Trong bài “Tản mạn về… chửi” là một vài suy nghĩ nhỏ của cá nhân về “chửi”, và theo quan điểm của tôi thì chửi chuyển tải cảm xúc chân thật nhất, trực quan nhất mà cũng là bản năng nhất của mỗi người. Tùy theo hoàn cảnh và tình cảm của người trong cuộc mà giọng điệu chửi mang những mầu sắc khác nhau, nhưng đại đa số khi nói đến chửi người ta thường hiểu theo nghĩa đen của nó là dùng những lời lẽ thô tục cay độc để nhục mạ người khác trong cơn tức giận.
“Đ.m” là một trong những câu chửi bậy phổ thông và tục tĩu nhất dùng để mạt sát thóa mạ nhau trong các cuộc chửi bới đánh lộn. Người ta có thể chửi rất nhiều câu thô tục khác nhưng gần như bao giờ bắt đầu cuộc chiến cũng là từ “đ.m”. Nói không ngoa chắc phải có đến 99,9/100 cuộc chửi nhau có dùng từ “đ.m”. Không những thế nó còn được sử dụng với tần suất rất cao. Tại sao vậy?
Để giải mã câu chửi “Đ.m” tôi xin dông dài một chút.
Trong văn hóa của người Việt thì cha mẹ giữ một vị trí tôn kính đặc biệt. Có rất nhiều những mối quan hệ khác nhau từ anh em, họ hàng, ông bà, con cháu.v.v. nhưng cha mẹ vẫn là vị trí số một. Theo huyết thống thì cha mẹ là người gần gũi nhất, là người sinh ra ta, nuôi ta lớn lên, bao bọc dạy dỗ ta thành người. Công lao của cha mẹ thật là to lớn. Ngay cả những học thuyết, tôn giáo đã ăn sâu cắm rễ trong tiềm thức và trở thành ý thức hệ của dân tộc Việt như Nho giáo, Phật giáo cũng khẳng định công lao trởi biển của cha mẹ. Theo Nho giáo thì việc giữ cái danh tiết của cha mẹ được trong sạch là bổn phận của người con hiểu đạo hiếu. Theo Phật giáo thì đức Phật cũng dạy: “muôn việc ở thế gian, không gì hơn công nuôi dưỡng lớn lao của cha mẹ” (Kinh Thai Cốt), và “Cùng tột điều thiện không gì bằng hiếu, cùng tột điều ác không gì bằng bất hiếu” (Kinh Nhẫn Nhục). Bởi vậy đạo làm con phải biết kính hiếu với cha mẹ, chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ khi về già và bảo vệ không để kẻ khác làm nhục, làm hại đến cha mẹ.
Trong cuộc sống thường ngày ai mà chẳng có lúc xung đột cãi vã với người khác. Nếu không khéo giải quyết tất dẫn đến chửi bới đánh lộn nhau. Đó là lúc con người ta đã cạn tàu ráo máng hết rồi. Lúc này tính người đã mất, tính thú vật hành động theo bản năng trỗi dậy chỉ còn một sống một chết mà thôi. Mọi hành động từ dùng vũ lực đến chửi rủa mạt sát đối phương ở mức cay độc nhất đều được tung ra hết nhằm triệt hạ đối thủ cả về thể xác lẫn tinh thần. Vũ lực thì dùng chân tay.v.v.. đánh vào chỗ hiểm làm cho đối phương đau đớn về thể xác, còn mồm miệng thì chửi thẳng vào phần thiêng liêng nhất của đối thủ “đ.m mày” đó là cha mẹ họ làm cho họ đau đớn về mặt tinh thần. (chửi về ông bà, cụ kỵ họ hàng hang hốc, mồ mả tổ tiên.v.v.. của đối thủ cũng được dùng nhiều trong các cuộc đánh chửi nhau nhưng đầu tiên vẫn cứ phải là “đ.m mày!” rồi mới đến các thứ khác).
“ Đ. m mày” Câu chửi bật ra một cách vô thức trong cơn giận dữ thể hiện bản năng gốc đầy thú tính của con người. Nhưng tại sao sao “đ.m mày” bao giờ cũng là câu chửi được dùng đầu tiên và với tần suất nhiều nhất rồi mới đến “đ.bố mày; đ. cụ mày; đ.mả tổ mày; đ. cả họ hàng hang hốc nhà mày.v.v..” và tại sao lại cứ phải “đ.m mày” chứ không phải là “ đánh mẹ mày; đấm mẹ mày; đá mẹ mày; tát mẹ mày.v.v..”?
Như đã nói ở trên thì cha mẹ giữ một vị trí tôn kính đặc biệt trong văn hóa của người Việt. Nhưng giữa cha và mẹ thì người mẹ còn có vị trí quan trọng hơn hẳn bởi từ xa xưa người Việt cổ vốn theo chế độ mẫu hệ và có tục thờ Mẫu (hiện nay còn rất nhiều đền thờ ở các nơi và vẫn đang được mọi người thờ cúng). Sau này trong quá trình phát triển lịch sử do chịu nhiều ảnh hưởng của các luồng tư tưởng khác đặc biệt là Nho giáo nên phong tục này bị mai một dần. Xã hội Việt ngày nay là xã hội theo chế độ phụ hệ tuân theo những quy định khắt khe của Nho giáo mà trong đó phụ nữ không được coi trọng. Nhưng trong sâu thẳm tiềm thức thì tín ngưỡng thờ Mẫu xưa mà hiện thân là người phụ nữ vẫn được coi trọng nhất. Chỉ có điều nó không thể hiện rõ nét ra hàng ngày mà chỉ bùng phát trong những trường hợp đặc biệt mà thôi. Bởi vậy khi lâm vào những cuộc đánh chửi nhau sống chết thì bản năng tiềm thức trỗi dậy nên câu chửi đầu tiên bật ra sẽ là “đ.m mày” chứ không phải là một câu nào khác.
Con người dù đã phát triển lên một trình độ văn hóa rất cao, nhưng gốc rễ vẫn chỉ là… một loài động vật với đầy đủ các bản năng của loài thú mà thôi. Những bản năng sinh lý như ăn, ngủ, giao phối.v.v…đều tồn tại và là một phần tất yếu không thể thiếu của con người. Nhưng con người khác với con vật ở chỗ là biết suy nghĩ điều chỉnh những bản năng đó chứ không để bản năng điều chỉnh mình. Đó là một phần của “tính người”.
Khi xã hội loài người phát triển cao, các học thuyết, quan niệm.v.v.. ra đời định ra những tiêu chí về đạo đức, cách hành xử.v.v.. giữa con người với nhau. Những cái gì thuộc “tính con” nói chung đều bị đánh giá thấp và cho là xấu xa, trong đó hành vi giao cấu bị đánh giá là thú tính nhất. Bởi thế mà kẻ nào không kiềm chế được thú tính để bản năng chi phối hành động của mình thì kẻ đó không đáng được gọi là người. Chính vì vậy mà trong các tội nghiêm trọng như giết người, hiếp dâm.v.v.. thì tội hiếp dâm là tội kinh tởm và bỉ ổi nhất (đặc biệt là hiếp dâm người cao tuổi và trẻ vị thành niên). Kẻ nào phạm phải tội này thì có vào tù cũng bị bạn tù đánh cho nhừ tử và đẩy xuống loại mạt hạng nhất ở trong tù ai cũng khinh bỉ.
Chỉ nói vậy chắc mọi người cũng có thể hiểu được cái sự thô tục kinh khủng trong câu chửi “đ.m” như thế nào. Vậy nên trong tất cả các câu chửi thì câu “đ.m” là câu chửi tục tĩu nhất và độc địa nhất. Không thể có câu nào khác tục hơn và độc địa hơn câu này. Chỉ với ba từ “đ.m mày” có thể nói là đối phương đã bị “hiếp dâm về mặt tinh thần”.
Ngày xưa khi bắt buộc phải chửi nhau thì người ta cũng tùy theo mức độ, tính chất của vụ việc mà có những câu chửi tương xứng chứ chẳng mấy khi lạm dụng nó. Ngày nay thì chửi tràn lan, chửi chẳng ngượng mồm mà cũng chẳng ý thức được nên dừng ở mức độ chửi nào. Bởi thế mới có chuyện bi hài là câu chửi thô bỉ và độc địa nhất lại trở thành… câu cửa miệng. Một bộ phận người lại còn thay nó như lời chào hỏi thể hiện sự thân tình thì chẳng còn hiểu thuộc vào cái loại gì nữa??? Thôi đành lấy lại câu trong bài “Tản mạn về… chửi” làm kết của bài vậy. Ôi cái sự chửi đúng là cái sự…. CHỬI!
Một thiển ý nho nhỏ là có lẽ nên đề nghị “Kỷ lục Việt Nam” xác nhận câu chửi “đ.m mày” là câu chửi tục thô bỉ, tục tĩu nhất mà cũng là ngắn nhất Việt Nam chăng!??? Không hiểu trên thế giới còn có câu chửi của nước nào ngắn gọn mà lại độc địa như của người Việt mình không nhỉ???
Nguồn: Chôm chỉa trên mạng