Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

LẠI BÀN VỀ YÊU NƯỚC

Đêm hôm nay, một đêm tôi thức trắng sau khi đọc bài viết của bạn Đức Anh Quách “NẾU CÓ CHIÊN TRANH TÔI SẼ KHÔNG RA CHIẾN TRƯỜNG!”. Mới nhìn tít đề tôi đã giật mình, chẳng lẽ mình gặp rận nữa sao (vì tôi từng nghe vô khối rận khủng tuyên bố không bao giờ đi lính, không bao giờ hy sinh cho Tổ quốc khi Đảng Cộng sản còn nắm quyền…), nhưng đọc hết bài tôi mới hiểu, thế hệ trẻ - niềm tin – hy vọng – lòng yêu nước đích thực của đất nước tôi là ở đây với những lập luận rất chân thực nhưng sâu sắc đến từng câu từng chữ.

QUAN NIỆM VỀ “CHIẾN TRƯỜNG” THỰC SỰ?

- “Hoàng Sa Trường Sa chỉ là 1 trong số những chiến trường mà chúng ta đang đối mặt.Tôi cho rằng Kinh tế cũng là chiến trường, giáo dục cũng là chiến trường, y tế cũng là chiến trường...”

- 90% đồ dùng gia dụng, quần áo, thiết bị điện tử… chúng ta dùng là của Trung Quốc. Đồ do VN sản xuất thì 80% nguyên liệu cũng là nhập khẩu từ TQ. Chưa kể đến Trung Quốc còn đang nắm giữ hàng trăm công trình trọng điểm quốc gia của Việt Nam, như giao thông, nhà máy điện, xây dựng, khu công nghiệp... chỉ tính riêng dự án xây dựng nhiệt điện, Trung Quốc đã nắm tới 15 trên tổng số 20 công trình nhiệt điện tại Việt Nam. Nếu bây giờ có chiến tranh, TQ chưa cần dùng bạo lực làm gì, chỉ cần đóng cửa khẩu, không xuất đồ sang VN và dừng hết các dự án đang đầu tư tại Việt Nam là dân ta đã đủ điêu đứng rồi.Bởi vì bấy lâu nay chúng ta đã lệ thuộc vào TQ đủ mọi mặt của đời sống…

- TQ kích động, công nhân tự biểu tình và đập phá công ty > thiệt hại hàng ngàn tỷ đồng và sẽ có rất nhiều doanh nghiệp ko dám đầu tư vào VN nữa.

TQ mua rễ hồ tiêu, mua ốc biêu vàng, mua lá bơ... > Nông dân hám lợi thi nhau bán, rồi tự mình huỷ hoại cơ nghiệp nông sản của mình.

Có thể kể ra hàng trăm câu chuyện tương tự về việc "dân trí thấp nên bị nó lừa..."

Chừng nào dân trí còn thấp, TQ chưa cần đem quân sang mình đã tự tay bóp cổ.

- Những sự tích thần kỳ về các dân tộc nhỏ bé như Singapore, Nhật Bản, Israel …cho thấy yếu tố quyết định chiến thắng trong “chiến tranh” là trí tuệ, là chất xám, và những con người tài năng mới là "sức mạnh" thật sự của 1 quốc gia.

Một thiên tài đem lại cho đất nước cũng to lớn không thua kém gì ích lợi mà một hòn đảo có thể mang lại. 

Việc bảo vệ chủ quyền biển đảo, bảo vệ đất đai của quốc gia là việc vô cùng cần thiết, nhưng cũng còn rất nhiều chuyện "nếu được giải quyết" thì cũng đem lại nhiều giá trị không thua kém việc gìn giữ biển đảo.

LÒNG YÊU NƯỚC MÀ TÔI ĐANG CHỨNG KIẾN…

Mới cách đây hơn tuần, khi nghe bạn tôi kể bị bà cậu ấy trách mắng sao không bảo bà đi biểu tình hôm 11/5 sau khi nghe báo đài phản ánh, trách mắng bạn tôi sao không đi biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược đi, thanh niên lại không biết làm gì lúc dầu sôi lửa bỏng thế này ư? Tôi đã tâm sự với một số nhà báo, các anh hãy nghĩ cách để người dân từ lão ấu đến trẻ thơ đều có thể bày tỏ lòng yêu nước, sự đóng góp có ích của bản thân trước hiểm họa xâm lăng của Trung Quốc đi, đừng để người dân bức xúc mà không biết bày tỏ lòng yêu nước đúng cách, thiết thực vào đâu cả.

Hôm nay đây tôi cũng lướt qua lòng yêu nước đang được cổ súy trên mạng Internet đây:(1) Sau chị Bùi Hằng “lập đàn cầu cho thầy nó đánh nó”, lại đến một tiến sỹ chuyên nghiệp trả lời phỏng vấn trên các đài BBC, RFI, VOA, RFA có tên là Phạm Chí Dũng bày tỏ “tôi cho rằng chúng ta phải cảm ơn Trung Quốc. Vì nếu không có sự xâm lấn của Trung Quốc ít nhất là từ năm 2011 đến nay, không có sự kiện giàn khoan HD-981 của Trung Quốc xâm lăng Biển Đông, thì sẽ không có dịp để chúng ta đo lường được lòng dân Việt Nam như thế nào….”, mục đích “mang ơn” này không ngoài việc phê phán chính quyền không cho họ đi biểu tình, không nghe ý kiến dân chúng bằng “Hội nghị Diên Hồng” để “thống nhất giữa các lực lượng để chống ngoại xâm”. Chỉ có thể thấy ở những người đồng đảng với các anh các chị này ở sự hả hê vì đã chứng minh được “14 chữ vàng” kia là giả, cơ hội được biểu tình, cơ hội Đảng Cộng sản “thất cơ lỡ vận” đã đến…

(2) Việc chính quyền ngăn cấm biểu tình trái phép sau vụ bạo động ở Bình Dương, Vũng Ánh với con số bị bắt, chờ sàng lọc, xử lý lên đến con số nghìn người thì những người bao năm mong biểu tình, mở miệng là cổ súy biểu tình như là quyền chính đáng nhất thể hiện lòng yêu nước của công dân thi nhau tố bị chính quyền “hèn với giặc ác với dân”, “bán biển đảo xong rồi”ngăn chặn “quyền yêu nước” của họ, khiến có những con người trí thức hải ngoại từng cùng chiến tuyến với họ phải ngao ngán “Nếu Trung Quốc đậu cái giàn khoan ở đó 20 năm nữa thì họ đi biểu tình đến bao giờ?”

(3) Việc Trung Quốc nhấn mạnh Công thư năm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng cùng với các diễn biến khác, cho thấy họ không có chứng cứ nào khác có giá trị hơn một Bản Công thư, và báo chí, truyền hình ào ạt lên tiếng phủ nhận giá trị pháp lý của một văn bản mang tính thư tay phục vụ đối ngoại, không có giá trị pháp lý làm thay đổi chủ quyền biển đảo của Việt Nam thì gần như một cơn lên đồng của các anh chị “đấu tranh dân chủ” ra sức chửi bới, lăng mạ chế độ nhằm thỏa mãn lòng thù hận, hồ hởi chứng minh Công thư đó là “chứng cứ bán nước”, đòi trả lại “danh phận” cho VNCH …khiến vô khối bạn trẻ lâu nay vốn tránh né bàn chính trị phải bức xúc lên tiếng “Hãy để yên cho Chính phủ và những người tử tế lo việc này”.

Còn vô khối những bi hài khác, nào là các nhân sỹ trí thức nước Việt bận bịu lo tập hợp được bao nhiêu chữ ký để yêu cầu Nhà nước kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế, những đả kích vừa nhằm vào các tuyên bố mạnh mẽ về chủ quyền của ông Thủ tướng, Chủ tịch nước lại vừa nhằm vào chửi rủa cho ông Tổng bí thư chưa chịu “mở miệng” mạnh bạo như thế, châm biếm báo ANTĐ đi hướng dẫn ký bản Thỉnh nguyện thư gửi Nhà trắng, rỉa rói báo Nga phản bội “niềm tin dân Việt”, lên án ông Bộ trưởng Quốc phòng không “tuyên chiến” là hèn nhát, bán nước.v.v.v.

KẾT LUẬN

Đúng như nhiều ý kiến đang tranh cãi về việc “đừng dạy nhau về cách yêu nước”, nhưng so sánh về 2 cách thể hiện lòng yêu nước trên thì tôi tin đa số các bạn đã có đáp án. Chừng nào chúng ta chưa biết đặt “giặc dốt”, “giặc nghèo” ngang với “giặc xâm lược”, đặt việc xây dựng nội lực là yếu tố quyết định chống xâm lược, biết nhìn vị trí chúng ta đang ở đâu, phải làm gì để thoát xác chứ không phải là “giành giật” lòng yêu nước bằng quyền biểu tình, phải khăng khăng giải pháp duy nhất “chỉ có Mỹ mới cứu được chủ quyền”…thì lúc đó những vô khối kẻ thù của chúng ta còn mãn nguyện.

Nguồn: Võ Khánh Linh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét