Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

XIN XỎ LÀ CHUYỆN TẤT NHIÊN?

Khoai@


Chuyện ở phần đối thoại đéo phải ở Việt Nam:

Ban đêm, Cảnh sát giao thông giơ gậy vẫy một chú lái xe.

- Tôi cảm thấy anh vừa uống rượu bia khi lái xe.

- Em lạy anh, em thề là không uống tí nào.

- Hôm nay thiết bị đo nồng độ cồn hỏng, vì vậy tôi hỏi anh một câu. Trả lời đúng tôi bỏ qua. Nếu anh chạy ban đêm, thấy phía trước có 2 đốm sáng. Đó có thể là cái gì? 

- Đương nhiên tôi sẽ phán đoán là ô tô.

- Thì đúng, nhưng ô tô gì, xe tải, xe khách, xe con, xe bán tải? Tịt hả. Tệ thật. Nhưng thôi, hỏi anh câu nữa. Nếu anh chạy đêm, thấy phía trước có 1 đốm sáng. Đó có thể là cái gì?

- Thì, có lẽ là xe máy…

- Rõ vậy, nhưng loại gì. Xe phân khối lớn, xe SH, wave, hay nhỡ bọn đi xe đạp lắp đèn thì sao? Tôi sẽ tạm giữ xe vì có khả năng anh đã uống rượu.

Lái xe ức quá.

- Này, đồng chí CSGT, tôi hỏi anh một câu được không?

- Tất nhiên.

- Bên lề đường có một em tóc vàng minijupe đến bẹn, áo cổ rộng lòi cả ti không mặc xu chiêng, tay vẫy xe đi qua. Đó là ai?

- Đương nhiên là “hàng” rồi, - CSGT không ăn mặc như thế khi vẫy xe, CSGT mỉm cười đắc thắng. – Còn ai vào đây nữa?

- Thì đúng là “hàng”. Nhưng chính xác là ai chứ: mẹ anh, vợ anh hay con gái anh?

Vầng, và thực ra, đa số chúng ta khi bị một ai đó mà mình “cảm thấy” có quyền lực hơn mình “bắt nạt”, việc đầu tiên là cứ phải lạy lục, xin xỏ cái đã, dù có thể lẽ phải thuộc về mình hoặc mình đang bị kẻ đó tìm cách lừa vào bẫy.

Một chú sinh viên mới ra trường bị lừa học và mua sản phẩm bán hàng đa cấp kiểu như Herbalife, biết bị lừa nhưng việc đầu tiên vẫn là lạy lục xin xỏ bọn lừa đảo trả lại tiền cho mình.

Một chú du khách bị thằng bán Iphone ở Simlim Square Singapore lừa mua đắt, việc đầu tiên là khóc lóc lạy lục xin xỏ xin thằng chủ cửa hàng trả lại tiền cho mình.

Phải chăng “cơ chế xin cho” trong môi trường gia đình từ bé, cho đến môi trường xã hội khi lớn làm cho số đông chúng ta quen với việc… lạy lục xin xỏ như một việc tất nhiên?

Vậy, có nhất thiết phải lạy lục xin xỏ người Việt chúng ta, xin đừng… lạy lục xin xỏ nữa, khi vừa vẫn bị lừa mất tiền, vừa mất tư cách, lại tự an ủi bản thân kiểu AQ… thôi thì đỡ mất thời gian và rắc rối.

Kiện chết kụ chúng nó đê… 

P/S: Không liên quan nhưng cách đo nồng độ cồn trong ảnh minh họa có vẻ phù hợp với "cơ chế xin cho" ra phết. 


Nguồn tham khảo đây

ỐI, CHỮ ƠI...

Cuteo@

Các người hãy im lặng, đừng nhân danh sự tử tế mà chém những điều đao to búa lớn đi được không? Hãy nhìn thẳng, và hãy đi đến cùng sự thật như các người từng tuyên bố là "bổn phận" của nhà báo đi, để thấy rằng, bên cạnh các người, còn có bao người khác còn khổ sở hơn nhiều. Hãy dừng bới móc và làm đi để người dân đừng khổ như thế này nữa.

Những bà mẹ địu con đi học

Khi đêm xuống, lớp học ở điểm trường Trống Tông, xã La Pán Tẩn (Mù Cang Chải, Yên Bái) lại sáng đèn. Các cô giáo cầm tay những phụ nữ đã có chồng, con giúp họ tập viết chữ, đánh vần, làm phép tính.


Lớp học xóa mù chữ cho người Mông do các cô giáo Đặng Thị Hòa và Đinh Thị Thương, giáo viên trường Tiểu học La Pán Tẩn đứng lớp. Học viên trong độ tuổi từ 15 đến 60, chủ yếu đã lập gia đình và không biết chữ. Vào năm 2013, Phòng giáo dục Mù Cang Chải chọn La Pán Tẩn là nơi thí điểm mô hình lớp học xóa mù chữ ban đêm, mở 5 lớp học với 159 học viên. Năm nay, lớp xóa mù chữ mở 2 lớp đặt ở các điểm trường Trống Tông và Trống Páo Sang.


Cô giáo Đinh Thị Thương đã 13 năm gắn bó với những bản làng ở La Pán Tẩn. Ban ngày cô dạy lớp 1, buổi tối đứng lớp xóa mù chữ này. Cô cho biết, lớp học duy trì 50% đến 70% số người đi học. Học viên đều là lao động chính trong gia đình, bận việc nương rẫy. Nhiều khi đi làm về muộn, họ đến lớp chậm mất 30 phút hoặc cả tiếng đồng hồ, các cô đều đợi. Vào mùa vụ, học viên xin nghỉ một vài buổi rồi tiếp tục đi học nên cô giáo cũng phải thông cảm, không còn cách nào khác.


Lớp học bắt đầu lúc 19h30, kết thúc lúc 22h. Thời gian học được chia ra làm ba giai đoạn gọi là lớp 1, 2, 3, sử dụng tài liệu xóa mù chữ do Bộ GD&ĐT quy định. Học viên lớn tuổi, nhiều khi bất đồng ngôn ngữ vì họ không nói được tiếng phổ thông, cách giao tiếp, ứng xử cũng khác. Cô Thương và cô Hòa cùng lên lớp để hỗ trợ lẫn nhau. Một người giảng chính trên bục và một người trợ giảng dưới lớp.


Mỗi buổi, học viên được các cô giáo cầm tay tập viết, đánh vần, ghép chữ làm phép tính. Đôi bàn tay ban ngày đi chỉa ngô, chặt củi rừng, cầm kim thêu, tối về lại cầm bút tập viết.


Qua vài tháng, học viên đã tiến bộ. Có người nhận diện được mặt chữ, biết phép tính đơn giản.


Giàng Thị Bla (21 tuổi) đem theo con gái mới 5 tháng lên lớp học. Trước khi sinh, Bla đã đăng ký đi học xóa mù chữ nên sau khi con gái được vài tháng tuổi, chị liền quay trở lại lớp. “Lúc nào nó khóc, ta lại đem nó về nhà cho chồng rồi lại đi học. Nhà gần đây mà”, Bla nói.


Nhiều gia đình trong bản, buổi sáng con đi học, buổi tối mẹ đến trường. Ở nhà, con dạy mẹ đánh vần, làm phép tính để đến lớp cô giáo kiểm tra bài cũ. Có học viên đưa con đi học cùng. Mẹ ngồi trong lớp thì con thẩn tha chơi ngoài sân trường hoặc ngồi trong lòng mẹ cùng học bài. Có lúc chờ khuya quá, các bé mệt thì được cô giáo trải chăn cho ngủ, chờ mẹ tan học rồi cùng về.


Hờ Thị Chư (22 tuổi) lấy chồng từ khá sớm. Nhà đông anh em, lại là con gái nên Chư không được đi học. Giờ có lớp học ban đêm, người mẹ trẻ đến lớp thường đưa theo con gái 1 tuổi cùng đi.


Những phụ nữ trước nay chỉ biết việc nương rẫy, ở nhà chăm sóc chồng con nay lóng ngóng khi cầm phấn, chần chừ trước một phép tính. Sau một thời gian tham gia lớp học, nhiều người đã biết đếm tiền, nhắn tin điện thoại cho con.


Học viên này cho biết, dù đọc chưa thạo nhưng anh cũng đã biết ký tên mình vào giấy tờ. Trước đây, họ toàn phải điểm chỉ bằng đầu ngón tay.


Kết thúc khóa học kéo dài 6 tháng, người học sẽ được cấp giấy chứng nhận biết chữ. “Người dân nơi đây còn tâm lý ngại sử dụng tiếng phổ thông trong giao tiếp hàng ngày nên có nguy cơ tái mù chữ. Đó chính là nỗi lo lắng của giáo viên nơi đây, cũng là bài toán dang dở cho giáo dục miền núi. Chờ huyện có kế hoạch, trường sẽ tiếp tục tổ chức các lớp thuộc chương trình giáo dục tiếp tục sau khi biết chữ để hạn chế tình trạng tái mù chữ nơi đây”, cô Nguyễn Thị Hiền, Hiệu trưởng trường Tiểu học La Pán Tẩn trăn trở.


Hơn 22h đêm, lớp học tan, cô Thương về điểm trường chính La Pán Tẩn cách bản Trống Tông 2 km. Còn cô Hòa thì ở lại, tranh thủ chấm điểm, xem bài. Nhà cũng ở Yên Bái nhưng cách nơi dạy hàng trăm km nên có dịp các cô mới về nhà. “Ngày 20/11 chắc là lớp học vẫn duy trì bình thường. Nếu cho học viên nghỉ thì phải học bù để còn bổ sung kiến thức cho bà con trong bản”, cô Hòa cho hay.

Giang Huy - Hoàng Phương

VTV LẠI GÂY BỨC XÚC CHO CÁC NHÀ GIÁO

Bức xúc từ câu chuyện “Nhặt xương cho thầy”

TTO - Tối 19-11, trong khi thầy trò cả nước nhộn nhịp kỉ niệm Ngày nhà giáo thì chương trình "Quà tặng cuộc sống" của VTV3 phát câu chuyện "Nhặt xương cho thầy" khiến nhiều nhà giáo bức xúc.

Ảnh chụp lại từ clip chương trình "Quà tặng cuộc sống" của VTV3 trên Youtube.

Chương trình "Quà tặng cuộc sống" phát trên sóng VTV3 lúc 22g20 đã phát một câu chuyện có tên "Nhặt xương cho thầy" khiến nhiều nhà giáo bức xúc.

Chuyện kể về một gia đình muốn kiếm thầy dạy tư cho con nên đã mời một thầy giáo đến nhà, đãi cơm thịnh soạn. Vì giữ ý với phụ huynh, ông thầy vờ từ chối thức ăn do cha, mẹ của trò gắp cho, không ngờ bố mẹ cậu bé tưởng thật nên không mời nữa.

Ông thầy rất ấm ức nên nghĩ kế yêu cầu được sắp cơm ăn riêng với trò. Khi chỉ có hai thầy trò, ông thầy ăn hết phần cá, thịt, cậu học trò chỉ được thầy gắp cho vào bát những chiếc xương gà, xương cá.

Hết thời gian dạy học, thầy trò chào nhau. Cậu học trò chúc thầy thọ 100 tuổi còn mình sẽ thọ 101 tuổi, “để thu gom xương cho thầy ".

Theo một cô giáo dạy Văn ở Hà Nội, mảng truyện cười dân gian phê phán thầy dốt, tham ăn được nhiều thế hệ Việt Nam biết đến và các thầy, cô cũng có đưa vào trong chương trình cho học sinh đọc thêm.

Tuy nhiên việc đưa vào chương trình đều đi kèm với sự phân tích, giảng giải của thầy, cô giáo để các em học sinh hiểu giá trị của mảng truyện này, những mặt trái cần phê phán bên cạnh mặt tích cực cần được tôn vinh của người thầy.

Nhưng việc VTV đưa một "Bài học cuộc sống" chỉ vỏn vẹn là chuyện người thầy tham ăn, tính toán để ăn tranh phần của học trò vào đúng dịp nhạy cảm "tôn vinh thầy cô giáo" khiến cho người xem nhìn người thầy chỉ với hình ảnh méo mó, xấu xa, độc ác.

PGS Văn Như Cương, trường THPT Lương Thế Vinh, cũng tỏ ra ngạc nhiên khi biết VTV chọn đưa câu chuyện này đúng vào dịp kỉ niệm ngày Ngày giáo Việt Nam.

“Chuyện các ông đồ xưa vì nghèo khó mà tham ăn được đưa vào truyện cười có ý phê phán nhẹ nhàng. Ví như chuyện thầy muốn liếm đĩa thức ăn thì hỏi học sinh chữ “nhất” thế nào, chữ “nhị” thế nào… đồng thời với hành vi “liếm đĩa”. Người VN thế hệ trước ai cũng biết những chuyện tương tự. Ngày nay có thể cũng có những ông thầy chưa chuẩn mực đối với học trò cần phê phán. Nhưng nên là lúc khác, cách thể hiện khác. Việc đưa câu chuyện phản ánh về hình ảnh rất xấu của người thầy vào dịp cần “ tôn vinh người thầy” là việc khó hiểu. Xét ở khía cạnh giáo dục học sinh thì càng không nên”- PGS Cương nhận xét.

Thầy giáo Ngô Văn Điệp, nguyên giáo viên trường THPT Tây Hồ-Hà Nội cũng có cùng suy nghĩ: “Đây là một cách làm thể hiện sự cẩu thả của người biên tập, duyệt chương trình, thậm chí ác ý đối với nhà giáo. Là một nhà giáo, tôi thấy ngậm ngùi khi nhiều người lớn có hiểu biết còn không biết cách tôn trọng thầy, cô giáo thì làm sao giáo dục được con trẻ việc này”.

Chia sẻ về câu chuyện "Nhặt xương cho thầy", chị Nguyễn Thị Hiếu, cán bộ ngành Ngân hàng có con đang học tiểu học, cho biết: “Con tôi rất thích chương trình "Bài học cuộc sống" trên sóng VTV. Xét một cách công bằng, có nhiều "Bài học cuộc sống" có ý nghĩa sâu sắc, ngắn gọn, hình ảnh sinh động. Vì thế nhiều phụ huynh đều khuyến khích con xem. Nhưng chương trình tối 19-11 thì khiến tôi thấy sốc luôn. Tôi cứ nghĩ mãi liệu VTV có sơ hở gì ở khâu kiểm duyệt không hay đây là chủ ý của nhà đài? Nếu là chủ ý thì thật đáng buồn.".


VĨNH HÀ

KÝ ỨC VỀ CÔ GIÁO LÀNG CỦA MỘT THỜI XA LẮM

Ký ức về cô giáo làng của một thời xa lắm


Nhà cô giáo lúc ấy đúng là thiên đường, đầy ắp niềm vui và tiếng cười. Quây quần bên cô, chúng tôi tìm thấy hơi ấm của một người mẹ.

Mấy hôm nay Bống, con gái tôi hầu như dành toàn bộ buổi tối để nằm bò ra vẽ tranh. Cháu vẽ đi vẽ lại một bức tranh cô giáo cháu mặc áo dài hoa đứng trên bục giảng. Bống bảo con vẽ nhiều bức, bức nào đẹp nhất con sẽ dành tặng cô nhân ngày 20/11… Trước đó, vào ngày 20/10 (Ngày truyền thống Phụ nữ Việt Nam) khi đưa cháu đên cổng trường, nhìn thấy những cửa hàng hoa lưu động, cháu cứ nài nỉ bố mua cho một bó hoa để mang tặng cô giáo. Chiều con, tôi chọn mua cho cháu lẵng hoa to nhất ở đấy. Cô giáo phải như thế nào, con tôi mới dành nhiều tình cảm cho cô như vậy.

Lúc ấy, rõ ràng lắm, tôi nhớ cô. Đấy không hẳn là một nỗi nhớ mà là cảm xúc ấm áp và tiếc nuối về một thời vô cùng trong trẻo tưởng như đã lùi xa lắm lắm.

Từ khi biết dùng email đến giờ, tôi vẫn duy trì hộp thư lập đầu tiên là hộp thư giao dịch chính. Tên cô được dùng làm đáp án cho câu hỏi bảo mật của email. Mỗi lần đi xa, đặc biệt là khi ra nước ngoài công tác, truy cập thường bị trục trặc, khi điền tên cô để trả lời câu hỏi bảo mật: “Tên cô giáo cấp 1 của bạn là gì?”, trong tôi lại trào lên cảm giác vừa ấm áp, buồn buồn và áy náy. Mấy chục năm rồi tôi không gặp lại cô, một cô giáo làng nghèo và có cuộc sống cô độc, nhưng cô là hình mẫu vĩnh cửu đến mức cực đoạn của tôi về một người thầy lý tưởng.

Thế hệ học trò những năm tám mươi đều không thể quên cảnh nghèo khó tiêu điều lúc ấy. Cái nghèo hằn lên từng gia đình, từng cách đi, dáng đứng của mỗi người. Làng tôi chìm trong cái nghèo khó chung ấy. Ra đường nhìn ai cũng cũ kỹ, u tối, âu lo. Người ta có thể giấu được cái giàu, không ai giấu được sự nghèo. Hầu như cả làng chả ai có quần áo lành lặn, chuyện mặc quần áo không vá víu, không có vài miếng tích kê ở bả vai, đầu gối hay mông là điều quá xa xỉ, thậm chí là lập dị.

Thế nên ngày đầu tiên vào lớp 1, nhìn thấy cô đứng trên bục giảng, áo trắng tinh, quần là theo nếp thẳng tắp, mái tóc vấn cao, phong thái vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng, tôi như nhìn thấy hào quang toả ra từ một thế giới khác. Sau này tôi mới để ý, cô chỉ có đúng 2 bộ quần áo như vậy. Đi từ nhà tới trường, mặc dù chỉ hơn 1 cây số, bao giờ cô cũng mặc quần áo vá. Chỉ đến cổng trường, cô mới ghé qua phòng thường trực thay bộ quần áo đã được là ủi nghiêm chỉnh để sẵn trong cặp. Tan lớp, cô lại thay lại bộ quần áo vá trước khi ra khỏi cổng trường. Lên cấp hai, rồi cấp ba, khi về gặp lại cô, tôi vẫn thấy cô chỉ có hai bộ quần áo như vậy, tất nhiên là chúng đã sờn cũ theo tháng năm, nhưng bao giờ cũng được là ủi phẳng phiu, ngay ngắn.

Cô tôi nhanh chóng thuộc tâm tính, gia cảnh, lực học của từng học trò. Đứa nào nhà đứt bữa thường xuyên, luôn luôn chậm tiền đóng học phí, đi học quần áo phong phanh giữa mùa đông lạnh giá. Đứa nào mặc cảm cảnh cha mẹ bất hoà, gia đình ở địa vị thấp kém trong làng. Đứa nào nghịch ngợm, không ngoan… Mỗi đứa cô đều có cách quan tâm rất khéo léo. Vì nghèo nên chúng tôi không có tiền góp giúp các bạn, cô nghĩ ra những cách rất đơn giản như cả lớp đi bắt cá, mót khoai, ngô…, mùa nào thức ấy, gom thành quĩ chung để chia sẻ với các bạn. Ngoài giờ dạy học trên lớp, buổi chiều cô thường tụ tập những đứa học yếu đến nhà dạy thêm, tất nhiên là không thu tiền, cô còn gọi chúng tôi, những đứa học khá hơn đến giúp cô kèm cặp các bạn. Nhà cô lúc ấy đúng là thiên đường, đầy ắp niềm vui và tiếng cười. Quây quần bên cô, chúng tôi tìm thấy hơi ấm của một người mẹ, điều mà thậm chí nhiều bạn tôi không tìm thấy ở chính gia đình mình.

Đến ngày nhà giáo Việt Nam, chúng tôi hay gom góp tặng cô hoa hái ngoài vườn hay trên những hàng rào cây lá um tùm bên đường làng và những trái cam chua loét trẩy từ vườn nhà muốn ăn được phải cần thêm rất nhiều đường hoặc muối, thậm chí là vài bắp ngô non, vài củ xu hào… Khỏi phải nói niềm tự hào hạnh phúc bừng sáng trong đôi mắt long lanh của cô trước vẻ ngượng nghịu xấu hổ của đám học trò.

Lúc ấy tôi còn quá bé để đọc được nỗi cô đơn sâu thẳm ẩn giấu trong ánh nhìn, tiếng cười của cô. Tôi không hiểu vì sao cô không lấy chồng và cứ ở vậy một mình. Thời ấy, mỗi buổi tối đi qua cổng nhà cô, thấy bóng cô ngồi nghiêng nghiêng soạn bài bên ánh đèn dầu leo lét, tôi chỉ thấy đẹp và ấm áp mà không nhìn thấy một khối cô đơn vĩnh cửu toả ra từ đấy.
Bây giờ cô đã già, các bạn tôi ở quê nói rằng mắt cô đã mờ đục, không còn nhận ra người quen nữa. Ngôi nhà cô ở vẫn không thay đổi, nó trở nên nhỏ bé và lạc lõng giữa một cái làng đang ầm ào vỡ ra thành phố thị…Bây giờ nhiều người nói là khó tìm thấy những người thầy như cô tôi nữa. Mà có lẽ cũng không thể bắt những thầy cô giáo phải tuyệt đối sống như các thế hệ đi trước. Thời thế đã khác rồi, như dòng nước chảy qua cầu không bao giờ dừng lại. Thế nhưng, cách ứng xử của con gái tôi lại tạo ra niềm tin, vẫn còn những người thầy tuyệt vời mang đến tình yêu thương và sự tin cậy, hy vọng cho con trẻ. Bởi vì nếu thầy cô không phải là những người mang đến niềm tin về sự Tử Tế thì chúng ta còn biết tin vào điều gì nữa ./.

Phạm Kinh Bắc/VOV.VN

LÊ CÔNG ĐỊNH KHÔNG THỂ HOÀN LƯƠNG

Khoai@

Xin trân trọng giới thiệu bài viết của Khanh Kim, một độc giả thân thiết của Tre Làng với bài viết "Lê Công Định Không thể hoàn lương". Một bài viết hay, và mặc dù còn đôi chỗ cần phải làm rõ thêm, nhưng ý nghĩa của bài viết là không thể phụ nhận. Xin cảm ơn bạn Khanh Kim đã có những bài viết sâu sắc như thế này.

Nhân 50 năm Ngày Ngô Đình Diệm Tổng thống cái gọi Đệ nhất VNCH bị giết sau một cuộc đảo chính quân sự (2/11/1964) nay đã gần 1 tháng mà báo chí vẫn cứ lùm xùm về “công tội” của ông Tổng thống họ Ngô đối với người dân Việt, dân tộc Việt. Thiết tưởng truyền thông ngày nay, truyền miệng ngày xưa trên thế gian, cùng với sử sách ở thế kỷ XX và đến tận đầu thế kỷ XXI vẫn còn đầy rẫy các thông tin, những câu chuyện, những bài viết nói về Tổng thống Ngô đình Diệm công hay tội đều rõ cả như ban ngày, chỉ có điều nhận thức và ý thức tôn trọng sự thật của từng người về Ngô đình Diệm thế nào mà thôi. Điều đáng bàn ở bài viết này là lời nói của Lê Công Định (LCĐ) một kẻ mang danh luật sư (thày cãi) đọc và học đến thành danh lại tráo trở, hồ đồ và ngu sử đến như vậy, khi anh ta bịa đặt về Lịch sử Việt nam và có lời“ngưỡng mộ” vị Tổng thống họ Ngô, đó mới là chuyện lạ nhưng có thật của của vị luật sư đầy chữ nghĩa nhưng lại sáo rỗng về nhân cách này.

Ngày 2/11/1964 Ngô Đình Diệm, bị tướng tá dưới trướng theo lệnh của quan thầy đế quốc hạ thủ ông ta bằng cuộc đảo chính quân sự. Kể cũng lạ Tổng thống họ Ngô gia đình có đến 3 đời làm tay sai cho Thực dân, Phát xít và Đế quốc nên mới được “vinh dự” mang danh bia miệng nhục nhã để đời “Tam đại Việt gian” Ngô Đình Diệm, bị cả dân tộc này nguyền rủa và người đời phỉ báng. Ấy thế mà để kỷ niệm cái ngày (giỗ) thứ 50 khi ông ta về nước Chúa (2/11/196 - 2/11/2014). Lê Công Định một người có ăn, có học, học đến thành danh, được cho là hiểu biết sự đời trên con đường tập làm chính trị, nên mới có chuyện khôi hài "Chính biến cố bắt giam tôi ngày 13-6-2009 đã đẩy tôi vào con đường chính trị một cách bất đắc dĩ"!

Một luật sư “gánh thêm vai” nhà dân chủ, làm chính trị nửa mùa có những lời nói, bài viết đạt “độ chuẩn” tận cùng của sự ngu xi, lú lẫn đến mức mất cả tư duy, hết cả của lý trí ở một con người đang muốn làm chính trị, như chính LCĐ đã tự nhận có ý thức chính trị từ lúc còn trẻ con 7 tuổi, để đến khi trưởng thành tuổi 20 đã có tham vọng (hoang tưởng) muốn làm một việc nào đó để thay đổi, chính trị và xã hội VN. Tuổi 46 đủ độ chín để đánh giá hay làm một việc gì đó có ý nghĩa, thế nhưng anh ta đã không làm được điều đó, mà lại mũ ni che tai, nhắm mắt trước sự thật, thể hiện một con người nhận thức quá tầm thường, không chín chắn để trở thành một kẻ ngu chính sử, lẫn cả chính danh với cái gọi là “sự ngưỡng mộ với Ngô đình Diệm”, một kẻ yêu nước theo kiểu bán nước cầu vinh, LCĐ một kẻ mang danh luật sư, hay một nhà chính trị “chỉ vì bị tù vì vi phạm pháp luật nên mới làm chính trị” thì té ra anh ta chỉ là một kẻ nông cạn và ấu trĩ, quá viển vông về chính trị, làm chính trị mà không có động cơ, mất cả phương hướng, và anh ta cũng chỉ là kẻ mơ hồ về đường lối, tiêu cực về đường đi nên những sai lầm mà anh ta đã và đang phạm phải đã được tiên đoán trước là không tránh khỏi.

Khi nói về Ngô Đình Diệm LCĐ suy diễn, nếu không bị lật đổ, thì vị Tổng thống họ Ngô này có thể đưa Việt Nam “sánh ngang với Nhật Bản ở Á châu” thế nhưng một suy diễn tồi đã thành sự thật, ngày 2/11/1964 vị Tổng thống họ Ngô này đã bị lật đổ kết thúc cuộc đời bán nước, bám đít ngoại Bang một cách đau đớn, cái chết đau đớn nữa của Ông ta (NĐD) không phải chết vì bàn tay CS mà y chết chính vì quan thầy mà y đã từng một thời ôm chân và những kẻ bầy tôi một thời dưới trướng “hạ thủ” bởi sự độc tài, gia đình trị và sự man rợ, tàn ác giết người không ghê tay của ông ta. Vậy mà LCĐ cứ nhắm mắt viết bừa, cãi bừa rằng “một nhân vật từng có sự nghiệp vĩ đại nhất của dân tộc ở thế kỷ 20”... “nhân vật lịch sử đã từng tranh đấu và ngã xuống vì quốc gia Việt Nam". Ngòi bút của LCĐ thật ma giáo, luôn là một “thày cãi” (LS) tráo trở biến một kẻ bán nước, cả một đời theo giặc chống lại Nhân dân, lúc ẩn danh, khi ẩn tích, một kẻ chẳng có công trạng gì, bỗng dưng trở thành nhà yêu nước Ngô chí Sỹ “Vĩ đại” được“Quan thầy cùng Hồng y Spellman và giáo hoàng Pius XII đặt vào cái ghế tổng thống” vì “quan thầy đế quốc cùng Spellman đã nhìn thấy ở Diệm có những đặc điểm, những tố chất của một người lãnh đạo Công Giáo nồng nhiệt và là một kẻ chống Cộng điên cuồng” nay (LCĐ) “Úm ba la” “biến” Ngô Đình Diệm thành “nhân vật lịch sử từng tranh đấu và ngã xuống vì quốc gia VN” thì thật là lố bịch và khôi hài. Tôn vinh, ngưỡng mộ một kẻ bán nước, ở một gia đình có đến 3 thế hệ làm tay sai cho quân xâm lược, như thế LCĐ tự hạ thấp nhân cách, tự biến mình chẳng khác gì một kẻ cùng hội, cùng thuyền với dân cờ vàng CCCĐ. Một tay trí thức rởm, một tên bồi bút rẻ tiền, đã tự bẻ cong ngòi bút, viết trái với lương tâm, cùng đạo lý để thể hiện sự tráo trở một cách điên rồ và mù quáng có chủ đích của mình.

Vậy chúng ta đi ngược dòng lịch sử để xem “Một nhân vật từng có sự nghiệp vĩ đại nhất của dân tộc ở thế kỷ 20”, “Một nhân vật lịch sử đã từng tranh đấu và ngã xuống vì quốc gia Việt Nam” ra sao? Hiệp định Giơnevơ (1954), được ký kết, Việt Nam tạm thời phải chia đôi, ngăn cách bởi vĩ tuyến 17. Theo hiệp định này tháng 7 năm 1956 hai miền Nam, Bắc sẽ bầu cử tự do để thống nhất đất nước. Thế nhưng Đế quốc Mỹ nhảy vào miền Nam Việt Nam thay chân Thực dân Pháp và nặn ra cái nước (Ngụy) do Ngô đình Diệm làm Thủ tướng rồi Tổng thống sau cuộc trưng cầu dân ý được gọi là “tự do” nhưng dưới họng súng, nhưng lại rất khôi hài cứ như một trò cười cho thiên hạ đàm tiếu. (Ở sài gòn có khoảng 450.000 cử tri đi trưng cầu dân ý kết quả thì có đến khoảng 650.000 phiếu được kiểm ủng hộ Diệm).

Cái nước (Ngụy) VNCH kia thoát thai và được nuôi dưỡng từ Thực dân đến Đế quốc, được chỉ huy bằng các nhà Lãnh đạo Quốc gia, là các chính khách tay sai quân xâm lược, những Tướng lĩnh là những tên “Lính Tẩy”, Lính “Khố Đỏ, Khố Xanh”, “Lính Dõng” thời Pháp thuộc, đặc biệt Tổng thống họ Ngô có một lý lịch “Vô cùng đen tối” một gia đình có đến 3 đời (Tam đại Việt gian) làm tay sai cho quân xâm lược (Pháp, Nhật, Mỹ). Nhìn “Diện mạo” các nhà lãnh đạo Quốc gia của chế độ VNCH toàn những thành phần cộm cán có lý lịch “Xỏ nhầm” giầy Tây. Họ cũng có hoàn cảnh rất giống nhau là cùng đi lính đánh thuê cho (Tây), làm việc cho Tây rồi cho Mỹ. Họ cũng vỗ ngực tự xưng là những người yêu nước, nhưng yêu nước theo kiểu bán nước để cầu vinh, như Bác Hồ đã từng ví von khi nói “ông Diệm cũng là người yêu nước, nhưng yêu nước theo kiểu của ông ấy (kiểu …..).

Tổng thống họ Ngô và chính quyền của y đã phá hoại Hiệp định Giơnevơ, trắng trợn tuyên bố “Không thi hành hiệp định với lí giải không phải là một bên ký Hiệp định này nên không có nghĩa vụ phải thực thi. Ngô Đình Diệm đã thâu tóm quyền hành, xây dựng một chế độ bạo ngược, tàn ác và chuyên chế, cùng với sự độc tài không có sự hậu thuẫn của quần chúng. Nên đã gây ra phẫn uất của người dân miền Nam. Người ta nói đó là một chế độ mà hầu hết những người nắm quyền là những gia nô (gia đình trị) vô liêm sỉ”. Một chính thể mất lòng dân, không được người dân ủng hộ Vì thế tháng 7 năm 1956 không có cuộc bầu cử tự do để thống nhất đất nước như theo quy định của hiệp đình Giơneovơ vì tự thân Diệm cũng tự hiểu rằng nếu tổ chức bầu cử sẽ có 95% người dân ủng hộ ông Hồ chí Minh. Vì thế thay cho bầu cử tự do là sự đàn áp đẫm máu phong trào Cách mạng MN. Đầu năm 1959, Ngô đình Diệm cho ra đời Luật 10/59 để hợp thức hóa sự tàn bạo của Y bằng sự thiết lập những “tòa án quân sự” di động khắp miền Nam để xử án những người đối lập chính trị và xử tử họ. Những tòa án quân sự này bắt giữ, điều tra và tuyên án những kẻ “phạm tội” qua tuyên bố không còn tính người “Thà giết nhầm còn hơn hơn bỏ sót”,“Thấy cộng sản ở đâu là phải tiêu diệt ngay, thấy ai tuyên truyền cho cộng sản cũng bắn bỏ ngay không thương tiếc”. Đó là lối hành sử rất bất nhân, kiểu thú tính, mất tính người của “một nhân vật từng có sự nghiệp vĩ đại nhất của dân tộc ở thế kỷ 20”, “Một nhân vật lịch sử đã từng tranh đấu và ngã xuống vì quốc gia Việt Nam” của LCĐ và những kẻ CCCĐ, cùng những kẻ gia nô đã từng được ăn bổng lộc của gia đình họ Ngô.

Theo Sách hiếm của cố Giáo sư Trần chung Ngọc trong thời gian Ngô đình Diệm lên cầm quyền đã có khoảng gần 300.000 nghìn người dân vô tội và chiến sỹ CM đã bị giết, 40.000 người bị bắt, bị cầm tù, bị tra tấn hành hạ dã man như thời trung cổ...Tội ác trời không dung đất không tha đối với Ngô đình Diệm đã quá rõ ràng, bởi chính y đã làm tan vỡ cơ hội thống nhất và tái thiết đất nước sau chiến tranh, đệ nhất VNCH của Diệm rồi đến đệ nhị VNCH của Thiệu, Kỳ đều là những kẻ đã làm đất nước bị chia đôi, chiến tranh kéo dài 20 năm, đã tàn phá đất nước này, hàng triệu người chết, hàng triệu người bị thương lòng người bị li tán, chia rẽ đến nay vẫn chưa hàn gắn được. Tội ác tày trời của gia đình họ Ngô và bản thân Ngô đình Diệm đã quá rõ ràng bởi “từ chính tư liệu của các học giả phương Tây viết và nghiên cứu về chế độ Diệm rất khách quan không thiên vị”, đó cũng là một trong những bằng chứng không thể chối cãi. Thế nhưng một con người mang danh luật sư, con mọt sách đầy rẫy những kiến thức, nhưng rỗng tếch về nhân cách, cố tình cãi lấy được, mà quên đi một sự thật lịch sử, ngu xuẩn, lẫn cả hồ đồ nói rằng tội ác của ông Diệm chỉ là “Luận điệu tuyên truyền của nhà nước này” xem ra LCĐ một kẻ hoang tưởng, bại não chẳng khác như một kẻ tâm thần. Việc Lê Công Định cho rằng, “Nhà nước Việt Nam hiện nay vu cáo ông Diệm lê máy chém” khắp miền Nam là không có bằng chứng gì chứng minh việc đó? Như thế có khác gì LCĐ một kẻ như mù hai con mắt, như điếc hai lỗ tai nên không nghe, không thấy và không biết tội ác tày trời của NĐD trong khi đó cả dân tộc này đều biết, Nhân dân thế giới đều biết Ngô Đình Diệm là một trong 100 tên đồ tể giết người của thế kỷ XX trong đó có Hít le, Stalin, franxco, Hutxein, Pon pốt, Pi nô chê...

Để làm rõ hơn tội ác của Ngô đình Diệm cũng xin được nhắc lại. Tháng 4 năm 1959, cái gọi Quốc hội VNCH thông qua luật số 91. Luật này đã được ban hành ngày 06 tháng 5 năm 1959 mang tên “luật 10-59″ về/việc thành lập các “tòa án quân sự đặc biệt”. Theo luật 10-59, tội xử chỉ có hai mức: tử hình và khổ sai chung thân. Xét xử chỉ được phép kéo dài tối đa 03 ngày, không có giảm khinh, không có kháng cáo, không có giảm án, bản án phải được thi hành ngay...Luật này áp dụng cho tất cả mọi người bị quy là“phạm tội thời chiến” chống lại chế độ VNCH. Máy chém đã từng là một trong những công cụ giết người được lê đi khắp miền Nam nó đi đến đâu gieo rắc nỗi kinh hoàng của người dân Việt lúc bấy giờ, được sử dụng hành quyết phạm nhân bị kết án tử hình theo luật này. Theo lời kể của rất nhiều còn sống trong thời kỳ đen tối, họ được chứng kiến ông Hoàng Lệ Kha (một người cộng sản ở Tây Ninh) là người cuối cùng mà chính quyền Ngô Đình Diệm dùng máy chém. Hiện nay chiếc máy chém này vẫn đang được trưng bày tại Bảo tàng CM Thành phố Cần Thơ cùng một số di ảnh chiến sỹ CM đã từng là nạn nhân của nó, thế mà LCĐ dám mở mồm bênh một kẻ giết người, “một nhân vật lịch sử vĩ đại nhất của thế kỷ XX” mà không cảm thấy nhục nhã và tội lỗi trước anh linh của các anh hùng liệt sỹ CM đã bị giết không toàn thây bởi cỗ máy chém giết người kia đã chặt đầu của họ, LCĐ lại dám tráo trở coi đó là luận điệu tuyên truyền? thì thật là bỉ ổi và vô liêm sỷ. Để đánh gía khách quan về Ngô đình Diệm tác giả mượn lời của cố Giáo sư Trần Chung Ngọc đã viết về “cụ Diệm” như sau:

Từ 20 lời phê phán của các tác giả ngoại quốc trên, chúng ta có thể rút tỉa ra được những gì? Sau đây là vài điểm chính. 

1). Ngô Đình Diệm là người vô tài, vô đức, nhu nhược, được Hồng Y Spellman, với sự phụ giúp của ngoại trưởng John Foster Dulles cùng một vài chính khách Công giáo Mỹ khác, theo lệnh của Vatican, vận động với Mỹ đưa Diệm về cầm quyền ở Nam Việt Nam vì Diệm thuộc loại người Công giáo cuồng tín khát máu Tây Ban Nha trong thời Trung Cổ, chống Cộng điên dại nên đương nhiên có thể tin cậy để chống Cộng cho Mỹ và cho Vatican. Ngoài ra Vatican cũng còn góp phần vận động, thuyết phục Mỹ tham chiến ở Việt Nam. Cái tội này của Vatican đối với Việt Nam sẽ được ghi vào sử sách.

2). Chế độ Ngô Đình Diệm là một chế độ bạo ngược, chuyên chế, không có sự hậu thuẫn của quần chúng. Đó là một chế độ mà hầu hết những người nắm quyền hành chánh, quân sự là những gia nô vô liêm sỉ.

3). Chính cái chất Công Giáo cuồng tín, tổng hợp của ngu dốt, kiêu căng, huênh hoang, hợm hĩnh [theo giáo sư Nguyễn Mạnh Quang] của Diệm đã làm hại Diệm. Sách lược Công giáo hóa miền Nam bằng thủ đoạn tiêu diệt các giáo phái khác của Diệm trong một nước mà Công giáo chỉ chiếm có 7% là một sách lược ngu xuẩn, đi ngược lại tinh thần Tam Giáo Đồng Nguyên của dân tộc, đã đưa đến sự oán ghét của tuyệt đại đa số người dân Việt Nam. Sách lược này đã ghi thêm một chương ô nhục vào lịch sử giáo hội Công giáo Việt Nam, một giáo hội vốn đã nổi tiếng là: “Hễ phi dân tộc thì thể nào cũng phản bội dân tộc.

Sau hơn 03 năm ở tù vì "hoạt động nhằm lật đổ chính quyền Nhân dân", ngày 6-2-2013, Lê Công Định được ra tù trước thời hạn đã thể hiện chính sách khoan hồng, nhân đạo của Đảng và nhà nước VN, Thiết nghĩ Lê Công Định sẽ rút ra bài học bổ ích, nhớ đời cho bản thân để làm lại cuộc đời, thế nhưng thất vọng thay sau ít ngày ẩn dật, nay qua một số bài viết hay các cuộc trả lời phỏng với các hãng truyền thông lá cải nước ngòai, hình như anh ta (LCĐ) vẫn đang là LCĐ ngày nào, trước thế nào sau Y vẫn thế. Người ta có cảm giác trong tâm trí của anh ta đã và đang thể hiện, hay đang nuôi dưỡng một âm mưu, hay một thủ đoạn nào đó để đang muốn chứng minh mình là con người vẫn đang làm chính trị để đạt được mục đích nào đó?

Là người có học, ham đọc sách lại thông minh nhưng lại có nhiều định kiến với xã hội cho nên LCĐ cố tình dùng kiến thức cùng tư duy bệnh hoạn để soi mói, nhào nặn nhằm xuyên tạc và viết lại lịch sử để người đọc hay người nghe hoài nghi tính xác thực lịch sử của dân tộc việt, từ trước đến nay là không đúng sự thật, hoặc cố tình hay chí ít đánh lận con đen để hạ thấp uy tín, vai trò lãnh đạo của đảng khi LCĐ hạ thấp ý nghĩa trọng đại của ngày 2-9, Lê công Định dựa vào đâu để viết ngày 11-3-1945 "Bảo Đại ký đạo dụ "Tuyên cáo Việt Nam độc lập", hủy bỏ Hòa ước Patenôtre ký với Pháp năm 1884 cùng các hiệp ước nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác, khôi phục nền độc lập của đất nước, thống nhất Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ" là "thời điểm đáng lưu ý... xét về phương diện thực tế và pháp lý, Việt Nam đã thực sự độc lập từ ngày 11-3-1945"? Có người nói “LCĐ Viết như vậy, tự chứng tỏ anh ta hoặc là người rất kém hiểu biết lịch sử, hoặc cố tình xuyên tạc lịch sử để phủ nhận một sự kiện, một giá trị quan trọng của đất nước Việt Nam. Bởi người Việt Nam hiểu biết lịch sử Việt đều có chung nhận thức ngày 11-3-1945 Bảo Đại ký đạo dụ "Tuyên cáo Việt Nam độc lập", ra tuyên bố này khác,... là do sức ép của phát-xít Nhật, qua đó chấp nhận thay thế thế lực ngoại xâm đô hộ này (Pháp) bằng thế lực ngoại xâm đô hộ khác (phát-xít Nhật). Để sáng tỏ, Lê Công Định nên tìm đọc hồi ký của ông Trần Trọng Kim cùng các tài liệu liên quan để hiểu quan hệ của ông với người Nhật như thế nào, tại sao lại có ý kiến cho rằng "Trần Trọng Kim bị người ta dùng làm con bài, mà vẫn tưởng là họ cho ông ra đóng góp với dân tộc"!

Phát ngôn mê muội về ngày độc lập của dân tộc đó là hành vi phỉ báng đối với cả dân tộc này. Nay LCĐ đã và đang xuyên tạc lịch sử với dã tâm viết lại lịch sử và phủ nhận thành quả CM mà Nhân dân đã giành được trong cuộc kháng chiến trường kỳ và vô cùng anh dũng của dân tộc đó cũng là một tội lỗi, một hành vi cần phải kịch liệt lên án. Lê Công Định đang tự biến mình thành kẻ “ăn cháo đá bát”, phản bội lại nhân dân và cả dân tộc này và chính y cũng đang tự biến mình như những kẻ chống cộng mù quáng, thành tội đồ của dân tộc.

Một điều đáng nói nữa, không hiểu sao tự dưng LCĐ lại chuyển hướng đề tài viết lách ca ngợi...chế độ bán nước VNCH trước đây! Một chế độ tay sai ngoại bang hết “liếm gót giầy Tây, bám đít Mỹ”. Lê Công Định còn làm thơ "tặng" những viên tướng (ngụy) VNCH những kẻ đã gây quá nhiều tội ác với dân tộc, với Nhân dân. Những viên tướng “Kiêu hùng” kia nay bại trận nhục nhã, cực chẳng đừng mà đã phải tự kết liễu đời mình, bởi chúng cũng tự hiểu rằng tội ác tày trời của chúng đã gây ra nếu bị bắt, trước hay sau cũng bị “Tắm máu” nên cái chết nhục nhã đi cùng với tội ác là điều chúng nên làm, vì thế LCĐ đã biến những viên tướng bại trận “tuẫn tiết” kia thành anh hùng trong các bài viết hay những áng thơ “mù quáng” của y cũng chẳng khác gì của đám CCCĐ hải ngoại. Suy tôn những kẻ xưa là kẻ thù nay thành những anh hùng đối với "tướng lĩnh, sỹ quan binh lính VNCH", qua câu thơ "Từng thao lược, can trường xông trận mạc - Giặc thù phơi xác, máu loang chân". Giặc thù của LCĐ là ai? Một sự phản bội, tráo trở và trắng trợn đến đê tiện của LCĐ, Viết lách như vậy, nói như vậy người ta hiểu LCĐ đang có dã tâm với ý đồ “ve vãn” đám CCCĐ đang sống tỵ nạn nơi đất khách quê người. Bùi kim Thành, Trần khải Thanh Thủy, rồi Cù Huy Hà Vũ, Cùng với Điếu Cày đang là tấm gương đấu tranh vì dân chủ đã được người Mỹ quan tâm mà LCĐ cũng đã và đang muốn được như vậy, LCĐ cũng đang muốn dọn đường để tiếp tục đi trên con đường cũ, con đường phản lại dân tộc, phản lại nhân dân, nay Y muốn sang Mỹ bằng cách thức khác để đi tiếp con đường, cùng tham vọng chính trị hoang tưởng nhưng vô vọng của mình thì chẳng khác gì “Dã tràng xe cát biển Đông” mà thôi.

Ngày 21 tháng 11 năm2014

Khanh Kim

ÔNG TED OSIUS CHÍNH THỨC TRỞ THÀNH ĐẠI SỨ MỸ TẠI VIỆT NAM

Khoai@

Thượng viện Hoa Kỳ đã chính thức chuẩn thuận nhân vật được Tổng thống Barack Obama đề cử vào chức vụ Đại sứ Mỹ tại Việt Nam thay thế người tiền nhiệm là ông David Shear.

Ông Ted Osius đã được Thượng viện Mỹ phê chuẩn hôm qua, sau nhiều tháng trì hoãn. Nhà ngoại giao kỳ cựu này đã được ông Obama đề cử tới Hà Nội thay thế người tiền nhiệm là ông David Shear hồi tháng Năm.

Ông Shear đã rời Việt Nam nhiều tháng trước để trở về Mỹ nắm giữ vị trí Trợ lý Bộ trưởng Quốc phòng phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.

Trong phiên điều trần nhằm được chuẩn thuận hồi tháng Sáu vừa qua, ông Osius đã đề cập tới các vấn đề mà Mỹ quan tâm trong quan hệ với Việt Nam như nhân quyền, Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP), biển Đông, và lệnh cấm vũ khí sát thương.

Ông Osius nói rằng 2014 là năm thuận lợi nhất để phát triển mối bang giao Việt – Mỹ: “Ngoài vấn đề TPP, tình thế chiến lược mà Việt Nam đang phải đối mặt ở biển Nam Trung Hoa đồng nghĩa với việc là nếu chúng ta muốn giúp thúc đẩy việc quản trị tốt đất nước và tôn trọng pháp quyền, nhân quyền thì giờ là lúc để làm điều đó. Không có thời điểm nào tốt hơn năm nay nhất là khi Việt Nam tỏ ra mong muốn làm sâu sắc mối quan hệ với chúng ta”.

Dẫu vậy, ông Osius thừa nhận rằng Hà Nội và Washington vẫn còn phải đối mặt với ‘các khác biệt thật sự’, nhất là về nhân quyền.

Ông Osius là một viên chức chuyên nghiệp của Ngành Ngoại giao, hàm Tham tán Công sứ. Gần đây nhất, ông là Phó Giáo sư tại trường Đại học Chiến tranh Quốc gia từ năm 2013. Ông từng giữ chức tùy viên chính trị tại Tổng Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại TP. Hồ Chí Minh và tại Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội, Việt Nam từ năm 1997 đến 2001. Ông có thể nói cả tiếng Việt, Pháp và Ý, Ả Rập, Hindi, Thái Lan, Nhật Bản và Indonesia. Ted Osius xuất thân từ Maryland, và đã tốt nghiệp tại trường Đại học Harvard vào năm 1984. Ông từng làm cộng tác viên lập pháp cho Thượng nghị sĩ Al Gore từ năm 1985-1987.

Đến năm 1989, ông tốt nghiệp Thạc sĩ Kinh tế quốc tế và Chính sách đối ngoại Hoa Kỳ tại trường nghiên cứu quốc tế Johns Hopkins, sau đó trúng tuyển vào Bộ Ngoại giao Mỹ.

Năm 1996, ông Osius chính là một trong những nhà ngoại giao Mỹ đầu tiên làm việc tại Việt Nam kể từ sau năm 1975. Một năm sau đó, ông đã góp phần thiết lập nên tổng lãnh sự quán Hoa Kỳ tại TP. HCM. Trong khoảng thời gian này, thậm chí có một lần ông đã “nổi hứng” đạp xe đi từ Hà Nội đến TP. HCM.

Osius trở về Washington vào năm 1998 đảm nhiệm chức vụ cố vấn cao cấp về các vấn đề quốc tế cho Phó Tổng thống Hoa Kỳ Al Gore, chuyên trách về các lĩnh vực châu Á và các vấn đề thương mại - kinh tế quốc tế.

Năm 2012, ông Osius về Washington, được bổ nhiệm làm thành viên cấp cao và cố vấn chính sách đối ngoại tại Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (CSIS). Trong năm 2013, ông đã được trở thành giáo sư giảng dạy tại Đại học Quốc phòng Mỹ. Trong suốt buổi điều trần tại Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Mỹ vừa qua, chính ông Osius là người nêu quan điểm ủng hộ Mỹ xem xét dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí cho Việt Nam.

Ông Osius là người đồng tính thứ 7 của Mỹ được Tổng thống Barack Obama bổ nhiệm làm đại sứ tại nước ngoài. Osius đã gặp gỡ chồng mình là Clayton Bond vào năm 2004 tại cuộc họp mặt của những người đồng tính trong ngành Ngoại giao Hoa Kỳ. Họ sau đó đã tiến hành lễ kết hôn vào năm 2006 tại Vancouver, Canada. Hiện tại, ông và Bond đã nhận nuôi một bé trai.

Khoai@ tổng hợp từ net

NHỮNG ĐAM MÊ NÀO NÊN ĐƯỢC KHUYẾN KHÍCH?

Cuteo@

Một nội dung rất được cử tri chú ý trong phiên chất vấn Bộ trưởng Khoa học Công nghệ Nguyễn Quân là những sáng tạo, nghiên cứu khoa học của người dân. 

1.Sự quan tâm của nhà nước

Công bằng mà nói, nhìn một cách tổng thể, nhà nước, mặc dù có thể rất quan tâm, nhưng vẫn còn những bất cập trong chính sách, hoặc nói nôm na là cơ chế không thông thoáng, dẫn đễn nạn cháy máu chất xám. Bằng chứng chính là các nhân tài thực sự sau khi ra nước ngoài học tập đã không muốn trở về phục vụ đất nước, hoặc người nào đã về, rất có thể không muốn làm việc trong khu vực nhà nước.

Điều này phản ánh một cách trung thực việc chúng ta lãng phí nguồn tài nguyên chất xám. Vì thế, sau vụ việc ông Trần Quốc Hòa, một nông dân ở Tây Ninh được phía Campuchia tặng thưởng huân chương Đại tướng quân vì đã có thành tích sửa chữa, "chế tạo" xe bọc thép, đã có những ý kiến cho rằng "Việt Nam cần phải học tập Campuchia về việc sử dụng chất xám người... Việt".

Muốn nói gì thì nói, những khiếm khuyết về cơ chế, chính sách trong thu hút, sử dụng nhân tài của ta cần phải được nhận diện sửa chữa một cách nghiêm túc. Còn chuyện học ai, học cái gì thì phải cẩn trọng chọn lựa, không thể bừa bãi

Về vấn đề này, BT Nguyễn Quân khẳng định: "Nhà nước luôn trân trọng những sáng kiến, phát minh của người dân, nhưng các sản phẩm phải được thị trường chấp nhận, phải có giá trị thực tiễn với cuộc sống. Bộ luôn hỗ trợ cho phát minh của người dân qua các hội chợ Techmart hàng năm, nhiều người đã phát triển được sản phẩm của mình và trở thành những doanh nghiệp sản xuất. Tàu ngầm, máy bay là sản phẩm đặc thù quốc phòng, phải tuân thủ qui định pháp luật, bảo đảm các tiêu chuẩn an toàn".

Bộ trưởng Nguyễn Quân cũng cho biết, ông rất quan tâm đến vấn đề này. Ông kể chi tiết về những công trình tàu ngầm của ông Nguyễn Quốc Hòa (Thái Bình), Phan Bộ Trân (TP.HCM), tàu ngầm Hòa Bình của một số nhà khoa học ở Vinashin. Tuy nhiên, ông nói: "có nông dân hợp tác với cơ quan chuyên môn, lại có nhiều người lặng lẽ làm, khi cơ quan quản lý, chức năng biết thì mọi thứ đã xong, khó góp ý để sửa chữa lại".

Một ví dụ điển hình về sự quan tâm của nhà nước đối với công trình khoa học do dân tiến hành là"Tàu ngầm Hòa Bình" do một số nhà khoa học cũ của Vinashin tự nghiên cứu, bỏ tiền làm và cũng đã được nhà nước hỗ trợ. Ông Nguyễn Quân bày tỏ sự tin tưởng, đánh giá cao những phát kiến của người dân, ông nhắn nhủ: "người sáng chế cần hợp tác với các cơ quan khoa học để sản phẩm được lưu hành, việc thương mại hóa được thuận lợi", và "Chúng tôi luôn trân trọng tất cả sáng kiến, cải tiến của người dân. Nhưng chúng ta bước vào thế kỷ 21 được hơn 10 năm, hội nhập quốc tế sâu rộng, nên mọi sản phẩm để cung ứng cho xã hội phải có giá trị nhất định, phải được xã hội và nhất là thị trường chấp nhận".

Ông cũng chứng minh sự quan tâm của nhà nước tới sáng kiến của người dân thông qua việc dẫn dụ rằng "Bộ Khoa học và các đơn vị liên quan đã tổ chức các hội chợ thiết bị hàng năm như Techmart. Tại đây, tác giả của các sáng kiến, cải tiến kỹ thuật sẽ có cơ hội giới thiệu sản phẩm của họ tới cộng đồng. Nhiều doanh nghiệp đã tiếp cận, đầu tư và thực tế không ít sáng kiến đã được ứng dụng". Tuy nhiên, theo người đứng đầu ngành khoa học, lĩnh vực tàu ngầm, máy bay ở mức độ cao liên quan đến an ninh quốc phòng, nên để sử dụng cần phải tuân thủ quy định của pháp luật.

Vấn đề đặt ra, liệu nhà nước có cần quan tâm đến mọi đam mê "sáng tạo" của người dân? Hai trường sau sẽ góp phần giải đáp câu hỏi trên.

2. Trường hợp tàu lặn Hòa Bình

Tàu lặn Hòa Bình do nhóm các nhà khoa học cũ của Vinashin cùng với một số nhà khoa học khác bên ngoài tự bỏ vốn, thiết kế chế tạo. Tàu có thể chở được 4 người, lặn tối đa 2 ngày và ở độ sâu 50 mét. Nhóm khoa học này cũng đã mời cơ quan đăng kiểm của Bộ Giao thông, cùng các cơ quan khoa học trong nước và đại diện Bộ Quốc phòng cùng tham gia.

Bộ trưởng Nguyễn Quân nói: "Tàu Hòa Bình có thể được thương mại hóa để thành sản phẩm giúp cho việc kiểm tra các chân đế giàn khoan, phục vụ du lịch, cứu hộ cứu nạn ở vùng nước không sâu". Ông cũng tâm sự: "Tôi đã trực tiếp ngồi vào con tàu và lặn ở Cam Ranh khi thử nghiệm và kết quả rất thành công ở tất cả các thông số. Tôi dám ngồi vào tàu bởi tôi hoàn toàn tin tưởng vào trình độ, năng lực của những người làm khoa học, với sự bảo lãnh của cơ quan đăng kiểm nước ngoài".

Điều đáng tiếc và có lẽ nên học tập nước ngoài là: "Dù Bộ Khoa học và Công nghệ đã cố gắng hỗ trợ hơn 5 tỷ đồng trong tổng số 28 tỷ đồng để chế tạo con tàu, nhưng do hệ thống chính sách chưa phù hợp vì vậy Bộ chỉ quyết toán được chưa đến ba tỷ đồng (khoảng 10% giá trị con tàu)".

Tàu Hòa Bình có giá chưa đến 1,5 triệu USD, trong khi nếu mua ở nước ngoài đến 5-7 triệu USD; thậm chí là giá thuê tàu nước ngoài trong ba ngày còn đắt hơn mua tàu lặn của Việt Nam.

Bộ trưởng Quân mong muốn người dân khác hợp tác chặt chẽ với các cơ quan khoa học, quản lý để sản phẩm khi làm ra được đánh giá tốt, được phép lưu hành và được hỗ trợ thương mại hóa. Điều này còn liên quan đến an toàn quốc gia, an toàn của người dân, bởi trong quá trình sử dụng các trang thiết bị có thể chưa phù hợp với quy định, chưa được đăng kiểm, hoặc chưa theo tiêu chuẩn.

3. Trường hợp xe bọc thép do ông Trần Quốc Hải "chế tạo"

Đã có ý kiến cho rằng, nhà nước không quan tâm nên dẫn đến chất xám bị chảy ra nước ngoài. Tôi cho rằng, đúng là nhà nước có thể chưa quan tâm thỏa đáng, nhưng nếu nói nhà nước không quan tâm thì có lẽ là ông Hải đã "Nổ" hơi quá. Các bạn có thể tham khảo tại đây.


Về sáng tạo của người dân, Bộ trưởng Nguyễn Quân đã có ý kiến, theo tôi là đúng: "Điều này còn liên quan đến an toàn quốc gia, an toàn của người dân, bởi trong quá trình sử dụng các trang thiết bị có thể chưa phù hợp với quy định, chưa được đăng kiểm, hoặc chưa theo tiêu chuẩn". 

Thêm nữa, theo tôi, sáng tạo gì thì sáng tạo, sản phẩm làm ra phải tiêu thụ được, giá thành rẻ, phải tuân thủ các quy chuẩn kỹ thuật, và các quy định về an toàn do pháp luật quy định. Xét dưới góc độ này, sản phẩm máy bay trực thăng, hay xe bọc thép của ông Hải không thể đảm bảo và có lẽ không đáng khuyến khích, mặc dù sáng tạo rất cần được nâng niu trân trọng.

- Có đúng là các chuyên gia không làm được?

Dưới góc độ cá nhân, tôi cho rằng, việc ông nói rằng: "nhiều xe bọc thép của họ hư hỏng, không khởi động được", "rất nhiều chuyên gia, kỹ sư từ Ukraina, Nga và cả Việt Nam sang sửa chữa cũng không được" là ông "nổ" hơi quá đà. Điều này cũng giống như ông phát biểu: "sẽ chế tạo máy bay trực thăng rơi mà không chết". Đó là những phát biểu đại ngôn mà không biết rằng, ngay tại Việt Nam, chuyện sửa chữa, nâng cấp, cải tiến, thay thế động cơ đã được thực hiện khá tốt với giá thành rẻ. Các bạn có thể gõ từ khóa về "nâng cấp tăng thiết giáp" để thấy các đơn vị quốc phòng Việt Nam đang làm những gì, và cần lưu ý rằng, đó không phải là tất cả những gì chúng ta đã làm được.

Ông Nguyễn Thanh Huy, trong một bài về Xe bọc thép của ông Hải, gửi cho BBC có đoạn: "Khách quan mà nhìn lại việc ông Hải sửa chữa xe bọc thép BRDM 2 với trọng lượng 7,7 tấn là một việc hết sức bình thường khi mà ở Việt Nam số lượng người làm nghề sửa chữa thiết bị khá đông và đa số họ hoàn toàn làm được. Việc thay động cơ xăng với kỹ thuật, công nghệ chế tạo từ thập niên 60 bằng một động cơ diedel tương đồng với công nghệ hiện đại là việc làm đơn giản. Hiệu quả tăng công suất thiết bị, lượng tiêu hao nhiên liệu giảm đi khoảng 1,5 lần là mặc định.".

- Giá thành

Xin được loại bỏ phần nhận xét đánh giá về khả năng tác chiến và phòng vệ của chiếc xe bọc thép do ông Hải "chế tạo" vì đã có nhiều bài viết về vấn đề này. Chỉ xin nhấn mạnh đến giá thành hay tính "kinh tế" của nó.

Theo tờ Vnexpress, ông Hải được trả công 25.000USD cho mỗi chiếc xe được sửa chữa (chưa kể phụ tùng, trang thiết bị) và mất 200.000USD cho "tổng chi phí mua sắm thiết bị, trả tiền nhân công" (tức chưa kể phần "tiền lời" của ông ấy) đối với xe mới. Như vậy là đắt hay rẻ? 

Bạn Nguyễn Thanh Tùng cho biết: "Tham khảo một trang chuyên bán các loại tăng thiết giáp cũ thời Liên Xô ở Ukraina, giá của các xe "đời mới" hơn loại BRDM-2 mà ông Hải "nâng cấp", chẳng có cái nào quá 30.000USD(!). 

Tất nhiên, những xe này đã bị gỡ bỏ các trang bị quân sự nhưng các bộ phận quan trọng nhất của nó là giáp, động cơ,... thì còn nguyên vẹn. Nếu các bạn có nhu cầu thì chọn loại nào sau đây?

- Mua một chiếc BRDM-2 (từ 1962) không chạy được và bỏ ít nhất 50.000USD ra sửa chữa, nâng cấp (ông Hải bỏ 25.000USD ra sửa cái xe đầu tiên và được thưởng công 25.000USD cho mỗi xe sửa).

- Chi khoảng 40.000USD - 50.000USD (gồm vận chuyển và các phí khác - bỏ qua thuế má vì mua cho quân đội) mua các xe thiết giáp đời 7x và gắn thêm súng ống?


Hình trên: Một chiếc xe BRT-60MTD, sản xuất năm 1979, được giới thiệu là trong "tình trạng tuyệt hảo" được rao bán giá 25.000USD.

Các bạn có thể bấm vào đây để liên hệ mua một chiếc xe bọc thép do nước ngoài sản xuất nếu có nhu cầu mà giá thành chỉ bằng 1/2 giá thành do bố con ông Trần Quốc Hải "chế tạo". Hình bên dưới là giao diện trang web đang rao bán xe bọc thép của Nga:


Từ những phân tích trên, hẳn các bạn hiểu rõ vì sao ông Hải phát biểu:"đam mê của tôi không được khuyến khích ở Việt Nam".

Có bạn đọc đã rất dí dỏm khi phát biểu: Cái gì không đáng khuyến khích, hãy để họ áp dụng ở nơi khác!

***************************
P/s: Bài có sử dụng tư liệu của báo Tiền Phong, Lao Động, Thanh Niên và của blogger Nguyễn Thanh Tùng.