Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

CHUYỆN ANH GA ĐỘNG KINH

Câu chuyện về anh Ga, một người mắc chứng TỰ PHÊ

Anh tên Ga, mắc chứng động kinh rất nặng. Vào tiết hạ hay giở giời, một ngày anh phải giật vài phát mới yên. Phát nào phát nấy đều ra trò cả, người co quắp, rung bần bật, mắt trợn, dãi trều ra. Rất tởm! Mỗi lần lên cơn, cả làng sợ vãi luyện.

Làng gọi anh là Ga "cơn", do sự phát cơn co giật của chứng động kinh hoành tráng. Người anh to vật vã, lưng bạnh ra cồm càng như lưng cua, đầu như giỏ tách, tứ chi thì thôi rồi, vâm chắc như đùi chày giã gạo.

Sắc mặt của anh hầm hầm, hầm hầm, cứ như bị ai đó súc phạm nặng. 

Ai đó đứng gần anh thì liệu cái thần hồn. Mở miệng ra là anh chửi đồ súc vật, lũ súc sinh, đồ cặn bã, óc bã đậu, vân vân và vân vân.

Bệnh của anh quái ác lắm, nói ra để mọi người thông cảm và thương anh hơn. Thôi thì cái bệnh của anh nó gào chứ anh có gào đâu. Bệnh ác là ở chỗ, nó bùng phát bất cứ lúc nào, khó đoán trước. Ai cũng sợ anh đến độ thụt bi.

Đàn em gặp anh, chào cũng chết mà không chào anh cũng chết. Anh chửi tuốt tuồn tuột. Ai không biết cứ nghĩ là anh thông thái, nhưng sự thực thì đếch phải. Bệnh của anh là động kinh kiểu hoa mướp. Anh thấy ngứa mắt thì chửi cho hạ hỏa thôi. 

Anh không biết chữ, động kinh thì học hành thế đếch nào được, vào được chữ nào co giật phát lại tống hết ra. Nói thế để biết anh rất ngu, động kinh thì đếch thể khôn được, phải không ạ?

Nghề chính của anh là chăn bò, đếch phải bò nhà anh, anh chăn bò cho cả làng. Anh kiếm cơm bằng nghề đó. Nhưng đôi khi anh cũng kiếm cơm bằng cơn điên đấy. Cả làng lác mắt hột nhìn anh biểu diễn. Nhưng suy cho cùng thì anh đúng là thằng chăn bò thật một tăm phần trăm. Vì chỉ có thằng ngu như bò mới mang tiền đến cho anh để đổi lấy hai chữ bình an cho cuộc đời.

Hơn 30 mươi rồi nhưng anh đếch biết gái là gì. Kể cũng phải, hoạ có con điên hay động kinh như anh mới dám mon men. Hỏi chuyện gái mú, anh cứ ngửa cổ lên trời ú ú ứ ứ như đười uơi cầm ống, mắt lại trợn lên, dãi lại trều ra, người rung rung rồi nằm lăn quay, xẹp một đống.

Ấy thế mà rất tài nhế, anh lại biết thủ dâm. Chúa ơi, người hãy tin đi, thằng động kinh thì thủ dâm khác mẹ gì người thường mà ngài nhào nặn. Chưa hết nhế, anh thủ dâm rất công khai, ngay tình, không dấm dúi như đám người thường. Anh ngồi dạng chym trên đê, xóc xóc mải mê rồi tru lên ghê rợn, một thứ nước trào ra phun thẳng vào tàu lá khoai lợn hứng ở dưới, sóng sánh. Mọi người nhìn thấy cảnh đó và nói với nhau rằng anh cũng update kiểu tự sướng cho khỏi lạc hậu với đời.

Rồi anh ú ớ, chỉ xuống dưới đồng có mấy em gái quê đang cong đít cấy, đổ cái thứ ở tàu lá khoai nước vào rốn cười khi khi, hai tay còn làm bộ vồng to lên, ý nói có chửa. Rất tài!

Làng mấy hôm nay tấp nập người lại qua, có cả liền ông, liền bà đeo máy ảnh lủng lẳng ở cổ, có người còn đem cả hương vàng, lầm bầm cúng bái. Chả là có con bò của nhà chị thị Phịch đẻ ra con bê có đầu hình người. Đương nhiên anh Ga là nhân vật quan trọng rồi, truởng thôn bảo anh là người chăn bò cho cả làng, rất cừ.

Từ hôm đó, anh làm mỗi việc đứng cạnh con bê đầu hình người để người ta chớp ảnh, thắp hương. Anh vui ra mặt, răng nhe ra cười khi khi khi khi người ta chớp ảnh rồi lại nghiêm trang khi người ta thắp hương.

Được nửa tháng con bê chết. Lũ bợm trong làng đếch thằng nào dám động dao thớt. Người ta bắt anh vác cái xác con bê ra đồng, đào một cái hố sâu hoắm, chôn chặt.

Anh lại đi chăn bò cho cả làng. Chứng động kinh tự dưng bớt hẳn. Chiều nào người ta cũng thấy anh đắp lá khoai nước lên mộ con bê mặt người.

Ai trong thấy anh cũng vẫn tránh xa nhưng đầy thương cảm, sợ hãi. 

Không biết anh có bạn không nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét