Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Tin Hồng Kông: ĐỤNG ĐỘ GIỮA NGƯỜI BIỂU TÌNH VÀ PHE PHẢN ĐỐI

Tin Hồng Kông: Đụng độ xảy ra giữa người biểu tình và phe phản đối

© Photo: REUTERS/Carlos Barria

Đụng độ và ẩu đả đã nổ ra hôm thứ Hai ở khu vực trung tâm Hồng Kông đang bị người biểu tình chiếm giữ.

Không khí trở nên nóng lên sau khi những người phản đối biểu tình noi gương cảnh sát và tự mình bắt tay tháo dỡ những rào chắn đã làm tê liệt giao thông thành phố suốt hai tuần liền. Ngoài ra họ còn cố gắng dẹp bỏ cả một số lều trại của người biểu tình. Cảnh sát đã thực hiện các biện pháp để tách các bên xung đột khỏi nhau và bắt giữ một số người, theo các phương tiện truyền thông địa phương.

Trước đó vào sáng thứ Hai, các nhân viên thục thi pháp luật bắt đầu tháo dỡ một số rào chắn riêng lẻ để giải phóng đường phố và các ngã tư cho lưu thông xe cộ. Bình luận về hành động của cảnh sát, ông Liang Chzhenin, người đứng đầu chính quyền Hong Kong nhấn mạnh rằng việc này không đi kèm những cuộc đụng độ nghiêm trọng. Ông lưu ý đến thực tế là các cơ quan thực thi pháp luật thể hiện sự “khoan dung tối đa” đối với những người biểu tình.

Các cuộc biểu tình đã kéo dài đến ngày thứ 16. Chúng đã yếu đi vào đầu tuần trước khi xuất hiện triển vọng một cuộc đàm phán giữa các thủ lĩnh sinh viên với nhân vật thứ hai trong chính quyền địa phương, bà Carrie Lâm. Tuy nhiên, cuộc biểu tình lại tiếp tục bùng nổ với sức mạnh mới do đối thoại bị gián đoạn.

Đọc tiếp:

TU HÚ VÀ BẮC KINH

Ong Bắp Cày

Nói thật, chị cũng đéo biết bài này hay dở thế nào. Thấy đăng trên GDVN thì bê về. Tên bài do chị đặt, đéo liên quan đến GDVN.

Chủ quyền quốc gia, lãnh đạo bận họp và âm mưu ác độc của loài Tu hú

XUÂN DƯƠNG

(GDVN) - Dù ra đời nhờ tổ chim chích, nhưng khi vừa mới nở, Tu hú đã dùng sức mạnh đẩy chim chích non, những quả trứng còn lại rơi xuống đất, để nó độc chiếm cái tổ...

Liên tiếp 2 ngày (8-9/10/2014) báo Vietnamnet đã đăng tải các tin tức về lao động Trung Quốc (TQ) tại Hà Tĩnh: “Hàng nghìn lao động TQ ở Vũng Áng chưa có phép [1]; Lao động TQ ở Vũng Áng: Phó mặc Nhà nước Việt Nam? ”. [2]

Theo các bài báo, hiện số lao động Trung Quốc đang có mặt tại các công trường ở Formosa (Vũng Áng) là trên 4.000 người, tuy nhiên số được cấp phép mới chỉ khoảng trên 800 lao động. 

Nhiều nhà thầu TQ chây ì, không chịu hợp tác làm thủ tục đăng ký xin cấp phép mặc dù đã đưa lao động sang từ lâu. 

Cty CP kỹ thuật công trình CISDI Trung Quốc, đang thi công gói thầu lò cao số 1 và số 2 Dự án Formosa chỉ có 200 lao động được cấp phép, 300 hồ sơ đang trình và trên 500 lao động chưa có thủ tục gì. Trong lúc đó, 1000 lao động của công ty này đã làm việc trên công trường từ lâu nay.

Các đoàn muốn vào kiểm tra thì bắt buộc phải làm việc với Formosa (chủ đầu tư) trước rồi mới đi kiểm tra công trường, chứ không kiểm tra đột xuất được. Có thể khi đó, họ (lao động trái phép) sẽ tránh, đây là ý kiến một cán bộ làm công tác bảo đảm an ninh trật tự ở Formosa.

Tại sao các công ty của TQ lại có thể xem thường luật pháp Việt Nam như vây? Những lao động không phép này nhập cảnh vào Việt Nam bằng cách nào và ai cho phép họ? Là một quốc gia có chủ quyền tại sao các cơ quan chức năng lại không thể kiểm tra đột xuất các cơ sở sản xuất trên đất nước mình?

Để trả lời câu hỏi này hãy đọc đoạn văn sau đây trên Vietnamnet: “VietNamNet đã liên lạc với ông Lê Thành Long, Phó bí thư tỉnh ủy, Trưởng Ban chỉ đạo bảo đảm ổn định tình hình tại Khu kinh tế Vũng Áng (BCĐ 881) và ông Đặng Quốc Khánh, PCT UBND tỉnh để rõ hơn vấn đề. Tuy nhiên cả hai vị lãnh đạo tỉnh Hà Tĩnh đều bảo đang ở Hà Nội và chưa thể trả lời thông tin gì”. [2]

Một số người Việt phải bỏ ra nhiều tiền mới sang được xứ “ruồi vàng” Angola, hay vùng có dịch bệnh Ebola ở Tây Phi (Nigeria, Sierra Leone và Liberia…) kiếm việc làm. Khi có xáo trộn chính trị, nhiều người trở về tay trắng.

Trong khi đó ông Hồ AnhTuấn - Trưởng BQL Khu kinh tế tỉnh Hà Tĩnh cho rằng: “lao động trong nước không đáp ứng yêu cầu về trình độ chuyên môn kỹ thuật, năng lực nên không được tuyển dụng” (Laodong.com.vn 26/8/2014). 

Thực tế cho thấy số lao động phổ thông người Trung Quốc hiện diện nhan nhản trong các dự án do Trung Quốc trúng thầu, phải chăng ông Tuấn không biết điều này hay biết mà không dám nói?

Về phía nhà nước, đặc biệt là Bộ Lao động Thương binh & Xã hội chẳng lẽ không biết đến tình trạng thất nghiệp của hàng chục vạn cử nhân, thạc sĩ, của gần một triệu lao động đang mòn mỏi tìm việc làm? 

Theo bản tin cập nhật thị trường lao động do chính Bộ LĐ-TB&XH, Tổng cục Thống kê công bố, cuối năm 2013, cả nước có 900.000 người thất nghiệp, trong đó có tới 72.000 cử nhân, thạc sĩ. [3]

Nếu Bộ thành lập một trung tâm dữ liệu, cập nhật thông tin những người có nhu cầu tìm việc làm theo cách cho đăng ký qua Internet thì không sợ thiếu lao động. Chẳng lẽ gần một triệu lao động trong đó có hơn 7 vạn cử nhân, thạc sĩ lại không đủ cho một vài khu công nhiệp của Hà Tĩnh lựa chọn?

Theo số liệu thống kê của Tân Hoa Xã, mười năm trước (năm 2004) số người tìm việc làm ở Trung Quốc là 111 triệu người, năm 2011 con số này là 250 triệu người (baotintuc.vn 24/7/2012).

Đưa lao động phổ thông sang Việt Nam, Trung Quốc đang thực hiện chiến lược một mũi tên hai mục đích, một mặt giải quyết nạn thất nghiệp trong nước, đẩy khó khăn sang Việt Nam, làm trầm trọng thêm nạn thất nghiệp tại Việt Nam, mặt khác trong số hàng vạn lao động đó ai mà biết được có bao nhiêu người dùng vỏ bọc lao động để che giấu các hoạt động không được pháp luật Việt Nam cho phép?.

Một bài đăng trên báo Đời sống và Pháp luật viết: “Mặt khác, ý thức kỷ luật của lao động Trung Quốc kém, gây mất an ninh trật tự địa phương như: trộm cắp, say rượu, tranh chấp công việc... Một số lao động Trung Quốc lấy vợ Việt Nam nhưng không làm thủ tục đăng ký kết hôn’. [4]

Tình trạng hôn nhân bất hợp pháp như nêu trên đã dẫn tới việc hình thành các xóm, phố người Hoa mới tại Việt Nam, điều này đã được đề cập trên báo Daibieunhandan.vn trực thuộc Văn phòng Quốc hội: “Giám đốc Sở Lao động thương binh và xã hội Nguyễn Thanh Hồng nêu thực trạng: “lao động phổ thông người Trung Quốc tại Nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân đã hình thành một làng ngay gần khu vực nhà máy. Nhiều nhà hàng, quán ăn ở đây cũng xuất hiện nhiều chữ Hoa trên bảng hiệu”. [5]

Sự xâm chiếm lãnh thổ bằng vũ lực bị cả thế giới lên án, sự gặm nhấm trên biển theo kiểu “lát cắt xúc xích” cũng không thể che đậy trước những cặp mắt cảnh giác. Vấn đề là tại sao sự gặm nhấm theo kiểu chim “tu hú” lại dễ dàng được chấp thuận như vậy?

Nhà thơ Tố Hữu viết bài thơ “Khi con tu hú” năm 1939 đã cho người đọc cảm nhận về chim Tu hú như một loài chim thân thương, gắn với những hình ảnh thật đẹp:

Khi con tu hú gọi bầy,
Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần...

Có lẽ Tố Hữu cũng không ngờ ông đã đưa vào thơ hình ảnh một loài chim mà ngày nay người ta buộc phải gọi là loài gian hùng, xảo quyệt, ác điểu: “Tu hú mái tìm một tổ chim chích đã đẻ trứng đẻ vào đó một quả trứng của mình. Tu hú non mặc dù mới nở còn đỏ hỏn, mắt còn chưa nhìn thấy ánh sáng đã thể hiện bản lĩnh của một ác thủ. Nó nhanh chóng dùng sức mạnh cơ bắp, đôi cánh và phần lưng để đẩy những con chim chích non tội nghiệp mới nở cùng những quả trứng còn lại văng ra khỏi tổ. Âm mưu của nó là độc chiếm nguồn thức ăn của cặp chim chích bố mẹ nuôi dưỡng bầy con”. [6]

Một điều kỳ lạ là hễ bị hỏi, hễ bị chất vấn thì người trả lời luôn nêu những sự không đồng bộ của pháp luật, luôn đổ cho chưa có chế tài xử lý như ý kiến của Giám đốc Sở LĐTB & XH Bình Thuận Nguyễn Thanh Hồng: “việc quản lý người lao động nước ngoài, đặc biệt là lao động Trung Quốc ở Bình Thuận rất khó khăn bởi thiếu nhiều chế tài; việc xử phạt cũng khó bởi trong Nghị định 102 và Thông tư 03 chỉ nói không đủ điều kiện thì trục xuất, nhưng ai trục xuất thì không nói rõ”. [5]

Những người có trách nhiệm ở Hà Tĩnh, Bình Thuận và nhiều nơi khác phải chăng chỉ vì muốn khu công nghiệp trên địa bàn sớm hoàn thành mà buông lỏng quản lý hay còn vì lý do nào khác? Phải chăng chính những lãnh đạo địa phương chứ không ai khác đang tiếp tay cho tình trạng lao động chui tràn lan trên địa bàn mình quản lý?

Nếu các cấp chính quyền còn chần chừ, còn đổ cho pháp luật chưa hoàn chỉnh, thiếu chế tài xử lý người lao động nước ngoài thì người lao động Việt sẽ như chim Chích, sẽ còn bị hất văng khỏi cái tổ mà chính mình dựng nên để nuôi nấng bầy con của mình.

Hãy làm ngay bất kỳ việc cần thiết để ngăn chặn Tu hú tiếp tục đẻ trứng vào tổ của loài chim Chích, hãy chỉ cho chim Chích bố mẹ biết con ác điểu non đó không phải là con mình để kịp làm cái tổ mới, để mà duy trì nòi giống.
***
Tài liệu tham khảo:
[1]http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/200983/hang-nghin-lao-dong-tq-o-vung-ang-chua-co-phep.html

2. http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/201204/lao-dong-tq-o-vung-ang--pho-mac-nha-nuoc-vn-.html
[3 ]http://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/vi-sao-co-toi-72000-cu-nhan-that-nghiep-854404.htm
[4] http://www.doisongphapluat.com/kinh-doanh/doanh-nghiep/bai-17-lao-dong-chui-trung-quoc-long-hanh-a38836.html
[5] http://www.daibieunhandan.vn/default.aspx?tabid=69&ItemId=321865&GroupId=2386

[6] http://www.vncreatures.net/new_9.php

THỢ ẢNH VÀ BẢN QUYỀN

Các cô đến giờ uống thuốc rồi. Hehe.

Hà Nội những năm 2000 /Trẻ em không còn ăn xin.
Cụ già ngồi trong công viên/Ngắm bà già nhớ thuở thanh niên...

Lời bài hát được cất lên lần đầu tiên cách đây gần 20 năm của anh thợ nhạc Trần Tiến đã chẳng mấy khi được cất lên trong những năm 200x. Nỗi day dứt xót xa xen lẫn ước mơ nhỏ nhoi của một người Hà Nội bỗng trở thành lời nhạo báng những thứ rởm rít ung nhọt đang diễn ra nhan nhản ở đất kinh kì này.

Vô số những thứ gọi là văn hoá bị lai căng kệch cỡm loè loẹt cứ càng ngày càng dềnh lên thối um như nước cống nhấn chìm những giá trị xưa cũ.

Kệ cụ. Bởi chuyện lớn nhiều không kể xiết. Chị sẽ kể các cô nghe chuyện nhỏ đang diễn ra của ngày hôm nay. Chuyện đéo biết nên cười hay nên khóc.

Sở Văn hoá Hà Nội vào một ngày đẹp trời bỗng bỏ công việc chuyên môn là treo tháo cắt bandroll, vẽ tranh cổ động để đi làm cái việc đầy tính nghệ thuật là tổ chức triển lãm.

Sẽ chẳng ai để í nếu một "nhà văn hoá" không lấy mẹ một bức ảnh cưới mới toe của một đôi vợ chồng trẻ rồi chú thích là ảnh Hà Nội những năm 60. Đen đủi hơn nữa, bức ảnh do một thợ ảnh "nổi tiếng" thực hiện.

Ngay lập tức, thợ ảnh phủ tràn mạng xã hội, báo chí những lời gay gắt dành cho các nhà làm văn hoá Hà Nội. Ê chề, đại diện SVH Hà Nội lén lút gọi điện xin lỗi. Hehe. Địt mẹ mày, đời nào bố chấp nhận, nghệ sĩ mấy khi gặp trường hợp này mà nói chuyện bỏ qua dễ thế. Chuyện vẫn tiếp tục được đẩy lên cao trào.

Chỉ vì ngu dốt đéo biết kích chuột Gúc mà sự việc nhỏ bỗng làm hỏng một Đại lễ lớn, đồng thời nó cũng lí giải cho những gì gọi là làm văn hoá đang diễn ra ở đất Hà Nội này.

Theo yêu cầu của thợ ảnh, Sở Văn hoá Hà Nội cần xin lỗi thợ ảnh bằng văn bản, đồng thời xin lỗi nhân dân cả nước vì sự lừa dối này. Nói thật ra, nhân dân cần lồn gì lời xin lỗi bởi có mấy nhân dân đến xem cái triển lãm chết tiệt này.

Nhưng kịch tính trong câu chuyện chưa kết thúc, xét ở góc độ pháp lí. Bức ảnh được trưng bày trong triển lãm có thuộc bản quyền của thợ chụp hay không? Đây là bức ảnh cưới được đôi vợ chồng trẻ bỏ tiền ra thuê chụp. Vậy bản quyền phải nằm trong tay của đôi vợ chồng kia mới đúng. Và nếu có xin lỗi, Sở Văn hoá phải xin lỗi đích danh đôi vợ chồng trong bức ảnh kia chứ không phải người chụp.

Trường hợp này, theo thông tin ban đầu của chị, với việc bỏ ra khoảng 1000 Mỹ kim cho bộ ảnh cưới, đôi vợ chồng kia mới là chủ thể nắm quyền sở hữu bức ảnh. Dĩ nhiên, việc cho ai, làm gì phải được đôi vợ chồng cho phép, còn thợ ảnh cũng chỉ là người được phép sử dụng không nhằm mục đích thương mại mà thôi.

Sở Văn hoá Hà Nội đéo biết chuyện bản quyền thì đã rõ, nhưng thợ ảnh cũng không biết mà nói đó là bản quyền của mình, hay thợ ảnh biết rõ nhưng nhân tiện nhằm mục đích gì khác?

Câu trả lời đéo thuộc về chị, nó thuộc về những người liên quan và các cô, lũ con bò. Hehe.

Nguồn: Mượt

SỰ THẬT BỨC ẢNH MẸ ĐÈO CON NGÃ DỤI TRƯỚC ĐẦU ÔTÔ

Cuteo@

Sự thật bức ảnh mẹ đèo con ngã dúi dụi trước đầu ôtô

Trên mạng xuất hiện bức ảnh mẹ đèo con bị ngã xuống nước do ô tô đi tạo sóng và không nhường đường. Ngay khi bức ảnh được đăng, cư dân mạng khôn ghiểu đầu cua tai nheo thế nào, lập tức nhảy vào ném đá không thương tiếc. Đặc biệt là chiếc xe Daihatsu 096.40.

Một bạn có nick Real, trên Vitalk đã có entry để mọi người hiểu rõ sự việc:
Qua ảnh dưới thấy rằng nước không ngập sâu như mình tưởng và chiếc Daihatsu 096.40 không chạy mà đang đứng yên. Và vì hình ảnh chưa rõ ràng mà chiếc Daihatsu kia bị chửi không tiếc lời, cũng tội cho bác chủ xe. Tuy nhiên nếu nhìn vào tình huống ảnh dưới thì có thể vì vội mà 2 mẹ con đã đi sai làn đường.

Lý do nhìn nước có vẻ ngập sâu là do khi ôtô phanh lại nước bị dồn, chứ thực ra nước chưa tới đầu gối. Và sau đó chiếc xe khác là chiếc Innova 0788 đã dừng lại, bật tín hiệu cảnh báo và giúp 2 mẹ con đứng lên, hình ảnh này thật ấm lòng chứ không như nhiều lời chửi bới ác ý dành cho 2 chiếc xe này. Chung quy lại giờ tìm người tốt như vậy hiếm lắm, người xấu thì đầy rẫy.​

Nói thêm, ngay trên các trang mạng của đám zân chủ cũng đã chớp vội lấy tấm ảnh này làm căn cứ chửi bới xã hội. Các bạn có thể vào Việt Nam thời báo của Phạm Chí Dũng để kiểm chứng. Đúng là ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

Bài học là: Hãy hiểu cho kỹ rồi hãy lên tiếng nhé.
Chúc các thánh vui vẻ.

VÂNG! TÔI HÀ NỘI GỐC

Cuteo@: Bài chỉ mang tính giải trí. Hoàn toàn không phân biệt vùng miền. Các thánh chém nhẹ!

Hình bên chỉ minh họa chứ không hoàn toàn khác với sự thật - Tác giả

Các cậu có biết, cứ mỗi khi thấy ai đấy vỗ ngực tự hào “vâng, tôi Hà Nội gốc”, tự nhiên không hiểu sao, tớ lại liên tưởng đến…Châu Phi.

Về cơ bản, ai cũng biết Châu Phi là cái nôi của nhân loại, nơi gốc gác loài người được sinh ra. Thế nhưng cho đến giờ Châu Phi lại là nơi bị đánh giá chậm phát triển nhất, y như câu cửa miệng “Hà Nội không vội được đâu”.

“Người Hà Nội gốc” ở khu “phố Hàng”, từ lúc sinh ra đã thuận lợi hơn nhiều vùng miền khác. Bước chân ra đến vỉa hè là đã có nhiều sự lựa chọn món ăn ngon, kê cái sạp, mở cái cửa hàng là dễ kiếm tiền, không khác gì dân Châu Phi luôn sẵn có hoa quả, chim thú nhiệt đới để dễ dàng săn bắn hái lượm.

“Người Hà Nội gốc” tự hào với những nét văn hóa ẩm thực “đậm đà bản sắc dân tộc” kiểu bún chửi phở chửi và những gánh hàng rong vỉa hè. Không khác dân Châu Phi tự hào là nơi khai sinh ra những giai điệu âm nhạc blues, jazz, rap và rock and roll .

“Người Hà Nội gốc” và người Châu Phi đều luôn sống lạc quan, lãng mạn và dễ bằng lòng với những gì mình sẵn có.

Họ bằng lòng với việc chả cần quá cầu kỳ phấn đấu mà vẫn sống ( tồn tại ) được tương đối dễ dàng. Thế nên:

- Lãnh đạo Hà Nội đời này qua đời khác, nhiệm kỳ này qua nhiệm kỳ khác, thường chẳng bao giờ là "người Hà Nội gốc", y như người Châu Phi đa phần chấp nhận an hưởng kiếp nô lệ dưới sự lãnh đạo của các thế lực thực dân từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, đến từ những châu lục xung quanh…trong đó ngày nay điểm danh thêm thực dân China.

- Những nét văn hóa ẩm thực của Hà Nội cũng thường chỉ loanh quanh dẫm chân tại chỗ như những giai điệu âm nhạc sôi động của Châu Phi. Chúng chỉ được nâng tầm, tinh lọc và thương mại hóa, gặt hái ra những thành quả có giá trị quy đổi được ở những vùng miền khác. Còn ở nơi khai sinh ra nó thì chỉ đơn giản là “đậm đà bản sắc dân tộc” trong diễn văn mà thôi.

- "Giới tinh hoa" của người Hà Nội, cũng y như "giới tinh hoa" của người Châu Phi chỉ có thể phát triển và thành công rực rỡ khi bán xới khỏi nơi mà họ sinh ra. Như những người Hà Nội vào Sài Gòn để thành…đại gia, như Obama ở Mỹ để thành Tổng thống...

Chỉ có duy nhất một nét đặc trưng mà người Châu Phi khác “người Hà Nội gốc” là trym to hơn, năng lực tình dục mãnh liệt hơn.

Chỉ có duy nhất một nét đặc trưng mà “người Hà Nội gốc” khác người Châu Phi là…cái hố xí thùng với văn hóa ngồi xổm – “tờ báo che ngang mặt chữ điền”.

Vậy, ai "người Hà Nội gốc"...chỉ ra cho tớ cái hơn của người Hà Nội. Chỉ cần so sánh với "người Hà Nhì", để có cái mà vỗ ngực xem sao?

P/S:

- Ai sinh ra và lớn lên trong khu phố cổ Hà Nội đều khắc cốt ghi xương việc khi “đi cầu” phải mang theo tờ báo. Để…che mặt. Vì kể cả đến ngày nay, rất nhiều khu gia đình trong phố cổ vẫn sử dụng chung một hố xí thùng, tuổi đời lâu như...Hà Nội. Cánh cửa mục nát rơi ra, và vì thế người ngồi xổm bên trong cần tế nhị và văn hóa...che mặt, khỏi cần che Bộ Tổng tư lệnh miền xuôi.

- "Người Hà Nhì" không phải là dân tộc Hà Nhì, mà là một cách gọi "kín đáo" đối với những lãnh đạo của Hà Nội có xuất xứ Hà Tây sau ngày sát nhập.

- Ảnh chỉ mang tính minh họa một tư thế ngồi đặc trưng của "người Hà Nội gốc". Tất nhiên, thiếu cái hố xí thùng và tờ báo che ngang.

Nguồn: Nguyen Minh

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

VỀ NGƯỜI CÓ TÊN: KONTUM

Về người có tên Kontum

Ngụy Như Kontum 

Có thể thế hệ của Tư tôi và thế hệ của con cháu Kontum sau nầy ít người hoặc không có ai biết có một người có "rốn" và "nhau" được "chôn" tại Kontum và được bố mẹ lấy địa danh Kontum đặt tên cho con mình!! Đó là Ông NGỤY NHƯ KONTUM! NGỤY là họ NGỤY NHƯ là chữ lót và tên là KONTUM.

Ông sinh ngày 13 tháng 5 năm 1913 (năm sinh của phụ thân Tư tôi và của rất nhiều bậc tiền bối, xa xưa của nhiều đồng hương Kontum bây giờ) và mất vào ngày 28 tháng 3 năm 1991 tại Hanoi. Sinh quán ở Kontum nhưng gốc gác (chánh quán) lại là Xã Minh Hương, Huyện Hương Trà, Thừa Thiên Huế.Ông là con của Ông bà Ngụy Như Bích, Một công chức trung cấp ngành bưu điện (mà dân Kontum mình thường gọi là "Chủ Dây Thép" như Ông (Bà) Chủ dây thép (Võ Gia) Du (Tiệm Hương Bình Kontum).

Là một công chức nên gia đình Ông Bà Ngụy Như Bich thường được thuyên chuyển đến nhiều nơi,nhiều địa phương. Đến một địa phương, một tỉnh nào khi sinh con Ông Bà thường lấy địa danh nơi đó đặt tên cho con mình. Do đó lúc làm việc tại Nhà "dây thép" tại Kontum, khi sinh người con trai Ông Bà đã lấy địa danh Kontum đặt tên cho con.Cái tên NGỤY NHƯ KONTUM đã được khai sinh ở đây. Ngoài Ngụy Như Kontum ông bà cũng có một người con gái được đặt tên Ngụy Như Ban-Mê-Thuột khi Ông Bà được "cơ cấu" làm việc tại đây.

Năm 11 tuổi Ông Ngụy Như Kontum theo gia đình về lại Huế. Ông học tiểu học ở Huế. Xong bậc tiêu học và cấp Thành chung (cấp 2 bây giờ) tại Trường Quốc Học Huế, ông được bố mẹ cho ra Hà Nội học Trung Học cấp 3 tại Trường Bưởi (Trường Chu Văn An Hanoi).

Là một người thông minh,học giỏi năm 1932 Ngụy Như Kontum tốt nghiệp loại xuất sắc 3 bằng Tú tài: Tú Tài bản xứ, Tú Tài Pháp ban toán và Tú Tài Pháp ban Triết học.

Ông được cấp học bổng du học tại Pháp và là người Việt Nam đầu tiên đậu Cử Nhân Vật Lý và Cao Học (master degree, bây giờ gọi là Thạc Sĩ) Lý-Hóa tại Đại Học Sorbonne, một Đại Học nỗi tiếng của Pháp và được nhận vào làm thực tập (gọi là nghiên cứu sinh) tại phòng thí nghiệm của nhà bác học Vât lý học nguyên tử nỗi danh của Pháp GS Frederic-Joliot-Curie để chuẩn bị trình luận án Tiến Sĩ Khoa Học (Docteur es Science).

Tuy nhiên, sau một năm thục tập tại đây thì Thế Chiến Thứ 2 bùng nổ, Phòng Thí nghiệm Vât Lý nguyên tử của GS Frederic Joliot-Curie bị đặt dưới sư quản trị của Bộ Quốc Phòng Pháp. Vì không chịu vào quốc tịch Pháp để được tiếp tục làm việc tại phòng thí nghiệm, Ông Ngụy Như Kontum theo lời khuyên của người thầy không có đầu óc thực dân, ông đã trở về VN năm 1939 ước mong đem sở học và hiểu biết của mình để phục vụ đất nước, dân tộc.

Đầu tiên khi về nước ông dạy vật lý tại Trường Trung Học Chasseloup Laubat (Trương THPT Lê Quý Đôn bây giờ) Saigon rồi sau ra Hanoi dạy tại Trường Bưởi (Chu văn An).

Năm 1942 Ông cùng với các giáo sư Nguyễn Xiễn,Hoàng Xuân Hản, Nguyễn Thúc Hào sáng lập tờ báo Khoa Học do giáo sư Nguyễn Xiễn làm chủ bút.

Khi cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp bùng nổ ông tích cực tham gia trong lãnh vực giáo dục, sống ở chiến khu Việt Bắc.

Lần lượt ông nắm giữ các chức vụ: Tổng Giám đốc Trung Học Vụ kiêm Đổng Lý Bộ Giáo Dục (cuối năm 1946 đến 1950). Năm 1951 ông chuyển qua làm Giám Đốc Trường Sư Phạm Cao Cấp ở khu Học Xá Trung Ương lúc bấy giờ tạm đặt tại Nam Ninh, Trung Quốc.

Năm 1954,sau hiệp định Geneve chia đôi đất nước, ông trở về Hanoi, dù chưa phải là đảng viên Đảng Cộng Sản, Ông vẫn được giao phó xây dưng ngành Đại Học và giảng dạy môn vật lý tại Trường Sư Phạm Khoa Học. Hai năm sau Trường Đại Học Tổng Hợp Hanoi được thành lập giáo sư NGỤY NHƯ KONTUM được đề cử làm Viện Trưởng và giữ chức vụ nầy cho đến ngày về hưu năm 1988.

Sau khi về hưu giáo sư Ngụy Như Kontum vẫn tiếp tục công việc giảng dạy và tham gia Hội Đồng Khoa Học của Trường Đại Học Tổng Hợp Hanoi và các hoại động khác trong lãnh vực chuyên môn của mình như thành lập và làm Chủ Tịch Hội Vật Lý Việt Nam cùng với giáo sư Nguyễn Xiễn và đóng góp phần Vật Lý trong cuốn Bách Khoa Tự Điển Việt Nam. Đồng thời cũng là tác giả nhiều công trình nghiên cứu khoa học giá trị và soạn giả sách giáo khoa vật lý cho cấp Trung Học và Đại học.

Ông được xem như là một nhà khoa học, một nhà giáo dục tận tụy trong lãnh vực của mình. Sống liêm khiết, khiêm tốn. Ông đã góp phần đào tạo nhiều thế hệ sinh viên, trong đó co người đã trở thành nhà giáo, nhà khoa học tài năng...

Nhận xét đó được biết qua những lần viếng thăm của nhữnh học trò thành danh đã ghi lại như sau:

"Thầy TUM (tiếng gọi thân mật thay vì nguyên chữ KONTUM) là một trí thức (hiểu theo nghĩa có học thật sự,có kiến thức thật sự, có tấm lòng thật sự-chú thich của Tư tôi) là người Việt Nam đầu tiên chọn ngành vật lý để theo đuổi suốt cuộc đời của mình, đã từng là người học trò yêu quý của nhà bác học Frederic Joliot -Curie nỗi tiếng của Pháp.

Năm 1990, thầy TUM đã 77 tuổi mà tinh thần vẫn còn minh mẫn. Vẫn nụ cươi hiền từ độ lượng, vẫn cách nói chuyện chậm rãi từ tốn. Khi nói chuyện với các học trò của mình đôi mắt Thầy luôn ánh lên niềm tin yêu thể hiện cái TÂM thật sáng của Thầy.

Có một lần mấy giáo sư đến thăm thầy cũ của mình đã lộ ý là không hiêu vì sao Thầy vẫn chưa được phong là "Nhà Giáo Nhân Dân "(!) trong khi các học trò của Thầy đã được lãnh danh hiệu đó rồi! Thầy cười đôn hậu, thoãi mái và từ tốn nói: "Chỉ sợ người ta phong cho mình những danh hiệu mà mình không có thì thật đáng băn khoăn. Còn người ta đánh giá mình còn thấp thì có sao đâu! Lương tâm mình chẳng có gì phải áy náy"!

Có lần Thầy đã nói với học trò của mình rằng: "Cái quan trọng nhất của người làm khoa học là đức tính trung thực. Cái gì biết thì bảo là biết, cái gì không biết thì bảo là không, như thế mới la biết". Rồi Thầy nhắc một câu châm ngôn Pháp: " Nhà bác học, đó là người biết rõ cái mình không biết (Le savant c'est celui qui sait ce qu'il ne sait pas, the scientist is the person who knows what he does'nt know).

ĐỪNG CHỌN CHỐN QUAN TRƯỜNG

Nhân một lần đến thăm thầy TUM, tôi tò mò hỏi Thầy: "Trong khoa thi Tú Tài Đông Dương Thầy đổ đầu cả 3 bằng Tú Tài: Tú tài bản xứ, Tú Tài Pháp Ban toán và Tú tài Pháp ban Triết học. Nếu theo cách nghĩ thông thường thì trước mắt "cậu Tú Tam Nguyên" không thiếu gì con đường danh vọng để cậu Tú kén chọn. Không hiểu sao cậu tú 20 tuổi lại chọn con đường sư phạm và chọn ngành vật lý?

Thầy lại cười, nụ cười đôn hậu, ánh mắt thông minh lại rộn lên niềm vui: "Cha tôi là một công chức bậc trung, có ý thức duy trì nề nếp gia phong, Ông thường khuyên con cái nên chọn một trong hai nghề: thầy giáo hoặc thầy thuốc, đừng bao giờ chọn nghề quan trường (ra làm quan cai trị).

Riêng tôi, thấy nghề thầy thuốc mà lúc bấy giờ gọi là "quan đốc tờ", nhiều người hàng nghề không phải là vì nhân đạo mà vì muốn làm giàu. Hơn nũa tôi còn chịu ảnh hưởng của thầy Đặng Thái Mai (bố vợ của Tướng Võ Nguyên Giáp-chú thích của Tư Chơi). Hồi đó thầy vừa tốt nghiệp Cao Đẳng Sư Phạm về tập sự ở Trường Quốc Học Huế, dạy tôi môn Văn Học Việt Nam ở năm thứ tư bậc Thành Chung (Đệ Tứ,cấp 2 -chú thích của Tư Chơi), Tôi vốn là học sinh khá về các môn khoa học tự nhiên, còn kém về môn văn chương thì được thầy Mai dạy, tôi rất yêu nền văn học nước nhà, từ đó tôi học khá đề các môn. Thế mới biết vai trò của người thầy quan trọng đến nhường nào. Tấm gương của thầy Mai khiến tôi dứt khoát chọn ngành sư phạm.

Còn vf sao chọn ngành vật lý ư? Hồi tôi học năm cuối Trường Bưởi (Chu Văn An Hanoi bây giờ) để chuẩn bị thi Tú Tài phần 2 (Tú tài toàn-chú thích của Tư Chơi) có một thầy giáo người Pháp trẻ tuổi dạy rất nhiệt tình tên thầy là Noel Olier. Tôi hứng thú học môn thầy dạy và thấy tôi học khá thầy khuyên tôi làm đơn xin học bổng du học Pháp. Sau đó tôi được đọc một số sách viết rất hay về vật lý nguyên tử của giáo sư Jean Perin (Giải thưởng Nobel 1926). Từ đó tôi quyết định chọn ngành Vật lý.

Sau khi đậu Thạc Sĩ (Cao Học) vật lý tôi được may mắn được nhà bác học Pháp Joliot Curie giúp tôi xin học bổng ở lai làm nghiên cứu sinh (thực tập) tại phòng thí nghiệm của ông. Rất tiếc là được một năm thì Thế Chiến thứ 2 bùng nổ. Phòng thí nghiLoliot Curieệm này bị Bộ Quốc Phòng Pháp trưng dụng. Giáo sư Joliot Curie nói với tôi: " Nếu anh muốn tiếp tục ở lại thì có 2 điều kiện: Anh phải xin vào quốc tịch Pháp và làm đơn xin Bộ Quốc Phòng Pháp tuyển dụng. Tôi có thể giúp anh làm điều đó. Nhưng tôi nghĩ đất nước anh cần anh hơn là nước Pháp."

Tôi nghe theo lời khuyên chân thành đó của giáo sư Joliot Curie đáng kính, đành từ bỏ ý định nghiên cứu sâu về ngành vật lý nguyên tử, từ giả người thầy giàu trí tuệ và tốt bụng và về nước vào cuối năm 1939. Có một điều an ủi là khi tôi trở về dạy vật lý ở Trường Bưởi thì tôi rất đươc các học sinh yêu mến hơn các bạn đồng sự người Pháp.

TÌNH NGHĨA THẦY TRÒ THẬT VÔ BIÊN

Một buổi sáng mùa thu năm 1990 là lần cuối cùng tôi đến thăm thầy (KON)TUM tại nhà, trong căn phòng đơn sơ thanh bạch. Khỏi phải nói nhiều cuộc sống của một người trí thức sống liêm khiết, lúc về hưu vào thời đó. Song bên cạnh cuộc sống nghèo nàn về vật chất, thầy TUM có cuộc sống tinh thần phong phú, luôn lạc quan và thanh thản.

Thầy TUM nói tiếp: "Có một điều tôi áy náy mãi là lần đi dự Hội Nghị Hòa Bình Thế Giới năm 1958 tại Stockhom, tôi đinh ninh sẽ gặp lai người thầy quý mến của tôi là giáo sư Joliot Curie. Hồi đó ông đang là Chủ Tich Hội Đồng Hòa Bình Thế Giới .Không ngờ ông bị bệnh không đi được .Tôi viết thư thăm sức khỏe của ông. Sau đó tôi nhận được bức điện ông trả lời. Ông viết: "Rất vui khi thấy anh bây giờ phục vụ tốt cho đất nước mình, cho sự nghiệp khoa học và đào tạo cán bộ rất cần cho đất nước của anh. Mừng anh"

Năm 1970 tôi có dịp sang Pháp gặp người con gái của nhà bác học là giáo sư Elene Valencia Joliot-Curie. Bà cho biết: "Khi bị bệnh, biết không qua khỏi, ba tôi gọi tôi vào bảo khi nào gặp được ông nói ba tôi có lời thăm hỏi và gửi lời chào từ biệt của ba tôi"

Dừng một phút trầm ngâm suy gẫm Thầy TUM nói tiếp như lời tâm sự: "Đã hơn nữa thế kỷ trôi qua mà tôi vẫn nhớ những ngày làm việc hứng thú trong phòng thí nghiệm của nhà bác học Frederic Joliot-Curie. Khó mà tìm được một người Thầy tài năng, tâm huyết và trách nhiệm như vậy"

Thì ra tình nghĩa thầy tró không có giới hạn và ranh giới quốc gia !!"
(Ngưng trích)

Vâng, quả thật là hiếm trong xã hội bây giờ !

NGỤY NHƯ KONTUM là một trí thức, một nhà mô phạm,một nhà chuyên môn về ngành vật lý, một người đóng góp rất nhiều cho ngành đại học đầu tiên, đào tạo nhiêu cán bộ chuyên môn cho đất nước. Ông đã trở thành người có công và là người của quần chúng, ít nhất là trong lãnh vực giáo dục của ông vì vậy tên ông đã được đặt cho những con đường tại Hanoi, Hue và Kontum bên cạnh những anh hùng liệt sĩ khác như Huỳnh văn Bánh, Trần văn Bơ, Lê thị Riêng, Lê văn Tám, Võ thị Sáu, Kim Đồng...

Tuy nhiên theo Tư tôi nghĩ ,nhờ ảnh hưởng của người thầy trong chuyên môn,lời khuyên của thân phụ là "ông chủ dây thép Ngụy Như Bích Ông đã "xa lánh"chốn quan trường" hay chính trị, không có nhũng suy nghĩ ngoài luồng như các trí thức xuất chúng cùng thời: triết gia Trần Đức Thảo (đồng môn của triết gia Pháp Jean Paul-Sartre người sáng lập triết thuyết Hiện Sinh (Existentialisme, Existentialism) và LS Nguyễn Mạnh Tường (một thời là thủ lãnh luật-sư-đoàn Paris) cho nên không bị "dứt phép thông công" để phải kết thúc cuộc đời trong sự khốn khổ, chua cay.

Ông đã tránh được cảnh "Chữ TÀI liền với chữ TAI một vần"(Kiều-Nguyễn Du) như những trí thức khác.

Tư Chơi Cầu Ba Cẳng

Nguồn: donghuongkontum.com
_______________



Mang tiếng Thủ đô Văn hiến mà sửa tên người đương thời có gốc tích rõ ràng, ngước nhìn cái dzề hỡ bọn đầu đất! (Thợ cạo)


NHỮNG THAY ĐỔI ĐẾN VỚI HÀ NỘI SAU 1954: TÍNH NGHIỆP DƯ TRONG QUẢN LÝ

Những thay đổi đã đến với Hà Nội từ sau 1954: Tính nghiệp dư trong quản lý.

Vương Trí Nhàn/ Blog Vương Trí Nhàn

Sau Cải cách ruộng đất, nhiều nông dân được chia quả thực, có khi là cả một phần những cơ ngơi nhà cửa và những đồng đất bờ xôi ruộng mật của địa chủ.

Nhưng nhiều người trong họ, nhất là những người được chia đậm, lại là những người chưa có của cải bao giờ, họ không biết làm chủ. 

Không những dốt nát kém cỏi, không biết làm cho của cải sinh sôi nẩy nở, mà có khi một số người này còn rơi vào cảnh rượu chè cờ bạc, đến mức bán cả nhà cửa và đẩy vợ con vào cảnh nghèo khó như cũ. 

Nếu sự phá sản nói trên không phải là phổ biến đi chăng nữa (?), thì có điều chắc là những người này không sử dụng nhà cửa ruộng đồng mà họ được chia một cách hiệu quả như những người đã đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được những tài sản ấy.

Với chúng ta, những người chủ của Hà Nội sau 10-10-54, cũng vậy.

Trong đoàn quân tiếp quản thủ đô 60 năm trước, có nhiều chiến sĩ là con em của Hà Nội. Từ 10-10-54, người chủ tịch Ủy ban hành chính cũ của Hà Nội 1945-1946 là Trần Duy Hưng lại quay về lãnh chức vụ cũ.

Thế nhưng, đó chỉ là xét về bề ngoài. Trung đoàn thủ đô không còn mấy người là dân cũ Hà Nội, mà có còn chăng nữa, họ đã bị nông dân hóa.

Với bác sĩ Trần Duy Hưng cũng vậy. Sự tồn tại của ông chỉ là trên danh nghĩa, bởi toàn bộ bộ máy dưới quyền ông và nhất là cái tinh thần chỉ đạo hoạt động của bộ máy đã hoàn toàn thay đổi, nếu không nói là lật ngược lại.

Từ các ghi nhận của Ph. Papin và Nguyễn Huy Tưởng

Dịp kỷ niệm ngàn năm Thăng Long, nhiều tài liệu nghiên cứu về Hà Nội của người nước ngoài đã được dịch ra tiếng Việt. Chính đọc những cuốn sách ấy người ta lại hiểu về Hà Nội hơn tất cả các sách vở mà các nhà nghiên cứu Việt Nam đã viết.

Lịch sử Hà Nội của Philippe Papin là một trường hợp như thế. Mô tả lại việc quản lý đời sống Hà Nội sau 10-10-54, nhà nghiên cứu này viết:

Thành phố giờ đây được điều hành theo tư tưởng của những cán bộ lãnh đạo từ chiến khu trở về.

Họ không được người Hà Nội nể phục, vì lẽ người dân ở đây quá hiểu về con đường đi tới cái vai quản lý của các quan chức này.

Họ vốn chỉ là những nông dân thô lỗ được thăng quan tiến chức quá nhanh, những quan chức nhỏ nóng tính dốt nát song lại ưa sử dụng những ngôn từ to tát, những khái niệm mác xít chưa thuần thục

(Philippe Papin Lịch sử Hà Nội Mạc Thu Hương dịch từ tiếng Pháp, nhà xuất bản Mỹ thuật 2010, trang 293-294 )

Nguyễn Huy Tưởng vốn là một nhà văn sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, sau 10-1954 lại trở về với tư cách chủ nhân của cái thành phố thân yêu.

Ngay từ 1956- 57, trong nhật ký của mình, tác giả Sống mãi với Thủ đô đã ghi lại những hiện tượng báo trước một tình trạng băng hoại lâu dài. Đây cũng là những bằng chứng xác nhận cho nhận xét tổng quát nói trên của Ph.Papin.

--(21-6-1956) Mậu dịch tham ô lãng phí. Sữa để với muối, hỏng hết. Bơ để mốc. Máy gửi đi thiếu các bộ phận. Peniciline hỏng hàng loạt, có đến triệu viên. ( Nhật ký Nguyễn Huy Tưởng bản của nhà Thanh Niên 2006, ba tập, tập 3, Tr 106 )

-- (11-9-1956 ) Đại biểu khu phố Hà Nội là một con sen. Đi vận động các nhà làm sao. Than ôi! Thành phần chủ nghĩa, cứ nhắm mắt mà làm.

Tư sản làm tốt không dùng. Sợ đề cao tư sản (sđd Tr 138 )

--- (13-4-1957) Cái láo xược của cơ quan ưu điện Bờ Hồ. Chẳng coi trọng gì quần chúng cả. Guichet Bưu điện máy bay sáng 11-4 đề biểnVì bận học nên nghỉ từ 7 giờ đến 9 giờ. Và sáng hôm nay , khi khách đã đứng đầy ngoài cửa, bọn công nhân viên vẫn ngồi thảo luận, mặc kệ khách. Một người thấy chướng quá, bảo, họ vẫn cứ ngồi thảo luận. (như trên tr 241)

Tính nghiệp dư thành xu thế kéo dài 

Trong các bộ sử Việt nam của các tác giả phương Tây viêt về Việt Nam tôi đọc được một nhận xét tổng quát về Nguyễn Ánh Gia Long thế kỷ XIX: ông là người sinh ra để chiếm lại đất nước, là người chiến thắng sau những cuộc nội chiến,-- chứ không phải người sinh ra để cai trị đất nước.

Gia Long là nhân vật lịch sử quan trọng bị nền sử học chính thống ở miền Bắc sau 1945 bôi nhọ một cách thậm tệ đến mức không thể xấu hơn. 

Thế nhưng qua cách miêu tả như trên, hóa ra -- trong cái sứ mạng chủ yếu làm nên tính chính đáng của quyền lực trong lịch sử -- giữa ông và chúng ta hôm nay giống nhau như hai giọt nước.

Từ những quan sát của Nguyễn Huy Tưởng, tôi thử bình luận thêm về cách quản lý của chúng ta đối với Hà Nội những năm ấy.

-- Có của trong tay cũng không biết giữ. Trao cho những người chỉ quen trông nom và làm chủ mấy cái chợ quê "dăm miếng cau khô mấy lọ phẩm hồng"( thơ Hoàng Cầm) ra quản lý một thành phố hiện đại.
 
-- Mang cách sống cách làm việc của cuộc chiến tranh nhân dân dầm dề chậm chạp vào việc quản lý cuộc sống năng động trong hòa bình. Phá vỡ nhịp điệu bình thường của một thành phố hiện đại.

-- Không quan niệm rằng quản lý là một công việc cần phải học hỏi, và phải có trình độ như thế nào đó mới làm nổi. Các loại công việc liên quan đến đời sống hiện đại muôn vàn phức tạp bị đặt vào tay những người không có hiểu biết gì về xã hội.

Cần nói thêm rằng cái chuyện nghiệp dư chúng ta nói ở đây tự nhiên hoành hành và sống khá dai dẳng đến vậy bởi lẽ:

-- nó là cái tinh thần chi phối từ đào tạo con người, sử dụng nhân tài, tổ chức guồng máy nói chung.

-- nó cũng là nguyên tắc có mặt trên tất cả mọi phương diện đời sống, cả trong sản xuất, kinh doanh lẫn trong sáng tác văn hóa nghệ thuật.
-- nó được áp dụng ở tất cả các địa phương miền Bắc lúc ấy và Hà Nội không được coi là ngoại lệ.

Sở dĩ một người như Nguyễn Huy Tưởng không chịu được vì nó xa lạ với tinh thần cuộc sống xã hội hiện đại mà ông tiếp nhận được từ nền văn hóa phương Tây.

Nhưng rồi cũng như mọi người dân Hà Nội khác ông phải chấp nhận. 

Từ 1960 ông đã qua đời, nhưng nếu sống thêm ông chỉ chứng kiến sự thắng thế của những nguyên tắc quản lý cổ lỗ, xa lạ với tinh thần hiện đại, khiến cho Hà Nội có nhiều nét trở lại như một thành phố nhốn nháo chẳng khác cái kinh thành Đông Đô hồi vua Lê chúa Trịnh thế kỷ XVIII mà chúng ta biết được qua Hoàng Lê nhất thống chí.