Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

ĐẶC QUYỀN VÀ QUYỀN MIỄN TRỪ CỦA NGHỊ VIÊN

TS. Nguyễn Sĩ Dũng - Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội: Phát ngôn cho xứng danh Nghị sĩ (09/11/2014)


Có lẽ nhiều năm rồi, đến Kỳ họp thứ 8, Quốc hội (QH) khóa 13 này, vấn đề năng lực làm đại biểu QH mới được đặt ra thẳng thắn và gay gắt trong các phiên thảo luận về Luật Tổ chức QH và Luật Bầu cử QH. Đây cũng là kỳ họp có nhiều chuyện làm nóng dư luận xã hội sau các phát ngôn của đại biểu. TS Nguyễn Sĩ Dũng - Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội có cuộc trò chuyện với ĐĐK về kỹ năng làm đại biểu, về năng lực phát ngôn và xây dựng hình ảnh mà đôi khi, những điều này lại chưa được coi trọng.

Ông Nguyễn Sĩ Dũng/Ảnh: Hoàng Long

Quyền miễn trừ đối với đại biểu QH ở Việt Nam không lớn, chỉ là tương đối

PV: Thưa ông, có thể hiểu về quyền miễn trừ của Đại biểu QH Việt Nam như thế nào? Và quyền của một nghị sĩ ở ta khác với các nước khác ở chỗ nào?

TS. Nguyễn Sĩ Dũng: Quyền miễn trừ của đại biểu QH có thể được hiểu là quyền được miễn trách nhiệm hình sự. Tuy nhiên, đây là một quyền tương đối hạn chế. Hiến pháp năm 2013 quy định: "Không được bắt, giam, giữ, khởi tố đại biểu QH nếu không có sự đồng ý của QH hoặc trong thời gian QH không họp, không có sự đồng ý của Ủy ban Thường vụ QH; trong trường hợp đại biểu QH phạm tội quả tang mà bị tạm giữ thì cơ quan tạm giữ phải lập tức báo cáo để QH hoặc Ủy ban Thường vụ QH xem xét, quyết định”.

Như vậy, được sự đồng ý của QH hoặc của Ủy ban Thường vụ QH, thì các hành động áp đặt chế độ trách nhiệm hình sự vẫn có thể được tiến hành. Hay nói cách khác, QH hoặc Ủy ban Thường vụ QH có thể chấm dứt hiệu lực của quyền miễn trừ. Thực ra, quyền là quyền của QH, của Ủy ban Thường vụ QH đấy, nhưng thử hỏi khi một vị đại biểu đã phạm tội, thì QH hoặc Ủy ban Thường vụ QH có dễ dàng trong việc không đồng ý cho truy tố hay không?

Ở các nước, quyền miễn trừ của các nghị sĩ được áp dụng rất khác nhau. Ở một số nước, quyền này được coi là một quyền tuyệt đối: còn làm Nghị sĩ thì không thể bị truy tố. Ở một số nước khác, quyền này là khá hạn chế. Ví dụ, nghị sĩ chỉ có quyền miễn trừ khi ở trong nhà QH hoặc trên đường đi làm nhiệm vụ nghị sĩ của mình. Theo một nghiên cứu của Hiệp hội Tổng thư ký nghị viện, xu thế chung là quyền miễn trừ dành cho các nghị sĩ đang bị ngày càng giảm bớt trên phạm vi toàn cầu.

Làm sao có thể tranh luận một cách tự do, nếu chưa phát biểu đã lo bị kiện

Thưa ông, trên thế giới người ta còn nói tới đặc quyền của các Nghị sĩ. Đặc quyền khác với quyền miễn trừ như thế nào? Các đại biểu QH của nước ta có đặc quyền không?

- Đúng là trên thế giới, ngoài quyền miễn trừ ra người ta còn nói tới đặc quyền của các Nghị sĩ. Và để cho chế định nghị viện có thể vận hành được thì người ta coi trọng đặc quyền hơn quyền miễn trừ rất nhiều. Đặc quyền và quyền miễn trừ là hai khái niệm khác nhau. Đặc quyền là quyền không phải chịu trách nhiệm hình sự và dân sự về phát biểu và biểu quyết trong nghị viện. Còn quyền miễn trừ là quyền không phải chịu trách nhiệm hình sự về hành vi phạm tội.

Sở dĩ, đặc quyền quan trọng là vì nghị viện là nơi để tranh luận. Làm sao người ta có thể tranh luận một cách tự do, trung thực nếu như chưa phát biểu đã lo bị kiện- kiện đòi bồi thường danh dự, hoặc kiện đòi bồi thường thiệt hại.

Trong khi tất cả các Nghị sĩ trên thế giới đều có đặc quyền thì các đại biểu QH của chúng ta lại không có đặc quyền này. Pháp luật của nước ta không cho các vị đại biểu quyền này. Thực ra, Hiến pháp năm 1946 Khoản 2 Điều 40 đã dành cho các đại biểu đặc quyền này: "Nghị viên không bị truy tố vì lời nói hay biểu quyết trong Nghị viện”. Rất tiếc, sau khi chúng ta ban hành các hiến pháp mới thì tất cả các hiến pháp sau này kể cả Hiến pháp năm 2013 vừa được ban hành, đều không quy định về đặc quyền.

Đặc quyền quan trọng hơn quyền miễn trừ rất nhiều. Bởi vì, nếu có đặc quyền thì đại biểu mới có thể hoạt động có hiệu quả được. Tuy nhiên, vì không có đặc quyền nên khi phát biểu ý kiến, kể cả ở Hội trường các vị đại biểu QH của ta nên thận trọng. Đã có một vài đại biểu bị kiện đòi bồi thường thiệt hại hợp đồng. Mặc dù, vị đại biểu có liên quan này chưa phải bồi thường, thế nhưng rủi ro thua kiện và phải bồi thường vẫn treo lơ lửng.

Không có đặc quyền, hoạt động ở Nghị viện rất dễ rủi ro

Vì sao việc bỏ đặc quyền của Đại biểu theo ông là điều đáng tiếc? 

- Rất đáng tiếc! Đặc quyền là điều kiện hết sức quan trọng để vận hành thể chế. Bởi vì, như đã nói ở trên, QH là nơi để tranh luận, nơi để nói. Quốc hội tiếng Pháp là "Parlement” có nghĩa là nói. Thế mà nói cái gì anh chẳng dám nói, nói gì anh cũng sợ thì làm sao anh tranh luận được, làm sao anh làm chức năng đại diện?! Hoạt động ở nghị viện mà không có đặc quyền thì sẽ có rủi ro.

Rủi ro cho đại biểu hay cho xã hội, thưa ông?

- Rủi ro cho đại biểu cũng chính là rủi ro cho xã hội. Bởi vì nếu không có đặc quyền, đại biểu sẽ không thể đại diện đầy đủ cho lợi ích đa dạng, chính kiến đa dạng của xã hội. 

Ví dụ cụ thể trong trường hợp phát biểu của đại biểu làm thiệt hại về kinh tế, hoặc danh dự của tổ chức, cá nhân thì họ có quyền kiện mà đại biểu không được miễn trừ trách nhiệm?

- Rõ ràng là như vậy! Nghĩa là đại biểu không được giải phóng khỏi trách nhiệm hình sự và dân sự. Trường hợp như của đại biểu QH Đỗ Văn Đương, nếu như nước ngoài thì đặc quyền sẽ được áp dụng. Vì ông Đương nói trong tòa nhà QH và ông có đặc quyền. Nhưng ở Việt Nam làm gì có đâu. Tôi khẳng định là Đại biểu QH ở Việt Nam không có đặc quyền. Không có đặc quyền thì phải luôn nhớ rằng, khi phát biểu có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự cũng như dân sự. Mà trong nền kinh tế thị trường thì chuyện liên đới đến trách nhiệm dân sự là khá nhiều. 

Quốc hội là nơi để nói…

Đó chính là rủi ro đối với đại biểu QH hiện nay, thưa ông? Và nó hạn chế quyền của đại biểu?

- Thực chất ở Việt Nam những năm qua, việc chưa có đặc quyền cho đại biểu chưa thành vấn đề lớn. Cũng chưa có đại biểu nào vướng vào việc phải chịu trách nhiệm dân sự hay hình sự bởi phát ngôn. Nhưng chúng ta đang xây dựng nhà nước pháp quyền, chúng ta tôn trọng quyền con người, chúng ta đang xây dựng theo mô hình các cơ quan nắm giữ quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp kiểm soát lẫn nhau thì càng ngày rủi ro với đại biểu QH càng nhiều. Mà rủi ro với đại biểu QH là rủi ro với xã hội. Bởi vì tranh luận trong Nghị trường rất khó khăn, ở môi trường cần tranh luận mà không dám nói thì tranh luận cái gì. Trong khi chỉ có tranh luận thì mới có minh bạch được. Không thể nào có một chính sách không tranh luận mà minh bạch được. 

QH là nơi để nói. Nhưng quyền để tránh rủi ro khi nói không có. Bao giờ một chính sách ra đời cũng ảnh hưởng tới nhiều nhóm đối tượng trong xã hội. Vậy phải có tranh luận để biết được tác động tới xã hội, ai sẽ được hưởng lợi từ chính sách, ai sẽ chịu thiệt? Không tranh luận làm sao sáng tỏ được. Rõ ràng rủi ro khi phát ngôn ảnh hưởng đâu phải chỉ tới đại biểu, mà ảnh hưởng đến tính minh bạch của hệ thống. Đại biểu nêu vấn đề để cần có một sự giải trình. Nhưng nếu ngay khi đại biểu nêu vấn đề người ta đã dọa kiện thì người ta đâu có cần giải trình nữa. Thành thử quyền đại biểu như điều kiện tiên quyết để vận hành thể chế. Không có cái này thì cái khác sẽ không vận hành. Đó là lý do tại sao các đại biểu, nghị sĩ ở rất nhiều quốc gia có đặc quyền. 

…nhưng nói phải thông tuệ, có trình độ, có chứng cứ

Nếu đặt vấn đề ngược lại, giả sử nếu đại biểu QH Việt Nam có đặc quyền, liệu có e ngại những phát ngôn sẽ vì thế mà thiếu cẩn trọng không, ví dụ có thể gây ra những thiệt hại kinh tế thực sự?

- Đừng có lo như vậy, bởi vì ngay khi có đặc quyền thì chỉ được có quyền không bị truy cứu về hình sự và dân sự khi phát ngôn. Còn có trách nhiệm thứ 3 là trách nhiệm chính trị. Không có luật nào khiến đại biểu thoát khỏi trách nhiệm chính trị cả. Nghĩa là nếu phát ngôn thiếu cẩn trọng, bừa bãi thì sẽ mất uy tín. Thành thử khi nói cho dù là không bị truy cứu thì đại biểu cũng phải phát ngôn cho xứng danh là một Nghị sĩ. Nhất là với sự phát triển của báo chí và mạng xã hội hiện nay. Hoàn toàn không nên quan niệm dù đã có quyền miễn trừ hoặc đặc quyền mà được giải phóng về trách nhiệm. Chỉ được giải phóng khỏi trách nhiệm hình sự và dân sự thôi, còn trách nhiệm với uy tín cá nhân, trách nhiệm với hình ảnh trước công chúng, trách nhiệm chính trị sẽ khiến người ta không thể muốn nói gì thì nói. Nói phải thông tuệ, có trình độ, có chứng cứ. 

Làm đại biểu có 2 việc ở đỉnh của khó: Đại diện cho cử tri và làm nhà lập pháp chuyên nghiệp

Điều ông đang nói lại liên quan đến một vấn đề được các đại biểu đang đề cập, đó là năng lực làm đại biểu?

- Làm đại biểu QH phải làm được 2 việc cực kỳ khó. Thứ nhất, là việc làm chức năng đại diện cho người dân đã bầu ra anh. Thứ hai, là một nhà lập pháp chuyên nghiệp.

Để làm chức năng đại diện thì phải làm được mấy việc, đó là giữ được quan hệ với cử tri, lắng nghe ý kiến của họ và thứ ba là phải xử lý được vấn đề của người đã bầu ra mình yêu cầu. 

Ở yêu cầu thứ 2 là một nhà luật pháp chuyên nghiệp thì cũng phải làm tốt được mấy việc. Một nhà lập pháp chuyên nghiệp thì phải tác động được đến nghị trình. Tức là phải thuyết phục được những vấn đề cần ưu tiên, nếu không sẽ làm việc mà người khác đề ra cho mình. Việc thứ hai, là phải có chuyên môn trong lĩnh vực của mình và tác động tới nó bằng pháp luật, bằng chính sách. Tác động bằng cách nào? Có thể bằng hiểu biết để xây dựng luật. Có khả năng để thương lượng hoặc thuyết phục với các đại biểu khác. Đó là kỹ năng của nhà luật pháp chuyên nghiệp. Những việc này đều ở trên đỉnh của sự khó khăn, không phải người nào với trí tuệ năng lực bình thường cũng có thể làm được. Thế mà ở ta nhiều đại biểu lại kiêm nhiệm, chỉ có 1/3 thời gian dành cho hoạt động QH thì làm thế nào? Đó là lý do dẫn đến đôi khi đại biểu chỉ mang tính hình thức. Trên thế giới 1 đại biểu chuyên nghiệp người ta sẽ có 1 nửa thời gian làm việc ở QH để làm luật, làm chính sách, 1 nửa thời gian tiếp xúc với người bầu ra mình để làm người đại diện. Như vậy thì người dân mới có người đại diện thực sự. Và thường người dân chỉ cần kiến nghị với đại biểu là xong. Đại biểu phải xử lý kiến nghị, yêu cầu của cử tri chứ không phải gửi lên QH xử lý. Đại biểu chính là người có động lực nhất trong hệ thống để xử lý. Bởi vì đại biểu phải phụ thuộc vào lá phiếu cử tri. Thứ hai, là đại biểu có quyền năng để xử lý. Nhưng đó là các đại biểu chuyên nghiệp, phải rất hiểu quyền năng của mình.

Nổi tiếng bằng scandal ở Quốc hội không có lợi gì cho đại biểu

Ông vừa nói tới văn hóa tranh luận, văn hóa nghị trường và đã đến lúc cũng cần đặt vấn đề về năng lực phát ngôn ở nghị trường? Liệu có việc phát ngôn sốc để gây chú ý không, thưa ông?

- Chuyện các đại biểu dùng phát ngôn để gây chú ý như giới showbiz thì tôi nghĩ là không. Nhưng mà 500 con người là 500 tính cách. Các đại biểu có thể hiện tính cách của mình rất khác nhau. Nổi tiếng bằng scandal ở QH chắc sẽ không có lợi gì cho đại biểu nếu muốn trở thành người chuyên nghiệp, hoặc muốn tái cử. 

Việc đại biểu dùng trang cá nhân trên mạng xã hội để công kích nhau thì sao? Nó ảnh hưởng khá lớn tới hình ảnh đại biểu hiện nay, thưa ông?

- Trong môi trường xã hội hiện nay thông tin mạng rất quan trọng với đại biểu. Nhưng không có nghĩa để công kích nhau, mà là thu thập ý kiến, bày tỏ quan điểm, giữ quan hệ với cử tri. Còn không nó sẽ rất mất thời gian, mà đại biểu QH ít có thời gian để làm việc đó. Lên mạng xã hội là việc bên ngoài nghị trường, nhưng đối với công chúng người ta không phân biệt hoạt động bên ngoài hay bên trong, người ta cứ biết anh là đại biểu. Cho nên đã là người công chúng thì phải giữ hình ảnh, giữ cho mình và giữ cho nhau là quan trọng. Bởi vì cử tri nhìn vào hình ảnh của đại biểu để xem có tin được hay không. Khi người đó là một phần QH thì ảnh hưởng tới cả niềm tin vào QH nữa. Nếu hình ảnh đại biểu trước công chúng không đáng tin cậy thì anh nói gì người ta cũng không tin. 

Trân trọng cảm ơn ông!

Cẩm Thúy (thực hiện)/ĐĐK

Cực Nóng: CNN đưa tin TỔNG THỐNG MỸ OBAMA BỊ GIẾT

LâmTrực@


Cực Nóng: CNN đưa tin TỔNG THỐNG MỸ OBAMA BỊ GIẾT !



Video:


Sự thật: Chắc do lỗi cậu đánh máy!

CNN chạy dòng chữ: “Biệt kích SEAL khẳng định kết liễu Obama trong cuộc tấn công” xuất hiện trong phần lớn đoạn tin kéo dài khoảng 45 giây đêm 7-11. Các tín đồ mạng xã hội Twitter nhanh chóng phát hiện lỗi sai khó tin đó.
Bản tin trên CNN đang đề cập tới vụ việc đang đặc biệt thu hút sự quan tâm của khán giả về cuộc tranh cãi ai là người thực sự bắn phát súng lấy mạng trùm khủng bố Osama Bin Laden trong cuộc đột kích tại Pakistan năm 2011.
Trong lúc mọi người đang chờ đợi “người bí ẩn” lộ diện trong bộ phim tài liệu dài 2 tập của đài Fox News ngày 11 và 12-11 tới, trang Daily Mail của Anh bất ngờ tiết lộ đã điều tra được danh tính của tay biệt kích SEAL giết bin Laden chính là Robert O'Neill, 38 tuổi – người đã rời khỏi đơn vị số 6 biệt đội SEAL vào năm 2012. Tuy nhiên, trong cuốn sách No Easy Day (Ngày không dễ dàng) xuất bản ngày 4-9-2012, cựu đặc nhiệm SEAL Matt Bissonnette cũng tuyên bố ông mới chính là người tiêu diệt Bin Laden.
Bản tin nói trên của CNN đã đề cập tới vụ tranh cãi này. Ngay khi phát hiện sai sót, đài này lập tức sửa sai. Thậm chí để an toàn, họ sửa chữ "Obama" bằng "Bin Laden"!

Chắc do lỗi cậu đánh máy!

THANH SẮT OAN NGHIỆT VÀ LƯỠI TẦM SÉT TRÊN THIÊN ĐƯỜNG

Thanh sắt oan nghiệt và lưỡi tầm sét trên Thiên đường


Phúc Lai

VNN - Chúng ta quen sống với những tiêu chuẩn kép. Có thể chúng ta dám lên tiếng trước một việc nào đó ảnh hưởng đến bản thân, nhưng nhiều khi, việc có thể ảnh hưởng đến người khác, chúng ta tặc lưỡi cho qua.

Khi viết những dòng này, tôi nhớ đến Giọt nước mắt trên Thiên đường (Tears in Heaven), bài hát rất nổi tiếng của danh ca Eric Clapton, kể về nỗi đau mất mát tột cùng khi con trai ông đột ngột giã từ cuộc sống. Cậu bé 4 tuổi đã rơi từ tầng 53, mãi mãi không trở về...

Còn ngày hôm nay, chúng ta cầu nguyện cho một người mới ra đi được siêu thoát, còn hai người khác nằm bệnh viện chóng qua khỏi. 

Sáng sớm, một thanh sắt nào đó rơi từ cần cẩu của công trường xây dựng đường sắt trên cao, đường Nguyễn Trãi, Hà Đông.

Chuyện một vật gì đó bỗng nhiên rơi vào đầu người đi đường, không phải bây giờ mới xảy ra. Ít nhất tôi vẫn còn nhớ hai trường hợp: một lần xà sắt rơi chết công nhân ở công trường, còn lần khác, bê tông rơi bẹp xe Honda Civic đi dưới đường.

Lại nhớ, ngày trước trên đường Lạc Long Quân có một công trình thi công khá lâu, mà ngày nào đi qua, tôi cũng sợ cứng cả người vì cái cần cẩu của công trường, phần lớn các hôm khi nghỉ vào cuối ca, cũng treo một vật gì đó và thò ra đường. Hôm thì cái thùng sắt đựng dụng cụ khoảng nửa mét khối, hôm thì cả một cái xe cải tiến bằng sắt. Tôi từng chụp lại cảnh tượng đó, gửi kèm thư điện tử cho một tòa soạn báo mạng, những mong họ đăng để cảnh báo. Nhưng rồi không thấy phản hồi nào, coi như nó rơi vào "im lặng đáng sợ."

Còn trên đoạn đường kia, người nối người, vẫn từng giờ từng phút đi qua đi lại dưới cái xe cải tiến đó, sợ thì có sợ đấy, nhưng vẫn phải sống, coi như là "sống cùng sợ hãi." Lâu dần thành quen, những cái đó trở thành bình thường. Và nếu như một ngày, cái dây cáp hoặc cái móc cẩu đó có vấn đề và xe cải tiến rơi xuống, thì "Trời gọi ai người ấy thưa." Nhìn thấy đấy, biết đấy, nhưng nếu bây giờ bảo ngồi mà viết cái đơn phản ánh, thì chúng ta sẽ có một nghìn lẻ một lý do để ngại ngần. "Thôi, đấu tranh thì tránh đâu...", "Ai người ta giải quyết việc đó, rồi lại xong ấy mà..."

Trong những câu chuyện về tai họa "trên trời" kiểu này, chúng ta dễ tìm thấy ngay sự quy trách nhiệm đầu tiên cho những người đang thi công trong công trình: "vô cảm...", "vô trách nhiệm với tính mạng của người khác..."

Tất cả những điều trên đều đúng cả. Đời sống chúng ta đang sống, không thiếu những sự vô cảm với tính mạng của người khác.

Nhưng..., lúc nào cũng lại là "nhưng".

Thử đặt mình vào địa vị của một người sống trong đô thị của Việt Nam, khi bạn tự đứng ra xây cho mình căn nhà. Chắc chắn trong hoàn cảnh điều kiện hiện nay, tốp thợ đến làm nhà cho bạn sẽ dựng lên trên mái vài thanh sắt hoặc gỗ, dựng lên một hệ thống pa-lăng, dùng một cái máy nổ điêden hoặc động cơ điện và kéo văng tê cái xô cao su đựng bêtông lên tầng ba, tầng bốn nhà bạn. Và cũng chính bằng hệ thống đó họ kéo đủ các thứ khác lên: gạch, gạch lát... rồi tời đủ các thứ xuống.

Và bạn hãy hiểu cho rằng cái hệ thống cần trục tự chế tầm cỡ ấy, hoàn toàn có khả năng thả nguyên cái xô bêtông hoặc chục viên gạch vào đầu ai đó đi bên dưới. Bản thân tôi cũng vừa nghe chuyện người quen có mẹ vợ, bị chính công nhân xây dựng nhà cho mình, quẳng một thùng sơn vào đầu theo cách như vậy và qua đời ngay tại chỗ.

Nguy hiểm vậy đó. Nhưng đặt trường hợp là bạn, liệu bạn có đủ can đảm móc túi trả thêm tiền cải tiến "công nghệ cũ" - cần cẩu "chạy bằng cơm", hoặc thuê một cái thang máy (vận thăng) đúng tiêu chuẩn an toàn hay không? Có lẽ phần nhiều là không, hoặc nếu bạn làm, cũng sẽ không có ai đánh giá cao điều đó.

Năm ngoái nhà tôi sửa nhà, và đội thợ cũng sử dụng "công nghệ cần trục" kiểu đó. Nhà có sân, nên việc người đi lại dưới cái "cần cẩu" là không có, nhưng bản thân tôi, thú thực cũng chưa rõ nếu nhà không có sân mà việc đó diễn ra ở đường đi công cộng, thì tôi có dám móc hầu bao trả cho cái sự "an toàn xa xỉ" đó hay không.

Cũng có thể chúng ta cho rằng, chủ thầu xây dựng thì trong mười người, học đại học xây dựng may ra chỉ được một, và trong một người đó không biết anh ta có chấp hành những quy tắc về an toàn lao động hay không. Nhưng trước hết, chúng ta cần tự vấn bản thân chúng ta cái đã. Có thể ở những môi trường khác, một nước khác, những việc tiềm tàng rủi ro như thế, con người không bao giờ dám làm, không bao giờ nghĩ đến được làm, thì ở ta, lại trở thành bình thường.

Bởi vì chúng ta quen sống với những tiêu chuẩn kép. Có thể chúng ta dám lên tiếng trước một việc nào đó ảnh hưởng đến bản thân, nhưng nhiều khi, việc có thể ảnh hưởng đến người khác, chúng ta tặc lưỡi cho qua, vẫn để cho nó được tiến hành. Nếu tất cả chúng ta đều dễ dãi như thế, từ bản thân chủ công trình, người thi công đến chính quyền cũng dễ dãi chỉ "phạt cho tồn tại", thì làm sao mỗi người trong số chúng ta, thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó.

Nói một cách khác, thiên đường và địa ngục, chính chúng ta tạo ra, không phải ai khác. Chừng nào mà chúng ta còn sống với "tiêu chuẩn kép", thì "thiên đường" luôn luôn có những "lưỡi tầm sét" treo lơ lửng trên đầu sẵn sàng giáng xuống.

XE ĐIÊN

Khoai@

Chuyên về xe và giao thông, "Cố" Nguyễn Đăng Ninh mặc dù tuổi cực cao nhưng vẫn có những đóng góp cực kỳ hữu ích cho xã hội với giọng văn phủi.

Xin giời thiệu cùng bạn đọc.

Xe điên

Địnhnghĩa:

Xe điên là loại xe không dừng lại bằng phanh. Nó dừng lại bằng gì thì tùy theo hiện trường; có thể là dải phân cách, cột điện, xe máy, nhà dân.....Bạn có thể thắc mắc rất công chính rằng: Thằng lái ở đâu mà không đạp phanh? Xin thưa: Thằng lái vẫn ngồi đó nhưng sợ cứng người, mất hết phản xạ, ôm chặt vô lăng, nhắm tịt hai mắt và đạp lút chân ga.

Cái danh từ Xe điên này là do lá cải nó đặt, bần nông quen mồm adua rồi thành ra là thế chứ xe nó có điên cái con cặc nó í. 

Cố đã lái đủ các loại xe, đi đủ các loại đường thậm chí đéo có đường. Cố từng chạy xe xuyên rừng xuyên núi dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn gầm, trên đầu ra bom rơi ầm ầm rốc két bắn chiu chíu mà cố chưa từng thấy cái xe nào nổi điên đâm loạn xị. Thế mà bây giờ hơi tí là xe điên. Vừa xong vụ xe điên phố huế thì búp phát lại xe điên đường Phạm hùng. Nạn nhân chết như ngả rạ. Đang chờ đèn đỏ đông nghẹt mà vớ phải ông 4 bánh lao rầm rầm vào đít thì đỡ thế đéo nầu được có phỏng ? Thậm chí đang ăn cơm trong nhà cũng bị nó phi vào giữa mâm, đang xi nhan cho nó vào bãi đỗ cũng bị nó tự dưng nổi điên lao cho gãy cẳng....dcm..vô số vụ ....vụ nầu cũng vãi đái.

Hiện trạng cai đắng nầy đã, đang và sẽ tiếp tục khiến cố không thể không múa phím ngõ hầu tránh những thảm họa tương tự trong tương lai.

Đầu tiên phải xác nhận với nhau rõ nét rằng xe nó không điên mà chính là thằng cầm lái nó điên. Chỉ vì cái xe không biết nói nên nhiều khi bị thằng lái điên sau khi gây tai nạn đổ oan cho những tội như nổ lốp, dính chân ga, mất lái, mất phanh...vân vân. Nếu cái xe mà biết nói cố cam đoan nó sẽ nhỏ nhẹ nói với thằng lái rằng: Mả cụ cái thàng lái khùng.

Sau khi nghe cái xe nó phát biểu như vậy cố sẽ thay từ xe điên bằng từ lái khùng cho nó chuẩn.

Lái khùng là do đâu?

Có ba loại lái khùng: Loại bẩm sinh và loại tài non và loại tài say

1- Loại bẩm sinh:

Trong cuôc đời cầm lái của mình cố nhận ra rằng không phải ai cũng lái được xe ô tô. Có những người hoàn toàn không bao giờ nên lái xe ôtô vì họ không bao giờ có những phẩm chất về tinh thần và thể chất để làm việc đó. Nếu các bạn nghĩ rằng chỉ việc học, thi có bằng rồi nhảy lên xe và lái rồi dần thành tài già là các bạn đang sai lầm. Và đáng tiếc thay, sai lầm ấy chỉ được nhận ra khi quá muộn.

Rất nhiều người sinh ra không để lái xe, và nếu số phận buộc họ phải cầm lái thì tai nạn là cái đã được định sẵn ở cuối con đường, cho dù họ lái lâu đến đâu chăng nữa. Tuy nhiên cũng có những dấu hiệu cảnh báo sớm điều đó.

Hãy tự phán xét mình theo tiêu chí dưới đây: Tiêu chí nà ycố soạn ra theo kinh nghiệm của mình. Nếu bạn đã lái trên 5000km mà vẫn có những triệu chứng sau thì bạn là loại bẩm sinh không thể lái xe, và do vậy bạn không bao giờ nên cầm lái:
  • 1- Bạn đổ mồ hôi mỗi khi lái xe dù trời lạnh
  • 2- Bạn luôn có cảm giác bất an khi vượt xe
  • 3- Bạn luon lo lắng về việc bị công an phạt
  • 4- Bạn uôn lo sợ và hoảng hốt mỗi khi đi trên con đường không quen thuộc
  • 5- Bạn luôn lấy xe máy dò đường trước khi đi bằng ô tô.
  • 6- Bạn luôn đổ mồ hôi đít và nghẹo sái cổ mỗi khi lùi.
  • 7- Bạn luôn phát điên khi thằng đằng trước không cho bạn vượt.
  • 8- Bạn luôn liếc gương chiếu hậu vì bạn có cảm giác vừa chẹt qua cái gì/hoặc ai đó.
  • 9- Và cuối cùng: Bạn không thể hòa nhập với xe bạn lái, cho dù bạn đã lái chiếc xe đó trên 15.000km. Hòa nhập nghĩa là bạn điều khiển chiếc xe đó như thể nó là một bộ phận trên cơ thể của mình.
2-Loại tài non:

Trước khi thành tài già bạn phải là tài non. Chỉ có điều người ta chỉ được phép là tài non khi ở trường dạy lái xe mà thôi. Nếu điều khiển xe ra ngoài đường bạn không được phép non nữa. Sau khi có bằng mà vẫn non thì bạn phải học bổ túc tay lái với xe có hướng dẫn viên và phanh phụ cho đến khi bạn thành thục.

Phải thừa nhận rằng các trung tâm dạy lái xe ở Việt nam dạy như con cặc. Cái quan trọng nhất là dạy lái xe trên thực tế thì dạy lơ là, người học chỉ nhăm nhăm học đi hình lùi chuồng để thi đỗ. Phần lớn xe con bây giờ là xe số tự động nhưng học và thi thì toàn xe số sàn. Một trung tâm giỏi lắm có 1 đến 2 xe số tự động để giới thiệu cho học viên là chính chứ không có trung tâm nào dạy kỹ lưỡng về loại xe phổ biến này. Ngoài ra bộ môn tâm lý lái xe thì hoàn toàn biến mất. Học viên không được học cách điều khiển tâm lý để sập cửa xe lại là sập luôn mọi tác động ngoại lai ví dụ như áp lực công viêc, áp lực gia đình...vào việc điều khiển xe.

Dạy dỗ kiểu ấy không sinh ra tài non mới là chuyện lạ.

3-Loại Tài say:

Loại này đéo cần bàn. Nốc đẫy vào rồi gây tai nạn. Tống cổ vào tù đéo nói nhiều.

Tình hình này thì hiện tượng lái khùng còn tái diễn. Cố dất quan ngại và khẩn thiết yêu cầu cải tổ tận gốc việc học và sát hạnh cấp bằng lái xe cho sát với thực tế. Cố cũng khẩn thiết yêu cầu các bạn đang ngày đêm bẻ vô lăng soi lại chính mình. Hãy rời vành lái ngay và luôn nếu bạn có các triệu chứng mà cố liệt kê phía trên.

Ngày xưa những người lái xe như cố luôn được cần lao gọi một cách trân trọng bằng bác tài. Ngày nay bi ai thay, đéo ai còn gọi như thế nữa.

Nguồn: Cố

NGƯỜI MẪU VÀ MẠI DÂM

Người mẫu và mại dâm


Nhân dân cần lao hay chửi các cô là phò, khiến tôi rất đau lòng. các cô không ăn cắp, cũng ko làm hại ai hết.

Một món hàng, cần bán khi giá cao nhất, điều đó, đến con chó cũng biết. 

Nếu tôi là liền bà hoa hậu, thì tôi bán dâm đương nhiên, có điều giá tôi cao đễn nỗi, chỉ cần 1 khách là đủ, thằng khách đó phải là đại gia.

Nếu tôi là á hậu hay thấp hơn, giá thấp hơn, lúc này có thể tôi có hơn 1 khách, cơ mà vẫn phải là đại gia, loại có đến 20 khách là suy vi lắm rồi, cơ mà kiếm đc nhà, xe, tiền là tôi ưng.

Là hoa hậu, giá tôi sẽ đắt và cực đắt, 1 nháy giao cấu đc tặng con bmw mui trần tội gì tôi giữ ơ kìa? hay giao cấu miễn phí mới là cao-quý? lí gì mà kì lạ vậy?

Kệ miệng lưỡi người đời chửi, những kẻ đó vị thế thấp đéo chấp.

Nếu giao cấu lấy tiền gọi là phò thì tôi tin các bà vợ của nhân dân cần lao cũng là phò nốt, vì khi anh chồng trót tiêu mẹ hết lương tháng ko nộp cho các cô, các cô cũng dỗi hông cho giao cấu nữa ơ kìa...

1 cô gái xinh đẹp là sinh viên, yêu 1 bạn học cùng sinh viên nghèo cũng, họ rau cháo nhúc nhắc giao cấu qua ngày.
Bốp 1 phát, cô đoạt giải 1 cuộc thi hoa hậu lớn, thì RIP thàng kia luôn.

Sau 1 tuần 1 tháng lên xe xuống ngựa váy áo lả lướt đại-gia mời tôm hùm vang trắng, lênh khênh cao gót lội bùn cống thối vào xóm nghèo làm từ thiện, cầm tay mẹ liệt sỹ nhăn nheo nhét phong bì!!!.

Thì anh người yêu sinh viên nghèo kia mời thủ dâm mà tự tưởng tượng ra hình bóng người xưa. 
Chàng đã mất nàng, mãi mãi....

Hay các anh chị sắp kể tôi nghe 1 chuyện hài kiểu: "chị đồng nát từ chối đại-gia??" hay "Cảm động mối tình Hoa hậu cưới anh ba gác" ???

Các cô người mẫu này tham lên bị bẫy, tôi chê.

Nhẽ ra là cao cấp, cần đi ăn hải sản tu hài, vang trắng, nến hồng, mềnh màng va chạm tý, chân chạm chân nhẹ nhẹ dưới gầm bàn phủ khăn trắng, có anh hầu bàn cầm chai vang đứng cạnh rót diệu bú mềnh màng, chạm cốc leng keng, nói với nhau về xoai vần thế sự..... 

Sau đó mới vào khuê phòng 5 sao, đi thang mái lên nhẹ nhàng, nghe con tim đang rung động, rồi lao vào như 2 con chọi máu, cao sang biết bao hỡi ôi...... 

Đàng nài vào KS tàu nhanh như 1 cô phò cỏ đồ sơn 200 VND/ phát hỡi ôi, mới bị bọn CA nó bẫy cho vào tròng . 

Tôi là cô người mẫu kia các chị ơi, tôi bán tối tăm mặt mũi, kể ngày đc đôi nhát kiếm 3k $, 1 năm làm 300 ngày trừ 65 ngày đèn đỏ có gần 1 triệu đô....làm độ dăm năm, kiếm vài triệu mĩ kim, rồi tôi bỏ nghề, lấy 1 anh. 

Sau đó đầu tư lại cỡ 100k $ đi làm từ thiện, cho bọn lá cải vài k $ cho chúng nó viết bài nâng-ghe, thế là tôi lại: "Thơm như hương huệ hoa nhài...Sạch như nước suối ban mai giữa rừng...ngày mai...trong giá trắng ngần." (@thơ thàng qp nào đéo nhớ). 

Khi 2 vợ sống với nhau, đôi khi tình dục Ko phải là tất cả. Nếu chồng chị trót đi giao cấu với các cô phều, hãy tha thứ, 1 hoạc thậm chí nhiều lần, lếu chị trót sa vào lưới tình của ai đó, tôi cũng nói i hệt với anh nhà !!! hãy tha thứ, nếu việc đó làm vợ hay chồng vui hơn...theo khoa học gì đó, 1 cặp vợ chồng sau 7 năm, tình dục sẽ nhạt nhòa nhạt nhòa phôi pha và ko HAM MUỐN hỡi ôi đau xót.

Để sống đc với nhau đến đầu bạc rang long, ngoài tình yêu, cần thêm lòng vị-tha.

Và khi về già, họ có thể nắm tay nhau, ngồi trên ghế đá, ngắm mặt hồ, và nói: hồi trẻ tôi lừa bà đi giao cấu ngoài 167 lần... và chị vợ (già cũng) nói: tôi lừa ông gấp 3 từng đó...và họ móm mém cười với nhau.

Rồi họ cầm tay nhau chặt hơn, nhìn lá vàng nhẹ rơi, mơ màng về thời hoàng-tráng.... 

(Bài biên có sử dụng ý tưởng của An hoang trung tướng lừng danh)

Được múa bởi Ngẩu Pín

TƯỚNG LÊ MÃ LƯƠNG NÓI VỀ KACHIUSA TRONG TRẬN ĐIỆN BIÊN PHỦ

Trận Điện Biên Phủ: Tiểu đoàn tên lửa Kachiusa có tham chiến?


(VTC News) - Thiếu tướng, Anh hùng quân đội Lê Mã Lương khẳng định Liên Xô có viện trợ hệ thống pháo Kachiusa cho Việt Nam trong chiến dịch Điện Biên Phủ.

Thiếu tướng, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Lê Mã Lương - Ảnh: Tùng Đinh 

Sau khi VTC News đăng tải bài viết Điện Biên Phủ: Vũ khí gì của Liên Xô khiến quân Pháp kinh hồn, bạt vía?nhiều bạn đọc đã email, điện thoại đến tòa soạn trao đổi lại thông tin về việc pháo Kachiusa không tham chiến trong chiến dịch này. 

Ý kiến cho rằng pháo Kachiusa tham chiến ở Điện Biên Phủ do sử gia nổi tiếng Anatoly Sokolov nêu ra và được Đài Tiếng nói nước Nga đăng tải. 

Để làm rõ vấn đề này, VTC News đã phỏng vấn Thiếu tướng, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân, cựu Giám đốc Bảo tàng quân đội Lê Mã Lương điểm lại những đóng góp to lớn của Liên Xô với Việt Nam trong chiến dịch Điện Biên Phủ. Tướng Lương cho biết: "Trong chiến dịch Điện Biên Phủ, Việt Nam có một tiểu đoàn pháo Kachiusa".

- Ông có thể cho biết Liên Xô đã giúp đỡ Việt Nam những gì trong chiến dịch Điện Biên Phủ chấn động địa cầu?

Về chiến dịch Điện Biên Phủ, nếu không có sự viện trợ kịp thời của Liên Xô và Trung Quốc, đặc biệt là Liên Xô thì Việt Nam sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Khi đó, nếu chúng ta quyết tâm tấn công cứ điểm Điện Biên Phủ mà chỉ dùng sức mạnh bộ binh, không có sự hỗ trợ từ pháo binh thì sẽ phải hứng chịu tổn thất nặng nề về con người. Vì thế những đóng góp của Liên Xô với Việt Nam trong chiến dịch này rất đáng ghi nhận, trân trọng.

Đầu những năm 1950, Liên Xô bắt đầu viện trợ cho Việt Nam các phương tiện, vũ khí theo đề nghị từ phía Hà Nội: “Trang bị cho một số trung đoàn pháo phòng không, pháo mặt đất”.

Tuy nhiên, để đến được Việt Nam, các trang bị khí tài phải đi hàng vạn km, từ Liên Xô, qua Trung Quốc. Yêu cầu đặt ra khi đó là đưa được vũ khí về Việt Nam hoàn chỉnh, kịp thời và an toàn về cả con người và trang thiết bị.

Ngoài ra, trong tình hình khi đó buộc quân đội Việt Nam phải đảm bảo khi vũ khí về đến nơi sẽ có thể sử dụng được ngay, không cần thêm thời gian làm quen, đào tạo.

- Phương án nào đã được sử dụng để đáp ứng các nhu cầu này trong thời điểm đó, thưa Thiếu tướng?

Với các yêu cầu trên, 3 nước đồng ý với phương án Việt Nam sẽ nhận các vũ khí như pháo cao xạ, lựu pháo mà Nga đã cung cấp cho Trung Quốc trước đó nhưng chưa được sử dụng để rút ngắn quá trình vận chuyển.
 Đặc biệt, trong sư đoàn công pháo 351 khi đó, có một tiểu đoàn tên lửa Kachiusa do Liên Xô viện trợ. 
Theo kế hoạch, các loại pháo sẽ được vận chuyển bằng đường sắt từ Trung Quốc đến các cửa khẩu Việt Nam ở Lạng Sơn, Lào Cai. 

Việt Nam cử một số đoàn chuyên gia sang Trung Quốc, tiếp nhận vũ khí đồng thời làm quen, học cách sử dụng ngay tại chỗ trước khi lên đường vận chuyển về Việt Nam.

Chính vì thế, trong chiến dịch Điện Biên Phủ, quân đội ta đã hoàn toàn làm chủ được vũ khí hiện đại, nhất là những loại pháo cao xạ, pháo mặt đất do Liên Xô viện trợ khi đó có sức mạnh ngang ngửa với quân Pháp.

Cũng chính nhờ vào sự hỗ trợ này mà quân Pháp đã hoàn toàn choáng váng trước hỏa lực pháo của Việt Nam trong chiến dịch Điện Biên Phủ. Thậm chí, Trung tá Piroth, tư lệnh lực lượng pháo binh Pháp ở cứ điểm này đã phải tự sát vì bất lực trước hỏa lực pháo binh Việt Nam.

- Mới đây, Đài tiếng nói nước Nga có đăng bài viết về sự xuất hiện của giàn tên lửa Kachiusa – Ngọn lửa Stalingrad ở Chiến dịch Điện Biên Phủ, tuy nhiên có độc giả còn đặt nghi vấn về câu chuyện này, xin ông nói rõ thêm về thông tin này?

Trong chiến dịch Điện Biên Phủ, chúng ta có khoảng hơn 10 vạn quân, chia thành 5 sư đoàn, trong đó có 4 sư đoàn bộ binh và 1 sư đoàn công pháo.

Lựu pháo mặt đất của Việt Nam trong chiến dịch Điện Biên Phủ 

Sư đoàn công pháo 351 chính là đơn vị sở hữu toàn bộ các loại pháo do Liên Xô qua Trung Quốc viện trợ cho Việt Nam khi đó.

Đây là sư đoàn kết hợp giữa công binh và pháo binh, sử dụng các loại pháo cao xạ phòng không 35mm và lựu pháo mặt đất 105mm. Đặc biệt, trong sư đoàn 351 khi đó, có một tiểu đoàn tên lửa Kachiusa do Liên Xô viện trợ.

Tiểu đoàn này bao gồm 6 khẩu Kachiusa, mỗi khẩu có 6 nòng có khả năng nhả đạn liên tiếp. Như vậy, sư đoàn công pháo 351 khi đó sở hữu 36 nòng tên lửa Kachiusa của Liên Xô.

Tuy nhiên, tiểu đoàn Kachiusa này chưa từng có cơ hội thể hiện trong chiến dịch Điện Biên Phủ dù đã triển khai trận địa, vì cục diện thay đổi và quân đội Việt Nam chỉ cần sử dụng cao xạ 37mm và lựu pháo 105mm là đủ.

Một điều đặc biệt về quá trình vận chuyển các khẩu pháo này từ cửa khẩu vào sâu địa phận Việt Nam đó là bộ đội ta tháo rời từng bộ phận rồi thả bè theo sông Hồng trôi về xuôi.

Mặc dù đây là các vận chuyển độc nhất vô nhị trên thế giới nhưng tất cả khí tài khi về đến đích đều an toàn, các linh kiện được bảo toàn tuyệt đối, không mất mát trong quá trình di chuyển.

- Ngoài loại vũ khí này, Liên Xô đã viện trợ những gì cho Việt Nam trong giai đoạn này, thưa ông?

Bên cạnh các loại pháo, Liên Xô khi đó có hỗ trợ Việt Nam một lượng lớn tiểu liên K50 và súng trường. Đây là những loại súng Liên Xô đã sử dụng thành công trong Thế chiến II và rất hiện đại, hữu dụng với bộ đội ta thời điểm đó.

Ngoài ra, quân đội Việt Nam còn được viện trợ các loại pháo không giật DKZ 75, DKZ 82.

Súng tiểu liên K50, loại Liên Xô viện trợ cho Việt Nam trong chiến dịch Điện Biên Phủ 

Đây là các vũ khí rất hiện đại, hỏa lực mạnh khi đó, chuyên dùng để tấn công lô cốt, xe thiết giáp hoặc các cụm bộ binh của Pháp. Thậm chí, quân đội Việt Nam vẫn tiếp tục sử dụng trong kháng chiến chống Mỹ.

- Nhiều người cho rằng trong chiến dịch Điện Biên Phủ, Việt Nam có sử dụng nhiều vũ khí do Trung Quốc viện trợ, ông có ý kiến gì về nhận định này?

Như đã nói ở trên, các vũ khí của Việt Nam khi đó được Liên Xô viện trợ nhưng nhận hàng trực tiếp từ Trung Quốc để giảm thời gian vận chuyển, chứ không phải vũ khí đó là Trung Quốc viện trợ cho Việt Nam.

Với Trung Quốc khi đó, viện trợ lớn nhất dành cho bộ đội ta là trang phục. Những đôi giày mềm của Trung Quốc rất được bộ đội ưa chuộng vì sự thoải mái, bền bỉ. 

Cho đến những năm kháng chiến chống Mỹ, các tư trang của bộ đội vẫn được Trung Quốc viện trợ và chất lượng rất tốt.
 Thậm chí, Trung tá Piroth, tư lệnh lực lượng pháo binh Pháp ở cứ điểm này đã phải tự sát vì bất lực trước hỏa lực pháo binh Việt Nam. 
Ngoài ra, dấu ấn lớn nhất của Trung Quốc trong chiến dịch Điện Biên Phủ đó là những chiếc xẻng quân dụng.

Mặc dù không có sức mạnh tấn công như pháo Liên Xô, nhưng những chiếc xẻng chính là yếu tố quyết định trong chiến lược của Việt Nam ở Điện Biên Phủ.

Bộ đội ta sử dụng xẻng để đào chiến hào, giao thông hào, hầm trú ẩn hay đường hầm dẫn vào đồi A1 đặt khối bộc phá gần 1 tấn. 

Những đoạn chia cắt trận địa, sân bay của Pháp ở Điện Biên Phủ đều có dấu ấn của xẻng quân dụng Trung Quốc cung cấp cho Việt Nam.

Sau này, khi về thăm lại chiến trường xưa, nhiều cựu binh Pháp vẫn không hiểu vì sao, cứ điểm tưởng như ‘bất khả xâm phạm’ của họ bị xuyên thủng, đập nát cho đến khi được giới thiệu về quá trình hoạt động của bộ đội ta với chiếc xẻng thô sơ của mình.

- Là chuyên gia về lĩnh vực quân sự, xin ông cho biết quan hệ Việt Nam với Liên Xô trước đây và Nga hiện nay có những điểm gì đáng chú ý?

Với thế hệ những người lính tham gia kháng chiến chống Mỹ như chúng tôi bị ảnh hưởng tương đối sâu về nghệ thuật quân sự Xô Viết, bên cạnh nghệ thuật quân sự Việt Nam với hàng ngàn năm lịch sử, kế thừa từ cha ông.

Khi đó, đa số những người lính trưởng thành từ kháng chiến chống Pháp, bước qua chống Mỹ đều đi học ở Liên Xô. 

Khi trở về, họ trở thành chỉ huy các cấp và truyền thụ trực tiếp những kiến thức thu nạp được từ Liên Xô cho các chiến sĩ mới, vận dụng vào chiến tranh chống Mỹ.

Ngoài ra, các vũ khí của Việt Nam trong kháng chiến chống Mỹ gần như hoàn toàn của Liên Xô, từ trang phục cho chiến sỹ, vũ khí bộ binh cho đến những quả tên lửa phòng không hiện đại.

Không những vũ khí, Liên Xô còn giúp đỡ về lương thực, thuốc men, để lại dấu ấn đậm nét trong cuộc chiến tranh thống nhất đất nước của Việt Nam.

Bên cạnh đó, Liên Xô cũng gửi đến Việt Nam rất nhiều cố vấn, chuyên gia quân sự để tham mưu trong quá trình tổ chức chỉ huy, kỹ năng xử lý tình huống trong chiến đấu với những kinh nghiệm họ có được sau Thế chiến II.

Trong quan hệ với Nga hiện nay, Việt Nam được đánh giá rất cao và được Nga tin tưởng nhất. Nga vẫn tạo điều kiện rất lớn cho Việt Nam trong quá trình mua sắm vũ khí, trang bị mới.

Việt Nam liên tục đưa các học viên sang Nga học tập, nâng cao kỹ năng sử dụng vũ khí. Trong khi đó, Nga vẫn gửi chuyên gia sang Việt Nam để sửa chữa, nâng cấp các hệ thống vũ khí cũ nhằm đáp ứng được yêu cầu chiến đấu trong thời kỳ mới.

Tùng Đinh (Thực hiện)

QUAN CHỨC VÀ HỐI LỘ TÌNH DỤC!

Quan chức và hối lộ tình dục!


Vì thế có lẽ đến giờ phút này, hối lộ tình dục vẫn còn nhởn nhơ nhoẻn miệng cười đứng ngoài mọi vòng cương tỏa?

Cũng rất có thể, vì thế mà hiện tượng lạm phát cấp phó, lạm phát quan chức sợ gì mà không tiếp tục… thăng tiến!

I-Trong tuần nổi lên quá nhiều vấn đề, mà vấn đề nào cũng trở thành hấp dẫn dư luận xã hội.

Tỷ như câu chuyện “lạm phát cấp phó”. Đây là khái niệm thiếu tướng Trần Đình Nhã (Thừa Thiên- Huế) đưa ra tại phiên thảo luận về ngân sách 2014 và dự toán phân bổ năm 2015 (kỳ họp thứ 8, QH khóa XIII) ngày 3/10. Theo ông Trần Đình Nhã, cả nước có 139.000 cơ quan hành chính sự nghiệp. Mỗi cơ quan hành chính sự nghiệp như vậy, có 01 cấp trưởng, và có gấp 2 – 3 – 4 lần cấp phó, nhưng có cơ quan tới 5 – 6, 7 – 8 cấp phó. Cứ tính mỗi cấp phó hàng năm ngân sách chi thêm khoảng 30 triệu đồng phụ cấp chức vụ, diện tích phòng làm việc, điện, nước… thì chỉ với 139.000 cấp phó đã phải chi hơn 4.000 tỷ đồng. Nếu số lượng cấp phó gấp 2, 3, 4 thì chi còn gấp nhiều lần nữa” (theo Dân trí, ngày 3/11).

Làm quan trong con mắt của một số kẻ, vốn là “nghề” hái ra bổng lộc lớn so với tài năng… bé của họ. Vì thế mà “nghề” này quá đắt khách. Đến nỗi không đi giữa ban ngày thì “đi đêm”. Mà nhiều khi đi giữa ban ngày nhưng thực chất vẫn là… “đi đêm”.

Xã hội vẫn đang dai dẳng câu chuyện ông cựu Chánh TTCP, không chỉ nổi tiếng bởi khối tài sản khủng, trước khi nghỉ hưu đã làm “mụ đỡ” mát tay cho 60 quan chức non trẻ ra đời. Một “mụ đỡ” mát tay khác, quan chức cấp sở (VH-TT-DL) của t/p Hồ Chí Minh, trước khi nghỉ hưu cũng kịp “đỡ” cho hơn 20 quan chức “sơ sinh” ra đời. Chỉ có điều, tiếng khóc cho thân phận mình không phải của các quan chức “sơ sinh”, mà là của người dân. Vì các quan được sinh ra lắm thế.

ĐBQH Trần Đình Nhã. Ảnh: Dân trí

Quan trọng hơn, trong bối cảnh mua quan bán tước đang là một tệ nạn, thì hiện tượng “đỡ đẻ” tài năng của vị cựu Chánh TTCP liệu có khiến người dân tin được không về cái sự hợp lý? Hay người ta sẽ trả lời người dân kiểu văn chương, rằng tin thì tin, không tin thì thôi! Nếu biết rằng ở các cục vụ viện của TTCP nói trên, đều đã có 03 cấp phó trở lên, theo Người Cao tuổi (ngày 05/11)

Cũng chả cứ cấp phó mới lạm phát, mà bộ máy công chức hành chính của nước Việt cũng “hoành tráng” không kém. 

Trước đó, ngày 09/6, theo VietNamNet, một báo cáo của Bộ Nội vụ cho biết, cả nước có khoảng 130.000 thôn với tổng số cán bộ thôn (bao gồm trưởng thôn, bí thư, và công an viên) là hơn 570.000 người. Bên cạnh đó, cũng ở cấp thôn, có tới 900.000 cán bộ không chuyên trách từ các tổ chức chính trị, xã hội, an ninh được hưởng lương bằng nguồn đóng góp của dân. Bộ này cho biết thêm, tổng số cán bộ, công chức, viên chức nhà nước trên toàn quốc khoảng 2,5 triệu người.

Điều đáng nói, không chỉ nợ công, nợ xấu đều đang ở mức báo động nguy hiểm, mà năng suất lao động của người Việt cũng rất thấp. Một nghiên cứu của Tổ chức Lao động quốc tế (ILO) công bố vào tháng 5/2014 cho biết năng suất lao động của VN năm 2013 thuộc nhóm thấp nhất Châu Á- Thái Bình Dương, thấp hơn Singapore gần 15 lần, Nhật Bản 11 lần và Hàn Quốc 10 lần. Thậm chí, so với các nước láng giềng ASEAN, năng suất lao động của VN thấp chỉ bằng 1/5 Malaysia, và 2/5 Thái Lan.

Năng suất lao động thấp, nợ công, nợ xấu tăng, lại phải nuôi một bộ máy công chức cồng kềnh, trong đó 30% công chức không làm được việc, có cũng như không; một bộ máy quan chức “lạm phát cấp phó”, thì chắc chắn đời sống người dân Việt vẫn còn phải… lạm phát cái nghèo. Đại biểu QH Trần Du lịch đã từng phải chua xót: Không dân nào đóng thuế nuôi nổi bộ máy này.

Vì sao bộ máy hành chính của nước Việt lại cồng kềnh kỳ lạ như vậy?

Dưới con mắt của một chuyên gia, tiến sĩ Phạm Duy Nghĩa (thuộc Chương trình Giảng dạy kinh tế Fulbright) cho rằng, mô hình tổ chức nhà nước của VN hiện nay giống như mô hình búp bê Matrioska (con mắn đẻ) của Nga, có nghĩa bên trên có ban bệ gì thì dưới có y nguyên như vậy. Đô thị cũng như nông thôn, phường cũng như xã đều có mô hình giống nhau (TBKTSG, ngày 08/6).

Cái sự giống nhau kiểu đó đã khiến cho bộ máy hành chính phình nhanh về nhân sự, nhân danh quản lý các cấp. Nhưng tác dụng đến đâu? Câu hỏi này chắc chỉ GDP và ngân sách Nhà nước trả lương mới trả lời nổi.

Còn vì sao “lạm phát cấp phó”? Người viết bài cho rằng có hai nguyên nhân lớn khá sâu xa:

Thứ nhất, hiện tượng này còn là hệ lụy của những việc lúc tách ra, lúc nhập vào như chơi về bộ máy các bộ, ngành, các cấp, kể cả đơn vị hành chính Nhà nước. Khiến cho cán bộ, nhân viên các cơ quan công quyền, các đơn vị hành chính bỗng nhiên muốn khóc, vì quá nhiều lãnh đạo cấp phó, nhìn nhau là… chán! Thêm nữa, tính hợp tác của người Việt rất kém, tính cục bộ nặng, nên bộ máy thì phình, nhưng chất lượng, hiệu quả công việc lại không… phình như bộ máy.

Thứ hai, ở không ít cơ quan, vì rất nhiều lý do “tế nhị”, vì ekip, ân huệ, vì phe nhóm, người ta tìm việc để “đặt người” chứ không phải tìm người để “đặt việc”. Và đây chính là mảnh đất dung dưỡng mọi loài sâu ăn tạp nảy nở. Thậm chí tạo nên những lợi ích nhóm cục bộ, thao túng.

Nhưng làm thế nào để giảm bớt lạm phát cấp phó? Cứ nhìn cái cách “đỡ đẻ” tài năng của ông cựu Chánh TTCP, của ông cựu giám đốc sở nọ, sẽ hiểu bài toán tinh giản dường như không có lời giải. 

***********************
II- Trong khi bài toán tinh giản bộ máy công chức, tinh giản cấp phó còn chưa có lời giải, lại có một bài toán mang tính thách đố cơ quan phòng chống tham nhũng, vừa mới đặt ra.

Đó là bài toán “hối lộ tình dục”, mà ông Nguyễn Doãn Khánh, Phó trưởng Ban Nội chính TƯ đưa ra tại hội thảo “Hoàn thiện các quy định về tội hối lộ trong Bộ Luật Hình sự năm 1999” (do Ban Nội chính TƯ phối hợp với Chương trình phát triển LHQ tại VN) tổ chức ngày 29/10.

Ý kiến này ấn tượng đến nỗi dư luận báo chí xôn xao bàn luận ồn ào hẳn lên

Ấn tượng, vì đây là kiểu hối lộ “đặc biệt”. Nó liên quan đến yếu tố giới tính, tình dục, đến bản năng sinh lý con người- và có cả những trường hợp mang thêm màu sắc tình cảm… thi vị. Nhưng vì nó có thể kéo theo sự bất an, bất ổn của đời sống gia đình con người, nên rất khó “đụng chạm’, dù loại hình hối lộ này chẳng hề mới mẻ gì trong xã hội ta. Có điều, tính chất của tội này nhạy cảm, phức tạp, tế nhị quá nên có khi trong cộng đồng, tất cả mọi người đều hiểu mà đành ngoảnh mặt làm ngơ.

Vì thế về danh chính ngôn thuận, đây vẫn là hình thức hối lộ lần đầu tiên được đề cập. Một kiểu hối lộ dù có được trả giá đến mấy bằng chiếc ghế quyền lực, bằng hợp đồng kinh doanh, hay tiền bạc, nó vẫn rất rẻ mạt ở một khía cạnh nào đó của nhân phẩm, mặc dù hình thức hối lộ, và nhận hối lộ nào thì nhân phẩm công dân cũng đã được định giá… quá bèo. Bởi thực chất khi đó, họ đã bước chân vào con đường tội phạm.

Ông Nguyễn Doãnh Khánh. 

Nó cũng cho thấy sự ma mị chết người của quyền lực, tiền bạc, sự hào quang của sang giàu, cho thấy tham vọng của đàn bà cũng thật vô giới hạn.

Khái niệm hối lộ tình dục chỉ mới mẻ bởi lần đầu tiên được phơi bầy ra ánh sáng ở nước Việt. Chứ nó không hề xa lạ với loài người. Thậm chí nhiều vụ hối lộ tình dục khi đưa ra trước pháp đường còn chấn động cả các quốc gia.

Như Trung Quốc chẳng hạn. Theo VietNamNet, ngày 02/11, tháng 6/2013, tòa án TQ đã tuyên án tử hình treo đối với cựu Bộ trưởng Đường sắt Lưu Chí Quân, đồng thời tước của ông này quyền chính trị suốt đời và tịch thu toàn bộ tài sản. Đối tượng “đưa hối lộ” cho ông ta là Đinh Thư Miêu, từ một cô gái thất học bán rong, trở thành “yêu nữ” can thiệp sâu vào các hoạt động đấu thầu hàng chục dự án của ngành đường sắt TQ, kinh doanh trái phép với số tiền lên tới 29 tỷ USD, tương đương 1/4 số tiền đầu tư của chính phủ TQ vào ngành đường sắt năm 2010. Cũng là loại đàn bà dễ có mấy tay.

Như ở Singapore chẳng hạn. Ng Boon Gay, lãnh đạo Cục Phòng chống Ma túy trung ương Singapore, bị tố cáo lạm dụng vị trí để quan hệ tình dục với nữ giám đốc một công ty công nghệ có tên là Cecilia Sue Siew Nang. Đổi lại, bà Nang ký được các hợp đồng công nghệ với ông này. Chả biết khi cùng nhau ký kết, bà Nang có nghĩ tới cái ngày mất sạch- cả hợp đồng lẫn danh dự?

Như ở Mỹ chẳng hạn. Trung tá Hải quân gốc Campuchia Michael Vannak Khem Misiewicz bị buộc tội di chuyển tàu "như quân cờ" tới các cảng ở châu Á để làm lợi cho một nhà thầu quốc phòng. Đổi lại ông này nhận được sự chăm sóc của các gái mại dâm, hưởng các chuyến du lịch và vé xem Lady Gaga hát. V.v.. v.v..

Đương nhiên, lần đầu tiên tội hối lộ tình dục được đưa ra ở VN, nó lập tức nhận được sự đồng tình pha chút bàn loạn của xã hội. Bởi hối lộ tình dục tuy khó tìm ra chứng cứ, vật chứng, nhưng nó cũng khó đánh lừa được cộng đồng, dư luận xã hội. Đôi khi nó cứ âm ỉ truyền khẩu, được thêm thắt mắm muối, và cuối cùng, bản thân những quan chức “được” trong cuộc nhưng cũng “mất” thanh danh, mất uy tín không ít trong con mắt người đời.

Có điều, điều tra, xử lý tội hối lộ tình dục có khó không, nhất là ở nước Việt, vốn “khó nói” về những loại hối lộ này? Tại nhiều nước tiên tiến, luật pháp đều quy định hối lộ tình dục bị xếp vào hàng tội phạm tham nhũng. Và những án phạt tù nghiêm khắc với những nhân vật nhận hối lộ tình dục như ở các quốc gia nói trên đều đã được tuyên.

Cũng theo ông Nguyễn Doãn Khánh, Công ước quốc tế đã quy định hối lộ tình dục thuộc phạm trù hối lộ phi vật chất (mà thật ra rất… vật chất). Nhiều chuyên gia quốc tế và các tổ chức quốc tế đều cho rằng, những quy định về hối lộ tình dục trong hệ thống luật pháp quốc tế nên được nghiên cứu theo hướng nội hóa vào luật pháp VN để đảm bảo chống tham nhũng triệt để.

Không phải không có những ý kiến ngần ngại, ngại khó, ngại nhạy cảm. Nhưng vẫn có những ý kiến đáng chú ý như của ông Nguyễn Đình Hương – Nguyên Phó ban Tổ chức Trung ương khi cho rằng.

“Đưa hối lộ tình dục vào Bộ luật Hình sự bổ sung chắc chắn sẽ khó và có nhiều vấn đề cần cân nhắc, tuy nhiên, có khó cũng vẫn nên làm, bởi trên thực tế đã tồn tại việc hối lộ tình dục, mà nếu không đưa vào luật thi sẽ rất khó xử lý. Bởi vấn đề hối lộ trong xã hội hiện nay đã không còn là vấn đề cá biệt, nhưng vì đó là vấn đề nói lên thực trạng xã hội, nên dù có khó cũng vẫn phải làm”.

Người viết bài bỗng nhớ đến những vụ việc xảy ra cách đây không lâu. Vụ chạy công chức 100 triệu, rồi vụ bôi trơn sổ đỏ 08 triệu. Ồn ào mãi, dền dứ mãi, quyết tâm mãi, mà cuối cùng chẳng tìm ra.

Nói chi đến hối lộ tình dục.

Vì thế có lẽ đến giờ phút này, hối lộ tình dục vẫn còn nhởn nhơ nhoẻn miệng cười đứng ngoài mọi vòng cương tỏa?

Cũng rất có thể, vì thế mà hiện tượng lạm phát cấp phó, lạm phát quan chức sợ gì mà không tiếp tục… thăng tiến!

(còn nữa)
Kỳ Duyên