Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Nóng: MỸ CÓ THỂ BẮT ĐẦU NỚI LỎNG LỆNH CẤM BÁN VŨ KHÍ SÁT THƯƠNG CHO VIỆT NAM

Mỹ có thể bắt đầu nới lỏng lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam


Gặp gỡ báo chí chiều 8.8 tại Hà Nội, Thượng nghị sỹ Mỹ John McCain cho biết: “Mỹ sẵn sàng gia tăng trợ giúp về an ninh, giúp VN đảm bảo chủ quyền của mình, bảo đảm bảo vệ các quyền của Việt Nam”.

Ông McCain cho rằng, đã đến lúc Mỹ có thể nới lỏng lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam. Nhưng theo ông, việc này sẽ có lộ trình từng bước một: “Nó sẽ diễn ra với bước đi có tính hạn chế, ví dụ ban đầu là những mặt hàng có tính trợ giúp cho việc phòng ngự, như thiết bị cho cảnh sát biển, kiểm ngư, mang tính chất đối phó với nguy cơ an ninh từ bên ngoài”. Ông John McCain cho biết, ông hy vọng có thể bắt đầu nới lỏng lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam sớm nhất vào tháng Chín tới.

Ông cho biết, Mỹ sẵn sàng tăng cường hợp tác quân sự, gia tăng chuyến thăm tàu quân sự đến VN theo mức độ VN chấp nhận được và chúng tôi không đặt ra thuê mướn căn cứ quân sự của Việt Nam.

Thượng nghị sỹ John McCain cũng cho rằng, hai thập kỷ qua, hai nước đã xây dựng mối quan hệ vững mạnh dựa trên những mục tiêu chung, quan hệ và lợi ích chung. “Hy vọng của chúng tôi là năm tới hai nước sẽ xây dựng được quan hệ đối tác chiến lược dựa trên những giá trị chung. Điều đó làm chúng ta có mối quan hệ mật thiết lâu bền”.

Mỹ Hằng/ Báo Lao Động

Vụ in tiền polymer: AUSTRALIA CẦN CÔNG KHAI THÔNG TIN ĐÚNG SỰ THẬT

Vụ in tiền polymer: Australia cần công khai thông tin đúng sự thật


Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Hải Bình (Nguồn: TTXVN)

Trước việc ngày 19/6, Tòa án Tối cao bang Victoria, Australia ban hành Lệnh kiểm duyệt liên quan đến vụ án in tiền polymer, ngày 8/8, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Hải Bình nêu rõ:“Sau khi có những thông tin cáo buộc liên quan đến hợp đồng in tiền polymer, các cơ quan chức năng của Việt Nam đã phối hợp chặt chẽ với phía Australia, nghiêm túc tiến hành điều tra vụ việc và không phát hiện thông tin, tài liệu, chứng cứ nào liên quan đến việc tham nhũng của các quan chức Việt Nam. Sau nhiều năm điều tra, đến năm 2012, Tòa án của Australia và của Vương quốc Anh đã phán quyết những cáo buộc liên quan đến việc một số công dân Australia và Vương quốc Anh hối lộ quan chức nước ngoài, trong đó có quan chức Việt Nam là vô căn cứ.

Tuy nhiên, ngày 19/6/2014, Tòa án Tối cao bang Victoria đã ban hành Lệnh kiểm duyệt liên quan đến vụ in tiền polymer có nêu tên một số quan chức cấp cao nước ngoài, trong đó có Việt Nam. Đây là việc làm có dụng ý xấu, ảnh hưởng tiêu cực đến danh dự cá nhân lãnh đạo, đất nước Việt Nam cũng như quan hệ giữa Việt Nam và Australia. Việt Nam cực lực phản đối việc làm này của Tòa án Tối cao bang Victoria và nghiêm túc yêu cầu phía Australia giải thích rõ ràng Lệnh kiểm duyệt này và công khai thông tin khách quan, đúng sự thật về vụ việc.

Ngày 7/8, Bộ Ngoại giao Việt Nam đã gặp đại diện Đại sứ quán Australia tại Hà Nội để trao công hàm phản đối về vụ việc này”.

Nguồn: TTXVN/Việt Nam Plus

KHI ĐÀN BÀ MẤT NẾT

Ong Bắp Cày


Vở kịch "Bắt cóc con tin" ở Quận 12, TP HCM đã hạ màn. Các diễn viên đã buộc phải tháo mặt nạ.

Ảnh: Đôi tình nhân lúc "cố thủ" trong phòng trọ vẫn không quên kêu người nhà mang cơm đến - Ảnh: Thanh Vạn 

Sự thật là sự tha hóa về nhân cách đã dẫn lối chỉ đường cho người đàn bà 3 con phối hợp nhịp nhàng với người tình tạo ra một vụ bắt cóc con tin để tống tiền người chồng khốn khổ.

Chiều nay 8/8/2014, Thượng tá Nguyễn Quốc Hải, Phó trưởng công an quận 12 (TP.HCM) bước đầu cung cấp một số thông tin xung quanh vụ "giải cứu một người phụ nữ" trong phòng trọ trên địa bàn quận.

Theo đó, vụ việc xảy ra tại phòng trọ số 3 nhà 331 (tổ 13, khu phố 4, phường Tân Thới Hiệp, quận 12, TP.HCM). Nghi can trong vụ việc là Lê Văn Tuấn (31 tuổi), ngụ ấp Đông Châu, Mỹ Tây, Chợ Mới, An Giang và Phạm Thị Chi (37 tuổi, quê Hậu Giang, tạm trú ấp Tam Đông, xã Thới Tam Thôn, huyện Hóc Môn, TP.HCM).

Được biết Tuấn là kẻ có tiền sử nghiện ma túy, sử dụng hàng đá, sống lang bạt kỳ hồ và có mối quan hệ tình cảm với Phạm Thị Chi (mặc dù Chi đã có chồng và 3 đứa con). Thực tế, đối tượng này đồng thời cặp bồ với nhiều người khác và có 2 con riêng. 

Điều lạ lùng là trong bối cảnh ấy, anh chồng khốn khổ của Phạm Thị Chi đã nhận nuôi dưỡng luôn 2 con riêng của Tuấn cùng với 3 con của Chi.

Qua khai thác sơ bộ, lực lượng công an đã xác định được Tuấn và Chi do thiếu tiền ăn chơi, nên dựng màn kịch này để tống tiền anh chồng bị cắm sừng. 

Vì thế, sáng nay, Tuấn và Chi vờ cãi nhau để dụ công an đến, rồi vờ bắt Chi làm con tin và yêu cầu chồng Chi phải xin lỗi, kèm theo số tiền 20 triệu đồng.

Hoảng sợ trước lời đe dọa của Tuấn, chồng của Chi cố gắng vay mượn nhiều nơi để đủ 20 triệu mang đến, đút qua khe cửa sổ vào trong phòng cho Tuấn.

Công an quận 12 đã cố gắng tiếp cận hiện trường, vận động Tuấn ra hàng, nhưng bất thành. Cuối cùng, do không thể thuyết phục được Tuấn, lực lượng cảnh sát đặc nhiệm đã phải sử dụng trái nổ hơi cay để khống chế. Lực lượng công an cũng không mấy khó khăn để nhận ra đây chỉ là màn kịch để cưỡng đoạt tài sản, mà không hề có vụ bắt giữ người trái pháp luật.

Thật đúng khi nói: Khi đàn bà say tình thì những chuyện hoang đường nhất cũng có thể xảy ra.

NHỤC HÌNH, CAMERA VÀ LUẬT SƯ

Ong Bắp Cày


Bức cung, nhục hình là một tội ác, và nó cũng là biểu hiện của sự bất lực khốn cùng của điều tra viên trước mong muốn tìm ra sự thật của vụ án.

Hiển nhiên là ở đâu đó vẫn có chuyện bức cung, nhục hình trong hỏi cung bị can, vì thế mới có oan sai. 

Ảnh bên: Ông Nguyễn Thanh Chấn - Người bị án oan sai do bức cung, nhục hình.

Tôi đồng ý với tác giả Lê Chân Nhân trong bài "Khi luật sư chỉ là cái bóng của công lý" đăng trên Dân Trí rằng, đó là tội ác đáng ghê tởm. Nhưng lại không đồng ý với tác giả khi cho rằng: "Bởi vì, có những trường hợp giết người vì không làm chủ được bản thân, vì tự vệ, vì bộc phát nhất thời. Còn dùng nhục hình để ép án là hành vi có chủ đích, kéo dài ngày này qua tháng khác, hành hạ người vô tội". Viết như thế, có nghĩa rằng, các điều tra viên (ĐTV) sử dụng nhục hình là đều với mục đích giết người.


Thực ra, không phải ĐTV nào có sử dụng nhục hình trong hỏi cung bị can đều cố ý giết người, mà đơn giản họ nghĩ đó là cách để có được lời khai trung thực từ phía bị can.


Có nhiều nguyên nhân dẫn đến bức cung, nhục hình trong hỏi cung bị can. Có thể liệt kê không đầy đủ một số nguyên nhân như sau: (1) Do ĐTV kém cỏi về nhận thức, trình độ năng lực và phẩm hạnh cá nhân; (2) Do động cơ thành tích, chạy đua với thời gian, nôn nóng phá án để lập công; (3) Do cố ý giết người vì động cơ cá nhân (trường hợp này rất ít); (4) Do cố ý làm sai lệch hồ sơ vụ án nên nhục hình kết hợp với mớm cung, dụ cung, và bức cung để bị can khai nhận theo ý muốn của ĐTV; (5) Do hiểu biết có hạn, cùng với sự nhiễm độc bởi thói quen xấu trong xã hội (thói quen của người Việt trong dạy dỗ con cái thường dùng roi vọt, tát, vả, đấm đá.v.v.); (6) Do chính bị can ngoan cố không chịu khai báo sự thật (là lý do phổ biến), quanh co chối tội, đổi lỗi cho người khác, hoặc khai báo tiền hậu bất nhất, thậm chí có bị can còn lên tiếng thách thức, xúc phạm ĐTV. Trong trường hợp này, ĐTV kém bản lĩnh sẽ dẫn đến nhục hình.v.v...


Từ những nguyên nhân trên, có thể thấy không phải ĐTV nào cũng sẽ dùng nhục hình, và người dùng nhục hình cũng chưa chắc đã "cố ý hành hạ người vô tội" hay cố ý giết người. 


Tôi tin rằng, nhục hình là có và rất đáng lên án, phỉ nhổ.


Nhưng tôi cũng tin rằng sẽ không có ĐTV nào muốn dùng nhục hình trong quá trình điều tra, và họ càng không bao giờ mong muốn bị can bị chết trong khi họ thực thi nhiệm vụ. Bởi hơn ai hết, họ biết rõ hậu quả pháp lý sẽ như thế nào, điều gì sẽ đến với họ nếu như bị can bị chết trong quá trình giam giữ hoặc hỏi cung. 


Nói một cách dân dã, chả có ai dại gì đánh đổi sự nghiệp của mình bằng cách đánh chết một người, để rồi phải đối mặt với tòa án lương tâm cũng như tòa án hình sự.


Bài học từ vụ ông Nguyễn Thanh Chấn và nay là vụ án Hàn Đức Long đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho cơ quan điều tra trong quá trình tác nghiệp, và dường như, việc lắp camera tại buồng hỏi cung và cho phép luật sư có mặt trong quá trình hỏi cung được coi như một giải pháp ngăn chặn tình trạng này.


Tôi ủng hộ việc trang bị camera tại buồng hỏi cung và cho phép luật sư có mặt trong quá trình xét hỏi để chống lại hiện tượng bức cung, nhục hình. Nhưng có lẽ, trên hết, giải pháp căn cốt nhất cho vấn đề này vẫn là nâng cao trình độ năng lực cũng như phẩm chất đạo đức cho đội ngũ ĐTV. Bên cạnh đó, việc giáo dục công dân về lòng trung thực, ý thức tôn tọng luật pháp cũng vẫn là giải pháp lâu dài.

CHUYỆN VỀ NHỮNG NHÀ YÊU NƯỚC...KHÁC

Khoai@


Hôm qua, mình thấy chị Hà vợ Nguyễn Hữu Vinh đăng đàn cảm ơn nước Mỹ. Chợt nhớ đến câu chuyện này:

Chuyện về những Nhà Yêu Nước.......Khác

Người ta hay nói "Ếch ngồi đáy giếng" nghĩa là con ếch không bao giờ ra khỏi giếng thì cứ tưởng bầu trời chỉ là cái miệng giếng thôi.

Thật ra mình còn gặp một loại "ếch" khác, là loại ngồi trong giếng, chẳng biết nước ở ao tù, sông ngòi nó ra làm sao, nhưng vì sợ bị gọi là "ếch ngồi đáy giếng" nên kiên quyết khẳng định là nước ở bất kỳ đâu cũng trong hơn nước giếng (để nghe cho có vẻ mình cũng biết rộng lắm).

Nếu vì điều kiện không may mắn bằng "ếch" khác nên không được ra khỏi miệng giếng thì không có gì thành kiến. Nhưng lẽ ra chỉ nên phát biểu là "em thấy nước giếng mình tình trạng là xyz như thế này" thôi, thì các bạn "ếch" này lại rất mạnh dạn thẳng thừng chê những "ếch" khác (thậm chí cả những "ếch" đã từng ở ngoài giếng) là "ngu, không biết gì về nước", lại còn tả các nước khác trong như thế nào cứ như là đúng rồi í.

Mấy "ếch" loại 2 thường là nạn nhân của bọn "ếch" loại 3 là loại từng may mắn được ra khỏi miệng giếng, vì muốn nâng giá bản thân hoặc muốn lợi dụng "ếch" trong giếng mà vẽ ra hào quang đủ thứ về các loại nước khác. "Ếch" loại 3 này có những chú còn mất tư cách đến mức sẵn sàng bêu riếu cả cái giếng các chú đã sinh ra bằng những thông tin giả nữa. Nghe theo mấy "ếch" loại 3 này, tự nhiên một số "ếch" ngây ngô trong giếng chẳng muốn làm gì nữa (như mọi khi) mà chỉ còn than đắng lòng rồi chỉ chờ trời sụp để đâm đầu vào thành giếng mà chết thôi.

Các loại "ếch" này mình thường bắt gặp nhiều nhất trong các chủ đề chê bai Việt Nam, hâm mộ nước ngoài.

Chuyên gia Nga: VIỆT NAM SẼ SỚM CÓ TỔ HỢP S-400 HIỆN ĐẠI NHẤT

Chuyên gia Nga: Việt Nam sẽ sớm có tổ hợp S-400 hiện đại nhất


Khôi Nguyên

Tổ hợp tên lửa phòng không hiện đại S-400. (Nguồn: wiki)

Ngày 6/8, phát biểu với phóng viên của hãng tin MIA Russia Tuday, ông Igor Novoselov, Trợ lý Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng Viện Duma Liên bang Nga cho biết Việt Nam sẽ sớm nhận được tổ hợp tên lửa phòng không hiện đại S-400.

“Quân đội Việt Nam được trang bị các hệ thống tên lửa phòng không S-300. Trong tương lai không xa, thay thế chúng sẽ là S-400 – những tổ hợp tên lửa hiện đại nhất. S-400 bắn hạ mục tiêu ở các độ cao lớn và nhỏ, hoạt động trên diện tích rộng” - Đại tá về hưu Igor Novoselov, hiện là Trợ lý Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng Viện Duma Liên bang Nga cho biết.

Ông Igor Novoselov nhấn mạnh: “Với Việt Nam - đối tác chiến lược của chúng ta ở Đông Nam Á – nước Nga đang duy trì sự hợp tác quân sự và kỹ thuật rất hiệu quả.”

Nguồn: Việt Nam Plus

VỀ "HỘI NGHỊ THÀNH ĐÔ" CỦA MẶC LÂM RFA

Cuteo@


Đã đến lúc giải mật Hội Nghị Thành Đô?

Đó là tựa đề bài viết của Mặc Lâm đăng tải trên RFA.

Tôi đồng ý với Mặc Lâm - RFA rằng, "Hội Nghị Thành Đô là cụm từ nhức nhối đối với người quan tâm tới vận mệnh đất nước có liên quan đến yếu tố Trung Quốc". 

Trong nhiều bài viết gần đây, cái tên "Hội nghị Thành Đô" được nhắc đến khá nhiều, và với cách đưa tin viết bài ấy, người đọc có cảm tưởng rằng, tại Hội nghị đó hình như Việt Nam đã phải xuống thang và đã ký những thỏa thuận bất lợi. 

Tất nhiên, đó chỉ là cảm tưởng mà không có bất kỳ minh chứng nào xác đáng để tin đó là sự thật. 

Báo chí nhà nước, và những nguồn tin của chính phủ tuyệt nhiên không có bất kỳ một thông tin nào, kể cả những phản ứng với những bài viết của những người "có tiếng chống phá nhà nước". Vì thế, "Hội nghị Thành Đô" với nội dung cụ thể của nó vẫn là bí mật.

Việc người đọc các bài viết về Hội nghị này có cảm giác như thế là tất yếu bởi nó được người viết dùng con chữ với tâm địa của họ để thỏa mãn cách nghĩ của một số người, đồng thời hướng lái, dẫn dắt họ có cách hiểu tiêu cực nhằm tấn công trực diện vào đảng và nhà nước Việt Nam.

Mặc Lâm, phóng viên RFA, trong bài viết có tựa: "Đã đến lúc giải mật Hội nghị Thành Đô" đã áp dụng cách viết như vậy. Tất nhiên, Mặc Lâm với tư cách là công cụ đắc lực của RFA không có tư cách gì để đòi hỏi Việt Nam phải bạch hóa những bí mật nhà nước của mình.

Tính thiếu xác đáng và khách quan trong bài báo của Mặc Lâm thể hiện ở việc chỉ căn cứ vào một bức ảnh chụp để phán đoán như một kết luận khoa học là hết sức thiếu thuyết phục. Mặc dù đôi chỗ, để tỏ vẻ khách quan, Mặc Lâm đã trích dẫn kiểu "trời ơi" để minh chứng cho suy đoán thiếu thiện chí của mình. Trong bài báo của mình, đăng trên RFA Mặc Lâm đã viết như thế này: 

"Trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 Hội nghị Thành Đô được tổ chức tại Tứ Xuyên quy tụ lãnh đạo cao cấp của hai nước Việt Nam-Trung Quốc cho đến nay vẫn còn để lại trong lòng người dân nhiều câu hỏi về những gì mà hai bên bàn luận. Những khuôn mặt phía Việt Nam như Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười, và Phạm Văn Đồng, cố vấn ban chấp hành Trung ương Đảng. Phía bên kia là Giang Trạch Dân, Tổng bí thư đảng cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc.

Qua hình ảnh, những cái bắt tay đi kèm những nụ cười cho biết họ vừa bàn thảo những sự kiện quan trọng nhưng không ai được đọc hay nghe những gì mà hai bên thỏa thuận bên trong hội nghị. Từ đó đến nay, sự bí mật, hay nói đúng hơn là bưng bít vẫn bao trùm câu chuyện Thành Đô như một vùng cấm của người cộng sản mặc dù nội dung của nó liên quan đến vận mệnh quốc gia dân tộc".

Người viết entry này không nghĩ là sau khi đạt được những thỏa thuận trong một Hội nghị cấp cao thì bộ mặt của những người tham gia phải buồn rầu, ủ rũ hay tỏ ra quá nghiêm trọng. 

Hãy lên mạng và gõ từ khóa "Hội nghị", chắc các bạn sẽ không thể tìm thấy một bộ mặt nào tỏ rõ sự thất vọng. Ngược lại, các bạn sẽ thấy kèm với những cái bắt tay ngoại giao là những nụ cười. 


Như vậy, với thủ pháp mô tả nụ cười và thái độ của những người tham dự Hội nghị Thành Đô để kết luận điều gì đó thì quả là nực cười. Tôi không nghĩ, các thành viên Hội nghị lại có thể cười sau khi ký kết được một thỏa thuận không lợi cho đất nước. Điều này càng không thể phù hợp với bản lĩnh và trí tuệ của người Việt Nam.

Trong một đoạn khác của bài viết, Mặc Lâm dẫn dụ người đọc vào mối nghi ngờ bằng việc trích lời (không hẳn là trích dẫn) ông Đại tá Nguyễn Đăng Quang kể về ông Nguyễn Cơ Thạch bị "thất sủng" dưới sức ép của Trung Quốc, với đoạn trích dẫn vô thưởng vô phạt. Thủ đoạn viết này nhằm chia rẽ sự đoàn kết trong nội bộ lãnh đạo Việt Nam. Nó cũng không còn lạ, bởi những kẻ chống phá nhà nước Việt Nam đã sử dụng từ lâu.

Trong bài viết, chúng ta cũng sẽ được thấy Mặc Lâm tự tay vả vào mặt mình khi ở đầu bài viết nói rằng "hội nghị Thành Đô vẫn bao trùm bí mật", nhưng đoạn sau lại nói là "mờ ám". Thật thế, nếu nói nó còn "bí mật", tức là chưa ai biết gì về nó, thì không thể nói nó là "mờ ám"!

Như một người được chứng kiến và biết rõ về Hội nghị Thành Đô, Mặc Lâm phán: "Lịch sử cho thấy bất cứ sự thỏa hiệp mờ ám nào dù tinh vi tới đâu cũng bị lật tẩy. Không ai có thể buộc kẻ thù không được công bố những gì mà trong quá khứ đã trót bằng lòng với chúng". Nhưng cũng chính Mặc Lâm lại viết: "Tài liệu về hội nghị này hết sức ít ỏi khiến bao nhiêu học giả muốn nghiên cứu về nó phải chịu thua vì sự trung thành của người trong cuộc". 

Vậy đã "chịu thua", nghĩa là không thể biết thì sao lại dám nói là "mờ ám"?


Đọc toàn bài, hẳn bạn đọc sẽ không ngạc nhiên bởi lối viết thiếu công bằng. Tất nhiên, sẽ không có sự công bằng ở đây vì Mặc Lâm chủ ý bôi nhọ, gây nghi ngờ cho người đọc về nội dung của Hội nghị Thành Đô. Luận điệu này nguy hiểm ở chỗ nó chia rẽ đảng và nhà nước với nhân dân, ít nhất là làm cho người dân nghi ngờ về tính xác thực của những thông tin trên.

Thực ra, tôi không biết về nội dung của Hội nghị này, song, tôi vẫn có thể hiểu được những thỏa thuận được ký kết thể hiện trong kỷ yếu của Hội nghị Thành Đô hiện đang thuộc bí mật quốc gia với cả phía Trung Quốc và Việt Nam, và điều đó là hoàn toàn bình thường. Cả hai bên không công bố nó chính là một trong những biểu hiện của sự tôn trọng lẫn nhau và trên hết là vì lợi ích của cả hai dân tộc. 


Trên thế giới hẳn đã có nhiều thỏa thuận giữa các quốc gia đã được giữ kín cho tới khi hết thời hiệu và giải mật.


Khách quan mà nói, Trung Quốc cực kỳ thâm hiểm trong ngoại giao và nổi tiếng là quốc gia lật lọng. 


Nếu thực sự có thỏa thuận "bất lợi" cho Việt Nam như Mặc Lâm viết: "Việt Nam một tỉnh tự trị của Trung Quốc" thì có lẽ sự kiện giàn khoan 981 kia sẽ không cần phải xảy ra. Nói cho đúng, nếu phía Trung Quốc có được "lợi thế" từ Hội nghị Thành Đô thì họ sẽ không ngần ngại công bố ngay cái điều khoản mà Mặc Lâm "trích dẫn" từ Thời Báo Hoàn Cầu cho cả thế giới biết.


Và đây, có đáng để chúng ta tin tưởng vào một đoạn trích vô thưởng vô phạt như thế này hay không?


"Tờ Thời báo Hoàn Cầu và Tân Hoa Xã vừa cùng nhau công bố những chi tiết mà hai cơ quan này gọi là sự thật về “Kỷ Yếu Hội Nghị” trong những ngày vừa qua với những câu chữ như sau:


Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản, Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố gắng hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị vốn lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây….

Phía Trung Quốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc.".

Thật nực cười phải không các bạn. Sự bịa đặt của Mặc Lâm đã tỏ ra quá vụng về khi nó và các luận điệu tương tự không phù hợp với thái độ của người Việt Nam trước hiểm họa Trung Quốc. 


Các bạn có thể thấy rõ thái độ của Việt Nam qua phát biểu của những người lãnh đạo đất nước. 


Hẳn các bạn không thể quên lời phát biểu hùng hồn của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Shangri La: "Việt Nam kiên quyết bảo vệ chủ quyền và lợi ích chính đáng của mình bởi vì chủ quyền lãnh thổ, chủ quyền biển đảo là thiêng liêng. Việt Nam luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó".


Tiếp theo, Mặc Lâm lại viết: "Trung Quốc đã dùng sự mập mờ của Hội Nghị Thành Đô để bịt miệng lãnh đạo Việt Nam trong hoàn cảnh lịch sử khiến tay họ trót nhúng chàm vì quá tin vào người bạn xã hội chủ nghĩa". Có lẽ, trong bài báo này, thì đây là sự bịa đặt và vu khống trơ trẽn, bỉ ổi nhất. Có ít nhất hai lý do để nói về điều này. Thứ nhất, Việt Nam hiểu rất rõ Trung Quốc và luôn cảnh giác với ông bạn khổng lồ này vì thế họ không dễ mắc mưu của Trung Quốc. Thứ hai, hoàn toàn không có một chứng cứ nào để khẳng định rằng, trong "hoàn cảnh lịch sử" khiến các lãnh đạo Việt Nam "nhúng chàm" được, bởi nội dung của Hội nghị Thành Đô vẫn còn trong vòng bí mật như chính Mặc Lâm nói ở phần đầu bài viết.


Rõ ràng, những giọng điệu của Mặc Lâm là thiếu cơ sở, và mang nặng tính áp đặt, với mục đích hạ bệ lãnh đạo đất nước, và qua đó làm giảm lòng tin của người dân với họ.

Còn nữa, câu nói xuẩn ngốc vào bậc nhất hành tinh này sẽ thuộc về Mặc Lâm khi phán: "Tuy nhiên vì Hà Nội tiếp tục im lặng nên câu hỏi đã dần dần biến thành sự thật cho dù chỉ phân nửa sự thật đến từ Hoàn Cầu Thời Báo". Khó ai có thể chấp nhận được kiểu lập luận như thế. Một "câu hỏi" sẽ không thể nào là một "sự thật". Sự thật sẽ mãi là sự thật, chứ không thể vì "sự thật" không được nói ra thì điều giả dối sẽ là "sự thật" được.

Đến ông Nguyễn Đăng Quang cũng được Mặc Lâm trích: "Cái thông tin này thì bản thân tôi nghĩ rằng không phải là thật. Hoàn Cầu Thời báo nó tung ra để gây chia rẽ mâu thuẫn trong nội bộ lãnh đạo Việt Nam với nhau thôi và gây phân hóa trong người dân Việt Nam với nhau". 


Rõ ràng, trên thực tế, dù là Hoàn Cầu Thời Báo hay Tân Hoa xã thì chúng cũng đã chứng tỏ độ thiếu tin cậy đến tởm lợm của nó qua sự kiện gian khoan 981.


Câu chuyện Hội nghị Thành Đô sẽ vẫn còn tiếp diễn và việc bạch hóa nó sẽ phải mất nhiều thời gian và phụ thuộc vào nhiều yếu tố. 


Cho dù Mặc Lâm có cố tình viết thế nào đi chăng nữa, chúng ta hoàn toàn có thể tin những thỏa thuận tại Hội nghị Thành Đô là có lợi cho nhân dân hai nước, hai dân tộc. Chúng ta cũng hoàn toàn có thể tin tưởng rằng, Trung Quốc tại hội nghị đó "không có cửa nào" có thể ép được Việt Nam, bởi chúng ta cũng đã không hề khoan nhượng trên trận tuyến bảo vệ lãnh thổ. 


Quan trọng hơn hết, khí phách, bản lĩnh và nhân cách con người Việt Nam không bao giờ cho phép đánh đổi chủ quyền để lấy sự hữu nghị, hòa bình viển vông.


Bài viết của Mặc Lâm có thể nói lên nhiều điều, nhưng trên hết, người ta thấy thái độ và tâm địa đen tối của người viết và quan thầy của anh ta, mà nếu so sánh, nó còn hạ đẳng hơn cả loại lưu manh chữ nghĩa.