Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Hoàng Hữu Phước: TÔI VÀ ÔNG TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA

Tôi Và Ông Trương Trọng Nghĩa


Hoàng Hữu Phước, MIB

Mấy tháng nay mỗi khi thấy Ông Trương Trọng Nghĩa có ý kiến phát biểu miệng hoặc qua bài viết trên các báo mà tôi cho rằng không có lợi cho dư luận trong hoàn cảnh khá tế nhị của nước nhà là tôi lại viết một bài blog để nêu các điểm tranh luận; chẳng hạn khi các nguồn chống phá trên mạng đang dè bỉu lãnh đạo Đảng, lãnh đạo Nhà Nước, lãnh đạo Quốc Hội Việt Nam không dám nói gì làm mếch lòng Trung Quốc, hoặc do có cái gọi là Công Thư Phạm Văn Đồng, hoặc nói ngắn gọn hơn là do bán nước, thì Ông Trương Trọng Nghĩa lại yêu cầu Quốc Hội phải ra Nghị Quyết về Biển Đông trong khi việc ra Nghị Quyết là bất khả thi và yêu cầu như vậy sẽ như thêm dầu vào lửa khiến dư luận hiểu không đúng về cách phản ứng của lãnh đạo Việt Nam, và tôi phải viết ngay một bài để lý giải vì sao là bất khả thi.

Là con dân Việt Nam luôn có mối lo cho tiền đồ xã tắc đối với giặc Tàu phương Bắc, cùng với bao người tôi luôn thóa mạ bọn giặc Tàu và những ai gây phương hại cho đất nước này, trong đó có cả các loại người tham nhũng, hối lộ, phản quốc, phản động, bất lương. Tôi thậm chí còn tạo blog riêng để mắng giặc Tàu (antichina.blog.com) ngay cả khi nghĩ rằng lãnh đạo đất nước ắt có nhiều người không ủng hộ sự quá khích cực đoan của mình.

Song, Ông Trương Trọng Nghĩa không phải là giặc Tàu.

Ông và tôi là nghị sĩ cùng Khóa XIII và cùng Đoàn Đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh.

Ông có chính kiến của Ông. Tôi có chính kiến của tôi.

Ông có thể đại diện cho cử tri trên toàn quốc. Tôi có thể đại diện cho cử tri trên toàn quốc.

Tại nghị trường Quốc hội kỳ họp này, Ông có thể bảo rằng đang tích cực chuyển tải ý kiến của cử tri qua phát biểu của Ông, và Ông có quyền tự hào chính đáng về cống hiến của Ông. Tại nghị trường Quốc hội kỳ này, tôi cặm cụi xử lý các đơn thư mà người dân ở các tỉnh Miền Bắc gởi đến và từ Thành phố Hồ Chí Minh gởi ra tôi để cầu cứu kêu oan, và tôi có quyền tự hào chính đáng về cống hiến của tôi.

Ông và tôi hoàn toàn không có tư thù cá nhân, và hoàn toàn chưa có bất kỳ cuộc đấu khẩu bất đồng ý kiến căng thẳng nào cả. Nội dung phản bác của tôi tất nhiên trên cơ sở lập luận và lý luận có dẫn chứng chi tiết rõ ràng, nhưng tất nhiên cách hành văn của tôi trong khi phù hợp với các bài chống giặc Tàu trênantichina.blog.com thì không chắc sẽ thích hợp với các bài chống lại ý kiến của Ông trên hhphuoc.blog.com.

Như lúc Ông nói không đúng về tôi [1] khiến tôi nhận được những thứ như thế này:

Thì khi tôi viết không đúng về Ông sẽ đương nhiên khiến Ông cực kỳ tức giận. Và khi Ông tức giận, Ông lựa chọn cách gởi thư cho lãnh đạo Đoàn Đại biểu Quốc hội Thành phố Hồ Chí Minh. Đó là quyền của Ông, và tôi tôn trọng quyết định lựa chọn của Ồng.

Tôi luôn là người phục thiện nhanh chóng, vì vậy cách xin lỗi nhanh chóng nhất đến Ông là tôi phải nhanh chóng sửa lại tất cả các nội dung những bài viết gần đây liên quan đến các phát biểu của Ông, theo hướng: xóa bỏ tất cả tên của Ông, xóa bỏ tất cả những ghi chú về cá nhân Ông, xóa bỏ tất cả những từ ngữ chỉ thích hợp cho trang antichina.blog.com, và nhất là nội dung đi vào thực chất tập trung tranh luận thuần túy.

Từ nay, những bài viết tranh luận của tôi sẽ theo cách thuần quan điểm như vậy.

Thùng nước đá [2] càng trong lành thì càng tốt cho người đọc có công tâm.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Ghi chú:

[1] Hoàng Hữu Phước. 20-11-2011. Chụp Mũ. http://hhphuoc.blog.com/?p=56

[2] Hoàng Hữu Phước. 29-8-2012. Thùng Nước Đá và Blog.

PHỎNG VẤN MỸ NHÂN

Cuteo@ - Nhân việc Hot Girl Hoàng Hải Y bán dâm giá ngà đô, anh post lại bài này để anh em thưởng thức và có cái nhìn sâu hơn về thế giới người đẹp.


Sau đây là nội dung buổi phỏng vẫn giữa phóng viên (PV) với một Mỹ nhân.
---------------------------------------------

Mỹ nhân: Chờ lâu chưa anh?

PV: Hơn tiếng thôi. Tốp 3 hất lên như em để anh chờ thế là bình thường. Nhiều em tốp 3 đổ xuống lắm khi hẹn còn không đến.

Mỹ nhân: Anh lại trách khéo em. Ta bắt đầu nhé.

PV: Thú thật anh chả biết bắt đầu từ đâu.

Mỹ nhân: Chán anh. Hay đưa câu hỏi để em về trả lời rồi gửi qua mail.

PV: Đồng ý. Giờ nói chuyện phiếm nhé. Người ta vẫn bảo sắc đẹp tỷ lệ nghịch với nếp nhăn ở vỏ não.

Mỹ nhân: Bọn họ mới không có nếp nhăn. Bản thân sắc đẹp đã là sự thông minh, tinh tế. Chưa kể còn là quyền lực.

PV: Câu trả lời của em là minh chứng hùng hồn nhất. Nhưng có vẻ sự thông minh được phơi bày không được tinh tế lắm. Ý anh là rất sống sít, vô duyên, không đúng lúc.

Mỹ nhân: Anh lại sai nữa rồi. Thiên hạ bảo Hà Tăng không vú lập tức phải khoe ti, Thuỷ Tóp đồn bơm phải toạc ra khoe là xịn. Hà Anh chân dài nhưng ghẻ thì phải tụt ra để bảo đảm là nhẵn như chùi. Đại khái thế!

PV: Em lại đúng. Người đẹp dạo này thích sinh con một mình. Là sao em?

Mỹ nhân: Chả sao cả. Xưa còn sợ gọt đầu bôi vôi chứ giờ thách cha cả thiên hạ cứa cổ. Quyền sinh sản là bản năng, chức năng và là quyền cơ bản của phụ nữ. Với lại bọn em thiếu cha gì đàn ông, xoè tay đếm sơ cũng hơn một tá, có một hai đứa trẻ, ăn thua gì. Bạn em có đứa mới hơn 20 nhưng đã ba con. Có điều là 3 ông bố lại khác nhau. Có đứa còn không xác định được ai là cha đứa trẻ.

PV: Nhưng có điều họ hay giấu đi đối tác, chính xác hơn là cha của những đứa trẻ?

Mỹ nhân: Thoả thuận cả rồi anh. Thậm chí là ký hợp đồng. Toàn đại gia, cá mập cả đấy. Họ cũng có nhiều đứa con, nhưng khác các bà mẹ.

PV: Lòng vòng, rắc rối nhỉ?

Mỹ nhân: Chả sao cả. Ý em là sắc đẹp là tài sản quý giá, báu vật của quốc gia và phải được sinh sôi, nảy nở. Chưa kể đến sự ngon lành, tài năng của các ông bố không tên.

PV: Em đang đề cập đến vấn đề sinh học, di truyền học?

Mỹ nhân: Em biết những thứ đó là quái quỷ gì đâu. Các ông bố có tên toàn là Tây cả, phọt phẹt cũng phải là Kiều tư bản Đô – Oi, bọn Bạt, Kíp chỉ đáng thuê làm ô sin, lau dọn.

PV: Bất công nhỉ. Cũng là một đời giai?

Mỹ nhân: Chả phải chúng em chê đàn ông mình mà chối bỏ hay bắt bọn họ phận giấu mặt để mấy thằng Tây, Kiều nó sáng giá phấn son. Nói anh đừng giận, đàn ông xứ ta như các anh chả khác mấy cái dương vật héo. Đấy là chị gì nhà văn, xấu điên dại nói đấy nhé chứ không phải từ miệng bọn em. Các anh héo hắt, cỏn con, tự ái vặt trong khi lại bắt chúng em trinh tiết, thuỷ chung, quan hệ yêu đương chân chính thì vô lý…vô cùng. Nay các anh đào bới quá khứ, mai các anh xỉa xói hiện tại, mốt lại tỉa tót tương lai thì bố ai chịu đươc. Tây nó vô tư lắm anh ạ. Em có con bạn lấy thằng Tây còn tân, lên giường nó chửi cho như chó, bảo đẹp mà lại ngu, quái dị bất thường.

PV: Há há. Thực anh anh cũng không thích phá tân. Mệt bỏ mẹ. Xưa nghe ông bà kể lại nhiều người đẹp cũng khổ, nay anh thấy ai cũng sướng, không thành bà nọ bà kia thì cũng xe lớn xe bé, villa nhà lầu, tiền nong, tiêu pha thượng đẳng.

Mỹ nhân: Cái này anh đúng.

PV: Nhất là có số má, danh vị như em.

Mỹ nhân: Mất tiền cả đấy. Nhưng chỉ 50%, thêm 50% tình nữa là hoàn hảo. Coi như mua danh cầu thực. Rồi bọn em sẽ có cả hai.

PV: Hỏi thật, em mất bao nhiêu?

Mỹ nhân: Chả xu nào, không ai dám động đến cọng lông.

PV: Anh phải tin điều em vừa nói như thế nào?

Mỹ nhân: Chả như thế nào cả. Cuộc thi em tham dự chỉ xướng danh mà không có thưởng. Hay nói khác đi bọn em bị người ta quỵt. Hay nói đúng hơn là đồng ý cho quỵt. Bọn em hài long, tuy có buồn một chút. Tất cả đều có lợi, chỉ có công chúng và những người yêu cái đẹp thực sự là…bị lừa.

PV: Rắc rối, ranh ma nhỉ?

Mỹ nhân: Ở đời anh thấy có cái gì không như thế không?

PV: Ít ra là anh thấy em như thế. Anh quý sự thẳng thắn, giãi bày của em.

Mỹ nhân: Chả phải đâu. Vì chuyện em nói với anh sẽ không lên báo. Những thứ anh hỏi em để trả lời đăng báo có giống như thế này đâu.

PV: Thì anh đang truyền thông cho những cái tốt đẹp.

Mỹ nhân: Mẹ kiếp, xin lỗi anh. Bọn em ỉa vào cái tốt đẹp đó khi đọc bài.

PV: Anh thích thế. Nhưng anh còn phải kiếm ăn nuôi bút.

Mỹ nhân: Anh văn hoa, khéo nói quá. Sao không nói nuôi cái thằng mồm đi cho nó thật thà.

PV: Cái thì bận ngậm tiền, cái thì mắc keo dán Con Voi. Rất khổ!

Mỹ nhân: Thôi anh, sống hãy mở của mình ra, anh ạ.

PV: Cảm ơn em. Anh không có cửa mình. Có nguyên cái chốt gãy.

Mỹ nhân: Khí khí khí khí khí,,,,

PV: Ke ke...
--------------------
Bài @Phẹt lìn tru. Chém đê!

CHUYỆN BÚN CÔ LỤA VÀ BẢN QUYỀN

Khoai


Thời còn đương chức, anh hay đi bộ với mấy anh em cảnh vệ từ Nguyễn Cảnh Chân ra Hoàng Diệu ăn bún cô Lụa. Thanh Lụa là gái tầm U40, ngon, ngọt và dai vừa đủ mồm dân sành nhậu như anh Lọc, hehe. Quán bún cô Lụa của em làm ăn khá phát, biển treo đẹp lung linh chứ không ba trợn như mấy quán no name lân cận.

Bẵng đi một thời gian hay đi công cán, anh không hay ra ăn nữa nhưng mối giao hảo vẫn giữ rất trung trinh. Một hôm nàng chạy xộc vào cổng bảo vệ bảo cho em gặp bác. Bỏn cũng quen mặt mấy lần buổi trưa bác gọi vào rồi nên cho lên. Gặp anh ẻm quỳ mọp xuống, nắm tay khóc như trút nước. Anh mới hắng giọng cho ra hơi lãnh tụ rồi nhẹ nhàng bảo:

- Đứng lên, có gì nói bác nghe.

- Bác cứu em với, chúng nó cướp không của em rồi.

- Ai, đứa nào ăn quỵt hả? Mấy thằng bảo vệ của bác có phỏng? Ăn phải gan hùm, gan báo rồi hả?

- Không không, bác ơi, không phải mấy ảnh. Mà là lão chủ nhà.

- Lão chủ nhà nào? Hả? Tiên sư, con đấy già khọm rồi thì nước nôi dek gì nữa mà quỵt với không, hehe.

- Không phải chuyện ấy. Y thị khóc nức nở lên. Nó đuổi cổ em ra ngoài rồi. Giờ nó in cái biển y chang rồi. Nó cướp trắng cửa hàng rồi.

- Ờ, thế hồi xưa cái nhãn hiệu ấy có đăng kí không?

- Dạ không, em thì biết gì đâu ạ. Cứ mở ra rồi bán thôi. Nó thấy em bán được thế là nó hớt tay trên mất.

- Thế thì bác làm choá gì được. Thôi, để từ từ rồi bác mở cho cái mới. Nhưng mà phải ngoan đấy nhá.

Vậy đấy, tổ sư. Các cô nghĩ rằng ở xứ Lừa này còn bao cảnh trái ngang như em Lụa?

Hôm trước anh có trao đổi với các cô về chuyện TW đang để ngỏ cho các cô xài chùa các thứ liên quan tới sở hữu trí tuệ và có nói rằng các lãnh tụ việc đéo gì phải đi cổ vũ mấy thứ ấy bây giờ. Nay anh thảo luận tiếp về câu chuyện chúng ta phải kiên quyết đăng kí sở hữu trí tuệ.

Tại sao lại có hai câu chuyện 69 với nhau như vậy? Anh gói gọn câu chuyện trong hai khái niệm ứng xử với “người nhà” và “người ngoài”. Câu chuyện hôm trước, đấy chính là cách ta tận dụng nguồn lực bên ngoài để tranh thủ phát triển trong nước. Thế còn hôm nay, anh giảng để các cô biết tự bảo vệ mình trong cuộc cạnh tranh với nhau và với bọn giãy chết bên ngoài.

Không chỉ ở ta mà ở cả Tây, các thương hiệu Việt đang bị ăn cắp, sao chép không thương tiếc. Nước mắm Phú Quốc, cà phê Buôn Ma Thuột và thậm chí đến những bạn hay nổ như Vũ hói cũng bị thịt mất thương hiệu Trung Nguyên.

Không chỉ thương hiệu, mà các sáng chế của các cô, giải pháp kĩ thuật của các cô rồi thậm chí ngay cả sản phẩm của các cô cũng bị đánh cắp. Nhưng, hehe, các cô vẫn chả làm dek gì để chống lại cả.

Các cô có nghĩ trí tuệ của mình đáng giá xu nào hok?

P/s: Tên do Tre Làng tự đặt.

Nguồn: Loc

Hoàng Hữu Phước: VỀ PHÁT BIỂU CỦA ÔNG TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA TRÊN BÁO TUỔI TRẺ

Khoai@


Phát biểu của ông Hoàng Hữu Phước về ông Trương Trọng Nghĩa gây ra sự tranh cãi ồn ĩ trong dư luận. Đẩy vụ việc tới đỉnh điểm chính là báo chí, mặc dù dưới góc nhìn dân chủ, một nhận xét thẳng thắn, trách nhiệm như thế việc hoàn toàn bình thường.

Cá nhân Khoai@ không thấy có vấn đề gì phải nặng lời với ông Phước, và nếu như được sự góp ý như vậy, ông Nghĩa cũng nên vui mừng mới phải.

Xin giới thiệu bài của ông Hoàng Hữu Phước khiến cho ông Trương Trọng Nghĩa có phản ứng và báo giới có việc để tung hứng.

Hoàng Hữu Phước, MIB

Một cử tri bức xúc gởi tin nhắn cho tôi nói về một phát biểu của Ông Trương Trọng Nghĩa trên báo Tuổi Trẻ về tình trạng “gánh nhiều vai” của Đại biểu Quốc hội và cái gọi là “lương tâm” nên có nơi những Đại biểu Quốc hội nên “từ nhiệm” nếu không thể “gánh nhiều vai” ấy. Tôi tìm xem phát biểu ấy của Ông Trương Trọng Nghĩa và xin có nhận xét sau:

Việt Nam có luật pháp của Việt Nam. Quốc Hội Việt Nam hoạt động trên cơ sở tuân thủ nghiêm túc luật pháp của Việt Nam. Khi nói Đại biểu Quốc hội Việt Nam “gánh nhiều vai” nên khó thể toàn tâm toàn lực phục vụ nhân dân, rồi so sánh với nghị sĩ nước ngoài (ắt là so sánh với nghị sĩ Hoa Kỳ) chỉ gánh có một vai nên suy ra toàn tâm toàn lực phục vụ nhân dân, Ông Trương Trọng Nghĩa sẽ dễ bị hiểu lầm là muốn nêu lên sự hồ nghi đối với chất lượng chuyên nghiệp, cái tâm, cái tầm, cái bản lĩnh, và cái quyết tâm vì nước vì dân của đại đa số Đại biểu Quốc hội Việt Nam vốn không là đại biểu chuyên trách.

Thố lộ sự trăn trở về việc “gánh nhiều vai”, Ông Trương Trọng Nghĩa có thể đã lo lắng rằng đa số các nghị sĩ Việt Nam là các chức sắc lãnh đạo các Sở, ban, ngành, đoàn thể ở 64 tỉnh thành, nên (a) các vị này rất có thể sẽ “đá lộn sân” giữa hành pháp với lập pháp hoặc sẽ dính đến lợi ích nhóm nếu người thuộc tư pháp lại tham gia lập pháp, (b) các vị này bận lo trọng trách ở cơ quan nên ắt sẽ không toàn tâm lo việc Quốc hội, và (c) có thể các vị này không mong muốn làm Đại biểu Quốc hội do không tự ra ứng cử. Ông Trương Trọng Nghĩa do đó đề xuất rằng vị nào không cáng đáng nổi thì hãy xin “từ nhiệm để cho người khác làm”. Đề xuất này rất lạ lùng vì:

1) Đại biểu Quốc hội do dân bầu lên theo Hiến Pháp và luật pháp về bầu cử Quốc hội nê không thể có việc hễ có một Đại biểu Quốc hội nào đó từ nhiệm là có người khác vào làm Đại biểu Quốc hội thay thế.

2) Lãnh đạo các cơ quan trọng yếu của nhà nước hoặc do Chính Phủ bổ nhiệm (được Quốc hội chuẩn y) hoặc do Ủy Ban Nhân Dân bổ nhiệm (được Hội đồng Nhân dân chuẩn y) theo hiến định và pháp định, nên càng không thể có việc hễ có một vị Đại biểu Quốc hội từ bỏ chức vụ trong hệ thống hành chính công quyền (để tập trung cho công việc Đại biểu Quốc hội dù thuộc diện không chuyên trách) là có người nào đó từ ngoài vào làm chức sắc hành chính công quyền thay thế.

3) Khi trăn trở về số lượng đại biểu chuyên trách quá ít, Ông Trương Trọng Nghĩa dễ gây hiểu lầm rằng đại đa số Đại biểu Quốc hội toàn là kiêm nhiệm nên khó thể làm tròn trách nhiệm đại biểu dân cử trong Quốc hội. Việc gia tăng số lượng đại biểu chuyên trách là việc rất bình thường và tất yếu vì để đáp ứng yêu cầu cao của đất nước Việt Nam ngày càng phát triển cao. Chưa kể thực tế là Quốc Hội khóa nào cũng có các đại biểu chuyên trách và các ủy ban chuyên môn, song kết quả công việc không khả quan đồng bộ y như nhau, thí dụ như an ninh quốc phòng thì hiệu quả, tài chính ngân hàng thì tiến chậm, còn giáo dục thì thất bại, v.v., nghĩa là nhất thiết phải có lộ trình để gia tăng dần dần số lượng đại biểu chuyên trách do chưa thể đáp ứng đầy đủ nguồn nhân lực chất lượng cao làm việc hiệu quả cao cho hình thái lý tưởng của 100% chuyên trách, chưa kể cái gọi là “nguồn nhân lực” ấy có uy tín cá nhân về đạo đức, thành quả, và hiệu suất công tác cao để được người dân bầu vào cơ quan quyền lực nhất nước này để trở thành đại biểu chuyên trách hay không. Ngoài ra, ngân sách Nhà Nước Việt Nam chưa thể “trả lương” cho các Đại biểu Quốc hội khi 100% các vị này là “chuyên trách”.

4) Khi dùng từ “vai” trong “gánh nhiều vai”, Ông Trương Trọng Nghĩa đã thiếu cẩn trọng trong sử dụng ngôn từ vì vai trò rất khác với vai diễn. Trong hoàn cảnh thù trong, giặc ngoài rình rập đánh phá bằng vũ khí truyền thông thì sự bất cẩn trong từ ngữ dùng để nói về những điều trọng đại mang tính quốc gia và quốc thể sẽ nhanh chóng được lợi dụng bởi các kẻ thù của chế độ.

5) Và cuối cùng Ông Trương Trọng Nghĩa đã dùng chữ “lương tâm” trong khi không thể vạch mặt chỉ tên ai hoặc những ai đang không làm được việc do “gánh nhiều vai” để người dân biết ai là Đại biểu Quốc hội không có lương tâm nên từ nhiệm.

Ở Mỹ, khi đắc cử nghị sĩ, các vị đại gia tư bản từ chức vì (a) hiến định, (b) lương nghị sĩ rất cao, (c) phục vụ lợi ích nhóm hiệu quả hơn, (d) được bố trí làm lãnh đạo cấp cao của tập đoàn nếu phải từ chức lúc đương nhiệm do “nhận trách nhiệm trước một sự cố” hoặc do “bãi nhiệm” vì bị phát hiện tích cực phục vụ lợi ích nhóm. Trò chơi chính trị ở đây là: thí dụ như Đảng của Ông Obama muốn thân mật với Việt Nam, tất dẫn đến các sự việc tuần tự trước sau như sau:

- Đảng phải chiếm nhiều ghế tại Hạ Viện hay Thượng Viện – cả hai viện càng tuyệt – để dễ dàng ủng hộ thông qua tất cả các quyết sách của Obama.

- Các ứng cử viên Quốc Hội của Đảng thi nhau lấy lòng cử tri, chẳng hạn nữ nghị sĩ X muốn thu nhiều phiếu của cộng đồng người Việt ở California sẽ luôn mồm hô hào chống Cộng sản Việt Nam, luôn miệng sủa Việt Nam vi phạm nhân quyền; còn nam nghị sĩ Y muốn thu nhiều phiếu của người Mỹ gốc Mễ sẽ đến diễn thuyết kêu gào rằng y sẽ đòi Chính Phủ Liên Bang không được trục xuất người Mễ vượt biên vào đất Mỹ.

- Các ứng cử viên của Đảng đắc cử nên phải làm hài lòng cử tri: Nữ nghị sĩ X qua Việt Nam, chẳng cần đi đến vùng sâu vùng xa làm gì mà ở hotel ngắm phố phường Hà Nội rồi về Cali tố cáo Việt Nam vi phạm nhân quyền.

- Việt Nam phản ứng chiếu lệ vì Việt Nam biết trò chơi chính trị rằng phải ủng hộ Đảng của Obama, nên phải lên tiếng phàn nàn để các cử tri chống Cộng đã dồn phiếu cho Bà Nghị sĩ X hả hê khi thấy bà ấy làm được việc khiến Việt Nam mất mặt phải phát ngôn này nọ than phiền.

- Bà Nghị sĩ X trở thành người sẽ biểu quyết ủng hộ tất cả các kế sách của Obama, kể cả kế sách tiến gần hữu hảo với Việt Nam hay viện trợ này nọ cho Việt Nam, v.v.

Đó là cái zigzag của trò chơi chính trị ở Mỹ của các nghị sĩ chỉ gánh một vai.

Ở Việt Nam, điểm đặc biệt là các nghị sĩ – đa số là kiêm nhiệm tức không hưởng lương của Quốc Hội – phải vừa thực sự phục vụ nhân dân trực tiếp qua các gánh vác trách nhiệm công quyền (trừ vài vị nghị sĩ thường dân tự ứng cử), vừa gián tiếp phục vụ nhân dân qua các kỳ họp Quốc hội, tại những Ủy ban mà họ là thành viên, và ở những khoản thời gian hiến định mà họ dành cho công tác người đại biểu dân cử.
******
Báo Tuổi Trẻ đăng ý kiến của Ông Trương Trọng Nghĩa mà không quan tâm đến những nội hàm tế nhị từ nội dung phát biểu của Ông Trương Trọng Nghĩa. Cái khó của báo chí là hầu như không thể kiểm tra chi li tất cả những nội dung trước khi lên khuôn, nhất là khi nội dung ấy của những vị có tiếng tăm thường hay xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Đó là lý do gần đây trên Báo Tuổi Trẻ có những sai sót thí dụ như:

1) Số Tuổi Trẻ Cuối Tuần cận Tết ra ngày 19-01-2014 tại trang 11 có bài mang tựa đề Nhảy Với Sói của tác giả có cái tên Lê Nguyễn Minh, nói về cái gọi là “lợi thế ẩm thực Việt Nam” và ghi rằng Giáo sư Michael E. Porter lúc đến Việt Nam năm 2008 dự hội nghị về “cạnh tranh toàn cầu và thế mạnh Việt Nam” đã “gợi ý Việt Nam nên là bếp ăn của thế giới”. Đây là điều sai hoàn toàn vì nội dung “bếp ăn của thế giới” là ở sự kiện tháng 8 năm 2007 mà diễn giả là Giáo sư Philip Kotler.

2) Ngoài ra, cách chọn từ ngữ của Tuổi Trẻ rất không đúng khi thay vì dùng Người Việt Gốc Hoa lại dùng từ “Người Hoa”.



Những nhân vật được nói đến trong các bài báo trên của Tuổi Trẻ đều là Người Việt Nam, và họ được chính phủ giúp đỡ vì họ là Người Việt Nam, và tất nhiên họ thuộc một trong những dân tộc hoặc đa số hoặc thiểu số hoặc mới nhập tịch ở Việt Nam, mà ngôn ngữ chính thức gọi là Người Việt Gốc Hoa, Người Việt Gốc Khmer, Người Việt Gốc Pháp, Người Việt Gốc Hoa Kỳ, v.v. Trong khi Chính phủ Việt Nam ra sức yêu cầu Chính Phủ Campuchia có các biện pháp hành chính đúng đắn đối với những “người Campuchia gốc Việt” đã sống có khi đến cả đời hay nửa thế kỷ ở Campuchia không còn liên hệ huyết thống gia tộc gì với bất kỳ ai ở Việt Nam và không có bất cứ giấy tờ tùy thân hay tài liệu nào chứng minh họ trước đây là dân Việt Nam vậy mà vẫn không được Campuchia công nhận, không bao giờ được cấp giấy tờ, giấy hôn thú, giấy khai sinh, không được đi làm, không được đi học, không được hưởng bất kỳ phúc lợi nào từ đất nước Campuchia của họ, thậm chí bị đuổi xua và đối xử tàn tệ, v.v., thì báo chí viết bài giật tít “đồng bào”, “kiều bào ở Campuchia”, “người Việt ở Campuchia” , v.v. rất là tai hại.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

VỤ HUỲNH VĂN NÉN - VI PHẠM NGHIÊM TRỌNG QUY TRÌNH TỐ TỤNG

Vi phạm nghiêm trọng trong quá trình tố tụng vụ án Huỳnh Văn Nén

Khi ông Huỳnh Văn Nén đã bị tù giam hơn 16 năm, ngày 24/10/2014 Viện trưởng VKSND Tối cao mới ra Quyết định kháng nghị giám đốc thẩm, nhận định có nhiều thiếu sót, vi phạm nghiêm trọng trong mọi khâu của quá trình điều tra, xét xử vụ án Huỳnh Văn Nén. 

Theo bản án hình sự sơ thẩm số 96/2000/HSST ngày 31/8/2000 của TAND tỉnh Bình Thuận, khoảng hơn 22 giờ ngày 23/4/1998 ông Huỳnh Văn Nén lẻn vào nhà bà Lê Thị Bông ở thôn 2, xã Tân Minh (nay là khu phố 2, thị trấn Tân Minh, Hàm Tân, Bình Thuận) qua cửa nhà dưới. Ông Nén lục tìm hai con dao để cắt lấy 2 đoạn dây dù buộc mô tơ bơm nước ở giếng nước, sau đó vứt bỏ đoạn dây ngắn hơn trong buồng tắm. Thấy bà Bông đang ngủ ở nhà dưới, ông Nén choàng dây qua cổ siết mạnh làm bà Bông ngã ngửa xuống đất rồi tiếp tục siết cho đến khi bà Bông không còn phản ứng. Sau đó, ông Nén lột chiếc nhẫn 1 chỉ vàng 24K ở ngón áp út bàn tay trái bà Bông, quấn sợi dây dù gây án vào bàn tay phải và cầm cả ổ khóa lẫn chìa khóa nhà bà Bông cho vào túi quần… Khi chạy khỏi nhà bà Bông, ông Nén vứt sợi dây dù trên đường chạy, vứt ổ khóa xuống suối Yên Ngựa rồi ngủ bên suối. Sáng hôm sau, ông Nén thấy chiếc nhẫn vàng đã mất.

TAND tỉnh Bình Thuận xử phạt ông Nén tù chung thân về tội “giết người”, 3 năm tù về tội “cướp tài sản của công dân”, 2 năm tù về tội “cố ý hủy hoại tài sản của công dân” (đốt nhà ông Trần Bồ và ông Trịnh Văn Thảo), tổng hợp hình phạt là tù chung thân.

Ông Nén (áo sọc) và người thân trong buổi giải lao tại phiên tòa xét xử phúc thẩm (lần 2) vụ án vườn điều, ngày 10/3/2005

Chưa đủ căn cứ kết tội 

Ngày 1/11, Quyết định kháng nghị giám đốc thẩm số 30/QĐ-VKSTC-V3 ngày 24/10/2014 của Viện trưởng VKSND Tối cao đã được gửi tới địa chỉ nhà bà Huỳnh Kim Ngân, chị ruột ông Huỳnh Văn Nén tại thị trấn Tân Minh, bì thư ghi tên người nhận là Huỳnh Văn Nén. Theo quyết định này, vụ án Huỳnh Văn Nén là vụ án không quả tang, có rất nhiều thiếu sót, vi phạm trong quá trình điều tra, xét xử.

Cơ quan điều tra không thu giữ được sợi dây dù ông Nén khai dùng để siết cổ bà Bông, ổ khóa nhà bà Bông và chiếc nhẫn 1 chỉ vàng 24K, các sợi dây thu giữ trong quá trình điều tra không liên quan đến sợi dây gây án. Khám nghiệm hiện trường thu được hai loại dấu chân: Tại sân gần hiên nhà chính có dấu bàn chân phải dài 23cm, rộng 9cm, rộng gót 4,5cm; trên mặt ghế salon trong nhà có ba dấu chân kích thước dài 22cm, rộng bàn 8,5cm, rộng gót 4cm (dấu chân bên phải nằm giữa ba dấu chân). Ngày 12/5/2000, cơ quan điều tra đưa chiếc ghế salon ở nhà bà Bông đến trại giam để ông Nén đứng lên, đo được dấu chân ông Nén dài 22,5cm, rộng bàn 8,5cm, rộng gót 4cm. Tòa sơ thẩm không tiến hành xác định sự đồng nhất giữa dấu chân để lại hiện trường và dấu chân của ông Nén (so sánh khoảng cách và chiều dài các ngón chân, so sánh về diện tích, khoảng cách các mu bàn chân, so sánh về các vân trong lòng bàn chân…). Do vậy, việc xác định dấu chân ở hiện trường là của ông Nén với suy luận “do có nhiều yếu tố tác động nên kích thước bàn chân có thể bị sai lệch” là không có cơ sở khoa học.

Các lời khai nhận tội ban đầu của ông Nén không phù hợp với hiện trường, biên bản khám nghiệm tử thi. Các lời khai nhận tội sau mâu thuẫn với nhau, mâu thuẫn với lời khai của chị Phạm Thị Hồng (con gái bà Bông) và lời khai của một số nhân chứng. Ban đầu ông Nén khai dùng tay bóp cổ bà Bông, về sau ông Nén khai vòng dây từ phía sau siết cổ bà Bông, rồi lại có lời khai vòng dây qua cổ giật mạnh làm bà Bông ngã ngửa, sau đó mới dùng dây siết xuống cổ bà Bông. Theo biên bản khám nghiệm tử thi, ở dưới ngoài vú trái 13cm bà Bông còn có một vết bầm xuất huyết hình chữ V, cơ chế hình thành vết thương này chưa được làm rõ… Khoảng thời gian sau khi (bị cho là) giết bà Bông, ông Nén đi đâu, làm gì chưa được làm rõ.

Từ những tình tiết nêu trên, VKSND tối cao thấy rằng Tòa án cấp sơ thẩm kết án Huỳnh Văn Nén về tội “giết người” và tội “ cướp tài sản” là chưa đủ căn cứ vững chắc.

Ngoài ra, đơn của anh Nguyễn Phúc Thành tố giác Nguyễn Thọ và Hồ Văn Việt giết bà Lê Thị Bông là nguồn tin tố giác tội phạm, nhưng chưa được điều tra làm rõ.

Viện trưởng VKSND Tối cao kháng nghị một phần bản án hình sự sơ thẩm số 96/2000/HSST của TAND tỉnh Bình Thuận, đề nghị Tòa Hình sự, TAND Tối cao xét xử vụ án theo thủ tục giám đốc thẩm, hủy phần tội danh và hình phạt của bản án hình sự sơ thẩm nêu trên về tội “giết người”, “cướp tài sản” đối với ông Huỳnh Văn Nén, giao hồ sơ về cấp sơ thẩm để điều tra lại theo thủ tục chung.

VKSND tỉnh Bình Thuận đã thay thế cáo trạng số 84/KSĐT-TA ngày 27/7/2000 bằng cáo trạng số 84/KSĐT-TA ngày 16/8/2000, nhưng ngày 31/8/2000 TAND tỉnh Bình Thuận lại căn cứ vào cáo trạng số 84/KSĐT-TA ngày 27/7/2000 để xét xử, cáo trạng này không có trong hồ sơ. Việc xét xử như vậy là vi phạm nghiêm trọng thủ tục tố tụng.

Được đăng bởi thiemthu

VỤ TỐNG ĐẠI GIA VÀO VIỆN TÂM THẦN: BẮT CÓC NHƯ...XÃ HỘI ĐEN

Vụ “Tống đại gia vào viện tâm thần”: Bắt cóc như... xã hội đen

(LĐ) - Số 258 Đăng Hải - Hữu Danh

Tài sản của anh Võ Minh Tuấn trong cụm công nghiệp Hoàng Gia đã biến mất hoàn toàn.

Vụ anh Võ Minh Tuấn bị bắt giữ trái pháp luật rồi tống vào bệnh viện tâm thần, CA huyện Đức Hòa đã lấy lời khai của toàn bộ nhân chứng. Xác thực thông tin, chúng tôi không thể tin được vụ bắt cóc như phim xã hội đen lại được xem là quan hệ “dân sự”.

Nhân chứng nói gì?

Sau khi anh Võ Minh Tuấn (SN 1982, ngụ ấp Miễu Hội, xã Thạnh Phú, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang) có đơn gửi CA huyện Đức Hòa (Long An) tố cáo anh bị nhóm người gồm công an quận 5, công an quận 6 và một số dân phòng bắt trói anh ngay tại trụ sở Cty Hoàng Gia (huyện Đức Hòa) rồi đưa vào bệnh viện tâm thần, công an huyện đã tiến hành điều tra vụ việc. Tất cả các nhân chứng có mặt tại hiện trường đều có lời khai trùng khớp với đơn tố cáo của anh Tuấn.

Ông Mai Văn Cương - Phó Bí thư thường trực Huyện ủy Đức Hòa (nay đã nghỉ hưu) - khai, ngày 22.4.2007 là chủ nhật, anh Tuấn mời ông tới trụ sở Cty Hoàng Gia dự tiệc. Khoảng 9h, ông Cương cùng các ông Đặng Tấn Lực (sĩ quan quân đội), Vũ Xuân Cử (sĩ quan quân đội) cùng một số người khác tới và ngồi uống trà với anh Tuấn. Một lúc sau, đại úy Võ Minh Hiền - công an phường 9 (quận 5), thượng sĩ Phan Minh Cử - CSGT Công an quận 6 và một nhóm thanh niên (dân phòng phường 9, quận 5) xông vào vật Tuấn.

Tuấn la lên “Bác Sáu ơi, cứu con” (Tuấn gọi ông Cương bằng bác Sáu). Lúc này, ông Cương và ông Cử chạy tới can ngăn nhưng ông Hiền nói “Đây là chuyện gia đình, để em xử lý. Hai anh đừng xen vào” (ông Hiền là em cùng mẹ khác cha với ông Võ Văn Châu - cha anh Tuấn). Nghe nói vậy nên ông Cương không dám can ngăn.

Ông Lê Văn Út - hiện là trợ lý cho bà Bùi Thị Kim Hoa - khai: “Thời điểm anh Tuấn bị bắt cóc, ông Út đang là cán bộ địa chính, được Tuấn mời tới dự tiệc. Sau khi nhóm người của ông Hiền trói Tuấn bằng dây điện thì khiêng ra xe chở đi.

Nhiều uẩn khúc chưa được làm rõ

Ông Hiền cùng một số người còn lại vào phòng làm việc của anh Tuấn cạy cửa và cạy tủ lấy giấy tờ và tài sản, nhưng không rõ lấy được những gì. Khoảng 30 phút sau, bà Bùi Thị Kim Hoa có mặt, không biết liên quan gì với ông Hiền”. Chúng tôi hỏi ông Út có sợ bà Hoa đuổi việc? Ông Út trả lời: “Tôi không thể khai khác sự thật. Còn nếu bị đuổi việc thì tôi chấp nhận”.

Nhân chứng Vũ Xuân Cử và Đặng Tấn Phát khai, họ nhìn thấy ông Hiền và đàn em cạy nhiều tủ trong phòng làm việc của anh Tuấn, quăng đồ đạc lung tung rồi lấy giấy tờ và tiền của anh Tuấn. Trong thời gian nhóm người này thực hiện hành vi, ông Hiền nhận điện thoại chỉ đạo của ai đó. Một lúc sau, bà Hoa xuất hiện, ông Hiền đưa giấy tờ của nạn nhân cho bà Hoa.

Tố tụng hời hợt

Như Lao Động đã thông tin, sau khi toàn bộ giấy tờ chủ quyền tài sản của anh Tuấn được nhóm ông Hiền chuyển cho bà Hoa, các tài sản này lần lượt chuyển sang tên bà Hoa. Điều lạ là, sau khi chứng minh được hồ sơ bị giả mạo chữ ký, Công an huyện Đức Hòa không khởi tố vụ án. 

Ngày 15.11.2013, thiếu tá Nguyễn Công Bằng – Phó Thủ trưởng Cơ quan CSĐT Công an huyện Đức Hòa - ký một văn bản không đánh số “chuyển đơn tố giác tội phạm giải quyết theo thẩm quyền” sang TAND huyện Đức Hòa để giải quyết dân sự. Ông Phạm Văn Vừa - Phó Viện trưởng Viện KSND huyện Đức Hòa - cho biết, chưa nói về nội dung, văn bản không đánh số là sai.

Cũng theo tài liệu mà phóng viên thu thập được, biên bản ghi lời khai của điều tra viên Trần Văn Sơn với nhân chứng Đặng Tấn Phát và Lê Văn Út đều không ghi ngày, tháng, năm. Tương tự, ngày 13.11.2013, Cơ quan CSĐT Công an huyện Đức Hòa cũng có một văn bản không đánh số, “xin ý kiến đường lối xử lý vụ án Bùi Thị Kim Hoa” gửi Thủ trưởng Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Long An. 

Văn bản này xét thấy bà Bùi Thị Kim Hoa và Nguyễn Văn Dành có dấu hiệu phạm tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản phần đất do Võ Minh Tuấn sở hữu, xin ý kiến xử lý. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì, chỉ trong vòng 48 tiếng đồng hồ (tức vào ngày 15.11.2013), toàn bộ hồ sơ được chuyển hết sang tòa để “xử dân sự”.

Công an cũng lấy lời khai của luật sư Nguyễn Thị Diễm Phương - Phó Giám đốc Cty Hoàng Gia - về phần vốn của bà này tại Cty. Bà Phương khai, bà Bùi Thị Kim Hoa cho bà “đứng tên” cổ phần 5 tỉ đồng (4,5%) chỉ là danh nghĩa trên giấy để bà có pháp nhân điều hành Cty và quan hệ đối ngoại, thực tế bà không có phần vốn nào. Thế nhưng, việc khai khống này cũng chưa được công an làm rõ.

Trong ngày 3.11, ông Đinh Văn Sang - Viện trưởng Viện KSND tỉnh Long An - cũng đã đề nghị Ban Nội chính Tỉnh ủy xem xét hồ sơ và chủ trì một cuộc họp liên ngành. Theo đó, nếu xét thấy có dấu hiệu hình sự thì phải khởi tố vụ án ngay.

LUẬT SƯ TRẦN ĐÌNH TRIỂN KÍCH ĐỘNG KHIẾU KIỆN ĐÔNG NGƯỜI?

Vụ Chợ Cầu huyện Ứng Hòa, TP Hà Nội: Luật sư Trần Đình Triển kích động dân khiếu kiện đông người?

Ngày 24/10/2014 phóng viên Báo Người cao tuổi làm việc với ông Nguyễn Văn Xuyên, Bí thư Huyện ủy Ứng Hòa (Hà Nội) về việc lãnh đạo huyện giải quyết đơn thư tố cáo của các hộ kinh doanh tại Chợ Cầu.

Ông Nguyễn Văn Xuyên, Bí thư Huyện ủy huyện Ứng Hòa.

Ông Nguyễn Văn Xuyên cho biết, ngày 22/10/2014 trong buổi tiếp dân, (ông là đại biểu HĐND thành phố Hà Nội), các hộ kinh doanh tại Chợ Cầu tụ tập đông người đến khiếu nại tại Phòng Tiếp dân của UBND huyện gây mất trật tự an ninh. Chúng tôi đã mời đại diện của bà con vào làm việc. Bà con, đề nghị tiếp tục được kinh doanh tại Chợ Cầu cũ. Chúng tôi trả lời Chợ Cầu cũ không nằm trong quy hoạch của thành phố, vị trí chợ ảnh hưởng đến giao thông, không đủ các điều kiện vệ sinh môi trường, an toàn cháy nổ, UBND thành phố và huyện xây dựng chợ mới tại khu trung tâm. Ngoài việc giải thích, tôi còn động viên bà con chấp hành chính sách của Đảng và Nhà nước, hợp tác với Ban Giải phóng mặt bằng, kê khai đất, tài sản để nhận hỗ trợ di chuyển về chợ Trung tâm. Chợ mới được xây từ ngân sách nhà nước, không có chuyện chủ đầu tư là Công ty CP Đầu tư Xây dựng Hòa Nam bỏ kinh phí xây dựng rồi bán ki-ốt giá đắt. Mức giá thuê ki-ốt, bà con có thể cùng Ban Quản lí chợ và UBND huyện bàn bạc thỏa đáng.

Sau cuộc họp ngày 28/12/2012 của UBND huyện, các ban ngành của huyện đối thoại với bà con kinh doanh Chợ Cầu và luật sư Trần Đình Triển, tình hình địa phương không còn khiếu kiện đông người, vượt cấp. Chính trong đơn ngày 10/10/2014 mới đây của ông Bùi Minh Lâm thay mặt 188 hộ kinh doanh ở Chợ Cầu gửi UBND huyện Ứng Hòa khẳng định “Cuộc họp thể hiện hết sức thẳng thắn ý kiến của các bên trong không khí thân thiện hợp tác”. Nhưng sau cuộc họp một số hộ kinh doanh vẫn bất hợp tác, gây khó khăn cho chính quyền trong việc giải phóng Chợ Cầu.

Cuộc đối thoại này, Báo Người cao tuổi phản ánh trung thực góp phần ổn định trật tự an ninh ở địa phương. Huyện ủy, UBND huyện Ứng Hòa đánh giá cao và có thư cảm ơn đến báo. Gần đây trên số 148 ngày 16/9/2014, Báo Người cao tuổi đăng bài “Huyện ủy, UBND, Ủy ban MTTQ và nhiều cán bộ đảng viên huyện Ứng Hòa tố cáo luật sư Trần Đình Triển tung hỏa mù vu khống trắng trợn người khác”. Bài báo tố cáo những dấu hiệu sai phạm của luật sư Trần Đình Triển, không đề cập đến các hộ kinh doanh tại Chợ Cầu nhưng sau đó, chúng tôi nhận thấy có dấu hiệu luật sư Triển lại kích động bà con khiếu kiện đông người gây rối trật tự an ninh ở địa phương. Luật sư Triển gửi Công văn số 44/VPLSVD ngày 6/10/2014 cũng thể hiện rõ điều đó. Những việc làm này của Văn phòng Luật sư Vì Dân kích động hàng chục hộ kinh doanh ở Chợ Cầu tiếp tục khiếu kiện đông người ở Phòng Tiếp dân UBND huyện ngày 22/10/2014.

Tại buổi làm việc giữa phóng viên Báo Người cao tuổi với ông Bùi Minh Lâm (người viết đơn tố cáo), ông Lâm khẳng định bà con tự nguyện góp tiền chi phí cho người đi khiếu kiện và chi tiền cho luật sư Trần Đình Triển. Đây là sự việc hoàn toàn có thật chứ không còn là nghi vấn nữa.

Nhóm PVĐT