Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

VU CÁO CÔNG AN, NGÓN NGHỀ ĂN VẠ CỦA NHỮNG KẺ GIẢ DANH DÂN CHỦ

Vu cáo công an, ngón nghề kiếm ăn của làng rận chủ

Nhạn Biển

Ngày 13/2/2015 vừa qua, nhóm “Cứu lấy dân oan” tổ chức liên hoan tất niên linh đình tại Dương Nội. Ăn nhậu xong, Trịnh Bá Phương đầu không đội mũ bảo hiểm bị Cảnh sát 141 kiểm tra, thu giữ phương tiện, Mai Phương Thảo không mang theo giấy tờ xe cũng bị giữ phương tiện nốt. Ngay sau đó chúng lu loa trên mạng rằng công an cướp tài sản của chúng, kêu gọi đồng bọn tổ chức biểu tình, gây rối trước trụ sở 141 đòi lại tài sản “bị cướp”!

Ngày 14/2/2014, vẫn gương mặt quen thuộc như Trương Văn Dũng, Trần Thị Nga, bố con Mai Phương Thảo-Mai Dũng, Trịnh Bá Phương và một số “dân oan Dương Nội” kéo nhau đến giương biển hiệu vu cáo công an “cướp” tài sản, quay clip, chụp ảnh PR tùm lum khoe “chiến tích”.

Việc bịa đặt, vu cáo chính quyền nhằm tạo cớ gây rối trở thành “văn hóa” thường ngày của đám zận chủ này. Bất kể đồng bọn nào bị đánh đấm, gây gổ, ghen tuông, kiện cáo tranh chấp tài sản …đều bị vu cho có bàn tay chính quyền nhằm “đàn áp” zân chủ. 

Trong clip tự quay (clip Trần Thị Nga, chuyên gia chửi bậy, quậy phá cơ quan công quyền), Trần Thị Nga vừa đi đường vừa nghe điện thoại bị cảnh sát giao thông chặn phạt còn cố tình quay clip cảnh đôi co, cãi vã tay đôi, vu cáo anh cảnh sát “chặn bắt” ả ta vô cớ và đưa ngay lên mạng như “thành tích đấu tranh dân chủ”! Khi bị giữ xe máy thì Trần Thị Nga cùng “đệ tử” Lê Hồng Phong xông vào đồn công an quấy rối, chửi bới, nhục mạ cảnh sát theo cái kiểu như chúng “đóng thuế nuôi mấy anh cảnh sát này nên không có quyền giữ tài sản của chúng cả khi chúng cố tình vi phạm pháp luật !( Clip Thúy Nga và người tình xông vào trụ sở công an lăng mạ, gây rối. Nếu ở Mỹ chắc ăn kẹo đồng). Ấy nhưng khi ả ta bị tình địch rải truyền đơn đe dọa tại nhà riêng thì lại đòi công an đến “phục vụ công dân”, lúc công an khám nghiệm hiện trường ả ta còn tranh thủ quay clip vu cáo rằng công an bày trò này để bôi nhọ ả đủ kiểu …Tất cả trò kiếm “thành tích đấu tranh”, kiếm clip “va chạm” với công an tung lên mạng như chiến tích đều được Nga khai thác triệt để. Dư luận bức xúc vì sao loại như Trần Thị Nga, Mai Thanh không bị xử lý, thực tế là loại đàn bà zận chủ này luôn khai thác quyền lợi và chính sách nhân đạo của Nhà nước dành cho những bà mẹ nuôi con nhỏ dưới 2 tuổi không bị xử tù trừ hành vi phạm tội hình sự đặc biệt nghiêm trọng, vì vậy Trần Thị Nga liên tục “sản xuất” đều đều những đứa trẻ không cha, không hôn thú và lấy chúng làm tấm bia bảo kê cho mẹ trong mọi cuộc gây gổ với chính quyền.

Trên không gian mạng người ta dùng đủ thứ ngôn từ kiểu như ăn vạ viên, dâm loạn viên, biểu tình viên, …để mô tả hành vi vô học, quấy rối đã trở thành thứ “nghề” kiếm ăn hàng ngày của đám zận chủ. Bằng clip, hình ảnh về vụ “chiến tích” được khoe khoang ngay lên mạng như chứng mình bề dày, độ va chạm, cuộc chiến “khốc liệt” với chính quyền, làm dữ liệu cho các đài báo hải ngoại, trang tin chống cộng làm tin bài, phỏng vấn rình rang với nhau. Sau màn đó, đám zận chủ sẽ về viết bài tường thuật hoặc các cây bút chuyên kiếm ăn như “nhà báo độc lập/tự do” Nguyễn Tường Thụy viết cho nếu không biết viết, vậy là đếm bài ăn tiền nhuận bút từ vài chục đến trăm đô. Quy trình kiếm ăn quanh một “chiến tích” này khiến đám zận không ngại lê la, không ngại vi phạm lặt vặt, nếu bị thu giữ, mất phương tiện như xe máy, điện thoại…lại có cớ “than nghèo kể khổ” với đám bầu xô hải ngoại, đám này “biết điều” đều tự tìm cách móc hầu bao hoặc lại quyên góp tiền cứu trợ “nhà đấu tranh dân chủ bị chính quyền đàn áp, cướp bóc”…Khéo khi mất một cái xe mà “tẩm ngẩm tầm ngầm” kiếm được mấy cái xe “bù đắp tổn thất” nên chả tội gì chúng không làm trong khi ăn không ngồi rồi, chỉ ngồi nghĩ chiêu trò kiếm phân (fund) 

Thật may, xã hội chỉ có vài kẻ chọn nghề Chí Phèo, mặt dạn mày dày như đám zận chủ này chứ nếu không sẽ loạn.

http://lehienduc02.blogspot.com/2015/04/vu-cao-cong-ngon-nghe-kiem-cua-lang-ran.html

Chuyện Hài: NHẦM

Có hai vợ chồng kia sau 10 năm cưới nhau vẫn chưa có bầu. Cuối cùng ông chồng đồng ý nhờ một nguời đàn ông khoẻ đẹp để cấy giống.

Mọi chuyện đã sắp đặt, giờ hành sự đến, ông rời nhà và dặn vợ sẽ có nguời tới làm phận sự, bà cứ tự nhiên. Trong khi đó thằng bạn tui, một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình trẻ em dạo trong vùng tới gõ cửa.

Khách chưa kịp mở lời, chủ đã vồn vã mời vào: 

- Tôi biết ông là ai, đến đây làm gì, tôi đang chờ ông đây, xin ông cứ tự nhiên và cho biết mình sẽ làm việc ở đâu? 

- Bà cứ yên tâm, theo kinh nghiệm của tôi, phải làm hai cái trong bồn tắm, trên bàn ăn, duới bếp và sau đó có thể bò càng duới sàn nhà.

- Trong bồn tắm? Duới sàn nhà? Chồng tôi chưa bao giờ làm như thế, hèn gì..... 

- Thưa bà nghề chúng tôi không bảo đảm làm đâu trúng đó, tôi phải thử 5,7 kiểu, mỗi vị trí 1-2 cái, càng nhiều góc cạnh khác nhau, càng hy vọng mang lại kết quả tốt.

- Chồng tôi xưa nay chỉ có một chỗ, làm hoài một kiểu hèn chi...Nếu vậy, xin ông làm liền, tôi nóng lòng lắm rồi. 

- Thưa bà, nghề này không cho phép chúng tôi vội vã, mặc dầu chỉ cần 5-10 phút, nhưng thiếu sự chuẩn bị, kết quả sẽ không làm bà thỏa mãn.

- Phải rồi, chồng tôi không có kinh nghiệm, ông ấy vội vội vàng vàng, phụp một cái là xong rồi đi rửa (hình), hèn chi... 

- Thưa bà, tôi không dám chê ông nhà, nhưng hành nghề như vậy hèn gì trong nhà bà không có một sản phẩm nào ra hồn. 

- Phải rồi, chúng tôi cũng muốn có hình ảnh con cháu cho đỡ buồn.

Anh phó nhòm mở cặp lấy ra mấy tấm hình trẻ em. Ðưa tấm hình em bé chụp ngoài công viên: 

- Bé này, thưa bà tôi đã mất 4 tiếng đồng hồ làm ngoài công viên, còn hư cả đồ nghề nữa. 

- Ông nói sao? Làm ngoài công viên luôn à và tới 4 tiếng đồng hồ? còn hư cả đồ nghề nữa? 

- Dạ phải, thưa bà thằng nhỏ nhúc nhích quá, tôi phải chui vào bụi rậm, chỉ lòi đồ nghề ra, vì nặng, tôi phải để đồ nghề trên cái nạng, thằng nhỏ nhúc nhích sàng qua sàng lại lia chia, rung chuyển cả mặt đất, đồ nghề mất thăng bằng rơi xuống, đụng phải tảng đá làm tôi thót cả ruột gan.

- Thôi đuợc, tôi đã xem sản phẩm của ông, mình bắt đầu đuợc chưa, tôi cũng chịu hết nổi rồi. 

- Thưa bà, xin bà 5 phút, tôi ra xe lấy cái tripot, cái nạng để đựng đồ nghề.

- Trời ơi, đồ nghề của ông phải chống nạng hay sao? 

- Thưa bà, cái cà nông ( Canon) của tôi vừa dài vừa nặng, tay tôi cầm không nổi.

Nghe tới đó, bà chủ nhà kinh hoàng, bụm mặt mắc cỡ cười hắc hắc…

Chuyện của cha Phương Nam

KHUYẾN NGHỊ CÁC CỤ TƯỚNG TÁ CỜ VÀNG CALI !

Khuyến nghị các cụ tướng tá cờ vàng Cali!

Hàng năm, cứ mỗi dịp sắp vào tháng Tư, các cụ cờ vàng Cali lại ra rả ca bài ca “cuốc hận”. Vài năm gần đây các cụ còn nâng cấp lên thành hàng“đại lễ”. “Đại lễ cuốc hận”! Hức, hức, hức!

Trước hết, từ đầu tháng Ba, các cụ đã phải chay đua trong việc xin chính quyền sở tại để trúng thầu khoản đăng cai tổ chức “đại lễ”. Để chậm, thể nào cũng có hội đoàn quân dân cán chính nọ kia đâm ngang phá thối, vì lâu nay, họ cũng nhấp nhổm nhòm ngó cái món hời này, nhưng vì chậm chân nên đã bị các cụ nẫng mất.

Trúng thầu rồi thì các cụ đã đủ tư cách đi phát tờ rơi quyên góp, kèm theo bán cờ vàng để mà gỡ vốn. Công việc này không khó lắm vì các cụ bán cờ và quyên góp đều thủ sẵn những chiếc mũ cối “Việt gian nằm vùng” sẵn sàng chụp cho "quý đồng hương" mỗi khi chúng tỏ thái độ rút ví một cách ... tần ngần.

Có tiền, thì trước hết các cụ xẻo ra một phần, ra chợ sida mua sắm binh phục, lon lá, súng nhựa và huy chương, cụ nào trước là lính trơn lính lác nay sắm lon úy, cụ nào trước úy nay sắm lon tá, còn tá thì vô tư đeo lon tướng. Thế cũng khiêm nhường chán vì bốn mươi năm nay các cụ tuy có tuân theo "vận nước" mà tạm thời “thoát y” chứ vẫn quyết chưa chịu"giải ngũ" , thì các cụ vẫn được lên lon là phải lắm.

Nếu các cụ có “trưng dụng” được một vài cái xe Jeep để “phục hoạt”diễu binh thì càng hoành tráng, không thì chừng đó cũng đủ cho các cụ đóng vai kép nhất rồi.



Vài hình ảnh về cuộc "riễu binh" của các kép nhất trong "đại lễ cuốc hận" năm trước

Đúng ngày đúng tháng thì các cụ lên sân khấu sụt sùi đọc đít cua, bày tỏ nỗi niềm “cuốc hận”. Đít cua bao giờ cũng mở đầu bằng việc kể lể những năm tháng bi thương và kết thúc bằng việc mời các quý huynh trưởng và quý đồng hương đến ủng hộ bữa cơm ái hữu tại nhà hàng XYZ với giá 30USD/ phần, nhằm gom xiền để "giải thể cộng sản và yểm trợ hải nội dân chủ". 

Diễn xong vai “bi” thì các cụ sẽ chuyển sang vai “hùng”, hay nói chính xác hơn là vai "hài". Ấy là các cụ sẽ "riễu binh" với súng nhựa và móm mém cười mỗi khi có dịp quay video hoặc chụp ảnh. Đến chiều thì các cụ phớn phở gọi nhau đi "ăn" tiệc "cuốc hận". Khỏi cần phải hỏi sao các cụ đang "hận" mà lại hào hứng với việc "ăn"? Thì không "ăn" lấy đâu ra sức mà "hận"? Vả lại, chẳng mấy khi được bữa đánh chén, trước hết cứ phải lấy no say làm "cứu cánh" cái đã. "Ăn" xong, tính tiền, còn thừa bao nhiêu thì các cụ lại dành cho sự nghiệp "giải thể cộng sản", nghĩa là để lần sau"ăn" tiếp. Và nếu còn dư chút đỉnh thì các cụ mới dành cho "yểm trợ hải nội dân chủ".

Và đâu mất tiệt rồi, cái "cuốc hận” hồi sáng vừa mới sụt sùi? 
Tôi thấy cần phải nhắc ngay, không có các cụ mải ăn lại quên béng mất.

Các cụ hận gì? À các cụ “hận” cái sự “Việt cộng cưỡng chiếm miền Nam”, có cụ lại bảo "hận"“miền Bắc xâm lược miền Nam”.

Ừ thì, các cụ thua chạy tụt quần, nên các cụ "hận". Cũng phải. Nhưng 40 mươi năm rồi, mà các cụ chưa bớt cay cú. Mà thật, các cụ có cố gắng đến mấy trong việc mồm loa mép giải bôi xấu Việt cộng thì cũng có làm thay đổi được đâu, cái sự thực hiển nhiên là họ, chính họ, chỉ họ đã thực hiện được cái việc mà dân tộc đòi hỏi, là thống nhất đất nước?

Trừ phi các cụ tự nhận là con cháu Trần Ích Tắc hoặc Lê Chiêu Thống thì các cụ mới không muốn đất nước Việt Nam thống nhất, phải không ạ?

Hay là chỉ có Việt cộng mới có ý chí thống nhất đất nước, còn cờ vàng các cụ thì không?

Không đâu ạ, mời các cụ xem, thời ông Diệm, các cụ đòi Bắc tiến đây này:


Tem thư phát hành thời Ngô Đình Diệm, khẩu hiệu "Toàn dân đoàn kết, chuẩn bị Bắc tiến", với "mục tiêu cắm cờ" là vị trí Thủ đô Hà Nội trên bản đồ và chùa Một Cột.

Và đây, là thời ông Thiệu, các cụ đòi giải phóng miền Bắc đây này:

Pano tại công trường Lam Sơn, Saigon, phía sau là Nhà hát thành phố bây giờ.

Vậy thì can cớ gì mà các cụ lại "hận"? Khi "giấc mơ" của các cụ đã được Việt cộng thực hiện giúp cho?

Và nếu ông Diệm hay ông Thiệu nói trên, là chưa đủ để "dỗ" các cụ nguôi ngoai hờn tủi, thì đành mời các cụ nghe lại lời tướng Nguyễn Cao Kỳ, cựu Phó Tổng thống của các cụ, trả lời phỏng vấn VTV1, ngày 30-4 cách đây 10 năm trước:

“Tôi vẫn nói với các anh em hải ngoại, tôi đã cùng chiến đấu với họ, và họ cũng như tôi đều mong muốn có một cái chiến thắng cuối cùng để mình thống nhất xứ sở, bởi vì đó là nhiệm vụ của mỗi người công dân Việt.

Nhưng bây giờ tôi và họ không làm được việc đó, những người anh em phía bên kia làm được thì bây giờ phải chấp nhận đó là lịch sử.

Đất nước đã được thống nhất rồi, bây giờ còn ngoái cổ bảo phục quốc, nước Việt Nam có mất vào tây tàu đâu mà nói phục quốc, chưa kể một số người cho là 3 triệu người hải ngoại không thể nhân danh tổ quốc Việt Nam để nói chuyện với đất nước Việt Nam.

Những chuyện phi lý như vậy, tôi bảo, nếu thật sự họ yêu nước thì phải ngồi im suy nghĩ, biết suy nghĩ đừng hành động đi theo một lũ côn đồ, một lũ hám danh, hám lợi lừa gạt mọi người. Cứ nhân danh chính nghĩa quốc gia, nhân danh tự do dân chủ, nhân danh chống cộng để đi lừa gạt người ta, tôi phải nói sự chống đối ở bên này nó to tiếng, nó ồn ào lắm nhưng rất thiểu số, nếu mà người nước ngoài hoặc người trong nước cứ nhìn vào những người hề đó mà nói đây là hải ngoại thì đó là nhầm, thật sự là nhầm.

Đã 30 năm rồi người Việt hải ngoại chưa có một tổ chức thống nhất. Mặc dù hằng ngày trong 30 năm liền bất cứ địa phương nào, bất cứ một ông chính trị nào, một tờ báo nào, một ông bình bút nào đều ra rả 30 năm nói rằng: Chúng ta có sức mạnh, chúng ta có trí tuệ, chúng ta có chất xám, chúng ta có tiền. Bây giờ chúng ta chỉ cần đoàn kết là chúng ta có một sức mạnh để hỗ trợ cho sự thay đổi trong nội địa. 

Nhưng từ 30 năm nay chưa bao giờ hải ngoại làm được điều đó, và tôi nghĩ là không bao giờ có thể làm được. Tại sao không thể họp lại như vậy? Là bởi vì kinh nghiệm 30 năm cho thấy nếu tất cả tiền tụ lại cho một anh thì anh ý mang tiền đi trốn luôn. 

Những khuôn mặt mới 30 năm của hải ngoại toàn là những anh kèo, anh cột, toàn những anh gian lận nên người hải ngoại không tin được và bây giờ đóng hề đóng tuồng, nhưng đều là tuồng hề hạng bét”.

Như tướng Kỳ chỉ rõ, thực tế chẳng có cái lý do gì khiến cho các cụ "hận", ngoài việc các cụ cứ muốn "nhân danh chính nghĩa quốc gia, nhân danh tự do dân chủ, nhân danh chống cộng để đi lừa gạt người ta" mà thôi. 

Vậy thì bắt đầu từ năm nay, các cụ nên bỏ quách cái trò "cuốc hận" đi là vừa. Còn nếu các cụ vẫn thích "đóng hề đóng tuồng" cho dù là "tuồng hề hạng bét", để kiếm "ăn", thì cũng được thôi. Nhưng từ nay, chúng ta sẽ thống nhất gọi đó là "đại lễ cuốc ăn", các cụ nhỉ? Ăn xong, còn bao nhiêu chia luôn, dứt khoát không để tiền "tụ" lại cho một anh nào đó, để rồi lỡanh ý ôm tiền trốn luôn, thì có mà đến xuống lỗ các cụ cũng chưa nguôi ngoai được niềm "cuốc hận"!.

http://locliec.blogspot.com/2015/04/khuyen-nghi-cac-cu-tuong-ta-co-vang-cali.html

VÌ MỘT VIỆT NAM KHÔNG CÓ ĂN VẠ, XIN ĐỂU

Cuteo@

Đọc bài "Ngăn cản thi công Quốc lộ 1, bị chôn sống" trên Người Lao Động, tôi đã linh cảm và hình dung ra kịch bản của vụ việc.

http://nld.com.vn/thoi-su-trong-nuoc/ngan-can-thi-cong-quoc-lo-1-bi-chon-song-20150404200243417.htm

Tôi không ủng hộ việc đổ đất để lấp người dù với danh nghĩa nào, nhưng cũng sẽ không dung túng cho việc ăn vạ để vòi vĩnh tiền của nhà nước (là tiền của nhân dân).

Thật không đáng để đánh đổi mạng sống của mình để kiếm chác vài chục triệu. Con người với lòng tham vô đáy, lại thiếu hiểu biết pháp luật thì hậu quả tất nhiên sẽ là như thế.

Nếu đúng như báo đăng, thì có lẽ không nên xót thương những người như thế này. Tôi có xót thương là xót thương anh lái xe và ngay cả nhà thầu vướng vòng lao lý.

Đất nước sẽ mãi mãi không thể phát triển nếu còn loại ăn vạ như thế này.

Bài tham khảo sau đây sẽ phần nào nói lên điều đó: 

http://danchuonline.com/tram-su-tai-cai-toi-tham/

Hãy lên tiếng bảo vệ anh lái xe tội nghiệp và nhà thầu xui xẻo gặp phải quân cướp ngày đòi lấn đất của nhà nước rồi tống tiền các doanh nghiệp thi công công trình huyết mạch của quốc gia. Vì một Việt Nam không có ăn vạ, xin đểu, ngân sách của chúng ta dẫu có thừa cũng không thể đem chia cho loại Chí Phèo mạt hạng này.

———————

Xưa Bạch Khởi một tay chôn sống 40 vạn quân Triệu mà giúp Tần nhất thống được thiên hạ, người sau coi ông là bậc kỳ tướng vậy.

Tôi cảm thông với anh bạn tôi – người đã lái con Chiến Thắng 5 tấn 2 cầu thần thánh trong bài báo, cùng với chủ thầu đã thuê xe của anh để làm đường, họ bị ném đá chỉ vì đang thực hiện công việc của mình một cách bình thường, cần mẫn.

Bạn đã từng ngồi trong cabin xe ben chưa? Tôi khẳng định anh lái xe không thể nhìn thấy anh Thạnh đang chống nạnh tốc quần chửi bới đằng sau thùng xe, không ai có trí tuệ ở mức trung bình trở lên mà đứng sau thùng xe chở vật liệu xây dựng cả. Kể cả là xi nhan tay cho xe lùi, cũng phải giữ khoảng cách 3 mét trở lên, ngay cái hơi nén xì ra lúc đạp phanh xe tải thôi, cũng đủ thổi bay 3 thằng siêu-mỏng-cánh như anh Thạnh nếu đứng ở cự ly gần, tin không?

Ta kết luận được chưa? Anh Thạnh bị đổ 3 khối đất cấp phối lên người vì ngu, chứ không phải lỗi của anh lái xe chủ chôn sống anh Thạnh.

Ngu, bản thân nó là một tội rất nặng.

Giờ chuyển sang chuyện đền bù, trăm sự tại cái tội tham lam, gian vặt tiểu nông lúa nước.

Tôi trích: "Theo thông tin từ bà Huỳnh Thị Thảo (60 tuổi, vợ ông Thạnh) cung cấp, gia đình bà có 2 mảnh đất phía trước nhà giáp với quốc lộ 1. Trong đó, có một mảnh đất có bìa đỏ, một mảnh chưa có giấy tờ nhưng gia đình đã sử dụng vài chục năm nay". Hết trích dẫn.

Anh có 2 mảnh giáp quốc lộ 1, tuyến đường huyết mạch của quốc gia, việc mở rộng là bắt buộc và phục vụ quyền lợi cho cả trăm triệu con người, một anh Thạnh chứ 1000 anh Thạnh cũng chưa phải tầm cỡ có thể cản trở, nói thế cho nhanh.

Cơ mà anh tham, họ đã đền bù cho anh thửa hợp pháp kia rồi, anh lại đòi nó đền bù cả thửa đất không-sổ-đỏ kia, và còn phải xì tiền ra để giúp anh san lấp, làm sổ đỏ, tức là giúp anh chiếm đất công.

Mảnh đất đó, cùng lắm chỉ phải đền bù hoa màu, vật kiến trúc trên đất, chứ mặt bằng có phải của anh đâu mà đòi đền bù ô hay?

Anh tham lam, đòi vặt thêm mấy củ của nhà thầu, thằng nhà thầu chắc nó cũng chả muốn rắc rối nên ừ hữ để anh chim cút cho nó kịp tiến độ lấy khối lượng, lúc được thanh toán tiền sẽ hỗ trợ cho anh tí chút. Anh không hiểu rằng nếu đoạn đường được mở rộng, trải nhựa asphalt mịn như nhung, thì cái mảnh đất chó ỉa của anh sẽ tăng giá gấp 5-10 lần.

Dân ta luôn ra rả chửi bộ giao thông tại sao giá xây cầu đường nước ta cao nhất thế giới, mà không nhìn ra lẽ đơn giản là nhân dân các nước văn minh không bẩn tính, cù nhây, gian vặt, đòi đền bù cái không-phải-của-mình như dân ta. Họ nằm ra ăn vạ trước máy ủi, đêm mang chuối ra cắm dọc con đường để cào cấu tiền đền bù. Điều này đội giá công trình lên gấp 5, 10 lần là thường.

Thương ngành giao thông một, thương các nhà thầu ở Việt Nam mười.

@Chung Nguyen

BẼ MẶT

Khoai@

Sau những tô vẽ, và nỉ non, "Lễ hội đạp xe vì Hà Nội xanh" (Theo cách gọi của Phạm Chí Dũng) chỉ huy động được 20 người tham gia và đứt gánh giữa đường, không thể về đích. Quả là bẽ mặt những nhà tổ chức, "nhà tài trợ".

Với âm mưu liên tục làm náo loạn Hà Nội, đồng thời gây sức ép lên chính quyền, tạo ra các sự cố xung đột để quốc tế hóa vấn đề, đám mọi rợ khoác áo dân chủ, nhân quyền liên tục lợi dụng vụ "chặt hạ và thay thế cây" để kêu gọi tụ tập, tuần hành với chiêu bài "Vì Hà Nội xanh". 

Lợi dụng tâm nguyện trong sáng của những người yêu Hà Nội và những người bảo vệ môi trường, lũ rận "té nước theo mưa" để chui vào nhóm 6700. Tuy nhiên, khi tuần hành, bộ mặt của chúng sớm bị lật tẩy vì những khẩu hiệu lạc lõng, không ăn nhập gì với mục tiêu bảo vệ môi trường. 

Sau hai buổi Chủ nhật đứng ra kêu gọi tuần hành bảo vệ cây xanh ở Hồ Gươm, nhóm 6700 cây xanh đã quyết định hủy sự kiện Green walk – Diễu hành hòa bình vì môi trường, bảo vệ cây xanh. Lý do hủy sự kiện này chính là người dân đã phát hiện kẻ điều hành Nhóm Vì Một Hà Nội Xanh là do Nguyễn Công Huân, một tên phản động, có bề dày chống phá nhà nước điều hành.

Nói thêm, liên tục nhiều ngày vừa qua, Nhóm Vì Một Hà Nội Xanh đã thông qua các trang mạng của đám Việt Tân và lũ giả danh dân chủ, như Phạm Chí Dũng, Nguyễn Lân Thắng, Nguyễn Xuân Diện...kêu gọi người dân xuống đường, đạp xe vì một Hà Nội xanh, nhưng thực chất là chống chính quyền.

Đáp lại lời kêu gọi ấy, hôm qua, Chủ nhật, 5/4/2015, đã có đến gần.... 20 mống xuống đường bằng xe đạp để biểu dương lực lượng.

Vâng, 20 mống, quả là con số đáng nể. Đáng nể ở chỗ, nó đủ để làm bẽ mặt lũ đười ươi dân chủ.

Vì sao nên nỗi?

Câu trả lời rất đơn giản: Người dân không ngu. Họ là những người yêu nước thông thái. Vì thế, những hành vi lệch chuẩn, quá đà, hành vi lợi dụng để chống phá nhà nước đã sớm bị lật tẩy.

Sau khi dư luận lật tẩy chân tướng, việc tuần hành bằng xe đạp đứng trước nguy cơ bị phá sản, Trịnh Anh Tuấn và đồng bọn thấy tình cảnh èo uột nên đã phải lượn lờ khắp nơi đăng thông báo tuyển người đạp xe...Nhưng cuối cùng, sau những nỗ lực, chúng cũng chỉ huy động được 20 người (bao gồm cả vợ chồng, con cái), và nhanh chóng giải tán ngay tại ngã tư Bà Triệu - Hai Bà Trưng, và không thể tới được điểm đến. Cái mà Phạm Chí Dũng gọi là "Lễ hội Chủ nhật 5/4 !" là như thế đấy.

Nhục hết chỗ nói!

P/s: Hãy xem khẩu hiệu mà chúng thuê người cầm trên tay khi đạp xe là gì sẽ biết chúng là loại người gì.

************

Tham Khảo:
http://vietnamconghoa2012.blogspot.com/2015/04/vi-mot-ha-noi-xanh-hay-la-to-chuc-cua.html
http://vokhanhlinh98.blogspot.com/2015/04/no-u-ang-tuyen-nguoi-ap-xe-truoc-gio.html
https://www.facebook.com/pham.chidung.96/posts/785321558229657
http://vokhanhlinh98.blogspot.com/2015/04/phong-trao-6700-cay-xanh-chinh-thuc-huy.html
http://trelangblogspotcom.blogspot.com/2015/04/cau-tra-loi-cua-tuong-nguyen-uc-chung.html
http://vokhanhlinh98.blogspot.com/2015/04/phan-ong-nguyen-cong-huan-ieu-hanh-nhom.html

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

THỜI TRẺ TRÂU

Khoai@

Lang thang trên mạng, thấy những bức ảnh tuyệt đẹp này từ 1 trang chụp ảnh bằng điện thoại. Ngắm ảnh, bỗng nhớ thời trẻ trâu của mình, bèn chôm về cho anh em buồi nguồi xúc động. Keke.







  










TỰ DO BÁO CHÍ KIỂU MỸ: THẾ NÀY Đ… PHẢI TỰ DO!!!

Xứ Thanh


Trong các cuộc bút chiến về tự do báo chí, một số người viện dẫn tự do báo chí ở Mỹ như là một mẫu hình, thậm chí là hình tượng duy nhất có. Gần đây, một số sách và tài liệu của một số tổ chức nước ngoài xuất bản ở nước ta cũng một mực ca ngợi tự do báo chí ở Mỹ như một hình mẫu có một không hai. Thậm chí, một số đối tượng hoạt động chống Đảng, Nhà nước Việt Nam vẫn thường lấy tự do báo chí ở Mỹ; mang Hiến pháp Mỹ ra để “răn dạy”, để bôi nhọ, và xuyên tạc Việt Nam không có tự do, dân chủ, đặc biệt là tự do báo chí.

Thế nên, tác giả muốn thông qua bài viết này để người đọc có sự tham khảo khách quan về tự do báo chí ở Mỹ, và nhất là qua đó để xem xét rõ các luận điệu xuyên tạc của các đối tượng thù địch với Việt Nam:

Lịch sử nước Mỹ thời kỳ thuộc Anh, báo chí phải được cấp phép và chịu sự kiểm duyệt gắt gao trước khi xuất bản. Hiến pháp Mỹ được ban hành năm 1787 không bao gồm điều khoản về tự do báo chí.

Năm 1791, Quốc hội Mỹ ban hành “Đạo luật về quyền con người” (Bill of Rights) bao gồm 10 điều khoản bổ sung, sửa đổi của Hiến pháp 1787 (còn gọi là 10 Tu chính án).

Trong 10 điều khoản bổ sung đó, Tu chính án thứ nhất quy định quyền TDBC của người dân Mỹ như sau: “Quốc hội sẽ không ban hành một luật nào giới hạn quyền tự do ngôn luận hay quyền TDBC của công dân…”.

Mỹ là quốc gia không có luật báo chí, những gì liên quan đến báo chí chỉ vẻn vẹn được ghi một câu trong Tu chính án lần thứ nhất (Điều bổ sung, sửa đổi) như vậy. Cho nên, không ít người cứ viện dẫn vào điều bổ sung này mà nói rằng, TDBC ở Mỹ là không giới hạn.

Năm 1787, Tổng thống Mỹ Thomas Jefferson, người soạn thảo chính bản tuyên ngôn độc lập Mỹ, đã viết: “Nếu tôi buộc phải quyết định xem chúng ta có cần một chính phủ không có báo chí hay có nền báo chí mà không cần chính phủ, tôi sẽ không ngần ngại lựa chọn giải pháp thứ hai”.

Tự do báo chí Mỹ bị chi phối bởi quyền lực chính trị.

Cùng với kinh tế, quyền lực chính trị càng chi phối, kìm chế quyền tự do báo chí của công dân ngày càng quyết liệt hơn.

Rõ ràng là ở Mỹ có TDBC, nhưng sự tự do ấy không dành cho số đông và phải phục vu lợi ích chính trị của Mỹ, trước hết là lợi ích của nhà cầm quyền – chính phủ Mỹ.

Ở Mỹ, chính nhiều người Mỹ cho rằng, hai công cụ chủ yếu được dùng để điều phối tự do thông tin báo chí là sức mạnh quyền lực chính trị và tài chính.

Hai gọng kìm này được coi là công cụ mềm dùng để điều chỉnh các chủ báo. “Chúng ta bị lừa gạt bởi giới cầm quyền, thông tin bị cắt xén, và các cuộc tranh luận bị cản trở. Họ cho rằng như thế là cần thiết để duy trì một nền dân chủ thực sự… Hệ thống báo chí của chúng ta đang trở thành thiên đường của những kẻ lừa dối, ở đó, giá của sự xuyên tạc, bóp méo đã xuống quá thấp.”

Bản báo cáo Xu thế năm 2005 cho thấy, gần 1/2 những người tham gia trả lời phiếu thăm dò nói “Tin tưởng ít hoặc không tin tưởng chút nào” vào báo chí hàng ngày, trong khi năm 1985 chỉ có 16% số người được hỏi có câu trả lời như vậy. Đa số người cho rằng, càng ngày báo chí hàng ngày ở Mỹ bị chính trị chi phối, cho nên họ không tin.

Theo John Nichols và Robert McChesney, dưới sự chỉ đạo của chính quyền Bush, 20 cơ quan liên bang đã sản xuất và phát sóng hàng trăm mẩu tin với số tiền đầu tư khoảng 254 triệu đô la Mỹ. Nội dung các mẩu tin đề cập đến vấn đề cải cách chương trình chăm sóc người cao tuổi vốn đang gây tranh cãi trong xã hội và dựng lên hình ảnh người dân Mỹ “biết ơn” Tổng thống Bush.

Những mẩu tin hư cấu này được phát sóng trên truyền hình mà không thông báo cho khán giả rằng chúng được sản xuất bởi chính phủ chứ không phải các đài truyền hình.

Ngoài ra, chính quyền Bush đã thuê một số bình luận viên lên truyền hình để ca ngợi chính sách của chính phủ. Một trong số đó là Amstrong Williams. Ông này đã nhận 240.000 đô la từ Bộ Giáo dục để ca ngợi Đạo luật Không bỏ rơi trẻ em.

Đầu năm 2003, Bộ Quốc phòng Mỹ cũng đã đầu tư huấn luyện các nhà báo và chi tiền đưa họ đi theo quân đội ra chiến trường chuẩn bị cho cuộc tấn công vào Iraq, mặc dù trước đó, báo chí hoặc bị cấm đưa tin về chiến trường hoặc được đưa tin nhưng phải theo định hướng của quân đội. Nhà báo kỳ cựu Peter Arnett chỉ vì trả lời phỏng vấn trên đài truyền hình Al-Jazeera không có lợi cho ý đồ của Mỹ trong cuộc chiến này đã bị hãng NBC đột ngột chấm dứt hợp đồng.

Peter Arnett từng giật giải báo chí Pulitzer khi đưa tin về cuộc chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam cho hãng thông tấn AP. Ông cũng được đánh giá rất cao vì tác nghiệp xuất sắc trong chiến tranh vùng Vịnh 1991 khi còn là phóng viên của CNN.

Trong một phóng sự năm 1998, Arnett đã cáo buộc quân Mỹ sử dụng khí độc sarin để giết những người phản bội tại một ngôi làng ở Lào năm 1970. Sau đó, ông bị khiển trách và rời CNN. Ông nói: “Tôi bị sa thải vì đã nói lên sự thật”. Và trong các lần ông bị sa thải khỏi các hang truyền thông, nguyên nhân duy nhất là nói lên sự thật.

Hơn nữa, ở Mỹ, không phải mọi vấn đề đều được công khai với báo chí, ví dụ như chuyện Mỹ tài trợ cho bọn phản động người Việt tiến hành các hoạt động chống phá ta, kích động bạo loạn ở Tây Nguyên năm 2001, 2003.

Ở nước mình, báo chí nói nhiều đến những vấn đề này, còn báo chí Mỹ không dám đề cập. Hàng năm CIA điều phối hàng chục tỷ USD thông qua các quỹ, các tổ chức phi chính phủ để “điều phối tự do thông tin báo chí” nhằm mục đích chính trị thông qua các phương thức “tài trợ”, nhưng báo chí Mỹ cũng không hề đụng chạm đến nguồn tiền và đường đi của những đồng đô-la này.

Nhà sử học Mỹ Howard Zinn mới đây viết trên báo Pháp Le Monde cho rằng, ở nước Mỹ, có 1% số dân nắm gần một nửa của cải của đất nước. Thể chế của chính quyền và nền báo chí Mỹ phục vụ những người giàu nhất và quyền lực cao nhất ở Mỹ.

Nhà báo, giáo sư Mỹ William F. Vu (Đại học tổng hợp Stanford) viết: “Một nền báo chí mà đã trở thành con tin của các tỷ phú, thì không còn là một nền báo chí tự do, cũng như khi nó là con tin trong tay chính phủ” .

Mặt khác, cũng cần phải khẳng định rằng, ở Mỹ cũng có báo chí tiến bộ và nhiều nhà báo tiến bộ, có tâm trong sáng và trách nhiệm xã hội trước công chúng và lịch sử. Không ít nhà báo Mỹ có tài năng và lương tâm nghề nghiệp. Chúng ta trân trọng những bài báo đã nói lên sự thật mà nhiều nhà báo Mỹ đã viết về những điều tốt đẹp mà nhiều nguời Mỹ đã làm để chống lại chiến tranh xâm lược của Mỹ ở Việt Nam và góp phần thúc đẩy quan hệ hữu nghị, hợp tác giữa hai quốc gia, hai dân tộc Việt Nam và Mỹ. Họ chính là những người đã thực hiện được ý tưởng của nhà báo Mỹ nổi tiếng J.Pulitzer cách đây hơn một trăm năm khi ông viết (năm 1892): “Một nền báo chí có năng lực, không vụ lợi và có tinh thần hướng về công chúng với những hiểu biết có được từ đào tạo để biết bảo vệ lẽ phải, thì sẽ gìn giữ được sự tốt đẹp của công chúng mà thiếu nó thì chỉ là điều giả dối và là trò hề”.

Hơn một thế kỷ sau, tuyên bố của J.Pulitzer, nhà báo danh tiếng Ben Bardikian viết trong cuốn sách Độc quyền thông tin đại chúng rằng “Phần lớn những gì mà những người Mỹ đọc trong các tờ báo của họ và nhìn thấy trên màn hình đều là sản phẩm của một nhóm những công ty khổng lồ.”

Theo báo cáo điều tra của trường Đại học Sô-nô-ma, vấn đề TDBC ở Mỹ đang bị khủng hoảng. Khi nổ ra cuộc chiến tranh Iraq, các phóng viên Mỹ đã phải ký thỏa thuận với Bộ Quốc phòng Mỹ viết bài, đưa tin theo sự điều khiển của Lầu Năm góc.

Các phóng viên hầu hết ở phía sau chiến tuyến, viết bài, viết tin dựa vào các tin và tài liệu do trung tâm chỉ huy quân đội Mỹ ở Quartar cung cấp. Chính quyền Mỹ dùng mọi cách ngăn cấm báo chí đưa tin kịp thời và đúng sự thật về chiến tranh Iraq.

Dư luận thế giới cho rằng, trong chiến tranh Iraq, nhiều hãng tin và tờ báo lớn của Mỹ, vì giả dối và chậm trễ, đã thua kém báo chí các nước khác, nhất là kênh truyền hình Al-Jazeera của Qatar.

Từ thực tế trên đây có thể nêu ra một số nhận xét bước đầu về TDBC ở Mỹ như sau.

Một là, luồng ý kiến thứ nhất cho rằng ở Mỹ có TDBC khá hoàn hảo. Cũng như nhiều nước khác, Mỹ đã có hệ thống văn bản quy phạm pháp luật, nhất là Tu chính án thứ nhất, bảo đảm cho TDBC hoạt động. Nếu chỉ căn cứ vào Tu chính án thứ nhất thì có thể cho rằng TDBC ở nước này là vô hạn độ; nhưng trong thực tế thì hoàn toàn không như vậy.

Ngoài Tu chính án thứ nhất, quốc hội Mỹ, Tòa án tối cao liên bang và chính quyền các bang đã ban hành hàng trăm văn bản làm công cụ điều chỉnh và hạn chế TDBC, chứ không như một số người lầm tưởng.


Tom McEnroy cũng thừa nhận rằng, “báo chí Mỹ đặt lợi ích kinh tế lên hàng đầu. Điều đó có nghĩa là bạn không thể xuất bản những điều có thể gây tổn hạn đến lợi ích của mình. Mỹ là một nước tư bản, và bất kỳ thực thể nào, từ nhà thờ, bệnh viện, đài truyền hình,… trước hết là một doanh nghiệp và phải tự nuôi sống mình. Nếu tôi cho đăng một quan điểm chống Chính phủ, một vài người sẽ không đồng ý và có thể sẽ áp đặt những hình phạt kinh tế đối với tờ báo của tôi để thể hiện sự không hài lòng của mình. Ví dụ, họ có thể kêu gọi những người ủng hộ họ không mua báo của tôi. Tôi cho đăng những bức ảnh khiêu dâm trên báo mình? Chắc chắn độc giả sẽ không đọc báo của tôi nữa, đồng nghĩa với việc khách hàng quảng cáo của tôi sẽ dừng ngay hợp đồng, và đương nhiên tôi sẽ phá sản”.

Hai là, trong thực tế, chính quyền Mỹ đã tìm mọi cách – kể cả dùng quyền lực chính trị và sức mạnh đồng đô-la để thao túng báo chí. Có thể kể ra mấy “chiêu” cụ thể như:

1)Dùng quyền lực chính trị chi phối, lũng đoạn thông tin báo chí (như trên đã dẫn);

2) Tin truyền hình giả mạo, như chính quyền Bush đã chi gần 254 triệu đôla để ca ngợi chính sách của mình, để gây dựng hình ảnh.., thao túng cuộc chiến tranh Iraq. Nói đúng ra là Mỹ đã thực hiện cùng lúc 3 cuộc chiến tranh ở Iraq (2003) – chiến tranh bằng vũ khí nóng, chiến tranh thông tin báo chí truyền thông nhằm đánh vào tâm lý và dư luận xã hội và chiến tranh tài chính – dùng tiền mua chuộc các tướng lĩnh Iraq, cũng như mua chuộc giới truyền thông Mỹ, Anh và các nước đồng minh;

3) Hối lộ các bình luận viên. Chính quyền đã trả những khoản tiền bí mật cho ít nhất ba bình luận viên để họ ca ngợi chính sách của Chính phủ.

4) Tạo mọi điều kiện đẩy nhanh độc quyền truyền thông nhằm tăng cường kiểm soát TDBC thông qua các tập đoàn khổng lồ này. Ví dụ, chính quyền Bush hỗ trợ đằng sau các tập đoàn truyền thông để viết lại luật sở hữu trong lĩnh vực truyền thông, theo đó ủng hộ sự hợp nhất các tập đoàn và kiểm soát độc quyền thông tin thông qua các tập đoàn truyền thông này. “Chừng nào chính quyền chưa giải thích trước Quốc hội về những vụ “tấn công” báo chí, và chừng nào chưa có các tiêu chuẩn bảo đảm các vụ xâm phạm báo chí như vậy không bị lặp lại trong tương lai thì TDBC ở Mỹ vẫn chỉ là trên danh nghĩa”

5) Buộc nhà báo tiết lộ nguồn tin;

6)Đưa tin thiên lệch, bịt miệng báo chí và công kích trực diện, thậm chí đe dọa nhà báo. “Năm 1965, quân đội In-đô-nê-si-a, do Mỹ và CIA cố vấn, trang bị, huấn luyện và tài trợ, đã lật đổ Tổng thống Achmed Sukarno; xóa bỏ Đảng Cộng sản Inđônêsia và các đồng minh của đảng này; giết gần một triệu người (có số liệu còn hơn một triệu). Mãi ba tháng sau, thông tin này mới được tạp chí Time đề cập và thêm một tháng nữa mới được đăng trên tờ New York Times (05/4/1966), nhưng kèm theo một bài xã luận khen ngợi quân đội Inđônêsia đã “hành động kịp thời với sự cẩn trọng nhất… Hơn 40 năm qua, CIA đã can thiệp vào các vụ buôn bán ma túy ở Ý, Pháp, đảo Coóc, Đông Dương, Áp-gha-nít-tan, Trung và Nam Mỹ. Phần lớn các hành động này đã bị điều tra ở Quốc hội những năm 1970, 1980. Tuy nhiên, truyền thông tư bản có vẻ “không hay biết” về vấn đề này.” Bà Merle Ratner – một nhà báo tự do, hiện đang tham gia rất tích cực vào cuộc đấu tranh của các nạn nhân chất độc da cam Việt Nam, cho rằng trong dòng truyền thông chính thống (nhật báo, tạp chí, phát thanh và truyền hình) mà mọi người thường đọc và xem, nội dung phải tuân theo những điều mà giới tư bản cho là có thể chấp nhận được. Việc này không thực hiện bằng sự kiểm duyệt trực tiếp của chính phủ đối với tin tức, mà bởi quyền lãnh đạo tư tưởng ở Mỹ (dưới tên gọi “trợ lí‎ truyền thông”). Ở các báo, đài truyền hình, đài phát thanh lớn, bất kỳ phóng viên nào tuyên bố (kể cả không phát sóng) rằng họ là cộng sản thì có thể sẽ bị sa thải ngay lập tức. Những nhà báo viết bài vượt qua ranh giới hệ tư tưởng thường bị thất nghiệp. Ví dụ, nhà báo đoạt giải Pulitzer Gary Webb viết một loạt bài gây chấn động về hoạt động buôn bán ma túy của CIA. Bài báo đã gây nhiều tranh cãi khiến anh ta bị đuổi việc và sau đó đã tự vẫn.

Hiện tại, theo bình chọn của các nhà nghiên cứu, Mỹ đứng thứ 23 thế giới về tự do báo chí. Đây không phải là thứ bậc cao.

Phần lớn thông tin báo chí bị khống chế bởi các tập đoàn lớn, các tập đoàn này có quan hệ chặt chẽ với chính phủ. Bởi vậy mà báo chí Mỹ không thể có tự do rộng rãi. Đúng là so với nhiều phần khác trên thế giới, nước Mỹ có thể là “rộng mở” hoặc “tự do” về báo chí hơn một chút bởi do ảnh hưởng của văn hóa giao tiếp truyền thông, nhưng báo chí ở Mỹ vẫn tồn tại những vấn đề nghiêm trọng của nó.

Thực tế là tin tức hiện nay đã trở nên lá cải hóa, chủ yếu dành cho giải trí; các “ngôi sao” được lên truyền hình hoặc radio nhiều hơn tin tức thật sự, và tin tức quốc tế thì chưa bao giờ là tâm điểm trừ khi nó có liên quan đến nước Mỹ theo cách nào đó.

Bà Gabriela Martinez cũng khẳng định rằng, truyền thông Mỹ không phục vụ tầng lớp lao động. Mỗi tờ báo có một mục đưa tin về các tập đoàn, các doanh nghiệp, nhưng chỉ một vài tờ ít ỏi dành “đất” cho các vấn đề của người dân lao động.

Thêm vào đó, báo chí không thể đưa tin về các vụ tham nhũng hoặc những hạn chế chính sách của Chính phủ cho đến khi các vụ việc bị đưa ra ánh sáng và quá muộn để khắc phục sự cố. Nhiều tờ báo, đài truyền hình đang “tẩy chay” đưa những tin tức thực sự công chúng cần mà tập trung vào các câu chuyện giật gân về những người nổi tiếng…

James Rhodes, nhà báo tự do Mỹ, đã bị tờ Coosa News (bang Alabama) sa thải vì viết bài xã luận chỉ trích một nghị sĩ đảng Cộng hòa. Ông cũng bị dọa giết vì bài viết trên tờ Plain Talker về cái chết của Timothy McVey, cựu binh Mỹ trong chiến tranh vùng Vịnh, sau khi ông này bị một bệnh viện của Mỹ từ chối chữa bệnh.

“Nhà tôi ở Arizona đã bị ném bom xăng vào đêm Halloween năm 1990. Tôi cũng bị một nhân viên quân đội cảnh báo nên dừng những hoạt động của mình. Tiếp đó, nhà một người hàng xóm của tôi ở Camp Hill bị đốt cháy vì bị nhầm với nhà tôi.”

Ba là, sự thật hiển nhiên là tự do báo chí ở Mỹ không có hơn gì các nước khác; càng không thể là biểu tượng, đỉnh cao hay chuẩn mực mà nhờ đó Mỹ có quyền phán xét vấn đề này ở các nước khác.

Tháng 12/2007, đài BBC đã tiến hành khảo sát 11.344 người tại 14 nước về TDBC. Riêng đối với Mỹ, kết quả khảo sát cho thấy, 53% người Mỹ cho rằng báo chí Mỹ được tự do đưa tin không thiên lệch. Con số này thấp hơn so với mức trung bình trung của thế giới (56%).

Ngoài ra, người Mỹ cũng chỉ trích hoạt động của báo chí nước mình khi chỉ có 30% tin rằng báo chí đã đưa tin chính xác và trung thực, so với 43% của thế giới.

Bốn là, từ thực tiễn nghề nghiệp, hầu hết các nhà báo Mỹ đặc biệt chú trọng tính khách quan của sự kiện, tôn trọng và bảo vệ nguồn tin. Bởi vì nếu đưa tin sai sự thật hoặc sự thật không được kiểm chứng, thì hoặc rất dễ bị vào tù hoặc phải đền hàng triệu đô la do đối mặt với các vụ kiện cáo.

Mặt khác, không ít nhà báo Mỹ sẵn sàng chấp nhận vào tù bởi nhất quyết chống lại tòa án vì không tiết lộ nguồn tin – để bảo vệ nguồn tin đến cùng.

Đó cũng là đạo đức nghề nghiệp và thái độ tự chịu trách nhiệm được đề cao, chứ không phải thông tin sai sự thật nhưng không chịu cải chính và xin lỗi mà “đọc lại cho rõ”, “nói lại cho rõ”. Cho nên ở khía cạnh nào đó, làm báo ở Mỹ khó khăn phức tạp hơn nhiều.

Rõ ràng là, nếu như “ở Ba Lan, cứ 2 người có 3 ý kiến khác nhau”, thì ở Mỹ, vấn đề TDBC cũng không kém phần phức tạp, giữa có hay không có TDBC, và có ở mức độ nào về quyền TDBC và tự do ngôn luận trên báo chí của công dân.

Không thể chối bỏ rằng ở Mỹ có TDBC, nhưng TDBC ấy không như nhiều người lầm tưởng, mà nó luôn bị quyền lực chính trị và sức mạnh đồng đôla chi phối, điều chỉnh và lũng đoạn.

Nếu như ở Mỹ, công dân có quyền dùng súng; và không ít trường hợp ngưới ta sử dụng quyền ấy để xả súng giết chết hàng chục người một lúc; thì chính quyền Mỹ cũng như các tập đoàn truyền thông siêu quốc gia cũng tha hồ tự do dùng quyền lực và tiền bạc chi phối, lũng đoạn TDBC vì lợi ích nhóm, chứ không vì lợi ích nhân dân Mỹ, mà thường được nhân danh vì lợi ích nước Mỹ.

Như vậy, nguyên lý cơ bản mà Các Mác đã nêu ra cách đây hơn trăm năm, rằng không nên bàn đến có hay không có TDBC; TDBC bao giờ cũng có, vấn đề là tự do cho ai và tự do để làm gì, vẫn giữ nguyên giá trị. Bởi vì trong xã hội có giai cấp và còn sự khác biệt về lợi ích nhóm, báo chí luôn thuộc về một giai cấp nhất định, thậm chí thuộc về một nhóm người nắm giữ quyền lực chính trị hoặc kinh tế – tài chính. Bởi vì việc giao tiếp, trao đổi, chia sẻ và truyền bá thông tin, thể hiện ý chí và nguyện vọng của con người trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng luôn luôn và chủ yếu nhằm thực hiện mục đích –lợi ích nào đó, trước hết là mục đích và lợi ích chính trị hay lợi nhuận. Mà chính trị là sự biểu hiện tập trung của kinh tế, như V.I. Lê-nin đã khẳng định.

https://vitoquocvietnam.wordpress.com/2014/06/26/tu-do-bao-chi-kieu-my-the-nay-d-phai-tu-do/