Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Chuyện cổ lừa: CHÀNG NHẤT BẢN MỘC

Chuyện cổ lừa: chàng nhất - bản - mộc

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 làng nọ, có 1 chàng tàn tật, chàng sinh ra không chân không tay, à có 1 tay đi cho máu, chàng nghèo rất.

Bố mẹ chàng cũng nghèo, đi qua đá chàng 1 cái, đi lại đá chàng 1 cái, họ hàng anh em, đi qua đều sút chàng 1 phát, chàng ức lắm.

1 hôm bố mẹ đi vắng, chàng tủi thân ngửa mặt chửi địt mẹ thàng trời.

Bụt hiện lên tức thì, hỏi sao con khóc?

Chàng kể sự tình, bụt vuốt râu cười, ban cho chàng 1 chiến xa nhất bản mộc gắn bánh xe. Nói chàng nằm lên, sáng lết ra kinh đô, tối lết về, sẽ thành cự - phú.

Y nhời, chàng làm theo, đến kinh thành và về, dùng tay lành đủn chiến xa nhất bản mộc. người làng đặt thành tên là chàng Nhất bản mộc.

Mọi người ở kinh đô thấy chàng đều thương tình, kẻ vài trinh người 1 tiền, người thương tình cho cả ông chó giá tiền-rưỡi.

Chàng chỉ sáng đến kinh thành, chiều về, mà ngày nào cũng được cho chục lượng, cả họ nhà chàng tối nào cũng bú diệu cắn thịt, oang oang tiếng trăm trăm khiến cả làng thèm muốn ghen tỵ chửi xéo chàng địt mẹ thàng nhất bản mộc.

1 lần được cho nhiều bạc vụn lẫn diệu thịt, xe nặng quá chàng lết về cực nhọc, bèn ngửa cổ chửi địt mẹ thàng trời.

Bụt tức khắc hiện lên hỏi : sao con khóc..

Chàng nói giờ chỉ mong đủ chân tay cho vênh mặt với đời, diệu thịt đủ rồi.

Bụt vuốt râu cười, hóa phép cho chàng đủ chân tay, rồi biến mất.

Chàng vui mừng, vung chân múa tay, kéo xe đồ về, bú diệu hoan hỉ, chuyện vui ko cần kể nữa.

Hôm sau chàng lại nằm lên xe lết ra kinh thành và về, lần này lạ thay, chả được cắc bạc nào. ai cũng nói thàng này đủ chân tay sao nằm như con chó?

Liền 1 tháng như vậy ko có đồng nào, chàng và cả họ đói há mồm ra.

Đói quá hóa liều, cả họ đè chàng ra, chặt cụt 2 chân 1 tay mới mọc, thế là chàng lại như xưa, lết ván gỗ có bánh xe ra kinh thành xin bạc vụn, chàng lấy lại đc cái tên Nhất bản mộc.

Từ đó, cả họ nhà chàng chan hòa tiếng cười lẫn tiếng chăm chăm. 

Chàng ko dám ngửa mặt chửi trời câu nào nữa.

https://www.facebook.com/nguyen.quang.3344?fref=nf&pnref=story#

Chuyện cổ lừa: SỰ TÍCH ÔNG GÀ TRỐNG

Chuyện cổ lừa: Sự tích ông gà trống.

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 xứ nọ có 1 chàng nhà giàu tốt bụng, chàng có tiếng hát hay, chàng dựng nhà toàn bằng gỗ quý, chàng rất nhân-hậu.

Cứ mỗi năm 1 lần vào dịp mừng thọ, chàng lại mở hầu bao, phát gạo và ngân lượng kim tiền, dân nghèo tiếng lành đồn xa nô nức kéo đến, tay đỡ gạo miệng tung hô, ca ngợi công đức của chàng lên tận mây xanh, sánh ngang với vua Ngiêu – Thuấn.

Năm nào dân nghèo cũng đến đúng ngày, chen nhau chờ lĩnh ngân lượng ngũ cốc, miệng không ngớt chửi nhau giành giật, khi lĩnh xong ai cũng hoan hỉ, tiếng bốc thơm chàng nổi lên như giấy ăn gặp gió xoái.

Năm đó chàng bị ốm liệt gường đúng sinh nhật, không thể nhấc được tay chân, mà bên ngoài người nghèo đến như ong vỡ tổ, họ chửi chàng lừa đảo bội tín, họ ném đá vào nhà chàng.

Vẫn không thấy gì, họ xúm vào đốt nhà chàng, trong chớp mắt nhà hóa thành than, chàng ko chạy kịp, chết còng queo trong đó.

Bọn nghèo hả hê bỏ về, chàng hóa thành 1 ông gà trống.

Cứ mỗi sáng uất quá, chàng nhảy lên đống rơm và gáy: 

“Ò ó o o… địt cụ bọn nghèo.”

https://www.facebook.com/nguyen.quang.3344?fref=nf&pnref=story#

Quan tham, dân cũng tham

Cuteo@

Người viết entry này sẵn sàng chịu gạch đá của bạn đọc vì góc nhìn có vẻ như trái ngược với những gì báo chí viết. Người viết cũng sẵn lòng lắng nghe những ý kiến trái chiều, miễn là phản ánh đúng sự thật.

Chuyện người dân thôn Hòa Lộc, xã Kỳ Trinh, huyện Kỳ Anh (Hà Tĩnh) đánh bị thương các chiến sĩ công an và các cán bộ đang thi công đường dây 500 kv là một câu đau lòng, và đáng xấu hổ, nhưng lại được báo chí viết với giọng hả hê. Điều đáng nói, trong khi chưa hiểu đúng sai như thế nào, nhưng phóng viên lại có vẻ đứng về phía đám đông sai quấy mà dường như đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nhà thầu cũng như lực lượng làm nhiệm vụ bảo vệ.

http://www.thanhnien.com.vn/chinh-tri-xa-hoi/10-cong-an-bi-danh-phai-nhap-vien-548625.html


Tìm hiểu sự việc, được biết nguyên nhân dẫn đến sự vụ chính là do phía người dân chứ không phải do lỗi nhà thầu cũng như lực lượng công an. 


Lý do mà báo chí đăng (chưa xác thực) là do "việc đền bù chưa thỏa đáng của Ban Quản lý dự án, "đường điện đi qua gần khu dân cư có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người dân, và trong lúc thi công sẽ làm hại cánh đồng lúa đang trong thời kỳ làm đồng". 

Nguyên nhân cụ thể là gì còn phải chờ những thông tin chính thức từ cơ quan chức năng, nhưng với những trải nghiệm trong cuộc sống của một kĩ sư xây dựng, có thể khẳng định rằng, nếu chưa đền bù cho dân thì chắc chắn công trình không thể khởi công. Lưu ý rằng, đây là giai đoạn kéo dây hoàn thiện công trình, nghĩa là đây là giai đoạn cuối cùng. Thực tế cũng cho thấy, nhiều hộ dân đã nhận tiền đền bù, song họ vẫn tham gia "làm tiền" các nhà thầu bằng cách ngăn cản việc thi công, rình rập chực chờ ăn vạ...


Các trường hợp tương tự như thế này đều cho thấy, dân ta cũng rất tham lam, vì đồng tiền, họ sẵn sàng ăn vạ.


Sau đây là tiếng nói của FB Trịnh Tuấn Anh, là người trực tiếp thi công công trình tại địa bàn này: 
Mình là người trực tiếp thi công ở đây. Bao gồm phần đúc móng và dựng trụ điện thuộc ĐZ 500kv nhánh rẽ Vũng Áng - Đà Nẵng lấy điện của nhà máy nhiệt điện Vũng Áng mới xây dựng nhập vào mạng lưới 500KV của quốc gia. Mình làm ở đây phải nói cực khổ với dân tình ở đây. Ai ko hiểu nguyên nhân thì nguyên nhân chính là dân ở đây rất tham. Thi công mà không khéo vương vãi ít đất sang ruộng họ thì họ đòi tiền triệu. Hơn hai tháng trời thi công ở đây. Hố vưa múc lên thì đêm có những kẻ đi tháo nước trên đập tràn về cho ngập cả hố. Ăn rồi gần 1 tháng trời xoay với chuyện múc đất và bùn lên để thi công. Mình kể thêm chi tiết này để cho mọi người hiểu rõ về dân ở đây. Mình có thuê một máy múc để thi công. Tài xế đó lại ko biết đi theo đường khác. Vô tình lội xuống ruộng chưa đền bù. Cả làng ra vây quanh máy múc. Đòi đền bù 42tr. Nếu ko đưa tiền sẽ xả nước cho ngập máy múc. Sau khi thương lượng thì bên chủ máy múc cũng phải bỏ ra 39tr để đền bù. Chủ máy múc là dân địa phương gần đó mà còn vậy. Còn nguyên nhân của ngày hôm qua là công trình còn bước kéo dây nữa là hoàn thiện. Dọc theo tuyến thì cán bộ đền bù đã đi thương lượng từ trước Tết giờ với phương án là chạy dọc tuyến đền bù 2m2 cho hai vụ lúa. Nhưng dân ko chịu. Đòi đền bù nguyên ruộng lúa cho 2 vụ và thêm 10% cải tạo đất chỉ để rải dây dọc tuyến và kéo lên. Thương lượng không được vì dân quá tham nên đã cưỡng chế thi công. Khi cưỡng chế thi công thì xẩy ra cuộc bạo động trên với con số là 27 CA bị đánh thương, 4 xe cảnh sát bị đập vỡ, 1 xe cẩu tự hành bị đập vỡ cabin toàn bộ dụng cụ kéo dây bị đốt sạch.
Cho nên các AHBP hay trẩu tre tướng quân nên câm cmn miệng đi".
Như vậy là mọi người hiểu vấn đề rồi nhé!
Chia sẻ của Trịnh Tuấn Anh cho thấy, vấn đề không nằm ở cách hành xử của đơn vị thi công công trình đường dây 500 Kv. 

Với những gì mà người dân đòi hỏi, với những gì mà họ bày đặt để có thể gây khó khăn cho đơn vị thi công là những minh chứng về lòng tham vô đáy của người dân nơi đây.


Vậy nên, không phải chỉ có quan mới tham, mà dân cũng rất tham (dân tham là điều mà báo chí ít nhắc đến hoặc không dám nhắc đến). Chính lòng tham của họ đã cản trở sự phát triển của địa phương cũng như của toàn xã hội.


Đến đây, xin mượn lợi bạn Chung Nguyên viết về một vụ việc tương tự trong thi công làm đường để thay cho lời kết: "Dân ta luôn ra rả chửi bộ giao thông tại sao giá xây cầu đường nước ta cao nhất thế giới, mà không nhìn ra lẽ đơn giản là nhân dân các nước văn minh không bẩn tính, cù nhây, gian vặt, đòi đền bù cái không-phải-của-mình như dân ta. Họ nằm ra ăn vạ trước máy ủi, đêm mang chuối ra cắm dọc con đường để cào cấu tiền đền bù. Điều này đội giá công trình lên gấp 5, 10 lần là thường".


**********************

Tham khảo bài dưới đây:

http://trelangblogspotcom.blogspot.com/2015/04/vi-mot-viet-nam-khong-co-va-xin-eu.html

CỤ NGUYỄN TRỌNG VĨNH NÊN ĐỂ CON CHÁU TÔN TRỌNG MÌNH

Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh (1916) là thiếu tướng Quân đội Nhân dân Việt Nam và là đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc từ năm 1974 đến 1987, nay đã ở cái tuổi "bách niên". Là một trong những người thuộc lớp "khai quốc công thần". Chúng tôi rất trân trọng.

Ấy vậy nhưng, những năm gần đây,
 cụ liên tục có nhiều bài viết được Bauxit và nhiều trang mạng cực đoan đăng tải, nội dung bài viết luôn ở tâm thế miệt thị, bôi nhọ, kích động nhân tâm dân chúng chống Đảng, Nhà nước làm chúng tôi là những thế hệ hậu sinh lấy làm ái ngại, thất vọng.

Mới đây nhất, nhân chuyến đi thăm Trung Quốc của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, cụ cho đăng trên Bauxit bài: Tổng Bí thư Tập Cận Bình triệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng sang thăm Trung Quốc trong tình hình như thế nào?

Với tâm thế cố chấp, bài bác, phủ định đường lối của Đảng, cụ đã lớn tiếng rằng: 

"1. Tháng 2/1979, Đặng Tiểu Bình huy động 60 vạn quân "dạy cho Việt Nam một bài học", tàn phá và giết hại nhân dân các tỉnh biên giới của Việt Nam .

2. Giới cầm quyền TQ lấn đất, lấn thác Bản Giốc của Việt Nam, cướp đảo, lấn biển của Việt Nam, phá kinh tế Việt Nam, làm nhiều điều tàn ác đối với Việt Nam nên người Việt Nam từ trẻ đến già "đều ghét TQ" đến nỗi Phùng Quang Thanh phải thốt lên lo lắng. Xu hướng "thoát Trung" ngày càng phát triển.

3. Có tin Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được mời đi thăm Hoa Kỳ.

4. Đảng Cộng sản Việt Nam đương chuẩn bị, xúc tiến tới Đại hội XII.

Vì vậy, Tổng Bí thư Tập Cận Bình triệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng sang để trao đổi và đề xuất những yêu cầu sau đây:

1. Phải tuyên truyền mạnh phương châm "16 chữ và 4 tốt" đồng thời trấn áp những biểu hiện chống TQ nhằm củng cố quan hệ Trung - Việt.

2. Chuyến thăm Mỹ của Nguyễn Phú Trọng chỉ nên coi là chuyến đi du lịch, cần kiên định ý thức hệ, không bị ảnh hưởng trước những gì nghe và thấy.

3. Cơ cấu nhân sự Đại hội XII phải là những người thân thiện với TQ, không để lọt người có tư tưởng "thoát Trung" hoặc kỳ thị với TQ vào ban lãnh đạo. (Từ trước đến nay những nhà lãnh đạo TQ vẫn có thói can thiệp vào nội bộ ta như thế)."

Khoan nói cái sự thiếu mạch lạc của người già đã 99 tuổi về đoạn văn nói trên, cụ đã phát ngôn những điều cố chấp, võ đoán làm chúng tôi bất bình và mất cảm tình lắm.

Cụ nói, Trung Quốc đã phản bội, xua quân đánh Việt Nam, chiếm đảo, lấn biên giới, phá kinh tế, làm nhiều điều ác khiến người Việt Nam từ trẻ đến già đều ghét Trung Quốc, điều đó đúng, chúng tôi hiểu. Nhưng cụ nói "Tổng Bí thư Tập Cận Bình triệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng sang" để yêu cầu phải giữ "16 chữ vàng 4 tốt" mà trấn áp người yêu nước, để chỉ đạo cơ cấu nhân sự của Đại hội XII của ĐCS Việt Nam thì quả là quá đáng.

Lớp người như cụ, có thâm niên làm ngoại giao, lại là ngoại giao ngay ở Trung Quốc đến 13 năm mà nói những lời ấu trĩ về quan điểm đối ngoại, về lòng tự trọng, tự chủ dân tộc của nước Việt, của ĐCS Việt Nam như vậy thì quả là thất vọng.

Có phải, trong ngót 30 năm đổi mới, ĐCS Việt Nam, dân tộc Việt Nam luôn kiên định đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, hòa bình, hợp tác và phát triển. Khẳng định mục tiêu "vì lợi ích quốc gia, dân tộc" là nguyên tắc cao nhất của hoạt động đối ngoại. Chủ động, tích cực hội nhập quốc tế là phương châm hành động để gìn giữ hòa bình, ổn định, phát triển đất nước đã được thể hiện trên thực tế đối ngoại những năm qua. Sao cụ cứ khăng khăng hạ thấp danh dự đất nước và Đảng đến vậy? Chẳng lẽ tư tưởng "không ăn thì đạp đổ" với cả láng giềng vẫn còn ám ảnh cụ đến vậy!

Với Trung Quốc, một láng giềng lớn, mạnh cận kề bạn thù khó lường, cụ thừa biết trong lịch sử và hiện tại chỉ có chính sách khéo léo, mềm dẻo mới giữ yên được đất nước, chưa nói đấy còn là thị trường "dễ tính" cho nông dân tiêu thụ sản phẩm, ấy mà cụ cứ "xúc đất bỏ đi", từ mặt, tuyệt giao vậy có nên?

Cụ cứ làm như đất nước này chỉ có mình cụ mới có ý thức cảnh giác với những tráo trở của Trung Quốc còn chúng tôi chỉ là những con cừu ngoan ngoãn. Không đâu cụ ạ, cứ nhìn cái vụ giàn khoan 981 vừa qua là biết về hậu sinh. Chúng tôi còn chưa hỏi cụ một câu, cớ sao khi cụ còn đương nhiệm Đại sứ ở Tàu mà cụ để đất nước bất ngờ bị 60 vạn quân Tàu tràn qua biên giới vậy? Liệu trong cái chết của hàng vạn người dân Việt vô tội ở biên giới vào năm 1979 ấy có phần nào là trách nhiệm của vị Đại sứ kém cỏi về tình báo như cụ? 

Đừng tự huyễn hoặc mình khi tuổi đã bách niên mà luôn muốn can thiệp vào chuyện chính sự.

Nguồn: Mõ Làng
http://molang0205.blogspot.com/2015/04/cu-nguyen-trong-vinh-nen-e-con-chau-ton.html#more

PHẠM THÀNH (BÀ ĐÀM XÒE) - ĐỨA CON BẤT TRUNG, BẤT HIẾU VÀ BẤT KÍNH

Ong Bắp Cày

Trên trang Bà Đầm Xòe của nhà văn, nhà báo Phạm Thành có bài: "Chẳng biết bậc sinh thành có đau bướm, đau buồi không?", nói về sự kiện hôm 14/3/15 tại đài tưởng vua Lý Thái Tổ.

Không thể tưởng tượng nổi, một nhà văn, một nhà báo đã từng công tác tại VOV lại có thể có một bài tục tĩu, mất dạy đến thế. Cái mất dạy tới mức không thể chép nguyên văn vào đây. Các bạn tò mò có thể bấm vào link này để đọc.

https://badamxoevietnam2.wordpress.com/2015/03/18/chang-biet-bac-sinh-thanh-co-dau-buom-dau-buoi-khong/

Nội dung bài viết lên án các bạn DLV "ngăn cản" những "người yêu nước" tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ Gạc Ma theo cách bọn vong nô phản quốc vẫn làm. 

Trong trường hợp này, Phạm Thành cũng như Xuân Dương của báo Giáo dục Việt Nam, có mắt mà như mù hoặc giả mù để la hét chửi bới xã hội.

Phạm Thành hỏi: Không biết các bậc sinh thành ra những cháu này có đau bướm, đau buồi không khi nhìn thấy sản phẩm của mình vừa ngu, vừa dại, vừa phản bội lại Nhân dân, Tổ quốc như vậy?

Chị nghĩ, câu này phải hỏi lại những kẻ như Phạm Thành và đám tưởng niệm trá hình kia mới đúng.

Vào ngày 14/3 hôm đó, chị không biết Phạm Thành đã ở đâu mà nhìn nhận sự việc một cách hồ đồ và đưa ra những nhận xét đầy xúc phạm như vậy? Là một nhà văn, là một phóng viên, được đào tạo bài bản, đã từng kinh qua quân đội, chị chắc Phạm Thành cũng được hiểu rằng, khu vực tượng đài vua Lý Thái Tổ là không gian công cộng, là nơi tưởng niệm đức Vua Lý Thái Tổ. Xét về góc độ pháp lý, nếu các tổ chức, hội nhóm nào muốn tổ chức sự kiện thì phải có sự cho phép bằng văn bản của cơ quan quản lý, phải có người đại diện và chịu trách nhiệm về hoạt động của mình. Trong trường hợp bình thường, mọi người đều có quyền tiếp cận. Phạm Thành và đồng bọn có quyền mang hoa đến để "tưởng niệm" và chị đây có quyền thắp nén nhang. Nhưng nếu hắn mang những thứ rác rưởi đến đó thì chị đây cũng sẵn sàng úp ba ba vào mặt những kẻ mất dạy đó. 

Việc biết ơn, tưởng nhớ đến các AHLS là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Chúng ta tôn trọng những người thành tâm, và giúp đỡ họ hoàn thành tâm nguyện. Nhưng những người có lương tri không thể ngồi im nhìn đám "giả danh tưởng niệm" mang những thứ rác rưởi tượng đài nhà vua để gây sự với người dân và chính quyền. 

Đám lưu manh mà Phạm Thành, Xuân Dương gọi là "yêu nước" đã mang những gì đến để tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ?

Phạm Thành, Xuân Dương, Võ Hải hãy to mắt ra mà nhìn, những băng rôn có nội dung xuyên tạc sự hy sinh của các Liệt Sỹ hy sinh tại Gạc Ma, bôi nhọ hình ảnh người chiến sĩ QĐNDVN, làm đau lòng thân nhân gia đình các Liệt Sỹ, ảnh hưởng đến tâm tư của các chiến sĩ đang làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ Quốc…

Chúng là lũ bất nhân, bất hiếu, bất trung và bất kính.










Là bậc làm cha làm mẹ, chị chỉ sợ các cháu si cuồng với các ngôi sao xa lạ, say sưa với văn hoá ngoại lai, sợ các cháu ăn “bánh vẽ”, sợ các cháu nhận vài đồng đô la của những thế lực đen tối ngoại bang, bán rẻ lương tâm làm những điều xấu với tổ tiên họ hàng, có lỗi với cha anh. Còn giờ thấy các biết phản ứng trước những kẻ lợi dụng xương máu các AHLS nhằm mục đích xấu, biết đấu tranh chống lại các luận điệu xuyên tạc của các thế lực đen tối, góp phần giữ bình yên cho đất nước là chị thấy vui. 

Chị không xấu hổ khi sinh ra các cháu, chị ủng hộ việc làm của các cháu. Dẫu rằng, hành động của các cháu còn có điều chưa đẹp mắt, nhưng chị rất tự hào khi cháu đã dám đối đầu với cái ác, tuyên chiến với đám bất lương. 

Có con như thế cũng mát lòng mát dạ.

Chị sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, khi có đứa con ngỗ ngược, bất hiếu bất trung và bất kính như Phạm Thành.

Mong các bạn bỏ qua, chị nghĩ hắn chui ra từ "lìn tru"* mới có não trạng như vậy.

Nhớ bài viết của Phạm Thành, chị bất giác tự hỏi, cha mẹ Phạm Thành sẽ cảm thấy thế nào khi đứa con mình đứt ruột đẻ ra đã làm những việc ô nhục đến thế này chỉ để kiếm vài ba cắc lẻ, vả vào mồm từ đám cáy Việt Tân và đám cờ vàng ba sọc?

* Lìn tru theo tiếng Thanh Hóa là lồn trâu

***************
P/s: Về quá trình chống phá đất nước của Phạm Thành, chị sẽ nhờ Tre Làng post dần.

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Điếu cây xanh - đánh cây xiêu


Hòa Nguyễn

Hỡi ôi!

Nhật Nguyệt xoay vần, bốn mùa thay lá, tưởng gốc bền thì tán mãi còn xanh.
Có ngờ đâu 1 hồi trống lệnh nhanh, vừa dứt tiếng đứt rồi thân cổ thụ!

Cứ ngỡ Thủ Đô vẫn là chưa đủ diện tích cây xanh trên một đầu người
Vẫn tưởng rằng Xuân nhuận sắc tươi, Tết trồng cây Xuân mãi còn viên mãn

Ấy mà nay biết lấy ai bầu bạn, đàn chim kia nháo nhác biết về đâu?
Tiếng rao rơi lạc phố đêm thâu, cơn gió nào lang thang tìm lá biếc?

Sáng nay đây:

Nhìn cây đổ cho lòng thương tiếc, lõi thân này còn rỉ máu nhựa tươi
Rễ bật lên mà nhớ khôn nguôi, tán cây kia những ngày che nắng lửa. 

Mùa Thu nào không thoảng mùi hoa sữa, vị hương nào “ngọt ngào phố đêm đêm”?
Mùa Hạ nào nấn ná muốn dài thêm, ngày tan trường “cánh phượng hồng” ép vở.

Con đường Xuân những chùm hoa sưa nở, trắng tinh khôi như áo trắng Hà Thành.
Góc phố nào nghiêng nghiêng mái rêu xanh, lá bàng đỏ ấm cả mùa Đông phố?

Thử hỏi:

Mấy chục năm trải bao mùa bão tố, cắt tỉa cành vẫn là việc thường niên
Chặt những cây thân ngả cành nghiêng, sao đốn cả những thân thẳng khỏe.

Nạn xả ra là điều không ai muốn, trách nhiệm này đâu phải lỗi của cây
Nay cắt cành mai cưa gốc đó đây, phải hỏi đến bổng lương kia ai nhận?

Đừng tưởng cây vô tri an phận, cây là cây mà cây cũng là người
Đừng tưởng xung quanh chỉ vỗ tay cười, cười là cười đôi khi cười là khóc!

Nhìn phố quen hàng cây bật gốc, dáng cây nào lùi mãi kỷ niệm xưa
Rồi Hè sang nắng lửa ban trưa, bóng mát nào che dòng đời tất bật?

Thường nghe:

Thuốc có đắng chính là giã tật, lời thẳng nhiều khi lại thấy khó nghe 
Kẻ đớn hèn ấy là kẻ xun xoe, giọng lưỡi ngọt phải xem là có độc?

Làm việc lớn chớ nên “dục tốc”, xét thêm rằng “bất đạt” để trọn câu
Việc chung đưa tập thể lên đầu; việc đại sự hãy lấy dân làm gốc!

Nên chăng:

Những phố cũ cây vẫn xanh mầm lộc, cứ duy tu và trồng cấy đan xen
Thử nghiệm cây cho thổ nhưỡng thân quen, giống tốt giữ lấy mà phát triển.

Những phố đặc thù cấm làm tùy tiện, giống cây nào chọn để đặc trưng?
Đừng ép về những giống chỉ quen rừng, chớ ép tiểu thư với chàng trai miền núi.

Trai miền núi về xuôi trai tủi, tiếng khèn đêm đêm da diết nhớ thương
Tiểu thư lên non lại nhớ phố phường, nhịp guốc vọng mãi mãi vào ký ức.

Đồng lòng dân ấy là thêm sức, thêm cả vào đánh giá chuyên môn
Vạch rõ ra đâu là phố bảo tồn, đâu cải tạo và đâu là trồng mới

Khu ven đô hãy đang còn tươi mới, chính là nơi xứng đáng thử nghiệm cây
Những tuyến xuyên tâm tỏa khắp đó đây, sao chẳng thử mà chặt đi phố cũ?!

Than ôi!

Dăm chữ mọn biết làm sao cho đủ, kẻ học sinh mạn phép dãi đôi lời
Vài tiếng kêu lạc giọng mất hơi, phận dân đen dám mong đèn soi xét!

Mong Thăng Long mãi còn nguyên nét, dáng rồng bay trên một dải đất lành.
Cho Thủ Đô giữ vẹn sạch đẹp xanh, thế phát triển luôn đi cùng bền vững!

Để ngày mai bên nhà cao sừng sững, có cây xanh cho mềm lại bê tông.
Mạng lưới đường thành nang phổi mênh mông, giảm tiếng ồn và bớt đi khói bụi.

Nhìn cây đổ mà lòng thêm tủi, tiễn cây mà tưởng tiễn bạn vong niên
Dám mong người trách kỷ trước tiên, hậu trách nhân và quyết làm cho tốt!

Vài lời thảng thốt!
Biết tỏ cùng ai?

Đêm lạnh phố dài
Hồn cây về chứng!


Một người dân Hà Nội chít khăn tang cho cây. Ảnh: Mai Sơn Kieu

Văn Bựa: Truyện cổ lừa

Truyện cổ Lừa. 

Bọn lừa như lồn, truyện của chúng cũng như lồn. Vậy tôi biên triện cổ cho lừa, để các bà mẹ kể cho con nghe hàng đêm, chuyện phải ra chiện đéo phải cái thể loại Mẹ ghẻ là xấu, giàu là xấu. 

Bọn tốt đẹp hiền lành toàn quân khố rách áo ôm là đéo được, truyện cũng không được quá bạo lực như giết người làm mắm hay tý tuổi đã nhổ tre vụt người lớn.v.v... and the likes. 

Giờ tôi biên 3 chuyện cổ cảnh cáo trước đcm: 

1- Chàng nhà giàu và hũ diệu thuốc chuột. 

Ngày xửa ngày xưa, có 1 anh nhà giàu, anh hiền lành tốt bụng chăm làm thông minh, thành ra anh giàu rất. lũ nghèo quanh đó luôn tìm cách chọc ngoái đá đểu anh. 

Cạnh nhà anh có 1 thàng nghèo, thàng này lười như chó, suốt ngày diệu, hở ra là đánh bạc và ăn cắp, khiến cho anh rất phiền lòng, mà cả họ nhà nó như thế, khiến anh càng phiền lòng. 

Một hôm, anh nhà giàu mua 1 gói thuốc thuốc chuột, trộn vào diệu, và đào lỗ giấu vào góc vườn nhà. 

Anh nghèo nhìn thấy bèn hỏi : 

- Mài chôn gì đó?? 

Anh giàu nói: Bình diệu ngon mà tao trộn nhầm thuốc chuột, tao giấu đi ko có ai uống vào là chết, mài đừng sờ vào chết đó. 

Anh nghèo không tin, đêm đào lên thấy diệu thèm quá mở uống, ảnh lại rủ cả họ nhà nó cùng uống...vừa uống vừa chửi: "DCM thằng giàu lừa thế đéo nào đc bố mài...". 

Chỉ sáng hôm sau, anh và cả họ nhà anh nghèo chết, răng nhe ra như răng chó. 

Anh giàu hưởng cuộc sống sung sướng đời đời. 

Chiện 2 : sự tích đất nước của những kẻ thối mồm. 

Ngày xửa ngày xưa, cơ 1 cô thôn nữ hiền lành nghèo đương nhiên vì ngày xưa giàu thì cũng có cái nồi đồng là kịch. 

Cô người đẹp da trắng, mỗi tội bị cái tật thối lồn + thối mồm. cô đau khổ rất. 

1 hôm, cô đang ngồi bắt rận ở sân đình thì nghĩ đến song-thối (mồm+ lồn) cô ôm mặt rưng rức khóc.... 

Bỗng cô đánh 1 cái rắm to, nghe tiếng hắt sì hơi, hóa ra bụt hiện lên, bụt hỏi: Sao mài vừa khóc vừa rắm làm bạt vía thổ công là tao đây ??? 

Cô nói: con sinh ra hiền lành ngoan ngoãn, bị mỗi cái tật thối mồm với thối lồn... 

Bụt bèn chỉ tay lên 1 dãy lúi cao phía trước và bảo cô: Hãy lên đỉnh núi kia, đúng giờ tý thì hít 1 hơi tiên, phà miệng vào cây cao nhất, sẽ đc như ý. 

Xong Bụt biến mất ... 

Cô mất 7 x 7 = 47 ngày mới lên đc đỉnh núi, tìm được gốc cây xà cừ to, cô y lời bụt, hít hơi tiên phả vào cây... 

Trong chớp mắt, cây rụng lá, chết khô. 1 anh thần hiện lên nói: tôi với cô không thù oán, sao hà hơi thối giết tôi ???? 

Cô kể sự tình, anh thần hét lên 1 câu: "địt mẹ thàng Bụt". 

Nói đoạn, anh chém cô 1 nhát đầu 1 nơi thân 1 nẻo, ném xuống 1 xứ xở có hình rươi. 

Từ đó dân cả xứ hình rươi mở mồm nói cái lồn gì ra cũng thối lừng lên. 

Chiện 3 : sự tích nồi cứt dùng hết lại đầy. 

Ở 1 làng nọ làm nghề trồng rau, có 1 nhà làm nghề hót cứt. 

Rau làng đó ngon ngọt nổi tiếng, vì được bón bàng cứt tươi, nhà hót cứt chăm chỉ phát tài rất. 

rồi anh con trai nhà đó cưới vợ, vợ anh lười, chỉ thích rong chơi, nhưng vì theo chồng, chị cũng đi hót cứt. 

1 hôm ghánh cứt qua sông, chị trượt chân ngã, cả 2 xô cứt trôi mất hút, chị ngửa mặt chửi địt mẹ thàng trời (đéo khóc nữa cho khác bọt) 

Bụt hiện lên hỏi: "sao mày khóc"? 

Nàng kể sự tình, Bụt bèn ban nàng 1 thùng cứt, dặn nàng đây là thùng cứt thần, hễ bón hết thì lại tự đầy. 

Nàng mừng lắm, mang thùng về khoe cả làng, ai ai cũng mừng cho nhà đó. khốn nỗi thùng cứt để ngoài sợ mất, bê vào nhà thì thối. 

Chồng nàng nghe kể, hét lên 1 câu, vấn tóc nàng vào cột nhà, đánh nàng 1 trận má nhìn hổng ra, và chửi: "Trần đời tao chưa thấy con nào ngu như mày, cứt bón cây cũng là bán đi đong gạo nấu cơm, sao mày đéo ước nồi cơm cho tiện ??? ". 

Nàng bèn chạy là quãng sông, khóc ào ào ngửa cổ chửi địt mẹ thàng trời. 

Bụt lập tức hiện lên hỏi: sao mài khóc ? 

Nàng kể sự tình, Bụt bèn ban cho nàng nồi cơm, nồi này công dụng i như nồi cứt, tức ăn hết lại đầy. 

Từ đó, nhà nàng luôn vang tiếng cười. Lũ trồng rau ở làng bán đất xây nhà, đéo ai rao cỏ gì sất. Đói họ sang nhà nàng xúc cơm miễn phí. 

1 hôm nồi cơm bị vét nhiều thủng đáy hỏng mẹ mất, cả làng đói, răng nhe ra chết mẹ hết. 

Hết mẹ chuyện cổ.