Khoai@
Từ chuyện bác sĩ Quyết, chuyệncây xanh Hà Nội, chuyện học trò hút shisha, chuyện tình yêu người mù hát trên tivi, cho đến chuyệnVietjet từ chối vận chuyển hành khách là người khuyết tật, tất cả đều nói lên một điều: Đó là sự bịa đặt đến tởm nôn của lũ phóng viên thối mồm, hạ cấp. Entry sau của chị Mượt sẽ khái quát về vấn đề này:
Chị Mượt sinh ra đúng thời buổi bao cấp đói kém, cơm độn bo bo, cá gỗ treo lên chép miệng ăn dè, tíc kê đít quần như hai cái ti vi, sân đình chùa dùng làm nơi họp nghị quyết, chui vào nhà thờ đánh đáo chơi bi, nên khi lớn nhơn nhơn coi chuyện thánh thần, thượng đế chỉ là chuyện hư cấu vui đùa. Cũng vì lẽ đó, nhiều lần bị người lớn mắng mỏ là kẻ vô thần.
Khi biết đọc biết viết, vô tình đọc được một cuốn sách, trong đó tác giả tuyên bố công khai tại Vatican trước mặt Đức Giáo hoàng về việc Thượng đế không phải là kẻ sinh ra và dĩ nhiên là chẳng có việc đếch gì làm ở cõi nhân gian. Chị bỗng tò mò và tìm hiểu về nhân vật này. Đó là Stephen Hawking, lúc này đã được biết đến là nhà bác học lừng danh thế giới về Vũ trụ và Thiên văn học.
Các công trình nghiên cứu, tác phẩm và những cuộc tranh cãi của Stephen Hawking khiến thế giới tốn rất nhiều giấy mực, cuốn "Lược sử thời gian" được ông và cộng sự xuất bản lên đến gần 10 triệu bản và in bằng 40 thứ tiếng. Cuốn sách khoa học dành cho những người không chuyên này được đánh giá bán chạy chỉ đứng sau Kinh Thánh và một số vở kịch của Shakespeare.
Đặc biệt, ông là một người tàn tật với hình ảnh một cơ thể da bọc xương, toàn thân tê liệt, gắn vào chiếc xe lăn, cổ ngoẹo về một phía và chỉ cử động được hai ngón tay của bàn tay trái. Mới nhìn vãi cả đái. Hihi.
Thời gian đầu bệnh tật, ông tuyệt đối không chấp nhận sự giúp đỡ hay nhượng bộ bất kì ai vì sự tàn tật của mình. Ông thích được người khác xem "Trước hết như một nhà khoa học, thứ đến như một nhà văn phổ biến khoa học, và, trong mọi cách mà nó đáng kể, một người bình thường với cùng những ham muốn, nghị lực, ước mơ và tham vọng như những người xung quanh". (wiki)
Ít người biết rằng, mặc dù tàn phế nhưng ông hoàn toàn không ủng hộ những ưu đãi dành cho người tàn tật. Ông coi đó là sự bất bình đẳng giống phân biệt chủng tộc giữa các màu da. Có lẽ vì thế, ông luôn cố gắng và những thành công của ông khó người bình thường nào có thể đạt được.
Sau khi tìm hiểu về ông, những "lỗ đen", thiên hà, ánh sáng hay các vì sao chui mẹ qua đường ruột chị ra ngoài hết và đọng lại duy nhất một điều: Bất kì người tàn tật nào, điều mong muốn nhất là được mọi người nhìn nhận và đối xử như những người bình thường. Họ rất sợ sự thương hại của cộng đồng. Trừ khi, họ dùng chính lòng tự trọng và thân thể tật nguyền của họ để vụ lợi. Đó lại là một câu chuyện khác.
Trở lại câu chuyện VJ Air từ chối phục vụ một người tật nguyền đang gây xôn xao dư luận mấy hôm nay, về nguyên tắc VJ có lẽ không sai, về người phụ nữ tật nguyền có lẽ cũng chỉ là sơ xuất. Nhưng rất tiếc, trong một xã hội mà người ta luôn tỏ ra nhân ái với những kẻ thiệt thòi bất biết lí lẽ và luôn căm ghét kẻ giàu có và lũ quan lại, thì rõ ràng sự tật nguyền chỉ làm cái cớ để chửi rủa hãng hàng không kia.
Muốn thực sự giúp đỡ người tật nguyền, trước hết hãy coi họ là những người bình thường, sau đó tìm giải pháp để giúp họ hoà nhập với các hoạt động đời sống hàng ngày. Chứ mượn họ để chửi rủa, các quý cô chỉ càng làm họ thêm đau khổ mà thôi.
Nhân ái cái lồn gì kiểu đấy. Phỏng các quý cô có tâm hồn tật nguyền?
# Mượt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét