơi, họ bắt đầu "quăng chài"

Đây nữa

Spike strip dài tới vài mét, đủ để phong tỏa một làn đường

Và đây

Gai nhọn 1,5-3 inches bằng thép tôi công nghiệp, lốp xe tăng cũng nát như cám chứ đừng nói đến mấy cái xe du lịch mỏng manh.

Những chiếc xe đang bỏ chạy với vận tốc >100km/h bị nổ tung lốp và mất lái trong khoảng thời gian cực ngắn chỉ 1/10 giây, anh chị nào chuyên lái xe có thể tưởng tượng ra phần còn lại. Ở Úc, spike strip bị cấm dùng từ 2003, mà lý do là người ta lo ngại tội phạm dùng nó chống lại xe cảnh sát.

Tôi cho rằng những biện pháp mạnh để trấn áp tội phạm trên đường phố là cực kỳ cần thiết, nước ta không thích hợp với tuyên truyền, thuyết phục, mà cần chút bạo lực cụ thể minh họa sinh động bằng hình ảnh những anh chị chống đối đang nằm xiêu vẹo, be bét đỏ lòm trong những cỗ quan ngoài Mai Dịch, phương pháp này sẽ hiệu quả hơn, tin tôi đi.

Tôi ủng hộ anh thiếu úy CSGT ở Thanh Hóa mới nổ súng vào tên tội phạm côn đồ cố giằng lại xe tang vật vi phạm khi bị bắt giữ, điều sai sót của anh họa chăng đó là anh dùng đạn cao su và bắn vào bụng, trong khi chính ra phải là đạn thật và bắn vào đầu. Các anh chị anh hùng bàn phím bebe lên rằng cần xử lý bằng biện pháp nhân đạo hơn, how? Đứng chống nạnh chửi thằng tội phạm đang ngang nhiên giằng xe vi phạm để cho nó sợ và dừng lại chăng?

Tất cả không ngoài mục tiêu vì một xã hội sạch sẽ, an toàn trong tương lai nơi con em chúng ta có thể tự do vui đùa, học tập mà không lo tính mạng bị cướp đi bởi lũ trẻ trâu vàng vẩu, du côn Nếp Mới móng chân còn bám màu phèn chua phóng xe bạt mạng, đâm chém cướp giật trên những con phố. Để xây dựng một xã hội văn minh, thì bất kể cái giá nào, phải lấy mạng của bao nhiêu thằng tội phạm, cũng vẫn còn là rẻ.

Nguồn: Chung Nguyễn

ĐẶNG XƯƠNG HÙNG - ĐẦU BÃ ĐẬU

Kính Chiếu Yêu


Vào cái ngày trọng đại 30-04-2015 Đặng Xương Hùng kẻ trốn chạy quê hương đã viết trên FB của hắn bài "Đội lốt". Thâm ý của Hùng là để nói ở Việt Nam mọi thứ đều giả dối. Khốn thay, do ngu lâu, những thứ Hùng viết ra đã lột trần cái "lốt" phản tỉnh mà hắn đang khoác lên mình.

Sáu câu chuyện dẫn ra như những định đề để quy nạp về một kết luận "giả trá" của hắn ngu đến mức không hiểu thủ pháp đơn giản của "ngụy biện". Trong vô vàn cách thức ngụy biện thì cách mà họ Đặng sử dụng là lối dùng "nguyên nhân giả" để đưa ra kết quả thật. Sáu câu chuyện ấy đại loại như sau (tôi không muốn dẫn nguyên văn vì mất thời gian đọc của quý vị).

Câu chuyện thứ nhất, (năm 2013) kể lại chuyện khi Hùng đứng ở sân bay De Gaulle (Pháp) thì có "một thầy tu mặc áo cà sa nâu" đi dự hội nghị tôn giáo, chào Hùng. Sau này Hùng mới nhớ ra đó là"anh ấy ở bên an ninh mà mình đã từng quen hoặc là từ thời ở Bỉ, hoặc là thời làm ở trong nước giữa các Bộ với nhau".

Đã quen mà chẳng nhớ tên, lại chẳng nhớ là ở Bỉ hay ở Bộ, nghĩa là rất láng máng. Nhưng lại khẳng định như đinh đóng cột "ở bên an ninh". 

Câu chuyện thứ hai, (2013) Hùng bị cẩu mất cái xe ô tô do đổ sai. May nhờ có "một anh xe ôm" thường xuyên đứng trước cổng Bộ Ngoại giao tả xung hữu đột trước mặt công an, "rất tự tin trước các trạm công an kiểm tra giao thông trên đường, thậm chí anh còn đưa tôi phi lên vỉa hè trước mặt các anh công an để hỏi thông tin", rồi xông thẳng "vào hỏi đồn trưởng xem sao" và lấy được xe cho Hùng. Anh "xe ôm rất đặc biệt này" khiến Hùng liên tưởng "Sau tôi nhận thấy anh không bao giờ bị đuổi đi nơi khác, khi mà anh «hành nghề» ở một vị trí rất không cần xe ôm này". Ý nói gã xe ôm kia là cán bộ "an ninh" thì mới có "quyền năng" đến thế.

Bịp bợm quá vụng về ở chỗ, đã là "đóng vai ngụy trang" mà lại để tất tần tật mọi "công an" khác đều biết thân phận! Quyền hạn lại "vô biên". Công an mà ngày nào cũng làm "xe ôm", đứng một vị trí cố định! Lại còn chuyện ở Hà Nội có cả "đồn công an" giữ xe vi phạm!

Câu chuyện thứ ba: Hùng nhận ra một "nữ tu sĩ đi trong đoàn diễu hành 30/4" chính là một cán bộ "Ban Dân tộc Trung ương". Chị ấy tên là Hoa (nhớ mang máng thôi), thường xuất hiện "với tư cách đoàn xã hội dân sự đại diện cho người dân tộc thiểu số ở Việt Nam" "mỗi dịp có hội nghị về nhân quyền ở Liên Hiệp Quốc".

Chán mớ đời, đã là "tu sĩ" thì phải "xuống tóc", vậy thì còn gì mà trở thành người dân tộc trong "bộ đồ dân tộc", hoặc "quần tây, áo veste" khi ở cơ quan! 

Câu chuyện thứ tư: "Trường hợp đê hèn gần đây nhất mà công an đã «dành» cho cậu thanh niên Gió Lang Thang: «lúc 7h45 ngày 22/4/2015, tại đường Cổ Linh, Long Biên, khi đang trên đường đi mua sữa cho con.Trịnh Anh Tuấn, Facebook Gió Lang Thang bị tấn công bởi 3 tên côn đồ. Tuấn bị khâu 10 mũi ở đầu, ngón út và áp út, bàn tay trái bị dập xương, khắp người bị sây xước. Được biết những tên côn đồ này thường xuyên rình rập trước cửa nhà của Tuấn hàng tháng trời, từ khi việc chính quyền Hà Nội có dự án chặt hạ cây xanh. Tuấn là 1 trong các admin của group Vì Một Hà Nội Xanh. Sự việc Tuấn bị đánh có thể là sự trả thù của chính quyền sau những cuộc tuần hành Vì Cây Xanh diễn ra vừa qua". (trích nguyên văn)

Kết luận là: "Ở những nước khác, ta thường hay nghe kể những câu chuyện về bọn lưu manh, côn đồ giả danh công an để lừa đảo, ức hiếp, trấn lột. Duy chỉ có ở Việt Nam, lại có chuyện ngược đời và hèn hạ, công an đội lốt côn đồ để khủng bố dân thường".

Cái khẳng định "3 tên côn đồ" ấy, lại "thường xuyên rình rập trước cửa nhà Tuấn hàng tháng trời" là công an, có vẻ như là một sự vu cáo. Lại còn kết luận "công an đội lốt côn đồ" thì chỉ có mấy thằng cha chống cộng cự đoan ở nước ngoài mới có cái giọng ấy.

Câu chuyện thứ năm: Hùng khẳng định "Mặt trận dân tộc giải phóng Miền Nam Việt Nam, được thành lập năm 1966, tại đâu đó ở Miền Bắc Việt Nam". 

Cha mẹ ơi, là cán bộ "Vụ Châu Á 2, Bộ Ngoại giao" mà không biết ông luật sư Nguyễn Hữu Thọ với nhiều nhân sỹ khác trong mặt trận là người miền Nam. Trung ương cục miền Nam ra đời từ lúc nào, ở đâu. Lại còn dẫn ra địa chỉ "Chùa Bộc, Giảng Võ – Hà nội" nữa thì chẳng bằng đứa con nít.

Câu chuyện thứ sáu: "Đó là câu chuyện Hồ Quang – Hồ Chí Minh đội lốt Nguyễn Ái Quốc, đánh lừa cả một dân tộc, trong gần một thế kỷ. Nó nên được ghi vào kỷ lục guinness về tội ác với nhân loại".

Và khẳng định "trong tôi có một niềm tin, đó là sự thật. Bởi vì, ngay từ bé tôi đã có một số thắc mắc về bí ẩn của ông Hồ. Năm 1969, ông Hồ mất, tôi mới có 8 tuổi, nhưng tôi đã thắc mắc với bố tôi là tại sao bác Hồ lại trích được ông Đỗ Phủ, đời nhà Đường trong di chúc. Ý tôi muốn thắc mắc với bố tôi là một người Việt Nam mà lại nhắc đến câu nói không phải của một vĩ nhân Việt Nam mà lại của một vĩ nhân Trung Quốc, mà lại không phải đương thời mà lại tít tận những đời nào rồi".

Một thằng oắt con mới 8 tuổi khi bác Hồ mất (1969) mà đã biết thắc mắc "tại sao bác Hồ lại trích được ông Đỗ Phủ, đời nhà Đường trong di chúc" thì bái phục "thần đồng" họ Đặng. Lại căn cứ vào niềm tin ấy để khẳng định "Hồ Quang – Hồ Chí Minh đội lốt Nguyễn Ái Quốc", "nên được ghi vào kỷ lục guinness về tội ác với nhân loại". Đúng là giọng lưỡi của lũ cặn bã rồi, tự đào hố chôn mình rồi. 

Còn chuyện trích dẫn thơ phú đời Đường thì đến bọn nhóc bây giờ cũng biết làm, huống hồ cụ Hồ là nho sinh. Thật ngớ ngẩn ông nguyên Vụ phó Bộ Ngoại giao vượt biên ơi.

Sợ chưa hết cái dốt ông họ Đặng vượt biên còn viết chua thêm một đoạn "Lúc đi học, khi học đến «bàn đá chông chênh dịch sử đảng», thì tôi còn nhớ cô giáo dậy văn trả lời rất qua loa chỗ này. Cho đến bây giờ thì tôi mới ngộ ra rằng cô giáo cũng chả biết mà giải thích ra làm sao. Mọi người tự đồng ý với mình như thế là để cho câu thơ nó vần, hoặc là sai chính tả lịch sử đảng chứ không phải là dịch sử đảng".

D.m (xin lỗi bạn đọc) hắn không hiểu cả ý câu thơ của ông Cụ lại còn muốn sửa lại thành "Bàn đá chông chênh lịch sử Đảng" nữa thì hết chỗ nói rồi.

May mà hắn đảo ngũ, vượt biên chứ cái ngữ này mà còn làm Bộ Ngoại giao thì đất nước lụn bại. Thề là từ nay nghe đến tên hắn thì tớ phải đi rửa tai.

Nguồn: Mõ Làng

CHIẾC TÚI ĐƯA DI CỐT THIẾU TÁ NGUYỄN ANH TÚ VỀ QUÊ

khoai@


Chỉ là chiếc túi!

Trên mạng đang ầm ầm phản đối việc đưa di cốt của thiếu tá phi công Nguyễn Anh Tú về quê bằng chiếc túi sách màu đen. Kẻ ác miệng cho là nhà nước không tôn trọng người đã khuất, nhất là khi anh ấy hi sinh khi đang làm nhiệm vụ cao cả.

Nhưng sự thật lại khác xa những đồn đoán của báo chí và dư luận.

Sự kiện hai chiếc máy bay của quân đội bị rơi, làm hai phi công là Thiếu tá Nguyễn Anh Tú và thượng tá Lê Văn Nghĩa hi sinh vào ngày 16/4 trên vùng biển gần đảo Phú Quý. Sau nhiều ngày tìm kiếm, các anh đã được tìm thấy và một lễ Truy điệu cực kỳ trang trọng đã được tổ chức tại nhà tang lễ Bộ Quốc Phòng hôm 3/5/15.

Điều làm dư luận quan tâm là vì sao di cốt của anh lại được để trong chiếc túi sách du lịch màu đen. Nhiều người cho rằng, cách làm này chưa trang trọng, thiếu trang nghiêm của quân đội đối với người đã hi sinh.

Sự thật, thì không phải như vậy.

Không đề cập đến nỗ lực tìm kiếm trong 16 ngày đêm với tất cả phương tiện tối tân, khi tìm được thi thể hai phi công, Bộ Quốc phòng đã điều ngay hai trực thăng ra Phú Quý để đưa các anh về. Thi hài anh Tú còn được đưa về Phan Rang, cho xe chở qua chào gia đình rồi mới đưa vào bệnh viện Quân Y 175 ở TP.HCM.

Vấn đề cần nói rõ ở đây, Lễ tang chính thức hai phi công Nguyễn Anh Tú và Lê Văn Nghĩa do Bộ Quốc phòng tổ chức đã được diễn ra tại nhà tang lễ Bộ Quốc phòng ở TP.HCM. Với đầy đủ nghi thức trang trọng nhất của quân đội, có mặt đông đủ đại diện của Bộ Quốc phòng, Bộ Tổng tham mưu, Quân chủng Phòng không - Không quân. Sau đó, di hài hai phi công đã được đưa hỏa táng.

Khi hỏa táng, nghĩa là lễ tang chính thức do Bộ Quốc phòng tổ chức đã kết thúc. Đại diện gia đình sẽ nhận tro cốt và tùy theo nguyện vọng gia đình, Bộ Quốc phòng sẽ cấp kinh phí và phương tiện để gia đình đưa tro cốt đi an táng. Và kể từ thời điểm hỏa táng xong, các anh đã được trao gửi lại cho gia đình để cử hành các nghi lễ an táng theo ý nguyện gia đình.

Được biết, gia đình anh Tú đã được Bộ Quốc phòng mua 12 vé máy bay từ TP.HCM đi Cát Bi (Hải Phòng) để đưa tro cốt của anh về quê. Đây hoàn toàn là một chuyến bay dân sự, nghi lễ dân sự. 

Điều cần nhấn mạnh là việc để tro cốt vào trong túi xách là cách làm của gia đình. Quân đội hoàn toàn không liên quan đến nghi lễ này. 

Khi rời khỏi đài hóa thân ở Bình Hưng Hòa, TP.HCM gia đình hoàn toàn có thể đem tro cốt đến bất cứ đâu bằng nghi lễ dân sự bình thường. Vì lễ tang theo nghi thức quân sự đã kết thúc trước đó!

Còn vì sao có cảnh những người lính mang cái túi xách đựng hài cốt ở sân bay, đi theo nghi thức nhà binh, phía sau là lố nhố hành khách. Việc đón này không nằm trong nghi thức lễ tang của quân đội mà đây là nghĩa cử của đồng chí, đồng đội, được các đơn vị Quân chủng Phòng không - Không quân ở Hải Phòng ra đón.

Mình đồng ý rằng, hình ảnh ở sân bay Cát Bi là hơi tréo ngoe, và có phần phản cảm nếu chúng ta không nắm hết sự việc và đem so sánh. Đồng thời vẫn có thể có cách làm trang trọng, kỹ lưỡng hơn. Nhưng nếu lấy hình ảnh đó để phê phán thì đó là sự phê phán chưa chính xác, phủ nhận những nỗ lực và sự trân trọng của các đơn vị Quân đội trong việc tìm kiếm thi thể và tổ chức lễ tang của hai phi công.

Nguồn cơn làm dư luận bức xúc về câu chuyện này thực tế có phần yếu kém của báo chí. Khi đưa tin, PV chỉ đưa duy nhất một bức ảnh các quân nhân ôm túi sách du lịch màu đen, trong khi không đưa tin về lễ tang trang trọng đã được tổ chức trước đó. Chính điều này đã làm dư luận hiểu nhầm.

Đến đây hẳn mọi người đã rõ bản chất của vấn đề. Xin trích một câu của bạn Hoàng Thị Nhật Lệ về câu chuyện này thay cho lời kết: "Báo chí là công cụ để truyền tải thông tin, định hướng dư luận, vì vậy cần lắm những nhà báo có đủ cả đức lẫn tài để dư luận không phải nhiều phen hú vía".