Dư luận viên Cuteo@
Tin vui cho làng zân chủ nước nhà là mụ được đề cử vào chức chủ tịch danh dự của "Hiệp hội bảo vệ dân oan". Với trí tuệ của thủ lãnh này, hi vọng mùa làm ăn năm nay sẽ khấm khá hơn năm cũ.
Thủ lãnh này là ai? Xin nói ngay để anh em tỏ tường.
Thủ lãnh là giống cái, tính đến giờ tròn 83, và là con không cha. Thủ lãnh thường khoe tên mình do cụ Hồ đặt cho để lòe bịp thiên hạ. Ấy là mụ khoe thế chứ chả có nhân chứng, vật chứng chó gì để làm minh chứng ngoại trừ một tấm hình mẹ con mụ cùng đội cơ yếu chụp chung với Cụ thời chiến tranh.
Theo như chị Hồng, đường tử tức của mụ không mấy may mắn. Hai đứa, gái cũng không biết ai là cha đích thực. Toàn thể liền bà đẻ con không cha là lũ chửa hoang, riêng mụ phải gọi là con ngoài giá thú (khác chửa hoang nhé), không thì mụ kiện cho đến cao tằng tổ tỉ âm ti địa ngục. Tính mụ thế, kiện dai như đỉa đói.
Thằng chống gậy còn lại, nghiện lòi.
Chuyện về Thủ lãnh thì nhiều vô số không bút nào tả cho nổi. Chỉ biết, dây vào mụ như dây với cứt, vì thế mọi người tránh xa và bịt mũi cho khéo. Đối với mụ, ở đâu có "dân oan", ở đâu có khiếu kiện dứt khoát mụ phải đến, phải la liếm, cũng chỉ tay, cũng chém gió oai như cóc ghẻ.
Kể ra thì không hết, có quá nhiều ông phệ bất đắc dĩ mà trở thành nạn nhân của mụ. Với họ, chỉ nghe thấy tên mụ thôi cũng đã hoảng hồn, mặt xanh nanh vàng, lẩy bẩy van vỉ và chạy mất dép. Tất nhiên họ, mấy ông phệ quyền thế ngút ngàn không sợ chuyện không thể giải quyết, mà sợ cái mồm năm miệng mười, cái giọng leo lẻo đến độ không thể phanh của mụ khi tiếp xúc. Với ai cũng thế, mụ phải nói đến sùi bọt mép, trắng hai khóe miệng, vo thành cục mới chịu yên. Con bài tẩy của mụ là: Biết cô là ai không? Tên cô do cụ đặt đấy, cô được tổ chức minh bạch cuốc tế trao giải thưởng liêm chính năm 2007, cô phải mở rộng đấu tranh chống tiêu cực ra địa bàn toàn cuốc, tới mọi đối tượng cháu ạ, phải truy tận gốc, trốc tận rễ...Thế cháu có biết cụ XYZ là ai không? không biết phỏng...
Đã có thời, mụ bị thằng thủ thư xăng pha nhớt, môi thề lề, thâm sì như dái thằng đánh dậm lôi đi làm lá chắn sống ở sở Pho Ti (Sở TTTT/4T) Hà nội, trong lúc thằng kia nhanh chân chuồn mất thì mụ ở lại chiến đấu cùng các em công vụ một trận rực rỡ. Mụ móc máy gọi Văn Giang, Dương Nội, gọi Tiên Lãng và cả thằng báo bắp cải Bờ bờ cờ và khoe mình đang tung hoành ngang dọc, có lúc cao hứng mụ song phi, đá vèo vèo, bay cửa kính, kết quả mụ bị xước chân. Nhưng ít ai dám tin, mụ lì lợm tới mức không thèm về, làm mấy em pho ti kinh hồn bạt vía khi mụ sục xạo khắp các phòng và ra sức đập phá kèm nhả kạc phun trym.
Phải nói là khi mụ lên cơn vật, ba máu sáu cơn thì kinh thật. Mắt mụ trợn ngược, long sòng sọc, mũi dãi sểu ra kéo tơ xuống nền nhà. Mặc, mụ vẫn rống, vẫn gào...
Vụ đó thằng bạn nối khố của mình làm bảo vệ cơ quan, mặt xanh như đít nhái, bởi hơn ai hết nó hiểu, đụng vào mụ là coi như xong đời.
Sau vụ đánh đông dẹp bắc giúp thằng mặt dầy, mụ được phong làm hot gơn 80, danh tiếng nổi như cồn và nhanh chóng trở thành một mem bờ tích cực của nhóm Bô Shit do Toàn Phạm và Chi Huệ làm đầu lãnh. Tất nhiên, đám Bô Shit không phải là bần nông, chúng thức thời hơn nhiều. Não của mụ không là gì bởi ít nếp nhăn, nhưng cái tên của mụ lại có giá trị lợi dụng, do đó mụ vẫn được nuông chiều cho đến khi mụ nhận ra mình chỉ là con rối của đám cơ hội và loạn thần chính trị.
Cay cú, mụ lẳng lặng ra đi.
Sau một hồi tĩnh tâm, mụ chuyển hướng sang thầu dân oan. Vụ đầu tay, ra tấm ra miếng là vụ Văn Giang. Nhưng tiếc thay, một lần nữa mụ lại bị thằng cháu tóc xoăn môi trầm và đám khoai lang khoai sọ hớt váng. Quỹ lập ra, chúng thăn gần hết, mụ không được một xu. Chán đời mụ lang thang khu vườn hoa Mai Xuân Thưởng và trụ sở tiếp dân và hành nghề chém gió cho đến nay. Dân oan, tất thảy đều tôn sùng mụ làm thủ lĩnh chỉ vì cái tên do cụ đặt và cũng chỉ vì mụ dai như đỉa. Hình ảnh mụ chém gió trước các thể loại ống kính cải bẹ cải lương làm cho mình nhớ đến hình ảnh Chí phèo làng Vũ Đại và những trận đấu tố thời cách mạng văn hóa bên Tàu khựa.
Thế mà mấy hôm nay, mụ lên sóng suốt. Hết Dân làm báo, Ba láp làm báo, đến BBC, RFI... Hóa ra nguồn cội ở mấy tay "dân oan" lạ mặt, mụ chưa gặp bao giờ đã đề cử mụ vào chức Chủ tịch danh dự. Khiếp thật, Cuối cùng thì mụ cũng thành chủ tịch, thành thủ lãnh.
Hãy xem mụ trả lời phóng viên cuốc tế RFI thế nào nhé:
RFI: Thưa bà, chúng tôi có nhận được thông tin về Thông báo vận động thành lập Hiệp hội Dân oan Việt Nam, mà bà được đề cử làm Chủ tịch danh dự. Xin bà cho biết suy nghĩ của bà về sự kiện này.
Bà Lê Hiền Đức: Hầu hết thời gian của tôi dành cho dân oan. Thành thực nói với quí vị nghe đài như vậy. Tôi nói điều này để nhấn mạnh rằng tôi không có đủ thời gian để suy nghĩ về việc thành lập, hay sáng kiến này khác. Thực chất, chính bản thân Lê Hiền Đức cũng rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của một công dân tên là Nguyễn Xuân Ngữ, 70 tuổi, ở quận 9, thành phố Hồ Chí Minh. (…) Sau đó ít giờ thì tôi nhận được mọi thông tin, kể cả thông báo gửi Quốc hội, chính quyền Việt Nam về việc vận động thành lập hiệp hội, khiến tôi cũng hơi bất ngờ.
Sau khi đọc thư đó, tôi rất phấn khởi. Vì nói đến chuyện dân oan mà lại đề cử mình làm Chủ tịch danh dự, thì tôi thấy phấn khởi rằng có người đã chia sẻ công việc của mình. Trước đây tôi cảm thấy công việc của tôi giúp dân nó đơn độc lắm. Sau khi tôi nghiên cứu kỹ, thì tôi thấy rất đồng ý, rất đồng ý. Chứ còn nghĩ ra (việc thành lập hiệp hội này), thì tôi không nghĩ được, vì thời gian của tôi ít lắm, thậm chí thời gian của tôi dành cho gia đình, cho bản thân, cho con, cho cháu, cho chắt, thì cũng rất hiếm hoi.
Đấy, thủ lãnh dân oan đấy. Bó đũa chọn cột cờ đấy. Người ưu tú nhất trong số những thành phần ưu tú của làng zân chủ đấy. Cứ xem cách bình chọn và tự phong cho nhau những danh vị thơm nức như vậy là biết cái hội ấy nó như thế nào và sẽ đi về đâu.
Zân chủ đéo gì mà đi núp váy một mụ già nửa người nửa ngợm như thế?
Đúng là lũ ngợm!
Còn nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét