Ong Bắp Cày
Rút cuộc, Nguyễn Văn Hải Điếu Cày đã bộc lộ bản lĩnh, và chứng tỏ tư cách của anh ta khi chấp nhận tham dự lễ chào cờ VNCH tại Washington DC với tấm vải vàng 3 sọc đỏ cuốn vào cổ ngày 23/11/2014.
Còn nhớ, sự kiện Điếu Cày được phóng thích tới Mỹ đã làm cho cộng đồng chống cộng cực đoan ở đây chưa kịp sướng đã phải thất vọng vì chi tiết Điếu Cày gạt phăng chiếc cờ vàng do đám Trúc Hồ, Võ Thành Nhân SBTN ấn vào tay.
Ngay và luôn là những đòn tấn công chí mạng từ Việt Tân và từ những kẻ vong nô phản quốc nhằm vào Điếu Cày, kèm theo những lời tẩy chay nặng nề, thậm chí là đe dọa. Động thái trên đã làm cho Điếu Cày luống cuống, tâm thần hoảng loạn, không ổn định. Các bạn có thể thấy rõ, những biểu hiện của anh ta, và sự hung bạo của những kẻ chống cộng cực đoan thể hiện trên trang của Châu Xuân Nguyễn.
Hình ảnh Điếu Cày quàng khăn cuốn cổ mình bằng tấm vải cờ ba que, một lần nữa chứng minh bản chất tráo trở, lật lọng của con người này.
Còn nhớ, khi Điếu Cày mới đặt chân tới Mỹ, trên các trang của Diện Hán Nôm, Quê Choa, Dân Luận...đều đồng loạt cho rằng chính quyền Việt Nam buộc hoặc trục xuất Hải Điếu Cày phải tị nạn lưu vong tại Mỹ. Tuy nhiên, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ phát biểu: Chính ông Điếu Cày muốn đi Mỹ. Ngược lại, Điếu Cày lại trả lời phỏng vấn báo chí rằng: Quyết định đi Mỹ không phải là do anh ta, mà là quyết định của Chính phủ Hoa Kỳ. Trong khi đó, Chính phủ Việt Nam không bình luận gì. Vậy ta tin vào ai đây?
Tại một cuộc họp báo, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, bà Marie Harf nói: "Chúng tôi hoan nghênh quyết định của giới hữu trách Việt Nam, trả tự do cho tù nhân lương tâm này. Ông đã quyết định lên đường sang Hoa Kỳ sau khi được phóng thích khỏi nhà tù, và sẽ tới Hoa Kỳ vào ngày hôm nay, thứ Ba 21 tháng 10. Chính ông đã quyết định sang Hoa Kỳ". Như vậy đã rõ, chính Điếu Cày đã quyết định đi Mỹ chứ không phải Hoa Kỳ.
Đó mới là một khía cạnh nhỏ của sự lật lọng, hàm chứa trong đó ý đồ ăn vạ chính phủ Mỹ (bằng sức mạnh truyền thông), phòng khi có chuyện xấu xảy ra. Và thực tế thật phũ phàng, ngay tại xứ sở tự do, khi anh ta bị chèn ép, đã không có một bàn tay nào từ chính phủ Mỹ chìa ra. Người Mỹ sẽ không thể có thêm một hành động nào nữa để rồi kẻ được cứu thoát không một lần cảm ơn mà lại có thái độ tráo trở. Mặt khác, đưa được Điếu Cày sang Mỹ, chính phủ Mỹ đã hoàn tất công việc đánh bóng bộ mặt nhân quyền vốn không mấy sáng sủa của mình.
Trở lại câu chuyện Điếu Cày chào cờ VNCH. Mặc nhiên, anh ta công nhận một "tổ quốc" (chỉ là cái thây ma) khác, nói chính xác hơn là anh ta đã chĩa súng bắn lại tổ quốc mình, bắn vào nhân dân mình, dân tộc mình. Chính cái quyết định chào cờ, quàng khăn ba que kia đã vĩnh viễn xóa bỏ ý tưởng hoàn lương, trở về đất mẹ của anh ta. Nó, cái câu chuyện ấy đã minh chứng cho những cáo buộc của pháp luật đối với những tội danh mà anh ta đã vi phạm tại Việt Nam.
Lác đác đây đó những lời bào chữa cho Điếu Cày về hành động trên, rằng anh ta muốn sinh tồn, muốn có miếng cơm manh áo trên xứ sở tự do nên buộc phải thế. Nếu không làm thế, anh ta không thể sống, và rất có thể anh ta sẽ bị những kẻ chống cộng cực đoan đe dọa đến sự an toàn của tính mạng. Sự miệt thị của những người tử tế dành cho Hải Điếu Cày là: "Cày từng không chịu khuất phục trước pháp luật Việt Nam, nhưng nay phải quì gối trước Bolsa gió tanh mưa máu. Bolsa chứ có phải Việt Nam đâu. VN còn giáo dục răn đe, còn ở Bolsa thì chỉ có chết nếu là tay ngang dám chống lại. Suy cho cùng Cày quá đáng khinh”.
Vâng, Nguyễn Văn Hải thật đáng khinh.
Vâng, Nguyễn Văn Hải thật đáng khinh.
Tuy nhiên, hầu hết các ý kiến đều nhận ra chất lươn lẹo của con người này. Thực ra, chính anh ta, qua lời nói và hành động đã hiện nguyên hình là kẻ có nhân cách tầm thường, tráo trở và lật lọng.
Bạn Hanh Lê có bình luận: "Thôi nhé dẹp hết mấy luận điệu xằng bậy mà CCCĐ và rận chủ lu loa Hải Điếu Cày không chống Nhà nước Việt Nam, chống Trung cộng mà bị bắt (!?). Một sự hèn nhát hạ đẳng như nhau của những kẻ cô hồn chính trị chính em. Đối diện với sự đe dọa cô lập và cả sự chèo kéo để đổi lại sự yên thân, kẻ hèn Hải Điếu Cày không còn cách nào khác phải thúc thủ bởi cờ vàng. Thế thì nay lão ta hết cửa về quê mẹ rồi. Nhà nước Việt Nam không bao giờ bắt oan bọn phản nghịch chống phá chế độ. Chi tiết này chắc hẳn là điều tốt cho Nhà nước Việt Nam khi Hải Điếu Cày chả phải cái gọi là tù nhân lương tâm hay nhà đấu tranh dân chủ. Chính phủ Mỹ đương nhiên muối mặt với đối tác Việt Nam".
Trên trang CXN, bạn Tony Doan cho rằng Điếu Cày đã thất bại: "Khi anh Điếu Cày từ chối cầm cờ vàng và giải thích lý do/quan điểm của mình. Tui nghĩ, anh này được đấy và thầm hy vọng anh có thể dùng trí tuệ và tâm huyết của mình cho nền dân chủ – nhân quyền ở Việt nam cũng như làm cầu nối hòa giải dân tộc thực sự dựa trên sự thật và lòng bao dung như Ấn Độ, Nam Phi, Myama đã thực hiện trước đây. Nhưng khi nhìn thấy anh quàng khăn cờ vàng, tui lại giật mình “Điếu Cày ơi! Anh đã thất bại rồi” - thất bại không phải vì anh chọn lá cờ nào, đứng dưới lý tưởng nào mà là anh đã khuất phục bởi “Nhập gia tùy tục” - một ý thức đầy tính an phận còn hơn là ‘chiến thuật hai lòng’ bởi thời thế thế thời phải thế. Nhìn khắp cộng đồng mạng, diễn đàn và facebook mấy ngày qua càng thấy rõ sự nghi kỵ trong chính cộng đồng cờ vàng, sự cười khẩy mỉa mai của cộng đồng cờ đỏ và sự im lặng hay nói vuốt đuôi của những ‘nhà dân chủ’ trong nước.. Rõ ràng Điều cày đã thất bại, thật tiếc cho những nỗ lực và cả nghị lực trải qua hai năm cầm tù của anh.
Bạn Hồ Minh Khanh: Mr Điếu Cày có vẻ mâu thuẫn trong lời nói của mình, tôi nhớ không nhầm khi ông ta chân ướt chán ráo từ Việt Nam sang Mỹ ông ta đã từ chối không cầm lá cờ vàng ba sọc và tuyên bố sẽ chiến đấu dưới ngọn cờ dân chủ và lời tuyên bố của ông ta rất mâu thuẫn với hành động của ông ta!không hiểu ông ta có suy nghĩ như thế nào về hành động của mình khi mà lời nói không thể đi đôi với việc làm
Việc Điếu Cày cuốn khăn ba que và chào cờ VNCH làm cho người ta nhớ đến Bùi Tín. Để được sống yên thân nơi đất khách quê người, Bùi Tín đã phải chứng tỏ khả năng chống nhà nước Việt Nam bằng cách tương tự, với lá cờ to vẫy ào ào trong đoàn biểu tình tại Pháp. Nhưng khi xuất hiện tại Mỹ, chính Bùi Tín đã phải chạy mất dép vì sự quá khích của những người chống cộng cực đoan. Người ta cũng nhớ đến hình ảnh LS Bùi Kim Thành, một kẻ tâm thần hoang tưởng thể chống cộng, đi đâu cũng cuốn cờ ba que quanh cổ, nhặt lon bia, đá ông bơ như một phương thức mưu sinh và là thứ bảo bối để tự bảo vệ an toàn tính mạng.
Không xa nữa, sẽ có thêm hình ảnh một người đàn ông gầy guộc, lưng còng, với sự ẩn hiện của đôi tay, chiếc điếu cày mất nõ và chiếc khăn quàng ba que lầm lũi, cô độc kéo dài danh sách những homeless nhặt cơm thừa canh vãi trên đường phố Mỹ.
Nhưng...xin hãy rủ lòng thương, bởi không cuốn cờ ba sọc thì lấy gì mà bỏ vảo mồm?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét