Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

QUÁ KHỨ CỦA MẸ

Khoai@


Bài dự thi từ tác giả Nhiên tham gia chủ đề "Vẻ đẹp của người phụ nữ trong lao động". Mời các bạn cùng theo dõi. 

QUÁ KHỨ CỦA MẸ

Ngày ấy, Tôi chỉ nhớ người ta kể với tôi rằng: Mẹ mày đến với Bố mày khi đã 1 lần đò đấy! Mẹ mày lấy người ta về, rồi một ngày thằng đó bỏ đi thấy bảo đi làm ăn xa thế rồi chẳng trở về nữa …

1 năm, 2 năm, 3 năm chờ đợi … Mẹ mày về lại đây và cưới Bố mày đấy!

Với nó lúc ấy câu chuyện kể đơn giản cũng chỉ là 1 một câu chuyện. Chưa 1 lần hỏi Mẹ về quá khứ của Mẹ về những ngày Mẹ đã trải qua ấy. Thấy Mẹ cười bình yên và Mẹ sống hạnh phúc bên Bố nó biết: Mẹ đã quyết định đúng cho cuộc đời Mẹ! vì Bố yêu Mẹ. Nó thầm cảm ơn cái tình yêu của Bố để có nó trên cuộc đời này!

Mẹ khổ. Đúng! Những vết nhăm trên da của Mẹ khi đôi mắt nheo nheo nhìn xa xăm ngay cả khi Mẹ cười cũng hằn sâu thẳm về cuộc đời Mẹ. Mẹ là chị cả trong gia đình có 4 chị em gái. Ngày đó Ông ngoại là Sí quan bộ đội Ông chẳng ở nhà trừ những dịp Tết hay ngày nghỉ phép, còn Bà thì làm nông. 

Chỉ những ngày Ông về thì mới được đủ đầy. Chỉ có Mẹ và Bà hai người phụ nữ lớn nhất trong nhà phải lo toan tất cả mọi thứ từ ruộng đồng đến việc học hành của các Dì. Mẹ kể: “Có hôm đi lấy củi trên núi vì cách nhà xa nên buổi trưa chẳng về được, Bà bảo Dì Hai mang cơm cho Mẹ mà lúc đó đói lắm. Đi đường dì đói quá lại dở ra ngồi ăn hết cả phần cơm. Mẹ cứ chờ cơm mà đói, cho đến tối mới về”. Kể xong Mẹ cười giòn như một chuyện vui làm kỉ niệm với Dì. Thời đó đi học được mua đồ mới thích lắm chứ, nhất là áo trắng. Mẹ thì chẳng bao giờ được mặc nó cả, nhìn các Dì xúng xính đi học mà có hễ để mực dây vào áo là Mẹ mắng đấy. Mẹ bảo: đi học thì không được nghịch ngợm phải chăm chỉ và nhớ không được để mực dây vào áo vì sẽ bẩn đi xấu lắm! 

Khi con được sinh ra, nó là ngày rất buồn phải không Mẹ? 

Bà mất, trước khi đi Bà còn gặng hỏi: Mẹ sinh chưa? Mọi người người đã nói dối Mẹ nhỉ? Mọi người nói là: “Nó sinh rồi, lại 1 thằng con trai nữa”. Thế rồi ngay sau đấy Mẹ trở dạ sinh con, không phải con trai mà là con gái! Mẹ chẳng có thời gian để chăm con được nhiều vì còn rất nhiều điều phải lo toan ngoài kia nữa. Mẹ nhờ: Dì trông, Cô trông rồi cả Cụ nữa…

Khi con lớn hơn 1 chút. Mẹ kinh doanh, một cửa hàng kinh doanh nhỏ mua đi và bán lại và Con vẫn nhớ: Những trưa nắng rát da, cái nắng miền Trung Mẹ vẫn cố chạy nốt hàng về nhà để kịp gom chuyến xe chiều. Mẹ mua quà cho con cả Chị đang ở nhà để ôn thi nữa hai chị em vui lắm, thích lắm mà lúc đó con chẳng thể hiểu được những vất vả của Mẹ. 

Có những khi giữa Bố và Mẹ cơm chẳng lành canh chẳng ngọt con thấy Mẹ khóc, con cũng khóc. Có lúc con trốn vào 1 góc rồi khóc, có lúc con ôm Mẹ khóc. Mẹ lau nước mắt Mẹ nựng má bảo nín đi, đừng khóc. Cuộc sống đủ đầy hơn, nhưng Mẹ chưa bao giờ hết lo: Mẹ lo con Mẹ học xa vất vả, thua thiệt với bạn bè, Mẹ lo công việc của con khi học xong rồi, Mẹ lo nó đã yêu chưa và liệu ngoài kia có ai yêu thương nó thật lòng để không làm nó khóc, Mẹ lo con trai Mẹ có dâu thảo, con gái Mẹ có tấm chồng hiền… Cả cuộc đời Mẹ con chẳng thể nào đi hêt được những: yêu thương, lo toan, trách nhiệm, chăm sóc và vất vả mà Mẹ trải qua. Con sẽ chẳng bao giờ thấu được những điều đó!

Khi lớn như bây giờ, con vẫn chưa thể làm Mẹ hết lo lắng. Những ngày con được về Mẹ đều ôm con ngủ rồi vuốt ve mái tóc! Con thấy bình yên trong mắt Mẹ và hạnh phúc trong lòng con. 

Con vẫn thầm cảm ơn quá khứ của Mẹ để con được sinh ra. Được tròn xinh những ngày thơ bé!

Và hỏi rằng: Nếu ngày ấy Mẹ không đi?

Nhiên

Chuyện nữ cảnh sát

Khoai@

Các nữ Cảnh sát nhân dân luôn nhận được sự ngưỡng mộ của nhiều người, nhưng họ cũng giống như một dấu "Lặng" nhiều bí ẩn. Tác giả Dấu Lặng đã gửi đến cuộc thi "Vẻ đẹp của phụ nữ trong lao động" bài viết sau đây, mời các bạn đón xem: 

CHUYỆN NỮ CẢNH SÁT! 

Ai thiết tha nghề cảnh sát thì tôi không biết, riêng nhà bác tôi thì không. Bác tôi đã từng ép chị họ tôi nghỉ việc và thường xuyên than vắn thở dài mỗi khi tôi qua nhà chơi. Rằng thì là mà giá như chị tôi là đàn ông, giá như chị ấy lùn một tí, thì khi vào học viện cảnh sát chắc đã trượt, giá như… 

Thỉnh thoảng chị vắng nhà biệt tích một thời gian rồi trở về đường đột với khuôn mặt đen sạm, hay vài vết thương mới lên da non, có khi còn đang rỉ máu. Kinh hãi nhất là có đợt chị sút cân và trầm cảm phải tạm nghỉ ở nhà mất 3 tháng. Cả nhà không ai biết chuyện gì cho đến 3 tháng sau chị mới dám khai là trong khi làm nhiệm vụ bị nghi phạm tấn công bằng xi lanh có máu. Xét nghiệm máu ở xi lanh thì dương tính với HIV. Chị được chích thuốc ngừa HIV khẩn cấp ngay lúc đó. Nhưng cô gái mới 28 tuổi dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không sốc. Đàn ông dạn dày trong nghề, bị phơi nhiễm HIV thường xuyên mà còn sốc và khủng hoảng tinh thần huống hồ là chị. Sau thời gian cửa sổ dài đằng đẵng ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng thì phúc tổ là chị không làm sao.

Nhưng thực sự cười ra nước mắt và cũng là giọt nước tràn ly khiến bác gái tôi điên cuồng bắt chị nghỉ việc là như sau:

Số là chị được bố mẹ mai mối cho một anh con ông cốp lớn. Anh ta thì chị mới gặp nhưng cũng thấy cũng được được, đi chơi vài buổi nói chuyện cũng vui vẻ. Mọi việc đang suôn sẻ thì chị nhận nhiệm vụ về một tỉnh miền trung trong chuyên án ma tuý lớn. Chị phải giả là một cô gái dạt nhà, tóc tai cắt nham nhở, nhuộm tùm lum, thêm cái khuyên mũi nữa, trông đúng chất gái giang hồ. Vì công việc mà phải thay đổi bộ dạng như vậy thì thôi cũng đành, xong việc lại trở về trạng thái ban đầu là được. 

Nhưng khổ, trong khi làm nhiệm vụ (trong vai gái phục vụ ở quán karaoke) thì lại gặp đúng đợt truy quét tệ nạn của công an tỉnh. Thế là chị bị bắt, bị giải về trụ sở. Cả đám ăn chơi thác loạn, đàn ông đàn bà tuốt luột bị lôi đi. Báo chí chụp hình, truyền hình tới quay đưa tin nháo nhác… Thôi thì tai nạn nghề nghiệp, chị nhanh chóng được xác minh làm rõ sau đó. Nhưng oái ăm thay, trong đám đàn ông bị bắt có người nhà của anh chàng kia, người đấy nhận ra chị. Khi anh ta hỏi tên chị, chị giật mình nghĩ đã bị lộ tẩy và sợ nhiệm vụ đã đổ bể. 

Sau này nghe mẹ chị kể lại, dù giải thích như thế nào thì bên gia đình anh kia cũng không chấp nhận hehe… 

Mỗi lần nghe lại chuyện này là tôi lại cười không nín được. Thương thì thương chị thật. Nhưng mà lại thấy vui vui và thầm ngưỡng mộ. Có phải ai cũng có được những cơ hội trải nghiệm thú vị như thế đâu. Chị làm tôi ao ước…

Còn giờ chị đã chuyển công tác về Quảng Bình, vì đã yêu và kết hôn với anh chàng cảnh sát lấy cung chị cái hôm bị bắt. Đúng là duyên số!

Bác gái tôi chửi chị là ngu. Đang là gái thủ đô tự dưng mò vào cái nơi toàn cát với cát ấy lấy chồng. Chị kệ. Chị yêu anh, chị yêu nghề, và quan trọng anh là người đàn ông đầu tiên thấu hiểu được những vất vả mà chị trải qua với nghề. Có lẽ sự đồng cảm đó đã đưa họ lại gần nhau.

Chị nói, hơi cực đoan nhưng tôi tin là chị nói thật lòng : “Tao lấy lão vì tao thấy chỉ có lão mới đúng là đàn ông”… kinh!

Nói thế làm tôi cứ tưởng anh kia to cao lạnh lùng men lỳ lắm. Hoá ra dáng anh thư sinh mảnh khảnh, lại hay cười, có cái răng khểnh to đùng. Anh không bao giờ ngăn cản công việc của vợ. Dù nguy hiểm hay troé nghoe kiểu gì anh cũng ủng hộ vì anh tin chị thông minh đủ để biết nên làm gì, quan trọng là anh tôn trọng quyết định của chị. Anh tôn trọng những sở thích cá nhân, kể cả những thứ hơi quái gở ở chị. Những lúc chị đi vắng thì anh chăm đứa con gái nhỏ, chăm mảnh vườn rau tươi tốt đợi chị trở về. 

Dù cho những hiểm nguy, vất vả mà nghề nghiệp đem lại dường chưa bao giờ chấm dứt, song tôi thấy chị hạnh phúc. Hạnh phúc vì được làm công việc mình thích và lấy được người mình yêu. 

DẤU LẶNG

QUAN CHỨC HẠ CÁNH VÀ CẶP BÀI TRÙNG MA QUỶ

Quan chức hạ cánh và cặp bài trùng ma quỷ

Lòng tham sẽ khiến cho người Việt, từ quan chức đến dân thường, sẵn sàng “thoát y” để khiêu vũ, không chỉ với đồng tiền nữa, mà với chính… pháp luật. Chữ quyền + tiền đang trở thành cặp bài trùng ma quỷ.

I-Có một thực tế phũ phàng, con người vốn được coi là chúa tể muôn loài. Vì sức mạnh trí tuệ và sáng tạo vô song, có thể biến những câu chuyện cổ tích thành hiện thực. Ở những xã hội văn minh, có nền tài chính minh bạch, con người còn biết sai khiến đồng tiền, chế ngự tính xấu của nó bằng thiết chế quản lý và những chính sách, luật pháp phù hợp quy luật thực tiễn, xây dựng xã hội kỷ cương lành mạnh.

Nhưng trên con đường phát triển, không phải xã hội nào cũng đạt tới sức mạnh làm chủ hoàn toàn cái đồng tiền bất kham này. Và với thiết chế quản lý còn nhiều lỗ hổng, đồng tiền còn có thể trở thành một loại “giặc nội xâm”- tham nhũng. Mà nước Việt đang vất vả phòng chống là thế.

Chả thế người ta thường gọi chua xót- thời đại kim tiền. Chả thế, đồng tiền đã từng được nâng lên như một … “học thuyết” của giới giang hồ:Tiền có thể không mua được. Nhưng rất nhiềutiền vẫn có thể mua được. Mà những vụ án tham nhũng khủng, thất thoát hàng ngàn tỷ đồng là những ví dụ điển hình.

Câu chuyện ở ngay trụ sở Tòa án Nhân dân huyện Triệu Sơn (Thanh Hóa) mới đây là một vụ việc khá điển hình, cho dù số tiền vỏn vẹn “có 30 triệu vụ này mới xong”- chỉ là một số tiền bé mọn. Nhưng những vấn đề bị lộ ra lại rất nghiêm trọng. Nó cho thấy khi phải khiêu vũ với đồng tiền, thì con người có lúc gần như … “thoát y” đến méo mó cả lương tâm, nghiệp vụ, chức trách.

Câu chuyện tóm gọn: Ông Lê Bá Quý - nguyên Chủ tịch UBND xã Tiến Nông (Triệu Sơn) bị cơ quan chức năng kết luận phạm tội cưỡng đoạt tài sản. Ông này nhờ bà Nguyễn Thị Niên - Kiểm sát viên Viện KSND huyện Triệu Sơn, là người họ hàng - giúp đỡ để chạy án. Và việc chạy án đã diễn ra đúng như một bộ phim hình sự, với những đối thoại rất đời. Các “diễn viên” chính gồm: Lê Ngọc Hiệp - Thẩm phán trung cấp, Chánh án; Lê Sỹ Thuần - Thư ký tòa và bà Lê Thị Thu - Thẩm phán, đều thuộc TAND huyện Triệu Sơn.

Bộ phim bị lộ giữa thanh thiên bạch nhật bởi ông Lê Bá Quý, cũng chính là người bí mật ghi âm các lời thoại mặc cả, ngã giá của các … “diễn viên”. Ông này vốn tự cho là mình bị bẫy, bị kết tội oan, rút cục đưa cả chánh án, thư ký tòa, thẩm phán nay mai ra trước vành móng ngựa. Rõ là kẻ cắp bà già gặp nhau. Họ oan ra sao, chỉ là “tai nạn nghề nghiệp” thế nào- như lời ông Lê Ngọc Hiệp thanh minh thanh nga, thì để nay mai họ có nhiệm vụ trả lời trước pháp luật.

Một hiện tượng đáng chú ý, cán bộ ngành tư pháp các cấp “khiêu vũ” với đồng tiền khá nhiều, không còn là của hiếm.

Đó là Phan Văn Quang, nguyên Chánh án TAND huyện Nam Đàn (Nghệ An) đã bị tuyên phạt 06 năm tù vị tội nhận hối lộ, tàng trữ trái phép vũ khí quân dụng; Võ Tá Trường, nguyên Thẩm phán tòa, 02 năm tù về tội nhận hối lộ, tháng 08/2014.

Đó là Nguyễn Duy Hiệp, nguyên quyền Chánh án TAND huyện Thanh Liêm (Hà Nam), nhận hối lộ 235 triệu đồng của đương sự. Chỉ một ngày trước khi chính thức trở thành chánh án, ông quyền này bị bắt giam, tháng 07/2014.

Đó là Nguyễn Thái Quốc Cường, Thư ký TAND Q. 12 (t/p HCM) bị cơ quan chức năng bắt quả tang nhận 170 triệu đồng của đương sự trong một vụ án hình sự để chạy án, tháng 04/2014.

Trước đó, tháng 01/2014, Phan Mạnh Hùng, nguyên Thẩm phán TAND Q. 12 bị tuyên án 07 năm tù về tội lừa đảo nhằm chiếm đoạt hơn 500 triệu đồng của một người nhờ tư vấn.

Hết chánh án, quyền chánh án, thư ký tòa án, đến cả cán bộ sở tư pháp cũng “thoát y” khiêu vũ với đồng tiền. Đó là ông Nguyễn Ngọc Lan, chỉ là cán bộ Sở TP Nghệ An, nhưng lại mạo danh là Phó Giám đốc sở, lừa lấy 100 triệu đồng của người nhà một bị can với lời hứa “chạy án”, và đã bị bắt, tháng 05/2014, v.v… và v. v…

Hiện tượng này cho thấy hoạt động tư pháp là một trong những mảnh đất mà tham nhũng luôn dòm ngó. Bởi một điều đơn giản, xã hội đang trong giai đoạn phát triển, thiết chế quản lý lỏng lẻo, luôn có nhiều bất ổn, thì ở một góc độ nào đó, văn hóa- đạo lý xã hội lệch lạc, tội lỗi, thậm chí tội ác cũng nảy nở tỷ lệ thuận theo.

Chữ quyền+ tiền đang trở thành cặp bài trùng ma quỷ.

Vụ việc chạy án ngay giữa trụ sở TAND huyện Triệu Sơn (Thanh Hóa) mới đây, phản chiếu rất sinh động và cụ thể cái tư duy lẫn “định hướng” phạm tội của các quan tòa ở huyện này sau hậu trường sàn diễn. “Lỗi hệ thống” ở đây không thuần túy là chuyện ăn hối lộ theo dây, mà cả cung cách giẫm đạp lên pháp luật cũng… “theo dây”. Tính chất nguy hiểm của vụ việc này tinh vi còn là ở chỗ đó.

Đó là khi cả Tòa án, Viện Kiểm sát “hợp tác” với bị can để chạy án như thế nào? (GDVN, ngày 19/9). Theo báo này, khởi đầu tại trụ sở Viện KSND huyện Triệu Sơn, ông Nguyễn Đình Hà, Phó Viện trưởng, người được ông Nguyễn Bá Quý nhờ vẽ đường cho hươu chạy. Và các thao tác “chạy” rất bài bản.

Thao tác đầu tiên là gì? Băng ghi âm của ông Quý cho thấy, ông Phó Viện trưởng Viện KS huyện Nguyễn Đình Hà đe doạ và yêu cầu ông này phải làm đơn, xin rút luật sư bào chữa: Nếuanh không rút luật sư thì chúng tôi không thể chiếu cố cho anh được! Cái yêu cầu rút luật sư bào chữa này, một lần nữa, cũng lại được ông Lê Ngọc Hiệp, nguyên Chánh án TAND đưa ra, trước khi mặc cả giá tiền. Một yêu cầu thực chất vi phạm nghiêm trọng pháp luật tố tụng hình sự và những quy định của ngành.

Thao tác thứ hai, xuống tỉnh: Cái này còn phải xuống tỉnh để xin, may ra mới có được án treochứ xử ở đây thế, (xử án treo - PV), xuống dưới kia lỡ may bị bắt giam thì chả giải quyết vấn đề gì.

Thao tác thứ ba: Bây giờ sang tòa án xem hết bao nhiêu?

Chính ở cái công đoạn- thao tác thứ ba này, mới thấy hết sự “thoát y” về nhân cách, lương tâm nghề nghiệp của họ ra sao, với những phát ngôn thật ấn tượng. Hãy thử nghe:

Ông Lê Ngọc Hiệp, Chánh án: Đây được mấy tiền? Khi biết chỉ có 10 triệu, ông Hiệp: Một nấy chưa đủ đi tỉnh.

Ông Lê Sỹ Thuần - Thư ký tòa: Anh vứt xuống tỉnh 20 cái (tiền - PV),lo đây10 cái, tổng 30 cái, được lòng trước khỏi mất lòng sau, chính xác 100%. Còn nếu anh không tin tôi thì anh cứ đi hỏi nơi khác, nhưng khi anh quay lại phải nâng lên một ít nữa, tính tôi rất thật. Rồi “Tội cưỡng đoạt khoản 2 đ. ai cứu”.

Công nhận là ông này rất thật, khi nói đến tiền. Nhưng đã rất thật với tiền, thì sẽ rất gian khi xử án.

Một câu hỏi cần đặt ra, nơi khác là nơi nào, và tỉnh ở đây, là đâu nhỉ? Như vậy, cái giá tiền cũng mang tính rất… phổ biến? Mà ông Lê Sỹ Thuần đã “định giá” rõ là vứt xuống tỉnh 20 cái, đây (huyện) 10 cái!

Vậy mà khi được hỏi, ông Lê Ngọc Hiệp… phiên dịch thế này, chắc sợ báo chí không hiểu tiếng Việt trong đối thoại của ông ta: Ý em là từ trên huyện xuống tỉnh cũng phải thuê xe cộ, lo chỗ ăn, chỗ nghỉ. Ý em thế thôi.

Liệu có tin được ông Hiệp thương ông Quý đến độ lo cho cả chuyện tàu xe, đi đường ko? Có lẽ cái băng ghi âm của ông Quý nghe đến đây cũng phải… đỏ mặt rần rần!

Và nhất là bà Lê Thị Thu, Thẩm phán: Vì anh là người nhà của cô Niên (bà Niên cán bộ Viện KSND huyện, có họ hàng với bị can Quý), nên bọn em mới giúp, còn là dân thì... bọn em sẽ làm theo quy định của pháp luật! Nghiêm phết!

Mà thực ra, đó chỉ là sự ngụy biện để che dấu cái việc ăn tiền trắng trợn. Nó cũng cho thấy pháp luật chả có ý nghĩa bình đẳng, công bằng gì hết trong chính bàn tay … đếm tiền của các vị!

Thử tưởng tượng, vụ chạy án này trót lọt, thì cho dù có xử giữa công đường, giữa thanh thiên bạch nhật, kết quả vụ án cũng chỉ là một “trò đùa” đốn mạt với công luận, với dư luận xã hội.

Cải cách tư pháp là một sự hối thúc của xã hội, của đạo lý nước Việt đang xuống cấp nghiêm trọng, rất cần chấn hưng. Nhưng cải cách thế nào đây, nếu như cán bộ tư pháp say mê “thoát y” để khiêu vũ với đồng tiền đến chóng mặt như thế này?

Phép thần nào đủ mạnh để cải cách tư pháp nước Việt nhỉ? Nếu như pháp luật không thượng tôn. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng đó mới chính là con đường sáng duy nhất, để nước Việt có kỷ cương, môi trường xã hội lành mạnh và niềm tin của người dân không bị mất mát.

II- Không chỉ có các quan chức cấp thấp, mà có cả một cựu quan chức cấp cao trong tuần qua, ông Hồ Nghĩa Dũng, cựu Bộ trưởng GTVT, cũng trở thành đề tài gây xôn xao dư luận. Bởi vị này không phải khiêu vũ với đồng tiền, mà khiêu vũ với… Công ty cổ phần Đầu tư Đèo Cả, chủ đầu tư Dự án hầm đường bộ qua Đèo Cả.

Điều mà dư luận xôn xao trên báo chí là ở chỗ, trước đó, khi còn đương chức ông là người ký quyết định đầu tư xây dựng hầm đường bộ qua Đèo Cả này. Cũng chính ông chỉ định nhà đầu tư là Công ty cổ phần Đèo Cả. Rồi ở thời điểm vốn vay khó khăn, cũng chính ông nhiệt tình giúp đỡ doanh nghiệp này tiếp xúc với các tổ chức tín dụng trong nước, ngoài nước.

Và chỉ 08 tháng sau, khi đã giã từ chiếc ghế quyền lực, ông chính thức trở thành thành viên của Hội đồng Quản trị công ty. Nói như dân gian chẳng ngoa chút nào, thì cái công ty này như là “sân sau” để ông chuẩn bị hạ cánh cho an toàn.

Cũng phải hơn 02 năm sau, từ tháng 04/2012 đến năm nay, câu chuyện mới “bị lộ”, gây ồn ào, đàm tiếu. Bị lộ bởi trang website của công ty, chẳng biết có phải vì quá tự hào có được một cựu Bộ trưởng ngành mình về làm ủy viên HĐQT không, mà đưa lên công khai, khiến bung bét hết cả chuyện. Yêu nhau như thế bằng mười hại nhau.

Có điều dở, khi bước chân vào làm thành viên của HĐQT Công ty cổ phần Đầu tư Đèo Cả, là ông đã ngang nhiên giẫm lên những quy định của pháp luật. Cụ thể ở đây là một loạt những quy định của Chính Phủ, mà ông từng là một thành viên. Đó là Nghị định 102/2007/ NĐ- CP, Điều 04, Chương II, quy định thời hạn không được kinh doanh ở các lĩnh vực; Điều 05 quy định thời hạn không được kinh doanh với những đối tượng cán bộ, công chức như ông (phải từ 12-18 tháng).

Từng là một Bộ trưởng, một quan chức cao cấp, quản lý ngành GTVT, một ngành huyết mạch, và cực kỳ phức tạp vì đầu tư cực lớn, không thể nói là ông không nắm được luật. Cách đây một vài năm, dư luận đã xôn xao trước một vị cựu Bộ trưởng KH và ĐT, vì “lách luật” mà phải hầu tòa.

Nếu cứ hành xử như các cựu Bộ trưởng nói trên thì con đường thực thi pháp luật cũng sẽ có nguy cơ bị… tắc nghẽn bởi những hành vi phạm pháp. Vừa thiếu nghĩa, và cũng không dũng lắm! Điều đó sẽ rất khó thuyết phục người dân Sống và làm việc theo Hiến pháp, và pháp luật.

Có điều, dù các quy định pháp luật của Nhà nước có vẻ chặt chẽ “đầu vào”, nhưng lại rất lỏng lẻo… “ đầu ra”. Nghĩa là cấm thì cấm, nhưng không hề có chế tài xử lý, nếu như các đối tượng thuộc diện phải thi hành vi phạm. Trả lời phỏng vấn nhà báo, ông Nguyễn Sỹ Cương, nguyên Chánh Thanh tra Bộ Nội vụ, Ủy viên Thường trực UB Pháp luật của QH công nhận, nếu không quy định cụ thể điều này thì sẽ rất dở. Mà đầu ra lỏng lẻo- chế tài xử phạt không có, sẽ… huề cả làng? Thì khẩu hiệu Sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật vĩnh viễn chỉ là khẩu hiệu.

Được biết, trang website của Công ty cổ phần Đầu tư Đèo Cả thấy “động”, lập tức gỡ ngay thông tin. Xong om! Theo ngôn từ của một nhà thơ nổi tiếng.

Nhưng hãy còn đây tai tiếng xung quanh vụ việc này. Tiến sĩ Lê Đăng Doanh thì cho rằng, đây là một bài học về quy định pháp luật phải như thế nào để tránh việc các quan chức, khi còn đương chức thì đưa ra những quyết định để chuẩn bị khi về hưu, có thể được lợi từ các quyết định đó.

Còn đời sống nước Việt trong thế giới phẳng giờ đây, trước quốc nạn tham nhũng, trước tâm lý sống vụ lợi, trước những hiện tượng rối loạn các giá trị lại chỉ dễ dàng tin những quan hệ hợp tác kiểu đó như là một sự “trả nợ miệng”. Mà không hề tin ở những lời thanh minh thanh nga của ông Tổng Giám đốc Công ty cổ phần Đầu tư Đèo Cả, cũng như của ông cựu Bộ trưởng. Cho dù đến thời điểm này, được biết, ông Hồ Nghĩa Dũng đã rút khỏi vị trí ủy viên HĐQT.

Với cá nhân một cựu quan chức, đó cũng là một mất mát không nhỏ về thanh danh.

Rồi đây, các cá nhân vẽ đường chạy án của TAND huyện Triệu Sơn (Thanh Hóa) sẽ phải trả lời trước pháp luật. Đến lúc nào đó, sự ồn ào về cái cách hạ cánh … chòng chành của cựu Bộ trưởng GTVT cũng sẽ lắng xuống. Nhưng sự nhức nhối của một nền tư pháp không được thượng tôn, với những lỗ hổng pháp luật to tướng vẫn đặt ra cho hành trình hội nhập còn khập khiễng, chậm chạp của nước Việt, những vấn đề quyết liệt của cải cách tư pháp, cải cách hành chính, cải cách thiết chế quản lý, ở tầm vĩ mô.

Nếu không, lòng tham sẽ khiến cho người ta, từ quan chức đến dân thường, sẵn sàng “thoát y” để khiêu vũ, không chỉ với đồng tiền nữa, mà với chính… pháp luật!

Đó là điều đau khổ và đáng hổ thẹn nhất cho một quốc gia hướng tới văn minh, văn hóa!

Kỳ Duyên

NÂNG KHỐNG 100 TRIỆU THÀNH 130 TỶ

Vụ nâng khống tàu 100 triệu thành 130 tỷ: Ba án tử, bốn án chung thân


Ngày 26-9, sau nhiều ngày nghị án TAND TP.HCM đã tuyên án vụ sai phạm thứ 3 xảy ra tại Công ty cho thuê tài chính II (ALCII, thuộc Ngân hàng Nông nghiệp và phát triển Nông thôn Việt Nam) của bị cáo Vũ Quốc Hảo (nguyên tổng giám đốc ALCII) cùng đồng phạm.

Các bị cáo bị hầu toà về tội tham ô tài sản (theo khoản 4, điều 278, BLHS) do cấu kết nâng khống thiết bị tàu lặn lên gấp 1.300 lần để chiếm đoạt tài sản của ALCII.

Theo đó, toà đã tuyên phạt tử hình ba bị cáo gồm: Hảo (nguyên Tổng giám đốc ALC II); Hoàng Lộc (nguyên Tổng giám đốc Công ty cổ phần Giám định ,thẩm định Việt Nam); Phạm Minh Tuấn (nguyên Chủ tịch hội đồng quản trị Công ty cổ phần Cát Long Hải). Trong đó, Hảo có vai trò chủ mưu và hai bị cáo còn lại là giúp sức đắc lực. Dù các bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ nhưng do hành vi phạm tội là đặc biệt nghiêm trọng gây mất lòng tin của người dân nên phải xử phạt mức cao nhất. 

Bốn bị cáo Nguyễn Văn Tài (nguyên Phó tổng giám đốc ALC II); Lê Phúc Đức (nguyên Trưởng phòng Giám định kỹ thuật Công ty cổ phần Giám định thẩm định Việt Nam); Vũ Đức Hòa (nguyên Giám đốc Công ty cổ phần Cát Long Hải); Lê Thị Minh Huệ (nguyên Kế toán trưởng Công ty cổ phần Cát Long Hải) cùng mức án chung thân.

Các bị cáo còn lại xét có vai trò hạn chế hơn nhưng xem xét các bị cáo từng có cống hiến trong quá trình làm việc nên xử phạt tù có thời hạn từ 15 đến 20 năm tù.

Về phần dân sự, các bị cáo bị đề nghị mức án chung thân, tử hình có trách nhiệm liên đới bồi thường thiệt hại cho công ty ALCII là hơn 130 tỷ... Đồng thời HĐXX cũng kiến nghị cơ quan điều tra làm rõ việc bắt giữ thanh lý tàu lặn tại Hải Phòng của các cá nhân.

HĐXX nhận định lời khai các bị cáo ngay từ đầu phù hợp với các nguồn chứng cứ. Việc các bị cáo thay đổi lời khai là do không thống nhất với tội danh bị truy tố là tham ô chứ không phải là không có hành vi phạm tội.... Như vậy việc phủ nhận lời khai trước đó của các bị cáo là không có cơ sở. Việc truy tố của cáo trạng là có căn cứ để chấp nhận, phù hợp với sự thật khách quan của vụ án.

HĐXX bác lời bào chữa của các luật sư cho là các bị cáo không biết gì, không chiếm đoạt vì không chính xác... Việc biến một tàu lặn chỉ giá trị 100 triệu thành 130 tỷ chỉ có phạm tội mới thu lợi bất chính cả ngàn lần vậy. Toà cũng nhấn mạnh đây là vụ án có tổ chức có dự mưu trước, phân công và từng bị cáo là các mắc xích chặt chẽ để hoàn thành việc phạm tội.

Trong quá trình điều hành công ty ALC II với mục đích rút tiền của Nhà nước thông qua việc ký và thực hiện các hợp đồng cho thuê tài chính, Hảo đã chủ động bàn bạc với một số đối tượng thành lập Công ty cổ phần Cát Long Hải.

Qua mối quan hệ làm ăn, Hảo quen với ông Kochi (người Nhật Bản) có tàu lặn Tinro 2, sản xuất năm 1975 đang khai thác tại Bà Rịa - Vũng Tàu. Từ đây, Hảo nảy sinh ý định sử dụng tàu này làm tài sản bảo đảm để ký hợp đồng thuê tài chính với ALCII. Thực hiện ý định trên, Hảo đề nghị ông Kochi đưa tàu lặn làm tài sản góp vốn vào công ty Cát Long Hải.

Do tàu Tinro 2 không có hồ sơ pháp lý, Hảo nghĩ cách hợp thức hóa con tàu bằng cách chi tiền đem tàu này ra tận địa phận Hải Phòng tạo tình huống bị bắt giữ. Rồi Tuấn làm thủ tục xin mua lại tàu với giá 100 triệu đồng. Sau đó, Hảo móc nối với giám định viên định giá tàu Tinro lên tới 130 tỉ đồng ký hợp đồng cho thuê tài chính rồi giải ngân....

Hoàng Yến

Hàng hiệu

Cách đây chưa lâu, trước một cuộc hẹn quan trọng, chị vô tình để mấy giọt sữa bắn vào chiếc áo đang mặc, ngại về nhà thay đồ, chị rẽ vào cửa hàng Burberry toạ trong một trung tâm thương mại. Chọn mua một chiếc áo vừa í với giá 19 củ, số tiền không lớn đối với một người thượng liu như chị. Hehe.

Khi thanh toán, nhìn sang bên cạnh, chị thấy một phụ nữ nông thôn chắc là người giúp việc, tay trái bế một đứa trẻ, tay phải cầm bát cháo đang ăn dở ngây người nhìn chị như người hành tinh khác. Thấy chị nhìn lại, người phụ nữ quay đi, miệng quát đứa trẻ "ăn mau không tao tát chết mẹ mày giờ". Tự dưng một cảm giác xấu hổ bất giác lan nhanh khắp người chị. Nhanh chóng lấy đồ, chị chạy như ma đuổi khỏi nơi sang trọng đó.

Nghe thì có vẻ nghịch lí nhưng là sự thực, đó là cảm giác khi mua đồ hàng hiệu trong trung tâm thương mại Tràng Tiền của Hạnh bạn thân chị trước nhiều ánh mắt soi mói của cần lao.

Hôm khai trương Tràng Tiền, chị và một số cô gái sành điệu khác bị chặn lại không cho vào một cửa hàng với lí do, bên trong đang có khách, nếu vào đông nhân viên sẽ không chăm sóc được chu đáo. Chị vui vẻ quay ra và kịp nghe loáng thoáng mấy cô gái nói "Bà dí lồn vào, cứ làm như báu lắm". Cách phục vụ như thế đối với người hiểu biết như chị là bình thường, khi chị có nhu cầu, việc được tư vấn cặn kẽ về sản phẩm là điều cần thiết. Nhưng với người đi xem, đó hầu như là sự xúc phạm. Địt mẹ. Xúc phạm nặng nề.

Tràng Tiền Plaza đóng cửa để cấu trúc lại các cửa hàng nhằm phục vụ cho nhiều tầng lớp thị dân theo chị là điều đáng tiếc. Xã hội ngày càng phát triển, khoảng cách giàu nghèo ngày càng cách xa khiến tiêu dùng cũng biến đổi. Nhu cầu sử dụng thứ gọi là hàng hiệu là một nhu cầu có thực và đầy tiềm năng, nên nhớ, dù khủng hoảng kinh tế thì tiền vẫn không mất đi, nó chỉ chuyển từ túi người này sang túi người khác. Có chăng các nhà kinh doanh hàng hiệu không bám được nhu cầu của những nhà giàu mới mà thôi.

Vài năm trước, chị lang thang nhiều ngày tại Đại lộ Champs Elysées, Đại lộ Montaigne ở Paris, nơi tập trung hầu hết các thương hiệu thời trang danh tiếng thế giới hàng trăm năm nay để tìm hiểu về cách bảo vệ của họ trước sự xâm lăng của các cửa hàng bình dân. Họ thậm chí còn lập ra Uỷ ban riêng của Đại lộ để đặt ra các tiêu chuẩn kinh doanh tại đó. Mặc dù không cản nổi sự xâm lăng của hàng bình dân nhưng rõ ràng họ đã hạn chế tối đa được việc đó. Trong mắt giới thượng liu, Đại lộ Champs Elysées và Montaigne vẫn là điểm đến mỗi khi có nhu cầu.

Chục năm trước đây, đến London, giới sành điệu không thể không rẽ qua Đường Oxford, nơi mua sắm cao cấp nhất tại Anh Quốc. Nhưng giờ đây, khi có quá nhiều nhãn hàng mới không danh tiếng, nó không còn là điểm đến hấp dẫn của giới thượng liu nữa, con đường trở thành điểm du lịch mua sắm của nhiều thành phần. Bình dân hoá mặc dù mang lại lợi ích kinh tế trước mắt nhưng với giới nghiên cứu tinh hoa như chị, đó đương nhiên là sự lụi tàn của một di sản văn hoá.

Còn Hạnh Nguyễn bạn thân chị, khi để các nhãn hiệu thời trang lừng danh thế giới với các cửa hàng ô mai quế lọ, đó là cách của nhà kinh doanh bất động sản chứ không phải của nhà kinh doanh hàng hiệu. Cái tên Trung tâm Hàng hiệu chỉ là cái cớ. Mọi người phân tích sự thất bại của Tràng Tiền chỉ làm cho bạn thân chị ngồi cười mỉm mà thôi.

Ôi, nếu thế giới đại đồng thì cứ lấy lá cây mà che thân chứ làm ra các sản phẩm chất lượng, đẳng cấp làm lồn gì cho mất công.

Chị thật.

Hàng Mượt

ÔNG PHẠM XUÂN NGUYÊN NÓI BỪA, KHÔNG HIỂU GÌ VỀ NỘI DUNG NGHỆ THUẬT

Khoai@


Lại là Nguyên Đầu bạc!

Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, sao lại phán như đúng rồ vậy?

Đây là Stt của Artist Đỗ Minh Tuấn, xem chép về cho anh em đọc để hiểu thêm về Nguyên Đầu Bạc.

-----------------

Xem bài phỏng vấn của BBC về việc phim đặt hàng về Điện Biên Phủ không ăn khách theo link dưới đây, lúc đầu nhà văn Phạm Xuân Nguyên nói có vẻ khách quan và có hiểu biết như một nhà phê bình nghiên cứu: “Nhiều người chưa xem nhưng họ cứ đi theo trào lưu. Cả khán giả và báo chí, đưa tin và bình luận như thế nhưng có khi họ chưa xem mà vẫn nói như thật, họ còn chửi rủa, chửi mắng, chê trách. Và cũng phải nói thêm về thị hiếu của chúng ta. Thị hiếu văn hóa nói chung như đọc sách, nghe nhạc, xem tranh cho đến xem phim đang có vấn đề. Tức là khán giả, độc giả cũng có trách nhiệm."

Nhưng đến cuối, khi đề cập đến các phim cụ thể ông lại phát ngôn hoàn toàn sai thực tế, phạm vào những lỗi mà ông chê trách người khác ở trên. Cụ thể, “Trả lời câu hỏi của BBC, nếu phim được vào cửa miễn phí, liệu có thu hút được người xem không, nhà phê bình văn học nói ‘rất khó’. “Những phim này, dù là phim của anh Đỗ Minh Tuấn 10 năm trước đây, phim của anh Thanh Vân bây giờ và trước đó nữa, thời 30 năm là phim của đạo diễn Bạch Diệp là Hoa Ban đỏ cũng phải dùng những cảnh đào chiến hào, vẫn những cảnh chiến đấu, súng bắn, rồi vẫn cảnh phất cờ, thì theo tôi nghĩ rất khó thu hút.”

Điều này chứng tỏ ông Phạm Xuân Nguyên chưa xem phim “Ký ức Điện Biên” của tôi, hoặc nếu có xem cũng không hiểu logic nghệ thuật của phim. Vì cho dù cả ba phim đều có phất cờ trên hầm Đờ cát, nhưng cách cách nhân vật đi đến khoảnh khắc phất cờ đó hoàn toàn khác nhau. Trong phim của tôi, để đi tới căn hầm ấy, các nhân vật đã phải vượt qua ba tình huống nghệ thuật liên quan đến ba cuộc chiến đấu: CUỘC CHIẾN ĐẤU GIỮ ĐẤT, CUỘC CHIẾN ĐẤU GIỮ NGƯỜI và CUỘC CHIẾN ĐẤU GIỮ GÌN Ý NGHĨA. Các phim kia hoàn toàn không có hành trình nghệ thuật ấy. Việc đánh đồng các phim có cách tiếp cận khác nhau với chiến thắng Điện Biên Phủ chứng tỏ ông chẳng hiểu gì về nội dung nghệ thuật, logic nghệ thuật và hành trình nghệ thuật. 

Ông nói rằng phim của tôi và các phim khác cũng làm phất cờ chiến thắng thì chiếu miễn phí “cũng khó thu hút”. Điều này chứng tỏ ông không biết gì về hiệu quả xã hội mà phim “Ký ức Điện Biên” đã đạt được hoặc có biết những cố tình nói khác. 

Trên thực tế, riêng số lượng người xem phim nhựa “Ký ức Điện Biên” ở Việt Nam năm 2004 (dưới các hình thức mua vé, chiếu giá rẻ, chiếu miễn phí..). đã gần 2 triệu theo thống kê của phát hành phim đăng trên báo Sài gòn Giải phóng. Đó là chưa kể lượng khách xem truyền hình sau hàng chục lần chiếu trên các kênh VTV1, VTV3, VTV4, VTV6, HTV, VOV...và nhiều kênh khác trong cả nước, cũng chưa kể số lượng khán giả ở các Liên hoan phim quốc tế và ở các nước Trung Quốc, Nhật Bản,, Indonesia, Malaisia và Bruney...- những nước đã mua bản quyền phim “Ký ức Điện Biên” từ 4 đến 15 năm để chiếu rạp chiếu TV, in DVD và chiếu nơi công cộng. 

Nên nhớ rằng, phim ăn khách nhất hiện nay là “Tèo em” thu 80 tỷ quy ra mỗi vé 100.000 thì chỉ có 800.000 khán giả, chưa bằng nửa số lượng khán giả của phim “Ký ức Điện Biên”. Vậy mà ông bảo phim tôi chiếu miễn phí “cũng khó thu hút” là sao? 

Nếu lúc đầu ông Nguyên đã phát ngôn từ vị thế một nhà khoa học thì lúc sau ông không nên nhảy tót sang phát ngôn kiểu nhà chính trị ma mãnh, hay tệ hơn, kiểu phe cánh à uôm.

GIẢI MẬT TÂM THƯ GỬI TÁC GIẢ ĐÈN CÙ - TRẦN ĐĨNH

Khoai@ chôm về từ FB Nguyen Minh


Giải mật tâm thư gửi tác giả quyển Đèn Cù– Trần Đĩnh. 

(giá hơn 500.000 VND trên Amazon – có 3 người đặt mua)

Có một nguồn tin rất đáng tin cậy, là ô sin bên thua cuộc… cách đây khá lâu có ghé tai kể: 

Trong một căn biệt thư sang trọng ở số X đường Y, tổng bí thư lên giường, dục vợ đi ngủ. Bà vợ xúng xính trong bộ đồ ngủ ngồi trước bàn trang điểm đang mải mê tỉa lông mày, bống quay lại hỏi chồng:

- Anh yêu, mấy chục năm trước, khi anh còn là một cậu nhà quê, không bằng cấp, cũng chẳng có một tý tri thức gì, lúc đó có bao giờ anh mơ ước rằng, một ngày nào đó anh sẽ được làm tình với phu nhân tổng bí thư không?
….

Vâng, tóm lược 599 trang của quyển Đèn Cù, đơn giản chỉ là những câu chuyện như vậy, được thay tên, tuổi, địa chỉ của các nhân vật, y như cách người thợ thủ công xưa buồn tẻ dán từng những miếng ghép đơn điệu bằng giấy lên trục xoay của chiếc đèn cù.

Hay như một cậu bạn hỏi: anh đã đọc hết quyển Đèn Cù, anh nhận xét thế nào về tác giả Trần Đĩnh – giới hạn trong 10 chữ. Câu trả lời sẽ là: Bóng dáng máng lợn trong “Ông lão và con cá vàng”.

Một ông lão ngư phủ có công bắt được con cá, được cá trả ơn vì đã thả cá ra, nhưng không thỏa mãn với mọi thứ mình có được, cuối cùng lại…cô đơn chiếc bóng bên cái máng lợn ngày nào.

Một người thợ viết bậc cao, thậm chí cứ cho là ở mức cao nhất, chuyên viết theo đơn đặt hàng với thù lao hậu hĩnh (thậm chí có những thù lao tính bằng vài căn nhà mặt tiền phố Huế - Hà Nội - theo Đèn Cù), nhưng luôn muốn áp đặt suy nghĩ, ý chí, và “lẽ phải” theo cách của mình lên tư duy của nhân vật được đặt hàng viết. Chỉ mỗi điều, những “nhân vật” đó ở ngành nghề khác – “nghề làm quan”, thì “tai nạn nghề nghiệp” âu cũng là điều khó tránh khỏi.

Gần 600 trang giấy kín chữ được diễn đạt, hành văn đúng như tiêu đề ĐÈN CÙ, thể hiện sự loanh quanh luẩn quẩn trong tư duy người viết – TÀI (văn), BẤT ĐẮC CHÍ (chính trị). Về hình ảnh không khác gì chú cá Giác hút sống cộng sinh, cả đời quẩn quanh cá voi, “xỉa răng” và dọn ký sinh trùng trong răng cá Voi, bơi cùng cá voi, sống cùng cá voi và...tưởng mình là cá voi. Đến khi có dông bão, cá voi tiếp tục sống với những chú cá Giác hút khác, một số chú cá Giác hút bị đánh dạt lên bờ.. ngáp ngáp.

Trân trọng “thiên tước” – tuổi thọ của người viết đã 84 tuổi, để có thể dành 2 ngày liên tục đọc hết (bản pdf miễn phí) gần 600 trang tập sách Đèn Cù, cái đọng lại của độc giả có lẽ không phải những lời tán dương của những chú cá Giác hút khác như Ngô Nhân Dụng, như San Hô (Osin Huy Đức) sống bằng thức ăn thừa trong răng cá nhà táng , cá mập, cá voi…mà là thoáng chút thương cảm cho một người già cả, nhưng không vượt qua nổi cái bóng của mình. Y như chi tiết mà người viết có nêu về chuyện cái bóng của Zarathoustra: “Cặp nhân vật này cứ đêm đến lại thì thầm lên sổ thu chi được mất với nhau. Chủ nhân mất nhiều, rất nhiều, tóm lại toàn bộ bản ngã hắn… Nhưng bù lại cái bóng của hắn lại thu về rất nhiều. Địa vị, quyền lợi, tên tuổi. Tóm lại vớ bẫm. Và rồi cái bóng cứ thế lớn ra, trùm lên chủ nhân, hóa thành hào quang lý tưởng dắt dẫn chủ nhân và chủ nhân chỉ còn là cái bóng”.

Nguyên thủy gốc tích của cái ĐÈN CÙ thực ra hết sức nhân văn: thân trụ ở giữa đèn là biểu hiện trục khôn, cái chao đèn quay sáu mặt biểu tượng cho sáu cá tính của con người: thương, ghét, giận, buồn, vui, hờn. Chao đèn quay, tượng trưng cho con người hay thay đổi cũng có căn do, đó là đạo làm người. Chao đèn quay luôn nhờ ánh đèn soi sáng, cũng như con người tốt lành cũng nhờ đạo đức. Sáu mặt của chiếc đèn làm bằng giấy màu tươi sáng biểu hiện cá tính của con người. 

Nói theo vật lý, sự chênh lệnh nhiệt độ không khí gây nên chênh lệch áp suất giữa vùng không khí bên trong và bên ngoài chao đèn, tạo ra luồng gió khiến chao đèn quay.

Phải chăng, với lực quán tính ly tâm sinh ra khi quay, Đèn Cù đã làm văng ra một số cái bóng…như tác giả, lay lắt và nhòa đi trong ánh sáng mặt trời đang dần mọc lên, chiếu rọi sau đêm Trung Thu vừa trôi qua?

P/S:

Ảnh minh họa chỉ mang tính... minh họa một cách nhìn 
Các từ khóa "giải mật", "tin cậy"...chỉ mang tính câu like.