Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

ĐẢO TRI TÔN LÀ CỦA VIỆT NAM

Tri Tôn là của Việt Nam!

Mới đây, trả lời phỏng vấn CNN, bất chấp sự thật, Đại sứ Trung Quốc tại Mỹ Thôi Thiên Khải cho rằng: vị trí Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981 cách đảo Tri Tôn 17 hải lý và cách bờ biển Việt Nam 150 hải lý là nằm trong lãnh hải Trung Quốc (?!).

Trước tiên phải nói rõ ràng rằng: Quần đảo Hoàng Sa là của Việt Nam. Tri Tôn là một hòn đảo phía nam quần đảo Hoàng Sa, thuộc Hoàng Sa. Như vậy, đảo Tri Tôn đương nhiên là của Việt Nam, không thể nào lại là của Trung Quốc. Vì thế, như khẳng định của ông Trần Duy Hải (Phó chủ nhiệm Ủy ban Biên giới quốc gia) tại cuộc họp báo Quốc tế tổ chức tại Hà Nội, không thể nói đảo Tri Tôn không thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Vì vậy, vị trí Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981 hoàn toàn nằm trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam. "Bất luận xét từ khía cạnh pháp lý nào, việc Trung Quốc hạ đặt giàn khoan này đều bất hợp pháp, vi phạm quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam”, ông Hải nhấn mạnh.

Thật nực cười, từ trong lịch sử, chưa bao giờ bất cứ một bản đồ, một thư tịch cổ, một cuốn dư địa chí nào của Trung Quốc thể hiện Hoàng Sa là của nước này. Các nhà nước Trung Quốc cũng như thế giới đều thừa nhận Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Hơn 500 năm, các nhà nước Việt Nam liên tục làm chủ quần đảo này, đó là ngư trường truyền thống của ngư dân Việt Nam; từ thời Chúa Nguyễn hơn 300 năm trước đã lập ra những đội dân binh cai quản Hoàng Sa, Trường Sa. Lúc đó Trung Quốc ở đâu không thấy lên tiếng đòi hỏi chủ quyền?

Không! Lúc đó nhà nước Trung Quốc chỉ coi điểm xa nhất trên Biển Đông của họ là đảo Hải Nam, bởi họ mặc nhiên thừa nhận một sự thật rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Vì vậy, đảo Tri Tôn đương nhiên là của Việt Nam, vì nó nằm trong quần đảo Hoàng Sa.

Năm 1974, bằng vũ lực, Trung Quốc đánh chiếm bất hợp pháp quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Cả thế giới lên án hành động bạo lực này của Trung Quốc, bởi sau chiến tranh thế giới lần thứ 2, vào tháng 9 năm 1951, Hội nghị San Francisco giải quyết các vấn đề lãnh thổ, 46/51 nước đã bỏ phiếu công nhận Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.

Vì thế, tới nay, Trung Quốc tự cho rằng đảo Tri Tôn là của mình, từ đó hạ đặt trái phép giàn khoan cũng như rầm rộ đưa các loại tàu vào họ tống giàn khoan này là trái với thực tế lịch sử, vi phạm luật pháp quốc tế.

Đó là hành vi không ai có thể chấp nhận!

NAM VIỆT

LẠI BÀN VỀ YÊU NƯỚC

Đêm hôm nay, một đêm tôi thức trắng sau khi đọc bài viết của bạn Đức Anh Quách “NẾU CÓ CHIÊN TRANH TÔI SẼ KHÔNG RA CHIẾN TRƯỜNG!”. Mới nhìn tít đề tôi đã giật mình, chẳng lẽ mình gặp rận nữa sao (vì tôi từng nghe vô khối rận khủng tuyên bố không bao giờ đi lính, không bao giờ hy sinh cho Tổ quốc khi Đảng Cộng sản còn nắm quyền…), nhưng đọc hết bài tôi mới hiểu, thế hệ trẻ - niềm tin – hy vọng – lòng yêu nước đích thực của đất nước tôi là ở đây với những lập luận rất chân thực nhưng sâu sắc đến từng câu từng chữ.

QUAN NIỆM VỀ “CHIẾN TRƯỜNG” THỰC SỰ?

- “Hoàng Sa Trường Sa chỉ là 1 trong số những chiến trường mà chúng ta đang đối mặt.Tôi cho rằng Kinh tế cũng là chiến trường, giáo dục cũng là chiến trường, y tế cũng là chiến trường...”

- 90% đồ dùng gia dụng, quần áo, thiết bị điện tử… chúng ta dùng là của Trung Quốc. Đồ do VN sản xuất thì 80% nguyên liệu cũng là nhập khẩu từ TQ. Chưa kể đến Trung Quốc còn đang nắm giữ hàng trăm công trình trọng điểm quốc gia của Việt Nam, như giao thông, nhà máy điện, xây dựng, khu công nghiệp... chỉ tính riêng dự án xây dựng nhiệt điện, Trung Quốc đã nắm tới 15 trên tổng số 20 công trình nhiệt điện tại Việt Nam. Nếu bây giờ có chiến tranh, TQ chưa cần dùng bạo lực làm gì, chỉ cần đóng cửa khẩu, không xuất đồ sang VN và dừng hết các dự án đang đầu tư tại Việt Nam là dân ta đã đủ điêu đứng rồi.Bởi vì bấy lâu nay chúng ta đã lệ thuộc vào TQ đủ mọi mặt của đời sống…

- TQ kích động, công nhân tự biểu tình và đập phá công ty > thiệt hại hàng ngàn tỷ đồng và sẽ có rất nhiều doanh nghiệp ko dám đầu tư vào VN nữa.

TQ mua rễ hồ tiêu, mua ốc biêu vàng, mua lá bơ... > Nông dân hám lợi thi nhau bán, rồi tự mình huỷ hoại cơ nghiệp nông sản của mình.

Có thể kể ra hàng trăm câu chuyện tương tự về việc "dân trí thấp nên bị nó lừa..."

Chừng nào dân trí còn thấp, TQ chưa cần đem quân sang mình đã tự tay bóp cổ.

- Những sự tích thần kỳ về các dân tộc nhỏ bé như Singapore, Nhật Bản, Israel …cho thấy yếu tố quyết định chiến thắng trong “chiến tranh” là trí tuệ, là chất xám, và những con người tài năng mới là "sức mạnh" thật sự của 1 quốc gia.

Một thiên tài đem lại cho đất nước cũng to lớn không thua kém gì ích lợi mà một hòn đảo có thể mang lại. 

Việc bảo vệ chủ quyền biển đảo, bảo vệ đất đai của quốc gia là việc vô cùng cần thiết, nhưng cũng còn rất nhiều chuyện "nếu được giải quyết" thì cũng đem lại nhiều giá trị không thua kém việc gìn giữ biển đảo.

LÒNG YÊU NƯỚC MÀ TÔI ĐANG CHỨNG KIẾN…

Mới cách đây hơn tuần, khi nghe bạn tôi kể bị bà cậu ấy trách mắng sao không bảo bà đi biểu tình hôm 11/5 sau khi nghe báo đài phản ánh, trách mắng bạn tôi sao không đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược đi, thanh niên lại không biết làm gì lúc dầu sôi lửa bỏng thế này ư? Tôi đã tâm sự với một số nhà báo, các anh hãy nghĩ cách để người dân từ lão ấu đến trẻ thơ đều có thể bày tỏ lòng yêu nước, sự đóng góp có ích của bản thân trước hiểm họa xâm lăng của Trung Quốc đi, đừng để người dân bức xúc mà không biết bày tỏ lòng yêu nước đúng cách, thiết thực vào đâu cả.

Hôm nay đây tôi cũng lướt qua lòng yêu nước đang được cổ súy trên mạng Internet đây:(1) Sau chị Bùi Hằng “lập đàn cầu cho thầy nó đánh nó”, lại đến một tiến sỹ chuyên nghiệp trả lời phỏng vấn trên các đài BBC, RFI, VOA, RFA có tên là Phạm Chí Dũng bày tỏ “tôi cho rằng chúng ta phải cảm ơn Trung Quốc. Vì nếu không có sự xâm lấn của Trung Quốc ít nhất là từ năm 2011 đến nay, không có sự kiện giàn khoan HD-981 của Trung Quốc xâm lăng Biển Đông, thì sẽ không có dịp để chúng ta đo lường được lòng dân Việt Nam như thế nào….”, mục đích “mang ơn” này không ngoài việc phê phán chính quyền không cho họ đi biểu tình, không nghe ý kiến dân chúng bằng “Hội nghị Diên Hồng” để “thống nhất giữa các lực lượng để chống ngoại xâm”. Chỉ có thể thấy ở những người đồng đảng với các anh các chị này ở sự hả hê vì đã chứng minh được “14 chữ vàng” kia là giả, cơ hội được biểu tình, cơ hội Đảng Cộng sản “thất cơ lỡ vận” đã đến…

(2) Việc chính quyền ngăn cấm biểu tình trái phép sau vụ bạo động ở Bình Dương, Vũng Ánh với con số bị bắt, chờ sàng lọc, xử lý lên đến con số nghìn người thì những người bao năm mong biểu tình, mở miệng là cổ súy biểu tình như là quyền chính đáng nhất thể hiện lòng yêu nước của công dân thi nhau tố bị chính quyền “hèn với giặc ác với dân”, “bán biển đảo xong rồi”ngăn chặn “quyền yêu nước” của họ, khiến có những con người trí thức hải ngoại từng cùng chiến tuyến với họ phải ngao ngán “Nếu Trung Quốc đậu cái giàn khoan ở đó 20 năm nữa thì họ đi biểu tình đến bao giờ?”

(3) Việc Trung Quốc nhấn mạnh Công thư năm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng cùng với các diễn biến khác, cho thấy họ không có chứng cứ nào khác có giá trị hơn một Bản Công thư, và báo chí, truyền hình ào ạt lên tiếng phủ nhận giá trị pháp lý của một văn bản mang tính thư tay phục vụ đối ngoại, không có giá trị pháp lý làm thay đổi chủ quyền biển đảo của Việt Nam thì gần như một cơn lên đồng của các anh chị “đấu tranh dân chủ” ra sức chửi bới, lăng mạ chế độ nhằm thỏa mãn lòng thù hận, hồ hởi chứng minh Công thư đó là “chứng cứ bán nước”, đòi trả lại “danh phận” cho VNCH …khiến vô khối bạn trẻ lâu nay vốn tránh né bàn chính trị phải bức xúc lên tiếng “Hãy để yên cho Chính phủ và những người tử tế lo việc này”.

Còn vô khối những bi hài khác, nào là các nhân sỹ trí thức nước Việt bận bịu lo tập hợp được bao nhiêu chữ ký để yêu cầu Nhà nước kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế, những đả kích vừa nhằm vào các tuyên bố mạnh mẽ về chủ quyền của ông Thủ tướng, Chủ tịch nước lại vừa nhằm vào chửi rủa cho ông Tổng bí thư chưa chịu “mở miệng” mạnh bạo như thế, châm biếm báo ANTĐ đi hướng dẫn ký bản Thỉnh nguyện thư gửi Nhà trắng, rỉa rói báo Nga phản bội “niềm tin dân Việt”, lên án ông Bộ trưởng Quốc phòng không “tuyên chiến” là hèn nhát, bán nước.v.v.v.

KẾT LUẬN

Đúng như nhiều ý kiến đang tranh cãi về việc “đừng dạy nhau về cách yêu nước”, nhưng so sánh về 2 cách thể hiện lòng yêu nước trên thì tôi tin đa số các bạn đã có đáp án. Chừng nào chúng ta chưa biết đặt “giặc dốt”, “giặc nghèo” ngang với “giặc xâm lược”, đặt việc xây dựng nội lực là yếu tố quyết định chống xâm lược, biết nhìn vị trí chúng ta đang ở đâu, phải làm gì để thoát xác chứ không phải là “giành giật” lòng yêu nước bằng quyền biểu tình, phải khăng khăng giải pháp duy nhất “chỉ có Mỹ mới cứu được chủ quyền”…thì lúc đó những vô khối kẻ thù của chúng ta còn mãn nguyện.

Nguồn: Võ Khánh Linh

TRUNG QUỐC ĐÃ HIỆN NGUYÊN HÌNH KẺ CƯỚP

Con hồ ly tinh đã hiện nguyên hình


Trong kho tàng truyện cổ tích Trung Hoa thường có các con vật sống lâu quá thành “tinh” tức là có khả năng biến thành người. Con vật ấy thường là con hồ ly. Nhưng chỉ là đội lốt người thôi, còn bản tính nó vẫn là con cáo quỷ quyệt độc ác. Song nó chỉ lừa người được một lúc nào rồi cái đuôi cáo lòi dần ra bị người lật tẩy phải cúp đuôi chạy trốn.

Hàng ngàn năm mối quan hệ Việt - Trung gần đấy mà xa đấy, ấm lạnh mơ hồ, na ná câu chuyện “liêu trai”. Giới lãnh đạo chóp bu Trung Quốc lúc nào cũng tỏ ra hữu hảo nơi đầu môi chót lưỡi: “Việt Nam-Trung Hoa núi liền núi sông liền sông, chung một biển Đông mối tình hữu nghị…”. Chính vì mối tình hữu nghị “núi liền núi sông liền sông” ấy mà cương thổ của người Lạc Việt khởi thủy từ châu thổ sông Hoàng Hà cứ bị đẩy lùi đến nay chỉ còn toen hoẻn một giải đất mỏng manh cong cong giống bàn chân người Giao Chỉ! Đến lúc “chung một biển Đông” thì họ lè ra cái “đường lưỡi bò” sắc lẻm liếm lẹm toàn bộ hải đảo gần xa tới ven bờ cát trắng. Biển mênh mông đấy mà họ “khoán cho” người Việt chỉ còn được khoảnh nước không hơn gì cái “đầm” cái “phá”! Người Hán chẳng cần giấu dã tâm bành trướng: “Dầu mất hàng ngàn năm để đồng hóa giống nòi Lạc Việt thì người Trung Quốc vẫn kiên trì”. Với tâm địa ấy họ không thiếu gì mưu sâu mẹo độc lúc chiến lúc hòa, lúc ngọt lúc sẵng, nụ cười hữu hảo chưa tắt đã thay bằng những lời hăm dọa, nụ hôn huynh đệ chưa rời miệng đã đầy máu phun người, cùng với cái vỗ lưng êm ái là lưỡi dao oan nghiệt xuyên thấu tâm can… Nhìn chung mối quan hệ ấy thiện ít ác nhiều. Đó là bài học từ tổ tiên xa xưa người Việt mình đã truyền đời căn dặn cháu con.

Sau ngày cách mạng tháng Tám thành công, Cụ Hồ ký Hiệp định sơ bộ 6/3/1946 chấp nhận cho 15.000 quân Pháp vào miền Bắc thay thế cho 200.000 quân Tàu Tưởng rút về nước để phá thế gọng kìm và nội công ngoại kích. Đến như cố vấn tối cao Vĩnh Thụy cũng nghi ngờ nói với Võ Nguyên Giáp: “Tôi đã nhận độc lập từ tay Nhật. Tôi đã thoái vị nhường quyền cho Việt Minh. Nay các ông gài sồ lùi ư?”! Trước các vị nhân sỹ trong Quốc hội, Cụ Hồ giải thích: “Các vị quên lịch sử đất nước ta rồi sao? Nếu quân Tưởng ở lại thì chúng sẽ ở lại hàng ngàn năm!”. Hơn 10 năm sau, giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ của ta đang rất cần sự chi viện toàn diện nhưng Cụ Hồ đã kịp đẩy lùi về bên kia biên giới hàng chục vạn binh lính và lực lượng công nhân Trung Quốc đang rầm rập kéo sang với lời từ chối khéo: “Nợ tiền bạc chúng tôi còn có thể trả nhưng nợ xương máu thì không bao giờ trả được!”. Cụ biết tỏng Tàu “đen”, Tàu “đỏ” đều lòng lang dạ sói. Thật đại phúc cho dân tộc ta đã qua được giai đoạn lịch sử ngặt nghèo. Tuy nhiên hoặc là trong phút hoan ca ta lơ là cảnh giác để mắc mưu người. Hoặc là lúc nội tình ta rối rắm, anh em tranh giành xâu xé chạy theo phe này phái nọ, kẻ yếu hèn lại muốn trèo cao quên mối thù xưa ngả vào lòng ông bạn láng giềng. Họ luôn xuất hiện đúng lúc làm cơ đồ ta bao phen nghiêng ngả.

Lịch sử từ giữa thế kỷ XIX đến giữa thế kỷ XX, cả hai nước Việt Nam và Trung Hoa đều gặp họa xâm lăng, có lúc phải nương dựa vào nhau trong cuộc đấu tranh giành độc lập. Tưởng rằng mối quan hệ gọi là “mới” được mở ra thật sự xóa đi những tội ác xưa của kẻ tội đồ với người bị nạn, tạo ra một “kỷ nguyên mới” trong “tình bạn mới”. Nhưng ngay sau ngày lập nước thì con “hồ ly tinh” ấy đã lòi cái đuôi ra. Hiệp định Genève 1954 cản trở một nước Việt Nam thống nhất. Sự kiện quần đảo Hoàng sa 1974 là sự liên minh giữa hai kẻ cướp chia nhau món hời trong lúc chủ nhà đang giữa cơn giông bão. Sự kiện biên giới Tây nam là đưa giáo cho phường phản trắc đâm sau lưng bạn. Sự kiện 1979 ở biên giới phía Bắc là chiếc nhẫn đính hôn với người tình mới của tên phụ bạc. Sau đó là những nụ cười nham hiểm của kẻ mưu sâu tăm tối và đến bây giờ lộ nguyên hình là tên cướp ngày trắng trợn!

Kẻ cầm đầu dưới bộ áo thụng văn nhân nho nhã là lực lưỡng một thân hình lỗ mãng của tên đồ tể, giao chiếc loa cho lũ thuộc hạ tuôn ra những lời vô đạo: Tướng Phòng Phong Huy, Tổng tham mưu trưởng QGPNDTH nói hoạch toẹt ra khi qua thăm Mỹ: "Những điều chúng tôi sẽ làm là đảm bảo sự an toàn của giàn khoan 981 và đảm bảo rằng mọi hoạt động sẽ tiếp tục". Viên giám đốc Trung tâm nghiên cứu chính trị dầu khí quốc tế thuộc Đại học Dầu khí Trung Quốc Bành Xương Vĩ nói với đài BBC tiếng Việt và tiếng Trung rằng: “Khi Việt Nam tiến hành khai thác dầu khí cùng với các nước khác ở gần đường chín đoạn, Trung Quốc đã không phản ứng thái quá. Bởi vậy sự can thiệp của Việt Nam vào hoạt động của giàn khoan 981 là không đúng mực và thiếu hợp lý”. Nghĩa là bất chấp sự thật lịch sử và luật pháp quốc tế, chúng đương nhiên áp đặt hải giới trên biển Đông theo “đường lưỡi bò” mà chúng tự nghĩ ra!

Thái độ ăn cướp trắng trợn này đang bị nhân dân cả nước vô cùng căm phẫn và quyết liệt phản đối, được dư luận thế giới đồng tình. Diễn biến thế nào chưa ai dám nói nhưng nguy cơ cả nước ta đang đứng trước một cuộc chiến tranh xâm lược mới là điều có thật. Trên thế giới này không dân tộc nào thấm thía sự tàn khốc của chiến tranh mà vì thế càng thiết tha với hòa bình yên ổn như dân tộc Việt Nam. Phải chăng bởi có vị trí địa-chính trị quá ư đặc biệt mà lịch sử dân tộc ta thời nào cũng chịu số phận nghiệt ngã đứng đầu sóng ngọn gió của các thế lực bành trướng và tranh chấp? Với chủ trương “thiên hạ đại loạn” là mảnh đất màu của chủ nghĩa đại Hán, Trung Quốc không bao giờ để cho thế giới yên bình đặc biệt là một nước Việt Nam hòa bình ổn định và phát triển. Trước hết với chính sách “thân xa lấn gần”, các nước lân bang là người phải căng đầu mệt sức đối phó với mọi thủ đoạn xảo trá tinh ma lấn dần cương thổ lúc êm ái thâm trầm, lúc ào ào như họa cháy rừng hoặc nước thủy triều dâng. Với số dân gần tỷ rưỡi người, họ nhẫn tâm sẵn sàng thí mạng nửa số dân cùng đinh để thực hiện bằng được tham vọng ấy. Dân tộc Việt Nam ta dù không bao giờ muốn thế nhưng khẩu hiệu “Tổ quốc hay là chết!” luôn đè nặng trên vai!

Trên thế gian này không dân tộc nào hiểu rõ người hàng xóm Bắc phương như người Nam Việt. Trải mấy ngàn năm giữ nước và dựng nước, người Việt Nam vẫn khắc cốt ghi tâm tội ác diệt chủng kia: “Trúc Nam sơn không ghi hết tội, nước Đông hải không rửa sạch mùi”. Và cũng hơn chục lần nhân dân ta đã “đánh cho chúng biết nước Nam này là có chủ”.

Trong chiều dài lịch sử, chưa bao giờ chúng ta có một tổ quốc Việt Nam thống nhất toàn vẹn từ Lạng Sơn tới mũi Cà Mau với gần 100 triệu con người đầy lòng tự tin đang đồng tâm hiệp lực xây dựng một quốc gia cường thịnh, văn minh và có ý thức đầy đủ về tinh thần độc lập-tự chủ-tự cường. Tuy nhiên đang có tiếng nói lạc lõng khuyên chúng ta chỉ có cách hãy ngả hẳn theo người Mỹ. Với tinh thần “lấy ân trả oán” chúng ta những muốn làm “tiêu vong” món nợ máu xương của tất thảy mọi kẻ thù lịch sử mà người Việt Nam luôn thấm thía rằng món nợ của người phương Bắc chồng chất lên gấp nhiều lần món nợ của người phương Tây. Nhưng điều cốt tử cần thấu hiểu là nhân dân ta làm nên chiến thắng mọi cuộc xâm lược từ xưa đến nay đều trước hết: “Tự ta, ta phải dốc lòng… gắng trí khắc phục gian nan… nhân dân bốn cõi một nhà… tướng sỹ một lòng phụ tử” (Bình Ngô đại cáo). Đành rằng trong thế giới ngày nay với các phương tiện vận chuyển và truyền thông hiện đại không thể thiếu sự đồng tình và giúp đỡ của những người yêu chuộng hòa bình và công lý gần xa, ngay cả ở quốc gia đang gây tai họa cho ta. Một nước nhỏ mà dựa vào sức mạnh bên này để chống lại bên kia có khác chi hành động tự sát? Những tấm gương nhãn tiền ta đều thấy cả. Hơn nữa thời đại “thế giới lưỡng cực” đã qua rồi. Trong bối cảnh thế giới đa cực, tinh thần “bác ái” bị khuất lấp bởi tinh thần thực dụng: “Lợi ích quốc gia là tối thượng”! Sự liên kết của cộng đồng thế giới mới chỉ ở mức cảnh báo răn đe! Các nước lớn vừa hợp tác vừa kiềm chế lẫn nhau. Các mối liên minh vụ lợi không bền vững. Vai trò của Liên hiệp quốc bị hạn chế bởi những nhóm lợi ích khác nhau. Các cuộc chiến tranh liên tiếp xảy ra đây đó không ai kiềm chế được. Mỗi quốc gia muốn tồn tại vững vàng càng phải nêu cao ý chí tự lực tự cường.

Nhìn vào lực lượng quân sự, xưa nay các quốc gia xâm lược đều mạnh hơn ta rất nhiều lần về dân số, quân số và trang thiết bị quân sự. Vậy mà chúng ta đều thắng vì chính nghĩa luôn thuộc về ta nên mới có thể: “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn. Lấy chí nhân để thay cường bạo” (Bình Ngô đại cáo). Kẻ gây chiến tranh xâm lược dù bằng những thủ đoạn gian manh xảo trá thế nào cũng không giấu kín được cái đuôi con “hồ ly tinh” của nó. Kinh nghiệm lịch sử cho ta biết khi người láng giềng chĩa mũi giáo sang một nước lân bang chưa hẳn vì họ dư sức mạnh mà còn vì những mâu thuẫn nội tại không giải quyết được thì phải hướng sang người. Dù sao yếu tố địa lý và mối quan hệ hàng xóm lân bang cũng là những điều kiện để họ tạo nên những yếu tố bất ngờ nguy hiểm. Tin rằng những người có trọng trách lo công việc an ninh, quốc phòng đã có các phương án đối phó cụ thể nếu sự cố xảy ra.

Vấn đề chủ yếu lúc này là mỗi người trong vai trò trách nhiệm của mình dám nhìn thẳng vào sự thật. Đúng là chưa bao giờ nước ta có một tư thế chững chạc đàng hoàng trước cộng đồng thế giới như bây giờ. Nhưng không được quên rằng đó là nhờ sự hy sinh phấn đấu quên mình của biết bao thế hệ. Có được những vị chủ soái đức độ tài ba lại có một đội quân trung thành dũng cảm đã tạo nên sức mạnh không kẻ thù nào thắng được. Gia tài vô giá đó cần không ngừng được gia cố bồi đắp bởi các thế hệ tiếp theo. Tệ quan liêu, lãng phí, tham nhũng, bè cánh, lười biếng, giả dối, háo danh, hình thức… đang làm trì trệ sự phát triển của đất nước và tác hại hơn cả là làm lung lạc niềm tin của nhân dân với các cấp cầm quyền. Đánh giặc mà không tin vào chủ soái thì làm sao thắng? Lòng yêu nước luôn tiềm ẩn trong mỗi con người Việt Nam không kể gái trai già trẻ. Nhưng nó chỉ được động viên hội tụ để phát huy thành sức mạnh vô song khi có một đội ngũ lãnh đạo từ cơ sở đến thượng tầng đầy tinh thần trách nhiệm và tài năng, thật sự thể hiện ý chí kiên cường bất khuất, không sợ gian khổ hy sinh, sẵn sàng phấn đấu vì độc lập của tổ quốc và hạnh phúc của nhân dân. Đội ngũ lãnh đạo ấy chính là cha ông của mỗi chúng ta đã làm nên kỳ tích vẻ vang trao cho thế hệ hôm nay. Lẽ nào lớp cháu con không xứng đáng?

Biển Đông đang dậy sóng. Bởi muốn hòa bình, chúng ta phải nhún nhường nhân nhượng. Nhưng nếu như ta càng nhún nhường nhân nhượng mà lũ cướp nước càng lấn tới vì chúng quyết tâm cướp nước ta một lần nữa thì con cháu Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung hôm nay lại nghe theo lời Bác Hồ vang dậy núi sông như khi chúng ta phải đương đầu với thực dân Pháp 70 năm về trước: “Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ!”.

Chiến tranh đang rập rình trước ngõ mà mỗi thời nó mang một hình thức khác nhau. Cái kiểu “ôm cột mốc di động trên biển” về bản chất chẳng khác gì “ôm cột mốc lấn biên trên đất liền” họ đã tiến hành dầm dề dai dẳng cho ta có những thiệt thòi. Coi chừng là người ngay sẽ bị phân tán tiềm năng lực lượng để kẻ gian tạo thế lựa thời xông vào giết người cướp của! Trong khi một nhà nước độc lập có chủ quyền không chỉ mải lo một việc che chắn phên giậu biên cương mà việc chăm lo cải thiện dân sinh dân chủ cũng là điều bức thiết. Đó là nguy cơ có thể xảy ra thế giặc “nội công ngoại kích” xuất kỳ bất ý. Việc nước là việc của dân nhưng việc dân cũng là việc nước. Đó là sự thử thách lòng trung của mỗi người dân và cũng là thử thách lòng thành của những người lo việc nước.

Nguyễn Văn Thịnh
(Tác giả gửi trực tiếp cho Đôi-Mắt.vn)

VỊ TRÍ ĐẶT GIÀN KHOAN 981 LÀ TỐI QUAN TRỌNG

TQ đặt giàn khoan vì 'vị trí chiến lược tối quan trọng'

Người TQ đặt giàn khoan vào vị trí này là có lý do của họ. Tọa độ đặt giàn khoan đặc biệt quan trọng về vị trí chiến lược. Ở đây có thể quan sát được toàn bộ 3260km bờ biển VN, đặc biệt quan trọng về an ninh quốc phòng.

Xung đột giàn khoan Hải Dương 981 đang ở đâu?

Bà Nguyễn Thị Lan Anh, Phó Trưởng khoa Luật Quốc tế, Viện Biển Đông: Vị trí đặt giàn khoan Hải Dương 981 hoàn toàn nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Mọi hoạt động khoan thăm dò hay bất cứ hoạt động nào phải có sự cho phép của quốc gia ven biển. Việt Nam chưa hề cho phép TQ thực hiện các hoạt động như vậy. Vì thế tôi khẳng định TQ vi phạm quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam.

Việc TQ có những hành động như dùng vòi rồng, tàu hộ vệ tên lửa, máy bay tuần tiễu, và đặc biệt nguy hiểm là các vũ khí đều đang để ở chế độ sẵn sàng, có thể nổ súng bất kỳ lúc nào. Đây hiển nhiên là hành vi đe dọa sử dụng vũ lực đối với lực lượng chấp pháp có thẩm quyền thuộc chủ quyền Việt Nam.

Không những thế, TQ còn vi phạm tự do và đe dọa an ninh hàng hải, hàng không trong khu vực Biển Đông là kênh hàng hải tấp nập, do đó không chỉ ảnh hưởng đến quyền lợi của Việt Nam mà của tất cả quốc gia trên thế giới.

Giàn khoan HD 981. Ảnh: nld

Thiếu tướng, PGS. TS. Lê Văn Cương, Nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược Bộ Công an: Tại vị trí hạ đặt giàn khoan HD 981 không có tranh chấp gì. Đây là nhà của chúng tôi, người ngoài vào phá nhà chúng tôi chứ không có tranh chấp ở đây. Trong thời gian gần đây, năm nào TQ cũng gây hấn với VN. Dân tộc VN chưa bao giờ được sống yên ổn.

Hy vọng Thủ tướng sẽ có nghị định mới để phủ quyết quyết định thành lập thành phố Tam Sa của TQ. Bởi, những hành động gần đây là một sự xâm lăng cực kỳ nghiêm trọng. Mọi cuộc xâm lăng bằng vũ khí nóng đều kết thúc ở chỗ kẻ đi xâm lược phải rút về, còn xâm lược về pháp lý thì vô cùng nguy hiểm.

Tất cả những lần trước phản ứng của Việt Nam và thế giới đều khác lần này. Những lần trước VN phản ứng chưa tương xứng với hành động gây hấn của TQ. Lần này khác, tại diễn đàn cấp cao ASEAN, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã có tuyên bố rõ ràng, mạch lạc và kiên quyết thể hiện thái độ của VN và kêu gọi quốc tế ủng hộ.

Lần đầu tiên trong ba thập kỷ, chưa bao giờ phía VN có phản ứng kiên quyết như vậy, rất cần thiết và đúng đắn. Cũng chưa bao giờ trong ba thập kỷ, cộng đồng quốc tế lên tiếng kịp thời, kiên quyết phản đối hành động ngang ngược của TQ như vậy.

Ngay hồi năm ngoái, khi TQ thành lập cái gọi là 'vùng cấm bay' trùm lên cả đảo Senkaku mà Nhật Bản đang quản lý và hai hòn đảo Hàn Quốc với diện tích 2300km2 vẫn chưa dấy lên những phản ứng mạnh mẽ trong cộng đồng quốc tế như vậy.

Việt Nam làm thế nào để tránh xung đột vũ trang

Ông Lê Văn Cương: Bên cạnh sự đồng tình VN phản đối TQ, nhiều người chia sẻ băn khoăn về tương quan lực lượng với TQ lớn, liệu cuộc đấu tranh của VN sẽ thế nào? Tôi cho rằng trong bang giao quốc tế, nước nào cũng có hai nhân tố tạo nên sức mạnh của một quốc gia. Về yếu tố vật chất rõ ràng TQ hơn hẳn VN. Nhưng đấy chỉ là một yếu tố không phải lúc nào cũng quyết định tất cả. Các dân tộc còn có nhân tố thứ hai để bảo vệ mình: văn hóa tinh thần.

Người Việt Nam có truyền thống hòa hiếu và bao dung, trước kẻ thù, VN hết sức bất khuất sáng tạo, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh; lấy đạo nghĩa thắng hung tàn.

Chúng tôi luôn xem TQ là bạn, và luôn giữ phương pháp đàm phán hòa bình. VN không bao giờ kích động chủ nghĩa dân tộc để chống TQ. VN không bao giờ liên kết với nước nào - kể cả Hoa Kỳ - để chống TQ.

Ông Nguyễn Vũ Tùng GĐ Viện Biển Đông, Học viện Ngoại giao:Những biện pháp VN đã và đang làm là đấu tranh về chính trị, ngoại giao và tuyên truyền đối ngoại. Đã có đường dây nóng giữa Bộ trưởng Ngoại giao VN Phạm Bình Minh và Ủy viên Quốc vụ Trung Quốc Dương Khiết Trì. Những tiếp xúc giữa các cấp trực tiếp xử lý công việc. Các biện pháp ngoại giao để truyền đạt thông tin, lập trường và giải pháp của VN. Giải pháp đầu tiên VN đưa ra là TQ phải rút giàn khoan ra.

Ngoài ngoại giao, thì VN còn có công cụ pháp lý và các công cụ hòa bình khác để theo đuổi công cuộc đấu tranh bảo vệ chủ quyền. Có thể nói tình hình hiện nay là cực kỳ nguy hiểm, nhưng tôi khẳng định VN không bao giờ tiến hành các biện pháp quân sự trước.

Ông Lê Văn Cương: Tôi lại cho rằng vấn đề của TQ trên Biển Đông không chỉ là kinh tế. Mục tiêu cao hơn của họ là an ninh và chính trị. Dầu mỏ là nguyên nhân nhưng không phải chủ yếu. Người TQ đặt giàn khoan vào vị trí này là có lý do của họ. Tọa độ đặt giàn khoan đặc biệt quan trọng về vị trí chiến lược. Ở đây có thể quan sát được toàn bộ 3260km bờ biển VN, đặc biệt quan trọng về an ninh quốc phòng.

Lúc này TQ đang cần ổn định để đạt được mục tiêu đến năm 2030 sẽ đuổi kịp Hoa Kỳ. Đây là thời kỳ dồn sức của TQ.

Tôi cho rằng chiến tranh trên Biển Đông là ít khả năng xảy ra, nhưng xung đột trong không gian hẹp như vụ đánh chiếm các đảo chìm của VN năm 1988 là không loại trừ. Chúng tôi vẫn coi TQ là bạn, nhưng VN sẽ không bao giờ từ bỏ các biện pháp khác để bảo vệ chủ quyền.

Hoàng Hường (ghi)

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

CỦA NỢ

Hôm nay trời lạnh, bỗng dưng lại thèm chút ấp ôm hơi ấm của đàn bà. Rét thế này mà cởi truồng ôm nhau thì phê lòi. Bốc máy nhắn tin, goi cho mấy em, tuyền bận. Đứa bận học, đứa bận thi, đứa thì bận cho đám hiếu đám hỷ, đứa bận sờ cu chồng, đứa xa ngái mù khơi. Đ mẹ, đen không biết bôi đâu cho hết. Buồn tình cực!

Đang lang thang trong đông gầy xanh xao, nắng liệt dương, đường xơ xác thì đại ca gọi. Đại ca bảo đi rượu. Mình chối phắt bởi món này mình chẳng ham, chân cẳng đang sưng vì cái bịnh gút khốn khổ, nốc vào thì chỉ có nước đi bằng...chân giữa. Mà cái chân giữa của mình cũng chán đời lắm, đông giá nên cũng ngót đi mất dăm phần, cộng thêm trách nhiệm liên đới bởi hai thằng chân chính đổ cho nên cũng không mấy ngay thẳng đường hoàng. Ấy thế dưng mà mình vẫn thèm hơi ấm ấp ôm của các con mái. Một miếng lạ bằng cả miếng tạ quen, có phải không?

Từ chối mãi chuyện rượu cũng ngại, mình trình bày lí do với đại ca, không quên tranh thủ nêu vấn đề và chốt lại ý chính là mình chỉ có nhu cầu “ khám điền thổ” và tìm hơi ấm giữa mùa đông giá lạnh chứ không có ý dịnh khoan sâu cắm chốt. Đại ca cười hô hố, bảo cứ đến đi, điền thổ mênh mông, khám thỏa mái. Ôi chao, tỉnh cả người.

Lên xe phóng bạt gió tới quán rượu đầu đông trong ngõ hẹp tít mãi trên phố cũ xa lắc lơ. Đại ca ngồi giữa hai con mái. Một con mình đã biết, một con chưa. Qua giới thiệu mình biết một em mạn Sơn La, người Mông, họ Thào, xinh tĩ tã. Gạn hỏi tí tí cho thêm phần sâu sắc để vào cuộc giao lưu thì được biết, em làm ở ban gì ý thuộc về tuyên giáo của tỉnh, đang học trung cấp chính trị ở đường gì đó. Năm nay chẵn ba mươi. Đàn bà tuổi này xa nhà dễ mắc chứng cuồng dâm. Đại ca còn bóng gió xa xôi, nghe đâu còn là con nhà quan, danh gia vọng tộc.

Bệt trên thảm nhậu, dặt dẹo coi duỗi nhâm nhi ly rượu. Chân cẳng đau nên mình không dám ho hắng nhiều. Chỉ uống cầm chừng, từ tốn chuyện và không quên liếc mắt khen 2 em xinh, uống có tình. Cái cách uống của người vùng cao và đặc biệt là kiểu Mông như em nó phải nói là tình thật. Không tình làm sao được khi mà nhấc chén nào lên là đi luôn chén í, xong lại còn chìa tay bắt nồng ấm rung rinh, mắt trước mắt sau nhìn nhau thổn thức. Tình bỏ mẹ đi chứ lị. Hí hí...

Rượu vào nhời ra. Bốc lên, mình chuyện trò với em hăng máu ra phết. Cái mớ ngôn ngữ Mông hỗn độn cộng với tí trải nghiệm trong những chuyến lang thang Tây Bắc mình đem ra chém với nó vù vù. Em gật gừ tán thưởng, khen mình uyên thâm như nhà nghiên cứu. Thực tình mình cũng định nói rằng đang phấn đấu trở thành nhà Mông học nhưng sợ nó nghĩ xiên xẹo ra việc nghiên cứu mông đít thì bỏ mẹ. Đại ca thì chả biết gì về gì về Mông, Mán nên ngồi đớp tì tì, thi thoảng lại luồn tay vào háng con gái quen. Chắc mình chém gió ào ào, cóng tay nên đại ca phải đưa tay vào đó tránh đông.

Em Mông của mình lùa rượu như bão. Mình hót như lên đồng. Đại ca ôm con gái quen, sều dãi. Ngoài kia, trời buốt giá, đen kịt. Tiếng rao sắn nóng, ngô luộc, nem rán râm ran. Muộn mẹ rồi!

Tiệc tan lổn nhổn, bước chân rệu rã, bọt nhãi rơi lả tả. Em gái mình quen vần đại ca lên ta xi. Còn em gái Mông lêu đêu, liêu xiêu như chực đổ. Mình bảo em của đại ca, vần nốt em gái Mông vào nhé. Nó đẩy nốt đôi chân của đại ca vào xe và trợn mắt, điên à, em biết nó là con nào đâu, đến đã thấy tọa đấy rồi. Mình nhào taxi hỏi đại ca, hehe câm như thóc giống. Sàn taxi ngập ngụa rượu bia và thực phẩm. Chúng vút đi trong mịt mùng, bỏ lại mình đứng như trời trồng và em Mông gục đầu cột điện. Chết mẹ rồi!

Dang chân cho vững, tay ôm ngang bụng, tay kia vỗ vai gáy em một hồi. Nó nôn thốc tháo ngập chân cột điện, vừa nôn vừa thở phì phò như kéo bễ. Hơi thở tanh tưởi không thrr nào chịu được. Để giúp em nôn, mình liên tưởng đến cầm chai Black dốc ngược. Đại ca bảo mày đếch biết giót rươu tây. Loại này phải chổng ngược lên, gí đầu xuống, vỗ đít vài phát nhẹ nhàng tình tứ nó mới ra. Hê hê, lời đại ca giàu cảm xúc quá.

Cứ mỗi bận khom mình, chổng mông, hết một chập nôn lại em xin lỗi. Đ mẹ mày, cứ thằng nào có lỗi rồi xin thì đất nước này chìm trong mớ khạc nhổ bẩn tưởi, tanh tao mà chết. Chờ cho nó hết lảm nhảm xin lỗi, mình hỏi, về đâu, anh đưa? Nó bảo học viện, đường gỉ gì gi. Ơn giời, cũng gần nhà mình. Lên xe đi, con nỡm.

A, đây rồi, học viện đây rồi. Khuya khoắt thế mà đèn hoa vẫn còn giăng mắc, sáng trưng. Mình tụt kính, bim bim hai phát báo hiệu. Cậu cảnh vệ gác cổng quát, xuống xe, trình giấy. Mình nhúc nhắc đôi chân chính thương đau, móc ví chìa chứng minh thư. Cậu cảnh vệ nhìn mình dò xét, hí hoáy ghi tên sổ trực rồi hất hàm, muộn rồi còn vào gặp ai? Anh đếch gặp ai cả, chở người về. Nó đây này.

Mình lôi em trên xe xuống. Nó chết rũ như lá chuối phải khói lò gạch. Cậu cảnh vệ nghe chừng nhận ra người quen, hăng hái đỡ. Mình bảo, anh vội, cho xin cái chứng minh còn phắn. Cậu ta cười, không quên cảm ơn rồi bốc máy thường trực gọi cho ai đó. Mình đoán không là thủ trưởng thì cũng là cấp trên, người có thẩm quyền. Mình lượn khẩn cấp. Thoát được của nợ thật mừng như trúng số.


Trưa hôm sau, đại ca gọi, tối qua mày làm đéo gì con bé đó? Em làm đ gì đâu, định khám tí “ điền thổ” nhưng thất bại. Nó say khướt, phải chở về tận trường. Giọng đại ca gay gắt, cho mày phát biểu lại đấy, nó đang nằm nhà nghỉ trần truồng và gọi điện cho tao đây này. Mình nóng mặt. Em đ biết! 

Rõ là của nợ. Tất nhiên là thế.

CÓ PHẢI TÌNH ĐẦU KHÔNG NHỈ?

Chuyện này xưa lắm rồi, như trái đất vậy. Cũng chả có gì hay ho, vì chuyện đó làm lòng anh bứt rứt, lẽ ra phải chôn chặt trong lòng. Nhưng nhân ngày 20/11 sắp tới, anh post lại cho anh em đọc và tự kiểm điểm về bản thân, xem có giống anh không nhé. Now, let's go.


Năm cuối phổ thông, bọn con gái lớn tướng, vú dảnh như núm cau hoặc to hơn tí teo, ngúng nguẩy thụt thò sau cánh áo mỏng rẻ tiền. Bọn con trai chúng tôi, chim còn chưa ra giàng nhưng hay ngắm của mình, suy tư như lãnh tụ. 

Là năm cuối cấp, viêc học hành cũng chộn rộn nhưng vẫn không quên những trò ma quái học trò. Tôi là lãnh tụ của những trò đó, kẻ đầu têu vĩ đại, ngồi phòng giám hiệu với chủ nhiệm hay hiệu trưởng còn nhiều hơn ngồi học. Những trò tôi bày ra hồi đó kinh hãi lắm, đại khái như tổ chức nhìn trộm bạn gái thay quần áo, lập hội búng chim bạn trai, đánh rắm nắm tay phả mồm bạn quản ca kiêm lớp phó văn thể hay đặt vè chế nhạo thày cô. Sinh hoạt lớp tuần nào chúng cũng lôi tôi ra phê bình, kiểm điểm. 

Hạnh kiểm tôi xấu tệ nhưng cô chủ nhiệm vẫn cho khá. Tôi mà bị hạnh kiểm tồi cô mất chủ nhiệm, khỏi tăng lương hay bi bô cột cờ đọc thành tích. Ông hiệu trưởng tên Lê Bá Bầu, lúc tử tế tôi gọi là Bấu Bà, ghét tôi như ghét đế quốc, thù tôi như mẹ chồng thù con dâu. Liên thiên thế để thấy, tôi mất dạy toàn tập, may được cái học giỏi chứ không thì đã bị tống cổ từ lâu.

Cũng năm đó, đời tôi thay đổi lớn, đến tận giờ. Tôi ngoan ra và suy tư nhiều lắm nhưng học lại ngu đi như con bò Trung Quốc. Lớp chúng tôi đón đoàn sinh viên thực tập, 6 người, cô trưởng nhóm tên Ái, xinh thôi rồi. Ban đầu, tôi kệ mẹ với những trò dự giờ dạy thử, văn nghệ văn gừng, kể chuyện làm thơ. Tôi không khoái những trò đó, vô bổ bỏ mẹ. Tôi chỉ thích nghịch những trò tinh quái. Thày cô thực tập tôi bắt nạt, nghịch đểu, trêu ngươi cho đến khóc. Tôi phá hoại công cuộc thực tập của thày cô như quân ta phá hoại trong vùng bị địch tạm chiếm. Ai cũng ghét tôi, mỗi cô Ái là không. Cô che chở tôi những tội lỗi dại khờ, hay cho tôi đi nhờ xe, cho tôi kẹo dồi, bút bi và sách vở. Nhẽ thế nên tôi bớt nghịch đi. Tôi coi cô như cô Tấm dịu hiền ( lớn lên tôi mới biết cô Tấm ác bỏ mẹ, đóe dịu hiền tý nào).

Tôi mến cô thực sự. Cô cũng mến tôi. Những khi rảnh rỗi, cô hay chở tôi xuống thị xã cho ăn kem cốc trong khi tôi chỉ thèm kem que. Cô còn chở tôi về nhà chơi. Nhà cô đẹp, giường cô nhiều tranh ảnh diễn viên, thơm bát ngát. Cô hay hỏi tôi về trường lớp, chán lại hỏi ước mơ. Trường lớp thì tôi không biết gì, ước mơ thì tôi chỉ thích được bóp mấy thứ của con bạn gái quản ca kiêm lớp phó văn thể xinh xinh. Cả hai thứ tôi đều chẳng nói với cô được.

Ngày hết kỳ thực tập, cả lớp tôi buồn như đưa đám. Bọn con gái mau nước mắt khóc chia ly như đám ma đại cố. Mấy thằng con trai cũng sụt sùi mào gà, nức nở. Tôi ráo hoảnh, chỉ thấy tiêng tiếc thứ gì đó, đại khái như ăn kem, đi nhờ xe của cô Ái. Tức là tôi mất đi đặc quyền, sự yêu chiều và hưởng thụ. Chúng tôi góp tiền mua tặng phẩm tặng thày cô thực tập. Họ cũng thế, góp tiền mua tặng lại. Cô Ái tặng riêng một cuốn sổ bìa đỏ gáy vàng to vật, dày cộp. Cô nhìn tôi ưu tư, dặn bớt nghịch đi, dành nhiều thời gian ghi chép cuộc đời vào cuốn sổ. Tôi không nghe lời cô, đem bán cho con quản ca kiêm lớp phó văn thể để nó làm thơ, ghi lưu bút.

Cô cùng đoàn thực tập trở lại trường. Cô bảo tôi mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp rồi đi làm cô giáo. Tôi cười bảo cô dạy gì em chả hiểu mà làm được cô giáo kể cũng tài nhỉ. Cô không buồn, véo má tôi, day day, cười nắc nẻ. Cô còn dặn tôi, biết nhà rồi, cứ xuống chơi với cô, tất nhiên, phải sau mấy tháng nữa, chứ xuống giờ, chơi mới ai. Cô ôm lấy tôi. Tôi cao hơn cô một cái đầu nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm ở mặt và nhịp phập phồng nơi áo ngực (ngày đó áo ngực nhọn hoắt trần chéo như áo trấn thủ Điện Biên).

Cô đi rồi, tôi tự dưng buồn hẳn. Nếu như cái cảm giác tiêng tiếc trước kia là có thật thì giờ thay vào là sự buồn bã nhớ nhung tận cùng. Tôi không hiểu vì sao. Tôi nhớ dáng hình cô, nhớ ánh mắt, nhớ mùi thơm da mặt, và cả cái cảm giác âm ấm, phập phồng. Tôi chẳng còn nghịch ngợm, giờ chơi cứ thu lu góc bàn vê gấu áo, cắn móng tay. Lũ bạn tưởng tôi tu chí cho việc học, nhưng đéo phải, tu chí gì mà học ngu đi ngày một. Không ngày nào là tôi không vẩn vơ đến cô, tất nhiên nhớ cả vị kem cốc, kẹo dồi.

Tôi đến thăm cô vào chiều thu êm ả khi thi xong đại học và cô cũng đã ra trường đang ở nhà chờ việc. Cô ngạc nhiên lắm, không nghĩ là tôi thăm. Cô tíu tít kể tôi chuyện sinh viên, hướng đạo tôi đủ thứ về cuộc sống KTX. Tôi nghe háo hức, thích thú thực sự vì nghĩ cũng ít ngày nữa thôi tôi cũng có thể thành thằng tân sinh viên lắm chứ. Rồi cũng như trước kia, cô lại hỏi tôi về trường lớp, về bạn bè, rồi lại ước mơ. Trường lớp tôi đã chia tay rồi, bạn bè sau ra trường bận thi cử chả biết ai đường nào. Còn ước mơ à, tôi ước cô lại ôm tôi như ngày trước. Cả hai thứ tôi lại chẳng nói được với cô.

Cô bắt tôi ở lại ăn cơm. Tôi đồng ý. Tôi với cô xách làn đi chợ. Đi song song, như đôi tình nhân hạnh phúc hay chí ít cũng giống như cặp vợ chồng son. Tôi nhớn lắm rồi.

Cơm cô nấu ngon, gã trai mới nhớn như tôi đánh tì tì. Bố mẹ cô gắp thức ăn cho tôi nhiệt tình như tiếp đạn cho pháo cối giã mục tiêu. Cô ngồi đầu nồi, ôm chân ý tứ, nhìn tôi không chớp. No nê, cô kê chõng ngoài sân bảo tôi ngồi chờ cô rửa bát. Trăng thu sáng nhẹ, hàng xoan lá rụng tơi bời, tiếng dế ỉ i ngoài vườn, tiếng cô se sẽ hát bài gì mà giáo viên nhân dân, tất cả thơ tợn. Trong nhà, mẹ cô đang thắp hương bàn thờ, trên đó còn nguyên bát cơm và mấy đĩa thức ăn bé xíu, rì rầm khấn. Tôi thấy ảnh một ông trẻ măng, giông giống tôi, ngồi chễn trệ.

Cô ngồi chõng cùng tôi, lại líu lo chuyện. Tôi ăn no rồi bụng chỉ muốn về kẻo muộn mẹ tôi mắng. Tôi hỏi cô người trên bàn thờ là ai, nhà cô có liệt sĩ? Đang líu lo, cô im bặt, đèn vàng quyện ánh trăng hắt mặt cô lóng lánh. Cô khóc. Đó là em trai cô, đi bơi sông chết đuối. Cô bảo bằng tuổi tôi nếu còn sống và giống tôi y lột. Tôi thoáng rùng mình rồi run bắn khi cô ôm chặt lấy tôi, nức nở. Tôi lại thấy mùi thơm trên da mặt, có điều nó lẫn vào nước mắt, ngực cô phập phồng, rung lên từng chập theo tiếng nấc.

Cô cứ ôm ghì lấy tôi như thế cho đến khi có tiếng vè vè động cơ con Simson lao ập vào sân, khói phun mù mịt. Tôi nhao người lấy xe đạp, vẫn kịp chào to bố mẹ cô một tiếng. Tôi mải miết đạp. Nghĩ miên man.

Đến lối rẽ qua cầu về nhà, tôi quặt xe. Pha đèn xe máy lẫn tiếng vè vè cũng ngoặt theo. A, hình như con Simson đổ ập sân nhà cô lúc nãy. Tôi nghe tiếng rú ga, nó vọt lên, giọng một thằng sặc mùi rượu quát, địt mẹ, thích phá đám hả mày. Tôi chưa kịp định thần, nó đã co chân đạp tôi một phát, cả xe lẫn người đổ ụp vào bụi rứa dại. Tiếng vê côn ồn ĩ rồi im bặt.

Tôi khập khiễng dong con xe đạp bị sang vành về nhà. Mẹ tôi hỏi sao, tôi cứ ú ớ. Khi đã yên thân, tôi nghe mẹ tôi thì thầm với bố, thằng này đi tán gái đâu bị nó đánh chứ tự dưng thì ngã làm sao được. Tôi nín thinh, cả đêm không chợp mắt. 

Tôi làm sao có thể giống em trai cô được, một thằng bị chết đuối . Tôi muốn là người yêu của cô. Có điều, hehe, tôi sợ bị thằng đi Simson nó đạp bỏ mẹ. 

Cô giờ già và xấu lắm, nghe đâu đã bỏ thằng Simson rồi. Mai tôi về quê và sẽ đi tìm. 

Em thương cô, Ái ôi!

NHỚ LẮM TÌNH ĐẦU



Nhớ lắm, cái ngày đầu tiên ấy, gặp em trong kí túc xá, trên đường lên thư viện học. Không nhận ra em đâu, dù cấp 3 học cùng trường, em học sau mình một khóa. 

Em chào mình trước (có lẽ là cái số), mình cũng ngỡ ngàng mấy phút, em đẹp thật, nên dù chưa thực sự nhớ ra em, nhưng vẫn giả vờ như là đã nhớ em. Không, nói đúng hơn, chỉ có đôi mắt em là thấy quen quen. Đôi mắt to, lông mi cong, đẹp thánh thiện.

Rồi chuyện gì đến phải đến. Mình muốn được ở bên em mãi mãi. Nhưng em sống khá cá tính. Suốt mấy năm đại học không một lần được nắm tay em. Yêu một mình. Thề với lòng mình, nếu không được em yêu thì cũng mong là một người bạn tốt (hồi ấy suy nghĩ tong tắng thật. Thế rồi hàng tuần chỉ mong được nhìn thấy em dù chỉ một lần. Em học Văn, nên mình tự dưng thấy yêu văn và biết nhiều về văn phết. Từ ngày quen em, hay đi lang thang ở mấy hiệu sách cũ, tìm những cuốn sách hay, mua tặng em.

Có lẽ do sự bền bỉ của mình mà em đã cảm phục mà nhận lời yêu mình. Nhưng nếu không có cái biến cố ấy thì chắc là không bao giờ mình đến được với em. Em thuê nhà trọ ở ngoài. Một đêm, thằng chủ nhà, nhân lúc vợ đi vắng, đã sang uy hiếp em. Cũng may em đã kịp đóng cửa chặt và dọa kêu to. Tuy nhiên, sau đó, em đã quá hoảng loạn. Mình ở trong KTX, chẳng biết có chuyện gì. Mãi hôm sau đứa bạn em kể lại mình mới biết và vào thăm em. Em giận mình, không nói gì cả. Mình không hiểu chuyện gì cả. Cũng đành động viên an ủi em mấy câu rồi chào em ra về với khuôn mặt ngơ ngác đầy lo lắng. May sao, hôm đó có sinh nhật 1 người bạn, cả em và mình cùng dự. Tan buổi, mình lại đưa em về nhà trọ. Trên đường về, chẳng ai nói được câu gì. Mình thì nghĩ chắc là em giận mình do hôm qua đã không có mặt kịp để an ủi em. Nghĩ thế nhưng mình cũng chẳng nói gì cả. Chỉ thở dài, và có lẽ cái mặt trông tội nghiệp lắm. Đến nhà em, em xuống xe, chào mình rồi quay vào nhà. Mình nghĩ lần này chắc là mất em rồi, nên mới mạnh dạn gọi em và nói khẽ như một lời từ biệt: "anh xin lỗi em vì tất cả, có lẽ anh biết anh phải làm gì rồi, chúc em vui và hạnh phúc". Không ngờ em dừng lại rất lâu, nhìn sâu vào mắt mình, rồi bất chợt đặt tay em lên bàn tay mình đang run rẩy: "lần sau, anh đừng như thế nhé, ngày mai, anh hãy đến giúp em chuyển nhà, anh nhé"

Có lẽ đấy là giây phút sung sướng nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình, cứ như từ cõi chết trở về vậy. Mới hay, cái khoảnh khắc giữa được và mất thật mong manh. Đêm đó mình không ngủ được. Mình tin là mình đã có em.

Ừ, mà đã có em thật. 2 năm sau đó với biết bao buồn vui, kỷ niệm. Những ngày mưa giá rét ngồi bên bờ hồ dựa vào nhau, tìm hơi ấm của nhau. Những ngày đạp xe lang thang trên khắp phố phường Hà Nội. Những đêm Noel cả hai cùng cầu nguyện một ngày mai đầy tương lai. Những buổi du lịch dã ngoại cùng bạn bè sôi động. Năm cuối cùng của đời sinh viên của mình cứ đẹp như một giấc mơ vậy.

Nhưng rồi, em vẫn xa mình.

Buồn thế đấy!

Đã lâu lắm rồi không gặp lại em. Nghe đâu em vẫn một mình. Vẫn đẹp như xưa. Còn mình thì khác rồi. Tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm một thời...

Hàng trôi nổi trên net