Hiển thị các bài đăng có nhãn Bù bựa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bù bựa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

HUỲNH VĂN NÉN, NGƯỜI ANH HÙNG CỦA NĂM, KE KE.

Huỳnh văn Nén, người anh hùng của năm.

Ảnh: Pín tần tiếp tục xin nhà

Nén lão anh hùng tù vì tội giết người oan là rõ ràng, cái này cấm cãi luôn, Chấn lão nhân gia oan 10 năm có 7 tỷ, thì Nén lão anh hùng không thể dưới 10 tỷ, chúc mừng lão anh hùng có 1 khoản tiền rơi bộp vào đầu, chả thuế má đéo.

Cơ mà các bạn bên phe dân chủ vẽ Nén lão anh hùng như 1... anh hùng xịn, khiến tôi rất phiền lòng, suốt quá trình 20 năm từ thanh niên đến khi xô khám, anh thực sự là hung thần, tôi xin trích báo:

" Qua điều tra được biết, Nén đã 17 lần trộm cắp tài sản, 5 lần vào quán nhậu rồi bỏ trốn không trả tiền. Tháng 7/1997, Nén xin tiền ông Trần Bổn nhưng ông không cho, Nén đã đốt nhà ông Bổn. Cũng thời gian này, khi nghe tin ông Trần Văn Thảo đánh Nguyễn Văn Bình là bạn của Nén, Huỳnh Văn Nén đã cầm dao đi trả thù cho bạn nhưng bị lấy mất dao nên Nén mua 1 bao diêm và bó nhang để đốt nhang cắm vào vách nhà lá của nhà ông Thảo, làm nhà ông Thảo bị cháy rụi. Tháng 2/1998, Nén còn đòi đốt nhà anh Huỳnh Văn Tình, là em ruột của Nén..."

Nguồn đây không lại bảo tôi nói điêu :

Đó chỉ là những vụ đc ghi nhận. 

Vậy Nén lão anh hùng xô khám 17 năm, thì 17 năm đó xóm làng iêm ổn, nơi nơi ngập tiếng cười, trẻ con sách mới ao hoa tung tăng đi học, người người nhìn nhau âu iếm hẳn lên, vì đinh - ninh thằng cặn bã nhất làng đã iêm tâm trong ngục đến hết quãng đời của nó... nhà nhà iêm tâm ngủ ngon ko còn lo bị sáng nhất làng, gì chứ đốt nhà thì Nén lão anh hùng là bất - hủ.

Thật là vãi nén.

Các bạn Annam đừng có ra cái vẻ công chính, chỉ ăn trộm chó là các bạn đánh nó chết nhe răng ra, đốt cả xác, thì Nén lão anh hùng với chuỗi thành tích ăn cắp, ăn quán rồi bùng tiền, đánh người và dọa đâm người, phóng hỏa đốt nhà thì Nén lão anh hùng xứng đáng đi 20 năm, cần nhốt anh thêm 3 năm nữa.

Vụ này mấy anh bên công an, VKS, tòa có nhầm lẫn, nhưng nếu Nén lão anh hùng là giáo sư như tôi hay ít nhất giáo sư như anh thợ toán, thì còn thương đc, chứ nói độc mồm, loại Nén lão anh hùng chết đi mới làm bà con phấn khởi.

Nhầm thì hoan hỉ cho mấy anh em quan lại, nhé các bạn tôi, Nén là thàng lưu manh cặn bã chứ hay ho đéo gì.

Để tưởng nhớ 17 năm anh đếm kiến, giờ thay vì nói vãi lồn, tôi sẽ thay bằng vãi Nén.

Và Nén lão anh hùng sắp có 10 tỷ vào đầu, vãi Nén.

(Thưa các đồng chị cao cấp trong Đảng và NN, tôi vẫn trung thành bênh các đồng chí, hi vọng các đồng chí liu ý đến nguyện vọng tôi đã đề đạt, tính tôi không thích nói nhiều, cơ mà tôi đổi ý, bồn tắm phải men xanh ko chơi màu trắng nữa)

Nguồn: Pín mặt lìn

MỘT XÃ HỘI ADUA VỚI QUÂN ĂN CẮP LÀ MỘT XÃ HỘI HỎNG

Lại chửi anh lá cải dân - trí

Tổ sư thằng Dân trí.

Chúng giật tít: đất VÀNG áp giá 50k/m2 hehe dkm quân đốn mạt lá cải định xỏ mũi quân ngu học lười nhác, chứ người thông minh như kẻ hèn này thì có mà xỏ được ccc.

Đầu tiên, nhân dân Hanoi anh hùng rất là thích nhà "đầu hồi", vì nhà đầu hồi có 3 mặt trống: trước, sau và sườn, những miếng đất trống đó lập tức đc cuốc lên để trồng rau. 

Nhà ko đầu hồi thì chỉ lấn đc trước và sau.

Thường là vươn ra vài mét thậm chí vài chục mét, đầu tiên, luôn luôn là trồng rau, sau đó rào miếng đất đó lại để "GÀ KHỎI PHÁ".

Hàng rào xong là kẻ lấn đất đã tạo đc quyền sở hữu, theo năm tháng hoài mong, hàng rào cao dần đều, mọi thứ rác rưởi đc đắp lên như miếng quảng cáo rách, băng rôn khẩu hiệu, tấm nhựa tấm tôn vv..

Nghe ngóng 1 thời gian đéo thấy động tĩnh, họ rón rén xây lên 1 bức tường thấp, rồi lại nghe ngóng... bọn chính quyền thường là làm ngơ, hơi đéo đâu dây mới hủi mới lại kiểu lấn đất này có từ 4000 năm rồi...

Bọn bần nông mà ở nhà tập thể trên cao thì cũng cố vươn ra không - trung bằng cách xây thêm cái đéo biết tiếng Việt gọi là cái gì, 1 thứ giống cái chuồng chó kì dị lửng lơ ngoi ra từ cửa sổ.

À tiếp, sau khi có bức tường thấp, thì coi như xong, đất là của nó, nó lại nín thở chờ để cất được cái mái nhà, thế là xong, miếng đất công đó đã bị ăn cắp xong.

Nhưng ác 1 nỗi, vì là đồ ăn cắp, lên đéo có giấy tờ đéo gì, chả phường xã đéo nào cấp sổ đỏ cho anh miếng công-thổ đó, nó đéo đưa người vào đập tan là phúc cho lũ ăn cắp rồi.. chỉ khi nhà nước Annam thần thánh thu hồi để làm đường hay công trình gì, thì mới lòi mẹ ra anh ăn cắp.

1 xã hội adua với quân ăn cắp, là 1 xã hội hỏng....

Và giờ đây, miếng đất ăn cắp đó được thằng Dân trí ngu học gọi là đất vàng hehe...

Câu: "Vừa ăn cắp, vừa la làng" quá chuẩn trong trường hợp này.

Dân trí ơi, tao cũng vãi loàn với cả tòa soạn của mày.


(thưa ngài Tân thị trưởng Hanoi đáng kính, tôi đang xin Đảng, chính phủ cấp cho cái nhà, tôi thích nhà ở hanoi, nơi kẻ - hèn này sinh ra, đề nghị các đồng chí xem xét ngay và luôn, nhớ là phải to gấp đôi nhà anh thợ - toán, bồn tắm men trắng, xí xổm, tôi bần nông thích ngồi xổm đéo nói nhiều, và nhà phải ở đầu hồi để tôi còn trồng rau..rồi rào lại... )

(ảnh chính kẻ hèn này chụp tại làng Vĩnh tuy thần thánh, gia đình này đang dùng bước 1 là trồng rau và quây lại cho gà khỏi phá ở 1 khu đất công vốn là thảm cỏ)

Nguồn: Ở đây

ĐỒ LIỀN BÀ, BƯỚM CẠNH ĐÍT!


Hồi mới lấy vợ, mình ở chung nhà với song thân nàng. Thú thực là mất tự do và nhân cách bỏ mẹ. Tuyền phải đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, đánh rắm xịt. Một hôm mình bảo bố vợ:

- Chúng con xin ở riêng.

- Cho thiên hạ ỉa vào mặt tao à. Lão quát. Nhà có ba mống, thêm anh là bốn, chật chội gì mà riêng với chung.

- Cơ mà chúng con muốn độc lập. Vả lại bạn bè, khách khứa cũng tiện hơn.

- Nhà này làm anh bất tiện thế cơ à? Lão nổi điên. Mình tịt hẳn.

Mình tâm sự với vợ. Vợ mình bảo cứ cò cưa thời gian nữa, rồi tính. Chứ tiền đâu mua nhà riêng, thuê mướn đắt đỏ. Đúng là cái loại liền bà, bướm cạnh đít.

Mình bắt đầu gây sự, cốt để bố mẹ vợ ngứa mắt tống đi, đồng thời thử gan vợ xem nó có tha thiết với mình hay không. Mình bắt đầu về muộn, bỏ bữa tối liên tục nhưng không thông báo cắt cơm. Bố mẹ vợ chả thấy cằn nhằn gì, lại còn bắt vợ mình phần cơm nóng sốt, bữa nào cũng ý tứ để dăm lon bia hoặc vài giọt rượu mật ong ngâm sâm đất. Mẹ vợ động viên, tranh thủ nhắc vợ mình, anh ấy bận rộn công việc, phải lo mà chăm nom, tẩm bổ. Vợ mình gật. Tối lên phòng, nó hỏi:

- Anh bận thế cơ à?

- Biết rồi còn phải hỏi.

- Liệu liệu cái thần hồn. Léng phéng con nào tôi giết.

- Mẹ cái loại đàn bà, bướm cạnh đít.

Mình bắt đầu về thất thường, hôm sớm, hôm muộn. Đã thế tuyền trong trạng thái khê nồng, liêu xiêu. Hôm nào về sớm mẹ vợ lại phải khổ sở đi pha nước mát. Về muộn thì vợ phải giặt khăn chườm mặt, đắp đầu. Bố vợ còn kiếm đâu được đồng bạc trắng, to tròn như cái bích quy, í tứ dúi cho mình, dặn, trúng gió có cái mà cạo. Mình điên lắm.

Bạn vợ đầy tháng con, mời hai vợ chồng mình đến đánh nhắm. Nhìn chúng nó nhà riêng bé xinh, hai vợ chồng son và ông cún con mới đẻ mà thấy thèm và ngưỡng mộ. Đã thế, chúng còn xát muối vào lòng mình khi bô bô kể chuyện hạnh phúc và nỗi đau của sự riêng – chung. Mình tủi thân, xấu hổ, hờn ghen quá thể. Mình trút hết vào rượu, phê mắt lồi đụng trần. Vợ mình chở mình về. Nhục quá, đã chó chui gầm chạn giờ lại ngồi sau đít liền bà thế này là đéo được. Mình khật khưỡng giành lái, hùng dũng loạng quạng hiên ngang phóng về nhà. Mẹ vợ ra mở cửa thì nhận ngay “ gói sản phẩm” to tướng vào chân. Bố vợ ra đỡ thì nhận ngay một bãi nữa vào vạt áo. Vợ mình lúi húi dắt xe vào nhà, khóc như ri. Mình nôn từ tầng một đến chỗ nằm, giải đều 3 cấp cầu thang.

Tỉnh dậy đã nghe tiếng song thân mắng vợ mình, rằng là ngu, chồng say mà để đi đứng thế có ngày chết, rằng phải cho anh ấy nương nơi kín gió xong hẵng về, hoặc về thì gọi tắc xi, rằng, thì, là, mà...Mình buồn thúi ruột.


***
5 YEAR LATER

Bố mẹ vợ mình cũng già đi trông thấy. Vợ mình còn tệ hơn, bụng ỏng, đít beo, vú lõm, chán chán là. Còn mình, ngày càng được yêu chiều tợn, phởn phởn là. Nhà có đám giỗ, mình tọa mâm trên, y thượng khách. Mình dọa bố vợ, dọa luôn cả họ nhà vợ, xin giả vợ con về nơi sản xuất. Bố vợ run, cả họ giận. Nguôi cơn, bố vợ mình bảo, anh bé miệng thôi, im tôi nhờ, các cho cái nhà đấy, ra ở riêng. Ối giời, mình phấn khởi cực.

Đêm, họp gia đình. Bố vợ mình hỏi:

- Vợ chồng anh có bao nhiêu?

- Vàng 7 cây, tiền mặt hơn trăm triệu. Mình nói vống

- Thiếu nhiều đấy. Bố vợ đăm chiêu.

- Mẹ cho một trăm. Mẹ vợ mình bảo.

- Em ứng lương vay quỹ thêm năm chục. Vợ mình thật thà ( ngu vãi ra )

- Thôi được, còn đâu tôi lo tất. Bố vợ mình dứt khoát.

Mua được cái nhà 500 chai, xóm ếch nhái, khá xinh. Mình đòi đứng tên sổ đỏ. Bố vợ mình không nhất trí, đòi đứng chung. Đèo mẹ, cho ông đứng một mình đấy, tôi đây dí dái.

Vợ chồng mình chuyển nhà mới, sống say sưa. Hai thân già gật gù như... gà rù, ngày đêm rình rập thăm nom.

Năm nay 2011, nhà mình giờ là trung tâm phố nhớn, khu kiểu cách, giá xấp xỉ gấp 10 lần giá khi mua. Bố mẹ vợ mình già lắm rồi nhưng còn lâu... mới chết.

Hôm nọ, kỷ niệm 10 năm ngày cưới, mình đặt tiệc sang nhà hàng, đón cả bố mẹ vợ đến xơi. Dứt bữa, lão khọt khẹt:

- Bố mẹ bán nhà sang ở với vợ chồng anh nhế? ( tử tế tợn, hehe)

- Tiền bán nhà cho vợ chồng con một nửa. Mẹ vợ mình chân tình.

- Chúng con bận công việc nhưng sẽ thuê cho bố mẹ một ô sin. Vợ mình lo xa.

- Thôi, cứ cho vợ chồng con hết. Con tình nguyện ở nhà chăm nom chu đáo, ân cần. Mình giở khôn, giở dại.

Nhà bán, 7 tỷ đồng. Chả biết cam kết kia thực hiện đến đâu nhưng mọi nhẽ im thít. Bố mẹ vợ chuyển sang sống cùng vợ chồng mình. Dọn nguyên tầng 3 cho cặp uyên ương già với bao thứ của nợ lỉnh kỉnh. Mình thành rể ngoan nhưng đêm đêm vẫn rình rập đổ mỡ cầu thang và bôi dầu xí bệt. Mình thèm món 7 tỷ kia quá thể nhưng không dám nói ra vì sợ tiếng tham lam, xấu tính. Mình kháy vợ:

- Tiền nhiều chết thì ma to lắm

- Mua vàng với gửi tiết kiệm hết rồi. Vợ mình tiết lộ.

- Em phải giục viết di chúc đi.

- Ừ phải. Chứ nhỡ chết đi chả biết đâu mà lần. Vợ mình hồn nhiên.

***

Hôm trước, chủ nhật, mình không đi chơi đâu, tự nguyện ở nhà dọn dẹp. Con ô sin chân ngắn không lau được ban thờ. Mình tranh lau và thắp hương cẩn báo luôn thể. Bỏ mấy thẻ hương thừa trong cái ống hương bằng đồng bóng nháng, mình cho bó mới vào. Lật đật thế nào mà ống hương lại tòi ra cuộn giấy được buộc nhiễu đỏ rất chi là cẩn mật. Mình tò mò giở ra. Di chúc, giời ạ. Bố mẹ vợ mình để di chúc trong đó, nét chữ còn tươi màu mực. Mình run rẩy đọc trộm, tìm mỏi mắt chỗ bạc vàng để đâu, cho ai mà chả thấy nhưng dòng cuối có ghi “ ông con rể phot_phet nếu ngoan và biết điều thì di chúc này sẽ được bổ xung...bằng miệng những điều khoản cần thiết.”

Mình xé tờ lịch, lật mặt sau biện lên 6 chữ đầy ai oán " con không thích xem...kịch câm".

Cái ống hương bằng đồng ngoài di chúc ra thì còn có cả bản tuyên ngôn đanh thép của thằng con rể trời đánh song hành.

Hehehe.

***
P/s: bài biên mùa 2011.

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

BẠN BÈ LÀ CÁI...BẸN BÀ.

Tôi có thằng bạn thủa thiếu thời, thân thiết lắm. Bọn tôi học chung từ mẫu giáo trường làng đến cấp hai trường huyện. Nhưng đến cấp ba thì nó chuyển trường tỉnh dưới thị xã học, theo sự di cư của song thân. Cái sự xa mặt cách lòng làm cho tình thân bơn bớt đi nhưng vẫn nghĩ về nhau bởi những điều tốt đẹp. Thi thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau khề khà những câu chuyện cập kê mới lớn, chán đi thì vục mặt niêu gang mà nức nở cơm cơm rang, cơm nguội.

Tôi vào đại học. Nó chẳng thi thố gì bởi gia đình gặp phải biến cố bại sản tán gia. Ai đó dạy nó nghề nấu kẹo kéo. Nó kiếm ăn bằng cách đẩy xe kẹo kéo bán dạo bờ hồ dỗ trẻ nít. Thời đó vật ngang giá là dăm hào lẻ, bơ gạo hôi và cả những xoong nồi lông lá vịt gà aka đồng nát.

Bẵng đi không gặp lại bởi cuộc sống lôi mỗi chúng tôi đi xềnh xệch theo những lối chẳng giống nhau. Nhưng tôi vẫn hay nhớ về nó, nhớ về những trắc trở và cả những kỷ niệm hoa niên biền biệt. Và tôi tin nó cũng hay nghĩ về tôi như thế.

Ấy rồi tôi vô tình gặp lại nó trong một dịp gặp mặt hội doanh nhân đồng hương nơi phố hội, vào mùa 2007. Ai đó nói tận cùng của hạnh phúc là nước mắt và đỉnh điểm của nỗi đau là tiếng cười sao mà đúng thế. Chúng tôi mừng mừng tủi tủi trong niềm hoan ca lạc bầy lẻ bạn.

Chúng tôi xoắn xuýt lấy nhau như thời còn trẻ dại. Tôi ra sức kết nối lại những ân tình bè bạn những xa xưa. Chẳng mưu cầu gì cả mà bởi một lẽ giản đơn là chúng tôi đã...chớm già. Mà bọn già thì hay la đà quá vãng lắm. Để làm gì? Các bạn cứ chớm già đi thì khắc hiểu.

Bây giờ nó đã là một đại gia danh giá chuyên về ngành hàng thực phẩm và bánh kẹo cấp cao. Con đường lập nghiệp kể ra thì dài nhưng khởi nguồn lại là cái xe kẹo kéo thủa bần hàn nơi nhà quê xó xỉnh. Từ một thằng bán kẹo kéo, nó mở xưởng làm bánh kẹo gia công cho người ta. Vào cái thời xỏ lá, trẻ con cho đến người già đều hảo ngọt đến nan y. Mối lái từ một miền quê nghèo khó được mở bung ra gần hết nửa Bắc kỳ. Nó lập nhà máy, thâu nạp thợ thuyền, tạo nên cái thương hiệu trứ danh Keo Keo, hiểu theo nghĩa nôm na là...kẹo kéo.

Chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi tuần như là một quy ước. Ngoài cái việc bù khú bạn bè thì cũng là dịp để cho vợ con đôi bên thêm phần khăng khít và cái chính là những lúc say có dịp ôn lại chuyện cũ cho các thính giả thiết thân nức nở nghe chơi. Tôi với nó giờ có so đo thì khác gì công mái so với quạ khoang hay măng-sông so với đèn dầu hoặc ca la thầu so với củ ấu. Ấy nhưng nhờ cái cốt lõi kết giao xưa cũ nên vẫn giữ được nết tương kính thân tình. Ai đó nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ, vợ nỡ đổi sim thời cũng không phải cho lắm nhưng tôi xin phép thêm vào là " hỏng chim thì...ăn cứt". Cái này thì đúng trăm trăm, cấm cãi hehe.

Ăn nên làm ra nên tiêu pha rộng rãi, hầu như đi ăn chơi với tôi hay chúng bạn nó chẳng để cho ai phải bỏ tiền bao giờ. Nó bảo đãi đọa các ông bà là ngân khoản dành riêng của công ty và trong trương mục tài chính có ghi là " làm từ thiện". Đừng hiểu điều này theo cái lối xỏ xiên mà tôi hay biên những khi lên cơn đểu giả, mà là thật. Từ thiện thật.

Tôi đi cùng nó vài lần nên tôi biết. Cách nó làm từ thiện cực khoa học và văn minh. Tỉ như đến trại thương binh là vài cái xe lăn cộng những túi vật phẩm là quà bánh mà theo nó nói là của nhà giồng được. Hay đến với các cháu học sinh là những quyển vở xinh xinh thơm mùi giấy và lại cộng thêm những túi quà bánh mà theo nó nói là của nhà làm ra. Công thức đại khái là như thế. Giáo khoa vỡ lòng về maketing hay bán hàng tôi không thạo lắm nhưng quả một công lợi hai ba việc thật. Và cái quan trọng là thỏa nỗi lòng của kẻ cho và người nhận cũng bớt đi nỗi phân vân.

Hôm nọ đọc báo tôi thấy tên doanh nghiệp nó bị bêu riếu vì cái tội tặng quà bánh toàn những hàng hết đát. Lướt mạng xã hội cũng thấy người ta oán thán kêu ca. Tôi không tiện hỏi và coi đó là những tai tạn thiện tâm lầm lỡ. Ở xứ sở này, làm điều tốt còn rủi ro hơn cả làm...điều xấu nhiều boong. Thật thà mà nói vậy.

Nhưng đến hôm nay, khi trung thu đang đến gần, tôi đọc báo thấy người ta đồng loạt ra quân kiểm tra chất lượng sản phẩm những doanh nghiệp sản xuất và kinh doanh bánh kẹo - thực phẩm. Vẫn là cái lối ra quân thời vụ để ngăn chặn những những gian dối mãi thương và cũng có thể là trục lợi thị trường. Tôi không còn tin vào mắt mình nữa khi báo người ta giật tít gai góc như da cóc tía, rằng " doanh nghiệp Keo Keo sử dụng chất cấm gây ung thư trong hàng loạt các sản phẩm bánh kẹo phục vụ trung thu và tết". Tôi hết cả hồn.

Máy tôi rung lên. Nó gọi. Tôi không nghe. Nó lại gọi. Tôi vẫn không nghe. Nó lại gọi. Tôi bực tức rồi nức nở " a nhô". Chẳng hiểu nó nói những gì nhưng câu kết là " mày hãy tìm thày cho tao...chạy thuốc".

Nếu tôi tìm được thày thì sẽ khuyên ngay là kê cho nó cái đơn có tên là...thuốc chuột.

Bạn mới chả bè. Thật đéo bằng cái...bẹn bà. Hiuhiu.

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

LÁ CẢI ƠI, SAO MÀY NGU THẾ?

Lá cải ơi sao mày ngu thế?


Luật Hình VN có tình tiết tăng nặng là giết trẻ em và người thân.

Đây là thàng giết người máu lạnh, nó giết trẻ con, tệ hơn nữa, nó giết con đẻ nó, nó là quái vật cần phỉ nhổ, mâu thuẫn với với vợ nó hay do nghèo, không phải lí do nó đốt sống 3 con nó ..

Và mạng chó của nó có chết cùng, cũng không khỏi bị phỉ nhổ vì là tên giết người máu lạnh đê tiện, tâm địa ác độc của nó là làm người vợ đau khổ suốt quãng đời còn lại, đó là lí do nó giết luôn 3 đứa trẻ vô tội.

Thương xót gì thằng giết người máu lạnh hả lá cải ơi ??

Tiên sư lũ lá cải nhầm lẫn hết rồi lá cải ơi.

Nó chết rồi cũng cần bị phỉ nhổ. Để lũ cha mẹ ngu học không giết thêm trẻ con kiểu này, hãy chết 1 mình thôi.

Con nó không cần chúng mài đẻ ra, nhưng khi đẻ ra, thì chúng mày ko có quyền giết chúng ngay cả khi chúng mày không nuôi được.

Lũ trẻ hẳn đã rất sợ hãi gọi tên bố mẹ chúng trong căn phòng khóa đầy khói.

Thằng giết người.




Nguồn: Pín 

Pín: DÂN OAN MẤT ĐẤT

Dân oan mất đất


Bị lấy đất sướng, nói thế cho nhanh mẹ nó luôn. Con nào bật vả vỡ mẹ mồm luôn. 

Làng này thấy làng bên đc lấy đất làm khu đô thị thì tỵ đến cả năm trời, ẻo ôi gớm chết chết chúng nó từ khi mất đất nói chuyện tinh tiền tỷ, trong khi mình làm ruộng cả đời đéo biết tờ 500 nghìn trông nó thế nào? với số tiền được đền bù, bà con mất đất có thể mua 1 căn nhà giống i-như-đúc làng bên đủ nhà nói cây mít ao cá, và vẫn ăn ra 1 cơ số tiền. Ai ai cũng hỉ-hả.

Chổng mông cấy hái, căn thẳng đường cài bằng cái lồn trâu, cả đời chưa lúc nào ngớt cái mồm than khổ, mà địt mẹ bần nông chúng nó khổ thật chứ đéo phải đùa, đéo gì làm ra hạt thóc mà rẻ bằng nửa ốc bươu? càng nhiều thóc, giá càng rẻ, thế mới củ cặc. 

Nếu anh chị hỏi 1 nông dân ràng họ muốn con họ làm gì sau này? 100% câu trả lời là KHÔNG phải làm nông dân.

Thế đất đâu ra? đó là nhờ Cụ và cuộc cải cách ruộng đất vĩ đại, cướp mẹ hết đất bọn địa chủ chia cho bần nông, sau địa chủ hết, thì ủn mẹ bọn trung nông lên cho đủ số, có nhiu ruộng cướp sạch, càng tố khỏe thì càng cướp đc nhiều đất, bần nông gì chứ vu oan cho người ngay chúng nó là vô địch, đúng tới tận bây giờ.

Cướp thì nhanh, cơ mà giờ lấy đất của bần nông khó hơn tìm đường lên cung Đẩu suất, gì chứ đòi bồi thường giá trên trời bần nông là vô địch.

Làm đường, làm cầu, làm thủy lợi? cứ đợi đó nhé:

Bần nông làm ruộng mặc định là khổ, đéo nói nhiều. Hoặc đéo bao giờ sướng, phát tài mua đc cái way tầu là sướng lắm rồi, lao lao chùi chùi suốt.

Thế lấy ruộng thì bần nông có vui không? Vui, nói thế cho nhanh. Nó đền phát bằng cấy lúa cả đời.

Cầu Nhật tân NN đền 250K/m2 đất ruộng, nhưng dân vẫn không cho đo đạc để đền, cuối cùng lằng nhằng đến bây giờ, và có thể sang năm vẫn chưa giải tỏa xong, trong khi NN đã nộp phạt 155 tỷ đồng cho nhà thầu Nhật bản, tiền thuế của dân đó, anh chị ạ.

Ví dụ giá giờ đền 70k/m2 đất ruộng có sổ đỏ, giá hỗ chợ chuyển đổi ngành nghề gấp 3, là 210k, tổng cộng 280k. ( ở hanoi là gấp 5 nhé)

1 hộ có 1 ha ruộng 10000m2, non-hanoi, sẽ đc đền 2 tỷ 8 chưa tính các khoản liù tùi khác, vui không? quá vui hehe, liền bà đéo phải chổng mông cắm mạ, liền ông đéo phải ê a vặt diệt với thước ngắm lồn trâu. Ô vui quá sá á là vui..

Và bớt đc đất trồng lúa, nghĩa là có lợi cho chính nông dân, giá lúa sẽ cao hơn và bà con sẽ kiếm khá hơn, tất cả đâm đầu vào lúa thì ăn cạc. 

Mộ giả bần nông đắp đòi bồi thường - ảnh ăn cắp

Vui sao vẫn nhiều dân oan đòi đất thế? 

Vì bần nông đéo ưa, cứ 100 cô thì có 1 hay dăm cô không ưng bị lấy đất, càng nhiều khu đô thị mọc lên, càng nhiều bà con ỉa ngập Mai Xuân Thưởng. Lí do thì vô vàn.

Anh ba Dũng đệ tôi sẽ lấy đâu đó 15 nghìn ha lúa sắp tới, vậy cần kéo thêm vài cái toa lét di động đến Mai Xuân Thưởng cho bần nông ỉa, gì chứ chắc chắn họ sẽ lên đông-đông là với cờ Đảng ảnh Bác và ni lông rách làm lều, đun lá khói mù mịt pha trà bồm hãm thuốc lào há hốc mồm xem phố xá.

Ví như cả làng thành khu đô thị thì ưng lắm cả làng, nhưng vài anh làm nghề nấu nhựa hay lông gà lông vịt hay mổ chó thì không ưng, vì nếu làng chuyển thành thành phố, họ ko đc tự do làm ô nhiễm môi trường nữa, mà sang làng khác chưa chắc dân làng đó cho họ đun nhựa khét lẹt hay xả cứt chó xuống ao!!! Họ quyết đéo đi, thế thì mới có cưỡng chế đập dùi cui vào thóp, rồi mẹ la con khóc ầm ĩ cả. Các anh dân chủ có dịp mở loa ràng thì là "Khóc ròng mẹ liệt sĩ thành dân oan mất đất".... đại để thế. 

Hoặc 1 đường cao tốc băng qua đất nhà họ, họ quyết ko đi vì giá đất lên cao vọt, họ đòi 1 mức giá không có trong não bộ bất kì 1 bậc thầy hài-ước nào..

Dân oan có thực sự oan hay họ chỉ là những người không hiểu biết Pháp luật? thôi thì mỗi người 1 kiểu tôi kệ không giải thích nổi.

Phân tích vĩ mô tý dcm hehe.

Đất là của không ai sất, nhà nước quản lí, phần lớn giao cho bần nông cài cấy. 

Vấn đề bần nông đéo biến chỗ đất đó thành tiền, suốt ngày than đói, thành ra nhà nước thu đc tý ty hoạc chả thu đc đồng đéo nào. 

Đến con chó cũng biết để phát triển, thì cần đường xá, cầu cống, sân gôn, sân bay đường tào hỏa, khu đô thị mới, và lúa sẽ mất chỗ. 70% đất nông nghiệp hiện sinh lời ít hơn 30% đất đô thị, cần giảm lúa lang lạc lợn, các quí anh chị ạ.

Ví dụ vụ tiêu biểu dân oan Đặng Ngọc Viết, người bắn đòm vĩ đại, tôi gọi là anh hùng côn xoai. Vì anh dùng côn xoai giải quyết vấn đề.

Mất đất thì nhân dân vùng đó vui vẻ rồi, không có gì bật, Bà con khu cái đéo gì tên bá bá đó ai cũng vui, cầm tiền mổ trâu bán thịt, từ nay đấm buồi vào cây lúa. Nhiều anh chỉ đọc qua mà không thấy vấn đề đơn giản, 100 anh đồng ý cầm tiền và vui trong khi chỉ 1 anh bật, thì cứ tung hô 1 anh bật mà lờ mẹ đi 99 anh ưng, thế là đéo tốt nhé hehe.

Anh Viết có thể chọn tiền và nhà Tái định cư, anh chọn tiền, 500 củ làm tròn.

Với số tiền đó, anh sang làng khác mua đc 1 căn nhà i hệt đủ nhà ngói cây mít giếng thơi ao cá, và thừa ra 1 khoản dưỡng-già. Khi lấy tiền, anh cũng đéo ngu đâu.

Vào Nam cư trú 1 hồi, anh đổi ý, đòi lấy nhà tái định cư.

Đọc lá cải thì anh có dính tí cờ bạc, và trước khi manh động anh đã phải cắm xe máy, tôi đoán ẩu anh tiêu hết nhẵn 500 củ rồi. Ít người tự tử khi còn nguyên 500 củ.

Ko được như ý, anh hùng côn xoai xông vào cơ quan, hiên ngang chặn của phòng, nã 5 nhát vào 5 đầu lâu bọn cạo giấy, 1 sèo đầu, 4 trúng.

Rồi anh ngẩn ngơ bên tượng Phật, viên cuối anh bắn tin tim, về đất Phật.

Nhiều anh chị hết sức ưng ý tình tiết này, tôi nói ngay là chả Phật nào tha tội cho anh hùng côn xoai hết, giống như 2 nhà tranh chấp đất, anh bắn chết anh thợ xây tường, láo, dã man và láo. anh là Tên khủng bố đê tiện hèn nhát súc vật, và tiện mồm địt mẹ luôn thằng nào tung hô hành vi này.

Nhẽ ra anh phải tham khảo kĩ giữa đất và nhà để có lựa chọn sáng suốt, nếu chọn tiền, kí giấy nhận tiền rồi và phá hết rồi anh phải chấp nhận, sao lại cò - quay sang nhà và bắn người khi không được như ý? anh Bần nông côn xoai? anh là ai mà có quyền lấy đi mạng người khác 1 cách vô pháp vô thiên? 

Vậy nếu anh Viết phá hết rồi thì tiền đâu bù vào để lấy nhà lếu được ok? tôi đoán thiếu gì cao thủ cho vay, lếu nhà bán ra nhiều tiền hơn mua vào, thì anh hùng côn xoai của chúng ta sẽ đc vay bởi bất kì ai, họ sẽ lấy chính cái nhà làm thế chấp.

Nếu anh hiền hơn, có lẽ anh sẽ thành 1 dân oan trải chiếu điều ngồi bắn thuốc lào ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng. 

Bọn trí thức củ cạc luôn tung hô những người dân oan giữ đất, không cần biết thế nào, nhưng tao báo cho chúng mài biết, non sông này có được trở lên sánh vai với các cường quốc năm châu hay không (lời ai đéo nhớ) thì phải có đường xá, đô thị, nhà máy, khu công nghiệp, chứ chỉ cấy lúa, thì chỉ có bốc cứt ăn vã thôi haha.

Đừng nhìn vào 1 vài người giữ đất, hãy nhìn số đông hơn được lợi thế nào, và nhìn xa hơn nữa cho 1 xứ xở mà lúa rẻ hơn ốc biêu vàng. 

Đá tý thơ aha: 

Bố con mình đấm buồi vào siêu thị
Cứ chợ làng cua ốc ta chơi
Ra đầu hồi bẻ gai cây bưởi
Nhểu ốc ra, chấm mắm, nhậu tung giời.

Bố con mình cũng đấm buồi vào bia bọt
Vủa chua vửa khai, chả có vị đéo gì
Diệu tao nấu, gạo nhà, men thửa
Uống say say là, lại có bã cho heo.

Bố con mình cũng dí buồi vào xa lộ
Cứ đường làng đất đỏ ta đi
Mùa gặt đến đường phủ đầy rơm rạ
Mùi lúa thơm theo mãi đến tận nhà.

Bố con mình cũng đấm buồi vào đại học
Nhiều chữ làm gì, mày định giật trạng nguyên ?
Sáng thức dậy, ăn hết niêu cơm cháy
Xách cái cày, theo thước ngắm lồn trâu

Nguồn: Pín Nghé

LÝ LỊCH VÀ CHÍNH SÁCH

Nhắc chuyện lý lịch vào ngành Công An, sau năm 1975 có 3 thứ xảy đến với người trong hàng ngũ và con em của người trong hàng ngũ chế độ cũ.

Một là cải tạo. Trước khi quân giải phóng vào Sài Gòn, VNCH đã tuyên truyền về 1 cuộc tắm máu. Nhưng điều đó không xảy ra, vậy thì cải tạo là vượt quá sự mong đợi rồi còn đéo gì nữa?

Trong các cuộc cách mạng hoặc chiến tranh trên thế giới thường được kết thúc bằng những cuộc thanh trừng. Chuyện đó bình thường, người ta buộc phải loại bỏ những kẻ có tư tưởng chống đối để trừ hậu họa. Hoặc nhẹ hơn là thay đổi tư tưởng của những kẻ đó, tức là cải tạo.

Đặc biệt sau 1975, Việt Nam rất rối ren, giặc ngoài có TQ, Ponpot, nếu không bắt nhốt những kẻ có khả năng nổi loạn thì ngoài phá trong chống chịu gì thấu? Đứng về mặt quản lý đất nước, việc đó hoàn toàn đúng đắn.

Hai là thuyền nhân. Cũng giống như mấy bố bị đi cải tạo, các thuyền nhân người Việt vượt biên ra nước ngoài sau đó quay lại chửi bảo ở trong nước khổ quá nên phải vượt biện.

Thời đó cả nước khổ chứ riêng đéo gì ai, ở trong trại ăn bo bo thì ở ngoài được ăn thịt chắc? Đám vượt biên thì thấy đất nước nghèo, qua nước ngoài tìm cái sướng, chúng nó bỏ tổ quốc mà đi có ai bắt ép mà kêu la bị chết trên biển quá trời. Đéo có thương cảm bòi gì bọn đấy.

Chỉ có 1 loại thuyền nhân bị ép rời VN bằng các chính sách khác nhau đó là Hoa Kiều. Bọn này chiếm đa số trong các thuyền nhân. Không ép chúng nó đi lúc đấy chết với chúng nó rồi.

Ba là xét lý lịch. Là con em những người trong hàng ngũ chế độ cũ thì là một vết đen trên lý lịch khiến cho nhiều người không thể tiến thân, đặc biệt là vào trong các cơ quan nhà nước.

"Tôi liên quan gì đến bố tôi?" Hỏi ngược thế đéo đúng, mày là con bố mày chứ liên quan gì nữa. Chẳng có ai muốn biết về thằng con mà không quan tâm tìm hiểu về thằng bố cả.

70% bố tồi thì con tồi, vì gen vì môi trường trưởng thành...30% còn lại thằng con có thể khác với thằng bố, nhưng kẻ làm chính sách nguyên tắc bất di bất dịch là chữ "đa số", "khả năng lớn".

Theo thời gian thì vấn đề xét lý lịch đã thoải mái hơn rất nhiều. Còn ai đó chịu thiệt thòi vì chính sách này thì hãy nhớ chính sách sinh ra nhắm đến đa số, chứ không bao giờ là tất cả.

Nguồn: Kẻ du đãng

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

ĐÁI....

Đái là việc hết sức bình thường của con người. Hàng ngày từ bần nông chân đất cho tới chủ tịch nước đều đi đái. Vấn đề là ai đái và đái ở đâu.

Có một cô nghe đâu là ca sĩ Lệ Quyên cho con 5 tuổi đái vào túi nôn trên máy bay bị tố lên Facebook. Thế là xì xào, thì thào, rì rầm, rào rào các mẹ bàn tán lên án mí bênh vực.

Báo chí cũng vào cuộc như một sự kiện văn hoá của nước Nam.

Tất nhiên xưa nay đái phải luôn kín đáo, ý nhị. Thậm chí đứng trong WC rồi nhưng vẫn không thể tụt quần phát là thả xoà xoà, oà oà hay tồ tồ tồ được. Nhẹ nhàng nín thả, nín thả sao cho nó hơi xè xè, hơi róc rách để qua cửa chốt là gần như tiêu hết âm. Tránh những chú ý bất ngờ rồi nảy sinh tưởng tượng không đáng có.

Chuyện chẳng có gì đáng bàn nếu cái chỗ để đái nó không kèm luôn cả chức năng giải trí và sản xuất trẻ con. Tức là nếu thay vì nhạy cảm như vậy, chỗ đái nằm mẹ ở ngón tay trỏ chẳng hạn thì đái còn lịch thiệp hơn nôn nhiều. Tất nhiên lúc ấy thay vì bắt tay thì ta có thể phải cọ đầu gối chẳng hạn, hehe.

Chuyện cũng chẳng ầm ĩ nếu người cho con đái đấy không phải là Lệ Quyên. Chịp, gặp thần tượng trong cảnh dở khóc, dở cười ấy nó cũng ra thông tin nóng bỏng phải không các mẹ.

Tuy nhiên, ta nên xem cô ấy trong tình huống này đơn giản là một bà mẹ và cậu con trai năm tuổi. Có trách cô ấy thì nên trách việc dạy con khi hơi buồn tè thì phải bảo mẹ cho đi tè thay vì để đến lúc sắp vãi ra quần rồi mới cầu cứu.

Tôi tin, như bao bà mẹ có điều kiện khác, không ai muốn vạch chim cho con đã năm tuổi đái trước mặt bao nhiêu người trên máy bay. Việc ấy nó là cực chẳng đã chứ muối mặt bỏ mẹ. Đúng là con dại cái mang.

Dẫu nó không tế nhị lắm nhưng thôi ta bỏ qua cho mẹ cháu, nhỉ. Nếu như bắt gặp Lệ Quyên cho chồng 50 tuổi đái vào túi nôn hoặc tệ hơn là Lệ Quyên tụt quần đái vào túi nôn trên máy bay thì lúc ấy bỉ bai cũng chưa muộn.

Cơ mà chả hiểu ra làm sao VNA dạo này toàn dính tới những hình ảnh liên quan đến khu vực giữa hai chân. Hết cô hoa hậu rồi lại tới cô ca sĩ. Hay hãng sắp sửa đổi sang biểu tượng hoa sen lộn ngược.

Nguồn: Lọc

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

"ANH HÙNG" LÊ THỊ CHÂM - MÃI MÃI TUỔI 50

"Anh hùng" Lê Thị Châm – Mãi mãi tuổi năm mươi.

Ảnh trích từ clip: Xúc xích cán qua nửa người và đầu

Nhưng thật may, bà Châm chỉ bị đa chấn thương

Khoan khoan nói chuyện nữ anh hùng mãi mãi tuổi năm mươi, hãy nghe chuyện "anh hùng cứu mỹ nhân" cái đã: 

Hồi cầu Cần Thơ mới xây xong, hôm khánh thành, trên cầu toàn nam thanh nữ tú, các quan chức và các nhà báo. Tất nhiên không thể vắng mặt những người nông dân miền Tây hiếu kỳ đến xem cây cầu thế kỷ. 

Mọi người đang chen chúc nghe phát biểu và rôm rả vỗ tay thì sự cố xảy ra: Một mỹ nhân rớt cái tòm xuống sông.

Đám đông hốt hoảng và nhốn nháo. Các quan chức thì lo gọi 113, 114 và 115, thậm chí có ông còn lo xa đến mức bấm đến số 150. Chả mấy khi kền kền có dịp, các nhà báo tranh nhau “tác nghiệp” bằng cách chĩa tất cả các ống kính và micro xuống sông.

Tất cả dồn ra lan can chỉ và trỏ. Vẫn không có ai nhảy xuống, mà cô gái thì đang chìm dần...

Sau rốt, thì cũng có một người nhảy xuống và đưa được cô gái lên cầu. Bây giờ, mọi ống kính truyền thông đều chen chúc nhau chĩa vào con người đã bất chấp nguy hiểm mà xả thân cứu người đẹp.

Hóa ra đó là một lão nông. Câu hỏi đầu tiên các nhà báo đặt ra cho người anh hùng e lệ, như thường lệ, vẫn là:

- Thưa cụ động cơ nào giúp cụ có đủ can đảm để nhảy xuống cứu người trong khi bao nhiêu nhiều thanh niên dở hơi biết bơi trên cầu mà không thằng nào nhảy xuống? Vì tiền? Vì tình? Hay cả hai, thưa cụ?

Người “anh hùng” run như cầy sấy của chúng ta, vừa tranh thủ lau mặt, vừa gườm gườm lườm quanh và hổn hển:

- ĐM, tiền tình con kẹc! Tao mà biết thằng cà trớn nào đẩy tao xuống thì chết con mẹ nó với tao!

Nữ “anh hùng” mới đây của các bạn rận là bà Lê Thị Châm cũng vậy. Chỉ có điều bà còn kém ông cụ “anh hùng” miền Tây kia ở khoản văng tục chửi thề.

Vụ việc xảy ra sáng 10/7 trên cánh đồng xã Cẩm Điền (Cẩm Giàng, Hải Dương), khi chủ đầu tư khu công nghiệp Cẩm Điền - Lương Điền xúc tiến thi công thì bị nhiều người dân cản trở.

Một người trong số ấy là bà Lê Thị Châm, người có hơn 1 sào ruộng bị thu hồi, bỗng nhiên “bị xe xúc đất cán lên người”, hiện vẫn đang điều trị tại bệnh viện Việt Đức, Hà Nội.
Bà Châm đã qua cơn nguy kịch và được bác sĩ chẩn đoán là “đa chấn thương, gồm gãy xương cánh tay phải, gãy xương hàm dưới”. Bà Châm hiện đã có thể nói chuyện được và cho biết nguyên nhân là bởi: “người dân xô đẩy nhau để ngăn không cho xe lăn bánh. Tôi chẳng may trượt chân ngã, thế là cái thằng đó nó cứ phóng vào…”.

Bà Châm thoát chết, thật lòng, đó là điều đáng mừng với riêng tôi cùng rất nhiều người lương thiện khác, tôi tin rằng bà Châm và gia đình, họ hàng cũng mừng vì Phật, Trời, tổ tiên... đã độ cho bà thoát chết. Nhưng cũng phải nói thêm, xem ảnh trích từ clip trên báo chí và trên mạng, thú thật tôi không thể hiểu tại sao bị máy xúc cán lên đến hơn nửa thân trên mà bà Châm chỉ bị thương có vậy, và chỉ hôm sau đã nói chuyện được rồi dẫu còn đang vỡ quai hàm.

Nhưng, nói theo kiểu cụ Sáu Dân thì triệu người vui cũng có những người buồn. Đó là do việc bà Châm thoát chết mãi mãi sẽ là “cục tức” đéo thể nuốt trôi đối với các bạn "rận". Ahaha, trong đó dĩ nhiên là có “người quen” của blóc tôi, là thằng Xuân nhọ mõm, tiến sĩ nghành con mẹ gì ấy.

Khác với người phàm, Xuân nhọ mõm và đồng bọn vẫn đang hậm hực và cay cú ở cái chỗ là bà Trâm mới suýt thành "anh hùng" và thật sự, thì bà này cóc có ý định làm “anh hùng”, để "chết" cho các mục đích tanh tưởi của bọn bỏn.

Thì cũng như ông cụ kia, bà Châm đã "tâm sự" rõ ràng, là bà “bị xô đẩy”và “chẳng may trượt chân bị ngã”. Nhưng bà rất lịch sự, bà đéo chửi thề.

Bọn bỏn, nghe bà nói vậy, thì thất vọng vô cùng, cơm cháo đều nuốt không vô và tất nhiên sẽ giải sầu bằng bia bọt. Vì chúng chỉ nhăm nhăm những mong bà bị xe xích kẹp chết cmn đi, mà xác phải chia thành mười mấy mảnh, óc phọt tứ lung tung, để chúng chụp ảnh, đăng tin và kiếm cớ diễn tuồng, thì chúng mới hài lòng. Bằng chứng là bà Châm còn đang nằm viện, thì chúng đã công bố bà nát thây và óc phọt văng cả ra hai bánh xích. Ô hô hô, ba hồn bảy vía bà Lê Thị Châm mãi mãi anh hùng tuổi năm mươi!

Và vì có những khát khao điên cuồng như vậy, nên từ sáng sớm, chúng đã chuẩn bị nhang đèn hương khói sẵn sàng để tôn vinh bà trở thành “anh hùng”, như hai người hùng “dân oan” họ Đoàn, Văn Vươn và Ngọc Viết đó thôi.

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

Hã hã: Giống và khác nhau giữa vợ và... đất

Vợ và đất là hai thứ quan trọng nhất đối với đàn ông. Hãy làm thử tí so sánh. 

Lưu ý, ảnh bên chỉ để thèm, không liên quan đến nội dung bài viết.

1 Nhiều tương đồng phết:

- Chúng ta chỉ có quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu.

- Đều kinh khủng như nhau khi trở về.

- Giá thường cao hơn khi ở phố lớn.

- Càng ngày càng bị sa mạc hoá.

- Đều cần phải dọn cỏ định kì.

- Muốn trồng thì phải cày.

- Không cẩn thận là bị thằng hàng xóm xà xẻo

2 Nhưng xét tới xét lui một hồi thì chúng cũng khác nhau:

- Đất để càng lâu càng có xu hướng tăng giá, vợ để càng lâu càng tụt thê thảm.

- Vợ nói cả ngày còn đất thì các cụ chả bảo rồi, im như đất.

- Đất đai khi nhà nước thu hồi thì được đền bù còn vợ một khi quay về ông bà ngoại là ta đi tong nửa tài sản.

- Đất cắm cái cây lên là cây xanh tốt còn vợ cắm vào thì cả cây lẫn thằng trồng đều xanh lét.

- Đất không đẻ được nhưng vợ thì hở ra đẻ, hehe.

- Đất to thì đẹp còn vợ to thì bẹp.

- Khổ nhất có đất thì nhiều em theo chứ có vợ thì đi đâu nó né đấy, hehe.