Dư luận viên: phot_phet
Thằng này dân kiến, một lối nói giản tiện chỉ bọn kiến trúc sư. Tôi không biết nó chui ở lò nào ra nhưng dáng dấp thì y như dân... lò mổ. Là mặt to, tai vuông, vai bằng và chân tay thì như lực điền bòn ăn ngày giáp hạt.
Nó không danh giá mấy nhưng nghe đâu cụ tam đại cũng có tí oai phong, làm tới chức quản xa tòa đốc lý Hà thành thời Pháp. Mà quản xa là gì? Nôm na là anh trông xe cho quan nhớn. Cả một thời quốc dân răng đen mắt toét dận guốc mộc nhai giầu không mà ông tam đại đã mom men với Tây dương và dinh thự hẳn là tự hào quá đi chứ lị. Có phỏng?
Bởi cái nguồn gốc đó nên nó luôn tự hào là dân gốc Hà thành mặc dù gộc của ông tam đại tít mãi mạn xứ Đoài ngái xa. Bằng chứng là nó ở trong căn biệt thự Pháp cổ nơi phố cũ. Căn biệt thự khí to nhưng trong đó nhung nhúc những công dân mà có người còn trọ trẹ giọng Thanh - Nghệ nên đâm ra lại nhỏ. Nó ở căn buồng lồi nếu đo bằng gang tay thì hơi lâu nhưng nếu dùng thước thì không có chỗ cho người thứ hai căng vạch. Bé lắm, bằng cái móng chân con ấu trùng là cùng. Thề không điêu. Nhiều bận tôi bảo cút ngoại ô mà ở nhưng nó nhăn nhở mà rằng chật chội mới làm nên danh giá giai phố. À ra thế cơ đấy. Nó là giai phố cổ.
Tôi người nhà quê nên không hiểu lắm cái phong hóa người phố hội, nhất là lại cổ như nó nhưng đận lâu lâu cũng có đọc cái tiện bút của anh thợ văn cái đéo gì Hà. À phải, giai phố cổ. Đại để bên cạnh những sơn phết vàng son quá vãng là những thứ mạ kền đương đại tanh tao. Nghe đâu đọc tiện bút này, giai phố cổ tụ bạ thành một đống to lùng anh thợ văn kia mà hỏi cho ra nhẽ cái tội tình. Tai nạn văn chương hay lại là trò tô vẽ? Ai mà biết được.
Tôi đồ là nó có vợ con rồi. Chỉ băn khoăn cái nhẽ là không biết chúng ở đâu thôi. Chứ cái nhà chật thế nó nằm ngồi hẵng còn phải khai căn lấy lũy thừa cho vừa vặn thì gia quyến chui đâu? Tính tôi chơi mới ai chỉ biết thân người đó, chứ chả mấy khi để ý đến chuyện riêng tư. Tôi nghĩ thế là hay nhưng nhiều đứa cho là vô tâm vô tính. Thực ra tôi chán ngấy cái sự soi mói nhau, nhất là trong giương hòm và trên giường ngủ.
Thời sinh viên nó cũng hào hùng. Là cây ghi ta cự phách trứ danh kiêm sáng lập viên của cái ban nhạc đâu như là Bức Vách. Tôi công nhận những ai có gốc gác Hà thành hoặc cổ quái như nó đều rất có khiếu văn công, khác xa với lũ giai quê chả có cái nết mẹ gì là đáng kể ngoài cái nước non "rũ bùn đứng dậy sáng lòa". Ban Bức Vách một thời đình đám lắm, đến nay vưỡn tuy không nổi thường xuyên bởi thứ nhạc chúng chơi kém phổ thông lại kén cả tai người. Tôi không thông thạo nhạc nhẽo nhưng nghe đâu là Rock. Còn Rock là gì? Tôi biết đéo đâu. Hình như nhạc của Tây phương thời phải, đại khái phải gào thét hú hét mới ăn thua. Nó chơi đâu được một thời thì bỏ bởi cơm cháo không đùa với bọn dở hơi và chơi thứ nhạc lại...hơi dở.
Ở phố thị, chơi nhạc tân thời là thế nhưng nó có nết ăn uống khí bần nông là chuyên trị mắm tôm và nước mắm chắt. Mắm tôm phải là mắm xứ Thanh vửa tanh vửa gắt hôi thối đen xì mới hợp vị. Nước mắm chắt cũng phải cùng xuất xứ, chưng theo lối thủ công cất từ chum ra mà nếu để lâu là có dòi. Tôi không tưởng tượng được mồm mép nó sẽ như thế nào khi xực vào những thứ kinh dị kia nhưng khi thấy sơ bộ trình bày về pha chế và gia giảm vào các món ăn thì lại tung tăng muốn thử. Tuy chưa có dịp may nhưng nghe giang hồ đồn đại là đi la liếm ở đâu nó cũng tậu hai bịch dưới cốp con Uây Tầu mang đến hiện trường đánh nhắm. Nhẽ thơm ngon lắm nên ruồi nhặng bu đen yên, nhiều đứa kỹ tính ra hít hà rồi phán là hành kinh qua đường tiết niệu. Mẹ kiếp, thói thường đàn ông người ta hay mang theo diệu, đằng này...hehehe.
Đấy là cái sự ăn. Sự hút của nó cũng kỳ tài. Thuốc lá lúc nào cũng như thắp nhang trên mõm, độc một loại rẻ tiền nhưng bây giờ lại là chất chát của dân chơi: Thăng Long. Lối nó rút thuốc ra khỏi bao rồi vê, rồi rê, rồi gắn lên khóe môi oách như tài tử bởi kiểu cách đó y hệt gã đại tá Nguyễn Thành Luân trên màn bạc một thời. Tôi đồ là nó học được trên phim, hoặc cũng có thể là nết riêng giai phố, hoặc cũng không chừng là hứng thú riêng tư? Điếu thuốc có thể thấp kém phẩm chất nhưng qua cách nó hút người ta bỗng thấy sang lên chứ không như kiểu trọc phú hút xì -gà dễ làm cho người ta hình dung ra con chuột trù đang tu nước mắm.
Tôi hay cùng nó tụ bạ lúc nông nhàn, phố thị kêu là rỗi việc. Tuyền những khi khuya khoắt đêm hôm. Nhậu trong cảnh thanh vắng đó mới thú bởi nếu say rồi khạc nhổ hoặc chửi bậy cũng chẳng ai hay, đái xoắn chim vắt cầu âu vồng qua phố hẹp đẹp như cổ tích cũng không ai trách. Hay như phấn chí thì đọc thơ bựa, hát nhạc chế, chán đi thì địt mẹ lãnh tụ. Thật là tự do, bình đẳng, bác ái không biết để đâu cho hết. Canh diệu muộn nhất tàn lúc năm giờ sáng, tranh thủ uốn éo vặn lưng nhún chân cho khí huyết lưu thông tí chút rồi lại nhúc nhắc rủ nhau đi lòng lợn tiết canh mé đường tàu. Thiên tài cái là nó chửa từng say. Còn tôi hehe địt mẹ như ông cún.
Đận đầu năm vun mãi tôi mới đủ tiền mua khoảnh đất chó ỉa cất căn nhà mới. Chỗ thân tình nên tôi rắp tâm nhờ nó việc trọng là thiết kế cái không gian tồn tại sao cho kiểu cách. Tôi cho nó tự do sáng tạo, khoán luôn cả việc vật tư thiết bị thợ thuyền. Bạn bè nhớn nên nhờ việc cũng phải nhớn nhao sao cho đáng giá. Mấy lị những gì không thông thạo thì tốt nhất là nên giao phó cho bọn tay chuyên. Tôi yên tâm lắm và yên chí nghĩ về căn nhà bá đạo trong đời. Việc của tôi là chạy lo tiền, rảnh rang thì lang thang lên mạng đong vài em tiết hạnh, thi thoảng mới đảo qua lôi nó đi sa ngã đêm hôm và đứng ngoài nhìn hình hài căn nhà mà ưng cái bụng.
Hôm cúng bái nhập trạch lấy ngày tôi mới vào trong theo lối mê tín. Tôi càng ưng hơn khi mọi nhẽ trên cả tuyệt vời và hơn cả mong đợi. Nó là thiên tài. Dứt khoát rồi. Không cần nghĩ ngợi. Nhưng cái làm tôi tá hỏa là trong tất cả các nhà tắm tuyệt đối không có chỗ để vệ sinh, chính xác ra là đi ỉa dù đẹp đẽ và sạch sẽ vô ngần. Tôi cứ nghĩ nó thiết kế chỗ bần tiện kia huyền bí, có thể trên tum hoặc dưới gậm giường nhưng tịnh chẳng thấy đâu. Đem hết sức bình sinh mang ra hỏi nó thì cái mặt kia nghệt mất mấy giây rồi thản nhiên " bao năm nay tao toàn đi ỉa dạo. Nên quên".
Phải rồi. Đấy phải chăng là tinh hoa phố cổ? Hố hố...