Khoa "rốc"
Những người nổi tiếng trong giang hồ thường phải có biệt danh. Ví dụ như Cường "đô la", Bảy "cầu Muối", Lâm "chín ngón", Năm "Sài Gòn", Đại "dao phay", Hoàng "lựu đạn"…Do đó, gọi Phạm Anh Khoa là Khoa “rốc” cũng chả có gì sai.
Nhưng nếu như gặp Hoàng "lựu đạn" chả thấy lựu đạn đâu, gặp Đại "dao phay" chả thấy dao phay đâu thì gặp Khoa là thấy “rốc” ngay, “rốc” đến mức đập vào mặt khiến ta ngã ngửa.
Điều kỳ lạ ở Khoa là anh “rốc” tới từng chi tiết trong cuộc sống. Trên sân khấu đã đành, trong phòng tắm, lúc xỉa răng, lúc đập ruồi, khi quét nhà, Khoa cũng “rốc” nốt. Ngay cả vẻ ngoài Khoa cũng đã “rốc” vì người anh cao, da anh đen, tóc và râu anh phong phú, răng anh to, trắng, còn chân tay thì gồ ghề. Nếu không làm ca sĩ “rốc”, Khoa làm tướng cướp chắc chắn sẽ giàu to. Chỉ nhìn thấy anh xuất hiện giữa đêm, con trai thì dâng vàng bạc, con gái thì dâng cuộc đời cho anh, đã vậy còn dâng bằng cả hai tay. Là một nghệ sĩ có ngoại hình phong cách không lẫn vào đâu được, Khoa “rốc” tạo nên một hình tượng độc đáo, có một không hai trong làng giải trí.
Gặp Khoa, cảm giác đầu tiên là anh vô cùng dễ sống. Con người anh thích hợp mọi môi trường. Cần vào lâu đài dự tiệc anh vận comple, thắt nơ đen, đầu chải phẳng lì tới mức con ruồi đậu vào chắc chắn trượt chân ngã. Cần ngồi ăn bún trên vỉa hè, anh ngồi ăn một cách hăng say cứ như đã dùng bữa ở đó cả ngày. Nếu có kẻ nào tóm lấy một đám ca sĩ, người mẫu, diễn viên tống lên máy bay sau đó mang thả xuống giữa rừng rậm, mười ngày sau quay lại chắc chắn thấy các xác chết la liệt, chỉ có một chàng trai đang nhảy múa, ca hát và ăn thịt sư tử nướng. Đó là Khoa “rốc”, không sai.
Vẻ đẹp trai của Khoa cũng thần bí và bốc lửa như âm nhạc của anh. Chỉ cần Khoa xõa mái tóc ra, đeo chéo cây đàn như cây súng mang trước ngực thì tất cả con gái mơ mộng của Sài Gòn ngất lịm. Đó là một vẻ đẹp cực kỳ đặc biệt, thường chỉ gặp trong các phim về cướp biển hoặc trong các tiểu thuyết về nghệ sĩ thiên tài. Hầu như mọi nam ca sĩ Việt Nam đều bóng bẩy, đều cố tạo cho mình vẻ thanh lịch một cách trưởng giả hoặc vẻ nam tính một cách giả cầy. Anh thì phanh ngực chụp ảnh với dây thừng, anh thì cong mông chụp ảnh với những xích sắt hoặc thắt lưng đầy gai nhọn, anh còn lại mặc quần áo học sinh đi xe đạp cạnh cô bé áo dài trắng mộng mơ. Khoa nhìn các hình ảnh đó mà lộn cả ruột. Anh chỉ cần không cạo râu ba ngày là chúng nó tan tành. Chân thật, dễ mến, dễ gần, không màu mè, không "nổ", không đua đòi, không màu sắc là những nét nổi bật ở Khoa. Đừng hy vọng anh xanh, đỏ, tím, vàng. Chỉ có khả năng thấy anh đen, xám, đen nâu hoặc đen trắng là cùng.
Khi trình bày nhạc rock trên sân khấu, Khoa làm cho khán giả hết hồn. Anh phi từ bên nọ sang bên kia, hay từ góc này sang góc khác, anh trồng chuối, anh lộn nhào, anh ngước nhìn các vì sao và chỉ tay vào mặt quỷ thần, cứ năm giây anh lại có một động tác khác nhau.Tất cả các ca sĩ đều toát mồ hôi khi nghĩ tới lúc già không hát được nữa. Riêng Khoa chả có chút buồn phiền. Với ngoại hình và sự cá tính của mình, anh chỉ cần đi làm mẫu ảnh hoặc mẫu tượng là sống sung sướng.
Nhạc rock ở Việt Nam là một thứ khó nghe. Phần lớn khán giả thích thứ âm thanh than khóc, kiểu như anh chết em chết theo, em bỏ đi anh tan nát cô đơn. Những câu khán giả khi nghe và dễ liên tưởng tới số phận mình là băng giá, cô đơn, âm thầm, buồn tủi… Trong khi đó rock của Khoa toàn quát mắng người ta, bắt người ta phải nhảy lên, phải hét lên, phải vung tay sang bên phải, vung chân sang bên trái và vung răng vào chính giữa, chính vì các lẽ đó mà nhiều lúc Khoa hơi cô đơn, anh như con gà chọi oai hùng đứng giữa một đàn gà công nghiệp đang kêu chíp chíp.
Có những nghệ sĩ được mến mộ ở nhan sắc. Có những nghệ sĩ được mến mộ ở tài năng. Có những nghệ sĩ được mến mộ vì "lộ hàng". Còn Khoa được mến mộ về thái độ sống hăng say. Nhìn anh hát, trẻ con muốn đi học, bà già muốn đi tập dưỡng sinh, ông già muốn cưới vợ, còn thanh niên muốn nhảy bổ lên sân khấu. Nghe đồn trong những tháng mùa khô, kiểm lâm cấm Khoa vào rừng vì chỉ cần anh hát sẽ làm cây cối bốc cháy, mọi chim chóc đều biến thành chim quay.
Âm nhạc Việt Nam không có Khoa sẽ giống như bầu trời mùa thu, xanh nhưng không hề có sấm chớp, giống như mặt nước hồ phẳng lặng nhưng không hề có cá sấu hay cá mập, sẽ thanh bình pha nhàm chán vô cùng. Khoa “rốc” như một máy bay phản lực gầm rú, vút lên trời, làm cho nghệ thuật hay và hấp dẫn hẳn lên!
Bài: Lê Hoàng
Có thể bạn quan tâm: Nếu một lần ghé thăm căn nhà của Phạm Anh Khoa, bạn sẽ hiểu vì sao anh chàng này luôn tươi cười mỗi lần gặp gỡ. Với Khoa, mọi chuyện trong cuộc sống đều có thể giải quyết bằng nụ cười và chính thái độ tưng tửng của Khoa khiến người đối diện nghĩ mọi chuyện đâu nhất thiết phải nghĩ nhiều đến vậy.