Hiển thị các bài đăng có nhãn Bù bựa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bù bựa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

Văn đểu: LÚA NƯỚC HAY KHU CÔNG NGHIỆP?

Lúa nước hay khu công nghiệp?


Nói ngay, dân cần khu công nghiệp, đéo ai cần lúa nước.

Đéo tin tôi, mời gõ vào thàng Gúc: nông dân trả ruộng.

Nếu hỏi nông dân rằng họ muốn con họ làm gì, họ sẽ nói ngay đéo phải làm nông dân.

Vì nông dân với mấy sào ruộng khoán luôn đói méo mồm.

Nông dân, cũng là thất nghiệp trá hình, 1 năm họ chỉ làm việc thực sự 1 tháng, còn đâu chống cuốc đứng ngắm đầu bờ, đi sờ cái lờ xem có cá hay ko? hoặc nằm chỏng dái lên ngủ dưới gốc gạo, bóng đa, hay sân đình ngồi bắt chấy cho nhau.

Một khu trồng lúa nước như Cẩm điền quê tôi, đủ cho 1300 hộ dân làm nhúc nhắc và thở hắt ra nếu chỉ trông vào lúa. 

Nhưng nếu thành 1 khu công nghiệp, nó có việc làm cho 2 vạn cần - lao (nhắc lại: 20 nghìn ), và chừng đó ăn theo như cơm phở, cà phê ôm, karaoke, ghi lô đề, gái điếm.....

Vậy, Cẩm Điền phải mừng khi anh quan tổng Hải Dương lôi đc anh Sinhgapo VSIP vào đầu tư với vốn ban đầu trên ngàn tỷ chứ ?? 

Đương nhiên, người mừng nhất là nông dân vùng đó, họ không phải bám đít trâu, cầm 1 khoản tiền bằng cả nhà trồng lúa suốt đời, nhà đất vùng họ tăng giá từng ngày, và nếu vẫn thích cày, họ đc chọn ruộng ở nơi khác.

Dân Cẩm điền không ngu, trên 1 nghìn hộ đã nhận tiền vui vẻ.

Thì lòi ra 1 nhóm nhỏ, họ cũng ỉa mẹ vào lúa, nhưng họ muốn nhiều tiền hơn số đông kia, tôi trích báo: "2008 đã có trên 90% hộ đã nhận tiền đền bù. Hiện có 56 hộ chưa nhận tiền nhưng có những hộ nhận tiền rồi vẫn ra, đòi đền bù 250 triệu đồng/sào. Tỉnh Hải Dương khoanh lại 50 ha làm đường đầy đủ để dân canh tác, nhưng dân không đồng ý."

Khôn nhờ hehe, họ đòi tiền, chứ không phải vấn để cấy lúa, vì họ đc trả đất khác có đường vào đàng hoàng, nhưng họ vẫn đéo... hehe, khôn lỏi thật.

Như vậy, anh chị mạng lắc não 1 phát giúp tôi, xem cái gì có lợi hơn cho dân?? 

1 khu công nghiệp đại bự giải quết công ăn việc làm cho 2 vạn cần lao, hay trì hoãn để khóc thương cho 1 chị tham lam ngu học dòng họ nhà Tô vĩnh? 

Và nếu dân ai cũng tham như chị ta và lũ đồng đội khốn khiếp của chị, thì những nhà đầu tư sẽ chạy hết. Xứ Lừa sẽ đéo xây được bất kì 1 thứ gì to to.

Rồi lại cấy lúa với nhau và luôn mồm ngửa mặt nhìn trời kêu khổ.

Nguồn: Ngẩu Pín

Phú: TẢN MẠN VỀ VỤ SIÊU NHÂN TÔ VĨNH CHÂM

Chung Nguyen


Dư luận đang rất hả hê khi chính quyền điều tra dấu hiệu hình sự của anh lái máy xúc ở Hải Dương, các nhà báo từng đặt ra nhiều thuyết âm miu nghi ngờ cơ quan điều tra trong vụ giết người ở Bình Phước nhưng lại vỗ đùi đen đét hưởng ứng nhiệt tình cơ quan điều tra trong trường hợp này, vậy mới thấy không biết nói láo thì đừng có đi làm báo.

Nhìn vào ảnh cũng thấy luôn, mặt bằng ở khu vực công trường là cát nền san lấp đã xử lý bằng lu, khoẻ nhất trong tất các loại nền, nói để các bạn dễ hiểu, Kim Tự Tháp nặng hàng triệu tấn đặt lên nền cát thô trên hoang mạc chưa hề được lu lèn gì mà không lún, thì da thịt chị Tô Vĩnh Châm, dưới áp lực của chiếc xúc nghịch Komatsu PC200 nặng 20 tấn chắc là cũng không làm lún nền được. Giả thiết đất nhão nên chị bị máy ép chìm xuống không chết có thể loại bỏ.

Bánh xích luôn có gờ để bám đất, bất kể là quần áo, da thịt, tóc tai... đều sẽ bị cuốn vào dải xích khi nó di chuyển, bạn nhà báo nào không tin có thể thử cho tay áo hoặc cà vạt vào dải xích xem tôi có nói điêu không.

Lý giải hợp lý duy nhất đó là chị Tô Vĩnh Châm tự chui vào (để lấy cờ, để ăn vạ, để quay clip cho sinh động hay để liu danh thiên cổ..., tôi không rõ), chỉ biết là với tư thế chui hẳn vào trong khe rãnh giữa xích và đường thì không thể là do ngã vào, một người có thể ngã cắm đầu xuống cống lộ thiên nhưng không thể ngã chui lọt vào kẽ hố ga nằm ngang mặt đất.

Không may cho chị, xích bánh xúc này hơi chùng (nguyên lý làm việc của bánh xích đó là điều chỉnh độ căng bằng bơm mỡ vào vú mỡ, nếu không bơm đủ mỡ thì xích sẽ chùng và dễ long ra khỏi bánh dẫn hướng), khi khựng lại, xích sẽ rủ xuống và quét qua người chị, xoay chị ngửa lên trên 180 độ và quệt vào mặt chị vài phát, đó là lý do tại sao mặt chị thâm thâm như bị chồng cho ăn đấm.

Việc anh lái máy vạch trym ra đái trước đám đông không có gì bất thường, ở công trường không có toilet, và anh không thể vượt qua đám đông đang bao vây để đi giải quyết nhu cầu sinh lý được, đái trong cabin thì lại càng không thể, nếu là các bạn thì sẽ đái ở đâu? Bần nông vạch quần tồng ngồng bướm trym giữa phố phường Hanoi để đái ỉa được nhưng người khác làm điều đó ở công trường xây dựng hoang vu thì lại không được? Các bạn vin vào lý do anh đi tiểu tiện để quy cho anh tội giết người chăng (à mà đã chết đéo đâu)? Bần nông các bạn, cứ phải có ai đổ máu các bạn mới hả lòng hả dạ, truyền thống thấy ai ngứa mắt là hò dô cả làng cầm liềm rựa diệt ác ôn của các bạn tôi lạ gì.

Ảnh chụp người thường (not siêu nhân Tô Vĩnh Châm) đã hiến dâng thân xác cho thử nghiệm khoa học với bánh xích, một lần nữa tôi phải nhắc lại, trong mọi trường hợp, sống sót sau khi bị bánh xích nghiến qua là không thể.

Bựa tý: MIẾU TÌNH YÊU BẤT TỬ

Địt cụ con Bín bần nông chế chuyện cổ hay vãi bườm. Nhìn cái ảnh cỏn cõng bà ra thăm miếu mà điếu dịn được cười bởi cái nhẽ hiếu đễ nó chẳng bao giờ song hành với sự láo khoét hay nham nhở của cỏn. Cỏn tịt mũi và ngọng bẩm sinh nên tôi có thông xoang và nắn lại yết hầu tí chút. Nay bốt hầu các anh chị.

***
Ngày xửa ngày xưa, ở xứ sở hình rươi, làng nọ có hai người yêu nhau tha thiết. Cô gái tên gì đó, nhưng cô có hàm răng tuyệt đẹp, đen nhưng-nhức (thời đó mốt liền bà xứ đó là nhuộm răng có màu đen khỏi phải oánh răng đỡ tốn) và đều tăm-tắp. Mọi người gọi cô là nàng răng đẹp.

Chàng trai và nàng răng đẹp yêu nhau lắm, họ thề bồi, buộc chỉ cổ tay nguyện sẽ sống chết bên nhau... suốt cả cuộc đời này.

Đời tưởng chả có gì đẹp hơn, họ ước hẹn ngày cưới. Hai gia đình gặp nhau, tay bắt mặt mừng, cả làng hoan hỉ cho đôi uyên ương trai tài và gái răng đen nhưng-nhức.

Một buổi sáng, đôi nam thanh nữ tú đó đi dạo dưới lũy tre ở triền đê, thấy bên kia sông có một cái chùa, họ bèn bảo nhau sang cúng bái, để cầu giời cho tình yêu đẹp mãi.

Nói là làm, đôi trai tài - gái răng đen nhưng - nhức thuê một con đò, chèo sang với chuối oản hương, cầu duyên cầu tài cầu lộc, hoan hỉ vô cùng, nhẽ không cần tả.

Lượt về, gió máy thế nào, nước tràn vào thuyền, anh lái đò cuống quá làm đò tròng trành. Thế là đò chìm ngỉm, anh lái liệu sức mình có hạn, bơi một mạch vào bờ, kệ mẹ đôi uyên ương.

Chỉ còn chàng trai và cô gái bơi lóp - ngóp. Chàng bơi rất kém, cô răng đen nhưng - nhức không biết bơi, cô bám chặt anh. Cả hai khả năng cao chầu Hà bá, há há...

Thì ko nói nhiều, chàng túm tóc cô chửi : " buông con mẹ mày ra" và đấm cô một cú cực mạnh vào mồm, gẫy hoàn toàn hàm răng đen nhưng - nhức. Cô phải buông anh ra. Chàng trai quả cảm bơi một mạch vào bờ, lăn ra vệ sông thở hồng hộc.

Cô gái đã từng có tên răng đen nhưng -nhức, may thay, vớ được cây chuối, cô cũng bơi được vào bờ, sờ hàm răng, thở dài, rồi nằm vật ra.

Khi tỉnh lại, họ nhìn nhau không nói lên lời, rồi mỗi người đi một ngả.

Hôn lễ của họ bị hủy, cô gái mất hàm răng, mất luôn cái tên đẹp "nàng răng đen nhưng nhức".

Chàng trai bị dân làng cười chê vì bỏ cô giữa dòng. Chàng thanh minh" cứu cái đầu buồi bố đây này, cứu thì cả hai cùng chết nhe mẹ mài răng ra rồi" .

Hai người, cô lấy chồng làng bên, chàng lấy vợ xóm bãi, sinh con đẻ cái rồi chết già. Nhớ mối tình đằm thắm, dân chôn họ cạnh nhau và lập miếu thờ, đặt tên miếu là "miếu tình yêu bất tử".

Mỗi lần về quê, tôi lại ra thăm miếu, và nhớ về cô gái đã từng có hàm răng đen nhưng - nhức.

Hết mẹ chiện cổ "miếu tình yêu bất tử".

Nguồn ở đây

KHÔNG VIỆC GÌ PHẢI XOẮN, CỨ TIẾP TỤC HỒN NHIÊN ĐY

Các cháu nhỏ thân mến.


Các cháu chả việc gì phải xoắn khi chưa biết Quang Trung và Nguyễn Huệ là anh em con chú con bác với nhau, không việc gì phải xoắn.

Việc của các cháu là ăn sao cho ngon, ngủ sao cho yên, chơi sao cho hồn nhiên, giúp đỡ bố mẹ và học tập sao cho thiết thực. Thế là ổn. Còn những mớ kiến thức như Quang Trung Nguyễn Huệ, hay Hai Bà Trưng ai là chị ai là em, thì từ từ rồi biết cũng được, mà không biết cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Những thứ đó khi đến một ngày, các cháu biết tò mò lịch sử, biết tìm hiểu lại về dân tộc cội nguồn, ắt sẽ rõ và rõ một cách thiết thực mà chả cần phải học, chả cần phải ai dạy dỗ cả, yên tâm.

Các cháu nói vanh vách về Quang Trung Nguyễn Huệ, nhưng gặp người lớn không biết lễ phép chào hỏi, gặp thầy cô không biết kính trọng, gặp bạn bè không biết yêu thương giúp đỡ, ấy mới là lo lắng.

Bảo đảm với các cháu một điều rằng, người nghiêm túc khi xem các cháu trả lời trên truyền hình, họ sẽ bật cười vị tha cho sự ngây thơ của các cháu. Không ai trách cứ gì nặng nề các cháu cả, mà ngược lại họ sẽ rất tức giận trước những kẻ là người lớn, những kẻ lấy lợi thế là cái nghề của mình để đưa các cháu ra hòng làm trò cười cho thiên hạ. Đó là một lũ khốn, dù chúng có thông thạo Quang Trung Nguyễn Huệ hơn các cháu, thì vẫn là lũ khốn, và đây mới là điều đáng quan trọng.

Không việc gì phải xoắn, và hãy cứ tiếp tục hồn nhiên.

Bác Dzái. Hehe.

Nguồn: Dái Ghẻ

TIN NÓNG: "TÔ VĨNH CHÂM" LẤY THÂN CHÈN MÁY ỦI

Tin nóng nhất nè : Tô vĩnh Châm và điệu lâm - khốc.


Mới có 1 chị bị máy xúc chèn qua, cơ mà chị vẫn sống, hoan hỉ lắm thay. Thật là trời có mắt hoặc chị luyện được công phu thiết thủ kim cương chưởng, tức cơ thể rắn như thép, xe xích chèn qua chả xi nhê đéo.

Cơ mà, chị ra đó làm đéo gì, nơi đó họ đang thi công khu công nghiệp cơ mà người ơi ? Chị ra chơi hay ỉa bậy hay chăn bò?

Hóa ra, chị và các bạn dân oan mất đất ra phản đối xây dựng khu công nghiệp đéo gì.. 


Đây là nơi máy xúc thi công, tôi thì đọc báo cũ thấy ra rả tiếng chửi khu này đã 8 năm bỏ hoang cho cỏ mọc, tôi thì đéo hiểu lắm anh chị bần nông tâm tư cái đéo gì nhờ? khi anh chị được trả tiền và kí giấy bán ruộng, thì nó không thuộc sở hữu của anh chị nữa, họ (người trả tiền) đào ao hay đắp lúi hay hehe kệ mẹ cỏ mọc để chim chiền chiện hát ca cùng dế mèn thì ảnh hưởng đéo gì đến anh chị ơ kìa? nó thích để có mọc đó sao không à cơ? 

Và giờ, khi chúng bắt đầu thi công cái gì đó, thì anh chị lao ra cản việc của họ, tức bỏ không cỏ mọc anh chị chửi, mà làm thành khu gì đó, anh chị lại cản?

Vậy lại để cho cỏ mọc nhé người ơi ?

Hóa ra, anh chị tâm tư đền đất giá rẻ, và chị Tô Vĩnh Trâm, người lấy thân mình chèn xích chiếc komasu 8 xi lanh tu bô gầu lật 20 tấn 357 kg (cộng thêm trọng lượng anh lái 57 kg và 320 lít dầu diezel) đã anh hùng, phi đầu vào xích, rất may, chị vẫn sống, nhẽ hành vi nhặt cờ vung vãi cạnh chị đã hộ giá để hồn chị không du địa phủ, chứ đời tôi, sống từ thời mua 5 xu được 1 tập bánh quế ở điếm canh đê, chưa thấy ai bị xích sắt chẹt qua mà không tò tý te.

Cơ mà, giá rẻ liên quan đéo gì đến chị ơ kìa ? cả ngàn hộ đã kí giấy nhận tiền 8 năm trước đây, mọi sự đã an bài, chị chê tiền đéo nhận hay tiêu hết hay còn thì tôi chưa chắc lắm, nhưng chị kêu gào giá rẻ là phi lí, 8 năm trước giá phải khác chứ, hồi đó phở 5 nghìn bát, giờ phở 50 nghìn rồi chị ạ.

Chị cản người ta thi công, chị đòi thêm tiền, hành vi này theo tôi là tráo trở, lật lọng, bội tín và lưu manh kiểu hạ đẳng như lũ bần nông quanh chị. 

Khi cả ngàn người đã nhận tiền trả ruộng an bài thì các chị muốn khôn hơn họ ? 8 năm rồi người ơi, thêm 1 năm nữa người ta làm được cả 1 điện biên kia kìa chị ơi. khu công nghiệp tạo công việc để con cháu chị thoát cái đít trâu cơ mà?

Tôi là chị, tôi mổ ông gà, lạy 14 phương mừng đéo phải tiên du giá hạc, tại sao phải 14 phương, à do tôi thích thế.

Bọn to mồm nhất, chính chúng nó là chó đó chị ạ, chúng nó mong chị chết lắm để đạt được cái đích đê hèn của chúng, chị chưa chết, mà nó đã thắp hương cho chị và đôi dép tổ ong thần thánh nâng nui bàn chân Bắc kì của chị đây này : 


Ngờ đâu chị sống, chúng nó buồn lắm đó, chúng mong chị chết từng giờ đó.

Chị đéo tin tôi, hãy trả vờ cấm khẩu rồi sai con cháu trèo ngọn cau hú 3 hồn 7 vía, gọi phường bát âm đến tấu lâm - khốc nỉ non, xem chúng nó có rồ lên vì sướng không hehe?

Đồng đội của chị đéo tử tế đâu chị ơi.

Nguồn: Nguyễn Quảng

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

VỤ "TIN NHẮN ĐỘC" VỀ "VỐN TỰ CÓ"

Cuteo@

Chuyện nhắn tin kịch độc cho GĐ sở Dục xứ Nghệ đang bỏng nhẫy trên mạng. Oái oăm thay, người nhắn tin lại đang chối bai bải. 

Để có cái nhìn đa chiều, mình chép về đây hai góc nhìn thăm thẳm để các anh các chị ngẫm và suy. 

Góc nhìn độc đáo phết chứ đéo phét.

Đừng có láu cá với khôn vặt. 

https://www.facebook.com/kiendng?fref=tl_fr_box&pnref=lhc.friends#

1. Vốn tự có trong văn cảnh này thì người trí lực bình thường đều hiểu là gì. Làm gì có ông thẩm phán nào hiểu lá ánh mắt nụ cười để ký vào hồ sơ.

2. Điều 122 BLHS về tội vu khống chỉ cần loan truyền, không cần intetnet. Chị HT nhắn cho cả người khác thì dính điều này.

4. Nếu bị ép vào mục 2 đ (dù hơi khó) thì ngồi tù trên 1 năm.

5. Pháp luật không phải là trò đùa của các chị. Chống tiêu cực gì đó cũng cần phải đàng hoàng.

6. Nhưng điều 122 khởi tố theo yêu cầu của người bị hại. Chị GĐ không yêu cầu thì không khởi tố được. Chị mời luật sư sớm chắc muốn giục chị GĐ yêu cầu.

**************
Buôn chuyện: ĐÈN CÓ KHÊU MỚI RẠNG...

http://blogcanhsat4sao.blogspot.com/2015/05/buon-chuyen-en-co-kheu-moi-rang.html

Có những thứ ta cứ nghe đến là thấy vui tai vui mắt đó là âm thanh "vốn tự có" bản chất không có màu,không có mùi nhưng có vị gì đó vừa thơm vừa thum thủm thối.Câu chuyện ở Nghệ an có 2 ả đều đệm họ Kim, một ả ở Con cờ và một ả giám đốc sở Dục đã làm cho thiên hạ phì cười bởi cái vốn tự có bốc mùi làm cho ả Con cờ khó chịu đến mức phải nhờ luật xư tham vấn

Từ vạch áo cho người xem lưng

Từ một tin nhắn "vừa lên giám đốc đã đưa tài sản tự có của mình để đi… các sếp liên quan. Chắc là muốn leo cao hơn trong kỳ ĐH sắp tới. Cẩn thận phạm pháp đó cô giáo GĐ ạ!”.

Thật ra,cái tin nhắn đó chỉ nằm trong khuôn khổ cá nhân,nếu coi là bị xúc phạm thì cũng nên xử lý với nhau bằng cá nhân. Khi nhận được tin nhắn đó ả cứ coi mình cũng là một công dân bình thường,không nên đặt vị trí của mình là giám đốc để rồi có những suy nghĩ nhạy cảm phiến diện về câu chuyện.

Vậy thì việc sở Dục có sớ lên cơ quan có chức năng thật là một việc làm không nên. Đã thế còn ôm đơn đi điều tra làm gì ba cái chuyện chẳng đâu vào đâu. Đừng vì một cá nhân mà đặt vào công việc quốc doanh làm thay đổi bản chất sự việc

Mà tôi cũng không hiểu vì sao không có đơn của bị hại (cho là bị hại) lại có thể đi giải quyết một việc mà không có chủ thể. Cho nên việc cho đến bây giờ chưa hoặc không có kết luận cũng là điều dễ hiểu

Cũng như muốn làm một luận án tiến sỹ làm chưa đủ điều kiện thì chưa nên. Ít nhất cũng phải thuộc một ngoại ngữ như...Tiếng Lào chẳng hạn

Làm thủ lĩnh một đầu nghành mà để cấp dưới nhắn tin những lời khó nghe là một thủ lĩnh kém.Một trong những tiêu chuẩn làm thủ lĩnh là: Cấp dưới phải sợ mới là người có tài! Tôi rất nhớ câu nói của thủ lĩnh Thái Hương Bắc á: "Tôi không có đối thủ!” Đành rằng phái nữ khó mà học và làm được như câu nói đó thì phái nữ nên tìm đến bà Thái Hương mà hưởng thụ những tinh hoa hoặc ít nhất cũng cầu xin cho được tý gì đó gọi là bố thí nếu như có mối quan hệ...Nhưng mà là phải tế nhị.

Đến lý luận của người Con cờ

Trước hết tôi cũng hơi buồn thậm chí buồn cười cho cái sự ma đưa lối cho ả đi đến với ông luật xư lắm tài nhiều tật.Tôi còn nhớ một fb gái ở Kỳ anh năm kia đã chửi ông này như tát nước vào mặt chỉ tại vì ông này muốn "ăn" cô này một cách rẻ rúng.Và ông này cũng không hề dấu diếm khoe vốn tự có của mình là Nuật xư !Vì vậy tôi xin cắn cổ lạy cô nên ý tứ trong việc này

Ả Con cờ nói: Về “tài sản tự có”, đó có thể là trí tuệ, nhiệt huyết, sức khỏe, ánh mắt, nụ cười…”. Nói đến đây tôi lại nhớ đến chuyện khôi hài giữa bà đi chợ về và một ông đi câu cá...Chuyện rằng hôm đó bà đi chợ về do ăn quà vặt hết tiền mà trong mủng không có một mánh quà nào cho ông chồng.Dọc đường gặp ông đi câu được một giỏ cá,bà ta mới ngĩ ra kế: Bây giờ tôi đố ông một câu,ông nói được tôi mất cho ông cái mủng hàng này,nêu không tôi lấy giỏ cá của ông. Ông già OK! Tôi đố ông cái Lô...n của tôi nó nằm trước hay sau ? Ông già tưởng dễ ợt nói ngay: Nó nằm đằng trước,bà ta liền chổng mông lên thấy nó trật ra đằng sau,ông già lại thay đổi: Nó nằm sau! Bà ta lại đứng lên thì không thấy trước sau gì cả...Cuối cùng ông già mất toi cái giỏ cá.

Thế đấy! Cái lý của người Con cờ giải thích về "vốn tự có" nó cũng tương tự vậy,đường nào ả ta cũng nói được.

Mặt khác,cái phòng Dục của huyện Con cờ có mật mỡ gì mà anh rể đã ngồi đó rồi thì gì (em vợ) vào ngồi đó làm chi nữa cho phản cảm, thật không thể chấp nhận được. Nếu tôi là sở Dục tôi cũng khuyên ả không nên tham vọng đó.

Rồi có ý cho rằng: Ả Con cờ bị ai đó trong vụ đấu thầu thất bại giật dây? Chả lẽ ả không đủ trí thông minh để từ chối với những tình huống như thế.

Tai sao ả không thắng thắn trả lời cho nó oai? Có gan ăn muống có gan lội hồ ! Tôi tin rằng ả có đầy đủ chứng cứ để trả lời cho cơ quan có trách nhiệm nghe cho há hốc mồm mà hiểu

Chốt:

Truy Google Map vẫn thấy: Khi ả Con cờ ở Vinh thì ả sở Dục ra Hà nội...Đó là sở trường của 2 ả kẻ 5 lạng, người nửa cân

Tái bút  Văn phong khó hiểu vì nhiều nguồn tư liệu. 

GÁI Ế - GIẢI QUYẾT THẾ NÀO?


Gái ế là tai hoạ không chỉ với gia đình mà còn với bà con khối xóm, tổ dân phố, xã phường thậm chí cho toàn xã hội. Không chỉ gây hại ở ngoài đời mà gái ế còn tác động lên cả môi trường mạng. Cứ mỗi lần xắn quần vào Facebook là y như rằng cái không khí bí hạ phá người khác của các chị em nó phả hầm hập vào mặt mũi. Tanh, nồng và phảng phất mùi cúc vạn thọ.

Giải quyết gái ế là đem đến cho xã hội một nguồn lực to lớn và loại bỏ đi một đám kì đà chặn đường phát triển. Sau một thời gian chiêm nghiệm dưới góc nhìn marketing chiến lược, tôi đã rút ra những điểm cốt yếu trong việc xử lý món hàng tồn kho mất chìa khoá này.

Các chị hãy nghiên cứu thật kĩ những điểm mạnh, điểm yếu của mình rồi xác định cái vị trí so với những chị em khác. Ví dụ: mẹ đơn thân đẻ mổ, da hơi rạn nhưng sáng, dáng có phì nhiêu chưa sập sệ, có kinh nghiệm nhưng không buông thả, không có nhà riêng nhưng kiếm tiền độc lập và vẫn còn khả năng sinh con.

Sau khi nghiên cứu xong, các chị hãy lựa chọn phân khúc thị trường tức là đám các anh giai cùng hệ để chào hàng. Nếu là giáo viên hãy tìm mấy anh bộ đội, nếu chơi bơi lội hãy tìm mấy anh nhảy sào, nếu học vấn cao hãy tìm mấy anh thi sĩ, nếu lỡ đã từng làm đĩ thì né mấy anh, hehe, thợ kèn.

Định giá chuẩn là cực kì quan trọng. Đừng có cao giá quá rồi giữ lấy mà làm nộm. Cũng đừng bèo bọt quá để rồi tủi thân, tủi phận phải làm vợ thằng dở hơi.

Hình ảnh nhận diện là biểu hiện của bản chất sản phẩm. Nếu chị định vị mình là sản phẩm đẳng cấp quý tộc, nhà tám đời phố cổ, vị trí xã hội cao như cà kheo thì không được mặc quần áo liên doanh Lạng Sơn với Cao Bằng. Nếu chị định vị mình là trí thức giản dị thì đừng có xách LV dù chỉ là hàng nhái.

Cuối cùng là hãy xuất hiện với tần suất hợp lí tại những nơi nhiều khách hàng tiềm năng. Những bữa tiệc sinh nhật bạn bè, những buổi dã ngoại của công ty hay những lần tham gia hội thảo bán hàng đa cấp đều là nơi ta trưng bày sản phẩm. Facebook, Instagram, G+, Pinterest, Web trẻ ranh, các trang hẹn hò hay thậm chí các trang rao vặt hẳn là nơi tuyên truyền quảng cáo.

Nếu kiệt tác vẫn chưa đủ lay động cảm quan thì hãy bán hàng kèm theo khuyến mại. Điều đó có nghĩa là có tiềm năng thừa kế hoặc bên ngoại mạnh tay hiến tặng của hồi môn. Quyết không khuyến mại kiểu cưới vợ kèm theo mẹ vợ.

Chúc các chị sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình và giải toả cho xã hội khỏi những nguồn cơn bí thở.

P/S: Yêu cạ thương!

https://www.facebook.com/buichonloc?fref=nf&pnref=story#

BỊA RƯƠU!

Khoai@


Hôm nay đi Tân Phong, Hòa Bình làm việc công, đi thì vui, nhưng nhậu thì bét văn nhè. Về đến phòng đầu lâng lâng, phiêu diêu chả viết được cái mả mẹ gì. Thôi thì để hầu anh em, bất đắc dĩ phải chôm chỉa nhà con "Đụ Dai", à quên Đại Du bài "Bịa Rươu", đấy lại quên, bài Rượu Bia cho các đồng chí đọc khỏa khuây tâm hồn.

Hãy vui nhé!

Các đồng chí ạ… mỗi năm chúng ta vay nước ngoài khoảng 5 tỷ đô-la với mục đích để đầu tư phát triển đất nước. Thế nhưng… cũng mỗi năm, chúng ta dốc vào họng 3 tỷ đô-la tiền beer rượu mất rồi.

Tôi dự là số mồi để đưa hết 3 tỷ lít beer và 68 triệu lít rượu vào họng có khi còn quá 2 tỷ đô-la mỗi năm chứ chả chơi.

5 tỷ đô-la tương đương xây 1000 km đường cao tốc, hoặc ngân sách Quốc phòng của cả đất nước trong một năm trôi theo dòng … nước tiểu của các bợm nhậu. Ngoài ra, còn trôi theo khoảng 6000 mạng người và 1,2 tỷ đô-la nữa vì tai nạn giao thông.

Giá như lượng nước tiểu đấy có thể làm rỉ Dàn khoan HD981, có thể gây sóng thần phá hủy đảo nhân tạo Trung Quốc xây trái phép ở biển Đông…thì là một nhẽ. Tiếc rằng nó chỉ đem lại 7/10 bà vợ bị ăn đòn mỗi khi chồng say, và hàng triệu con chym không thể cương cứng mỗi đêm say rượu.

Nếu như mỗi độ nhậu, thay vì uống 5 lon bia, chúng ta chỉ uống 1 lon thì sau 10 năm:

- Việt Nam có đội tàu ngầm hùng mạnh nhất thế giới 100 chiếc tàu ngầm Kilo trị giá 40 tỷ đô-la , thừa đè bẹp và nướng chin hải quân Trung Quốc, thu hồi lại các đảo bị chiếm đóng trái phép.

- Hoặc dủ tiền xây dựng Hệ thống phòng thủ tên lửa trên đất liền (GMD) như của Mỹ hiện nay.

- Hoặc thậm chí rỗi hơi xây 40 cái tháp truyền hình cao nhất thế giới chẳng hạn…

Ngoài ra thay vì nô nức hô hào bảo vệ chó, bảo vệ cây, hay khỏa thân bảo vệ… môi trường. Sao các đồng chí nam không bớt beer rượu để bảo vệ gan, bảo vệ dạ dày, đại tràng của chình mình? Sao các đồng chí nữ không… phanh bớt các đồng chí chồng để đỡ bị ăn đòn mỗi khi chồng say, và thu đúng, thu đủ các khoản “thuế thân” từ các đức ông chồng.

Chính vì vậy, nhân ngày đồng tính thế giới, tôi xin kiến nghị bổ sung thêm một cộng đồng nữa là…cộng đồng vô tính Việt Nam (nhậu xỉn rồi thì đương nhiên vô tính vì sức đâu mà "xếp hình", kể cả cùng giới hay khác giới) với những thành viên được trang bị lý luận “nam vô tửu như kỳ vô phong”….và danh xưng Bợm nhậu. Ngân sách hoạt động của cộng đồng này dự kiến tương đương nguồn vốn vay đầu tư phát triển đất nước hàng năm…dự là 5 tỷ đô-la theo đường nôn và đái...

Chuyện kể ở Đại Đội này có thể share tùy thích sang đại đội khác.

Đây là nguồn nhà con Đụ Dai:
https://www.facebook.com/ngoxua?fref=nf&pnref=story#

NGUYÊN KHÍ CUỐC DA

"Hiền tài là nguyên khí của quốc gia

Người đẹp là tinh hoa của trời đất". 

Nếu đây là chân lý thì... Vỗ tay.!

Tại sao một số người thành công, kẻ khác lại không? Các quan anh có bao giờ tự hỏi tại sao một số người thành công vang dội trong khi các quan anh chỉ làm được nhõn điều chém gió như rửa đít...Bởi nhìn cái tần suất các quan anh sử dụng phây búc là Chị biết.

Mả mẹ cái bọn chém gió thành thần thì thường nói thì như đổ bê tông còn làm thì như cọng lông. Nói mẹ nó luôn làm việc với mấy quan anh dở ông dở thằng tức như bò đá. Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm. Thánh cãi... nói chưa xong đã nhẩy mẹ vào cổ họng ngồi chồm hỗm... Mà những quan anh này đặc điểm đầu tiên, chém gió thì thôi rồi, cái đéo gì cũng biết... thậm chí ngồi đây mà còn biết cả bên Tây họ đang nội chiến. Vãi thật. Thoạt đầu nghe khẩu khí ai chưa quen, sợ són đái ra quần.

Chị cũng ọp lai vài lần với một số quan anh có số má trên chính trường ảo... Mặc dù các quan anh đó cũng đéo thể biết Chị là ai, vì chị đi cùng với một vài người bạn... Bỏn rủ, bùi tai thì đi Chị thời gian chó đâu mà gặp cho nó bận người. Sau màn giới thiệu, vửa đặt đít ngồi tất thảy các quan anh đã lôi Iphonl ra để đếm like, rồi cười hô hố với nhau y như một lũ vô học; bởi mức độ nham nhở của điệu cười, bởi cái phong cách đéo ra ông mà cũng đéo ra thằng... Nhìn cái cách bắt chân chữ ngũ, cái kiểu cầm cốc uống cà phê Chị đã thấy ghét, vừa bỗ bã, vừa thiếu lễ độ, vừa nhếch nhác, vừa lộ bịch... Thế mà lại cứ nghĩ mình đang hành xử rất lịch lãm. Đkm...

Khổ, chị ngồi khoanh tay trước ngực lạc lõng, như ai vừa đánh cắp niềm tin, y như đứa trẻ bị người đời hất hàm đuổi ra khỏi đám đông. Chị chỉ muốn hắt ly cà phê vào mặt cho lũ ngợm đấy tỉnh lại, rồi ra về cho đỡ tủi. Nhưng vì buổi gặp mặt mới bắt đầu, nếu muốn thoái thác ra về có khó gì đâu. Nhưng Chị không muốn hành xử khiếm nhã.

Cũng vì ý thức được hành vi kém văn hóa đó mà đời Chị không bao giờ dùng đt hãng Sờ - mát - phôn. Cứ làm cái cục gạch 2.1 và một chiếc vertu loại trung trị giá 200 củ, dùng nhõn việc nghe và gọi. Hết phim. Bỏn tra tấn Chị suốt 2 tiếng đồng hồ với cái kiểu cách đó. Cuối cùng Chị cũng trút được gánh nợ. Ra về mưa đuổi vòng quanh. Cũng may là Chị chưa ướt si - líp hồng.

Đkm... nguyên khí của quốc gia đó ư?
*****************

Ảnh: Minh họa cái gì tì tùy.
Nguồn: Chũm

Vãi: HITLER KIỆT XUẤT VÀ KIM JONG UNG KIỆT XUẤT


Một tay nhận huân chương chiến thắng từ Putin kiệt xuất, tay kia Kim Jong Un kiệt xuất bóp cò khẩu pháo phòng không. Bòm....Bòm.... xác Bộ trưởng Quốc phòng Hyon Yong-chol tung bay như pháo hoa mừng chiến thắng. Thật là 1 cảnh tượng huy hoàng, tráng lệ.

Hitler kiệt xuất đã thất bại khi không đưa phe Trục đi vào sử sách như là 1 phần hoành tráng của lịch sử chiến tranh nhân loại, khi không đưa được Chủ nghĩa phát xít phổ cập đến tận châu Phi xa xôi. Thất bại của Hitler kiệt xuất là một điển hình của sự rệu rã nội bộ, sự mất đoàn kết phe cánh khi mà trong cuộc chiến xâm lược Liên Xô do Hitler kiệt xuất phát động, vai trò của Nhật Bản bị bỏ qua. Dù Hitler là một bậc thầy trong tập trung quyền lực nhưng đối ngoại của bạn ấy thì rất zở và hậu quả là cái chết của chính mình khi đang trên đỉnh vinh quang. Bọn kiệt xuất thường có những sai lầm ngu ngu kiểu như vậy.

Thế nhưng, bạn Kim Jong Un kiệt xuất của chúng ta thì không: luôn chính xác trong đối ngoại và sắt máu trong đối nội. Việc Kim Jong Un kiệt xuất đưa đương kim Bộ trưởng Quốc phòng lên nòng pháo phòng không rồi đòm một phát quả là quyết định chính xác, thể hiện tầm cao tư duy của thiên tài tầm cỡ ngân hà. Thiên tài cả trong đối nội lần đối ngoại - đó là điểm khác biệt của Kim Jong Un kiệt xuất so với Hitler kiệt xuất và chắc chắn Kim Jong Un kiệt xuất sẽ làm nên lịch sử nhân loại, chứ không đứt gánh giữa đường như Hitler kiệt xuất cùng 1 kết cục bi thảm.

Lạnh tụ là phải sắt máu. Éo sắt máu thì chết cụ cho lành.

Nguồn: FB Đinh Đức Thiện
https://www.facebook.com/buurin.thienkhan?fref=nf&pnref=story#

Cô Tiên nhà guk đéo tin thì thôi!

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Bựa Cuối Tuần: VỚT NÒNG NỌC


Nhân tiện cóa gái đang bàn về chủ đề vớt nòng nọc dư nầu tại các bệnh viện, hình như gái cần dữ liệu để biên chiện thì phải. Cậu nổ phát cho ra dáng trên thông thiên văn dưới tường đủ thứ, sợ mẹ gì hehe.

Vớt nòng nọc là một bước quan trọng trong việc kiểm tra sức khỏe của bọn đực trước khi quyết định có cho bọn mái lên ổ hay không. Vớt nòng nọc được thực hiện dư nầu là một câu chiện thú vị và tức tưởi hehe đủ móa.

Các cô rỗi việc cóa thể đảo qua viện Phụ sản TW ở Nụi sẽ rõ. Phòng vớt nòng nọc là một phòng nhỏ, đối diện phòng nhỏ là một cửa hàng nho nhỏ khác của bọn người nhà anh-em-quan-lại bệnh viện. Chúng buôn bán đủ thứ từ giấy ăn đến nước ngọt đến bánh mỳ kẹp thịt đến thẻ Viettel 20k các cái.

Tất nhiên người ngồi ở phòng nho nhỏ vửa gặm bánh mỳ vửa ghếch chân vuốt điện thoại và nhìn thẳng trực tiếp vầu cửa phòng vớt nòng nọc.

***

Bên hông, tức liền kề với phòng vớt nòng nọc là phòng của các thày thuốc nhân dân chuyên trách, bỏn khoét cái cửa sổ nhỏ y hệt bọn bán vé xe đường bộ. Bỏn bịt kín mặt và thò tay qua cửa nhận nòng nọc của nhân dân mến yêu rất điềm đạm và lạnh lùng.

Phòng nòng nọc được thiết kế, mà thực ra chả có thiết kế mẹ gì cả. Ba, bốn tấm vải làm ri-đô chia làm 3, 4 ngăn gì đó, vây kín lại thành 3,4 buồng gì đó. Mỗi thằng đực vầu là một buồng hẽ hẽ. Phía ngoài là một khoảng nhỏ kê đủ 2,3 ghế nhỏ dành cho bọn ngồi chờ. Cạnh bọn ngồi chờ là một vòi nước nhỏ để bảo đảm vệ sinh tay chân miệng. Đủ móa hết phần miêu tả.

***

Bước vào phòng đó tất nhiên là để lấy nòng nọc dâng lên các thày thuốc nhân dân, nên hehe ngượng ngùng rất. Cảm giác đang hiên ngang đi tới bỗng nhiền thái một đám cần lao đang vửa gặm bánh mỳ vửa chếch phây-búc vửa nhiền nhiền lừ lừ hehe ngượng không để đâu cho hết. Nhiều đứa phát hoảng quay cmn giở lại gòi rình rình vắng vắng mới dám vào, đứa lỳ đòn hơn thì cúi cúi mặt gòi phi tọt vầu buồng vớt nòng nọc, đóng kín cửa lại khẩn trương đủ móa.

Vầu trỏng, thấy một đám lố nhố 4,5 năm thằng già có trẻ có đang chen nhau mấy cái ghế, thằng đứng thằng ngồi. Bỏn cười nói choang choác, kể đủ thứ chiện trong lúc chờ thằng khác tác nghiệp. Có đứa còn tranh thủ nhận đồng hương với nhau nữa hehe thế mới thốn. Thi thoảng có đứa chịu không nổi cứ chưởi xéo, làm đéo gì mà lâu ra thế không biết? thằng ở trong cú bỏ mẹ nhưng nín nhịn, vì chả nhẽ vác dzái ra chưởi địt mẹ mài đéo ra là lỗi của nó chứ phải lỗi của bố đéo đâu hehe?!

***

Khốn nạn nhất là vầu trong buồng quây ri-đô, vửa tụt quần tác nghiệp được đôi tí thì bọn thày thuốc nhân dân bên cạnh cứ chuyện trò um củ tỏi. Hai buồng ngăn cách nhau bằng một vách ngăn mỏng, nghe rõ mồn một. Đủ móa đang mơ màng Ngọc Trinh Phương Thúy các thứ, bên này bỏn cứ bàn chiện rau dưa như nầu, sổ sách dư nầu, không xìu cả cuống lại mới lạ?!

Cóa thằng vầu lâu quá không xong, cứ ở trỏng đánh tiếng cho đồng đội thông cảm, đù má đêm qua dziệu say thế thì ra thế đéo nầu được. Bọn ở ngoài cười hô hố bảo không ra được thì cút tạm ra ngoài cho anh em còn vầu hehe. Thằng trỏng giọng yếu ớt bảo hehe để tao cố tí nữa đủ móa. Không ra con vện ló chưởi cho bỏ mẹ. Anh em lại thông cảm.

Thi thủm cóa thằng chắp hai tay lại với vẻ mặt rất tội nghiệp, em xin các anh nhường cho em tí. Hỏi sao nhường? bảo địt mẹ mỗi mình em đéo thể làm được. Các anh nhường buồng cho vợ em nó vầu hỗ trợ tí? Đàn ông thoáng nhất chiện này, nhao nhao ô kê ô kê, rùi cả bọn lục tục kéo nhau ra ngoài. Con vợ thằng thẳng cúi gằm gằm mặt mò vầu với chồng mà như cùng nhau vào trại cải tạo hehe.

Một lát thấy vợ chồng thằng thẳng ra, thằng thẳng mặt tươi roi rói cầm lọ đựng nòng nọc đi tung tăng, con vợ líu ríu đi sau vừa đi vừa khạc nhổ. Tổ sư bố!

***

Các cô hình dung là các cô phải tác nghiệp trong hoàn cảnh tứ bề quân thù soi mói. Ngoài cửa là bọn răng vẩu hóng hớt cười tủm tỉm, trong cửa là đồng đội cười nói choang choác, bên cạnh là bọn thày thuốc nhân dân đang hội thảo khoa học chợ búa. Không có bất cứ một công-cụ-hỗ-trợ nầu như đôi ba tấm hình em Trang Hạ khỏa thân chẳng hạn, và buồng ngăn là ri-đô vải mỏng chứ đếch phải tường cao hào sâu mà thích làm gì thì làm.

Có thằng rất thông minh khi đề ra một giải pháp, vửa tăng thu nhập cho các y bác sĩ, vửa được việc cho anh-em-ta. Là khoét dăm ba lỗ nhỏ trên vách ngăn giữa buồng lấy nòng nọc với buồng chị em thày thuốc. Rùi chị em thày thuốc cứ thế chồng mông vào đó, anh-em cứ thế tác nghiệp, tác nghiệp xong thì dúi dăm ba lít vầu lỗ lổ, chẳng mấy mà hehe công thành danh toại. Chị em vửa giấu mặt chả ai biết, mà anh em cũng chả lăn tăn gì vửa sớm được việc, vửa có tí phấn khởi, hóa chẳng phải đất lước trọn liềm vuôi? Coi như dịch vụ kín thể hiện sự tận tâm của các CBNV ngành Y – một ngành được ví như bông hoa đẹp nhất trong vườn hoa đẹp XHCN, hehe.

Bài của cậu Mai Dương

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

MẠNG VÀ BI KỊCH...

Cách đây dăm năm, đận Facebook chưa rộ như giờ trên mấy diễn đàn Internet rộ lên một thời fong trào “điểm danh” cách lưu tên vợ hay bạn gái trên điện thoại.

Tất nhiên vô vàn fong fú và ẩn chứa nhiều bi kịch.

“Vợ yêu”, “Em iu” là cái contact khá phổ biến của vô số yếm thế trai chưa vợ nịnh thối bạn gái. 

Đại đa số đàn ông còn lại đã trót ngã vào hôn nhân thì đều bi kịch hiện lên trên màn hình “Về Nhà Ngay”, “113”, “CLGT”, “Police”, “Dis mia lai goi”, “Devil”, “Bà Ngoại” hay cụt cỡn “W” viết tắt chữ Wife…

Nói chung về cơ bản mọi đám cưới đều nhang nhác mô típ cắt bánh gato rót sâm-panh bốc khói như nhau nhưng bi kịch hôn nhân thì lại luôn khác nhau.

Dăm năm nay như không hẹn lại lên, mỗi đận Cá Tháng Tư thì toe toét Facebook các em gái xynh bỗng dưng e lệ post bức ảnh que thử thai 2 vạch hồng hồng giống nhau chằn chặn, rất đáng yêu.

Tất nhiên mình theo phản xạ ấn like hết, chỉ sợ đàn ông cũng ra kết quả vậy bởi nếu họ cũng lên 2 vạch thì đó lại là biểu hiện ban đầu của ung thư tinh hoàn.

Niềm vui troll trên mạng xã hội ngày càng kiệt quệ nghèo nàn ý tưởng. Hoặc giả cái gọi là vui ấy mà buồn cười quá đy mất thôi hihihihihi.

Fong trào EM YÊU ANH qua tin nhắn bữa nai cũng không kém fần sôi nổi.

Các mẹ nên cân nhắc trước khi ấn “send”, đàn ông về cơ bản đa số đều không thích bỡn cợt nhảm nhí thảo mai với người họ thực sự trân trọng tình cảm và đã có hiệp ước yêu đương đàng hoàng.

Số còn lại vui thú phấn khởi với nội dung tin nhắn này sau khi liêu xiêu bước ra khỏi karaoke ôm bởi nó mang thông điệp đi chén đi Biểu tượng cảm xúc grin.

Lúc nãy mình có nhắn cho chị Mượt Nguyen Thi Thao yêu quí rất thật lòng: Chị ơi, Em yêu chị.

Chị trả lời “Tát chết mẹ giờ”, nói chung tổn thương.

Fong trào đám đông mạng cơ bản là nhảm và nhạt.

Em thật.

He he

Trí Minh Hoàng

UỲNH! CÂY TO, HỌA HAY PHÚC?

"Uỳnh, cây to, họa hay là phúc? "

Cây to ở Hè hà nội vào khoa học cây xanh. (đây là kĩ năng sống, đéo liên quan đến abcd nhé)

Nói cho nhanh, cây ở HÈ đường (nhớ là ở HÈ nhé ) phải vươn ra đường để đón nắng, cây ở hè phố đéo thể thẳng, càng to, nó càng cong ra đường, dcm thằng nào cãi, đéo vươn ra đường, nhẽ nó chọc mẹ nó vào phòng ngủ bọn lừa hả phà ơi??

Chúng vươn tới khoảng không ở lòng đường để đón nắng, phía ngược lại là nhà ống, vươn vào lồn.

Nếu các bạn có trình về toán cấp 1, hiểu tý ty về đối -trọng, sẽ biết rằng, khi cây ngiêng về bên phải, phần rễ dưới đất phải bò về bên phải cũng để đối trọng.

khi cây nghiêng ra khoảng ko phía trên đường phố, phần rễ cây phải bò ra phần đất âm dưới lòng đường phố cũng, đễ giữ cho cây đéo mất trọng tâm.

Thế nhưng, rễ đéo vươn đc ra lòng đường, do cống, do dây cáp hay các công trình ngầm, bọn công nhân lừa làm cái lồn gì cũng xong việc mình, nó chém mẹ rễ cây để chôn dây hay làm đường làm cống hay chôn máu lồn gì đó.

lúc này, đối trọng đã mất, cây nghiêng phải đổ, vì rễ đã mất, phần bị chặt thối dần đều, chỉ cần 1 cơn gió nhẹ, thậm chí đéo cần, nó sẽ "uỳnh". cây vẫn xanh tốt đéo nói lên cái gì sất.

Cây càng to, càng dễ uỳnh.

Các bạn giữ cây kệ các bạn, cơ mà đừng bao giờ dừng xe sát 1 cây to to là đang nghiêng ra đường, nó sẽ đổ, đéo sớm thì muộn, càng to, càng chóng cho các bạn ăn máu lồn.

Tôi cố biên 1 cách đơn giản nhất để quân vô học = tôi cũng hiểu đc.

Tóm lại : "UỲNH", cẩn thận nhé các bạn hanoi của tôi.

CÂY CAO SU VÀ KỀN KỀN KHÓC MƯỚN

Cây cao su và kền kền khóc mướn.

Tôi liếc qua 1 bài báo, và nhận ra anh kền kền đang thương vay khóc mướn, nhẽ lấy cảm hứng từ vụ dưa hấu Quảng Nam.

Đáng tiếc là khóc nhầm mẹ, đọc bài thì nông dân trồng cao su từ 1990, đến nay đã 26 năm, và họ đang phải chặt bỏ hàng loạt, theo kền kền là do giá mủ sụt giảm, nhưng không phải hehe kền kền người ơi.

Cây cao su ngừng cho mủ sau 26 năm, trích :

"Khi cây đạt độ tuổi 5-6 năm thì người ta bắt đầu thu hoạch nhựa mủ:..... Các cây già hơn cho nhiều nhựa mủ hơn, nhưng chúng sẽ NGỪNG sản xuất nhựa mủ khi đạt độ tuổi 26-30 năm..."

Vấn đề nữa, khi cây bệnh, hay bị bão xoắn, hay khai thác quá đà, cây cũng ko cho nhựa nữa.

Vậy, việc chặt cây KHÔNG hề liên quan đến GIÁ cao su, dù giá cao vọt lên mây, thì những cây cao su trong bài khóc mướn của bàn kền kền vẫn phải chặt bán củi.

Nói thêm là gỗ cây cao su rất tệ, ko chịu đc cả nắng lẫn mưa, đóng dăm cái lùi tùi thôi, giá bèo.

Bạn kền kền khóc mướn tôi chê nhé. giờ tôi lịch sự không chửi bậy nữa.