Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

“Bầu” Kiên: Tôi vô tội… !

Bị cáo Nguyễn Đức Kiên: “Tôi không làm gì phạm tội, hành vi nào trái pháp luật, nếu VKS đưa ra bằng chứng cụ thể, dẫn chứng pháp luật cụ thể buộc tội, thì tôi sẵn sàng nhận tội ngay mà không cần tranh luận gì”.

Lý Xuân Hải: “Tôi không biết tôi phạm tội gì ?”

Chiều nay (29-5), các bị cáo được bổ sung phần tranh luận của các luật sư đã bào chữa cho mình trong những ngày qua. Bị cáo Lý Xuân Hải (nguyên TGĐ ACB): “Tôi đồng ý tất cả các ý kiến bào chữa của luật sư cho tôi. Tôi bổ sung thêm một số ý kiến bào chữa cho tôi: 

Liên quan ACB ủy thác cho các nhân viên gửi tiền VietinBank, cáo trạng quy buộc tôi là người đề xuất. Tôi là Tổng giám đốc, việc quyết là HĐQT, làm trực tiếp là người khác chứ không phải là tôi. Việc ký vào biên bản họp, các luật sư đã trình bày tính pháp lý, biên bản họp này không vi phạm pháp luật. Việc ký biên bản, thì không vi phạm luật nào cả. Những hoạt động của ngân hàng thương mại, mà nếu Ngân hàng Nhà nước cấm, thì tất nhiên tất cả đều phải thực hiện, ở đây không có cấm, chưa có hướng dẫn, thì chúng tôi vẫn phải thực hiện theo những quy định có từ trước đây. ]

Ông Lý Xuân Hải. Ảnh: Minh Thắng

Tôi không phải là người trực tiếp chỉ đạo, tham gia gửi tiền ở đâu, vào chỗ nào, tôi cũng không biết chị Huyền Như là ai, chỉ biết tiền gửi vào VietinBank, vì tôi không trực tiếp là người chỉ đạo như theo cáo trạng quy buộc. Những ngày xét xử qua, tôi nghe rất nhiều, người đại diện VietinBank và luật sư bảo vệ quyền lợi của VietinBank, nếu chị Huyền Như không phải là Quyền trưởng phòng giao dịch Điện Biên Phủ - VietinBank, thì ai tin vào chị để gửi tiền ? Đối với ngân hàng giao dịch bình thường, đó là người gửi tiền đưa thông tin, sau đó ký hợp đồng tiền gửi, rồi chuyển tiền vào ngân hàng, thì đây là giao dịch bình thường, diễn ra bất kỳ ở ngân hàng nào cũng vậy. Quan trọng là tiền đã vào VietinBank rồi, thì đây là tài sản của ngân hàng VietinBank. Hành vi rút tiền ra của chị Huyền Như, thì hành vi gian dối, thủ đoạn rút tiền ra từ cái kho của VietinBank, thì trách nhiệm ấy là sự quản lý tài sản của mình, thì phải là VietinBank. Trách nhiệm của VietinBank phải hoàn trả tiền cho khách hàng, là hiển nhiên.

Tôi không biết tôi phạm tội gì, tại sao trời đất lại giáng lên đầu tôi, tôi không biết, tôi không bàn cuộc họp về việc đầu tư, tôi không làm, tôi không biết gì vụ việc này cả mà theo cáo trạng VKS quy buộc. Tôi rất mong VKS xem xét lại, vì thực tế tôi không biết gì, không biết gì cả, vậy mà kết luận của VKS quy buộc trách nhiệm cuộc họp này cho tôi. Ở ACB nếu ra quyết định gì, thì phải có văn bản, mà có chỉ đạo gì cũng phải có văn bản, ở đây tôi chẳng biết gì cả, cuộc họp nào đó có bí mật hay không, cũng như họp HĐQT thì tôi không được tham dự, nên tôi không biết, vậy mà bảo tôi chịu trách nhiệm ?

Bị cáo Lý Xuân Hải trình bày: VKS buộc tội tôi và cho rằng tại tòa tôi khai báo lanh quanh, không nhận tội, không thành khẩn, tôi cho rằng tôi rất thành khẩn, tôi chịu trách nhiệm những gì nếu tôi làm sai. Tôi khẳng định tôi không làm gì cho lợi ích nhóm nào cả, mà tôi nghĩ rằng tôi làm việc tốt, có lợi cho xã hội.

Chiếm đoạt 718 tỷ đồng là hành vi “Tham ô” của chị Huyền Như và của ai đó !

Đến phần tự bào chữa của bị cáo Nguyễn Đức Kiên, với giọng nói tự tin, không có trong tay bất cứ tài liệu nào viết sẵn, nhưng ông Kiên đã trình bày rành rọt từng câu từng chữ suốt gần 3 tiếng đồng hồ: Khi tôi nhận lệnh bắt, trời đất như quay cuồng, gần 30 năm làm việc kinh doanh, tôi không làm gì sai luật, tôi không kinh doanh trái phép, tôi nhìn 4 dòng trong 2 cái lệnh bắt tôi về tội kinh doanh trái phép, thì đã sai 3 chỗ. Nói rằng tôi chủ sở hữu các công ty, là sai hoàn toàn về bản chất, vì tôi chỉ là đồng sở hữu. Lệnh bắt cho rằng các công ty này kinh doanh trái phép, cũng sai hoàn toàn, ở đây là đầu tư góp vốn. Luật ghi rất rõ, đầu tư thế nào, góp vốn ra sao, ở đây Cơ quan điều tra sai luật nghiêm trọng, vi phạm nghiêm trọng. Chỉ trong một đoạn văn ngắn trong lệnh bắt tôi, đã sai nghiêm trọng toàn bộ. 

Nhà thơ Trần Đăng Khoa: GIỜ ĐÃ LÀ LÚC KHÔNG CÒN NHẪN NHỊN ĐƯỢC NỮA RỒI!

Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Giờ đã là lúc không còn nhẫn nhịn được nữa rồi.


Bài trên FB của Mít Yêu Anh shared Kim Ngân Võ

Tôi không ngạc nhiên khi Trung Quốc đưa giàn khoan lấn sâu vào thềm lục địa Việt Nam và mang cả một đội tàu hùng hậu, trong ấy có cả tàu chiến, rồi máy bay chiến đấu yểm trợ xâm lấn biển đảo Việt Nam. Vì sao tôi không thấy bất ngờ? Các bạn có thể nhìn lại các sự kiện vào năm 1974, 1979 và 1988 thì sẽ thấy rất rõ mưu đồ của Trung Quốc là muốn gặm dần lãnh thổ Việt Nam, bao gồm cả đất liền và trên biển.

Hoàng Sa, Trường Sa luôn là những chảo lửa, không biết sẽ bùng lên lúc nào. Đây cũng là vùng lãnh hải thiêng nhất và cũng bất an nhất của nước ta. Nếu đất nước của chúng ta có những biến động thì sẽ bắt đầu từ vùng sóng gió này.

Chúng ta đã tôn trọng, thực hiện đúng cam kết, nhưng Trung Quốc luôn nói một đằng làm một nẻo. Cái bi kịch lớn nhất của nước ta là lại phải ở bên cạnh một ông bạn nham hiểm và rất xấu tính. Ở các nước khác trên thế giới, trong đó hầu hết là các nước tư bản, họ sống với nhau rất êm đềm, hòa thuận. Tôi đi từ Pháp sang Đức, từ Pháp sang Bỉ, hay từ Anh sang các nước khác, không thấy có biên giới, không thấy hải quan. Cứ đi thẳng một lèo. Khi nhìn lên biển chỉ đường, thấy dòng chữ khác, mới hay mình đã sang nước khác rồi.

Ngay cả kẻ thù của chúng ta xưa như Pháp và Mỹ, mặc dù rất tàn bạo, nhưng họ không chiếm của ta một mét đất nào. Còn ta với Trung Quốc thì sao? Mang danh anh em “môi hở răng lạnh”, luôn nêu cao 16 chữ vàng, nhưng họ lấn của ta từng gốc cây ngọn cỏ. Họ nắn cả dòng chảy của sông suối để nước xói mòn sang phía ta. Đây là trò rất trẻ con và bẩn thỉu.

Ấy thế rồi cứ như tằm nhấm lá dâu, cả một vùng đất đai cương giới của ta nằm gọn trong túi họ. Xin đơn cử: Cửa Ải Nam quan, cột cây số không, nơi Nguyễn Trãi chia tay cha là Nguyễn Phi Khanh, giờ đã nằm sâu trong đất Trung Quốc đến hàng chục cây số.

Thác Bản Giốc vốn từ bao đời là danh thắng của chúng ta, giờ Trung Quốc đã chiếm một nửa rồi. Rồi Hoàng Sa là của chúng ta, Trung Quốc đã chiếm đóng trái phép từ mấy chục năm nay.

Và bây giờ, Trung Quốc lại đưa giàn khoan khủng, được xem như lãnh thổ di động của Trung Quốc được tàu chiến bảo vệ lấn sâu vào thềm lục địa của ta, rồi ngang nhiên tấn công các tầu thuyền chức năng của ta, vu vạ ta gây hấn với họ. Đó là một hành động ngang ngược và bẩn thỉu nhất. Đúng là một kẻ “vừa ăn cướp vừa la làng”.

Bây giờ, họ lại đòi ta phải rút hết tàu thuyền về rồi mới đàm phán. Thật là ngang ngược. Anh là một kẻ cướp. Anh cướp nhà tôi, rồi lại đuổi tôi ra đường để bàn chuyện sở hữu nhà cửa. Có chuyện ngược đời như thế không? Đúng ra, Trung Quốc phải rút hết tàu thuyền, di dời giàn khoan phi pháp ra khỏi khu đặc quyền kinh tế của ta rồi mới bàn gì thì bàn.

Trung Quốc phá ta không từ bất cứ thủ đoạn nào, kể cả những việc làm rất bần tiện, như cho thương lái sang ta mua mèo với giá cao, thế là vì cái “giá cao” ấy, mèo gần như tuyệt diệt, bà con nông dân phía Bắc phải chịu đại dịch chuột hoành hành, khiến cả mùa màng xiêu điêu.

Rồi họ lại sang mua móng trâu với giá cao. Cũng chẳng biết họ mua móng trâu làm quái quỷ gì mà mua với giá cao thế. Ở thời điểm ấy, cả chú trâu to lớn vật vã mới có 5 triệu bạc, mà chỉ riêng một cái móng trâu cũng đã gần một triệu bạc rồi. Thế là bà con nhẹ dạ lột móng trâu đem bán. Kết cục là trâu bò chết hàng loạt, ảnh hưởng nặng đến sức kéo của bà con nông dân nghèo phía Bắc.

Và rồi còn ghê rợn hơn nữa là việc Thương lái Trung Quốc hướng dẫn bà con ta làm chè bẩn để mua với số lượng rất lớn. Làm được bằng nào mua hết bằng ấy. Họ yêu cầu người làm chè trộn phân lân hoặc nước bùn đất vào búp chè tươi già, qua công đoạn vò, phơi, được loại chè khô vừa nặng, vừa dẻo, cánh chè xoăn và xanh. Chè bẩn được đóng bao, đóng gói chở đi kìn kìn. Họ mua chè bẩn với số lượng lớn như thế để làm gì thì chỉ có trời mới biết.

Khi Trung Quốc đăng cai Đại hội Olympic, trước con mắt của bạn bè quốc tế, họ mời ông Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang sang cùng chứng kiến cảnh họ đốt chè, với lý do chè Việt Nam bẩn không đảm bảo an toàn thực phẩm.

Vậy thì còn có quốc gia nào giám ký kết, đặt mua chè của ta? Hậu quả là chỉ sau 6 tháng, toàn bộ ngành chè xiêu điêu. Hàng loạt doanh nghiệp chè bị phá sản. Mới đây nhất là hàng ngàn xe dưa hấu thối ủng ở cửa khẩu. Và bây giờ ở cấp Quốc gia là chuyện giàn khoan. Ôi! Người anh em Trung Quốc, “môi hở răng lạnh”, người luôn nêu cao “mười sáu chữ vàng” mà lại hiện hình bần tiện nham hiểm và rúm ró như thế sao?

Thế kỷ 21 mà chúng ta đang sống đây, hàng hóa của Trung Quốc đã phủ khắp thế giới. Chẳng cần đến Trường Sa, Hoàng Sa và cả biển Đông thì Trung Quốc cũng vẫn là một quốc gia hùng mạnh vào bậc nhất thế giới, vậy thì việc gì phải vơ váo những thứ không phải của mình. Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam. Đó không phải chúng ta tự tuyên bố, mà chủ quyền đó đã được chính người Pháp và bạn bè quốc tế xác định từ mấy trăm năm trước.

Trong bản đồ địa giới, hải giới của Trung Quốc, từ đời nhà Thanh và trước nữa cho đến năm 1004 cũng không có Hoàng Sa, Trường Sa và cái đường lưỡi bò ma quỷ. Đấy là những bằng cứ hùng hồn, phủ nhận những trò tháu cáy của những kẻ tiểu nhân. Trung Quốc đã tự cô lập mình trước cộng đồng quốc tế, đặc biệt là với các nước trong khu vực, cùng thở chung một bầu khí quyển Biển Đông.

Trung Quốc đang sử dụng nhiều thủ đoạn nhằm tranh đoạt lãnh hải của Việt Nam, bao gồm cả việc chủ động sử dụng vũ lực tấn công tàu cảnh sát biển và tàu kiểm ngư Việt Nam.

Việt Nam chẳng sợ gì Trung Quốc. Sức mạnh của tình đoàn kết ở Việt Nam đã từng đánh bại nhiều kẻ thù sừng sỏ. Tuy nhiên, chọn con đường chiến tranh để giải quyết vấn đề biển đông là hạ sách mà không khéo lại mắc mưu Trung Quốc. Trung Quốc muốn gây hấn với ta, rồi lấy đó mà răn đe các nước khác. Tôi đồng ý với cách xử lý rất khôn ngoan nhất, là phải bình tĩnh, cảnh giác, tỉnh táo, không để Trung Quốc lừa phỉnh, giành lại và bảo vệ trọn vẹn lãnh thổ bằng con đường hòa bình.

Việc làm trước tiên là quốc tế hóa biển đông. Đây là vấn đề Trung Quốc ngại nhất, bởi họ khuất tất. Cần đoàn kết, liên minh với các nước trong khu vực cùng có quyền lợi ở Biển Đông rồi kéo cả thế giới vào cuộc. Nếu Trung Quốc không rút giàn khoan ở khu đặc quyền kinh tế của ta, chúng ta cũng sẽ phải làm như Philippine, kiện Trung Quốc ra tòa án Quốc tế. Nếu ra tòa, chắc chắn Trung Quốc thua.

Mặt khác, chúng ta cũng cần thông tin rộng rãi để 1,3 tỷ dân Trung Quốc hiểu vấn đề Biển Đông thực chất thế nào. Người dân Trung Quốc đang bị bưng bít. Sẽ rất nguy hiểm khi họ bị chính quyền Trung Quốc xuyên tạc và kích động, như họ đang rêu rao là chúng ta xâm phạm vùng kinh tế Trung Quốc, tàu ta đâm tàu Trung Quốc 170 lần… Các nhà cầm quyền Trung Quốc đang chơi trò đánh lạc hướng dư luận, đẩy xung đột ra ngoài biên giới khi gặp phải vụ bê bối ở Tân Cương.

Thật có lý khi một nhà báo đã đề nghị các báo điện tử của ta nên có trang bằng tiếng Trung Quốc, để giúp người dân Trung Quốc hiểu được thực chất vấn đề và không bị kích động. Cần lật tẩy những trò bẩn thỉu của giới cầm quyền Trung Quốc. Ngay trong giới học giả Trung Quốc, cũng có người hiểu được vấn đề, họ đã yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Tôi cũng mong rằng, Việt Nam sẽ có những ứng xử mạnh mẽ hơn nữa bằng con đường hòa bình để gìn giữ chủ quyền thiêng liêng của đất nước. Như tôi đã nói Trung Quốc vốn rất sợ đưa việc giải quyết những vấn đề ở biển Đông ra quốc tế, vì những gì họ hành động ở khu vực (đặc biệt là với Việt Nam) đã vi phạm Công ước Liên Hợp quốc và Luật biển 1982. Vậy thì tại sao chúng ta không tham khảo phương pháp của Philipin: Kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế? Chúng ta tôn trọng họ, nhưng họ đâu có tôn trọng chúng ta? Giờ đã là lúc không còn nhẫn nhịn được nữa rồi.

Đại tá, Nhà văn Chu Lai: VIỂN VÔNG LÚC NÀY LÀ CÓ TỘI - MỘT CÁI TỘI KHÔNG THỂ THA THỨ

Đơn vị tác chiến điện tử (Comrade Commissar)


Đại tá, Nhà văn Chu Lai

Trong lịch sử bang giao giữa các quốc gia trên thế giới, đúng là tôi chưa thấy một nước nào lại có thể cùn, liều, và thiếu tự trọng đến vô sỉ vừa ăn cướp vừa la làng như quốc gia mang tên Trung Quốc này, tất nhiên là giới cầm quyền chứ không phải nhân dân.

Ngay từ cuộc xung đột biên giới phía bắc năm 79 do Trung Quốc khởi hấn, là người lính cầm bút theo sát bộ đội đặc công Dù ở mặt trận Cao Bằng, khi tại cái pháo đài cổ vừa bị họ chiếm đóng ấy, tôi sững sờ khi được chứng kiến một buổi kết nạp đảng của họ. Giống hoàn toàn buổi lễ kết nạp đảng của ta, cũng giơ nắm tay trái lên thế, cũng Quốc tế ca, chỉ khác tiếng nói và bài Đông Phương Hồng. Và tôi biết rằng ở họ, từ trong cắn cốt đã có cái gì phản trắc không ổn.

Để đến bây giờ thì không ổn thật. Họ đã hiện nguyên hình là một kẻ có hành vi ngông cuồng, lì lợm, bất chấp tất cả công lý, đạo lý và pháp lý về chủ quyền lãnh thổ của nước khác. Đã thế họ còn lớn giọng đến không tin nổi, không, biển ấy, nước ấy là của tôi, của lịch sử nước tôi, chúng tôi có quyền ra vào làm gì thì làm, thoải mái. Dàn khoan ư? Chuyện bình thường, chuyện vặt.

Thử hỏi có kẻ cướp nào xông vào nhà người ta rồi la lối đây là nhà tôi không?. Và cũng thử hỏi có quốc gia nào như Việt Nam, người láng giềng cậy to cậy khỏe bỗng một ngày mang đồ đạc, gậy gộc, tàu bè đến nằm chình ình ngay trong sân nhà mình rồi la hét, rồi phá quấy, đâm cái này, chọc cái kia mà vì đại cuộc, vì những điều xa xôi , ta vẫn cố giữ hòa khí , vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt thay vì theo lệ thường xưa nay, một hành vi trắng trợn như thế ắt sẽ phải trả giá ngay.

Một sự nhún nhường đáng thán phục. Một năng lực ôn hòa chỉ có ở một dân tộc có nền văn hóa vượt trội.

Vậy mà, để biện minh cho hành động này, người lãnh đạo cao nhất của họ lại dám vỗ ngực xưng xưng:” Không, người Trung Quốc chúng tôi không có Zen xâm lược” Vậy thì thử hỏi 20 ngày qua người của các ngài làm đủ trò đủ vẻ mà chỉ có phường thảo khấu, hải tặc mới có thể làm như thế trên vùng biển hiền hòa của Việt Nam thì là các ngài đang mang thứ Zen gì ? Và thử hỏi hàng ngàn năm qua, cả dân tộc Việt Nam phải luôn chiến đấu và chiến thắng vó ngựa xâm lăng của người Trung Hoa thì chúng tôi có Zen xâm lược chăng? Một câu nói rất tùy tiện của một hệ tư duy rất bá quyền không thể chấp nhận được.

Dân tộc Việt Nam bao giờ cũng lấy hai chữ hòa hiếu làm đầu. Phải chăng đau thương lắm nên vị tha nhiều. Việt Nam Chúng tôi đã vị tha, đã thể tất, đã nín nhịn từng phút từng giây để mong Trung Quốc thấy hổ thẹn, thấy quá lố mà nghĩ lại và khi đã ngĩ lại rồi, đã rút giàn khoan về rồi thì chúng ta lại là bạn như bao lâu nay chúng ta vẫn là bạn.

Mà, nếu nói theo cách nói của vị nguyên thủ ấy thì, truyền thống người việt Nam chúng tôi không có zen phản bạn. Kể cả anh bạn đó đôi khi cũng trái gió trở trời. Bởi triết lý của tổ tiên chúng tôi là Một điều nhịn chin điều lành.

Nhưng càng nhịn thì càng không lành khi các vị liên tục lấn tới, liên tục đe dọa, uy hiếp chúng tôi bằng đủ những trò tinh vi, hiểm ác nhất. Các vị muốn đưa chúng tôi vào bẫy, buộc chúng tôi phải phát khùng lên một khi không còn kiềm chế được để các vị lấy đó làm nguyên cớ mà mở cuộc xung đột mang màu sắc chiến tranh ư?

Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. chúng tôi nhịn không phải vì chúng tôi hèn, chúng tôi sợ mà nhịn vì chúng tôi là một dân tộc biết điều. Nhưng thưa các ngài, một khi cái nhịn đó, cái biết điều cao thượng đó bị các ngài coi thường, xúc phạm, dồn đến chân tường thì câu trả lời của chúng tôi thuộc về nhân dân, thuộc về lịch sử mà hàng ngàn năm nay đã biết kiêu hãnh trả lời chắc các ngài còn nhớ. 

Bởi người Việt Nam có thể bỏ qua được mọi điều nhưng nếu một ai, một thế lực nào dám động chạm đến bàn thờ ông bà, đến phẩm hạnh dân tộc thì người Việt Nam sẽ rất biết các trả lời và trả lời có hiệu quả.

Trộm nghĩ, tất cả đều chưa muộn. Rút dàn khoan về lúc này là hợp lý. Cái dàn khoan khổng lồ ấy, xét đến cùng nó là một cái mụn ghẻ trong mối bang giao giữa hai nước. Mà đã là mụn ghẻ, thì một khi kẻ sinh ra nó không tự kéo nó đi thì người sở tại sẽ có cách bứng nó đi.

Khi đó, và ngay bây giờ, bằng sự xâm lược đến trơ tráo của mình, chính các ngài đã biến đất nước mình thành sự điếm nhục của lịch sử, thành nỗi cô độc thảm hại trước cảm nhận của mọi quốc gia. Mà đã cô độc rồi thì các ngài biết chơi với ai trên hành tinh này.

Xin cám ơn những người bạn có lương tri trên khắp thế giới đã biết chia sẻ đúng lúc những cố gắng phi thường của việt Nam và biết căm phẫn đúng độ trước những động thái ngày một leo thang của kẻ mang tham vọng làm sen đầm biển Đông. Những người tử tế, lương thiện vẫn còn nhiều, rất nhiều. Việt Nam không đơn độc vì Việt Nam có chính nghĩa. Việt Nam không cực đoan dân tộc vì Việt Nam biết lấy đối thoại, lấy lòng tin làm điểm tựa.

Những ai đã trả qua những năm tháng kháng chiến xa xưa chắc hẳn còn nhớ những câu khẩu hiệu hiện trên Băng rôn, trên tường nhà, nơi công sở, giữa thành cầu với dòng chữ tươi rói: "Tình hữu nghị Việt – Trung đời đời bền vững”. Vâng, những dòng chữ đó thời điểm ấy là không hề giả dối, là vô cùng chân thật và cho đến lúc này người Việt Nam vẫn mong muốn nó là chân thật song một khi phía bên kia không còn chân thật nữa thì câu khẩu hiệu bỗng thành hết sức viển vông. Việt Nam không thể đánh đổi bản chất chủ quyền để lấy một thứ hữu nghị viển vông như thế. Máu và nước mắt không thể đổi bằng nước bọt. Sự chân thật không thể đổi lấy sự giả dối. Lịch sử Việt Nam, dân tộc Việt Nam bằng chínhnhững chặng đường gian truân của mình đã hiểu điều đó, rất biết điều đó để hôm nay, muôn đời con cháu không thể viển vông.Viển vông lúc này là có tội, một cái tội không thể tha thứ.

Tới đây, Trung Quốc có thể giàu hơn, có thể thành siêu cường kinh tế số 1 của nhân loại, đâu có sao, nhưng bằng những hành động phi nhân, phi đạo vừa rồi trên sóng nước biển Đông thì hình ảnh một đất nước Trung Quốc sẽ bị méo đi, hạ thấp xuống biết chừng nào. Cái giá đó ngàn năm không trả được.

Và tôi, một người lính, một người cầm bút, tôi tán thành cách hành xử của đất nước tôi, của nhân dân tôi, trong thời gian nhạy cảm và không kém hiểm nghèo vừa qua, song nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, chắc chắn tôi cũng sẽ có mặt cùng với đồng đội tôi, nhân dân tôi ở những điểm đòi hỏi chí quả cảm và lòng tự trọng nhất.

Nhân dân việt Nam, dân tộc việt Nam đã quá thấu hiểu cái giá vô cùng đắt phải trả cho một cuộc chiến nhưng không phải vì cái đắt đó mà cúi đầu cho kẻ khác làm nhục. Điều đó còn đắt hơn. 90 triệu dân Việt chắc cùng đồng lòng như thế. Và cũng đã từng đồng lòng như thế trong lịch sử dựng nước và giữ nước vẻ vang, hiển hách.

VÀ CHÚNG CÒN LÀ NHỮNG TIỆM CẦM ĐỒ NỮA...

Và chúng còn là những tiệm cầm đồ nữa...



NHTM chính là nơi (quán, cửa hàng, ...) mua bán tiền và những thứ tương đương. Có ai đó từng ví các ngân hàng thương mại của chúng ta hiện nay hoạt động không khác gì các tiệm cầm đồ: sơ khai và đơn giản.

Có ít nhất vài lần mình được rủ rê mời mọc làm cổ đông của NHTM. Một lần (khi NHNN nâng tỷ lệ vốn pháp định của NHTM từ 20 lên 70 tỷ đồng) là vì mình có cuốn sổ tiết kiệm cỡ triệu đô-la do đứng tên giúp vài anh bạn không tiện lộ danh: có phải tiền mình dư ra đâu mà mua cổ phần và làm cổ đông! 

Lần khác, đích danh chủ tịch HĐQT mời vì cứ nghĩ mình có nhiều tiền. Thực tế lúc đó mình cũng có tí tiền thật. Nghe vị chủ tịch kia nói hay quá tại văn phòng, bụng dạ cũng đã xiêu xiêu để có thể trở thành "nhà tư bản tài chính" - thuật ngữ mà vị đó đã dùng. Sau đó chưa đầy một giờ cả bọn kéo nhau đi đánh chén ngoài nhà hàng, rượu vào cao hứng nên vị chủ tịch kia định nghĩa: "làm ngân hàng là rủ những thằng ngu có tiền nộp vào một rọ để mình dùng tiền đó chơi trò chơi của mình!". Nghe xong câu đấy là mình trong lòng tắt ngúm ngay cái ý định làm cổ đông NHTM. Lý do không phải vì mình được coi là ngu, cũng không phải vì có quá ít tiền: đơn giản là cảm nhận thấy ghê ghê thế nào ấy...Cũng còn một lần thứ ba khi các quỹ tín dụng nông thôn bắt đầu được nâng cấp lên thành các NH đô thị, có một anh bạn góp ý là nên thành cổ đông lớn của một NHTM, nhưng mình đã từ chối thẳng thừng - chắc cũng do ấn tượng với cái định nghĩa kia.

Cá nhân mình không thích Kiên ACB dưới góc độ con người, có lẽ là do cảm tính hay trực giác gì đấy, chứ không có một lý do cụ thể nào. Khi vụ việc xảy ra, mình hy vọng sẽ được chứng kiến một phiên tòa xét xử những doanh nhân có học và có đầu óc hàng đầu Việt Nam, xem tòa sẽ làm gì với những hiểu biết của họ. Thế nhưng trên thực tế chỉ có Kiên là đã chứng tỏ sự hiểu biết sâu sắc về sự việc, số còn lại không hiểu vì sao lại không thể hiện được độ sắc sảo kiến thức/trí tuệ vốn có của mình, kể cả hai người mà mình có quan hệ và quen biết ít nhiều. Thế mới biết nguy cơ tù tội cũng làm cho con người ta thui chột, nên họ buộc phải lựa chọn cách hành xử như vậy. 

Cho dù án còn chưa tuyên, nhưng quyết định cuối cùng của tòa dường như đã rõ - và mình thì thấy hài hước. Quan điểm cá nhân của mình thì chỉ có một hai nội dung là có sự vi phạm, nhưng chưa gây hậu quả cho các bên có thể bị hại, thì có thể bị phạt hành chính là cùng chứ không phải án gì này nọ.

Ngoài yếu tố có thể do bị chính trị hóa thì không muốn bàn tới, mình chỉ có mỗi một câu hỏi duy nhất: thế lực tài phiệt (chứ không phải quyền lực chính trị) nào muốn nhóm của Kiên vào tù? Cũng là câu hỏi thế thôi, có vài võ đoán rời rạc nhưng có lẽ rồi đây cũng sẽ rõ ràng hết cả ấy mà.

Những việc được biết mà nhóm của Kiên đã làm thì nhiều nhóm khác trong hệ thống tài chính ngân hàng cũng đã làm y chang. Họ còn làm nhiều việc khác mà chúng ta chưa được biết một cách công khai. Thôi thì cũng mong cho nhiều ai đó không bị lấy làm ví dụ như nhóm của Kiên! 

Với thông tin công khai không đầy đủ, phiên tòa này cũng đã cho chúng ta thấy được bản lĩnh của mỗi doanh nhân có liên quan là như thế nào. Chúng ta chính thức cũng biết được cách hành xử của các cơ quan hữu quan chức năng và hệ thống tư pháp trước những nội dung quá hiển nhiên và giản đơn liên quan tới hoạt động doanh nghiệp như thế. Biết thì cũng để biết thế thôi...

Nhưng suy cho cùng, cái định nghĩa về NHTM của vị chủ tịch HĐQT nọ cho tới giờ này vẫn đúng ở ta thì phải. Và chúng còn là những tiệm cầm đồ nữa...

Vì đâu nên nỗi?

VIỆT NAM CÂN NHẮC CHIẾN LƯỢC MỚI ĐỂ ĐỐI PHÓ VỚI TRUNG QUỐC

VOV.VN - Tờ Diplomat của Nhật Bản ngày 28/5 đã đưa ra nhận định về chiến lược mới để đối phó với Trung Quốc của Việt Nam.


Chiến lược mới này vẫn nhấn mạnh việc giải quyến căng thẳng bằng con đường hòa bình.

Tuy nhiên, Việt Nam cũng sẽ tính đến việc có những hành động pháp lý chống lại Trung Quốc và hợp tác với các quốc gia trong khu vực và Mỹ để ngăn chặn mọi toan tính sai lầm của Trung Quốc.

Thủ đoạn nham hiểm của Trung Quốc

Theo Diplomat mặc dù những thông tin liên quan tới căng thẳng trong quan hệ Việt-Trung sau khi Trung Quốc ngang nhiên đưa giàn khoan Hải Dương-981 vào sâu trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam được báo chí quốc tế đưa ra gần đây đã giảm dần, nhưng tàu Trung Quốc vẫn liên tục có hành động gây hấn với tàu Việt Nam.

Những diễn biến hiện nay cho thấy dã tâm của Trung Quốc trong việc quyết tâm thay đổi hiện trạng trong khu vực thông qua việc ép buộc tàu Cảnh sát Biển và tàu Kiểm ngư của Việt Nam phải ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Trung Quốc đã di chuyển giàn khoan Hải Dương-981 cách vị trí cũ 23 hải lý

Chính phủ Việt Nam đã bày tỏ quan ngại rằng Trung Quốc sẽ tiếp tục đưa giàn khoan Hải Dương-981 vào sâu trong vùng biển của Việt Nam hơn so với vị trí ban đầu.

Mặc dù truyền thông quốc tế đưa nhiều đoạn video về việc tàu Hải cảnh của Trung Quốc sử dụng vòi rồng và đâm tàu Việt Nam nhưng vẫn chưa có nhiều phân tích sâu sắc về hành động này của Trung Quốc.

Trung Quốc đang dở trò “dĩ dật đãi lao” với Việt Nam và chiến lược dùng tàu Trung Quốc-vốn to gấp đôi đến gấp 4 lần tàu của Việt Nam, để đâm tàu Việt Nam là nhằm gây ra những thiệt hại đáng kể buộc tàu Việt Nam phải sửa chữa.

Các nhà phân tích của Việt Nam cho rằng nếu như thiệt hại mà tàu Trung Quốc gây ra cho tàu Việt Nam vẫn tiếp diễn thì Việt Nam có thể sẽ không đủ tàu để đối phó với Trung Quốc trong khu vực xung quanh giàn khoan Hải Dương-981.

Theo Phó tư lệnh, Tham mưu Trưởng Bộ tư lệnh Cảnh sát Biển Việt Nam Ngô Ngọc Thu, ngày 3/5, tàu Hải cảnh số 44044 đã đâm vào mạn tàu Cảnh sát Biển Việt Nam số 4033 khiến tày nàu bị thủng một lỗ kích thước 3mx1m và làm hỏng hoàn toàn động cơ bên phải của tàu.

Ngoài ra, ông Thu cũng trình bày chi tiết về những thiệt hại khác của tàu Việt Nam do tàu Trung Quốc gây ra.

Những nghiên cứu gần đây của chuyên gia Scott Bentley tại Trung tâm An ninh Hàng hải Quốc tế đã cho thấy Trung Quốc cố tình phá hoại các thiết bị liên lạc và antenna trên tàu của Việt Nam bằng vòi rồng. Nhiều đoạn video trên YouTube cho thấy các thiết bị liên lạc trên tàu của Việt Nam đã bị vòi rồng của tàu Trung Quốc tấn công, gây hư hỏng.

Chiến thuật này của Trung Quốc nhằm cắt đứt liên lạc của các tàu Việt Nam và buộc những chiếc tàu bị hư hại phải quay về cảng để sửa chữa.

Những vụ tấn công của tàu Trung Quốc nhằm vào tàu Việt Nam là rất nguy hiểm. Theo ông Bentley, hầu hết các tàu Hải cảnh của Trung Quốc đều được trang bị súng của Hải quân.

Trong các vụ tấn công gần đây của Tàu Trung Quốc, các tàu Hải cảnh và tàu chiến của Hải quân Trung Quốc đều gỡ bạt để lộ súng của mình nhằm vào tàu Việt Nam.

Chính sách nhất quán vì hòa bình của Việt Nam

Vậy, phản ứng của Việt Nam trước sức mạnh trên biển của Trung Quốc là như thế nào và liệu Việt Nam có chiến thuật gì để chống lại sự đe dọa từ Trung Quốc?

Trước hết, Việt Nam vẫn tiếp tục duy trì sự hiện diện thường xuyên của mình xung quanh khu vực giàn khoan Hải Dương-981. Các tàu Cảnh sát Biển Việt Nam vẫn liên tục phát đi những tuyên bố về chủ quyền của Việt Nam và kêu gọi Trung Quốc rút lui khỏi vùng biển của Việt Nam.

Tàu Hải cảnh 44044 TQ đâm thẳng mạn phải tàu CSB VN 4033 

Theo ông Scott Bentley, Việt Nam đã rất thận trọng và bao bọc kỹ toàn bộ số vũ khí hạng nhẹ của mình, một hành động cho thấy Việt Nam vẫn đang kiên trì với quan điểm hòa bình của mình.

Các quan chức Việt Nam cũng đã liên tục kêu gọi Trung Quốc đối thoại với mình và yêu cầu việc thiết lập một đường dây nóng giữa các nhà lãnh đạo cao cấp của hai nước.

Phó Thủ tướng, Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh cũng đã điện đàm với người đồng cấp Trung Quốc Vương Nghị. Ngoài ra, Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh cũng đã gặp mặt Ủy viên Quốc vụ Viện Trung Quốc Thường Vạn Toàn bên lề Hội nghị Bộ trưởng Quốc phòng ASEAN tại thủ đô Nay Pyi Taw của Myanmar.

Tuy nhiên, những nỗ lực ngoại giao của Việt Nam chỉ nhận lại những phản ứng lạnh lùng, thiếu sự hợp tác và thiện chí từ phía Trung Quốc.

Ngoài ra, Việt Nam cũng đã tranh thủ sự ủng hộ của các nước ASEAN thông qua đàm phán ngoại giao và cũng nhận được nhiều sự ủng hộ của cộng đồng thế giới.

Việt Nam cũng đã tuyên bố sẽ có những hành động pháp lý phản đối Trung Quốc bao gồm việc chủ động kiện Trung Quốc hoặc ủng hộ vụ kiện Trung Quốc lên Tòa án Trọng tài Quốc tế của Philippines.

Một vài quan chức Chính phủ và chuyên gia an ninh của Việt Nam cho biết Việt Nam cũng đã chuẩn bị những chiến lược lâu dài nhằm ngăn cản việc Trung Quốc có thể tiếp tục có những hành động hiếu chiến trong tương lại.

Điều cốt lõi trong chiến lược của Việt Nam sẽ là tránh đối đầu trực tiếp với Trung Quốc trong khi vẫn nỗ lực buộc Trung Quốc phải di dời giàn khoan Hải Dương-981 và các tàu Hải quân của Trung Quốc ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Tham gia các hoạt động chung với Philippnes, Nhật Bản và Mỹ

Hiện tại, Việt Nam đang xem xét các chiến lược mới để đối phó với Trung Quốc bao gồm việc nâng cấp quan hệ với hai đồng minh của Mỹ là Nhật Bản và Philippines.

Ngoài ra, mọi hành động của Việt Nam dựa trên chiến lược mới của nước này cũng sẽ rất minh bạch để giảm thiểu mọi toan tính sai lầm của Trung Quốc.

Tàu DNa-90152 cùng đội tàu của ngư dân Đà Nẵng bị tàu sắt Trung Quốc vây ép trước khi bị đâm chìm (Ảnh: Hải Sơn)

Điều này sẽ giúp Việt Nam không những không phải đối đầu trực tiếp với Trung Quốc mà buộc Trung Quốc phải chấp nhận hiện trạng hiện nay mà không dám leo thang căng thẳng, nhất là trong trường hợp các lực lượng quân đội của Việt Nam có thể hợp tác với hai đồng minh của Mỹ trong việc đảm bảo hòa bình trong khu vực.

Việt Nam đã tiếp cận với Nhật Bản và Philippines trong một nỗ lực để tăng cường hợp tác giữa lực lượng trên biển của các nước, bao gồm cả lực lượng Cảnh sát Biển và Hải Quân.

Ngoài ra, Việt Nam cũng đang xem xét hợp tác với Mỹ nhất là giữa lực lượng Cảnh sát Biển của hai nước.

Gần đây, Việt Nam cũng tham gia Sáng kiến An ninh Mở rộng. Điều này sẽ tạo cơ hội để Mỹ có thể hỗ trợ Việt Nam trong việc tăng cường khả năng giám sát các vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam.

Mỹ có thể sẽ đưa một số mẫu máy bay của Mỹ mà Việt Nam có thể đang quan tâm và tiến hành các cuộc bay thử với các phi công của Việt Nam.

Cân nhắc các động thái tiếp theo của Trung Quốc

Các quan chức Việt Nam dự tính rằng Trung Quốc sẽ tiếp tục tăng cường các hoạt động Hải quân của mình trên Biển Đông hàng năm từ tháng 5-8.

Điều này sẽ tạo cơ hội cho Mỹ và Nhật Bản tổ chức hàng loạt các cuộc tập trận chung cả về Hải quân và bay giám sát trên biển với Việt Nam.

Chiến lược không đối đầu trực tiếp của Việt Nam sẽ tạo cơ hội cho Mỹ có những hành động cụ thể theo đúng tuyên bố của nước này lên án những hành động dọa dẫm hoặc ép buộc của một nước đối với các nước khác trong tranh chấp lãnh thổ../.

Trần Khánh/VOV online 
(lược dịch)

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

GS. Trần Ngọc Vương: TRUNG QUỐC MỘNG VÀ CĂN TÍNH SÓI

Mộng trở thành quốc gia biển khiến Trung Quốc liên tục gây hấn, tạo nên những bất ổn trên biển Đông thời gian qua.

GS. Trần Ngọc Vương từng có thời gian giảng dạy tại đại học Bắc Kinh và đang tổ chức nhiều hoạt động nghiên cứu và tìm hiểu văn hoá Trung Quốc. Học giả này đã có cuộc trò chuyện thẳng thắn và cởi mở với Người Đô Thị.

Hiểu về Trung Quốc

Giáo sư Trần Ngọc Vương

Thưa ông, ngoài việc nghiên cứu, bấy lâu nay giới hàn lâm còn biết ông dịch khá nhiều sách Trung Quốc sang tiếng Việt. Vì sao ông làm công việc này?

Tôi phải nói rất rõ ràng rằng mấy chục năm nay, từ sau khi thống nhất đất nước đến giờ, thế lực duy nhất đe doạ, xâm phạm độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, can thiệp sâu vào nền chính trị Việt Nam chính là Trung Quốc. Cho nên khi đối kháng với Trung Quốc cần khẩn trương hiểu biết về họ, cần khẩn trương nghiên cứu, tìm hiểu và học tập họ nữa. Tôi đang tổ chức dịch những bộ sách hết sức quan trọng của Trung Quốc về phương diện học thuật, từ lịch sử Phật giáo đến văn học, những bộ sách về Đạo giáo, Nho giáo Trung Quốc.

Hiện nay tôi đang tổ chức dịch bộ Quan huấn tập thành (những lời dạy, chỉ dẫn, khuyên bảo cho tầng lớp quan lại, từ anh mới học việc cho đến tể tướng); trong đó tổng kết toàn bộ danh tác của Trung Quốc từ xưa đến nay, văn hoá quan trường Trung Quốc trong 5.000 năm. Bộ sách này rất khổng lồ. Tôi đề nghị một loạt các cơ quan mà tôi cho là có trách nhiệm của nhà nước, nhưng chẳng đâu muốn làm và chẳng ai muốn dịch. Hiện nay có một doanh nhân bỏ tiền cá nhân tài trợ cho người của tôi dịch.

Cuốn thứ hai tôi cũng đang dịch mang tiêu đề Phản kinh, tức là cẩm nang, bí kíp của những thủ đoạn chính trị và người ta quảng cáo cuốn sách là: Lịch đại thống trị giả/ Mật như bất ngôn/ Dụng như bất tuyên bất kỳ thư (tạm dịch: Bộ kỳ thư mà kẻ thống trị ở tất cả các nơi phải giữ bí mật, làm theo nhưng không nói ra, không công bố). Bộ sách này được một nhân vật đỗ tiến sĩ đời Đường viết ra, sau đó tìm cách dâng cho vua rồi trốn biệt, về sau không ai biết ra làm sao. Ngay đến cái tên của tác giả cũng là điều kỳ bí. Tôi mua bộ sách này lần đầu vào năm 1998, lúc tôi dạy ở đại học Bắc Kinh. Đọc tên tác giả, tôi hơi ngỡ ngàng vì chưa biết chữ ấy bao giờ. Nghĩ mình người nước ngoài, học tiếng Hán có hạn chế, ai dè về hỏi các giáo sư Trung Quốc cũng không ai biết. Hai ba hôm sau nữa kỷ niệm 100 năm đại học Bắc Kinh, gần 10 xe chở các chuyên gia đại học Bắc Kinh ra đại lễ đường Nhân dân, giáo sư Phó Thành Cật cầm chữ trên tay đi hỏi cũng không ai biết. Cuối cùng, ông về tra Trung Quốc đại từ điển, ra tên này nằm ở phần đuôi của từ ghép. Phiên âm Hán Việt phải đọc là Nhuy. Cái tên này còn chưa có trong thư tịch Việt Nam, chỉ đọc theo nguyên lý thôi. Thật lạ!

Bộ sách được cất trong kho chứa sách của triều đình, nhưng thi thoảng lại lọt một phần nào đó ra ngoài nên đời Minh, Thanh đều có chỉ dụ cấm tàng trữ, đọc cuốn sách đó. Mãi tới năm 1998, lần đầu tiên nó được in ra, mà lại in ở nhà xuất bản Nội Mông Cổ, theo kiểu in để thăm dò. Nói vậy để biết đó cũng là loại bí kíp kỳ thư. Kiểu bí kíp ấy, Trung Quốc rất có truyền thống nên tôi muốn giới thiệu để chúng ta, nhất là giới chính trị, hiểu họ hơn.

Hiểu được văn hoá chính trị có lẽ sẽ giúp ta bình tĩnh và khôn khéo hơn khi phải sống cạnh một nước lớn và nhiều chiêu trò như Trung Quốc?

Đọc một số đoạn, chúng ta sẽ hiểu dần cách Trung Quốc làm chính trị. Vì họ làm đúng theo bài bản ấy thật. Song các nhà chính trị của ta có vẻ không mấy người quan tâm. Thủ đoạn của chính trị gia Trung Quốc kinh khủng lắm. Nên nhớ rằng chỉ ở Trung Quốc, những lợi ích mang màu sắc chính trị mới có thể khiến người ta thực hiện những hành vi mà trong các hoàn cảnh khác ít ai có thể làm được. Đông Chu Liệt Quốc còn chép lại câu chuyện: có một anh đầu bếp nấu cho chủ, một ông vua chư hầu. Có lần ông vua đùa than thở: Cao lương mỹ vị trên đời ăn hết rồi chỉ còn mỗi một thứ chưa ăn là… thịt người. Hôm sau, anh đầu bếp dâng cho chủ một món thật thơm, chế biến rất tinh xảo. Tay đầu bếp cứ nhìn xem chủ ăn, gặng hỏi chúa công ăn ngon không, thấy thế nào. Ông vua bảo: Thấy lạ, cũng ngon đấy. Rồi hỏi món gì thì đầu bếp quỳ xuống lạy: “Tâu chúa công, thần đắc tội! Hôm qua chúa công nói còn món thịt người chưa ăn, nay thần cho chúa công ăn thịt người. Thần không dám giết người ngoài, chỉ giết con của thần để nấu”. Cái đó là gì vậy? Người Việt Nam có dám làm chuyện đó không? Tôi nghĩ chắc không mấy ai làm được vì nó quá trái với tự nhiên. Vậy thì một khi họ đã dám làm đến những việc như vậy thì ta phải đặt ra câu hỏi: có điều gì họ không dám làm không? Hỏi để nhận ra một điều: nếu chỉ so với lương tri của người bình thường, có khi ta không đo lường hết được họ.

Trong cuốn tiểu thuyết viết theo lối khảo cứu, đề xuất luận điểm, có tên Lang Đồ Đằng (dịch sang tiếng Việt là Tô Tem Sói), tác giả Khương Nhung của Trung Quốc xác định thuộc tính có tính chất căn tính của người Trung Quốc là sói tính. Sói là con vật ranh mãnh thủ đoạn, độc ác, thâm hiểm nhất của thảo nguyên, của bình nguyên và cao nguyên. Người Trung Quốc đặt căn cước của mình khởi đi từ đó. Mấy năm liền, người Trung Quốc in đi in lại cuốn tiểu thuyết này, cổ vũ “tính chiến đấu”, tinh thần “quật cường” của đồng bào họ.

“Trung Quốc mộng”

Ông nghĩ gì về tham vọng “Trung Quốc mộng” (Chinese Dream) mà gần đây đang được đề cập nhiều?

Người thể hiện tập trung nhất, cao nhất cái gọi là “Trung Quốc mộng” là Mao Trạch Đông. Muốn hiểu “Trung Quốc mộng” thì phải hiểu mô hình hoàng đế Trung Hoa.

Nhà cầm quyền Trung Quốc đang nỗ lực để hiện thực hoá giấc mộng đó. Chúng ta cần tỉnh táo ở tình huống này: từ thế kỷ 15 - 16 trở lại đây, thậm chí cho đến hết thế kỷ 20, kinh nghiệm lịch sử cho thấy các cường quốc tư bản chủ nghĩa trở thành đế quốc chủ nghĩa lớn lên được là nhờ biển. Các đế chế hình thành được trong thời đại tư bản chủ nghĩa, đế quốc chủ nghĩa đều là đế chế biển. Nhưng truyền thống của Trung Quốc mấy nghìn năm qua là đế chế lục địa.

Tắm tiên

Tắm Tiên đây