Hiển thị các bài đăng có nhãn dân chủ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dân chủ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

CẦN SỚM XỬ LÝ NGUYỄN THỊ LAN - BÍ THƯ ĐẢNG ỦY XÃ ĐỒNG TÂM

Loa Phường 

Nguyễn Thị Lan - Bí thư Đảng ủy xã Đồng Tâm Bà Nguyễn Thị Lan hiện đang là Bí thư xã Đồng Tâm, tuy chưa công khai hiện diện trong các cuộc hội họp của nhóm Đồng Thuận, nhưng trong cuộc họp mới đây nhất, đã chính thức được Bùi Viết Hiểu và Lê Đình Kình soạn 2 bài viết dài để ca ngợi chị này và tấn công những cán bộ xã huyện đang “bất bình” lên án kẻ được xem là hậu thuẫn cho nhóm nổi loạn Đồng Thuận từ đầu chí cuối. 

Vậy là đã rõ, “Cụ Kình” triệu tập cả cuộc họp chỉ để đấu tố một cán bộ tuyên giáo và bảo vệ “con bạch tuộc” Nguyễn Thị Lan của họ cũng như hạ uy tín ông Chủ tịch xã đương nhiệm. 

Cái gọi là “chống tham nhũng” mà “cụ Kình” đang núp bóng thực chất vẫn là cuộc tranh giành vị thế cho “người nhà” của mình nắm các vị trí chủ chốt của xã, huyện và lòe bịp dân chúng. 

Trong bài viết bức xúc từ Đồng Tâm mới đây cho biết: “Thật đắng lòng, những cán bộ kiên trung tại xã Đồng Tâm thời gian qua ai cũng biết, Nguyễn Thị Lan một kẻ có trình độ chỉ phù hợp với nhân viên văn phòng nhưng được Lê Đình Kình và Tổ đồng thuận tìm mọi cách gây phức tạp tình hình bầu cử tại xã Đồng Tâm để đưa Lan nên làm Bí thư Đảng. Nguyễn Thị Lan tự nguyện làm con bù nhìn theo chân Lê Đình Kình, thực hiện những chỉ đạo của Kình. 

Bây giờ ta có thể hiểu tại sao thời gian qua tất cả những chủ trương chỉ đạo đúng đắn của chính quyền thành phố Hà Nội đều bị Nguyễn Thị Lan cùng một số kẻ trong Đảng ủy xã Đồng Tâm cố tình không thực hiện hoặc gây sức ép với các Đảng viên khác nhằm xuyên tạc các chủ trương đó. Những ngày cán bộ Công an, cán bộ huyện Mỹ Đức bị giữ trái pháp luật tại Nhà văn hóa thôn Hoành, Nguyễn Thị Lan với cương vị là Bí thư Đảng ủy xã Đồng Tâm lại im lặng một cách đáng ngờ. Nhà bà ta không xa nhà văn hóa thôn Hoành, cũng rất gần nhà những kẻ cầm đầu như Bùi Văn Nhạc, Lê Đình Ba nhưng bà ta vô cảm, vô trách nhiệm với hoạt động gây mất an ninh trật tự tại địa phương. 

Bà ta vẫn là Bí thư Đảng ủy xã Đồng Tâm, nhưng cái cách mà Bùi Viết Hiểu công bố công khai việc Nguyễn Thị Lan là người ủng hộ các hoạt động của Tổ đồng thuận thì tại sao các cấp chính quyền Hà Nội không xử lý với Lan. 

Riêng tôi hoàn toàn ủng hộ việc các cấp xem xét kỷ luật đối với Nguyễn Thị Lan. Một cán bộ Đảng viên đã ngấm ngầm ủng hộ các đối tượng có hoạt động gây mất an ninh trật tự, thiếu trách nhiệm với tình hình phức tạp tại địa phương”. 

Nếu “Cụ Kình” được xem như “thủ lĩnh” công khai của nhóm Đồng Thuận thì bà Bí thư Đảng ủy xã thực sự là “con bạch tuộc” đứng sau hậu thuẫn, giật dây và điều hành mọi đường đi nước bước và là điểm tựa tinh thần để những người dân nhẹ dạ “vững tâm” đi theo “cụ Kình” và nhóm Đồng Thuận. Họ biết rõ, kẻ bảo kê giấu mặt cho họ trong chính quyền còn an toàn thì “chiến khu” của họ vẫn là vùng đất “bất khả xâm phạm”, mọi nỗ lực của chính quyền Hà Nội đều bị vô hiệu hóa ở cấp cơ sở. 

Mong rằng chính quyền Hà Nội, trước khi xử lý những kẻ gây rối, bắt giữ người trái pháp luật, phá hoại tài sản Nhà nước, hãy chặt đứt cái vòi bạch tuộc này mới mong tình hình Đồng Tâm nằm trong tầm kiểm soát.

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

NGỰA NON HÁU ĐÁ

Khoai@ 

Tôi không phải là loại mượn gió bẻ măng, khi thấy người ta gặp hạn thì mình đánh với. Nhưng trường hợp của Nguyễn Xuân Anh, thì tôi đã viết ngay từ khi anh ta rơi vào vòng ngắm cho chức Phó chủ tịch Thành phố. Và sau 2 năm làm Bí thư Đà thành, Nguyễn Xuân Anh đã bộc lộ hết tất cả trình độ, năng lực, đạo đức, tác phong của mình, và việc anh này bị đưa vào lò là lẽ tất nhiên. 

Tôi đồng ý với ý kiến của anh TS Nguyễn Sĩ Dũng rằng, "đưa ông Nguyễn Xuân Anh lên làm Bí thư Đà Nẵng là chín non". "Chín non" là từ mà anh Nguyễn Sĩ Dũng dùng để nói về Nguyễn Xuân Anh với hi vọng nếu cứ bình tĩnh, điềm đạm, khiêm tốn, chịu khó học hỏi, cộng với những trải nghiệm nhất định thì sẽ có ngày chín. 

Theo tôi, Nguyễn Xuân Anh không đủ năng lực, trình độ của một Bí thư. Không phải nói đâu xa, những bằng cấp mà anh sở hữu, những phát biểu bạt mạng, những tuyên bố đại ngôn về cuộc sống cũng như trong chỉ đạo cấp dưới đã nói lên tất cả. Cuối cùng, lòng tham đã góp phần đưa anh vào lò. 

Thật tiếc, Nguyễn Xuân Anh đã không biết tận dụng sức trẻ, gia uy, để vươn lên đến tột đỉnh của chức tước và quyền lực. Trái lại, anh đã "ngã ngựa" từ rất sớm, chỉ sau hơn hai năm cầm quyền ở thành phố quê hương. 

Với gia cảnh như thế sao không học hành ở nơi tử tế nhỉ? Cũng như nhận định của nhiều người, Nguyễn Xuân Anh có được quyền lực quá sớm và dễ dàng, nên trước hết anh không biết mình là ai, đang ở đâu, có nghĩa vụ gì với người dân, với đất nước và sau nữa, anh đã không thấy hết được sự phức tạp của công việc anh đảm nhận, từ nguyên tắc cho tới phạm vi trách nhiệm phải thực hiện. 

Vì thiếu kiến thức, anh ngỡ mình là đỉnh của đỉnh, anh can thiệp vào mọi công việc chuyên môn của các ngành, từ công an đến Viện kiểm sát, từ xây dựng cho tới du lịch, từ tổ chức tới hành vi...Ở đâu anh cũng thể hiện quyền lực số 1. Chính vì thế, trong một thời gian ngắn, anh đã tự mình tạo ra quá nhiều kẻ thù thay vì phải chinh phục nhân tâm và chứng minh cho mọi người thấy rằng anh xứng đáng với vị trí được trao. 

Rất thú vị khi ai đó so sánh và kết luận, Nguyễn Xuân Anh chỉ là cái bóng không hồn so với người tiền nhiệm Nguyễn Bá Thanh. Mọi thứ anh làm đều là bắt chước, nhưng ngặt nỗi anh lại không có được thứ phẩm chất cáo quý như ông Bá Thanh. Anh nói được, nhưng không làm được, hoặc nói mà không làm, nói cho oai, nói để thể hiện quyền lực hơn người và vì điều này người dân không phục. 

Cuối cùng, ai cũng thấy, gia cảnh thuộc vào hàng danh gia vọng tộc, nhưng lại không vượt qua nổi những cám dỗ tầm thường, những thứ cỏn con. 

Dù đại ngôn về sự trong sạch của mình, nhưng anh lại sử dụng ô tô và 2 căn nhà do doanh nghiệp biếu. 

Rõ ràng, anh nói không đi đôi với làm như kết luận của Ủy ban Kiểm tra Trung ương, anh quá ấu trĩ về chính trị. 

Thay cho lời kết, xin dẫn lại ý của ông Nguyễn Sĩ Dũng: Vấn đề là tại sao một người chưa đủ độ chín như vậy lại được đưa lên giữ một trong những vị trí quan trọng nhất của hệ thống? Rõ ràng, quy trình nhân sự của chúng ta là rất có vấn đề. Việc bỏ qua quá nhiều tiêu chuẩn cho các “thái tử” có thể là vấn đề lớn nhất ở đây.

Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

KỶ LUẬT CẢNH CÁO, KHAI TRỪ ĐẢNG MỘT LOẠT CÁN BỘ BAN CHỈ ĐẠO TÂY NAM BỘ

Bình Tân

Đúng là lò đã nóng, củi tươi cũng phải cháy. 

Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đã quyết định thi hành kỷ luật khai trừ đối với nhiều cán bộ thuộc Ban chỉ đạo Tây Nam bộ. Từ ngày 13 đến 16/9/2017, Ủy ban Kiểm tra Trung ương đã họp kỳ 17. Ông Trần Quốc Vượng, Uỷ viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương chủ trì kỳ họp. 

Tại kỳ họp này, Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đã xem xét, kết luận một số nội dung, trong đó có việc xem xét, thi hành kỷ luật một số cá nhân thuộc cơ quan Thường trực Ban Chỉ đạo Tây Nam Bộ. 

Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đã xem xét các vi phạm, khuyết điểm của một số cá nhân thuộc cơ quan Thường trực Ban Chỉ đạo Tây Nam Bộ như đã kết luận tại kỳ họp thứ 16 của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, gồm: 

- Ông Nguyễn Phong Quang, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Bí thư Đảng ủy, nguyên Phó Trưởng ban Thường trực, nguyên Thủ trưởng Cơ quan Thường trực Ban Chỉ đạo; 

- Ông Nguyễn Quốc Việt, Bí thư Đảng ủy, Phó Trưởng Ban Chỉ đạo; 

- Ông Nguyễn Thanh Hải, nguyên Ủy viên chuyên trách, nguyên Chánh Văn phòng Ban Chỉ đạo; 

- Ông Nguyễn Văn Út, Chánh Văn phòng Ban Chỉ đạo; 

- Bà Lê Thị Thu Hằng, nguyên kế toán trưởng; 

- Bà Sơn Thị Quanh Ni, thủ quỹ. 

Uỷ ban Kiểm tra Trung ương nhận thấy những vi phạm, khuyết điểm của các đồng chí nêu trên đã gây hậu quả rất nghiêm trọng, ảnh hưởng xấu đến uy tín của Đảng, của Ban Chỉ đạo, gây dư luận bức xúc trong cán bộ, đảng viên và nhân dân. Căn cứ Quy định số 181-QĐ/TW của Bộ Chính trị về xử lý kỷ luật đảng viên vi phạm, Uỷ ban Kiểm tra Trung ương quyết định thi hành kỷ luật khai trừ đối với các ông Nguyễn Thanh Hải, Lê Thị Thu Hằng; kỷ luật cảnh cáo đối với các ông Nguyễn Quốc Việt, Nguyễn Văn Út; kỷ luật khiển trách đối với bà Sơn Thị Quanh Ni. Đồng thời đề nghị Ban Bí thư xem xét thi hành kỷ luật đối với ông Nguyễn Phong Quang.

5 NĂM BÓC LỊCH, 4 NĂM QUẢN CHẾ - NGỒI ĐÓ MÀ OAI

Bình Tân

Sáng nay 18/9/2017, Tòa án nhân dân Thị xã Hoàng Mai đã xét sơ thẩm vụ án hình sự đối với bị cáo Nguyễn Văn Oai về các tội chống người thi hành công vụ theo quy định tại điều 257 và tội không chấp hành án theo quy định tại điều 304 Bộ luật Hình sự năm 1999. 

Tại phiên tòa, Hội đồng xét xử đã tiến hành xét hỏi bị cáo Nguyễn Văn Oai, người làm chứng, người liên quan; công bố các lời khai tại cơ quan điều tra của những người vắng mặt; xem xét, đánh giá những tài liệu, chứng cứ có liên quan đến vụ án để làm sáng tỏ, đầy đủ các tình tiết về từng sự việc, từng tội của vụ án. 

Với bản chất ngoan cố, Nguyễn Văn Oai khai báo không thành khẩn, mà loanh quanh chối tội, đổ tội cho đồng bọn, nhưng với những tài liệu, chứng cứ được cơ quan điều tra thu thập và đã được hội đồng xét xử xem xét, đánh giá tại phiên tòa cho thấy các tài liệu, chứng cứ được thu thập một cách khách quan, toàn diện, đúng trình tự quy định của Bộ luật Tố tụng hình sự. Các tài liệu, chứng cứ đều có giá trị chứng minh hành vi phạm tội của Nguyễn Văn Oai. 

Theo đó, sau khi Nguyễn Văn Oai chấp hành xong hình phạt tù tại trại giam Nam Hà (tại phiên tòa diễn ra trong các ngày 8 và 9/1/2013, xét xử các bị cáo về tội “Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân", bị cáo Nguyễn Văn Oai bị phạt 4 năm tù và bị quản chế 4 năm kể từ ngày chấp hành xong hình phạt chính), được bàn giao về nơi cư trú ở xã Quỳnh Vinh, thị xã Hoàng Mai, tỉnh Nghệ An để chấp hành tiếp hình phạt bổ sung 4 năm quản chế, cấm đi khỏi nơi cư trú theo bản án sơ thẩm số 01/2013/HSST ngày 9/1/2013 của Tòa án nhân dân tỉnh Nghệ An. Nguyễn Văn Oai đều không thực hiện nghĩa vụ mỗi tháng một lần vào đầu tuần của tháng, đến trình diện và báo cáo với UBND xã Quỳnh Vinh theo quy định của Luật Thi hành án hình sự mà không có lý do. Công an xã đã tiến hành lần lượt lập 18 biên bản về việc vi phạm nghĩa vụ chấp hành án, 2 lần trực tiếp đến giải thích, thuyết phục. Chủ tịch UBND xã Quỳnh Vinh đã lần lượt ban hành 3 bản thông báo yêu cầu thực hiện nghĩa vụ thi hành án quản chế và 14 lần ký giấy triệu tập Nguyễn Văn Oai đến UBND xã để thực hiện nghĩa vụ thi hành án quản chế nhưng Nguyễn Văn Oai đều không nhận, không chấp hành. 

Nguyễn Văn Oai đã ít nhất 2 lần tự ý đi khỏi nơi quản chế. Các cơ quan chức năng đã nhiều lần nhắc nhở, giáo dục, 3 lần ra quyết định xử phạt vi phạm hành chính, nhưng Nguyễn Văn Oai vẫn cố ý không chấp hành với thái độ thách thức, thậm chí còn chống trả quyết liệt đối với người thi hành công vụ. 

Căn cứ vào các chứng cứ, tài liệu đã được thẩm tra tại phiên tòa và kết quả tranh luận tại phiên tòa, trên cơ sở xem xét đầy đủ, toàn diện tài liệu chứng cứ, ý kiến của kiểm sát viên, bị cáo, người bào chữa, Hội đồng xét xử xác định: Các hành vi trên đây của bị can Nguyễn Văn Oai đã phạm vào tội “Không chấp hành án” và tội “Chống người thi hành công vụ”, được quy định tại điều 304 và khoản 1 điều 257 Bộ luật Hình sự. 

Sau khi nghị án, Hội đồng xét xử quyết định áp dụng Điều 304 của Bộ luật Hình sự năm 1999; Điểm g, Khoản 1, Điều 48 của Bộ luật Hình sự năm 1999; Nghị quyết số 41 của Quốc hội khóa XIV; Khoản 3, Điều 7 của Bộ luật Hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017): xử phạt Nguyễn Văn Oai 2 năm tù; Áp dụng Điều 257 của Bộ luật Hình sự năm 1999; Điểm g, Khoản 1, Điều 48 Bộ Luật Hình sự xử phạt Nguyễn Văn Oai 3 năm tù; Áp dụng Điều 50 của Bộ luật Hình sự, buộc Nguyễn Văn Oai phải chấp hành án phạt của 2 tội là 5 năm tù, thời hạn tù tính từ ngày bị tạm giam (19/1/2017); Áp dụng Điều 51 của Bộ luật Hình sự, buộc Nguyễn Văn Oai chấp hành án phạt quản chế, cấm đi khỏi nơi cư trú trong vòng 4 năm kể từ ngày chấp hành xong hình phạt tù của bản án này.

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

CHUYỆN TỰ DO BÁO CHÍ TẠI LỄ THƯỢNG CỜ AIMAG

Bình Tân

VOV đưa tin, "Phóng viên bị cấm tác nghiệp tại lễ thượng cờ tại AIMAG", và đó là sự thật.

Thế mới  biết, tự do, dân chủ, nhân quyền, hay trường hợp này là "Tự do ngôn luận, tự do báo chí" vẫn là thứ xa xỉ ngay cả đối với nước ngoài.

Ở Việt Nam, nếu Ban tổ chức hành xử như thế này, chắc chắn báo chí sẽ làm loạn và chính quyền vốn chiều chuộng báo chí quá đà sẽ một phen bị tổng xỉ vả.

VOV cho hay: Dù đã xuất trình các loại thẻ nhưng lực lượng an ninh của nước chủ nhà Turkmenistan vẫn cấm phóng viên vào khu vực làng VĐV để tác nghiệp.

Chiều 16/9, lễ thượng cờ của 6 trong số 65 đoàn thể thao tham dự Đại hội thể thao trong nhà và võ thuật châu Á lần thứ 5 (AIMAG 5) đã diễn ra trong làng VĐV. Cùng dự lễ thượng cờ trong ngày này với đoàn TTVN là 5 đoàn khác, trong số đó có hai đoàn Đông Nam Á là Thái Lan và Singapore.

Hình ảnh tại lễ thượng cờ do thành viên của đoàn TTVN cung cấp.

Quốc kỳ Việt Nam cùng với quốc kỳ của 5 nước cùng tham gia lễ thượng cờ trong ngày 16/9. 

Tham dự Lễ thượng cờ có ông Lê Khánh Hải (Thứ trưởng Bộ VHTTDL), ông Trần Đức Phấn (Phó Tổng cục trưởng Tổng cục TDTT - trưởng đoàn TTVN), cùng đại diện cán bộ đoàn và một số đội tuyển. Do đoàn Việt Nam làm lễ sau cùng, nên lá quốc kỳ của chúng ta đã chính thức tung bay trên bầu trời Ashgabat vào lúc 19h25. 

Mặc dù lễ thượng cờ là một nghi thức quan trọng trước các kỳ đại hội, nhưng BTC của nước chủ nhà Turkmenistan đã cấm các phóng viên vào khu vực làng VĐV để tác nghiệp. Trả lời cho câu hỏi vì sao cấm phóng viên, một nhân viên an ninh của nước chủ nhà cho biết: "Khu vực này chỉ giành cho các VĐV và thành viên của đoàn thể thao. Nếu không phải VĐV, anh không được bước vào đây".

Khâu an ninh và kiểm soát của AIMAG 5 đang được chủ nhà Turkmenistan làm rất chặt chẽ. Mỗi phóng viên nước ngoài khi đi đến đâu tác nghiệp đều có một nhân viên của nước chủ nhà đi theo để kiểm soát.

ĐÃ BẮT ĐƯỢC TỬ TÙ TRỐN TRẠI THỌ "SỨT"

Đã bắt được Thọ "sứt", tử tù trốn trại tạm giam T16

ANTD.VN - Vào khoảng 18h chiều nay 16-9, Các trinh sát Phòng 5, Cục CSHS Bộ Công an phối hợp với các đơn vị đã bắt được Lê Văn Thọ (SN 1980, tức Thọ “sứt”), một trong 2 tử tù vừa trốn khỏi Trại tạm giam T16.

Nguồn tin của ANTĐ cho biết, Thọ “sứt” bị bắt khi đang lẩn trốn tại huyện Nam Sách, Hải Dương.

Đối tượng Thọ "sứt" đã bị bắt 

Như ANTĐ đã đưa tin, đêm 10, rạng sáng 11-9, Nguyễn Văn Tình (SN 1989, trú tại thôn Lập Thạch, xã Đông Xuân, huyện Quốc Oai) và Lê Văn Thọ (SN 1980, trú tại thôn Thuỳ Lâm, xã Thanh Sơn, huyện Thanh Hà, Hải Dương) là 2 tử tù được giam chung buồng tại Trại tạm giam T16 của Bộ Công an để chờ thi hành án. Các đối tượng này đã phá cùm, khoét tường buồng giam chui ra ngoài và lợi dụng trời mưa, đêm tối đã dùng dây leo qua tường rào trại tạm giam để bỏ trốn trong đêm 10-9-2017.

Quyết định truy nã đặc biệt đối với Lê Văn Thọ 

Được biết, sau khi thoát khỏi trại tạm giam, hai tử tù đã mò về nhà người bà con của Tình ở xã Yên Trung, huyện Thạch Thất, Hà Nội mượn chiếc xe máy Honda Dream II làm phương tiện bỏ trốn.

Qua tìm hiểu của PV, được biết 5 năm trước Lê Văn Thọ cầm đầu nhóm tội phạm bắt cóc một bé gái, đòi số tiền chuộc cả nửa tỷ đồng. Thọ cùng đồng bọn bắt ép gia đình bé gái phải chuyển cho “đối tác” của chúng 5 bánh heroin và 5 lạng ma túy đá, rồi mới trao trả nạn nhân. Tuy nhiên, 3 ngày sau khi gây án Thọ và nhóm thuộc hạ của hắn bị lực lượng công an bắt giữ. Sau đó, Thọ bị TAND tỉnh Sơn La tuyên phạt 27 năm tù giam về các tội “Giết người, bắt cóc trẻ em”.

"Thành tích bất hảo" của Thọ còn thể hiện ở việc chỉ đạo đồng bọn gây ra vụ cố ý gây thương tích làm hai bố con một công dân ở tỉnh Hà Nam bị thương tích 33-56%. Chưa dừng lại ở đó, Thọ còn chỉ đạo đồng bọn đặt mìn tại nhà một đôi vợ chồng được cho là kẻ thù của hắn ở tỉnh Sơn La. Tuy nhiên, vụ việc này đã bị lực lượng công an phát hiện, ngăn chặn kịp thời.

Đến tháng 5-2015, Lê Văn Thọ cho đàn em ở tỉnh Hải Dương gây ra vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản bằng hình thức bán 6 bánh ma túy giả (trị giá hơn 1 tỷ đồng) cho một “đối tác” làm ăn của chúng và tháng 6-2015, gã “trùm” tội phạm này đã chỉ đạo nhóm thuộc hạ mua bán trái phép một số lượng lớn ma túy đá. Với những hành vi phạm tội trên, tháng 5-2017, Lê Văn Thọ bị TAND tỉnh Hà Nam tuyên phạt tử hình về các tội “Giết người, Mua bán trái phép chất ma túy...”. Sau khi bị kết án, Thọ bị chuyển vào Trại tạm giam T16 chờ thi hành án.

Nhân thân của Nguyễn Văn Tình cũng “mờ” không kém gì Lê Văn Thọ. Tháng 12-2011, Tình bị TAND huyện Quốc Oai, Hà Nội tuyên phạt 18 tháng tù, nhưng cho hưởng án treo về tội “Tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có”. Gần 5 năm sau, Tình bị bắt về tội “Mua bán trái phép chất ma túy” và bị tạm giam Trại tạm giam T16 - Bộ Công an.

Theo kết quả điều tra của cơ quan công an, Tình liên quan đến đường dây mua bán trái phép chất ma túy do Nguyễn Thanh Tuân, “trùm” ma túy ở khu vực tỉnh Sơn La và Đặng Minh Châu (SN 1973, ở tỉnh Lạng Sơn) cầm đầu. Bản thân Đặng Minh Châu năm 2004 bị truy nã về tội mua bán trái phép chất ma túy. Đối tượng này đã trốn sang Trung Quốc, tiếp tục thiết lập đường dây mua bán trái phép chất ma túy xuyên quốc gia. Trong thời gian này, Châu đã cấu kết với Tuân để mua bán trái phép ma túy (heroin) và thỏa thuận mỗi bánh có giá 192 triệu đồng.

Tháng 11-2015, Tình theo chỉ đạo của Tuân tìm địa điểm cất giấu ma túy để cung cấp cho Châu. Trước đó, Châu đặt hàng mua của Tuân gần 100 bánh heroin và Tình đã thuê một căn nhà ở huyện Thạch Thất, giả làm kho chứa bánh kẹo, thực chất để chứa và cung cấp ma túy cho “đối tác” ở Trung Quốc. Đường dây tội phạm ma túy do Tuân cầm đầu được trang bị vũ khí “nóng” như súng AK, lựu đạn để áp tải “hàng trắng” qua biên giới bằng đường tiểu ngạch.

Sau khi hoạt động mua bán trái phép chất ma túy của Tình, Châu cùng đồng bọn bị cơ quan công an phát hiện, bắt giữ, Tuân đã bỏ trốn và bị ra lệnh truy nã. Ngày 27-4-2017, Đặng Minh Châu, Nguyễn Văn Tình cùng nhiều đối tượng khác trong đường dây tội phạm do Tuân cầm đầu đã bị TAND - TP Hà Nội đưa ra xét xử về tội “Mua bán trái phép chất ma túy” và Nguyễn Văn Tình cùng 7 bị can khác đã bị tuyên án tử hình vì liên quan trực tiếp đến vụ gần 500 bánh heroin giấu trong bình gas công nghiệp.

Trong nhiều ngày qua, các lực lượng Công an các tỉnh có tuyến biên giới như Quảng Ninh, Lạng Sơn, Cao Bằng, Sơn La, Điện Biên, Lai Châu và Công an tỉnh Hòa Bình đã tập trung phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ của Bộ Công an và Công an Hà Nội tổ chức nhận dạng đối tượng bỏ trốn khỏi nơi giam giữ, thông báo tới từng người dân để kịp thời phát hiện, tố giác và phối hợp truy bắt.

Hiện, Thọ “sứt” đã được dẫn giải về trại tạm giam T16.

THOÁT KHỎI TAY THẦN CHẾT

Cuộc đời con người ta, có những thời điểm vận hạn không thể tránh được. Nó giống như vòng tuần hoàn của các ngôi sao chiếu mệnh, gặp sao xấu, vận xấu thì chỉ nắm chắc phần thua. Số mệnh, vận hạn và lành dữ đối với từng cá nhân là một bí ẩn vô cùng lớn.

Sự bí ẩn của nó chính những người có tầm hiểu biết rất sâu về lĩnh vực này cũng khó đoán và ít lý giải được. Có chăng chỉ làm thay đổi tinh thần của người trong cuộc để người ta có thể vững vàng hơn trước những biến cố vận hạn của đời mình.

Thường thì con người ta chỉ xuôi dòng từ cuộc sống đi vào cõi chết. Chứ mấy ai lội ngược dòng!

Tôi quen biết một người anh. Cuộc đời anh thật vất vả. Lấy vợ, sinh con, nuôi thằng con đầu lòng vừa bốn tuổi, thằng nhóc đang ăn đang lớn thì đuối nước chết. Đau thương.

Đời như thế tưởng đã bớt bão giông, năm anh ba bảy tuổi. Cái tuổi mà nhân gian mặc định là tâm của vòng xoay của vận hạn, thì anh bị một tai nạn khủng khiếp. Anh làm ở nhà máy đóng tàu biển. Khi anh móc hay tháo hàng gì đó, người bạn lái cẩu cùng làm thao tác sai kĩ thuật, gạt anh rơi từ độ cao 14 m xuống sàn tàu, tiếp theo là hàng rơi đè lên người. Nói chung vụ tai nạn ấy là một trong những vụ tai nạn lao động kinh hoàng mà công nhân nhà máy đóng tàu NT được chứng kiến.

Khả năng và sự phục hồi của con người quả là thần kì. Anh đúng với từ người trở về từ cõi chết. Người cướp lại anh từ bàn tay tử thần, chữa cho anh lành bệnh sống, chính là vị giáo sư trưởng khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện VĐ.

Tai nạn khủng khiếp quá. Hầu như bạn cùng làm đứng chết lặng, không ai đủ sức đưa anh đi cấp cứu. Mãi một lúc mới có người dám làm việc ấy. Anh được đưa sang Việt tiệp HP với ý nghĩ thôi còn nước còn tát. Thật ra tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Năm ngày nằm trong phòng cấp cứu đặc biệt với thân thể dập nát. Thở và hô hấp hoàn toàn bằng máy. Gan vỡ, phổi dập đã được phẫu thuật, cũng là lúc bác sĩ hàng đầu của VT bó tay vì thân thể anh suy kiệt. Toàn thân tím tái, lượng oxi trong máu xuống rất thấp, mạch không nhận thuốc và không tiếp nhận bất kì điều gì. Chỉ còn trái tim vẫn thoi thóp đập.

Bác sĩ khuyên gia đình nên cho anh về nhà. Dù sao cũng nên để anh được đi ở nhà là điều tốt nhất.

Máu mủ tình thâm là điều tuyệt vời nhất mà con người ta sống ở trên cõi đời này có được. Anh em như chân như tay. Đúng là chân tay không thể tách rời. Nhà anh đông anh em lắm. Năm chiến binh, toàn dũng mãnh như hổ. Anh em anh nhất định còn nước còn tát, họ không chịu đầu hàng. Vị giáo sư hàng đầu của khoa hồi sức cấp cứu bệnh viện VĐ được giới thiệu. Lập tức bằng mọi giá những anh em của anh đã mời được ông xuống Hải phòng. Vì anh không thể thở oxi mà đưa anh lên Hà nội được.

Việc đầu tiên vị giáo sư làm là điều chỉnh máy thở để tăng lượng oxi trực tiếp lên. Máy của bệnh viện HP rất tốt, nhưng do căn chỉnh không hợp lý giữa các thể trạng cơ thể khiến anh tím tái vì thiếu ôxi. Với chuyên môn uyên bác và kinh nghiệm của vị giáo sư, điều đó đã được khắc phục.

Đôi lúc trong cuộc đời này, phải đi đến cùng đường, sự quyết liệt cuối cùng, phép thử cuối cùng thì người ta sẽ tìm được đường ra.

Anh chỉ còn trái tim là đập, vị giáo sư cho chọc thẳng vào động mạch cuống tim, máu và thuốc được truyền trực tiếp từ chỗ ấy.

Điều kì diệu đã xảy ra, mười lăm ngày sau anh có thể tự thở oxi để di chuyển lên Việt Đức làm các phẫu thuật khác.

Một cơ thể gãy nát, hai xương đùi vỡ gan, dập phổi, gãy xương vai, ống chân. Sọ não lún sâu phần trán. Sau ba năm anh mới hồi phục và đi lại được bình thường với mức thương tật mất 91% sức khoẻ.

Phải nói rằng, anh chẳng phải nằm vắt ngang cửa sổ nhà thần chết nữa, mà anh đã bị kéo tuột vào nhà rồi, chỉ còn chìa lại mỗi bàn tay. Anh em ruột thịt có máu có xót, đã bằng mọi giá nắm chặt tay anh, họ dốc sức cùng các y bác sĩ tài giỏi cướp anh về từ tay tử thần.

Chuyến ngược lội ngược dòng từ cõi chết trở về của anh không hề đơn giản. Nghị lực sống của bản thân anh và công lao tập thể y bác sĩ hai bệnh viện và của cả đại gia đình anh là không hề nhỏ. Gần một tháng nằm phòng cấp cứu tích cực không lúc nào không có các anh em túc trực cận kề. Những ngày tháng tiếp sau đó họ cũng cùng anh quyết liệt chống chọi với đớn đau.

Anh đau đớn, cáu bẩn, gào thét, đòi cưa cả hai chân. Anh chửi bới đập phá cùng quẫn trong cơn đau giày vò cơ thể. Bất kể đêm hôm, các cháu trai thay phiên nhau đẩy anh thơ thẩn ra ngoài sân bệnh viện. Họ chấp nhận mọi cáu giận trái tính trái nết của anh, chỉ mong anh được lành lặn để trở về. Phải nói rằng máu mủ gia đình là một điều thật sự kì lạ.

Ba năm sau anh hồi phục bình thường, anh có thể đạp xe đạp thể thao mấy chục km mà không mệt mỏi. Bạn bè trêu, súng ống có khi hỏng hết rồi. Anh có hai cô con gái cũng đã lớn, tiện đà bạn bè trêu, anh bảo cứ '' bắn'' liên tục, toàn đạn thật.

Vợ anh có bầu, mọi người vừa mừng vừa lo. Sợ rằng lượng kháng sinh khổng lồ tiêm vào người anh, lượng tồn dư sẽ làm đứa bé èo uột. Tháng tứ tám chị đi siêu âm thai. Bác sĩ trêu bảo thằng nhóc có bộ ấm chén to phết. Anh nhờ bác sĩ chụp lại mấy tấm hình ấm chén của thằng cu rồi về nhảy tâng tâng khoe khắp xóm...

Cuộc sống luôn ẩn giấu trong nó những điều phi thường. Ở bệnh viện VĐ có những ca bệnh khủng khiếp. Thân thể nạn nhân bị máy công nghiệp vò nhàu vẫn cứu sống nếu tim bệnh nhân còn đập. Đúng là sự kì diệu của y học, và sự tài giỏi, nhiệt huyết của các lương y. Có những bác sĩ họ cống hiến tất cả bệnh nhân, họ yêu người bệnh như yêu chính người thân của mình. Người ta sẽ rất giỏi, làm nên những điều thần kì khi người ta làm việc bằng tất cả tình yêu của mình và không chịu bất kì một áp lực nào.

Một trong những điều mà người ta thường nhắc đến sau khi anh bạn tôi được cứu sống đó là nhờ phúc ấm tổ tiên, anh bảo nhờ phúc của bà mẹ hiền lành đạo đức nhân hậu của anh nữa. Đàn bà đức độ để phúc ấm cho con trai. Nghị lực sống và khả năng phục hồi phi thường của anh cộng với số dương của anh chắc chắn còn rất dài, anh đã bước ra từ quan ải tử thần.

Đời vô thường, đời cũng bình thường giữa sự sống và cái chết, đời bất thường là khi ta bình yên nhất thì vận hạn vẫn có thể xảy ra. Và đời là phi thường khi con người ta có thể lội ngược dòng tìm lại sự sống cho mình từ cõi chết.

Ngẫn. 7.12.2015

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

CHUYỆN GS TƯƠNG LAI BỎ ĐẢNG

Ông Tương Lai: bỏ Đảng để khỏi bẽ mặt!

Ngày 2/9 vừa qua, ông GS Tương Lai tuyên bố trên mạng Internet, trả lời phỏng vấn hàng loạt các đài nước ngoài như BBC, VOA, RFA, …về việc “ông ta quyết định bỏ Đảng của Nguyễn Phú Trọng, chỉ theo Đảng của Hồ Chí Minh” đã nổ ra những “xung đột nội tại” của làng zân chủ: đã theo “phong trào dân chủ” từ lâu mà bây giờ mới chịu “bỏ Đảng”? Bỏ Đảng hóa ra chỉ là tránh bị tước thẻ Đảng, tránh bị kỷ luật chẳng khác nào làm xấu mặt “phong trào dân chủ”? Vì sao ông Tương Lai vẫn cố làm to chuyện “bỏ Đảng” của ông, cho dù là “bỏ Đảng kiểu nửa vời”? Vì sao tổ chức Đảng của ông Tương Lai không khai trừ ông ta vi phạm tiêu chuẩn đảng viên từ những sai phạm nghiêm trọng trước đây? Vì sao ông Tương Lai vẫn bám lấy hư danh “đảng viên Đảng cộng sản” dù đã phản bội nó”?...đủ để khiến “làm nóng” dư luận mạng và phơi bày “thực lực phong trào dân chủ” chỉ là nơi “đổ vỏ” cho giới “nhân sỹ trí thức” muốn kiếm chút ảnh hưởng, tiếng tăm với nền chính trị hiện nay?

Hình ảnh ông già lấy lý do "tuổi cao sức yếu" tránh sinh hoạt Đảng, nhưng sốc nổi trên đường phố, kiếm hư danh từ dân chủ mạng, nay làm trò ăn vạ "bỏ Đảng" khi sắp bị khai trừ!

Từ lâu nay, giới zân chủ tâng bốc ông Tương Lai như là “nhân sỹ trí thức”, “kẻ phản tỉnh”, “nguyên lão cộng sản dám chống Đảng”…bất chấp việc ông chưa chịu "bỏ Đảng" theo quan điểm chính trị "thực dụng" của Nguyễn Quang A, Lê Công Định... Bản thân ông Tương Lai được biết đến như là người tích cực nhất trong các hoạt động biểu tình, phong trào đối lập nào bất kể lý do gì. Ông hiếm khi từ bỏ vụ ký đơn thư tập thể nào lên án Đảng và Nhà nước về không chịu “thoát Trung” theo ý ông và đòi trả tự do các “nhà đấu tranh dân chủ” bị bắt, xử tù như Cù Huy Hà Vũ, Phương Uyên, Bùi Hằng…Ông từng tham gia nhóm “Kiến nghị 72”, đòi sửa đổi Hiến pháp 1992 theo hướng bỏ Điều 4, đổi tên Đảng, thay đổi đường lối chính trị 180 độ từ học thuyết xây dựng Chủ nghĩa xã hội theo hướng học thuyết tư bản chủ nghĩa, phác họa bản hiến pháp như là bản sao của Hiến pháp chính quyền Việt Nam cộng hòa trước đây. Tên tuổi của ông làm nên "sức nặng" và "vẻ đẹp truyền thông" cho mỗi cuộc ký tá, kiến nghị, thư ngỏ, yêu sách, tuyên bố....đúng như quan điểm "thực dụng" của "phong trào dân chủ".

Có thể nói về góc độ cá nhân, việc ông Tương Lai “theo Đảng” chỉ còn làcái vỏ, là cái danh để ông có tư cách viết, ký các đơn thư đòi thay đổi đường lối, lên án các lãnh đạo Đảng, Nhà nước hiện nay, thậm chí đòi chi phối nhân sự cấp cao theo hướng chọn những ai mà ông ta cho là “thân Mỹ”, tẩy chay và loại bỏ những lãnh đạo mà ông ta cho là “thân Tàu”. Dễ hiểu việc ông này tuyên bố “bỏ Đảng” xem như chỉ là mặt hình thức, còn bản chất thì phải hiểu là ông đã “từ bỏ Đảng” từ khi ông chọn cho mình con đường đối lập. Vậy vì sao ông Tương Lai vẫn cố sống cố chết bám lấy hư danh “đảng viên Đảng cộng sản” dù đã phản bội nó?... Câu trả lời nằm ngay chính trong hành xử có vẻ như mâu thuẫn của ông này nhưng lại rất “thống nhất” nếu nhìn nhận đúng bản chất và tư cách của ông ta.

Đọc lá thư ông Tương Lai gửi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từ năm 2013 cho thấy, ông này điển hình của kẻ thích được đề cao, luôn đặt cái tôi và thể hiện vai trò “bề trên” của mình dàn chop bu của Đảng hiện nay và vì sao ông này “tư thù” với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đến vậy. Trong thư, ông Tương Lai nhắc lại “chuyện cũ” với lãnh đạo cấp cao của Đảng, trong đó có ông Trọng từng đề cao ông Tương Lai khi còn tại chức như thế nào, lên án ông Trọng đã dám quy kết ông Tương Lai và những người ký Kiến nghị 72 đòi thay đổi Hiến pháp là “suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống”, khăng khăng rằng mình vẫn trung thành với Các Mác khi “tham gia soạn thảo và ký vào Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992 mà Tổng Bí thư đã phê phán nặng lời, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đã thực hiện lời chỉ dẫn của Các Mác “ trí thức là người nói sự thật, phê bình ”…Người có tư duy tỉnh táo, bình thường chắc chắn sẽ thấy ngay, ông Tương Lai như đứa trẻ đang cố khóc lóc ăn vạ khi bị bắt lỗi. 

Dù từ lâu phản bội lại Đảng nhưng khi ký tá các đơn thư tập thể, viết bài, kiến nghị… ông Tương Lai đều không quên cái danh “số tuổi Đảng" để chứng minh mình là "Đảng viên lão thành” và chức vụ cao nhất trước khi nghỉ hưu của mình, chứng tỏ ông rất “tự hào” và muốn “phô trương” những thứ mà Đảng, Nhà nước đã dành cho ông và những thứ mà ông có được nhờ từng cống hiến cho Đảng, Nhà nước. Chính vì vậy, dù không còn theo Đảng, không còn sinh hoạt Đảng, mà theo ông Tương Lai, ông được phép nghỉ sinh hoạt Đảng do “tuổi cao và điều kiện sức khỏe” là đúng quy định của Đảng, nhưng chẳng chịu làm cái việc “bỏ Đảng” – vốn là một phong trào làng zân chủ phát động, hô hào nhiều năm nay. Như vậy hóa ra, lòng vả khác lòng sung, ông nương nhờ vào làng zân chủ để “ăn vạ” với Đảng, để đánh bóng tên tuổi và gây dựng ảnh hưởng của mình nhưng trong thâm tâm của ông, ông biết cái nào đánh giá hơn, đáng trân trọng hơn những thứ “hư danh” kia rất nhiều!

Còn việc vì sao chi bộ Đảng của ông Tương Lai không khai trừ ông sau vô khối các vi phạm nguyên tắc, tiêu chuẩn đảng viên? Hóa ra, đối với chi bộ Đảng địa phương, tên ông nằm trong “sổ lưu”, “sổ theo dõi” vì từ lâu ông Tương Lai nghỉ sinh hoạt với lý do chính đáng “tuổi cao sức yếu”, không ai còn quan tâm ông là “đảng viên” hay không nữa. Nhưng việc ông Tương Lai luôn công khai quan điểm chống Đảng trên mạng Internet với danh nghĩa “đảng viên” thì họ buộc phải làm cái việc “chẳng quan trọng đấy nữa” để giữ uy tín cho Đảng mà thôi. Nhưng dù sao đây cũng là điểm sơ hở, sai sót nghiêm trọng của chi bộ đảng địa phương vì ngại đào bới làm cái việc “đặng chẳng đừng” ấy.

Để đối phó với việc danh hiệu sẽ mất, thực chất là “lòng tự tôn sẽ mất” và không chừng trong cuộc chiến làm trong sạch tổ chức Đảng, ông Nguyễn Phú Trọng sẽ áp dụng biện pháp tước luôn cái chức danh “nguyên Viện trưởng” của ông Tương Lai giống như cựu Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng thì đúng là “thảm họa”. Hiểu điều này sẽ thấy, vì sao ông Tương Lai lại nhanh chân tuyên bố “bỏ Đảng của Nguyễn Phú Trọng” trước khi bị khai trừ và vì sao ông chỉ tuyên bố “bỏ Đảng của Nguyễn Phú Trọng mà vẫn theo Đảng của Hồ Chí Minh”, chẳng qua là để ông vẫn giữ được “danh chính ngôn thuận” để mỗi lần “khoe” mình là “đảng viên lão thành” và “nguyên Viện trưởng” để dư luận không “xem nhẹ” các phát ngôn của ông, để mọi hình thức xử lý phát sinh từ “Đảng của Nguyễn Phú Trọng” chẳng có “giá trị” gì với ông mà thôi. Ông vẫn “tự hào” mình là “đảng viên lão thành từ thời Hồ Chí Minh”, vẫn là “nguyên Viện trưởng” danh giá, hợp ngôn!!!

Qua việc ông cựu Chủ tịch Hội nhà văn Hà Nội Phạm Xuân Nguyên dù tuyên bố “ly khai Hội nhà văn của Đảng” và thành lập ra cái gọi là “Ban vận động Văn đoàn độc lập” nhưng quyết không chịu từ bỏ chức danh “Chủ tịch Hội nhà văn” bất kể Ban tổ chức Hội nhiều lần kiểm điểm, nhắc nhở “tư cách” và “hành xử” của ông “đòi sống chung với cả vợ cả lẫn vợ lẽ” này. Khi bị ép phải khai trừ, ông ta dở đủ chiêu trò “ăn vạ” theo kiểu Chí Phèo. Thì nay cách hành xử của ông Tương Lai chẳng khác gì mấy. Có vẻ như đó là “điểm chung” về tư cách và hành xử của giới luôn tự nhận là “elite phong trào dân chủ”, “nhân sỹ trí thức” vậy. 

Kết lại, “phong trào dân chủ” là nơi “đổ vỏ” sau các màn “khoa môi gõ trống” của các “nhân sỹ trí thức” mà thôi!

Nguyễn Biên Cương

HIẾN MÁU - TỪ THIỆN VÀ VĂN MINH Ở ĐÓ, CHỨ ĐÂU XA ?

Về hiến máu.

Máu là một mô lỏng, lưu thông trong hệ thống tuần hoàn của cơ thể với rất nhiều chức năng mang tính tồn vong. Dân gian có câu “tao chơi khô máu với mày”, “khô máu” nghĩa là chết - đủ hiểu sự quan trọng của máu là cỡ nào.

Có muôn vàn lý do để cơ thể khô máu (do tai nạn, do phẫu thuật, vân vân và mây mây) vì vậy lượng máu dự phòng ở các bệnh viện luôn thiếu.

Các nhà khoa học trên toàn thế giới vẫn đang hàng ngày cân não tìm ra một chất có thể thay thế được máu tự nhiên tuy nhiên kết quả vẫn chỉ hết sức khiêm tốn. Máu tự nhiên vẫn là lựa chọn phổ biến cho đến nay trong điều trị thiếu hụt máu.

Máu dự trữ ở đâu ra? Đó là từ Người bán máu và Người hiến máu. Hôm nay, tôi nói về Hiến máu

Dân Giùn trong mỗi lần đối thoại các vấn đề liên quan đến lợi ích, hay bắt đầu bằng chữ “Ngu gì”? Bánh mì từ thiện ngu gì không lấy vài chục ổ? Ngu gì không chen ngang khi sắp hàng tính tiền trong siêu thị?

Và trong lĩnh vực này, đồng bào luôn than vãn “Ngu gì hiến máu khi bọn bác sĩ lấy máu nhân cmn đạo của mình đi bán với giá cao cho bệnh nhân”… Hỡi ôi oan nghiệt.

Là một người nghiên cứu chuyên sâu về kinh tế, Anh Ba phán luôn như thường lệ: Hiến máu (Blood Donation) không phải là hoạt động kinh tế đơn thuần – vì vậy đã vác đít đi hiến máu thì đừng bàn chuyện lãi hay lỗ ở đây?

Khi ra khỏi cơ thể, bọn rút máu sẽ đem máu của đồng bào đi đâu?

Đầu tiên, thật buồn phải thông báo cho đồng bào rằng không phải tất cả máu được hút ra từ cơ thể vàng ngọc của đồng bào đều được sử dụng để bơm vào người khác. Các bước cụ thể mà giọt máu ân tình phải đi qua là sàng lọc, sản xuất, bảo quản và phân phối với mục đích lựa máu “sạch” đem đi sản xuất thành các sản phẩm khác nhau: Khối Hồng cầu, khối Tiểu cầu, khối Huyết tương và khối Bạch cầu để đảm bảo tiêu chí “người bệnh thiếu gì truyền nấy”, chứ không phải cứ thằng máu A là cầm bịch máu A bơm vào cho full giáp như trong game. Các sản phẩm máu sẽ được đưa vào bảo quản theo tiêu chuẩn đặc biệt chờ ngày sử dụng.

Đồng bào chìa tay hoan hỷ cho bác sĩ hút máu, sau đó đồng bào về up hình khoe facebook hoặc thầm lặng chẳng nói với ai thì đồng bào cũng đã thực hiện xong hạnh Bố thí - Đứng đầu các hạnh Ba-la-mật là hạnh bố thí, theo Phật giáo đó là thí “nội tài” là một cử chỉ hy sinh cao đẹp nhất mà chỉ những người giàu lòng từ bi, bác ái mới làm được. Máu đồng bào đã vào kho, còn lại là việc của các bác sĩ và chuyên viên đưa đến cho người dùng theo đúng quy trình khoa học.

Như tôi đã nói ở trên, giọt máu từ tay “đồng bào khỏe” chỉ mới là nguồn nguyên liệu bước đầu cho một quá trình chuyên môn hết sức nghiêm ngặt trước khi đến tới “đồng bào yếu” và quy trình này vô cùng tốn kém.

Thích chơi kinh tế đúng không? 

Anh Ba phán luôn: Toàn bộ quy trình nếu tính đúng khi mỗi đơn vị máu trải qua tất cả các công đoạn xử lý đến tay người bệnh có giá không dưới 2 triệu Giao Chỉ tệ. Tuy nhiên, hiện nay người bệnh chỉ phải trả 450 đến 810 nghìn Giao Chỉ tệ tùy vào nhu cầu. Thật ngạc nhiên rằng Nhà nước vẫn đang hàng ngày bù lỗ cho từng đơn vị máu được bán ra cho bênh nhân cần. Ý nghĩa của câu “một giọt máu cho đi, một cuộc đời ở lại” nó nằm ở chỗ ấy. Số tiền bệnh nhân phải đóng là để duy trì cho chính giọt máu kia được “sống” qua bao nhiêu giai đoạn chứ không phải Bộ Y tế bán máu ăn lời, xin đồng bào minh xét.

Và cũng xin nói luôn loại hay chửi Bộ Y tế lại thường là loại chưa bao giờ hiến máu. Chúng cho rằng nhà nước đang “lợi dụng” người hiến máu, bọn ngu và nguy hiểm thì nhìn đâu cũng thấy âm mưu. Với trí tuệ giao động quanh miệng giếng và sự thù hận máu tươi tột độ, một ngày nào đó trong bàn ăn, chúng sẽ đập bàn và hét lên: “Sao Chính quyền lại cho phép bỏ máu vào tiết canh thế này”.

Hiến máu HOÀN TOÀN không gây ảnh hưởng đến sức khỏe! CẤM CÃI. Lượng máu đã hiến sẽ được cơ thể nhanh chóng tái tạo phục vụ cho quá trình tuần hoàn. Từ thiện là thấy ta đủ khoẻ mạnh để cứu giúp những người yếu hơn. Từ thiện là khi hiểu rằng máu của ta đang chảy vào cơ thể đồng loại cho họ thêm nhịp thở, nhịp đập của tim trong tương lai.

Dù răng ăn cơm có thịt hay cơm chay, dù rằng đầu thai ở Lũng Luông hay ở Oxford thì ai ai cũng có quyền hiến máu cứu đồng loại của mình. Từ thiện, văn minh là đó chứ đâu xa?

Nguồn ở đây

BÁC SỸ THÌ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP MỆT MỎI?


Xã hội giờ quá nhiều người dốt nát nhưng thích dạy bảo người ta về chuyên môn, đóng ít viện phí rồi tự coi mình như ông chủ hạch sách đủ thứ, vô văn hóa xông thẳng vào nơi người ta đang khám bệnh cộng thêm "cộng đồng mạng" toàn các nhà đạo đức học, chuyên gia học đủ mọi lĩnh vực sẵn sàng lên tiếng dạy đời, chửi bới, ném đá bất kể lý lẽ. Đám đông hung hãn này được tiếp sức bởi nhiều nhà báo kền kền thích bươi móc những thứ giật gân để câu view mà không cần suy nghĩ về tác hại nó tạo ra cho xã hội.

"Tôi đã từng khám cho hàng trăm bệnh nhân/ngày, từng mệt mỏi đến mức mất hết phản xạ giữ gìn hình ảnh cá nhân", một bác sĩ chia sẻ.

Bộ Y tế đã có yêu cầu xử lý nghiêm việc bác sĩ BV Mắt Trung ương gác chân lên ghế giải thích cho người nhà bệnh. Nhưng dưới góc độ một đồng nghiệp, một người dân, bác sĩ Trần Văn Phúc (BV Xanh-Pôn, Hà Nội) chia sẻ:

"Tôi đã xem đi xem lại đoạn clip. Tôi đã từng khám cho hàng trăm bệnh nhân/ngày, từng mệt mỏi đến mức mất hết phản xạ giữ gìn hình ảnh cá nhân.

Khi tôi đang là sinh viên năm thứ 3 đi trực ngoại ở Xanh-Pôn, phụ mổ cả ngày mệt quá, đêm muộn tôi nằm ngủ như chết. Một nữ sinh viên Y6 phụ mổ sau tôi, khi trở về phòng không có giường để nghỉ, cũng vì quá mệt mà chấp nhận tráo đầu đuôi, lấy cái chăn chèn vào giữa để nằm chung cái giường một với tôi.

Thời đó, một ai đó bên ngoài với chiếc điện thoại thông minh trên tay, có lẽ một bộ phim nóng đã được tạo ra trên Facebook.

Các bác sĩ không được phép mệt mỏi! Đó là lí do để bác sĩ dù đã kiệt sức nhưng vẫn phải cố nở nụ cười với người bệnh, cố nghe những lời chửi bới, cố nhẹ nhàng giải thích cho gia đình bệnh nhân hiểu.

Hành động co chân lên ghế của bác sĩ Minh cũng thế, có thể cảm thông với người phụ nữ chỉ còn 2 năm nữa sẽ nghỉ hưu".

Cá nhân nào cũng có quyền quay phim chụp ảnh bất cứ người nào khác ở nơi công cộng. BV cũng được coi là nơi công cộng. Tuy nhiên, các BV vẫn có thể ban hành những quy tắc liên quan đến tài sản và con người của họ, như việc cấm quay phim chụp ảnh.

Rõ ràng, trong câu chuyện ở BV Mắt Trung ương, cháu bé 8 tuổi đã được bác sĩ Minh khám xong. Bác sĩ đang khám tiếp cho cháu bé khác, nhưng hai người đàn ông vẫn xông vào gây sự.

Hành động ấy có thể coi là cố ý xâm phạm quyền riêng tư của một bệnh nhi khác đang được bác sĩ khám. Đó cũng là hành động cố ý xâm phạm quyền riêng tư của bác sĩ Minh, bởi việc quay clip bác sĩ Minh không hề hay biết.

Chưa kể, việc quay phim chụp ảnh với mục đích nào đó, với nội dung sai lệch mà không được sự đồng ý của bác sĩ.

Việc bác sĩ Minh gác chân lên ghế trong lúc người nhà bệnh nhân điều qua tiếng lại, chỉ là hành động có tính chất riêng tư. Đồng ý rằng đó là hành động không đẹp và không chuyên nghiệp, nó cần chấm dứt. Nhưng nó không vi phạm đạo đức và quy chuẩn ứng xử giao tiếp.

Người nhà bệnh nhân có thể hợp tác để nghe bác sĩ Minh giải thích thêm về tình trạng bệnh tật của con, có thể góp ý nhẹ nhàng với hành vi gác chân của bác sĩ, thay vì quay clip rồi phát tán trên mạng với mục đích tiêu cực, để sự việc bị đẩy đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Tôi đã từng khám cho hàng trăm bệnh nhân/ngày, từng mệt mỏi đến mức mất hết phản xạ giữ gìn hình ảnh cá nhân", một bác sĩ chia sẻ.Bộ Y tế đã có yêu cầu xử lý nghiêm việc bác sĩ BV Mắt Trung ương gác chân lên ghế giải thích cho người nhà bệnh. Nhưng dưới góc độ một đồng nghiệp, một người dân, bác sĩ Trần Văn Phúc (BV Xanh-Pôn, Hà Nội) chia sẻ:"Tôi đã xem đi xem lại đoạn clip. Tôi đã từng khám cho hàng trăm bệnh nhân/ngày, từng mệt mỏi đến mức mất hết phản xạ giữ gìn hình ảnh cá nhân....".

"Tôi đã từng khám cho hàng trăm bệnh nhân/ngày,…

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

BÁC SĨ GÁC CHÂN LÊN GHẾ


Bác sĩ gác chân lên ghế...



***
Đọc báo về vụ này thấy buồn. Buồn bởi cả người chụp ảnh và người duyệt đăng bài viết về bác sĩ ở BV Mắt TƯ đã dùng cái tâm chấp kiến để soi mói bác sĩ.

Mình từng chứng kiến cảnh cảnh sĩ ở BV Đại học Y trệu trạo nhai bánh mì lúc 13h khi mới khám xong, rồi vội lên xe chạy đi hỗ trợ tuyến dưới.

Một bác sĩ khác ở BV K TƯ mổ liền tù tì từ sáng tới trưa nói: Anh xì trét lắm, rảnh thì đi uống rượu với anh cho đỡ căng thẳng.

Một bác sĩ ở Bệnh viện Bạch Mai kể, có những ca mổ kéo dài 10 tiếng, bác sĩ không dừng được nên chỉ tranh thủ nút hộp sữa trong khi mổ.

Có những bác sĩ cả ngày khám quần quật vì bệnh viện quá tải, tối vẫn phải trực cấp cứu...

Nhiều bác sĩ nói với mình, sợ nhất không phải là đứng mổ, trực cấp cứu hay điều trị mà là cảnh ngồi chai đít cả ngày ở phòng khám.

Ngồi một tư thế, khám liền tù tì, không còn thời gian đứng dậy nhúc nhích thì co hay duỗi chân lên ghế có gì mà phải nghiêm trọng hoá?

Không tin, hãy cứ ngồi 1 chỗ, 1 tư thế 3-4 tiếng liên tục xem...

Mình nghĩ, nếu bác sĩ chửi bệnh nhân, vòi vĩnh phong bì, tắc trách trong việc khám bệnh, kê đơn linh tinh... thì mới đáng lên án.

Còn nếu chỉ là tác phong, nếu người thực tâm, nhìn thấy tư thế ngồi khó coi, thì có thể nhẹ nhàng nhắc nhở. Mình tin là bác sĩ ấy sẽ sửa ngay lập tức.

Thôi thì, mình post lên đây 2 ảnh, 1 ảnh bác sĩ bị soi, một ảnh bác sĩ nằm bệt xuống sàn sau ca phẫu thuật... để bạn bè FB tự đánh giá...

LŨ BÚT MÁU

Bình Tân

LŨ BÚT MÁU

Ý kiến ngắn gọn, bệnh nhân mất dạy nhờ công tẩy não của kền. Cứ có đề tài liên quan tới anh em y tế là kền lao vào xỉa xói, mà toàn lỗi gì? Lỗi thái độ hách dịch. Lỗi tư thế mất lịch sự gác chân gác tay... Những dạng đề tài này luôn tạo sóng tmt. Dcm chúng mày lũ bút máu mất dạy.

Tao nói luôn, loại đi khám bệnh nhưng lúc nào cũng muốn thò mõm can thiệp chuyên môn bác sĩ là loại mất dạy, giỏi thế chúng mày tự khám cho nhau chứ vác nhau đi bác sĩ làm đéo. Con cái để cho mắt còn 0,5/ 10 thị lực mới đi bác sĩ chứng tỏ chúng mày quan tâm tới con cái tới đâu rồi, còn ra vẻ bức xúc cái con mẹ chúng mày. Tất cả những loại đi khám bệnh đều lăm lăm điện thoại quay/ chụp soi mói thái độ bác sĩ, chúng mày đều xứng đáng để thầy cúng chữa bệnh thôi đừng dắt nhau tới bệnh viện, nơi đéo phù hợp với chúng mày.

Một bác sĩ già cả ngày khám bệnh 1 tư thế, ngồi gác chân gác tay để thư giãn tại chỗ có sức hầu hạ lũ mất dạy mà bị đưa lên mặt báo soi, tôi thật sự thương chị.