Chúng ta đang sống trong một thế giới phẳng. Cái mà bạn có hôm nay chưa chắc ngày mai vẫn là của bạn và ngược lại; con người ta cũng tự tập cho mình thói sống, nghĩ mang tính tương đối. Tương đối ở đâu được hiểu là chấp nhận những cái chưa được tương đồng và chưa trở nên phổ biến, yếu tố có thể là khác biệt giữa cư dân vùng này với cư dân vùng khác để đạt được mục đích cuối cùng là có thể sống hòa bình và sống đẹp với nhau.
Không ai muốn làm xấu hay làm mất đi những giá trị của quê hương mình. Họ đều có ý thức tự bảo vệ và giữ gìn nó. Những con người vì lí do này hay lí do khác gây nên điều tiếng xấu bị người khác cách ly, coi thường và ghẻ lạnh thì đó cũng là thiểu số, là một số trường hợp nhất định. Điều mà nhiều người cho là thường xuyên, là bản chất địa phương ấy có chăng là sự tình cờ và ngẫu nhiên. Chấp nhận những dị đồng, chung sống hòa bình là điều là nên làm đối với những địa phương vô tình bị mang tiếng xấu.
Á Hậu Ngọc Oanh – quê tại Hải Phòng
Với mỗi mảnh đất, quê hương đều có những nét khiến cho con người ta cảm thấy tự hào. Điểm khác biệt là ở chỗ họ có nhận ra được nó hay không!
Sáng nay uống cafe, thấy 1 em gái chân dài váy ngắn, vạch mồm vén môi 1 tý là đủ thứ phun ra, lúc sau lại nhận được điện thoại của con em gái là dân Hải Phòng gốc nhưng đang làm trên Hà Nội: Bọn trong công ty cứ bắt em làm chủ tịch công đoàn, em là nhân viên quèn mà em nói chúng nó nghe răm rắp chả kém gì giám đốc… Tự dưng có hứng viết 1 chút về người Hải Phòng.
1. Gái Hải Phòng
Lần đầu tiên biết là gái Hải Phòng đẹp là khi học lớp 12, bố đưa lên Hà Nội để sơ tuyển năng khiếu thi vào Kiến Trúc, ngồi sau xe máy của bố mà mắt đảo như bi, đầu quay như gụ… xem gái Hà Nội có gì khác với gái Hải Phòng không… Nghe văn thơ ca nhạc nói về gái Hà Nội mãi rồi bây giờ có dịp. Nhớ khi còn bé cũng lên Hà Nội, nhưng lúc đó chưa dậy thì, râu ria 1 số nơi chưa có nên nhìn con gái Hà Nội có khác gì nhìn con cún vàng nhà mình đâu…
Tưởng nó thế nào, thua xa mấy con bé nhan sắc trung bình yếu lớp mình, thất vọng tràn trề… hóa ra mấy cô bạn lớp mình mà đưa lên Hà Nội có khi đắt chứ chả chơi. Rồi sau đó lên Hà Nội học, tiếp xúc nhiều hơn với gái Hà Nội, có nhiều đứa xinh, nhưng nhìn chung nó cứ thế nào ấy. Chả phải nịnh bợ gì ai nhưng không địch được con gái quê mình.
Chả phải là ngẫu nhiên năm 1992 Hải Phòng có Vũ Thu Sang đoạt giải GƯƠNG MẶT ĐẸP NHẤT – MISS CARLBERG trong đợt thi hoa hậu báo Tiền Phong, cùng đợt với Hà Kiều Anh. Năm 1993 Hải Phòng có Kim Oanh là hoa khôi thể thao. Năm 1996 có Vũ Minh Thúy Á hậu 2002, và 2004 có Phạm Mai Phương và Nguyễn Thị Huyền… Còn em Á hậu Ngọc Oanh làm MC – đăng quang năm 200… lẻ mấy ý, không rõ.
Đi làm xa nhà, tôi có dịp tiếp xúc với nhiều em gái Huế, miền Tây, Sài Gòn… nói chung mỗi nơi có một vẻ riêng, người ta khi nhắc đến 1 vùng đất nào đó kiểu gì cũng phải lấy hình ảnh 1 cô gái ra để làm đại diện. Công bằng mà nói, con gái Huế nhìn chung không đẹp, nước da trắng nhưng không hiểu sao lại không hề mịn, đường nét cũng không sắc lắm… Trái hẳn với hình ảnh sông Hương núi Ngự nên thơ. Ấn tượng duy nhất với con gái Huế là năm 1998, khi nhà trường cho kiến tập kiến trúc cổ tại Huế, buổi tối nghe ca cổ trên thuyền sông Hương. Đột ngột em ca sĩ trên thuyền mình xinh lộng lẫy, nhìn mặt quen quen… Trời ạ, đó là ca sĩ Vân Khánh được khá nhiều người biết đến. Cái thành phố này nghèo quá e nhỉ, ca sĩ có tiếng như em mà phải hát trên thuyền với thù lao bèo bọt.
Người ta cũng hay nhắc đến con gái miền Tây. Phải nói là con gái miền Tây đẹp đến nao lòng, nước da nõn nà, tóc dài và đôi mắt ngây thơ trong trắng, đến nỗi nhìn vào tôi chỉ muốn làm cho nó vẩn đục ngay lập tức… Tôi cứ tự hỏi cái miền đất gần đường xích đạo nhất Việt Nam này tại sao nắng nhiều mà con gái trắng vậy. Có lẽ miền Tây là xứ hoa trái quanh năm, con gái miền Tây cứ uống nước dừa, ăn cây trái nên da dẻ đẹp hơn bất kỳ một loại vải vóc quần áo nào. Chỉ có điều, các em thường ít học và cứ ngây ngây thơ thơ như hột cơm nguội – Một bông hoa đẹp mà chẳng có mùi hương.
Còn ở Hà Nội, con gái bây giờ đẹp hơn xưa nhiều, nhưng tôi cam đoan nếu những con thiên nga ấy mà bỏ hết make up, những bộ quần áo style, nhất là lúc vừa ngủ dậy thì không ít trong số họ cũng chỉ là những chú vịt con xấu xí mà thôi…
Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã từng viết : "Tôi thấy cô gái nào cũng đẹp, có cô nhìn đằng trước đẹp, có cô nhìn đằng sau đẹp, có cô phải… nhắm mắt lại mới thấy đẹp".
Cũng có 1 câu danh ngôn: “Không có phụ nữ nào xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”. Câu nói hay quá nhưng hơi mang tính an ủi. Có khác gì: “Chả có cô nào ế, chỉ có những cô không thể lấy được chồng!”
Quay lại Hải Phòng sau 1 thời gian đi làm xa, con gái Hải Phòng vẫn vậy, 1 vẻ đẹp không cầu kỳ và hào nhoáng, nhưng đủ để người ta phải nhớ. Những buổi chiều đi làm về, ngắm những cô nữ sinh cấp 3 đạp xe trên đường Trần Phú rợp bóng cây với tiếng cười và giọng nói trong veo giấu sau mái tóc bồng bềnh… cũng thấy xốn xang kỳ lạ. Thành phố Hải Phòng không hầm hố, không náo nhiệt như Hà Nội và Sài Gòn. Hình như con người Hải Phòng nói chung và con gái Hải Phòng nói riêng cũng vậy, chả cần phải kiểu cách, tô vẽ làm gì nhiều… có những cái trang điểm vào có khi lại làm hỏng nó đi. Cứ hồn nhiên, vô tư và dữ dội nếu không, chả còn là con gái Hải Phòng.
Nếu con gái nhiều nơi ngọt ngào như cốc nước đường, thì con gái Hải Phòng như 1 cốc nước chanh… Sẽ là ngọt đến nhàm chán khi uống 1 cốc nước đường nhưng nếu thêm vài lát chanh vào chắc chắn thú vị. Phải hơi nhăn mặt vì vị chua se se nhưng sẽ phải nhâm nhi đến giọt cuối cùng… Trừ khi, bạn cho quá nhiều chanh. Cái vị CHANH ấy, cũng chính là cá tính con gái Hải Phòng, dám nói, dám làm, dám chịu… Sẵn sàng va chạm.
Viết đến đây tự nhiên nhớ chị Dung Hà, một cô gái Hải Phòng có chất CHANH nhiều quá… thật tiếc. Phải rồi, Hải Phòng có thể sản sinh ra không ít Hoa hậu, á hậu… nhưng cũng có thể sản sinh ra 1 cô gái như chị Dung Hà. Cá tính quá mạnh mà lại đặt trong môi trường chả lấy gì làm tốt. Thương cho chị!
Văn thơ ca nhạc đầy bài ca ngợi cô gái Hà Nội, Sài Gòn, Huế… hay bất kỳ tỉnh thành nào khác, trừ con gái Hải Phòng. Phải chăng con gái Hải Phòng quá cá tính nên đưa vào thơ nhạc sẽ không còn lãng mạn nuột nà. Ôi các nhà thơ, nhạc sĩ, đôi lúc nghệ thuật cũng chỉ là những lối mòn sáo rỗng mà thôi. Giống như những bài hát về Hà Nội, bài nào cũng Hồ Gươm, hồ Tây, góc phố rêu phong, bầu trời xanh… cứ đem mấy thứ ấy về xào đi xáo lại kiểu gì cũng ra được vài trăm bài hát về Hà Nội.
2. Trai Đất Cảng
“Trai đất cảng – Gái thành đô”, đó là câu cửa miệng so sánh của những năm thập kỷ 80. Cái thời mà các em gái Hà Nội “mặt ngơ ngẩn, đầu lẩn thẩn, tay tẩn mẩn” khi chiêm ngưỡng các anh giai Hải Phòng ngang tàng, oai vệ trên những xe cub 50 đời chót “giọt lệ kim vàng”. Cái thời mà khi đi tán gái, 100 lời nói chả bằng làn khói Honda. Cái thời mà nói như ông Đoàn Duy Thành (cựu Chủ tịch Hải Phòng, cựu Phó chủ tịch Hội đồng Bộ Trưởng – tương đương Phó thủ tướng): Hải Phòng chỉ thua Hà Nội 1 chút về văn hóa và thua Sài Gòn 1 chút về kinh tế.
Đã qua rồi cái thời đó, Hải Phòng giờ đây thua kém Hà Nội và Sài Gòn về nhiều mặt, nhưng cái chất ngang tàng của đàn ông Hải Phòng thì không hề thay đổi. Chả ai lý giải được con cái tính cách đó có từ bao giờ và tại sao lại phải như thế.
Cổ động viên Hải Phòng trên sân Hàng Đẫy - Hà Nội
Có người nói Hải Phòng vốn là đất miền biển, quanh năm chịu va đập với sóng gió nên tính cách ngang tàng mạnh mẽ, nhưng nói thẳng là đất nước VN với trên 3000km bờ biển thì biển ở gần như mọi nơi, nhưng cái chất con trai nơi khác đâu giống Hải Phòng đâu.
Dẫu sao cũng phải nói là trai Hải Phòng dữ dội như biển cả, cái dữ dội thể hiện khác nhau ở mỗi người, khi thích có thể nâng niu như sóng vỗ về, nhưng khi bất cần có thể cuồn cuộn dập vùi không thương tiếc… Nói đến con trai Hải Phòng, người dân nơi khác nghĩ ngay đến những Cu Nên, Minh Sứt, Lâm già, hay be bé 1 tý là Dũng mắt cá. Dũng mắt cá chả phải anh chị có tiếng gì, nhưng năm 1993, khi vào sòng bạc Năm Cam đánh thua hơn 1,6 tỷ. Năm Cam chỉ “lại mặt” 200 ngàn gọi là cho thằng em đi xe về. Dũng không nhận và lẳng lặng bỏ về, 1 lúc sau có 1 chiếc xe du lịch chở 4 người với 4 khẩu súng ngắn cập bến sòng bạc của anh Năm, 4 tên gom được gần 200 triệu trên sới bạc và châm lửa đốt. Vụ này làm Năm Cam rớt "level" trầm trọng trước khi bị bắt lần thứ nhất.
Trai Hải Phòng ngang tàng, dữ dội là vậy, làm cho nhiều người ghét mà cũng nhiều người quí. Chả sao, thế mới là cuộc sống. Tròn vo để không có ai ghét thì cái sự quý mến đôi khi cũng chỉ là xã giao… Tôi còn nhớ khi đi làm trong Khánh Hoà, đã có 1 cô gái địa phương nói với tôi: “Bắc kỳ vừa đểu vừa điêu” (nhiều người Nam không thích dân Bắc, cũng như nhiều người Bắc không thích dân Nghệ)… Ừ thì đểu đấy, đã mang tiếng rồi thì đây cũng chả sợ,làm cho tới bến luôn. Này thì đểu này… đểu này… hơ hơ… đểu này… hơ hơ… đểu này… Để rồi đến khi về lại Hải Phòng thì được nghe em đọc câu tiếp theo “Mà em biết thế vẫn yêu Bắc kỳ”. Em ạ, câu nói của em nên đổi chữ “Bắc kỳ” thành chữ “Hải Phòng” thôi.
Sau khi đi làm xa, nghiệm ra là trai Hải Phòng ngoài việc có thể chơi với nhau, chơi với trai Nam Bộ cũng rất khoái. Cái vùng đất mà con người nổi tiếng hào sảng, vô tư, sống nay không lo mai. Dễ hiểu thôi, cái vùng đất này cách đây vài chục năm vẫn còn phải “vạch cá mới thấy nước”, “vén hoa trái mới thấy bầu trời”. Lại chả mấy khi gió bão, họ được thiên nhiêu chiều chuộng quá nên sự lo xa rất ít, có bao giờ đói đâu mà phải lo gì, chơi bời có tiếng, nhậu nhẹt thành thần luôn.
Cũng hồi học trên Hà Nội, chơi với dân Hà Nội nhiều nhưng chả biết phải nói gì về họ, Hà Nội giờ đây là “nồi lẩu thập cẩm” về tính cách và văn hoá, người tốt, xấu. Ngang tàng như Hải Phòng có, ăn chơi như anh hai Sài Gòn có, hào sảng như trai miền Tây cũng lắm… số lượng mỗi tính cách cứ sàn sàn như nhau mà không trội hẳn. Thôi thì chả biết nói gì. Vì đó là Thủ đô, nơi hội tụ của đủ tinh hoa và cặn bã…
Trở lại với nội dung trai Hải Phòng, Có lẽ bao năm nữa trôi đi thì cái tính cách vẫn thế thôi, sống chả cần phải lắt léo, tô son vẽ phấn làm gì, xù xì, gai góc thế đấy, nhưng có ai nói là chơi với trai Hải Phòng phải đề phòng đại loại như “Huế mộng, Huế mơ, lơ ngơ là Huế vơ mất dép” đâu, đơn giản vì dân Hải Phòng cũng chả cần phải đề phòng ai nhiều, thích thì chơi, mà chả thích thì… chiều nhau tới bến.
Xin mượn lời 1 bài hát để thay cho cái kết của bài viết này “Hải Phòng đó, hiên ngang chỉ biết ngẩng đầu”. Sao lại “hiên ngang chỉ biết ngẩng đầu”, có vẻ gì đó hơi gai góc ngạo mạn không nhỉ… Thôi chả sao. Hải Phòng ngạo mạn, dữ dội vậy đấy. Có yêu được thì yêu, còn không đành chịu. Nếu có ai hỏi tôi từ đâu tới và tại sao ngang tàng như vậy. Hoàn toàn có thể tự hào mà nói: VÂNG, TÔI HẢI PHÒNG!