- Chiếc lò đốt bị tháo rời, vứt quanh nhà mỗi nơi một bộ phận. Nó đã thử nghiệm và chứng minh hiệu quả, nhưng cuối cùng, nó rơi vào thảm cảnh. Người nông dân Bùi Văn Kiên chia sẻ về chiếc lò có khả năng đốt rác triệt để và phát điện của mình với phóng viên chiều ngày 7/7/2014. Ông khẳng định phát minh của ông có thể có rất nhiều ứng dụng, đặc biệt trong lĩnh vực môi trường. Người nông dân Bùi Văn Kiên chia sẻ về chiếc lò có khả năng đốt rác triệt để và phát điện của mình với phóng viên chiều ngày 7/7/2014. Ông khẳng định phát minh của ông có thể có rất nhiều ứng dụng, đặc biệt trong lĩnh vực môi trường.
Homemade vòng quanh thế giới!
Cách đây 1 thế kỷ, những người làm như thế này đã được tôn sùng làm bác học! Nhưng chặng đường nhân loại đã đi qua hàng trăm năm, người ta đã khẳng định không có lối tắt nào. Không có lĩnh vực nào chưa được khai phá.
Vậy có cần phát minh lại cái bánh xe của nhân loại? Dĩ nhiên là không và cũng không cần nói những điều to tát.
Sản phẩm tay ngang (nghiệp dư) hay homemade trên thế giới có hằng hà sa số. Báo chí bao phủ tất tật mọi mặt đời sống xã hội, khoa học kỹ thuật cho đến miếng ăn giấc ngủ của dân. Nhưng!
Lều báo thiếu hiểu biết khoa học kỹ thuật, những người có chuyên môn ngại lên tiếng… Và thế là các tay ngang được lên mây như thần đồng, thiên tài bị vùi dập tài năng và cả đất nước hàng 90 triệu người không ai đủ trình độ kiến thức để đánh giá tài năng của tay ngang!
Bài viết này không có ý định bôi bác miệt thị những ai tự mày mò làm ra sản phẩm hữu ích, chỉ muốn nói đôi điều về thực chất vấn đề.
Như đã nói, các sản phẩm dạng này có hằng hà sa số, từ tàu ngầm tàu nổi, ô tô, máy bay tên lửa đến tàu vũ trụ… đủ mọi loại lĩnh vực. Những người làm sản phẩm homemade cũng rất đa dạng, từ cậu bé bị cô giáo mắng vì làm toán sai, cho đến nông dân, kỹ sư, tiến sĩ, nhà nghiên cứu đang tại vị hay đã về hưu. Nhìn chung, các chủ nhân hàng homemade có thể tạm chia thành 3 loại, tuy đôi lúc ranh giới không thật rõ ràng:
1. Những người có đam mê, thú vui, tự bỏ tiền bạc công sức “sáng chế” ra các sản phẩm. Máy bay “Hai lúa” Trần Quốc Hải, Tàu ngầm Trường Sa ở Thái Bình là 2 ví dụ.
2. Những kẻ mưu đồ tiền tài công danh. Loại này có rất nhiều, ở VN có tiến sĩ Việt Kiều Chánh Khê với sản phẩm vĩ đại “máy phát điện” chạy bằng nước. Câu chuyện mới nỏng hổi năm trước, tốn quá nhiều giấy mực và nay im lìm trong nỗi xấu hổ nhục nhã. Ngay cả những cơ quan khoa học “uy tín” như NASA, cũng không tránh khỏi trò tay ngang như thế này, nghiên cứu vũ trụ đi làm nhà sinh vật học: "Sinh vật lạ" của NASA chỉ là "tào lao"?
3. Những người hoang tưởng, thần kinh. Loại này cũng khá nhiều. Thí dụ, ngay lúc này, lò phản ứng nhiệt hạch (fusion reactor), với hứa hẹn đem lại nguồn năng lượng vô tận cho nhân loại, hàng chục viện nghiên cứu, các nhà khoa học tài năng lao tâm khổ tứ hàng chục năm mà không có tiến bộ nào đáng kể. Thế nhưng vẫn có sản phẩm homemade, thí dụ, cậu trẻ Mỹ Conrad Farnsworth:
Tội đồ và nạn nhân
Báo chí trong trường hợp này thay vì đóng vai khách quan, phân tích thấu đáo sản phẩm, nhưng thay vì đó nhu cầu giật gân câu khách đã biến mình thành tội đồ, và các tay ngang thành nạn nhân “tài năng bị vùi dập” còn công trình “sáng tạo, đột phá” chưa từng có trên thế giới thành thảm cảnh. Thí dụ, lò đốt rác nông dân Thái Bình…
Họ thậm chí sẵn sàng dẫn tây tầu hàn nhật. Nhưng không bao giờ dẫn ý kiến của những người có chuyên môn tử tế, thậm chí đổ tội cho các cơ quan chức năng.
Còn những người có thú vui hay đam mê chế tạo càng bị báo chí làm cho thành hoang tưởng. Thêm vào đám đông net, luôn luôn tin tưởng bất cứ cái gì báo chí lẳng ra. Càng hoang đường giật gân, đám đông càng cuồng nộ.
Cụ thể trường hợp lò đốt rác nông dân Thái Bình. Thảm cảnh lò đốt rác phát điện của nông dân Thái Bình, được đăng trên báo Đất Việt. Vô tình hay cố ý, những câu chuyện kiểu này biến thànhcái cớ để chỉ trích, thóa mạ và thậm chí chống đối cơ quan chức năng và chính quyền bằng những lời lẽ thiếu văn hóa, lỗ mãng và hằn học, chẳng hạn như ở blog Nguyễn Quang Vinh – trong khi chính những kẻ to mồm không hề có chút kiến thức nào.
Có rất nhiều người làm chuyên môn hay hiểu biết, nhưng họ ngại lên tiếng vì đám côn đồ hung hãn ăn theo lều báo.
Chúng ta xem qua “công trình” đốt rác phát điện của bác nông dân. Ảnh lấy của báo Đất Việt.
Lò không chắc đã xây bằng gạch chịu lửa? Có đáng gọi là lò đốt rác?
Cái được lều báo phán là nồi hơi bằng gang Đông Anh chế tạo, là cái thùng phi 200 lít cắt đáy.
Còn lò đốt 2 tầng là cái thùng phi đặt bên trên cái lò xây!
Đây mới là nồi hơi chứ không phải cái lò gạch thùng phi bên trên nhà báo ạ!
Tua bin?
Những bóng đèn đã sáng được 1 lần.
Chúng ta có hàng nghìn cái lò đốt rác đang vận hàng khắp nơi, và các chủ nhân của nó không dám lên tiếng vì sự hung hãn của lều báo và đám fan cuồng. Đây là 1 số:
Lò đốt rác Cẩm Khê-Phú Thọ
Lò ở Kinh Môn-Hải Dương
Lò ở Tiền Hải - Thái Bình
Lò Viện công nghệ
Lò tự chế ở Bắc Cạn
Có 2 khía cạnh: đốt rác và phát điện. Đốt rác thì không đáng gọi là cái lò đốt rác. Còn phát điện, điểm có vẻ khác biệt để khả quan về phát điện là bác nông dân đốt rác ở nhiệt độ cao.
Có 1 vị người Nhật đã đến xem. Ông này chứng tỏ là người có nghề. Ông ta đi thẳng vào thực chất khi nói: "Trong sáng chế này cái quý nhất là lò đốt rác ở nhiệt độ cao. Khi có lò đốt rác này rồi thì nhiệt năng sinh ra có thể làm được rất nhiều ứng dụng chứ không chỉ phát điện.
Nếu quả thực ông Kiên có thể đốt rác ở nhiệt độ cao trên 1.400 độ C và làm chủ được nhiệt độ của lò thì sáng chế của ông là duy nhất trên thế giới mà người Nhật Bản, Trung Quốc, Nga, Mỹ chưa ai có thể làm được."
Rất hiếm khi thấy người Nhật chỉ trích ai, Đây là 1 câu mà ông người Nhật nêu nghi vấn! chứ không hề có ý khen ngợi. Người Nhật thường hay nói như thế. Và lều báo không hiểu, hay cố tình xuyên tạc thành đến cả người Nhật cũng thấy "Ngọc"!
Làm thế nào để bác nông dân có được 1400 độ C ở cái lò như thế?
Như toàn bộ những gì lều báo trình bày, tất cả vẫn chỉ là ý tưởng. Phép màu chỉ có trong truyện cổ tích. Toàn bộ “sáng chế” của bác nông dân là đồ đồng nát, thô sơ chắp vá, không có gì đáng gọi là sáng chế và còn rất xa mới đạt được mức độ của 1 mô hình phát điện bằng rác. Không có hệ thống bơm, không có thiết bị điều khiển nhiệt độ, áp suất, điện áp… không có gì cả. Vậy làm thế nào để có được những con số này ngoài lấy từ trong sách vở?
Cho đến hiện tại, chiếc lò phát điện của ông Kiên đã có thể làm được 1kg rác sản xuất được 1,5kW điện, 1kg gỗ sẽ được 4-5kW điện. Chiếc máy này cho ra giá thành điện sẽ rẻ hơn 80% giá điện hiện hành. Để vận hình chiếc máy này cũng chỉ cần một vài người, hoặc thậm chí chỉ có mình ông Kiên.
"Công việc chính của người vận hành chỉ là phân loại rác, cho vào guồng, đảm bảo nhiệt độ lò luôn từ 1.600 độ C đến 2.000 độ C" - ông Kiên cho biết.
Còn đây là số liệu đo đạc của sở KHCN-Thái bình: đã đo 5 điểm và chỉ trong mấy tiếng đốt lò của buổi sáng hôm thử nghiệm tháng 8/2012 đã cho kết quả rất thuyết phục như sau: Tại Nhiệt độ cửa nhập nguyên liệu cho nhiệt độ trung bình là 631,85 độ C, tại nhiệt độ trên thân lò 30 cm cho nhiệt độ trung bình là 902,57 độ C. Liệu "Nhà chế tạo nồi hơi Đông Anh" lại không biết sản phẩm của mình có thể đốt rác sinh hơi?
Đây là số liệu đo đạc khí thải:
Chính bác ta thú nhận: về nồi hơi, tôi chưa được cấp chứng chỉ sử dụng cái này của nhà nước, bơm áp suất để đưa nước vào nồi hơi tôi cũng không có khả năng tiếp cận.
Ai đúng? Số liệu đo đạc của sở chứ không phải số liệu trong sách. Với công suất nhỏ như vậy đã không đạt 2 thông số quan trọng. Với qui mô lớn hơn lại càng không đạt, vì có hệ thống xử lý gì đâu. Và ai dám cấp chứng chỉ cho cái nồi hơi mua trôi nổi không rõ nguồn gốc. Sở KHCN- Thái Bình đã làm đúng. Nổ nồi hơi chết người ai chịu trách nhiệm?
Một tiểu xảo thường thấy của đám báo chí: làm ô nhiêm nguồn tin, rồi khai thác cái tin ô nhiễm đó như sự khách quan. Đây là ví dụ:
Đó chính là ông Bùi Xuân Kiên, một người nông dân chính hiệu với dáng người cao gầy, khắc khổ. Anh cho biết chiếc máy phát điện, chính xác hơn là lò đốt phát điện của anh đã được thai nghén từ nhiều năm nay và chính thức thành công cách đây vài tháng.
Chia sẻ về người nông dân này, trưởng thôn Bùi Khắc Huệ đã hãnh diện: "Ông Kiên là niềm tự hào của chúng tôi, chiếc lò đốt rác phát điện của ông ấy đã hoạt động hiệu quả và với một chiếc lò như vậy hoạt động hết công suất có thể đáp ứng được điện cho 20 gia đình."
Có thể làm ô nhiễm 1 cách rất đơn giản. Thí dụ hỏi: ông Kiên sáng chế cái máy này rất tuyệt vời, thế mà sở KHCN lại cấm. Các bác thấy thế nào?
Nó ô nhiễm vì bị mớm như mớm cung. Những người nông dân không biết gì cả đã bị ô nhiễm và bị dẫn dắt bởi ý nghĩ tuyệt vời. Họ không thấy tuyệt vời vì được bác Kiên cho 20 hộ gia đình dùng điện miễn phí cả tháng.
Khi về lấy tin, họ đã bị cái tuyệt vời làm ô nhiễm ý nghĩ, và mặc nhiên coi nó là đúng. Nói cách khác, tay nhà báo vung vãi chất thải của hắn ra rồi lại liếm chính cái thứ chất thải đó.
Có cái gì là "thảm cảnh"? Không có bất cứ điều gì đáng tin cậy trong toàn bộ câu chuyện này. Phải nói là tay nhà báo vô sỉ và dốt nát nhưng lại rất giỏi kích động tâm lý, từ không dựng chuyện thành có, từ có thổi phồng 1 cách quá đáng thành tài năng bị vùi dập một cách quan liêu vô trách nhiệm bằng câu chuyện hoang đường từ đầu đến cuối. Hậu quả lều báo đang đào tạo một lớp người dốt nát nhưng lại nhắm mắt hung hãn chống đối chính quyền.
Hãy dừng lại, như thế quá đủ rồi.
Tay ngang đi về đâu?
Đạt được mức ứng dụng thực tiễn là cả một chặng đường gian khó. Hầu hết các sản phẩm tay ngang đều dừng lại ở mức mẫu vật thí nghiệm, một số có thể dùng làm triển lãm như “trực thăng hai lúa”.
Vô cùng ít ỏi có ai đó thành công. Phong trào tự phát sẽ không đi đến đâu, làm gì cũng cần có bài bản, kiến thức và sự chuẩn bị chu đáo về khả năng kỹ thuật, tiền bạc.
Lều báo không bao giờ biết thông cảm và chia sẻ, chúng tiếp tục lợi dụng, biến họ thành nạn nhân, lừa dối bạn đọc với ý đồ xấu xa độc ác.