Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Tin hot: SÁNG NAY ÔNG NGUYỄN BÁ THANH TRỞ VỀ ĐÀ NẴNG

Tin hot: Sáng nay, 5/1, ông Nguyễn Bá Thanh trở về Đà Nẵng điều trị

Thông tin được rất nhiều người dân không chỉ của Đà Nẵng quan tâm đây: Sáng nay, 5/1, ôngNguyễn Bá Thanh trở về Đà Nẵng điều trị. Chúc ông mạnh khỏe.

Hiện gia đình ông Nguyễn Bá Thanh đã hoàn tất mọi thủ tục để có thể đưa ông Thanh rời Mỹ vào sáng nay (5-1) về quê nhà Ðà Nẵng tiếp tục dưỡng bệnh sau 4 tháng 19 ngày điều trị tích cực tại một bệnh viện ở Mỹ.

“Tất cả đã sẵn sàng và nếu không có gì thay đổi đột xuất, ông Nguyễn Bá Thanh và đoàn sẽ về đến Ðà Nẵng vào chiều tối 6-1” - nguồn tin trên cho biết.

Ông Nguyễn Bá Thanh sẽ được một máy bay chuyên dụng y tế cỡ nhỏ đưa về sân bay Ðà Nẵng sau khi dừng tiếp nhiên liệu tại hai sân bay khác nhau ở Mỹ và Nhật Bản sau khi dừng tiếp nhiên liệu tại hai sân bay khác nhau ở Mỹ và Nhật Bản.

Phái đoàn tháp tùng ông Thanh về nước ngoài ông Nguyễn Bá Cảnh (con trai ông Thanh) còn có các bác sĩ người Mỹ nơi ông Thanh nằm điều trị trước đó, nguồn tin cho biết.

Theo ghi nhận của Tuổi Trẻ, tại khoa ung bướu (Bệnh viện Ðà Nẵng) nơi được cho là ông Nguyễn Bá Thanh sẽ về điều trị, lãnh đạo bệnh viện này cho sửa chữa, cải tạo lại một phòng bệnh rất tươm tất.

Ðường dẫn vào khu vực tầng 1 để lên thang máy của khoa ung bướu cũng được cho làm mới, bằng phẳng để giúp giảm xóc cho bệnh nhân trong khi di chuyển.

Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

ĐIỀU TRA NGHI ÁN CÔNG TY ĐẠI NAM KINH DOANH GỖ TRÁI PHÉP

Điều tra nghi án Công ty Đại Nam kinh doanh gỗ trái phép 

Công an thị xã Thuận An, tỉnh Bình Dương đã ra quyết định khởi tố vụ án để điều tra làm rõ nghi án Công ty cổ phần Đại Nam ở phường Hiệp An, TP.Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương mua bán lâm sản trái phép.

Trước đó, CSGT Công an thị xã Thuận An đang làm nhiệm vụ trên đường ĐT743 thì phát hiện tài xế Nguyễn Thanh Hoàng (34 tuổi, ngụ TPHCM) điều khiển xe container biển số: 51E-012.49 có dấu hiệu vi phạm Luật giao thông đường bộ nên ra tín hiệu dừng xe để kiểm tra, phát hiện trên xe có nhiều gỗ quý hiếm. Cảnh sát giao thông đã phối hợp với Chi cục Kiểm lâm tỉnh Bình Dương kiểm tra container, xác định bên trong chứa 77 hộp gỗ trắc (khoảng trên 9m3). Tài xế xuất trình hóa đơn, chứng từ do Công ty cổ phần Đại Nam xuất bán nhưng không có giấy tờ kiểm soát của cơ quan kiểm lâm. Quá trình điều tra, công an nhận thấy việc mua bán số gỗ trắc trên của Công ty Đại Nam có dấu hiệu vi phạm pháp luật nên đã khởi tố vụ án để điều tra.

Để hiểu rõ thêm về vụ việc này, phóng viên liên lạc với người đứng đầu công ty thì được biết ông Huỳnh Uy Dũng – Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Đại Nam đang ở nước ngoài. Một người có trách nhiệm của công ty này cho biết trước đó đã có văn bản gửi Công an thị xã Thuận An giải trình vụ việc liên quan. Theo đó, số lượng gỗ nói trên được Công ty Đại Nam xuất bán cho Công ty thương mại Đại Phú (P. Đồng Kỵ, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh) theo hợp đồng kinh tế ngày 1-10-2014, hóa đơn GTGT số 0000222 ngày 1-10-2014. Ngày 2-10-2014, khi xe đang vận chuyển gỗ từ kho của Công ty Đại Nam về tỉnh Bắc Ninh thì bị công an và kiểm lâm kiểm tra, lập biên bản tạm giữ với lý do vận chuyển gỗ không có xác nhận của chi cục kiểm lâm. Sau đó, Công an thị xã Thuận An phối hợp Chi cục Kiểm lâm Bình Dương đến Công ty Đại Nam xác minh nguồn gốc thì số gỗ trên xe khớp với hồ sơ Công ty Đại Nam cung cấp, mỗi lóng gỗ đều có dấu búa KL 824.

Cũng theo đơn giải trình của Công ty Đại Nam, ngày 18-3-2010, Công ty này mua gỗ của Công ty Hoàng Gia Cát Tường 391,513m3 gỗ trắc xẻ nhập khẩu tại hai hóa đơn GTGT số 002901 và 002902 theo Hợp đồng kinh tế số 01/HĐKT/HG-ĐN (ảnh) mà đôi bên đã ký. Về nguồn gốc số gỗ trắc, Công ty Hoàng Gia Cát Tường mua của một số đơn vị, có giấy tờ hợp pháp. Thoạt đầu Công ty Đại Nam mua về để xây dựng đền thờ Đại Nam. Qua nhiều năm có thay đổi nhân sự nên khi hạch toán xuất hóa đơn nhân viên của hai công ty không xác định được chính xác số gỗ nằm trong bộ hồ sơ nào, chính vì vậy mà Công ty Hoàng Gia Cát Tường chỉ cung cấp một số hồ sơ bản photocopy để Công ty Đại Nam lưu trữ theo quy định. Trong quá trình xây dựng, Công ty Đại Nam còn tồn 77 hộp gỗ xẻ trắc với khối lượng 9,172m3, do không có nhu cầu sử dụng nên bán cho Công ty thương mại Đại Phú.

Ông Phạm Đình Khương - Phó tổng giám đốc Công ty Đại Nam khẳng định toàn bộ số gỗ trắc nói trên có nguồn gốc hợp pháp, được mua từ nguồn gỗ tồn kho của Công ty Hoàng Gia Cát Tường. Ông Khương thừa nhận việc tự ý xuất bán gỗ tồn kho mà không báo Chi cục Kiểm lâm là sai quy định của nhà nước. 

Minh Thắng

HUỲNH THỤC VI TỐ CÁO NHÓM MLBVN CỐ TÌNH ĐÁNH PHÁ HỘI PHỤ NỮ NHÂN QUYỀN

Huỳnh Thục Vy tố cáo nhóm MLBVN cố tình đánh phá Hội Phụ nữ nhân quyền

Sau khi bị cô Nguyễn Hoàng Vi (fb An Đổ Nguyễn) lên tiếng việc mình không được có tên trong báo cáo nhân quyền 2014 của HPNNQ, nhiếc móc “chắc tại Hội PNNQ quên giới tính của mình là nữ thôi”, tiếp sau đó là cô Phạm Thanh Nghiên nêu ra thông tin sai sót về vụ đám tang của mẹ cô này, yêu cầu chỉnh sửa hoặc gỡ bỏ thông tin khỏi báo cáo trên cũng với việc chỉ ra cả đống thiếu sót, cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh công bố đã rời khỏi hội này vì cho rằng hội bị một người đàn ông ẩn danh điều hành (giật dây) và lên tiếng (chê trách) Hội PNNQ không chịu đưa tên cô Quỳnh ra khỏi Hội (tức tố Hội này cố tình bấu víu, lợi dụng dánh tiếng của cô ta) thì ngày cuối cùng của năm 2014, HUỳnh Thục Vy đã nói xổ toẹt trên facebook rằng, vụ việc này không còn là “xích mích nội bộ” nữa mà là nhóm MLBVN kia “cố tình đánh phá Hội phụ nữ nhân quyền và từ lâu họ không còn là thành viên nữa”. Sau đó cô này nói thêm, nhóm cô Hoàng Vi cố tình công khai bằng các “stt và comment gây mất uy tín Hội phụ nữ nhân quyền”.

Nói như vậy, có nghĩa cô Huỳnh Thục Vy đã công khai khẳng định, những lời nói được phía bên nhóm cô Hoàng Vi cho rằng “đóng góp ý kiến”, “thương cô Vy bị lợi dụng”, phủ nhận không ghét bỏ cô Vy…đều nhằm mục đích đánh phá Hội Phụ nữ nhân quyền.

Nếu xét trước đó, cô Huỳnh Thục Vy từng bày tỏ “buồn rất nhiều” khi bị Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đánh phá với bài “Vừa hợp tác vừa đấu tranh” của Bùi Thanh Hiếu, lên án Dân làm báo không đăng bài của cô (Dân làm báo mói là ông chủ thực sự của nhóm MLBVN) thì nay cách phản ứng của cô này trước việc Báo cáo nhân quyền 2014 của Hội Phụ nữ nhân quyền bị đập tơi tả xem như là hành vi xâu chuỗi, nối tiếp và là lý do cô luôn dùng từ “chị và các bạn của chị” khi phán xét, trả lời mọi yêu cầu, thắc mắc từ phía cô Hoàng Vi, cô Thanh Nghiên hay cô Quỳnh

Chính bởi “định kiến” đã được bồi đắp cả quá trình nên dù có các “đồng chí” trong và ngoài nước can ngăn đến mức nào, cô HUỳnh Thục Vy vẫn kiên quyết không xuống thang, thể hiện sẵn sàng đối đầu đến cùng. Trong stt bâng quơ khác nhưng ai cũng hiểu vấn đề cô Vy đang nhắm tới. Cô Huỳnh Thục Vy lên giọng cảnh cáo “những dạng “thọc gậy bánh xe” và ganh ghét thì phải xem chừng hành vi của mình. Cố gắng thật sự mà không chắc được gì thì đừng nói là ngồi chơi không rồi phá bĩnh người khác”. Xem ra khẩu khí và bản lĩnh của cô Huỳnh Thục Vy không vừa khi cô dám đứng ra chiến tuyến, thách thức và cảnh cáo cả nhóm MLBVN, gồm toàn “anh thư”, “liệt nữ” của anh Vũ Đông Hà – ông chủ Dân làm báo.

Không biết nhắn nhủ tới ai, ông luật sư Hà Huy Sơn nhìn vào sự việc và kết luận “Ha Huy Son Chưa học được cách sinh hoạt dân chủ thì chớ vội chống độc tài.”. Ông Ngô Nhật Đăng công khai ủng hộ hành động “thay trời hành đạo” của cô Nghiên và nhóm MLBVN, Ông này cho rằng Ai cũng ra rả dân chủ và đa nguyên, vậy mà có những quan điểm sống khác biệt đã không chịu nổi.”, lên án đám đông bu vào đòi dẹp yên vụ việc theo kiểu “đóng cửa bào nhau”, ” tốt khoe, xấu che” là “ chính vì ai cũng ” vì đại cục” mà chuyện mất đoàn kết nó mới dai dẳng và nhất là sinh ra một loạt người tự coi mình là vĩ nhân”.

Xem qua các comment ủng hộ, phản đối trên tường nhà các cô Quỳnh, Vi, Nghiên và Vy cho thấy, phía sau MLBVN có khá đông các đáng nam nhi như Cùi Các, Peter Lâm Bùi…ủng hộ, phía sau cô Vy có hình bóng Nguyễn Văn Đài, Phùng Mai công khai ca ngợi, bảo vệ. Phải chăng Việt Tân chia phe trong cuộc chiến một mất một còn này chăng?

Võ Khánh Linh

NGUYỄN BÁ THANH TRONG LÒNG NHÂN DÂN ĐÀ NẴNG

Nguyễn Bá Thanh trong lòng Nhân dân Đà Nẵng. *

Tôi biết ông Bá Thanh vào năm 1998, lúc mới chuyển về đài truyền hình. Khi ấy cơ quan tổ chức đá bóng minni giao hữu với văn phòng ủy ban thành phố tại nhà thi đấu Nguyễn Tri Phương. Tôi chưa vợ con nên rảnh rỗi nhiệt tình đi cổ vũ đội nhà. Nghe mọi người chỉ trỏ “Bá Thanh, Bá Thanh”, tôi cũng không quan tâm lắm. Lúc đó ổng chưa có gì đặc biệt trong tôi. Hơn nữa, trước năm 1997, ổng mới là chủ tịch thành phố Đà Nẵng nhỏ thuộc tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng. Hồi ấy tôi làm phóng viên chuyên về mảng an ninh trật tự nên không có dịp tiếp xúc ổng. Sau này chia tỉnh, tôi lại về Quảng Nam.

Nghe mọi người kêu tên ổng như siêu sao, tôi không khỏi mắc cười. Nhìn thằng cha tuổi cũng đã lớn, người vạm vỡ, dáng hùm tướng gấu lừ khừ chạy theo trái banh không chút gì gọi là biết đá bóng, tự nhiên tôi lại thấy ngồ ngộ. Sau này mới biết ổng đá không hay nhưng mê bóng đá vào loại số một. Không có trận banh nào ở sân Chi Lăng mà không có mặt ổng. Nhiều lúc máu quá, ổng nhảy xuống sân chỉ đạo làm cho huấn luyện viên mặt xanh như đít nhái. Cũng vì cái máu này mà ổng bị chỉ trích nhiều. Nhất là mỗi lần đội Đà Nẵng thua, người ta lại bảo do Bá Thanh chỉ đạo nên cầu thủ và huấn luyện viên “khớp” đá không được. Trên sân bóng, ổng chạy lăng quăng, cả trận đụng bóng đâu được vài ba lần. Có lẽ vì là sếp nên quân lính thường chuyền bóng cho ổng. Nhưng ổng không cầm được, lần nào cũng mất. Đã thế còn bị cầu thủ bên đội tôi chơi xấu. Ổng quê, mặt hằm hằm. Một lần bị mất bóng, ổng rượt theo đá vào chân đối phương, khiến khán giả trên sân cười vỡ bụng. Lúc ấy, mặt ổng giãn ra có vẻ thoải mái. Sau này, để ý mới thấy ổng sống chân thành, thẳng thắn theo cái cách bị chơi thì chơi lại, hồn nhiên vô tư như đá bóng. Có lẽ cũng chính vậy mà ổng chỉ loanh quanh Đà Nẵng chứ không lên cao được như mong muốn, kỳ vọng của nhiều người.

Sau này, làm phóng viên thời sự, tôi có dịp tiếp xúc với ổng nhiều hơn. Gặp ổng trong các cuộc họp, hội nghị, ổng chỉ đưa mắt chào nhưng không cười. Tôi cũng đáp lại như vậy chứ không xởi lởi, chào hỏi như với các quan chức khác. Giải lao, các phóng viên thường hay quây lại ổng hỏi han, chuyện trò. Ổng cũng có vẻ gần gũi, dễ chịu với cánh nhà báo. Mà thực tế là có rất nhiều nhà báo thân thiết và nhờ cậy ổng. Nói về Bá Thanh, người ta thường nói đến công lao thành tích của ổng đối với Đà Nẵng. Theo cá nhân tôi, không có Bá Thanh thì không có Đà Nẵng như bây giờ. Tất nhiên hệ lụy của nó cũng không phải là ít. Nhưng không có sự phát triển, thay đổi nào mà không phải trả giá. Thành phố Đà Nẵng mở rộng, khang trang trở thành điểm sáng của cả nước về phát triển hạ tầng, về văn minh đô thị, về xanh sạch đẹp, vân vân thì đằng sau nó là hàng trăm, hàng ngàn người bị thiệt thòi do mất đất sản xuất, bị di dời, giải tỏa. Điều này cũng tất yếu phải chấp nhận, nếu không thì Đà Nẵng chẳng bao giờ có được niềm tự hào hiện tại. Muốn xây cái nhà mới to lớn, đàng hoàng mà không đủ tiền mua miếng đất mới thì cách tốt nhất là đập bỏ nhà cũ sập sệ hoặc bán đi xây chỗ khác. Tôi đã từng nhiều lần đến vùng Nại Hiên, Thọ Quang làm phóng sự nên hiểu cuộc sống của người dân khu nhà chồ, nhà tạm. Nó còn tệ hơn khu nhà ổ chuột trên những bờ kênh đen Sài Gòn. Nhờ có sự quan tâm và quyết liệt của Bá Thanh mà cả vùng Sơn Trà giờ đây trở thành khu đô thị du lịch đầy hứa hẹn. Một khu đô thị mới, một con đường mới đều có dấu ấn Bá Thanh. Ổng đi sâu đi sát đến từng hộ dân để đối thoại, thuyết phục… Người ta thường ca ngợi Bá Thanh là người cứng rắn, cương quyết nhưng tôi lại thấy ở ổng tính hảo hớn, đại hiệp của một kẻ dám làm, dám chịu. Cái cách ổng mở đường và giải tỏa hành lang để khai thác quỹ đất là cách làm sáng tạo, chấp nhận đương đầu. Không như nhiều nơi, chỉ thu hồi đất để mở mỗi con đường. Vì vậy nhà cửa hai bên cái lồi, cái lõm, cái xẹo bên này, cái ngã bên kia nhếch nhác luộm thuộm. Đó là chưa kể người bị giải tỏa thì mất đất, mất nhà phải đi nơi xa sinh sống, người được mở đường thì hơn trúng số, chỉ một đêm, miếng đất chó ỉa thành ra đất vàng, ôm trong tay cả tỷ bạc mà không phải bỏ ra một xu nào, nó tạo ra sự bất công giữa kẻ đi người ở… Bá Thanh làm khác nên đường phố Đà Nẵng không chỉ thẳng thớm mà nhà cửa hai bên đường cũng khang trang, nhà nước có thêm một khoản tiền để chăm lo chu đáo cho người bị giải tỏa, đa phần những người ra đi đều cảm thấy không bị thiệt thòi. Không ở đâu như Đà Nẵng, nhiều người dân mong được giải tỏa để ra mặt tiền, được xây nhà mới rộng rãi hơn, trong đó có tôi, he he…

Làm báo đi nhiều, nghe nhiều nên tôi cũng thấy quý ổng dù lần nào gặp cũng chỉ đưa mắt chào nhau chứ chưa bao giờ bắt chuyện. Nếu có công việc thì cứ đường công văn chuyển đến văn phòng, hẹn phỏng vấn thì câu hỏi gởi trước, đến giờ là hỏi, hỏi xong cám ơn rồi về chứ cũng không trà dư tửu hậu. Hình như thế, ổng lại quý mình. Một lần vào năm 1999, tôi đi theo đoàn của thủ tướng thăm bà con vùng B Đại Lộc, Quảng Nam bị thiệt hạ do lụt lớn. Lúc đi, tôi theo xe Quảng Nam. Đến địa phận Đà Nẵng thì xe Quảng Nam quay về. Hồi đó tôi một mình ôm cái Camera AG quay băng VHS nên chẳng được ai đón, nhờ xe Đà Nẵng về, ai cũng bảo xe đủ người. Bí quá, tôi đến gặp Bá Thanh, “anh nói giúp em một tiếng để em quá giảng về với”. Ổng không nói gì, vẫy chú văn phòng tới. Thế là tôi được mời lên xe. Theo phép lịch sự, tôi cám ơn, ổng cũng chỉ nhướn mắt mà không thèm mở miệng ừ. Tiếp xúc với người khác ổng kiệm lời. Nhưng nói chuyện trước hội đồng nhân dân, ổng là nhà hùng biện. Hầu như đến kỳ họp hội đồng nhân dân, người dân Đà Nẵng thường ngồi trước ti vi để nghe ổng nói. Lúc làm chủ tịch ủy ban thì ổng giải trình, khi làm bí thư, chủ tịch hội đồng nhân dân thì ổng chất vấn. Vai nào cũng tròn trịa và giỏi giang. Trên mạng còn lưu clips ổng nói chuyện trước hàng ngàn cán bộ, công chức thành phố tại cung thể thao Tiên Sơn. Ổng nói nguyên một buổi, không cần nhìn giấy. Nhưng nói cái gì ra cái nấy, từ chuyện nhỏ đến chuyện to. Nói đến đâu người ta há hốc mồm ra nghe và nhớ tới đó. Tôi là đứa khó tính cũng phải nể . Ổng nói những chuyện quốc gia đại sự mà như lão nông đang kể chuyện mùa vụ nên dễ đi vào lòng người. Ổng cũng biết pha trò cho câu chuyện đỡ nhàm chán, khô khan. Ổng ví công chức như con cá heo trong rạp xiếc, cho ăn mới chịu làm, không cho thì cứ ì ra đó. Người ngồi dưới nghe vậy cười ồ nhưng ngẫm lại thấy bóng dáng mình trong đó lại đau. Nói về tệ nạn nước mình không quy trách nhiệm cá nhân mà toàn đổ lỗi tập thể, sai phạm không xử lý cụ thể mà chỉ rút kinh nghiệm, ông chốt “không biết sợi dây kinh nghiệm nó dài bao nhiêu mà rút hoài không thấy hết”. Người nghe cười nhưng thấm thía… Kể về Bá Thanh có thể kể cả ngày không hết chuyện. Người dân Đà Nẵng tự hào vì có một vị chủ tịch, bí thư như ổng. Ổng có nhiều giai thoại. Khen cũng cũng có mà chê cũng nhiều. Làm người sống ở giữa đời phải có khen có chê, chứ nếu chỉ chê là bỏ, còn chỉ khen cũng cần xem lại. Thường thì loại tròn như hòn bi lăn đâu cũng không làm mích lòng ai mới được tất tần tật đều khen. Ánh trăng rằm vằng vặc vô tư là cảm hứng của thi nhân, là niềm vui của trẻ em trần thế nhưng lại là nỗi muộn phiền của dân đạo chích. Nên Bá Thanh được khen và bị chê cũng là chuyện thường tình. Khen thì báo chí đã nhiều. Chê chỉ là giai thoại mồm người nọ qua miệng người kia. Mà nghĩ dân cũng gian, chế chuyện như thật. Rằng giờ giải lao họp quốc hội, ổng ra hành lang ngó nghiêng khoảng sân rộng trước tẩm lăng, có người đến hỏi, có chi mà ngắm kỹ rứa, ổng không trả lời mà hỏi lại theo đúng chất Quảng Nam. “Chừng ni phân ra cũng được mấy trăm lô, hỉ?”. Rồi người ta còn chế bài hát “Đà Nẵng quê ta giải phóng rồi” của Phan Huỳnh Điểu thành “Trời của Thanh, đất của Thanh, con chim trên cành là của Tuấn Anh”. Tuấn Anh là chủ tịch thành phố lúc ấy, bây giờ là bộ trưởng văn thể du. Hình như chưa ép phê, người ta sửa lại: “Trời của Thanh, đất của Thanh, con chim trên cành cũng của Bá Thanh, con chim trong quần là của Tuấn Anh”. Ý chê trách là ổng ôm hết, không chừa ai cái gì và lão kia chỉ là bù nhìn. Với tầm đó, trước Bá Thanh không bù nhìn mới lạ. Tôi không biết sự tình, nghe sao kể vậy, chứ thực lòng cũng không tin. Ngay như cái việc mỗi lần điện qua văn phòng ủy ban đề nghị bổ sung giấy mời xem pháo hoa là y như rằng được nghe “Vụ ni anh Thanh ảnh duyệt từng cái một rồi, tụi tui không giải quyết được mô”. Bố khỉ, làm gì ba cái giấy mời mà đến mức bí thư phải duyệt từng cái một. Nói thế chẳng phải là xúc phạm cả một bộ máy tham mưu giúp việc của thành phố sao…

Nói đến độ sâu sát quần chúng, nhân dân, Bá Thanh là số một. Họp hội đồng nhân dân, có những vụ việc giám đốc sở không nắm nhưng ổng rõ từng nơi. Cơ quan tôi có cái cây trên vỉa hè chìa vô hàng rào, che mất cửa sổ nhìn ra cái “viu” rất đẹp của phòng làm việc sếp. Tôi được giao xử vụ này. Làm công văn qua sở xây dựng. Mấy ngày sau, công ty cây xanh xuống cắt, nhưng chỉ có một đoạn ngắn. Tôi muốn cắt dài thêm tý nữa cho thoáng, nên năn nỉ, em làm vô khúc nữa, nếu phát sinh chi phí anh bồi dưỡng riêng, nhưng chú công nhân thẳng thừng “ Không thêm được nữa anh ơi. Đường ni Bá Thanh hay đi làm, nhìn cái cây cụt ngủn không giống ai, ổng đuổi việc chứ không chơi đâu anh”. Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của chú công nhân, tôi tin là chú ta sợ thật chứ không phải chê tiền. Kể chuyện này để thấy, ổng sâu sát đến mức nào, chứ không qua loa, đại khái, cưỡi ngựa xem hoa như các quan chức khác.

Bá Thanh là mẫu người dám nghĩ, dám làm dám đương đầu với dư luận. Ổng chính là người nghĩ ra lập đội thanh niên xung kích để giữ gìn trật tự đô thị. Lúc đầu người ta bảo như vậy là sai luật, sai nghị định này, quyết định kia… Ổng vẫn làm. Và hiệu quả thấy rõ. Đà Nẵng được văn minh, trật tự như bây giờ cũng một phần là nhờ đội thanh niên xung kích ngày đêm nhắc nhở mọi người dựng xe theo lằn, theo vạch, buôn bán vệ sinh, ngăn nắp. Giờ không còn đội thanh niên xung kích nữa nhưng thói quen dựng xe máy đúng vạch đã ăn vào nếp sinh hoạt đô thị của cư dân Đà Nẵng. Vừa rồi, đọc báo thấy Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh mở trung tâm xã hội để bảo trợ người lang thang xin ăn. Chuyện này Đà Nẵng đã làm cả chục năm trước. Lúc ấy người ta cũng ì xèo rằng như vậy là vi phạm nhân quyền, là vi phạm quyền tự do lao động vân vân. Ổng vẫn quyết làm. Và kết quả là Đà Nẵng không còn người lang thang xin ăn làm mất vẻ mỹ quan, văn minh của một thành phố du lịch mà mới rồi được xếp vào hàng thu hút du khách bậc nhất châu Á. Ổng giải thích đơn giản, xin ăn là vì không có nhà ở, cơm ăn, áo mặc. Tui đưa vô đó cơm bưng tận miệng, nước rót tận mồm ngày đủ ba bữa. Áo quần tử tế, ốm đau có người chữa trị, rồi suốt ngày nằm coi ti vi. Sướng rứa hà cớ chi không chịu mà đòi đi lang thang xin ăn. Nói vậy là ổng biết chắc, ăn xin cũng có năm ba loại, loại ăn xin thiệt được vô trung tâm bảo trợ là mừng. Còn ăn xin dỏm, nghe nói trung tâm là chạy mất dép vì “ngỗng” này thu nhập vào loại khá, cả triệu bạc mỗi ngày. Có người ngày lê la xin tiền lẻ, tối tắm rửa thơm tho vô vũ trường em út. Ổng nắm thóp nên dám làm. Thấy hay, các địa phương khác giờ mới bắt chước. Rứa đó, hay chưa chắc được ủng hộ ngay.

Nhìn ổng lành lạnh, im im vậy chứ đối xử với cánh nhà báo cũng dễ chịu. Ai gặp khó khăn, kêu với ổng là ổng giúp. Thiếu chỗ ở, xin đất cũng không đến nỗi khó khăn. Nói là xin nhưng thực chất là mua giá nhà nước, chênh lệch thị trường có thời điểm cả tỷ đồng. Khai ra mang tiếng nói xấu đồng nghiệp nhưng nhiều người nhờ ổng mà khá, có nhà mặt tiền. Tôi thì không nhờ cậy được miếng đất nào nhưng nhờ ổng mà nhập được cái hộ khẩu. Từ Quảng Nam ra lại Đà Nẵng cả chục năm tôi vẫn chưa nhập hộ khẩu. Lúc lấy vợ sinh con thì đều địa phương khác chuyển đến. Khi con vào lớp một mới giật mình nhớ cái hộ khẩu. Nhờ ông bạn quen làm cảnh sát một chuyên về hộ khẩu thì mới biết mình thuộc diện khó nhập. Lão ta bày hết cách nọ đến cách kia vẫn không được. Nghĩ lão vòi nhậu, mời đi nhậu nhưng cũng không xong. Lẽ nào nhà báo lại phải chung tiền mới nhập được hộ khẩu nên huỵch toẹt, nếu Bá Thanh ký được không. Lão kia ồ lên “rứa thì còn chi bằng”. Thế là tôi tìm gặp ổng. Chờ cuộc họp báo thành phố kết thúc, tôi chìa đơn nói “anh ký em phát cho em nhập khẩu với”. Ổng đọc lướt, lấy bút phê “đồng ý nhập khẩu” rồi ký cái xoẹt. Tôi thở phào sung sướng. Mấy “nhà báo nhớn” chạy lại hỏi dồn “xin đất hả”. Tôi cười ra vẻ bí hiểm cho mấy lão tức chơi, rồi đi nhanh ra cửa, vẫn nghe tiếng xuýt xoa tiếc rẻ đằng sau. Đưa tờ đơn có chữ ký của ổng cho lão bạn, lão cầm lên trưởng phòng ký chuyển về quận. Thế là tôi thành công dân Đà Nẵng. Nếu không nhờ ổng không biết bao giờ mới được đi …bầu cử.

Một dạo người ta đồn ầm là ổng chuẩn bị ra làm bộ trưởng bộ đất đai, rồi sẽ làm phó thủ tướng. Kết thúc một cuộc tiếp xúc cử tri ở phường, được mời ở lại ăn cháo gà đêm với cán bộ phường, ổng được ông chủ tịch phường là lính cũ thời hợp tác xã xun xoe “mừng anh sắp ra làm phó thủ tướng”. Ổng không nói không rằng. Tôi buộc miệng phang luôn “anh ra làm thủ tướng thì ra, phó làm gì”. Cả bàn im re bà rè. Ổng nhìn tôi cười hự lên một tiếng khẽ. Đó là tôi nói thực lòng chứ chả nịnh bợ gì vì với tính cách quyết đoán, cách nghĩ, cách làm ấy, nếu trưởng thì giúp dân, giúp đời được nhiều. Chứ phó chỉ là kẻ giúp việc, ăn theo nói leo chứ có quyết được đâu. Biến sở trường là quyết đoán thành sở đoản là phụng mệnh thì cũng chỉ là hư danh, vinh thân phì gia chứ hay ho gì. Sau đận ấy, cũng ít nghe đồn thổi chuyện đi ở của ổng nữa …

Ngày xưa Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Văn Thoại được dân địa phương lập miếu ghi thờ công trạng. Tôi đồ rằng Bá Thanh sau này cũng vậy. Dân vốn sòng phẳng, nghĩa tình. Bốn mươi năm giải phóng, Đà Nẵng qua nhiều đời chủ tịch, bí thư. Nhưng thử hỏi mấy ai làm được cho địa phương, cho người dân nhiều như ổng. Bá Thanh có câu nói thường được nhắc nhiều “có thi đâu mà biết nhất hay nhì”. Vì vậy tôi không dám chắc là ổng nhất nhưng hỏi dân xem họ nhớ ai. Nhớ ông bí thư lúc nào cũng cười lấy lòng đến nỗi cái miệng nhu ra thành tật không khép được môi chuyên đi đọc thơ hay ông trán hói béo phị nói không ra hơi. Dù hai ông kia được cất nhắc ngồi trên đầu thiên hạ và cả đầu ổng nữa.

Nhưng mà ổng cũng không phải tất cả đều hay. Nhân vốn vô thập toàn. Như vậy mới là người. Trong cuộc chơi với đồng chí tướng. Người ta chê ổng tàn nhẫn, người ta bất tỉnh còn cho khiêng ra tòa. Tôi không cho vậy là dở, khiêng ra tòa chỉ là bề ngoài phản cảm dễ nhận thấy. Cái dở nằm ở chỗ khác. Trong võ có đòn gọi là “đòn hy sinh”. Khi ra đòn này, đối thủ chết mà mình cũng không hy vọng sống. Người ta chỉ dùng nó khi ở thế cùng đường để bảo vệ danh dự. Ổng đường còn dài mà đã sớm dùng đòn hy sinh, kéo một ông tướng chễm chệ trên cao ra vành móng ngựa. Tướng kia thân bại danh liệt thì làm sao mà ổng có thể ngồi yên trong khi ông tướng kia đâu phải là không có dây mơ rễ má… Ổng làm được nhiều cho Đà Nẵng nhưng vô tình cũng tạo ra một đám kiêu binh ăn theo danh tiếng, uy quyền. Những lọ những kiểng và cái đám vác tráp theo hầu đôi khi làm cho nhiễu sự. Ngay cả giám đốc sở cũng chả dám trái lời đám ấy. Đành rằng một họ làm quan nhưng đừng thái quá cũng đừng bất cập, nếu được như vậy sẽ tốt biết bao. Nhiều khi một ổ mối cũng phá hỏng một con đê. Nhiều lần ổng cũng nhắc nhở, cảnh cáo đám kiêu binh song không có giải pháp rốt ráo nên nó như con rầy nâu nhỏ xíu cũng hại được mùa màng. Nhưng tôi tin rằng, trước sau thì đám ấy cũng sẽ thê thảm vì đã là loài ký sinh, một khi vật chủ không còn thì làm sao mà tác oai tác quái …

Tôi viết những dòng này về Bá Thanh bằng tất cả sự tôn trọng và ngưỡng mộ ổng. Sẽ có người thắc mắc vì sao dám gọi cụt ngủn Bá Thanh mà không kèm danh xưng ông, ngài. Xin thưa, với người dân Đà Nẵng, Bá Thanh là người nhà, là anh, là bạn nên gọi vậy cho chân tình, thân mật nhưng cũng không kém phần tôn trọng, kính nể. Không như với nhiều quan chức khác, trước mặt họ gọi bằng ông, chưa kịp quay lưng đã gọi bằng thằng: “thằng bí thư, thằng chủ tịch”.

Nguồn: Nhà báo Nguyễn Khánh Hiền (VTV Đà Nẵng)

VỀ BỨC ẢNH ÔNG NGUYỄN BÁ THANH NẰM VIỆN

Khoai@

Rất cảm ơn các bạn ở trang "Hội Những Người Ghét Bọn Phản Động" đã vạch mặt lũ đểu cáng ba que cùng lũ zân chủ đong sèng.

Hóa ra, từ Bô Shit của Huệ Chi, Hội Nhà Báo Độc Lập của Phạm Chí Dũng, cho đến bọn tiểu yêu, lâu la cũng đều là lũ cuội cả.

Không cuội sao được khi toàn đưa tin với những hình ảnh kiểu râu ộng nọ cắm cằm bà kia?

Đây là entry của các bạn trẻ yêu nước chân chính:

ÔNG NGUYỄN BÁ THANH 
CỦA CỘNG ĐỒNG CHỐNG CỘNG THỰC SỰ LÀ AI?

Thời gian vừa qua, rộ lên tin đồn đồng chí Nguyễn Bá Thanh "bị đầu độc" và đã "qua đời. Cộng với đó là một loạt các câu chuyện thâm cung bí sử hàng nước chè tòi ra từ các trang chống phá Hải ngoại. Để sinh động thêm cho những câu chuyện viễn tưởng của mình, các trang chống phá đã lấy hình ảnh một bệnh nhân đang được chữa trị và khẳng định đây là ông Nguyễn Bá Thanh.


Rất đơn giản, trong hình, bạn cũng có thể nhận ra sự khác biệt đâu là đồng chí Nguyễn Bá Thanh của chúng ta và "ông Nguyễn Bá Thanh" của các bạn chống cộng.

Theo một vài thông tin (ĐVTCĐT) thì người bên phải nhiều khả năng là " ký giả Thanh Toàn " cựu phóng viên SBTN hải ngoại hay còn được biết với cái tên Ca Sĩ Trần Thiện Anh Chương hoạt động ở Mỹ vừa qua đời vào ngày 29 tháng 5 năm 2014 tại Houston, Texas. Ông này cũng là một thành viên có tiền sử ba môn phối hợp vào tháng 4 năm 1975 ( quăng súng, tụt quần, đu càng).

SBTN ( sống bằng tiếng nổ) cũng là "đài truyền hình" thần thánh của xứ tự do với bản tin "đảo chánh tại Hà Nội" trong đợt lũ lịch sử tại HN mấy năm trước.

Nếu đúng như vậy, các bạn chống cộng không ngần ngại mang di ảnh của 'đồng đội" lên để tung tin bịa đặt, hòng mục đích cuối cùng là để xuyên tạc, bôi nhọ chính phủ Việt Nam.

Về việc một số người chưa gì đã tin tưởng tuyệt đối vào những thông tin bịa đặt như vậy, mặc dù không phải quan điểm của page, chúng tôi xin đăng lại một phát biểu của một mem để thấy thái độ của cộng đồng: " Bọn chống cộng đưa tin ngu như chó. Vậy mà vẫn có đứa tin vào, thì đứa đó ngu hơn chó rồi còn gì?"

JB NGUYỄN HỮU VINH - MỘT CON CHIÊN MẤT DẠY

Cuteo@

Người ta dùng từ "mất dạy" để chỉ những kẻ làm ngược với những gì được dạy dỗ, đi ngược lại sự tử tế. 

JB Nguyễn Hữu Vinh là một trường hợp như vậy. Thậm chí, từ "mất dạy" còn chưa thể diễn tả nội tâm tính lang sói của anh ta.


Mình dám chắc, không có chúa nào răn dạy con chiên của mình làm điều ác. Ấy thế mà JB Nguyễn Hữu Vinh, một kẻ mang danh nhà báo, đồng thời lại là một con chiên của Chúa Jesus, thuộc dòng Chúa Cứu Thế, nhưng giọng điệu của y không khác nào một kẻ khủng bố máu lạnh.


Đọc bài "Về Nguyễn Bá Thanh" của hắn chợt thấy buồn và tự đặt câu hỏi, tại sao trên mảnh đất này lại có thể tồn tại loài cầm thú mang hình hài của của con người, khoác áo choàng của chúa mà nhẫn tâm, độc ác đến thế? 


Bài viết tởm lợm, vô nhân tính tới mức, không thể viết lên đây. Bạn nào quan tâm, hãy đọc theo link này.


http://diendanctm.blogspot.com/2015/01/ve-nguyen-ba-thanh.html

Ảnh bên: JB Nguyễn Hữu Vinh đang gây gổ với một người dân yêu nước.

Người ta thường biết đến JB Nguyễn Hữu Vinh như một kẻ chống phá nhà nước điên cuồng, núp bóng Thiên chúa. Xét về mức độ xuyên tạc, vu khống, đả kích lãnh đạo, đe dọa mạt xát nhân viên công quyền thì JB Nguyễn Hữu Vinh không thua kém gì Nguyễn Ngọc Già. Lên mạng, chỉ cần gõ cụm từ JB Nguyễn Hữu Vinh, lập tức có 172000 kết quả trong vòng 0,46 giây. 100% các bài viết đều chửi bới chế độ kích động bạo lực, bỉ bôi vai trò của các nhà lãnh đạo; xúc phạm, mạ lỵ các nhân viên công lực.

Vì thế, có nhiều bạn cho rằng, JB Nguyễn Hữu Vinh lẽ ra còn phải bóc lịch trước cả Nguyễn Đình Ngọc, tức Nguyễn Ngọc Già. 

Nói đến ông Nguyễn Bá Thanh, hầu như ai cũng bày tỏ tình cảm quý mến, nể phục. 

Bạn Lê Thị Thu Thủy, một người con đất Việt, hiện định cư tại Singapore đã viết trên STT của mình về ông Nguyễn Bá Thanh: "Cái tình ở lại là điều giá trị nhất của cõi làm người, đặc biệt là cái tình , cái tâm của người lãnh đạo, dám nghĩ, dám làm, dám nói, dám lo cho dân, lắng nghe dân. Đà Nẵng đẹp và phát triển như hôm nay vì Đà Nẵng may mắn có cái tình, cái tâm của Bác Nguyễn Bá Thanh. Sống mà để dân yêu, dân thương như vậy mới là người của dân. Con mong Bác giữ gìn sức khỏe, nhanh hồi phục, bà con mong Bác luôn khỏe mạnh. Đọc tin, Con rơi nước mắt".


Ngược lại, JB Nguyễn Hữu Vinh lại lên mạng phỉ báng, dè bỉu chuyện ông Thanh đi Mỹ chữa bệnh. Như thường lệ, đơm đặt, bịa chuyện, hằn học và chia rẽ lương giáo là những gì JB Nguyễn Hữu Vinh có thể làm. Hẳn nhiên, nó - cái bài viết ấy - cũng như một bãi nước bọt nhổ toẹt vào các điều răn của chúa Jesus. 

Vụ Cồn Dầu sẽ được viết ở entry sau. Xin được nhắc JB nguyễn Hữu Vinh rằng, chúa không dạy con chiên của mình lối ứng xử mất dạy như thế. 

Một người cho dù có những ý kiến trái ngược với mình, nhưng trong lúc bạo bệnh, thì đó là lúc lòng bác ai, bao dung cần được tỏa sáng. Thế mới là người!

Quay đầu vẫn còn kịp, hãy nhớ: 

- “Hãy yêu kẻ thù mình, làm ơn cho kẻ ghét mình, chúc phước cho kẻ rủa sả mình, và cầu nguyện cho kẻ sỉ nhục mình....Các ngươi muốn người ta làm cho mình thế nào, hãy làm cho người ta thế ấy” (Luca 6:27-31/Kinh Thánh Tân ước).

- “Hãy thương xót như Cha các ngươi hay thương xót. Đừng xét đoán ai, thì các ngươi khỏi bị đoán xét. Đừng lên án ai, thì các ngươi khỏi bị ai lên án, hãy tha thứ, người sẽ tha thứ mình”. (Luca 6: 36-37 / Kinh Thánh Tân ước).

- “Trong tất cả các đức tính thì hạnh bác ái quan trọng hơn hết, nếu không có hạnh bác ái, thì những đức tính khác sẽ không bao giờ được coi là đầy đủ”.(Krishnamuti / Dưới chân Thầy.)

Chúa Jésus đã dạy hãy thương yêu kẻ thù của mình, vậy cớ sao JB Nguyễn Hữu Vinh lại ra nông nỗi này?

Không tu tâm sửa tính, thiếu tu nhân tích đức, thì dù có núp dưới bóng chiếc áo chòang của chúa, JB Nguyễn Hữu Vinh cũng sẽ bị pháp luật trừng trị.

NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH RÚT KHỎI HỘI PHỤ NỮ NHÂN QUYỀN VIỆT NAM VÌ MỘT GÃ ĐÀN ÔNG

Khoai@

Tuyên bố mới đây của Mẹ Nấm Gấu đã làm cho dư luận hiểu sâu sắc thêm về cái gọi là "Hội Phụ Nữ nhân quyền Việt Nam".

Điều này cho thấy trong nội bộ những kẻ mang danh dân chủ hay nhân quyền cũng đều là một giuộc. Chuyện lùm xùm giữa Mẹ Nấm Gấu, tức Nguyễn Ngọc Như Quỳnh với cái gọi là "Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam" đã âm ỉ từ lâu, nhưng đến hôm nay mới tiếp tục phát tác.

Giới thạo tin cho biết, cầm đầu hội này là Nguyễn Văn Đài chứ không phải là một phụ nữ. 


Dư luận cũng đồn đoán rằng, Mẹ Nấm Gấu bị đuổi khỏi hội là do muốn người đứng đầu phải minh bạch về thu chi tiền bạc. Mong muốn của cô này bị nhóm cầm đầu bác bỏ thẳng thừng, và sau đó là quyết định xóa tên.


Dưới đây là nguyên văn stt của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh:




Lý do tôi rút ra khỏi Hội Phụ nữ Nhân Quyền Việt Nam là vì tôi không hưởng ứng cách làm việc khi hội phụ nữ thường xuyên chịu sự điều hành không minh bạch của một người đàn ông.

Mặc dù ở vị trí thành viên khởi xướng, đi vận động thành lập Hội từ ban đầu và có tên trong Ban thành lập, nhưng khi thấy Hội không đáp ứng được tiêu chí minh bạch trong hoạt động, trong các công bố trước dư luận nên tôi đã chọn cách im lặng để Hội PNNQ tự bỏ tên tôi ra khỏi website của Hội sau khi thông báo.

Chỉ có thế thôi.

Tôi chưa bao giờ thắc mắc hoặc công kích các hoạt động của Hội PNNQ sau khi ra khỏi Hội.

Nếu ai thắc mắc hoặc có ý cho rằng tôi công kích Hội PNNQ sau khi ra khỏi Hội thì mời đưa ra bằng chứng.

Cá nhân tôi không lấy làm bận tâm về bảng báo cáo của Hội PNNQ, nay được lôi vào chuyện thị phi thiết nghĩ cần nhắc lại cho rõ ở đây: 

- Mỗi người có một lựa chọn riêng, và trong khi làm việc, nếu có thiếu sót thì việc lắng nghe tiếp thu ý kiến là chuyện bình thường. 

Nếu có phải góp ý với ai tôi sẽ chọn cách phân tích làm rõ đúng - sai, không phải vì ghét mà nói.

Và nhắc lại lần cuối: Tôi tự rút tên ra khỏi Hội PNNQ sau khi thông báo với Ban Vận động và để mọi người có thêm thời gian kiếm người nên hơn 2 tháng sau tên tôi mới được xoá khỏi website. Đây là lựa chọn của tôi, không phải do tôi bị gạt bỏ như một số người nghĩ.