Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

ĂN VẠ CŨNG CHẲNG DỄ DÀNG ĐÂU

Khoai@


Mới sáng ra, Bà Đầm Xòe, Dân Luận đã ồn ã đưa tin, FB Nguyễn Chí Tuyến (Facebook Anh Chí) bị công an hành hung với những tấm ảnh chụp máu me nhoe nhoét trên mặt.

Tuy nhiên, đọc kỹ bài kết hợp với công cụ google để kiếm tìm cũng chả thấy đâu ra dù là một tí tẹo minh chứng cho kết luận này.

Có lẽ lại là chứng hoang tưởng hay tâm thần chính trị gì đó.

Trong bài của Châu Văn Thi đăng trên Dân luận với tựa đề là "Nóng: Nhà hoạt động nhân quyền Nguyễn Chí Tuyến bị hành hung một cách dã man" có đăng ảnh và đoạn STT của Nguyễn Chí Tuyến thế này: 
Sáng nay, tôi đưa con đi học về, trên đường về ngay trên đường đê Ngọc Thụy thì bị 4-5 tên an ninh giả danh côn đồ chặn đường đánh tôi. Trách nhiệm này hoàn toàn thuộc về ông Đại tá Hùng - Trưởng công an Long Biên
https://www.danluan.org/tin-tuc/20150510/nongnha-hoat-dong-nhan-quyen-nguyen-chi-tuyen-bi-hanh-hung-mot-cach-da-man

Xin lưu ý các bạn là nạn nhân đã kết luận: "bị 4-5 tên an ninh giả danh côn đồ chặn đường đánh tôi". Điều này đồng nghĩa với việc Nguyễn Chí Tuyến đã biết rõ đó là công an an ninh, nhưng đóng giả làm côn đồ để hành hung anh ta.

Tuy nhiên, ở một đoạn khác, cập nhật lúc 9 giờ 30, chính anh ta lại viết:
Anh Bạch Hồng Quyền cho biết: anh Chí Tuyến đang rất choáng váng vì những đòn thù của lực lượng côn đồ được bảo kê, chúng nhằm đầu anh Tuyến tấn công một cách dã man vào sáng nay khi anh đang trên đường về nhà. Hiện nay anh đang được chuyển viện để chụp CT (cắt lớp).
Đoạn trích có màu xanh trên cùng một bài kia đã chỉ rõ mâu thuẫn khi mô tả những người đánh Nguyễn Chí Tuyến. Ở đoạn đầu, tác giả nói rõ đó "an ninh giả danh côn đồ", và đoạn sau lại kết luận đó là "lực lượng côn đồ được bảo kê".


Nhục mặt chưa, ăn vạ cũng không phải dễ đâu.

Sự thật là chả vụ hành hung nào ở đây cả. Vụ việc mà ta nhìn thấy là sản phẩm của đám tâm thần mà thôi.

Theo người viết, đây là trò ăn vạ cũ mèm của đám tâm thần hoang tưởng. 

Rất có thể đã có một trận ẩu đả thực sự xảy ra giống như người dân vẫn thường chứng kiến, kiểu như người dân đánh kẻ trộm chó; đánh kẻ ăn cắp; đánh kẻ ngoại tình với vợ người khác; hoặc đánh do mất dạy trong cách hành xử với cộng đồng...Nhưng cũng rất có thể đó là sản phẩm đã được kịch bản hóa để vu cáo chính quyền, theo đó, người ta có thấy lấy máu.... gì đó đổ lên mặt và chụp ảnh tự phê. He he. Tuy nhiên, nếu là kịch bản thì vở diễn đã bị lộ tẩy khi trình diễn bởi cây viết Châu Văn Thi của trang mạng Dân Luận.

Người viết cũng không thể nào hiểu nổi, tại sao anh ta lại có thể chụp được tấm hình này trong khi đánh nhau với côn đồ?

Dù đã có kết luận ban đầu, nhưng tiện đây cũng xin được liệt kê một số triệu chứng phổ biến của đám tâm thần kểu này để biết: 

- Ra đường mắt trước mắt sau, thấy ai cũng như đang theo dõi mình. Về nhà giật tít trên Blog: có ít nhất là 4 công an theo dõi, có 5 công an giả dạng.

- Gây rối trật tự công cộng, bị mời về đồn giải quyết theo pháp luật, chúng lo là công an sắp đem đi thủ tiêu. 

- Viết lách vu cáo, bậy bạ, bóp méo sự thật, có người thấy chướng tai gai mắt viết đập lại, chúng liền cho là công an văn hóa hoặc dư luận viên (DLV).

- Máy tính bị virus, chúng cho là công an mạng phá.

- Làm chuyện chướng tai gai mắt, người ta đến tận nơi làm để nói chuyện phải quấy, thì cho là công an thuê côn đồ trấn áp tinh thần hoặc an ninh giả dạng côn đồ hành hung.

- Gây thù chuốc oán với hàng xóm, bị chửi rủa, ném cứt rác vào nhà. Chúng lai lu loa lên là công an giả danh côn đồ, thuê côn đồ.

- Đụng xe ngoài đường, nổi máu hung hăng, nhằm thằng hung hãn, nó oánh cho vỡ mõm, chúng cho là công an cải trang gây sự.

- Đi đường phóng nhanh, vượt ẩu, đi sai luật, dính tai nạn giao thông, chúng bảo là công an cài bẫy triệt hạ.

- Ăn uống bậy bạ trúng gió, ói mửa, thì cho là công an bỏ thuốc độc vào thức ăn. Đi bơi bị chuột rút chết đuối, chúng kết luận luôn là công an lặn xuống kéo chân. Mắc chứng nan y, chữa không qua khỏi, là công an rút ống thở. 

Đặc trưng của bệnh nhân loại này là thường đổ mọi tội lỗi lên đầu các cơ quan công an. Chúng cho rằng chỉ có ra đường bị sét đánh mới không phải bởi công an mà thôi.

Trường hợp của Nguyễn Chí Tuyến không phải là ngoại lệ. 

SỰ THẬT LỊCH SỬ VÀ ÔNG NHẠC SĨ TUẤN KHANH

Cuteo@


Cuộc diễu binh qui mô lớn nhất trong vòng 70 năm qua vừa diễn ra trên Quảng Trường Đỏ đã làm xúc động trái tim loài người yêu hòa bình trên toàn thế giới.

Đã có nhiều nhà lãnh đạo thế giới từ chối tới dự lễ duyệt binh kỷ niệm ngày chiến thắng phát xít. Đám rận ở Việt Nam khoái trá ra mặt. Điển hình nhất lại phải nói đến Tuấn Khanh với bài "Sự Thật" đăng tải trên mạng xã hội và Blog cá nhân của y.

https://nhacsituankhanh.wordpress.com/2015/05/08/su-that/

Nội dung bài viết có thể tóm lại là, việc các nhà lãnh đạo Mỹ, Đức, Anh và Pháp từ chối tới dự buổi lễ này là minh chứng cho việc chế độ Liên Xô và nay là Nga đã tô vẽ chiến thắng và bưng bít sự thật. Liên hệ với Việt Nam, Tuấn Khanh cho rằng, lịch sử dân tộc cũng bị bóp méo, bị rao giảng và bị cưỡng ép. Hắn viết một câu cực kỳ mất dạy thế này:
Nếu được nhìn đủ công - tội như vậy, mới hiểu vì sao với hơn 20 triệu người đã chết trong Đệ nhị Thế chiến nhưng chính quyền Liên Xô vẫn bị căm ghét ở Châu Âu, khi lạm dụng chiến thắng và cai trị. Cũng như chúng ta cũng phải tự hỏi vì sao người dân Campuchia vẫn có nhiều người căm ghét Việt Nam, dù đã giải phóng cho họ năm 1979.
Được biết, Tuấn Khanh là nhạc sĩ, là phóng viên báo Thanh Niên, Tuổi trẻ và Lao Động; giám khảo cuộc thi Sao Mai Điểm Hẹn, và là commander của Trò Chơi Âm Nhạc.

1. Tổng thống Nga Vladimir Putin nói rằng ông không tức giận với việc một số nhà lãnh đạo phương tây không tới dự lễ kỷ niệm ngày chiến thắng phát xít tại Mátxcơva. Ông nói: "Tôi rất hài lòng vì thế giới đang kỷ niệm Ngày Chiến thắng đối với chủ nghĩa phát xít, và với tôi, cho dù người ta có kỷ niệm ở đâu, nếu họ trung thực với ngày đó, thì đó là điều tốt".


Vâng, quan trọng nhất là trung thực.


Vậy tại sao, sự thật là vai trò của Nga là số 1 trong việc giải phóng châu Âu và những nơi khác khỏi hiểm họa phát xít trong cuộc Chiến tranh Thế giới thứ II mà các nhà lãnh đạo kia lại không đến dự? 


Câu trả lời không khó. Đó chính là trò chơi địa chính trị bẩn thỉu.

Trong bài "Lễ kỷ niệm 70 năm chiến thắng phát xít - kính chiếu yêu!" của tác giả Lê Ngọc Thống đã viết: "Bất chấp giá trị đạo đức, giá trị lich sử trong trò chơi địa chính trị là hành vi bẩn thỉu". Ông cũng cho rằng, hành động tẩy chay ngày chiến thắng của gần 30 quốc gia không tham dự lễ kỷ niệm tại Nga mà đa số là các nước phương Tây phần lớn là bị ép buộc của ai đó, từ trong sâu thẳm không phải là sự vong ân, bội nghĩa, mà đó chỉ là trò chơi địa chính trị bẩn thỉu mà thôi.

Bẩn thỉu là vì trò chơi địa chính trị lại bất chấp giá trị đạo đức, giá trị lịch sử đã biến ngày lễ thiêng liêng này thành đường lối để kiềm chế, cô lập, chống Nga. Ai cũng rõ, sau khi Mỹ và phương Tây không bóp chết được nước Nga trong vụ khủng hoảng Ukraine, NATO đã không đẩy được Nga ra khỏi Biển Đen, lại bị Nga chặn lại tại Ukraine, và thậm chí còn mất thêm Crimea. Điều đặc biệt là, sau cấm vận, dường như Nga lại trở nên hùng mạnh hơn, thách thức vai trò thống trị của Mỹ, chấm dứt trật tự đơn cực do Mỹ thiết lập và lãnh đạo. Và do đó, không ai khác, Mỹ đứng đầu, gây áp lực cho cuộc tẩy chay mừng ngày chiến thắng trên quảng trường Đỏ nước Nga. 

Riêng đối với Ukraine, TT nước này đã tuyên bố xóa bỏ khỏi ký ức cuộc chiến tranh Vệ quốc vĩ đại và sẽ "không còn tồn tại trong bộ sách giáo khoa lịch sử"của đất nước này. Bình về câu nói xuẩn ngốc nhất trong lịch sử các chính khách thế giới, FBKer Màu Thời Gian viết: "Họ đã quên hay cố tình quên sư kiện toàn bộ 500 chiến sĩ biên phòng Liên Xô, trong đó gồm cả người Nga và người Ukraine cùng đàn chó nghiệp vụ đã hy sinh vô cùng anh dũng trước sức tấn công ào ạt của quân Đức vào lãnh thổ Ukraine vào tháng 8 năm 1941? Hài cốt của 500 người lính biên phòng năm ấy đã được cải táng vào năm 1955 và hiện đang yên nghỉ ở khu mộ tập thể tại làng Legdzino - Ukraine.".

Cho dù thế giới ngày nay đã có nhiều thay đổi cả về quan hệ và lợi ích, nhưng những gì thuộc về lịch sử thì không thể thay đổi, nếu không nói là cần phải bảo tồn và trân trọng.

Thật ra, chính vì việc từ chối tham dự lễ duyệt binh tại Quảng Trường Đỏ của Nga, chỉ khẳng định thêm vai trò của Nga trong chiến tranh thế giới thứ II, khẳng định thêm sức mạnh cho Nga. Chính sự kiện này, đã khẳng định tính chính danh của NGÀY CHIẾN THẮNG. Đó là ngày chấm dứt thảm họa phát xít trên phạm vi toàn thế giới, chấm dứt họa diệt chủng man rợ đối với dân tộc Do Thái. Chính lễ duyệt binh đã cho thấy Nga vẫn đang là 1 cường quốc lớn, bất chấp mọi xung đột với Ukraine, cấm vận từ Mỹ và phương Tây.

Những ai yêu chuộng hòa bình, tôn trọng sự thật chắc chắn sẽ không thể vì những sai lầm riêng lẻ của một vài nhân vật trong lịch sử để phủ nhận chiến thắng vĩ đại này.

2. Đối với Tuấn Khanh, trong lễ kỷ niệm 36 năm giải phóng khỏi thảm họa diệt chủng diễn ra tại Phnom Pênh, Chủ tịch danh dự Đảng Nhân dân Campuchia Heng Samrin cho hay: “Tưởng nhớ và biết ơn sâu sắc nhất đến các các anh hùng liệt sỹ, những người yêu nước Campuchia cũng như các liệt sỹ quân tình nguyện Việt Nam đã chiến đấu và hy sinh anh dũng, giải phóng Campuchia thoát khỏi chế độ diệt chủng tàn bạo, bảo vệ sự hồi sinh của nhân dân; đồng thời tưởng nhớ đến linh hồn của hơn 3,3 triệu người đã bị giết hại tàn bạo dưới chế độ diệt chủng và cầu nguyện cho linh hồn các nạn nhân được siêu thoát".

Tôi tự hỏi, đến người nước ngoài còn biết đến sự thật về công lao của nhân dân Việt Nam trong việc giải phóng nhân dân họ thoát khỏi thảm họa diệt chủng như thế thì tại sao người Việt như Tuấn Khanh lại không hiểu? 

Sự thật là, trong 4 năm cầm quyền của chính quyền Pôn Pốt, họ đã giết hại 1,7 triệu người dân Campuchia. Lúc đó, dân số Campuchia có khoảng 7 triệu người. Như vậy, gần ¼ dân Campuchia đã bị chết dưới bàn tay của tập đoàn Pôn - Pốt. Họ tự giết hại dân tộc mình. Chính nhờ Quân đội Việt Nam sang đánh đuổi quân Pôn - Pốt, lật đổ chế độ diệt chủng, tạo điều kiện cho lực lượng của Mặt trận đoàn kết cứu quốc Campuchia giành được chính quyền và xây dựng lực lượng cách mạng yêu nước, hồi sinh dân tộc Campuchia. 

Nói thêm, việc Tuấn Khanh đặt câu hỏi: "Cũng như chúng ta cũng phải tự hỏi vì sao người dân Campuchia vẫn có nhiều người căm ghét Việt Nam, dù đã giải phóng cho họ năm 1979?" là thể hiện sự ngu dốt về lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc. Nhưng tôi đoán, ý của Tuấn Khanh không phải vậy, hắn muốn trợ giúp cho những kẻ mang trong đầu ý tưởng "Tự trị, ly khai" trong nước và những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan ở Campuchia khơi mào cho một cuộc phân định lại lãnh thổ.

Đến đây, để thay cho lời kết, xin trích lại câu của FBker Màu Thời Gian: "Bất kể vì lý do gì, mọi sự xuyên tạc, bóp méo và phủ nhận lịch sử, phản bội lại xương máu dân tộc mình đều là bất nhân, bất nghĩa!".

HỐ HỐ...CÔNG DÂN YÊU NƯỚC

Họ là những công dân yêu nước?


Họ đang yêu nước đấy

Hà Nội đang tồn tại một nhúm người mà….cái gì cũng yêu, thế mới lạ.

Họ tận dụng mọi thứ có thể tận dụng được, từ dân chủ đến Tầu khựa rồi bây giờ là qua …cây xanh, để rồi tuần nào cũng ưỡn ẹo trên phố quấy rối cuộc sống của người dân trung tâm TP Hà Nội, và chọc tức chính quyền là chủ yếu.

Facebook của họ y hệt nhau, lấy giấy triệu tập của cơ quan công an làm thành tích, hoang tưởng mụ mị về bóng dáng công an. Và suốt ngày bất mãn kêu gọi chửi rủa.

Nụ cười của Nga Phủ Lý khi được some - Thế này may ra mới có nước mà iu.

Những người đàn bà trong bức ảnh này nhẵn mặt trong các trang phục khác. Lúc thì trang phục chống Tàu hoành tráng, lúc thì diện trang phục “dân oan” với nom rất ra dáng khổ sở, và giờ thì là cây xanh duyên dáng với bộ áo dài thướt tha!

Trông họ rất bẩn và lỳ lợm. Dù muốn dù không cũng không thể ga-lăng nói đôi lời tốt đẹp khi họ là đàn bà. Bởi lẽ mọi thứ họ biểu diễn đã vượt ngưỡng. Thật khốn khổ cho người dân trung tâm TP và du khách cuối tuần, và đặc biệt là thật đáng trách Công an Hà Nội.

Nhếch nhác bao năm nay không dẹp nổi, liệu còn chần chừ và bảo thủ với mấy tư duy xử lý chính trị cũ rích đến bao giờ?!

Hãy trả lại bình yên cho cư dân thành phố. Đừng mượn cớ quậy phá kiểu bẩn bựa nữa, các nhà dân chủ yêu đủ thứ ạ!

MD


Chôm từ Dân Chủ Online
(Rất tiếc là không dẫn được link do mạng mẽo)

NỀN VĂN MINH SẼ THẾ NÀO NẾU NHƯ SỰ THẬT BỊ BẺ CONG HOẶC PHỦ NHẬN?

Khoai@


Entry này viết về kẻ "vong nô": Nhạc sĩ Tuấn Khanh.

Không khó để nhận ra một loạt các bài viết kỳ thị vùng miền theo chiều hướng tăng dần ở các cấp độ của Nhạc sĩ Tuấn Khanh. 



Đọc Blog Tuấn Khanh, ta sẽ nhận thấy ban đầu là vài bài viết về các khu công nghiệp khát nhân công nhưng vẫn treo biển “No. Nghệ An, Hà Tĩnh, Thanh Hóa”. Tiếp đến là bài tường thuật về bạo loạn Bình Dương, trong đó ám chỉ rằng cuộc bạo động đó là do những người Nghệ An, Thanh Hóa tổ chức, giật dây, và rằng, bạo lực và cướp giật, đập phá, côn đồ đều do người Nghệ An, Thanh Hóa, Hà Tĩnh gây ra. Sau khi bị dư luận phản ứng, những tưởng anh ta đã nhận ra và hồi tâm chuyển ý. Nhưng không, sau một thời gian vắng lặng, Tuấn Khanh lại tiếp tục tung ra bài "Di chúc Bắc Kỳ tự do". Đây là bài viết chia rẽ vùng miền không còn chỉ là huyện, tỉnh mà mở rộng hơn là Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ. Bài viết thể hiện lối tư duy của đám lưu manh hơn là của một nhạc sĩ, cho dù nó được ngụy trang khéo léo ở việc dùng ngôn từ để giải thích vì sao người dân miền bắc di cư vào Nam năm 1954. (Đọc bằng cách bấm vào đây)

Thực ra, đây là chủ đề không mới, báo chí, sách vở, và mạng mẽo đã mô tả khá đầy đủ với các góc nhìn khác nhau. Việc tranh luận, phản bác là không hề xấu, trái lại, nó làm rõ lịch sử, và suy cho cùng là nó làm rõ sự thật. Cũng giống như Tuấn Khanh có bài viết mới nhất có tên "Sự Thật" đăng ngày hôm qua trên blog của anh ta. Đó là sự thật nào, xin được bình ở entry sau.

Trở lại vấn đề chính là vì sao có cuộc di cư năm 1954, nhiều người đã phản ứng với lối viết của Tuấn Khanh. Họ cho rằng, Tuấn Khanh dường như đang thực hiện âm mưu chia để trị mà thực dân Pháp đã áp dụng ở Việt Nam từ lâu và đã thất bại. Việc làm của Tuấn Khanh là vô ích và là hành động phỉ báng vào tổ tiên, giống nòi của anh ta. Những vấn đề về lịch sử các cuộc di dân đã nói rõ sự thật này và không cần nhắc lại ở đây.

Trong bài viết, Tuấn Khanh nói: "60 năm của những người Bắc di cư vào Nam, cho tôi và thế hệ của mình được nhìn rõ họ hơn, nhắc tôi phải nói về một bản di chúc lớn, một bản di chúc vĩ đại mà hơn một triệu người từ bến tàu Hà Nội, Hải Phòng…mang đến cho cả đất nước. Bản di chúc cũng được lưu giữ trong mắt, trong lời nói của từng người Việt tha hương khắp thế giới: bản di chúc về tự do". Như vậy, Tuấn Khanh kết luận rằng, người miền Bắc di cư vào miền Nam là đi tìm tự do!

Ngay trên Wiki đã viết: Sau trận Điện Biên Phủ, Hiệp định Genève được ký kết giữa Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Pháp, tạm thời chia đôi Việt Nam thành hai vùng tập trung quân sự tại vĩ tuyến 17. Hệ thống bộ máy dân sự và lực lượng quân sự của chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được tập trung ở miền Bắc và hệ thống bộ máy dân sự và lực lượng quân sự của chính quyền Liên hiệp Pháp được tập trung ở miền Nam, chờ ngày tổng tuyển cử tự do dự kiến sẽ xảy ra vào ngày 20 tháng 7 năm 1956. Điều 14 phần (d) của Hiệp định cho phép người dân ở mỗi phía di cư đến phía kia và yêu cầu phía quản lý tạo điều kiện cho họ di cư trong vòng 300 ngày sau thoả hiệp đình chiến (Điều 2), tức chấm dứt vào ngày 19 tháng 5, 1955. Dân Hà Nội có 80 ngày, Hải Dương có 100 ngày, còn Hải Phòng, điểm cuối cùng tập trung để di cư có 300 ngày. 


Theo tuần báo Time, những người di cư vào miền Nam, chủ yếu là người Công giáo cho rằng họ đã sợ bị đàn áp tôn giáo, nhiều người di cư vì lý do kinh tế và chính trị: họ là những người làm việc cho Pháp, hay giới tư sản không có cảm tình với chính phủ Cộng sản. 

Lý do thật sự được phản ánh trong chính sử nước nhà cũng như từ những quan chức Mỹ thì nguyên nhân là những người Công giáo Việt Nam đã bị chính quyền Pháp, Mỹ và thân Mỹ cưỡng bức, và "dụ dỗ di cư". 


Khẳng định là hoàn toàn phù hợp với các tài liệu của Mỹ về hoạt động của Edward Lansdale, chuyên gia tình báo Mỹ hoạt động tại miền Bắc Việt Nam trong thời gian này, với nhiệm vụ làm suy yếu Việt Nam Dân chủ Cộng hòa bằng mọi cách có thể. Theo đó, các linh mục miền Bắc giục giã giáo dân vào Nam với lời giảng rằng Đức Mẹ Đồng Trinh đã vào Nam nên họ phải đi theo.

Lansdale và nhóm của ông đã thực hiện một chiến dịch tuyên truyền miêu tả rằng các điều kiện sắp tới dưới chính quyền Việt Minh sẽ ác nghiệt hết mức có thể. Trước tiên là chiến dịch tung tin đồn: tung ra câu chuyện một tiểu đoàn Trung hoa tại Bắc Kỳ đã trả thù một làng Việt Nam, phụ nữ bị hãm hiếp... điều đó làm cho người Việt lo sợ về một cuộc chiếm đóng của quân Trung Quốc. Nhóm này còn phân tán các tờ truyền đơn được giả mạo là của chính phủ Việt Minh, tạo các tin đồn về những chính sách khắc nghiệt, thuê các thầy bói tiên đoán về các tai họa sắp tới. 

Bản tường trình mật của Lansdale về nhiệm vụ của ông đã ghi nhận số người đăng ký di cư vào Nam tăng lên gấp 3 lần sau khi một tờ truyền đơn giả mạo được phát tán. Bernard Fall, nhà sử học nhận xét: Mọi người phải công nhận rằng cuộc di cư hàng loạt như thế chủ yếu là kết quả một cuộc hành quân chiến tranh tâm lý của Mỹ (và của cả quân đội Pháp).

Ông Tuân Đặng Ngọc, một chuyên gia nghiên cứu về tôn giáo tại Hà Nội đã nhận định: Trong hơn 1 triệu người ào ạt di cư vào Nam lúc ấy, đa số là giáo dân (78%) cùng với một bộ phận quan trọng của hàng giáo phẩm (3 giám mục, 618 linh mục). Đến cuối năm 1955, ở lại miền bắc còn 40% giáo dân (456 720 người) và 37% giáo sĩ (375 người). Họ là những người nông dân chất phác, nghèo khó, đói rách ra đi trước hết là với hy vọng kiếm được miếng ăn theo lời tuyên truyền "muốn có gạo theo đạo mà ăn", “Chúa đã vào Nam”, mà bộ máy tâm lý chiến của Mỹ, Pháp và tay sai thực hiện. Một bộ phận trong họ ra đi là để trốn chạy sự nguyền rủa về quá khứ làm tay sai cho thực dân Pháp đô hộ, về lịch sử tiếp tay cho thực dân xâm lược nước ta. Đó là giải thích xác đáng. 


Nhà báo Lê Khiêm, trong bài "8-1954: Mỹ tổ chức cưỡng ép đồng bào miền Bắc di cư vào Nam" đã viết rằng, chính sách di cư của Mỹ - Diệm nhằm đạt tới mục đích chính trị, quân sự và kinh tế xã hội. 

Bằng cuộc di cư này, với những khẩu hiệu kiểu "đi tìm tự do" như Tuấn Khanh đọc được trong tấm hình chiếc tàu há mồm đưa người di cư vào Nam, Mỹ và tay sai cố tạo ra dư luận xấu về chế độ miền Bắc, ngăn chặn sự ủng hộ của nhân dân thế giới đối với cuộc đấu tranh thống nhất đất nước, đồng thời làm giảm ảnh hưởng của Việt Nam đối với phong trào giải phóng dân tộc ở các quốc gia láng giềng. 

Từ góc nhìn khác, với chiến dịch này, Mỹ đã rút được một số lượng trí thức, công nhân kĩ thuật vào Nam, tạo ra những khoảng trống về nhân sự kỹ thuật cao nhưng lại là một lợi thế lớn cho chính quyền Ngô Đình Diệm trong việc cung cấp nhân công rẻ mạt cho các đồn điền cây công nghiệp. Chính Uỷ ban Trung ương di cư của Diệm ra lời kêu gọi: "Hỡi anh chị em Gia tô giáo, hàng trăm máy khổng lồ đang đợi chờ để chuyên chở miễn phí các anh chị em vào Sài Gòn, ở miền Nam. Ở đó, anh chị em sẽ được tặng ruộng đất phì nhiêu… Nếu ở lại miền Bắc, anh chị em sẽ gặp nạn đói và linh hồn sẽ sa hoả ngục", và "nông dân vào Nam sẽ có mỗi người 3 mẫu ruộng, 2 con trâu, nhà cửa sẵn". Về điểm này, Tuấn Khanh sẽ gọi là sự thật gì nếu không phải là dụ dỗ?

Để cưỡng bức được nhiều đồng bào di cư vào Nam, sau Hiệp định Giơnevơ, Pháp, Mỹ đóng cửa Ngân hàng Đông Dương, không cho rút tiền ra rồi sau đó chuyển tiền vào Nam, buộc những người gửi tiền phải vào Sài Gòn để lĩnh. Thủ đoạn này Tuấn Khanh gọi là sự thật gì nếu không phải là "Cưỡng Bức"?

Dưới góc độ chính trị, không khó nhận ra, việc lôi kéo, thậm chí cưỡng bức dưới mọi hình thức người dân di cư vào Nam, cộng với những người miền Nam "Tập kết" ra Bắc sẽ giúp cho việc "thăng bằng sự chênh lệch giữa dân số 2 miền". Điều này có nghĩa là "tăng thêm hi vọng của thắng lợi tổng tuyển cử đối với những lãnh tụ quốc gia, đồng thời tạo ra cơ sở xã hội vững chắc cho chế độ Diệm". Thực tế, người di cư là nguồn nhân lực quan trọng đáng kể để xây dựng ngụy quân, củng cố ngụy quyền. 

Nói thêm về lý do của những người công giáo, ông Tuân Đặng Ngọc cho rằng, "Họ ra đi vì mắc vào âm mưu tạo dựng một chính quyền lấy Công giáo làm Quốc giáo do Ngô Đình Diệm, kẻ chống cộng quyết liệt đứng đầu. Chúng không hề ngượng ngùng khi nói về một xã hội tự do nhưng được xây dựng trên nền tảng của Công giáo. Đảng “Cần lao nhân vị” của họ Ngô chỉ dành cho Công giáo và ai là đảng viên của nó mới có cơ hội thăng tiến. Trong quân đội thì có hệ thống "cha tuyên úy” lo việc đức tin. Xung quanh các thành phố, thị xã trung tâm chính trị là hệ thống vành đai dân cư tín đồ công giáo. Luật 10/59 là dành riêng cho việc "đào tận gốc, trốc tận rễ", tắm máu cộng sản. Họ ra đi vì hy vọng của đám chức sắc công giáo với tham vọng có thể lấy lực lượng giáo dân đông đảo, lấy hệ thống tổ chức công giáo làm xương cốt cho một thế lực chính trị chứ không phải vì đức tin". 

Ông Tuân cũng nói, trái với những gì người Mỹ, Pháp, và chính quyền Diệm tuyên truyền, chính quyền Việt Minh đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để níu kéo đồng bào mình ở lại. Hồ Chí Minh là người kiến trúc sư lớn của chính sách đoàn kết dân tộc đối với người Công giáo. Chính sách này đã mang lại kết quả ngay từ đầu tháng chín 1945, khi bốn vị giám mục Công giáo thừa nhận ông là chủ tịch chân chính của nước VNDCCH. Lên nắm chính quyền, Hồ Chí Minh không ngần ngại cử Nguyễn Mạnh Hà, người Công giáo, làm bộ trưởng Bộ kinh tế trong Chính phủ đoàn kết dân tộc đầu tiên. Trong phái đoàn Việt Nam sang thương lượng ở Fontainebleau, ông mời cả Nguyễn Đệ, người công giáo tham gia. 

Ngay tại lễ tấn phong giám mục Lê Hữu Từ và lễ thành lập Liên Đoàn Công Giáo (không nằm trong Việt Minh) tháng mười 1945 ở Phát Diệm, với sự hiện diện của những nhà lãnh đạo cấp cao Việt Minh như, Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp, đã chứng tỏ ý muốn thu hút thiểu số Công giáo. Nhân dịp này, Hồ Chí Minh còn mời tân giám mục Phát Diệm Lê Hữu Từ làm Cố vấn Tối cao của Chính phủ. Vậy người công giáo có bị đàn áp hay không, thưa ông nhạc sĩ Tuấn Khanh? 

Cũng ngay thời gian có chiến dịch di cư, Việt Minh đã ban hành những chỉ thị nghiêm ngặt, cấm đoán mọi hành động xúc phạm tôn giáo, nhất là việc phá huỷ nơi thờ cúng, người phạm tội có thể bị xử tử hình. (Chỉ thị cấm xung công nơi thờ cúng vì mục đích chiến tranh số 413/TS, 14/7/1947). Đây là một cố gắng thực sự nhằm hạn chế bất hoà đối với người Công giáo. Năm 1949, uỷ viên nội vụ Nam Bộ Ung Văn Khiêm đã chỉ thị nghiêm cấm "mọi hành động phẫn nộ hay khiêu khích đối với người Thiên chúa giáo". 

Có một điều mà người công giáo chắc chắn không thể quên, hàng năm, vào dịp Nô-en, bao giờ Hồ Chí Minh cũng gửi thư chúc mừng đồng bào Công giáo. Các báo cáo của bề trên dòng Thừa sai Paris (MEP), vốn chống đối Việt Minh, đều ghi nhận rằng, mặc dầu chủ trương tiêu thổ kháng chiến, Việt Minh vẫn tôn trọng nhà cửa của giáo hội, khác hẳn Quân đội Viễn chinh Pháp không ngần ngại chiếm đóng hoặc phá huỷ cơ ngơi của các tôn giáo mà Chùa Báo Thiên, Chùa Lá Vàng (La Vang) là những ví dụ điển hình. Tư tưởng của Hồ Chí Minh về đoàn kết tôn giáo cho đến nay vẫn được các thế hệ tiếp theo coi trọng.

Thật đáng tiếc, trong lúc hàng triệu tín đồ Công giáo khắp cả nước đang thực hiện đường hướng mục vụ của Hội đồng giám mục Việt Nam: "Sống phúc âm giữa lòng dân tộc để phục vụ hạnh phúc của đồng bào” thì đây đó vẫn có những kẻ lội ngược dòng như Nguyễn Thái Hợp, Nguyễn Văn Lý, JB Nguyễn Hữu Vinh và Nguyễn Tuấn Khanh. Họ chính là cái quái thai của xã hội văn minh.


Tuấn Khanh nói: "nền văn minh thật què quặt nếu thiếu đi sự thật". Nhưng nền văn minh sẽ như thế nào nếu như sự thật bị bẻ cong hoặc phủ nhận?


************************************


Nguồn Tham khảo:


1. Cuộc di cư Việt Nam (1954) - wiki

2. Nguyên nhân và hậu quả Hiệp định Geneva 1954
3. Sự kiện di cư 1954-1955 trong lịch sử Việt Nam và thế giới
4. 8/1945, Mỹ cưỡng ép đồng bào di cư vào Nam
5. Tuấn Khanh - Kẻ vong nô

ĐÃ ĐẾN LÚC VTV PHẢI NGHIÊM TÚC XEM LẠI MÌNH

Khoai@


Hôm qua, Chương trình truyền hình trực tiếp lễ duyệt binh mừng chiến thắng phát xít tại Quảng trường Đỏ (Nga) của VTV bị coi là thảm họa nối tiếp thảm họa của nhà đài.

Sau một loạt các chương trình bị người dân la ó bởi những hạt sạn to như trái núi, thì Chương trình tường thuật Lễ duyệt binh lại bộc lộ sự yếu kém của nhà đài ở góc độ dịch thuật. 

Gọi là dịch thuật chứ thực ra tôi thấy đó là khâu tổ chức, cụ thể là khâu lựa chọn người dịch. Chả biết có "con ông cháu cha" gì trong đó không nữa?

Mới chỉ vài phút khi lễ duyệt binh bắt đầu, trên các mạng xã hội đã đầy rẫy tiếng than phiền về sự ấp úng và mắc lỗi của người dịch. 

Sự yếu kém về trình độ tổ chức của VTV được thể hiện trong việc lựa chọn nhạc phụ họa. Trong phóng sự phòng thủ Stalingrad, VTV đã mắc sai lầm khi sử dụng nhạc bài Soviet March do người Mỹ viết với phần lời nói về mộng bá chủ thế giới của Liên Xô.

Một trong các lỗi mà người dịch mắc phải nhiều nhất là thuyết minh về các loại vũ khí, khí tài của Nga trong lễ duyệt binh.

Chiếc siêu xe tăng T-14 Armata được xem là xe tăng tối tân nhất thế giới hiện nay theo quảng cáo và thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Armata được quảng bá là một trong những thiết bị quân sự ấn tượng nhất từng được Nga sản xuất, với các thông số kỹ thuật cho thấy nó có thể sống sót kể cả khi bị trực thăng săn tăng Apache tấn công...Nhưng khi nghe thuyết minh rằng Armata có tầm bắn đến 70km, thì khó ai có thể chịu đựng nổi vì tầm bắn thực tế trong điều kiện lý tưởng của loại xe tăng này chỉ là 4.8km. 

Tham khảo tầm bắn của xe tăng T14 Amata ở đây:
http://vov.vn/thegioi/xe-tang-manh-nhat-the-gioi-armata-cua-nga-lan-dau-xuat-hien-399082.vov

Tiếp theo, chiếc máy bay ném bom TU-160 được VTV gọi là U-60 và máy bay MiG-29SMT bị nhầm lẫn với MiG-25SMT... 

Một bạn xem truyền hình đã phải thốt lên rằng, dạo này VTV đuối khủng khiếp. 

Chưa bao giờ thấy VTV lại be bét như bây giờ. Họ liên tục mắc lỗi không chỉ trong tổ chức các chương trình giải trí thực hiện cùng các đối tác liên kết mà còn mắc lỗi nghiêm trọng ngay cả với những chương trình do chính họ đầu tư sản xuất.

Đã đến lúc VTV cần nghiêm túc xem lại mình, và khâu lựa chọn người tài, tâm, đức có lẽ phải được đưa lên hàng đầu.

Bựa Cuối Tuần: VỚT NÒNG NỌC


Nhân tiện cóa gái đang bàn về chủ đề vớt nòng nọc dư nầu tại các bệnh viện, hình như gái cần dữ liệu để biên chiện thì phải. Cậu nổ phát cho ra dáng trên thông thiên văn dưới tường đủ thứ, sợ mẹ gì hehe.

Vớt nòng nọc là một bước quan trọng trong việc kiểm tra sức khỏe của bọn đực trước khi quyết định có cho bọn mái lên ổ hay không. Vớt nòng nọc được thực hiện dư nầu là một câu chiện thú vị và tức tưởi hehe đủ móa.

Các cô rỗi việc cóa thể đảo qua viện Phụ sản TW ở Nụi sẽ rõ. Phòng vớt nòng nọc là một phòng nhỏ, đối diện phòng nhỏ là một cửa hàng nho nhỏ khác của bọn người nhà anh-em-quan-lại bệnh viện. Chúng buôn bán đủ thứ từ giấy ăn đến nước ngọt đến bánh mỳ kẹp thịt đến thẻ Viettel 20k các cái.

Tất nhiên người ngồi ở phòng nho nhỏ vửa gặm bánh mỳ vửa ghếch chân vuốt điện thoại và nhìn thẳng trực tiếp vầu cửa phòng vớt nòng nọc.

***

Bên hông, tức liền kề với phòng vớt nòng nọc là phòng của các thày thuốc nhân dân chuyên trách, bỏn khoét cái cửa sổ nhỏ y hệt bọn bán vé xe đường bộ. Bỏn bịt kín mặt và thò tay qua cửa nhận nòng nọc của nhân dân mến yêu rất điềm đạm và lạnh lùng.

Phòng nòng nọc được thiết kế, mà thực ra chả có thiết kế mẹ gì cả. Ba, bốn tấm vải làm ri-đô chia làm 3, 4 ngăn gì đó, vây kín lại thành 3,4 buồng gì đó. Mỗi thằng đực vầu là một buồng hẽ hẽ. Phía ngoài là một khoảng nhỏ kê đủ 2,3 ghế nhỏ dành cho bọn ngồi chờ. Cạnh bọn ngồi chờ là một vòi nước nhỏ để bảo đảm vệ sinh tay chân miệng. Đủ móa hết phần miêu tả.

***

Bước vào phòng đó tất nhiên là để lấy nòng nọc dâng lên các thày thuốc nhân dân, nên hehe ngượng ngùng rất. Cảm giác đang hiên ngang đi tới bỗng nhiền thái một đám cần lao đang vửa gặm bánh mỳ vửa chếch phây-búc vửa nhiền nhiền lừ lừ hehe ngượng không để đâu cho hết. Nhiều đứa phát hoảng quay cmn giở lại gòi rình rình vắng vắng mới dám vào, đứa lỳ đòn hơn thì cúi cúi mặt gòi phi tọt vầu buồng vớt nòng nọc, đóng kín cửa lại khẩn trương đủ móa.

Vầu trỏng, thấy một đám lố nhố 4,5 năm thằng già có trẻ có đang chen nhau mấy cái ghế, thằng đứng thằng ngồi. Bỏn cười nói choang choác, kể đủ thứ chiện trong lúc chờ thằng khác tác nghiệp. Có đứa còn tranh thủ nhận đồng hương với nhau nữa hehe thế mới thốn. Thi thoảng có đứa chịu không nổi cứ chưởi xéo, làm đéo gì mà lâu ra thế không biết? thằng ở trong cú bỏ mẹ nhưng nín nhịn, vì chả nhẽ vác dzái ra chưởi địt mẹ mài đéo ra là lỗi của nó chứ phải lỗi của bố đéo đâu hehe?!

***

Khốn nạn nhất là vầu trong buồng quây ri-đô, vửa tụt quần tác nghiệp được đôi tí thì bọn thày thuốc nhân dân bên cạnh cứ chuyện trò um củ tỏi. Hai buồng ngăn cách nhau bằng một vách ngăn mỏng, nghe rõ mồn một. Đủ móa đang mơ màng Ngọc Trinh Phương Thúy các thứ, bên này bỏn cứ bàn chiện rau dưa như nầu, sổ sách dư nầu, không xìu cả cuống lại mới lạ?!

Cóa thằng vầu lâu quá không xong, cứ ở trỏng đánh tiếng cho đồng đội thông cảm, đù má đêm qua dziệu say thế thì ra thế đéo nầu được. Bọn ở ngoài cười hô hố bảo không ra được thì cút tạm ra ngoài cho anh em còn vầu hehe. Thằng trỏng giọng yếu ớt bảo hehe để tao cố tí nữa đủ móa. Không ra con vện ló chưởi cho bỏ mẹ. Anh em lại thông cảm.

Thi thủm cóa thằng chắp hai tay lại với vẻ mặt rất tội nghiệp, em xin các anh nhường cho em tí. Hỏi sao nhường? bảo địt mẹ mỗi mình em đéo thể làm được. Các anh nhường buồng cho vợ em nó vầu hỗ trợ tí? Đàn ông thoáng nhất chiện này, nhao nhao ô kê ô kê, rùi cả bọn lục tục kéo nhau ra ngoài. Con vợ thằng thẳng cúi gằm gằm mặt mò vầu với chồng mà như cùng nhau vào trại cải tạo hehe.

Một lát thấy vợ chồng thằng thẳng ra, thằng thẳng mặt tươi roi rói cầm lọ đựng nòng nọc đi tung tăng, con vợ líu ríu đi sau vừa đi vừa khạc nhổ. Tổ sư bố!

***

Các cô hình dung là các cô phải tác nghiệp trong hoàn cảnh tứ bề quân thù soi mói. Ngoài cửa là bọn răng vẩu hóng hớt cười tủm tỉm, trong cửa là đồng đội cười nói choang choác, bên cạnh là bọn thày thuốc nhân dân đang hội thảo khoa học chợ búa. Không có bất cứ một công-cụ-hỗ-trợ nầu như đôi ba tấm hình em Trang Hạ khỏa thân chẳng hạn, và buồng ngăn là ri-đô vải mỏng chứ đếch phải tường cao hào sâu mà thích làm gì thì làm.

Có thằng rất thông minh khi đề ra một giải pháp, vửa tăng thu nhập cho các y bác sĩ, vửa được việc cho anh-em-ta. Là khoét dăm ba lỗ nhỏ trên vách ngăn giữa buồng lấy nòng nọc với buồng chị em thày thuốc. Rùi chị em thày thuốc cứ thế chồng mông vào đó, anh-em cứ thế tác nghiệp, tác nghiệp xong thì dúi dăm ba lít vầu lỗ lổ, chẳng mấy mà hehe công thành danh toại. Chị em vửa giấu mặt chả ai biết, mà anh em cũng chả lăn tăn gì vửa sớm được việc, vửa có tí phấn khởi, hóa chẳng phải đất lước trọn liềm vuôi? Coi như dịch vụ kín thể hiện sự tận tâm của các CBNV ngành Y – một ngành được ví như bông hoa đẹp nhất trong vườn hoa đẹp XHCN, hehe.

Bài của cậu Mai Dương

ĐI TUẦN HÀNH HAY ĐI KHIÊU KHÍCH CÔNG LUẬN?

Đi tuần hành hay đi khiêu khích công luận?


Bất chấp thông báo của chính quyền Hoàn Kiếm, phương tiện truyền thông về việc không được tụ tập, gây rối tại Bờ Hồ trong những ngày đại lễ 30/4, đám No-U, “xã hội dân sự độc lập” dường như cố tình khiêu khích chính quyền để được “đàn áp”

HÌnh ảnh ghi lại cho thấy, tất cả các quần chúng “tự phát” hôm nay tiệt nhiên không còn ở Bờ Hồ, đều chấp hành thông báo, cảnh báo của chính quyền, trơ ra toàn mấy chục “rận chủ” – những biểu tình viên chuyên nghiệp



Biết trước chính quyền sẽ ra tay “đàn áp” nên các “rân chủ” nữ cố tình mặc áo dài, thậm chí Trần Trị Nga còn cười tươi khi bị áp tải lên xe bus để đồng bọn có được pô ảnh đẹp làm truyền thông tố cáo “chính quyền đàn áp người yêu nước”

Trần Thị Nga vừa “ăn vạ” vừa tươi cười cho đồng bọn “tác nghiệp”

Những cảnh bị “đàn áp” này nhanh chóng được hệ thống truyền thông “rận ngoại” tôn vinh lên như “anh hùng”, “liệt nữ”…


Khi bị bắt lên xe hoặc vào đồn công an, vẫn tranh thủ chụp ảnh, nhắn tin chửi bới chính quyền trên facebook, làm video…để “tố cáo” chính quyền cho thế giới chứng kiến…vào đồn công an Việt Nam vui vẻ, hòa nhã đến cỡ nào!!!


Đám chưa bị bắt thì hô hào nhau kéo đến cổng công an Long Biên, viết nhanh các khẩu hiệu đòi thả người và trình diễn cho công luận thấy, chúng đoàn kết và chính quyền Hà Nội “bất lực” với chúng ra sao, Công an Hà Nội “bó tay” với những công dân “yêu nước đặc biệt” này như thế nào!?!


Chúng còn tranh thủ khai thác trẻ em – đứa con của những người phụ nữ đến “đu cổng” trụ sở công an để “tố cáo” chính quyền “thô bạo” như thế nào. Một thủ thuật quen thuộc mà những rận chủ chuyên nghiệp như blogger Mẹ Nấm Gấu, Trần Thị Nga…đã dùng nhiều

Khi bị công an bắt thì bày trò bao biện để đối phó, tránh né bị xử lý, như tôi không đi tuần hành, tụ tập gây rối mà …đi dạo ở Bờ Hồ – đó là quyền công dân, công an, chính quyền xâm phạm quyền tự do đi lại, quyền bất khả xâm phạm thân thể công dân…

Vợ rận chủ chuyên nghiệp Nguyễn Tường Thụy rất “ngây thơ”

Sau khi bị công an bắt, xử lý về hành vi tụ tập, gây rối trật tự, báo chí phản ánh thì hô hào nhau đến tụ tập trước tòa báo để “thị uy”?


Những biện pháp xử lý pháp luật về hành chính thông thường dường như vô dụng vời thành phần lấy biểu tình làm phương tiện hành nghề “đấu tranh dân chủ”, “đấu tranh nhân quyền” này. Chúng “lạnh lùng” với nhau đến mức, khi đám phụ nữ mặc áo dài bị đẩy lên xe ô tô thì cả đám đàn ông No-U bu vào chụp lấy chụp để các góc ảnh, ai chụp được càng nhiều thì càng hỉ hả rằng, đã không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. Những bức ảnh này nếu được lọt vào “mắt xanh” của các cơ quan truyền thông quốc tế như RFA, BBC, RFI, VOA…”trưng dụng” thì tất sẽ được khoản tiền bản quyền tính bằng USD, Euros cũng “bõ công” và “đáng giá”. Vậy nên không lạ khi những tay thợ ảnh No-U chuyên nghiệp, sau nhiều lần đánh nhau về bản quyền ảnh đã có “dấu mộc” bản quyền riêng cho mình. Máy ảnh của nhóm này cũng “chuyên nghiệp” và đẳng cấp không kém phóng viên đẳng cấp quốc tế để chứng tỏ chúng cần những “tình huống” này đến cỡ nào!!!

Kẻ diễn sẵn sàng “gây xô xát” để được đàn áp, vì sau đó sẽ được tôn vinh, ủng hộ bằng cả vật chất lẫn tinh thần vì sự “dũng cảm”, được giải thưởng nhân quyền, được quốc tế “quan tâm”…Những kền kền thì chọn cho mình góc ảnh đẹp, máy quay thiện nghệ bởi nó đem lại sự “vô giá” cho chúng và nuôi dưỡng cả hệ thống truyền thông “chống cộng” được “các quốc gia văn minh, hùng mạnh” nuôi dưỡng, bảo kê.