Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Vụ Dũng Lò Vôi: CHÍNH QUYỀN TỈNH ĐANG NHƯ MUỐN "BỨC TỬ" CÔNG TY ĐẠI NAM

Ông Huỳnh Uy Dũng trả lời phỏng vấn độc quyền của báo NTNN: Chính quyền tỉnh đang như muốn “bức tử” Cty Đại Nam


Ông Huỳnh Uy Dũng (chủ Khu du lịch Đại Nam, tỉnh Bình Dương) vừa có một tuyên bố gây sốc sẽ đóng cửa Khu du lịch (KDL) Đại Nam nếu chính quyền tỉnh Bình Dương o ép Công ty cổ phần Đại Nam. Xung quanh lời tuyên bố này, ngày 3.11 phóng viên NTNN đã có cuộc trò chuyện với ông Huỳnh Uy Dũng.

Thưa ông, dư luận cho rằng ông vừa tuyên bố đóng cửa KDL Đại Nam không kinh doanh nữa, chỉ là một lời tuyên bố mang tính… dọa thôi, ông nghĩ sao?

- Những gì mà cơ quan chức năng và chính quyền địa phương đang làm đối với KDL Đại Nam khiến cho hàng ngàn cán bộ, nhân viên của tôi thật sự rất hoang mang, không thể yên tâm để làm việc. Chính quyền đang o ép, như muốn “bức tử” Công ty cổ phần Đại Nam, khiến công ty gặp khó khăn đến con đường cùng. Sau khi Thanh tra Chính phủ có kết luận (ngày 4.7.2014) về vụ tôi tố cáo Chủ tịch tỉnh Bình Dương thì công ty tôi phải chịu đựng cách xử sự phải nói là “không giống ai” của chính quyền địa phương.

Ngày 8.9.2014, Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương ra quyết định số 2173/QĐ-UBND, thu hồi thời hạn “lâu dài” đối với quyền sử dụng đất khu đất ở 61,4 ha của Công ty Đại Nam đã được cấp tại Khu công nghiệp Sóng Thần 3.

Ngày 9.9.2014, Sở TNMT tỉnh Bình Dương ra văn bản yêu cầu Đại Nam nộp hồ sơ và giấy chứng nhận quyền sử dụng 61,4ha khu đất ở. Đến ngày 16.9.2014, Công an tỉnh Bình Dương đã ra giấy mời một số cán bộ, nhân viên Công ty Đại Nam xét hỏi về nội dung kinh doanh của Công ty Đại Nam liên quan đến khu đất trên… Trong khi đó, Thủ tướng Chính phủ đã có chỉ đạo phúc tra lại nội dung liên quan đến đơn tố cáo của tôi mà Thanh tra Chính phủ kết luận, xem xét lại nội dung kết luận của Thanh tra Chính phủ.

Cho nên tuyên bố đóng cửa KDL Đại Nam của tôi không phải là dọa. Nếu tỉnh Bình Dương vẫn không thay đổi cách cư xử như hiện nay, tôi sẽ quyết định đóng cửa KDL Đại Nam và dần dần sẽ là các hoạt động khác của Công ty Đại Nam, để chờ đợi chỉ đạo giải quyết của Thủ tướng Chính phủ.

Nhưng KDL Đại Nam là những gì mà cả đời ông tâm huyết đổ vào đó. Ông cũng mong muốn có một nơi thờ tự linh thiêng về mặt tâm linh để mọi người dân có một nơi tìm về cội nguồn văn hóa dân tộc và tín ngưỡng?

- Thật sự cả đời tôi rất tâm huyết đầu tư vào KDL Đại Nam không chỉ để kinh doanh mà mong muốn có một nơi thờ tự thiêng liêng về mặt tâm linh cho con cháu đời sau có một nơi để tìm về. Từ lâu tôi đã tách khu đền thờ riêng để mở cửa miễn phí cho mọi người dân tìm đến dâng hương, lễ Phật. Còn khu kinh doanh của KDL tôi cũng đã chia sẻ hết phần lợi nhuận trong 16 năm tới để dành mổ tim cho trẻ em nghèo cả nước. Tôi không tìm kiếm lợi nhuận gì từ KDL Đại Nam cả. Việc đóng cửa Đại Nam có chăng chỉ ảnh hưởng đến việc hưởng lợi của trẻ em nghèo có trái tim cần chữa trị mà thôi. Tôi muốn buông tất cả, tôi may mắn đã kiếm đủ tiền để thực hiện những hoài bão lớn lao của đời mình và tôi đang thực hiện điều đó qua việc tài trợ rất nhiều ca mổ tim cho trẻ em nghèo.

Việc ông tố cáo chủ tịch tỉnh Bình Dương thì Thanh tra Chính phủ kết luận, rồi Thủ tướng Chính phủ cũng đã chỉ đạo phúc tra. Chuyện nào ra chuyện đó. Nếu đóng cửa KDL Đại Nam rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến hoạt động văn hóa du lịch của tỉnh Bình Dương chứ?

- Nếu tỉnh Bình Dương tách bạch chuyện đó thì làm gì có chuyện tôi phải tuyên bố đóng cửa KDL Đại Nam? KDL Đại Nam đóng cửa rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến ngành du lịch nhưng chuyện đó là ngành du lịch quan tâm, còn tôi chỉ quan tâm đến hàng ngàn cán bộ công nhân viên gắn bó với tôi từ trước đến nay và hàng ngàn trẻ em nghèo cần chia sẻ tiền để mổ tim mà thôi.

Nếu buộc phải đóng cửa KDL Đại Nam thì dự kiến bao giờ ông sẽ tiến hành?

- Nếu họ không thay đổi cách cư xử với doanh nghiệp thì khoảng 10 ngày nữa tôi sẽ tiến hành thôi chứ làm để làm gì nữa. Trong thời buổi khó khăn này, doanh nghiệp trụ được đã quá mệt mỏi rồi mà còn chịu đựng thêm cách hành xử của chính quyền như thế nữa thì không thể tiếp tục làm được. Trước mắt, tôi sẽ cho cán bộ, nhân viên nghỉ vài tháng, vẫn hưởng lương 100% rồi tính tiếp.

Trước khi đóng cửa khu vực kinh doanh thì tôi sẽ có kế hoạch mở cửa miễn phí để tri ân khách hàng, không thu bất cứ phí gì cả. Tôi muốn làm để dâng hiến cho đời mà họ đã không muốn thì thôi tôi sẽ buông bỏ, không làm nữa.

Xin cảm ơn ông!

Tỉnh Bình Dương không muốn sự việc đi theo hướng tiêu cực 

Trao đổi với NTNN chiều 3.11 qua điện thoại, một lãnh đạo của tỉnh Bình Dương cho biết, việc ông Dũng tuyên bố đóng cửa KDL Đại Nam hay không đó là quyền của ông ấy. Tuy nhiên, tỉnh tin đó chỉ là lời hăm dọa của ông Dũng, khó có chuyện đã đổ vào đây hàng ngàn tỷ đồng nhưng chỉ vì những mắc mớ chưa rõ ràng đã đòi đóng cửa. Trong trường hợp đóng cửa thì phần thiệt hại chắc chắc chỉ có phía doanh nghiệp, còn tỉnh nếu có cũng chỉ ở khía cạnh thuế mà thôi. Tuy nhiên, tỉnh vẫn muốn giải quyết các vướng mắc (nếu có) theo đúng các quy định của pháp luật, chứ không muốn đi theo hướng tiêu cực như vậy. 

Nguyên Khôi

VÌ SAO LÊ CÔNG ĐỊNH TÔN VINH NGÔ ĐÌNH DIỆM?

Bài của Võ Khánh Linh: Vì sao Lê Công Định tôn vinh Ngô Đình Diệm?


Trước ngày giỗ của Ngô Đình Diệm, Lê Công Định viết cảm tưởng bài thể hiện sự ngưỡng mộ ông Diệm, cho ông Diệm có thể đưa Việt Nam “sánh ngang với Nhật Bản ở Á châu” nếu không bị lật đổ, ví ông Diệm “một nhân vật từng có sự nghiệp vĩ đại nhất của dân tộc ở thế kỷ 20” “nhân vật lịch sử đã từng tranh đấu và ngã xuống vì quốc gia Việt Nam”, cho Ngô Đình Nhu là “một nhà tư tưởng lớn hiếm hoi của Việt Nam”, ước nguyện “phục hoàn và tôn vinh tương xứng với sự nghiệp vĩ đại của ông”. Thông qua mượn hình ảnh người cha hối hận vì theo cộng sản và chia sẻ nguyện ước với nhóm bạn bè vớiLê Quốc QuânLê Công Định dành ngôn từ thành kính nhất bày tỏ sự cam kết sẽ đi theo “tấm gương” gia đình họ Ngô trước ngày giỗ Ngô Đình Diệm. Cùng với Lê Công Định trong nước, bên kia địa cầu, ông Hải Điếu Cày gọi cờ vàng là “lá cờ tổ quốc, đại diện cho những quyền tự do dân chủ”, cờ đỏ sao vàng là lá cờ của độc tài đều làm nức lòng cộng đồng, con cháu VNCH với lượng fan khủng. Nếu như cầu trả lời xác lập vị trí đứng dưới ngọn cờ vàng của Hải Điếu Cày được cả hệ thống truyền thông chống cộng tôn vinh, ca ngợi nức nở thì bài viết suy tôn gia đình họ Ngô của Lê Công Định nhận được lượng like và share khủng toàn từ “giới đấu tranh dân chủ” trên khắp hệ thống facebook.

Lê Công Định sinh năm1968, tức đã 46 tuổi rồi, không thể nói rằng ông Định chưa phải là con người không có chính kiến riêng, nhưng cứ mỗi bận muốn ca ngợi chế độ VNCH hay phản đối chế độ hiện hành, xuyên tạc lịch sử chống Mỹ cứu nước đều mượn hình ảnh người cha, lời nói của cha mình và thể hiện bản thân là người con kính trọng cha mình như là cách để tránh sự bày tỏ chính kiến. Quả thật thế giới này ít có người con nào“ngoan ngoãn” và “ngưỡng vọng” từng lời dạy bảo của cha đẻ hơn Lê Công Định. Sự vâng lời cha mẹ là đức tính đáng quý của người Việt và không ai nỡ “phản bác” hay “lên án” người con ngoan như Định và xúc phạm đến một người đã khuất chỉ vì quan điểm trái ngược. Bởi vậy những lời bày tỏ ngưỡng vọng đối với chế độ VNCH hay gia đình họ Ngô cũng như quan điểm đánh giá về lịch sử Việt Nam của Định không bị ăn nhiều gạch đá trên mạng như nhiều anh chị “đấu tranh dân chủ” đã trưởng thành khác!!!

Cùng với việc thể hiện chính kiến là “người con ngoan ngoãn” ra, Lê Công Định thường tránh đề cập trực tiếp bản chất vấn đề, không sa đà vào dẫn chứng cụ thể để “bạch hóa” đúng sai vấn đề đó mà chỉ thể hiện sự ngưỡng vọng, niềm tin nội tâm của bản thân, nên thực sự dư luận xem ông ta như“con bệnh đáng thương” hơn là đối thủ cần lên án. Hình ảnh mà Lê Công Định đang tạo ra khiến người ta không thể không liên tưởng đến diễn viên yểu mệnh, bi lụy vì tình Lê Công Tuấn Anh đáng thương hơn đáng trách, khác hẳn với tâm thế dành cho một vị luật sư nổi danh trước khi đi tù với bài viết bày tỏ chính kiến mạnh mẽ (dù là ẩn danh).

Dù không nỡ phản bác lại niềm tin đáng thương, sự sùng bái thành tín của Lê Công Định với gia đình họ Ngô y như con chiên với đức chúa trời của mình, nhưng tôi không thể không dành vài đánh giá với ông Ngô Đình Diệm khi mà lịch sử về ông và gia đình họ Ngô đã được hàng trăm cuốn sách và bản án của CIA ghi rành rẽ, tức đen trắng đã rõ ràng mồm một để nói với cộng đồng “những người đấu tranh dân chủ” đã like, share, ca tụng ông Lê Công Định vì tôi biết rõ đa phần họ đã trưởng thành và không dại khờ bấu víu hay ẩn nấp vào “lời nói cha mình” để tránh né bày tỏ chính kiến trực tiếp như ông Định .

Trong bài viết Vài nét về cụ Diệm, ông Trần Chung Ngọc đã trích dẫn 20 cuốn sách của các học giả Mỹ, phương Tây khác nhau viết/đánh giá về ông Diệm và gia đình họ Ngô, cùng với thư mục wikipedia tập hợp đánh giá về ông Ngô Đình Diệm, cho thấy rõ ông Diệm được “Hồng y Spellman và giáo hoàng Pius XII trồng vào cái ghế tổng thống” vì “ở Diệm, Spellman nhìn thấy những đặc điểm mà ông ta muốn có trong mọi người lãnh đạo: Công Giáo nồng nhiệt và chống Cộng điên cuồng”. Điểm chung thống nhất của các học giả Tây phương đánh giá về Diệm là “độc tài”, “gia đình trị”học thuyết Nhân vị, đảng Cần lao nhân vị mà Lê Công Định ca ngợi của Nhu được đánh giá như là “một pha trộn lộn xộn của những sắc lệnh của giáo hoàng và kinh tế mẫu giáo, tổ hợp với một sự nghi ngờ những tư nhân thương gia, một sự e ngại đầu tư ngoại quốc, và một quan niệm là không thể thành đạt được gì nhiều ở Việt Nam nếu không có sự kiểm soát của chính phủ”.

Để suy tôn bản thân, người dân miền đã Nam bị cưỡng bức phải ca bài“Toàn dân Việt Nam biết ơn Ngô Tổng Thống; Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống muôn năm”. Niềm tin vào Thánh giá của Diệm thể hiện qua việc phủi bỏ lời thề độc bảo vệ chế độ Bảo Đại trước khi được vua Bảo Đại cho chức Thủ tướng sau một năm nằm quyền bằng màn trưng cầu dân ý gian lận thô thiển (650 ngàn người dân Sài gòn bỏ phiếu ủng hộ Diệm trong khi chỉ có 450 ngàn người đăng ký bầu cử)!

Cách thức “đoàn kết dân tộc” của gia đình họ Ngô là đưa Công giáo với 7% dân số Việt Nam là quốc giáo và đàn áp tín ngưỡng của 80 % dân số là “kỳ thị Phật Giáo một cách có hệ thống”, tiêu biểu như việc không cho treo cờ Phật giáo nơi công cộng và phát ngôn kỳ thị vùng miền có một không hai kiểu như “Chỉ có dân miền Trung mới có khả năng lãnh đạo quốc gia. Dân miền Bắc hợp với buôn bán, còn dân miền Nam chỉ làm tướng võ biền”.[89]thể hiện rõ ràng bằng việc ưu ái chọn người Huế vào bộ máy cai trị.

Đối với “bất đồng quan điểm” thì cách hành xử của Diệm là “Hắn thích thú trong việc đàn áp những đối lập chính trị mà hắn đã bắt giữ lên tới 40000 người. Đầu năm 1959, Diệm hợp thức hóa sự tàn bạo của mình bằng sự thiết lập những tòa án quân sự để xử những đối lập chính trị và xử tử hình trong vòng ba ngày. Những tòa án này bắt giữ, điều tra, và tuyên án những kẻ phạm tội” tiêu biểu qua tuyên bố “thà giết nhầm hơn bỏ sót”,“Thấy cộng sản ở đâu là phải bắn bỏ ngay, thấy ai tuyên truyền cho cộng sản cũng bắn bỏ ngay”.

Tư tưởng “độc lập dân tộc” của Diệm thể hiện trong bài diễn văn đáp từLyndon Johnson là “biên giới Hoa Kỳ không ngừng ở Đại Tây Dương và Thái Bình Dương, mà kéo dài, ở Đông Nam Á, tới sông Bến Hải, ở vĩ tuyến 17 của Việt Nam, hình thành một biên giới của 'thế giới tự do', cái mà chúng ta đều trân trọng."

Đối với tự do báo chí trong chế độ Diệm được mô tả là “Diệm hăng say đóng cửa những nhà báo không ủng hộ hắn. Tệ hơn cả, hắn dẹp bỏ cấp lãnh đạo trong các làng mạc và thay thế họ bằng những người của Diệm. Hắn đã trở thành một nhà độc tài”(4)

Cuốn sách "The Indochine Story" by the Committee of Concerned Asian Scholars, A Bantam Book, New York 1970, pp. 32 & 34 ghi rõ: “Một nhân vật Mỹ ủng hộ Diệm lúc đầu kết luận: Lạm dụng quyền lực, độc tài, tham nhũng, coi thường cấp dưới, và không đếm xỉa gì đến nhu cầu của dân chúng một cách ác độc, đó là tấm gương mà gia đình họ Ngô để cho những bộ trưởng, nhà lập pháp, tướng lãnh, tỉnh trưởng, trưởng làng mà họ Ngô dùng như những quân cờ noi theo….75000 người hay hơn nữa bị giết trong chiến dịch này. Còn nhiều người hơn nữa bị tống giam bởi sắc lệnh số 6 của tổng thống, ký trong tháng 1/1956. Sắc lệnh nói: “Những cá nhân coi là nguy hiểm cho quốc phòng và an ninh chung có thể bị bắt giam trong những trại tập trung do lệnh của cơ quan hành pháp.Tình trạng trong những trại tập trung của Diệm, chỉ bị phanh phui sau khi Diệm đổ, thật sự nhơ nhớp. Cố ý để cho chết đói, cố ý làm cho mù, cố ý hành hạ..., danh sách này thật là dài.” (7)

Báo cáo của cơ quan tình báo quốc gia CIA, soạn trong tháng 2, 1957, mô tả chế độ Diệm như sau: “Chế độ Diệm phản ánh ý nghĩ của Diệm. Một bộ mặt chính quyền đại diện cho dân được duy trì,nhưng thực chất chính quyền là độc tài. Quyền lập pháp của quốc hội bị hạn chế gắt gao; quyền tư pháp chưa phát triển và tùy thuộc quyền hành pháp; và những nhân viên trong ngành hành pháp không gì hơn là những tay sai của Diệm. Không có một tổ chức đối lập nào, dù trung thành hay không, được phép thành lập, và mọi chỉ trích chính quyền đều bị đàn áp...Quyền lực và trách nhiệm tập trung nơi Diệm và một nhóm nhỏ gồm có những thân nhân của Diệm, những người quan trọng nhất là Nhu và Cẩn.”

Chế độ độc tài của Diệm, dựa trên một mạng lưới mật vụ, tòa án quân sự, và công chức tham nhũng, tuyên bố không những chiến đấu chống Cộng mà cho tới năm 1957 Cộng sản vẫn chưa có hoạt động gì, mà còn chống bất cứ nhóm nào không chắc là trung thành với Diệm. Thật vậy, nhiều người không-Cộng-sản vào tù hơn là người Cộng sản.

...Sự chuyên chế của Diệm, sự thiên vị trơ trẽn của hắn đối với những người Công giáo tị nạn từ ngoài Bắc vào so với phần còn lại của dân chúng, và sự bạo hành của hắn đối với mọi người không đồng quan niệm chính trị với hắn đã tạo nên một sự liên kết chống hắn mà hắn rất sợ.” (9)

Ông Trần Chung Ngọc đã kết luận về “cụ Diệm” như sau:

“Từ 20 lời phê phán của các tác giả ngoại quốc trên, chúng ta có thể rút tỉa ra được những gì? Sau đây là vài điểm chính. 

1). Ngô Đình Diệm là người vô tài, vô đức, nhu nhược, được Hồng Y Spellman, với sự phụ giúp của ngoại trưởng John Foster Dulles cùng một vài chính khách Công giáo Mỹ khác, theo lệnh của Vatican, vận động với Mỹ đưa Diệm về cầm quyền ở Nam Việt Nam vì Diệm thuộc loại người Công giáo cuồng tín khát máu Tây Ban Nha trong thời Trung Cổ, chống Cộng điên dại nên đương nhiên có thể tin cậy để chống Cộng cho Mỹ và cho Vatican. Ngoài ra Vatican cũng còn góp phần vận động, thuyết phục Mỹ tham chiến ở Việt Nam. Cái tội này của Vatican đối với Việt Nam sẽ được ghi vào sử sách.

2). Chế độ Ngô Đình Diệm là một chế độ bạo ngược, chuyên chế, không có sự hậu thuẫn của quần chúng. Đó là một chế độ mà hầu hết những người nắm quyền hành chánh, quân sự là những gia nô vô liêm sỉ.

3). Chính cái chất Công Giáo cuồng tín, tổng hợp của ngu dốt, kiêu căng, huênh hoang, hợm hĩnh [theo giáo sư Nguyễn Mạnh Quang] của Diệm đã làm hại Diệm. Sách lược Công giáo hóa miền Nam bằng thủ đoạn tiêu diệt các giáo phái khác của Diệm trong một nước mà Công giáo chỉ chiếm có 7% là một sách lược ngu xuẩn, đi ngược lại tinh thần Tam Giáo Đồng Nguyên của dân tộc, đã đưa đến sự oán ghét của tuyệt đại đa số người dân Việt Nam. Sách lược này đã ghi thêm một chương ô nhục vào lịch sử giáo hội Công giáo Việt Nam, một giáo hội vốn đã nổi tiếng là: “Hễ phi dân tộc thì thể nào cũng phản bội dân tộc.” 

Hài hước nhất là Lê Công Định đưa ra tình tiết “đa số thầy cô dưới mái trường XHCN của tôi đều gọi là “thằng Diệm” và “thằng Thiệu” bị nhiều bạn đọc phản ứng bịa đặt, nhưng thực tế sách sử phương Tây ghi chép, Diệm gọi hầu hết tướng lĩnh quân đội già trẻ, lớn bé của mình bằng “Thằng” ráo

Với người từng học ở Mỹ nhiều năm, giỏi tiếng Anh, nghiên cứu và sùng bái về gia đình họ Ngô như Lê Công Định, những tư liệu này chắc chắn ông ta không thể không biết đến. Chỉ có thể lý giải là góc độ khác, ông ta muốn có sự hậu thuẫn từ lực lượng Cờ vàng như Hải Điếu Cày nên bày tỏ thành kính, trung thành với lý tưởng Cờ vàng. Còn nếu không phải, thì chỉ có thể giải thích, Lê Công Định và những kẻ nhân danh “đấu tranh dân chủ” tôn sùng gia đình họ Ngô chỉ vì họ muốn Việt Nam lặp lại, gặp lại hoặc ước mơ trở thành một kẻ độc tài, khát máu, tàn ác hơn cả Hitler như Ngô Đình Diệm ở Việt Nam để “đàn áp cộng sản”, “tắm máu dân tộc” như thần tượng của họ đã từng làm.

Võ Khánh Linh

BỆNH NHÂN LỪA

Bệnh nhân Lừa

Ở VN, con bệnh đéo bao giờ muốn vào viện.

Suốt cả đời bú diệu hút thuốc truy hoan cười há hốc cái mồm vẩu khi có diệu thịt, chúng đéo 1 lần vào viện kiểm tra sức khỏe, trừ phi cơ quan chúng đang làm trả tiền cho chúng. Bần nông thì đương nhiên đéo bao giờ.

Khi có bệnh đau ở đâu đó, chúng ra vườn, theo lời chỉ-điểm của bọn già sắp chết, chúng hái dăm cái lá, đun lên như lẩu, thế mà khỏi thật..

Tôi có anh bạn bú diệu nhiều bị gan, cơ mà anh không thể bỏ diệu, anh được bạn xơ gan như anh chỉ điểm, lên Hòa Bình, gặp 1 bà Lang người Mường. (cần phải mở ngoạc nói ngừơi Mường là 1 dân tộc bú diệu như nước lã) với 10 đô Mĩ, anh được bà bán cho 1... bao tải thuốc. 
Tôi thấy anh mua vài bao, vứt thành đống ở góc nhà.

Anh về, ngâm với gì anh chị biết không??? ... Mà anh chị đéo đoán được đâu, ngâm vói Diệu hehe, và mỗi bữa cơm, anh bú thứ thuốc kì lạ đó, và nói với tôi đỡ đau lắm. tổ sư vãi thuốc.

Dĩ nhiên anh đã khuất-lúi, hãy an nghỉ.

Lừa khi có bênh, tuyệt đối đéo đi viện, chúng hỏi thăm xem ai có bệnh hao hao chúng, và tự chữa. nếu biết về máy tính, chúng hay hỏi trên mạng, và tự mua thuốc theo mạng. mà khỏi chứ đéo đùa hehe.

Hoạc chúng ra hiệu thuốc, nói với anh dược sĩ ràng tao bị đau chỗ nài chỗ nài, bán thuốc này thuốc này cho tao, anh dược sĩ bán luôn cho 1 đống thuốc, uống vào khỏi. (bọn Tây tuyệt đối đéo bán thuốc nếu ko có đơn Bác sĩ).

Thực ra, chả cần thuốc men đéo, nằm im có khi cũng tự khỏi, cơ mà có thể hết đau chứ chưa chắc khỏi. lúc này bệnh có thể tạm lắng để chuyển giai đoạn mới. 

Đến lúc đau quá, lá lẩu đéo khỏi, thuốc đéo khỏi, lang băm đéo khỏi, cúng Giàng đéo khỏi, mới mò vào viện, thì lúc này, bệnh đã nặng vãi cứt ra, vô cùng tốn kém. 

Bệnh cụt đầu cụt đuôi, bác sĩ đéo biết đàng nào mà lần.

Mà bệnh Lừa, đéo như bệnh Tây, bọn tây ăn uống lành mạnh, bệnh A là A, bệnh B là B. mở sách là có.

Lừa ăn toàn đồ độc hại hóa chất, hoạc ăn toàn thứ đéo giống ai như con sâu con thằn lằn đồ thiu thối, uống toàn thứ diệu ngâm rắn rết ma quỷ. 

Ví như con lợn chỉ ăn bỗng (bã) diệu, lòng nó sẽ là lòng xe điếu, rất ngon, chứ ăn rác hay cứt đái thì lòng nó như cái xăm xe đạp rách, người cũng vậy...

Ăn uống nhiều hóa chất và hít thở khí ô nhiễm tạo ra những cái bệnh mới đến nỗi bác sĩ trứ danh chỉ hơi hơi biết là cái bệnh này hao hao giống cái đéo gì đó,..

Nhưng khi múa dao mổ phanh thàng bệnh nhân ra, trố mắt nhìn vào đống lòng mề tim cật, thì đéo tìm đc bệnh, đành ngậm ngùi khâu lại rồi đi mở sách nghiên cứu tiếp, đéo thể hiểu nó mắc cái bệnh đéo gì nữa.....(bác sĩ Lừa đc cái hơn đời rằng khâu vá rất giỏi, kể cả đang say diệu thì đường chỉ cũng thảng băng như chăng dây, do mổ nhiều hơn cả mổ gà) 

Lừa thi thoảng thủ dâm ràng có 1 đàn bác sĩ hàng đầu bên Tây sang Ta học tập, đúng là có chuyện đó thật.

Cơ mà nó sang để xem nhiều thứ bệnh kì lạ mà chúng ko thể tìm đâu ra dưới gầm trời này ngoài xứ Lừa bất hủ.

(bài có tham khảo tham luận của anh Cọp già gác kiếm bên quán Bựa).

Nguồn: Pín tần

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Sốc: KHU DU LỊCH ĐẠI NAM SẮP BỊ ĐÓNG CỬA?

Sốc: Khu du lịch Đại Nam sắp bị đóng cửa?

"...Tôi sẽ quyết định đóng cửa hoàn toàn Khu du lịch Đại Nam" là phát ngôn gây sốc mới đây của ông Huỳnh Uy Dũng.

Khu du lịch Đại Nam.

Trong 51 ngày (từ 8.9-28.10.2014), tỉnh Bình Dương (BD) đã ban hành tới 12 văn bản (trung bình 4 ngày ra một văn bản) cấp tập gửi tới Cty CP Đại Nam, liên quan tới việc thu hồi quyền sử dụng 61,4ha đất ở của Cty Đại Nam - nguyên do ông Huỳnh Uy Dũng (TGĐ Cty Đại Nam) tố cáo ông Lê Thanh Cung (Chủ tịch UBND tỉnh BD) hơn một năm nay. Trước sự o ép DN bất bình thường trên, ông Dũng tuyên bố sẽ “đóng cửa Khu du lịch Đại Nam”… 

Ngay sau khi Thanh tra Chính phủ (TTCP) có Kết luận số 1549/KL-TTCP ngày 4.7.2014, về vụ tố cáo của ông Dũng đối với Chủ tịch tỉnh BD (hiện Thủ tướng Chính phủ đã chỉ đạo Tổng TTCP xem xét lại kết luận này, vì có dấu hiệu sai phạm Luật Tố cáo), thì ngày 8.9.2014, Chủ tịch UBND tỉnh BD đã lập tức “phản đòn” ông Dũng bằng việc ra quyết định số 2173/QĐ-UBND, thu hồi thời hạn “lâu dài” đối với quyền sử dụng đất khu đất ở 61,4 ha của Cty Đại Nam.

Ngày 9.9.2014, Sở TN-MT tỉnh BD ra văn bản yêu cầu Cty Đại Nam nộp hồ sơ và giấy chứng nhận QSDĐ 61,49 ha khu đất ở. Và, như “hình sự hóa” vụ việc, ngày 16.9.2014, Công an tỉnh BD đã ra giấy mời một số cán bộ, nhân viên Cty Đại Nam xét hỏi về nội dung kinh doanh của Cty Đại Nam liên quan đến khu đất trên… Trước tình hình này, Cty Đại Nam đã có văn bản đề nghị chính quyền và cơ quan chức năng tỉnh BD tạm dừng các hành động trên, vì Cty đã có văn bản gửi Thủ tướng Chính phủ xin xem xét lại Kết luận của TTCP…

Tuy nhiên, Chủ tịch UBND tỉnh BD, vẫn ra hàng loạt văn bản yêu cầu Cty Đại Nam “nghiêm túc chấp hành” văn bản chỉ đạo của UBND tỉnh. Mặt khác, tiếp tục chỉ đạo Sở TNMT và Công an tỉnh BD cấp tập ra văn bản và giấy mời lần 2, lần 3… ép Cty Đại Nam phải nộp trả lại Giấy chứng nhận QSDĐ (sổ đỏ) do UBND tỉnh BD đã cấp hợp pháp cho Cty Đại Nam trước đây.

Bên cạnh đó, còn ra văn bản “thoái thu đối với tiền sử dụng đất thu thừa của khu ở thuộc Cty Đại Nam” (?!)… (Cách đây 7 năm, khi cấp sổ đỏ khu đất ở 61,4 ha cho Cty Đại Nam, tỉnh BD thu đúng, thu đủ tiền sử dụng đất của DN. Nay, do tỉnh đòi lại sổ đỏ, lại đổ cho “thu thừa”, trả lại tiền cho DN).

Ngày 8.10.2014, Văn phòng Chính phủ đã ra công văn số 7868/VPCP-V.I, gửi Tổng TTCP cho biết: Thủ tướng Chính phủ chỉ đạo Tổng TTCP xem xét, giải quyết nội dung tố cáo dấu hiệu sai phạm của Kết luận số 1549 và báo cáo Thủ tướng. Thế nhưng, ngày 22.10.2014, Cục Thuế tỉnh BD tiếp tục ra quyết định số 6434/QĐ-CT, về việc thanh tra thuế Cty Đại Nam từ năm 2009 đến nay.

Cùng ngày, Chủ tịch UBND tỉnh BD ban hành Công văn 3649/UBND-KTN chỉ đạo các sở, ngành, công an tỉnh làm việc với Cty Đại Nam… Ngày 28.10.2014, Cục Thuế tỉnh BD ban hành Giấy mời số 11947/GM-CT yêu cầu Cty Đại Nam xác định lại nghĩa vụ nộp tiền sử dụng đất đối với đất khu ở…

Theo ông Phạm Đình Khương – phó Tổng GĐ Cty CP Đại Nam - thời gian gần đây, việc Cty Đại Nam bị thanh, kiểm tra thuế với mật độ dày đặc là có dấu hiệu không bình thường. Ông Khương cho biết: Ngày 23.10.2012, Tổng Cục Thuế đã có quyết định số 1647/QĐ-TCT kiểm tra việc chấp hành pháp luật về thuế tại Cty Cổ phần Đại Nam (thời kỳ kiểm tra năm 2011). Ngày 21.8.2013, Kiểm toán Nhà nước có văn bản gửi Cục Thuế tỉnh BD về việc yêu cầu cung cấp số liệu để thực hiện kiểm tra, đối chiếu về nghĩa vụ với ngân sách nhà nước từ năm 2010 - 2012.

Ngày 24.7.2014, Cục Thuế tỉnh BD có quyết định thanh tra thuế tại Cty Đại Nam (thời kỳ thanh tra năm 2012). Ngày 20.10.2014, Cty Đại Nam lại nhận được quyết định thanh tra thuế số 6434/QĐ-CT, ngày 16.10.2014 của Cục Thuế tỉnh BD về việc thanh tra thuế tại Cty Đại Nam (thời kỳ thanh tra từ năm 2009 đến nay). Như vậy, trong 3 tháng, Cty Đại Nam liên tiếp nhận được 2 quyết định thanh tra của Cục Thuế BD đối với Cty Đại Nam. Liệu có gì không bình thường trong việc chỉ đạo thanh tra thuế liên tục đối với Cty Đại Nam?

Hơn nữa, thời kỳ năm 2011 đã được Tổng Cục Thuế kiểm tra và có kết luận; tương tự, thời kỳ năm 2012, Cục Thuế đã thanh tra và kết luận. Theo quy định của pháp luật về thanh tra, Cục Thuế tỉnh không có quyền thanh tra, kiểm tra lại vụ việc mà Tổng Cục Thuế đã kết luận, cũng như những vụ việc mà Cục Thuế tỉnh đã kết luận. Thời kỳ năm năm 2011 và năm 2012 đã được thanh tra, kiểm tra, tại sao nay lại thanh tra?

Ông Huỳnh Uy Dũng - Tổng GĐ kiêm Chủ tịch HĐQT Cty CP Đại Nam - cho rằng: “Hành vi o ép DN của chính quyền và cơ quan chức năng tỉnh BD đã và đang đẩy DN tột cùng của khó khăn, bất chấp Thủ tướng đang chỉ đạo xem xét lại kết luận của TTCP. Nếu tình hình này vẫn không thay đổi, tôi sẽ quyết định đóng cửa hoàn toàn Khu du lịch Đại Nam và các hoạt động khác của Cty CP Đại Nam, để chờ đợi kết quả giải quyết của Thủ tướng đối với các hành vi vi phạm của Chủ tịch UBND tỉnh BD đối với Cty Đại Nam”.

Trước đó, tháng 9.2014, ông Huỳnh Uy Dũng đã công bố sẽ mang toàn bộ lợi nhuận của Cty Đại Nam trong 16 năm (2014 – 2030), cùng phối hợp với Bệnh viện Đại học Y dược TP HCM mổ tim miễn phí cho trẻ em nghèo trên cả nước… Việc khu du lịch Đại Nam và Cty Đại Nam bị đóng cửa, coi như dập tắt luôn cơ hội của hàng ngàn trẻ em được mổ tim miễn phí.

Theo Lao Động

LẠM PHÁT CẤP PHÓ, DÂN ĐÓNG THUẾ NUÔI SAO NỔI?

“Lạm phát cấp phó”, dân đóng thuế nuôi sao nổi?

Bùi Hoàng Tám/ Dân trí

“Lạm phát cấp phó” là cụm từ được Đại biểu, Thiếu tướng Trần Đình Nhã (Thừa Thiên – Huế) dùng trong phiên thảo luận về thực hiện ngân sách 2014 và dự toán, phân bổ 2015 ngày 31/10 vừa qua được đăng tải cùng ngày trên báo Đầu tư Chứng khoán.

Tại bài “Đại biểu Quốc hội cảnh báo tình trang “lạm phát cấp phó”, Thiếu tướng Nhã cho biết “theo thống kê chưa đầy đủ cả nước có 139.000 cơ quan hành chính sự nghiệp. Tính ra có khoảng 139.000 cấp trưởng và gấp 2 – 3 – 4 lần cấp phó, có cơ quan có 5 - 6, 7 - 8 cấp phó.

Có cơ quan cấp cục có 4 phòng, tương ứng có 4 trưởng phòng lại bố trí những 4 cục phó, có lẽ thừa cục phó hoặc thừa 4 trưởng phòng. Cùng với số lượng cấp phó, chi ngân sách tăng lên. Cứ tính mỗi cấp phó hàng năm ngân sách chi thêm khoảng 30 triệu đồng phụ cấp chức vụ, diện tích phòng làm việc, điện, nước… thì chỉ với 139.000 cấp phó đã phải chi hơn 4.000 tỷ đồng.

Nếu số lượng cấp phó gấp 2, 3, 4 thì chi còn gấp nhiều lần nữa”.

Có lẽ con số gấp 2.3.4 lần ĐB Nhã sử dụng không cần phải thêm chữ “nếu” bởi tình trạng “lạm phát” này là có thật, đã diễn ra từ rất lâu rồi. Nên số tiền mỗi năm cả nước phải chi thêm có lẽ cũng không ở 4 ngàn hay 8 ngàn mà còn có thể hơn cả 16 ngàn tỉ đồng.

Đây là con số “khủng khiếp”, nhất là với nền kinh tế Việt Nam hiện nay, khi nợ công đang tăng lên hàng ngày như lo ngại của ĐB Nguyễn Anh Sơn (Nam Định) cũng trong buổi thảo luận trên: “Chúng ta không thể không lo khi tính bình quân mỗi người dân Việt Nam đang phải gánh nợ ngày càng tăng”.

Trong khi đó, lộ trình tăng lương đang đứng trước nguy cơ “phá sản” bởi chiếc bánh ngân sách ngày càng eo hẹp, không biết xoay xỏa ở đâu ra.

Thế nhưng nguy cơ “lạm phát” cấp phó vẫn chưa có biểu hiện dừng lại bởi, như lời của Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Văn phòng Quốc hội là do cái qui trình tưởng nghiêm nhưng lại không nghiêm: “Quy trình của mình là quy trình tưởng chặt nhưng lại lỏng. Bởi, làm không khéo thì rất dễ xảy ra tiêu cực, được bổ nhiệm không phải người thực tài mà là nhờ "chạy”, "lốp bi” giỏi. Cán bộ mà dùng tiền để chạy chức thì người ta sẽ tìm cách kiếm lại khoản tiền đã mang đi "chạy” này”. Ông Thuận trả lời phỏng vấn báo Đại Đoàn kết ngày 13/4/2014.

Có lẽ tiêu biểu cho việc “tưởng chặt nhưng lại lỏng” này là việc nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền trước khi nghỉ hưu đã bổ nhiệm tới 60 cán bộ, trong đó chủ yếu là hàm vụ trưởng, vụ phó và cấp tương đương.

Tương tự, trước khi nghỉ hưu, ông Giám đốc Sở Văn hóa – Thể thao & Du lịch TP. HCM Nguyễn Thành Rum cũng ký quyết định bổ nhiệm cho 21 cán bộ lãnh đạo cấp phòng ban và tương đương thuộc Sở không đúng các quy trình, quy định.

Người xưa có câu “Đa quan thì… tàn dân”. Ngay tại kỳ họp này, đại biểu Trần Du Lịch đã nghẹn ngào thốt lên “Không dân nào đóng thuế nuôi nổi bộ máy này”.

“Lạm phát” cán bộ, không chỉ tốn phí ngân sách mà còn gây chồng chéo trong công việc và không loại trừ đùn đẩy trách nhiệm để rồi “cha chung không ai khóc”…

Có lẽ muốn loại bỏ 30% công chức cắp ô thì trước hết, hãy loại bỏ 30% cán bộ có quyền, có chức để không còn “lạm phát”.

Nguyễn Đình Hương: TỪ NĂM 2008, TÔI CHƯA THẤY AI TỪ CHỨC

Nguyên Phó Trưởng ban Tổ chức TƯ: “Tôi từng khuyên một Bộ trưởng từ chức”

Dân trí - “Nói quy định từ chức đã có trong luật Cán bộ công chức, từ năm 2008 nhưng đến nay, tôi chưa thấy có ai từ chức cả” – nguyên Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương Nguyễn Đình Hương trao đổi với PV Dân trí…

Ông Nguyễn Đình Hương: "Vì quyền chức gắn với lợi lộc nên người ta cố bám, quyết bám, không muốn rời khỏi cái ghế của mình".

Cuộc tranh luận liên quan đến đề xuất đưa quy định về việc từ chức vào luật Tổ chức Chính phủ sửa đổi trong lần trình Quốc hội cho ý kiến đang thu hút sự quan tâm của dư luận. Quan điểm của ông về đòi hỏi xây dựng văn hóa từ chức đang đặt ra bức thiết hiện nay?

Văn hóa từ chức tốt hay xấu? Trước hết phải hiểu, từ chức không phải là một hình thức kỷ luật mà là một đòn bẩy để kích thích cán bộ, nâng cao trách nhiệm của các công chức, viên chức, nhất là những công chức đứng đầu các cơ quan đơn vị phải có trách nhiệm khi bản thân không hoàn thành nhiệm vụ. 

Khi trước làm công tác tổ chức, tôi đề nghị quy định 2 năm rưỡi bỏ phiếu tín nhiệm lại một lần để ai thấy không làm được nhiệm vụ thì xin từ chức. Đó là cách để lọc lại một lần nữa dàn cán bộ, chuẩn bị nhân sự cho khóa sau, để xem ai nên tái cử hay không tái cử, ai có thể bổ nhiệm lại hay thôi. 

Kết quả “sát hạch giữa kỳ”, người nào có sai lầm thì tổ chức thực hiện kỷ luật, người nào thấy bản thân không đủ sức gánh nhiệm vụ thì tự xin từ chức, rất đơn giản thôi. 

Văn hóa từ chức, theo đó, rất tốt, là đòn bẩy rất quan trọng đối với tính chịu trách nhiệm của người cán bộ chứ như ta hiện giờ nói về trách nhiệm người đứng đầu vẫn không rõ lắm. Lẽ ra, bản thân người đảm nhiệm chức vụ cảm thấy không đảm đương, không hoàn thành được nhiệm vụ thì hãy để người ta xin từ chức thôi. Vậy thì sao lại không khuyến khích từ chức?

Là một người có nhiều năm hoạt động, nhiều kinh nghiệm làm công tá tổ chức cán bộ, ông có kiến giải gì về việc vấn đề từ chức chưa được ghi nhận, đón nhận một cách tích cực trong đời sống chính trị đất nước?

Tôi về Ban Tổ chức TƯ từ năm 1956, đến khi về nghỉ hưu cũng đã là 55 năm làm công tác tổ chức cán bộ của Đảng. Trước đây, thời Bác Hồ, cán bộ mắc sai lầm Bác xử lý rất nghiêm. Văn hóa từ chức đã thể hiện từ những năm 1956, khi sai lầm trong cải cách ruộng đất, Tổng Bí thư khi đó đã tự xin từ chức và 2 ủy viên Bộ Chính trị cũng xin rút khỏi Bộ Chính trị. Ngoài ra, khi đó còn một số Thứ trưởng, một số ủy viên UB Trung ương Đảng cũng xin từ chức, xin chuyển sang làm việc khác…

Sau này đến năm 1991, vụ án Lã Thị Kim Oanh xảy ra. Nhà ông Lê Huy Ngọ khi đó ngay cạnh nhà tôi đây. Ông Ngọ khi đó sang hỏi ý kiến tôi “nên thế nào”, tôi nói thẳng: “Anh làm Bộ trưởng Nông nghiệp 4 năm mà để Lã Thị Kim Oanh phạm sai lầm đến mức nhận án tử hình thì anh không thể thoát trách nhiệm đâu. Tốt nhất anh nên xin từ chức đi. Còn nếu không từ chức ra Quốc hội, Quốc hội bãi miễn anh thì phức tạp. Xin từ chức nghĩa là anh còn giữ được thể diện, còn hơn để bị cách chức, bãi miễn, rất rất không hay”. 

Ông Ngọ khi đó rất băn khoăn, tôi chỉ hỏi lại một câu: “Anh về làm Bộ trưởng 4 năm mà để Lã Thị Kim Oanh lộng hành như thế thì là khuyết điểm hay ưu điểm”. Rõ ràng là khuyết điểm quá đi chứ. 

Có ý kiến lý giải, quy định về từ chức đã thể hiện trong luật Cán bộ công chức, không nên quy định thêm trong luật Tổ chức Chính phủ nữa. Quan điểm của ông về vấn đề này?

Từ 2008 đến nay khi có luật Cán bộ công chức, tôi chưa thấy có ai từ chức cả. Gần đây, những vụ án lớn xảy ra mấy năm qua như Vinashin, Vinalines, vụ bầu Kiên… đều gây thất thoát tài sản của nhà nước rất lớn như thế, tôi đã góp ý thẳng thắn với một đồng chí lãnh đạo là cần cách chức một số Bộ trưởng vì không thể nói hàng nghìn tỷ đồng “đi bay” như vậy mà không ai chịu trách nhiệm cả. Vụ Dương Chí Dũng, rất bức xúc, tôi cũng đã phát biểu trên báo chí về việc không ai chịu trách nhiệm như thế. 

Theo tôi, đáng ra những vụ việc như sập cầu Cần Thơ thì Bộ trưởng Giao thông cũng đã phải từ chức rồi. Hồi ông Đào Đình Bình làm Bộ trưởng GTVT mà xảy ra vụ lật tàu ở Lăng Cô (Huế), tôi đã gửi thư cho Thủ tướng Phan Văn Khải đề nghị đình chỉ chức vụ, đình chỉ công tác để kiểm điểm. Sau đó thì ông Bình được Quốc hội miễn nhiệm. 

Trong luật của Quốc hội chỉ ghi mấy việc “bầu”, “bãi miễn”, “miễn nhiệm”… chứ không nói gì về từ chức. Theo tôi việc này đáng ra phải sửa từ luật của Quốc hội chứ không phải trong luật tổ chức Chính phủ nữa.

Nhiều bình luận cho rằng, vì cơ chế hiện tại, công tác cán bộ, từ việc quy hoạch, đề bạt, giới thiệu, bổ nhiệm… đều phải qua tổ chức nên muốn từ chức cũng phải chờ xét. Như vậy, không cán bộ nào dại gì từ chức cả?

Nói thế là đúng ở khía cạnh, vì chúng ta chưa sửa điều lệ Đảng nên chưa làm được. Đã là Đảng cầm quyền mà không thống nhất quản lý cán bộ, không nắm công tác cán bộ thì hỏng nhưng nắm mà không có cơ chế, có quy định, điều lệ về vấn đề từ chức cũng chưa đủ hiệu lực điều hành. 

Tư tưởng bám chức bám quyền, quyết không rời chức vụ, không chịu thôi chức, đã hết tuổi rồi mà vẫn muốn ở lại là tư tưởng không tốt. Vì quyền chức gắn với lợi lộc nên người ta cố bám, quyết bám, không muốn rời khỏi cái ghế của mình.

Tôi cho rằng điều lệ Đảng nên có quy định về vấn đề từ chức. Hiện giờ Điều lệ Đảng mới chỉ có 3 cơ chế: bổ nhiệm, bầu cử, thi tuyển. Vậy sao không có thêm cơ chế từ chức. Vậy nên Đảng phải là cơ quan đưa ra quyết định về việc này. 

Nói từ chức, trong nhiều trường hợp, là “cửa thoát” khôn ngoan như vậy nhưng thang đo giá trị bây giờ đưa ra khi người ta cân nhắc đến việc từ chức là giá trị lợi ích chứ không phải là giá trị của lòng tự trọng, của liêm sỉ trong hành xử, thưa ông? 

Những người không muốn từ chức, không muốn có quy định từ chức mà muốn giữ như hiện nay, có thể thấy rõ động cơ là không tốt, không văn hóa, chỉ vì quyền lợi, địa vị của cá nhân, muốn bám lấy chức, lấy quyền, lấy lợi. Người đó rõ ràng không muốn rời ghế của mình, trừ khi họ đã quá tuổi, bị phát giác vì vi phạm. Còn tôi tin những người có tâm huyết xây dựng đất nước, vì sự nghiệp phát triển của đất nước thì sẽ ủng hộ trong công tác cán bộ phải có văn hóa từ chức. 

Thường những người không muốn từ chức lại chính là cán bộ kém, chỉ muốn bám trụ vì lợi lộc chứ còn nếu thấy đó là văn hóa, là lợi ích, là quyền lựa chọn của mình thì sẽ thấy đây là việc cần thiết.

Nhắc nhiều đến yêu cầu tiên phong đối với Đảng, theo ông, cần thêm những điều kiện nào để quy định từ chức thực hiện được trong thực tế?

Có 3 yếu tố để xây dựng văn hóa từ chức. Trước hết là phải sửa đổi điều lệ Đảng, như tôi đã nói, phải đưa vào nội dung quy định Đảng viên được giao đảm nhận chức vụ trong Đảng khi thấy mình không hoàn thành nhiệm vụ có thể xin từ chức, kể cả những chức vụ cao nhất. Yếu tố thứ 2, phải biến quy định của Đảng thành luật để Quốc hội thông qua. Yếu tố thứ 3, cơ chế quản lý cán bộ phải có sự sửa đổi về chế độ trách nhiệm, cơ chế trách nhiệm của những người đứng đầu tổ chức. Theo đó, tiêu chí để đánh giá việc hoàn thành nhiệm vụ của người cán bộ lãnh đạo phải được xây dựng cụ thể.

Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện!

P.Thảo (thực hiện)

"NGU CHÍNH DANH" VÀ GIẤC MƠ CỜ VÀNG

Lòng yêu nước của dân Việt đã giúp dân tộc ta tồn tại đến nay. Ai cũng thấy đó là sức mạnh vô cùng to lớn với điều kiện nó phải được tập hợp lại và thống nhất hành động. Đảng CSVN đã làm đuợc việc đó. Các thế lực cờ vàng ý thức được sức mạnh này nhưng lại muốn lợi dụng lòng yêu nước của người dân vào việc lật đổ kẻ thù CS. Muốn thế phải tìm mọi cách xuyên tạc sự thật lợi dùng thời cơ kích động để hạ thấp giá trị của đảng CS, hạ thấp hình ảnh lãnh tụ của người dân. Họ có thể thành công phần nào. Tuy nhiên điều cốt lõi để quy tụ được lòng dân là họ phải tạo đựng được hình ảnh một thế lực, một lãnh tụ hơn hẳn đủ để thay thế CS thì họ không bao giờ làm được dù là 100 năm nữa.


Cái sai lầm to lớn nhất của các thế lực cờ vàng là sử dụng hình ảnh lá cờ vàng nô lệ con đẻ thực dân làm biểu tượng tập hợp quần chúng chống CS. Biểu tượng này chỉ có thể tập hợp những thành phần đã hưởng lợi từ chế độ cờ vàng chủ yếu là để hoài niệm. Ảnh hưởng của nó chỉ quanh quẩn trong cái cộng đồng này không bao giờ có sức lan tỏa. Cái lệ làng bất thành văn của cộng đồng cờ vàng đã tác động phần nào hiệu quả trong việc gây áp lực và trấn áp những phần tử bất đồng chính kiến do đó họ hoang tưởng rằng họ có sức mạnh cộng đồng và hoang tưởng họ là lực lượng đối lập được với CS. Chính cái hoang tưởng đó mới là nguyên nhân của cái sự lố lăng vô tiền khoáng hậu của giới cờ vàng.

Việc tiên quyết phải làm để có sức mạnh cộng đồng là phải tìm cách thống nhất tư tưởng và hành động ngay chính trong cộng đồng của họ thì họ loay hoay gần 40 năm nay không bao giờ có đựợc giải pháp. Điều duy nhất họ cùng nhận định và công nhận giống nhau là sự chia rẽ nghiêm trọng trong cộng đồng của họ. Từ chỗ chia rẽ nên anh nào cũng muốn lôi kéo về phe mình những phần tử chống phe nhóm khác tạo thành một ma trận chống nhau vô cùng bát nháo. Chỉ một cuộc tiếp xúc báo chí với viên lãnh sự CS đủ để gây lọan cả lên. Anh thì cho đó là tạo diễn đàn cho CS, anh thì nói cần phải vào hang cọp xem cọp nó ra sao, anh thì nói phải chuyển hướng và đối thoại. Rốt cuộc anh nào cũng là hề.

Những anh hề này vẫn tự cho là phe nhóm mình mới là thế lực để CS phải dè chừng. Phải chống như mình mới đúng, thằng nào không chống như mình là việt gian, là thân cộng. Quyền tự do chửi nhau ở Mỹ đã biến cộng đồng cờ vàng thành cái chợ Cầu Muối ngay tại đất Mỹ. Anh nào có phương tiện truyền thông thì anh đó có ưu thế về cái mồm. Anh nào thất thế thì chơi đểu, ném đá giấu tay, thách đấu giang hồ, đâm bánh xe trả đũa, nhổ nước bọt vào mặt nhau. Anh nào cũng phải vũ trang cái lý lich nạn nhân CS thật hoành tráng để khẳng định lập trường. Nếu chưa đủ đô thì mua đồ lính sida mặc vào. Anh nào không đi lính thì đeo cái tên trước ngực giống như anh bán thịt chó treo cái đầu chó chưa đủ, phải để bảng hiệu người ta mới biết đang rao thịt chó.

Dân cờ vàng thường bàn tới chuyện đao to búa lớn là đối thoại với CS. Cứ như họ là một thế lực đối lập ngang hàng với chính quyền VN. Tuy nhiên, khi bàn đến chuyện “đối thoại “ với CS thì anh này đẩy anh kia, hỏi trong “cộng đồng” thì cũng chẳng chỉ ra đuợc anh nào. Đơn giản là xưa nay họ chỉ biết tố cáo vu vơ vô căn cứ, hùa nhau xuyên tạc chứ làm gì có lập trường mà đòi đối thoại. Quanh quẩn chỉ có những đòi hỏi nhân quyền dân chủ vớ vẩn tố cáo chính quyền VN bán đất bán biển mà không biết đọc cái bản đồ thì đối thoại cái nỗi gì.

Hội đoàn cờ vàng hải ngoại thuờng xuyên nói đến việc báo chí VN không được tự do, phải đi theo lề phải nói theo tiếng nói của đảng. thế mà đảng CS lại chẳng bao giờ dùng cái công cụ tuyên truyền khổng lồ ấy để chống lại lá cờ vàng của họ, Rất đơn giản để hiểu chính quyền VN ý thức được rằng họ đã dùng sức mạnh quân sự để loại trừ xong cái chính quyền dưới bóng là cờ này và loại luôn cả kẻ đỡ đầu thì không thể có thế lực nào có thể dùng lá cờ này để khôi phục lại cái chế độ đã chết. Họ không cần quan tâm đến những chống đối lẻ tẻ, không cần đến súng đại bác để bắn một con ruồi.

Mang quốc tịch Mỹ, ăn welfare của Mỹ không có một tí đóng góp gì cho đất nước thế mà đất nước dân tộc càng no cơm ấm áo họ càng tức, càng mạnh lên họ càng thù . Họ ngăn cản đồng hương gửi tiền về quê, tẩy chay hàng Việt, hô hào chống đối thương mại với Mỹ mà mồm thì chứ xoen xoét yêu nước thương nòi. Tàu nó gây hấn thì họ chỉ có một giọng duy nhất là tố chính quyền VN khiếp sợ Tàu, khấn vái cho Tàu nó đánh sống chết mặc bay. Luận điều của họ là cứ Tàu nó gây hấn là phải đánh trả. Nếu đó không phải là kiểu khích tướng kiểu giang hồ thì rõ ràng đó là sự ngu dốt không thể biện minh.

Bọn Polpot tấn công Tây Nam tổ quốc liên tục hơn một năm trời, tràn vào nội địa hơn 10 cây số ta vẫn kiên trì nhẫn nại không nổ một phát súng, đánh động thế giới và thuyết phục ngoại giao. Nhiều đơn vị quân đội đã phản ứng đòi tấn công nhưng những nhà chiến lược VN vẫn kiên trì ngoại giao để tránh đổ máu. VN sợ Pol pot chăng? Chẳng có tên cờ vàng nào nói như vậy. Cho đến khi bọn Polpot gây tội ác thì việc dùng vũ lực mới đựợc tính đến. Ngay sau khi được phát động, Cả triệu lá đơn tình nguyện bảo về biên giới Tây Nam đuợc gửi cho Đoàn Thanh Niên Cộng Sản HCM. Lòng yêu nứớc và căm thù đã tiếp sức mạnh cho quân đội đập tan bọn khát máu Polpot trong vòng có 1 tuần.

Quan thầy Tàu mở mặt trận phía Bắc để cứu nguy cho Polpot và tính toán rằng VN phải rút quân ở Kampuchia về tiếp ứng nhưng tất cả đã quá muộn, Bọn Tàu tính toán với quân chính quy áp đảo, bất ngờ sẽ tiến đến Hà Nội trong 72 giờ nhưng chúng lầm to,không cần tiếp ứng chỉ dùng dân quân địa phương quan thấy Tàu cũng phải tháo chạy và đệ tử cũng bị đập tan nát như lũ cờ vàng 4 năm trước. Biết bao nhiêu xuơng máu của quân đội và đồng bào đã đổ xuống để bảo vệ đất đai tổ quốc. Lúc đó lũ cờ vàng ở Mỹ thì vác “hồn thiêng sông núi “ ra sức cầu nguyện cho “Tàu tràn vào Hà Nội, Miên đánh đến SaiGon” chuẩn bị cho mộng quang phục cờ vàng.

Giới cờ vàng hô hoán là Nguyễn tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết đã ăn tiền của Tàu nên há miệng mắc quai không dám lên tiếng. Một suy luận có vẻ hợp lý nếu nghĩ đảng CS là đảng của riêng những ông này. Cho là những ông này có thể khuynh loát đảng CS muốn làm gì thì làm như đảng Cần Lao của Ngô Đình iệm xưa kia. Họ suy luận xưa kia ta làm tay sai cho Mỹ thì CS phải là tay sai của Tàu. Xưa kia Mỹ nó bảo gì ta không dám cãi thì CSVN cũng thế phải nghe lời Tàu. Trong giới cờ vàng khoái chí truyền nhau câu nói” theo Tàu thì mất nước, theo Mỹ thì mất đảng” để đề cập đến đảng CSVN. Cái não trạng nô lệ nó như thế. Suy từ bụng ta phải “theo” Mỹ mới sống Mỹ buông ra chưa đầy tháng đã chết cho nên dùng cái não trạng đó suy ra bụng nguời là điều quá dễ hiểu.

Sách trắng quốc phòng VN đã nêu rõ VN cóc có theo thằng nào và cũng cóc có chống thằng nào nhưng cũng đừng thằng nào hòng đụng đến chủ quyền và độc lập VN. VN ủng hộ một nước Tàu thống nhất không công nhận Đài Loan nhưng vẫn mở của cho anh Tàu con này vào làm ăn mà anh Tàu lớn có tức cũng cóc làm gì được. Ủng hộ Palestine nhưng vẫn mua tên lửa israel. Viện trợ cho Bắc Hàn nhưng chơi với Nam Hàn. Ca ngợi láng giềng anh em hữu nghị với anh Tàu nhưng mời chiến hạm Mỹ vào nhà chơi. Anh em đấy, láng giềng đấy nhưng tàu ngầm mãy bay tên lửa thì mua của Nga, của Ấn độ của Pháp. VN mua tàu ngầm Kilo, máy bay Su30K2 xịn hơn của nó, tức lắm nhưng chỉ biết bày tỏ “quan ngại” vì khúc xương bển đông càng trở nên khó gặm.

Giới cờ vàng thường rêu rao với nhau có vẻ khinh miệt là CS chống Mỹ xâm lược nhưng lại không chê đồ Mỹ, học hành cũng lùa SV qua Mỹ đào tạo và cho đó là sự nhục nhã. Đầu óc nô lệ làm sao hiểu được là thành tựu khoa học kỹ thuật dù của bất cứ nước nào đều là tài sản nhân loại và được chia sẻ cho cả thế giới. Nước Mỹ sở hữu những tài sản đó và hưởng lợi từ tài sản đó qua sự trao đổi với thế giới. Nó khác hoàn toàn với tài sản nứớc Mỹ đem ban ơn cho đàn em tay sai cờ vàng trước đây và dùng tài sản đó nuôi nấng dân welfare cờ vàng tốn kém ngày nay mà không hề sinh lợi cho nước Mỹ.

Điều nhục nhã nhãn tiền là dân cờ vàng bị Mỹ nó chửi thì câm như hến. Tờ OCregister.com đã phải dùng những từ “ngu xuẩn”, “ thiếu giáo dục” để chửi dân cờ vàng nhưng sợi thần kinh xấu hổ của dân cờ vàng nó đứt quá lâu rồi nên có biết nhục là gì đâu. Từ những cuộc biểu tình chống lá cờ đỏ sao vàng ở trường USC tờ OCregister.com đã bức xúc viết về dân cờ vàng như sau :

“Bạn có biết không. Ngu xuẩn là chính danh. Pháp và sau đó là Mỹ đã huấn luyện những người ngu dốt để phục vụ cho chúng. Công việc của họ là đánh hơi ra những kẻ nào chống chủ của họ, cộng sản hay không. Họ gọi bất cứ người nào chống lại sự thống trị của ngoại bang là “cộng sản” và cầm tù và giết người đó. Đó là tại sao họ không được sự ủng hộ của dân chúng. Đó là tại sao khi Mỹ tháo chạy thì họ cũng phải tháo chạy. Chế độ Saigon không có ngay cả sự ủng hộ của binh sĩ của mình, đó là tại sao mà chỉ có trong vòng 55 ngày mà quân đội miền Bắc có thể kiểm soát hoàn toàn Nam Việt Nam trong chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975. Một điều mà cái guồng máy chiến tranh lớn nhất trên thế giới không thể làm nổi dù rằng đã làm cả mười năm, đã giết cả triệu người, đã thả 8 triệu tấn bom và đã trải 70 triệu lít chất khai quang màu cam.

Cho đến ngày nay, suốt cuộc đời của họ dính cứng vào cái trạng thái tâm lý đó. Họ nghĩ rằng nếu họ cứ kiên trì hô to những khẩu hiệu trống rỗng như vậy thì họ sẽ được sự ủng hộ để họ đi hiếp đáp những người khác ở trên đất Mỹ này, và lạ lùng thay họ đã thành công. Điều này chứng tỏ một điều. Còn rất nhiều người ngu trên đất Mỹ.

Những người biểu tình chống đối có biết rằng trong thế giới ngày nay mà lên án một người nào là cộng sản thì thật là ngu xuẩn không? Nó đã quá lỗi thời và chứng tỏ là các người thiếu giáo dục.

1000 sinh viên Mỹ gốc Việt học ở USC đúng khi nói rằng lá cờ đỏ sao vàng không đại diện cho họ. Đó là vì lá cờ ba màu đỏ, trắng, và xanh (cờ Mỹ) đã đại diện cho họ ở mọi cơ sở liên bang, tiểu bang, quận, và các công sự trong thị trấn.

Các người không có quyền bảo USC hay bất cứ ai về vấn đề lá cờ nào mà họ muốn treo. Đó không phải là một đặc quyền mà là quyền đã tranh đấu để có được.

Nếu những người chống đối muốn lá cờ cũ của Nam Việt Nam được treo thì các người phải ở lại trong nước và chiến đấu [nếu thắng thì đương nhiên lá cờ đó là cờ của quốc gia Việt Nam]. Miền Bắc đã ở lại và chiến đấu và họ đã được cái họ muốn.

Sự kiện là điều này không xẩy ra cho miền Nam và ngày nay chúng ta đang ở năm 2008.

Các người muốn gì nữa từ nước Mỹ? Các người muốn chúng tôi gây một cuộc chiến khác với Việt Nam?”

Nguyên văn: “You got it. Ignorant is the word. France and later the US had trained these ignorant people to serve them. Their job is sniffing out their people who is against their masters, communist or not. They would call anyone opposes foreign domiation “communist” and jail and kill them. That’s why they didn’t have any support from the population. That’s why when the US run, they had to run too. The Saigon regime didn’t even have the support of its own soldiers, that’s why it took only 55 days for the North Army to take total control of South Vietnam in the Ho Chi Minh Campaign in 1975. Something that the biggest war machine this world has ever seen couldn’t do in ten years despite killing millions of people, dropping 8 million tons of bombs anf 70 million liters of Agent Orange.

All their lives until this day, they’re stuck in that mentality. They think if they chant those empty slogans often enough they will get the support they need to bully others here in the US, and surprisingly they did succeed. That proves one thing. There’re a lot of ignorant people in the US ‘ population too.

Do you protestors realize how ignorant it sound to utilize and accuse someone of being a communist in today’s world? It’s outdated and clearly demonstrates your lack of education.

The 1000 USC American Vietnamese students are correct to state that the Red flag with the star doesn’t represent them. It is because the red, white, and blue represents them in every federal, state, county, and city building.

You have no right to tell USC or anyone of that matter to fly what flag they want to. It is neither a privilege but a right that was given and fought for. If you protestors wanted to the old South Viet Nam flag to fly you should have stayed and fought. The North stayed and fought and they got what they wanted. The facts remains for the South that didn’t occur and we are here now in 2008. What else do you want more from the US? Do ou want us to wage another war against Vietnam?”

Điều đáng nói là cái “ngu chính danh” đó lại lây nhiễm trong giới cờ vàng như dịch tả, làm tê liệt lý trí chỉ biết lập lại như con vẹt những gì tuyên truyền để sướng với nhau. Hết sướng với cách mạng hoa nhài đến sướng cái vụ Tàu nó gây hấn tưởng tượng ra CSVN sắp chết đến nơi rồi. Những cái “sướng”như thế luôn nằm trong cái “ngu chính danh” mà Mỹ nó chửi.

Xích Lô Việt
Tre làng đăng lại từ Tin Tức Hàng Ngày