Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

TẤM LÒNG CỦA MỘT VỊ LUẬT SƯ

Khoai@


"Sống trên đời cần có một tấm lòng"

Một vị luật sư rất lý và cũng rất tình.

Câu chuyện luật sư bật khóc, cảm thông cho gia đình tướng cướp Hồ Duy Trúc (kẻ chặt tay cô gái cướp xe SH vào cuối tháng 11/2012) khiến nhiều người ngạc nhiên.

Chuyện các lật sư sau thời gian bào chữa lại quay ra đồng cảm với tội phạm thì không phải là hiếm. Nhưng việc 1 luật sư xin nhận con tử tù về để nuôi thì đúng là quá hiếm gặp.


Luật sư bật khóc xin nhận con của tử tù chặt tay cướp SH về nuôi ăn học

Câu chuyện luật sư bật khóc, cảm thông cho gia đình tướng cướp Hồ Duy Trúc (kẻ chặt tay cô gái cướp xe SH vào cuối tháng 11/2012) khiến nhiều người ngạc nhiên tột độ.

Nguyên nhân nào đã khiến cho vị luật sư ấy cảm động đến mức phải nghẹn ngào rơi nước mắt? PV đã gặp gỡ nhân vật trên để làm rõ câu hỏi này.

Cuộc gặp tình cờ ngày cuối năm

Trưa một ngày cuối tháng 3/2014, kết thúc phiên tòa phúc thẩm xử đối tượng Hồ Duy Trúc và đồng bọn phạm tội cướp tài sản, người dự khán được chứng kiến một tình huống có thể nói “xưa nay hiếm”: Những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt của vị luật sư bào chữa cho Trúc. Luật sư vừa bước ra sân tòa, bố mẹ bị cáo Trúc và mọi người lật đật chạy với theo. Họ chạy theo không phải để đe dọa, chửi bới hay có thái độ hành hung như một số người lầm tưởng; mà họ vây lấy luật sư là để hỏi han, cảm tạ tấm lòng của ông.

Lạ hơn nữa khi người ta thấy vị luật sư tuyên bố giữa sân tòa rằng sẽ nhận cháu Nguyễn Hồ Duy Khoa (8 tháng tuổi, con của tử tù Hồ Duy Trúc) về nuôi ăn học đến tuổi trưởng thành, đồng thời hứa sẽ tạo hoặc tìm việc làm cho tất cả những người chưa có việc làm trong gia đình tử tù. Rồi vị luật sư điềm tĩnh nói với bố mẹ, vợ con Trúc: “Nhưng bây giờ tất cả hãy về nhà con ăn uống nghỉ ngơi cho khỏe đã, xong việc con sẽ lo liệu những việc lâu dài…”. Luật sư “là lạ” đó là anh Lê Nguyễn Lê Vi, Trưởng văn phòng luật sư Hoàng Việt Luật - Lê Vi chi nhánh Ninh Thuận, thuộc đoàn luật sư TP.HCM. Do bận rộn quá nhiều công việc nên sau phiên tòa, anh đã quay trở về quê Ninh Thuận ngay.

Tâm sự với PV qua email và điện thoại, luật sư Lê Vi vẫn không giấu được cảm xúc của mình khi nói về cơ duyên gặp gia đình bị cáo Trúc. “Tôi sinh ra tại mảnh đất Ninh Thuận đầy khắc nghiệt. Hồi đó gia đình tôi có nhiều biến cố nên ngay từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi phải biết thương người, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Những lời răn dạy đó đã theo tôi suốt cuộc đời…

Nên khi gặp hoàn cảnh của gia đình Trúc, tôi không thể nào cầm lòng được, nên đã quyết định sẽ làm hết mình, mong có một tia hy vọng nào đó…”, anh trải lòng. Sau khi vụ chặt tay cô gái đi SH xảy ra, qua thông tin báo đài, anh cũng có đọc và nghe loáng thoáng về vụ của tướng cướng Hồ Duy Trúc, dù không để ý lắm. Cho đến một ngày gần Tết Giáp Ngọ, anh chở vợ con ra chợ tìm mua bình bông cúc về trưng cho sáng cửa sáng nhà vui xuân đón Tết. Giữa dòng người đông đúc đang nô nức mua sắm để chào đón năm mới, anh phát hiện có hai ông bà lão tuổi đã cao, sức yếu, gương mặt khắc khổ, đang lầm lũi đẩy chiếc xe tự chế chở mấy nải chuối luộc đi bán. Quan sát một lúc, anh thấy ông bà lão tội tội. Ai mua chuối luộc những ngày cận Tết.

Người nào người nấy chỉ lo mua sắm những thứ tươi ngon, đẹp đẽ đón Xuân. Suy nghĩ, cố lục trí nhớ, anh có cảm giác hình như cụ bà đó trông giống mẹ của tướng cướp Trúc mà anh từng thấy trên mặt báo. Để vợ con ngồi lại trên xe, anh bước xuống, chen giữa dòng người tấp nập, tiến lại gần hai cụ già và hỏi có phải cụ là mẹ của tướng cướp Trúc hay không? Cụ bà thấy có người lạ hỏi thì phần vừa sợ, phần vừa xấu hổ, nhưng vẫn thật thà gật đầu trả lời đúng.

Ảnh: Các đối tượng trong băng nhóm của Trúc

Gia đình “truyền đời” nghèo khổ

“Cái hình ảnh bố mẹ Trúc lầm lũi đẩy xe chuối luộc cô đơn ngày cuối năm cứ ám ảnh trong đầu tôi suốt gần nửa tháng trời. Tôi đắn đo suy nghĩ, nếu đứng ra bênh vực Trúc thì mình đi ngược lại với dư luận đang sôi sục căm thù tướng cướp lúc bấy giờ. Nhưng suy nghĩ kỹ, tôi thấy việc Trúc làm thì Trúc chịu, còn gia đình ấy, họ làm gì nên tội. Nghĩ mình nên làm một việc gì đó cho gia đình này, tôi bắt đầu tìm hiểu về hoàn cảnh của họ. Đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi bởi lẽ hoàn cảnh của gia đình hai cụ quá bi đát. Bà Trần Thị Út năm nay mới 64 tuổi nhưng trông giống như tuổi 80. Cuộc đời cụ khốn khổ đến mức khó có lời nào tả nổi. Cụ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, anh em không biết ai mất ai còn. Cụ đi ở đợ cho nhà người ta. Khi lớn lên cụ gặp một người Philippin là lính Mỹ hồi đó và sinh liên tù tì 5 người con. Tuy nhiên có một người con bị bắt cóc, một người con chết lúc mới 1 tuổi, một người khác bị tật nguyền bẩm sinh hiện đang ăn xin ở chợ Phan Rang suốt mấy chục năm qua. Chán nản với cảnh đó nên sau chiến tranh, người đàn ông ấy đã bỏ mặc mẹ con bà mà cao chạy xa bay”, luật sư Vi nói.

Những ngày lưu lạc sau này, cụ gặp ông Hồ Duy Tùng. Dù ít hơn bà gần chục tuổi, nhưng vì cảm thông với bà Út mà họ nên duyên vợ chồng. Họ đã có với nhau thêm 7 người con, trong đó Trúc là con áp út, và cũng là con trai duy nhất.

Nhà đông con, nhưng do cái nghèo cái đói mà các con của ông bà không được ăn học đến nơi đến chốn. Chính sự thất học ấy đã tạo nên những bi kịch trong gia đình. Mang tiếng là con cái lấy chồng, lấy vợ hết, nhưng thực tế chỉ có một người làm thủ tục đăng ký kết hôn đàng hoàng, còn lại là theo kiểu thích thì đến, ghét thì đi, tình chắp vá… Ông bà lão rất “giàu” con cháu, có tới 24 đứa cháu. Nhưng những đứa trẻ này bố mẹ chúng lại không nuôi. Có đến 11 đứa bị bỏ mặc, ông bà đành phải “kiêm nhiệm” làm cha, làm mẹ cho chúng. Lẽ ra ở cái tuổi gần đất xa trời, các cụ phải được nghỉ ngơi dưỡng già, đằng này họ còn phải chạy vạy ngược xuôi nuôi đàn cháu nheo nhóc. Mỗi ngày hai cụ đẩy xe chuối luộc đi bán quanh chợ Phan Rang kiếm không đủ tiền để mua gạo nấu cháo cho cả gia đình lúc nhúc người. Họ vay mượn lãi cao ở ngoài, nợ nần chồng chất.

Nhưng đó mới chỉ là cái nghèo cái khó ở bề nổi. Càng đi sâu tìm hiểu, vị luật sư càng choáng váng khi biết được rằng cách đây mấy năm về trước, báo chí đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực về vụ người thanh niên có tên Tô Công Luân bị dụ dỗ sang Trung Quốc bán thận để rồi bị biến chứng, trở thành thân tàn ma dại. Tô Công Luân chính là anh rể, lấy chị gái giáp với Trúc tên là Hồ Thị Khánh Minh. Vì cái nghèo cái đói, nhận thức nông cạn, Luân đã đi bán thận lấy tiền. Số tiền đó tính ra chưa bù được một phần nhỏ mà vợ Luân đã phải bỏ ra để một mình lần mò theo đường dây mua bán thận từ TP.HCM qua Trung Quốc để tìm chồng về, với mục đích duy nhất là chồng mình sẽ không chết mất xác ở xứ người…

Đồng cảm với cảnh nghèo khổ ở gia đình Trúc, luật sư Lê Vi đã đến gặp để tư vấn miễn phí. “Dù hết sức cảm thông chia sẻ với gia cảnh tận cùng khổ sở ấy, nhưng tôi vẫn nói với gia đình rằng tội ác của Trúc là rất khó tha thứ. Nếu Trúc vẫn bị tuyên án tử thì đó là bản án đúng người đúng tội, thể hiện sự nghiêm minh của pháp luật. Tôi khuyên gia đình cố gắng khắc phục một phần hậu quả cho người bị hại, nhưng mẹ Trúc đã đáp lại một cách thẳng thắn: “Chứ tiền đâu mà đưa”. Đúng như vậy bởi hai ông bà già lo chưa đủ cho mình, lại còn một đàn cháu, trong khi tài sản trong nhà chẳng có gì. Thấy quá vất vả, tôi xin được góp cho gia đình 5 triệu đồng. Ông bà nói muốn bán miếng đất đang ở, nhưng vì đất không có sổ đỏ, hơn nữa người ta nhìn vào, thấy một gia đình như thế thì cũng chẳng ai dám mua vì sợ xui… Do đó ông bà đành đi vay nặng lãi được 15 triệu vào khắc phục cho bị hại. Cũng vì tình người mà chị Thúy đã viết cho ông bà một giấy bãi nại, xin tòa án xem xét cho Trúc một con đường sống”, luật sư Vi hồi ức.

Lời bào chữa đặc biệt

Trong phiên xử phúc thẩm, là luật sư bào chữa cho bị cáo Trúc, nhưng khi trình bày trước HĐXX, người ta thấy hình như ông còn đóng một vai trò như một người anh của Trúc, một người anh biết em mình phạm tội tày đình nên gần như không than thở gì về hình phạt mà luật pháp đã dành cho đứa em tội lỗi ấy. Thay vào đó, ông đi vào lòng người bằng chất giọng đầy nghẹn ngào khi trình bày về số phận của những con người sau lưng tướng cướp:

“Trong vụ án này, tôi không dám nhận mình là luật sư, mà tôi chỉ muốn tới đó để thay mặt cho gia đình người phạm tội để nói lên những tâm tư, những điều mà có lẽ người ta không thể tưởng tượng được trong cái gia đình bao đời bần hàn khốn khó đó. Tôi chỉ mong mọi người hãy cảm thông, sẻ chia với những con người khốn khó ấy. Người nào có tội thì phải trả giá, nhưng mong nương tay với những con người từng hiền lành, thật thà chất phác, quá bất hạnh ấy”.

Những lời bào chữa đầy tình người ấy làm thay đổi gần như hoàn toàn những cái nhìn thiếu thiện cảm về gia cảnh quá éo le của tướng cướp.

Những lời bào chữa ấy không chỉ khiến cha mẹ, vợ chưa cưới của tướng cướp phải khấu đầu tạ ơn. Đôi mắt đờ đẫn hiện trên gương mặt hốc hác khắc khổ của hai cụ già, cộng với những cái quỳ lạy trước sân tòa đã khiến cho nhiều người thấy hết được bản chất khốn khó, hiền lành của gia đình ấy…

Biết được sự thật quá chua xót đó, nhiều tấm lòng gần xa đã đến với gia đình bố mẹ tướng cướp.“Hôm qua có người ở Đồng Nai gọi điện cho tôi xin địa chỉ của gia đình Trúc để chia sẽ chút lòng thành. Chiều cùng ngày gia đình Trúc đã nhận được 5 triệu đồng. Số tiền đó tuy không lớn với nhiều người, nhưng với gia đình Trúc hiện tại thì đó là cả một gia tài, nhất là để nuôi lũ cháu nheo nhóc qua ngày đoạn tháng”, luật sư Vi chia sẻ.

Tâm sự về chuyện nghề của mình, vị luật sư trẻ lặng lẽ: “Trước khi bước vào nghề luật sư, tôi đã suy nghĩ mình phải làm cho người ta được hòa thuận; làm sao cho người ta làm điều lành, tránh điều dữ; làm cho người ta hiểu cứ tha thứ thì sẽ được thứ tha”.

Tướng cướp “chém người như chém chuối”

“Tướng cướp” Trúc là đứa con trai duy nhất trong gia đình nên được chiều chuộng và cho ăn học đàng hoàng nhất. Hết lớp 10, Trúc vào Sài Gòn học nghề điện lạnh, đã có một việc làm tương đối ổn định.

Một vài lần nhậu nhẹt, Trúc gặp lại người bạn cũ cùng lớp là Trần Văn Luông (SN 1988, quê Bến Tre). Lâu ngày gặp lại nhau nên họ uống “không say không về”. Đến lúc say thì họ nảy sinh “sáng kiến” ra đường xem ai đi xe đắt tiền một mình thì chém người, cướp xe bán lấy tiền tiêu xài.

Chỉ trong một thời gian ngắn cuối năm 2012, Trúc cùng đồng bọn 14 lần chém người, cướp xe trên địa bàn TP.HCM. Vụ án dã man nhất là đêm 24/11/2012, chúng đi trên 2 xe máy hướng từ quận 7 qua quận 2. Khi đến chân cầu Phú Mỹ phía quận 7, chúng phát hiện chị Nguyễn Thị Ngọc Thúy (ngụ quận 2) đi xe SH một mình nên bám theo. Khi qua đoạn đường hoang vắng, trời tối, Luông chở Trúc vượt lên ép sát. Trúc lấy con dao lớn chém mạnh 3 nhát vào tay chị Thúy khiến cả người lẫn xe ngã ra đường. Trúc xuống lấy xe định tẩu thoát, nhưng chiếc xe không nổ máy. Cùng lúc, đồng bọn đi phía sau thấy trên người chị Thúy có mang chiếc túi nhỏ nên đã trờ xe tới giật phăng. Dù bị chém gần lìa bàn tay, chị Thúy vẫn cố kêu cứu mọi người đưa mình đi cấp cứu và truy đuổi bọn cướp. Sau gần 1 tiếng đồng hồ truy đuổi, công an đã tóm gọn băng cướp.

Trong số 14 vụ cướp với thủ đoạn tương tự như trên, Trúc tham gia 15 vụ, cướp hơn 600 triệu đồng; Trần Văn Luông tham gia 14 vụ, cướp hơn 570 triệu đồng, Nguyễn Hoàng Phương tham gia 12 vụ cướp hơn 500 triệu đồng; Trần Thanh Tuyền tham gia 2 vụ cướp hơn 130 triệu đồng…

Xét thấy hành vi của các bị cáo là vô cùng tàn bạo, thủ đoạn tinh vi, hành động dã man mất hết tính người, các nạn nhân không chết là nằm ngoài ý muốn của nạn nhân bởi các bị cáo thường dùng loại dao lớn, sắc, chém vào cổ, vai, tay… là những nơi trọng yếu có thể dẫn tới chết người… Đặc biệt chúng đã ra tay với nhiều người, là nỗi ám ảnh với những người hay đi vào ban đêm và phải qua những đoạn đường vắng, gây hoang mang trong dư luận… nên cuối năm 2013, trong phiên tòa sơ thẩm, TAND TP.HCM đã tuyên mức án tử hình với Hồ Duy Trúc, chung thân với Trần Văn Luông, 20 năm tù với Nguyễn Hoàng Phương, 18 năm tù với Huỳnh Thanh Sơn và 12 năm tù với Trần Thanh Tuyền.

Luật sư Lê Vi từng là một trong những người khởi xướng, giúp người dân bị thiệt hại kiện nhà máy Vedan đòi lại công bằng vì đã làm ô nhiễm môi trường gây thiệt hại cho dân trong vùng. Nhiều năm nay, chi nhánh văn phòng luật sư của ông tại Ninh Thuận tư vấn pháp luật hoàn toàn miễn phí cho tất cả mọi người, không kể người đó giàu hay nghèo.

Nguồn Hoàng Quý (Pháp luật thời đại)

THỦ TƯỚNG SẼ QUYẾT ĐỊNH VỀ ASIAD 18 VÀO TUẦN SAU

VOV.VN - Hiện chưa quyết định Việt Nam có đăng cai Asiad 18 hay không nên chưa có nhà đầu tư cụ thể nào.


Trả lời câu hỏi của phóng viên VOV.VN tại họp báo Chính phủ chiều nay (1/4) về nhà đầu tư, nguồn tiền cho Asiad 18 dự kiến tổ chức tại Việt Nam, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Nguyễn Văn Nên cho biết: Trong 150 triệu USD để đầu tư cho Asiad 18 đã có phần xã hội hoá chứ không phải chỉ Nhà nước. Ngành thể thao đã tính được cả phần đầu tư ngoài nhà nước.

“Chúng ta chưa quyết định có tổ chức Asiad 18 hay không nên chưa biết nhà đầu tư cụ thể nào. Tuy nhiên, đã có 1 số nhà đầu tư ngành thể thao cũng sẵn sàng làm. Chỉ khi nào quyết định có hay không tổ chức Asiad thì nước chủ nhà mới dám nhận nhà đầu tư” – Bộ trưởng Nguyễn Văn Nên cho biết.

Cũng theo ông Nguyễn Văn Nên: Asiad 18 là một sự kiện thể thao lớn. Thông thường đăng cai sự kiện này là do: được phân công; do quốc gia đó thấy có thể đăng cai để đạt những mục đích khác như nâng tầm thể thao, phát triển du lịch…

Với Asiad 18, từ năm 2010, Bộ VH-TT và DL đã trình kế hoạch, lúc đó Chính phủ đã bàn bạc, có chủ trương để đăng cai sự kiện vào năm 2019. Sau khi được đồng ý chủ trương này, Bộ đã phối hợp với các địa phương rà soát các điều kiện để chuẩn bị cho việc đăng cai.

Sau khi Ủy ban thể thao châu Á đồng ý cho Việt Nam đăng cai, Chính phủ giao Bộ VH-TT và DL cùng các bộ ngành, địa phương đã ráo riết chuẩn bị, rà soát các mặt để báo cáo Chính phủ xem Việt Nam có đủ năng lực để đăng cai hay không. Với quy trình đó, Bộ VH-TT và DL đã chuẩn bị, liên tục có những báo cáo. Sau phiên giải trình trước Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội, những ngày qua, có nhiều ý kiến của toàn thể xã hội, từ các chuyên gia, người dân rất quan tâm, có những ý kiến đóng góp, phân tích rất sâu sắc, góp phần để Chính phủ đưa ra quyết định về vấn đề này.

Tại phiên họp hôm nay, Thủ tướng đã chỉ đạo tuần sau Bộ trưởng Bộ VH-TT và DL báo cáo về vấn đề này, để Thủ tướng nghe và quyết định. “Chúng ta tin tưởng từ những thông tin, những luận cứ, lắng nghe ý kiến từ nhiều phía, Thủ tướng sẽ có quyết định phù hợp”, ông Nên nhấn mạnh.

Trả lời câu hỏi về việc Việt Nam phải đặt cọc một số tiền nhất định mới có quyền đăng cai sự kiện này, ông Nguyễn Văn Nên khẳng định: “Đến thời điểm này, tôi được biết là chưa đặt cọc đồng nào cả. Chỉ là đăng ký số tiền bỏ ra cho sự kiện này là 150 triệu USD. Có ý kiến nói chúng ta đang trong tình trạng “tiến thoái lưỡng nan”, nhưng tôi cho là không có vấn đề gì ở đây, vì tiền lệ đã có 2 nước vì điều kiện khách quan đã trả lại quyền đăng cai. Dĩ nhiên trả lại thì phải có điều kiện, tôi chưa nghiên cứu kỹ nhưng được biết là chưa có chế tài xử phạt”.

Về câu chuyện còn nhiều luồng ý kiến khác nhau liên quan đến việc có tổ chức Asiad 18 hay không, Bộ trưởng Nguyễn Văn Nên cho rằng: Chúng ta không trách Bộ VH-TT và DL vì đây là cơ hội để họ có thể nâng tầm thể thao, du lịch. Vì vậy họ bảo vệ ý kiến của họ, không phải là không có lý. “Khi Thủ tướng nghe báo cáo thì sẽ nghe rất kỹ ý kiến thẩm định từ các bộ ngành, địa phương để đưa ra quyết định cuối cùng” – người Phát ngôn của Chính phủ khẳng định.

Bộ trưởng Nguyễn Văn Nên cũng cho rằng: “Nếu tính về kinh tế, chưa ai tổ chức đại hội thể thao mà có lãi, nhưng còn nhiều vấn đề khác không thể đong đếm được. Khả thi hay không thì cuộc họp tới đây Chính phủ sẽ cân nhắc tất cả các mặt để quyết định”./.

Vũ Hạnh/VOV online

ĐÔI KHI CẦN PHẢI IM LẶNG...

(Chán, post lại bài cũ!)


* Ngày trước, kinh tế bao cấp, nhà chạy cơm từng bữa, đàn con đông nheo nhóc...

Người cha nói với các con:

- Ai ăn gì thì ăn nhưng phần cơm cháy phải để lại cho ba...

Đàn con không hiểu gì nhưng đến bữa ngoan ngoãn để dành phần ba là những miếng cơm cháy đen mỏng bám sát nồi... Ba đi làm về muộn, vừa cười vừa ăn ngon lành.

Theo thời gian, ba mất đi. Đàn con trưởng thành, yên bề gia thất, công danh vững vàng.

Ngày giổ ba, con cháu sum vầy đông đủ, mẹ nâng cốc trà chậm rải tâm sự:

- Không phải ba mày thích ăn cơm cháy đâu! Nhưng ổng muốn dành cơm trắng cho mẹ con mình đấy...

Cả nhà im lặng, có vài giọt nước mắt đã rơi...
...

* Dậy thật sớm, tản bộ hít thở không khí sương mai, thản thơi ghé vào một quán cà phê ven đường.

Hai mẹ con đang phụ giúp nhau, mẹ rửa ly tách, con pha trà. Cậu bé khoảng độ 11-12 tuổi, cặp mắt sâu thăm thẳm nét buồn, thoăn thoắt bưng ấm trà hết bàn này đến bàn nọ, thỉnh thoảng lại đến gần bếp, đút vội vài thìa cơm nguội nhai ngấu nghiến. Người mẹ gầy guộc nhỏ to:

- Biểu nó ra ngoài ăn sáng, thích ăn gì thì ăn.., nhưng nó không chịu, nó bảo ăn cơm cho chắc bụng.

Đến giờ đi học, bạn bè đến trước nhà, nói vọng, ăn cơm hoài không thấy chán sao, lấy cặp nhanh lên.

Cậu bé cười thật hiền và im lặng, bá vai bạn bè hối hả đến trường...
...

* Người cha cờ bạc du côn gây sự đánh người gây thương tích, nằm khám. Người mẹ bán buôn chơi hụi, tham lam vỡ nợ trốn chạy tăm hơi. Đứa trẻ bơ vơ sống với ông bà.

Chiều đón cháu đi học về, dắt nó đi ăn kem, cháu ngây thơ hỏi:

- Sao bạn bè bảo cháu là bị quả báo? Mà quả báo là gì ạ? 

Không sao trả lời được. 

Đôi khi trong đời cần phải im lặng...

Vâng! “Sống trên đời sồng cần có một tấm lòng”, đó là những dòng chữ tinh hoa trong một bài hát nổi tiếng “Để gió cuốn đi”, đó là một trong những triết lý của cố nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn để lại cho đời. 

Khi cuộc sống vẫn còn nhiều nổi đau, nhiều bất công, khi cuộc sống còn quá nhiều người đặt lợi ích của bản thân lên trên hết và quên quan sát những gì xung quanh chúng ta, quên nhìn những thân phận xung quanh mình, chọn sai ý nghĩa, mục đích của cuộc sống thì lời bài hát ấy vẫn còn vang vọng mãi…

Sau này, hình như nhạc sĩ còn có một câu nói hay hơn nữa, đó là “sống tử tế với nhau hơn”. Vậy là ông đã về với cát bụi, với cõi vĩnh hằng được 13 năm, ngày 1 tháng 4 là ngày mất của ông, nhớ mãi ông và nhớ mãi những lời ca thấm đượm thân phận con người.

Ngày 1 tháng 4 cũng là ngày Quốc tế nói dối. Trong cuộc sống, đôi khi lời “nói dối” làm cho con người vui hơn, thi vị hơn, sinh động hơn. Nhưng đừng có ác ý, nhưng đừng có mưu lợi cho bản thân mình từ những lời nói dối ấy…

Cũng có những trường hợp không thể không “nói dối”, nhưng hãy “nối dối”… vì một tấm lòng, vì sự tử tế giữa con người với con người. Nếu không làm được như vậy, xin hãy im lặng…

Nguồn: MP
(18/4/2010)

KẾT QUẢ SƠ THẨM VỤ NGUYỄN DOÃN KIÊN VÀ ĐỒNG BỌN GÂY RỐI TRẬT TỰ CÔNG CỘNG

Nguyễn Doãn Kiên - "Chính vương pháp luân công" lĩnh 6 năm tù


Ngày 27/3/2014 tại Tòa án Nhân dân TP Hà Nội ở 43 Hai Bà Trưng đã xét xử 4 học viện Pháp Luân Công về tội gây rối trật tự công cộng theo Điều 245 Bộ luật Hình Sự.

Kết quả án sơ thẩm:

1. Nguyễn Doãn Kiên: 6 năm tù.
2. Vũ Hồng Tố: 5 năm tù.
3. Nguyễn Văn Kiệm: 5 năm tù.
4. Trịnh Minh Khánh: 4 năm tù.

Trước đó, ngày 23/01/2014, vào lúc 4h15phút, Bốn học viên Pháp Luân Công ra công viên Lê Nin (bên cạnh Đại sứ quán Trung Quốc 46 Hoàng Diệu – Hà Nội) để kéo đổ tượng đài Lê Nin nhưng bất thành do đứt dây cáp, đoạn cáp đứt dài khoảng 35m còn đang tròng vào cổ Lê Nin. 
Số đối tượng gồm: 
1. Nguyễn Doãn Kiên 01629662964
2. Vũ Hồng Tố
3. Nguyễn Văn Kiệm
4. Trịnh Minh Khánh

Mấy đài báo "cuốc tế" nhanh nhảu & hoan hỷ đưa tin, cổ vũ:





CẬP NHẬT LẠI VIDEO & TRẢ LỜI PHỎNG VẤN:

1.Chuẩn bị (Ý tưởng, khảo sát và tập dượt)

2.Thi công (Đưa thòng lọng vào cổ Lê Nin, anh em hò nhau kéo Pa lăng và siết cáp nhưng cáp đứt)

3. Học viên PLC Nguyễn Doãn Kiên trả lời phỏng vấn Hoàng Long - Radio Chân Trời Mới

Mọi cập nhật sự kiện này được đăng tải trên trang nhà của Thập Tam:




Được biết, Nguyễn Doãn Kiên có vợ là Nguyễn Thị Quỳnh, Địa chỉ: 105B, Nhà A6, Ngách 105/8 Láng Hạ, Q Đống Đa, Hà Nội. Những thông tin về vụ việc được đăng tải đầy đủ tại các trang mạng, đặc biệt là tại trang Thập Tam.

- Ngày 03/02/14 tức Mồng 4 Tết Giáp Ngọ Nguyễn Doãn Kiên cùng đồng bọn định tấn công phá hoại Lăng Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã bị bắt quả tang. Trong nỗ lực thực hiện âm mưu phá hoại lăng Chủ Tịch Hồ Chí Minh, chúng đã bị bắt tại trận.
Số đối tượng bị bắt gồm:
1-. Nguyễn Doãn Kiên (Tự xưng là chính vương)
2. Vũ Hồng Tố (tự xưng là hộ pháp)
3. Nguyễn Văn Kiệm (tự xưng là hộ pháp)
4. Trịnh Minh Khánh (tự xưng là hộ pháp)
Ngoài ra, có thêm 2 người quay phim:
1. Nguyễn Văn Lượng
2. Phạm Văn Hảo
Việc những kẻ cố ý gây rối trật tự công cộng bị bắt và xử lý theo pháp luật đã làm yên lòng người dân cả nước nói chung và nhân dân Hà Nội nói riêng.
==========

Mời xem thêm:

Nguồn: Googletienlang

CHUNG QUANH VỤ LỘN XỘN Ở XÃ MỄ TRÌ

Chung quanh vụ việc lộn xộn tại xã Mễ Trì


Vài ngày gần đây, hàng trăm người dân xã Mễ Trì (huyện Từ Liêm) đã tập trung trước trụ sở UBND xã Mễ Trì, đề nghị chính quyền giữ lại con đường vào miếu Bản Thổ, tại xóm 1, thôn Mễ Trì Hạ. Vụ việc ảnh hưởng đến tình hình an ninh trật tự trên địa bàn. Vậy nguyên nhân của sự việc này là gì?

Người dân địa phương cho biết, tuyến đường vào miếu Bản Thổ, tại xóm 1, thôn Mễ Trì Hạ dài gần 200 m phục vụ cho việc đi lại và tổ chức lễ rước thánh của dân làng... Tuy nhiên, từ nhiều năm nay con đường xuống cấp, thường xuyên lầy lội, ảnh hưởng đến việc đi lại của người dân. Năm 2007, UBND thành phố Hà Nội đã có quyết định thu hồi gần 15 nghìn m 2 đất tại xã Mễ Trì để xây dựng Trung tâm vui chơi thể thao xã Mễ Trì giai đoạn 1 và gần 5.500m 2 cho Công ty điện lực thành phố Hà Nội thuê để xây dựng nhà điều hành sản xuất điện lực Từ Liêm. Trong số diện tích đất thu hồi để thực hiện hai dự án trên có cả phần con đường đi vào miếu Bản Thổ. Tuy nhiên cho đến nay, mới chỉ có dự án xây dựng nhà điều hành sản xuất điện lực Từ Liêm hoàn thành giải phóng mặt bằng và đang tiến hành đầu tư xây dựng. Còn dự án xây dựng Trung tâm vui chơi thể thao xã Mễ Trì giai đoạn 1 chưa hoàn thành giải phóng mặt bằng, dẫn đến tình trạng đất đai để hoang hóa, lãng phí và gây ô nhiễm môi trường. Trong khi việc mở đường dẫn từ xóm 1, thôn Mễ Trì Hạ ra đường Mễ Trì chưa hoàn thành đã ảnh hưởng đến việc đi lại và gây bức xúc trong nhân dân. Vì thế, sau lễ rước thánh tại lễ hội vừa qua, người dân đã tự nguyện đóng góp tiền để tiến hành cải tạo con đường. Ngày 24-3, dân làng đã thuê máy xúc, máy ủi đến san gạt đoạn đường trên, tiến hành đổ bê-tông. Phát hiện sự việc, UBND huyện Từ Liêm và xã Mễ Trì đã huy động công an, dân phòng... ngăn chặn. Đến khoảng 3 giờ sáng ngày 25-3, khi các lực lượng chức năng ra về, người dân hoàn thiện con đường ngay trong đêm, với chiều dài gần 200 m, chiều rộng hơn 7 m. Sáng 25-3, người dân tiếp tục xây hai trụ tại đầu con đường vào miếu và lập bàn thờ tại đây, đối diện trụ sở UBND xã Mễ Trì. Hàng trăm người dân tập trung tại đây, đề nghị chính quyền giữ nguyên hiện trạng con đường này.

Sáng 27-3, chính quyền xã Mễ Trì đã tổ chức buổi đối thoại với đông đảo người dân ngay tại Miếu thờ Bản Thổ. Sau khi giải đáp nhiều ý kiến thắc mắc cũng như ghi nhận các kiến nghị của người dân, Chủ tịch UBND xã Mễ Trì Đào Tăng Quýnh kết luận cuộc họp, thống nhất giữ nguyên hiện trạng con đường; giao các đơn vị chức năng tổ chức công khai toàn bộ văn bản liên quan đến quy hoạch, việc thu hồi đất thực hiện hai dự án nói trên, công tác đền bù giải phóng mặt bằng để nhân dân nắm rõ. Đại diện lãnh đạo xã Mễ Trì cũng ghi nhận kiến nghị của người dân được giữ lại con đường, điều chỉnh dự án và sẽ sớm có báo cáo các cấp có thẩm quyền xem xét, quyết định. Lãnh đạo xã Mễ Trì đề nghị người dân di chuyển bàn thờ, không tập trung đông người trước trụ sở UBND xã, ảnh hưởng đến an ninh trật tự tại địa bàn. Đối với hai trụ cổng tại đầu con đường, mặc dù đây không phải là công trình lớn, không ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị, nhưng đã xây dựng trên phần đất đã giao cho Công ty Điện lực Từ Liêm thực hiện dự án. Vì thế chính quyền xã đề nghị người dân tự phá dỡ, nếu không sẽ tiến hành lập biên bản và cưỡng chế theo quy định.

Về dự án Trung tâm vui chơi thể thao xã Mễ Trì, do chậm triển khai đã ảnh hưởng đến hạ tầng khu vực. Bên cạnh đó, việc chậm trễ khớp nối đoạn đường từ miếu Bản Thổ với đường Mễ Trì gây khó khăn cho việc đi lại của người dân. Vì thế, việc cần làm trước mắt là tháo gỡ "nút thắt" này, tạo thuận lợi cho việc đi lại của người dân. Bên cạnh đó, cần đẩy nhanh tiến độ giải phóng mặt bằng, thực hiện dự án Trung tâm vui chơi thể thao xã Mễ Trì để bà con nhân dân được hưởng lợi.

ĐẮC SƠN

THẸN KHÔNG?

Các "Tiến sĩ giấy" ở Việt Nam có thấy ...thẹn không?


Có một thời mình hãnh diện tự hào lại pha chút gì sung sướng mỗi khi có dịp "chém gió" với mấy người bạn là dân Đông Nam Á.

Mình khoái nhất khi "chém" với họ. Nước tôi tuy từng "chiến" với tất cả các nước lớn nhất, mạnh nhất thậm chí là giàu nhất thế giới nhưng các bạn đừng có nghĩ người Việt chúng tôi thuộc tạng "vai u thịt bắp, mồ hôi dầu" chỉ biết mỗi "chiến" và vác đất đắp đê làm thuỷ lơi đâu nhé!

Hi..hi...! Người Việt Có lẽ chỉ trừ số ít người vớ vẩn như mình ra Thì phần đa, toàn là những người giỏi giang thông tuệ, tài trí hơn người. Nếu không phải là những nhà "ngâm cứu" khoa học thì tất cũng là những văn nhân nho nhã!

Nghe mình khoan khoái "chém" như vậy.M ấy ông bạn ngoại quốc người xứ Á Đông - Ông thì tóc đen quăn tít, môi dày, mắt trắng. Ông thì giống hệt người xứ ta nhưng nét mặt lúc nào cũng hiền lành lỏn lẻn - Cứ gọi là dỏng tai lên vừa nghe vừa thở phì phò ra chiều thán phục!

Họ thán phục là đương nhiên. Bởi từ rất lâu không hiểu nguồn cơn từ đâu mà cả họ, cả ta đều mặc nhiên coi Việt Nam là "Anh" và coi nước họ là "Em".

Họ là công dân các xứ Ai -lao và Căm-pôt ấy mà!

Thấy họ phục người nước mình quá, mình càng say sưa kể ra các con số: Theo thống kê của các ngành quan trọng, chỉ tính đến năm 2012, Việt nam đã có tới 24.000 ông tiến sỹ. Trong đó có trên 9000 giáo sư và phó giáo sư.Còn các loại dưới tiến sỹ như thạc sỹ, kỹ sư, cử nhân "lèng èng" như "anh em mình" đang ngồi "hóng" ở đây thì cứ gọi là nhiều đến mức..."chém đầu đến mẻ đao" cũng không hết !

Hi..hi..!

Bữa nay, ngẫu nhiên mình lò mò đọc được bản tin dưới đây. L.B tự nhiên thấy giật mình chột dạ. Mình chột dạ vì mình lo nếu gặp lại mấy ông bạn thân mến kia họ bỗng tự nhiên, thật thà nêu câu hỏi: Người ở xứ "lạc hậu" chúng “Em" có được cái sáng chế ô tô điện chạy trên mặt đất vừa đẹp lại sang, vừa tiết kiệm nhiên liệu, vừa sạch sẽ môi trường, đặc biêt lại rẻ như "tình cho không biếu không" hợp với túi tiền của đa số người có chút dư be bé đã là sung sướng lắm! Ở Việt Nam các "Anh" tiến sỹ giáo sư nhiều như nước sông Cửu long chắc có lẽ sáng chế phải ở cỡ...trên trời nhưng vì lẽ gì mà các "Anh" cứ giấu ?!

Mình - L.B phải biết nói thế nào đây ?

Bởi "chém" thì đã "chém" rồi !

Bởi "sướng" thì cũng đã "sướng" rồi !

Chả lẽ MÌNH đành nói: 24 NGÀN TIẾN SỸ VÀ 9000 GIÁO SƯ tài giỏi của nước tôi:

Chỉ giỏi bắt bẻ lý lẽ khi “cãi lý” với nhau.

Chỉ giỏi túm áo túm lưng chèn lấn chỗ tiến của nhau trong các cục, vụ, viện.

Chỉ giỏi đăng đàn tung hoả mù rối tinh vừa nhằm “trấn yểm” anh nọ chị kia, vừa có dịp cho thiên hạ “biết người biết tiếng”…

Tóm lại họ giỏi đủ thứ.

Nhưng, cho đến bây giờ hình như họ rất tự hào vì có họ mà Việt Nam của chúng tôi chưa phải sang nước khác để…mua tăm!

Hi..hi..!

Hu..hu !


Nguồn: LÊ BÌNHLB 

KHÔNG THAY ĐỔI THÌ NGUY!

PetroTimes - Theo một con số được công bố ở Bản tin Thời sự của Đài Truyền hình Việt Nam, thì hiện nay cả nước có 72.000 cử nhân và thạc sĩ thất nghiệp.


Nghe mà thấy choáng!

Nhưng tôi đồ rằng, con số này là không chính xác. Nếu bây giờ tính được số cử nhân, thạc sĩ phải đi làm các ngành, nghề như chạy xe ôm, làm “osin”, làm các công việc tạp vụ hoặc lao động phổ thông - những loại công việc có khi người mù chữ cũng làm tốt thì có lẽ con số còn cao hơn thế nhiều.

Rồi ở nước ta, lại có đến 1.569 giáo sư và 8.884 phó giáo sư, 12.000 tiến sĩ và số giáo sư ở Việt Nam có các công trình nghiên cứu hằng năm không nhiều hơn một trường đại học của Thái Lan thì mới thấy thảm cảnh cho đội ngũ “có học hàm, học vị” ở Việt Nam. Xin nhớ rằng, 70% giáo sư, phó giáo sư ở Hà Nội, nơi có điều kiện thuận lợi cho công tác nghiên cứu khoa học.

Bao năm nay, chúng ta đã nói mãi về chuyện đất nước ta đang “thừa thầy, thiếu thợ”. Thật ra, câu này cũng chưa đúng bởi lẽ đội ngũ thầy cho ra thầy của chúng ta vẫn đang rất thiếu.

Nhưng rõ ràng rằng, người ta ngày càng đổ xô đi học đại học và hy vọng tấm bằng đại học sẽ là cánh cửa để mở ra con đường tiến thân. Đây là một quan niệm cực kỳ sai lầm.

Nói về sự học, từ xưa đến nay chỉ có câu “Nhân bất học bất tri lý” - Không có học thì không biết lý lẽ phải, trái. Còn về chuyện tiến thân thì lại có câu “Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh” - Có nghề giỏi thì sẽ vinh danh được.

Sở dĩ cứ phải xô nhau đi học đại học ấy là bởi vì chính sách tuyển chọn người của chúng ta không coi trọng về chất, mà coi trọng về… “ảo”. Cái ảo ở đây chính là tấm bằng đại học.

Nếu lựa chọn cán bộ mà cứ phải dựa vào việc người ấy có tấm bằng đại học hay không thì thật chí nguy. Bởi việc học của chúng ta đang có quá nhiều vấn đề. Nào là chuyện học hành gian dối, rồi “đổi tình lấy điểm”, “đổi tiền lấy bằng”, rồi chuyện học hộ, thi hộ. Thậm chí, học sinh đến lớp 5, lớp 6 mà còn không biết đọc, biết viết… Ấy vậy mà người ta vẫn cứ lấy bằng tốt nghiệp, lấy tiêu chí đại học để đánh giá một con người.

Ở nhiều cơ quan, không có bằng đại học thì thậm chí còn không được lên lương, không được đề bạt cho dù có giỏi đến mấy. Để “quy chuẩn hóa cán bộ”, người ta nảy ra cái gọi là đại học tại chức.

Thật ra, đại học tại chức không có lỗi, mà nên mở. Nhưng đối tượng tuyển chọn cho đại học tại chức cần phải xem xét lại. Thậm chí, đại học tại chức chỉ nên mở để bổ sung kiến thức cho những người làm việc giỏi, có tài và hoàn toàn có đủ khả năng, trình độ để phát triển nhưng chưa được đi học cơ bản nên cần phải bổ sung kiến thức. Đằng này, khối người đã làm gì có chức mà vẫn học tại chức vì ra trường thất nghiệp bèn học luôn.
Gần đây, Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo đã phải nói đại ý là những người dốt chỉ có chui vào được cơ quan Nhà nước mà thôi! Điều này thật đúng và nghe thật rõ là đau xót!

Các cơ quan Nhà nước tuyển dụng nhân sự, tổ chức thi tuyển công chức trước hết phải căn cứ vào tấm bằng, còn không biết là kiến thức người ấy có là kiến thức thật hay ảo, là có chút thực tế nào hay sáo rỗng.

Chính vì quan điểm “phi đại học bất thành nhân” mà người ta phải tốn kém tiền bạc để bằng mọi cách cho con đi học, rồi khi đi học lại phải gian dối, chạy chọt để có được tấm bằng. Vậy nên mới lâm vào cảnh 72.000 thạc sĩ, cử nhân thất nghiệp. Và còn chưa biết rằng có bao nhiêu giáo sư, tiến sĩ, thủ khoa chưa có công việc hoặc phải đi làm những việc trái với ngành nghề được đào tạo.

Một tâm lý nữa của người Việt ta là tính sĩ diện hão, thích khoe học hàm, học vị mà coi rẻ cái nghề, thậm chí còn khinh thường những người không có bằng cấp. Đây thực sự là một cách suy nghĩ rất dở của người Việt. Mỗi gia đình đã góp phần tạo nên cơn sốt bằng đại học và sinh viên ra trường thì không có công ăn việc làm, trong khi chúng ta đang rất cần thợ lành nghề, rất cần công nhân kỹ thuật.

Hiện nay, chúng ta có rất nhiều trường đại học và sinh viên học rất nhiều lĩnh vực. Nhưng có lẽ, đã đến lúc các nhà giáo dục cần phải tính toán lại có rất nhiều khoa đào tạo khi ra trường, cơ hội kiếm được việc làm của sinh viên là cực kỳ thấp. Chẳng hạn khoa tâm lý học, thẩm mỹ học… Thử hỏi những sinh viên tốt nghiệp các khoa đào tạo này có được doanh nghiệp hoặc các cơ quan công quyền nào tuyển dụng không. Biết là như vậy nhưng những người không đủ khả năng, trình độ vào các khoa có tính khả thi về công việc sau này cũng đành vào học các khoa mà biết mười mươi là học chỉ để có cái bằng đại học.

Ấy là chưa kể sinh viên đại học ra trường hầu hết chỉ có mớ kiến thức sách vở mà không có một chút kiến thức gì về nghề. Nói nôm na là họ chỉ có thể nói được mà không làm được. Trong khi đó, thực tiễn xã hội hiện nay đòi hỏi mỗi người không những chỉ nói, mà còn phải biết làm.

Chẳng có doanh nghiệp nào thừa tiền mà lại tuyển dụng một ông thạc sĩ, cử nhân về, rồi lại phải cho đi học nghề từ đầu. Tất nhiên, tùy từng ngành nghề mà có thể mở các lớp bồi dưỡng để nâng cao tay nghề, trình độ nghiệp vụ, nhưng đó không phải là đào tạo từ đầu.

Trong lịch sử nước nhà, chúng ta đã thấy không biết bao nhiêu người tài mà có bằng cấp gì đâu. Đâu chỉ ở Việt Nam, trên thế giới cũng vậy.

Trong thực tế cuộc sống hiện nay, có rất nhiều những phát minh, sáng chế từ những người “kỹ sư chân đất”. Nhưng những đóng góp của họ cho xã hội thì có khi tập trung những cử nhân đại học lại, nghĩ nát óc cũng không ra.

Ở rất nhiều cơ quan, doanh nghiệp hiện nay, có thể thấy không hiếm những người có một bằng, thậm chí hai bằng đại học mà phải đi làm những công việc rất đơn giản. Thôi thì kiếm được việc làm để có miếng cơm, manh áo còn hơn là cầm tấm bằng mà nhịn đói.

Gần đây, Bộ Giáo dục và Đào tạo đã có nhiều biện pháp mạnh để tuyên chiến với chủ nghĩa thành tích. Thiết nghĩ, trong công tác tuyển dụng cán bộ của chúng ta cũng cần phải thay đổi. Phải chọn người làm được việc, chứ đừng chọn bằng cấp.

Nếu chúng ta không làm được điều này thì hằng năm, số lượng thạc sĩ, cử nhân ra trường vẫn cứ tăng. Việt Nam có thể “tự hào” mà khoe với thế giới rằng, chúng ta có “dân trí cao”, có số lượng giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ, cử nhân rất đông… mà không bao giờ dám nói rằng tỷ lệ thất nghiệp của thạc sĩ, cử nhân tại Việt Nam cao quá.