Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

VÌ SAO HỌ CẢM ƠN GIÀN KHOAN HD981?

Khi xưa “nhà đấu tranh dân chủ” Bùi Thị Minh Hằng tuyên bố lập đàn “cầu cho thầy nó đánh nó”, cùng với niềm hoan hỉ của giới “đấu tranh dân chủ cho Việt Nam” của nhúm người trong và ngoài nước khi cái giàn khoan Hải Dương 981 xâm lược chủ quyền lãnh hải Việt Nam đã nhanh chóng được truyền qua các ông “nhân sỹ trí thức” của “Diễn đàn xã hội dân sự”, “Văn đoàn độc lập”, “Bauxite Việt Nam”,…Ông Tương Lai vừa có bài viếtCảm ơn cái giàn khoan” , ông Nguyên Ngọc không kém gì khi hào hứng với chủ thuyết THOÁT TRUNG thì bày tỏ “tôi sợ nhất là nó … lẳng lặng rút đi” (nó tức là giàn khoan Hải Dương 981). Họ chẳng lo GDP sẽ sụt giảm, họ chẳng cần biết đến “đảng, chính quyền” nháo nhào loạn cào cào tất tả ngược xuôi, họ chẳng lo dân chúng sẽ điêu đứng đủ bề khi chính trị bắt đầu tác động đến dân sinh…mà đi lo cái gián khoan đó (chẳng may) bị rút đi thì họ không còn “sứ mệnh” hô hào yêu nước bằng những ý tưởng, khát vọng lâu nay?

Đau lòng cho dải lụa hình sự S ngàn năm chưa mấy ngày được bình yên, nay lại có nhúm người mang danh trí thức ấy lại đi cảm ơn kẻ xâm lược mình, hào hứng chào đón và lưu luyến, lo lắng nếu kẻ xâm lược ấy lại “trở mặt” lui quân!Cái lý do quan trọng nhất khiến họ cảm ơn và lưu luyến không muốn giàn khoan đó về nước là cái tâm trạng “Cách mạng Nhung đã đến Việt Nam” được người xưng danh Võ Thị Hảo nói thẳng toẹt trong ngày đầu “hân hoan” với giàn khoan đó. Bằng sự mường tượng “kịch bản” sẽ diễn ra ở Việt Nam y như các cuộc “cách mạng đường phố” từng xảy ra ở các nước Đông Âu, Bắc Phi, tơ tưởng Trung Quốc sẽ biến Việt Nam như Ukcraina, thế là “nhà cầm quyền ôm đống vàng…quy hàng Trung Quốc”, rằng “sự kiện giàn khoan Trung quốc, vô tình lại như một mồi lửa rất đúng lúc làm cháy đống củi, là một cơ hội để người VN thoát ra khỏi ảo tưởng, thoát gọng kìm Trung quốc. Lựa chọn sống còn đó chỉ có thể là: thực hiện cấp bách một cuộc cải cách thể chế để VN đủ điều kiện đón nhận cánh tay mạnh mẽ, đáng tin cậy của nước Mỹ và các nước đồng minh. Muốn Mỹ thực sự bảo vệ như một đồng minh, thì phải đồng thời làm CM Nhung VN để cải cách thể chế.May mắn ngoài sức tưởng tượng cho VN, trên thực tế, Mỹ đã chìa tay ra, công khai và lẫm liệt, dù với một nhà cầm quyền từng bộc lộ nhiều tráo trở như VN” từ đó kết luận như định đóng cột rằng “Hãy từ bỏ việc đồng nhất Tổ quốc và quyền lợi của nhà cầm quyền”, chỉ cần “Sử dụng những thế cờ chính trị trong một tổng thể liên minh, bằng Cách mạng Nhung và chiến tranh ngoại giao là biện pháp duy nhất có thể cứu nhà cứu nước trong thời điểm này”. Rất nhiều cư dân mạng đành dành ngôn từ có tính đặc tả để nói về “khát vọng” kiểu này là “cuồng Mẽo sinh hoang tưởng”!

Chúng ta hãy thử xem họ đang làm những gì để “chào đón” giàn khoan Hải Dương 981?

1. Họ hô hào rằng, giàn khoan là cơ hội để tẩy não cho chính quyền, dân chúng và “KHÔNG TẨY NÃO TRẠNG DÂN TA SẼ CÒN MUÔN ĐỜI KHỔ”. Họ vội vã khởi xướng, viết bài, hội thảo, khuếch trương tư tưởng “Thoát Trung luận”, mang hơi hướng từ tư tưởngThoát Á luận của Fukuzawa Yukichi từ thế kỷ 19 từng làm nên kỳ tích Nhật Bản sau Đại chiến II đã được lan truyền và báo chí Việt Nam cổ súy từ nhiều năm nay. Ông Nguyễn Quang A trong hội thảo “Thoát Trung” tại Nhà xuất bản Tri thức vừa qua đã hướng lái “muốn Thoát Trung thì phải Thoát Cộng” cùng hàng chục bài viết lan truyền khẩu ngữ được khơi nguồn từ ông Hà Sỹ Phu này. Họ không chỉ muốn lan truyền trong giới “bất đồng chính kiến” mà còn muốn biến nó thành “tâm điểm” của giới học giả, thu hút giới trẻ và quần chúng ủng hộ, tiền đề cho cuộc cách mạng “lật đổ toàn trị độc tài” như lời kêu gọi của “Diễn đàn XHDS” lâu nay. Tiếc rằng họ khiến tất cả các vị khách được mời tham dự hội thảo, có cả thành phần lâu nay được tang bốc là “đấu tranh dân chủ” đều đi đến thống nhất ở điểm chung hiếm có: THẤT VỌNG! RFA vốn luôn say mê mải miết ca ngợi những “nhân sỹ trí thức” nay dành hẳn 2 bài chém tơi tả buổi thảo luận Thoát Trung chỉ vì cái sự lửng lơ, chưa đi đến “đích”, còn “đồng đội” của họ trong các “tổ chức xã hội dân sự” khác thì dành những ngôn từ thóa mạ những “trí thức” này là “chỉ có tài chém và nổ”. Cộng đồng mạng thì gọi hội thảo này là “treo đầu dê, bán thịt chó”! Báo chí truyền thông trong nước thì ngán ngẩm “Đừng bàn Thoát Trung nữa mà hãy hành động”

2. Họ hô hào Liên minh Việt - Mỹ, một tất yếu của lịch sử Việt Nam với nội dung “thế giới không thể có hai vua”, “Hoa Kỳ là dân tộc nhân bản”, “hãy để Hoa Kỳ sửa chữa lỗi lầm”… để hướng tới “một tất yếu lịch sử Việt Nam hiện đại” là liên minh Việt Mỹ. Giống như bài viết của Võ Thị Hảo nêu trên, họ hào hứng với bài phát biểu của Tổng thống Mỹ Obama tại Học viện quân sự West Point về khả năng đưa quân đến Biển Đông qua tuyên bố “Một hành động gây hấn dù là ở Nam Ukraine, Biển Đông hay bất cứ nơi nào khác trên thế giới đều có ảnh hưởng đến đồng minh của Hoa Kỳ và có thể kéo theo hành động quân sự của nước Mỹ” cũng như dựa vào tín hiệu được cho là bắn đi từ một sỹ quan quân đội Hoa Kỳ ở bên lề Hội nghị Shangri La về việc có thể thúc đẩy, thiết lập liên minh, đối tác chiến lược với Việt Nam với niềm tin chắc rằng, Hòa Kỳ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để “chuộc lỗi” bỏ rơi “Việt Nam Cộng Hòa” như trước đây!!! Họ tin tưởng chắc chắn rằng, chừng nào giàn khoan còn đó thì Mỹ càng không thể không quan tâm đến Việt Nam nhằm chặn đứng bước tiến bá quyền Trung Hoa cho Mỹ. Họ đã từng cổ súy cho Cù Huy Hà Vũ đưa ra “mệnh lệnh liên minh quân sự với Hoa Kỳ”, tưởng niệm những tử sĩ VNCH, tưởng niệm chiến tranh Biên giới phía Bắc 1979, thậm chí còn tưởng niệm nạn nhân Thiên An Môn Trung Quốc để tố cáo “sự độc ác của cộng sản” ở Trung Quốc trên chính lãnh thổ Việt Nam nên có thể hiểu “não trạng” khát khao hướng về Hoa Kỳ của họ lên đến tuyệt đỉnh, chỉ chấp thuận phương án một thế giới “đơn cực” là Mỹ! Quả thực biết được điều này, người dân đến Tổng thống Hoa Kỳ chắc sẽ không nguôi xúc động về tấm chân tình của “nhóm trí thức Việt” này!

3. Họ lan truyền “lời vàng ý ngọc” của bài viết lấy tên là Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh “KHÔNG NÊN CẤM BIỂU TÌNH VÌ "VỤ BÌNH DƯƠNG"” với lý do “Lấy cớ "vụ Bình Dương" mà cấm biểu tình là dội nước lạnh lên tinh thần yêu nước của đồng bào đương sôi sục cùng chính quyền chống xâm lược của TQ; cấm biểu tình là tự làm suy yếu sức đấu tranh của chính mình, làm cho nhà đương cục TQ thích thú; cấm biểu tình là vi phạm Hiến pháp.” với sự bảo lãnh chắc chắn rằng “Trong tình hình nước sôi lửa bỏng hiện nay, mọi sức lực đều tập chung chống xâm lược của TQ, chưa phải lúc xuất hiện biểu tình lật đổ, các vị ra quyết định cấm nên suy nghĩ lại”!

Các blog, trang tin của như “Bauxite Việt Nam” lan truyền đi các bài viết “tường thuật” với ý đồ “chứng minh” cho được chính quyền mới là thủ phạm tiếp tay cho các cuộc bạo lọan ở các Khu công nghiệp nhằm tạo cớ dập tắt các cuộc biểu tình yêu nước tự phát, thanh minh cho hàng ngàn tội phạm bị bắt, hàng trăm kẻ bị xử lý kia, biện hộ cho các thế lực phản động, khủng bố kích động biểu tình, bảo loạn là do công an “gán tội”, tìm “Việt Tân” để “đổ vỏ”… Chắc chắn tác giả của tác phẩm chuyện khoa học viễn tưởng dành chi thiếu nhi nổi tiếng thế giới Đô-rê-mon chắc cũng phải thán phục về tài tưởng tượng và dựng chuyện này. Người được hưởng lợi từ các “bằng chứng” do họ dựng lên này hiển nhiên là Chính phủ Trung Quốc đã chớp lấy trong hàng loạt những vu cáo gần đây tới Liên Hiệp Quốc và diễn đàn quốc tế cho rằng “Chính phủ Việt Nam đứng đằng sau các vụ bạo loạn tấn công người dân, lợi ích doanh nghiệp Trung Quốc ở Việt Nam” !?!.

4. Họ phát động chiến dịch ký tên yêu cầu Việt Nam ngay lập tức kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế, kể cả khi Chính phủ đưa ra lời trấn an dư luận, rằng hồ sơ kiện ra Tòa án quốc tế đã làm từ lâu, nhưng thời điểm kiện cần phải cân nhắc thì họ vẫn ra rả điệp khúc, hèn nhát, khăng khăng bộ phận trong Đảng thân Tàu không chịu kiện, phê phán cả các học giả nước ngoài góp ý cho ta là “bàn lùi”…


Lướt qua các facebook, blog, diễn đàn bình phẩm về các “ý tưởng” trên của họ, đa phần thất vọng. Một số ngạc nhiên tại sao đến giờ còn dựng lên chiêu bài “thoát cộng”, họ giả ngây thơ hay cố tình lờ đi như không cần biết rằng Trung Quốc từ lâu đâu còn là Nhà nước theo chủ thuyết chủ nghĩa Mác-Lênin, đó chỉ còn là cái vỏ, bản chất là học thuyết Đặng Tiểu Bình với thứ Chủ nghĩa dân tộc hiếu chiến, bá quyền “mèo trắng, mèo đen không quan trọng miễn là bắt được chuột”. Việc đưa ra chiêu bài “thoát cộng” để “thoát Trung” được họ tự đắc như một sáng kiến từ vụ giàn khoan xem ra lỗi nhịp, thực chất là tấm áo mới đòi Việt nam đi theo con đường Tư bản chủ nghĩa lâu nay họ vẫn làm, lgiàn khoan Hải Dương 981 chẳng qua là “cơ hội” để mang một tấm áo mới ra lòe bịp, hòng che mắt dư luận.

Về ý tưởng “liên minh quân sự với Mỹ để bảo vệ chủ quyền biển đảo” thì khá nhiều diễn đàn do các facebooker là các bạn trẻ tự mở ra thảo luận, chia sẻ với nhau, đồng thời nhắn nhủ với họ rằng, hỏi họ xem Mỹ có giúp Nhật Bản lấy đảo Fuji từ tay Nga không? Mỹ có giữ nổi bãi cạn Scarborough của Philippinnes không? Mỹ và cả liên minh EU cứu Uckraina không? Trong lịch sử, Mỹ đã bỏ rơi “đồng minh” VNCH, thỏa hiệp cho Trung Quốc quần đảo Hoàng Sa ra sao? Mới đây thôi, công ty tư nhân của Mỹ đã nhận thầu của Trung Quốc khai thác dầu khí trong vùng Biển Đông Việt Nam? Lấy gì đảm bảo Mỹ sẽ không vì lợi ích a,b,c gì đó để bán Việt Nam lần nữa khi kinh nghạch, giao thương cũng như ràng buộc “giữ gìn hòa bình thế giới” nằm trong “sứ mệnh những nước lớn này”? Họ đang ca ngợi Philippines dám kiện Trung Quốc ra Tòa án quốc tế vì có Mỹ chống lưng, vận động ký tên thu được mấy ngàn chữ ký yêu cầu Chính phủ kiện, hãy xem kiện cáo có giúp Phillipines đòi lại quần đảo vừa mới bị Trung quốc nẫng khỏi tay Phi và Mỹ? Hài nhất blog Bauxite Việt Nam vận động Hãy ký Thỉnh nguyện thư “gửi Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đề nghị trừng phạt Trung Quốc về việc làm ngang ngược nói trên của Trung Quốc”, chắc chắn đã vượt con số hơn 100.000 chữ ký từ mấy tuần nay, không hiểu liệu họ có đang ngóng đợi phản hồi từ Tổng thống Mỹ Obama không?

Về ý tưởng về “liên minh quân sự” ấy, bài viết “Trung Quốc cắm giàn khoan và hành động của chúng ta” của tác giả “Bóp quả cam” đăng trên trang “Tổ Quốc Linh Thiêng” thổ lộ, với tầm nhìn “ếch ngồi đáy giếng” đưa ra vài lời bình phẩm hài hước với các “nhân sỹ trí thức”: Trong lịch sử quân sự chiến tranh cận đại, Việt Nam thật không may đã có cả kho kinh nghiệm bị bỏ rơi. Cuối năm 1978, Việt Nam với Liên Xô khi ấy ký Hiệp ước hợp tác hữu nghị mang tính chiến lược, đến tháng Hai năm 1979, Trung Quốc kéo mấy chục vạn quân vào biên giới phía Bắc, Liên Xô khi đó đã “cực lực phản đối”, và còn không thể cho vài cái tàu chiến chạy qua chạy lại ở ngoài khơi Cam Ranh như mong muốn
Kiện tụng ra Tòa ư? Không đơn giản thế đâu ạ. TQ thì chắc đã chịu ra tòa rồi như đã xảy ra với Philippines. Ngay cả họ có chịu ra ta đã chắc chắn thắng không?Mà có may mắn thắng thì Tòa đó có hiệu lực chế tài gì đảm bảo thực thi không hay chỉ có mỗi tác dụng làm giảm uy tín của TQ chứ cũng chả bắt nó rút giàn khoan được nếu như Tàu cứ cố tình cắm ở vùng biển của Việt Nam. Trong số các thẩm phán ở tòa án quốc tế La Haye chuyên lo chuyện kiện tụng liên quan đến biển đảo này, có 4 vị thẩm phán là người Trung Quốc đấy!Chưa kể việc đưa ra kiện tụng, đặt số phận, định đoạt chủ quyền vào tay người khác, các thế lực khác vượt khỏi tầm “định đoạt” của ta?

Còn nhớ, lúc Trung Quốc mới đặt giàn khoan, họ đã hô hào Ta phải đánh vì giặc đã vào nhà, rả rả vu cáo lãnh đạo Đảng, Nhà nước hèn nhát, đã bán hết biển đảo, đất nước cho Trung Quốc rồi, khai thác “khẩu khí” trong bài phát biểu của Bộ trưởng Phùng Quang Thanh để tung tin về “sự nô lệ hóa” lãnh đạo Đảng Việt Nam hay lực lượng thân Tàu trong Đảng. Nay thì họ cảm ơn giàn khoan đó, phải chăng, kích Việt Nam đánh Trung Quốc để hai bên tan hoang, thừa đục nước thả câu không thành thì quay sang duy trì tình trạng “chiến sự” để nuôi dưỡng các thể loại chủ thuyết “thoát Cộng”? Biết đến chừng nào họ - những người tự xưng là “nhân sỹ trí thức” thôi hô hào lòng yêu nước bằng cách chụp giựt và đi vào những cống hiến ý tưởng, đóng góp cụ thể, khả thi?

Nguồn: Võ Khánh Linh

TRUNG QUỐC "TRỖI DẬY HÒA BÌNH" KIỂU GÌ?

Trung Quốc “trỗi dậy hòa bình” kiểu gì?

TP - Trung Quốc ra sức tô vẽ chiến lược “trỗi dậy hòa bình” của nước này bằng những uyển ngữ đẹp đẽ, nhưng nó lại đang tạo ra làn sóng lo ngại, bất an cho khu vực và thế giới.
Lãnh đạo Trung Quốc đã vài lần tuyên bố “Trung Quốc không có gien xâm lược” hay “không có gien bá quyền và quân phiệt”. Tuy nhiên, phó giáo sư Li Mingjiang của Trường Nghiên cứu Quốc tế S. Rajaratnam tại Singapore, nhận xét: “Những gì Trung Quốc làm khác xa những gì họ nói”.

Hai nhật báo lớn của Pháp Le Monde và Les Echos mới đây phân tích động cơ đằng sau những hành vi gây hấn nguy hiểm của Trung Quốc trên biển Đông. Hai báo này nhận định, Bắc Kinh đang sử dụng chiến thuật bao gồm “cưỡng bức”, “răn đe” hay “sự đã rồi”, nhằm áp đặt các đòi hỏi chủ quyền của mình trên toàn bộ biển Đông. 

Trong bài “Bắc Kinh áp đặt điều kiện của mình trên biển Đông”, tác giả Brice Pedroletti viết rằng, Trung Quốc gần đây chơi trò “cưỡng ép và răn đe” với các nước láng giềng, trong tranh chấp chủ quyền biển đảo với Nhật Bản, Việt Nam và Philippines.

Theo tác giả Pedroletti, cùng việc mạo danh “quyền lịch sử”, Trung Quốc đang cố làm đảo lộn hiện trạng về biên giới biển. Hành động hung hăng của Bắc Kinh được giải thích bởi hai yếu tố: Chiến lược xoay trục sang châu Á của Mỹ và khao khát trở thành một cường quốc hải quân. Một chuyên gia phương Tây nhận định, Bắc Kinh có bốn động cơ trong tham vọng biển: Mở lối ra vùng biển sâu cho các cơ sở hàng hải và tàu ngầm hạt nhân tại Hải Nam; bảo vệ tuyến vận tải hàng hải; bảo đảm nguồn thủy sản và tài nguyên; thỏa mãn chủ nghĩa dân tộc cực đoan trong nước.

Một nhà nghiên cứu khác thuộc Trung tâm Stimson Washington cũng nhận định, cái gọi là sự “trỗi dậy hòa bình” của Trung Quốc được tiến hành bằng hành động cưỡng bức và răn đe. Không chỉ lên gân sức mạnh quân sự, Bắc Kinh còn dùng đòn kinh tế để đe nẹt các quốc gia có tranh chấp phải nhượng bộ, bộc lộ rõ thái độ hung hăng. 

Theo Les Echos, với chiến thuật “sự đã rồi”, Bắc Kinh đang đặt các nước láng giềng trong tình trạng báo động. Trung Quốc muốn thử phản ứng của từng quốc gia và tùy theo hệ quả để quyết định sẽ lấn tới hay không. 

Theo học giả Jean- Fran ois Di Meglio, Bắc Kinh đang thực hiện chiến lược “tiến ba bước rồi lùi lại hai bước”. Tuy nhiên, Trung Quốc không dễ tự tung tự tác với chiến lược “trỗi dậy hòa bình” và đây thực sự là một cuộc phiêu lưu cực kỳ nguy hiểm. Tham vọng phá vỡ trật tự và lợi ích của Mỹ ở châu Á-Thái Bình Dương có vẻ là một ảo tưởng quá sức đối với Trung Quốc. 

“Giấc mộng Trung Hoa” không chỉ thách thức quyền lực thống trị của Mỹ mà còn “chặn” đường sinh tồn của một loạt tay chơi lớn như Nhật Bản, Ấn Độ, thậm chí đụng đến cả lợi ích của đối tác Nga. 

Nhật Bản dưới thời Thủ tướng Shinzo Abe và tân Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi đều tỏ rõ thái độ cương quyết với tư cách những đối trọng nặng ký của Trung Quốc trong cơ cấu an ninh khu vực. 

Giáo sư Mohan Malik thuộc Trung tâm Nghiên cứu An ninh châu Á-Thái Bình Dương nhận định, trớ trêu hơn, chính Trung Quốc lại trở thành nhân tố tạo thuận lợi cho chiến lược xoay trục của Mỹ.

Chính sự kiêu ngạo, hung hăng của Trung Quốc đã khiến các nước trong khu vực tăng cường cảnh giác và hầu hết đều lựa chọn Mỹ để cân bằng quyền lực trước ảnh hưởng đang lên của Trung Quốc. 

Giáo sư Malik nhận định, chẳng ai muốn thay thế sự lãnh đạo của Mỹ bằng quyền bá chủ Trung Quốc. Những mối liên kết đang nhanh chóng hình thành, các nước Nga, Ấn Độ, Nhật Bản, Úc, Indonesia, Hàn Quốc, Singapore, Việt Nam, Philippines sẽ làm tất cả nhằm cân bằng quyền lực trước tham vọng thống trị theo mô thức thiên triều đã lỗi thời.

LÊ CHIÊU THỐNG KHEN TRẦN ÍCH TẮC - CHÚ TRE LÀNG CHẢ NÊN THẮC MẮC

Lê Chiêu Thống khen Trần Ích Tắc - Chú Tre làng chả nên thắc mắc!


Đọc bài viết trên trelangblogspotcom, thấy Lê Công Định đang khen nức khen nở, khen thở chẳng ra cái "kiến thức và tầm nhìn" của Công tử Cù trong bài trả lời phỏng vấn VOA ngày 15.6.2014. 

Khen quá, làm tôi phát sốt ruột, bèn lọ mọ tìm hiểu. Hóa ra "tinh hoa" của Cù Công tử nó phòi ra ở đoạn này:

- VOA hỏi: “Vậy những điều kiện như thế nào cần và đủ để giới lãnh đạo Việt Nam bắt buộc phải thay đổi vì quyền lợi đất nước?”.

- Cù công tử trả lời:

"Điều kiện để họ thay đổi là Trung Quốc tiến tới xâm lược nốt quần đảo còn lại là Trường Sa.

Trong trường hợp đó, nhân dân và quân đội Việt Nam sẽ phải có hành động chính thức buộc đảng cộng sản từ bỏ quyền lực của mình, lập chính phủ mới hoàn toàn của dân.

Chính phủ đó lúc ấy mới có thể đặt vấn đề liên minh quân sự với Mỹ và chỉ trong trường hợp đó Mỹ mới có thể giúp Việt Nam về mặt quân sự để bảo toàn lãnh thổ của Việt Nam ở Biển Đông”.

Ní nuận rất đanh thép, rất rõ ràng và dứt khoát. Nhưng mà cái "tầm nhìn" kiểu này thì cũ xì, làm ta nhớ lại vài chuyện trước.

Trước hết, "tư duy" "rước Tầu đánh Ta" phải thuộc về các anh chị "nhà văng" Nguyễn Quang Lập, Trần Khải Thanh Thủy hoặc nhà "vô học" Bùi Hằng cái đã. Riêng "ý tưởng" "cầu cho thầy nó đánh nó" thì là độc quyền của nhà "vô học" Bùi Hằng "máu trên máu dưới". Không ngờ một Tiến sĩ Luật siêu như Cù Công tử cũng định "dây máu ăn phần"! Đây là hình ảnh chụp lại đoạn đối thoại trên facebook giữa Trần Khải Thanh Thủy và Bùi Hằng ngày 7.8.2012:

Tại sao khi ấy Trần Khải Thanh Thủy hào hứng khuyên mọi người hãy chờ xem "Trung cộng dạy cho một bài học vào cuối năm" và Bùi Hằng nhanh nhẩu “lập đàn cầu cho thầy nó đánh nó”?

Chỉ có cái chết mới chia nìa đôi nứa


Chẳng có gì là lạ, nếu ta biết trước đó 4 ngày, trên blog quechoa, chủ trangNguyễn Quang Lập (Lập phò) đã hý hửng tương lên bài viết "Nếu là lãnh đạo Trung Quốc tôi sẽ đánh chiếm Trường sa ngay thời điểm này".

Và sau khi Mạc Ngôn, một người Trung Quốc, giải Nobel văn học 2012, phát biểu vu vơ rằng: “Tôi hy vọng ông Lưu sẽ được tự do sớm nhất có thể”. (Lưu, là Lưu Hiểu Ba, một ông rân trủ Tàu), ngay lập tức Lập phò nức nở tung hô: “Chính phát ngôn đó đã cho thấy tầm vóc lớn lao của Mạc Ngôn. Hoan hô bác Mạc Ngôn, từ nay em nguyện yêu bác mãi mãi! Cho dù Tàu có đem quân xâm lăng nước Việt một lần nữa thì em vẫn yêu bác”.

Nên nhớ Mạc Ngôn là một sĩ quan tuyên truyền cao cấp thuộc Cục chính trị Bộ Tổng tham mưu quân đội Trung quốc, đã trực tiếp tham gia cuộc chiến xâm lược Việt Nam năm 1979.

Thì ra, tình “đồng chấy” của Lập phò dành cho các “đồng rận” bên Tàu (Mạc Ngôn, Lưu Hiểu Ba) thật cao cả và vĩ đại, làm gì còn chỗ cho tổ quốc với tổ cò.

(Kể ra đến chỗ “yêu bác mãi mãi” mà phò biết dừng, thì cũng đã phò phạch lắm rồi, mà lại còn tẹo kín đáo... Nhưng thôi, nói nữa thì phò lại bảo cái đồ "dạy đĩ vén váy").

Và cũng chỉ chưa đầy 2 tháng sau, (7.12.2012) phò bỗng đùng đùng tuyên bố: “Từ nay ỉa vào đọc bất kì cái gì của thằng cha này nữa”. (Đã bảo mà, cái giống phò nó thế!).


Còn nữa, nhưng thôi, hãy trở lại chuyện "kiến thức và tầm nhìn" "siêu việt" của Cù Công tử.

Ta đã biết Cù công tử vốn có tư duy làm lãnh tụ vượt trội từ khi chia nhà với bố đẻ, lại học du thuyết ở Pháp về, nên vận dụng rất thành thạo câu ngạn ngữ “Kẻ thù của kẻ thù là bạn ta” (L' ennemi de l'ennemi est mon ami). Thật xứng đáng làm lãnh tụ bọn Hằng, Thủy, Lập và đám rân trủ cơ hội!

Đám này hằn học với chính quyền, vậy thì bất cứ kẻ nào, có thể gây ra tổn hại cho chính quyền, thì đều được chúng coi là "bạn", cho dù đó là một kẻ cuồng sát hay là cả một đội quân xâm lược. Và bằng mọi cách, mọi giá, kể cả việc phải trả bằng chủ quyền đất nước hay vận mệnh dân tộc.

Cù Công tử hồi ở trong nước chỉ mơ làm lãnh tụ bộ Văn, nhưng bất thành bèn chuyển sang diễn hài. Nay sang Mỹ, Cù bỗng được các bô lão Cờ vàng dùng tạm, vì méo mó có hơn không.

Các bô thảo một “Thỉnh nguyện thư”, thỉnh Obama "quy hoạch" cho công tử suất Tổng thống VNCH III, vì đại khái thấy Cù yêu “nước” (Mỹ) cũng ngang tầm các cụ Diệm, Thiệu ngày trước. 

Thậm chí, Cù còn trội hơn các cụ kia ở chỗ, ngài sở hữu bí kíp “Liên minh với Mỹ là mệnh lệnh của thời đại”.

Nhưng Obama giả điếc, ậm à ậm ừ: Liên hoan à, OK, liên hoan good good, ngon lành thì anh tham gia, không hạp khẩu vị thì anh nghỉ, no problem. Then chốt là ở chỗ you phải tìm cách tự dọn mâm, chứ nhờ anh đuổi "nó" là not, bẩy đời tổng thống nhà anh chạy trước rồi đấy, Disme, anh thề!

Làm cách nào bây giờ? Hả Giời???

Thời "may", Giời chưa giúp, thì đã có con Giời. Con Giời vác dàn khoan Hải Gian 981 đóng đóng nhổ nhổ trên Biển Đông, đem đến một cơ hội vàng cho Cù Công tử. 

Nhưng chỉ cắm với nhổ mãi, thì chưa đủ. Lý tưởng và tham vọng của Cù cao hơn nhiều, đó là: "Trung Quốc tiến tới xâm lược nốt quần đảo còn lại là Trường Sa". 

Để ý kỹ câu hỏi cùa VOA nhé: “Vậy những điều kiện như thế nào cần và đủ để giới lãnh đạo Việt Nam bắt buộc phải thay đổi vì quyền lợi đất nước?

Đã thấy "tầm nhìn và kiến thức" siêu việt của Công tử chưa?! Để tôi làm rõ thêm nhé.

Điều kiện đầu tiên (cần) là Trung Quốc xâm lược Trường Sa cái đã! Việc này phi đại ma vương Tập Cận Bình không ai có thể đảm nhiệm. Rước ngài.

Điều kiện cần tiếp theo, là nhân dân phải nổi dậy, (tất nhiên là nhân dân trong nước chứ hải ngoại nổi vào đâu), vì thế, việc này cứ bổ cho ông Sinh Hùng Quốc hội và ông Thiện Nhân MTTQ lo. Về quân đội tất nhiên ông Phùng Quang Thanh phải thi hành tổ chức binh biến, lập chính phủ mới.
Xong chưa? 

Xong rồi thì tránh ra, để Cù Công tử ra tay thực hiện “mệnh lệnh thời đại”, là "liên hoan với Mỹ". Đây là điều kiện đủ, như công tử kết luận: Chỉ trong trường hợp đó, Mỹ mới có thể giúp bảo toàn lãnh thổ (sic) của Việt Nam ở Biển Đông

Đến đây, tuy đã vãi khâm phục việc "bảo toàn lãnh thổ" của Công tử, nhưng tôi lại vẫn còn tý khúc mắc. Bèn lấy hết can đảm, rón rén hỏi: "Thế, thế ... còn cái Trường Sa, công tử nhờ ... nó xâm ..xâm... giùm nay có định... định... đòi lại hay không?".

Công tử nuốt vội, rồi chùi mép, rồi trợn mắt, rồi đập bàn quát: "Ô hay, Trường Sa nào, từ khi Trẫm lên làm An Nam Quốc vương đến giờ có biết Trường Sa trường siếc gì đâu?"

Đấy, ở trên, tôi đã bảo rằng "lý tưởng" của Cù công tử cao quý hơn nhiều!

Và "kiến thức và tầm nhìn" của Công tử cứ gọi là "vượt vại tương" nhé! Vạn tuế?

Và CACC nên nhớ, anh Lê Công Định, vốn là một nhà suýt Thủ tướng, cũng từng được anh Lê Thăng Long tung hô ngất trời khi bàn giao lại "con đường nham nhở". Mà anh Long thì là người xin vào Đảng CS Việt Nam, với ước ao được làm Tổng bí thư trong 11 tháng, ối chà chà!!! 

Vậy thì anh Lê Công Định suýt Thủ Tuớng phải có trách nhiệm nức nở khen anh sắp Tổng thống, là Cù Công tử. Phải quá đi rồi!

Các anh suýt "lãnh tụ" khen nhau là chiện phình phường. CACC Tre làng biết đéo gì, lại cứ hay thắc mắc, rõ có phải dở hơi biết bơi không?

Như Lê Chiêu Thống khen Trần Ích Tắc. Vậy thôi!

Cậu cầu giặc chiếm Trường Sa
Ừ, chị đi đổ rác cái đã, rồi Cậu tha hồ cầu!!!
Nguồn: Lốc Liếc

LUẬT NGHỈ CHỐNG NÓNG - ĐỪNG NGHE VTV CHÉM BỪA!

Luật nghỉ chống nóng không phải sáng kiến nhân đạo của FIFA, đừng nghe VTV chém bừa


Nhắc nhở các anh BLV của VTV là: Hãy tìm hiểu kĩ trước khi nói nhé :3

Cái luật Cooling Session (Nghỉ chống nóng) tức là các cầu thủ được phép ra sân nghỉ giải lao, uống nước, hạ nhiệt khi nhiệt độ ngoài trời lên trên 30oC không phải là "sáng kiến" của FIFA. Đây là một quy định trong luật Lao động của Brazil áp dụng với những người làm việc ngoài trời.

Ngay khi WC chuẩn bị khai mạc, Liên đoàn Lao động Brazil đã yêu cầu FIFA phải áp dụng điều luật này nếu không muốn bị khởi kiện. Ban đầu FIFA phản đối với giọng điệu rất kẻ cả nhưng sau đó dưới sức ép của các cuộc biểu tình phản đối WC đã buộc FIFA phải miễn cưỡng thực thi.

Các anh BLV của VTV đã không biết lại còn hay hót, mang cái này ra khoe cùng với công nghệ Goal Line để bảo là FIFA "nhân văn" quả là nực cười.

Tưởng VTV đầu tư con người với kiến thức như thế nào, hóa ra đến ngay thứ căn bản nhất còn không nắm rõ. Nếu không biết thì dựa cột mà nghe, sao lại chém điên đảo sai bét be thế này?

Bản tiếng Anh nói về luật này đây ạ, các bác đọc tham khảo


http://blogs.wsj.com/dailyfix/2014/06/20/brazilian-official-demands-world-cup-cooling-breaks/

A Brazilian labor court on Friday ruled cooling breaks during World Cup matches are obligatory when temperatures soar, challenging FIFA, the tournament’s organizer.

Facebook: Gạch

TRUNG QUỐC THÁCH KIỆN

Trung Quốc ngạo mạn thách các nước kiện ra tòa quốc tế


(VTC News) – Truyền thông Trung Quốc tiếp tục thách thức dư luận thế giới khi tuyên bố Bắc Kinh sẽ không chấp nhận phán quyết của tòa án quốc tế về chủ quyền ở các đảo trên Biển Đông.

Tờ Hoàn Cầu thời báo hôm qua tuyên bố, Bắc Kinh sẽ không chấp nhận các phán quyết của bất cứ tòa án quốc tế nào về vấn đề chủ quyền ở các đảo trên Biển Đông.

“Có lẽ việc tập trận chung với Mỹ đã cho Philippines thêm chút can đảm. Nước này đang kiện Trung Quốc về việc dùng vũ lực chiếm đóng một số đảo của Manila tại Tây Sa (Trường Sa),” tờ báo luôn cổ vũ cho tư tưởng dân tộc cực đoan ở Trung Quốc viết.

Báo này lập luận rằng việc thụ lý vụ kiện có thể phải chờ thêm ít nhất hai năm nữa, trong khi Bắc Kinh “nhất định sẽ không chấp nhận phán quyết của tòa quốc tế”.

Trong khi đó, tờ Philippines Inquirer hôm 27/6 khi đưa tin về cuộc tập trận liên quân Mỹ - Philippines đã bình luận rằng: “Không còn cách nào khác, ngay từ bây giờ phải loại bỏ các căn cứ quân sự của Trung Quốc ở Biển Đông”.

Nội dung bài viết của Philippines Inquirer ít nhiều thể hiện hy vọng mối quan hệ liên minh với Mỹ sẽ là điểm tựa để Manila phát triển tiềm lực hải quân, bị cho là yếu hơn khá nhiều so với Bắc Kinh.

Theo kênh truyền hình ABS-CBN của Philippines, nước này và Mỹ huy động hơn 1.400 binh lính, 5 tàu chiến tập trận ở vịnh Subic, cách bãi Scarborough (Trung Quốc gọi là Hoàng Nham) khoảng 100 hải lý.

Khu vực quanh vịnh Subic cũng là nơi mà năm ngoái, hải quân Trung Quốc, hải quân Philippines tập trận trong bối cảnh được mô tả là “căng thẳng lên đến đỉnh điểm” giữa Manila và Bắc Kinh.

Liên quan đến tấm bản đồ phi pháp với đường 10 đoạn ‘nuốt trọn’ Biển Đông của Bắc Kinh, cả Ấn Độ và Philippines đều đã mạnh mẽ lên tiếng chỉ trích. 

Không chỉ đòi hỏi chủ quyền tới hơn 90% diện tích Biển Đông, bản đồ của Trung Quốc còn đòi luôn cả Arunachal Pradesh - bang Đông Bắc Ấn Độ - như một phần thuộc Tây Tạng.

Sáng nay, 30/6, tờ Hoàn Cầu thời báo phản ứng rằng việc “Ấn Độ, Philippines không nên có đòi hỏi phi lý về chủ quyền của Trung Quốc”.

Tham vọng cướp đất, cướp đảo của Bắc Kinh đang lộ rõ với những bước đi mỗi lúc một ngang ngược hơn. Đối với Việt Nam, sau khi kéo giàn khoan Hải Dương 981 xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế nước ta, Trung Quốc xua thêm giàn khoan Nam Hải 9 đến Vịnh Bắc Bộ - tại khu vực hai nước đang đàm phán phân định ranh giới. Tiếp đó, nước này tuyên bố đưa tàu thăm dò dầu khí ra Biển Đông.

Nhìn trên bản đồ do Cục Hải sự Trung Quốc đăng tải, tàu thăm dò dầu khí Hải Dương 719 nằm ở khoảng giữa đường nối từ cảng Tam Á nước này đến tỉnh Đà Nẵng của Việt Nam.

Trung Quốc ngang nhiên đưa thêm giàn khoan, tàu thăm dò dầu khí tới Vịnh Bắc Bộ ngay sau khi Ủy viên Quốc vụ Dương Khiết Trì kết thúc chuyến thăm Việt Nam.

Thông tin này được ông Lê Hải Bình, người phát ngôn Bộ Ngoại giao cho biết hôm nay, trong cuộc họp báo thường kỳ.

Ông Bình cho biết, các cơ quan chức năng Việt Nam phát hiện giàn khoanNam Hải-09 di chuyển đến vùng chưa phân định ranh giới giữa Việt Nam và Trung Quốc trên Vịnh Bắc Bộ.

“Theo luật pháp quốc tế, ở khu vực vùng biển chưa phân định, không nước nào được đơn phương thăm dò, khai thác. Đáng chú ý là việc này diễn ra ngay sau chuyến thăm Việt Nam của Dương Khiết Trì”, ông Bình nói.

Người phát ngôn tuyên bố Việt Nam mạnh mẽ phản đối và yêu cầu Trung Quốc dừng ngay các hoạt động gây căng thẳng, phức tạp thêm tình hình Biển Đông.

Trong cuộc họp báo thường kỳ chiều nay, ông Bình cũng ra tuyên bố phản đối việc Trung Quốc trắng trợn phát hành bản đồ khổ dọc với ‘đường lưỡi bò’ bao phủ gần hết Biển Đông.

Ông Bình xác nhận thông tin Trung Quốc vẫn tiếp tục xây dựng trái phép một số công trình nhà ở tại đảo Phú Lâm, thuộc Hoàng Sa của Việt Nam và xây kiên cố một số điểm đảo ở quần đảo Trường Sa bị nước này chiếm đóng trái phép bằng vũ lực hồi tháng 3 năm 1988.

Phương Mai

KIỆN BÌNH KHỰA

Cuteo@


Mấy ngày qua thấy các bạn ép các vì tinh tú kiện bạn Bình khựa kinh quá. Nhưng kiện Bình khựa hay không, nếu kiện thì kiện vấn đề gì, vào lúc nào, kiện lên tòa nào, và hệ lụy của nó như thế nào là câu hỏi lớn vào lúc này. 


Chả phải ngẫu nhiên mà ta phải cân nhắc thận trọng trước khi đưa ra quyết định. Chân lý là, chỉ kiện khi chắc thắng, nếu không hãy cẩn trọng kẻo ra đê đứng nhìn tiền đồ bị mất bởi phán quyết của tòa.

Nói ra điều này có vẻ ngược với những cái đầu nóng, những anh hùng đang gõ bàn phím phành phạch đòi kiện bạn Bình khựa ngay tắp lự bất chấp hậu quả. Cứ bình tĩnh và cũng đừng đếm xỉa đến đám zân chủ lõ đít hay đám cờ vàng ba que đem vụ Phi kiện Khựa để dè bỉu Việt Nam hèn nhát, loay hoay với ý thức hệ không dám kiện. Kiện hay không là quyền của ta, dựa vào cái ta đang có và khả năng chiến thắng ở mức độ nào trên cơ sở cân nhắc cái được cái mất. 

Đừng có mơ hão rằng kiện thì ta chỉ có được mà không mất. Cũng đừng có nghĩ kiện để ta ôm trọn biển Đông bao gồm cả Hoàng Sa và Trường Sa, bởi vấn đề không đơn giản như ta nghĩ và có liên quan đến lợi ích của nhiều quốc gia khác. Làm thế ta chỉ tự cô lập mình mà thôi, mặt khác
, giữa Khựa và ta không hề có vùng tranh chấp, vì thế nếu nói kiện để giải quyết tranh chấp là vô tình biến vùng không có tranh chấp thành có tranh chấp, mang lại lợi thế cho bạn Binh khựa.

Tất nhiên, ta không phủ nhận việc kiện Bình khựa ra tòa sẽ mở ra khả năng giải quyết các vấn đề liên quan đến biển Đông hiện nay một cách công bằng, hòa bình và khả thi nhất, phù hợp với Điều 33.1, Hiến chương Liên Hiệp Quốc.

Vậy thì kiện cái gì bây giờ?

Nên nhớ, không phải bạ đâu kiện đấy, làm thế là tự giết mình, lớ sớ là thua ngay và luôn. Chuyện này Em Đỏ đã có entry rất hay, tóm tắt như này:
1- Kiện đòi Hoàng Sa? Chạm nọc 2 anh em không sinh đôi Trung và Đài. Quốc tế phán chia mỗi đứa mỗi mảnh hoặc quyết trọn về Tàu vì "có lịch sử quản lý liên tục và hiệu quả" từ trước UNCLOS 1982, Việt còn nước ra đường ngồi khóc. Quốc nội sẽ bấn loạn chửi "cộng sản bán nước, làm mất nước". Mồ mả cha bọn rận. 
2- Kiện đòi Trường Sa? Đụng độ cùng lúc 5 quốc gia nhé: Trung - Đài - Phi - Mã - Brunei. Quốc tế phán chia mỗi đứa mỗi mảnh, Vịt lại về mo. Quốc nội sẽ bấn loạn chửi "cộng sản bán nước, làm mất nước". Mồ mả cha nó bọn rận. 
3- Kiện đòi HS-TS-VN? Xem lại (1) và (2) hẵng húng
4- Kiện tính pháp lý lưỡi bò: cái này khả thi nhất, bạn Phi đã và đương làm. Thượng sách tốc váy cả ao làng chửi vung cán tàn Khựa giải thích và áp dụng sai bét UNCLOS 1982. Còn giải thích, áp dụng thế nào mới đúng, cứ để LHQ lo. Nghe các thầy dùi thủng tai, em ưng cái bụng. 
Trích thêm ý kiến của Lê Trung Tĩnh cho hoành: "Về nội dung khởi kiện, Việt Nam cần phải nhanh chóng kiện việc TQ triển khai giàn khoan Hải Dương 981 với sự hộ tống của máy bay và tàu chiến ra một tòa trọng tài thành lập theo cơ chế giải quyết tranh chấp bắt buộc của Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển 1982 (UNCLOS 1982).

Như vậy, nội dung kiện trước mắt là vụ giàn khoan 981, và về lâu dài sẽ là đường lưỡi bò. Chọn tòa nào sẽ phải cân nhắc kĩ lưỡng. Đó có thể là Tòa Trọng tài Quốc tế về Luật Biển (International Tribunal for the Law of the Sea) ở Hamburg (Đức); Tòa án Công lý Quốc tế (International Court of Justice) tại La Haye (Hà Lan); hay một tòa trọng tài được thành lập đúng theo thủ tục của UNCLOS như cách Philippines đang làm. Tòa này có thể phán quyết cách hành động liên quan đến giàn khoan 981 là vi phạm công pháp quốc tế và yêu cầu dừng các hoạt động này lại.

Thực tế cũng đã cho thấy, phán quyết của Tòa chỉ tạo cơ sở để giải quyết vấn đề chứ không thể giải quyết hết được mà cần đến giải pháp tổng hợp chính trị, ngoại giao, pháp lý, quân sự. Lịch sử cũng cho thất hầu hết các cường quốc đều có quá khứ bất hợp tác, không tôn trọng phán quyết của Tòa, như Mỹ trong Mỹ/Nicaragua, Pháp trong các cuộc thử vũ khí hạt nhân… và đều rút khỏi tuyên bố chấp nhận thẩm quyền của tòa. Thực tế này sẽ là tiền lệ nguy hiểm để Bình khựa từ chối chấp nhận thẩm quyền của Tòa, và trường hợp này là "con kiến kiện cụ khoai".

Nên nhớ, thời gian qua, báo chí ta mới khai thác một chiều về sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế đối với vấn đề giàn khoan 981. Sự thực là họ chỉ ủng hộ ta vì hòa bình ổn định trong khu vực, ủng hộ cách xử lý vấn đề có trách nhiệm, kiềm chế và ôn hòa, chứ chưa có nước nào ủng hộ ta về chủ quyền đối với Hoàng Sa hay Trường Sa. Nói rõ ra để các bạn đỡ lim dim mơ màng trên mây trên gió.


Những gì đọc được trên mạng cho thấy, muốn kiện vụ giàn khoan 981 thì Việt Nam phải chứng minh được đã bị tổn hại những gì và phải chứng minh được tính cấp thiết của biện pháp phòng ngừa. Trong khi đó Bình khựa cũng là tay chẳng vừa, chỉ giới hạn ở đâm va chưa có súng nổ đầu rơi.

Một mối quan tâm khác là thời gian cho vụ kiện. Nhanh cũng một vài tháng và bình thường cũng là năm rưỡi, hai năm thì Tòa mới bắt đầu xét phiên có thẩm quyền hay không. Trong khi đó bạn Bình Khựa rất gian manh. Bạn ấy tuyên bố giàn khoan sẽ rút vào 15/8/2014. Nghĩa là khi ta kiện thì lúc đó giàn khoan cùng bầu đoàn pháo hạm ngư chính, hải cảnh đã rút, khi đó Toà có thể phán đối tượng kiện không còn nên hủy vụ kiện.

Cuối cùng, bạn cũng không được quên là Việt Nam phải chứng minh đã sử dụng hết các biện pháp hoà bình mà không giải quyết được vấn đề. Nhưng khó khăn vẫn là sự xảo trá của Bình khựa. Bạn ấy vẫn nói là sẵn sàng đàm phán song lại không chịu đàm phán thực sự với ta.

Một bất lợi lớn cũng cần được ghi nhận ở đây là Bình Khựa sẽ sử dụng chiêu vu cáo Việt Nam sử dụng lực lượng quân sự để giải quyết vấn đề, vì cảnh sát biển hiện thuộc Bộ Quốc phòng, nơi có các vị tướng đứng ra chỉ huy. Nếu như các vị tướng ấy cất mẹ ve hàm, về làm dân sẽ là điều rất hay.


Dài dòng như thế để thấy việc kiện Bình khựa là vô cùng khó khăn, và nhà nước cân nhắc kỹ là hoàn toàn đúng. Những bóng gió miệt thị hay chê bai về sự chậm trễ khi đưa ra quyết định kiện tất thảy đều là của đám chống phá chính quyền, hoặc nhẹ hơn là tâm thần bại não. 

Về chuyện này, bạn Đỏ có ý kiến rất hay: "kiện đã khó, xử khó hơn, ra phán quyết cực khó, nhưng khó nhất vẫn thi hành án".

Giả sử Tòa phán ta thắng, nhưng bạn Bình khựa lại bị điếc hoặc mù, bạn ấy đéo nghe và đéo thấy thì làm thế nào? 

Chả thế nào cả! Ta cứ ngồi đó mà tự sướng, thế thôi! Vậy nên mới nói, thi hành án khó hơn vác đá vá trời, nhất là khi chơi với anh thảo khấu chính trị ba Tàu. Ấy là chưa kể đến việc các ông lớn đi đêm với nhau, dù tòa có phán thì lấy ai đi mà cưỡng chế?

Trong chờ đợi quyết định kiện, bên cạnh việc đề phòng bạn Bình khựa dùng gậy đánh úp thì việc cần làm là mạnh mẽ bước đi, đến từng nhà, vào từng ngõ mà phát tờ rơi chứng minh chủ quyền và việc làm phi pháp của bạn Bình khựa. Đừng ngại vì đó là thứ "ngoại giao hòa bình" mà từ nhớn đến bé, từ già đến trẻ đều tận dụng tối đa vì nó nhẹ nhàng êm ái, thấm lâu, thấm sâu, thêm bạn bớt thù, làm cho đối phương có súng mà không thể bắn, có mìn mà không thể nổ, muốn dùng vũ lực mà không được, điên tiết lên, hộc máu ra mà chết.

Tạm thế đã....

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

SẼ CÓ NGÀY CHÍNH NGƯỜI DÂN TRUNG QUỐC QUẬT MỒ CHÚNG LÊN

Ong Bắp Cày

Hôm qua, trên trang KichBu của Nga đăng tải thông tin cho rằng Trung Quốc đang tập trung quân đội trên tuyến biên giới Việt - Trung. Nếu thông tin trên là xác thực thì đó chính là tín hiệu cho việc chuẩn bị chiến tranh với Việt Nam, hoặc chí ít đó cũng là tín hiệu đe dọa chiến tranh để gây áp lực trong cuộc đấu trên biển Đông với Việt Nam, mà Trung Quốc là kẻ gây hấn, xâm lược gian manh và xảo trá.

Cùng lúc với thông tin đó là một loạt bài mà các báo Việt Nam đưa tin là phát biểu của Tập Cận Bình, kêu gọi cho việc tăng cường phòng thủ biên giới. Những thông tin trên là tín hiệu đáng lo ngại cho an ninh quốc gia của Việt Nam cũng như hòa bình ổn định ở khu vực.

Về phát biểu của Tập Cận Bình, rằng “Trung Quốc phải tăng cường phòng thủ biên giới”, người ta tìm thấy cái sự nực cười trong tư duy của ông Tập khi ông cho rằng Trung Quốc bị đe dọa bởi các nước láng giềng nhỏ bé và yếu hơn "Trung Quốc vĩ đại" của ông. Lập luận buồn cười ấy không thể làm ai tin.

Một bà bán cá tại chợ Phùng Khoang ở Hà Nội sau khi đọc xong phát biểu của gã lưu manh họ Tập liền cười toáng lên. Bà nói: "Hóa ra nước ta mạnh và tham lam đến nỗi có thể đe dọa được cả Trung Quốc". 

Thật mỉa mai cho một vị Chủ tịch nước, lại là Tổng Bí thư của một "cường quốc ăn cắp", "cường quốc lừa đảo" và gần đây là "cường quốc vòi rồng, đâm va".

Theo Tân Hoa Xã, trong bài phát biểu, Tập Cận Bình nhắc lại rằng, "chính sự yếu kém của quốc gia trong quá khứ đã giúp những kẻ ngoại xâm phá vỡ phòng thủ biên giới trên bộ và trên biển của Trung Quốc hàng trăm lần, đẩy đất nước Trung Quốc đến tận cùng của tai họa". Tập kêu gọi người dân Trung Quốc "không được quên quá khứ nhục nhã đó và xây dựng biên giới vững chắc". Và họ Tập kêu gọi các lực lượng bảo vệ biên giới phải giám sát chặt chẽ và kiểm soát đường biên giới và sẵn sàng có hành động để bảo vệ quyền trên biển của Trung Quốc. 

Thật ra, chả ai lạ gì quan chức Trung Quốc vốn nổi tiếng là điếm ngôn, xảo trá, thô lỗ và sấc láo. Những đặc điểm đặc trưng Trung Hoa ấy được thể hiện không chỉ ngoài chợ, trên đường phố mà còn được bộ lộ ngay cả trong ngoại giao.

Phát biểu của ông Tập như thế, về bản chất là ông cố ý đánh lừa dư luận để triển khai cho việc phát động một cuộc chiến tranh xâm lược láng giềng. Nhưng phát biểu của ông lại là biểu hiện của một sự thậm ngu tới mức ông tưởng thế là hay. 

Một anh đạp xích lô tại Hà Nội nói: "Lão Tập kia phát biểu như thế thì đó chỉ là sự dối trá và coi thường dư luận và nó thể hiện thói quen cơ bắp của đám lục lâm thảo khấu kiểu Lương Sơn Bạc đã ngấm vào nhân tế bào của lãnh đạo Trung Quốc."

Trước đó, Trung Quốc công bố bản đồ mới không chỉ vẽ đường biên giới bao phủ gần như toàn bộ vùng Biển Đông, mà còn bao gồm luôn cả bang Arunachal Pradesh của Ấn Độ, khiến thủ hiến của bang này phải lên tiếng phản đối. Thủ hiến bang Arunachal Pradesh, Nabam Tuki đã tuyên bố rằng: "Hành động này của Trung Quốc không có gì là mới. Chúng tôi phản bác và lên án yêu sách chủ quyền của họ trên vùng Arunachal Pradesh". Ông Tuki cho biết sẽ yêu cầu chính phủ của Thủ tướng Narendra Modi can thiệp trong vụ này.

Gây sự với hầu hết các láng giềng, nhưng lại núp bóng những từ hoa mỹ thể hiện bản chất lưu manh chính trị của đám lãnh đạo Bắc Kinh. Ngay cả việc kêu gọi người dân Trung Quốc "rửa nhục lịch sử và tăng cường kiểm soát biên giới" cũng đã thể hiện điều đó.

Nhiều học giả cũng nhận thấy rằng, lãnh đạo Bắc Kinh, một mặt lừa dối dư luận quốc tế, nhưng một mặt khác lại cũng đang lừa dối chính nhân dân Trung Quốc. Hầu hết người dân Trung Quốc không được tiếp cận với sự thật lịch sử và càng không bao giờ biết công sức, mồ hôi và trí tuệ của họ đã và đang bị lợi dụng cho các mục đích vô nhân đạo như thế nào.

Tham thì thâm! hãy chờ đấy, những quyết sách vô nhân đạo của nhà cầm quyền Bắc kinh sẽ bị công luận lên án và sẽ có ngày chính người dân Trung Quốc sẽ quật mồ của chúng lên.