Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

The Epoch Times: NHÓM GIANG TRẠCH DÂN GÂY RỐI Ở HONG KONG ĐỂ HẠ UY TÍN TẬP CẬN BÌNH

Cuteo@


Bài của The Epoch Times, đăng trên Một Thế Giới góp phần lý giải câu chuyện Hong Kong. Tre Làng đưa về cho anh em tham khảo.

The Epoch Times: Nhóm Giang Trạch Dân gây rối ở Hồng Kông để hạ uy tín ông Tập

Đăng Bởi Một Thế Giới - 06:56 24-10-2014

Ông Giang Trạch Dân - Ảnh: www.stasiareport.com

Theo tờ The Epoch Times, xem ra các thành viên thân cận cựu Tổng bí thư Giang Trạch Dân của đảng Cộng sản Trung Quốc - CPC (sau đây gọi tắt là nhóm Giang Trạch Dân) đã tạo ra nhiều rắc rối ở Hồng Kông (HK) để có thể hạ uy tín Chủ tịch Tập Cận Bình.

Sự gây rối này nhằm buộc ông Tập phải lập lại cuộc thảm sát tại quảng trường Thiên An Môn năm 1989, giúp cánh ông Giang có thể phê phán ông Tập hành động bạo lực và buộc ông phải từ chức.

Từ đó, sẽ chặn được cuộc thanh trừng các thành viên thuộc cánh ông Giang trong chiến dịch chống tham nhũng.

Cựu tổng bí thư CPC Giang mất tầm ảnh hưởng khi người kế nhiệm Hồ Cẩm Đào mãn nhiệm hồi năm 2012. Lúc đó, ông Hồ Cẩm Đào ra quy định mới: các cựu lãnh đạo cấp cao không còn được can thiệp vào hoạt động của đương kim tổng bí thư CPC.

Vậy là ông Giang không còn có thể can thiệp vào chính trị, mất nhiều “chiến hữu” như Bạc Hy Lai bị bỏ tù.

Trong nỗ lực thu phục lại quyền lực, nhóm Giang Trạch Dân đã lên nhiều kế hoạch trừ khử ông Tập, như tổ chức ám sát, lạt đổ, hoặc một sự kiện giống vụ quảng trường Thiên An Môn.

HK trở thành mặt trận

Tình hình bất ổn chính trị, các cuộc phản đối ở HK cũng là một kế hoạch của cánh ông Giang. Năm 2012, một thành viên của cánh ông Giang là Tăng Thanh Hồng phụ trách vụ HK, chỉ định Lương Chấn Anh làm đặc khu trưởng HK.

Dù HK được cho là có đa phần độc lập với “mẫu quốc” TQ, ông Lương được cho là đảng viên bí mật của CPC và là người của ông Giang.

Việc này cho phép cánh ông Giang lôi HK vào cuộc đấu đá quyền lực ở Bắc Kinh. Mục tiêu của cánh này là cài ông Tập vào thế cựu tổng bí thư Triệu Tử Dương, người mất quyền lực sau vụ quảng trường Thiên An Môn.

Ngày 31.8, ban thường vụ quốc hội TQ (NPC) ra nghị quyết phủ nhận nguyện vọng của người HK là được tự do bầu đặc khu trưởng vào năm 2017.

Nghị quyết này khiến người HK bức xúc, hàng chục ngàn sinh viên bãi khóa, rồi có thêm dân thường tham gia các cuộc phản đối lớn, mà thế giới gọi là Phong trào Dù.

Chính quyền HK đã dùng hơi cay, ớt cay để trấn áp người phản đối, cho rằng họ sẽ phải rút lui. Nhưng hóa ra càng có thêm người tham gia phản đối.

Viễn cảnh CPC trao quyền dân chủ cho HK là cực kỳ mỏng. CPC đã luôn thao túng các cuộc chỉ định đặc khu trưởng cùng thành viên lãnh đạo đặc khu này, từ sau khi Anh trao trả cho TQ hồi năm 1997.

Hơn nữa, CPC kiểm soát xã hội HK thông qua các tổ chức như Hội đồng hành chính, phòng Thương mại và Hiệp hội các nghề HK.

Nhưng lần này, việc chọn chủ đề bầu cử đặc khu trưởng để gây bất ổn ở HK, khi vấn đề này chóng gây bất mãn trong xã hội HK. 

Hội nghị trung ương 4 của CPC (từ ngày 20 đến 23.10) được dự báo sẽ có thêm nhiều thành viên cánh ông Giang bị kỷ luật, nên cánh này tạo thêm rắc rối ở HK để “câu giờ”.

Như vụ nữ đặc khu phó Carrie Lam đột ngột hủy cuộc đàm phán ngày 9.10 với cánh thủ sinh viên (đến tuần này mới tổ chức).

Chính quyền ông Lương làm đủ cách để leo thang căng thẳng xã hội và Liên đoàn sinh viên HK tuyên bố lập cuộc “bất tuân dân sự”.

Theo giới truyền thông nước ngoài, ngày 28.9, ông Tập giận dữ bác đề xuất của chủ tịch NPC Trương Đức Giang: ông Tập nên dùng vũ lực giải tán “bọn trẻ phản đối”.

Ông Tập nói sẽ không triển khai Quân đội giải phóng nhân dân (PLA) đóng ở HK và để ông Lương tự xử lý cuộc phản đối.

Ngày 3.10, ông Lương ra lệnh cho giang hồ tấn công các sinh viên. Một số tên xã hội đen xưng danh là người ủng hộ dân chủ, gây hấn và đánh nhau với người biểu tình ủng hộ CPC chống cuộc phản đối, nhằm kích động căng thẳng.
Việc bác quyền bầu cử tự do của người HK, cùng việc đàn áp Phong trào Dù là kết quả âm mưu cài thế gây rắc rối cho ông Tập của cánh ông Giang - Tăng từ 2 năm qua.

Ảnh: Reuters

Ông Tập phản công, bằng cách cử công an chìm đến HK để xác định nhân thân các thành viên nhóm Giang Trạch Dân ở đó.

Họ thu thập thông tin về ông Lương, gồm những mối quan hệ và người ủng hộ trong chính quyền đặc khu, cảnh sát và giới giang hồ.

Họ cũng công khai vạch mặt những kẻ kích động phản đối ngoài đường phố.

Tại sao là HK?

Cánh ông Giang chọn “quậy” ở HK vì nhiều lý do: đó là một trung tâm tài chính của thế giới.

Hầu hết giới truyền thông nước ngoài đều có chi nhánh ở đây, nên nếu có chuyện gì xảy ra thì thông tin nóng được truyền khắp thế giới ngay lập tức.

Lý do khác: Tăng Thanh Hồng đã thu được nhiều cảm tình viên CPC và tổ chức tội phạm Hội Tam Hoàng ở HK, trong gần 20 năm ông nắm vụ HK. Các lực lượng này rất dễ triển khai.

Bên cạnh đó, HK là đặc khu hành chính theo công thức “một quốc gia, hai chế độ” trong quan hệ với TQ. Công thức này được bảo vệ bởi các giá trị tự do, dân chủ, thượng tôn pháp luật đã kế thừa từ thời là xứ nhượng địa của Anh.

Nên nếu tái lập sự kiện quảng trường Thiên An Môn, đó sẽ là “cú đánh mạnh” vào ông Tập và cánh ông Giang có thể thu phục lại quyền lực.

Các lực lượng của cánh ông Giang đã xuống đường tuần hành chống dân chủ ngày 17.8 và tấn công Phong trào Dù ở Mong Kok.

Những vụ việc này nhằm khơi lửa hận thù và làm gia tăng căng thẳng ở HK.

Nhóm Giang Trạch Dân còn đàn áp quyền tự do báo chí ở HK. Từ khi ông Lương làm đặc khu trưởng, ông lệnh cho “đàn em” xâm nhập, kiểm soát giới truyền thông bằng nhiều chiến thuật. 

Như giang hồ đe dọa giới truyền thông, thân chủ của báo The Epoch Times (HK) xịt sơn nhà trùm Jimmy Lai của hãng truyền thông Next Media, hoặc đánh dã man cựu tổng biên tập Kevin Lau của Ming Pao.

Ông Lương còn ép giới truyền thông bằng các biện pháp kinh tế: rút quyền quảng cáo, buộc đuổi việc các nhà bình luận chính trị sắc sảo.

Sự kiểm soát giới truyền thông HK của ông Lương tạo điều kiện cho giới truyền thông chính thức TQ tiếp tục thóa mạ giới sinh viên, xuyên tạc Phong trào Dù. Các lực lượng thân CPC thì phao tin đồn để hạ uy tín phe phản đối…

Như đã nêu, tất cả các sự kiện này chỉ nhằm cài bẫy ông Tập phải tái diễn sự kiện quảng trường Thiên An Môn…

Mai Hà (theo The Epoch Times)

BLOGGER NGUYỄN VĂN HẢI (ĐIẾU CÀY) ĐƯỢC THẢ VÌ LÝ DO NHÂN ĐẠO

Blogger Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) được thả vì lý do nhân đạo


Phó phát ngôn Bộ Ngoại giao Phạm Thu Hằng cho biết Nhà nước Việt Nam đã quyết định tạm đình chỉ chấp hành hình phạt tù đối với Nguyễn Văn Hải và cho phép xuất cảnh sang Hoa Kỳ vì lý do nhân đạo.

Phó phát ngôn Bộ Ngoại giao Phạm Thu Hằng (Ảnh: Lương Minh)

Tại cuộc họp báo thường kỳ tháng 10 của Bộ Ngoại giao Việt Nam, được tổ chức chiều ngày 23/10, trả lời câu hỏi của phóng viên rằng liệu việc trả tự do đối blogger Nguyễn Văn Hải có phù hợp với quy định của luật pháp Việt Nam hay không? Bởi lẽ trường hợp của phạm nhân Nguyễn Văn Hải chưa đáp ứng được những điều kiện về đặc xá trước thời hạn.

Trả lời câu hỏi này của phóng viên, Phó phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Phạm Thu Hằng cho biết, Nhà nước Việt Nam đã quyết định tạm đình chỉ chấp hành hình phạt tù đối với Nguyễn Văn Hải và cho phép xuất cảnh sang Hoa Kỳ vì lý do nhân đạo.

Nguyễn Văn Hải (tức blogger Điếu Cày) bị bắt ngày 20/4/2008 tại TP.HCM. Ngày 10/9/2008, Nguyễn Văn Hải bị tòa án tuyên phạt 30 tháng tù giam vì tội trốn thuế. Tháng 4/2012, Nguyễn Văn Hải bị tòa án xét xử thêm về tội "tuyên truyền chống phá nhà nước" theo điều 88 Bộ Luật Hình sự và bị tuyên án 12 năm tù giam.

Ngày 21/10/2014, Nguyễn Văn Hải được tạm đình chỉ chấp hành án và được phép xuất cảnh sang Los Angeles, Hoa Kỳ.

Nguồn: Lương Minh

AI QUYẾT ĐỊNH CHO ĐIẾU CÀY ĐI MỸ?

LâmTrực@


Ai đã quyết định cho Hải Điếu Cày đi Mỹ?

Trên các trang của Diện Hán Nôm, Quê Choa, Dân Luận...đều đồng loạt cho rằng chính quyền Việt Nam buộc hoặc trục xuất Hải Điếu Cày phải tị nạn lưu vong tại Mỹ.

Tuy nhiên, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ phát biểu: Chính ông Điếu Cày muốn đi Mỹ.

Ngược lại, Điếu Cày lại trả lời phỏng vấn báo chí rằng: Quyết định đi Mỹ không phải là do ông, mà là quyết định của Chính phủ Hoa Kỳ.

Trong khi đó, Chính phủ Việt Nam không bình luận gì.

Bác Tổng Cua (Hiệu Minh) thấy ông nói ngược, bà nói xuôi nên đưa ra lời khuyên: "Tuy nhiên, anh Điếu Cày cần cố vấn truyền thông giúp anh tốt hơn trước công chúng". Finger pointing does not help.

Tại một cuộc họp báo hôm thứ Ba, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, bà Marie Harf nói: "Chúng tôi hoan nghênh quyết định của giới hữu trách Việt Nam, trả tự do cho tù nhân lương tâm này. Ông đã quyết định lên đường sang Hoa Kỳ sau khi được phóng thích khỏi nhà tù, và sẽ tới Hoa Kỳ vào ngày hôm nay, thứ Ba 21 tháng 10. Chính ông đã quyết định sang Hoa Kỳ. Chúng tôi trước sau như một vẫn kêu gọi phải trả tự do cho ông, và tất cả các tù nhân chính trị khác tại Việt Nam".

Tuy nhiên phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Mỹ không trực tiếp trả lời câu hỏi liệu blogger Điếu Cày có bị cưỡng ép phải rời Việt Nam ngay sau khi ông ra khỏi nhà tù hay không, mà chỉ nói rằng bà sẽ tham khảo lại với các giới chức Việt Nam về vấn đề này. Nhưng bà xác định rằng chính blogger Điếu Cày quyết định đi Mỹ.

Như vậy, chính Điếu Cày là người xin sang Mỹ tị nạn chứ không có sự cưỡng ép nào cả. 

Tuy nhiên, bản chất lật lọng, và lật lọng ngay cả với kẻ đã cứu giúp mình thoát khỏi bản án 12 năm tù, Hải Điếu Cày đã lại chém gió ngay tại phi trường, ngay sau "tấm vải liệm màu vàng 3 sọc đỏ", rằng "Đây là sự chiến thắng của các giá trị dân chủ. Đây là thông điệp hữu hiệu nhất mà chúng ta có thể đánh đi tới các tù nhân chính trị vẫn còn bị giam cầm trong các nhà tù cộng sản là họ không đơn độc.". 

Phát biểu như Nguyễn Văn Hải, đó là "chiến thắng" của "những giá trị dân chủ" đồng nghĩa với việc chính anh ta quyết định ra đi mà không có sự cưỡng bức nào từ chính quyền. 

Mặt khác, câu trả lời của Nguyễn Văn Hải cũng mâu thuẫn với phát ngôn của Bộ Ngoại giao Mỹ, và nó cũng sẽ là điều mà người Mỹ sẽ phải cân nhắc khi sử dụng Hải làm con bài quảng bá những giá trị Mỹ.

Chị Beo trong bài viết "Xuất cảnh bằng gì?" đã viết: "Việc Blogger Điếu Cày, Nguyễn Văn Hải, xuất cảnh sang Mỹ ko mới ko đột xuất ko bất ngờ. Nó được Mỹ đưa ra cùng thời điểm với Kù con (ba Phèo cả thảy). Nhưng bây giờ, Điếu Cày mới đồng ý đi.

Trong dạng xuất cảnh bằng Phèo này, phải có sự đồng ý của cả 3 bên: Việt, Mỹ, Phèo trong đó, cả hai bên đầu đều tôn trọng tuyệt đối sự đồng ý của Phèo.

Thế nên, Lê Công Định không đi chứ ko phải bị cấm xuất và Nguyễn Văn Hải OK đi chứ không ai trục".

Thế là đã rõ! Ngay ngày đầu đến Mỹ, Hải Điếu Cày đã tráo trở đến mức mà Bộ Ngoại giao Mỹ cũng bất ngờ! 

Phát biểu của anh ta như cái tát vào mặt những kẻ như Dương Thị Tân, Phạm Đoan Trang, Phạm Chí Dũng, Nguyễn Xuân Diện.v.v.. nói rằng chính quyền Việt Nam đã buộc Nguyễn Văn Hải phải lưu vong chính trị.

Câu chuyện Hải Điếu Cày lật lọng và tráo trở là lạ lẫm với người Mỹ, nhưng không lạ với người theo dõi anh ta kể từ khi có cái gọi là "Câu lạc bộ nhà báo tự do" ở Việt Nam.

THÔNG NÃO PHÓNG TINH VIÊN

Động đậy 24h: Thông não phóng tinh viên


1. ĐẦU VÀ ĐÍT

Mình, khi còn buôn rượu, có 1 lần Giám đốc và tay trưởng phòng XNK (em ruột giám đốc) của công ty vào muốn đi chơi Vũng Tàu. Mình đưa đi và nhân tiện đi công tác luôn. Buổi sáng hẹn gặp hai chị em ở bến tàu cánh ngầm nó hỏi:

- Anh đi đâu thế?

- Tao đưa chị với mày xuống VT chơi, nhân tiện đi công tác chứ đi đâu.

- Sao anh ăn mặc thế này? (ý nó nói mình mặc quần Jean, áo thun, đeo balo, đi dép) Em thấy đội ngũ kinh doanh ngoài HN ăn mặc lịch sự lắm, sơ-vin, ca táp, đi xe ôm đến cách nhà khách hàng khoảng 2km rồi bắt taxi cho nó hoành tráng. Anh đường đường là một quản lý miền ….

- Mẹ, quan trọng hoá vấn đề, xuống VT khách liền liền nhau cả 1 dãy phố, đi bộ cho tiện. Đi bộ mà sơ-vin thì chả lẽ vài phút phải dừng lại để chỉnh quần áo? 1 cái balo của tao có đủ cả quần áo đi công tác vài ngày, cả tài liệu, cả hàng mẫu. Chả tiện dụng hơn chúng nó 1 cái ca táp, rồi 1 cái túi đồ à.

Mình nhớ lại câu chuyện này vì mấy hôm nay trong giới PV các bạn ấy đang khóc lóc vì không có chỗ ngồi tử tế để tác nghiệp tại nhà Quốc hội mới. Như chị Beo Hồng có bình luận đại ý:

"Trên mạng xã hội, tòan bộ báo cáo của Thủ tướng tại cuốc hội đã bị chuyện cái ghế ngồi cho phóng viên lấn át.

Kết luận của Beo: đít quan trọng hơn đầu."

Không biết các bạn có hiểu ý bà Beo không? 

Khi làm báo, quan trọng và ưu tiên hàng đầu là tiếp cận, xử lý được thông tin sớm nhất, để từ đó phản ảnh tới độc giả nhanh nhất chứ không phải chỗ đặt ĐÍT. 

Nhưng thật sự khi mấy bạn lều báo coi trọng cái ĐÍT hơn cái ĐẦU như vậy thì báo chí không nát… mới là lạ. Nếu hiểu thì tự mình ngẫm đi. TOÀN - GIẺ - RÁCH.

2. CHUYỆN ÔNG BỘ TRƯỞNG

Một bạn đưa cho mình một trang FB của một lều báo Tuổi Trẻ có nick là sứt hay mẻ gì ấy. Trên trang cá nhân, bạn ấy bày tỏ sự thất vọng về cách trả lời, ứng xử của ông Phùng Quang Thanh - Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng.

Hãy khoan nói về thái độ của bạn ấy. Mình chỉ nói một số quan điểm cá nhân như thế này.

Ông Phùng Quang Thanh tham gia trong Quân đội từ năm 1967, sau 4 năm chiến đấu tại chiến trường miền Nam ông đã giữ chức vụ Đại đội trưởng và được phong danh hiệu Anh hùng LLVTND, lúc này ông ấy mới có 22 tuổi. Như vậy, đủ hiểu rằng ông ấy là một con người có bản lĩnh, trình độ, sự dũng cảm như thế nào.

Từ 1996 – 2001 ông Thanh giữ chức Tư lệnh Quân khu 1. Giai đoạn này là lúc bạn sứt mẻ nào đấy đang lê lết ở giảng đường Đại học. Nhưng đối với Đảng, Nhà nước, quân và dân các tỉnh biên giới là giai đoạn cực kỳ căng thẳng trong quá trình đàm phán, ký kết và cắm mốc phân giới khu vực biên giới trên bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc. Là tư lệnh khu vực phía Đông Bắc, tướng Thanh là người trong cuộc đồng thời thừa hiểu những biện pháp đấu tranh cả mềm mỏng và cứng rắn trong trận chiến không có mùi thuốc súng này. Gọi đó "trận chiến không có mùi thuốc súng" thì các bạn sẽ hiểu sự căng thẳng và khốc liệt của nó như thế nào trong việc giành dân, giữ đất khu vực biên giới phía Bắc. Cuộc chiến này là sự đấu tranh kiên quyết, bền bỉ, nhất quán về quan điểm giữ vững chủ quyền mà chỉ những người có tham gia mới có thể hiểu biết được thực tế những gì đã xảy ra. Đó là trí tuệ, là mồ hôi xương máu của biết bao nhiêu con người đã đổ xuống để giữ vững chủ quyền của Tổ quốc.

Nên nhớ rằng, sau khi ông Phùng Quang Thanh giữ chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng thì Việt Nam triển khai hàng loạt thương vụ mua bán vũ khí, chú trọng nâng cao phòng thủ hướng biển. Bởi giữa Việt Nam và Trung Quốc xảy ra 3 vấn đề tranh chấp lớn về đường biên giới bao gồm: " Đường biên giới trên bộ" "Phân định vịnh Bắc Bộ" và "phân định ranh giới trên biển Đông", trong đó hiện nay còn tồn tại vấn đề "Phân định ranh giới trên biển Đông". Nếu là một người có kiến thức nhất định về vấn đề biên giới, thì với đường biên giới mở của Trung Quốc (đường 9 đoạn đứt quãng), như vậy Trung Quốc sẵn sàng khiêu khích nhằm tạo ra một cuộc chiến tranh biển, qua đó, họ sử dụng vũ lực để giải quyết tranh chấp; một kiểu: dùng lửa hàn kín đường biên giới biển.

Đánh giá tiềm lực quân sự Việt Nam, đặc biệt là phòng thủ biển so với Trung Quốc để rồi lúc nào cũng đòi lên gân với Trung Quốc thì là cái dũng của kẻ thất phu. Không khác con bò tót lúc nào cũng nhìn thấy cái tấm khăn đỏ mà lao vào. Một cuộc chiến tranh xảy ra là liên quan đến hàng vạn sinh mạng của nhân dân là sự tụt hậu về kinh tế. Và điều ấy, người viết bài này có thể khẳng định là các vị lãnh đạo Đảng, Nhà nước, Quân đội không hề muốn. Việc mềm mỏng trong ngoại giao nhằm hạn chế thấp nhất những khả năng có thể xảy ra xung đột như ông cha ta đã từng nói "Một điều nhịn, chín điều lành". Song song với việc đó là sự chuẩn bị cho chiến tranh để giữ gìn hoà bình: "Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng". Sự mềm mỏng, kiên trì trong đàm phán ngoại giao, đồng thời chuẩn bị tích cực sẵn sàng đấu tranh giữ vững chủ quyền nhằm hạn chế thấp nhất những hậu quả khi có tình huống xấu xảy ra là phù hợp với khả năng và điều kiện của Việt Nam. Người Việt Nam chỉ cầm súng đứng lên khi bị dồn vào bước đường cùng.

Các bạn lều báo nên nhớ đến những điều trên và khi muốn chê bai bất cứ một chủ trương chính sách nào của Đảng, Nhà nước và Quân đội cho dù trên truyền thông hay cá nhân thì hãy nghĩ đến chính bản thân bạn và gia đình trước khi có chuyện xảy ra. Nên nhớ, sự tàn phá của chiến tranh chính các bạn, người thân và người dân ngoài xã hội mới phải chịu trước, sau đó mới đến các nhà lãnh đạo cao cấp. Thế nên, nếu không hiểu, không biết thì tốt nhất là im lặng. Không ai chê trách khi mình không thể hiện cái sự "nghĩ ngắn" ra ngoài.

Y ĐỨC, Y THUẬT VÀ TRÁCH NHIỆM

LâmTrực@


Dưới góc nhìn tổng quan, chất lượng dịch vụ y tế phản ánh sự quan tâm của nhà nước đối với người dân và là tiêu chí đánh giá mức độ văn minh của xã hội.

Năm qua là một năm khá đặc biệt của ngành y với những sự kiện động trời, tất tật đều liên quan máu mủ tới y đức, y thuật và trách nhiệm ngành y. 

Sự kiện lùm xùm của ngành Y tế thời gian vừa qua làm cho người dân mất niềm tin vào y đức của bác sĩ, và sâu xa hơn, nó đặt ra nhiều câu hỏi cho những người có trách nhiệm của ngành Y tế.

Cần nhắc lại vài vụ tiêu biểu gần đây. Đó là vụ 3 trẻ em bị chết sau khi tiêm vắc xin; vụ nhân bản kết quả xét nghiệm ở Hoài Đức và TP HCM; vụ TMV Cát Tường; vụ dịch sởi; vụ "phong bì và y đức"; vụ nhập thiết bị y tế rởm; vụ "Tiến sĩ Y khoa 200 triệu", và gần đây nhất là vụ cháu bé 10 tuổi tử vong ở Quốc Oai. 

Tất tần tật, những vụ việc trên đều liên quan đến y đức, y thuật và trách nhiệm của những người lãnh đạo, của đội ngũ y bác sĩ. Tất nhiên, không thể nói nó không liên quan gì đến đồng tiền. 

Qua những sự việc trên, niềm tin của người dân đối với ngành y tế đang dần vơi cạn.

Công bằng mà nói, trong ngành Y không phải ai cũng xấu, vẫn còn rất nhiều những bác sĩ có tâm, những người lãnh đạo, quản lý giỏi. Nhưng những gì diễn ra ngoài thực tế làm cho người dân sợ hãi. 

Đau lòng và hoang mang cực độ, người dân hỏi:

- Trách nhiệm của Bộ trưởng Bộ Y tế ở đâu khi để xảy ra tình trạng này?

- Tổ chức đảng của Bộ Y tế, của các Sở Y tế và của các bệnh viện ấy có còn sức mạnh không. Các tổ chức đảng đã thấy gì và làm gì khi tính mạng người dân bị đối xử như cỏ rác vậy? 

- Tổ chức Công đoàn, Mặt trận, Hội Phụ nữ... của ngành y tế đã làm gì để đến nỗi tính mạng không chỉ của bệnh nhân, mà còn của cả y bác sĩ có tâm bị đe dọa đến mức không ai dám phát biểu về những tiêu cực trong nhiều năm?

- Cơ quan Thanh tra của Bộ y tế đã làm được những gì, trách nhiệm của họ ở đâu khi không bao giờ, và chưa bao giờ phát hiện ra các sai phạm của các bệnh viện, các y bác sĩ? Và họ đã làm tròn bổn phận của mình chưa khi luôn luôn đi sau báo chí?

- Người ta đã giáo dục cho đội ngũ y bác sĩ của mình ra sao, để đến nỗi vì đồng tiền, hoặc vì thiếu tránh nhiệm mà coi thường tính mạng người dân, để đến nỗi "y đức" thành "hoài đức"? 

Một trong những sự kiện táng tận lương tâm đình đám nhất năm qua liên quan trực tiếp đến ngành y là vụ bác sĩ của bệnh viện Bạch Mai, giám đốc Thẩm mỹ viện Cát tường đã che dấu kết quả tác nghiệp của mình bằng cách phi tang xác nạn nhân xuống sông Hồng (?). Nó, chính vụ việc dã man ấy là làm chấn động dư luận trong và ngoài nước, và người dân đã phải tự hỏi: Bác sĩ hay quỷ sứ? 

Liệu rằng chúng ta có yên tâm cho con em mình đến khám và chữa bệnh tại bệnh viện Hoài Đức hay Quốc Oai không? Liệu chúng ta có tin được vào chuyên môn của những người chỉ cần 200 triệu đồng là lấy được bằng tiến sĩ y khoa?

Sẽ là không ổn nếu như có thầy giáo của Đại học Y Hà nội tên Nguyễn Hiền Lương, giảng viên Y Đức phát biểu: "cho nhận phong bì là cách điều chỉnh hành vi ít xấu nhất, nói cách khác, vấn nạn đang ở bậc cao thì phải hạ xuống từ từ. Và nếu hiểu như vậy, có thể thấy Bộ trưởng Tiến rất hướng thiện". Cách nói như thế là bao biện và dung túng cho cái xấu.

Đã đến lúc ngành y cần phải trả lời cho công luận rõ những câu hỏi nêu trên.

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Chiện vui: HÔM NAY CHỊ KHAO

Quãng 200x, bọn tôi thực tập Saint Paul.

Hôm ấy có 1 em chân dài trắng nõn dìu 1 em dài và trắng xem ra còn hơn vài phần vào viện. Đau bụng dưới rốn.

Ảnh minh họa và khá giống với sự thật

Tôi với 2 thằng Y3 ra khám, bọn kia mặc định coi tôi đại ca. Sau màn hỏi han tiền sử bệnh sử nôn ỉa sốt đái kinh nguyệt quan hệ các cái, đến màn khám. Cô bệnh nhân kéo roẹt phát áo lên lòi quả kính hồng nom rất mô đen, đoạn tụt roẹt cạp quần vừa đủ gần gang tay từ rốn xuống rồi hơi chống 2 chân lên, rất kinh nghiệm, nhẽ cô đi khám bụng đủ nhiều để nhớ tư thế thuận lợi nhất cho các thầy lang hehe khám.

Èo ôi sao mà trắng và đẹp thế không biết nữa, não tôi lắp bắp. Dưng mà vừa lúc ấy giọng các thầy tôi cũng đồng thời văng vẳng vào tai nhìn sờ gõ nghe, loại trừ các cấp cứu ngoại khoa viêm duột thừa chửa ngoài tử cung vỡ viêm duột hoại tử linh tinh các cái loạn xì bùa cứ như cãi nhau í. Tôi nghe rõ một tiếng mà giờ chửa nhớ thầy nào thôi tiên sư anh tập trung vào chuyên môn đi 

Thế là tôi khám bụng. He he sờ đến đâu cổ cũng cười rinh rích, luôn mồm em buồn hí hí em buồn hí hí. Tôi lấy mặt nghiêm quát iêm xem nầu. 2 thằng Y3 phụ họa nằm iêm nhỡ đâu bỏ sót tổn thương, bỏn quát còn uy nghiêm hơn cả tôi, kinh vãi. 

Sờ khắp bụng không thấy phát hiện gì bất thường, tôi quyết định tút-xê va-di-nan (thăm âm đạo). Vừa thấy tôi lấy găng, cô bệnh nhân tự giác và thành thục tụt hẳn quần và nằm dang 2 chân luôn. Tôi vừa nhìn phát rơi mẹ đôi găng xuống đất. Mà thôi tôi không kể đâu, các anh phải tận mắt nhìn mới tin không lại bảo tôi phét. 2 thằng đệ tôi thì khỏi nói, bỏn há hốc mồm từ trước khi tôi rơi găng. Tận khi tôi khám xong quay ra bỏn mới bắt đầu khép lại.

Tôi quay ra bàn ghi hồ sơ mà chân cứ líu ríu. 

Đéo hiểu sao Y3 hôm ấy toàn con trai, còn mấy thằng ngồi ngoài đang ghi ghi chép chép.

Tôi gọi bỏn lại giọng kẻ cả, vào khám ca kia đi, khó đấy các chú. Bỏn lục tục kéo vào, 5 phút sau đã thấy 1 chú phi ra lấy hộp găng.

Tôi ghi chép hồ sơ ra chỉ định xét nghiệm các cái xong xuôi vẫn chưa thấy thằng nào mò ra. Nhẽ phải đến hơn nửa tiếng mới thấy các con giời thẫn thờ đi ra. Tôi nhìn hộp găng, hết mẹ nhẵn.

Vẫn giữ giọng đại ca, tôi hỏi thế nào? Bệnh gì các chú?

Bỏn đần hết mặt.

Một thằng bảo: anh, bệnh nhân bảo em là các chú còn thằng nào chưa khám vào khám luôn đi, hôm nai chị khao!

Hã hã...

Nguồn ở đây

TÀU KHỰA LẠI ĐẬP PHÁ TÀI SẢN CỦA NGƯ DÂN TẠI HOÀNG SA

Tàu cá của ngư dân lại bị đập phá tài sản tại Hoàng Sa


PNO - Trong lúc đang tham gia khai thác rau chân vịt tại ngư trường Hoàng Sa, một tàu cá của ngư dân Lý Sơn bị tàu của lực lượng chức năng Trung Quốc rượt đuổi, đập phá tài sản.

Sáng 22/10, ông Lê Khuân, Phó chủ tịch Nghiệp đoàn nghề cá An Vĩnh, huyện Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi cho biết như trên.


Cửa kính và dây hơi trên tàu cá bị đập, phá.

Chiếc tàu bị đập phá tài sản là tàu cá QNg 96017 TS, công suất 345 CV, do ngư dân Nguyễn Ngọc Khánh, ở thôn Đông, xã An Vĩnh làm chủ tàu kiêm thuyền trưởng, trên tàu có 6 ngư dân đều là người địa phương.

Theo lời kể của thuyền trưởng Khánh, tàu của ông và 6 ngư dân rời đảo Lý Sơn ra ngư trường Hoàng Sa vào ngày 27/9. Khoảng 12 giờ ngày 14/10, khi tàu đang khai thác rau chân vịt gần đảo Bom Bay thuộc quần đảo Hoàng Sa thì bị tàu Hải giám Trung Quốc số hiệu 46106 sử dụng ca nô rượt đuổi. Sau khi cập được mạn tàu cá, 6 người Trung Quốc đi trên ca nô đã nhảy lên tàu cá uy hiếp ngư dân và đập phá tài sản. Họ chặt phá 400 mét dây hơi, làm hư hỏng 1 thuyền thúng, đập phá cửa kính ca bin và lấy đi 1 mỏ neo cùng một đòn dây neo.

Trước khi rút lui, những người Trung Quốc này còn vứt bỏ xuống biển gần 2 tấn rau chân vịt đã được phơi khô, buộc tàu ông Khánh phải quay về, với thiệt hại khoảng gần 100 triệu đồng.

Trưa 16/10 , sau khi cập đảo Lý Sơn, ông Khánh cùng các ngư dân đã tố cáo hành động thô bạo của lực lượng Trung Quốc. Đồn Biên phòng Lý Sơn đang xác minh vụ việc.

VĂN MỊNH