Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

CÁC CHỊ NGHĨ GÌ KHI CỨ HIẾP DÂM THỊ GIÁC CỦA CHÚNG TÔI?

Khoai@: Đọc chỉ để vui vẻ thôi nhé!

Các chị nghĩ gì khi cứ hiếp dâm thị giác của chúng tôi?

Tôi tuyên bố kiện các chị vì là nguyên nhân trực tiếp nhất, sâu xa nhất dẫn đến chứng liệt dương của tôi và nhiều anh em trai tráng khác. Hỡi ôi, tuổi ba mươi mà ngỡ như bảy lăm. Lòng vẫn ham mà hàm thì đã long. Đau xót thay.

Không phải là tôi nói quàng nói xiên, đổ vấy, đổ vá mà có cơ sở hẳn hoi. Nghiên cứu của các nhà khoa học khả kính tận xứ Huê Kì chỉ ra rằng có sự liên quan giữa việc ăn mặc hở hang của phụ nữ với sự bất lực của đàn ông. Cũng phải thôi, cứ bị kích lên thích xuống hàng ngày như vậy mà không hỏng mới lạ. Các chị cứ thử bật tắt cái bóng đèn liên tục xem nó có nhanh cháy không?

Sáng đi qua phố chợ, hàng đàn các chị mặc áo ngủ không bra phơi đủ loại từ hạt đỗ xanh cho tới lạc chín, từ nho khô cho tới nho tươi và thậm chí cả nho Mỹ. Thôi thì chanh, quất, cam, bưởi, dưa hấu thậm chí mướp, bí đủ cả. Các chị đi tung tăng. Các chị đi nhún nhún. Các chị đi lắc bên nọ xọ bên kia. Thật là phập hết cả phồng ra mà thở.

Trưa ngồi làm cốc cafe cho nó giãn cái tinh thần thì cũng vô vàn gò đống mí lị suối khe. Không biết từ bao giờ, quần các chị đã trở nên chật chội đến nghẹt thở như vậy. Nhẹ thì nổi lên như tháp rùa, nặng thì toạc ra như móng chân lạc đà. Không tin tôi vào Google gõ Camel toe là ra cả triệu bức hình đủ mọi màu sắc.

Chiều ngồi vỉa hè đá cốc bia cũng cơ man nào là chân dài, váy ngắn vi vút lướt qua. Thề không phét là cái ghế thấp anh em ngồi nó chiếu thẳng hướng mắt vào khu vực giữa hai chân của các chị đang xoạc cẳng trên xe máy. Muốn dứt ra cũng khó, khốn nạn thay cho các anh.

Ấy vậy mà có cái tổ chức quyền phụ nữ Terre Des Femmes (Thụy Sĩ) vừa gửi đi thông điệp: "Đừng đánh giá phụ nữ qua độ dài của váy hay độ sâu của chiếc cổ áo". Tự các chị lôi thân thể ra khoe với mục đích cả lại cứ bắt người ta nhìn nó và giữ chính niệm như thiền sư. Các chị mâu thuẫn ơi là mâu thuẫn.

Tất nhiên, người các chị thì các chị làm gì tuỳ ý bởi vẫn chưa có luật cụ thể để xử phạt hành vi quấy rối tình dục vô thức nhưng tôi tin là tội phạm hiếp dâm ngày càng nhiều do các chị là chính. Các chị hãy thương lấy con gái của mình.

Và chừng nào chưa có luật xử nữ hiếp dâm nam thì chừng đó đừng có nói với tôi về bình đẳng giới, hehe.

http://tamnhin.net/dung-danh-gia-phu-nu-qua-do-dai-chiec-vay.html
https://www.facebook.com/buichonloc?fref=nf&pnref=story#

ANH QUYẾT VÀ KHỐI U TRONG BÁO CHÍ

Ong Bắp Cày

BS Quyết, Giám đốc bệnh viện Phụ sản TW  từ chối thẳng thừng vụ mổ cho một PV có tên Dương Quỳnh Trang. Câu trả lời của anh là liều thuốc cảnh tỉnh cho anh chị em PV báo chí về đạo đức và phương thức làm báo hiện đại. Và chính BS Quyết đã đang cố gắng bóc cái U nang buồng trứng trong báo chí nước nhà.

Đã bao giờ các bạn làm báo tự hỏi: Vì sao chỉ cần nghe thấy hai từ "nhà báo", hoặc PV là mọi người lại phải cảnh giác, dè chừng, cho dù vẻ bên ngoài của họ vẫn niềm nở chưa?

Đó chính là do các bạn đấy.

Tờ Người Đưa Tin đăng bài  "Bác sỹ từ chối mổ CẤP CỨU vì biết bệnh nhân là người viết báo" làm dư luận phẫn uất và ném đá anh Quyết chị. Nhưng đến khi anh đăng đàn, và nhiều người hiểu ra, vẫn tờ báo ấy đã lẳng lặng cắt bỏ 2 từ: CÂP CỨU. Cá nhân người viết cho rằng, tay PV và ngay cả cô "Nạn nhân" tên Dương Quỳnh Trang kia cũng là loại mèo mả gà đồng. PV báo chí mà chỉ tìm cách cài mánh tống tiền, bẫy người được hỏi, xuyên tạc bóp méo sự thật sẽ không bao giờ là người tử tế.

Không quy chụp tất cả, nhưng thực tế, có không ít phóng viên lợi dụng mác báo chí trong tác nghiệp, lên mặt với các cơ quan, doanh nghiệp để tống tiền. Số khác, bất chấp thủ đoạn, bẻ cong ngòi bút để kiếm chác, thậm chí còn câu kết với đám vong nô phản quốc viết bài chống chế độ, bôi nhọ hình ảnh đất nước, biến những kẻ chống phá đất nước thành những "anh hùng" hay "người yêu nước". Chính vì thế, báo chí mất dần chữ "tín" với người dân.

Một nhận xét cực xác đáng trên trang Mõ làng đã bóc trần bộ mặt của hiện trạng này qua một vụ việc cụ thể: "Cô Dương Quỳnh Trang trên kia là một điển hình của kẻ lợi dụng nghề nghiệp để tác oai, tác quái. Người có bệnh nhưng đến với BS không với cái tâm mong muốn được chữa bệnh mà để tạo chứng cứ theo dạng đặt bẫy để đưa lên báo chí. Những tay nhà báo thiếu cái tâm và cái tầm vậy thật xứng đáng được nhận câu trả lời của vị bác sĩ "Báo chí các người có quyền viết, còn tôi có quyền không mổ. Mổ rồi, dây dưa báo chí rắc rối lắm" (!?). 

Chính BS Quyết trong trả lời phỏng vấn của báo Infonet đã nói: "Đã làm nghề y dù kẻ thù cũng phải chữa. Nếu bệnh nhân này vẫn còn tin tưởng, nếu tôi sắp xếp được thời gian sẽ luôn sẵn lòng mổ cho bệnh nhân. Bộ trưởng Bộ Y tế cũng đã gọi điện, tôi cũng đã báo cáo giải trình". Và: "Tôi từ chối mổ không phải vì cô ấy là phóng viên hay nhà báo. Tôi không kỳ thị phóng viên nào, ai cũng là bệnh nhân. Cô ấy bị u nang buồng trứng. Tôi chỉ dẫn cách điều trị cụ thể với bệnh nhân. Tôi đã hướng dẫn cô ấy sang nhà D, là nhà điều trị tự nguyện, để nộp hồ sơ phẫu thuật và dặn nếu không muốn như thế có thể đến vào sáng thứ 3 thứ 6 ở phòng số 7 sẽ được hướng dẫn cụ thể. Cô ấy nặng nặc đòi được tôi mổ nhưng tôi từ chối vì bận. Sau đó, cô ấy đã gọi điện cho tôi lại xin được mổ lần nữa. Tôi vẫn từ chối và cô ấy nói là cộng tác viên báo Người đưa tin. Tôi bảo là tôi không mổ rồi và với báo Người đưa tin thì tôi càng không mổ. Trước đây, báo này đã “gài” tôi. Họ đóng giả bệnh nhân và xin tôi mổ cho ở một bệnh viện tư. Sau đó, họ đã viết bài “Giật mình mức giá 'cắt cổ' cho ca mổ của GĐ Bệnh viện phụ sản TW”. Tôi nói thật, tôi e dè lắm. Nếu tôi mổ cho cô ấy, rất có thể tôi sẽ bị "gài" lần nữa. Tính tôi thẳng thắn và có thể cô ấy đã ghi âm cuộc điện thoại với tôi nhưng tôi không làm sai".

Ngay trên FB của mình, Dương Quỳnh Trang cũng đã huênh hoang rằng, chính cô ta đã ghi âm cuộc nói chuyện với BS Quyết. Một người đàng hoàng, đã đi khám bệnh thì mục tiêu cao nhất sẽ không phải là bí mật ghi âm mà là tìm ra bệnh, chữa được bệnh. Ả tự khoe như thế, ta đủ biết là loại người nào.

Ngoại trừ trường hợp cấp cứu, BS Quyết có quyền từ chối không cung cấp dịch vụ nếu cảm thấy không an toàn, không thích.

Cô PV kia không thể chết nếu không được mổ ngay, và cô ta vẫn còn có thể mổ ở nhiều nơi khác. 

Vấn đề cốt lõi dẫn đến việc BS Quyết từ chối mổ chính là ông đã bị chính báo Người Đưa Tin gài bẫy một lần. Trường hợp này, như một phản xạ tự vệ, ông từ chối, và đó là điều dễ hiểu.

Những gì cô PV kia đăng trên FB và những gì BS Quyết giãi bày trước dư luận sẽ cho các bạn nhận rõ chân dung của một cô PV có tên Dương Quỳnh Trang.

Không thể trách BS Quyết, báo chí hãy tự trách mình. Chính BS Quyết đã và đang góp phần loại bỏ khối u trong báo chí nước nhà.

SỰ THẬT TIỀN SƠN GỐC CÂY VÀ LŨ KỀN KỀN

Khoai@

Entry của anh Pín lừng danh, có sử dụng ngôn ngữ phù hợp với đám kền kền ăn xác thối. Các bạn cân nhắc trước khi đọc.


Vẫn là cây, địt mẹ lũ kền kền chó đẻ.

Chúng đang lu loa, đánh 1 dấu X vào cây trị giá 670k, và chúng hướng dư luận vào giá của mỗi vết sơn đó, giá 670k. Tôi trích nó:

"Hà Nội chăt cây: riêng tiền sơn đánh dấu đã hết 4,5 tỷ "

"Chỉ đánh mã số (quét sơn chữ X) để chặt hạ như thế này nhưng tiêu tốn 670 nghìn đồng/cây."

(Đéo dẫn link tăng viêu cho chúng)

Đồ chó đẻ kền kền, mày là tận cùng của táng tận lương tâm. đánh mã số là cho tất cả cây vào máy tính chứ không phải vạch dấu X lên cây.

Chi phí đó chia đều cho hơn 45 nghìn cây, và qua khảo sát, họ nhận ra cây nào ốm yếu cong rỗng ruột bị đổ bê tông gốc cành đang nứt toác vv,

Và dấu X được đóng cho những cây sẽ bị chặt vì không đủ chuẩn.

Thú thật, tôi đéo biết chia 4,5 tỷ cho 45,738 cây là bao nhiêu tiền, địt mẹ lắm số O quá đéo tính được, tôi dốt toán. (vừa nhờ chuyên gia toán học tính ra: 98 nghìn vnd).

Nhưng kền kền lu loa dấu x có giá 670k là bố láo đánh lừa dân đen ngu độn lười như chó lợn.

Đó là chi phí khảo sát toàn bộ cây và đánh giá cây nào ok, cây nào cần chặt để lập phần mềm quản lý.

Nhớ chuyện, 1 nhà máy to có cỗ máy hỏng, đéo chữa đc. mời chuyên gia, nó lấy búa gõ vài phát, máy chạy, nó lấy 1000$, thàng boss nói kê hóa đơn ra, anh có làm đéo gì đâu ngoài gõ vài phát lấy 1k khí đắt, nó kê nhát gõ giá 1$, biết chỗ nào gõ giá 999$/.

Vậy dấu X là biết cây nào cần chặt qua quá trình khảo sát tất cả cây. 

Như khám thần kinh cho 90 triệu dân và đóng dấu NGU vào trán lũ ngu đủ chuẩn.

https://www.facebook.com/nguyen.quang.3344?fref=tl_fr_box&pnref=lhc#


Hóng đy!

BÁO PETROTIME BỊ CHỬI LÀ ĐÁNG LẮM

Nhà báo nói láo ăn tiền...

Đó là câu nói dân gian về nghề báo, đúng hơn là một "bộ phận không nhỏ" những người hành nghề báo chí, truyền thông. Còn có một câu tương tự nữa là "nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu". Chẳng rõ những câu cửa miệng này có từ bao giờ, nhưng chắc chắn một điều là có từ rất lâu rồi, chí ít là cách đây mười mấy năm, khi tôi còn là sinh viên, làm CTV cho 1 tờ báo của giới HSSV, đã nghe đến nó. Hồi đấy thì cũng chỉ nghĩ đây là câu nói do kẻ nào thù ghét nghề báo, đơm điều đặt chuyện ra thôi, vì bản thân mình lúc đó cũng dính tí nghề báo mà có thấy "nói láo ngậm tiền" được đâu. Nhưng dần dà theo năm tháng, nhất là khi báo mạng bùng nổ thì tôi nhận ra, người ta nói thế ... còn nhẹ! Ví dụ như cái bài viết này của Petrotimes: "Cây xanh thủ đô lại được "DLV" mang ra làm cái cớ!". 
(http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache%3Ahttp%3A%2F%2Fcache.nevkontakte.com%2Fproxy.html#!go/http%3A%2F%2Fpetrotimes.vn%2Fnews%2Fvn%2Fdam-luan-doi-thoai%2Fcay-xanh-thu-do-lai-bi-dlv-mang-ra-lam-cai-co.html) (*)


Trong một bài viết ngắn, chưa tới 500 từ, nhưng các phóng viên (không (dám) ghi rõ tên tác giả mà chỉ để là "nhóm phóng viên (tổng hợp)"), đã đưa ra một loạt thông tin bịa đặt. Ngay trong câu đầu tiên, họ viết: "Sau vụ ngăn cản thân nhân các liệt sỹ Gạc Ma tưởng niệm ở tượng đài Lý Thái Tổ thì một lần nữa, nhóm DLV (có thể gọi là dư luận viên) lại lợi dụng vấn đề mà người dân đang quan tâm để phục vụ cho mục đích của mình.".

Về vấn đề "DLV ngăn cản tưởng niệm" thì tôi cũng đã nói rõ trong 2 bài viết:Các bài báo về "dư luận viên": "kền kền" và "một nửa sự thật"! và "Báo GDVN và bài viết "không thể chấp nhận được!". Thế nhưng bài báo của Petrotimes không những cố tình nhai lại luận điệu sai lệch đó mà còn bổ sung thêm một thông tin xuyên tạc là: "ngăn cản thân nhân các liệt sỹ Gạc Ma". Ô hay, thân nhân liệt sỹ nào thế? Petrotimes có thể vui lòng cho biết được không?

Tiếp theo các tác giả khẳng định: "Theo ghi nhận, những người này mặc áo có dòng chữ "DLV", đây cũng là những người đã tụ tập tại tượng đài Lý Thái Tổ ngăn cản việc đặt vòng hoa tưởng niệm các chiến sỹ hy sinh trong vụ đánh chiếm đảo Gạc Ma vào đầu tháng 3 vừa qua.". Các tác giả "ghi nhận" (tức có mặt tại hiện trường và chứng kiến?) nhưng trong cả loạt ảnh của bài báo, không hề có một tấm ảnh nào về "những người mặc áo "DLV"". Thật ra những người mặc áo "DLV" này, nhờ ơn moi móc đổi trắng thay đen của các vị "lều báo", đã tỉnh ra rồi, nên họ "di ... ái" vào việc "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" để bị chửi oan nữa. Dù rằng, họ biết tỏng tòng tong về cái vụ "xuống đường khóc cây" này từ trước khi nó diễn ra rồi. Thay vào đó, những "gương mặt thân quen" mà các vị tác giả gọi là "DLV" ấy lại toàn là những người được các vị ca ngợi là "người yêu nước" trong các bài báo trước mà thôi! Có vẻ như các phóng viên máy lạnh này không hề có một chút ý thức gì về những gì mình viết, không phân biệt được nổi các đối tượng mà mình nhắm tới. Phải chăng đó là triệu chứng quáng gà của một "bộ phận không nhỏ" người làm truyền thông hiện nay?

Một lời kêu gọi của "những người yêu nước" (trong mắt lều báo) trên Facebook.

Được biết tổng biên tập của trang Petrotimes, một tờ báo ngành dầu khí, là một vị đeo hàm đại tá ngành công an - an ninh. Do đó, thật là lạ khi mà tờ báo lại có những bài viết, những phóng viên không thể phân biệt được "địch", được "ta" như vậy. Điều này làm tôi nhớ lại bài viết "An ninh kiểu này không khéo thì bán cả nước!" ngay trên blog này. Vả lại, trong bối cảnh các tập đoàn, công ty nhà nước phải thực hiện tái cơ cấu, tập trung vào những ngành cốt lõi của mình, việc một tờ báo ngành chạy đua theo trào lưu giật gân, câu khách, viết gấp, viết vội, viết không cần kiểm chứng, nghĩ suy,... như vậy, phải chăng là đang làm sai chức năng của mình? Hy vọng các vị lãnh đạo tờ báo sẽ sớm biết cách khắc phục.
-------
(*) Có lẽ do nhận được nhiều phản ứng từ bạn đọc, Petrotimes đã lẳng lặng gỡ bỏ bài viết này. Các bạn có thể xem bản đã được chỉnh sửa lần 1 trong link webcache: 
http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache%3Ahttp%3A%2F%2Fcache.nevkontakte.com%2Fproxy.html#!go/http%3A%2F%2Fpetrotimes.vn%2Fnews%2Fvn%2Fdam-luan-doi-thoai%2Fcay-xanh-thu-do-lai-bi-dlv-mang-ra-lam-cai-co.html.

MỘT SỐ HÌNH ẢNH VỀ NHỮNG "CON TẮC KÈ" QUA MẮT "LỀU BÁO": Từ "người yêu nước" thành "DLV" trong vòng 2 tuần lễ! 



Tào lao: LÀM CHÍNH TRỊ LÀ PHẢI SẮT MÁU

Ong Bắp Cày


Entry này chỉ có tính chất tào lao, nhưng không cấm mọi người suy ngẫm cho thế sự.

Ý chí cháy bỏng vươn tới thịnh vượng của lãnh đạo đất nước, sự quản lý nghiêm minh, hà khắc và độc đoán của nhà cầm quyền... mới là cái đáng kể để làm nên một Hàn Quốc như thế giới chứng kiến hôm nay.

Sau đảo chính năm 1961, Park Chung Hee đã tuyên bố: “Toàn dân Hàn Quốc phải thắt lưng buộc bụng trong vòng 5 năm, phải cắn răng làm việc nếu muốn được sống còn.... Hôm nay, có thể một số đồng bào bất đồng ý kiến nhưng xin hiểu cho rằng tổ quốc quan trọng hơn quyền lợi cá nhân....”.

Chắc nịch và sắt máu, Park Chung Hee đã không chấp nhận bất kỳ sự hoài nghi nào từ bất kỳ ai. Những năm 60-70, quyền của người lao động bị hạn chế tối đa, chính quyền không ngần ngại hy sinh quyền lợi của mọi tầng lớp lao động và mọi thứ đều buộc phải chấp nhận vì chính sách toàn quốc thắt lưng buộc bụng được áp dụng từ Tổng thống đến dân chúng. Làm việc nặng nhọc và triền miên như khổ sai và cuối cùng, chính thể Park Chung Hee đã đưa Hàn Quốc trỗi dậy mạnh mẽ từ đói nghèo “truyền thống” trở thành con hổ châu Á.

Lôi câu chuyện của Park Chung Hee để so sánh hay nói về câu chuyện cây xanh Hà Nội thật khập khiễng nhưng tận cùng của vấn đề đó là làm cách mạng là phải triệt để, làm chính trị là phải sắt máu.

Ở Việt Nam, có một thứ quyền lực rất ghê gớm nhưng đôi khi cực buồn cười, đó là "các tầng lớp nhân dân".

Cũng bởi "các tầng lớp nhân dân" không muốn mà đến nay chúng ta vẫn chỉ được đi dạo quanh bờ hồ trên những con đường bê tông nóng rát mùa hè, giữ chặt bùn bẩn mỗi khi có mưa thay vì là con đường lát bằng những tấm đá xanh vừa đẹp vừa bền. Cũng bởi "các tầng lớp nhân dân" không thích mà dự án nhà vệ sinh công cộng ngầm ở Hà Nội năm nào đến nay vẫn chỉ được "xây" trên giấy tờ và những người đàn ông vẫn thậm thụt gốc cây ngày đêm vừa đái vừa suy nghĩ về tương lai phát triển thành phố.

Cũng năm xưa, nếu tin vào ý kiến "các tầng lớp nhân dân" và các phản biện khoa học của đại bộ phận trí thức, hoặc thiếu vắng sự cương quyết của cá nhân ông Võ Văn Kiệt cùng hệ thống chính trị thì mãi mãi đường dây 500kv Bắc - Nam sẽ chỉ là giấc mơ cháy bỏng dưới ngọn đèn dầu của biết bao người miền Nam.

Ở nước Pháp, tháp Eiffel từ những ngày đầu xây dựng đã vấp phải rất nhiều chỉ trích của người dân nơi đây bởi họ cho rằng tòa tháp sẽ phá hủy vẻ đẹp thanh lịch phía dưới của thành phố. Ấy vậy, kể từ khi mở cửa, tháp Eiffel đã thu hút gần 250 triệu lượt khách tới thăm. Giờ nó là bộ mặt, là biểu tượng của Paris hoa lệ.

Hà Nội đã dừng chặt cây, đình chỉ một số cán bộ có liên quan sau những phản đối đa chiều kích. Và, hãy yên tâm rằng, chỉ vài tháng nữa thôi, khi mùa mưa bão đến, cây đổ, đè chết vài quần chúng thì "các tầng lớp nhân dân" sẽ lại lôi mả bố ông chính quyền ra chửi như thường lệ.

Cách-mệnh mà không sắt máu, triệt để thì chỉ có nước tuyệt-mệnh

(Copy của ĐĐT)

LÝ QUANG DIỆU NÓI VỀ NHÂN QUYỀN

Cuteo@


Đọc bài Giấc Mơ Mỹ của chị Beo, được biết Singapore từ thời Lý Quang Diệu tới nay chỉ có 5 tờ báo (3 tiếng Anh, 2 tiếng Hoa) và 1 đài truyền hình, do hai công ty thân chính phủ nắm giữ. Và có một luật bất thành văn vẫn dụng: không đả kích, phê phán chính phủ và các chính khách tối cao.

Mình kết nhất câu này của Lý Quang Diệu khi đáp trả những chỉ trích về chính sách bóp nghẹt tự do ngôn luận:
Nhân quyền phụ thuộc vào truyền thống văn hóa, mô hình xã hội, hoàn cảnh lịch sử của từng quốc gia. Công việc của Sing chỉ người Sing được phép ca thán. Mỹ và Sing là hai nước khác nhau, anh lấy tư cách gì để áp đặt quyền lợi của người Sing như người Mỹ?
Đoạn trích dẫn này dễ dàng tìm thấy trên Youtube, video đen trắng.

Câu trả lời của Lý Quang Diệu thể hiện sự hiểu biết, tầm nhìn và nhân cách con người ông.

Lũ rận zân chủ nghĩ gì khi đọc câu này?

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

LỌC VÀ MƯỢT GIỚI THIỆU THƠ DG

Mượt

Biết Phạm Khánh Sơn đã lâu, nhưng chị vẫn không khỏi suy ngẫm mỗi khi đọc những vần thơ của anh.

Thôi em đừng buồn nữa/ Chuyện đã có gì đâu/ Hết thương, thì giải tán/ Vấn vương chi nhức đầu.

Chiều nay anh về vội/ Lòng nhẹ tênh, hẳn rồi/ Nhớ gì đâu, tóc rối/ Thương gì đâu, xa xôi…

Đọc thơ của Phạm Khánh Sơn, lúc có cảm giác anh như chú bé nhà quê thảng thốt lạc giữa buổi chiều phố thị, lúc lại thấy anh như người chiến sĩ đang gác ngoài biên ải nhớ về người vợ trẻ và đứa con thơ, lúc lại thấy trầm tư như một người đàn ông trung niên đang hồi tưởng về quá khứ chiến trận oai hùng.

Cái tình trong thơ anh cũng như chính con người anh, giản dị mà sâu lắng, chân tình mà rỗng tuếch, thuỷ chung mà cũng chẳng thiếu nét phong tình.

Không những thế, thơ Phạm Khánh Sơn còn mang hơi thở đương đại bởi giằng xé giữa toan tính của miếng cơm manh áo với tâm hồn thi sĩ mong manh. Đó là ẩn ức bi kịch mà kẻ sĩ như anh luôn ẩn giấu trong cuộc sống thường ngày.

Hay, nhẹ mà ngấm, cảm ơn anh, mong anh có thêm những vần thơ hay cho bạn đọc.

Anh là Zái ghẻ DG , bé yêu của chị Mượt. Địt mẹ anh. Hehe.

Nguồn: Mượt Khắm

Lọc

Sự kiện chấn động làng Face khi chùm thơ của anh Dái Ghẻ với nghệ danh Phạm Khánh Sơn, kĩ sư xây dựng, sinh năm 1980 quê Nghệ An được in lên 1/4 trang Tiền Phong Chủ nhật. Những bài thơ mà trước đây dù đang vui vẻ chém gió nhân lúc trà dư tửu hậu thì anh cũng chỉ dám nói sẽ vào hợp tuyển của QUÁN THƠ BỰA. Tỉ dụ như tôi giờ muốn đăng quảng cáo thuốc gia truyền trị bệnh trĩ lên đấy nhẽ phải mất đôi chục củ chứ đùa, hehe.

May mắn thay, cả Tiền Phong online cũng đã đăng thơ anh. Thật chứ tiên nhân chúng nó không chịu đăng thì bao nhiêu fan hâm mộ biết bình ở đâu hay làm sao dám bỏ tiền ra mua về đọc rồi lại cho đồng nát.

Sáng qua anh có nhắn tin cho tôi bảo Lọc có bận mấy thì bận hãy viết cho anh mấy lời bình. Để mấy con nỡm kia nó bình thì còn gì là oai phong lẫm liệt của Trại chủ Lương Sơn Trại.

Tôi định viết thật lòng nhưng mấy lần báo đều không đăng. Nguyên nhân chính là vì cái đoạn này:

"Biết Phạm Khánh Sơn chưa lâu, tôi đã kết ngay cái chất thơ anh. Tự nhiên một cách đầy sắp đặt, giản dị mà vẫn lấp lánh leng keng, chân tình mà đầy sáo rỗng, hehe".

Đúng là cũng khó đăng thật. Lỡ hứa rồi không nuốt lời được nên tôi có viết thế này:

"Hẳn đã phải viết mòn những mỹ từ, hoa ngữ rồi mới lắng ra những câu thơ tình và dung dị như vậy.

Thơ Sơn như thứ rượu quê được ủ bằng men ta và chưng cất kĩ lưỡng. Say, nồng nàn và đầy hậu vị.

Nói như bạn tôi thì nó giản dị như sự thật, như bóng đêm, như bốn mùa, như sống chết.

Phải nghe Sơn ngâm thơ thì mới thấy hết cái vẻ đẹp tâm hồn giàu trí tuệ và tình cảm của anh qua giọng ngâm đầy nội lực và say đắm

Anh chính là một trong những người đi tiên phong khai mở ra một thứ ngôn ngữ mới vượt qua những giới hạn của ngôn ngữ bây giờ".

Sau rồi báo đăng cho tôi hai đoạn đầu vì nâng bi đoạn sau lên hơi cao, qua mẹ cả chiếc khăn gió ấm. Mời anh em ai chưa đọc thì hãy đọc những câu thơ bốc mả của anh Dái, ai đọc rồi thì cùng đọc lại với tôi cho nó thi vị ngày làm việc đầu tiên của năm mới:

"Chiều nay anh về vội
Lòng nhẹ tênh, hẳn rồi
Nhớ gì đâu, tóc rối
Thương gì đâu, xa xôi...".

Thật chứ nó giản dị và đầy chất đời đến mức mà nhiều lúc tôi cứ băn khoăn tự hỏi hay là đéo phải thơ.

Nguồn: Lọc


Chùm thơ Phạm Khánh Sơn

TP - Chất đương đại nằm ngay trong những dòng thơ không cầu kỳ cách tân của Phạm Khánh Sơn.

Ru con

Đêm ta nằm ru con
À ơi, đoàn quân Việt Nam đi
À ơi, đêm chong đèn ngồi nhớ lại
À ơi, tạm biệt rồi còn đọng mãi
Những nụ hôn bên cửa sổ mùa xuân

Đêm ta nằm ru con
Chân con đập uỳnh uỳnh trên ngực
À ơi, lửa đã cháy ở phía trước
Bốn ngàn năm sao chưa dứt à ơi...

Đêm ta nằm ru con
Tay ta vòng tìm ngực vợ
À ơi những mối tình dang dở
Quay đều thương mãi vòng xe

Đêm ta nằm ru con
À ơi, một giàn thiên lý
À ơi, chân đồi khéo nhé
Kẻo nhầm rồi lại à ơi…

Chuyện đã có gì đâu

Thôi em đừng buồn nữa
Chuyện đã có gì đâu
Hết thương, thì giải tán
Vấn vương chi nhức đầu.

Em hãy về, bên đó
Lại con bế, con bồng
Và hãy cười, như thể
Ngày nao, bước theo chồng

Chuyện đời mà, đơn giản
Anh - cũng như bao thằng
Đàn ông, thời khốn nạn
Buồn gì, chút gió trăng!

Chiều nay anh về vội
Lòng nhẹ tênh, hẳn rồi
Nhớ gì đâu, tóc rối
Thương gì đâu, xa xôi…

Có những chiều về ngang chợ cóc

Có những chiều về ngang chợ cóc
Bâng khuâng muốn tặng em, ví dụ, một đóa hồng
Nhưng cứ đứng bần thần rồi ngại
Chẳng biết vợ mình có chọc mình không?

Anh lặng nhìn những thanh niên trên phố
Chợt thấy lơ ngơ giữa lấp lánh đèn màu
Chúng ngúng nguẩy nào gấu bông, hoa đỏ
Bỗng chợt giật mình, ta có gì cho nhau?

Ôi thời buổi mở cửa ra là khốn khó
Là cơm áo sáng mai, là con cái đến trường
Là nghề nghiệp chông chênh thời khủng hoảng
Là nụ cười gượng gạo buổi nhiễu nhương

Nhẽ nào anh được đổ cho thời buổi?
Và được đổ cho cơm áo gạo tiền
Để mỗi lúc chạm vào vùng lãng đãng
Anh tự huyễn mình, cho phép được quên

Chiều nay, nếu về qua chợ cóc
Nhất định anh sẽ mua, ví dụ, một đóa hồng
Rồi cứ thế, mỉm cười, anh tặng
Mặc kệ em rằng, có chọc hay không…