Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

HẸN EM TUỔI 25

25 tuổi, tôi chênh vênh giữa được và mất. Giữa ở và đi.

25 năm cuộc đời, trải qua nhiều mối tình, người tôi chọn dừng chân là anh. Một bến đỗ không quá bình an và phẳng lặng cho một đứa con gái luôn muốn yên bình như tôi. Anh đi, xa biền biệt. Nhớ chông chênh, là những ngày gặp nhau vội vã, những chiều đi làm về có thêm một chiếc xe đi cùng. Là những sáng, những chiều hẹn vội vã, gặp nhau nhìn, nắm tay là hết vòng. Tôi yêu anh, tình yêu chông chênh không phải của tuổi 25.

25 tuổi, một công việc không quá đỗi toàn vẹn nhưng lại quá nhiều người ước ao. 25 tuổi, tay trắng chẳng có gì. Tôi và anh chênh vênh trên lỗi cũ đi về. Có quá nhiều mơ ước chưa làm, có quá nhiều điều chưa thực hiện. 25 tuổi, tôi bất cần và ngông nghênh như cô gái 17, nhiều ước ao và khát khao như con gái 18, nhưng lại quá chất chứa sóng sánh tình của cô gái 20. Quá trẻ cho cái tuổi mà chưa có gì để bắt đầu.

25 tuổi, tôi ước mình có thể đứng vững trên đôi chân mình, ước trong tay có một cơ nghiệp. Quá trẻ và quá nhiều khát khao, nhưng liệu đã già cho một bắt đầu mới? 25 tôi thôi chông chênh chòng chành với cuộc sống này. 25 có đôi lúc tôi ước ao có một gia đình, có một người chồng kề cận, sáng tối đi về. Anh vẫn đi, vẫn về, nhưng có chăng không phải như tôi mơ. Chúng tôi còn quá nhiều thứ cần cố gắng cho một gia đình nhỏ. 25, tôi chưa đủ để cảm thấy mình có thể lo cho cả một gia đình. Quá nhiều trọng trách và trách nhiệm

25, tôi ước một lần mình có thể bùng nổ như tuổi 23,24, như xách balo lên và đi đến những chân trời mơ ước. 25, tôi chông chênh giữa những chọn lựa. 25 tôi phân vân giữa những ngã rẽ cuộc đời. 25 tôi ước mình đã già, nhìn lại quãng đường đã đi hết cuộc đời. Nhưng tôi không còn trẻ để bắt đầu mới, mà quá cũ kỹ để thay đổi cuộc đời. Tôi an bài, rập khuôn theo cuộc sống.

25 tôi chòng chành với những ước mơ...

VIẾT CHO NGƯỜI CŨ


Thật tình, chẳng bao giờ anh nghĩ, có một ngày ta bình thản và dửng dưng gọi nhau là người cũ. Thật tình, cũng chẳng bao giờ anh nghĩ, có lúc qua quán quen, ta bâng quơ nhớ lại những năm tháng yêu người.

Đã bao mùa tình nhân, hai bàn tay vô thức đan vào nhau mà chẳng cần lý trí nhắc nhở. Con đường nhỏ có ánh đèn vàng luôn lấp lánh tiếng cười của em, tiếng trò chuyện của anh. Hàng cây bên đường bao dung chứng kiến tình mình thắm thiết hơn mỗi ngày. Tất cả dịu dàng phản chiếu mình từng hạnh phúc. Và trong mắt những người quen cũ, ai cũng nhớ rằng, ờ thì, hai đứa ấy ngày xưa rất yêu nhau.

Tình yêu nồng đượm, ngọt ngào như đóa hồng đỏ thắm. Nhung nhớ lúc vơi lúc đầy khi đôi lần niềm tin trong nhau hẫng hụt. Sau rồi, bởi thấy tim này vẫn thổn thức nhịp đập vì ai kia nên lại nhen nhóm lên tình yêu như chưa từng vụt tắt. Thoáng chốc, lại líu ríu nắm tay hẹn hò.

Chớp mắt đã trưởng thành, chớp mắt sẽ già đi và chớp mắt lại trở về cát bụi. Đời mình, chớp mắt ta cũng thành quá khứ của nhau. Chúng ta không phải là những người hoàn hảo, thế nên cũng chẳng yêu nhau theo cách hoàn hảo nhất. Có điều, anh chắc rằng, yêu em, anh đã nghĩ nhiều về ngày mai ta có nhau mãi mãi.

Nhiều lần, em cứ ngỡ đi hết con dốc này, mình sẽ đến được nơi bằng phẳng hơn để thong thả mỉm cười với nhau mà không gượng gạo. Em từng cần mẫn gom góp vùng trời yêu thương để anh hồi tỉnh, nhưng mà kẻ đang chuếnh choáng ngả nghiêng đâu thể nhìn thấy những yêu thương lúc ấy đã thành vô nghĩa.

Có phải ta quên hay chưa một lần nhớ mình đã gặp và yêu nhau thế nào nên dễ dàng bỏ lửng hạnh phúc đang chờ trước mặt. Hay rằng, tình yêu đã đến hạn định, nên dù muốn hay không vẫn phải kết thúc theo cách này hay cách khác. Những ngày tháng êm đềm dần dà cũng chẳng còn ý nghĩa khi ta mải miết lo toan bao vướng bận của riêng mình.

Bao năm tháng yêu người, anh nhận ra tình yêu chẳng qua cũng là thứ mà con người ta có thể để dành đâu từ kiếp trước. Yêu nhau bởi duyên số, có nhau bởi duyên phận, giữ mãi duyên phận lại là do mình.

Trái tim anh ngơ ngác khi ai đó vô tình gợi nhớ người xưa. Thấy một bóng hình quen cũng xáo xào tâm trí. Thấy cái cách họ cười mà nhớ nụ cười ấy ngày xưa là của riêng mình. Biết rằng, đâu cần phải khắc khoải về những điều chẳng thể đổi thay, lỗi của ai, hẳn người kia tự biết.

Em sẽ tìm bờ vai khác khi anh lơ đãng gửi gắm bờ vai mình cho một người xa lạ. Khoảnh khắc này rồi sẽ chóng qua, cảm xúc này rồi sẽ nhạt phai như mỗi ngày vẫn trôi qua đều đặn. Cho dù, ta từng là của nhau.

Mỗi ngày, đi qua con đường quen thuộc, phố rộng thênh thang, hun hút hơn cả ngày xưa cũ, chợt thấy như mình đứng đó tự hôm nào. Hai đứa lơ ngơ, ngại ngần trao nhau nụ hôn đầu vụng dại. Giấc mơ của anh mải mê đứt quãng vì hình ảnh em cứ chập chờn như thế.

Lắm lúc, anh vô tình đánh thức những điều đã nguôi ngoai, vin vào cớ người ta của anh bây giờ không giống em của ngày xưa cũ để mỗi đêm khó ngủ lại quấy rầy kỷ niệm. Anh nhẫn tâm quên những lời hứa dở dang, xem như chúng chưa từng tồn tại để bắt đầu hẹn thề những lời thề hẹn mới. Em có mơ hồ giữa hai bờ thương nhớ, những ý niệm cũ mới hoài nghi và rằng ai rồi cũng sẽ có một bến bờ khác cho mình. Chỉ là, mình từng ngỡ, ta là bến đỗ cuối cùng của nhau.

Diệu Ái

TP HỒ CHÍ MINH: CHÁY BÃI XE, THIÊU RỤI HƠN 300 PHƯƠNG TIỆN

Vào hồi 13 giờ 50 phút, ngày 5-4, tại bãi giữ xe máy và ô tô nằm trên đường Cao Lỗ (quận 8, TP Hồ Chí Minh) xảy ra một vụ cháy lớn khiến hơn 300 xe máy và ô tô bị thiêu rụi.

Công tác chữa cháy được thực hiện khẩn trương.

Nhiều người dân địa phương cho biết, thời điểm trên lửa bén từ bãi rác ven đường cạnh bãi giữ xe, sau đó lan nhanh vào bên trong bãi xe có chứa hơn 1.000 phương tiện xe máy và ô tô. Do gió lớn, trong chốc lát, cả bãi xe bị bao trùm bởi khói lửa. Lúc này, hàng trăm xe máy, ô tô, xe ba gác bị cháy phát ra nhiều tiếng nổ cực lớn khiến nhân viên và hàng trăm người dân sống trong khu vực hốt hoảng, tháo chạy ra đường.
Hiện trường vụ cháy.

Ngay sau khi nhận tin cấp báo từ phía người dân, Công an phường, dân phòng đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường chặn các tuyến đường để đảm bảo an toàn cho người dân, lực lượng chữa cháy chuyên nghiệp và 15 xe cứu hoả của hai Phòng Cảnh sát PCCC quận 8 và quận 1 có mặt tại hiện trường triển khai công tác cứu hộ cứu nạn.

Các lực lượng nhanh chóng chia thành nhiều tốp vừa phun nước, bọt tuyết để làm mát và chữa cháy, vừa di chuyển những phương tiện chưa bị cháy trong bãi xe ra khỏi khu vực nguy hiểm. Đến 15 giờ, ngọn lửa được khống chế, nhưng khói đen vẫn bốc lên âm ỉ. Tại hiện trường, hơn 300 chiếc xe máy, ô tô bị lửa thiêu rụi, mái tôn bị cháy rụi xuống bên dưới. Ứơc tính thiệt hại hơn 3 tỷ đồng.

Tin, ảnh: MINH VIỆT

LẠI CHUYỆN LIỆT SĨ TRỞ VỀ SAU 36 NĂM



Từ phải sang: Ông Nguyễn Đình Dầu bên mẹ, em trai và chị gái. Ảnh: K.N

TP - Nhập ngũ năm 1978, đến năm 1994 ông Nguyễn Đình Dầu (quê Hưng Yên) được công nhận liệt sĩ. Tuy nhiên, sau 36 năm đằng đẵng kể từ khi nhập ngũ, “liệt sĩ” ấy bỗng trở về với gia đình khiến mọi người xúc động, ngỡ ngàng…

Lá thư sau nhiều năm bặt tin

Một ngày tháng 2/2014, gia đình ông Nguyễn Ngọc Anh (trú tại thôn Phương Thông, xã Phương Chiểu, thành phố Hưng Yên, tỉnh Hưng Yên) bỗng nhận được bức thư của một người tại tỉnh An Giang.

Nghĩ thư gửi nhầm cho mình (sai tên đệm, bản thân lại không quen ai tận An Giang) nên ông Anh gửi trả lại cho bưu điện. Vài ngày sau, bức thư lại được chuyển cho ông Anh vì địa chỉ và tên người nhận tại địa phương không còn ai khác ngoài ông.

Hai người chị gái lớn của ông Anh bèn bóc thư đọc, rồi ngẩn người nhìn nhau. Người viết thư ký tên Nguyễn Văn Đương, kể lại chuyện mình đi bộ đội rồi không thể nhớ được địa chỉ gia đình, nay nhờ người giúp đỡ mới hồi tưởng được phần nào và viết thư về nhà. Đương chính là tên thường gọi ở nhà của liệt sĩ Nguyễn Đình Dầu. “Chẳng lẽ cậu Dầu còn sống!?”- hai người chị gái của liệt sĩ cùng bàng hoàng thốt lên.

Dựa theo số điện thoại viết trong thư, bà Nguyễn Thị Nên (chị ông Dầu) lập tức gọi điện và gặp bà Nguyệt, người đã giúp ông Đương gửi bức thư. Cuộc gặp qua điện thoại giữa bà Nên và ông Đương diễn ra. Qua vài câu, linh cảm huyết thống khiến bà Nên có cảm giác đó chính là em trai mình. Trò chuyện một hồi, khi ông Đương nhắc chuyện “nhà mình trước đây có cây táo ở đầu hồi và cái ao nhỏ” thì bà Nên bật khóc: “Đúng là cậu rồi. Về với gia đình đi, cậu ơi!”.

Nhờ sự giúp đỡ của bà Nguyệt, một thời gian sau ông Dầu thu xếp để lên đường về quê. Khi đó, bà Nguyệt đã mua vé ô tô, rồi dặn người lái xe khi nào đến bến xe của tỉnh Thái Bình sẽ có người nhà ông Dầu đón. Hôm đó, dù được báo trước 12 giờ trưa xe mới tới bến, nhưng gia đình ông Dầu đã đến đây từ 7 giờ sáng để đợi. Háo hức chờ, cuối cùng phút gặp lại người thân sau 36 năm đằng đẵng cũng đến.

Khi đó, mặc dù trông ông Dầu gầy còm, đen đúa và gương mặt đờ đẫn - nhưng hết thảy chị em ông đều oà khóc khi nhận ra người thân của mình. Còn bản thân “liệt sĩ”, tuy không nhớ được như người bình thường, nhưng ông cũng láng máng nhận ra người thân.Khi “liệt sĩ” Dầu về nhà, cụ Nguyễn Thị Nụ, nay đã 91 tuổi cũng khóc ngất khi nhận ra con trai. Hai mẹ con - người không còn minh mẫn do tuổi già, người trí nhớ cũng không được bình thường khi trở về - nhưng đều nhận ra nhau. Nắm tay con, cụ Nụ hỏi: “Sao bao năm nay con không về để đến nỗi trở thành liệt sĩ?”.

Mất giấy tờ, mờ trí nhớ?

Bà Nên kể: Năm 1978, dù chưa tốt nghiệp phổ thông, nhưng Nguyễn Đình Dầu (sinh năm 1960) đã viết đơn tình nguyện nhập ngũ. Đơn vị anh Dầu huấn luyện tại huyện Khoái Châu (Hưng Yên).

Sắp kết thúc huấn luyện tân binh, vợ chồng tôi đã lên thăm em tại Khoái Châu, sau đó được biết đơn vị của em thuộc quân tình nguyện Việt Nam sang Campuchia giúp nước bạn thoát khỏi nạn diệt chủng.

Từ năm 1979, gia đình bắt đầu không nhận được tin gì của Dầu. Những năm sau, gia đình nhiều lần hỏi tin tức của em nhưng vẫn bặt vô âm tín. Đến năm 1993, em tôi mới có giấy báo tử được xác định là liệt sĩ.

Trưởng Công an xã Nguyễn Văn Luỹ (phải) trao đổi với ông Nguyễn Đình Dầu. Ảnh: K.N

Sau khi ông Dầu trở về, gia đình đã báo cáo sự việc với chính quyền địa phương, nộp lại Bằng Tổ quốc ghi công, các loại giấy tờ liên quan cũng như xin ngừng chế độ trợ cấp hàng tháng đối với thân nhân liệt sĩ. Địa phương cũng đề nghị ông Dầu thuật lại quá trình chiến đấu và lưu lạc trong những năm qua để có cơ sở giải quyết sự việc.

Qua lời kể chắp nối của ông Dầu, sau quá trình huấn luyện tân binh đơn vị ông hành quân vào Nam rồi sang Campuchia. Ông nhớ đơn vị mình thuộc đại đội 1, tiểu đoàn 207, trung đoàn 152, còn lại không nhớ. Sau khi chiến đấu một thời gian, ông Dầu cùng vài chiến sĩ nữa được điều chuyển sang đại đội 2 của tiểu đoàn. Tuy nhiên, khi những chiến sĩ trên đến được nơi đại đội 2 đóng quân thì đơn vị đã chuyển nơi khác. Họ trở lại đại đội 1 thì đơn vị cũng chuyển đi.

VỤ "NẮN CONG ĐƯỜNG" - CỰU TƯỚNG LĨNH QUÂN ĐỘI NÓI GÌ?

Thiếu tướng Phạm Ngọc Lan nói: “Chúng tôi không đồng ý với cách đặt vấn đề tránh nhà quan chức”. 

Nhằm làm rõ thông tin xung quanh việc bẻ cong đường Trường Chinh, Tiền Phong có cuộc trao đổi với một số cựu tướng lĩnh, sỹ quan quân đội có đất tại tuyến đường này.

Cuộc làm việc có Thiếu tướng, Anh hùng quân đội Phạm Ngọc Lan (người bắn rơi chiếc máy bay Mỹ đầu tiên trên bầu trời Việt Nam); Đại tá Nguyễn Tâm Trinh, nguyên Tư lệnh Binh chủng Rada (Quân chủng Phòng không Không quân - PKKQ) và bà Nguyễn Thị Kim Chung - Bí thư Chi bộ Tổ dân phố 40, phường Khương Thượng, quận Đống Đa (khu vực nhà ở của các tướng lĩnh, sỹ quan quân đội) - đối diện với Quân chủng PKKQ.

Trong dự án đường Trường Chinh, gia đình thiếu tướng Phạm Ngọc Lan bị giải tỏa 4m chiều sâu; hiện còn khoảng 20m chiều sâu, 5m chiều ngang mặt đường Trường Chinh. Thiếu tướng Lan cho biết, cạnh nhà, cùng dãy với gia đình ông cũng đều là tướng lĩnh cấp cao quân đội.

Ảnh: Khu vực nhà ở, xây dựng cho thuê của các tướng lĩnh quân đội.

Trong đó có nguyên Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, Thượng tướng Phạm Thanh Ngân; Trung tướng, Anh hùng phi công Phạm Tuân; Trung tướng Nguyễn Đức Soát, nguyên Phó Tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam; Đại tá Nguyễn Tiến Sâm, thuộc Quân chủng PKKQ sau là Thứ trưởng Bộ GTVT phụ trách hàng không. Phía sau và kéo dọc lên phía sông Lừ là đất cấp cho các sỹ quan cấp cao khác của Quân chủng PKKQ.

Thiếu tướng Lan cho biết, đường Trường Chinh thời kỳ chống Pháp, chống Mỹ là đường nội bộ nằm trong khu vực Quân chủng PKKQ và Sân bay Bạch Mai. Để tạo chỗ ổn định, quân chủng cấp đất cho các tướng lĩnh, sỹ quan cao cấp bên cạnh tuyến đường, đối diện cơ quan quân chủng. Sau hòa bình lập lại, quân đội mở rộng dần việc cấp đất cho dân sự, coi đây như một sự chia sẻ lợi ích.

Khi UBND TP Hà Nội có chủ trương mở rộng đường Trường Chinh, nhằm giữ ổn định đời sống cho tướng lĩnh, những người có đóng góp quan trọng nhất vào việc bảo vệ vùng trời của đất nước, quân chủng đề nghị UBND TP Hà Nội lấy vào phần đất của quân chủng, hạn chế lấy đất của nhà tướng lĩnh, sỹ quan.

Sau đó, vào năm 2007, Bộ Quốc phòng lại khẳng định điều này và thống nhất với UBND TP Hà Nội. “Khi biết Bộ Quốc phòng, quân chủng và Thành ủy, UBND TP Hà Nội quyết định như vậy, bản thân những người tham gia quân đội những ngày đầu rất cảm ơn vì được quan tâm”, Thiếu tướng Lan nói.

Bình luận về nghi vấn nắn đường vì tránh nhà quan chức, Thiếu tướng Lan nói: “Đây là ơn nghĩa dành cho bộ máy đầu não bảo vệ vùng trời, chúng tôi không đồng ý với cách đặt vấn đề tránh nhà quan chức. Hiện, nhiều anh em cấp tá, là cấp dưới của chúng tôi tuy cùng dãy nhà nhưng sắp bị giải tỏa (khu vực giải tỏa nằm trong đoạn vuốt nối để giảm độ gấp khúc - PV), bản thân tôi và các tướng lĩnh khác đã và đang đứng ra bảo vệ”, Thiếu tướng Lan nói. 

Bà Nguyễn Thị Kim Chung cũng xác nhận, chi bộ, bao gồm cả các tướng lĩnh cấp cao đã có các nghị quyết đề nghị các cấp bảo vệ chung khu vực đất đã cấp cho tướng lĩnh và sỹ quan quân đội.

Bẻ cong đường là do cơ quan thiết kế ?

Tuyến đường Trường Chinh hiện nay bị chia làm 3 đoạn, hai đoạn hai đầu được mở về phía Bắc; đoạn ở giữa có nhà của các tướng lĩnh sỹ quan PKKQ được mở về phía Nam, hình thành nên tuyến đường cong hình “ghi đông xe đạp”.

Vấn đề được đặt ra là vì sao khi quy hoạch đường Trường Chinh, các nhà quy hoạch lại không lấy tất cả về phía Nam như quân chủng PKKQ đề nghị để có một tuyến đường thẳng. Vấn đề này theo giải thích của Ban quản lý các dự án trọng điểm phát triển đô thị Hà Nội là do hai đầu đã xây dựng cầu vượt Ngã Tư Vọng và Ngã Tư Sở nên phải hướng đường Trường Chinh đi vào khoảng trống của hai cầu này.

Tuy nhiên, theo ý kiến của các tướng lĩnh, sỹ quan trong cuộc gặp với PV Tiền Phong nói trên, sai sót ở đây là do khi xây dựng hai cầu vượt này, cơ quan thiết kế không tính hết hướng tuyến của đường Trường Chinh; không tham khảo ý kiến của quân chủng. “Chủ trương của quân chủng PKKQ giữ lại phần đất của các gia đình sỹ quan trên được đưa ra từ năm 2000, lúc đó chưa có hai cây cầu vượt. Ở đây, các nhà thiết kế đã đặt mọi việc vào thế đã rồi”, Đại tá Nguyễn Tâm Trinh nói./.

Theo Tiền phong

CAVE KỂ CHUYỆN - TS PHẠM CHÍ DŨNG NÓI VỀ CÁCH MẠNG UKRAINE

Cuteo@: Tên gốc của bài là "Tiến sĩ vừa viết vừa phịa"!


Đọc xong bài này trên Lều Báo, mình vội kiểm chứng ngay. Hóa ra TS Phạm Chí Dũng chỉ là tay háo danh và bịa chuyện. Từ câu chuyện này mình liên tưởng đến lối kể chuyện của các ả cave, hay lối trình bày của các con nghiện - Không có chút nào đáng tin.

Xin bê bài của Lều Báo về đây hầu anh em.
------------------------

Trong bài viết “Cách mạng Ukraine và kịch bản VN” đăng trên BBC ngày 4/3/2014, ông Phạm Chí Dũng, người thường tự xưng là tiến sĩ kinh tế, nhà báo tự do, chuyên gia bình luận thời sự chính trị, đã bình luận về tình hình Ukraine và Việt Nam.

Mở đầu bài báo, ông PCD liên tưởng cuộc khủng hoảng Ukraine đến Việt Nam: “Tháng 2 năm 2014. Người dân Việt lại đau đáu với câu hỏi: kịch bản và số phận nền chính trị Việt Nam sẽ ra sao sau sự biến Ukraine?”. Tôi không nghĩ người dân Việt Nam lại đau đáu suy nghĩ về nền chính trị nước mình do khủng hoảng ở Ukraine đến như vậy. Ukraine đã trải qua mấy cuộc cách mạng cam rồi, có thêm mấy cuộc nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nền chính trị Việt Nam. Ngay câu mở đầu ông tiến sĩ đã phịa rồi.

Sang ngay câu tiếp theo thì thấy ông này ngu, PCD tiếp tục đặt câu hỏi: “Nếu lịch sử tái hiện, liệu “Mùa xuân Ukraine” có tràn sang Belarus của Lukashenko và nước Nga của Putin hay không?”. Nhờ “mùa xuân Ukraine” mà đến lúc này có thể khẳng định nước Nga đã xử lý xong số phận Ukraine, được thêm lãnh thổ có địa chính trị quan trọng như vậy là một canh bạc giá hời với Putin.

Sang câu thứ ba thì ông tiến sĩ mơ có “mùa xuân” ở khu vực Đông Dương, TS khẳng định “Mong nguyện nở hoa đó là có thật”. Các nước có “mùa xuân” thì nhân dân ở đó không chìm trong chiến tranh thì cũng khổ sở về kinh tế, chính trị. Mong nước mình cũng thế thì có phải là thằng phản dân hại nước hay không ? Trong bài viết, Phạm Chí Dũng còn nói rằng Yanukovych là chế độ độc tài !? Yanukovych đã chiến thắng phe “mùa xuân” bằng một cuộc bầu cử mà cả Mỹ và Châu Âu phải thừa nhận công bằng, còn phe lãnh đạo hiện nay thì lật Yanukovych bằng một cuộc đảo chính bạo lực !? Phe nào mới là độc tài ?

Đấy là 03 câu mở đầu một bài viết bình luận chính trị của một tiến sĩ kinh tế ! Tiếp theo là một loạt bình luận chủ quan và bịa đặt mà Dũng tự tưởng tượng ra.

- Người dân Hà Nội còn kháo tin về một làn sóng quan chức thủ đô vội vã gom góp của nả để bay ra nước ngoài khi cái tin Yanukovych bị lật đổ được chính thức xác nhận. Tin này do PCD tự kháo ra thì đúng hơn. Người dân Sài Gòn cũng kháo tin rằng các quan chức đã cười bể bụng khi đọc tin này.

- Người ta cũng không quên câu chuyện ít nhất vài quan chức nào đó đã bị lên huyết áp đến mức phải cấp tốc nhập viện khi lệnh truy nã Yanukovych được chính phủ mới ở Ukraine ban hành. Quan chức nào sao không thấy các nhà dân chủ hả hê đưa lên mạng nhỉ ?

- Vào đầu năm 2014, hoạt động tái nhận thức như vậy càng trở nên âm ỉ và xung đột trong đầy rẫy hoang mang, càng khiến mỗi công an viên thêm bất an và tự suy ngẫm về đường công danh, mối tư lợi hay số phận bất trắc đính kèm của anh ta, chính vào lúc xảy ra ra cái chết cực kỳ bất bình thường ngay trong nội bộ ngành: Thượng tướng, thứ trưởng công an Phạm Quý Ngọ. Tiến sĩ PCD nắm được tâm tư cả ngành công an nữa đấy !

Tiến sĩ giỏi bịa đặt như vậy thì cũng nên hỏi bằng tiến sĩ ông Phạm Chí Dũng có được bằng cách nào? Ở VN bây giờ ai cũng biết tiến sĩ giấy đầy rẫy và không loại trừ PCD, người từng ăn lương nhà nước cũng xoay được một tờ giấy như thế.

Ảnh: Người dân Crimea biểu tình đòi sát nhập vào Nga.

Nếu bình luận về tình hình Ukraina hiện nay thì không cần phải nói nhiều, chỉ cần đọc bài viết “Bài học từ Ukraina” đăng trên báo Lao động ngày 17/03/2014 của TS Nguyễn Sĩ Dũng là có thể hiểu gốc rễ của vấn đề:

“Ukraina là một đất nước nằm kẹt giữa Nga và Châu Âu. Hơn thế nữa, một nửa dân số ở phía tây của đất nước thì muốn theo phương Tây mà không theo Nga; một nửa dân số ở phía đông của đất nước thì muốn theo Nga mà không theo phương Tây.

Với một vị trí địa chính trị như vậy, với một cộng đồng dân cư theo đuổi các giá trị khác nhau như vậy, lựa chọn duy nhất đúng cho Ukraina là quy chế trung lập. Ukraina sẽ bảo vệ được sự toàn vẹn lãnh thổ và cuộc sống hòa bình, thịnh vượng cho nhân dân, nếu không cố gắng liên minh với bất cứ một bên nào cả. Một lựa chọn khác có độ rủi ro cao hơn, nhưng vẫn đúng đắn hơn là làm cầu nối giữa Nga với Châu Âu và Châu Âu với Nga. Ukraina có thể tạo điều kiện cho sự trao đổi, hợp tác giữa Nga với Châu Âu và Châu Âu với Nga. Ukraina cũng có thể làm trung gian cho cả hai bên trong quá trình giao lưu và hội nhập.

Rất tiếc, có vẻ như những lựa chọn nói trên đã không được các nhà lãnh đạo của Ukraina quan tâm. Thực tế, một số nhà lãnh đạo đã lựa chọn việc liên minh với phương Tây. Một số nhà lãnh đạo khác lại chọn việc liên minh với Nga và thực tế là đất nước đang bị đẩy vào một cuộc khủng hoảng hết sức trầm trọng. Nguy cơ của nội chiến, của việc bị nước ngoài can thiệp treo lơ lửng ở trên đầu. Một sự lựa chọn đúng đắn có thể biến những thách thức của vị trí địa chính trị trở thành cơ hội. Ngược lại, một sự lựa chọn sai lầm có thể biến những cơ hội của vị trí địa chính trị trở thành thách thức… và nhiều khi là thách thức khôn cùng. Trên đây là bài học mà người Ukraina đã trả giá thay cho các dân tộc khác, trong đó có dân tộc chúng ta”.

Bài viết của TS Nguyễn Sĩ Dũng trên một tờ báo quốc doanh rất thẳng thắn, sâu sắc và không ngại cảnh báo bài học cho Việt Nam.

Hai tiến sĩ cùng tên Dũng, người bình luận trên cái gọi là báo chí tự do BBC, RFA thì dài dòng, bịa đặt; người bình trên báo quốc doanh thì ngắn gọn nhưng đáng suy ngẫm. Ai là tiến sĩ giả, ai viết báo để lấy tiền ?

© Vương Văn Long
Thao Nguyen Cao tre.trithuc@gmail.com

Cám ơn bạn đã quan tâm đến Leubao.vn! 

TIÊN NHÂN LŨ SÚC VẬT

Bài hay


Hôm nay vô tình chị đọc một bài báo tiêu đề "Bị cấm cửa mới giật mình" trên tờ Doanh nhân Sài gòn chia sẻ về việc một nữ doanh nhân bị đuổi khỏi gian hàng của một công ty Đức trong hội chợ tổ chức tại Hồng Kông, chỉ bởi vì chị mang quốc tịch Việt Nam. 

Bài báo nhân tiện phê phán thói hư tật xấu của người Việt ở nước ngoài. Kết thúc, tác giả cảnh báo và đổ lỗi những thói hư tật xấu đó hoàn toàn do nền giáo dục Việt Nam tạo nên.
 
Đọc xong, chị cảm thấy uất nghẹn và khinh bỉ đến tột độ. Một tờ báo của Việt Nam mà không bảo vệ dù chỉ là một lời đối với bất công mà nữ doanh nhân kia phải chịu. Không những chúng hả hê khi thấy người Việt bị hạ nhục mà còn nhân danh đấng bề trên để giáo huấn cộng đồng. 

Tiên nhân lũ súc vật.

Chị phải bớt chút thời gian vàng ngọc mở mang đầu óc của các cô, lũ con bò luôn hung hăng với người mình nhưng lại rúm ró tự ti mỗi khi ra nước ngoài để các cô biết cách ứng xử trong một thế giới văn minh. 

Cách đây 50 năm. Năm 1965, Đại hội đồng Liên hiệp quốc thông qua Công ước quốc tế về xoá bỏ mọi hình thức phân biệt chủng tộc. Hơn 200 quốc gia và vùng lãnh thổ đã tham gia kí Công ước này. Việt Nam tham gia năm 1981.

Công ước xét rằng: (Trích)
"Tuyên ngôn toàn thế giới về quyền con người tuyên bố rằng, mọi người sinh ra đều tự do và bình đẳng về nhân phẩm và các quyền, và rằng tất cả mọi người đều được hưởng tất cả các quyền và tự do trong Tuyên ngôn, mà không có bất kỳ sự phân biệt nào, cụ thể như về chủng tộc, màu da hoặc nguồn gốc dân tộc. Tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, vàcó quyền được pháp luật bảo vệ một cách bình đẳng để chống lại bất kỳ sự phânbiệt đối xử hay bất kỳ sự kích động phân biệt đối xử nào."
Chị trích công ước của LHQ để các cô rõ hơn về quyền con người của mình trên phạm vi toàn thế giới trừ ... ở Lừa. Hehe.

Tại các quốc gia văn minh, bất kì hành vi phân biệt đối xử nào vi phạm quyền con người, hoặc chủng tộc đều bị trả giá rất đắt. Cá nhân có thể bị bỏ tù, công ty, tổ chức có thể bị phá sản hoặc bị cộng đồng tẩy chay nếu cơ quan công quyền chứng minh được hành vi vi phạm.

Trong thời đại này, một cá nhân ở bất kì đâu trên thế giới có thể lên án một tổ chức toàn cầu, một quốc gia có thể thay đổi chính sách đối ngoại vì một cá nhân bị xâm hại quyền con người ở một quốc gia xa lắc xa lơ nào đó.

Trường hợp Global Witness tố cáo bầu Đức phá rừng, ảnh hưởng đến quyền sống của dân Lào, Liên minh Châu Âu và Chính phủ Mỹ luôn có những cáo buộc về nhân quyền đối với các quốc gia bắt giam các nhà bất đồng chính kiến là những ví dụ điển hình. Mặc dù những cáo buộc đôi khi là không chính xác.

Ví dụ thế để biết, khi có thông tin một công dân Việt Nam bị phân biệt đối xử ở nước ngoài, thay vì quay lại cắn dân mình, tờ báo nắm thông tin cần có trách nhiệm lên tiếng để kêu gọi cộng đồng quốc tế phân xử, đồng thời hướng dẫn công dân đến khiếu nại tại các cơ quan ngoại giao quốc tế tại nơi bị xâm hại, cũng như các cơ quan đại diện của chính phủ Việt Nam để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình.

Một tờ báo thay vì lên tiếng dạy bảo công dân mình thì cần thông qua mạng lưới truyền thông trong nước và quốc tế lên án hành vi vi phạm công ước quốc tế. Chị tin, truyền thông quốc tế sẵn sàng đứng về phía người bị hại trong trường hợp này, bất chấp đối tượng thuộc quốc tịch nào, tầm cỡ ra sao. Lúc đó, thảm hoạ sẽ không phải là người Việt Nam mà chính là công ty kia.

Suốt mấy ngày hôm nay, rất nhiều người đã lớn tiếng kêu Nhục khi báo chí đưa tin về một số sai phạm của người Việt ở nước ngoài. Chị xin nói luôn, nhục cái mả mẹ các cô. Ai sai người đó phải chịu trách nhiệm chứ các cô liên quan gì mà Nhục? Có chăng Nhục ở chỗ chúng ta đã không bảo vệ được chính chúng ta mỗi khi có hoạn nạn xảy ra. 

Đó mới là nỗi Nhục đớn hèn nhất đối với một dân tộc các cô ạ.

P/S: Nếu thông tin về việc nữ doanh nhân kia bị cấm vào gian hàng của một công ty Đức do mang quốc tịch Việt Nam với lí do nhiều người Việt Nam ăn cắp, xin vui lòng gửi thông tin cho chị. Với kinh nghiệm và mối quan hệ quốc tế, chị hứa công ty kia phải lên tiếng xin lỗi và sẽ đối mặt với những án phạt nặng nề. 

Còn nếu sự việc không có thật, tờ Doanh nhân Sài gòn đã vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc báo chí, vu khống và làm ảnh hưởng nghiêm trọng hình ảnh của cộng đồng doanh nghiệp Đức trên toàn thế giới, đồng thời gây tác hại xấu đến quan hệ ngoại giao hai nước Việt - Đức. Vì một số sai phạm cá nhân mà dám gộp cả một dân tộc vào để bỡn cợt làm xấu hình ảnh quốc gia. Đương nhiên, đó là một tội lớn ngang tội phản quốc. Chị thật.

Nguồn: FB Mượt Mà