Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

TẢN MẠN VỀ VIỆC ĐIẾU CÀY CUỐN XÉO

Khoai@


Nghe tin Hải Điếu Cày đi Mẽo, dư luận đã có nhiều phản ứng. Như thường thấy, các lều zân chủ lại được dịp toang toác, khoác lác, kể công và tự sướng với nhau.

Riêng anh, việc Điếu Cày cuốn gói đi Mẽo là một tin vui. Nói theo cách của các bạn trẻ là "lượn đi cho nước nó trong". Loại như Điếu Cày hoặc đám đại loại thế nên biến khỏi đất nước này, bởi sự tồn tại của chúng làm ảnh hưởng đến môi trường, môi sinh của loài người. 

Theo anh, Điếu Cày sang Mẽo, nhập vào làng chống cộng ba que với thể loại tâm thần phân liệt như Bùi Kim Thành, Trần Khải Thanh Thủy, hay Cù Huy Hà Vũ là hợp lắm. Hắn lượn đi Mẽo, dân ta sướng, quan chức Mẽo cũng được tiếng là nhân đạo, nhưng người dân Mĩ mới là những người chịu thiệt, bởi tự dưng họ lại phải sống với đám du côn thảo khấu chính trị...

Sau khi Điếu Cày lên tàu bay, siêu nổ Nguyễn Lân Thắng tuyên bố trên FB rằng: "đó là dấu hiệu cho thấy sự tan rã của ĐCS Việt Nam". He he, ngồi đấy mà mơ đi cưng! Cưng có biết câu chuyện này, ai là người đi xin không và ai là người đồng ý thả không?

Phạm Chí Dũng tỉnh hơn và cho rằng việc này có lợi cho Nhà nước, nhưng lại nói rằng, sự kiện này là kết quả việc đánh đổi tù nhân lấy lệnh nới lỏng cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam của Mĩ. Vâng, đó là Dũng nghĩ thế! Còn anh thì cho rằng, tống khứ được hắn là một thắng lợi. Để lâu trong tù, thỉnh thoảng lại "dỗi cơm" với "mất chân mất tay" thì không hay chút nào.

Dương Thị Tân, một kẻ bị Điều Cày đá đít sau một thời làm vợ của anh ta thì phát biểu và được các nhà zân chủ vỗ tay đôm đốp rằng, chẳng có ở đâu trên thế giới chuyện đánh đổi tù nhân như Việt Nam cả. Ngay và luôn, Thị Tân có thể vào google và gõ cụm từ "trao đổi tù nhân" sẽ có hàng triệu kết quả. Nhưng kỳ lạ thay, quốc gia có bề dày lịch sử trao đổi tù nhân lấy tù nhân hoặc lấy thứ gì đó có lợi cho họ lại là Mĩ. Hóa ra, không phải từ bây giờ, Mĩ đã coi tù nhân như hàng hóa thời ăn lông ở lỗ rồi. 

Cũng câu chuyện trao đổi tù nhân nếu có, Dũng đừng buồn khi Việt Nam trao đổi với Mĩ cũng giống như Mĩ trao đổi tù nhân với Taliban. Ngạc nhiên nữa là, không chỉ có Mĩ mới làm thế. Ta đã thấy Israel trao đổi tù nhân với Hamas; Nga trao đổi tù nhân với Ukreine.v.v..Nói gì thì nói, lợi ích dân tộc quốc gia là tối thượng nên việc trao đổi là hoàn toàn bình thường.

Ông Hoàng Chí Đức và một số ông gạo cội bí cháo chộp ngay lấy hình ảnh Điếu Cày đi dép tổ ong để liên hệ với quốc thể. Về điều này, chị Beo nói cực chuẩn: "Beo không muốn viết về những tiểu tiết vớ vẩn Điếu cày vận quần đùi xì líp ra sao, nhưng rồi Beo phát hiện, ngoài quần đùi xì líp thêm dép tổ ong ra, rân trủ ta đếk có thông tin lẫn đêk còn lý tưởng gì để bàn luận. Cạn kiệt và thê thảm hại, chấm hết.". Và: "Ngọai trừ Bùi Kim Thành hiện là ác mộng của tất cả các lọai cờ, kể cả cờ Mỹ, thì tất cả các rân trủ top 2 đã xuất cảnh sang Mỹ đều theo duy nhất một quy trình chưa ai lạc : Ồn ào dăm bữa nửa tháng, như một lon Bò húc tiếp sức cho cảnh chống cộng sức già tàn lực chi kiệt. Tần xuất thưa dần rồi tắt, cả tiếng lẫn hình".

Anh nghĩ Nguyễn Văn Hải Điếu Cày không phải là ngoại lệ. Điếu Cày xa Tiên Lãng thì có thổi phù phù cả ngày cũng không ra hơi. Tương lai không xa, hắn sẽ buộc phải nhận xuất thực phẩm bố thí cho những kẻ vô gia cư nhưng láo lâu ngu bền.

Trái với sự nóng bỏng trên facebook của các anh chị dân chủ trong ngoài nước, phía cộng động chống rận có vẻ thờ ơ, chỉ có một vài bài viết thể hiện sự hoan hỉ, ủng hộ chính quyền "xuất khẩu" hết đám zân chủ này.

Có ý kiến cho là Điếu Cày đi Mẽo "chỉ có giá như như một liều doping cho các chính khách hai phía xoa dịu dư luận, thuận buồm cho các mặc cả về kinh tế, chính trị, như một thứ “bôi trơn” chính sách đối phó với "cuốc hội" của Chính phủ Mỹ"; nêu ra vấn nạn khi quan chức Việt luôn sẵn sàng "xuất khẩu" đám dân chủ đi Mỹ và quan chức Mỹ thì luôn phải cân nhắc, lựa chọn khi bắt buộc phải chiều lòng “cuốc hội” tiếp nhận thêm công dân về nước mình!

Điếu Cày chấp nhận viết đơn xin đi Mĩ, dù với lý do nào đi chăng nữa thì nó cũng chỉ chứng tỏ một điều y là một kẻ cơ hội vào tráo trở. 

Khi tới sân bay Los Angeles, y ráo hoảnh: "Quyết định đi Mĩ không phải là do tôi, mà là quyết định của chính phủ Hoa kì". Trong khi đó Bộ Ngoại giao Hoa Kì nhấn mạnh: "Chính ông Điếu Cày muốn đi Mĩ". Đó là câu trả lời cực ngu trước truyền thông!


Và câu trả lời của Hải Điếu Cày làm người Mĩ ngạc nhiên về thái độ lật lọng đến không ngờ của y.

Bản chất của Điếu Cày là thế: Tráo trở và lật lọng!

Đến đây, xin mượn nhời bác Biên Cương để nói về chuyện xuất khẩu Điếu Cày: "Quan hệ Mỹ Việt không ảm đạm như các anh chị zân chủ tưởng tượng, những gì trong lộ trình vẫn cứ tiến, các anh chị zân chủ được xem như "món hàng", "đồ chơi" cho các chính khách hai bên không bị thất nghiệp. Mỹ vẫn tiếp tục trò chơi dân chủ, Việt vẫn tiếp tục giữ vững chính thể và chờ đợi các cuộc mặc cả mới…


Nói Mỹ muốn bảo kê cho các nhà zân chủ, Việt muốn xuất khẩu các nhà zân chủ đều không đúng. Đó chỉ là thứ hệ quả của trò chơi dân chủ chẳng ai muốn, là tình huống dở khóc dở cười đối với kẻ bày ra trò chơi và người bị buộc kéo vào trò chơi này mà thôi. Chỉ thương những con rối, không biết mình biết người, rốt cuộc trở thành kẻ lạc loài, lạc lõng, người bình thường thì gọi họ là những "con bệnh hoang tưởng" !!!


Lời khuyên cho Hải, chẳng hi vọng được gì ở Việt Tân hay đám cờ vàng ba sọc cực đoan đâu. Hãy trở về mặt đất mà cày mà cuốc, may ra có cái bỏ vào miệng. Thiên đường zân chủ là như thế đấy!

BI HÀI THIẾU NỮ BỊ XỬ TỘI HIẾP DÂM

Bi hài vụ thiếu nữ bị xử tội hiếp dâm

Nhận thức kém, thiếu hiểu biết khiến thiếu nữ gốc miền Tây vướng vòng lao lý bởi một tội danh vốn “lạ lẫm” với phái nữ: hiếp dâm trẻ em. Phía sau vụ án là một câu chuyện bi hài, chua xót do sự thiếu quan tâm, giáo dục con cái của các bậc phụ huynh.

Xúi trẻ làm bậy

Theo nội dung vụ án, Nguyễn Minh Tâm (SN 1997) và em L.T.T.M. (SN 2000, đang là học sinh tiểu học) quen biết rồi yêu nhau vào năm 2011. Lúc đó, dù Tâm mới 17 tuổi còn M. ở độ tuổi 11 nhưng cả hai vẫn thường xuyên hẹn hò đến nhà của Trương Thị Mỹ Châu (SN 1991) tại xã Phú Hiệp, huyện Tam Nông, tỉnh Đồng Tháp chơi.

Trưa 29/4/2013, Tâm nhận được tin nhắn của M. rủ đến nhà Châu chơi như bao lần khác. Khoảng 13h, Tâm đến nơi, lúc này chỉ có Châu ở nhà. Tâm ngỏ lời xin Châu một viên thuốc ngừa thai cho “người tình nhí” và bảo Châu hãy đưa trực tiếp cho cô bé vì là phụ nữ họ sẽ dễ nói chuyện với nhau.

Bị cáo Châu tại phiên tòa

Lát sau, M. có mặt. Theo lời Tâm, Châu bảo M. uống một viên thuốc tránh thai do mình chuẩn bị sẵn. Uống thuốc xong, cả 3 lên giường nằm nói chuyện. Do chiếc mền quá nhỏ không đủ che cho cặp đôi trẻ tuổi nên Tâm nhờ Châu ra ngoài lấy thêm một chiếc nữa. Không hiểu sao Châu lại xúi Tâm giao cấu với M. còn mình thì quay mặt vào tường chơi game trên điện thoại.

Gần một tuần trôi qua, cô bé M. tiếp tục theo Tâm xuống nhà bà ngoại Tâm ở An Giang chơi và qua đêm tại đó. Con gái bỗng dưng “biến mất”, cha mẹ M. tá hỏa đi tìm, gạn hỏi mới tỏ tường sự việc. Họ làm đơn tố cáo gã choai đã dụ dỗ con mình. Vào thời điểm trở thành “đàn bà”, bị hại M. mới 12 tuổi 6 tháng.

Ngày 15/10/2013, Tâm bị bắt tạm giam để điều tra về hành vi phạm tội. Từ lời khai của Tâm và bị hại M., ba tháng sau Châu cũng bị bắt tạm giam vì liên quan trong vụ án.

Tháng 6/2014, Tâm và Châu bị đưa ra xét xử về tội “hiếp dâm trẻ em”. Dù Tâm là kẻ trực tiếp thực hiện hành vi phạm tội nhưng khi vụ án xảy ra Tâm chưa đủ 16 tuổi nên bị cáo chỉ bị tòa tuyên phạt mức án 8 năm tù. Đối với Châu, bị cáo chỉ thừa nhận có đưa thuốc tránh thai cho M. nhưng dù vậy hành vi đó vẫn là đồng phạm trong vụ án. Lúc phạm tội, Châu đã thành niên nên bị cáo phải lãnh án 9 năm tù.

Bi hài phía sau vụ án

Đứng trước vành móng ngựa tại phiên tòa phúc thẩm hôm ấy, Châu ngơ ngác khi được tòa gọi lên thẩm vấn. Nhìn gương mặt non nớt, cặp mắt buồn rười rượi và mái tóc cột cao không ai nghĩ cô gái ấy đã có chồng từ nhiều năm trước.

Trình bày lý do kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt, Châu luống cuống trình bày: “Bị cáo xin tòa xem xét, giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo. Bị cáo không biết việc đưa thuốc tránh thai cho M. là vi phạm pháp luật. Bị cáo sinh năm 1995 chứ không phải năm 1991 như trong giấy khai sinh của bị cáo. Khi phạm tội bị cáo cũng chưa đủ tuổi thành niên”.

Lời khai trên của Châu khiến phiên tòa bỗng rẽ sang một hướng khác. Bởi lẽ, theo quy định của luật, độ tuổi của bị cáo là cơ sở rất quan trọng để xem xét, quyết định mức hình phạt.

“Vậy gia đình bị cáo có mấy anh em?” – “Dạ, hai anh em ạ”. “Anh bị cáo sinh năm nào?” – “Anh bị cáo sinh năm 1992”. “Anh bị cáo sinh năm 1992, tại sao bị cáo lại sinh năm 1991?” – “Dạ, bị cáo sinh năm 1995 nhưng khi bố mẹ lên xã làm giấy khai sinh họ ghi lộn”. “Vậy bị cáo được mẹ sinh ở nhà hay ở bệnh viện?” – “Bị cáo không biết”.

“Vậy bị cáo tuổi con gì?” – “Bị cáo không nhớ”. “Bị cáo lấy chồng năm bao nhiêu tuổi?” – “Dạ, khi 17 tuổi”. “Bị cáo lấy chồng được mấy năm rồi?” – “Bị cáo không nhớ”. “Hôm nay gia đình bị cáo có ai có mặt tại tòa không?” – “Dạ không, nhà không có tiền để mua vé xe lên ạ”…

Quá sợ bản án 9 năm tù, Châu luôn khẳng định mình sinh vào năm 1995 chứ không phải năm 1991 như trên giấy tờ pháp lý. Cặp mắt rơm rớm nước, Châu run run khi trả lời thẩm vấn. Hỏi về chính mình và gia đình mình nhưng điệp khúc “không nhớ, không biết” được cô gái lặp lại nhiều lần, có những câu trả lời ngô nghê của bị cáo khiến người dự khán phải bật cười.

Nếu những gì Châu nói là sự thật thì chồng của Châu có nguy cơ đối diện với tội “giao cấu với trẻ em”. Đó cũng là điều mà một cô gái thiếu hiểu biết như Châu không hề nghĩ tới. Từ lời khai của Châu, sau khi hội ý, HĐXX tuyên hoãn phiên tòa để xem xét về tình tiết mới.

Nhìn các bị cáo lủi thủi lên xe về trại, người dự khán chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Không biết khi xúi Tâm “làm bậy”, cô gái nghĩ gì và có nghĩ đến giây phút này không?

M.Phượng

BỎ CẤM VẬN VŨ KHÍ CỦA MỸ TRONG GÓC NHÌN CỦA LÍNH

Bỏ cấm vận vũ khí của Mỹ trong góc nhìn của lính.

Bỏ cấm vận vũ khí sát thương cho Việt Nam là hành động mang tính quân sự của Mỹ, nhưng ý nghĩa quân sự lại nhỏ hơn rất nhiều so với ý nghĩa chính trị.

Mấy ngày qua, việc Mỹ chính thức tuyên bố dỡ bỏ một phần lệnh cấm vận vũ khí sát thương cho Việt Nam đã khiến dư luận trong và ngoài nước rất quan tâm. Có thể nói, cách đây 20 năm, Mỹ tuyên bố bỏ cấm vận (trừ vũ khí sát thương), bình thường hóa quan hệ Việt-Mỹ chưa khiến dư luận quan tâm đến thế, bởi lẽ, trong tình thế hiện nay thì việc bỏ cấm vận vũ khí sát thương với Việt Nam của Mỹ nó có ý nghĩa đặc biệt.

Khẳng định vị thế Việt Nam.

Việt Nam hoan nghênh quyết định của chính phủ Mỹ, “dư luận khu vực vui mừng, trừ Trung Quốc” như giáo sư Carl Thayer bình luận. Tuy nhiên, có 3 điều mà chúng ta cần lưu ý.

Điều thứ nhất, đừng cho rằng: Khi Mỹ bỏ cấm vận vũ khí thì Việt Nam sẽ “khuân” hết các loại vũ khí hiện đại của nước Mỹ về nhà để bảo vệ Tổ quốc. Bởi vì, một là Mỹ không bao giờ cho không; hai là, ngay như Nga là đối tác truyền thống, tin cậy, nhưng không phải muốn mua cái gì là Nga bán cho cái đó, thì với Mỹ…đừng có mơ xa; ba là, vũ khí trang bị cho quân đội Việt Nam còn phụ thuộc vào tư tưởng quân sự và nghệ thuật quân sự của Việt Nam, cho nên, tốt với Mỹ, nhưng với Việt Nam thì không.

Điều thứ hai, đừng cho rằng khi có vũ khí hiện đại của Mỹ là Tổ quốc vững như bàn thạch, không ai dám động đến. Hãy xem Iraq hiện nay đấy, họ có vũ khí Mỹ hiện đại trang bị đến tận răng, quân số đông gấp 10 lần, thế nhưng IS vẫn chiến thắng; hoặc như Afganistan, không những vũ khí Mỹ mà còn có Mỹ-NATO trực tiếp chiến đấu nhưng có thắng nổi Taliban đâu…Rồi ngay như miền Nam Việt Nam trước năm 1975, Vũ khí của Mỹ trang bị cho chế độ Sài Gòn, hiện đại, hùng hậu hơn nhiều lần bộ đội ta nhưng vẫn thất bại. Tất cả điều đó chứng tỏ vũ khí là quan trọng, nhưng con người mới quyết định thành bại của cuộc chiến.

Điều thứ ba là, Việt Nam đã từng đối đầu với vũ khí Mỹ trên chiến trường, Việt Nam đã tồn tại trong các cuộc chiến tranh khốc liệt và có được như ngày nay mà chưa từng sử dụng vũ khí của Mỹ. Điều đó có nghĩa là Việt Nam mới được biết đến vũ khí của Nga, Trung Quốc và các nước bạn bè khác chứ chưa được sử dụng vũ khí do Mỹ sản xuất để bảo vệ Tổ quốc. Do vậy, có được vũ khí của Mỹ, một cường quốc quân sự số1 thế giới là điều tốt, nhưng không có vũ khí Mỹ thì Việt Nam vẫn đã, đang và sẽ đưa thẳng không quân, Hải quân…lên hiện đại, hiện đại hơn, đến nay, Việt Nam đã có một khung lực lượng tác chiến tầm xa đảm bảo đủ sức đương đầu với kẻ thù tiềm tàng trong tình hình mới mà đâu phải ngồi chờ Mỹ bỏ cấm vận vũ khí.

Cách đây hơn 1 năm báo Đất Việt đã đăng bài “Những rung chấn quanh việc Việt Nam với P-3C ORION của Mỹ” và cách đây hơn 2 tháng báo Đất Việt cũng có bài: “Việt Nam sẽ mua gì đầu tiên khi Mỹ bỏ cấm vận vũ khí”, ở đó, bằng giác quan của người lính, tôi đã phân tích sự lợi hại của máy bay P-3C của Mỹ trên lính vực chống ngầm của Việt Nam. Nhưng, đương nhiên, thực tế là “sân chơi” này của Việt Nam luôn “mở cửa” chứ không đóng cửa, ngồi nhìn, trông chờ vào vũ khí P-3C của Mỹ đâu nhé.

Như vậy, từ 3 điều thực tế trên đã không cho phép và các nhà quân sự Việt Nam vốn không bao giờ thần thánh hóa vũ khí nói chung và vũ khí của Mỹ nói riêng. Do đó, về quân sự, việc bỏ cấm vận vũ khí sát thương của Mỹ với Việt Nam, ý nghĩa không lớn, nhưng, ý nghĩa về chính trị lại rất lớn mà chúng ta nhận thấy sau đây.

Đã 20 năm nay quan hệ Việt-Mỹ có điều bất bình thường, là sự cấm vận vũ khí của Mỹ với ViệtNam. Đây, thực chất là sự thù địch giữa 2 nước chưa được gỡ bỏ, giống như một một dãy đá ngầm nguy hiểm, cản trở dòng chảy quan hệ Việt-Mỹ.
Ở khu vực châu Á-TBD và ven Biển Đông, mọi quốc gia có tiền đều có thể mua vũ khí Mỹ, trừ Việt Nam và Trung Quốc bị Mỹ cấm vận vũ khí.

Nếu Mỹ sẵn sàng bán vũ khí cho Việt Nam thì có nghĩa Việt Nam được Mỹ coi như không làm hại đến lợi ích an ninh Mỹ. Và do vậy, ở một góc độ nào đó, những ai được Mỹ bán vũ khí thì là có cùng mục đích an ninh chung, có sự tin cậy lẫn nhau. Vì thế, dễ hiểu tại sao Trung Quốc không bán vũ khí cho Việt Nam, Philipines, Nhật Bản…hay nói chung là các nước có tranh chấp với Trung Quốc trên biển và quả thật những quốc gia đó, Trung Quốc có cho không, họ cũng không lấy.

ĐIẾU CÀY TUNG HÔ CỜ BA QUE - CHIẾC LÁ ĐA RƠI XUỐNG!


Ngày 21/10/2014 Nguyễn Văn Hải, biệt danh là Blogger Điếu Cày được Chính phủ Việt Nam cho phép sang định cư ở Hoa Kỳ theo nguyện vọng của ông ta.

Ban đầu có dư luận là Việt Nam trục xuất Nguyễn Văn Hải sang Mỹ, nhưng không phải vậy, theo các hãng tin đáng tin cậy như BBC, VOA ,Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ bà Marie Harf và Sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội…thì Nguyễn Văn Hải đã làm đơn đề nghị chính phủ Việt Nam cho định cư ở Mỹ sau khi chấp hành án phạt tù được 2 năm (thời hạn án tù 12 năm) trong vụ án : “Tuyên truyền chống phá Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”. Trong cáo trạng của Tòa án tp. Hồ Chí Minh còn làm rõ Nguyễn Văn Hải và một số thành viên của đảng Việt Tân khác từ 2006-2008 nhiều lần sang Phuket (Thái Lan) tham dự các khóa huấn luyện về “Phương thức đấu tranh dân chủ bất bạo động." nhưng thực chất là lớp đào tạo cách tuyên truyền xuyên tạc, vu cáo làm mất uy tín của chính phủ, âm mưu lật đổ Chính quyền Việt Nam do đảng khủng bố Việt Tân xúi giục .

Nhóm "thanh niên Cờ Vàng" thực chất là bọn Tàn quân Sài Gòn đang sống vất vưỡn ở Hoa Kỳ ra đón Đảng viên Việt Tân Nguyễn Văn Hải "Điếu Cày" vừa từ Việt Nam tới.

Việt Tân chính là tên viết tắt của Việt Nam Canh Tân Cách mạng Đảng do đảng trưởng Hoàng Cơ Minh, một thiếu tướng của tàn quân Việt Nam Cộng Hòa trốn chạy sang Mỹ được các giới quân phiệt Mỹ và nhóm người xấu trong quân đội Thái Lan hỗ trợ cho mượn các vùng đất ở các tỉnh Đông Bắc Thái Lan: Buntharik, Ubon Ratchathari, vùng thung lũng Sirindhorn để làm hang ổ, rồi làm cái gọi là "thành lập Đảng" (9/1982) giúp xây dựng chiêu mộ bọn tàn quân Sài Gòn lang thang đói ốm trên khắp thế giới về đây để thành lập đội quân “Đông Tiến”.

Với phương thức hoạt động là khủng bố kết hợp bạo lực vũ trang, Việt Tân thực hiện âm mưu móc nối với Khơ-me đỏ của Polpot, với tàn quân FULRO của Ksor Kok đang hoạt động vùng Tây Nguyên Việt Nam và liên hệ với tàn quân phỉ Vàng Pao ở Lào thành lập liên minh Đông Tiến thực hiện các hành vi khủng bố và tiến đến đánh chiếm Tây Nguyên, kêu gọi tàn quân Sài Gòn đang dấu mặt ở miền Nam Việt Nam ngóc đầu dậy tham gia “kháng chiến”, thành lập chính phủ, kêu gọi lực lượng Hoa Kỳ và nước ngoài can thiệp bằng quân sự tiến lên đánh sập chính quyền Việt Nam, phục hồi Ngụy quân Sài Gòn và chính phủ Việt Nam Cộng Hòa !.. Nhưng khi Hoàng Cơ Minh và đồng bọn vừa vượt qua sông Mê-Kông mới đặt chân lên đất Lào đã bị các lực lượng quân sự đia phương của Lào chặn đánh, chia cắt tiêu diệt hàng trăm tên, bắt sống hàng chục tên khác. Vì bản chất hèn nhát của tên tàn quân Ngụy nên Đảng trưởng Hoàng Cơ Minh đầu hàng ngay khi dân quân Lào mới nổ loạt đạn đầu, nhưng sau đó lợi dụng sơ hở của đối phương, y tìm cách trốn chạy đã bị lạc trong rừng Lào và đã bị thú dữ ăn thịt sau đó !

Âm mưu dùng thủ đoạn quân sự gây tội ác khủng bố bị thất bại, Việt Tân chuyển sang chiêu bài “đấu tranh bất bạo động”, chúng tìm cách vận động những người trong chế độ Sài Gòn lưu vong ở Hoa Kỳ, Úc, Pháp hỗ trợ tài chính nhằm tung tiền mua chuộc những phần tử xấu, kẻ lười lao động, bọn bất mãn ở Việt Nam tham gia vào những hoạt động phá hoại của chúng, trong đó có những tên như Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Cù Huy Hà Vũ, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Xuân Nghĩa và nhiều tên chưa lộ mặt khác…Nhiều tên là đảng viên Việt Tân nhưng lại đội lốt “dân oan” như Trần Khải Thanh Thủy và Ni cô Thích Đàm Thoa (Yên Dũng, Bắc Giang), hai người này được Việt Tân giao làm “đại diên cho dân oan” nhưng thực chất là dùng tiền của Việt Tân mua chuộc một số người xấu để họ tụ tập tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng (Hà Nội) để lua loa, ăn vạ đòi đất, đòi đền bù, doạn tuyệt thực, dọa tự thiêu v.v…rồi quay phim, chụp ảnh gửi về Mỹ để làm chứng từ thanh toán với Việt Tân. Mọi người còn nhớ những năm 2004-2008 vì tranh ăn, Ni cô “dân oan” Thích Đàm Thoa đi truy tìm TKTT để: “Tao lột truồng con lưu manh đó ra vì tội ăn chặn tiền của Việt Tân cho dân oan biểu tình ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng”, còn TKTT thì dọa lại “Có ngày tao sẽ tạt axit vào mặt con đĩ trọc đầu đó !”…

CHUYỆN BỘ TẾ

Các cô uống thuốc nhiều đã nghe câu "uống thuốc độc giải khát" chưa? Hehe.

Trong cơn xoáy "đập - nâng - nâng - đập" của truyền thông, thượng thư bộ Tế lúng túng hai tay hai súng múa may quay cuồng, nhưng khi chuẩn bị ngắm bắn đối thủ thì lại toàn cướp cò bắn cụ vào chân mình.

Chuyện phối hợp với VOV lắp camera giám sát 12 bệnh viện, chị ví như thượng thư bộ Tế đang cố uống thuốc độc để giải khát hay rút súng tự bắn vào chân mình vậy.

Sẽ không quá khó khăn để nhận thấy sự khó chịu của các bệnh viện khi có một cơ quan truyền thông được phép ngồi chễm chệ trong nhà 24/24h soi mói từ thói ăn đến nết ỉa để báo cáo cho cấp trên. Chuyện tốt là nhẽ đương nhiên, nhưng chuyện xấu chắc chắn là chứng cứ để sắp xếp nhân sự mỗi khi ai đó cần. Hehe. Tất nhiên, chuyện xấu sẽ từ ngang nhiên rút vào bí mật, nơi các camera chẳng thể dõi tìm.

Nhớ năm 1994, Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Vũ Mão lần đầu tiên đưa thử nghiệm truyền hình trực tiếp các phiên họp quốc hội. Nhưng không nhiều người biết rằng, trước đó bộ phận thực hiện đã gặp sức ép kinh khủng thế nào của các đại biểu và các thành viên cao cấp Chính phủ. Hàng loạt lí do từ bí mật an ninh quốc gia, uy tín lãnh đạo... được đưa ra để ngăn cản chương trình.

Thậm chí, sự nghiệp chính trị của ekip những người lên í tưởng và thực hiện chương trình có lúc mong manh như chỉ mành treo chuông. Rất may, nhờ khôn khéo và biết tận dụng í kiến của lãnh tụ, chương trình được thực hiện và duy trì đến bây giờ, cần lao được theo dõi và giám sát trực tiếp những vấn đề của đất nước, đồng thời tạo sức ép thực hiện lời hứa của những thành viên chính phủ.

Cho đến hiện nay, trả lời chất vấn đại biểu quốc hội trước truyền hình trực tiếp vẫn là nỗi ám ảnh kinh hoàng của các thành viên nội các.

Quay trở lại chuyện lắp camera giao thông ở 12 bệnh viện thuộc Bộ. Dù vô tình bắn vào chân, nhưng chuyện này lại mang lại lợi ích lớn cho cần lao. Chắc chắn cảnh ngủ vạ vật ở hành lang, cảnh níu kéo, cò mồi, phang nhau, buôn chuyện của bác sĩ sẽ giảm. Dù sao, có sự giám sát của bên thứ ba là một cơ quan truyền thông cũng khiến y bác sĩ bệnh viện lạnh gáy.

Còn Thượng thư bộ Tế, chắc hẳn bà không lường được những phản ứng ngấm ngầm của nhân viên, nơi vừa là bạn nhưng cũng lại vừa là thù. Trong phản ứng ra, ngoài tấn công vào, việc tái cử nhiệm kì tới cũng hẳn sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Lãnh đạo mang lũ nhân viên mất nết vứt vào miệng lũ hùm beo truyền thông báo chí chắc chắn khó được lòng. Dĩ nhiên. Nhưng quan trọng đéo gì, hàng triệu cần lao bệnh tật sẽ ơn bà. Có lẽ, thế là đủ với một quan phụ mẫu.

Hơn nữa, 32 năm trở lại đây, chẳng phải bộ Tế chả có thượng thư nào ngồi quá hai nhiệm kì hay sao?

Đó gần như là một lời nguyền.

Chị thật.

CHUYỆN ANH HÙNG "RỞM" HỒ XUÂN MÃN BỊ TƯỚC DANH HIỆU

Chuyện anh hùng “rởm” Hồ Xuân Mãn bị “lột” danh hiệu

VOV.VN -Những sơ hở của qui trình xét tặng danh hiệu phải được khắc phục triệt để nhằm đảm bảo không có một anh hùng rởm thứ hai nữa.

Ngày hôm qua (24/10/2014), Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã ký Quyết định số 2721/QĐ-CTN về việc hủy bỏ Quyết định phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân đối với ông Hỗ Xuân Mãn, nguyên Ủy viên TW Đảng, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Thừa Thiên-Huế.

Lý do là ông Hồ Xuân Mãn kê khai không đúng thành tích để được phong tặng danh hiệu, nói khác đi là khai man, dối trá với tổ chức và nhân dân.

Quyết định này đã trả lại công bằng cho lịch sử, cho những đồng bào, chiến sĩ đã chiến đấu anh dũng thật, hy sinh thật. Đặc biệt là cho những đồng chí đồng đội từng ở cùng ông Mãn, biết rõ con người thật của ông, sau này, cực chẳng đã, họ lại phải tiến hành một cuộc đấu tranh khác, cũng khó khăn phức tạp không kém thời chiến, để cho xã hội biết được sự thật: ông Hồ Xuân Mãn là một anh hùng rởm. 

Ông Hồ Xuân Mãn. Ảnh: Vietnamnet

Việc ông Hồ Xuân Mãn khai man để được phong anh hùng là một bê bối thi đua khen thưởng. Không cần phân tích nhiều, ai cũng hiểu những tác động rất tiêu cực của vụ bê bối này. Làm sao mà ông Mãn lại có được danh hiệu cao quí đó, và thực ra là còn những danh hiệu khác nữa?

Theo tinh thần thông báo của Ủy ban Kiểm tra Trung ương, những người liên quan trong qui trình xét tặng danh hiệu cho ông Mãn phải chịu trách nhiệm. Quan trọng hơn là sau đây những sơ hở của qui trình này phải được khắc phục triệt để, nhằm đảm bảo không có một anh hùng rởm thứ hai nữa.

Sự trơ tráo của vị cán bộ cao cấp này khiến tôi cứ thắc mắc: Sao người ta lại có thể say danh vọng đến mức ấy? Hình như lâu nay, danh-vọng-có-chứng-nhận được nhiều người dùng như một công cụ để thăng tiến và tư lợi. Có lẽ, nếu đi kèm danh hiệu được tôn vinh, không có các khuyến khích vật chất hay các điều kiện mang lại lợi lộc khác (ví như kéo dài tuổi công tác, thời gian tại vị…) thì chưa chắc người ta đã bất chấp liêm sỉ như vậy?

Cho nên, với những người thuộc diện quan chức có thành tích đáng được tôn vinh, liệu có nên hướng tới một sự “tôn vinh thuần khiết” để tránh tiêu cực hay không?

Điều đáng nói là thời nay, số lượng cán bộ lãnh đạo, quản lý được khen chiếm tỷ lệ cao quá, nhiều nơi là áp đảo. Ít thấy bóng dáng của những người lao động bình thường. Khen thế thực tế có thể cũng không sai, tuy vậy có khi cũng chưa được thuyết phục cho lắm. Nói cách khác là nghe sao sao ấy! 

Có ai đó đã nói nhân dân tinh tường lắm, những người một lòng vì nước vì dân thì dù không có huân chương đỏ ngực nhưng vẫn được dân tin yêu, quí trọng, tôn thờ. Ngược lại, thì chỉ làm bia miệng để người đời khinh bỉ ./.
Phạm Kinh Bắc/VOV.VN

Về Cù Huy Hà Vũ: SỰ THẬT NGÔI NHÀ 24 ĐIỆN BIÊN PHỦ VÀ KẺ BẤT HIẾU, TÂM THẦN HOANG TƯỞNG

Lâm Trực@


Hôm vừa rồi, biết trước đám zận sẽ lu loa, xuyên tạc việc cưỡng chế tại 24 Điện Biên Phủ, Hà Nội, Tre Làng có đăng bài "Bố con Cù Huy Hà Vũ lại tái xuất kiểu cù nhầy". Quả nhiên, hôm nay, TS Nguyễn Xuân Diện lại chơi trò "Theo voi hít bã mía", đăng bài "Hôm nay chính quyền HN sẽ cưỡng chế nhà 24 Điện Biên Phủ?", hòng kích động dư luận chống đối, gây bất ổn xã hội.

Để rộng đường dư luận, LâmTrực@ sẽ lần lượt cho đăng những tư liệu chính thống liên quan đến vụ việc này.

Những tư liệu này sẽ lột mặt nạ của Cù Huy Hà Vũ cũng như Nguyễn Xuân Diện cùng đám zân chủ giả hiệu tại Việt Nam.

1.
Trước tiên là "Công văn số 327 V20" gửi Ủy ban Trung ương Liên hiệp Văn học - Nghệ thuật Việt Nam, do Phó Chủ tịch kiêm Tổng Thu ký Hội đồng Bộ trưởng Nguyễn Khánh Ký, ngày 27/3/1987. Các bạn nên nhớ, văn bản này được ký từ năm 1987, trả lời đề nghị của Ủy ban Trung ương Liên hiệp Văn học - Nghệ thuật Việt Nam về việc lập phòng lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu từ năm 1986. khi Cù Huy Hà Vũ mới 30 tuổi, chưa có hoạt động chống phá nhà nước. Như vậy, bản thân nó đã chứng tỏ không hề có chuyện chính quyền trả thù Cù Huy Hà Vũ như BBC, RFA và những người tự xưng là các nhà dân chủ ở Việt Nam rêu rao.

2.
Nghiên cứu về nguồn gốc, quá trình quản lý sử dụng và việc triển khai thực hiện các quyết định của thủ tướng chính phủ về nhà đất tại 24 Điện Biên Phủ, Quận Ba Đình, Thành phố Hà Nội, thấy rằng, ngôi nhà này hiện thuộc sở hữu nhà nước, và bản thân Cù Huy Hà Vũ hoàn toàn không phải là chủ sở hữu

Nhà 24 ĐBP là biệt thự 2 tầng, có bằng khoán điền thổ số 150 và khuôn viên đất là 468 m2 do nhà nước tiếp quản sau giải phóng Thủ đô 1954. Sau hòa bình lập lại, ngôi nhà này do Bộ Văn Hóa 9nay là Bộ Văn Hóa, Thể Thao và Du Lịch) quản lý và bố trí cho một số hộ gia định sử dụng, gồm: Ông Cù Huy Cận (mất 2005), Ông Vũ Quang Triệu và ông Ngô Xuân Diệu (nhà thơ Xuân Diệu, mất 1985). 


Ngày 27/3/1987, Hội đồng Bộ trưởng có công văn 327/V20 (hình trên) gửi UBTU Liên hiệp Văn Học - Nghệ Thuật VN, thông báo cho lập Nhà lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu tại địa chỉ trên.


Ngày 10/6/1996, VP Chính phủ có CV số 2754/KGVX gửi bộ Văn Hóa - Thông tin, thông báo ý kiến của Phó TT Nguyễn Khánh, trong đó có nội dung giao cho Bộ này có trách nhiệm quản lý nhà Lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu và có đoạn: "Bộ có thể ủy nhiệm cho ông Cù Huy Cận trực tiếp trong nom Nhà lưu niệm này, nhưng phải kiểm kê đầy đủ các hiện vật là di sản của nhà thơ Xuân Diệu còn để lại; đồng thời có các quy định cụ thể của Bộ về việc bảo quản các hiện vật sau này".


Như vậy, ngôi nhà 24 Điện Biên Phủ không phải của ông Cù Huy Hà Vũ, và càng không phải ông là người kế thừa hợp pháp duy nhất như ông Cù Huy Xuân Đức công bố.


Chính vì thế, Đơn khẩn của Cù Huy Xuân Đức, lại một lần nữa chứng tỏ thói sự tham lam, bất chấp luật pháp, và những quy tắc ứng xử xã hội của gia đình Cù Huy Hà Vũ. Mặt khác, chính lá đơn này, đã tố cáo sự non kém về luật pháp của ông tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ, và tố cáo thái độ xuyên tạc, bóp méo sự thật của những kẻ "xuých chó bụi rậm" như Nguyễn Xuân Diện hay RFI.


Do bài viết dài, những tư liệu hình ảnh sẽ được công bố trong entry tiếp theo. 



3.
Để hiểu sâu hơn, mời các bạn đọc bài của tác giả Hoàng Đức Tâm đăng trên Trường Sa- Hoàng Sa Việt Nam với tự đề: "Cù Huy Hà Vũ đứa con bất hiếu, tiến sĩ luật tâm thần, hoang tưởng"

Có một người từng nói rằng, nếu anh ta (Cù Huy Hà Vũ) không phải là con trai của nhà thơ nổi tiếng Huy Cận, không phải là con nuôi của ông thánh thơ tình Xuân Diệu thì có lẽ anh ta cũng chỉ là một tên côn đồ, lưu manh sống vất vưởng, lê la trên vỉa hè Hà Nội. Không thể khác hơn được, vì tính khí ngông cuồng, xấc xược và bất hiếu, côn đồ của anh ta ngay từ bé đã hư hỏng quá quắt, theo đúng lời người xưa nói: “cha làm thầy, con đốt sách”.

Người Hà Nội đúng chất là những người rất biết tôn vinh những giá trị đích thực đã làm nên các giá trị nhân văn cho đất Thăng Long ngàn năm văn hiến, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận sự bất trung, bất hiếu, không chung thủy của con người mang danh Hà Nội cho dù là người nổi tiếng đến đâu đi nữa. Cù Huy Hà Vũ là một loại người bất hiếu, vô đạo như thế.

Kiện bố ruột, đòi nhà cho vợ bán cà phê

Cách đây mấy năm, người dân Hà Nội từng xôn xao vì cuộc chiến pháp lý tranh chấp quanh ngôi nhà của cố thi sĩ Xuân Diệu. Mà người gây ra cuộc “nồi da xáo thịt này” không ai khác là Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ cùng vợ là luật sư Nguyễn Thị Dương Hà kiện bố đẻ là nhà thơ Cù Huy Cận để giành quyền sở hữu căn nhà. Còn nhớ, lúc sinh thời ông vua thơ tình Xuân Diệu từng viết:

“Nhà tôi hăm bốn Cột Cờ
Ai yêu thì đến hững hờ thì qua”

Hai câu thơ ấy Xuân Diệu làm từ những năm 60 của thế kỉ trước để giới thiệu về tư gia. Phố Cột Cờ ngày xưa nay là phố Điện Biên Phủ. Ông vua thơ tình Việt Nam Xuân Diệu cũng đã hóa ra người thiên cổ từ lâu. Cù Huy Hà Vũ là con trai của nhà thơ Huy Cận và bà Ngô Thị Xuân Như (vợ cả). Bà Xuân Như là em gái ruột của cố thi sĩ Xuân Diệu thuộc dòng dõi Ngô Đức Kế nổi tiếng ở làng Trảo Nha cũ, nay là Nam Sơn, Can Lộc, Hà Tĩnh. Vì vậy mà nhà thơ Xuân Diệu còn có bút danh Trảo Nha. Do nhà thơ Xuân Diệu không có con cái, kể từ sau khi ly dị vợ là nữ đạo diễn Bạch Diệp, ông sống độc thân cùng với gia đình người bạn tri kỷ, tri âm Huy Cận từ thuở thiếu thời nên coi Cù Huy Hà Vũ như là con nuôi, vừa là cháu ruột gọi Xuân Diệu bằng cậu (miền Nam) hoặc bác theo người miền Bắc. Nhà thơ Xuân Diệu đột ngột qua đời năm 1985 không để lại di chúc, trăn trối gì.

Cù Huy Hà Vũ, sinh ngày 02 tháng 12 năm 1957 tại Hà Nội, nguyên quán xã Ân Phú, huyện Vũ Quang, tỉnh Hà Tĩnh tốt nghiệp Tiến sĩ luật nước ngoài và nhiều bằng cấp khác. Năm 2002, Bộ VHTT ra Quyết định số 21/2002-QĐ về việc thu hồi một phần diện tích nhà đất từng là nơi ở của cố nhà thơ Xuân Diệu và cũng là nơi ở của gia đình Cù Huy Hà Vũ hiện sinh sống, tại số 24 phố Điện Biên Phủ, quận Ba Đình, TP. Hà Nội để làm “Phòng lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu”. Vào tháng 3-2008, UBND Quận Ba Đình, mời Cù Huy Hà Vũ dự họp nghe thông báo về việc “Thực hiện ý kiến chỉ đạo của Chính phủ và UBND TP Hà Hội về việc thu hồi một phần diện tích nhà đất tại số 24 đường Điện Biên Phủ, quận Ba Đình để làm Phòng lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu…”. Tại cuộc họp có lập biên bản khẳng định “Tổ công tác yêu cầu ông Vũ thực hiện quyết định trên, bàn giao xong trước ngày 27/3/2008”. Cù Huy Hà Vũ đã viết nhận quyết định trên do UBND quận Ba Đình trao và viết thêm “đây là lần đầu tiên tôi được trao quyết định này. Đây là một quyết định trái pháp luật”.

Tiếp theo là những đơn khiếu nại kiện quyết định của Bộ trưởng Bộ Văn hoá & Thông tin là hoàn toàn trái pháp luật, cụ thể là Luật Di sản văn hóa… trái pháp luật về Thừa kế, về Đất đai, Nhà ở…”. Ông Cù Huy Hà Vũ cho rằng “Luật Di sản văn hóa chỉ quy định về thành lập bảo tàng… chứ không quy định về thành lập Phòng lưu niệm”. Bằng nhiều lập luận “giả sử” ông này cho rằng “di sản của nhà thơ không thuộc sở hữu của Nhà nước mà thuộc sở hữu của cá nhân tôi (Cù Huy Hà Vũ) với tư cách người thừa kế duy nhất của nhà thơ” và “chỉ có tôi với tư cách người thừa kế Nhà thơ Xuân Diệu mới có quyền lập hồ sơ đề nghị thành lập bảo tàng Nhà thơ Xuân Diệu (bảo tàng tư nhân) gửi đến người có thẩm quyền”.

Trước đây đã lâu, từng xảy ra tranh chấp ngôi nhà số 24, vào ngày 16-7-1996, Phó Thủ tướng Phan Văn Khải đã ký Quyết định khẳng định: “Ba hộ gia đình hiện đang ở ngôi nhà này (ông Cù Huy Cận, Cố Nhà thơ Xuân Diệu và ông Vũ Quang Triệu) vẫn được ở nguyên trạng nhưng được phân chia ranh giới cho từng hộ gia đình có lối đi riêng…”. Tiếp tục chống lại Nhà nước, ông Cù Huy Hà Vũ quy kết quyết định của “Bộ trưởng Văn hóa Thông tin là hoàn toàn mâu thuẫn với việc… đã chính thức công nhận tôi (Cù Huy Hà Vũ) là người thừa kế nhà thơ Xuân Diệu thông qua việc cấp cho tôi vào ngày 13-2-1995 “Giấy chứng nhận đăng kí bản quyền tác phẩm” trong đó ghi rõ “Chủ sở hữu bản quyền tác giả Xuân Diệu: Cù Huy Hà Vũ (người thừa kế)”. Nhưng các “Giấy chứng nhận Đăng ký bản quyền tác phẩm” đều có chữ ký của ông Thượng Thuận, Giám đốc Cơ quan bảo hộ quyền tác giả Việt Nam, kèm theo dòng chữ đánh máy “Theo đơn ngày 23/12/1994 của bà Ngô Thị Xuân Như và ông Ngô Xuân Huy là hai em ruột nhà thơ Xuân Diệu… chứng nhận Hà Vũ là con nuôi Xuân Diệu”. Thi sĩ Xuân Diệu mất khá đột ngột ngày 18-12-1985 tại Bệnh viện Hữu Nghị, không vợ và con đẻ, cũng không để lại di chúc thừa kế nên phát sinh vụ kiện tranh chấp pháp lý căn nhà 24 phố Điện Biên Phủ và kéo dài nhiều năm kể cả sau khi những bậc cha chú cậu qua đời. Bố đẻ của Cù Huy Hà Vũ, nhà thơ Huy Cận đi thêm bước nữa với bà Trần Lệ Thu (con gái ông chủ hãng dệt Đại Tân), danh tiếng ở số 124 Bà Triệu, trong tuần lễ vàng năm 1946 đã hiến tặng Chính phủ 400 lượng vàng. Hà Vũ quay sang kiện luôn bố đẻ của mình là nhà thơ Huy Cận để giành toàn quyền sở hữu căn biệt thự số 24, nhưng Hà Vũ không thực hiện làm phòng lưu niệm cho nhà thơ Xuân Diệu.

Trong khi luôn miệng xưng danh “con nuôi” nhà thơ Xuân Diệu, nhưng không hề có bất cứ một loại giấy tờ gì để chứng minh Xuân Diệu nhận con nuôi điều này đã được Bộ Tư pháp xác nhận. Vậy mà, nghi ngờ bố ruột giành lấy phần nhà cũ Xuân Diệu cho vợ hai, Cù Huy Hà Vũ lập tức viết đơn kiện bố ruột ra tòa. Cuộc thưa kiện đã làm dấy lên làn sóng phẫn nộ đối với Cù Huy Hà Vũ về việc làm bất hiếu, đáng nguyền rủa này. Nhà thơ Huy Cận ôm nỗi đau theo xuống mồ vì đứa con mất dạy Cù Huy Hà Vũ. Cậu ruột Ngô Xuân Huy, mẹ đẻ Ngô Thị Xuân Như năm xưa từng háo hức làm chứng cho việc Vũ là con nuôi nhà thơ Xuân Diệu để mong có người sau này chăm nom hương khói cũng thất vọng, buồn đau ôm mối hận đứa con cháu “trời đánh” về cõi vĩnh hằng.

Cù Huy Hà Vũ trở thành một Chí Phèo, hắn có thể kiện bất kỳ ai nếu hắn thấy không ưa. Dùng thân phận của vợ là luật sư có văn phòng luật sư, một tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã thật nghiêng mình theo phường lưu manh, phản động kêu gào đòi dân chủ, nhân quyền và sẵn sàng vu cáo, bịa đặt với nhiều thủ đoạn tinh vi để chống phá lại Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Những vụ kiện không chủ thể, những trâng tráo bị phơi trần, vạch mặt, những thói kiêu căng, tự phụ bị sập đỗ tan tành theo ảo vọng, Cù Huy Hà Vũ đã không còn là một trí thức, con nhà nòi yêu nước, tài hoa nữa, mà y khoác lên mình thứ áo da cừu, da cáo hồ ly suốt ngày cứ rêu rao, huênh hoang về những điều không tưởng. Nếu gọi anh ta là một trí thức mắc bệnh thần kinh thể hoang tưởng thì e rằng quá nhẹ lời, lại không đúng với bản chất côn đồ, lưu manh hóa của Cù Huy Hà Vũ.