Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

NGÔ NHẬT ĐĂNG TRONG CON MẮT "NGƯỜI BUÔN GIÓ"

Trên trang blog của mình, “Lái Gió” (tên gọi do đồng đảng hắn đặt) đã viết bài “Vài nét về Ngô Nhật Đăng”, một phác thảo chân dung của “người nằm trong chăn” với đám dân chủ cuội. Được cái, những gì hắn nói về Ngô Nhật Đăng là rất thật, tuy chưa đủ.

Trước hết cũng nên cho mọi người biết tí chút về “Lái Gió”. Hắn tên thật là Bùi Thanh Hiếu- nick Người Buôn Gió. Cậu chàng được biết đến thông qua các hoạt động biểu tình gây rối và các bài viết chửi chế độ. Hiếu nhận được sự ưu ái đặc biệt của nhóm cờ vàng hải ngoại và các bác nhân quyền quốc tế, hiện đang được hưởng một course học báo chí miễn phí tại Đức. Nghe đâu course học có 6 tháng nhưng hắn lặn đến nay đã ngot năm chẳng thấy về. Chắc lại noi gương Đoan Trang.

Lái Gió cũng có một nhân thân “số má” trong giang hồ. Sinh năm 1972 tại Tiên Lữ-Hưng yên. Trú tại 22-Ngõ Phất Lộc, Hàng Buồm, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Lái Gió chỉ học hết phổ thông. Sinh ra trong một gia đình có 6 anh chị em thì có đến một nửa là thành phần bất hảo, chị gái bị đi tù vì kinh doanh mại dâm, em trai là con nghiện nặng. Bản thân Lái Gió cũng là dân giang hồ có tiếng và là con nghiện. Từ con nghiện để kiếm tiền thỏa cơn, Hiếu chuyển sang kinh doanh “cái chết trắng” để có tiền hút sách. Năm 1994, gã đã bị công an quận Hoàn Kiếm bắt quả tang đang tổ chức cho hai con nghiện sử dụng ma túy tại nhà. Y bị tòa tuyên 45 tháng tù và 2 năm quản chế.

Ra tù, ngựa quen đường cũ, Lái Gió lại tham gia hoạt động cưỡng đoạt tài sản của công dân và tàng trữ súng đồ chơi trong danh mục cấm sử dụng… hai lần bị xử lý.

Với bản chất lưu manh, côn đồ, chẳng công ăn việc làm, Lái Gió lang thang, tham gia vài buổi “biểu tình chống Trung Quốc” ở hồ Hoàn Kiếm. Như con nghiện ngửi thấy hơi nhau, đám zâm chủ nhanh chóng biến Lái Gió trở thành thành viên tích cực của nhóm.

Hôm qua, sau một thời gian im lặng nín nhịn màn chửi nhau của đám Phạm Chí Dũng với Ngô Nhật Đăng, Lái Gió không chịu được nên nhảy vào cuộc. Hắn dè bỉu cả Đăng và Dũng bằng những lời thậm tệ, nhưng thật. Bức chân dung của Đăng được Lái Gió vẽ thế này:
Nói về anh Đăng chỉ ngắn gọn thế này, thích ba hoa. Ai gặp sẽ biết ngay, anh ta ba hoa đủ thứ trên trời, dưới biển. Có lúc còn kêu gặp thằng này, thằng kia....toàn thằng làm to...nói chuyện này nọ.
Cái thứ hai là sĩ diện. Tiền nhiều lúc không có, trong túi có một vài trăm nhưng sẵn sàng trả tiền cà phê, ăn sáng cho mấy người. Lúc nào cũng ra vẻ quan trọng, hiểu biết nhiều, quan hệ rộng. Thực ra thì lông bông, mỗi thứ làm một tí, cả thèm chóng chán. Mà cũng chả biết hiểu nhiều hay không, nhưng có câu chuyện nào cứ kể đi kể lại…
Vì cái tính ba hoa, hóng hớt được đâu tí tin tức gì là làm bộ như có quan hệ, thông tin quan trọng. Như vụ Lê Anh Hùng ở trại tâm thần, Ngô Nhật Đăng lăng xăng hóng được tin, chạy đôn đáo ra vẻ là người đứng ra lo thu xếp cho Hùng ra trại. Rút cục để Lê Anh Hùng nghi là an ninh.
Rồi Lái Gió khoe, công đưa Lê Anh Hùng ra khỏi bệnh viện tâm thần là do hắn với Bùi Hằng vận động mẹ Hùng viết đơn xin về. Hôm hắn đến nhà mẹ Hùng, cả một tốp an ninh, công an thấy hắn với Hằng đã lặng lẽ ra về! Tự tay hắn thảo đơn để mẹ Hùng ký. Còn Đăng chỉ hóng hớt tin vỉa hè rồi lăng xăng, khoe khoang đó là công của mình:
Hôm mẹ Hùng báo nó được ra trại, mấy xe đi đón. Ngô Nhật Đăng đi đầu như người hùng đến tiếp thu chiến thắng. Hôm đó mình ở nhà, nhìn ảnh, đọc tin đã thấy mắc cười. Sau Lê Anh Hùng tố Ngô Nhật Đăng là an ninh, mới ra vào trại thăm nó dễ, đón nó về lại thao thao đủ thứ chuyện chính khách tầm quốc tế đã can thiệp thế nào cho Hùng ra.
Sự thật câu chuyện này là, do thấy con mắc bệnh (lúc nào cũng khoe vợ mình là nhân tình của một loạt vị từ trung ương trở xuống) nên bà làm đơn xin cho con vào viện tâm thần điều trị. Vì vậy, chỉ có bà làm đơn xin ra mới được chấp nhận. Biết thế, Lái Gió, Bùi Hằng đã mò đến rung dọa rằng, nếu để Hùng trong viện sẽ bị công an tiêm thuốc cho điên luôn, blab la… Cuối cùng, bà già đã đành để chúng đạo diễn.

Về chân dung Ngô Nhật Đăng, Lái Gió viêt tiếp: 
Đáng ra Ngô Nhật Đăng cứ lẹt đẹt mãi thế trong phong trào đấu tranh, vì nhát gan, tài không, chí không. Nhưng lại xảy ra vụ điều trần tự do báo chí bên Hoa Kỳ. Lúc này nhiều người có kinh nghiệm và có bề dày đấu tranh lại bị vào vòng cấm xuất cảnh. Thế nên hết nạc vạc đến xương. Ngô Nhật Đăng có chân trong đoàn người lên đường đi Hoa Kỳ. Nói gì thì nói,chuyện thiên hạ bảo đi thế được du lịch miễn phí này nọ là một khía cạnh.
Khi HNBĐL ra đời, bỗng dưng Ngô Nhật Đăng được nhận một chân quan trọng, Lái gió nói: 
Đời đưa đẩy làm Ngô Nhật Đăng lên như diều, vụt cái chói sáng, giữ chân trị sự hay là cái gì gì đó, đại khái quan trọng trong HNBĐL cho đến khi xảy ra chuyện vừa qua. Đến lúc này thì buộc phải can đảm khi bao ánh mắt nhìn vào, Ngô Nhật Đăng lại một lần nữa đóng trọn vai người hùng. Nhưng Ngô Nhật Đăng thì tài gì mà quản lý được một tờ báo.?
Không có tài, lại thích thể hiện, cho nên việc Ngô Nhật Đăng múa may, quay cuồng một hồi rồi gặp phải sự cố vừa qua là tất nhiên.
Vẽ thế thì cũng đã lột tả được bộ mặt của Ngô Nhật Đăng, nhưng Lái Gió cố lãng tránh chấm phá những nét về nhân cách nhầy nhụa, đĩ đực và hám tiền của Đăng. Ngô Nhật Đăng, một thằng cha vô công rồi nghề, đói rã họng đã tìm mọi cách, kể cả hạ đẳng để kiếm tiền. Trước đây, khi chưa dính vào HNBĐL, chưa có tiền, Đăng đã phải hành nghề “đĩ đực”, tự chụp ảnh khỏa thân của mình tung lên mạng, dán vào PB các iêm để “chào hàng”, không may bị các iêm lột mặt. Đã thế, Chí Dũng lại vơ bèo, vạt tép, đưa Đăng vào vai quản trị tờ báo của hội. Ngửi thấy hơi tiền ngon ăn do ngoại bang cung cấp, Đăng đã trở cờ phản chủ, ôm FB chạy ra lập trang riêng làm cho Dũng chỉ còn biết liên tục ra thông báo xỉ vả.

Lần này, Lái Gió xuất hiện, chắc để giáng cho Đăng một đòn chí mạng cuối cùng theo lệnh quan thầy mà thôi. 

Đấy là tự chúng phơi mặt ra chứ chẳng ai dựng chuyện cả. Đúng là"ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".

Nguồn: Mõ Làng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét