Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

CHIẾC TÚI ĐƯA DI CỐT THIẾU TÁ NGUYỄN ANH TÚ VỀ QUÊ

khoai@


Chỉ là chiếc túi!

Trên mạng đang ầm ầm phản đối việc đưa di cốt của thiếu tá phi công Nguyễn Anh Tú về quê bằng chiếc túi sách màu đen. Kẻ ác miệng cho là nhà nước không tôn trọng người đã khuất, nhất là khi anh ấy hi sinh khi đang làm nhiệm vụ cao cả.

Nhưng sự thật lại khác xa những đồn đoán của báo chí và dư luận.

Sự kiện hai chiếc máy bay của quân đội bị rơi, làm hai phi công là Thiếu tá Nguyễn Anh Tú và thượng tá Lê Văn Nghĩa hi sinh vào ngày 16/4 trên vùng biển gần đảo Phú Quý. Sau nhiều ngày tìm kiếm, các anh đã được tìm thấy và một lễ Truy điệu cực kỳ trang trọng đã được tổ chức tại nhà tang lễ Bộ Quốc Phòng hôm 3/5/15.

Điều làm dư luận quan tâm là vì sao di cốt của anh lại được để trong chiếc túi sách du lịch màu đen. Nhiều người cho rằng, cách làm này chưa trang trọng, thiếu trang nghiêm của quân đội đối với người đã hi sinh.

Sự thật, thì không phải như vậy.

Không đề cập đến nỗ lực tìm kiếm trong 16 ngày đêm với tất cả phương tiện tối tân, khi tìm được thi thể hai phi công, Bộ Quốc phòng đã điều ngay hai trực thăng ra Phú Quý để đưa các anh về. Thi hài anh Tú còn được đưa về Phan Rang, cho xe chở qua chào gia đình rồi mới đưa vào bệnh viện Quân Y 175 ở TP.HCM.

Vấn đề cần nói rõ ở đây, Lễ tang chính thức hai phi công Nguyễn Anh Tú và Lê Văn Nghĩa do Bộ Quốc phòng tổ chức đã được diễn ra tại nhà tang lễ Bộ Quốc phòng ở TP.HCM. Với đầy đủ nghi thức trang trọng nhất của quân đội, có mặt đông đủ đại diện của Bộ Quốc phòng, Bộ Tổng tham mưu, Quân chủng Phòng không - Không quân. Sau đó, di hài hai phi công đã được đưa hỏa táng.

Khi hỏa táng, nghĩa là lễ tang chính thức do Bộ Quốc phòng tổ chức đã kết thúc. Đại diện gia đình sẽ nhận tro cốt và tùy theo nguyện vọng gia đình, Bộ Quốc phòng sẽ cấp kinh phí và phương tiện để gia đình đưa tro cốt đi an táng. Và kể từ thời điểm hỏa táng xong, các anh đã được trao gửi lại cho gia đình để cử hành các nghi lễ an táng theo ý nguyện gia đình.

Được biết, gia đình anh Tú đã được Bộ Quốc phòng mua 12 vé máy bay từ TP.HCM đi Cát Bi (Hải Phòng) để đưa tro cốt của anh về quê. Đây hoàn toàn là một chuyến bay dân sự, nghi lễ dân sự. 

Điều cần nhấn mạnh là việc để tro cốt vào trong túi xách là cách làm của gia đình. Quân đội hoàn toàn không liên quan đến nghi lễ này. 

Khi rời khỏi đài hóa thân ở Bình Hưng Hòa, TP.HCM gia đình hoàn toàn có thể đem tro cốt đến bất cứ đâu bằng nghi lễ dân sự bình thường. Vì lễ tang theo nghi thức quân sự đã kết thúc trước đó!

Còn vì sao có cảnh những người lính mang cái túi xách đựng hài cốt ở sân bay, đi theo nghi thức nhà binh, phía sau là lố nhố hành khách. Việc đón này không nằm trong nghi thức lễ tang của quân đội mà đây là nghĩa cử của đồng chí, đồng đội, được các đơn vị Quân chủng Phòng không - Không quân ở Hải Phòng ra đón.

Mình đồng ý rằng, hình ảnh ở sân bay Cát Bi là hơi tréo ngoe, và có phần phản cảm nếu chúng ta không nắm hết sự việc và đem so sánh. Đồng thời vẫn có thể có cách làm trang trọng, kỹ lưỡng hơn. Nhưng nếu lấy hình ảnh đó để phê phán thì đó là sự phê phán chưa chính xác, phủ nhận những nỗ lực và sự trân trọng của các đơn vị Quân đội trong việc tìm kiếm thi thể và tổ chức lễ tang của hai phi công.

Nguồn cơn làm dư luận bức xúc về câu chuyện này thực tế có phần yếu kém của báo chí. Khi đưa tin, PV chỉ đưa duy nhất một bức ảnh các quân nhân ôm túi sách du lịch màu đen, trong khi không đưa tin về lễ tang trang trọng đã được tổ chức trước đó. Chính điều này đã làm dư luận hiểu nhầm.

Đến đây hẳn mọi người đã rõ bản chất của vấn đề. Xin trích một câu của bạn Hoàng Thị Nhật Lệ về câu chuyện này thay cho lời kết: "Báo chí là công cụ để truyền tải thông tin, định hướng dư luận, vì vậy cần lắm những nhà báo có đủ cả đức lẫn tài để dư luận không phải nhiều phen hú vía".

LƯỢN MẸ ĐI

khoai@

Nghe tin "Võ Thị Hảo từ bỏ Hội nhà văn" thấy vui.

Cũng có tin, Võ Thị Hảo với bề dày thành tích chống phá nhà nước điên cuồng, nên đã bị đưa vào danh sách loại bỏ, nhằm làm trong sạch Hội nhà văn Việt Nam. Tuy nhiên, quyết định này chưa kịp công bố, và Võ Thị Hảo đã nhanh chân chuồn.

Võ Thị Hảo là người như thế nào, xin đọc ở đây:




Về lý do từ bỏ Hội nhà văn, Võ Thị Hảo viết:
Hôm nay ngày 5/5/2015, tôi tuyên bố từ bỏ Hội nhà văn Việt Nam. Lý do: Hội Nhà văn Việt Nam ngày càng có thêm nhiều hành động tỏ ra thù địch với quyền tự do tư tưởng, tự do sáng tác và nhân quyền của nhà văn.
Điều này là vi hiến, vi phạm Công ước quốc tế về các quyền kinh tế, xã hội và văn hóa, Công ước về những quyền dân sự và chính trị của công dân mà chính phủ VN đã ký cam kết trước Liên Hiệp quốc từ nhiều năm qua.
Vì thế, tôi tuyên bố từ bỏ Hội Nhà văn Việt Nam kể từ ngày hôm nay.
Tuyên bố này của Võ Thị Hảo được coi như phản hồi về việc Hội Nhà văn Việt Nam đã gạch tên loại bỏ 9 hội viên là những người đã tham gia một tổ chức bất hợp pháp, mang tên "Văn đoàn độc lập Việt Nam".

Thực ra, ai cũng biết, Võ Thị Hảo sẽ bị loại khỏi Hội nhà văn Việt Nam do vi phạm Điều lệ của Hội. Trong Điều lệ, Điều 2 quy định khá rõ ràng: "Hội tập hợp và đoàn kết các nhà văn...nhằm phục vụ nhân dân, phục vụ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa.." và "Hội nhà văn Việt Nam đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam; Hội hoạt động theo đường lối văn hóa văn nghệ của đảng; chịu sự quản lý của nhà nước và tuân thủ theo quy định của pháp luật nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam".

- Xin hỏi, Hảo đã làm được gì cho nhân dân và Tổ quốc?

- Thực tế, Hảo đã có hàng loạt bài viết chống đảng và nhà nước, vậy Hảo có đủ tư cách đứng trong Hội nhà văn Việt Nam hay không?

Câu trả lời là quá rõ ràng, và có lẽ không cần nhắc lại.

Nhiều nhà văn lão thành cho biết, việc để Võ Thị Hảo trong Hội nhà văn Việt Nam làm xấu đi hình ảnh của Hội. Những gì thị làm vừa qua là một vết nhơ để đời.

Vì thế Võ Thị Hảo không "lượn" cho nhanh thì cũng sẽ bị tống cổ ra khỏi Hội.

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

SAO PHẢI MIỄN THUẾ CHO XE ĐẠP ĐIỆN?

Xe đạp, xe máy điện là những phương tiện mọi rợ nhất cần phải cấm triệt để, hoặc đánh thuế cao tới mức việc sở hữu chúng đắt ngang hoặc hơn xe máy. Xe điện cũng cần phải đăng ký biển số và nộp đầy đủ các loại thuế như xe máy khi tham gia giao thông.

90% xe điện bán ở thị trường Việt Nam là xe tàu, trốn thuế, không giấy tờ, nhập về chẳng khác gì nhập đồ chơi. Có cần nhắc lại không, 90% đấy?

Với vận tốc tương đương với những chiếc scooter 50cc và hoàn toàn im ắng khi vận hành, xe đạp điện là nguồn nguy hiểm cao độ đối với chính bản thân những người sử dụng và cho những người khác nữa. Mình đã nhiều lần suýt đâm phải mấy bạn teen teen phóng từ ngõ ra, đối tượng chính sử dụng xe điện là học sinh, không hiểu luật và không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì nếu xảy ra tai nạn, tại sao những người tham gia giao thông và nộp thuế giao thông đầy đủ như mình phải chịu sự bất công như vậy?

Tiền thuế mình nộp để xây đường nhựa cho các bạn học sinh phóng xe điện, và khi các bạn đâm vào chiếc xe 3 tỉ rưỡi của mình, các bạn không phải chịu trách nhiệm gì, nhưng nếu ngược lại thì mình phải đền cho các bạn, lý nào lạ thế?

Cụ mình từng làm cai cho quan Tây, ngày ngày vận đồ Âu, ngồi xe tay ra phố Khâm Thiên hút thuốc phiện, thời mồ ma giặc Pháp thì ngay cả những phương tiện thô sơ như xe người kéo, xích lô cũng phải đăng ký, có biển số và nộp thuế đầy đủ. Đây là đường đô thị cơ mà ơ kìa, có phải đường làng nhà các bạn đâu?

Cần siết lại việc quản lý các loại xe điện hoặc cấm hẳn, xe điện là một phương tiện kém văn minh, một bước thụt lùi của lịch sử.

http://vnexpress.net/…/de-xuat-mien-phi-truoc-ba-xe-may-die…

Nguồn: https://www.facebook.com/congdan.phoco?fref=nf#

NUÔI CHÓ THỬ SẼ BIẾT

LâmTrực@

Entry này bàn về tư duy nhược tiểu, dựa dẫm của lũ chống phá đất nước.

Chuyện Điếu Cày được lên ti vi vẫn đang còn nóng. Lũ kền kền dân chủ khoái trí ra mặt. 

Tên nhà báo Ôsin lập tức đăng một entry biểu lộ cảm xúc vui mừng và nó đúng là tư duy của một kẻ nô lệ, dựa dẫm, ăn bám và cơ hội. Nguyên văn thế này: 
Ông Obama gặp anh Điếu Cày vì danh dự của nước Mỹ, vì những giá trị mà nước Mỹ tuyên bố [ủng hộ dân chủ, tự do]. Anh Điếu Cày gặp Obama vì cần cho những khát vọng của anh ấy [dân chủ, tự do cho VN]. Trong số những người đấu tranh, anh Điếu Cày tuy không bằng cấp nhưng rõ ràng là rất tầm vóc.
Bản thân Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) chạy sang Mỹ, xuất hiện trong buổi gặp gỡ với TT Obama cũng là một kiểu "Mách mẹ" không khác gì Ôsin.

Hình dung một cách rõ ràng nhất, việc làm trên cũng giống như lũ chó săn vậy. Về bản chất là làm tay sai cho ông chủ.

Blogger Meo Meo nổi tiếng đã viết: "Nhìn lại lịch sử, tuy thực dân đế quốc có mạnh thật nhưng nếu người VN không ai chịu làm tay sai cho giặc thì chúng không thể nào xâm lược đô hộ hoặc gây chiến tranh tàn phá đất nước được". Và: "Nếu bạn mách bu, dựa hơi của đế quốc nước ngoài để giải quyết mâu thuẫn nội bộ của VN thì bạn sẽ trở thành con cờ, công cụ hoặc một loại tay sai chó săn của đế quốc để gây áp lực phá đám VN trong ngoại giao hay tệ hơn gây nội loạn, vậy là bạn đã phá hoại chứ chẳng giúp ích được gì cho lợi ích chung của đất nước cả".

Trong trường hợp của Điếu Cày, blogger này cho rằng, hắn (Điếu Cày) hoàn toàn có quyền chống đối chính quyền nếu ông ấy thấy họ làm sai điều gì đó, nhưng khi ông ấy lại liên kết với bọn giẻ rách CC ở nước ngoài và chính quyền Mỹ thì chẳng còn chính nghĩa nữa vì hai thành phần trên có một lịch sử lâu dài phá hoại VN rồi. 

Lịch sử cũng đã chứng minh, những kẻ có tư tưởng dựa dẫm vào Trung Quốc, Mỹ, hay một nước nào khác cũng đều thất bại. 

Hãy nhớ lại Ngô Đình Diệm đã từng thân Mỹ và dựa dẫm vào Mỹ để cai trị miền Nam, nhưng rồi chính Diệm lại bị người Mỹ thịt do không biết vâng lời chủ. Sau Diệm là Nguyễn Văn Thiệu, sống dựa dẫm, lệ thuộc vào Mỹ và sau khi không nhận được sự ủng hộ của Mỹ thì chế độ tan rã, và chính ông ta cùng lũ có tư tưởng nô lệ đó đã phải đu càng máy bay tháo chạy. Nực cười, là có hàng ngàn, hàng vạn kẻ đã phải tụt cả quần, chạy mất dép.

Đau đớn vì nhận ra điều này, ông Hoàng Đức Nhã, nguyên là bí thư của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và Tổng trưởng Dân vận và Chiêu hồi của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Năm nay 73 tuổi, hiện sống tại thành phố Chicago, Hoa Kỳ đã phải nói trong bài "Đừng quá tin vào sự yểm trợ của Hoa Kỳ", đăng trên RFI rằng:

''Người Mỹ đã không thực sự giúp VNCH trên phương diện quân sự, không làm đúng theo điều khoản ” thay thế một cây súng này bằng một cây súng khác”, nếu quân Bắc Việt tiếp tục xâm lăng, cũng như đã không giúp về mặt kinh tế, thành ra chúng ta không còn có khả năng chiến đấu".

Ngay khi được RFI hỏi rằng, "ngày 30/04 đã cho thấy là khi cần, Hoa Kỳ có thể sẳn sàng bỏ rơi đồng minh Việt Nam Cộng Hòa, để cho miền Nam rơi vào tay Cộng sản. Nhìn từ góc độ lịch sử đó, thì theo ông hiện nay, Việt Nam có nên hoàn toàn đặt tin tưởng vào Hoa Kỳ, trong việc tìm kiếm yểm trợ chống âm mưu xâm chiếm của Trung Quốc?", Hoàng Đức Nhã đã cay đắng thừa nhận:
Cá nhân tôi, từ lúc còn làm trong chính phủ, và sau đó sang Mỹ có những nhiệm vụ nghiên cứu các vấn đề một cách chiến lược, tôi vẫn nói rằng Hoa Kỳ chỉ có những quyền lợi, mà họ gọi là quyền lợi vĩnh cửu. Nếu bảo vệ quyền lợi đó mà cần phải bỏ một người bạn mới hay người bạn cũ, thì họ cũng vẫn làm như thường. Lúc đó họ sẽ giải thích rằng: "Quyền lợi của chúng tôi không cho phép chúng tôi đi con đường đó nữa.
Trở lại chuyện Điếu Cày cùng với vài người khác được gặp Obama, cả đám chống cộng nhao nhao lên thích thú. Blogger Meo Meo đã phải có nhận xét thế này:
Xin lỗi, hành động thích thú đó của các bạn giống như con chó quẫy đuôi, cong cớn khi được chủ quan tâm vỗ về vậy. Nuôi chó thử sẽ biết. Đối với các bạn, đó là vinh dự, Đối với người có tư tưởng độc lập nó chỉ cho thấy cái đầu óc nô lệ của các bạn nó khốn nạn như thế nào thôi. 
Đó là một nhận xét xác đáng.

Nguồn:
http://trelangblogspotcom.blogspot.com/2015/05/nuoi-cho-thu-se-biet.html

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Cùng hân hoan

Cùng hân hoan

Dưới đây đăng lại một entry từ blog của bác Thiềm Thừ, một nhà báo. Địa chỉ: 

http://thiemthu62.blogspot.com/2015/04/cung-han-hoan.html

Báo Tiền Phong số ra ngày 6/5/1975 dành nguyên trang 15 để đăng chùm 6 tranh liên hoàn về 21 năm Mỹ can thiệp vào Việt Nam, từ 1954 đến 1975.


Tranh cuối cùng khá thú vị, với nụ cười của ba người Việt Nam. Anh lính giải phóng cười tươi, dĩ nhiên. Hai anh lính Sài Gòn cũng vứt súng, hân hoan...


-------
Bổ túc vài nét về tác giả tranh vui:

Tác giả chùm tranh vui liên hoàn trên đây là họa sỹ Tạ Lựu (1929 – 2006).

Cụ thân sinh ra ông Tạ Lựu là cụ Tạ Văn Thâm, còn được gọi là cụ Phó Vẽ, chuyên vẽ truyền thần, có cửa hàng tại thị xã Tuyên Quang. Cụ Phó phát hiện ra năng khiếu hội họa của ông con trai, khi Tạ Lựu sốt ruột vì phải hầu quạt mà lỡ miệng chê ông cụ ... vẽ chậm.

Tạ Lựu thi đỗ vào trường Mỹ thuật Hà Nội năm 1954, nhưng không hiểu sao, không theo học tiếp, mà bắt đầu cộng tác với báo chí.

Tạ Lựu (và các bút danh khác là Tê Lê, Ti Li), là các bút danh đặc biệt thân quen với các bạn đọc nhỏ tuổi của báo Thiếu Niên tiền phong và nhà xuất bản Kim Đồng thời trước.
Nhiều người hẳn vẫn còn nhớ bộ truyện tranh Những cuộc phiêu lưu của Mít Ðặc và Biết Tuốt của nhà văn Nga Nikolay Nikolayevich Nosov (cùng là tác giả của cuốn “Vitya Maleev ở nhà và ở trường”) được Nhà xuất bản Kim Đồng dịch ra tiếng Việt vào những năm 196x.

Người vẽ minh họa bộ truyện tranh nói trên là họa sĩ Tạ Lựu.

Tranh thiếu nhi của ông đặc sắc, mang một phong cách rất riêng, không lẫn vào đâu được. Các em bé trong tranh ông đều có dáng vẻ tròn trĩnh, hồn nhiên, phúc hậu, vừa sống động, lại vừa hao hao giống... tác giả.

Chân dung Tạ Lựu (Tự hí họa)

Ngoài mảng truyện tranh, cộng tác với nhà xuất bản Kim Đồng và báo Thiếu niên, Tạ Lựu còn vẽ tranh biếm cho các báo Tiền Phong, báo Thống Nhất, (năm 1960, ông đạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh đả kích do báo Tiền Phong tổ chức) và sau này là báo Lao Động và một số tờ báo khác. .

Tạ Lựu cũng chính là người “rủ rê” Văn Thanh gia nhập làng biếm họa, khi Văn Thanh còn đang là giáo viên dạy vẽ ở một trường phổ thông.

Định nghĩa khôi hài của Tạ Lựu về đàn ông: "Đàn ông là người thuyết phục được nhiều đàn bà nhất". Nhưng dường như ông không khôi hài tý nào khi thật sự áp dụng định nghĩa ấy vào trong đời sống riêng tư.

Hãy để ý “chữ ký” dưới mỗi bức tranh biếm họa của ông, đó là bình ảnh một quả tạ.

Chép lại từ Lốc Liếc

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

MẠNG VÀ BI KỊCH...

Cách đây dăm năm, đận Facebook chưa rộ như giờ trên mấy diễn đàn Internet rộ lên một thời fong trào “điểm danh” cách lưu tên vợ hay bạn gái trên điện thoại.

Tất nhiên vô vàn fong fú và ẩn chứa nhiều bi kịch.

“Vợ yêu”, “Em iu” là cái contact khá phổ biến của vô số yếm thế trai chưa vợ nịnh thối bạn gái. 

Đại đa số đàn ông còn lại đã trót ngã vào hôn nhân thì đều bi kịch hiện lên trên màn hình “Về Nhà Ngay”, “113”, “CLGT”, “Police”, “Dis mia lai goi”, “Devil”, “Bà Ngoại” hay cụt cỡn “W” viết tắt chữ Wife…

Nói chung về cơ bản mọi đám cưới đều nhang nhác mô típ cắt bánh gato rót sâm-panh bốc khói như nhau nhưng bi kịch hôn nhân thì lại luôn khác nhau.

Dăm năm nay như không hẹn lại lên, mỗi đận Cá Tháng Tư thì toe toét Facebook các em gái xynh bỗng dưng e lệ post bức ảnh que thử thai 2 vạch hồng hồng giống nhau chằn chặn, rất đáng yêu.

Tất nhiên mình theo phản xạ ấn like hết, chỉ sợ đàn ông cũng ra kết quả vậy bởi nếu họ cũng lên 2 vạch thì đó lại là biểu hiện ban đầu của ung thư tinh hoàn.

Niềm vui troll trên mạng xã hội ngày càng kiệt quệ nghèo nàn ý tưởng. Hoặc giả cái gọi là vui ấy mà buồn cười quá đy mất thôi hihihihihi.

Fong trào EM YÊU ANH qua tin nhắn bữa nai cũng không kém fần sôi nổi.

Các mẹ nên cân nhắc trước khi ấn “send”, đàn ông về cơ bản đa số đều không thích bỡn cợt nhảm nhí thảo mai với người họ thực sự trân trọng tình cảm và đã có hiệp ước yêu đương đàng hoàng.

Số còn lại vui thú phấn khởi với nội dung tin nhắn này sau khi liêu xiêu bước ra khỏi karaoke ôm bởi nó mang thông điệp đi chén đi Biểu tượng cảm xúc grin.

Lúc nãy mình có nhắn cho chị Mượt Nguyen Thi Thao yêu quí rất thật lòng: Chị ơi, Em yêu chị.

Chị trả lời “Tát chết mẹ giờ”, nói chung tổn thương.

Fong trào đám đông mạng cơ bản là nhảm và nhạt.

Em thật.

He he

Trí Minh Hoàng

Trần Đăng Khoa: PHỤ NỮ NHÌN KIỂU GÌ CŨNG ĐẸP

Trần Đăng Khoa tán gái kinh phết!

Đây là bài của lão ấy, đăng đã lâu nhưng vẫn hay vl. 

Xin giới thiệu với các bạn.

Nhiều lúc, tôi cứ lẩn thẩn nghĩ, giả sử trên thế giới này không có phụ nữ thì sao? Sẽ chẳng ra làm sao cả. Đàn ông sẽ thành hùm beo và trái đất thì hoang lạnh vì không có sự sống.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà đàn ông trên cả hành tinh này đều sùng kính phụ nữ. Họ dồn hết chị em về một phe, và đặt tên là Phái Đẹp.

Quả thật, phụ nữ rất đẹp. Tôi cũng đã đi nhiều, tiếp xúc cũng nhiều. Nhưng tôi chưa thấy một người phụ nữ nào xấu.

Tất nhiên, vẻ đẹp của họ cũng phụ thuộc một phần vào mắt người ngắm. Có người nhìn đằng trước đẹp. Có người nhìn đằng sau đẹp. Có người lại phải lùi ra thật xa, thậm chí phải nhắm tịt cả hai mắt lại thì ta mới “nhìn” thấy được vẻ đẹp của họ.

Chính họ đã góp phần cân bằng sinh thái trái đất. Và trong mỗi gia đình, họ như cái điều hoà nhiệt độ. Tất nhiên, điều khiển cái điều hoà đặc biệt này, tốt nhất nên là đàn ông, là chính đức ông chồng, chứ để lão hàng xóm điều khiển thì nguy hiểm lắm.

Tuy nhiên, điều khiển thế nào lại là cả một nghệ thuật tinh xảo. Tôi sẽ bàn vào một dịp khác.

Tôi nghĩ rằng, giới mày râu chúng ta có thể tính cách khác nhau, đời sống khác nhau, số phận cũng khác nhau. Nhưng chúng ta vẫn có một điểm chung: Đều là con của hai bà mẹ. Một bà mẹ đẻ ra ta, vất vả vì ta, và một bà mẹ chẳng có họ hàng gì với ta cả. Đó chính là bà mẹ vợ.

Trong hai bà mẹ ấy, xem ra bà mẹ vợ lại thiệt thòi hơn. Người phát hiện ra điều này chính là nhà văn Thanh Tịnh. Bác Thanh Tịnh luôn có những nhận xét rất hóm hỉnh và bất ngờ.

Có lần, tôi mời bác đi ăn phở. Bác bảo: “Thôi, tớ già rồi, còn ăn gì nữa!”. Tôi rất ngạc nhiên. Phở là món ăn thông dụng, cổ truyền, dành cho tất cả mọi người, chứ đâu có cấm các cụ già. Bác Tịnh bảo: “Đi ra ngoài, tớ buồn lắm. Cậu cứ nhìn kia kìa. Trẻ con đi từng đàn. Trai gái đi từng đôi. Còn người già đi từng chiếc một”.

Rồi bác hỏi: “Vào quán phở, tớ đố cậu, nhìn những người ăn, làm sao có thể biết được mối quan hệ của họ. Ai là vợ chồng? Ai là bồ bịch? Ai đang yêu nhau?”. Tôi bảo: “Phải nhìn vào mắt họ!”.

“Cậu đúng là thằng dở hơi. Nếu cần ngắm nhau thì ngắm ở chỗ khác. Ai lại đưa nhau vào quán phở mà ngắm – Bác Tịnh cười. Rồi bác giảng giải – Muốn biết chính xác mối quan hệ của họ, phải nhìn lúc họ trả tiền. Đàn ông trả tiền thì dứt khoát họ là bồ bịch hoặc đang yêu. Đàn bà trả tiền thì chắc chắn vợ chồng. Hai bên tranh nhau trả thì chỉ là bạn bè thôi!”.

Rồi bác bảo: “Con gái mình hoá ra là con người ta cậu ạ. Đến lúc nó lấy chồng thì mình mất con. Đến lúc nó có con thì mình mất nốt vợ. Vì lúc ấy, vợ mình lại phải chăm nuôi cháu ngoại. Cháu bà nội, tội bà ngoại”.

Quả đúng là như vậy. Mới hay, bà mẹ vợ khổ thật. Cả một đời ki cóp, bòn nhặt, rồi xây đắp hai chục năm, thậm chí hơn hai mươi năm ròng mới xong được một công trình vĩ đại. Đó chính là toà nhan sắc – Cô con gái rượu của mình.

Tôi có cảm giác bà cụ phải lọc từ bao nhiêu ánh trăng non để làm nên màu da trắng mịn, mát mẻ của cô con gái, phải chắt từ hàng triệu sắc hoa mới tạo thành làn môi tơ nõn của con gái. Rồi lại phải lấy cả tuổi thanh xuân của mình để chuốt nên sự duyên dáng, hấp dẫn và vẻ đẹp huyền bí của của con.

Bao nhiêu là công nênh. Vậy rồi đùng cái, một thằng cha ất ơ, lạ hoắc, chẳng có họ hàng, quen biết gì với mình, thế rồi nó đến, nó rước đi mất. Kèm theo cô con gái, còn thêm bao nhiêu “phụ tùng” đi theo: Xe máy, vòng bạc, nhẫn vàng. Có khi còn có cả ô tô, nhà lầu….

Một đống của nả! Ối giời đất ơi! Rõ thật là mở cửa rước trộm vào nhà!. Đúng là một vụ mất trộm ngoạn mục. Mà thằng trộm này lạ lắm. Pháp luật ủng hộ. Công an vỗ tay hoan hô. Bà mẹ còn sung sướng âm ỉ vì mình đã lo được cho con vu quy trọn vẹn. Thực ra, đấy là vụ mất trộm tưng bừng và ngoạn mục. Đã thiệt đơn lại thiệt kép.

——-