Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

Nguyễn Văn Minh: VỀ ÔNG DƯƠNG TRUNG QUỐC

Nguyễn Văn Minh: VỀ ÔNG DƯƠNG TRUNG QUỐC 

“Lão thần”… “ Dương Trung Quốc”! 

Trung Quốc ở đây là ông Dương Trung Quốc, một trong hai người không biểu quyết thông qua Hiến pháp sửa đổi, điều mà cả Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng và Phó chủ tịch Quốc hội Uông Chu Lưu đều cho là bình thường, là quyền của người ta, không thể áp đặt và cũng hoàn toàn hợp pháp, hợp hiến. 

Cái đáng bàn ở đây là hành động đó có xứng để đám anh hùng bàn phím, nhân sĩ trí thức, bờ lóc vàng, đen la ó bốc lên tận mây xanh rằng “hai người Việt Nam chân chính còn lại”, rằng “yêu nước thương dân”, rằng “tiếng nói đối lập”…Bá đạo hơn, không chỉ giới “bờ nóc” ngồi bờ ao câu cá lóc, cá nóc mà có một tờ báo chính thống, hình như là tờ Đất Việt, còn nâng bi ở đẳng cấp mới khi gọi đó là “lời gan ruột của lão thần” (http://www.baodatviet.vn/chinh-tri-xa-hoi/chinh-tri-viet-nam/loi-gan-ruot-cua-lao-than-duong-trung-quoc-2360998/). 

Nghe mà suýt “té ghế”! Các bạn báo Đất Việt ơi? Ông Dương Trung Quốc làm được gì cho đất nước này mà các bạn tâng lên là “lão thần”, nghe kinh hoàng không khác gì cụ Chu Văn An dâng sớ trảm tướng. 

Tôi không cực đoan nói ông Dương Trung Quốc là xấu, là phản động, là kẻ “cơ hội chính trị” như nhiều trang mạng đã đề cập. Nhưng nhân sự kiện tùm lum khó phân biệt đúng sai này, xin có mấy ý kiến về một số phát biểu đã bị cộng đồng có bài phản ứng là “không chuẩn” của ông Dương Trung Quốc như sau: 

Ông Dương Trung Quốc và nhóm "dân chủ" Bùi Hằng 

1/ “Đĩ – biểu tình – đa đảng – từ chức” 

Trở lại bài viết của đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước trước kia, nếu loại trừ cách hành văn rất rối rắm và lời lẽ có chỗ chưa chuẩn mực thì quan điểm của ông Phước lại rất chuẩn. Đất nước đang bao cái phải lo toan mà ông Quốc đi bàn 4 chuyện “đĩ - biểu tình - đa đảng - văn hóa từ chức”. Những vấn đề này đúng là có bất cập nhưng sự thật đã đủ độ cần thiết để bàn chưa hay nên “để các đại biểu khác có thời gian hiến kế làm đất nước hùng cường, quân đội hùng mạnh, dân tộc hùng anh, quốc gia thái bình thịnh vượng, dân chúng lạc nghiệp an cư, mới đúng là “quốc thái dân an”, ông Phước viết trên blog. 

2/ Nhận thức sai lệch về Đảng, lập lờ hạ thấp uy tín Đảng CSVN. Trả lời về bản Hiến pháp mới, Dương Trung Quốc cũng cho biết, ông đang rất băn khoăn trước lịch sử lập hiến. "Lần đầu tiên chúng ta ghi thẳng vào Lời nói đầu là Hiến pháp cũng chỉ thể chế hóa cương lĩnh của Đảng. Tôi tự đặt câu hỏi rằng đây có phải là một nhận thức tiến bộ hay không? Sự lãnh đạo của Đảng thì có lẽ chúng ta không phải bàn nữa, nhưng nghệ thuật lãnh đạo của Đảng là điều hết sức quan tâm...”. 

Đây là một cách phát biểu rất lập lờ, đúng là trong các bản hiến pháp 1946, 1959 không ghi thẳng “thể chế hóa cương lĩnh của Đảng” nhưng điều đó không có nghĩa là Hiến pháp 2013 thì không ghi. Sự thực thì Hiến pháp 1946 còn không có một chữ “Đảng” nào nhưng Hiến pháp 1959 thì phần nói đầu đã đề cập khá sâu về Đảng. Còn trong bối cảnh hiện nay, khi mà Đảng Cộng sản Việt Nam đã khẳng định là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội thì Cương lĩnh xây dựng đất nước thời kỳ quá độ không là kim chỉ nam, không gắn với Hiến pháp thì sự lãnh đạo ấy còn ý nghĩa nữa không? Nếu như Cương lĩnh là sai trái, là bậy bạ, là không hoàn thiện thì Hiến pháp thể chế nó mới là sai. Chứ còn Cương lĩnh và Hiến pháp đều chung một mục tiêu vì đất nước giàu mạnh, phát triển thì hà cớ gì phải loại bỏ việc “thể chế hoá” thưa ông Quốc? 

Ngay trong câu trả lời phỏng vấn của ông Quốc đã đầy mâu thuẫn. Ông nói: “Chúng ta hãy đọc lại các bản Hiến pháp trước đây, nhất là các Hiến pháp mà Chủ tịch Hồ Chí Minh còn trực tiếp lãnh đạo, chúng ta thấy rằng Đảng luôn đóng vai trò quyết định, thế nhưng nghệ thuật lãnh đạo lại khác, không thể hiện trực tiếp vào Hiến pháp như vậy, mà đặt dân tộc và nhân dân lên trên hết”. Vậy thì cũng xin thưa với ông Quốc, mỗi thời cuộc có một cách tiếp cận, xử lý vấn đề khác nhau. Còn bây giờ, cái gì mà không rõ là các bận rận, các thế lực thù địch, các lực lượng muốn lật đổ đầy rẫy cái tinh vi ma mãnh sẽ tìm cách phá ngay. Bằng chứng là ngay trong Hiến pháp lần này thôi, khá nhiều đại biểu còn đòi bổ sung hai chữ “duy nhất” vào Điều 4 khi nói về vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN. Cần hiến định thế vì lâu nay, những kẻ mà ông Quốc từng chụp ảnh chung khi biểu tình vẫn kêu gào “hiến pháp không quy định Đảng CSVN là duy nhất” thì sẽ còn nhiều đảng khác. Phải chăng sự lập lờ thế chính là nền tảng để tiến tới cái gọi là đa nguyên đa đảng? 

Vậy thì cái ông Quốc nói “nghệ thuật” là thế nào? Là phải lờ đờ nước hến, là che giấu, lẩn khuất đi đúng không? Ông nên suy ngẫm thời điểm các năm 1946, 1959 tình thế cách mạng có thể thuận lợi cho việc hiến định đó không. Còn hiện nay, nếu không hiến định, Đảng giữ vai trò lãnh đạo mà không cầm lấy ngọn cờ, mơ hồ, phương phưởng như thế thì chỉ có những đảng điên rồ trên thế giới mới lựa chọn như thế mà thôi! 

Thật ra, đây cũng phải là lần đầu ông Quốc có những phát ngôn gây cách hiểu sai lệch về Đảng như vậy. Trong lần chất vấn Thủ tướng, nguyên văn lời ông Dương Trung Quốc: “Dư luận cho rằng Thủ Tướng đặt nặng trách nhiệm trước Đảng mà xem nhẹ trách nhiệm trước dân. Thủ tướng có nghĩ đến việc khởi đầu cho văn hóa từ chức hay không trước những hạn chế, yếu kém trong điều hành, quản lý mà thủ tướng đã nhận lỗi trước Đảng, Quốc hội và nhân dân”. 

Với câu hỏi “lắt léo” này, ông Quốc đã sai khi dùng câu “đặt nặng trách nhiệm trước Đảng mà xem nhẹ trách nhiệm trước dân”. Thế hoá ra Đảng là xấu hay sao mà ông lại đặt câu hỏi như vậy. Là nhà sử học, ông Quốc nên nhớ lời chủ tịch Hồ Chí Minh nhiều lần nói: "Ngoài lợi ích của nhân dân, Đảng ta không có lợi ích gì khác”. Nếu ông muốn chất vấn Thủ tướng nên đi thẳng vào vấn đề, đừng kéo Đảng vào ở đây! 

Theo Hoàng Hữu Phước thì Dương Trung Quốc tuy là nhà nghiên cứu lịch sử nhưng cũng từng đưa ra phát ngôn chưa đúng về chuyện đa đảng trong chế độ Việt Nam Cộng hoà. Ông Quốc khi trả lời phỏng vấn báo nước ngoài đã vừa nháy mắt vừa nói với nhà báo rằng các anh ấy ở Việt Nam Cộng Hòa nên biết rõ thế nào là “đa đảng”. Ông Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết rằng, Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn không có bất kỳ đảng phái chính trị nào cả! Chỉ đến năm 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới thành lập cái gọi là Đảng Dân Chủ, với đảng kỳ là cờ vàng sao đỏ do chính i Nguyễn Văn Thiệu làm Đảng Trưởng. 

3/ Quốc hội không phải là nơi “hỏi chơi” xem thế nào? 

Như ông Hoàng Hữu Phước từng phần tích, Ông Dương Trung Quốc đã phát biểu chất vấn tại nghị trường quốc hội, đặt vấn đề “văn hóa từ chức” với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Đến khi nghe Thủ tướng trả lời thì ông Dương Trung Quốc đã vội vàng nói thêm rằng sở dĩ đặt câu hỏi là để xem Thủ tướng trả lời thế nào, và với nội dung Thủ tướng vừa đối đáp thì nhân dân yên tâm, tức là đã “an dân”. 

Quốc hội là nơi bàn chuyện đại sự nước nhà, không thể là nơi để đại biểu của nhân dân làm bài test (thử nghiệm) chỉ với mục đích “để xem trả lời thế nào". Ông Quốc nếu có tò mò với cá nhân ông Thủ tướng thì có thể hỏi thẳng khi gặp riêng. Câu hỏi của ông Quốc được ca ngợi nhưng phản hồi của ông về mục đích đặt câu hỏi cho thấy ông bị hổng về kỹ năng làm đại biểu của nhân dân. Chất vấn để tìm ra giải pháp cho các vấn đề của nhân dân chứ không phải chất vấn để đánh bóng tên tuổi. 

Nguồn: Blog Nguyenvanminh

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

SỐ PHẬN NHÓM CƯỚP MÁY BAY VIỆT NAM CHẠY SANG TRUNG QUỐC

Số phận nhóm cướp máy bay Việt Nam đáp xuống Trung Quốc

(Hồ sơ) - Trong khi các máy bay Mig đang truy tìm thì chiếc trực thăng UH1 số hiệu 576 do Kiều Thanh Lục điều khiển đã hạ cánh xuống... Trung Quốc.

Theo lời kể của ông Dương Văn Lợi - một sĩ quan không quân chế độ cũ, một trong 10 thành viên bỏ trốn trên chiếc trực thăng, thì họ nhằm hướng Hong Kong như đã tính toán nhưng run rủi thế nào nó lại đáp xuống một nơi ở... Quảng Tây.

Nhóm chủ mưu cướp trực thăng UH1. Người ngoài cùng bìa trái là Kiều Thanh Lục - Ảnh: INTERNET

Trốn chạy khỏi Trung Quốc

"Đó là thời kỳ mà mối quan hệ Việt - Trung không còn mặn nồng. Vì thế Bắc Kinh muốn lợi dụng sự kiện chiếc UH1 và 10 người trốn từ Việt Nam để tuyên truyền chống Hà Nội. Đó cũng là lý do chúng tôi được đưa về Bắc Kinh và được tiếp đãi trọng thể như khách quý.

Họ tưởng chúng tôi đến Trung Quốc để tị nạn nhưng sau khi nghe chúng tôi trình bày ý muốn gặp đại diện của Liên Hiệp Quốc ở Bắc Kinh để xin đi tị nạn tại một quốc gia khác, sự tiếp đón nhạt nhẽo hẳn.

Tôi ở Bắc Kinh trên 6 tháng, lúc Liên Hiệp Quốc liên lạc với bên Mỹ thì bên Mỹ viết cho tôi thư trả lời.

Tôi gửi một đơn nữa thì Mỹ cho người qua, nói với chúng tôi là Mỹ sẵn sàng nhận cả 10 người chúng tôi nhưng Trung Quốc không cho chúng tôi đi" - ông Dương Văn Lợi kể trong một cuộc phỏng vấn ở nước ngoài.

Hai năm rưỡi sau, từ Bắc Kinh, gia đình ông Dương Văn Lợi được đưa về Liễu Châu với khuyến cáo nếu không muốn ở lại Trung Quốc thì phải vào sống trong trại tị nạn!

"Tại Liễu Châu, tôi làm quen với một số người Việt từ Hà Nội hoặc Hải Phòng trốn qua Hong Kong rồi bị bắt trả về Trung Quốc, tôi đưa tiền nhờ họ mua một chiếc thuyền cũ với quyết tâm thoát khỏi Hoa Lục bằng đường biển" - ông Lợi kể.

Năm 1983, tức gần 3 năm bị mắc kẹt ở Trung Quốc, gia đình ông Lợi mới có cơ hội thoát khỏi Trung Quốc.

Ông Lợi cho biết: "Đó là chuyến vượt biển đầy trắc trở. Tàu cũ nên hết hư cái này đến hỏng cái khác. Trên đường đi, lần lượt có 40 thuyền lớn nhỏ đi ngang, chúng tôi vẫy gọi nhưng không chiếc nào dừng lại cho đến khi gặp được một tàu Liên Xô trong cơn bão.

Họ cho hai thợ máy sửa giúp máy tàu để chúng tôi tiếp tục hành trình. Cuối cùng, tàu cập vào một đảo nhỏ của Philippines là Dalupiri".

Từ đảo Dalupiri, nhóm người được đưa về Manila rồi vào trại tị nạn. Năm 1985, gia đình ông Lợi được đi Pháp định cư.

Trong khi đó ở Việt Nam, một phiên tòa xử khiếm diện đã tuyên án tử hình 5 người trong nhóm cướp trực thăng gồm Kiều Thanh Lục, Dương Văn Lợi, Dương Văn Báu, Lê Ngọc Sơn (phi công phụ) và Hoàng Xuân Đoàn (cơ giới trên không).

Sau khi gia đình ông Lợi đến Pháp, mấy năm sau, em trai ông Lợi (Dương Văn Báu) cũng trốn khỏi Bắc Kinh bằng đường biển và tị nạn ở Nhật Bản. Cơ giới trên không Hoàng Xuân Đoàn cũng trốn khỏi Bắc Kinh qua tị nạn ở Canada.

Riêng 3 người là Kiều Thanh Lục, vợ sắp cưới của Lục và Lê Ngọc Sơn ở lại Bắc Kinh lập nghiệp.

Ông Trương Văn Ẩm, một trong những người bỏ trốn trên chiếc máy bay C130 đánh cắp - Ảnh: INTERNET

Số phận của nhóm cướp máy bay C130

Với tội danh đánh cắp máy bay, trong phiên tòa xử khiếm diện ở Việt Nam, thượng úy phi công Tiêu Khánh Nha bị tuyên án tử hình. Trương Văn Ẩm và những người còn lại bị tuyên án từ 20 đến 35 năm tù.

Sau này, trả lời một tờ báo hải ngoại, ông Trương Văn Ẩm (một trong những nhân viên kỹ thuật của chế độ cũ được giữ lại làm việc cho Cục Kỹ thuật không quân trước khi tẩu thoát) kể: "Sau khi đến Singapore, cảnh sát Singapore nói rằng sẽ cho máy bay dẫn đường để chúng tôi bay qua Philippines!

Chúng tôi nhất quyết không đồng ý và khẩn thiết xin được gặp nhân viên Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Singapore. Đến ngày thứ ba ở Singapore, chúng tôi được gặp một nhân viên CIA. Ông nói rằng: "Chúng tôi nhận các anh nhưng chúng tôi nghi vấn có chuyện sắp xếp từ Việt Nam cho các anh đi".

Cuối cùng, chúng tôi cũng được Hoa Kỳ đồng ý cho tị nạn chính trị và được định cư ở Hoa Kỳ trước ngày giáng sinh. Sau khi đến Mỹ không lâu, một người trong nhóm bị bệnh chết. Sau này, một thành viên khác trong nhóm trở về Việt Nam như một Việt kiều".

Chuyện về người chiến sĩ tên Tạo

Có một chi tiết khá thú vị được ông Ẩm kể lại: "Trong khi mọi người háo hức chuẩn bị lên đường qua Mỹ trong vòng một tuần nữa thì anh Tạo (anh bộ đội bị đánh ngất khi nhóm Tiêu Khánh Nha lấy cắp máy bay C130) nằng nặc xin được quay về Việt Nam. Dù mọi người khuyên can thế nào anh vẫn không thay đổi quyết định".

Anh Tạo là tân binh người Nam Định. Khi phát hiện chiếc C130 nổ máy, lẽ ra phải gọi thêm đồng đội hay báo cáo ngay cho cấp trên, anh Tạo lại chạy đến ngay trước mũi máy bay chất vấn, ngăn cản... nên bị đánh ngất rồi đưa lên máy bay...

Khi tỉnh lại, biết chuyện gì đã xảy ra, anh Tạo chửi mắng, thóa mạ những kẻ cướp máy bay là "bọn phản quốc". Khi máy bay hạ cánh ở Singapore, đích thân hai vợ chồng Tiêu Khánh Nha đến xin lỗi Tạo vì buộc phải làm liên lụy đến anh rồi khuyên anh đi cùng.

Tạo kiên quyết đòi quay lại Việt Nam. Ông Nha đành nhờ Đại sứ quán Hoa Kỳ bảo vệ Tạo, khi nào Việt Nam cử người sang nhận lại máy bay thì thu xếp cho Tạo về cùng. Sau đó ông cùng vợ móc hết số tiền, vàng mà mình mang theo để gửi tặng anh Tạo.

Ít lâu sau, Việt Nam cử người sang đưa máy bay về. Với người chiến sĩ trẻ tên Tạo, việc đòi quay về Việt Nam của anh khiến người ta không thể tin được vì trong khi không ít người tìm cách vượt biên để được đến Mỹ thì anh lại từ chối.

Đã gần 40 năm trôi qua, chưa ai nghe gì về số phận của người chiến sĩ ấy...

Người suýt được phong anh hùng bị tử hình vắng mặt

"Với phi công Tiêu Khánh Nha, trong tâm thức của nhiều đồng đội, vẫn luôn dành cho anh sự trân trọng vì tài năng, bản lĩnh của anh.

Ai cũng thấu hiểu uẩn khúc khi anh phải rời bỏ đất nước. Do hoàn cảnh đưa đẩy, từ một phi công chuẩn bị được phong anh hùng, anh ấy trở thành kẻ đánh cắp máy bay và phản bội Tổ quốc.

Anh Nha giờ đã lớn tuổi, rất muốn quay về Việt Nam thăm quê hương một lần trước khi chết nhưng bản án tử hình khiếm diện trước kia vẫn còn đó...".

Ông T.M.Q. (một đồng đội của Tiêu Khánh Nha)

Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017

VIỆT KIỀU ĐỔI MẠNG LẤY ...ĐÔ LA

Những Việt kiều đổi mạng sống lấy.... đô la

(Công lý) - Hiện tượng tội phạm quốc tế gốc Việt nhập cảnh vào nước ta thiết lập đường dây mua bán trái phép chất ma tuý đang diễn biến rất phức tạp. Nhiều Việt kiều đã trở thành những “mắt xích” quan trọng trong các vụ án lớn và bị cơ quan pháp luật xử lý.

Vụ án Việt kiều buôn ma túy Peter Huỳnh (SN 1967 tại Kiên Giang, ngụ tại tiểu bang New South Walles, Australia) là một trong những vụ án điển hình cho thấy những thủ đoạn phạm tội rất tinh vi của bọn tội phạm quốc tế… Theo hồ sơ vụ án, Huỳnh thường bay từ Australia về nước ăn tết cổ truyền. Tối 14/2, Huỳnh đi cùng một cô gái tên Hạnh đến thư giãn tại quán bar trên đường Cống Quỳnh, Quận 1, Tp. Hồ Chí Minh.

Tại đây, Huỳnh gặp một người đàn ông tên Minh. Minh chủ động mời Huỳnh đi uống nước bàn chuyện “làm ăn lớn” tại quán cà phê cạnh nhà sách Nguyễn Văn Cừ. Theo Huỳnh khai nhận: Minh đã đề nghị Huỳnh vận chuyển heroin từ Việt Nam đi Australia với khoản tiền công lên đến 10.000 USD.

Loá mắt trước số tiền khá lớn, Mạnh Tony liền đồng ý. Ngày 26/2, Huỳnh đến trước nhà thờ Đức Bà nhận một bịch ni lông, bên trong chứa nhiều cục heroin được “ngụy trang” trong hộp giấy và áo thun màu xanh nhạt. Khoảng 19 giờ ngày 3/3, Mạnh Tony cẩn thận mặc số quần lót có chứa heroin theo đúng hướng dẫn của Minh rồi ung dung ra sân bay Tân Sơn Nhất.

Khi làm thủ tục xuất cảnh, lực lượng Hải quan đã phát hiện ma tuý trong người Mạnh Tony. Qua kết luận giám định cho thấy tổng trọng lượng ma tuý Mạnh vận chuyển lên đến gần 1kg.

Bị cáo Huỳnh trước vành móng ngựa

Trước vành móng ngựa, bị cáo Huỳnh cho rằng y không biết “hàng” Minh thuê vận chuyển đi Australia là ma túy mà chỉ nghĩ đơn giản là hàng trốn thuế. Chỉ khi bị bắt tại sân bay Tân Sơn Nhất, Huỳnh mới biết đó là ma túy. Hội đồng xét xử nhận định lời khai trên của bị cáo không có cơ sở chấp nhận. Ngay tại biên bản bắt giữ, Huỳnh có khai rõ: “Minh đã hỏi tôi là muốn có tiền không, thì hãy vận chuyển ma túy cho Minh từ Việt nam đi Úc, Minh trả công là 10.000 USD và tôi đồng ý”.

Hồ sơ thể hiện Huỳnh còn khai ra những thủ đoạn mà Minh hướng dẫn để che giấu các cục heroin. Điều đó chứng tỏ bị cáo biết trước “hàng” Minh giao là ma túy. Hành vi của Huỳnh trực tiếp xâm hại đến trật tự trị an cho xã hội trong việc quản lý, phòng chống nạn vận chuyển, mua bán trái phép chất ma túy. Do đó, Hội đồng xét xử quyết định tuyên phạt bị cáo mức án tử hình.

Cùng thủ đoạn tương tự như Huỳnh, nhiều Việt kiều đã phải “khép lại cuộc đời” vì lóa mắt trước những đồng tiền bất chính có được từ mua bán “cái chết trắng”. Đường dây vận chuyển heroin của Trần Văn Thành (SN 1965, thường trú tại Australia) và đồng bọn là một trong những vụ án nổi cộm từng gây xôn xao dư luận.

Trần Văn Thành được một “bạn hàng” ở Úc là Lê Thị Hồng Phương nhờ bán hộ 2 bánh heroin đang kẹt ở Việt Nam với giá 10.500 USD/ bánh. Thành liền bàn bạc, phối hợp với Trần Văn Việt (SN 1975, thường trú tại Australia) để thực hiện các “thương vụ”. Theo đó, Thành chịu trách nhiệm mua bán, vận chuyển 2 bánh heroin từ Việt Nam sang Australia, Việt đảm trách khâu tiêu thụ.

Bọn chúng thống nhất các thủ đoạn tinh vi như cất giấu ma tuý vào đế giày thể thao, cho heroin vào ống nhựa rồi luồn qua cánh cửa của container hàn kín lại, sau đó vận chuyển bằng đường tàu biển đến Australia.

Về Việt Nam, Thành liên lạc với Phương đề nghị giao “hàng”. Phương nói với Thành có Lê Thị Loan (cháu gái Phương, SN 1976, thường trú tại Phan Thiết, Ninh Thuận) là người trực tiếp chuyển heroin. Bọn chúng liên lạc với nhau và tiến hành mua bán trót lọt 2 bánh heroin với giá 21.000 USD.

Việt đến gặp Phạm Martin (tự Quang hói, SN 1957, thường trú tại Australia) thoả thuận sẽ bán chịu cho Quang 1 bánh heroin tại Việt Nam. Phạm Martin về nước và liên lạc với Thành để nhận ma tuý. Bọn chúng thoả thuận mua bán heroin bằng nhiều “mật khẩu” rất tinh vi. Phạm Martin không trực tiếp đi nhận hêrôin mà sai Phạm Đại Nhơn (SN 1961, thường trú tại Châu Thành, Tiền Giang) đi giúp… Khi Nhơn đến khách sạn Đông Á (đường Bùi Viện, quận 1) nhận đôi giày bên trong chứa hêrôin thì bị Cục cảnh sát phòng chống ma tuý Bộ Công an bắt quả tang. 

Với thủ đoạn phạm tội nêu trên, HĐXX đã tuyên phạt Trần Văn Thành mức án tử hình, Trần Văn Việt và Phạm Martin lãnh án chung thân, các bị cáo khác lĩnh từ 16 đến 20 năm tù. Đó là kết cục tương xứng dành cho những kẻ gieo rắc “cái chết trắng”. Các vụ án trên cho thấy các cơ quan bảo vệ pháp luật cần tăng cường hơn nữa công tác đấu tranh phòng chống, ngăn chặn có hiệu quả hiện tượng Việt kiều về nước “đầu tư” buôn ma tuý trong giai đoạn hội nhập sắp tới.

An Dương

NGÔ ĐÌNH DIỆM BỊ GIÁM MỤC NGÔ ĐÌNH THỤC HẠI CHẾT NHƯ THẾ NÀO ?


Tác giả: Nam Nguyễn

Ít người biết Ngô Đình Thục có công đưa Ngô Đình Diệm lên đỉnh cao quyền lực nhưng cũng tạo ra giọt nước tràn ly khiến em mình tử nạn.

Quyền lực trong hậu trường

Ngô Đình Thục là anh thứ hai trong gia đình Ngô Đình Diệm. Sau khi người anh cả là Ngô Đình Khôi mất năm 1945, Thục theo nếp cũ “quyền huynh thế phụ” trở thành người có tiếng nói quyết định trong gia đình họ Ngô Đình, mặc dù ông này đã là một linh mục. Chính Ngô Đình Nhu cũng từng phân trần với linh mục Cao Văn Luận về quyền uy của ông Thục rằng “Thân sinh tôi mất rồi thì chỉ còn đức cha là bậc quyền huynh thế phụ. Tôi không biết phải nói thế nào, Tổng thống thì cả nể Đức cha (Thục) lắm”.

Từ khi Ngô Đình Diệm lên làm Tổng thống, Thục ngày càng can dự sâu vào chính trị. Cuốn sách "Cái chết của anh em nhà Ngô nói rằng: Từ ngày Ngô Đình Diệm trở thành Tổng thống chính quyền Sài Gòn thì Ngô Đình Thục cũng trở thành “Tổng thống” trong giới Công giáo. Ông ta can dự vào nhiều vụ dàn xếp, mua quan bán chức trong chính giới. Thậm chí ông ta còn lấy tư cách anh Tổng thống để ra lệnh mở kho tài sản quốc gia để lấy vật liệu xây dựng xây các công trình nhà thờ Công giáo.

Uy quyền của Ngô Đình Thục lớn nên các linh mục cũng theo đó trở thành thế lực có tiếng nói. Uy quyền của họ lên tới đỉnh điểm khi nhiều người dân có việc kiện cáo không mang ra chính quyền mà mang đến nhà thờ cho cha xứ. Chỉ cần vị linh mục phê vào lá đơn là đại diện chính quyền phải chấp hành răm rắp.

Chính Ngô Đình Thục, trên một tạp chí của Công Giáo vào ngày 15/4/1963 đã thừa nhận rằng trên bàn giấy của ông ta luôn luôn có 1 chồng đơn từ xin can thiệp những chuyện thế tục. Và cha Thục cũng “tự hào” khoe rằng mình từng nhiều lần có ý kiến với chính quyền để giải quyết các lá đơn.

Nhờ bóng Thục, các linh mục Công giáo cũng được thể làm lớn. Khi cần tiền làm việc gì, họ thường tổ chức bán vé xổ số “Tombola”. Đây là một hình thức vận động quyên góp có thưởng. Người ủng hộ sẽ được phát 1 tấm phiếu ghi số tiền đóng góp. Trên phiếu có ghi số thứ tự. Kết thúc cuộc quyên góp, ban tổ chức sẽ quay chọn số. Tấm phiếu nào có số thứ tự trùng với số xổ sẽ được nhận một phần quà hoặc một khoản tiền có giá trị tượng trưng.

Theo các quy định đương thời thì những cuộc tổ chức sổ xố như vậy phải xin giấy phép rất nhiêu khê. Nhưng các linh mục thì không cần phải xin mà cứ tự do tiến hành vì không ai dám đụng vào họ. Không những thế, các linh mục cứ nhằm mấy ông quận trưởng, xã trưởng nhờ bán vé hộ. Ôm một đống vé, bán thì không ai mua, không bán thì mất lòng các vị “con trời” nên họ đành phải xuất công quỹ ra mà ôm trọn.

Ở cấp dưới là như vậy, trên cấp cao, suốt thời kỳ Thục làm giám mục ở Vĩnh Long, hàng tuần các quan chức Chính phủ, Quốc hội, Quân đội.... lại “hành hương” về Vĩnh Long để “thỉnh an” cha Thục. Sự việc này được chính Ngô Đình Nhu thổ lộ với linh mục Cao Văn Luận “ Từ ngày Đức cha về Huế, ở đây tôi mới rảnh rang. Khi Đức cha còn ở Vĩnh Long thì thứ bảy, chủ nhật nào bọn họ cũng rủ nhau xuống Vĩnh Long cả nội các, cả Quốc hội. Biết là phiền phức nhưng không làm thế nào được”.

Ông Ngô Đình Diệm

Minh chứng cho lời ông Nhu, trong cuốn sách "Ai đã giết anh em Ngô Đình Diệm" có kể câu chuyện: “Vào khoảng tháng 6/1960, nhân một buổi lễ trọng thể tại Vĩnh Long (buổi lễ thuộc phạm vi tôn giáo), thế nhưng từ sáng sớm đã có hàng trăm xe hơi nối đuôi nhau trên con đường “hành hương” về Vĩnh Long. Hầu hết là các Bộ trưởng, dân biểu, tướng tá, công chức cao cấp. Vì có hàng trăm xe của nhân viên chính quyền cho nên Bắc Mỹ Thuận bị kẹt, xe hàng, xe dân bị ứ lại dài cả hàng cây số và phải đợi cả hàng 2, 3 giờ mới được khai thông. Một nhà báo Mỹ cũng bị kẹt trong đám xe đó. Khi trở về Sài Gòn ông ta tỏ ý phàn nàn và phê bình gay gắt… Chuyện đến tai Ngô Đình Nhu, ông đỏ mặt tía tai đập tay vào bàn rồi gọi điện thoại cho ông Chủ tịch Quốc hội Trương Vĩnh Lễ: “Làm cái gì mà kỳ vậy. Xuống đấy làm cái gì mà lố vậy. Tôi nhờ ông bảo bọn họ ngưng ngay cái trò đó đi”. Ông Nhu không thích là chuyện của ông Nhu. Con đường Sài Gòn – Vĩnh Long vẫn tấp nập khách công hầu”.

Thành vì Thục, bại cũng vì Thục

Cuối thập niên 1950, Diệm rơi vào cơn thất chí vì hết theo Pháp lại theo Nhật mà không được gì. Nhận thấy cách làm chính trị kiểu trùm mền ngáp ruồi của Diệm không hiệu quả, Thục đã thu xếp 1 chuyến đi dài cho Diệm. Lúc này Thục là Giám mục ở Vĩnh long. Ngày 18/6/1950, Thục xin với Đại sứ Mỹ - Gullion tại Sài Gòn cho Diệm và ông ta nhập cảnh Hoa Kỳ với lý do trên đường qua Roma dự năm Thánh.

Tại Mỹ, Thục vận động Hồng y Spellman thu xếp một bữa cơm chiều tại khách sạn Mayflower ở Washington với sự tham dự của nhiều chính trị gia Mỹ. Được Thục động viên, Diệm đã đứng lên miễn cưỡng diễn thuyết chống Cộng. Nhờ vụ này mà các nghị sĩ Mỹ biết tới một người mặt trắng bệch, dáng đi lúc lắc, là “con nước chúa”, từng làm quan triều Nguyễn và quan trọng là đang căm thù Cộng sản không rõ nguyên do.

Người Mỹ đang tự cho mình có sứ mệnh be bờ ngăn làn sóng cộng sản tại Đông Dương. Đúng lúc đó Ngô Đình Diệm xuất hiện với đầy đủ tiêu chí Mỹ cần nên ngay lập tức trở thành ứng cử viên sáng giá của Mỹ tại tiền đồn chống cộng ở Việt Nam. Chẳng bao lâu sau, Pháp thua, Mỹ nhảy vào miền Nam Việt Nam và Diệm trở thành Tổng thống dưới sự đạo diễn của Mỹ.

Trong việc này, Thục là người có công lớn nhất nhưng không ngờ 9 năm sau chính ông ta lại hủy hoại “ngôi vị” của Diệm. Ngày 6/5/1963 (2 ngày trước lễ Phật Đản), Diệm ra sắc lệnh cấm treo cờ Phật. Nguyên do của cái lệnh kỳ cục này đều xuất phát từ Thục.

Cuốn sách "Tại sao Mỹ thua ở Việt Nam" của Nguyễn Phú Đức cho biết: “ Đầu tháng 5/1963, tín đồ Phật tử ở Huế chuẩn bị lễ Phật Đản lần thứ 2507. Lần đó lại trùng với dịp kỷ niệm 25 năm cha Ngô Đình Thục được phong Giám mục đang phụng sự việc đạo tại Huế. Là anh cả của Tổng thống Diệm, cha Thục không phải là con người có tính khiêm nhường Cơ đốc giáo. Ông tỏ ra giận dữ khi không nhận được điện văn chúc mừng của các Thượng tọa Phật giáo tại Huế. Để trả thù, cha Thục dùng tình huynh đệ can thiệp với chính quyền Diệm ra lệnh cấm treo cờ Phật trong ngày Phật Đản với lý do chỉ có quốc kỳ mới được treo nơi công cộng”.

Khi cảnh sát đến từng chùa để thực thi sắc lệnh này đã gặp phải sự kháng cự quyết liệt của tăng ni phật tử Huế. Vào ngày 8/5, một cuộc biểu tình lớn của phật tử Huế nổ ra và cứ thế lan rộng ra khắp miền Nam ở mọi ngành mọi giới. Đáp lại, Diệm Nhu đàn áp dã man, cho cảnh sát tấn công vào chùa. 11/6, Hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu, giáng một đòn dư luận mạnh mẽ vào chế độ Diệm. Mấy tháng sau đó, liên tiếp xuất hiện các cuộc biểu tình. Những làn sóng dư luận mạnh mẽ do sự kiện Phật giáo gây ra ở trong nước và trên thế giới, đặc biệt là ở Mỹ đã là giọt nước tràn ly dẫn đến việc Mỹ cho lật đổ Diệm để tìm một “con ngựa” khác. Do vậy, có thể nói trong sự nghiệp của Diệm, thành cũng nhờ Thục mà bại cũng vì Thục.

DUY LỢI VÕNG XẾP - QUA SỐNG ĐẤM BUỒI VÀO SÓNG

Khoai@

Doanh nhân Duy Lợi nổi tiếng với võng xếp đã và đang xếp mình vào hàng ngũ đám vong nô phản quốc. Đây là tội trời không dung, đất không tha. 

Hàng ngày, trên facebook của mình, Duy Lợi thường xuyên có các stt chửi bới chế độ, nhạo báng cả Chủ tịch Hồ Chí Minh, và ngợi ca Ngô Đình Diệm - tên tội phạm giết người hàng loạt với chiếc máy chém 1059.

Đúng là "chưa qua sông đã đấm buồi vào sóng", bao năm qua dân Việt Nam đã bỏ tiền ra để dung dưỡng một ổ chó phản chủ mang tên Duy Lợi.

So với tay buôn lụa, thằng võng xếp Duy Lợi vô ơn và mất dạy hơn nhiều. Nếu như Khải lụa chỉ vờ vịt choang choác bài Tàu, thì Duy Lợi ngang nhiên vỗ ngực khinh miệt "Tổ quốc" của mình.

Sau khi nhập tịch Mỹ, bố con Duy Lợi quay lại miệt thị, hạ nhục đất nước đã cho mình sự thành công đó. 

Có lẽ Duy Lợi tự trào hơi sớm. 

Sẽ đến lúc những người đã nuôi nấng, giáo dục, đùm bọc, che trở để Duy Lợi có ngày hôm nay lên tiếng. Khi đó, chớ có ẳng lên cầu cứu nhà nước này.

Giờ thì hãy cuốn gói cút đi, đồ phản phúc mang tên Duy Lợi.

Anh chị em nào có võng xếp Duy Lợi hay cái gì liên quan đến nó đem ra làm ổ cho chó đi nhé !

TỔ SỬ BỌN LÁ CẢI

Cuteo@ 

Tộ sư bọn lá cải. 

Vụ tai nạn xe đầu kéo gây tai nạn tại vòng xoay Mỹ Thủy (phường Thạnh Mỹ Lợi, quận 2, TP.HCM), chiều 30/10, công an đã cho phép tài xế được tại ngoại và điều này làm bọn lá cải không hài lòng. 

Tôi biết thừa chúng nó đéo thương xót gì nạn nhân hết, mà cái chính là với sự thật đã xảy ra thì tình tiết vụ việc sẽ không rùng rợn lâm ly bi đát như ý muốn của chúng nó. 

Quân mất dạy, đồ mất nết. 

Theo chúng, lẽ ra công an phải bắt phải giam giữ tài xế trên, vì "nghe nói" tài xế xe này cố tình lùi xe cán chết nạn nhân. Đcm, công an người ta làm việc theo phương châm "trọng chứng hơn trọng cung", chứ nghe mồm mấy "nhân chứng" thì chỉ có nước bốc cứt ăn vã. 

Đây là khẳng định của công an quận 2 "không có chuyện tài xế xe đầu kéo container cố ý lùi xe cán chết người". 

Tôi không làm báo, nhưng chuyện lý lẽ tôi khá rành. Xe cán qua đùi làm nạn nhân chết đã rõ, nhưng nếu lùi lại sẽ có dấu vết để lại tại hiện trường và thậm chí nếu có hộp đen thì hộp đen đó cũng có thể lưu giữ chứng cứ có giá trị. Thực tế, các camera giao thông tại vòng xoay và camera của người dân cũng đã chứng minh rằng, tay tài xế không cố tình lùi lại để cán chết nạn nhân. 

Tôi trích lời anh Trung tá Lê Văn Bách – Đội trưởng Đội điều tra tổng hợp - Công an quận 2: "Hiện cơ quan công an vẫn đang điều tra, thu thập tài liệu, chứng cứ về vụ tài xế xe đầu kéo container lùi xe cán chết người ở vòng xoay Mỹ Thủy. Đến thời điểm này, chúng tôi vẫn chưa có kết luận chính thức về vụ việc. Cái gì cũng phải rõ ràng, có căn cứ, đúng quy định, trình tự pháp luật. Cơ quan điều tra làm việc theo tài liệu, chứng cứ chứ không suy diễn, không nghe nói. Tài liệu, chứng cứ đến đâu sẽ xử lý đến đó. Tội gì sẽ xử lý theo quy định của pháp luật". Và "Thả về nhà không có nghĩa là tài xế không có tội. Qua điều tra ban đầu, công an quận 2 xác định không có chuyện tài xế xe đầu kéo container cố ý lùi xe cán chết người. Nếu tài xế cố tình cán chết người chúng tôi đã bắt luôn rồi không cho về nhà". 

Đó là kết luận ban đầu của công an. 

Tại sao công an cứ phải kết luật "lái xe cố tình lùi để cán chết nạn nhân" thì đám kề kền mới hài lòng? 

Bọn lá cải hãy đưa ra chứng cứ chứng minh tay tài xế cố tình lùi xe cán chết nạn nhân đi? 

Hãy vả vào mõm ngáng con cẩu cái đã bịa đặt, xuyên tạc tình tiết làm khổ công an và cả tay xế to. 

Tiện đây tôi cũng có ý kiến (nhỏ thôi) với ngành y tế, tất cả những con cẩu hay bịa đặt bố láo, thì nếu chúng đau tay, hãy chuyển ra bệnh viện Thạch Thất để anh em bác sỹ khâu mẹ mõm lại. 

Tổ sư bố quân răng vàng mõm vẩu mồ tanh sắc máu táng tận lương tâm không từ 1 thủ đoạn nào ngay cả vu oan giá họa cho người không may mắn. 

Chết bớt đi cho dân được nhờ. 

Anh chị đọc bảo phải tỉnh, đừng adua với quân vô lại, đừng giết người thêm lần nữa. 

THÔNG NÃO VỤ CHẶN XE ĐÁM CƯỚI ĐÒI NỢ

Ong Bắp Cày

Chết chết, mỗi ngày thằng NLĐ lại bịa thêm ra một tình tiết mới cho vụ "chặn xe cưới đòi nợ" thêm nghiêm trọng. Hôm nay nó thêm: "Trưởng thôn Phạm Văn Quảng đưa người dùng các cây gỗ lớn chặn xe, yêu cầu bà trả nợ tiền đóng góp giao thông nông thôn thì mới cho xe qua". 

Đcm, điêu, quá điêu luôn. Nếu có gỗ chặn đường thì kền kền đã phơi lên báo từ lâu rồi. Tôi đố anh nào tìm được bức ảnh có gỗ chặn đường trong vụ này đấy.

Chuyện là thế này, thôn Sơn Thành Tây có thống nhất mức đóng góp theo số khẩu trong hộ gia đình để làm 1.800m đường theo chương trình nông thôn mới. Cả thôn đóng đủ, riêng chị thì không. Chị nợ thôn 3 triệu ông cụ từ 2014 và cù nhầy đến giờ vẫn đéo giả nhưng chị vẫn ngang nhiên sử dụng đéo xấu hổ, làm bà con máu trào lên cổ, uất rất.

Hehe, sáng 17/10/17, chị tổ chức đám cưới cho con trai. Khi xe cưới đến gần trụ sở thôn thì bị bà con chặn lại, yêu cầu trả nợ tiền đóng góp giao thông nông thôn thì mới cho xe qua. 2 bên cãi nhau và tay Trưởng thôn buộc phải có mặt giải quyết. Vậy là chị và kền kền tru tréo lên rằng, Trưởng thôn chặn xe đám cưới đòi nợ...Thật là điêu ngoa quá thể.

Ở đâu cũng vậy, cần có cộng đồng, nhưng chị Thu thì không. 

Hãy hỏi, vì sao xe cưới nhà chị bị bà con cả thôn chặn, vì sao bà con không nể chị ngay cả trong ngày cưới của con? 

Hãy hỏi, vì sao chuyện xảy ra, mà khi họp thôn, bà con nhất quyết không cho Trưởng thôn xin lỗi? 

Hỏi, tức đã giả nhời. Chị sống đéo ra gì, nói thế cho nhanh!

Thời xưa, theo hương ước, các cô lấy chồng làng khác, các anh đỗ đạt hay thăng quan tiến chức, thậm chí anh nào bị phạt vạ đều phải đóng góp gạch cho làng làm đường. Vì thế, ngày nay các anh chị vẫn thấy những con đường gạch phồng lát nghiêng gồ ghề ở các làng quê với 2 bên là cứt nổi lềnh phềnh thối um. Cái này các anh chị có thể về làng Tả Thanh Oai, ngay cầu Tó, cầu Bươu để có trải nghiệm. Tôi không nói điêu.

Ngày nay, theo tiêu chí nông thôn mới, nhà nước và nhân dân cùng làm. Anh nhà nước sẽ trả phần lớn tiền làm đường, phần nhỏ còn lại do bà con bảo nhau tự đóng góp. Theo nghị định 4927 của Lục Lộ Bộ, đường phải rộng ít nhất 3m trở lên với cống ngầm sạch sẽ. Đất làm đường sẽ được nâng cấp từ các lối cũ ta về hay ngõ nhỏ hanh hao,.. đoạn nào chưa đủ rộng, bà con tình nguyện dịch rào hiến đất.

Đường mới làm xong, vào những ngày đẹp trời, bọn thanh niên xóm có thể tổ chức đua xe chứ không đùa. Đất của bà con 2 bên, từ chỗ không thể ngửi được, giờ có thể cắt nhỏ như bìa đậu lên giá từng ngày. Từ chỗ cống toàn cứt, nay bà con có thể kinh doanh mọi thứ từ thuốc trừ sâu, bảo quản hoa quả cho đến xịt gôm, lăn nách. Không lâu sau đó, các quán gội đầu, ngâm chân, mát xa các kiểu mọc lên...

Để biến ngõ thành phố, bà con mở hội nghị và nhất trí làm đường, mỗi nhân khẩu đóng 2 củ, tính cả trẻ em sinh ra được 1 tháng trong thời gian thu tiền (theo báo Tiền Phong). Bà con nộp nhanh, trừ nhà chị Thu, chị đéo nộp với lý do con chị đi làm xa, ít về nhà. 

Cả thôn đã thỏa thuận, ai cũng phải đóng, nhưng đường làm xong chị vẫn đéo đóng. Vậy là bà con ngậm ngùi bỏ tiền bù vào xuất còn thiếu, làm đường cho gia đình chị đi. 

Bà con biết rõ, chị Thu đéo nghèo, tiền nặn trứng cá, ép và là tóc, ngoáy lỗ tai, sơn giũa móng chân... cần 2 củ chị có ngay, nhưng làm đường thì chị kêu không có. Uất nghẹ lên cổ, nhưng đéo chơi được chị nên bà con ép Trưởng thôn, "chúng tôi bầu anh lên làm Trưởng thôn, mà đéo làm được thì về mẹ đi, để người khác làm".

Và ngày đẹp trời đã đến, thằng con chị Thu cưới vợ, Long Xa đến đầu thôn thì bà con ngăn cmn lại rồi cãi nhau ỏm tỏi. 

Địt mẹ, bà con khôn phết, họ chặn xe, gây sự ồn ĩ và lúc này, Trưởng thôn muốn trốn cũng đéo được. Bên thì tình, bên thì lý, kiểu gì cũng chết. Hehe, chuyện làng xã, chức quan bé tí bé teo, dùng gai bưởi nhể mãi mới ra mà cũng khổ.

Nói gì thì nói, bà con chặn đám cưới người ta để cảnh cáo và truyển tải thông điệp tới quân cặn bã là hơi quá. Làm thế chỉ khổ anh Trưởng thôn, còn chị kia được thể lên báo ăn vạ, để đến nỗi anh gì đại biểu quốc hội phát biểu như đúng rồi là tôi chê.

Tôi mà là anh Trưởng thôn, tôi sẽ họp, lấy ý kiến biểu quyết để quyết định có xin lỗi chị Thu hay không. Hãy nhớ, anh là đầy tớ của nhân dân. Hãy vì dân!

He he, làm thế cho nó dân chủ, có phỏng?

Tôi tin, dù Quảng có đứng ra xin lỗi thì cả thôn đó sẽ khinh gia đình chị Thu. Hứa rồi bùng, kiểu khôn lỏi, lại còn già mồm như chị nhẽ phải bán xới mới hết bị khinh.