Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

NỮ CẢNH SÁT GIAO THÔNG XINH ĐẸP TẠI ĐIỂM THI ĐH NGOẠI THƯƠNG GÂY SỐT

Nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp tại điểm thi ĐH Ngoại Thương gây sốt

Phạm Quỳnh Trang, nữ cảnh sát thuộc phòng cảnh sát giao thông Hà Nội làm nhiệm vụ tại điểm thi trường ĐH Ngoại Thương Hà Nội đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

4h chiều, dòng người đổ về trước khu vực cổng trường Đại học Ngoại thương ngày một đông hơn bởi đây là thời điểm các thí sinh tan tầm sau khi hoàn thành bài thi môn Vật Lý – môn thứ 2 trong ngày thi thuộc khối A, A1 của kì thi Đại học năm nay.

Nổi bật giữa dòng người qua lại tấp nập ấy, một nữ cảnh sát giao thông trẻ trung xinh xắn đang chăm chú làm nhiệm vụ đã thu hút ánh nhìn của nhiều người có mặt tại địa điểm thi. Cô đã thu hút sự chú ý ánh nhìn của nhiều người qua vẻ ngoài xinh đẹp, trẻ trung và đặc biệt phong cách làm việc chuyên nghiệp trong buổi thi Đại học khối A ngày hôm nay.







Được biết, nữ cảnh sát này tên là Phạm Quỳnh Trang (biển hiệu Chiến sĩ – 661 -862) thuộc Phòng cảnh sát giao thông Hà Nội. Trong trang phục của người cảnh sát nhân dân, nữ cảnh sát này một tay cầm chắc gậy chỉ huy ra hiệu cho người tham gia giao thông đi đúng làn đường, đồng thời tuýt còi nhắc nhở những trường hợp vi phạm, đi sai làn làm ách tắc hoặc cản trở lối đi của thí sinh và người nhà đi thi.

Chính thái độ làm việc nghiêm túc, hiệu quả của Quỳnh Trang trong thời gian làm việc ở đây cùng nụ cười xinh xắn đã thu hút sự quan tâm của nhiều người.





Chân dung nữ cảnh sát giao thông Phạm Quỳnh Trang, thuộc phòng cảnh sát giao thông Hà Nội.

Đôi khi, ánh mắt của nữ cảnh sát vô tình chạm vào ống kính, Quỳnh Trang nhẹ nhàng nở nụ cười xinh xắn khiến hình ảnh của nữ cảnh sát giao thông càng trở nên gần gũi và thân thiện hơn.

Mỉm cười với ống kính máy ảnh.






Cùng sinh viên tình nguyện ĐH Ngoại Thương làm hàng rào.

Năm nay, phòng cảnh sát giao thông Hà Nội tiếp tục làm nhiệm giữ trật tự giao thông đường phố trước các địa điểm thi đại học. Theo quan sát, điểm mới của năm nay là bên cạnh các nam cảnh sát rắn rỏi là các nữ cảnh sát cũng hết mình tham gia công tác này.




Nữ cảnh sát giao thông tại điểm thi trường ĐH Ngoại Thương vào sáng 3/7.

Nguyễn Thị Thùy Dương thuộc phòng cảnh sát giao thông TP Hà Nội tại điểm thi trường ĐH Kinh tế Quốc Dân sáng 4/7.



Tích cực phân làn xe để giao thông không tắc nghẽn.

Thỉnh thoảng trò chuyện cùng đồng nghiệp.

Nữ cảnh sát làm nhiệm vụ tại cổng trường Học viện ngân hàng trong chiều 4/7.

Ảnh: Tuấn Tricky, Doãn Tuấn, Thế Anh

EM BIẾT THẤY SẼ IM LẶNG

Em biết, thầy sẽ… im lặng!

Bùi Hoàng Tám

(Dân trí) - Em biết, thầy sẽ im lặng vì trung thực rất cần sự dũng cảm và giá của nó không hề rẻ. Lời nói thật đã hơn một lần chết chém. Nhưng may mắn thay, được sống một cuộc sống trung thực đang, đã và mãi là khát vọng lớn nhất của nhân loại.

Đề thi Văn trong kỳ thi tốt nghiệp THPT năm nay có một câu rất hay nói về sự dối trá: “Thói dối trá là biểu hiện của sự suy thoái về đạo đức trong đời sống xã hội - Viết một bài văn ngắn (khoảng 400 từ) trình bày suy nghĩ của anh/chị về ý kiến trên”. Mình nhớ cách đây khoảng 3 năm (2009), trong kỳ thi đại học cũng có một câu tương tự: Câu II (3 điểm): Trong thư gửi thầy hiệu trưởng của con trai mình, Tổng thống Mĩ A. Lin-côn (1809-1865) viết: “Xin thầy hãy dạy cho cháu biết chấp nhận thi rớt còn vinh dự hơn gian lận khi thi”. Từ ý kiến trên, anh/chị hãy viết một bài văn ngắn (không quá 600 từ) trình bày suy nghĩ của mình về đức tính trung thực trong khi thi và trong cuộc sống.

Ngày đó, mình đã viết bài này.

Bài làm: (600 chữ)

Trong thư Ngày 20/11/2008, Bộ trưởng đã cảnh báo: “sự giả dối vẫn đang tồn tại trong ngành và trong xã hội”. Nhà khoa học nổi tiếng bởi sự chính trực, GS Hoàng Tụy đã từng kêu lên: “Dân tộc Việt Nam không có truyền thống giả dối. Bệnh giả dối là mối nhục lớn”.

Vâng. Giả dối là “mối nhục lớn” nhưng chúng ta đang phải sống chung với sự giả dối dù trong sâu thẳm, mỗi người đều khao khát được sống trung thực với mọi người, trung thực với chính mình. Thế nhưng ai cho họ sự trung thực? Làm sao có thể sống trong sự trung thực khi xung quanh tràn lan sự lọc lừa, dối trá?

Thưa thầy, khi cái bào thai mới ba tháng tuổi là em ngo ngoe trong bụng đã thấy mẹ vo vo tờ polime dúi vào tay ông bác sĩ để mua lấy câu trả lời lách luật: “Cháu đái ngồi (con gái) hay đái đứng (con trai)?”. Ngày em chào đời, hình ảnh đầu tiên mà em nhận thấy bà em gấp gấp tờ polime đút vào tay cô hộ lý để “tắm cho cháu nhẹ nhàng”. Hai tuổi, em đi mẫu giáo, ba em cầm cuốn “Sổ vàng” mặt ghệt như người vừa bị trấn lột. 6 tuổi, em đi học. Đó là cuộc đua chạy trường, chạy lớp mà phương tiện là những chiếc “phong bì” lặc lè ngoại tệ... Và cho khi em chết, con em sẽ làm như bố em làm ngày ông em mất: Lo lót cái phong bì để có chỗ nằm trong nghĩa địa.

Hành trình làm người là hành trình giả dối.

“Dân tộc Việt Nam không có truyền thống giả dối”. Thạch Sanh 3 lần bị phản bội vẫn ơn Lý Thông như một ân nhân. Mị Châu mất đầu vẫn giữ niềm tin ở tên gian ngoại bang Trọng Thủy. Cô Tấm ba lần bị lừa vẫn tin ở tình yêu thương nơi mụ dì ghẻ độc ác. Dân tộc Việt Nam không chỉ trung thực mà thành thực đến ngây thơ. Sự dối trá đến với dân tộc ta từ bao giờ? Ai đầu têu và nuôi dưỡng sự dối trá này, thưa thầy?

Sống trong đảo người gù, ai thẳng lưng là dị dạng. Nếu không muốn bị coi là dị dạng, bị cộng đồng xua đuổi đương nhiên không gù cũng phải còng xuống thành gù. Ai cho họ thẳng lưng? Ai cho họ trung thực? Có nơi đâu mà sự trung thực bị coi như một nhược điểm, thậm chí ngu xuẩn, điên rồ, thưa thầy?

Dù muốn có một kỳ thi trung thực nhưng làm sao em trung thực được khi bên cạnh em là sột soạt tiếng mở bài dưới sự che chở của giám thị? Cả việc phải làm đề thi này cũng lại là một lần nữa thầy lại bắt chúng em phải nói dối bằng những lời sáo rỗng, không phải của mình bởi nếu viết suy nghĩ trung thực, chắc chắn em sẽ bị điểm 0.

Trung thực rất cần sự dũng cảm. Thầy có đủ dũng cảm để cho bài thi này dù chỉ là 1/2 điểm?

Em biết, thầy sẽ im lặng vì trung thực rất cần sự dũng cảm và giá của nó không hề rẻ. Lời nói thật đã hơn một lần chết chém. Nhưng may mắn thay, được sống một cuộc sống trung thực đang, đã và mãi là khát vọng lớn nhất của nhân loại.

Vâng, em biết thầy sẽ vẫn… im lặng!

(Phần bài làm đúng 600 chữ)

Kinh Hoàng: TỘT CÙNG VÔ NHÂN ĐẠO Ở TRUNG QUỐC - GIẾT NGƯỜI ĐỂ LẤY NỘI TẠNG

Cuteo@


Giết người hàng loạt để lấy nội tạng. Quan trọng là Trung Quốc sẵn sàng giết người lấy nội tạng để bán lấy ngoại tệ.

Đây là bài chỉ để tham khảo, bởi Cuteo@ cũng không dám tin là sự thật.

Trong Video, các nạn nhân chủ yếu là các học viên Pháp Luân Công. Nhưng dù họ (các nạn nhân) là ai đi nữa thì hành động vô nhân đạo này chỉ có thể diễn ra ở Trung Quốc mà thôi.

Thật dã man, tàn bạo!

Mời xem video:

<iframe width="560" height="315" src="//www.youtube.com/embed/CfL-kQ-HtIc" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>

HOĂC:
<iframe width="560" height="315" src="//www.youtube.com/embed/CfL-kQ-HtIc" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>

LỐI KHÁC

Lối khác


Tác giả: Kim Dung/ Kỳ Duyên

Đã có thời ta rất thương nhau
Mỗi sáng ban mai tiếng chuông điện thoại
Hai đầu không gian khắc khoải
Trong nỗi nhớ thẳm sâu

Đã có thời ta rất tin nhau
Sướng khổ buồn vui ngọt bùi cay đắng
Bên này mưa thương bên kia tràn nắng
Ám ảnh giấc mơ sương trắng mái đầu

Em đâu ngỡ vẫn còn lối khác
Nơi sen tàn ngay giữa mùa thu
Nơi trời xanh không có tiếng chim gù
Đâu biết hoa cỏ may lỡ tay 
đau nhói

Đã tắt lặng tình cầm phiêu bạc
Dây đàn đau rạn vỡ ráng chiều
Gót chân dạo cỏ mòn lối khác
Hoa lại nở tràn trên những lời yêu?

Em chết lặng giữa muôn vàn nẻo lạc
Phù du những kiếp tơ lan man
Ngu ngơ quá nên đoạn đành trả giá
Một mình em còn lại với cung đàn

Lối khác nào cho em bình an
Tinh khôi trong lành giọt sương lóng lánh
Lích chích chim sâu bụi gai dệt tơ trời óng ánh
Hương trần thơm trong ngọn gió buồn lan…


LẠM BÀN VỀ CÁI GỌI LÀ “HỘI NHÀ BÁO ĐỘC LẬP”

Chọn ngày Quốc Khánh Hợp Chủng quốc Huê Kỳ để ra mắt Hội Nhà báo độc lập, phải chăng những người khởi xướng muốn tạc một dấu ấn giống như George Washington lập nên một quốc gia chuẩn mực như nước Mẹ của họ!!!

THÀNH LẬP TRÁI PHÁP LUẬT?

Tự nhận “Hội Nhà báo độc lập Việt Nam (tiếng Anh: Independent Journalists Association of Vietnam - IJAVN) là tổ chức xã hội dân sự nằm trong xã hội dân sự Việt Nam” như một sự mơ hồ, không hiểu phạm vi, phạm trù “xã hội dân sự Việt Nam” này là gì? ở đâu?

Tự nhận cơ sở hoạt động của “Hội Nhà báo độc lập Việt Nam” dựa trên “Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền và Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị của Liên Hiệp Quốc mà Việt Nam là một thành viên có nghĩa vụ tuân thủ”, trong khi đó tại Điều 22 Công ƯớcQuốc Tế về những Quyền Dân Sự, và Chính Trị ghi rõ: “ Ai cũng có quyền tự do lập hội, kể cả quyền thành lập và gia nhập các nghiệp đoàn để bảo vệ quyền lợi của mình. Việc hành xử quyền này chỉ có thể bị giới hạn bởi luật pháp, vì các nhu cầu cần thiết trong một xã hội dân chủ để bảo vệ an ninh quốc gia, an toàn công cộng, trật tự công cộng, sức khỏe công cộng, đạo lý, hay những quyền tự do của người khác. Điều luật này không có tác dụng ngăn cấm việc ban hành các giới hạn luật định liên quan đến sự hành xử quyền tự do lập hội của các giới quân nhân và cảnh sát”

Tự nhận hoạt động dựa trên “Các quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do lập hội được minh định trong Hiến pháp Việt Nam”, thực tế Điều 25 Hiến pháp 1992 sửa đổi, bổ sung năm 2014 ghi rõ “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”.

Quy định lập Hội trong pháp luật Việt Nam được quy định rõ trong Nghị định số 45/2010/NĐ-CP quy định về tổ chức, hoạt động và quản lý hội, với quy định về điều kiện thành lập hết sức rõ ràng. Cùng với các hội nhóm như Diễn đàn XHDA, MLBVN, HAEDC, HPNNQ, HDOVN, VĐĐL…, Hội Nhà báo độc lập được các cá nhân tự tuyên bố thành lập trên mạng Internet không xin phép cũng như được sự đồng ý của cơ quan có thẩm quyền. Như vậy, nó hoàn toàn không hề tuân thủ Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị của Liên Hiệp Quốc, Hiến pháp như sự mạo nhận.

TIÊU CHUẨN THÀNH VIÊN?

Tiêu chuẩn ngoài việc hướng tới mục tiêu “tự nguyện dấn thân vì tự do báo chí” phải đạt được: “Hội viên phải là người có ít nhất 5 tác phẩm báo chí đã công bố phù hợp với tiêu chí của Hội”. Vậy không biết 5 bài báo này đăng trên blog, mấy trang lá cải…có là tiêu chuẩn trở thành nhà báo? Nếu vậy thì hơi hạ cấp. Nếu 5 bài đó đăng trên mấy trang RFA, BBC, VOA…thì đáp ứng tiêu chuẩn của “nhà báo phương Tây” với tiêu chí hoạt động của họ, vậy sao còn gắn mác “độc lập” được?

Trong các hội viên này, nhìn kỹ toàn thấy những cây bút viết trên facebook, blog và đăng tải trên các trang tin lá cải hải ngoại sặc sụa mùi “lật đổ Đảng cộng sản”, “hủy bỏ Điều 4 Hiến pháp” thì liệu có thực sự đảm bảo “quá trình hoạt động báo chí không phân biệt quan điểm chính trị, tôn giáo” không?

ĐÃ LÀ HỘI VIÊN MỘT TỔ CHỨC LIỆU CÓ CÒN ĐỘC LẬP?

Đây là nghi vấn hoàn toàn có cơ sở của nhà báo người Mỹ gốc Việt: “Nguyễn Phương Hùng Nhà báo độc lập thì không phải lập hội. Lập hội thì còn gì độc lập nữa. Lệ thuộc lẫn nhau rùi. Đã có hội tức là có nội quy, quy chế, trưởng nhóm hoặc chủ tịch, rồi phó, rồi TTK, thủ quỹ hết mẹ độc lập rồi còn gì?”

NHẬP NHÈM GHI DANH?

Danh sách hội viên ban đầu có 42 người vừa công bố (con số không hề nhiều đến nỗi chưa xin ý kiến của nhau) thì đã bị ông Đỗ Trung Quân phản pháo rằng ông ta “Một lần nữa, tôi lại thấy tên mình… Dù thật sự tôi chưa chính thức gửi thư gia nhập Hội Nhà Báo Độc Lập” đăng trên chính blog của ông này (facebook Đỗ Trung Quân )?

HÌNH THÀNH NHANH CHÓNG SAU PHÁI ĐOÀN “ĐIỀU TRẦN VỀ TỰ DO BÁO CHÍ” TẠI MỸ DO VIỆT TÂN TỔ CHỨC?

Không thể không nghi ngờ sự liên quan, nhúng tay điều hành, lãnh đạo dự án thành lập Hội “tự do báo chí” này sau khi một phái đoàn “điều trần về tự do báo chí” do Việt tân đạo diễn vừa đi Mỹ về, Phạm Chí Dũng (bị đi hụt vì không được xuất cảnh), Nguyễn Tường Thụy, Ngô Nhật Đăng đều trong nhóm lãnh đạo “tự phong” của Hội này?

Thêm nữa, dấu ấn Việt Tân thao túng các hội nhóm chống đối trong nước gắn mác “các tổ chức XHDS” đã lộ rõ ràng qua dự án UPR ở Thụy Sỹ, kêu gọi biểu tình, tự do báo chí… vừa qua, đến mức chính các tổ chức, cá nhân Cờ vàng hải ngoại cũng phải lên tiếng phản đối sự hiện diện công khai Việt tân làm hỏng hình ảnh của “xã hội dân sự” vì cái sự đánh bóng quá lố lăng này. Cái gọi là “xã hội dân sự” được hình thành với “sứ mệnh” được quảng bá là “nhằm giám sát hoạt động của các đảng phái chính trị” như ông Nguyễn Quang A trả lời phỏng vấn BBC bên lề phiên họp UPR tháng 6 vừa qua ở Thụy Sỹ liệu có “khách quan” khi Việt Tân công khai đứng ra thao túng mọi hoạt động của đám này? 

Không thể không đặt nghi vấn, phải chăng Hội Nhà báo độc lập là bước kế tiếp lập chủ đủ các hội nhóm “xã hội dân sự” nhằm cạnh tranh với các hội đoàn, tổ chức quần chúng chính danh được Nhà nước thừa nhận? Mục đích là nhằm được chính giới phương Tây, Mỹ thừa nhận để đi “vận động quốc tế”, lập dự án xin các quỹ “dân chủ” đang đặc biệt quan tâm đến Việt Nam?

Nguồn: Võ Khánh Linh

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

"KÌ ÁN LỆ RƠI" - CÓ THẬT LÀ TRUYỀN THÔNG CÓ LỖI?

Em vừa đọc được bài này trên trang của Blogger Nguyễn Ngọc Long hay quá, xin phép bác ý được share lên đây cho bà con đọc. Xem là hiện tượng Lệ Rơi liệu có thật là truyền thông có lỗi không nhé:

"Vừa rồi, một tờ báo đã chọn Lệ Rơi để giao lưu trực tuyến ngay lập tức có những dư luận trái chiều. Có người cho rằng việc đó là không đáng, có người lại bảo cũng bình thường và phù hợp. Quan điểm của anh thế nào?

Tờ báo tổ chức cho ca sĩ Lệ Rơi giao lưu trực tuyến là Dân Việt. Thông tin ở trang web danviet.vn nói đây là báo điện tử của báo Nông Thôn Ngày Nay. Chủ đề của cuộc giao lưu là "Lệ Rơi - anh nông dân từ sau lũy tre làng bước lên thế giới phẳng". Theo tôi được biết thì Lệ Rơi cũng không có "vấn đề gì" về mặt pháp luật tại thời điểm được Dân Việt mời giao lưu, ngoại trừ việc... đang nổi tiếng và được nhiều người biết đến!

Việc một tờ báo "Nông Thôn", mời một người nông dân nổi tiếng trên mạng Internet, chưa vi phạm pháp luật, chưa làm gì sai trái đến giao lưu với đọc giả của họ về chủ đề "sau luỹ trên làng bước lên thế giới phẳng" là một việc tôi thấy hết sức bình thường về nghiệp vụ, hợp lý về mặt nội dung và có nhiều ý nghĩa tốt đẹp về mặt xã hội. Chỉ tiếc là trong tấm hình chụp lại quang cảnh tặng hoa cho nhân vật chính, tôi thấy tấm panô quảng cáo đã "bay mất" chữ "ca sĩ", chỉ còn lại Lệ Rơi.

(?) Điều đó nói lên việc gì, và tại sao anh cho rằng như vậy là đáng tiếc?

Tôi cho rằng họ có mục đích riêng khi làm như vậy. Ngay trong phần dẫn nhập của cuộc giao lưu đã nói mục đích chính "không phải là để tung hô, lăng xê Lệ Rơi hay có ý giúp anh rộng đường vào showbiz mà trên hết, đó là giúp bạn đọc hiểu đủ, hiểu đúng & có cái nhìn tích cực, khách quan hơn về 1 chân dung nhà nông thú vị, một anh nông dân tò mò trên thế giới phẳng". Tức là họ muốn mời Lệ Rơi tới giao lưu với tư cách một người nông dân.

Đầu chương trình giao lưu, thì Lệ Rơi đã nói rằng "Xin mọi người đừng gọi tôi là ca sĩ, tôi chỉ là một anh nông dân thích ca hát". Tuy nhiên trước đó, ở clip được coi là "giải nghệ" thì nhân vật chính của chúng ta tự nhận mình là ca sĩ và lặp đi lặp lại tuyên bố đó rất nhiều. Trong bài giới thiệu trước buổi giao lưu 1 ngày, thì trên trang báo đứng ra tổ chức cũng nói rằng sẽ "Giao lưu trực tuyến với "ca sĩ" Lệ Rơi". Như vậy, tôi thấy có sự thay đổi trong suy nghĩ và lời nói của Lệ Rơi. Tôi không biết nguyên nhân của sự thay đổi đó là gì nhưng thấy tiếc, vì trước đó Lệ Rơi không quan tâm đến người ta nhận xét gì, Lệ Rơi vẫn hát say mê vì đó là điều Lệ Rơi thích. Nhưng bây giờ, sự vô tư và "mặc kệ" đó đã không còn.

(?) Theo anh, có hay không việc dư luận "ép" không cho Lệ Rơi được làm ca sĩ?

Dư luận thì 9 người 10 ý. Người ủng hộ nhiệt tình, người ném đá và chê bai ra mặt, người động viên tích cực, cũng có người dè bỉu chê bai và khen... đểu! Đó là chuyện hết sức bình thường. Tôi quan tâm nhiều hơn đến góc nhìn của truyền thông - báo chí trong trường hợp của Lệ Rơi, vì đó mới là những "dư luận" thực sự có ảnh hưởng.

Lệ Rơi bắt đầu được truyền thông chú ý và đăng tin từ ngày 23/6/2014 (nếu có báo nào đăng trước nữa thì tôi chưa tìm được). Tính đến thời điểm này, có ít nhất 264 bài viết riêng rẽ trên các trang tin, trang báo mạng viết về Lệ Rơi. Báo chí dùng đủ từ ngữ để gọi Lệ Rơi như "ca sĩ", giọng ca thảm hoạ, hiện tượng mạng, ca sĩ gây shock...

Người ta ở đây, tức là các nhà báo, từ ban đầu là thờ ơ không quan tâm, chuyển qua giai đoạn săn đón nhiệt tình, nhưng lại dùng đủ lời lẽ khó nghe để bình luận về Lệ Rơi với những quy kết đầy tính chủ quan và cá nhân như "chàng nông dân xấu trai đáp ứng thị hiếu nhảm của dân mạng", "xấu trai hát dở", "tung bài hát thảm hoạ không còn ai nhận ra bài gì"...

Và trong số 264 bài báo đó, rất nhiều bài đã cho chữ ca sĩ hoặc ca sĩ Lệ Rơi vào trong ngoặc kép, với hàm ý không công nhận Lệ Rơi là ca sĩ. Tôi cũng không hiểu tại sao lại có quan điểm như vậy? Vì Lệ Rơi xấu trai, vì hát dở hay vì đây chỉ là chàng trai trồng ổi? Thực ra thì phần lớn ca sĩ nổi tiếng hiện nay đều không qua học hành đào tạo trong nhạc viện. Cũng chưa có quy định nào về mặt pháp luật cho danh xưng này cả. Tại sao các ca sĩ khác được mặc nhiên công nhận, nhưng mọi người lại quá khó khăn khi chấp nhận sự nổi tiếng được coi là "bất thường" của Lệ Rơi?

(?) Có thông tin cho rằng Lệ Rơi muốn "giã từ" sân khấu mạng. Phải chăng không chịu được áp lực của "dư luận mạng"?

Thực tế đến bây giờ thì Lệ Rơi vẫn chưa "giã từ sân khấu". Không những thế, Lệ Rơi còn xuất hiện bên cạnh một số thương hiệu liên quan đến âm nhạc, và những bầu sô có "số má" ở Hà Nội. Hình ảnh của Lệ Rơi được dùng để quảng cáo cho một đêm giao lưu (chứ không phải đêm nhạc) ở quán bar với phong thái được photoshop như ngôi sao "sâu bít".

Những động thái này không thể hiện việc Lệ Rơi bị mệt mỏi vì áp lực của "dư luận mạng". Tôi cho rằng sẽ còn có một số đơn vị khác nhanh tay tận dụng khai thác sự nổi tiếng của Lệ Rơi. Và với bản thân Lệ Rơi, đến giờ phút này, hãy cứ yên tâm rằng ca sĩ mạng của chúng ta đã quen với các thị phi khi tự nhiên nổi tiếng.

(?) Anh có dự báo gì về hướng đi tiếp theo của Lệ Rơi? Hiện tượng mạng này sẽ có một điểm dừng trong thời gian tới?

Như trước đây tôi từng phân tích, Lệ Rơi nổi tiếng vì những hành động mà số đông cho rằng "kỳ quặc" thậm chí là "ngớ ngẩn" (http://goo.gl/kGs5vA). Họ thấy thích vì Lệ Rơi khiến họ thấy vui và lạ, giúp họ giải trí trong cuộc sống có nhiều căng thẳng, thậm chí chỉ là để thoả mãn được sự hiếu kỳ. Họ sẽ tiếp tục tìm đến Lệ Rơi khi câu chuyện còn tiếp diễn.

Cái lạ thì luôn có thời gian. Thường là rất ngắn. Giống như anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một người con gái ngày trước vốn là con trai, thì khi anh nghe tới trường hợp của ca sĩ Cindy Thái Tài anh thấy lạ và quan tâm theo dõi. Nhưng đến người thứ 2, thứ 3... thì yếu tố chuyển đổi giới tính như vậy không còn là lạ nữa. Nó đã trở thành một điều bình thường trong cuộc sống. Những người đến với Cindy Thái Tài vì tò mò sau một thời gian họ sẽ bỏ cô đi, chỉ còn lại những người thực sự quan tâm và yêu mến giọng ca tiếng hát của Cindy. Lệ Rơi không nằm ngoài quy luật đấy. Cái lạ của Lệ Rơi sẽ từ từ hết... lạ sau chừng một tháng nữa, thậm chí ít hơn.

Còn cái vui thì phụ thuộc lớn vào tài năng "gây cười" của Lệ Rơi. Phân tích các clip mà Lệ Rơi sản xuất, tôi thấy Lệ Rơi gây cười (không biết vô tình hay cố ý) bằng chi tiết "lói ngọng", tự tin quá mức, có một ngoại hình đối lập với các ca sĩ nổi tiếng mà Lệ Rơi đang "chặt chém"... Và tất cả chỉ có thế thôi. Những yếu tố này nhìn chung hơi bản năng, nếu không cố gắng rèn luyện thêm để biến nó thành "tài năng" thì yếu tố tạo ra sự vui vẻ dần dần cũng thành nhàm chán.

Một thí dụ dễ thấy nhất là trường hợp của cô gái Mẫn Nhi ở TpHCM, với ngoại hình "không giống như siêu mẫu thông thường" nhưng tự nhận mình là siêu mẫu và có thời gian "qua lại" với hàng loạt ca sĩ nổi tiếng cũng trở thành đề tài gây cười cho cư dân mạng. Tuy nhiên, đến bây giờ thì Mẫn Nhi cũng đã "chìm" rồi.

(?) Nhìn từ góc độ truyền thông, theo anh những người có thể nổi tiếng sẽ phải chuẩn bị những điều gì để không bị "tắt phụt" vì áp lực kỳ thị?

Tôi không nghĩ là Lệ Rơi hay ai đó sẽ bị "tắt phụt" khi truyền thông kỳ thị. Cái chính là tài năng thực sự của họ đến đâu. Người ta hay nói "phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi". Cần phân biệt rõ hai khái niệm này.

Người ta đến với Lệ Rơi vì họ thấy vui, hoặc là thấy yêu mến cái tính thật thà chất phác của Lệ Rơi. Khi Lệ Rơi lên thành phố, ngồi xế bạc tỷ, xuất hiện ở quán bar như một ngôi sao "sô bít", lên báo để giao lưu trực tuyến... thì dần dần khán giả của Lệ Rơi sẽ thấy cái chất phác của anh nông dân trồng ổi "bay đi ít nhiều".

Tôi không nghĩ việc đó là xấu hay tốt như một số người quá cực đoan. Vì Lệ Rơi đâu phải trẻ con, cậu ấy làm gì là do bản thân tự chịu trách nhiệm đấy chứ. Chúng ta không sống cuộc đời của người khác thì đừng bắt người khác phải trở thành hình mẫu mà chúng ta mong muốn. Chỉ có điều, khi bị "hiện đại hoá" bản thân như vậy, thì Lệ Rơi tự làm mất đi cái lợi thế của mình. Khán giả họ nhanh thích thì cũng nhanh chán lắm, Lệ Rơi toả sáng hay tắt phụt hoàn toàn do tài năng và bản lĩnh của cậu ấy đến đâu. Truyền thông không có lỗi."

BẢN CHẤT TRỞ MẶT TRÂNG TRÁO...TỪ TÌNH "HỮU NGHỊ" KIỂU TRUNG QUỐC!

Trận “mưa đá” của hữu nghị Xô – Trung trên dàn nhạc “Cachiusa” là bài học đích đáng nhớ đời, nhưng tiếc thay không làm thay đổi bản chất trở mặt trâng tráo của Trung Quốc.


Để hiểu Trung Quốc trong các quan hệ “đồng chí tốt, láng giềng tốt…” và một kiểu hữu nghị viển vông, TS Trần Đình Bá – Hội Khoa học kinh tế VN, có bài viết phân tích để bạn đọc hiểu rõ hơn, cảnh giác và có những đối sách trong bảo vệ chủ quyền quốc gia thiêng liêng.

Trung Quốc là một nước sản xuất bình hoa nhiều nhất thế giới và là nước đầu tiên chọn “quốc hoa”. Theo cách lý giải của họ, “bình hoa” là “hòa bình”. Vì vậy, hầu hết các đoàn nguyên thủ quốc gia, các chính khách, doanh nhân… khi đến với họ và các phái đoàn của TQ khi công du bang giao đều có món “bình hoa” làm quà tặng như một đặc sản để truyền cảm hứng cho một thông điệp tốt đẹp trên đầu môi chót lưỡi là “hòa bình hữu nghị”. Nói vậy nhưng không phải vậy, hãy nhìn lại quá khứ lịch sử và bề dày “thành tích”của họ để thấy chiều sâu của những lời hứa hữu hảo đó.

Tàu Trung Quốc hung hăng tấn công tàu Việt Nam trên vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam.

Trận “mưa đá” của hữu nghị Xô – Trung trên dàn nhạc “Cachiusa” 

Trung Quốc tới 1.5 tỷ dân hôm nay hãy còn nhớ trong Chiến tranh thế giới thứ 2 với khoảng 600 triệu, vẫn là nước đông dân nhất thế giới dưới triều nhà Thanh trị vì, vậy mà từng quỳ gối để cho một nhóm người của đội quân phát xít Quan Đông “làm cỏ”… bởi huyết thống “binh đao nội chiến” của mình. Vào thời điểm đó, Liên Xô luôn vận động, hối thúc Mao Trạch Đông thành lập một liên minh với Trung Hoa dân quốc do Tưởng Giới Thạch đứng đầu – người kế nhiệm lãnh tụ Tôn Trung Sơn để chống chủ nghĩa phát xít tự cứu dân tộc mình. Thế nhưng, Mao không nghe và cuộc nội chiến trong lòng Trung Quốc diễn ra giữa 2 phe, bỏ mặc cho nhân dân bị phát xít hành hạ thảm sát. Trong 8 năm chiến tranh, Trung Quốc thiệt hại khoảng 25 triệu người chết và nền kinh tế gần như kiệt quệ hoàn toàn.

Hồng quân Liên Xô đã nhanh chóng mở mặt trận phía đông đánh tan đội quân Quan Đông của phát xít Nhật, cứu nhân dân Trung Quốc ra khỏi thảm họa diệt vong.

Kết thúc Chiến tranh thế giới thứ 2, Xtalin – người đứng đầu nhà nước Liên Xô khuyên Mao Trạch Đông đừng nên mưu toan giành lấy quyền lực, mà nên thương lượng để chung sống hòa bình với Trung Hoa dân quốc để đoàn kết dựng xây đất nước. Mao chấp thuận khôn khéo ngoài mặt nhưng thực tế thì làm ngơ lời khuyên đó bằng cách tiếp tục đánh đuổi Tưởng Giới Thạch khỏi lục địa Trung Quốc ra đảo Đài Loan và tuyên bố thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa vào tháng 10/1949.

Hiệp ước Hữu nghị và Hợp tác giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô viết (gọi tắt là Liên Xô) được ký vào năm 1950 bao gồm một khoản cho vay lãi suất thấp của Liên Xô giá trị 300 triệu rúp – một lượng tiền khổng lồ thời đó và liên minh quân sự 30 năm. Liên Xô đã giúp đỡ từ tài chính, chuyên gia trên mọi lĩnh vực giúp Trung Quốc khôi phục sau chiến tranh, mở các nhà máy công nghiệp như gang thép, khai khoáng, lọc hóa dầu, nghiên cứu năng lượng hạt nhân phục vụ hòa bình, xây dựng nhà máy ô tô Trường Xuân lớn nhất châu Á, giúp chế tạo máy bay phản lực Mig, xe tăng, tàu thủy, các vũ khí như pháo binh. các loại vủ khí bộ binh tối ưu như súng phóng lựu B40- B41, AK phiên bản của Liên Xô, cũng được chuyển giao công nghệ sản xuất. Liên Xô còn giúp TQ đào tạo nhiều chuyên gia kỹ thuật, công nghệ và các ngành khác một cách vô tư. Một chuyên gia tốt nghiệp Đại học Năng lượng Moscow sau này trở thành Thủ tướng, nhiều lãnh đạo cao cấp trong các lĩnh vực ở Trung Quốc cũng trưởng thành từ đó.
Liên Xô thực sự cứu “con hổ” Trung Quốc ra khỏi thảm họa phát xít 1945, khôi phục phát triển kinh tế thì đáp lại Trung Quốc đã nuôi dã tâm “đền ơn” bằng những toan tính chính trị hòng làm bá chủ thế giới, từ thập niên 1950. Trung Quốc bắt đầu từ ý tưởng “đại nhảy vọt“ nhằm vượt mặt “ân nhân” để tự cho mình là “thiên tử” phải làm bá chủ thế giới.

Cậy thế có biển người lớn nhất thế giới, Trung Quốc gây hấn với Liên Xô bằng việc đưa quân đội áp sát gia tăng căng thẳng biên giới trong cuối thập niên 1960, suốt dọc theo biên giới dài 4.380 km có 658.000 quân Xô Viết phải đối đầu với 814.000 quân Trung Quốc. Cuộc xung đột biên giới 1969 là một loạt các vụ đụng độ vũ trang đỉnh điểm của sự chia rẽ với chỉ một hòn đảo nhỏ trên sông Ussuri mà người Trung Hoa gọi là Trân Bảo, còn Liên Xô gọi là Damansky (Остров Даманский).

Vào ngày 2/3/1969, Trung Quốc gây hấn cho quân lấn sâu vào lãnh thổ nổ súng tấn công trước vào bộ đội biên phòng Liên Xô đang tuần tra bảo vệ chủ quyền làm 31 người chết và 14 người bị thương. Trước sự hung hăng táo tợn trở mặt đó, Liên Xô đã lập tức dạy cho Trung Quốc bài học “lấy oán trả ân” bằng một trận pháo phản lực BM-21 loại vũ khí hiện đại được quân đội Xô Viết dùng trong thế chiến 2 có tên con gái là “Cachiusa”, được mệnh danh là mưa đá với một trận dội lửa chí tử còn dày hơn mưa đá vào các nơi tập trung quân Trung Quốc tại Mãn Châu và đảo Damansky (Trân Bảo) Trung Quốc trả giá bằng 800 binh sỹ tử vong.

Trận “mưa đá” của hữu nghị Xô – Trung trên dàn nhạc “Cachiusa” là bài học đích đáng nhớ đời nhưng vẫn chưa làm thay đổi bản chất trở mặt trâng tráo Trung Quốc là như thế.

Người Trung Quốc không có gen xâm lược: Ai tin?!

Không chỉ “báo ân” Liên Xô bằng xung đột vũ trang, mà suốt dọc đường biên giới của Trung Quốc gồm Triều Tiên, Nga, Mông Cổ, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Tajikistan, Afghanistan, Pakistan, Ấn Độ, Nepal, Bhutan, Myanma, Lào và Việt Nam – hầu hết các nước láng giềng đều phải đương đầu với thói hung hăng gây chiến của Trung Quốc, đặc biệt có cuộc chiến tranh Trung – Ấn kéo dài nhiều thập niên về việc tranh chấp khu vực biên giới Aksai Chin và bang Arunachal Pradesh.

Trong suốt lịch sử Trung Quốc luôn gây hấn xâm lược với Việt Nam và đã nhận được nhiều bài học lịch sử trên sông Như Nguyệt, Bạch Đằng Giang, Ải Chi Lăng, Hàm Tử, Chương Dương , Đống Đa…

Bản chất hiếu chiến xâm lăng của Trung Quốc là không bao giờ thay đổi bởi tư tưởng “Đại Hán” đã di căn vào huyết quản, mặc dầu Tập Cận Bình – người đứng đầu Trung Quốc lên tiếng: “Người Trung Quốc không có gen xâm lược” và họ luôn ru ngủ Việt Nam bằng những ngôn từ tốt đẹp nhất “Phương châm 16 chữ và quan hệ “4 tốt”, ký cam kết với các nước hiệp hội ASEAN quy tắc ứng xử Biển Đông DOC, hứa tiếp tục xậy dựng COC hoàn chỉnh, song lại gây ra vụ “Hải tặc “bằng dàn khoan Hải Hương 981 và đưa nhiều tàu thuyền vũ trang xâm nhập vào vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam.

Trung Quốc: Nói “hữu hảo” nhưng bản chất… lật lọng đổi trắng thay đen

Trung Quốc luôn lớn tiếng rêu rao, bôi xấu Việt Nam, đổ lỗi cho chúng ta “vi phạm chủ quyền” của họ, rằng họ luôn tôn trọng 16 chữ vàng và quan hệ 4 tốt… Thế nhưng, chỉ mới 40 năm qua, Trung Quốc đã chứng tỏ cho Việt Nam quan hệ “4 tốt”. Đó là năm 1974, Trung Quốc đã đê hèn tranh tối tranh sáng dùng vũ lực đánh chiếm trái phép quần đảo Hoàng Sa; năm 1979, đem quân xâm lược 6 tỉnh biên giới phía Bắc Việt Nam; năm 1988 lại dùng vũ lực đánh chiếm đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam và nay – 2014, Trung Quốc đưa giàn khoan Hải Dương 981 cùng hàng chục tàu thuyền vũ trang xâm nhập vùng đặc quyền kinh tế của ta, hung hăng táo tợn đâm vào tàu của ta vượt trên nhiều lần hình ảnh hung hãn trong phim “Những tên cướp biển của thế kỷ XX” ngay trước ống kính của các nhà báo quốc tế .

Những gì mà Trung Quốc đang làm khác rất xa những gì mà họ nói “Hữu hảo”, lật lọng đổi trắng thay đen, đâm dao vào sau lưng Liên Xô – vị ân nhân đã từng cứu mình. Việt Nam mong muốn hòa bình là hòa bình thực sự chứ không phải là thứ hòa bình chót lưỡi, đầu môi mà trong lòng tham lam, hiểm độc, luôn rắp tâm tranh giành lãnh thổ, biên cương mà đang trở thành bản chất tới mức di căn!

Tại cuộc họp báo quốc tế tại Manila – Philịppin 21/5/2014, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã thẳng thắn: “Việt Nam kiên quyết bảo vệ chủ quyền và lợi ích chính đáng của mình bởi vì chủ quyền lãnh thổ, chủ quyền biển đảo là thiêng liêng. Chúng tôi luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.

Thông điệp của Thủ tướng là lời non sông rất đanh thép, kiên quyết để có một hòa bình, hữu nghị trên nguyên tắc sòng phẳng tôn trọng chủ quyền quốc gia của Việt Nam theo Hiến chương LHQ cà công ước luật biển 1982.

TS Trần Đình Bá