Các nhà tự nhận đấu tranh dân chủ Việt Nam từ trước đến nay có rất nhiều phong trào, chiến dịch, mỗi phong trào thường gắn với sự ra đời một tổ chức với bộ máy chiến tuyến, hậu cần rất rõ ràng. Quy luật của nó là lúc mới khai sinh được quảng cáo rất ồn ào, khí thế với sự nô nức và tự hào của anh A chị B, chiến lược ngắn dài hạn được tô vẽ bằng bức tranh tương lai sáng sủa, tuy nhiên thời gian tồn tại được tính bằng năm (số này rất hiếm), tháng (cái này phổ biến hơn), tuần (cái này không hiếm) thường kết thúc bằng sự cãi vã, chia rẽ, phủi tay, thậm chí không còn muốn bị dính líu đến nó nữa. Ở đây tôi muốn dẫn chứng từ một phong trào mang tên “Mạng lưới Blogger Việt Nam” (MLBVN) hiếm hoi có tuổi thọ được tính bằng năm.
Tổ chức này khai sinh từ chiến dịch vận động Tuyên bố 258 do nhóm Phạm Thị Đoan Trang, Nguyễn Anh Tuấn (các đệ tử của MC Trịnh Hội, VOICE) khởi xướng từ cuối năm 2013. Ban đầu bắt nguồn từ việc vận động ký Tuyên bố 258, gửi Tuyên bố này đến các tổ chức nhân quyền quốc tế, Chính phủ các nước phương Tây... rầm rộ với sự tự hào của những người trong cuộc. Nguyễn Lân Thắng với hình ảnh “siêu nhân” thể hiện sự tự hào về tài “đu tường” các tổ chức quốc tế, chấp cả trăm công an bắt nguồn từ đây. Đoan Trang thách thức cả Bộ công an Việt Nam ngăn cản được thành viên MLBVN “đu tường” các ĐSQ và tổ chức quốc tế. Hầu hết các thành viên tham gia ký tên đều rất tự hào và viên mãn vì được các chính khách phương Tây tiếp đón long trọng, được các nhà hoạt động nhân quyền quốc tế nể phục. Điều này khiến các anh chị khởi xướng rất tự tin tuyên bố ra đời tổ chức “Mạng lưới Blogger Việt Nam” ở Hà Nội, Khánh Hòa, TP Hồ Chí Minh vào đúng ngày Nhân quyền quốc tế 10/12/2013.
Chạy vạy khắp các đại sứ quán với Tuyên bố 258
Cũng từ lúc chính thức công khai tổ chức, dư luận đã thấy nội bộ phong trào này không còn hào hứng, khí thế nữa. Có lẽ các thành viên khởi xướng đã bắt đầu thấy xấu hổ vì bị dư luận và cộng đồng mạng có hẳn chiến dịch “Phản bác Tuyên bố 258” lên án cách làm, quy trình và hành xử của MLBVN này là tiếm danh cộng đồng, học đòi Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống cầu viện ngoại bang can thiệp vào ban hành luật pháp do Quốc hội một đất nước có chủ quyền và quyền tự quyết dân tộc ban hành, tức vấn đề nội bộ dân tộc. Lúc đó, những chiếc áo có gắn logo MLBVN chỉ còn thấy những anh chị nòng cốt trưng trổ, cả năm 2014 èo uột được mỗi chiến dịchTôi muốn biết với việc đòi Bạch hóa Hội nghị Thành Đô, nhưng đến ngày đưa Kiến nghị tới trụ sở Quốc hội thì bị phơi bày toàn bộ mưu đồ, chiêu trò mượn cớ để ăn vạ, gây rối, đuối lý, chỉ còn nhóm Hà Nội vội đến và vội rút chạy khi bị các bạn sinh viên trẻ đến “bạch hóa ý đồ”, còn ở miền Nam những người khởi xướng, tổ chức còn không dám lộ diện, bỏ mặc nhóm “Phong trào liên đới dân oan” chơ vơ như rắn mất đầu. Lúc này gần như không còn anh chị nào muốn nhắc đến, gợi nhớ mình từng tự hào vì là thành viên của MLBVN nữa. Dư luận chỉ ồn ào chút ít khi chứng kiến Nguyễn Chí Đức tuyên bố và kiên quyết “khủng bố” nếu bậu xậu cầm đầu tổ chức không rút tên ông này, thậm chí còn dọa sẽ tố cáo với cơ quan công an xử lý cả ban bệ. Năm 2014, MLBVN chủ yếu ồn ào ở hải ngoại do nương nhờ bậu xậu của VOICE, Dân làm báo có “sức mạnh hậu thuẫn từ Việt Tân” nên ầm ĩ với chiến dịch liên minh với các tổ chức ảo của Việt tân phản đối Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền LHQ, vận động các nước phương Tây đấu tố Việt Nam tại phiên UPR2014... nhanh chóng xẹp lép vì Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng nhân quyền với số phiếu áp đảo, cao nhất, phiên UPR như là một thủ tục mang tính khuyến cáo giữa các quốc gia có chủ quyền và quyền tự quyết dân tộc với nhau không gắn với bất kỳ chế tài và sự áp đặt nào của quốc gia nọ đối với quốc gia kia nên xem như toàn là những chiến dịch có giá trị màu mè cho truyền thông chém gió không đem lại giá trị thực tế nào.
Đến năm 2015, MLBVN khai sinh chiến dịch Nhân quyền 2015 với quy mô, cách thức lập lại của chiến dịch Tuyên bố 258 xem ra đã đến thời kỳ khai tử khi “bộ máy” của tổ chức này trong nước chỉ còn nổi lên 3 nữ lưu vật lộn, bên ngoài chỉ còn Việt Tân với tài thao diễn của Trúc Hồ cùng Dân Làm Báo, VOICE đạo diễn với đủ trò hát hò, hội chợ khắp các châu lục mà chưa quyên nổi 1/3 chữ ký ủng hộ cho mục tiêu 100 ngàn chữ ký để khởi xướng Chiến dịch này. Nhìn trước sự thất bại thảm hại, một thành viên chủ chốt nhất là Nguyễn Hoàng Vi chính thức tuyên bố rời khỏi tổ chức mà các chủ chốt còn lại cũng chẳng buồn chia tay, chia chân, dư luận thậm chí chẳng buồn quan tâm vì chẳng ai nghĩ MLBVN còn tồn tại trên thực tế, trừ Việt tân.
Đến nay, Đặng Bích Phượng như dội thêm gáo nước lạnh lên đốm tro tàn của MLBVN với bài “Mạng lưới Blogger Việt Nam là gì”, không khác gì bài thanh minh, chối bay chối biến mình từng có duyên nợ với cái tên MLBVN khi bao biện rằng, mình ký tên vào Tuyên bố 258 không hề có ý niệm về việc đã bị mặc định là thành viên tổ chức MLBVN và những người khởi xướng MLBVN đã chính thức trả lời bà này, việc bà ta ký tên vào Tuyên bố 258 không đồng nghĩa với việc bà ta đã là thành viên tổ chức này, thậm chí còn hạ bệ nó chỉ mang tên một blog, không là cái đinh gỉ gì (trích nguyên văn “Tôi được một bạn giải thích, khi tôi ký vào bản tuyên bố đó, không có nghĩa đương nhiên tôi là một thành viên của MLB, và MLB thực chất là một trang blog như mọi blog khác. Tuy nhiên, tôi nghĩ bản thân cái tên Mạng lưới Bloggers này dễ khiến dư luận hiểu nhầm, là nó đại diện cho các bloggers, trong khi chính các họ lại không hề biết”). Đúng là nhục nhã cho ai đã từng khoác cái áo MLBVN với biểu tượng là cây bút bẻ gập hình chữ W, trong đó có bà Bích Phượng với các bài viết từng tràn trề tự hào vì được đứng trọng hàng ngũ đại diện tổ chức đến “vấn an” các ĐSQ Tây phương.
Mời xem lại bài của chính bà này thời điểm tháng 8 năm 2013
Sôi máu nghĩa khí giang hồ và lòng tự trọng của một cựu thành viên MLBVN, đã làm là không hối tiếc, chỉ độc Nguyễn Chí Đức lên bóc mẽ, chửi lại Đặng Bích Phượng sau bài “cáo chung” kia, nguyên văn:
“Công thì chúng mày hưởng cả từ Tiến Nam, Mẹ Nấm trước đây là Đoan Trang. Nếu bị đàn áp hay có chiều hướng "tuột xích" thì chúng mày né hạ ngay? Há há! Giờ thì chúng mày bỏ của chạy lấy người loạn xạ, bèo dạt hết nhóm này đến nhóm nó khai sinh chưa được dăm bữa, nửa tháng là tự tan vì không có tiền hoặc tranh nhau vì tiền.
Mấy cái trò khôn lỏi "của người phúc ta" là tao đã nhận ra từ cái dạo rộ lên vụ trang danquyen của Quang A và các vị cộm cán trí thức muốn "giang hồ nhất thống". Gần đây lại giở vẹo cũ là Hiến Chương thổ tả vừa trình còi mà dễ lộ hàng kinh.
Nhất là thằng Phạm Chí Dũng cùng với truyền thông bưng bô có trò vun vào của những người bỏ ĐCS đứng dưới trướng chúng mày. Xin lỗi chúng mày đi. Chúng mày có thể hơn tuổi đời tao, nhưng kinh nghiệm về ĐCS chúng mày chỉ là "đàn em" của tao thôi.
Muốn giang hồ nhất thống thì chí khí phải hơn người, tư cách cá nhân phải ở mức tối thiểu (ko bị phốt gì) thâm niên (ko phải tuổi đời) dấn thân phải có.
Chúng mày đấu tranh dân chủ nhưng không hề chân thật, chân chính và vô tư. Đặc biệt lòng tự tôn dân tộc cực kì thấp khi lê la các ĐSQ để xin xỏ nhân quyền hoặc là xuất du lịch nước ngoài để chém gió chính trị”.
Ít nhất người ta cũng thấy được Nguyễn Chí Đức dù tuyên bố dứt tình với tổ chức MLBVN nhưng không đến nỗi cạn tàu ráo mạng, đạp luôn công lao người khởi xướng, hành xử mạt hạng như bà Bích Phượng này.
Đúng là giờ chỉ tội cho mấy chị, mấy anh vẫn còn cố sống cố chết giương cái tên MLBVN lên lúc này cho “nhục mặt” như Nguyễn Tiến Nam, hay cố thực hiện nốt kế hoạch đã khởi xướng vì cái thể diện như Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (hiện chỉ hai cô này đang hô hào tuyệt thực, tức giai đoạn 2 của Chiến dịch Nhân quyền 2015). Dù sao thì phong trào MLBVN cũng là một trong những phong trào hiếm hoi có tuổi thọ được tính bằng năm, mà người viết dám chắc ngày 10/12/2015 tới đây, chẳng còn ma nào muốn “tưởng niệm” ngày sinh nhật của nó nữa.
Nguyên nhân gốc rễ đều bởi tại sự phi nghĩa, không hề gắn với lợi ích dân tộc của kẻ khởi xướng nếu không muốn nói là bản chất bán rẻ TINH THẦN DÂN TỘC của phong trào này cũng như vô khối phong trào khác, nên kết cục luôn là: có tuổi thọ rất ngắn ngủi!