Nhân đọc bài “Hãy hành xử cho đúng đạo làm người!”
Nhân Quyền Ướp Muối
Hoang Huu Phuoc, MIB
Nhà báo Việt Kiều Amari ở Houston, Hoa Kỳ, là tác giả của rất nhiều bài viết đặc sắc mà độc giả khó thể bỏ lỡ, gần đây có bài viết tựa đề “Hãy hành xử cho đúng đạo làm người” nói về một mụ dân biểu Mỹ vừa tuyên bố sẽ vận động sao cho dự luật 484 được Hạ Viện thông qua trong tháng 9 tới đây để đặt Việt Nam trở lại danh sách CPC tức danh sách các quốc gia Mỹ cần phải quan tâm đặc biệt về tự do tôn giáo.
(http://nhandan.com.vn/cmlink/nhandandientu/thoisu/chinh-tri/binh-luan-phe-phan/h-y-hanh-x-cho-ung-o-lam-ng-i-1.363554,http://hhphuoc.blog.com/?p=79 )
Tôi cho rằng mụ ấy và những con tương cận (xin lỗi độc giả vì tôi là học sinh xuất sắc môn Vạn Vật Học ở bậc trung học Sài Gòn trước 1975 nên sử dụng rất nhuần nhuyễn cụm từ chuyên ngành này mỗi khi tôi bắt gặp một chủng loài thú vật) chẳng đáng để tôi phải quan tâm vì tất cả người có trí óc chưa bị đưa ra hội đồng giám định tâm thần đều luôn hiểu rất rõ thế nào là đa đảng ở Mỹ, thế nào là bầu cử tổng thống ở Mỹ, thế nào là dân biểu ở Mỹ, và thế nào là tự do-dân chủ ở Mỹ.
Về chính trị, nói một cách thật ư là chính xác thì cái mà nhóm Việt kiều chống cộng hô hào đòi “đa đảng” cho Việt Nam lại không có gì để dẫn chứng cho cụ thể bởi vì Mỹ đâu có đa đảng mà chỉ có … nhị đảng tức có hai đảng mà thôi, hóa ra rất đáng tự hào vì có nhiều hơn hệ thống chính trị tại một nước cộng sản tới những một đảng lận sao! Hai đảng này tên gọi là Dân Chủ và Cộng Hòa và giống nhau như khuôn đúc như song sinh cùng một mẹ hoặc sản sinh vô tính từ một lò, tức là cùng thuộc giới tư bản, bị trói buộc bởi một sợi lòi tói thép không gỉ mà mỗi khoen có ghi khắc rõ các “quân lệnh”, chẳng hạn “chống Nga” (nghĩa là thay đổi object của động từ “chống”, thay chữ “cộng” bằng tên của quốc gia nào vừa xóa sổ đảng cộng sản xong – thí dụ: nay vẫn coi Nga như kẻ thù dù Nga đang là nước tư bản, không còn là quốc gia cộng sản), “chống Cộng” (thí dụ: luôn hỗ trợ các nhóm phiến quân hay các chính sách nhằm lật đổ cho kỳ hết các chính phủ cộng sản hoặc thân cộng sản), “chính phủ sau phải thực hiện chính xác những gì chính phủ trước đã cam kết thực hiện với nước khác” (thí dụ: cả Dân Chủ và Cộng Hòa đều phải đánh Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa), và “không chơi với bất kỳ ai” (thí dụ: kế hoạch thôn tính Canada và Anh Quốc). Chỉ có người mê muội mới nói rằng Mỹ “đa đảng” do có hai đảng.
Bầu cử tổng thống ở Mỹ có nghĩa là (1) thời gian người dân Mỹ nghe hai ứng cử viên của hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa thi thố tài hùng biện dùng võ mồm tấn công nhau vì dân Mỹ khoái nghe đấu khẩu, và (2) thời gian ứng cử viên đi gom cho đủ tiền từ những người đầu tư chức tước, nghĩa là mỗi ghế trong chính phủ đều có giá của nó, và nếu anh góp cho quỹ vận động tranh cử của tôi một triệu đô-la chẳng hạn thì nếu tôi đắc cử thì anh sẽ được toại nguyện trở thành đại sứ Hoa Kỳ ở Anh Quốc – nếu anh nêu tên nước ấy và không có ai khác đóng tiền cao hơn cho cùng ghế ấy, 10 triệu thì làm bộ trưởng bộ nào đó, v.v.; còn nếu tôi thất cử thì coi như anh mua nhằm vé số không trúng.
Dân biểu ở Mỹ là người chỉ làm mỗi một việc là đi gom phiếu cho kỳ bầu cử tiếp theo. Song, do số phiếu có hạn vì dân số Mỹ chỉ có bấy nhiêu mà lần nào cũng có đến hơn 40% người dân không đi bỏ phiếu, nên có vài vị do bất tài vô dụng không nổi tiếng bằng các vị khác nên ắt nếu bị bắt bò bốn chân và sủa như chó thì vẫn có kẻ làm để lấy được phiếu, huống hồ gì việc cỏn con là làm đám dân Mỹ gốc Việt chống cộng cực đoan hài lòng bằng cách hùa theo chửi cha Việt Nam, đe dọa cho Việt Nam biết thế nào là lễ độ bằng cách tung mấy chiêu cũ rích về tôn giáo, tự do, dân chủ, và nhân quyền. Ứng cử viên dân biểu Mỹ do đó là kẻ đi gom đủ phiếu để có thế thắng cử, và trong nhiều trường hợp bao gồm cả vài ba vị muốn bày tỏ thân phận tôi đòi của mình đối với chủ phiếu bầu dù chủ phiếu bầu là hạng đá cá lăn dưa xó chợ đầu đường.
Tự do ở Mỹ có nghĩa là muốn vận động cho ứng cử viên tổng thống Richard Nixon thì cứ in mặt mũi Nixon, tên Nixon, kèm lá cờ Mỹ lên quần lót của đám người mẫu đang khoe vú trên bờ biển Florida, đặc biệt ở vị trí trung tâm đắc địa nhạy cảm phía trước và phía sau của quần lót. Tự do ở Mỹ có khi đồng nghĩa với mất dạy. Chẳng hạn khi hai vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt, phải bỏ nhau; người vợ được ông hàng xóm thương tình cưu mang, cho công ăn việc làm, và nơi tá túc. Thế mà khi ông hàng xóm chính thức mời ông chồng cũ nay là đối tác quan trọng đến nhà chơi, bà vợ cũ lấy chiếc đủa cả gõ điếc tai vào nồi niêu soong chảo, đứng ngay cửa trương biểu ngữ chống…cựu chồng, hét to tục tĩu chửi cựu chồng, thay vì lẽ ra phải tích cực phụ giúp ông chủ mới đón tiếp thượng khách của ông ấy để làm ông ấy nở mày nở mặt với thượng khách. Thế không mất dạy là gì. Bỏ chạy khỏi quê hương, được nước khác cưu mang, không lo phụng sự nước ấy, phục vụ chủ nhân nước ấy, lại tụ tập đông người giương cao tấm vải lạ hoắc cả thế giới Liên Hợp Quốc chớ hiểu là cái chi để nói đó là “cờ” để chửi bới thượng khách của chủ nhân nước cưu mang mình. Thế không mất dạy là gì. Thế nhưng, chính chủ nhân nước ấy cho phép người dân mới nhập cư được quyền chửi bất kỳ ai, miễn có xin phép. Như vậy, tự do ở Mỹ có nghĩa là dân nhập cư có quyền mắng từ tổng thống đến thượng khách của tổng thống, miễn có làm đơn xin phép trước đối với trường hợp chửi thượng khách của tổng thống.
Dân chủ ở Mỹ nghĩa: tổng thống là dân, vì vậy, tổng thống làm chủ đất nước. Mà lẽ nào lại có nhiều chủ? Rắn có nhiều đầu là quái vật. Thế nên, dân chủ có nghĩa là tổng thống là người dân đặc biệt có quyền tối thượng là làm chủ đất nước. Đó là lý do dân chúng Mỹ biểu tình chống chính phủ Mỹ gây chiến tranh ở Việt Nam, tổng thống Mỹ cứ đánh Việt Nam. Đó là lý do dân chúng Mỹ biểu tình đòi rút quân khỏi Việt Nam, tổng thống Mỹ cứ đưa quân thêm vào Việt Nam. Còn nếu nói người dân đen cũng làm chủ đất nước thì e chỉ đúng với ý nghĩa tiêu cực như trong trường hợp “biểu” dân biểu phải chống Việt Nam, phải cấm vận Việt Nam, và dân biểu sẽ “vâng vâng dạ dạ thưa chủ nhân, ngài biểu em làm gì em làm đó để làm chủ nhân toại ý ạ”.
Suy ra, ViệtNam ta không có tự do vì sự lăng mạ không được chấp nhận, việc in quốc kỳ lên quần lót không được chấp nhận, việc in tên hoặc hình ảnh lãnh tụ hay lãnh đạo lên quần tắm không được chấp nhận.
Suy ra, ViệtNam ta không có dân chủ vì toàn dân làm chủ đất nước chứ chẳng có lấy một “ông” dân đặc biệt nào để làm chủ tối thượng cả.
Suy ra, Việt Nam ta không có dân biểu chuyên nghiệp vì đại biểu quốc hội của ta không biết đi kiếm phiếu bằng cách quỳ, bò, hay cam kết sẽ chửi bới xâm hại quốc gia khác.
Suy ra, Việt Nam ta không nghèo như Mỹ, vì chỉ có người nghèo rớt mồng tơi, nghèo kiết xác, nghèo xác xơ, nghèo ngẩn tò te, mới hí hửng với hai đồng xu loại 100 đồng Việt Nam ố xỉn chất lượng hoàn toàn kém trong tay và hét to lên rằng “Tađa tài lộc”, mới hí hửng la toáng tự hào “Ta đa đảng vì ta có đến những hai đảng. Ta“đa xế” vì có những hai chiếc xích-lô đạp!
Hóa ra giở trò ma giáo vu khống Việt Nam nhằm luật hóa một nội dung chống Việt Nam để kiếm phiếu đắc cử hầu được nhân dân Mỹ nuôi ăn suốt đời lại là cung cách làm chính trị của các dân biểu tại một siêu cường như Mỹ sao? Thảo nào các thượng nghị sĩ và hạ nghị sĩ của Việt Nam Cộng Hòa ai cũng mê muội, mông muội, ngu muội vì Việt Nam Cộng Hòa đâu có đa đảng bao giờ (đến 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới đẻ ra một đảng chính trị duy nhất là Đảng Dân Chủ với đảng kỳ là cờ vàng có ngôi sao đỏ ở chính giữa – điều mà dường như trong toàn bộ dân chúng Việt Nam Cộng Hòa chỉ có tôi là người duy nhất còn nhớ đến) vậy mà khi bỏ chạy tán loạn qua Mỹ lại rống họng chửi Việt Nam cộng sản là độc đảng độc tài.
Ở ViệtNamcó hiện tượng cho bò ăn rác vật chất của chất thải sinh hoạt, thế nào cũng có ngày bò điên cả đám. Than ôi, đây lại là lý do Âu Mỹ ngày nay phải hứng chịu hậu quả từ những người dân bản xứ đã hóa điên như xả súng và giết người hàng loạt do hàng thế kỷ trường kỳ ăn rác tư tưởng của mớ bòng bong tự do giả trá, dân chủ muội mông, và nhân quyền ướp muối.
Giả trá vì hủy phá ý nghĩa cao vời của tự do, lôi xềnh xệch nó xuống xếp hàng với bản năng loài thú như tự do luyến ái, tự do xâm phạm quyền tự quyết của dân tộc khác vốn là thứ tự do cao nhất của tất cả các thứ tự do nghiêm túc.
Muội mông vì chả còn lằn ranh kẽm gai ngăn cách khiến dân chủ và mị dân trộn với quyền phủ nhận dân chủ của nước khác thành món tả pí lù ngập ngụa cholesteron có hại.
Và ướp muối chẳng qua vì món tanh tưởi dễ ươn thối nào lại chẳng cần đến muối ướp, và thứ muối quen thuộc thường mang nhãn hiệu cầu chứng tại tòa trade mark “báo cáo nhân quyền” mà Bộ Ngoại Giao Mỹ hàng năm công bố.
Muối để ướp mà lại nhằm muối giả chế bằng muội thì than ôi cái sự bốc mùi không cách chi mà ngửi nổi vậy.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét