Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

BÉ HÀO ANH...NỖI THẤT VỌNG LỚN DẦN

Khoai@

Bé Hào Anh đáng thương ngày nào giờ đổ đốn đến mức đuổi mẹ ruột ra khỏi nhà?

UPDATED: Mẹ Hào Anh đã được về nhà. Hào Anh bị công an phường gọi lên làm việc và phạt 200.000. "Hào Anh hiện không làm gì, chỉ lo nhậu nhẹt. Đây không phải lần đầu cậu ấy ngược đãi cha mẹ", lãnh đạo công an phường 8 cho biết thêm.

Không thể ngờ! Nếu các bạn còn nhớ năm 2010, xã hội sôi sục vì vụ án ngược đãi trẻ em của chủ trại tôm giống. Bé Hào Anh là nạn nhân của vụ đó. Sau khi được cứu thoát, bé Hào Anh (tên thật Nguyễn Hoàng Anh) đã trở về sống với mẹ ruột và cha dượng. Tưởng Hào Anh tu chí làm ăn thế mà giờ lại đổ đốn thế này sao?

Thông tin ban đầu cho biết, vào khoảng 20 giờ 30 phút ngày 30.8, sau khi đi chơi cả ngày về nhà, Hào Anh xin tiền mẹ ruột là bà Phạm Thị Thoa, sinh năm 1972 để đi chơi tiếp. Do lúc sáng bà Thoa đã đưa Hào Anh 120.000 đồng nên không đồng ý đưa thêm nữa. Sau khi bị từ chối, Hào Anh dùng chân đá bể hai cây quạt bàn, dùng những lời lẽ xúc phạm bà Thoa và ông Nguyễn Xuân Hùng (cha dượng của Hào Anh), đồng thời đuổi hai người ra khỏi nhà. 

Bức xúc trước hành vi của con trai, bà Thoa cùng ông Hùng đành âm thầm ra khỏi nhà. Hào Anh tiếp tục đập phá một số đồ đạc và mang tất cả quần áo của bà Thoa, ông Hùng ném ra ngoài sân, ném luôn cả tủ, bàn, ghế trong nhà.


Ngôi nhà bây giờ đứng tên của Hào Anh, do em dùng tiền từ thiện của mọi người để xây dựng. Những tưởng có nhà, có công việc thì em sẽ khác. Nhưng có vẻ như cuộc sống được mọi người cưng chiều quen nên giờ em đổ đốn nhiều quá.

Đuổi cha mẹ, ném đồ đạc là hành vi quá bất hiếu. Mình cho rằng, nhiều bạn sẽ nói là mẹ Hào Anh cũng từng bỏ rơi cơn. Nhưng đâu thể so đó như thế được. Con cái cứ làm đúng chữ hiếu của mình đi. Tại sao lại phải có hành động bội bạc thế này.

Mình đã từng ủng hộ cho Hào Anh. Thật sự lúc biết thông tin này, mình quá thất vọng và cảm thấy phải chăng đồng tiền của mình đã làm Hào Anh biến chất đến thế?

Nguồn: Tùng Thạch/Vitalk

EM NGƯỢC ĐƯỜNG NGƯỢC NẮNG ĐỂ YÊU ANH...

Cuteo@


Một bài hay trên Flyingdance. Mình chép về cho các bạn đọc: Em ngược đường ngược nắng để yêu anh...*

Tình cờ đọc trên một trang báo bài viết có tựa đề “Yêu đàn ông đã có gia đình, bạn không được phép... ốm”, tôi khẽ bật cười. Thì ra tình yêu là thứ điên rồ không chừa một ai và nhiều khi cũng éo le như thế đấy.

Yêu một người đàn ông đã có gia đình? Có sai không? Có, đám đông nói bạn sai rồi, cứ ngược lại quy tắc thông thường từ xưa đến nay nghĩa là sai. Nhưng nếu sai thì có gọi là tình yêu không? Chắc chắn có. Vốn đã nói tình yêu là thứ điên rồ nhất, bất quy tắc và phi lý trí nhất rồi mà.

Yêu một người đã có gia đình, đó là chủ đề “gai góc” mà chẳng cô gái nào dám nói tới một cách thẳng thắn, dẫu mình có là người đang yêu… Trái tim dẫu có sôi sục, nóng rẫy nhưng lý trí vẫn kìm lại đôi ba phần e ngại. Vốn cái gì ngược trên đời cũng khổ, tình “ngược” lại càng khó để sống xuôi.

Có lần tôi đùa, đàn ông thú vị đi lấy vợ cả rồi, bạn tôi – một người đàn ông đã có gia đình mỉm cười: “Không phải đàn ông thú vị đã đi lấy vợ hết, mà là sau khi lấy vợ, họ mới thú vị dần ra”. Sự thực, dù vô tình hay cố ý, việc lập gia đình cũng là một dấu mốc không nhỏ đánh dấu sự lột xác của đàn ông từ một cậu thanh niên đến một người trưởng thành. Điềm đạm hơn, tinh tế hơn, thấu hiểu phụ nữ hơn, đó là những điều mà đàn ông độc thân thường lép vế so với những người đã lập gia đình.

Nam giới giống như rượu vang vậy, càng ủ lâu càng đượm, càng nồng. Tuổi tác, sóng gió, kinh nghiệm trong hôn nhân có thể khiến họ già đi, nhưng sự sâu sắc lặn vào sâu bên trong khiến phong thái lại càng thêm cuốn hút, điềm đạm. Một “ly rượu” nồng như thế, phụ nữ dễ “say”, dễ “nghiện” hơn thuốc phiện, mà một khi say sưa phụ nữ thường nhắm mắt mà quên cả vực thẳm dưới chân hay biển sâu ngay trước mặt.

Tôi không muốn nói đến những mối quan hệ đại gia - chân dài, hay những cuộc tình trao đổi ban trưa, hoặc mối quan hệ của đàn ông - đàn bà đã có chồng - vợ, bởi vì có nhiều cô gái yêu một người đàn ông đã có vợ bằng một tình yêu thực sự sâu sắc, chân thành.

Khoan hãy bàn đến giá trị đạo đức trong chuyện này, thì trước hết họ cũng là những cô gái dũng cảm hơn những người đi đường thuận rất nhiều lần.

Họ “ngược” giữa cuộc đời, nhưng xuôi theo trái tim. Chẳng có ai khi bước vào tình ái lại chuyên chú chọn cho mình con đường ngược đời, trừ khi họ có mục đích rõ ràng. Nhưng nếu có mục đích rõ ràng thì đâu phải là tình yêu. Thế nên lỡ trao trái tim và sự mê say của mình cho một người đàn ông đã thuộc về một người đàn bà khác, ít ra là về mặt pháp lý, trước hết đó là sự éo le của số phận, và là sự lạ lùng không thể hiểu của nhân duyên.

Người ta thường bảo, mỗi người khi sinh ra đều có một người vừa vặn dành cho mình. Nhưng dường như điều đó không đúng lắm. Nếu đúng, tại sao lại có những người can tâm tình nguyện làm “kẻ thứ ba”, ngang trái hơn lại là kẻ thứ ba trong hôn nhân của người khác.

Một cuộc tình xuôi chèo mát mái nghe ra thật ngọt ngào và an toàn cho những ai không muốn mạo hiểm. Giá như mọi cảm xúc của trái tim đều có thể giữ vững trong vòng “an toàn” ấy. Nhưng vì phi lý trí, bất quy tắc nên chính trái tim lại dễ dàng nhảy ra khỏi vòng kìm tỏa mà loạn nhịp trước một người đàn ông vốn dĩ không thể thuộc về ta.

Khi đã yêu rồi thì “bùm”, trời long đất lở cũng có sao. Thần Cupid thường bịt mắt khi bắn mũi tên tình ái, ta nên đổ tội cho thần chăng?

Yêu một người đàn ông đã có gia đình, một người đàn ông đã có gia đình vẫn đem lòng yêu một cô gái khác, có quá nhiều lý do để biện hộ. Dĩ nhiên, chẳng thể đem tình yêu ra làm lá chắn cho tất cả.

Chọn yêu một người đã có vợ, nếu kèm theo điều kiện ôm ấp hy vọng rằng một ngày nào đó người đàn ông ấy sẽ từ bỏ gia đình để đến với mình, cô gái ấy quả là dại dột. Đã chọn con đường khác thường sẽ có kết cục không bình thường.

Ngay cả một tình yêu “xuôi chiều” cũng có khi chẳng vượt qua được giông gió thường tình, huống gì một mối tình mà ngay từ khi bắt đầu đã có trăm ngàn thứ “ngược”. Vậy nên khi chấp nhận bước chân vào sự éo le này, không chỉ bạn “không được phép ốm” như tiêu đề bài viết đã nhắc đến ở trên, mà còn phải học- cách- yêu- vô- điều- kiện.

Xã hội thường chỉ trích những “kẻ thứ ba” trong hôn nhân là cả tin, nhẹ dạ. Nhưng nhiều khi họ chẳng cả tin, cũng chẳng nhẹ dạ, họ thông minh và đủ hiểu rằng không ai có thể tổn thương họ, lợi dụng họ nếu họ không đồng ý. Họ tỉnh táo để chọn sự mù quáng, bình tĩnh chọn sự điên rồ, giống như chú chim nhỏ trong truyền thuyết: sẵn sàng lao mình vào bụi mận gai, để cho những cây gai sắc nhọn đâm toạc trái tim mình, và trong giây phút giữa sự sống và cái chết, chú cất lên tiếng hót duy nhất một lần trên đời nhưng là tiếng hót hay nhất thế gian, tiếng hát khiến cả thế gian lặng đi lắng nghe và Thượng đế cũng phải mỉm cười.

Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại”. Ít ra là truyền thuyết nói vậy, và Colleen McCullough tác giả thiên truyện nổi tiếngTiếng chim hót trong bụi mận gai đã nói vậy.

Đó là lý do tại sao, rất nhiều các cô gái khi yêu lại thiết tha mượn hình ảnh con chim nhỏ lao vào bụi mận gai của Colleen McCullough để biểu trưng tình yêu của mình đến thế, dù tình yêu đó là “xuôi” hay “ngược”.

Đôi khi, chính cuộc tình đến sau mới là cuộc tình định mệnh của đời người.

Đôi khi, nếu dám chấp nhận làm người bất thường để sống với tình yêu bình thường của trái tim mình, sẽ tìm được hạnh phúc.

Nhưng đó cũng chỉ là “đôi khi”. Bạn sẽ ra sao khi lao mình vào bụi mận gai, ai mà biết được…

May - 2014

* Tiêu đề thuộc về Bùi Sim Sim

Được copy từ Phi Thiên Vũ

MẤT PHANH Ư, MẤT CÁI CON C....

Vụ tai nạn ở Lào Cai: Mất phanh hay do lái non?

Vụ tai nạn ở Lào Cai mới đây chắc hẳn cụ nào cũng biết rồi. Theo chia sẻ của một hành khách trên xe thì: “Nghe tiếng phụ xe hô mất phanh, tôi cố gắng đập vỡ cửa kính, lao ra khỏi xe. Sau đó là một tiếng… rầm. Tất cả đều chìm trong bóng tối. Khi tỉnh lại, tôi gắng gượng bò dậy tìm người yêu nhưng vô vọng”

Phụ xe kêu mất phanh, còn theo bác tài già có kinh nghiệm trong bài viết ở dưới thì cho rằng có khả năng do tay lái còn non và chưa có đủ kinh nghiệm. Cứ đọc bài dưới rồi các cụ sẽ hiểu: (vì quy tắc ở diễn đàn nên em xin bỏ những từ bậy bạ, các cụ muốn đọc cả những câu chửi thì vào link dưới cùng nhé)

"Từ này các bạn đã nghe quá nhiều trên báo chí và nghe dồn dập gần đây. Một loạt các hành khách vô tội đột nhiên lên thiên đàng trong lúc đang mơ màng ngủ, hay lúc đang lướt phây trên Iphone hay đang bí mật gãi nách đưa lên mũi ngửi. Họ, những hành khách vô tội ấy đột nhiên, bàng hoàng, hoảng hốt và dĩ nhiên kg hiểu vì sao lại có mặt trên thiên đàng sau vài tích tắc.

Báo chí gào ầm lên nguyên nhân do mất phanh.

Viết đến đây, tôi,một cựu tài xế có thâm niên 50 năm bẻ vành rế phải dập bàn mà chưởi các bạn tài non. Các bạn là quân giết người, các bạn, đã, đang và sẽ tiếp tục đưa xe xuống vực và tôi, thực tình thương xót cho những nạn nhân vô tội. Trách nhiệm của tôi là phải giáo huấn các bạn, lũ con lừa, thiếu hiểu biết, lũ giết người để thảm cảnh như này không còn tái diễn trên xứ sở này. Và tôi trân trọng nhấn mạnh:

Mất phanh ư? mất mất cái....

Năm 1986, Thằng chuối mắn được bổ nhiệm tài chính xí nghiệp xe khách 14. Nó mới chuyển từ đoàn 12 sang. Đoàn 12 chạy liu tìu đồng bằng sánh thế nào được đoàn 14 tinh tài già, bẻ những cung đường hiểm hóc nhất miền tây bắc. Chuối mắn chạy Điện Biên chuyến thứ 2 thì lao cả xe chở 34 hành khách xuống vực. Tai nạn xảy ra cuối dốc Tòng Đậu. 18 hành khách vô tội chết oan. Nguyên nhân thằng chuối mắn khai mất phanh. Một loạt nhân chứng sống sót cũng khai tương tự khi nghe bác tài gào lên là mất phanh rồi...

Hôm sau, Cảnh sát giao thông kéo xe lên và kiểm tra toànbộ hệ thống phanh trước sự chứng kiến của ban giám đốc xí nghiệp. Kết luận: Phanh hoàn hảo.

Lại mất phanh ư? mất mất cái....

Năm 1989,Lão Đu đủ tài già đoàn 14 vào cua đèo Phadin, Lão nhá phanh giảm tốc để ôm cua, Phanh mất hiệu lực, không hổ danh tài già, cựu chiến binh đoàn 59. Lão cà xe vào ta luy, không hành khách nào xước da ngoại trừ thằng phụ xe người tooc bị vo tròn như cây giò lụa. Cam lộ sau đó cũng kiểm tra lại hệ thống phanh và kết luận: Phanh hoàn hảo.

Có cần phải nhắc lại không: Phanh hoàn hảo, và do vậy:

Mất mất cái....

Vậy thì cái gì đã thực sự xảy ra: Đơn giản thôi, Hỡi các bạn tài non, các bạn thuê xe đi phượt, các bạn mới bán đất mua xế hộp, các ông dám đốc hứng chí đuổi lái xe xuống để tự bẻ. Các ông nên biết rằng lái xeđường đèo cần nhất là:

Không nên dùng phanh.

Từ từ, các ông chớ be ầm lên kẻo tôi cho tòe mỏ nhé. Khi đổ đèo các ông đi số 1 thôi, hạn chế dùng phanh đến mức tối đa. Tôi tin rằng nếu đi số 1 các ông chả cần gì đến phanh. Các ông có biết tại sao mất phanh thường xảy ra ở cuối đèo không? Bởi vì lũ con bò xuống đèo quá nhanh ở số 3 hay 4, Mỗi lần vào cua là lại rà phanh. Nhất là những xe chở khách nặng, rà phanh liên tục dẫn đến nóng tăm bua, trơ lì má phanh, thậm chí sôi cả dầu phanh. Lúc này, cả hệ thống phanh vô tác dụng. Sự mất phanh xảy ra đột ngột và không có dấu hiệu báo trước. Tai nạn thảm khốc xảy ra. Hôm sau, cam lộ kéo xe lên và đạp thử phanh. Lúc này dĩ nhiên phanh đã nguội và họ kết luận: Phanh hoàn hảo"

Nguyễn đăng Ninh

https://www.facebook.com/notes/nguyen-dang-ninh/mất-phanh/1526573460911448?fref=nf

Nội chiến ở "Hội nhà báo độc lập Việt Nam": PHẠM THÀNH TẤN CÔNG PHẠM CHÍ DŨNG

Khoai@

Ngay từ những ngày đầu, "Hội nhà báo độc lập Việt Nam" tuyên bố thành lập, căn cứ vào cái danh sách 42 thành viên ấy, người ta đã nhìn ra cái kết cục buồn như ngày hôm nay.

Kể từ khi Phạm Chí Dũng nhận ra Ngô Nhật Đăng là một tay chơi không vừa, lại đang quản trị tờ Việt Nam Thời báo và Việt Nam Times của HNBĐLVN, và vì thế tiếng nói quyền lực của Hội NBĐL Việt Nam không dành tuyệt đối cho mình. Vì thế, Phạm Chí Dũng tự ý cho ra đời tờ VNTB, và trên trang bìa lại có dòng: "Cơ quan ngôn luận của Hội NBĐL Việt Nam". Chính dòng chữ này đã làm cho người đọc hiểu rằng, chỉ có duy nhất tờ của Dũng mới đại diện cho tiếng nói của cả Hội và tất nhiên, các tờ khác chỉ là...lá cải. 

Đồng thời với động thái đó Phạm Chí Dũng siết chặt quản lý, hạn chế đăng bài của các thành viên và đòi quyền biên tập trước khi đăng. Hành động của Dũng đã đi ngược lại tiêu chí "Độc lập" của Hội và ngay lập tức bị chỉ trích. 


Có ý kiến cho rằng, Dũng đang lặp lại cách kiểm duyệt báo chí ở quy mô nhỏ, và điều này đã mâu thuẫn với quyền tự do báo chí mà các thành viên đang kêu gọi.

Thực ra, ý đồ của Phạm Chí Dũng hòng thâu tóm quyền lực và các khoản tài chính đã bị cánh của Ngô Nhật Đăng phách vị từ rất sớm. Thế nên, dù chưa bộc lộ, song hai bên đã kéo bề kéo cánh sẵn sàng sinh tử với nhau.

Trong cuộc chơi, Phạm Chí Dũng áp dụng đòn "Tiên hạ thủ vi cường", đánh trước với thông báo số 5 của Hội NBĐL VN. Trong đó, đáng chú ý là đòn triệt hạ đối thủ: "Từ ngày 1/9/2014, trang Facebook mang tên Việt Nam Thời Báo do ông Ngô Nhật Đăng điều hành không còn mang danh nghĩa là một trang báo của Hội NBĐLVN, cũng không còn mối liên quan nào với Hội NBĐLVN về quan điểm, nội dung, nhân sự và tài chính". 

Quả thật với nội dung thông báo ấy thì hình ảnh Ngô Nhật Đăng đã xấu đi một cách tệ hại, và người ta sẽ nghĩ Đăng đã làm điều gì đó mờ ám trong cái Hội kia.

Ngay sau đó, Ngô Nhật Đăng nghênh chiến với cú bóc mặt nạ Phạm Chí Dũng và tiếp theo là Phạm Thành. Trong bài viết bênh vực Đăng, của mình, Phạm Thành viết: 

"Thông báo của ông Phạm Chí Dũng, nhân danh chủ tịch Hội, như một nhát dao chí mạng đâm vào gan ruột Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam với tuổi đời chưa được thôi nôi hai tháng.

Thực là một Thông báo hoàn toàn thiểu năng trí tuệ, vi phạm điều lệ Hội, hoàn toàn mang tính phá hoại.

Thực chất trang Website của Hội có sau trang Fcebook của Hội".

Tiếp tục vạch mặt Phạm Chí Dũng với trò tháu cáy khi các hội viên đăng bài: "Cơ quan ngôn luận của Hội kiểu gì mà không thể hiện ý chỉ của Hội viên; giữ quyền biên tập kiểu gì mà lại “phủi tay” khi dưới mỗi bài đăng đều cột người viết vào trách nhịệm: “ Việt Nam Thời Báo – Trang Thông Tin Đa Chiều. Tất cả bài đăng tải trên thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của tác giả không phản ảnh quan điểm hay lập trường của Việt Nam Thời Báo”. Một trò tháu cáy không hơn không kém".

Những người làm website nhân danh Hội là ai? Ai phân công họ và những ai đồng ý cho họ được thay mặt Hội điều hành trang website của Hội? Không ai cả.

Phải chăng trong Hội cũng có nhóm lợi ích lợi dụng Hội để thực hiện mưu đồ cá nhân?

Với tư cách là Hội viên, tôi – Phạm Thành- phản đối Thông báo số 5 của ông Chủ tịch Hội Phạm Chí Dũng và minh định rằng website Việt Nam Thời báo không phải là cơ quan ngôn luận của Hội, nó chỉ là website của một nhóm người mang danh Hội lập ra mà thôi".

Với giọng điệu chua chát, Phạm Thành viết: "Ông Phạm Chí Dũng, dù là Chủ tịch, cũng không được quyền có quyết định như vậy. Ông xem các Hội viên chỉ là thứ để ông dẫm lên lưng họ mà hành động hay sao?".

Cuồi cùng, cái tên "Hội nhà báo độc lập Việt Nam" đang hữa hẹn cho chúng ta xem  những màn kịch mà ở đó diễn viên không cần thiết phải sử dụng đến kỹ thuật hóa trang nữa.


Còn nữa..

NHÀ NƯỚC HỒI GIÁO TỰ XƯNG TUYÊN BỐ CHẶT ĐẦU NHÀ BÁO MỸ

Nhà nước Hồi giáo tự xưng tuyên bố chặt đầu nhà báo Mỹ thứ hai


(VIETNAM+) LÚC : 03/09/14 05:30

Hình ảnh nhà báo tự do 31 tuổi Steven Sotloff trong video clip. (Ảnh: rt.com)

Theo tổ chức chuyên giám sát các trang mạng Hồi giáo SITE, nhóm Nhà nước Hồi giáo tự xưng (IS) ngày 2/9 đã công bố một đoạn video quay cảnh một phiến quân bịt mặt chặt đầu nhà báo thứ 2 của Mỹ và dọa giết một con tin người Anh.

SITE nói rằng đoạn video trên cho thấy nhà báo tự do 31 tuổi Steven Sotloff mặc bộ đồ màu da cam và đang quỳ ở sa mạc. Tên chiến binh đã chỉ trích các cuộc tấn công của Mỹ nhằm vào IS và cắt cổ Sotloff. 

Sau đó hắn nhắc đến con tin thứ hai, được nhận dạng bằng tên và được cho là người Anh.

Tay súng trên tuyên bố: "Ta đã trở lại, (Tổng thống Mỹ Barack) Obama, và ta trở lại do chính sách đối ngoại ngạo mạn của ngươi đối với IS."./.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

LÊ CÔNG ĐỊNH VÀ TRÒ LỐ NGÀY QUỐC KHÁNH TRÊN BBC VIỆT NGỮ

Ngày hôm nay, ngày quốc khánh của toàn dân tộc, tôi bất chợt đọc được một bài viết của ông Lê Công Định, một "luật sư nổi tiếng "một "chính trị gia" đương thời về ngày Độc lập của dân tộc, được đăng trên Facebooks cá nhân của ông ta, cũng được đăng trên BBC Việt ngữ. Đọc kể cũng thú vị, giọng văn mượt mà và lời lẽ khá hấp dẫn, nhưng đáng buồn là tôi không hề bắt gặp một thứ đáng để coi trọng, mà chỉ được thấy một thứ từa tựa như con gà cục tác lá canh mà thôi !

Độc lập là thuộc địa cho chủ mới ?

Mời các bạn đọc cái cảnh nước ta "Độc lập " dưới con mắt của ngài "Luật sư ".


Tôi xin được hỏi ông Lê Công Định rằng:

- Việt Nam lúc đó là thực sự độc lập, tự chủ hay chỉ là "Độc lập" với Pháp và thần phục Nhật Bản ?

- Có nền độc lập nào dựa vào ngoại bang để duy trì sự tồn tại của mình ?

Nếu như ông Lê Công Định thừa nhận Độc lập chỉ là một tiếng hô đoạn tuyệt chủ cũ để thuần phục chủ mới, nếu ông Lê Công Định thừa nhận độc lập là phụ thuộc hoàn toàn vào sự khống chế của ngoại bang , thì tôi đã hiểu tại sao ông lại đấu tranh cho "độc lập, tự chủ, dân chủ" suốt bao nhiêu năm qua rồi, tức định nghĩa Việt Nam là thuộc địa của Ngoại bang mới đúng là nền độc lập cho dân tộc!

Và ông Lê Công Định cho rằng sự tồn tại của đội quân phát xít hùng hậu với gánh nặng làm chết hàng triệu người dân Việt Nam vì đói là một biểu hiện huy hoàng của nền độc lập dân tộc đáng được coi trọng?

Và ông Lê Cộng Định cũng chẳng học lịch sử Việt Nam!

Trước khi phê phán một ai, tôi đều cố gắng đọc lại bằng được tác phẩm của người đó, nhưng có lẽ một "trí thức dân chủ" như ông Lê Công Định không thèm đọc lại rõ ràng lịch sử Việt Nam nên sau định nghĩa Độc Lập là làm thuộc địa cho ngoại bang, ông ta liền xổ toẹt bản chất thực sự dốt sử của mình ra trước mắt bàn dân thiên hạ:

Thực tế ông Định chưa hề và chắc chưa bao giờ được biết Quốc dân đại hội ở Tân trào là gì nên mới nói những câu nói thiếu muối như vậy. Và là một công dân mạng Việt Nam được sống trong thời đại công nghệ thông tin, tôi xin giới thiệu cho ông một văn bản:

Sáng 15-8-1945, được tin đích xác vua Nhật đã ra lệnh đầu hàng cho quân đội Nhật, Hồ Chí Minh và Tổng bộ Việt Minh thấy không thể chờ đợi cho thật đông đủ tất cả các đại biểu nữa nên đã quyết định khai mạc Đại hội đại biểu quốc dân vào chiều ngày 16-8-1945 và tiến hành rất nhanh chóng để các đại biểu có thể mang lệnh khởi nghĩa về các địa phương. Hơn 60 đại biểu đại diện cho các đảng phái chính trị, các đoàn thể cứu quốc, các dân tộc, tôn giáo, có cả đại biểu từ Nam bộ, miền Nam Trung Bộ và Việt Kiều ở Thái Lan, ở Lào về dự đại hội. Đại hội họp tại đình Tân Trào, huyện Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang. Đình lợp lá cọ, có ba gian, gian giữa có bàn thờ, vẫn để nguyên không đụng chạm đến. Gian bên phải triển lãm sách báo cách mạng, gian bên trái là gian họp của Đại hội. Hồ Chí minh vừa bị cơn sốt nặng, sức còn yếu nhưng Người đã đến dự đại hội. Đây là lần đầu tiên sau khi về nước trực tiếp lãnh đạo cách mạng, Hồ Chí Minh ra mắt anh chị em đại biểu khắp ba kỳ, cả đại biểu Việt Kiều ở Thái Lan và Lào. "Được gặp vị lãnh tụ tối cao của dân tộc, được nghe vị lãnh tụ ấy vạch rõ phương châm thành công, với một giọng nói hiền từ mà kiên quyết, các đại biểu ai nấy đều có cảm tưởng đã được thoả mãn trong ước vọng bình sinh của mình, lòng tin tưởng vào tương lai càng cao". Trường Chinh, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Đông Dương, đọc bản báo cáo trước Đại hội nêu ra hai vấn đề lớn: Tổng khởi nghĩa và bầu Uỷ ban dân tộc giải phóng. Đảng cộng sản Đông Dương chủ trương lãnh đạo quần chúng nhân dân nổi dậy tước vũ khí của Nhật trước khi quân Đồng minh vào Đông Dương, giành lấy chính quyền từ tay Nhật, lật đổ bọn bù nhìn tay sai của Nhật, đứng địa vị cầm quyền mà tiếp đón quân Đồng Minh vào giải ngũ quân Nhật trên đất Đông Dương.

GIÀNH CHÍNH QUYỀN TOÀN QUỐC VÀ THI HÀNH MƯỜI CHÍNH SÁCH LỚN CỦA VIỆT MINH
NGHỊ QUYẾT CỦA QUỐC DÂN ĐẠI HỘI
NGÀY 16 – 17- 8 - 1945

a) Ở châu Âu, chủ nghĩa phát xít Ý, Đức đã chết, phong trào dân chủ mới đang tiến tới.
Sau khi giúp một phần lớn trong việc tiêu diệt chủ nghĩa phát xít ở châu Âu, Nga Xô viết ngày 8-8-1945 đã tuyên chiến với Nhật, quyết cùng với quân Đồng minh đánh trận cuối cùng để tiêu diệt bọn phát xít ở châu Á.
Phát xít Nhật đã đầu hàng Đồng minh không điều kiện. Quân Đồng minh sắp kéo vào nơi nào có quân Nhật đóng.
Phong trào dân tộc độc lập và dân chủ mới càng thêm bồng bột và lan tràn trên thế giới.
b) Ở nước ta, chính quyền của Nhật đang tan rã. Nhận thấy cơ hội thuận tiện, Uỷ ban khởi nghĩa do Tổng bộ Việt Minh lập ra đã ra lệnh cho Đội quân giải phóng tước khí giới của tàn binh Nhật và mở rộng phạm vi hoạt động.
c) Quốc dân Đại hội thiết tha hiệu triệu nhân dân toàn quốc, các đoàn thể cách mạng kịp thời đứng lên đoàn kết phấn đấu, để thi hành 10 điều sau đây:
1. Giành lấy chính quyền, xây dựng một nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà trên nền tảng hoàn toàn độc lập.
2. Võ trang nhân dân. Phát triển quân Giải phóng Việt Nam.
3. Tịch thu tài sản của giặc nước và của Việt gian, tuỳ từng trường hợp sung công làm của quốc gia hay chia cho dân nghèo.
4. Bỏ các thứ thuế do Pháp, Nhật đặt ra; đặt một thứ thuế công bằng và nhẹ.
5. Ban bố những quyền của dân cho dân.
- Nhân quyền.
- Tài quyền (quyền sở hữu).
- Dân quyền: Quyền phổ thông đầu phiếu, quyền tự do dân chủ (tự do tín ngưỡng, tự do tư tưởng, ngôn luận, hội họp, đi lại), dân tộc bình quyền, nam nữ bình quyền.
6. Chia lại ruộng công cho công bằng, giảm địa tô, giảm lợi tức, hoãn nợ, cứu tế nạn dân.
7. Ban bố Luật lao động; ngày làm 8 giờ, định lương tối thiểu, đặt xã hội bảo hiểm.
8. Xây dựng nền kinh tế quốc dân, phát triển nông nghiệp. Mở Quốc gia ngân hàng.
9. Xây dựng nền quốc dân giáo dục; chống nạn mù chữ, phổ thông và cưỡng bách giáo dục đến bậc sơ cấp. Kiến thiết nền văn hoá mới.
10. Thân thiện và giao hảo với các nước Đồng minh và các nước nhược tiểu dân tộc để giành lấy sự đồng tình và sức ủng hộ của họ.
d) Để lãnh đạo cuộc cách mạng dân tộc giải phóng của chúng ta cho thắng lợi, Quốc dân Đại hội quyết định thành lập Uỷ ban giải phóng dân tộc Việt Nam. Uỷ ban này cũng như Chính phủ lâm thời của nước Việt Nam trước khi thành lập một chính phủ chính thức. Uỷ ban này thay mặt quốc dân mà giao thiệp với các nước ngoài và chủ trì mọi công việc trong nước.
đ) Thì giờ cấp bách. Phải hành động cho kịp thời, Uỷ ban giải phóng dân tộc giao toàn quyền chỉ huy cho Uỷ ban khởi nghĩa.
e) Không phải Nhật bại là nước ta tự nhiên được độc lập. Nhiều sự gay go trở ngại sẽ xảy ra. Chúng ta phải khôn khéo và kiên quyết. Khôn khéo để tránh những sự không lợi cho ta. Kiên quyết để giành cho được nền hoàn toàn độc lập. Trên thế giới, sau cuộc chiến tranh này, một dân tộc quyết tâm và nhất trí đòi quyền độc lập thì nhất định được độc lập. Chúng ta sẽ thắng lợi.
Ngày 16-8-1945 

Toàn văn trò lố của ông Lê Công Định trên BBC Việt ngữ: Đọc tại đây

PHIẾM VỀ BÁNH TRUNG THU CƯỚP

Chị đã từng ăn tại nhà hàng Yam T'Cha ở Paris, tại The Fat Duck Bray ở Berkshire, Anh Quốc. Đó là những nhà hàng mà muốn ăn các cô phải đặt trước hàng tuần, thậm chí hàng tháng. Cao điểm những nhà hàng này nhận khoảng 20-30.000 cuộc gọi đặt bàn mỗi ngày. Chúng chẳng có gì đặc biệt ngoài Thương hiệu, thái độ phục vụ chuẩn mực, không gian ấm cúng, lịch sự. Dĩ nhiên, chắc một điều các cô không vào đó một mình mà luôn đi cùng người mình quý mến. 

Ở Việt Nam không nhiều những nhà hàng phải đặt trước. Và có lẽ chỉ duy nhất một cửa hàng bán bánh Trung thu phải xếp hàng, bánh ở đây cũng chỉ dành cho những những người thực sự muốn thưởng thức cùng người mình yêu mến. Chị có thể nói các cô mua cho những người yêu mến vì bánh trung thu Bảo Phương không có bao bì đẹp, không mạ vàng lóng lánh, chẳng thể mang biếu sếp như một món quà đút lót… 

Cũng như mọi điều đặc biệt khác, bánh mua về để được chia sẻ. Vậy tại sao các cô lại băn khoăn về việc phải xếp hàng trong một vài giờ thậm chí chẳng đến nửa giờ để mua một cặp bánh Trung thu cho những người yêu quý của mình? 

Đơn giản bởi các cô chỉ là lũ người hạ đẳng, ích kỉ, bần tiện, độc ác và nhỏ nhen. Lũ người sẵn sàng giết nhau chỉ vì một ánh mắt không thân thiện, một va chạm giao thông vô tình trên đường phố. Nhẹ nhàng hơn, các cô sẵn sàng vỗ lồn vào mặt nhau bởi bất cứ lí do gì. 

Các cô buông những lời vô liêm sỉ vào phép văn minh xếp hàng kiểu “lũ rồ, bọn điên, thà bố ra mua bánh vỉa hè còn hơn, cho bố còn không lấy nữa là phải xếp hàng….”. Nhưng cũng chính các cô lại nhảy lên đầu nhau, lèn nhau đến rách quần rách áo để lấy một cái áo mưa cho không, đổi chiếc mũ bảo hiểm cũ lấy mới, các cô chen lấn xô đẩy trên đường chỉ để đi nhanh hơn 5,10 phút… Các cô sẵn sàng chen nhau đến phọt cứt vì anything miễn phí, thậm chí chẳng bởi nhu cầu. 

Khi các cô là lũ súc sinh vô cảm thì sao có thể hiểu được việc xếp hàng mua một vài chiếc bánh ngon cho người thân là việc thật nhẹ nhàng. 

Và các cô tự thấy mình trong sạch, cao thượng, là bố của thiên hạ khi thí vài đồng cho những đứa trẻ vùng cao nghèo khó hay lên tiếng ủng hộ một vài chương trình từ thiện. Điều đó chưa đủ để các cô xứng đáng là một con người đầy đủ. 

Chị chưa nói đến đẳng cấp, đó là thứ xa xỉ mà các cô còn phải trả giá và học tập bằng vài thế hệ nữa. Nhưng xin các cô, để làm người thực thụ, hãy sống với tấm lòng lương thiện và văn minh với đồng loại của mình, cũng như cố gắng dành những điều tốt đẹp nhất cho người thân. Dĩ nhiên.

Mượt