Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

LẢM NHẢM VỀ MẠI DÂM

Tình trạng quấy rối tình dục thật báo động quá. Truyền thông mới đưa tin phó tổng giám đốc ngân hàng chĩa súng vào mặt nữ điều phối viên một hãng taxi ngay giữa thanh thiên bạch nhật.


Ngay cả trong những chỗ tưởng chừng như có đời sống vật chất, tinh thần phong phú như vậy mà vẫn bị ức chế tình dục thì thử hỏi đám level lìu tìu ở bên dưới còn bí bách tới đâu, hehe.

Thế nên không nên lên án mại dâm.

Từ cái trại phục hồi nhân phẩm tới xử lý hành chính, ngay cả cụ Găm cũng đã dịu dàng hơn với các cháu.

Các chị em bán dâm thì nhiều hoàn cảnh nhưng các cụ có câu "cave kể chuyện, con nghiện trình bày, hehe, tin thế nào được. Căn bản nhất nghề ấy vẫn là nghề đem lại thu nhập cao hơn rất nhiều các thể loại như công nhân may mặc, phục vụ bàn, làm tóc, gội đầu,... Chăm cái đầu 3 phân nhẽ đỡ hơn chăm cái đầu 30 phân.

Bình đẳng giới thay, vì nhu cầu của các chị chồng yếu, chồng chán, chồng bỏ (bỏ đi theo bồ hoặc bỏ theo ông bà đều giống nhau cả) nên xuất hiện cả các anh bán dâm. Các anh này vừa tưởng sướng vừa có hưởng nên bập vào nghề dễ lắm. Sau thì đâm lao theo lao dù cũng nhắm mắt, bịt mũi gò lưng phục vụ. Chả may vớ phải cú có gai thì hỡi ôi cứ gọi là trĩ lòi. Thương tâm lắm.

Xét ở một góc độ nào đó những người bán dâm đang là một trong những biện pháp tuy không hẳn là tích cực lắm nhưng hiệu quả để giảm bớt hiếp dâm, một tội hình sự nặng nề.

Các anh đi đá phò bị bắt thì phạt dăm trăm chứ các anh đè chị nào ra cưỡng bức nhiều khi dăm chục triệu cũng không cứu được. Tôi có một ông đồng hương cho kẹo một cháu bé để quan hệ khi vợ đẻ, tổn năm trăm triệu cũng vẫn đi mươi năm. Khốn nạn thay cho cái xã hội một vợ một chồng mà lại khinh miệt mại dâm, hehe.

Tất nhiên, tôi không cổ vũ các anh đi đá phò và các chị đi mua dâm. Tôi may mắn liệt nên cũng chả quan tâm lắm. Chỉ mong các anh, các chị có cái nhìn đỡ cay nghiệt một chút để những em xinh xắn như HaiYan có cơ hội làm lại cuộc đời.

Nhân tiện, nếu đang đi đá phò bị bắt thì các anh cứ tố cáo bị hiếp dâm. Luật pháp vẫn không kết tội phụ nữ cưỡng bức. Ta cứ phải sắm cái vai nạn nhân cho nó dễ thông cảm. Khéo có khi lại còn được chị em webtretho tổ chức từ thiện chả biết chừng.

https://www.facebook.com/

P/s: Ảnh ăn cắp, bài ăn cắp.

Bạch hóa Hồ Sơ Tối Mật của Mỹ: BIÊN BẢN HỌP HỘI ĐỒNG AN NINH QUỐC GIA NGÀY 24/4/1975

Bạch hóa Hồ Sơ Tối Mật của Mỹ: Biên Bản Buổi Họp Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Ngày 24/4/75


LGT (Hữu Nguyên): Trong những ngày cuối tháng Tư 1975, khi cộng sản Bắc Việt ồ ạt tiến chiếm Sài gòn, thì ở Hoa Kỳ, giới lãnh đạo chính phủ, từ tổng thống Ford trở xuống, đều chú tâm vào sự an nguy của những công dân Mỹ, phần đông là nhân sự của DAO (Defense Attaché Office), nhân viên tòa đại sứ và nhân viên các tổ chức phi chính phủ cùng một số binh sĩ TQLC trực gác các cơ sở Hoa Kỳ.

Vào thời điểm ấy, ưu tiên hàng đầu của Hoa Kỳ là có đủ thời giờ thu xếp rút hết nhân sự Mỹ ra khỏi Việt Nam. Để thực hiện việc này, chính phủ Ford đã không ngần ngại thương lượng điều đình với Bắc Việt và quan thầy của VC là Nga Sô mà không cho VNCH biết. Theo một số tài liệu tối mật vào thời điểm ấy, được Viện Bảo Tàng của Tổng Thống Ford (Ford Museum) bạch hóa, thì chính phủ Hoa Kỳ đã không ngần ngại xin xỏ Bắc Việt tạm thời ngưng tấn công để Hoa Kỳ có thể rút hết nhân sự một cách êm thắm. Bù lại Hoa Kỳ sẵn sàng chấp nhận những điều kiện mà nhà cầm quyền Hà Nội cùng Mạc Tư Khoa đưa ra. Các tài liệu này cũng cho thấy Nga Sô đã trả lời giùm cho đàn em Bắc Việt rằng “phe Việt Nam đồng ý về vấn đề di tản công dân Hoa Kỳ khỏi Nam Việt Nam”. Hơn thế nữa, Nga Sô cũng nhấn mạnh “Việt Nam đã quả quyết rằng họ không có ý định ngăn cản bất cứ hành động quân sự nào nhằm vào việc di tản công dân Hoa Kỳ ra khỏi miền Nam Việt Nam và quả thật thì những điều kiện thuận lợi đã được thiết lập cho một cuộc di tản như thế”. Trong số tài liệu được bạch hóa có biên bản của hai buổi họp Hội đồng An ninh Quốc gia vào hai ngày 24/4/75 và 28/4/75 cùng một số hồ sơ được trình bày trong buổi họp đó. Sau đây là những đoạn chính yếu của tài liệu đã bạch hóa, được đăng trên báo Saigon Times Úc Châu ngày 25.4.2013. Những phần trong ngoặc vuông […] là phần phụ chú của người dịch.

Biên Bản Buổi Họp Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Ngày 24/4/75

Hiện diện: Tổng thống Ford, Phó tổng thống Rockefeller, Ngoại trưởng Kissinger, Bộ trưởng quốc phòng Schlesinger, Tham mưu trưởng hội đồng liên quân (Chairman Joint Chiefs of Staff) Tướng George S Brown, Tổng giám đốc CIA William Colby, thứ trưởng ngoại giao Robert Ingersoll, Thứ trưởng quốc phòng William Clements, trung tướng Brent Scowcroft biệt phái phụ tá tổng thống trong hội đồng an ninh quốc gia, nhân viên hội đồng an ninh quốc gia W R Smyser. Ngày & Giờ: Thứ Năm 24/4/1975. 4g35 chiều. Địa Điểm: Phòng nội các chính phủ, Bạch Ốc. Đề Tài: Di tản khỏi Việt Nam.

TT Ford: Như qúy vị đã biết, trước khi chúng ta bắt đầu di tản khỏi Nam vang, chúng ta đã có một buổi họp. Lúc đó, tôi muốn biết được kế hoạch của chúng ta như thế nào. Và cuộc di tản đã diễn ra kịp thời và trong hoàn cảnh tốt đẹp nhất. Tôi liên lạc mỗi ngày với Henry (Kissinger) và Brent (tướng Scowcroft) về tình hình ở Việt Nam. Tôi biết quốc hội hiện đang tạo áp lực với chúng ta về vấn đề này. Tôi nghĩ rằng việc quan trọng nhất vẫn là tiếp tục hiện diện tại đấy nếu chúng ta còn tiếp tục đóng góp được cho một giải pháp ôn hòa, và chỉ di tản bằng một cách nào đó để không tạo sự hốt hoảng [cho người bản xứ]. Tôi biết hiện nay chúng ta đã giảm thiểu con số [công dân Hoa Kỳ] từ 6000 xuống còn khoảng 1600 thôi.

Schlesinger: Thưa tổng thống, hiện đã tăng lên 1700.

TT Ford: Tôi đã ra lệnh giảm xuống để tới thứ Sáu [tức ngày 25/4/1975] chỉ còn 1090 mà thôi.

Schlesinger: Như thế là giảm quá nhiều trong một ngày.

TT Ford: Đó là lệnh của tôi. Tôi sẽ ban hành thêm một lệnh nữa là đến ngày Chủ Nhật thì tất cả những nhân viên không trọng yếu, và phi chính phủ phải rời khỏi VN. Nhóm còn lại sẽ ở đấy cho đến khi có lệnh rút hết. Chúng ta vừa nhận được sự trả lời từ Nga Sô về một lời yêu cầu của chúng ta. Henry, anh tóm tắt sơ qua sự kiện này cũng như câu trả lời đi.

Kissinger: Theo sự yêu cầu của tổng thống, tôi đã liên lạc với Dobrynin [Anatoly Dobrynin – Đại sứ Nga tại Hoa Kỳ từ 1962 đến 1986] hôm thứ Bảy để yêu cầu họ giúp đỡ hầu cho phép chúng ta tổ chức một cuộc di tản an toàn cũng như bắt đầu cuộc thương thuyết chính trị. Đồng thời tôi cũng yêu cầu họ tạo điều kiện cho cuộc thương thuyết này có thể diễn ra. Chúng ta cũng nhấn mạnh với ông ta rằng chúng ta sẽ coi vấn đề trở nên nghiêm trọng nếu phi trường Tân Sơn Nhất bị tấn công. Và chúng ta đã nhận được hồi âm. Theo tinh thần của hồi âm này thì nếu chúng ta tiếp tục tiến hành cuộc đối thoại chúng ta sẽ được bảo đảm là VC không có một hành động quân sự nào xảy ra trong lúc chúng ta di tản người của chúng ta. Về mặt chính trị thì cuộc sắp xếp giữa 3 phe [Hoa Kỳ, Nga Sô và Bắc Việt] cho chúng ta một hy vọng rằng sẽ có một giải pháp là chính phủ liên hiệp, tốt hơn việc đầu hàng vô điều kiện. Chúng ta sẽ liên lạc lại với Nga Sô để xem họ muốn nói gì khi họ nhắc đến việc thực thi Hiệp Định Ba lê và đồng thời để cho họ biết rằng chúng ta sẽ hợp tác trong vấn đề ấy. Chúng ta nói rằng chúng ta sẽ không có hành động hấp tấp nào và tin rằng VC cũng sẽ không có hành động hấp tấp tương tự.

TT Ford: Theo sự nhận định của tôi thì tình hình lắng dịu hiện nay là kết quả của việc này. Qúy vị có thể cho rằng họ chưa chuẩn bị xong, và sẽ có hành động một khi họ đã sẵn sàng. Điều này cho thấy có lẽ họ chấp nhận một sự thỏa thuận trong khuôn khổ Hiệp Định Ba Lê và chúng ta có thể giữ người của chúng ta ở đó và tiếp tục giảm thiểu con số cho đến khi nào chúng ta quyết định rút hết. Chúng ta đã phải trải qua một giai đoạn khó khăn. Đấy là một sự nguy hiểm, và là một canh bạc may rủi, nhưng đó là trách nhiệm của tôi và tôi không muốn làm bất cứ một việc gì có thể phương hại đến tình hình cả. Tôi nghĩ rằng tôi đã có hành động đúng đắn, và tôi sẽ tiếp tục hành xử như thế. Điều tiên quyết mà tất cả mọi người đều phải nghĩ đến là con số 1090 người và việc rút hết tất cả những người không phải là công chức chính phủ hoặc ở những chức vụ không trọng yếu. Đấy là những người Hoa Kỳ, chứ không phải là những quyến thuộc người Việt Nam [Vietnamese dependents]. Tôi cho rằng con số này [những quyến thuộc người Việt] mỗi ngày một gia tăng, với tỷ số là 4:1 [4 người Việt cho 1 người Mỹ].

Tướng Brown: Trong vài ngày qua đã tăng lên 15:1.

Kissinger: Tổng thống yêu cầu Nga Sô về việc di tản công dân Hoa Kỳ cùng người miền Nam Việt Nam nhưng họ chỉ trả lời về việc di tản công dân Hoa Kỳ thôi. Và tôi nghĩ, đến thời điểm phải xài chiến đấu cơ yểm trợ thì chúng ta nên rút phứt ra cho rồi. Vì khi địch thấy có phi cơ yểm trợ thì có lẽ cũng giúp được cho tình hình.

TT Ford: Nếu chúng ta có chiến đấu cơ yểm trợ mà không dùng nó, địch vẫn có đủ ra-đa để biết được sự hiện diện của chúng ta.

Tướng Brown: Tụi pháo binh không thấy đâu. Và tụi hoả tiễn SA-7 cũng thế. Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên sử dụng chiến đấu cơ yểm trợ cho đến khi chúng ta đã sẵn sàng để nổ súng. Nguy hiểm ở đây là các chiến đấu cơ này chỉ nên được sử dụng cho một công tác hẳn hoi chứ không phải chỉ để ló dạng trên màn ảnh ra-đa thôi.

Schlesinger: Có thể hiện nay địch chỉ bắn lai rai để làm mình bực mình thôi (shooting to bloody us). Nếu thấy có chiến đấu cơ có thể địch sẽ pháo kích mạnh hơn nữa.

Kissinger: Dĩ nhiên là nó có thể có ảnh hưởng ngược lại. Ngay cả nếu một vài đơn vị địa phương của địch không thấy được chiến đấu cơ của ta trên ra-đa, chắc chắn là tư lệnh tối cao ở Hà nội sẽ nhanh chóng biết được chuyện ấy. Tôi không nghĩ rằng địch sẽ gia tăng tấn công.

Schlesinger: Chúng có thể đã có lệnh trước để tấn công chúng ta.

Tướng Brown: Tôi nghĩ chúng đã quyết định tấn công tới cùng rồi. Còn nhiều đạo quân theo sau mà chúng ta đề cập đến hồi nãy. Chúng đi ngang qua những khu vực mà chúng từng xuyên qua trong kỳ Tết Mậu Thân. Chúng đã sẵn sàng cho một cuộc đại chiến ở Tân Sơn Nhất.

TT Ford: Nếu chúng ta quyết định dùng chiến đấu cơ yểm trợ, chúng ta phải di tản cả Sai gòn chứ không phải chỉ riêng Tân sơn Nhất thôi. Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể biết được rằng mấy chiếc C-130 có đáp xuống được hay không?

Tướng Brown: Trong vòng một giờ đồng hồ. Chúng ta có đường dây liên lạc thường trực và trực tiếp với Graham Martin.

Kissinger: Tôi nghĩ rằng chúng ta có 3 quyết định: Thứ nhất, tiếp tục chiến dịch bao lâu và mấy chiếc C-130 chỉ nên chở người Hoa kỳ ra thôi hay chở luôn cả người Việt nữa. Trong bất cứ trường hợp nào, hôm nay là ngày cuối cùng để sử dụng phi cơ không vận. Thứ nhì, có muốn chiến đấu cơ bay vòng vòng Tân sơn Nhất hoặc bất cứ nơi nào mà ta rước người di tản hay không. Thứ ba, khi nào thì chúng ta cho lệnh bắn áp đảo để tháo chạy. Trong vấn đề này, tôi đồng ý với Jim (Schlesinger) rằng giải pháp này chỉ nên được sử dụng khi rút người Hoa kỳ ra mà thôi. Việc mà tôi lo ngại là việc cân nhắc giữa nguy cơ của việc chơi xả láng (pull out all stops) nếu địch chưa quyết định làm như thế. Tôi nghĩ rằng một khi chúng thấy chiến đấu cơ yểm trợ thì sẽ có một ảnh hưởng tốt.

Schlesinger: Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần tập trung nhiều hỏa lực vào khu vực đó.

Clements: Nếu tổng thống quyết định rằng đây là ngày cuối cùng để kéo hết nhân viên dân sự ra thì chúng ta có thể tiến hành trên căn bản ấy.

TT Ford: Tôi nghĩ thế. Hôm nay là ngày cuối để di tản những người Việt Nam.

Kissinger: Như thế thì DAO sẽ cùng rút ra với họ.

Tướng Brown: Về chuyện mà chiến đấu cơ của chúng ta có nguy cơ bị phát hiện thì chúng ta đã đưa một chiếc phi cơ CAP của hải quân bay lên cao hơn mấy chiếc chiến đấu cơ và tướng Gayler đã ra lệnh cho họ phá sóng của các máy ra đa của những hỏa tiễn SA-2.

TT Ford: Không phá sóng đánh lạc hướng mấy hỏa tiễn SA-7 sao?

Tướng Brown: Thưa không. Nó là hỏa tiễn tầm nhiệt.

Tướng Scowcroft: Chúng ta vừa nhận được báo cáo rằng phi trường vẫn tiếp tục bị pháo kích. Hai trung đội Bắc Việt vẫn còn ở nghĩa địa gần Tân Sơn Nhất. Chiếc C-119 bị bắn rớt ở phi trường và chiếc phi cơ kia bị rớt ở nơi khác. Chúng ta cũng được tin rằng những chiếc C-130 vẫn trực chỉ phi trường nhưng sẽ không đáp xuống.

Schlesinger: Tụi Bắc việt có 4,000 du kích bắn sẻ ở Sài gòn. Chúng sẽ tấn công tòa đại sứ nếu chúng ta dùng hỏa lực tấn công.

Kissinger: Tôi nghĩ rằng chúng ta chỉ khai hỏa sau khi rút toàn bộ tòa đại sứ. Có thể chúng ta nên nghĩ đến việc chừa lại một nhóm cốt lõi tình nguyện nhưng tôi sẽ rút tất cả những người khác ra. Tụi Bắc Việt dường như có ý định hạ nhục chúng ta và việc để người lại có vẻ là một việc không sáng suốt.

TT Ford: Tôi đồng ý. Tất cả mọi người phải rời đi. Bây giờ chúng ta đã đi đến hai quyết định: Thứ nhất hôm nay là ngày cuối cùng di tản người Việt. Thứ nhì, nếu chúng ta khai hỏa, người của chúng ta phải rút hết. Chúng ta có sẵn sàng dùng trực thăng không vận chưa?

Tướng Brown: Thưa có. Nếu tổng thống hoặc đại sứ Martin cho lệnh chúng ta có thể mang trực thăng đến trong vòng một giờ đồng hồ.

Kissinger: Như vậy thì lệnh của tổng thống là nhân viên Việt Nam nên đi ngày hôm nay và DAO cùng phần lớn nhân viên tòa đại sứ cũng nên được di tản bằng phi cơ.

TT Ford: Tôi nghĩ rằng nên từ từ từng giai đoạn.

Kissinger: Một số nhân viên nhỏ cần được để lại ở tòa đại sứ. Nếu phải bắn áp đảo để tháo chạy thì chúng ta sẽ chuyển sang kế hoạch di tản toàn bộ người Hoa Kỳ. Nếu chúng ta phải rút ra, thì ưu tiên sẽ được dành cho công dân Hoa Kỳ.

Schlesinger: Chúng ta nên rút người của tòa đại sứ ra trong ngày hôm nay luôn.

Kissinger: Đúng. Chúng ta không nên để lộ ra ngoài rằng hôm nay là ngày cuối cùng di tản dân sự.

PTT Rockefeller: Báo chí có biết về cái chết của hai binh sĩ TQLC không?

Schlesinger: Có. Chúng ta sẽ xem dư luận có phản ứng như thế nào.

Tướng Brown: Ông ngoại trưởng có nói nếu chúng ta chấm dứt cuộc không vận thì công dân Hoa Kỳ phải được ưu tiên. Nhưng chúng ta không thể nào biết được chuyện này. Chúng ta sẽ không biết được chuyến bay nào sẽ là chuyến chót.

Schlesinger: Chúng ta nên để họ ưu tiên một cách kín đáo.

TT Ford: Chúng ta phải để cho tướng Smith lần lượt đưa họ vào cuộc di tản.

Kissinger: Nếu công dân Hoa kỳ leo lên chiếc phi cơ đầu tiên thì tình hình có thể trở nên hỗn loạn, khó kiểm soát. Chúng ta phải dãn họ ra. Những người phải ở lại cho đến phút cuối cùng là toán điều hành việc di tản người Việt Nam. Còn tất cả những người khác thì nên ra đi.

TT Ford: Chúng ta phải trộn họ cho đều vào. Chúng ta không muốn có quá nhiều người ở lại lúc cuối.

Tướng Brown: Tôi không muốn thấy công dân Hoa Kỳ phải đứng chờ đợi chuyến bay chót.

Schlesinger: Henry à, có một điều mà chúng ta cần phải suy nghĩ. Đến cuối ngày, khi biết được đây là ngày cuối thì chuyện này có tạo khủng hoảng và có ảnh hưởng đến tòa đại sứ của chúng ta không?

Kissinger: Tôi tin rằng một khi chính phủ mới được thành lập thì bổn phận của chúng ta chấm dứt. Ngay cả trong trường hợp không có pháo kích, vẫn có nguy cơ chính phủ Dương Văn Minh chuyển từ thân Hoa Kỳ thành trung dung rồi thành một chính phủ bài Mỹ. Chuyện ấy có thể xảy ra trong tuần này. Để trả lời câu hỏi của ông, đúng, nó có thể tạo khủng hoảng. Nó cũng có thể khiến chính phủ (Minh) quay sang tấn công chúng ta. Với 150 người sẽ dễ dàng thi hành việc di tản hơn.

TT Ford: Họ chỉ cách xa có một giờ thôi. Ngay cả như tình hình trở nên tồi tệ trong ngày hôm nay, nhanh hơn sự suy tính của chúng ta, chúng ta vẫn có thể thoát đi được.

Tướng Brown: Từ hàng không mẫu hạm đến tòa đại sứ chỉ có 25 phút thôi. Chúng ta có thể khởi hành bất cứ khi nào tổng thống hoặc đại sứ Martin ra lệnh.

Schlesinger: Còn nguy cơ bị tấn công ban đêm.

Kissinger: Tôi tin rằng trong một cuộc tấn công có kỷ luật thì tòa đại sứ vẫn an toàn hơn DAO. Tôi nghĩ rằng, ngày mai tổng thống sẽ cần phải quyết định xem tổng thống có muốn tòa đại sứ rút vào đêm mai hay không. Tổng thống có thể giảm thiểu sự hoảng loạn nếu tổng thống không mang cả tòa đại sứ đến Tân Sơn Nhất. Vì thế, có lẽ phải cần di tản ngay trong khuôn viên tòa đại sứ. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên rút hết tất cả mọi người ra đêm nay, rồi ngày mai sẽ quyết định về tòa đại sứ.

TT Ford: Nếu mấy chiếc C-130 không đáp xuống được thì sao? Và như thế chúng ta sẽ không mang người ra bằng phi cơ được.

Kissinger: Khi đó tổng thống có thể tổ chức không vận cấp cứu ở khuôn viên của DAO và tòa đại sứ, và lúc ấy tổng thống sẽ không còn chọn lựa nào khác ngoài việc di tản hết mọi người đi. Và khi ấy, có lẽ tổng thống cũng phải ra lệnh bắn áp đảo để triệt thoái.

Schlesinger: Tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn nên cố mang mấy chiếc C-130 vào.

Tướng Brown: Chúng ta sẵn sàng để rút người đi từ Tân Sơn Nhất hơn là từ tòa đại sứi bởi vì ở tòa đại sứ chúng ta phải đốn cây và dọn trống bãi đậu xe.

TT Ford: Chúng ta cần phải xem chuyện gì xảy ra ở Tân Sơn Nhất trước. rồi sau đó chúng ta mới phải dùng đến cơ sở của DAO và tòa đại sứ.

Kissinger: Nếu địch tiếp tục tấn công thì có nghĩa là chúng muốn đóng nút chúng ta lại. Khi ấy, chúng ta nên rút tất cả mọi người đi.

TT Ford: Ai sẽ thi hành chuyện này?

Kissinger: Tôi đề nghị là chúng tôi thảo sẵn một thông điệp ngay tại đây, đưa cho Jim (Schlesinger) và George (Brown) xem thử rồi trình lên tổng thống. Sau đó, chúng tôi sẽ gửi cho Graham Martin. Jim cũng có thể gởi cùng thông điệp ấy đến tướng Gayler qua những phương tiện riêng của ông ta. Khi đó, tất cả mọi người đều biết được chuyện chúng ta phải làm.

Clements: Nếu chúng ta không đưa được mấy chiếc C-130 vào thì chúng ta cần phải đưa ra những quyết định tối quan trọng khoảng nửa đêm hay 1g00 sáng.

TT Ford: Quyết định ấy sẽ là rút hết ra hay nhào vô.

Schlesinger: Chúng ta có nên đập cho pháo binh địch mềm ra hay không?

Tướng Brown: Tôi sẽ không thèm để ý đến pháo binh địch trong việc không vận bằng trực thăng nếu chúng chỉ pháo kích vào phi trường. Nhưng nếu chúng nhắm vào DAO hoặc tòa đại sứ thì chúng ta không thể tiến vào được. Trong trường hợp đầu, chúng ta hy vọng rằng địch sẽ không thể dời đổi một cách nhanh chóng quá. Trong trường hợp thứ nhì, chúng ta cần bắn áp đảo.

Kissinger: Nhưng đàng nào thì chúng ta cũng cần có chiến đấu cơ yểm trợ để bảo vệ cuộc di tản rồi.

TT Ford: Các chiến đấu cơ hiện giờ ở đâu?

Tướng Brown: Tôi đề nghị các chiến đấu cơ này sẽ tiến vào khi chúng ta bắt đầu di tản bằng trực thăng.

TT Ford: Chúng ta có thể chờ đợi đến khi chúng ta biết được mấy chiếc C-130 có đáp được hay không. nếu chúng không đáp được, chúng ta sẽ chọn giải pháp thứ 3. Quyết định của chúng ta sẽ tùy thuộc vào việc C-130 có thể hoạt động được [hạ cánh được] hay không. Tất cả đồng ý không? (Mọi người đều gật đầu).

Hữu Nguyên

VỚT ĐƯỢC KHUNG KÍNH BUỒNG LÁI VÀ NHIỀU MẢNH VỠ CỦA SU-22

Lực lượng chức năng đã đánh dấu tọa độ để chuẩn bị trục vớt 2 máy bay Su-22 rơi ngoài đảo Phú Quý, tỉnh Bình Thuận vào ngày 16-4

Theo thông tin mới nhất, vào sáng 18-4, các lực lượng tìm kiếm cứu nạn của Bộ Quốc phòng đã phát hiện thêm một số mảnh vỡ và một ống phóng của máy bay Su-22 trên vùng biển Phú Quý, tỉnh Binh Thuận.

Vị trí phát hiện đã được đánh dấu bằng phao, cách bia mục tiêu của 2 máy bay khi tập luyện khoảng 1,5 hai lý.

Hiện sở chỉ huy tiền phương ở sân bay Phan Rang – tỉnh Ninh Thuận và đảo Phú Quý đang điều động các phương tiện chuyên dụng và lực lượng đặc công để xác định chính xác xác máy bay và tiến hành trục vớt.

Trước đó, chiều tối 17-4, lưc lượng người nhái tham gia cứu hộ đã tìm thấy 1 động cơ, 1 cánh và một vài mảnh vỡ của đuôi máy bay.

14 giờ 30, thông tin từ hiện trường cho biết vừa phát hiện một đoạn chi tiết máy bay hình trụ có chu vi khoảng hơn một vòng ôm, nghi một phần thân máy bay gần đuôi.

Lúc 15 giờ 15, Tin từ lực lượng tìm kiếm cứu nạn Lữ đoàn Đặc công 5 cho biết vừa trục vớt thành công 1 khung kính buồng lái của 1 trong 2 chiếc máy bay Su-22 bị nạn và 1 số thiết bị được nghi là của máy bay bị nạn; trong đó có mảnh vỡ to khoảng 2 m2.

Số chi tiết này được bàn giao ngay cho Ban Chỉ huy tìm kiếm cứu hộ cứu nạn. Vị trí trục vớt những chi tiết máy bay nói trên cách bờ biển đảo Phú Quý khoảng 12 km về hướng Tây Bắc.

Hiện trên vùng biển của đảo Phú Quý, khu vực được khoanh vùng máy bay rơi có 5 tàu tìm kiếm của các lực lượng cảnh sát biển, đặc công, bộ đội biên phòng, kiểm ngư. Lực lượng người nhái của Lữ đoàn Đặc công 5 được điều động đến hiện trường lặn tim tung tích máy bay bị nạn là 23 người.

Hiện các lực lượng cứu nạn vẫn chưa phát hiện tăm tích của 2 phi công bị nạn.

L.Trường

QUÁ NỬA ĐỜI PHIÊU DẠT, EM LẠI VỀ ÚP MẶT VÀO Ô TÔ...

“Qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô. Ơi con ô tô, con ô tô…”

Các bạn trẻ hãy đọc, dù chỉ 1 lần… 

1. Ở công ty anh bạn thân của Tony có 2 thế hệ nhân viên. Một là do người quen gửi vô, toàn đoạt giải nhất giải nhì ngáo ngơ toàn quốc dù tốt nghiệp ĐH cả. Anh đào tạo xong, đủ năng lực ở lại làm việc. Hai là thế hệ mới, tức các bạn trẻ tự search thông tin tuyển dụng anh đăng trên mạng, đến kiểm tra IQ, tiếng Anh, năng lực ngôn ngữ, đạt yêu cầu và vào làm. Anh thấy năng suất lao động của thế hệ 2 cao hơn hẳn. Các bạn này đến rất sớm, về rất muộn. Làm mọi thứ không từ việc gì, cái gì cũng cứ vun vút, nhoay nhoáy, ai cũng thích cũng mê. Và 100% đều đã đi làm thêm trong thời sinh viên, nên giỏi giang bản lĩnh, không phải “nhờ người thân trợ giúp” khi ra đời.

Dù vẫn hoàn thành công việc, nhưng nhóm “gửi gắm” không có tinh thần tự giác, có giám sát mới làm, sếp đi công tác thì nhóm này lập tức đi trễ, về sớm, thậm chí “tranh thủ” lý do hỏng xe, kẹt đường, nhức đầu...để trốn ở nhà, hoặc ngồi ở văn phòng chứ chat chit facebook là chủ yếu, dù công ty có thưởng trên thành tích làm việc. Nhóm này do gia đình bao bọc từ nhỏ, vô làm lương bao nhiêu cũng được, có thưởng thì tốt không thưởng chẳng sao, ai kêu làm mới làm không thì ngồi đó. Kêu ghi “to-do list”, họ sẽ rặn mấy tiếng mới có được vài dòng kiểu “gọi điện thoại cho vài người, email cho vài người rồi hết”. Thói quen cha mẹ làm mọi thứ nên tay chân, não bộ đều không động đậy, laptop cũng không không biết phải lau chùi. Anh nói, đây là lần cuối cùng anh nhận đám này vô, mặc kệ bà con ai nói gì thì nói, mình không có nghĩa vụ làm từ thiện với đám bất tài này nữa. Nhìn tụi nó uể oải lừ đừ ngáp miết chỉ muốn phóng phi tiêu vô mặt. Khi phỏng vấn, thấy đứa nào không biết làm việc nhà từ nhỏ thì trường chuyên lớp chọn, thi ĐH 30 điểm đi nữa cũng tuyệt đối không nhận. Vì cha mẹ giành làm hết việc nhà thì sẽ tiếp tục ban bố tình thương, tháng nào cũng gửi tiền chu cấp, làm mất động lực sống hay đam mê của tụi nó. Đi làm cho có gọi là, có chỗ “sáng vác ô đi tối vác về”, công ty không phát triển được với nhân viên kiểu vầy. Nhà cửa xe cộ cha mẹ để lại hoặc mua cho, ngành học cha mẹ chọn, cuộc đời cứ như tầm gửi tầm leo, toàn người khác quyết định hộ. Mà có những ông cha bà mẹ ông anh kỳ cục, cứ can thiệp vào cuộc đời con em mình như thời chiếm hữu nô lệ. “Mày cứ ngồi vào bàn học cho tao, tới giờ ăn tao kêu xuống. Mày học toán lý hóa thi Bách Khoa cho tao. Thi Y dược cho tao. Thi Kinh Tế cho tao. Mày chỉ đi học cho tao, tao nuôi, không cần đi làm thêm”. Cứ toàn “cho tao”, sự ích kỷ dưới tên gọi “tình thương” đã làm mất khả năng ra quyết định/tồn tại của một cá thể sống khác, biến những đứa trẻ bình thường thành tàn tật cả tay chân lẫn trí óc vì cái gì cũng giành làm, giành nghĩ hộ.

Công ty anh tổ chức học tiếng Anh, training, chơi thể dục, thể thao…nhưng chỉ có nhóm thế hệ mới tham gia, nhóm cũ thì “ép tôi học tiếng Anh đi, tôi sẽ học cho. Ép tôi đi tập thể thao đi, tôi sẽ tập cho. Không thì thôi, đừng hòng đây có mặt nhé”. Họ nói, ngày xưa đi học vì bị ép, “tại ổng, tại bả” bắt học. Đến trường vì bị điểm danh, bị thầy cô bắt học chứ không phải vì ham kiến thức. Mục đích là có cái bằng. Đọc sách chỉ vì có đề thi trong đó, chứ sách không liên quan đến thi cử thì đọc chi? Nên đi làm, sếp ép thì làm không thì thôi. Tính tự giác hoàn toàn không có. Làm sếp ở công ty có thể loại nhân viên này mệt lắm, hao hơi tổn tiếng, la hét rầm trời tụi nó mới làm.

Lên chức, nâng lương họ cũng ham nhưng không được cũng chả sao. Cho nghỉ việc thì cũng chả buồn phiền, lại quay về với cha mẹ, “qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô”. Ông cha bà mẹ lại điện thoại khắp các người quen, dáo dác chạy đi xin xỏ người khác, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin bố thí cho con tôi 1 công việc, tôi già như thế này vẫn phải đi xin việc cho con cho cháu, có khổ thân già tôi không? Nói xong thì òa khóc. Thì trách ai bây giờ?

Mai An Tiêm từng nói 1 câu vô cùng hay là “của biếu là của lo, của cho là của nợ”. Cái gì người khác cho mình sẽ mãi mãi là “của nợ”. Nên TỰ MÌNH làm hết mọi việc, 18 tuổi trở lên mình phải quyết định cuộc đời mình. Gương Mai An Tiêm còn đó. Bị đày ra hoang đảo vẫn sống tốt, sống giàu có huống hồ mình vẫn ở trong thành phố, trong đất liền.

2. Giải pháp căn cơ để giải quyết thất nghiệp của một xã hội
Tony đi dạy cho một lớp CEO khởi nghiệp, điểm chung là đều dưới 30 tuổi và có tính TỰ LẬP từ nhỏ. Như vậy, GỐC của giải quyết vấn đề thất nghiệp/khởi nghiệp chính là tạo sự TỰ LẬP cho các bạn trẻ.

Tony cũng để ý, 100% các bạn tự biết giặt giũ nấu ăn, tự biết lau nhà lau cửa, tự biết sửa xe đạp xe máy và đồ điện trong nhà, thêu thùa may vá, biết làm thêm trong thời gian đi học…dù học chuyên ngành hẹp cách mấy, vẫn tự xin được việc, hoặc tự mở cái gì đó khởi nghiệp. Học dù ở cao đẳng sư phạm miền núi nào đó, dạy giỏi thì các trường dân lập ở Tp HCM vẫn nhận vô làm. Tony có cô bạn tốt nghiệp ngành quản lý thư viện ĐH văn hóa, cô nói lớp cô phần lớn thất nghiệp, trừ những người đi làm thêm trong thời sinh viên. Họ làm quản lý nhà sách, công ty xuất bản, hoặc mở riêng cái gì đó mà không cần đúng chuyên ngành. Có bạn học chuyên ngành còn hẹp hơn, ví dụ bảo tàng học, nhưng trong thời gian đi học rèn giũa Anh Văn, làm các đề tài nghiên cứu khoa học, tham gia các câu lạc bộ đoàn thể này nọ, tham dự các cuộc thi…thì họ vẫn có thể được giữ lại trường, hoặc xin học bổng đi nghiên cứu tiếp, hoặc sẽ có chỗ nhận vô làm, dù ngành khác. Bạn nào cầm bằng giỏi mà không có việc thì chỉ có cái bằng là giỏi, còn người là DỞ, kém cỏi, học vì điểm số chứ không thực lực. Thực lực là phải kiếm được việc, được tiền, dù học piano hay đàn tranh, học vẽ hay học múa, học bất cứ ngành gì….

1. Với các bạn trẻ đã tốt nghiệp mà đang thất nghiệp: Mình phải gạt phăng mọi sự chu cấp của gia đình. Bất tài mới lấy tiền của cha mẹ, mới nhờ cha mẹ bà con quen biết xin việc cho mình. Mình từ chối hết, tự mình kiếm ăn. Lao động chân tay cũng được, có sao, miễn là có tiền. Trí óc mình có, từ từ sẽ đi lên.

2. Học sinh vừa tốt nghiệp trung học: Nếu mình thích học ngành gì, mình kiên quyết bảo vệ và chọn. Nhóm tự lập từ nhỏ đều biết mình thích cái gì, làm tốt cái gì. Còn không biết thích cái gì thì ĐÓ LÀ NHÓM NGÁO NGƠ, học chục cái bằng cũng thất nghiệp. Mình PHẢI vay mượn để học tập từ cha mẹ người khác …chứ không nhận “viện trợ không hoàn lại” nữa. Muốn người khác có lòng tin để đầu tư cho mình, thì mình phải tự tin mình trước. Người tự lập thì sẽ tự tin, tự chủ, tự trọng.

Phải xây dựng ý thức tự trọng đầu tiên của mình, bằng cách “say NO” với tiền của người khác. Tuyệt đối KHÔNG là KHÔNG. Tiền cha tiền mẹ là từ sự lao động của họ, không phải của mình. Chưa có tỷ phú nào đi lên từ việc trúng số. Chúng ta chưa ai ở nhà do ông tổ ông tiên để lại. Lịch sử hàng ngàn năm tây tàu gì cũng vậy, những dinh thự vĩ đại ngày xưa bây giờ đều là viện bảo tàng, dù “đại gia” thời đó đều hồi môn để dành cho con cháu, từ lâu đài Windsor bên Anh, dinh Hòa Thân ở Trung Quốc đến cung điện mùa hè ở Nga… Cứ đời này đời khác, tự dưng con cháu không giữ được nữa. Mình cứ mua cho nó 1 miếng đất, 1 cái nhà, một đống vàng…thì nó sẽ bán vàng để ăn, hết rồi cắt đất bán lần lần, rồi tới bán nhà, rồi rơi vào nghèo khổ rách rưới. Nhưng thế hệ sau đó nữa, thì lại bật dậy được vì ĐƯỢC sống trong nghèo khó.

Cho nên nghèo khó là một cơ hội tuyệt vời. Giàu có là một thách thức để một đứa trẻ thành công. Phải tận dụng cơ hội khó khăn của mình, và vượt sướng, buông bỏ hết những thảm nhung để lăn lê trong cát bụi, để mình có tương lai. Nếu mình lỡ sinh ra trong nhà giàu rồi, gạt hết, tự mình xoay sở, tự mình sinh sống. Ở Tp HCM thì xin cha mẹ đi học ở tỉnh khác, thành phố khác, trừ trường chỉ có ở Tp mới có thì đành chịu, chứ học nông nghiệp hãy về Cần Thơ, học Vật Lý Sinh Học hay Toán thì lên Đà Lạt, học thủy sản ra Nha Trang, học hàng hải ra Hải Phòng, học âm nhạc ra Huế…Thoát ly ra khỏi vỏ bọc của gia đình, để được tự sống. Phải có những buổi sáng thức dậy suy nghĩ hôm nay phải làm sao để có cơm ăn khi cái ví không còn 1 xu, tối nay phải ngủ ở đâu khi tiền nhà chưa đóng, phải xin đi làm thêm ở đâu để có cái đi chơi, để dành…Chính suy nghĩ như vậy sẽ giúp vỏ não mình hằn lên những nếp gấp của sự trưởng thành, của sự tự tin. Chưa có ai nằm ra đường chết đói cả, bạn nên nhớ điều đó. Khi cùng đường, người ta tự nghĩ phải đi ăn cơm từ thiện, vô chùa ăn, ghé bạn mượn tiền, hay xyz…nào đó để tồn tại.

3. Cha mẹ của mọi đứa trẻ phải thương chúng nó bằng phương pháp giáo dục khác. Đến tuổi biết ăn là tự xúc cơm, tự giặt giũ lau nhà, tự học, tự chơi. Ép chúng nó buổi sáng phải thức dậy sớm, lau nhà lau cửa sạch sẽ, dọn dẹp mùng mền chiếu gối, nấu nước nấu mì cho chính nó ăn, không nhịn đói kệ mày. Cuối tuần bắt nó phải quét váng nhện, lau chùi tivi tủ lạnh, chăm sóc cây cảnh thú nuôi, quét sơn, sửa nhà, tham gia các hoạt động ngoài xã hội, tuyệt đối không cho nó ôm laptop hay ipad iphone khi chưa làm xong việc nhà. Nếu trường có tổ chức đi xe buýt đưa đón thì cho chúng nó tự đi với bạn bè, không nên đưa đón, kẹt đường kẹt sá trước cổng trường. Không xin xỏ việc làm cho chúng nó. Không ép chúng nó học ngành mình yêu thích, mình thích thì mình học đi.

4. Cha mẹ LỠ GIÀU CÓ thì hãy cho con cháu mình một môi trường giáo dục tiên tiến đến năm 18 tuổi và hết. Học vì đam mê chứ không phải vì bằng cấp, học nghề cũng được chứ không nhất thiết học chữ. Không ép chúng nó học thêm nếu chúng không thích học, chỉ có những đứa ham mê chữ nghĩa mới cho chúng nó vay tiền học đại học, bắt ra trường trả lại. Tiền tích cóp một đời, hai vợ chồng già xài cho sướng cuộc đời đi. Đi du lịch chỗ này chỗ kia, hoặc đem đi từ thiện để tạo phúc/may mắn cho con cho cháu. Tương lai của tụi nó hãy để tụi nó quyết định, đừng có đu theo hỏi miết. Nó mà về úp mặt vào ô tô, dựa dẫm là mình quánh, mình đuổi đi.

Cứ “cho” riết thì một cục cưng biến thành một cục nợ cho gia đình, một cục…tác của xã hội.

“Qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô. Ơi con ô tô, con ô tô…” 

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Ô TÔ VIỆT NAM GIỜ LÀ GÌ?

200 ôtô "made in Vietnam" chỉ còn là đống sắt vụn, giờ người Việt phải ghen với Campuchia?

Năm ngoái khi chiếc Angkor EV của Campuchia xuất xưởng, bà con nhà mình khóc thảm luôn. Quên mất, nhìu năm nay Bùi Ngọc Huyên – ông chủ của Vinaxuki, cũng nuôi giấc mơ ô tô made in Việt Nam, tình hình hiện ra sao?

Chiếc xe của ông Huyên là loại 4 chỗ ngồi, màu đỏ, tên gọi VG - viết tắt từ Việt Nam Graceful, Duyên dáng Việt Nam. VG có động cơ 1.5L của Mitsubishi tốn chừng 6 lít xăng/100km, bình xăng chứa được 45 lít, số sàn, lốp xe nhập của Nhật, đèn nhập của Đài Loan, ghế và một số chi tiết nhựa, DVD, sơn tự động 5 lớp…Nếu hoàn tất thì tỉ lệ Việt hóa chiếc VG khoảng 53%. Chiếc xe từng tham gia triển lãm ô tô với nhiều… bộ phận còn thiếu.

Cách đây vài năm, Vinaxuki hết vốn mà ngân hàng không cho vay thêm nên buộc phải dừng lại. Hiện có khoảng 200 khung xe 4 chỗ xếp hàng phủ bụi trong nhà máy mà lẽ ra có thể đã được xuất xưởng từ 2012. Hơn 3 năm qua, không có vốn sản xuất nên nhà máy rộng 12ha - có cả khu nhà được xây dựng cho 10 chuyên gia Nhật ở giúp sản xuất, thấy bỏ phí phạm hàng trăm tỉ đồng đầu tư nên ông Huyên đã….trồng rau và mua dê, bò, heo về thả lấy thịt sạch…ăn.

P/S: Công nghiệp ô tô Việt Nam hiện không được coi là ngành công nghệ cao nên không có chính sách ưu tiên, nhiều chuyên gia còn dí zõm so sánh nó chỉ được xếp ngang với ngành…đóng giày, hay may mặc. Thế nên cứ phải ngượng với Campuchia đã nghen!

- Vinaxuki là một trong số ít doanh nghiệp Việt đầu tiên tham gia sản xuất ô tô, và là đơn vị duy nhất sản xuất chiếc xe 4 chỗ Made in Việt Nam.


Chiếc xe được trang bị động cơ 1.5L của hãng Mitsubishi (Nhật Bản), chỉ tốn 6 lít xăng/100km, bình xăng dung tích 45 lít. Gầm cao phù hợp cho địa hình miền núi, nông thôn.

Chiếc xe thiết kế 4 chỗ nhưng mới được lắp 2 ghế trước, 2 ghế sau vẫn để trống, vì thiếu vốn nên Vinaxukichưa thể nhập ghế và các nội thất khác về hoàn thiện.

Để hoàn thiện toàn bộ nội thất xe và các bộ phận còn thiếu cần thêm khoảng 20 tỷ đồng nhập máy móc và linh phụ kiện, khoảng 50 tỷ đồng làm vốn lưu động cho công ty.

Ông Bùi Ngọc Huyên, Chủ tịch Hội đồng quản trị Vinaxuki nâng niu “đứa con: cưng, giấc mơ suốt đời của ông.

Nội thất xe chủ yếu được đặt hàng sản xuất tại Đài Loan.

Những khoảng trống chờ sẵn để khi có thiết bị nhập về chỉ cần lắp vào là thành chiếc xe hoàn chỉnh.

Chiếc xe được ông Huyên đặt tên là VG, viết tắt của từ "Việt Nam Graceful" (Duyên dáng Việt Nam).

Toàn bộ khung và vỏ chiếc xe VG do Vinaxuki sản xuất. Hiện 200 chiếc vỏ xe đã ra lò thành hình hài, đã có khách đặt mua, nhưng thiếu vốn nên phải dừng sản xuất từ năm 2012 tới nay.

Ngoài mẫu xe 4 chỗ, Vinaxuki còn có ý định sản xuất cả chiếc xe 9 chỗ. Đây là 2 mô hình xe được Vinaxuki dự kiến sản xuất, chúng được đặt trang trọng ngay giữa sảnh tòa nhà điều hành.

Cũng vì hiện thực giấc mơ sản xuất ô tô "Made in VietNam" đã đẩy Vinaxuki vào tình hình khó khăn, thua lỗ, ngân hàng đóng băng các khoản vay, khiến Vinaxuki phải tạm dừng hoạt động toàn bộ các nhà máy sản xuất và lắp ráp ô tô từ năm 2012 tới nay.

Để không lãng phí cỏ tự nhiên trong khuôn viên nhà máy trong lúc dừng sản xuất, ông Huyên mua dê, bò, lợn, gà về thả để có nguồn thịt sạch.
Chiếc ô tô mẫu loại 4 chỗ do Vinaxuki sản xuất, với tỷ lệ nội địa hóa đạt khoảng 50%. Nếu xuất xưởng, giá xe dự kiến là 350 triệu đồng với bản số sàn, và 390 triệu đồng với bản số tự động.



Để cho ra đời mẫu thiết kế chiếc xe này Vinaxuki đã thuê 10 chuyên gia Nhật Bản sang ăn, ngủ ngay tại nhà máy trong 4 năm liên tục.

Đuôi xe được thiết kế dáng vòng cung kiểu xe Mazda của Nhật Bản.

Lốp xe được nhập khẩu từ Nhật Bản.

ĐỪNG DẠI CÁC BẠN Ạ

Khoai@


Lần này chắc chắn có chuyện lợi dụng vụ thay thế Cây Xanh Hà Nội để gây rối trật tự công cộng.

Đã có những lời kêu gọi biểu tình dưới dạng "Tuần Hành Vì Cây Xanh" vào Chủ nhật 19/4/2015 tại Bờ hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội. kèm theo lời kêu gọi là những lời lẽ kích động, vu cáo chính quyền.

Đặc biệt, lũ xúc vật đã sử dụng tiền bạc và vật chất khác để lôi kéo đông người tham gia (xem hình dưới).

Theo một nguồn tin khả tín, sẽ có một nhóm người cố tình khiêu khích nhân viên công lực bằng lời lẽ, thái độ và các biểu ngữ chống chính quyền nhằm kích động những động thái trấn áp. Trong khi đó, sẽ có một nhóm khác làm nhiệm vụ quay phim, chụp hình để bôi nhọ chính quyền, ly gián người dân với nhà nước, phá hoại kỳ Đại hội Đảng sắp tới và tạo tiếng vang với cộng đồng quốc tế.

Có thể chắc chắn rằng, nhóm kêu gọi "Tuần hành vì cây xanh" vào Chủ nhật tuần này không phải vì môi trường hay cây xanh nào cả, mà thực chất muốn có hoạt động bạo loạn ngay trên đường phố Thủ đô.

Điều gì sẽ xảy ra với các bạn khi chúng cố tình gây bạo loạn?

hãy tỉnh táo, cảnh giác, chớ dại làm bia đỡ đạn cho những kẻ phá hoại đất nước!

***********************

Đây là lời kêu gọi của Nguyễn Xuân Diện:


Còn đây là lời kêu gọi sinh viên với thủ đoạn đi kèm với vật chất.


Trung Quốc lấn biển lấy đất và đe dọa an ninh khu vực

LâmTrực@

Hôm qua 16/4/2015, tạp chí quốc phòng IHS Jane’s công bố các hình ảnh chụp từ vệ tinh cho thấy Trung Quốc đang xây một đường băng quân sự mới trên Đá Chữ Thập. Khi hoàn thành, đây sẽ là đường băng đầu tiên mà Trung Quốc xây trái phép ở quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

Chỉ huy Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương Hoa Kỳ, Đô đốc Samuel Locklear cho biết Trung Quốc đang tiến hành những hoạt động lấp biển lấy đất với qui mô lớn tại những bãi cạn đang có tranh chấp ở Biển Đông.

Đô đốc Samuel Locklear cho rằng những hoạt động đó giúp Trung Quốc có khả năng bố trí, dùng làm căn cứ và tiếp tế cho những tàu bè phi quân đội, như tàu hải giám, trong khu vực này. Ông nói tiếp: "Trên cơ bản nó cho phép họ phát huy ảnh hưởng trong khu vực hiện giờ là khu vực có tranh chấp. Sự nới rộng diện tích đất đai ở đó rốt cuộc sẽ có thể dẫn tới chỗ bố trí những thứ, như ra đa quân sự tầm xa và những loại phi đạn tối tân, và nó có thể là cơ sở để chấp hành một vùng nhận dạng phòng không trong trường hợp họ muốn thiết lập một vùng như vậy.".

Những hình ảnh chụp từ vệ tinh do công ty DigitalGlobe công bố hôm Thứ ba cho thấy hai đảo Phú Lâm và Quang Hoà của quần đảo Hoàng Sa đã được nới rộng một cách đáng kể. Những hình ảnh khác cho thấy những hoạt động xây dựng ồ ạt của Trung Quốc tại ít nhất 7 bãi đá san hô ở Trường Sa mà Việt Nam và Philippines cũng có yêu sách chủ quyền. Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hoa Xuân Oánh cho biết các đảo nhân tạo đó sẽ được dùng cho các mục tiêu dân sự và quân sự.

Chuyên gia Zachary Keck của tạp chí National Interest dự báo Trung Quốc sẽ sử dụng các đảo nhân tạo trái phép này để tăng cường năng lực tuần tra trên biển Đông. Mục tiêu sắp tới của Bắc Kinh sẽ là thành lập một vùng nhận dạng phòng không (ADIZ) bất hợp pháp trên biển Đông tương tự như ADIZ không được nước nào công nhận ở biển Hoa Đông. .

Theo Reuters, Thượng nghị sĩ John McCain, chủ tịch Ủy ban Quân vụ Thượng viện Mỹ, mô tả hành động của Trung Quốc là “gây hấn”. Ông cho rằng chính phủ Mỹ cần phải hành động để cản trở Trung Quốc xây đảo nhân tạo trái phép trên biển Đông. Ông McCain nhấn mạnh Trung Quốc đang quân sự hóa biển Đông. “Khi một quốc gia xây đảo nhân tạo và xây đường băng cũng như triển khai sức mạnh quân sự ở vùng biển quốc tế thì rõ ràng đây là mối đe dọa đối với nền kinh tế thế giới” - ông McCain khẳng định.

Phó Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, Christine Wormuth bày tỏ quan ngai: "Chúng tôi đã thúc giục Trung Quốc chứng tỏ sự tự chế và tránh thực hiện thêm những hành động gây phương hại tới sự tin tưởng trong khu vực. Chúng tôi cũng đã tiếp tục hối thúc Trung Quốc làm rõ ý nghĩa của yêu sách mơ hồ của đường chín đoạn như một điểm khởi đầu nhằm giảm thiểu căng thẳng và mang lại một sự minh bạch nhiều hơn cho các quốc gia trong khu vực." và "cho tới giờ các nước Đông Nam Á, kể cả Việt Nam và Philippines, có rất ít thành quả trong việc ứng phó hữu hiệu hành động của Trung Quốc".

Tuần trước, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama nói, “Chúng tôi quan tâm tới vấn đề Trung Quốc không hoàn toàn tuân thủ các chuẩn mực và luật lệ quốc tế và đang dùng kích cỡ và cơ bắp của mình để ép các nước khác vào những vị thế tuân phục.”.

Chuyên gia quốc phòng của Đại học Quốc gia Australia, John Blaxand, cho biết Trung Quốc đang sử dụng những nguồn lực vô cùng to lớn để hỗ trợ cho những yêu sách chủ quyền và đang vẽ lại bản đồ ở Biển Đông: "Họ đang làm ra những hòn đảo mới, những hòn đảo rất khó lòng trở lại như cũ. Đây là một việc chưa từng có. Khả năng xảy ra xung đột trong số những nước có yêu sách chủ quyền đối với quần đảo Trường Sa đang gia tăng, và rõ ràng là tính chất trọng yếu của việc này rất cao. Nhưng, theo cái nhìn của Trung Quốc, bảo vệ các tuyến giao thương và tài nguyên của mình là những quyền lợi quốc gia có tính chất sinh tử."

Trong một động thái tương tự, Australia cũng lên tiếng bày tỏ lo ngại về những hoạt động xây đảo nhân tạo tại những đảo thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam và rằng, hành động đó đang làm gia tăng căng thẳng trong khu vực.

Cũng giống như Mỹ, Đại sứ Bill Tweddell cho biết Australia không đứng về bên nào trong tranh chấp chủ quyền của một số quốc gia châu Á, nhưng nhấn mạnh rằng Australia có lợi ích trong việc bảo đảm hòa bình và ổn định trong khu vực.

Ông Tweddell nói Australia kêu gọi tất cả các bên "kiềm chế ở Biển Đông, thực hiện những bước để giảm bớt căng thẳng và tránh bất kỳ hành động khiêu khích nào làm leo thang căng thẳng ở Biển Đông."

Trong khi đó, Nhóm Bảy nước công nghiệp hàng đầu thế giới (G-7) cũng chỉ té nước theo mưa, rằng họ "lo ngại về bất kỳ hành động đơn phương nào, chẳng hạn như cải tạo đất có quy mô lớn, làm thay đổi hiện trạng và gia tăng căng thẳng." và "Chúng tôi mạnh mẽ phản đối bất kỳ nỗ lực nào khẳng định chủ quyền lãnh thổ trên biển hoặc thông qua việc sử dụng sự hăm dọa, ép buộc hoặc vũ lực,".

Các ngoại trưởng G-7 nói, nhưng không dám chỉ đích danh là Trung Quốc.