Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

TƯỚNG CHUNG NÓI VỀ VỤ "MÚA DAO" TRƯỚC MẶT CSGT

Tướng Chung nói gì về vụ "múa dao" trước mặt CSGT?

“Cảnh sát phải xử lý khôn khéo, tránh thu hút những người hiếu kì bởi sẽ dễ dẫn đến tình trạng lộn xộn, gây dư luận không tốt”, Thiếu tướng Nguyễn Đức Chung, Giám đốc Công an TP Hà Nội nói về việc CSGT xử lý một đối tượng quá khích ngày 4/12.

Bà Kim Thanh Mai vừa chửi bới, vừa rút dao dọa CSGT (ảnh cắt từ clip)

Trong những ngày qua, trên các diễn đàn, mạng xã hội lan truyền một đoạn clip được cho là ghi tại chốt kiểm tra của Tổ công tác đặc biệt Y5/141, Công an TP Hà Nội tại ngã tư Trần Nhật Duật - Hàng Đậu, quận Ba Đình, 

Đoạn clip dài khoảng 12 phút, ghi lại cảnh một phụ nữ điều khiển xe máy BKS 29E1-398.44 liên tục chửi bới, đe dọa tổ công tác khi bị dừng xe kiểm tra về hành vi không đội MBH và xe không lắp gương chiếu hậu.

Không chỉ buông những lời tục tĩu, thiếu văn hóa, người phụ nữ này còn lấy ra một con dao nhọn (loại gọt hoa quả) giơ về phía một CSGT và dùng những lời lẽ đầy thách thức trong suốt hơn 10 phút. Ngay cả khi Tổ công tác dùng biện pháp mạnh, còng tay đưa người phụ nữ này lên xe đưa về trụ sở công an phường Nguyễn Trung Trực, người phụ nữ này vẫn không ngừng thóa mạ lực lượng làm nhiệm vụ. 

Đoạn clip nhận được sự quan tâm của đông đảo cộng đồng mạng, nhiều người tỏ ra bức xúc trước thái độ, hành vi hung hãn, ngổ ngáo của người phụ nữ. Nhưng cũng không ít ý kiến tỏ ra thất vọng vì kỹ năng xử lý tình huống lúng túng, thiếu kiên quyết của các chiến sĩ trong Tổ công tác. 

Theo thông tin xác minh ban đầu của Công an phường Nguyễn Trung Trực, quận Ba Đình, người phụ nữ ngổ ngáo trên tên là Kim Thanh Mai (SN 1978, trú tại ngõ chợ Khâm Thiên, quận Đống Đa). Đối tượng Mai cùng hồ sơ vụ việc sau đó đã được bàn giao cho Công an quận Ba Đình tiếp tục điều tra, xử lý theo thẩm quyền, do có dấu hiệu phạm tội chống người thi hành công vụ. 

Xác nhận thông tin trên, Thượng tá Nguyễn Văn Tính, Phó trưởng Công an quận Ba Đình cho biết: “Công an quận đã tiếp nhận và vụ việc đang trong quá trình điều tra”.

Trao đổi với Báo Giao thông chiều 10/12, Thiếu tướng Nguyễn Đức Chung, Giám đốc Công an Hà Nội cho biết, để tránh xảy ra những trường hợp đáng tiếc mà các đối tượng quá khích, manh động có thể gây ra, Ban Giám đốc Công an TP Hà Nội đã chỉ đạo các cán bộ, chiến sĩ khi làm nhiệm vụ phải hết sức tỉnh táo, kiềm chế.

“Đối với sự việc xảy ra ngày 4/12, lực lượng công an có đầy đủ sức mạnh, chế tài, quyền năng để trấn áp. Nhưng chúng ta phải xử lí mềm dẻo, khôn khéo. Trước mắt là tránh sự thu hút của những người hiếu kì, bởi việc này sẽ dễ dẫn đến tình trạng lộn xộn, gây dư luận không tốt. Còn việc xử lý đối tượng sau khi có kết quả điều tra, xác minh sẽ có biện pháp cụ thể sau. Ở đây chúng ta phải đánh giá sự việc một cách toàn diện, sâu sắc. Vấn đề không phải là nghiệp vụ hay kỹ năng xử lý tình huống của các chiến sĩ. Chúng ta hoàn toàn có thể làm quyết liệt, hoàn toàn có đầy đủ những điều kiện, biện pháp để trấn áp nhưng không phải tình huống nào cũng cần và phải đưa ra hình thức quyết liệt như thế. Xử lý tình huống phải khôn khéo, mềm mỏng, tinh tế, tránh những hiệu ứng dư luận không cần thiết”, Thiếu tướng Chung nói.

Nguyễn Quý

LẬP QUÈ XIN ĐƯỢC KHOAN HỒNG

Ong Bắp Cày

Ngay khi đang viết entry này, chị được biết Nguyễn Quang Lập đã xin được khoan hồng và cam kết từ nay chỉ viết về Văn học nghệ thuật. Tin cũng cho hay, tại cơ quan công an, Lập đã khai nhận hành vi vi phạm pháp luật của mình và xin được hưởng khoan hồng, sớm được tại ngoại, đồng thời "cam kết từ bỏ hoạt động vi phạm pháp luật để tập trung vào lĩnh vực văn học nghệ thuật, phục vụ xã hội.".

Vậy là đã rõ! 

Hình trong truyện của Lập Què

Với chị, Lập Què chả có gì đáng bận tâm, ngoại trừ chuyện hắn có quá vãng là nhà văn nổi lềnh phềnh bởi các câu chuyện dâm tình dân dã. Có lẽ vì thế, những người phản đối thường vin vào đó để nuối tiếc cho một tài năng văn học. Lý lẽ của những người này chủ yếu vin vào quá khứ một thời của hắn mà quên đi những hoạt động chống phá nhà nước bằng cách bẻ cong ngòi bút của mình.

Để ý một tí ta sẽ thấy một số người, lấy đơn xin tại ngoại cho chồng Chị Hồng và cái chân què của Lập để câu nước mắt, và cầu xin lòng thương của thiên hạ, ngõ hầu cứu vãn tình thế bi thảm hiện tại của anh ta.

Thực ra, Lập Què bị bắt là xác đáng, dư luận cho là hơi muộn. Tuy nhiên, vào thời điểm này, hắn ta mới chỉ bị "tạm giữ hình sự" chứ chưa phải bị "tạm giam". Mọi quyết định tiếp theo của cơ quan tố tụng là phụ thuộc vào chính thái độ hắn ta chứ không phải ai khác. Đừng có mơ, khi đám zân chủ giả cầy gào thét đòi thả Lập, bởi những tiếng nói đó không có lấy một tẹo tèo teo trọng lượng. Thậm chí, gào thét vô căn cứ, hớ hênh lại có thể khiến Lập Què lún sâu vào vòng lao lý.

Thực tế là, kể từ ngày Lập Què bị bắt, tất tần tật thông tin liên quan vẫn chỉ là vài dòng từ cổng thông tin điện tử Bộ Công an. Mặc cho đám lá cải ra sức đồn đoán, tuyệt nhiên, không có lấy một lời bình từ chính quyền. Các trang mạng Việt Nam, chỉ đưa có 1 lần và chấm hết. 

Ngược lại với Ba Sàm, với Nhất, Lập Què gần như bị bỏ rơi, đơn độc. Ngay cả Mỹ, ngoại trừ ngài Đại sứ Mỹ mới toanh và vài ba vị dân biểu cần phiếu từ quân Cam, thì tất cả đều im bặt. Cũng đúng thôi, giá trị lợi dụng Lập Què đâu thể bằng được Vinh Ba Sàm, đâu bằng được Nhất? Thứ nữa, chính bản thân nước Mỹ cũng đang phải hứng chịu búa rìu dư luận về những hành động vô nhân tính, như tra tấn tù nhân, phân biệt chủng tộc, tình trạng cảnh sát bắn giết phụ nữ và trẻ em tràn lan, khiến bạo loạn lan tràn ngập ngụa khắp nơi.

Có cô em inbox hỏi rằng, vì sao Lập Què có số lượng khách ghé thăm đông thế? Điều đó chứng tỏ anh ta nói đúng? 

Đó là một câu hỏi ngu và thậm ngu. Một trang mạng thu hút được lượng khách viếng thăm phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Cứ đăng những bài chửi bới chế độ, hoặc cảnh đít đoi, chim bướm sẽ ngay lập tức đông khách. Lập què nổi tiếng bằng cách đó. Nhưng, công bằng mà xét, Lập Què đã có thời vàng son, làm nhiều người mến mộ, nhưng nay thì không phải. 

Có thể nói, chính Lập cũng đã dự đoán được kết cục này, vì thế đăng bài của người khác, Lập thường kèm theo câu: "Bài viết, thể hiện văn phong và quan điểm của tác giả". Viết như thế chứng tỏ Lập đã biết rõ, những bài viết ấy tấn công ai, vu cáo ai, bôi nhọ ai và nhằm mục đích nào.

Chính Lập Què đã tuyên bố rằng, trang Quê Choa như một chiếc đò chuyên chở thông tin đến cho mọi người. Nhưng thử hỏi, trên trang này, có mấy bài được gọi là tử tế? Các gương người tốt, việc tốt đâu mất rồi? Bù vào đó Lập Què lấp đầy bằng những bài viết cổ súy cho cái ác, cái vô nhân tính; tìm cách nhân rộng những nhân tố chống đối; chuyển tải những thông tin xuyên tạc và vu khống chính quyền và đả kích lãnh đạo đất nước. Ai cũng hiểu, vì sao trên trang của Lập chỉ thông tin tiêu cực.

Điều mà nhiều người vẫn nhầm lẫn chính là thủ đoạn che mắt thiên hạ của Lập Què. Đó là cái mác phản biện, chống tham nhũng, chống bạo quyền. Thực tế, đã có rất nhiều trang mạng tham gia phản biện, chống tham nhũng, chống bạo quyền và cổ súy cho nhân quyền vẫn được cộng đồng đón nhận, và các chủ blog này không hề bị gây khó dễ.


Thực ra, không khó để chỉ ra những bài viết, những comment sai sự thật trên blog Quê Choa, và chỉ bấy nhiêu thôi, đã quá đủ để cho hắn bóc lịch vài năm. Vì thế, bắt Lập là không sai, pháp luật nước nào cũng thế.

Ngoài lề một chút, chị không thể hiểu nổi, tại sao, khi nhà nước vinh danh cho các mẹ Việt Nam anh hùng thì Nguyễn Quang Lập lại có thể phát biểu, rằng "không nên làm như thế, bởi chúng ta đang thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc. Việc vinh danh mẹ Việt Nam anh hùng sẽ làm cho các bà mẹ của những người lính ngụy đau lòng"

Lập Què cũng từng phủ nhận tội ác của quân đội Mỹ và quân đội Việt Nam cộng hòa khi đứng hẳn về phía Huy Đức và tuyên bố láo toét rằng việc tra tấn bằng vôi bột, bị đóng đinh, gí điện, bị đánh đến tàn phế… như những gì mà nhiều người trong số họ từng đối xử với đối phương của mình ở Phú Lợi, Côn Đảo, Phú Quốc, Chuồng cọp Sở thú và hàng trăm nhà tù khác khắp miền Nam” không phải là tội ác mà chỉ là “đấu tranh để khai thác thông tin từ các tù binh trong cuộc chiến. Đúng là giọng lưỡi của một kẻ xảo trá gian manh. Đánh đập, tra tấn tù nhân tới mức vô nhân tính như thế mà lại không phải là tội ác ư Lập? Điều này có phù hợp với tuyên ngôn nhân quyền Liên hợp quốc hay không hả Lập?

Quả là không hổ danh với xú danh "Lập Què" khi hắn sỏ xiên anh hùng của Tô Vĩnh Diện bằng một thứ tuyên bố bệnh hoạn đến què quặt rằng "pháo chèn Tô Vĩnh Diện chứ không không phải Tô Vĩnh Diện chèn pháo..."để đổi lấy câu khen "thông minh" của Trần Dần. Những tưởng đó chỉ là câu chuyện mất dạy khi tám chuyện lông bông, nào ngờ, ngay trên Blog Quê choa hắn đã nhắc lại: "khi kéo pháo lên dốc, đã đứt dây, anh Diện chạy không kịp thì bị chèn thôi".

Với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, người cùng quê Quảng Bình với Lập Què, hùa theo lũ Xuân Diện, Huỳnh Ngọc Chênh và Nguyễn Tường Thụy, hắn đã có nhận xét lộn mửa rằng anh "Võ Điện Biên dùng xác cha mình để kinh doanh, chọn chỗ chôn như vậy là để phục vụ dự án du lịch"!!!. Chi khi con gái của Đại tướng lên tiếng thì hắn cùng đồng bọn mới câm bặt. (Xem ở đây)


Nhà văn Đông La cho rằng đó là hành động bất nhân. Đó là nhận xét xác đáng.


Chị thấy rất tởm khi Nguyễn Quang Lập huênh hoang khoe chiến tích cùng lũ bạn trẻ con bảy, tám tuổi góp tiền lại xử sờ bướm bạn gái; rồi chuyện mấy anh em Lập nằm im quan sát bố mẹ mình làm tình... 


Chị cũng không thể tưởng tượng nổi, một "nhà văn" như Lập lại có thể có khoái cảm tình dục giống như cảm giác đón nhận ngày chiến thắng 30/4/1975. Không khác gì Huỳnh Ngọc Chênh, Lập mô tả: "Tôi làm tình cô giáo tôi trong niềm hân hoan không phải lần đầu trong đời biết thế nào là làm tình khiến tôi cứ chọc lung tung, sốt ruột cô phải cầm lấy nhét thẳng vào cái hõm xác suất luôn bằng một, mà vì vui sướng vô biên đón nhận tin chiến thắng... Ngày 30-4 quả là ngày trọng đại"


Rõ ràng đó là suy nghĩ của một kẻ bệnh hoạn. Và thiên hạ không sai khi gọi Nguyễn Quang Lập là "lập Què".


Hi vọng rằng, sự sám hối của Nguyễn Quang Lập là thật, và khác với những lời sám hối của Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung và đồng bọn.

Thư Giãn: SAO BÀ GIỎI THẾ?

Một người đàn ông vừa mới đi căng da mặt nhân ngày sinh nhật của mình. Ông ta đã chi $5000 và cảm thấy rất hài lòng với kết quả thẩm mỹ. Trên đường về, ông ta dừng lại 1 tiệm tạp hóa mua tờ báo và hỏi người bán hàng: Chị đoán thử xem tôi bao nhiêu tuổi? Người bán hàng nói: trông anh khoảng 35. 

Tôi 47 tuổi rồi đấy - ông này rất vui vẻ nói. 

Tới tiệm Mc Donald's ăn trưa, ông hỏi người bán hàng: Anh đoán tôi bao nhiêu tuổi? 

Người bán hàng nói: trông anh khoảng 29 tuổi. 

Tôi 47 tuổi rồi đấy. 

Lúc sau, ở trạm xe buýt, ông hỏi 1 bà già cũng với câu hỏi tương tự. Bà già nói: Tôi năm nay 85 tuổi nên mắt cũng mờ rồi, nhưng hồi còn trẻ tôi có thể đoán được chính xác tuổi người đối diện. Nếu bây giờ cho tôi sờ 2 hòn dái của anh khoảng 10 phút là tôi đoán được chính xác tuổi anh luôn. 

Lúc ấy xung quanh chẳng có ai, người đàn ông nghĩ: Cứ thử cho bà già sờ dái xem trình độ bà đến đâu. 

Sau 10 phút, bà già nói: Ok, xong rồi. Anh 47 tuổi. 

Quá ngạc nhiên, người đàn ông nói: Bà giỏi thế. Làm sao bà biết được? 

Bà già trả lời: Tôi đứng ngay sau lưng anh ở Mc Donald's 

Tâm Phan - dịch từ tiếng Anh

THỊ PHI HOA HẬU, CHUYỆN BUỒN NÓI MÃI

Thị phi hoa hậu, chuyện buồn nói mãi...

“Đã trở thành người của công chúng thì phải chấp nhận thị phi”, một cư dân mạng đã tuyên bố như vậy trước sự “ném đá tập thể” của cộng đồng với tân Hoa hậu Việt Nam Nguyễn Cao Kỳ Duyên.

Ngẫm lại, đúng là đời làm hoa hậu sao mà sóng gió. Vẫn nhớ Hoa hậu các Dân tộc Việt Nam 2013 Nguyễn Ngọc Anh vừa đăng quang xong, còn chưa kịp khô giọt nước mắt hạnh phúc trong đêm chung kết, đã phải “chết đứng như Từ Hải” trước thông tin cô mua giải 1,5 tỷ đồng và cặp với “tiểu gia” nhà Trưởng BTC. 

Vụ việc đến nay đã được làm rõ, những kẻ vu khống đã bị công an điều tra và đang chờ sự xử lý của pháp luật. Nhìn ra, thì cũng toàn người trong cuộc tung tin đồn: Những người đẹp không đạt giải, những nhà trang điểm có “gà” không lọt top của cuộc thi, những kẻ muốn hạ uy tín của BTC cuộc thi.

Vừa đăng quang, Hoa hậu và Á hậu 1 của cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2014 đã kịp... dính thị phi.

Quay lại chuyện của Nguyễn Cao Kỳ Duyên, cô học sinh giỏi của trường chuyên Lê Hồng Phong - Nam Định với bảng điểm đáng nể, khiến dân mạng không còn có thể nói “Hoa hậu đầu ngắn”, cô sinh viên khá xuất sắc của một trường nặng ký là Đại học Ngoại thương. Giả dụ như Kỳ Duyên xinh hơn, nhưng học kém (như một số hoa hậu trước đây), chắc chắn cô sẽ bị “soi mói” về trình độ. Giả dụ như cô có “phốt” gì về đạo đức, chắc chắn cô sẽ bị lên án là “không đủ tư cách đại diện cho cái đẹp”. Nhưng giờ, do cô học giỏi, do chưa tìm được “vết” gì của tân Hoa hậu, nên việc bị “soi” hướng hoàn toàn về nhan sắc của cô, rằng cô không xứng đáng là Hoa hậu, rằng các Á hậu đẹp hơn cô rất nhiều. 

Biết rằng chiều lòng công chúng thì rất khó, nhưng cơn mưa những ngôn từ không đẹp đổ xuống đầu tân Hoa hậu ngay sau giờ phút đăng quang và rào rào hơn vào ngày hôm sau, rằng “hoa hậu hay cá sấu”, rằng “sau Nguyễn Cao Kỳ Duyên, giờ nói đến hoa hậu là nói đến người xấu”, rằng cô là “hàng nhái” của MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên... Quả thật, với một cô bé 18 tuổi, đang chới với trên đỉnh vinh quang, thì những lời nói này rất ác nghiệt. Chính Kỳ Duyên cũng phải lên tiếng rằng rất đau lòng khi bị... chê xấu. 

Kỳ Duyên không học dốt, không ăn chơi, mà là cô gái “quê mùa”, chân chất - nên không có gì để “bới móc”. Chê nhan sắc của cô mãi cũng “nhảm”, bởi dẫu gì ông bà ta cũng lại có câu “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” - mà cô thì rõ là niềm tự hào về trình độ. Thế nên, chuyện bắt đầu xoay sang cô Á hậu Huyền My, người vừa được khen nức nở, khen tới mức lên mây về nhan sắc, rằng cô xinh đẹp và xứng đáng là Hoa hậu, rằng đó mới là nhan sắc của Hoa hậu. Phải gọi là 180 độ khi Huyền My từ chỗ được xót xa, tiếc nuối thay; trở thành “đối tượng” bị ném đá không thương tiếc: Nào là ăn chơi, chụp ảnh nhạy cảm, “tầm thường”, tham gia các hoạt động người mẫu từ khi mới 14 tuổi, nào là điểm thi tốt nghiệp chỉ có hơn 30 điểm, thấp kỷ lục... Thậm chí, có trang mạng còn viết hẳn một bài phân tích về các lý do để Huyền My không thể là Hoa hậu dù xinh đẹp. Hiện tại, Huyền My đang phải giải trình với BTC về những tấm ảnh “nhạy cảm” mà cộng đồng mạng “bới” lên.

Chưa hết, sau Kỳ Duyên, Huyền My, là đến thí sinh Huỳnh Hồng Khai, SBD 318... bị đào bới tơi tả vì có “biểu hiện lạ” (được cho là bĩu môi), khi tân Hoa hậu đăng quang. Huỳnh Hồng Khai đã phải khốn khổ thanh minh là mình đang bị ốm, vì vậy mặt không được vui khi lên sân khấu.

Điểm lại những chuyện gọi là thị phi này, mới thấy sao mà buồn thấm thía. Buồn cho cái gọi là “hội đồng” của những người thiếu tâm ý, nếu không nói là ác ý và thậm chí là có “dã tâm”. Nếu những nhận xét, phân tích, đánh giá là nhằm mục tiêu cho cuộc thi tốt đẹp hơn, nhằm hoàn thiện hơn cho các hoa hậu, người đẹp của chúng ta; thì đó là những đóng góp tích cực. 

Nhưng ở đây, sự vội vàng khi đưa ra kết luận, sự “bới móc” những điều chưa có căn cứ, thậm chí là “dựng chuyện” với ác ý thể hiện rõ trong từng câu chuyện; đã cho thấy một cách ứng xử mang tính “hội đồng”, thiếu nhân văn của những người tham dự. Nói cho “đã mồm” không cần biết tới hậu quả ra sao, a dua để tỏ ra mình không hề “lạc hậu”, vô công rồi nghề nên với được “cái phao” để nổi là phải nổi cho “hết mình”. Vẫn nhớ tới câu nói xót xa của một thành viên BTC cuộc thi nọ: “Hãy thử nghĩ nếu đó là con, em mình; bị ném đá, bị vùi dập như thế, bạn sẽ cảm thấy thế nào”.

Hãy làm như thế trước khi định nói gì, bàn gì. Độ lượng với người cũng chính là độ lượng với mình. Truyền thống của dân ta lâu nay vẫn là “đùm bọc” mà và chúng ta đâu có thể cao lên nhờ chà đạp người khác. 

T.Anh/Báo Tin Tức

DƯ LUẬN NỔI SÓNG VỚI CLIP VỀ ĐẠI ĐỨC THÍCH CHÚC MINH

Dư luận nổi sóng với clip về Đại đức Thích Chúc Minh

Chùa Từ Tôn – Hòn Đỏ ở Nha Trang do những hoạt động “không giống ai” của người trụ trì Thích Chúc Minh thời gian qua trở nên rất nổi tiếng. Vào Google, gõ từ khóa “Chùa Hòn Đỏ Nha Trang” sẽ cho 394.000 kết quả trong 0,33 giây. Nổi tiếng bởi Hòn Đỏ là thắng cảnh cấp Quốc gia; tỉnh Khánh Hòa đã đồng ý giao quyền sử dụng đất 900m2 cho chùa nhưng người trụ trì không nhận, liên tục xây dựng trái phép ra ngoài khuôn viên được giao; nổi tiếng bởi những đại lễ cầu siêu, nhiều vị cán bộ đã nghỉ hưu do không có thông tin, lặn lội về dự…

Hình ảnh được cắt ra từ clip

Tháng 5-2011, sau bao nhiêu lần khất lần, thoái thác, ông Hồ Nguyễn Xuân Linh (pháp danh Thích Chúc Minh) đã thay mặt chùa Từ Tôn nhận Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất 900m2 được UBND tỉnh Khánh Hòa cấp ở Hòn Đỏ (phường Vĩnh Thọ, TP. Nha Trang). Khi thực hiện việc trùng tu tôn tạo, chùa cam kết không xây dựng thêm các hạng mục mới khi chưa có sự đồng ý của cơ quan chức năng. Thế nhưng suốt thời gian qua, những người sống ở chùa Từ Tôn liên tục có hành vi xâm hại danh thắng Hòn Đỏ. 

Hình ảnh được cắt ra từ clip


Hình ảnh được cắt ra từ clip

Hình ảnh được cắt ra từ clip

Hiện nay, những gì liên quan đến chùa Từ Tôn, đến Đại đức Thích Chúc Minh còn “nổi tiếng” hơn nữa. Trên mạng đang lan truyền với tốc độ chóng mặt một clip về những hành vi hoang dâm được coi là của ông. Phản ứng chung là không thể tin nổi, bàng hoàng với hành vi của một người mặc áo tu hành. Chúng tôi mong Ban trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam tỉnh, Ban Tôn giáo tỉnh… và các cơ quan chức năng quan tâm, xác minh nguồn gốc clip này và xử lý thích đáng những hành vi trái đạo như vậy.

Thủy Ngân/Báo Khánh Hòa

MỸ CHÍNH THỨC BÁC YÊU SÁCH "ĐƯỜNG 9 ĐOẠN" CỦA TRUNG QUỐC

(TNO) Bộ Ngoại giao Mỹ công bố báo cáo khẳng định yêu sách “đường 9 đoạn” (đường lưỡi bò) mà Trung Quốc đơn phương đưa ra tại Biển Đông là không phù hợp với luật pháp quốc tế về biển, theo tài liệu chính thức từ trang web Bộ Ngoại giao Mỹ.


Đường 9 đoạn là yêu sách phi lý của Trung Quốc - Ảnh: chụp từ báo cáo của Bộ Ngoại giao Mỹ

Báo cáo dài 26 trang, được công bố ngày 5.12 do Cục Đại dương và Các vấn đề môi trường và khoa học quốc tế thuộc Bộ Ngoại giao Mỹ tiến hành đã chỉ ra sự phi lý trong yêu sách “đường 9 đoạn” của Trung Quốc.

Báo cáo này được đưa ra ngay trước thời hạn 15.12 mà Toà trọng tài quốc tế yêu cầu Trung Quốc đưa ra tài liệu pháp lý về vụ kiện của Philippines đối với những tuyên bố chủ quyền phi lý và phi pháp của Trung Quốc tại biển Đông.

Năm 2009, Trung Quốc gửi lên Liên Hiệp Quốc tấm bản đồ “đường 9 đoạn”, tuyên bố chủ quyền phi pháp ở biển Đông. Theo yêu sách này, Trung Quốc chiếm khoảng 2 triệu km2 diện tích biển và 13 km2 diện tích đất trên biển Đông, bao gồm cả quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và bãi cạn Scaborough.

Báo cáo của Bộ Ngoại giao Mỹ cho thấy “đường 9 đoạn” mà Trung Quốc đưa ra nằm gần với đường bờ biển của các quốc gia tiếp giáp biển Đông, trong đó đoạn số 1 (theo báo cáo) chỉ cách bờ biển Việt Nam 50 hải lý và cách đảo Lý Sơn của Việt Nam 36 hải lý. Các đoạn 3,4,5 lần lượt cách Indonesia, Malaysia, Philippines 75, 24 và 35 hải lý.

Báo cáo cũng chỉ ra nhiều điểm không hợp lý trong tấm bản đồ của Trung Quốc. Các đoạn ở tấm bản đồ năm 2009 đều gần bờ biển các nước láng giềng hơn trong tấm bản đồ năm 1947, tấm bản đồ được cho là lần đầu tiên có “đường lưỡi bò”. Báo cáo dẫn chứng ở đoạn thứ 2 nằm gần bờ biển Việt Nam hơn 45 hải lý so với đoạn gần nhất trên bản đồ năm 1947 trong khi đoạn 1 gần hơn 15 hải lý. 

Tàu hải cảnh và giàn khoan Hải Dương-981 của Trung Quốc hoạt động phi pháp trong vùng biển Việt Nam tháng 5.2014 - Ảnh: Độc Lập

Báo cáo của Bộ Ngoại giao Mỹ khẳng định Trung Quốc vẫn chưa làm rõ những đòi hỏi về biển liên quan đến “đường 9 đoạn” theo cách thức phù hợp với luật pháp quốc tế. Báo cáo cho rằng, các luật lệ, tuyên bố và hành động chính thức của Trung Quốc đều thể hiện sự mâu thuẫn đối với bản chất và phạm vi của các yêu sách mà nước này đưa ra. Bộ Ngoại giao Mỹ đưa ra 3 cách diễn giải khác nhau mà Mỹ cho rằng Bắc Kinh muốn thể hiện.

Theo cách diễn giải thứ nhất, “đường 9 đoạn” là khu vực mà Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền đối với các đảo và vùng biển liên quan được xác lập dựa trên các đảo này theo quy định của Công ước Liên Hợp Quốc về luật biển (UNCLOS). Báo cáo cho rằng nếu đường 9 đoạn thể hiện điều đó thì các đảo và vùng biển trong phạm vi đường 9 đoạn này phải phù hợp với các quy định của UNCLOS về lãnh hải, vùng tiếp giáp, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa được xác lập dựa trên bờ biển và các cấu trúc địa lý theo đúng định nghĩa về “đảo” trong điều 121 của công ước này

Thế nhưng, theo Bộ Ngoại giao Mỹ vẫn còn có tranh chấp ở các đảo và vùng biển liên quan đến các đảo ở biển Đông. Mặt khác, kể cả nếu Trung Quốc có chủ quyền đối với các đảo tại biển Đông thì ranh giới của bất kỳ vùng biển nào được xác lập dựa trên các đảo này theo điều 121 của UNCLOS cũng đều phải được phân định giữa các nước liên quan.

Ở cách diễn giải thứ hai, “đường 9 đoạn” là các đường ranh giới quốc gia của Trung Quốc. Bộ Ngoại giao Mỹ cho rằng những đoạn mà Trung Quốc đưa ra đều không có cơ sở pháp lý phù hợp với luật biển. Theo luật quốc tế, các ranh giới biển được xác lập dựa trên thỏa thuận giữa các quốc gia láng giềng và do vậy, một quốc gia không thể đơn phương xác lập ranh giới biển với một quốc gia khác.

Thêm vào đó, một đường ranh giới quốc gia như vậy không phù hợp với thực tiễn giữa các nước và luật pháp quốc tế. Bởi lẽ, vị trí của ranh giới biển được xác định dựa trên đường bờ biển đối diện, dài và liên tục chứ không phải dựa trên các hòn đảo rất nhỏ và biệt lập như tại biển Đông.

Tàu công trình hiện đại của Trung Quốc tại Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa - Ảnh: Mai Thanh Hải

Ngoài ra, ở các đoạn 2,3 và 8 trên bản đồ phi pháp năm 2009 của Trung Quốc không chỉ nằm khá gần bờ biển của các nước khác mà tất cả hoặc một phần của những đoạn này đều nằm ngoài phạm vi 200 hải lý tính từ bất kỳ cấu trúc địa lý nào mà Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền.

Ở cách diễn giải cuối cùng, “đường 9 đoạn” là ranh giới của cái gọi là “các đòi hỏi biển lịch sử” của Trung Quốc. Theo báo cáo, nếu đường 9 đoạn định thể hiện khu vực mà Trung Quốc đòi hỏi cái gọi là “vùng nước lịch sử” hay “quyền lịch sử” thì những yêu sách này cũng không nằm trong mục “đòi hỏi lịch sử” được quy định trong điều 10 và 15 của UNCLOS.

Theo Bộ Ngoại giao Mỹ, Trung Quốc không đáp ứng được các tiêu chí pháp lý đối với yêu sách về “vùng nước lịch sử”, bao gồm thực thi chủ quyền một cách công khai, được biết đến rộng rãi, liên tục và hiệu quả tại biển Đông và được các nước khác công nhận việc thực thi này.

Với những phân tích trong 26 trang báo cáo, Bộ Ngoại giao Mỹ kết luận rằng yêu sách hiện nay của Trung Quốc về đường 9 đoạn là phi pháp, không phù hợp với luật quốc tế về biển.

Ngọc Mai

THÁI LAN: BÀI HỌC NHÂN QUYỀN CHO HRW (HUMAN RIGHTS WATCH)

Lam Sơn



Nhiều năm qua, bằng việc tự nhận sứ mạng "bảo vệ quyền con người trên toàn thế giới", Tổ-chức Theo-dõi Nhân Quyền (HRW) nhiều lần công bố thông tin xuyên tạc về vấn đề nhân quyền, đưa ra đòi hỏi phi lý, ngạo ngược với chính phủ một số nước, và luôn bị dư luận thế giới phản đối. Trong bối cảnh đó, có thể nói, việc gần đây trang web của HRW bị cấm hoạt động tại Thái-lan chính là một sự cảnh tỉnh đối với HRW.

Theo bản tin trên RFI ngày 29-11 có nhan đề "Thủ tướng Thái ủng hộ việc cấm trang web của Human Rights Watch," ngày 28-11 Thủ tướng Thái-lan Pray-út Chan Ô-cha (Prayut Chan-Ocha) cho biết, Bộ Truyền thông và Thông tin của Thái-lan đã ra lệnh cấm trang mạng của tổ chức Theo dõi nhân quyền (Human Rights Watch - HRW) và ông hoàn toàn ủng hộ quyết định này, bởi trang mạng của HRW đã vi phạm các quy định về an ninh quốc gia của Thái-lan, ông coi đó là biện pháp để bảo vệ trật tự cho Thái-lan. Thủ tướng Pray-út cũng bác bỏ cáo buộc chính quyền Băng-cốc đã "khóa miệng" HRW, vì theo ông: "Nếu tự do có nghĩa là tất cả mọi người cùng được quyền viết bậy bạ và thóa mạ người khác, thì Thái-lan sẽ không tồn tại được". Ðồng thời, Thủ tướng Thái-lan cho rằng, HRW cũng như giới truyền thông Thái-lan nên tập trung nhiều hơn tới các sáng kiến chính trị mới của nội các do ông điều hành.

Dư luận thế giới cho rằng, hành động trên được cho là để đáp trảbáo cáo ngày 25-11 của HRW về tình hình nhân quyền ở Thái-lan. Vì trong báo cáo này, HRW chỉ trích chính phủ quân sự Thái-lan đã đàn áp nghiêm trọng các quyền tự do cơ bản của con người sau sáu tháng kể từ khi đảo chính (ngày 22-5); thậm chí ông Brad Adam, Giám đốc khu vực châu Á của HRW còn cho rằng, tình hình nhân quyền tại Thái-lan "rơi xuống hố sâu không đáy" vì những người bất đồng chính kiến bị bắt giữ, xét xử bởi tòa án quân sự, truyền thông bị kiểm duyệt, quyền tự do ngôn luận và tự do hội họp bị đàn áp... HRW nhận xét Hội đồng Quốc gia cầm quyền vì hòa bình và trật tự (NCPO) do Thủ tướng Pray-út đứng đầu chưa chứng tỏ được bất kỳ dấu hiệu cho thấy sẽ phục hồi thể chế dân chủ tại Thái-lan!

Hẳn là cái gọi là báo cáo nhân quyền của HRW đã trở thành giọt nước làm tràn ly, bởi liên tục trong các tháng gần đây, lúc thì HRW phê phán việc trừng trị nghiêm khắc tội "khi quân" gia tăng tại Thái-lan; lúc thì cho rằng Thái-lan "giam giữ trẻ em nhập cư vô thời hạn không đúng các tiêu chuẩn đối xử với trẻ em",...

Việc Thái-lan phản đối báo cáo nhân quyền, ngăn chặn trang mạng của HRW là một đòn giáng mạnh vào uy tín vốn từ lâu đã lung lay của tổ chức này. Ðây không phải là lần đầu và Thái-lan cũng không phải là quốc gia duy nhất đã bị HRW chỉ trích, đánh giá thiếu công tâm, thậm chí thiên vị, lệch lạc.

Ông Rupert Murdoch của tờ Time

Nhiều quốc gia trên thế giới, một số tổ chức phi chính phủ (NGOs), giới truyền thông và ông R.L. Béc-ten (Robert L. Bernstein) - một trong các nhân vật sáng lập và là cựu chủ tịch HRW, đã nhiều lần chỉ trích HRW. Có thể chia các chỉ trích đối với HRW thành hai loại, gồm: năng lực nghiên cứu yếu kém, báo cáo thiếu chính xác; thái độ thiên lệch, lợi dụng ý thức hệ. R. Mơ-đốc (Rupert Murdoch), ông chủ tờ Thời báo (The Times), đã cáo buộc HRW thiếu kiến thức chuyên sâu, đưa tin không chính xác về cuộc chiến tại dải Ga-da, Áp-ga-ni-xtan. Viện nghiên cứu Monitor thì cáo buộc HRW áp dụng phương pháp luận sai lầm, hiểu sai luật pháp quốc tế; thể hiện sự thiên lệch trong phương pháp thu thập thông tin vì tin tưởng thái quá vào "mắt thấy tai nghe" của những người được họ gắn mác "nhân chứng" trong khi lại bỏ ngoài tai tất cả thông tin do chính quyền cung cấp. Ðiều này không chỉ xảy ra với trường hợp báo cáo về tình hình nhân quyền ở dải Ga-da, Áp-ga-ni-xtan (Gaza, Afganistan,) mà còn lặp lại với hầu hết báo cáo nhân quyền do HRW tổng kết, đánh giá.

Hằng năm, HRW công bố cái gọi là báo cáo nhân quyền phản ánh tình hình nhân quyền ở gần 100 quốc gia, trong đó có Việt Nam. Ðiều này sẽ là bình thường nếu HRW có thái độ khách quan, trung thực, thiện chí nhằm đóng góp vào sự phát triển nhân quyền trên thế giới nói chung, và của mỗi quốc gia nói riêng. Nhưng đáng tiếc là thông tin, đánh giá HRW đưa ra chủ yếu cóp nhặt một chiều, sai sự thật, khiến dư luận đặt câu hỏi đâu là mục đích thật sự của HRW? Phải chăng sau khi tự phong cho mình một "sứ mệnh", là HRW có điều kiện để nấp dưới "vỏ bọc nhân quyền" mà can thiệp thô bạo vào công việc nội bộ của một số quốc gia trên thế giới?

Có một vấn đề không thể không quan tâm là nhiều năm qua cái gọi là báo cáo của HRW chỉ tập trung vào các quyền chính trị và dân sự, phớt lờ các quyền kinh tế và xã hội. HRW tuyên bố sứ mệnh của họ là bảo vệ quyền con người trên toàn thế giới, buộc chính phủ các nước chấm dứt các hình thức lạm quyền, tôn trọng các quy định của luật pháp quốc tế về nhân quyền, cụ thể là Tuyên ngôn nhân quyền Liên hợp quốc (LHQ), trong đó quy định đầy đủ các quyền chính trị, dân sự, kinh tế, xã hội, văn hóa. Tuy nhiên, dường như HRW lại không "hài lòng" với các quy định trong Tuyên ngôn nhân quyền LHQ khi văn bản này yêu cầu chính phủ các nước phải bảo đảm các quyền kinh tế, xã hội cho người dân, phải chăng vì yêu cầu đó mâu thuẫn với những giá trị mà HRW theo đuổi? Có lẽ những người ở HRW coi việc Tuyên ngôn nhân quyền LHQ khẳng định "quyền được ăn, mặc, quyền có chỗ ở, được hưởng các dịch vụ y tế và các dịch vụ xã hội khác"(Ðiều 25), "quyền được chia sẻ lợi ích của các tiến bộ khoa học" (Ðiều 27) là việc của cá nhân chứ không phải là trách nhiệm của các chính phủ, nên họ chỉ tập trung theo đuổi, ủng hộ quyền tự do tôn giáo, tự do ngôn luận? Bởi hoạt động của HRW cho thấy họ đã bảo vệ các quyền cơ bản của con người theo những phương cách rất phiến diện.

Có thể nói, do bị tác động nặng nề bởi các quan điểm chính trị nên HRW thường đưa tin sai lệch, có dụng ý để hướng vào các nước không chọn đường đi với phương Tây như Nga, Trung Quốc, Việt Nam, Vê-nê-xu-ê-la (Venezuela), Bô-li-vi-a (Bolivia), Ê-cu-a-đo (Ecuador), Xri Lan-ca (Shrilanka), Ê-ti-ô-pi-a (Ethiopia); đồng thời tâng bốc các giá trị "tự do, dân chủ" theo kiểu phương Tây. Trong báo cáo nhân quyền năm 2013, HRW chỉ trích Cu-ba, Vê-nê-xu-ê-la là các quốc gia có tình trạng nhân quyền tồi tệ nhất khu vực Mỹ la-tinh, cáo buộc chính phủ các nước này "lạm quyền, chà đạp các quyền cơ bản của con người" - chủ yếu là các quyền chính trị và dân sự, mà không hề đề cập đến tiến bộ của hai quốc gia này trong khi bảo đảm quyền kinh tế, xã hội, văn hóa cho người dân. Quan tâm đến nhân quyền, chẳng lẽ HRW không mảy may suy nghĩ về việc người dân ở Cu-ba, Vê-nê-xu-ê-la được hưởng nền giáo dục và dịch vụ y tế miễn phí, được bảo đảm nhu cầu chỗ ở, thực phẩm thiết yếu, hay theo HRW thì đó không phải là thành tích nhân quyền? Cũng trong Báo cáo nhân quyền năm 2013 của HRW chỉ trích mạnh mẽ việc chính quyền nước Nga đàn áp các cuộc biểu tình quá khích phản đối Tổng thống Pu-tin năm 2012, trong khikhông hề đề cập đến việc hàng chục nghìn người bị bắt giữ trong các cuộc biểu tình "chiếm phố Wall", biểu tình phản đối chính sách thắt lưng buộc bụng tại nhiều nước phương Tây?

Với Việt Nam, thông tin về tình hình nhân quyền tại Việt Nam mà HRW đưa ra chủ yếu dựa trên cơ sở khai thác từ in-tơ-nét (internet)- nơi các thế lực thù địch, các tổ chức, cá nhân thiếu thiện chí với Việt Nam vẫn hằng ngày reo rắc tin tức thất thiệt, dựng đứng một số sự kiện, xuyên tạc đường lối, chính sách đúng đắn của Nhà nước Việt Nam.

Không chỉ vậy, HRW còn "tích cực phỏng vấn từ xa" các đối tượng có hành vi vi phạm pháp luật Việt Nam, liên lạc với một số người thân của các nhân vật này để khai thác thông tin một chiều, tạo diễn đàn giúp họ đưa ra luận điệu vu khống, vu cáo. Vì thế trong cái gọi là báo cáo nhân quyền của HRW luôn xuất hiện các cá nhân bị Tòa án nhân dân ở Việt Nam xét xử, tuyên phạt án tù vì đã vi phạm pháp luật, như Bùi Kim Thành, Trần Khải Thanh Thủy, Lê Công Ðịnh, Lê Quốc Quân, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải (còn gọi Hải "Ðiếu cày"),...

Không chỉ vậy, các năm qua, HRW còn có một số việc làm hết sức lố bịch, mà ngay các cơ quan có thẩm quyền của LHQ cũng chưa bao giờ tiến hành. Lúc thì họ gửi "văn thư yêu cầu Quốc hội Việt Nam nên bảo đảm bản hiến pháp sửa đổi phải đáp ứng mọi tiêu chuẩn quốc tế về nhân quyền", lúc khác lại gửi thư tới ông T.A-bớt (Thủ tướng Ô-xtrây-li-a) bày tỏ sự "quan ngại" vì ông T.A-bớt "không nêu vấn đề nhân quyền với giới lãnh đạo In-đô-nê-xi-a, Trung Quốc, Việt Nam trong các cuộc họp bên lề nhiều hội nghị, trong đó có hội nghị Hợp tác kinh tế châu Á - Thái Bình Dương".

Ðặc biệt, tháng 6-2014 vừa qua, sau khi đại diện Việt Nam công bố tại Hội đồng nhân quyền LHQ danh sách 182 khuyến nghị Việt Nam chấp thuận trên tổng số 227 khuyến nghị các nước và tổ chức quốc tế đã nêu ra trong khuôn khổ Cơ chế rà soát định kỳ phổ quát (UPR) lần hai đối với Việt Nam, thì HRW lại nhằm vào những khuyến nghị Việt Nam chưa chấp thuận để cho rằng "khước từ những kêu gọi này khiến người ta thắc mắc về sự chân thành trong các lời cam kết tôn trọng nhân quyền của Hà Nội"! Chẳng lẽ HRW không thấy đây là tỷ lệ chấp thuận rất cao (80,17%) trong lịch sử hoạt động của UPR, thể hiện rõ thái độ nghiêm túc, chân thành, cởi mở và quyết tâm của Việt Nam trong khi tăng cường, tiếp tục phát triển nhân quyền? Chẳng lẽ 184 phiếu thuận trên tổng số 192 phiếu bầu Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng nhân quyền LHQ lại không có ý nghĩa đối với HRW, hay HRW tự cho mình quyền bất chấp sự thật?

Ông José Miguel Vivanco, Giám đốc tổ chức HRW (Human Rights Watch) Mỹ bị trục xuất khỏi Venezuela thứ năm vì vi phạm cácđiều kiện thị thực du lịch vì ông tham gia vào các hoạt động chính trị trong nước sở tại. (YVKE)
Mérida, September 19, 2008 
(venezuelanalysis.com)

Sai lầm trong quan điểm chính trị, thiếu tinh thần khách quan, luôn có thái độ thiên vị trong tiếp xúc, đánh giá (dường như còn bị thao túng bởi các thế lực muốn sử dụng nhân quyền làm công cụ can thiệp vào công việc nội bộ của một số quốc gia?), kết hợp phương pháp thu thập thông tin phiến diện và luôn có chủ ý,... HRW thường xuyên bóp méo, xuyên tạc tình hình nhân quyền ở nhiều nước trên thế giới, trong đó có Việt Nam, đó là việc làm không thể chấp nhận. Từ một tổ chức được lập ra vì tự thấy có sứ mệnh bảo vệ và phát huy các quyền cơ bản của con người trên toàn thế giới (!), bằng việc làm của họ, HRW đã và đang mất uy tín trầm trọng. Thiết nghĩ, nếu HRW vẫn tiếp tục đi theo lối mòn phi lý và phi nghĩa này, thì không gì có thể bảo đảm trục xuất hai nhân viên HRW tại Vê-nê-xu-ê-la năm 2008 hay việc chặn website của HRW tại Thái-lan sẽ không tái diễn ở quốc gia khác, khi ấy, hình ảnh của HRW sẽ ra sao? 

LAM SƠN

Đăng bởi Chế Trung Hiếu