Ong Bắp Cày
Tản mạn chuyện CÂY GẬY của đàn ông - Triết lý vừa thâm vừa hài nhé!
Nhiều lúc tôi cảm thấy mình càng lớn càng nhiều tuổi. Coi lại tấm hình cách đây 40 mấy năm…Cái gì cũng nhỏ xíu xiu…Nhất là cái đó, sao nó nhỏ và lạ quá..hihiihihiii…Bây giờ mà nhỏ như thế chắc chết hihiihiii mắc cở quá! Cái đại diện của thằng đàn ông, ôi sao mà rắc rối! Nó làm biết bao người sung sướng và cũng biết bao nhiêu người đau khổ. Vui cũng lôi nó ra. Buồn, giận cũng lôi nó ra mà hành xác. Nhất là khi giận lên, cãi nhau thì ôi thôi, gọi nó tưới hạt sen. Thậm chí kêu nó đi làm bậy, làm bạ nữa chứ. Kêu nó đi làm má thằng này, làm mẹ thằng nọ…Vậy mà nó ngoan ghê gớm. Nó có bao giờ nghe lời ai mà đi làm tầm bậy, tầm bạ đâu. Nó chỉ nghe lời chủ nó thôi. Chủ nó kêu đâu nó đánh đó. Nó đánh đâu là sình bụng ngay!. Nhờ nó mà thế giới này mới có những thiên tài và chúng ta! Xin thành thật cúi đầu cảm tạ nó muôn phần!
Ngẫm lại thì tội nó cũng lớn. Nó làm biết bao nhiêu sinh linh nhỏ bé phải chết đi trong sự ruồng bỏ của con người. Nó làm biết bao nhiêu cô gái phải cúi mặt không dám nhìn đời qua cái vòng bụng oan khiên, lầm lỡ. Tình yêu gắn bó cũng phát xuất từ nó. Hận thù cũng sanh ra từ nó. Không có nó cũng không được. Có nó cũng không xong. Thầy tu cũng vì nó mà phải ăn chay, niệm Phật tránh một chữ dâm để hòng cứu độ chúng sanh ra khỏi cái hỉ, nộ, ái, ố thường tình. Ông cha cũng vì nó mà khoác áo trùng thâm theo đức Chúa vác thánh giá cứu đời. Bao nhiêu tội ác cũng vì nó mà ra. Những cặp vợ chồng yên ấm cũng vì nó mà tan nát, chia ly. Những lén lút ngoại tình ngoài chồng, ngoài vợ cũng chính nó là thủ phạm. Tôi thương nó và tôi cũng sợ nó vô bờ.
Nhìn tấm hình cách đây 40 mấy năm, sao thấy mình và nó trong trắng, ngây thơ quá đỗi. Tuổi thơ hai đứa thật là thánh thiện. Bỗng suy nghĩ, từ khi nào hai chúng ta cùng nhau phạm tội. Một phạm tội lần đầu và tiếp nối cho những lần phạm tội sau. Không bao giờ dứt? Tại sao tôi không dùng chữ tình thương lần đầu mà lại dùng chữ phạm tội cho lần thứ nhất? Dễ hiểu thôi, trai mới lớn, tình thương chỉ là sự khám phá bồng bột. Biết gì mà nói sự trăm năm đôi lứa?. Ăn chơi cái đã chứ. Vô tội vạ là đằng khác! Cho nên xã hội mới có lầu xanh. Nguyễn Du mới có tuyệt tác Truyện Kiều. Không có nó, Thúy Kiều bán mình cho ai? Không có nó, mấy cô bán cho Đài Loan làm gì? Không có nó làm gì có cảnh những cô gái ăn sương thống khổ ? Không có nó mấy cô đâu cần phải phá đi cái bào thai vô tội? Không có nó người đàn ông đâu cần phải đòi hỏi sự hiến dâng trước hôn nhân của người mình yêu để phần kết là những cô gái thất thân sợ hãi khi đối diện với người chồng mình sắp lấy? Không có nó những giọt nước mắt sẽ chảy ít đi trên gò má phận người. Chính nó là tất cả những phiền muộn trong sự sung sướng phù du tạm bợ!
Tất cả cũng vì nó mà ra. Nó đã làm hao tốn biết nhiêu giấy mực của con người.
Nó mang đến cho nhân loại bênh aids nan y thế kỷ. Nó cũng làm nên nhân loại và cũng tiêu hủy nhân loại . Nhưng lỗi của ai đây? Của chính ta. Của chính lòng ích kỷ mà vô hình chung đẩy nó vào con đường tội lỗi! Nó hoàn toàn vô tội!
Nó có phạm tội đi chăng nữa cũng vì thượng đế sanh ra người phụ nữ quá tuyệt vời!
Còn tôi và nó :
Yêu lặng lẽ là yêu không dám nói
Là âm thầm để chuốc lấy thương đau
Nhìn người ta rồi khe khẻ cúi đầu
Để đêm về khóc thầm bên gối trắng !
-------Chia sẻ từ FB: Sỹ Liêm-----------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét