Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

NHẬT KÝ CHO MẸ

Câu chuyện thứ bảy tuần này xin gửi tới độc giả nhật ký đẫm nước mắt của một người con trai viết về mẹ, nhưng ngày cuối đời bà. Trân trọng!


Nhật ký cho mẹ

Đôi lúc con tức đến tận cùng, con tức vì sao số phận lại mang mẹ đi. Con giận vì mẹ đã hy sinh một đời nhưng chưa một ngày ngơi nghỉ.

Không biết bắt đầu từ đâu, cứ mỗi lần định viết cho mẹ thì con lại khó thở và lồng ngực như nổ tung. Con tự nhủ phải tập quên, tập mạnh mẽ, tập đối diện, nhưng cuối cùng, Con vẫn mãi là con. Sống trong nhớ nhung, trong kỷ niệm, trong vòng lẩn quẩn, vì đó là cách duy nhất con có thể giữ mẹ cho mình…

Trời miền Trung chuyển mùa, khoác chiếc áo len mỏng, mình con lên thăm mẹ. Nhà mới mẹ cao lắm, trên một ngọn đồi gió mát, có thể nhìn xuống cả một vùng quê bình yên. Và đặc biệt mẹ có thể nhìn rõ nhà ngoại, nơi mẹ đã sinh ra và lớn lên. Con cứ hay thích thăm mẹ những lúc trời chập choạng tối. Lúc ấy, không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường. Con có thể nói chuyện với mẹ thật nhiều, trách móc có, giận hờn có, xin lỗi có và yêu thương cũng nhiều...

4 tháng con bỏ tất cả để về với mẹ, là 4 tháng mà trong suốt quãng đời còn lại, không niềm vui nào có thể khiến con quên được. Những câu nói của mẹ khiến con gục ngã, con nhớ mãi có lần mẹ hỏi con: "Út ơi, sao bụng má cứ to lên miết…?". Con cười xòa, xoa bụng má cái rồi nói: "Ăn không tiêu mà.. để con tìm thuốc má uống xong cái xẹp lép". Rồi con chạy vào toilet, cắn môi để mẹ không nghe được tiếng con nức nở, con xả nước thật to để mẹ không thể nghe những tiếng nấc như khóc than cho sự bất lực của mình. Có đêm, mẹ ngủ rồi, con đốt thuốc, nhìn lên trời cao mà thầm hỏi: "Tại sao lại có một căn bệnh quái đản và độc ác đến thế?".

Ngôi nhà mới con xây theo nguyện ước cả đời của mẹ. Ngày về nhà mới, mẹ qua nhà gặp bà con rồi bật khóc. Mẹ cười ngồi chung được với những cô là hội tù yêu nước với mẹ, được một lát, mẹ cảm thấy ù cả tai vì tiếng ồn, lúc đó con đã biết rằng, ngôi nhà này không dành cho mẹ nữa rồi, Con cố gắng sắm sửa cho ngôi nhà một cách trọn vẹn nhất, để mẹ thấy rằng, mẹ cũng có những phút giây tiện nghi nhất của một kiếp người.

Dường như chỉ duy nhất vài tuần đầu mẹ có thể ra phòng khách, nằm trên bộ sofa , cùng con xem tivi, những ngày sau đó là những chuỗi dài những mệt mỏi, những đau đớn, những đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Oái ăm cho một con người là lúc cận kề của sự ra đi, thì khát khao được sống lại trỗi lên mãnh liệt. Mẹ muốn được sống lắm, con nhận biết điều đó. Nhìn thấy mẹ càng cố, mà thực tế cứ đi ngược lại, ánh mắt mẹ, lời nói mẹ, như cầu xin, như năn nỉ số phận. Những lúc ấy con tưởng chừng như không đứng vững, cố nói vài câu trấn an rồi chạy ra ngoai, lắc đầu thật mạnh, rít thuốc và nhủ lòng phải tiếp tục.

Một tháng rưỡi trước khi mẹ xa con. Một câu nói của mẹ với bác sĩ khiến con gục ngay tại phòng khách. Con gọi họ tới để trấn an cho mẹ, khi chào về mẹ ráng nói: "Con cố gắng cứu cô…". Lúc ấy con chỉ muốn chạy vào và la lên, bỏ cuộc thôi má ơi, không có lối thoát nào nữa hết. Chấp nhận thôi, nhưng bĩnh tĩnh một lúc, con lại tiếp tục là một diễn viên, cười nói, xoa chân, chải tóc, giấu những giọt nước mắt sau lưng mẹ với sự bế tắc tột cùng của cuộc sống..

Cứ thế mẹ yếu dần. Khi những bước chân không vững, mẹ vẫn cố gắng vào phòng vệ sinh vì không muốn làm phiền con. Đến khi không cố được nữa, mẹ chỉ cái bô và thì thào: "Cho má ngồi thử". Đỡ má ngồi, con đứng khuất sau và một lần nữa con bặm môi để giữ mình không được yếu đuối...

8 ngày cuối của mẹ là những khoảnh khắc con có thể thuộc lòng từng ngày, từng giờ, từng giây, mẹ nói gì, mẹ ăn ra sao, mẹ thở thế nào... Hàng xóm đến thăm, mẹ vẫn tỉnh táo, mẹ tỉnh táo khiến những ai đến với mẹ cũng trào nước mắt. Gặp ai mẹ cũng nói: "Thôi tạm biệt tất cả". Đến khi không nói được nữa, mẹ vẫy tay chào. Cứ thế mẹ về với thiên thu.

Và cuối cùng con mồ côi, 21 ngày rồi mẹ nhỉ? Ở nơi đó mẹ sống ra sao? Con chắc mẹ của con sẽ không còn khổ đau, sẽ không dằn vặt, sẽ không đấu tranh để đổi lấy sự sinh tồn. Ở đó sẽ không còn bệnh tật, sẽ không có cái chết thứ hai đâu mẹ à. Đó là một sự khởi đầu vĩnh hằng, nhưng có một điều mẹ con ta chưa gặp nhau thôi. Con không biết mẹ nhớ con bao nhiêu, nhưng con nhớ mẹ vô cùng. Một nỗi nhớ mà trong cuộc đời con chưa một lần con đối diện. Nhưng đau một điều, trong nỗi nhớ của con chỉ toàn những bi thương, những dằn vặt theo con vào trong giấc ngủ, con luôn sống với từ "giá như"…

Đôi lúc con tức đến tận cùng, con tức vì sao số phận lại mang mẹ đi. Con giận vì mẹ của con đã hy sinh một đời chưa một ngày ngơi nghỉ thì tại sao ông trời lại bất công. Con trách vì mẹ con làm điều gì sai mà những ngày tháng cuối mẹ phải gánh chịu nhiều sự bất hạnh như thế. Và con tức bản thân con, bất chấp những lời khen và sự khâm phục của tất cả những ai dành cho con, con vẫn thấy mình yếu hèn và vô dụng, con đã không cứu được mẹ của con.

Giờ đây, cứ mỗi buổi chiều khuya. Con cứ đứng trước bàn thờ và nói vu vơ như một thằng điên, cúng cơm mẹ con cũng cúng theo cách của con. Có khi con còn nạt mẹ: "Về ăn cơm kìa mẹ, tự nhiên bỏ đi đâu xa lắc…". Rồi con ngậm ngùi, con ráng nuốt những gì con vừa mời cho mẹ.

Ngày mai, con sẽ phải bắt đầu lại cuộc sống của con đã dần đánh mất 5 tháng qua. Giờ đây, con phải thay đổi, phải chấp nhận những ngày sắp đến. Con phải biết rằng, không còn ai trông mong con về, không còn ai để con khoe những chiến tích, không còn ai để con mua những món quà… Hành trang của con là kỷ vật của mẹ, là chiêc khăn tang và nỗi nhớ khôn nguôi nơi sâu thẳm con tim con

Mẹ, tình yêu con dành cho mẹ là duy nhất, trọn vẹn và to hơn cả vũ trụ trời cao!

Tác giả: Lê Đức Hoa

ĐIỂM TIN NÓNG TRONG TUẦN - HƯƠNG TRÀM THÍCH... Ở BÃI BIỂN

Điểm tin giữa tuần- 'Hương Tràm thích làm chuyện ấy ở bãi biển'


Ngày 30-9 phản hồi về ca sĩ Yasuy, bạn gái một thời của anh phát biểu trên một tờ báo điện tử: “Khi tôi mang thai, Yasuy đã trở mặt”.

Hiện tại, vẫn chưa có thông tin gì liên quan đến kích thước của công cụ, phương tiện mà Yasuy đã sử dụng trong việc làm cho bạn gái có thai. Tuy nhiên, Hương Tràm- cô gái bước ra cùng một cuộc thi với Yasuy trong trang phục váy ngủ truyền thống đã cho biết, cô thích kiểu 6 và cỡ 4. Cô cũng tiết lộ, cô thích làm chuyện đó ở bãi biển.

Bình luận về việc này, Anh Trần Nhồng Nhộng đồng hương với Hương Tràm tỏ vẻ buồn bã: “Tôi rất lo cho Bà Tưng khi nghe nghe Hương Tràm phát biểu hôm nay, bởi vì qua đó tôi thấy Bà Tưng đã gặp một đối thủ đáng gờm, hơn nữa họ lại là đồng hương của nhau, tức là đồng hương với tôi”, anh Nhộng cho hay.

Cũng trong ngày 30-9, một tờ báo không cải đã phơi bày thực tế về gia đình nghèo khổ của chàng trai có nghệ danh là Kendy Sang, sự thật bất ngờ đến nỗi một cư dân mạng phải thốt lên: “Hóa ra trước nay anh ta sống gần kho xăng à, sao mà nổ to thế”. Trước diễn biến này, chiều cùng ngày giá xăng đã giảm đột ngột.

Theo ghi nhận của chúng tôi, tính đến lúc 19h 45 phút, trước những diễn biến nhộn nhịp của đời sống giải trí, ca sĩ Long Nhật vẫn chưa hề bày tỏ quan điểm của mình. “Đây là một sự việc hết sức bất thường, việc ca sĩ Long Nhật không hề bày tỏ quan điểm vào lúc này khiến chúng tôi thật sự lo lắng”, một phóng viên mảng giải trí vừa ăn bún đậu mắm tôm cho hay.

Cục An ninh thông tin và truyền thông (Bộ Công An) vừa công bố kết quả điều tra, qua đó cho thấy một ca sĩ hát nhạc truyền thống chính là đối tượng tạo dựng bài văn “thư gửi bố ngoài đảo xa” gây xôn xao dư luận.

Trong khi đó, tại Hồng Kông chàng trai 17 tuổi Joshua Wong vẫn đang lãnh đạo phong trào biểu tình lớn nhất từ trước tới nay của xứ sở này.

(FB Hồ Viết Thịnh)

NGHĨ CŨNG LẠ

Nghĩ cũng lạ


Mấy hôm nay, “cộng đồng mạng” lại xôn xao với clip tướng Lê Mã Lương chém gió về Gạc Ma ngày 14 tháng 3 năm 1988. Clip ghi từ giữa tháng 6, bây giờ mới được đưa lên mạng, để làm gì? Chắc là để chào mừng quốc khánh Trung Quốc?

Trong cái clip đó, tướng Lê Mã Lương bịa ra một chiến sĩ là Nguyễn Văn Luyện, bị lính Trung Quốc đâm nhiều nhát, nhưng đáng kể nhất là ông nói, đã có nhân vật cao cấp lệnh cho lính ta ở Trường Sa không được nổ súng vào lính Trung Quốc. Dựa vào đây, nhiều thánh phán nào là đê hèn bán nước, nào là mang lính đi làm bia đỡ đạn. Những người lính ở Gạc Ma ngày 14/3/1988, như Lê Hữu Thảo khẳng định không có lệnh đó, các thánh cũng chẳng chịu nghe, phán rằng lệnh đó là lệnh tuyệt mật, không được phổ biến cho lính.

Hê hê, nghĩ cũng lạ, ra lệnh mà không truyền lệnh cho lính, lính làm sao biết có lệnh mà chấp hành?

Nghĩ cũng lạ, cái ông bị cho là ra cái lệnh “bán nước”, cũng trong thời gian đó lại chỉ đạo quân ta đóng giữ thêm 12 đảo ở Trường Sa, nâng tổng số đảo Việt Nam đóng giữ ở Trường Sa từ 9 đảo lên 21 đảo. Rồi ngày 7/5/1988, tại đảo Trường Sa, ổng lại đọc một bài phát biểu hùng hồn, mạnh mẽ lên án Trung Quốc, với Lời thề manghồn nước: “Chúng ta xin thề trước hương hồn của Tổ tiên ta, trước hương hồn của cán bộ, chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ quốc, xin hứa với đồng bào cả nước, xin nhắn nhủ với các thế hệ mai sau "Quyết tâm bảo vệ bằng được Tổ quốc thân yêu của chúng ta, bảo vệ bằng được quần đảo Trường Sa - một phần lãnh thổ và lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc thân yêu của chúng ta".

Nghĩ cũng lạ các lão lãnh đạo Trung Quốc, biết lãnh đạo quân Việt Nam có lệnh không được bắn vào quân Trung Quốc, thế mà không tận dụng cơ hội chiếm hết các đảo ở Trường Sa, nên bây giờ bị “cộng đồng mạng” Trung Quốc mắng là nhu nhược, để Việt Nam chiếm mất bao nhiêu đảo “Nam Sa”.

Nghĩ cũng lạ, tướng Lê Mã Lương.

Nguồn: Thiềm Thừ

BIỂU TÌNH Ở HONG KONG SẼ ĐI ĐẾN ĐÂU?

Ong bắp Cày



Chị không tin rằng cuộc biểu tình ở Hong Kong do Yoshua Wong khởi xướng sẽ giành chiến thắng, mặc dù ai đó đã nói cuộc biểu tình này như một cơn bão mà sức ảnh hưởng của nó có thể lan tỏa tới Trung Quốc đại lục và Việt nam. Bão rồi sẽ qua đi, hậu quả thì sẽ dần được khắc phục và cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục.

Dù tạo được những dấu ấn to lớn, nhưng cuộc biểu tình sẽ kết thúc khi một vài nhân tố trong hàng ngàn người biểu tình mất kiên nhẫn, hoặc có biểu hiện quá khích như ở Bờ Hồ Việt Nam.


Dù muốn hay không cũng phải thừa nhận rằng, với những gì chúng ta được thấy qua báo chí truyền thông, thì có lẽ đây là cuộc biểu tình lịch sự nhất mà ta từng chứng kiến.


Dường như, tất cả đều diễn ra một cách trật tự, ngăn nắp. Sinh viên mang bài tập về nhà ra làm ngay trên đường phố. Các tấm bảng xin lỗi vì chắn đường hiện diện khắp nơi. Rác thải được người biểu tình dọn dẹp cần mẫn sau mỗi ngày. Nguyên tắc bất bạo động thể hiện rất rõ ràng qua một mẩu chuyện nhỏ của phóng viên Bưu điện Hoa Nam: "Một người đàn ông ném trứng vào đoàn biểu tình ở Causeway Bay, miệng hét: "Về đi học đi, đừng chắn đường nữa!". Các sinh viên biểu tình phản ứng bằng cách dọn dẹp những gì ông ta ném ra.". Ngoài ra, người biểu tình cũng cho thấy họ khá lịch sự khi tặng hoa, che mưa cho cảnh sát, chăm sóc cho nhau.


Tuy nhiên, việc quá đông người tham gia làm đình trệ sản xuất và kinh doanh, ách tắc giao thông, hỗn loạn đường phố, trẻ em không được đi học, người già không được nghỉ ngơi là những gì nhãn tiền khó chối bỏ. Có thể cuộc biểu tình tạo ra không khí tự do cuồng nhiệt cho một số người, nhưng lại động chạm đến lợi ích kinh tế và tinh thần của nhiều người khác, vì lẽ đó xung đột tất yếu sẽ xảy ra giữa nhóm người biểu tình và những người bị ảnh hưởng. Khi đó, phần thắng của cuộc "thi gan" sẽ thuộc về chính quyền vì được lực lượng phản biểu tình ủng hộ. Vì thế, mặc dù gây được tiếng vang, và phần nào đó làm cho Bắc Kinh chùn bước, nhưng cuộc biểu tình này khó có thể đem lại chiến thắng, bất kể nó có được Mỹ và các nước phương Tây giật dây như truyền thông Nga và Trung Quốc vẫn quy kết hay không.


Chị cũng thấy buồn cười khi mà các ông Diện, Chênh, Thụy, Lập và cả những tay zân chủ sừng sỏ hi vọng rằng cuộc biểu tình ở Hong Kong sẽ lan tỏa tới Việt Nam, và rằng nó có thể là hình mẫu cho Việt Nam. Cũng có lẽ vì lý do đó, nên mấy hôm nay, họ đang ra sức tạo cho bằng được một cuộc biểu tình với danh nghĩa phản đối chính quyền Hà Nội bắn pháo hoa nhân sự kiện trọng đại Giải phóng Thủ đô.


Hê hê, chị không nghĩ thế.


Trước hết và chủ yếu, Hồng Kông là vùng lãnh thổ đang được hưởng quy chế tự trị "một quốc gia hai chế độ", là một xã hội châu Âu thu nhỏ trong lòng châu Á và các công dân của họ có trình độ dân trí cao, đặc biệt là ý thức tôn trọng luật pháp. Quan trọng vào bậc nhất là mục đích của cuộc biểu tình không phải là lật đổ thể chế mà chỉ là đòi hỏi quyền bầu cử phổ thông đầu phiếu, phá bỏ nguyên tắc bầu cử tập trung. Điều này khác hẳn các cuộc biểu tình do những người khoác áo zân chủ tiến hành ở Việt Nam.


Ở Việt Nam, ngoại trừ các cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược khi kéo giàn khoan 981 vào lãnh thổ nước ta, thì hầu hết mục đích của nó đều nhắm vào đả phá chính quyền và đảng cầm quyền nhưng lại nhân danh chống Trung Quốc. Vì thế nó đương nhiên trở thành bất hợp pháp và không được người dân ủng hộ.


Các bạn hãy bình tĩnh xem lại các cuộc biểu tình trước đó thì thấy, nó nhếch nhác, luôm thuộm và ồn ĩ đến phát nôn. Những khuôn mặt già nua, cũ kĩ. Đáng chú ý, những người cầm đầu hoặc nòng cốt chủ yếu là những người mà nhân thân có vấn đề. Một ông Huỳnh Ngọc Chênh "trở cờ", một anh Thụy tai tiếng về gái gú, một anh Diện cơ hội với thành tích lập "quỹ dân oan" để bớt xén tiền của cần lao oan uổng liệu có đủ uy tín để tập hợp lực lượng? Một Bùi Hằng thô tục, với quá khứ là "má mì" và nổi tiếng là bất nhân bất hiếu liệu có thu phục được lòng người? Một Công Nhân, một Nga Phủ Lý nổi danh thiên hạ với trò mèo mả gà đồng, đực cái gái trai, hay một Phương Uyên sẵn sàng cho nổ tượng đài thành phố chỉ vì một chiếc IPhone liệu có thể dẫn dắt được cuộc biểu tình lớn? Không, tất  nhiên là không rồi!


Chị không tin là một cuộc biểu tình dựa hơi chống Trung Quốc mà lại dùng tiểu xảo đê tiện để gây sự với nhân viên công lực rồi lu loa xuyên tạc, vu cáo chính quyền và người dân yêu nước khác, hoặc chỉ chăm chắm gài bẫy, quay phim chụp ảnh ăn vạ lại có thể đem đến những hiệu ứng tích cực.


Mục đích phi pháp, lãnh tụ nhọ nhem lem luốc về nhân cách và bừa bãi về hành vi thì đừng có hòng mơ về một Hong Kong ở Việt Nam. Chị thật.


P/s: Trong khi đang viết entry này, chị nhận được tin, đã có những những đụng độ giữa những người biểu tình và những người bị ảnh hưởng của biểu tình. Đó sẽ là dấu hiệu cho thấy cuộc biểu tình ở Hong Kong chuẩn bị đón nhận những dấu hiệu thất bại.


Đây là một số hình ảnh:













BỘ TRƯỞNG PHẠM BÌNH MINH NÓI CHUYỆN TẠI NHÀ R

Bộ trưởng Phạm Bình Minh nói chuyện tại nhà R


BT PBM nói chuyện tại nhà R. Ảnh: HM

Ngày 1-10-2014, Bộ trưởng Phạm Bình Minh (BT PBM) đã đến Washington DC, thăm chính thức Hoa Kỳ. Tuần trước, ông đến dự và phát biểu tại UN, sau đó thăm Canada 2 ngày, và quay lại Mỹ.

BT từng có buổi nói chuyện rất thành công tại Hiệp hội Châu Á tại New York tuần trước. Sáng qua 1/10, BT PBM tới Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế (Center for Strategic International Studies – CSIS).

Video clip mà BT PBM phát biểu có thể xem tại đây. Hoặc trên YouTube. Bài nói chuyện tại Hiệp hội Châu Á có trong Clip tại đây.

Nói không qua phiên dịch tại những nơi như thế này là thách thức lớn đối với nhiều lãnh đạo quốc gia mà tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ. Bộ trưởng PBM đã chứng tỏ Kevin Rudd không quá lời khi nói ông là “one of the most skilled diplomats of all Asia – một trong những nhà ngoại giao kinh nghiệm nhất châu Á.”

We can not change the history but we can change the future – Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể thay đổi tương lai, khi BT kết luận bài phát biểu về quan hệ Việt Mỹ trải qua 20 năm hòa bình và trước đó là 20 năm chiến tranh tàn khốc. Quan hệ kinh tế, chính trị, và cụ thể từng cá nhân giữa hai dân tộc sẽ bàn thảo trong các cuộc tiếp xúc.

Câu hỏi đầu tiên do một phóng viên từ Thượng Hải (Trung Quốc) hỏi về quan hệ Việt Mỹ ảnh hưởng ra sao tới Trung Quốc và xung đột biển Đông. Vẻ mặt Bộ trưởng lại mang hình viên đạn như lúc gặp Vương Nghị. Xem phút thứ 15.

Anh thứ 2 hỏi về quan hệ với Nga, nghe tiếng Anh biết ngay là dân Ivan. Được hỏi về Cam Ranh… BT nói đó không phải là căn cứ quân sự.

Nhiều câu hỏi liên quan đến biển Đông. Khi hỏi về đường chín đoạn, BT PBM thẳng thắn “Nine dotted line is groundless.” Cách trả lời rõ ràng, không né tránh khá thuyết phục.

Điều rất lạ, có hai anh bạn “vĩ đại” Nga và Trung Quốc, từng giúp mình chống Mỹ, nay lại quay sang hỏi VN về quan hệ đặc biệt Việt Mỹ, có cảm giác họ bị đặt ngoài lề.

Buổi chiều BT PBM có cuộc gặp với nhân viên ĐSQ VN tại Mỹ và một số khách mời trong đó có TBT Cua Times, cũng tên là…Minh. Lần đầu hai ông Minh đối diện trong gang tấc, thậm chí còn bắt tay và chụp ảnh chung, cười rất tươi. Trong đời, tôi chỉ chụp với hai người nổi tiếng, ké được một ảnh với cụ Võ Nguyên Giáp (1981?) khi ông thăm Viện Tin học, và hôm qua với Bộ trưởng Minh.

Khi giới thiệu vị khách đặc biệt, đại sứ Nguyễn Quốc Cường bỏ thời gian giải thích tại sao hôm nay BT PBM mới “được phép đi Mỹ” như giới bloggers từng tung tin. Ông nói, cuộc gặp với John Kerry đã lên kế hoạch từ rất lâu, nhưng do cả hai bên khó xếp lịch, lúc thì Kerry bận, khi tìm được thời gian rảnh, BT PBM lại mắc việc khác.

ĐS Nguyễn Quốc Cường. Ảnh: HM

Hơn nữa vụ giàn khoan của Trung Quốc vào biển Đông hồi tháng 5 nên trong nước cần bên ngoại giao phải làm rất mạnh. Vì thế BT phải ở nhà, giải quyết xong xuôi, thăm cả TQ rồi mới sang Mỹ. Ý ông bảo, không trong cuộc thì không biết, cánh blogger phát biểu lung tung làm ảnh hưởng đến quan hệ Việt-Mỹ-Trung.

Theo cách hiểu của Cua Times, nếu sang Hoa Kỳ lúc đó, có thể không thuận lợi bằng lúc này. Khi sóng yên biển lặng, điều cần nói với TQ đã nói rồi “vẫn là đối tác chiến lược, là nước XHCN”, vẫn ba không, mình bơi thuyền thúng sang Mỹ thành thơi hơn. TQ đang quấy ở biển Đông mà ta sang Mỹ ngang bằng thách thức người ta. Đấy là Cua Times đoán thế. :razz:

Trong cuộc nói chuyện ngắn 30 phút, BT PBM nói chuyện không cần phao, các số liệu nhớ khá chính xác, giọng ấm và rõ ràng, dễ nghe. Nhắc đến 40 cuộc trao đổi, BT ngầm giễu “nước mình gọi là 40 cuộc giao thiệp với TQ”.

Nghe xong cuộc nói chuyện, kể cả trả lời, một bác Việt kiều nhận xét, đây là buổi thành công nhất từ xưa tới nay tại nhà R. (Tòa ĐS VN tại DC).

Mình từng nghe cụ Phan Văn Khải. Hôm cụ đến bị jet lag, hồi đó hơn 70 rồi (2007), họp cả ngày, được Bush tiếp, lại dùng phao đọc từng chữ, nên cụ mệt. Tới sứ quán đã muộn cả tiếng, cụ lả người, nhưng vẫn cố gắng xuống bắt tay một số bà con. Lên bục nói được ba câu, chào bà con, chào anh chị em trong sq… xin lỗi và đẩy micro cho bác Vũ Khoan, khi đó là PTT.

Năm sau đến bác Nguyễn Tấn Dũng, bà con đến nghe ở khách sạn 5 sao. SQ cũng trừ hao giờ cao su, đợi từ 5 giờ, tới 6:30 bác Dũng mới tới. Nhưng bác Dũng khỏe mạnh nhanh nhẹn, lên thẳng bục, giơ tay chào khách theo kiểu lãnh tụ. Rồi bác ào ào 1 tiếng liền, về tiến triển kinh tế Việt Mỹ, sắp mua 10 cái Boeing, bao nhiêu hợp đồng sẽ ký. Đại loại đọc báo và nghe bác Dũng không khác nhau là mấy. Nói xong bác vẫy chào mọi người rồi đi rất nhanh vào hậu trường, nhiều người định chụp ảnh chung nhưng bác ý bận.

Rồi đến bác Trương Tấn Sang hồi năm ngoái 7-2013. Bác Sang nói chung chung rất hay, giọng cũng sang sảng, nhưng cụ thể như thế nào, bác ít nói. Bác làm chủ tịch nước rất đúng người đúng việc.

BT PBM khi nói về Trung Quốc khá sòng phẳng, có nhắc đến tầu thuyền VN ra đương đầu với tầu chiến TQ, dù không đánh nhau, nhưng VN tỏ ra kiên nhẫn mới không đổ máu. Có phối hợp ngoại giao, quân sự, dư luận, đưa cả báo chí quốc tế ra thăm giàn khoan. BT có nhắc chi tiết TQ mang giàn khoan cách đảo Tri Tôn hơn chục hải lý. Nếu khoan được dầu ở đó, họ đòi 200 hải lý nữa thì biên giới biển của Trung Quốc vào tới Quảng Nam.

Như vậy mình phải khôn khéo, đấu tranh cho họ rút đi, nhiều thách thức không hề đơn giản. Cuối cùng họ rút thật, chả hiểu do bão mạnh hay bão dư luận hay do lý do gì mà BT Minh không muốn nói thêm.

Có chi tiết buồn cười là BT đang thao thao về TQ, chủ đề có vẻ tủ của nhà ngoại giao, người nghe cũng chăm chú, bỗng cái micro đổ xuống bàn, gây một tiếng ùm rất to như bom nổ trong loa, làm cả hội trường giật thót mình. Trong khi nói về kinh tế, tình hình trong nước, micro chẳng sao cả.

Tuy nhiên, BT rất nhanh trí và đùa, nói đến Trung Quốc nên “nó” thế đấy, làm hội trường cười ồ, chứng tỏ nhà ngoại giao này biết phản ứng trước các tình huống bất ngờ.

Bà con hỏi về tôn giáo và nhân quyền. Ảnh: HM

Về phần trao đổi, bà con tranh nhau hỏi và cảm ơn BT PBM, khen nhiều. Có một bác hỏi nhưng thực chất là trình bày về lịch sử loài người, người Trung Quốc không có nguồn gốc mà từ Ấn Độ. 15 phút liền mà chưa biết bác định hỏi gì, dài lê thê. Bác này ở Mỹ mấy chục năm nhưng vẫn còn thói quen dài dòng văn tự. Bao nhiêu người định nhắc nhở, nhưng vì lịch sự nên đành thở dài.

Một chị hỏi về nhân quyền, BT chỉ trả lời theo báo. Đó là giá trị phổ quát, nhưng áp dụng cho mỗi quốc gia, vùng miền, thì có khác nhau. Mỹ và Việt Nam luôn có các cuộc trao đổi để nhằm hiểu biết lẫn nhau. Ai cũng biết là không thể đi xa hơn.

Bộ trưởng Minh nghe câu hỏi, ghi chép, kể cả tên từng người, rồi trả lời, không bỏ sót câu nào. Có luật sư Lai giới thiệu người Nam Định, Bộ trưởng Minh khi trả lời cũng đùa “Tôi cũng người Nam Định” làm hội trường rất vui. Sau đó Đại sứ Cường cũng nói, ông là người Nam Định, nếu thêm anh Cua ở Ninh Bình, gần Nam Định, thì dân Hà Nam Ninh hơi bị đông. :razz:

Nói chung đây là cuộc gặp khá thành công vì người nghe tận mắt chứng kiến vị BT Ngoại giao nói chuyện, trả lời, kể cả xử lý cái miro đổ.

Cuối cùng có màn tặng ĐSQ VN tại Mỹ huân chương Lao động do công lao đóng góp của tòa đại sứ trong nhiều năm qua.

Cũng phải thừa nhận, nhiệm kỳ của Đại sứ Nguyễn Quốc Cường để lại ấn tượng tốt đẹp, quan hệ Việt Mỹ và bang giao quốc tế thay đổi ngày một tốt hơn. Vị đại sứ lên CNN trả lời phỏng vấn, phu nhân đại sứ tham gia các công tác ngoại giao phụ trợ, trao đổi tiếng Anh nhuần nhuyễn, tổ chức 20 năm bình thường quan hệ Việt Mỹ tại đồi Capitol, và nhiều sự kiện khác.

Hôm trước, Đại sứ Nguyễn Quốc Cường có đến WB ăn trưa với khoảng 20 anh chị em làm việc trong WB, IMF, IFC và NGOs, phu nhân đại sứ Hoàng Minh Hà có nhận xét nhiều bạn trẻ và tài năng. TBT Cua Times có nói, đất nước mình có rất nhiều bạn trẻ tự tin làm việc tại các tổ chức có uy tín lớn, gần hai triệu người gốc Việt tại Mỹ, đó là một nguồn chất xám cho nước nhà. Vấn đề sử dụng như thế nào, ngoài nỗ lực của bản thân từng người, đại diện ngoại giao tại các nước cần đóng một vai trò ra sao để hướng họ về tổ quốc.

Trong buổi nói chuyện của BT PBM, Cua Times định nói mỗi câu này, nhưng vì câu hỏi quá nhiều, nên mình viết lên blog. Nghe nói BT đọc bài “Phản hồi về phát biểu của BT PBM” trên Hiệu Minh blog, hy vọng, BT sẽ đọc cả bài này.

Có chi tiết thú vị, Hoa Kỳ mời cả hai bộ trưởng ngoại giao của VN và TQ cùng một thời điểm thăm Washington DC. Ngày 1-10, hai ông Kerry và Vương Nghị trong một cuộc họp báo đã đối nhau chan chát về vấn đề Hong Kong.

Khi viết bài này, chưa biết kết quả hội đàm John Kerry – Phạm Bình Minh ra sao. Nhưng trong họp báo thế nào cũng có đoạn về tôn giáo, dân chủ và nhân quyền. BT “nhà mềnh” lại có câu trả lời trong túi “giá trị phổ quát nhưng vùng, miền, quốc gia lại khác nhau”.

Thuyền thúng tiếp tục ra khơi.

HM. 3-10-2014

Giới thiệu khách. Ảnh: HM

Nhà R kín chỗ. Ảnh: HM

Chăm chú nghe. Ảnh: HM

Đồng hương hỏi. Ảnh: HM

Tặng huân chương Lao động cho SQ VN tại DC. Ảnh: HM

Chụp ảnh kỷ niệm. Ảnh: HM

Giới thiệu nguồn gốc người Việt. Ảnh: HM

Chụp kỷ niệm. Ảnh: HM

Tìn giờ chót, Bộ trưởng Phạm Bình Minh và Ngoại trưởng John Kerry phát biểu với báo giới.

GIÁNG CẤP 4 CSGT VẠCH VÍ NGƯỜI VI PHẠM

Giáng cấp 4 CSGT trong vụ “vạch” ví người vi phạm


Công an TP.HCM vừa có quyết định kỷ luật giáng cấp 4 cán bộ cảnh sát giao thông thuộc Đội CSGT Hàng Xanh về sai phạm trong việc vạch ví người vi phạm.

Cụ thể, 4 CSGT bị kỷ luật gồm: Thượng úy Trần Lê Công Thành (tổ trưởng) bị giáng cấp 2 bậc từ thượng úy xuống thiếu úy, trung úy Nguyễn Thanh An bị giáng cấp 1 bậc xuống thiếu úy, còn 2 thiếu úy Nguyễn Chí Nam và Đinh Thanh Phúc bị giáng cấp 1 bậc xuống thượng sĩ.

Đây là nhóm CSGT bị phóng viên của Báo Nhà báo và Công luận quay phim phản ánh hành vi tiêu cực khi đang làm nhiệm vụ tại góc đường Phạm Văn Đồng - Kha Vạn Cân (thuộc phường Hiệp Bình Chánh, quận Thủ Đức) với tiêu đề “CSGT Hàng Xanh thản nhiên vạch ví lấy tiền người đi đường” vào đầu tháng 3 vừa qua.

Sau khi báo chí đăng tải, thượng tá Trần Thanh Trà, Trưởng phòng CSGT đường bộ -đường sắt (PC67) Công an TP.HCM đã tạm đình chỉ công tác đối với 4 cảnh sát giao thông nói trên để xác minh làm rõ những sai phạm trong công tác.

Qua hơn 7 tháng xác minh, mới đây Ban giám đốc Công an TP.HCM đã ký quyết định xử lý kỷ luật bằng hình thức giáng cấp đối với 4 CSGT Đội Hàng Xanh vì có những sai phạm trong công tác như: Không chào người vi phạm, đeo bảng tên không đúng quy định, dừng xe kiểm soát xử lý cùng một lúc từ 3 phương tiện trở lên, không lập biên bản vi phạm khi phát hiện hành vi vi phạm giao thông, dừng tại một điểm quá 15 phút kiểm soát xử lý phương tiện giao thông…

Tuy nhiên, do không đủ cơ sở khẳng định các CSGT bị ghi hình nhận tiền người vi phạm, vì vậy Công an TP.HCM chỉ kỷ luật giáng cấp hàm như đã nêu.

NÓ....

- Chị em khi mặc váy ngắn, khi thấy giai nghệt mặt ra ngắm thường hay … à ờ… mặc váy cho “NÓ” mát.

“NÓ” có thể là cái … ở trong váy đang cần mát, có thể là một cái gì mà chính chị em cũng chả nghĩ ra.

- Anh em khi rủ nhau đi uống beer, cũng thường nói: đi uống beer… cho “NÓ” mát.

“NÓ” của anh em, chắc chắn không giống cái “NÓ” của chị em. Đương nhiên.

- Khi giai rủ gái đi …đâu đấy, “chúng” sẽ dùng cụm từ chốt: đi nhà nghỉ…cho “NÓ” vui.

“NÓ”… là cái “của giai” hay cái “của gái”, đang muốn vui?

- Bộ trưởng bộ Giáo dục thì đổi mới sách giáo khoa, đổi mới thi cử, giảm số lượng sinh viên… cho “NÓ” phù hợp.

“NÓ” là cái “của bộ trưởng”… đang chưa phù hợp? Nhỏ quá, Ngắn quá, hay méo mó quá???

- Phạm Ngọc Cường (hay còn tạm gọi là sư Thích Thanh Cường) thì thích xài điện thoại Vertu 600 triệu đồng… cho “NÓ” xứng tầm.

“NÓ” là cái “của sư” đang chưa xứng tầm? Mềm quá? Hay “Cường” quá…???

Và hàng loạt các …”cho NÓ lành”, ”cho NÓ thích”, “cho NÓ sướng”, “cho NÓ phê”, “cho NÓ sảng khoái”…

Có vẻ như chả bao giờ chúng ta chịu làm điều gì đấy cho MÌNH cả, luôn luôn làm cho NÓ, làm vì NÓ.

Phải chăng, tác giả người Ý Edmondo De Amicis viết ra tác phẩm “Những tấm lòng cao cả” (Cuore) là từ những rung động được trải nghiệm ở xã hội Việt Nam, ai ai cũng chối bỏ bản thân để làm vì... NÓ. Thậm chí, nghe đâu bố cháu rủ rê cả Alexandre Dumas sang Việt Nam trải nghiệm cùng, để sáng tác ra tiêu chí “Mình vì mọi người…” nổi tiếng trong chuyện Ba người lính ngự lâm???

Chính vì vậy,tại sao lại có những kẻ dám nói “một bộ phận không nhỏ cán bộ - Đảng viên suy thoái đạo đức, sa vào chủ nghĩa cá nhân…”, hay “Giới trẻ Việt ngày càng sống ích kỷ và vô cảm”… Họ dám lên án chúng ta, trong khi chúng ta luôn không làm vì bản thân, chỉ làm cho “NÓ” … cơ mà?

Vậy, hỡi các anh chị em, các anh chị em cho xin một cái định nghĩa NÓ là CLGT mỗi khi tặc lưỡi nói “cho NÓ mát”, “cho NÓ…phù hợp”, “cho NÓ xứng tầm”, “cho NÓ…vui”..v.v… 
Để những kẻ dám lên án chúng ta cá nhân, ích kỷ, vô cảm phải ngậm cái loa của NÓ lại.

Định nghĩa đầu tiên của mình, khi chị em mặc váy cho NÓ mát, chắc chắn NÓ là cái... ĐẤY. 
Còn NÓ của Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, NÓ của Thích Thanh Cường, NÓ của chính anh chị em ta… Xin cái định nghĩa, "cho NÓ máu".

Nguồn: Nguyen Minh